Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1197: Trấn thủ phía Tây Thiên Kinh

Một đường kiếm bay xuống khoảng không của Đông Hồ, đó chính là Ngô Bình, anh nhìn xung quanh thì thấy trời yên biển lặng, linh khí phục hồi chưa ảnh hưởng gì tới nơi này.

Anh thở phào một hơi, sau đó gọi cho Lý Vân Đẩu và Lý Mai, bảo họ đến ngay, Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng bị anh gọi về nhà ngay lập tức.

Đến nhóm Chu Thanh Nghiên đang ở nước Đông Tinh xa xôi cũng phải về nướcluôn.

Ngô Bình ngại ngồi máy bay nên đi thẳng tới Vân Đông để gặp Lý Vân Đẩu.

Lúc này, ông ấy đang ngồi cùng với mọi người của Lý Thị để bàn chuyện làm ăn. Sự xuất hiện bất ngờ của Ngô Bình khiến Lý Vân Đẩu thấy hơi ngạc nhiên.

“Tiểu Bình, sao cháu đến đột ngột thế?”

Ngô Bình: “Ông ơi, cháu đến đón mọi người về nhà mới. Không lâu nữa, thế giới của người tu hành sẽ nối liền với thế giới của chúng ta, đến lúc ấy sẽ có rất nhiều nguy hiểm”.

Lý Vân Đẩu trầm mặc một lát rồi nói: “Tiểu Bình, ông không đi được”.

Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Tại sao ạ?”

Lý Vân Đẩu chỉ vào mọi người rồi nói: “Họ đều là người của Lý Thị, ông đi rồi thì họ phải làm sao?”

Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Ông cứ về nhà mới trước đi đã, chuyện này cứ giao cho cháu. Cháu đảm bảo tất cả mọi người đều sẽ an toàn”.

Lý Vân Đẩu vẫn quả quyết: “Không được, ông phải ở lại. Nếu ông đi rồi thì mọi người sẽ lo lắng”.

Lý Mai đi vào rồi cười nói: “Ông ơi, Huyền Bình mới là tông chủ, chúng ta phải nghe lời anh ấy chứ?”

Lý Vân Đẩu: “Nó là tông chủ, nhưng ông là ông của tông chủ”.

Lý Mai: “Ông, ông nghe lời Huyền Bình đi, cứ giáo chuyện này cho bọn cháu xử lý”.

Mọi người trong dòng tộc Lý Thị cũng nhao lên: “Đúng đấy hội trưởng, chúng tôi tin tưởng tông chủ”.

Bấy giờ, Lý Vân Đẩu mới chịu đi theo Ngô Bình về nhà mới. Cùng lúc đó, Ngô Bình bảo Lý Đông Hưng gọi ngay cho những người đồng ý phối hợp trong Lý Thị rồi bảo họ nhanh chóng chuyển đến Nam Đô.

Khu vực mà hiện giờ Ngô Bình có thể bảo vệ có hạn, chỉ còn cách tập trung mọi người lại thì anh mới có thể bảo vệ họ tốt hơn.

Sắp xếp cho người nhà xong, Ngô Bình lại lần lượt dẫn Ngô Mi và Chu Thanh Nghiên về nhà. Sau đó, Chu Thanh Nghiên, Lãnh Như Yên, Đào Như Tuyết, Đường Tử Di cũng gọi cho người nhà của mình và bảo họ tạm thời chuyển đến khu Hưng Long sống.

May mà nhà họ Lý đã xây dựng rất nhiều nhà, dù có thêm bao nhiêu người tới cũng có đủ chỗ để ở.

Ngô Bình còn liên lạc với nữ đế để nhờ cô ấy dẫn một tốp cao thủ đến hỗ trợ.

Trong lúc đang bận rộn, Ngô Bình còn nhận được điện thoại của Viên Khắc Hiếu. Ông ấy nói với giọng rất nặng nề: “Thầy Ngô, thầy đến Thiên Kinh một chuyến được không?”

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Viên Khắc Hiếu: “Không biết tại sao mà linh khi lại hồi phục trước, bây giờ Thiên Kinh đã xuất hiện nhiều tu sĩ, họ coi trời bằng vung, làm Thiên Kinh loạn hết cả lên! Thầy Ngô có thể tới đây một chuyến để dẹp yên chuyện này không?”

Ngô Bình: “Tôi đi có thích hợp không? Dẫu sao cũng có 12 tiên tướng, chuyện lớn đến đâu cũng phải do họ xử lý”.

Viên Khắc Hiếu: “Các tiên tướng cũng không ngờ Côn Luân lại có nhiều tu sĩ ẩn danh như thế, hơn nữa họ đều rất lợi hại”.

Ngô Bình: “Tu vi của tôi có hạn, chỉ e không giúp được nhiều”.

Viên Khắc Hiếu: “Thầy Ngô, cậu là Long chủ của Thiên Long, nếu lúc này cậu xuất hiện rồi bảo vệ hoà bình cho Thiên Kinh thì sẽ khiến những người đó thấy được giá trị của Thiên Long. Như vậy thì Thiên Long chẳng những không tan rã, mà còn có địa vị vững chắc hơn ở Viêm Long. Biết đâu tương lai còn trở thành một tổ chức sánh ngang với Tiên Sư Phủ ấy chứ”.

Ngô Bình bắt đầu dao động, thật lòng anh không muốn giải tán Thiên Long, đây thật sự là cơ hội để anh giữ lại tổ chức.

Anh hỏi: “Thiên Kinh lớn lắm, Thiên Long chỉ trấn thủ được một phương thôi”.

Viên Khắc Hiếu nói: “Đương nhiên! Thiên Kinh có mười huyện, chỉ cần thầy Ngô chiếm đóng được huyện Long Khánh ở cuối phía Tây là coi như thành công lớn rồi”.

Ngô Bình: “Long Khánh là cửa ngõ phía Tây của Thiên Kinh, nếu tu sĩ của Côn Luân đến Thiên Kinh thì sẽ tấn công nơi này đầu tiên. Này Viên Khắc Hiếu, ông định đẩy tôi lên ngọn đầu đài đấy à?”

Viên Khắc Hiếu: “Không giấu gì cậu, hiện giờ chỉ còn đúng huyện Long Khánh là chưa có người cai quản thôi”.

Ngô Bình thoáng do dự rồi nói: “Được, tôi nhận nhiệm vụ này”.

Viên Khắc Hiếu mừng rỡ nói: “Tôi chờ thầy Ngô ở Thiên Kinh!”

“Cho tôi thêm thời gian để chuẩn bị đã, ngày mai tôi sẽ có mặt ở Long Khánh”.

Ngô Bình đắn đo một lát rồi truyền lệnh cho bộ phận cũ. Ngay sau đó, các thành viên của Thiên Long đang ở khắp mọi nơi đều quay về tổng bộ Thiên Long. Ngoài ra, còn có cả người được xếp đến ngoại viện Thục Sơn nữa.

Thật ra Ngô Bình biết các bộ phận cũ này không còn phù hợp để đối diện với cục diện hiện tại nữa, nhưng có họ thì anh mới có thể dựng lại khí thế của Thiên Long, sau đó dù có bao nhiêu cường giả đến thì Thiên Long cũng cân được tất.

Ban ngày, anh vẫn xử lý các việc vặt ở nhà, anh đã đến Lý Môn ở ngoài đào, sau đó bảo Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên phụ trách mọi người ở đây, nếu có khó khăn gì thì đến tìm anh.

Lúc này, Nữ Đế Linh HY đã dẫn người tới, đi cùng còn có nhóm Hoả Chu, điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là Thi Hoàng cũng có mặt trong số này.

Ban đầu, Thi Hoàng định rời khỏi cửa môn quan xong sẽ tự rời đi. Nhưng ông ta đã bị nhốt quá lâu nên không còn thông thuộc với cuộc sống bên ngoài nữa, vì thế mấy ngày qua đều ở lại điện Thanh Liên để tập làm quen với thế giới mới.

Nhìn thấy Thi Hoàng, Ngô Bình tiến lên hành lễ: “Thi Hoàng tiền bối có dự định gì không ạ?”

Hình tượng của Thi Hoàng là một người đàn ông anh tuấn với khí chất phi phàm, mái tóc của ông ta buông dài, đôi mắt bình lặng: “Chưa, linh khí đang khôi phục ở đây nên ta ở lại thêm vài năm cũng được”.

Ngô Bình: “Nếu tiền bối chưa có chỗ nào để đi, vậy thì hãy ở lại đây. Tôi khá quen thuộc với cuộc sống hiện tại, nếu ông có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi”.

Thi Hoàng gật đầu: “Ở đây cũng được, xếp nhà cho ta đi”.

Ngô Bình không thể sai khiến Thi Hoàng nên xếp một căn nhà cho ông ta ở trước.

Sau đó, anh nói với Linh Hy: “Linh Hy, có bao nhiêu tu sĩ Tiên Quân Bất Tử trong số những người mà cô dẫn đến?”

Linh Hy: “Có chín người, còn Tiên Quân Thần Tàng thì có 50 người, Tiên Quân Động Thiên thì hơn trăm, còn lại là nhạc sư, vũ cơ và ca cơ”.

Ngô Bình cười trừ, ban đầu chính anh là người nói để các vũ cơ và ca cơ ở đó thì quá đáng tiếc nên Linh Hi mới dẫn nhiều người ra ngoài như vậy. Không thì cô ấy đã mang nhiều tu sĩ Tiên Quân tới hơn rồi.

Phía Hoả Chu có tổng cộng năm Tiên Quân, còn lại đều là thuộc hạ của cô ta, vì thế trong hơn một nghìn người đến đây thì có tổng 174 Tiên Quân.

Các Tiên Quân này đều là nữ tu, hơn nữa ai nấy đều vô cùng xinh đẹp, họ đứng một chỗ tạo thành một bức tranh đánh mạnh vào thị giác.

Nhưng Ngô Bình không có tâm trạng để ngắm nhìn các nữ Tiên Quân xinh đẹp này, anh có việc quan trọng hơn cần làm, đó là nhanh chóng gây dựng lại Thiên Long.

Anh đã chọn ra năm vị Tiên Quân Bất Tử, 30 vị Tiên Quân Thần Tàng, 72 Tiên Quân Động Thiên trong hơn một trăm vị Tiên Quân và cả Linh Hy nữa. Sau đó, anh dẫn tất cả đến Thiên Linh để trở thành thành viên của Thiên Long.

Số còn lại thì anh để lại khu Hưng Long, đồng thời cử 10 Tiên Quân đến Vân Đông để trấn thủ Nam Đô. Sau đó còn cho 20 Tiên Quân đến Lý Môn để hỗ trợ Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên.
Chương 1198: lãnh vực tinh thần, pháp thuật phản phệ

Khi Ngô Bình sắp xếp mọi thứ xong thì đã đêm muộn, sau đó Ngô Bình dẫn Linh Hy và 107 vị Tiên Quân đến tổng bộ Thiên Long.

Người mà bên trên cử đến tiếp quản Thiên Long đã rời đi, hiện tại nơi này đã khôi phục lại vẻ xưa cũ.

Hoa Giải Ngữ cười nói: “Long chủ, cuối cùng anh cũng về rồi”

Ngô Bình gật đầu, sau đó quan sát tổ chức cũ rồi nói: “Tôi về rồi, về sau những người n ày sẽ là đồng nghiệp mới của chúng ta”.

Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, nghe nói chúng ta phải trấn thủ ở huyện Long Khánh ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, vì thế nhiệm vụ này rất quan trọng, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm. Thư ký Hoa, cô hãy nói tình hình của Long Khánh cho mọi người biết nhé”.

Hoa Giải Ngữ gật đầu, cô ấy đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, vì thế nhanh chóng mở một đoạn video lên rồi giới thiệu với mọi người về Long Khánh.

Bốn mặt của huyện này ráp núi, ở giữa là một bình địa không quá lớn, dân số khoảng năm trăm nghìn người, trong đó phần lớn người dân sống trong bình địa.

Sau khi xem xong, Ngô Bình hỏi: “Cô nói luôn về sách lược hành động của bên trên đi”.

Hoa Giải Ngữ: “Ý của bên trên là không cho các tu sĩ tà đạo và ma đạo tiến vào Long Khánh. Các tu sĩ bình thường vào Thiên Kinh cũng phải đăng ký và ghi rõ mục đích tới đây và khi nào sẽ rời đi. Nếu ở lại lâu thì phải làm giấy phép tạm trú”.

Ngô Bình cau mày: “Các tu sĩ này đã quen thói tự tung tự tác rồi, e là họ sẽ không phối hợp đâu”.

Đúng lúc này, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Viên Khắc Hiếu: “Long chủ, cậu đến kho của nhà nước để nhận đồ đi”.

Ngô Bình: “Nhận đồ ư?”

Viên Khắc Hiếu: “Vì Thiên Long nhận nhiệm vụ trấn thủ Long Khánh nên tôi đã xin được cho cậu cơ hội vào kho của nhà nước để lấy một trăm món đồ”.

Ngô Bình: “Chỉ có một trăm thôi à?”

Viên Khắc Hiếu: “Thế là nhiều rồi, ai được nhiều nhất thì 200, còn không thì chỉ vài chục món thôi. Long chủ, cậu mau chân lên, chỉ còn một tiếng nữa là kho của nhà nước mở cửa rồi”.

Ngô Bình: “Được, tôi đến ngay”.

Anh nói với Linh Hy: “Linh Hy, chúng ta đến kho của nhà nước đi!”

Sau đó, cả hai lên đường ngay.

Nơi này không giống ngân hàng nhà nước bình thường, mà đã tồn tại vài nghìn năm. Từ thời Tần đến nay, nơi này đã cất giữ biết bao vật quý hiếm. Trước kia, chỉ có tu sĩ nhận nhiệm vụ mới được vào đây thôi.

Sau này, Ngô Bình mới biết thật ra các triệu đại chỉ có quyền sử sụng, chứ không được quản lý nơi này. Kho của nhà nước do một gia tộc cổ xưa quản lý, chỉ khi gặp chuyện thật sự quan trọng thì nhà nước mới điều động đồ đạc ở đây.

Nơi này không nằm ở một vị trí nhất định, mà ở một Động Thiên do gia tộc kia quản lý. Hiện giờ, lối vào của kho ở ven hồ của đại học Hoa Thanh.

Hiện tại, có hơn một trăm người đang ở đây, người có tu vi thấp nhất cũng là Chân Quân.

Còn tu sĩ ở cảnh giới Địa Tiên thì có sơ kỳ, Chân Nhân, Chân Quân, Địa Quân, Tiên Tôn. Bây giờ, Ngô Bình mới ở tầng thứ ba cảnh giới Địa Tiên - Thần Biến nên mới chỉ được gọi là Chân Nhân.

Chỉ khi tiến vào cảnh giới Thần Biến mới được gọi là Chân Nhân là bởi quá trình tiến vào cảnh giới này giúp tu sĩ có thêm các khả năng như pháp thuật hoặc các tài năng dị bẩm.

Nhờ lò thần Ngạo Thiên mà Ngô Bình tiến vào cảnh giới này một cách dễ dàng và đã có thêm nhiều khả năng, hơn nữa còn là những khả năng rất mạnh.

Đương nhiên anh mới vừa vào cảnh giới Thần Biến, sau này sẽ còn có nhiều tài năng hơn nhờ tu luyện Thần Ma Cửu Biến, một khi được như vậy thì các tu sĩ bình thường khác sẽ không thể so bì với anh được.

Anh vừa đáp xuống ven hồ thì đã có một tu sĩ Chân Quân gần đó lạnh giọng nói: “Ra chỗ khác!”

Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Anh là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi?”

Vị Chân Quân này có tu vi không thấp, đã ở cảnh giới Thần Hoá rồi. Cảnh giới Chân Quân là từ tầng thứ bảy đến tầng thứ mười cảnh giới Địa Tiên, tổng cộng có bốn tầng chia thành Kết Thai, Anh Biến, Lôi Kiếp và Thần Hoá.

Người này đã là một Chân Quân Lôi Kiếp, nguyên anh đã được rèn luyện nên có thực lực rất mạnh.

Song, với Ngô Bình mà nói thì hắn chỉ như con muỗi, anh bóp một cái là chết.

Vị Chân Quân ấy nổi giận, sau đó vung tay lên tung một pháp lực về phía Ngô Bình, định đánh bay anh.

Nhưng hắn vừa ra tay thì bụng đã đau nhói. Không biết Ngô Bình đã tung một quyền vào bụng hắn từ lúc nào, khiến lục phủ của hắn dập nát, miệng há to rồi ngã xuống đất.

Anh cười lạnh nói: “Một tên Chân Quân rác rưởi mà dám đứng cạnh tôi ư? Lấy đâu ra dũng khí vậy hả?”

Vụ xô xát đã thu hút sự chú ý của mọi người ở xung quanh.

“Ơ, Chân Quân Thiết Đảm mà, thực lực của người này mạnh lắm, sao lại bị một Chân Nhân nhỏ tuổi đánh cho ngã thế kia?”

“Đừng coi thường Chân Nhân ấy, thời giờ khác xưa rồi, có nhiều Chân Nhân có thiên bẩm phi phàm nên giết được cả Tiên Quân đấy”.

“Người này có thể giết được Tiên Quân ư? Tôi không tin”.

Tiên Quân là từ tầng 11 đến tầng 15 của cảnh giới Địa Tiên, họ mạnh hơn Chân Quân rất nhiều, tài năng cũng thông thiên hơn. Từ thế chất, pháp lực cũng hơn hẳn Chân Quân.

“Không tin thì thử đi”, người có cố ý kích động.

Đúng lúc này, có người hừ lạnh nói: “Ai dám đánh nhau trước cổng kho của nhà nước thế hả?”

Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên, khí tức của người này rất ngang tàng, là một Tiên Quân Âm Dương.

Nói rồi, ông ta lườm Ngô Bình.

Ngô Bình cũng nhìn thẳng ông ta rồi nói: “Ông mù à? Rõ ràng là hắn ra tay trước mà”.

Mọi người xung quanh đều xúm lại xem trò hay, Chân Nhân cãi nhau với Tiên Quân, thú vị phải biết!

Người đàn ông cười lớn nói: “Đúng là cái loại ngu xuẩn!”

Ông ta vung tay lên, một bàn tay lớn xuất hiện ngay sau lưng Ngô Bình, sau đó chộp mạnh vào người anh.

Bàn tay ấy có rất nhiều bùa chú độc ác, đó là một pháp thuật tàn độc có tên là Vạn Độc Huyết Thủ! Nếu trúng đòn tấn công này thì cơ thể sẽ nát vụn, nguyên thần cũng bị ảnh hưởng.

Thấy ông ta chưa gì đã ra đòn hung tợn, Ngô Bình thản nhiên đứng yên, sau đó vận dụng năng lực mà mình có được sau khi mở khoá được nguyên thần, đó là lãnh vực tinh thần.

Một luồng sức mạnh kỳ lạ bủa vây xung quanh, tất cả pháp thuật, thần thông xuất hiện trong phạm vi tinh thần của anh đều bị anh khống chế.

Vì thế, bàn tay máu kia đã đứng lại, sau đó quay ngược tấn công người đàn ông.

Ông ta không thể điều khiển được pháp thuật của mình, ánh mắt thoáng qua vẻ tuyệt vọng rồi hét lên: “Tha mạng!”

Nhưng tiếc là đã muộn, bàn tay máu đã chộp vào người ông ta. Một tiếng động vang lên, ông ta đã chết bởi chính pháp thuật của mình, đến nguyên anh cũng vỡ nát và biến mất.

Người đó đã chết, Ngô Bình phủi tay rồi nhìn quanh thì thấy mọi người đều cúi đầu xuống. Ai cũng tò mò không biết anh là ai mà mạnh thế.

Lúc này, có một người đàn ông mặc áo xanh đi nhanh ra, người này có khí chất phi phàm, gương mặt tươi cười, mi tâm có một bùa chú lửa rất bắt mắt.

Người đàn ông áo xanh chắp tay nói: “Tôi là Thường Minh Cổ của Hoả Diệm Môn”.

Ngô Bình đáp lễ: “Tôi là - Ngô Bình - Long chủ của Thiên Long”.

Bấy giờ mọi người mới ngớ ra, thì ra anh là Ngô Bình! Nghe nói nếu anh mà cố tranh vị trí võ lâm chí tôn thì đã giành được vị trí ấy rồi.

Thường Minh Cổ cười nói: “Long chủ Ngô, nghe danh đã lâu”.

Ngô Bình: “Không dám!”

Thường Minh Cổ: “Chỉ có Long chủ Ngô mới xứng với danh xưng Chân Nhân”.

Ngô Bình: “Anh nói vậy là sao?”

Thường Minh Cổ: “Có chưa đến một phần một trăm tu sĩ ở Tiên Giới được gọi là Chân Nhân. Cách gọi này có hạn chế về điều kiện rất nghiêm ngặt, nếu không đạt yêu cầu thì không được dùng danh xưng ấy. Trước kia, dưới Hạ Giới có quá ít tu sĩ nên cách gọi này mới được dùng lung tung như hiện giờ, gì mà Võ Thần, Võ Vương, Chân Quân với Tiên Quân. Ví dụ chỉ cần đạt đến tầng thứ ba cảnh giới Địa Tiên đã dám nhận là Chân Nhân rồi. Nếu ở Tiên Giới thì chỉ dám nói mình là tu sĩ Địa Tiên tầng thứ ba thôi, cùng lắm thì là cảnh giới Địa Tiên Thần Biến. Nếu chưa đạt tiêu chuẩn của Chân Nhân thì tuyệt đối không dám nhận bừa”.
Chương 1199: Động Thiên Đa Bảo

Ngô Bình hào hứng nói: “Vậy điều kiện để được gọi là Chân Nhân là gì?”

Thường Minh Cổ: “Ở Tiên giới có cục kiểm tra, nếu đủ điều kiện thì tiên đình sẽ cấp danh xưng”.

Ngô Bình: “Hoá ra Chân Nhân là một danh hiệu à?”

Thường Minh Cổ: “Không chỉ Chân Nhân, mà Chân Quân, Tiên Tôn cũng thế. Tôi nhận được tin là sắp tới Hạ Giới cũng sẽ có một cục để kiểm tra như thế, chỉ ần tốn ít một trăm tiền báu là có thể kiểm tra được rồi”.

Ngô Bình: “Nhận được danh hiệu Chân Nhân thì có lợi ích gì?”

Thường Minh Cổ: “Lợi ích nhiều chứ, dù làm lính hay quan chức thì đều được ưu tiên. Nếu có thể trở thành Chân Quân hay Tiên Tôn thì địa vị càng cao hơn”.

Ngô Bình: “Nghe cách nói của anh Thường thì Hoả Diệm Môn của các anh thuộc Tiên Giới à?”

Thường Minh Cổ: “Đúng thế, Hoả Diệm Môn là môn phái hạng hai ở Tiên Giới”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một có một cánh cửa xuất hiện ở hồ, có một người đàn ông trung niên đứng ở ngoài cửa, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người xếp hàng rồi vào lần lượt, sẽ dựa vào phiếu để vào tầng một chọn đồ. Có vài điểm cần chú ý như sau, thứ nhất đã lấy thứ gì rồi thì không được đổi, nếu không sẽ bị tước quyền chọn đồ. Thứ hai là nếu được quốc khố cho phép thì sẽ được lên tầng hai chọn tiếp”.

Nghe thấy thế, mọi người đều xếp thành hàng, không còn cảnh chen lấn nữa, vì sớm muộn cũng sẽ được vào.

Đến lượt Ngô Bình, anh và Thường Minh Cổ người trước người sau đi vào bên trong.

Phía sau cánh cửa là một không gian rộng rãi, có rất nhiều hòm, bàn và ghế bày la liệt khắp nơi, có nhiều cái còn hỏng rồi.

Ngô Bình thấy thế thì nghệt mặt ra, dường như tất cả những thứ anh từng nhìn thấy đều có ở đây hết. Nào là bình, chai, lọ, bàn ghế, nồi niêu, vũ khí, dao kéo, chăn gối, giày dép đều có đủ.

Không chỉ Ngô Bình mà tất cả mọi người đều tức phát điên, toàn đồ linh tinh thế này thì cho họ lấy mười nghìn thứ cũng chẳng đáng giá tẹo nào.

“Đây là kho của nhà nước ư? Rõ là cái tiệm tạm hoá mà!”, có người chán nản nói.

Sau giây phút kinh ngạc ban đầu, Ngô Bình đã bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười rồi cất bước. Anh vừa đi vừa thi triển năng lực thứ hai mà mình có được sau khi mở khoá nguyên thần, đó là vạn vật hữu linh!

Vạn vật hữu linh là khi anh đến gần một thứ có linh tính hay sinh vật sống thì sẽ cảm nhận được và kết nối với nó.

Vì thế, anh bước nhanh lên phía trước, càng đi càng nhanh, vì anh phát hiện đồ vật ở mọi nơi anh đi qua đều có linh tính và anh có thể cảm nhận được.

Anh đi được vài trăm mét thì giơ tay lên, sau đó có một cái nghiên mực bay từ trong đống đồ hỗn loạn tới, thoạt nhìn trông nó rất bình thường, nhưng thật ra bên trong có linh ý, nên nó là một món bảo vật Tiên Thiên.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy loại đá để làm nên cái nghiên mực này là một khối linh thạch, sau khi trở thành nghiên mực rồi, nó đã biến thành bảo vật thông linh.

Ngô Bình cất cái nghiên mực đi, sau đó cứ thế bước nhanh, không lâu sau anh đã phát hiện ra món đồ thông linh thứ hai là một cái gối.

Cái gối này làm bằng ngọc, bên trong có đường vân màu đỏ, nhưng đây là một cái gối không hề tầm thường, nó có hung linh bên trong, nếu gối lên nó đi ngủ thì dễ bị nó cắn nuốt thần hồn.

Ngô Bình không nói nhiều mà cất nó đi ngay. Tuy đây là một món đồ xấu, nhưng chỉ cần dùng đúng chỗ thì vẫn là bảo vật.

Sau đó, anh vẫn đi nhanh, thi thoảng dừng lại để chọn các món đồ thông linh. Một tiếng sau, Ngô Bình đã chọn được một trăm món đồ.

Khi lấy đến món đồ thứ 100, bên tai anh vang lên giọng nói: “Bạn đã thông qua kiểm tra ban đầu của Động Thiên Đa Bảo, mời lên tầng hau!”

Ngô Bình ngẩn ra, Động Thiên Đa Bảo ư?

Trong lúc anh đang suy nghĩ thì có một cánh cửa xuất hiện, Ngô Bình nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai ở gần nên bước vào luôn.

Tầng hai của Động Thiên Đa Bảo có các cái cột bằng ngọc đứng sừng sững, các cột này đều rỗng ruột, cái to cái nhỏ, bên trong cột đều có thứ gì đó. Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì, hươn nữa thần niệm cũng không thể xuyên vào trong cột được.

Giọng nói kia vang lên: “Đây là tầng hai của Động Thiên Đa Bảo, có 10 nghìn cái cột ở đây. Bên trong mỗi cột đều có một món bảo vật, trong đó có ba món quý giá nhất do đích thân Đạo Quân làm ra, nếu cậu có thể tìm thấy chúng thì sẽ được lên tầng ba”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Lên tầng ba rồi thì tôi được gì?”

Giọng nói kia: “Động Thiên này có bảo vật mà Đạo Quân để lại, người đã tạo ra hai bài kiểm tra để chọn người có cơ may và cơ duyên để truyền thừa đạo thống”.

“Vậy là trên tầng ba có truyền thừa và tài nguyên của Đạo Quân ư?”

“Cụ thể thế nào thì cứ lên sẽ biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Anh hoá thành một cái bóng mờ ảo, sau đó nhanh chóng di chuyển qua các cột, nhờ năng lực vạn vật hữu linh mà anh đã phát hiện ra bảo vật có linh tinh mạnh nhất trong một cái cột. Thậm chí, sau khi kết nối với ba bảo vật quý giá nhất kia, anh đã biết chúng là gì.

Anh giơ tay đập vào một cái cột, nó lập tức tách các mảnh ra, để lộ một cái vòng vàng có khắc chữ tiên.

Chiếc vòng này có tên là Đa Bảo Kim Hoàn, là một món đạo khí, có thể bay ra đê tấn công kẻ địch, cũng có thể thu nhỏ để trói tay đối thủ. Năm xưa, Đạo Quân Đa Bảo đã mất cả nghìn năm mới có thể chế tạo ra nó.

Sau khi món đồ này xuất hiện, Ngô Bình lập tức tuột khỏi tay Ngô Bình rồi bay lên cao.

Ngô Bình nói: “Chuyện gì thế? Đồ tôi tìm thấy mà không thuộc về tôi à?”

Giọng nói kia: “Muốn lấy được đồ của Đạo Quân thì phải lên tầng ba”.

Ngô Bình không nói nhiều mà mở tiếp hai cái cột nữa, trong đó có một bức tranh cuốn, anh mở ra thì thấy trong tranh vữ một con mãnh thú rất đáng sợ.

Một luồng khí tức tuôn ra làm Ngô Bình sợ hết hồn, sau đó vội cuốn tranh lại.

Ngay sau đó, bức tranh cũng bay đi mất.

Món đồ thứ ba là một cái chuông, bên trong có vân khí cuồn cuộn và rất nặng. Nhưng anh chưa kịp nhìn kỹ thì nó cũng bay đi mất rồi.

Ngô Bình hỏi: “Tôi chọn đúng chưa?”

Giọng nói kia: “Thông qua, mời lên tầng ba”.

Một ánh sáng chiếu xuống, Ngô Bình hoa mắt rồi đi tới một cung điện rộng lớn. Ở đây có rất nhiều người, già trẻ trai gái đủ cả, anh nhẩm đếm thì thaya có 24 người.

Ban đầu, anh tưởng họ cũng là người qua vòng kiểm tra, nhưng khi anh định chào họ thì chợt thấy có gì đó sai sai, bởi đây không phải là người mà là khí linh.

Một ông lão râu bạc, dáng người thấp gầy nhưng lại mặc một chiếc áo bào rộng thùng thình: “Lâu lắm rồi mới gặp một người sống”.

Một cậu bé áo đỏ nói: “Lên được tầng ba thì chức tỏ vận khí của anh tốt đấy”.

Ngô Bình chắp tay nói: “Chào các vị tiền bối, tôi là Lý Huyền Bình”.

Cậu bé áo đỏ: “Anh có biết tại sao chúng tôi lại chọn anh không?”

Ngô Bình: “Không”.

Cậu bé áo đỏ: “Sau khi Đạo Quân mất, chúng tôi đều mặc kẹt ở đây cho đến khi người tìm được truyền nhân”.

Ngô Bình: “Cho nên các người chờ tôi ở đây ư?”

Cậu bé áo đỏ: “Muốn trở thành truyền nhân của Đạo Quân thì anh còn phải đi xa lắm, đầu tiên là luyện hoá 24 món bảo vật là chúng tôi, sau đó mới nhận được truyền thừa”.

Ngô Bình: “Tôi phải luyện hoá hết ư?”

Cậu bé áo đỏ: “Tôi có chức vị bé nhất trong 24 món bảo vật, anh hãy luyện hoá tôi trước đi”.
Chương 1200: Hùng cứ một phương

Dứt lời, đứa trẻ áo đỏ biến mất, một khẩu súng ngắn màu đỏ xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Anh cầm lấy khẩu súng, nói: "Cậu bảo tôi luyện hoá cậu sao?"

Giọng đứa trẻ áo đỏ vang lên: "Khi nào anh luyện hoá tôi xong thì có thể quay lại lấy món pháp bảo thứ hai".

Ngô Bình: "Không giới hạn thời gian sao?"

Đứa trẻ áo đỏ: "Không có, đợi khi anh luyện hoá hết hai mươi tư món bảo vật là có thể nhận được truyền thừa từ Đa Bảo Đạo Quân".

Dứt lời, một tia sáng vụt qua, khiến cả Ngô Bình và khẩu súng cùng lúc biến mất.

Ông cụ già vuốt vuốt chòm râu, nói: "Cậu trai trẻ này tư chất tốt thật đấy, có lẽ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng. Xem ra sau này chúng ta được nhờ rồi".

Một khắc sau, Ngô Bình xuất hiện ở tầng một. Anh cất khẩu súng đi, quay đầu đi ra ngoài.

Lúc này, những người còn lại vẫn còn đang đi tìm báu vật trong nỗi bất lực. Muốn nhặt ra thứ có giá trị trong đống đồ này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Những người khác thấy Ngô Bình đã quay lưng rời khỏi đó thì không khỏi lắc đầu. Trong mắt họ, Ngô Bình không kiên trì nên mới tuỳ ý nhặt vài món rồi bỏ đi sớm như vậy.

Ngô Bình vừa ra khỏi cổng thì đột nhiên có một người chặn anh lại. Đó là một vị Tiên quân cảnh giới Bất Tử, gương mặt hốc hác, đôi mắt màu xanh lam, từ người này toả ra rất nhiều quỷ khí.

"Giao ra thứ cậu đã lấy đi từ kho, hoặc là chịu chết!", đối phương lạnh lùng nói. Người này đúng là ăn cướp giữa ban ngày.

"Rắc!"

Ngô Bình không nói nhiều, lập tức tung cước đạp đối phương. Hai chân của vị Tiên quân này gãy đôi. Ông ta kêu lên thảm thiết, ngã quỵ xuống đất.

"Rắc! Rắc!"

Ngô Bình lại lao về phía ông ta, đá thêm vài cú nữa khiến rất nhiều xương trên người ông ta gãy vụn. Sau đó anh hỏi: "Lão già rác rưởi, dám cướp đồ của tôi?"

Vị Tiên quân cảnh giới Bất Tử này sắp ngất đi đến nơi, ông ta thều thào: "Cậu dám đả thương tôi, tôi là..."

"Bịch!"

Ngô Bình hạ cẳng đạp mạnh vào đầu khiến ông ta tắt thở ngay lập tức, sau đó anh ném xác ông ta xuống hồ, lạnh lùng nói: "Loại rác rưởi như ông thì thế lực đứng sau chống lưng cho ông cũng chẳng tốt đẹp gì, tôi không có hứng nghe!"

Xung quanh có mấy tu sĩ, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi dựng tóc gáy. Một vị Tiên quân cảnh giới Bất Tử mà lại bị đánh chết chỉ sau vài cước?

Ngô Bình đánh chết vị Tiên quân kia xong liền quay đầu đi thẳng, quay trở về trụ sở của Thiên Long.

Khi anh quay lại trụ sở, Linh Hy nói: "Thế giới bên ngoài đang rất hỗn loạn, nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài, rất nhanh thôi năng lượng sẽ được cân bằng và ổn định trở lại".

Thân là Nữ Đế, cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nên có thể tự đưa ra phán đoán.

Ngô Bình gật đầu: "Tình hình hiện tại khá giống với cuộc bạo loạn cuối thời Đông Hán, các thế lực hỗn chiến, sau cùng mỗi bên hùng cứ một phương, không ngừng chém giết lẫn nhau. Một số thế lực sẽ ngày càng mở rộng địa bàn, nuốt dần những thế lực nhỏ hơn. Còn nhà nước thì buộc phải giữ được những địa bàn trọng yếu, chỉ có như vậy mới có sức mạnh đàn áp các chư hầu".

Đêm khuya, Ngô Bình lấy ra khẩu súng ngắn, thử luyện hoá nó. Thế nhưng, thần niệm của anh vừa đi vào bên trong khẩu súng thì đã bị một lực đạo bén nhọn đẩy ra khiến mấy lần anh thử đều thất bại.

“Khó luyện hoá vậy sao?”, anh lắc đầu, lại cất khẩu súng đi.

“Tối nay, mình sẽ luyện Như Lai Thần Chưởng để luyện hoá nó”, anh nghĩ thầm.

Như Lai Thần Công có bảy cấp. Cấp bảy gọi là Như Lai Thần Chưởng, Như Lai Thần Chưởng lại chia thành mười chiêu thức. Phải luyện thành cả mười chiêu thức rồi hợp lại mới tạo thành Như Lai Thần Chưởng hoàn chỉnh, có sức mạnh kinh thiên.

Trước đó, anh mới luyện xong chiêu thức đầu là Kim Cương Phật Ấn, giờ phải luyện nốt chiêu thức thứ hai đến chiêu thức số mười.

Những chiêu thức này ngay cả khi thi triển độc lập cũng đã rất mạnh. Ngô Bình đã đặt chân lên con đường của Đế, giờ lại tu luyện công pháp này nên dễ dàng hơn rất nhiều. Không tới hai tiếng anh đã luyện đến chiêu thức thứ mười.

Sau đó anh thi triển cả mười chiêu thức, tập Như Lai Thần Chưởng hoàn chỉnh. Khi thi triển chưởng pháp này anh phải bay lên cao.

Lần đầu tiên, anh thử thất bại, mới được một phần ba quá trình là không tập tiếp được nữa.

“Khó vậy sao?”, anh nghĩ ngợi rồi lấy ra gương Hạo Thiên rồi tập lại trước gương.

Qua gương Hạo Thiên, anh nhìn thấy bản thân mình tập sai nên lại tập lại vài lần và dần dần sửa sai.

Khi trời sắp sáng, cuối cùng anh cũng tập đúng và thử thi triển lại bộ Như Lai Thần Chưởng hoàn chỉnh.

Một tiếng nổ vang trời vang lên, trời đất như rung chuyển, chưởng ấn màu vàng kim bay lên trời cao. Khí tức hùng hậu như một ngọn núi lao lên cao, bắn vào một tiểu hành tinh đang di chuyển.

Tiểu hành tinh này vốn chỉ tình cờ vụt qua, đường kính của nó khoảng một trăm kilomet, tốc độ khoảng hơn một trăm kilomet mỗi giây.

Đột nhiên có một bàn tay màu vàng tóm lấy rồi bóp mạnh khiến tiểu hành tinh vỡ vụn.

Bàn tay màu vàng khổng lồ đó chính là Như Lai Thần Chưởng của Ngô Bình!

Sau khi bóp nát tiểu hành tinh, Ngô Bình ngồi phệt xuống dưới đất. Việc thi triển Như Lai Thần Chưởng đã hút cạn một nửa sinh lực của anh!

Anh uống mấy viên đan, sau đó nghỉ ngơi một lúc lâu mới dần hồi lại.

Thấy cũng không còn sớm nữa nên anh đưa Linh Hy, Vô Song và mấy Long Vệ đi tới trấn giữ huyện Long Khánh.

Ở phía tây huyện lị này có một ngọn núi, gọi là núi Hắc Hổ.

Ngọn núi này cao hơn trăm mét, đỉnh núi bằng phẳng to như một cái sân bóng. Lúc này, trên mặt đất bằng đã dựng sẵn mấy chiếc lều da để cho quân của Thiên Long đóng quân.

Sau khi đã sắp xếp xong mọi thứ, Ngô Bình vào trong lều ngồi. Vô Song pha trà cho anh, hai nhạc sư bắt đầu chơi nhạc cụ còn bốn vũ nữ bắt đầu múa. Ở bên cạnh, Linh Hy gọt dưa rồi đút cho Ngô Bình.

Ăn xong, Ngô Bình lấy ra lò luyện Âm Dương rồi dùng sâm vua và hơn ba mươi loại dược liệu quý giá khác để luyện quả Linh Dược.

Chỉ một lát sau, mùi thơm toả ra từ lò luyện, đến Long Vệ đang đứng canh bên ngoài cũng ngửi thấy, thi nhau khịt khịt mũi.

Ngô Bình còn rang hẳn ba mẻ hạt dưa, khoảng hơn năm mươi cân. Sau đó anh bảo Long Vệ đem đi phát cho mỗi binh sĩ vài lạng ngồi cắn giết thời gian.

Đang định quay vào lều xem múa tiếp thì Long Vệ báo cáo với anh: "Long chủ, ở phía Tây có tu sĩ đi tới".

Ngô Bình đi ra khỏi lều, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một luồng ánh sáng màu tím bay tới. Có ba người đàn ông và hai người phụ nữ ở bên trong luồng sáng đó, họ đang định bay qua đỉnh núi.

Một Long Vệ lập tức nói lớn: "Bất cứ tu sĩ nào muốn đi qua cũng phải lập tức đáp xuống đăng ký, nếu không hậu quả tự chịu!"

Nghe Long Vệ nói vậy, một gã đàn ông trong đoàn người kia cười lạnh, hắn giơ tay lên là một đạo kiếm quang màu xám lao xuống đỉnh núi.

Ngô Bình không cử động, Linh Hy ở bên cạnh phất tay một cái, đạo kiếm quang lập tức đi chệch hướng. Đồng thời đoàn người kia như thể bị một bàn tay vô hình tóm lại, bọn họ ai nấy mặt đều vô cùng sững sờ.

Năm người đó nhanh chóng bị áp giải tới trước mặt Ngô Bình, vẻ mặt họ lúc này vô cùng sợ sệt. Họ không thể ngờ ở nơi này lại có cao thủ Thiên Tiên!

Ngô Bình nhổ vỏ hạt dưa ra, hỏi: "Từ đâu đến? Đi qua đây làm gì?"

Gã đàn ông bắn ra đạo kiếm quang ban nãy vội đáp: "Chúng tôi là người của phái Linh Phù, chỉ đang đi du ngoạn mà thôi".

Ngô Bình: "Ban nãy dám dùng kiếm quang tấn công chúng tôi, gan không nhỏ đâu".

Gã đàn ông thất kinh, mặt trắng bệch kêu lên: "Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân có tội, xin các vị giơ cao đánh khẽ, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây ngay!"

Ngô Bình chỉ sang bên cạnh: "Ra đó quỳ, mỗi người nói một trăm nghìn lần câu 'tôi sai rồi, tôi có tội'!"

Đám người này đương nhiên không dám trái lời, lập tức ra quỳ lên phiến đá bên cạnh, đồng thanh nói: "Tôi sai rồi, tôi có tội".

Ngô Bình vươn người giãn gân cốt một cái, sau đó gọi Long Vệ tới, bắt đầu dạy họ cách nâng cao tu vi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK