Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1271: Cậu chủ Long

Ngô Bình điềm tĩnh đáp: “Anh không nhầm đâu, tôi đang nói anh đấy”.

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Ai cũng đang thầm nghĩ không biết người này là ai mà dám to gan lớn mật ăn nói với cậu chủ Long như vậy.

Cậu chủ Long không phải người bình thường. Chỉ với hai câu nói qua lại, anh ta đã cảm nhận được Ngô Bình không phải kẻ tầm thường. Bây giờ lăn lộn ở Long Kinh đều phải so gia thế và thân phận. Không lẽ đối phương có chỗ dựa rất lớn?

Huyền Ngạo Thiên Quân vội vàng đi tới giảng hòa: “Xin cậu Long và cậu Ngô nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này!”

Cậu chủ Long lại càng chắc chắn suy đoán Ngô Bình có thân phận đặc biệt. Anh ta nhíu mày nói: “Thiên Quân, anh ta dám đối đầu với tôi”.

Huyền Ngạo Thiên Quân thản nhiên đáp: “Tôi không tiện nói ra thân phận của cậu Ngô cho cậu Long biết. Nhưng mà kể cả là bố cậu gặp cậu Ngô cũng sẽ phải khách sáo đấy”.

Cậu chủ Long sững sờ, không ngờ bố mình cũng phải khách sáo với đối phương. Anh ta là người thông minh, lập tức đổi giọng tươi cười: “Vậy thì tôi sẽ nể mặt Thiên Quân lần này”, nói rồi anh ta quay người sang hướng khác.

Lần này, mọi người lại được một phen kinh ngạc, càng tò mò về thân phận của Ngô Bình.

Vừa nãy có người thấy anh chàng họ Hà tiếp xúc với anh nên chạy tới chỗ anh ta dò hỏi: “Xin hỏi anh quen biết anh Ngô kia sao?”

Hà Trí Tân cười đáp: “Anh Ngô là giáo viên của học viện Võ Đạo”.

Vị thế của học viện Võ Đạo đang ngày càng tăng lên. Người được làm giáo viên ở đó không phải cao thủ thì cũng là thiên tài.

“Chỉ là giáo viên thôi sao?”, có người vẫn chưa thấy thuyết phục lắm, bởi vì nếu chỉ là giáo viên thì sao có thể khiến Huyền Ngạo Thiên Quân coi trọng như vậy được.

Hà Trí Tân lại nói tiếp: “Thầy Ngô vừa mới đánh bại Võ Vương nhất phẩm, bản thân anh ấy là một võ tông truyền kỳ”.

Hai chữ truyền kỳ khiến mọi người đều chấn động. Điều này chứng tỏ Ngô Bình là người có tài năng nhất trong số cáo giáo viên.

Hà Tân Trí cũng cảm thán: “Tất nhiên tôi cũng nghĩ thầy Ngô còn có thân phận khác, chỉ là tôi không biết được thôi”.

Tình hình của bữa tiệc đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Vốn dĩ cậu chủ Long và cậu chủ Kiếm nên là tâm điểm của sự chú ý. Thế nhưng sau khi Ngô Bình đáp trả cậu chủ Long hai câu đã có người bắt đầu chú ý tới anh. Đặc biệt còn có mấy cô gái cứ giả vờ vô tình lại cố ý tới gần với ý đồ tiếp cận anh.

Ngô Bình không hề có hứng thú với mấy người đó, chỉ chăm chú trò chuyện với Lâm Băng Tiên ngồi bên cạnh.

Một lát sau, Huyền Ngạo Thiên Quân lên tiếng thông báo: “Kính thưa các vị khách quý, hôm nay chúng tôi có tổ chức hai hoạt động nho nhỏ để giải trí cho mọi người. Sau đây chúng tôi xin mở một cuộc đấu giá ba vật phẩm, ai có hứng thú đều có thể tham dự”.

Cuộc đấu giá nhanh chóng được bắt đầu. Một cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đi tới giữa sảnh, cười nói: “Thưa các vị khách quý, buổi đấu giá tối nay chính thức bắt đầu. Tôi xin được giới thiệu vật phẩm đầu tiên”.

Hai người đàn ông cường tráng đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới. Trên xe được phủ một tấm vải đen tuyền. Chiếc xe dừng lại ngay dưới ánh đèn chùm.

Cô gái mặc váy vàng tự tay mở tấm vải ra. Một chiếc trâm phượng xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người, họa tiết sinh động y như thật, bên trên có tia sáng bao quanh.

Cô gái cười nói: “Đây là thần vật từ thời thượng cổ, tên là “Trâm Kim Phượng”. Trong cây trâm này có phong ấn tinh phách của Phượng Hoàng, có tác dụng bảo vệ chủ nhân. Các cậu chủ đang có mặt ở đây có thể mua nó tặng cho cô gái mình thích”.

Ánh mắt của các cô gái đều trở nên khác lạ. Ai cũng mong được một anh chàng đẹp trai chịu bỏ tiền đấu giá cây trâm này cho mình.

Ngô Bình nhìn thấy cây trâm lại có suy nghĩ khác. Anh biết tinh phách Kim Phượng hiếm có khó tìm, nếu có thể lấy ra để luyện chế thần đan tuyệt thế thì tốt quá.

“Giá khởi điểm của trâm Kim Phượng là năm triệu tiền báu. Mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu”.

Năm triệu là một con số không cao. Đây cũng là vì Huyền Ngạo Thiên Quân muốn khuấy động bầu không khí nên mới không hét giá quá cao.

Ngô Bình thấy Lâm Băng Tiên cũng đang ngắm nhìn cây trâm kia, bèn hỏi: “Em thích nó không?”

Cô ấy đỏ mặt đáp: “Trông cũng đẹp đấy. Nhưng mà năm triệu đắt quá. Bây giờ một tòa nhà lớn trong Kinh cũng chỉ có giá mười triệu tiền báu”.

Anh bật cười hô lên: “Tôi ra giá năm triệu”.

Thấy anh tham gia đấu giá, cậu chủ Long lập tức thấy chướng mắt, quyết định tranh giành với anh: “Sáu triệu”.

Ngô Bình biết anh ta cố tình làm vậy để trêu tức mình, cũng không thèm để bụng, ra giá tiếp: “Bảy triệu”.

“Tám triệu”, rõ ràng cậu chủ Long không có ý định buông tha anh dễ dàng mà vẫn muốn tiếp tục tăng giá.

Vốn dĩ những người khác cũng tham gia nhưng khi mức giá bị đẩy lên mười triệu thì chỉ còn Ngô Bình và cậu chủ Long tranh đấu với nhau.

“Mười lăm triệu”, Ngô Bình sảng khoái nói.

Cậu chủ Long hơi bất ngờ, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Hai mươi triệu”.

“Ba mươi triệu”, anh thản nhiên ra giá.

“Bốn mươi triệu!”

“Một trăm triệu”, Ngô Bình đẩy giá lên cao.

Cậu chủ Long giật mình kinh ngạc. Tuy anh ta không thiếu tiền nhưng con số một trăm triệu cũng đủ để khiến anh ta điêu đứng. Anh ta lại nghĩ đâm lao phải theo lao, nếu giờ từ bỏ thì sẽ bị cho là không đấu lại được Ngô Bình, trở thành trò cười cho mọi người.

“Một trăm mười triệu”.

“Hai trăm triệu”, Ngô Bình bắt đầu tăng giá hàng trăm triệu. Anh hiểu rõ lòng người, cũng biết đối phương sẽ không chịu từ bỏ sớm như vậy, quyết tâm chơi đến cùng.

Sắc mặt cậu chủ Long trở nên khó coi. Anh ta do dự vài giây rồi lên tiếng: “Hai trăm mười triệu”, mức độ tăng giá của anh ta thấp hơn hẳn so với Ngô Bình.

“Ba trăm triệu”, Ngô Bình vẫn tiếp tục lấy số chẵn để ra giá.

Cậu chủ Long cắn răng, bất ngờ từ bỏ.

Huyền Ngạo Thiên Quân lại tươi cười thông báo: “Chúc mừng cậu Ngô đấu giá thành công. Cây trâm này là bảo bối tôi cất giữ. Hôm nay là lần đầu tiên cậu đến chỗ tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Còn trâm coi như là quà tặng của tôi, mong cậu Ngô nhận lấy”.

Ông ta rất biết cách đối nhân xử thế. Ban đầu chỉ dự đoán bán cây trâm này được vài chục triệu là cùng. Bây giờ bảo ông ta đổi nó lấy ba trăm triệu, chẳng bằng đổi lấy quan hệ tốt với một thầy luyện đan bốn sao tím.

Ngô Bình cũng không khách sáo, dứt khoát nhận luôn: “Vậy thì xin cảm ơn Thiên Quân”.

Sau khi nhận được trâm Kim Phương, anh lập tức tặng cho Lâm Băng Tiên. Cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui sướng, xấu hổ không nói nên lời.

Lúc này mọi người cũng đã biết anh là người có tiền, thầm suy đoán chỗ dựa của anh còn mạnh ơn cậu chủ Long, ánh mắt nhìn anh cũng khác hẳn vừa rồi.

Cậu chủ Kiếm không hề tham gia vào cuộc so kè giữa Ngô Bình và cậu chủ Long. Bấy giờ hắn ta đi tới bên cạnh anh, chắp tay nói: “Chào anh Ngô, tôi là Giang Kiếm, đệ tử của Cửu Thiên kiếm vực”.

Ngô Bình cũng đáp lại: “Ngô Bình”.

Giang Kiếm cười hỏi: “Tôi cảm thấy hình như anh Ngô cũng là kiếm tiên thì phải?”

Mặc dù anh đã giấu kiếm đạo vào sâu trong nguyên thần nhưng vẫn vô ý để lộ ra vài tia kiếm ý. Mặc dù rất nhạt nhòa nhưng chúng vẫn khiến Giang Kiếm không dám khinh nhờn.

Anh nói: “Có học một chút”.

Giang Kiếm lại nói tiếp: “Vậy thì lần đấu giá tiếp theo tôi sẽ phải tranh với anh Ngô rồi”.

Trong lúc hai người họ đang trò chuyện, vật phẩm đấu giá thứ hai đã được đưa lên. Đó là một thanh kiếm hoàn màu tím bạc vô cùng sắc bén.

Ngô Bình không hề có chút hứng thú gì với vật này, bèn nói: “Anh Giang thích nó thì cứ lấy, tôi xin nhường lại”.

Giang Kiếm không khỏi bất ngờ, gật đầu cảm ơn một tiếng rồi đấu giá thành công với số tiền khổng lồ ba mươi chín triệu.

Ngô Bình không muốn kiếm hoàn không phải vì nó không tốt, mà là uy lực của hóa thân kiếm đạo vượt xa kiếm hoàn rất nhiều nên không có nhu cầu với nó.

Vật phẩm đấu giá thứ ba là một con chuột. Ngô Bình vừa liếc mắt đã nhận ra con chuột tìm báu vật mà mình từng có duyên gặp gỡ. Anh không hiểu tại sao nó lại bị người ta mang ra đấu giá.
Chương 1272: Vùng núi Thái Hành

Chuột tìm báu vật ngửi được khí tức của Ngô Bình, một người một chuột này đã từng hợp tác rất vui vẻ, thế nên đôi mắt ti hí của nó bỗng sáng rỡ lên, "chít chít" gọi loạn.

Cô gái bán đấu giá nói: "Đây là một con chuột tìm báu vật, nó có thể ngửi được mùi của kỳ trân dị bảo trong vòng vạn dặm, là một bảo vật vô giá. Giá khởi điểm của con chuột này là mười triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu tiền báu".

Những người ngồi ở đây đều tỏ ra ngờ vực về tin chuột tìm báu vật có thể tìm được bảo bối, bọn họ nghĩ, nếu con chuột này thật sự thần kỳ đến thế thì ai lại nỡ đem bán nó đi?

Đến khi giá lên đến mười lăm triệu thì Ngô Bình cũng bắt đầu nhập cuộc, cuối cùng anh mua được con chuột tìm báu vật này với cái giá cao ngất ngưởng hai mươi tám triệu.

Lúc đối phương giao chuột tìm báu vật tới tay anh, con chuột nhỏ bé này lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, vô cùng thân thiết với Ngô Bình.

Huyền Ngạo Thiên Quân thấy khá bất ngờ: "Cậu Ngô đã gặp con chuột này rồi sao?"

Ngô Bình: "Con chuột này là của một người bạn cũ của tôi, không ngờ lại gặp được nó ở đây".

Huyền Ngạo Thiên Quân vội hỏi: "Nghe đồn con chuột này có thể tìm được bảo vật, thật không vậy?"

Ngô Bình rất bất ngờ, trong lòng thầm nói buổi bán đấu giá do ông tổ chức mà giờ ông lại hỏi tôi? Anh hỏi: "Thiên Quân chưa thử à?"

Huyền Ngạo Thiên Quân cười nói : "Tôi chỉ bán thay người ta, thế nên tôi cũng không hiểu rõ lắm về nó".

Ngô Bình gật đầu: "Con chuột tìm báu vật này có chút tác dụng, nhưng không thần kỳ như trong lời đồn đâu".

Mua được chuột tìm báu vật, Ngô Bình đang nói chuyện với Chu Bột thì bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: "Anh Ngô, tôi là Tô Linh Yên".

Tô Linh Yên, tu sĩ đứng sau Thanh Môn Thái Hưng năm xưa, lúc trước, Vũ Phi chính là Tô Linh Yên tặng cho anh.

Anh động tâm niệm, hỏi: "Cô đang ở đâu?"

Tô Linh Yên: "Sau khi buổi tiệc kết thúc, mong anh Ngô cho tôi ít thời gian, tôi có chuyện muốn nói với anh".

Ngô Bình: "Được".

Một giờ sau, buổi tiệc kết thúc, sau khi Ngô Bình để lại một bùa ngọc truyền tin tức cho Lâm Băng Tiên xong thì rời đi trước.

Lúc đi qua một công viên, Ngô Bình đứng lại nói: "Cô có thể xuất hiện được rồi".

Một làn khói xanh bay lên từ mặt đất, biến thành hình dạng Tô Linh Yên.

"Cô có chuyện gì?", Ngô Bình hỏi thẳng.

Tô Linh Yên khẽ thở dài rồi nói: "Anh Ngô, anh đã bị liệt vào danh sách chết rồi".

Ngô Bình sửng sốt: "Danh sách chết?"

Tô Linh Yên gật đầu: "Bây giờ tôi đang làm việc cho người khác, công việc bây giờ là tìm những thiên tài như anh Ngô, sau đó báo cáo lại cho bọn họ. Một khi cấp trên xác định anh là thiên kiêu thì anh sẽ bị liệt vào danh sách chết, cuối cùng sẽ giết anh".

Ngô Bình: "Không oán không thù, sao lại muốn giết tôi?"

Tô Linh Yên: "Giết người đoạt vận!"

Ngô Bình nheo mắt: "Giết người đoạt vận sao?"

Tô Linh Yên: "Đúng vậy. Một nhóm lớn thiên kiêu tiến vào đại lục Côn Luân, mục đích chính là để giết những người có vận khí, như vậy thì sẽ có thể đoạt được vận khí của đối phương".

"Giết đối thủ sẽ đoạt được vận khí của đối phương sao?"

Tô Linh Yên: "Đây là cách hiểu đơn giản nhất, nghe ý của bọn họ thì nguyên nhân còn phức tạp hơn nhiều".

Ngô Bình: "Thế nên họ mới giết tôi à?"

Tô Linh Yên gật đầu: "Đến lúc đó, người muốn đoạt được vận khí của anh sẽ đích thân giết anh. Để đảm bảo mọi thứ vẹn toàn, chắc chắn bọn họ sẽ chuẩn bị trước hết mọi thứ, thế nên anh nhất định phải thật cẩn thận!"

Ngô Bình nhìn Tô Linh Yên rồi nói: "Quan hệ giữa tôi với cô cũng không thân thiết lắm, vì sao lại nói với tôi chuyện này?"

Tô Linh Yên bình thản trả lời: "Lúc trước may nhờ anh giúp tôi diệt trừ Âm Tử, nếu không tôi sẽ không có được tu vi như hôm nay, tôi nợ anh".

Ngô Bình gật đầu: "Cảm ơn nhiều, tôi biết rồi".

Tô Linh Yên: "Tôi không ở đây lâu được, bảo trọng", nói rồi cô ta hoá thành một làn khói xanh, chui vào trong đất.

Sau khi Tô Linh Yên đi, Ngô Bình cố ý rời khỏi Long Kinh, tiếp tục đi về phía Tây. Từ Long Kinh đi về phía Tây Nam là một môi trường hoàn toàn xa lạ, đâu đâu cũng là núi lớn hoang vắng, nơi đây được gọi là vùng núi Thái Hành.

Núi Thái Hành này đã hoàn toàn khác biệt so với núi Thái Hành của thời nước Viêm Long. Thái Hành là một toà núi thần, dài chừng tám vạn năm nghìn dặm, chỗ rộng nhất khoảng hơn ba vạn bảy nghìn dặm, diện tích rất lớn.

Đa phần người sinh sống ở vùng núi Thái Hành là các thế lực tu chân, phần lớn khu vực là vùng núi hoang, chỉ có dã thú sinh sống.

Lúc này, Ngô Bình đã đi vào sâu trong một cánh rừng, cây cối trong này cao lớn và um tùm, che cả mặt trời.

Ngô Bình biến mất trong cánh rừng, ở vị trí anh vừa biến mất có hai tu sĩ trung niên xuất hiện. Một tu sĩ nói: "Thằng oắt này chạy vào vùng núi Thái Hành làm gì? Trong núi Thái Hành nguy hiểm chồng chất, hắn rất dễ chết trong đây".

Người còn lại nói: "Xem ra chúng ta buộc phải lập tức thông báo cho chủ nhân, để chủ nhân mau chóng giải quyết hắn. Nhỡ đâu hắn chết trong này thì sẽ lãng phí mất một vận khí tốt".

Ngô Bình vào cánh rừng xong thì thả chuột tìm báu vật ra, cười nói: "Này oắt, chủ nhân của mày đâu?"

Chuột tìm báu vật kêu chít chít một hồi, Ngô Bình không khỏi cảm thán. Thì ra ngày thứ hai sau khi không gian mở ra, nhà họ An ở Hoàng Long Động Thiên đã bị một thế lực hùng mạnh tiêu diệt. Nhà họ An sau lưng An Tự Tại gồm mấy nghìn người đã bị giết sạch. Chuột tìm báu vật trốn thoát được nhưng giữa đường lại bị người ta bắt, đồng thời đem tới buổi tiệc bán đấu giá.

"Oắt con, sau này tao gọi mày là Tiểu Bảo. Từ bây giờ mày đi theo tao nhé".

Chuột tìm báu vật rất vui mừng, chui vào túi áo của Ngô Bình. Sau đó chiếc mũi nhỏ của nó khẽ cử động, nó bỗng tỏ ra mừng rỡ, tiếp đó nó nhìn về một hướng rồi kêu rít lên.

Ngô Bình sáng mắt lên: "Có phát hiện gì à? Tốt quá!"

Anh lập tức bay nhanh về phía mà chuột tìm báu vật đã chỉ, bay được hơn ba nghìn dặm, Ngô Bình bỗng đâm sầm vào một bức tường vô hình, anh kêu lên một tiếng, rơi từ trên không xuống.

May là anh phản ứng nhanh, rơi xuống được một nửa đường thì lơ lửng giữa không trung, kinh ngạc nhìn phía trước mặt mình.

Thì ra phía trước đã bị người ta hạ cấm chế. Khu vực được hạ cấm chế bảo vệ có hình tròn, cấm chế giống như một chiếc nồi lớn úp ngược giữa trời, khiến người ta không thể vào được.

"Xem ra bảo bối ở đây đã bị người khác tìm thấy trước rồi", Ngô Bình khẽ nhíu mày, sau đó anh đáp xuống đất, muốn đi vào từ mặt đất.

Nhưng sau khi anh độn xuống đất thì mới phát hiện, dưới này cũng đã hạ cấm chế, anh dùng thuật độn thổ cũng không vào được.

Qua cấm chế này anh có thể phán đoán được, thực lực của người hạ cấm chế rất mạnh, ít nhất cũng phải là một vị Thần Tiên!

Ngô Bình lập tức cẩn thận, anh lui về sau mấy chục dặm, nói với chuột tìm báu vật: "Cấm chế này chỉ có tác dụng với con người, chắc là mày có thể vào trong được đấy. Tiểu Bảo, mày đi xem thử rốt cuộc trong đó có thứ gì tốt".

Chuột tìm báu vật gật đầu, chạy về phía cấm chế nhanh như một cơn gió.

Chuột tìm báu vật vừa đi, Ngô Bình đã nghe sau lưng có người lên tiếng: "Cậu trai lắm mưu nhiều kế đấy".

Ngô Bình giật cả mình, anh quay phắt người lại, trông thấy một lão ăn mày áo quần rách rưới, mặt mày đen nhẻm, đang vắt ngược trên cành cây cười với anh.

Người này có thể xuất hiện mà không bị anh phát giác, chắc chắn thực lực rất khủng bố, Ngô Bình nén sự bực bội trong lòng nói: "Người có thể doạ chết người đấy".

Lão ăn mày cười khì khì, ông ta từ trên cây rớt xuống, khi ông ta vừa chạm đất Ngô Bình mới phát hiện ông ta là một tên lùn, cao chưa đến một mét tư.

Lão ăn mày lùn cười hỏi: "Nhóc, có muốn biết trong đây có gì không?"

Ngô Bình rất cảnh giác, nói: "Không muốn!"

Lão ăn mày lùn lắc đầu: "Lớp trẻ bây giờ nhát gan quá. Người ta nói là người không bất nghĩa thì chẳng thể chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo. Thứ bên trong đó rất phi thường, nếu cậu lấy được thì cả đời không cần lo cái ăn cái mặc!"

Ngô Bình: "Tôi không chọc nổi người trong này, ông thích thì tự đi mà cướp, tạm biệt", nói xong anh quay đầu đi ngay.
Chương 1273: Song tiên Thái Hành

Ngô Bình đi thêm vài trăm cây số nữa thì dừng lại, sau đó anh phát hiện lão ăn xin thấp tịt đang đứng cách mình có vài mét rồi cười hì hì nhìn anh.

Anh hỏi: “Ông đi theo tôi làm gì?”

Ông ăn xin: “Tôi đang thấy tiếc cho cậu”.

Ngô Bình: “Tiếc cái gì?”

Ông ăn xin: “Cậu sắp chết rồi mà không thấy tiếc à?”

Ngô Bình cười lạnh: “Ông bảo tôi sắp chết ư?”

Ông ăn xin lùn tịt gật đầu: “Mây đen che kín đỉnh đầu thì khó tránh khỏi khiếp nạn”.

Ngô Bình: “Ông biết xem tướng à?”

Ông ăn xin: “Tuy tôi không biết xem tướng, nhưng tôi biết cậu đang bị người ta nhắm vào”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên, đúng là anh biết có người đang theo dõi mình, nhưng vì có Tô Linh Yên nhắc nhở nên anh mặc kệ, không ngờ ông ăn xin này lại phát hiện ra.

Anh nói: “Đương nhiên tôi biết có người đang theo dõi mình, nhưng chưa biết người chết cuối cùng sẽ là ai đâu”.

Ông ăn xin thấy hơi bất ngờ, ông ta nhìn Ngô Bình một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Lẽ nào cậu cố tình giả ngây giả ngô để dụ kẻ địch sập bẫy?”

Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến ông”.

Ông ăn xin cười phá lên nói: “Hay đấy! Người đang theo dõi cậu có lai lịch rất ác chiến, nếu cậu giữ được mang sống thì tôi sẽ nói cho cậu biết trong cấm chế này có bảo bối gì”.

“Khỏi”, Ngô Bình tỏ vẻ chê bôi rồi bỏ đi, nhưng lại bị ông ăn xin kéo lại.

Lực tay của ông ta rất mạnh, chỉ kéo một cái là Ngô Bình đứng sững lại ngay, anh bực bội hỏi: “Rốt cuộc ông muốn làm gì hả?”

Ông ăn xin: “Chàng trai, người khác nghĩ đủ mọi cách để được gặp tôi mà cậu dám tỏ vẻ chê bôi tôi thế à?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Thế à? Vậy ông giỏi lắm hả?”

Ông ăn xin cười nói: “Cậu có biết Song tiên Thái Hành không?”

Ngô Bình: “Tôi không phải người ở đây nên không biết”.

Ông ăn xin cạn lợi nói: “Song tiên Thái Hành là chỉ hai đại tán tiên ở núi Thái Hành, tôi là một trong số đó đấy”.

Ngô Bình bĩu môi: “Ra là tán tiên, ông đáng thương thế!”

Ông ăn xin suýt nữa hộc máu: “Thằng nhãi này, cậu dám nói tôi đáng thương ư?”

Ngô Bình: “Chẳng thế còn gì, người khác mà có tu vi như ông thì cũng là Thiên Quân hoặc Thiên Tôn rồi”.

Ông ăn xin cười lạnh: “Thiên Tôn chẳng là cái thá gì với tôi hết, cậu thì biết cái quái gì? Dù tôi là tán tiên, nhưng đã trải qua ba nghìn kiếp nạn, so về thực lực thì tu sĩ dưới đường Đại La không phải đối thủ của tôi”.

Ngô Bình giật bắn mình, ba nghìn kiếp nạn ư?

Ông ăn xin đắc ý nói: “Ngạc nhiên lắm đúng không?”

Nhưng câu nói tiếp theo của Ngô Bình lại khiến ông ăn xin suýt chết vì tăng xông.

“Tư chất của ông kém thế à? Trải qua ngần ấy kiếp nạn rồi mà vẫn chưa được tôn làm Đại La?”

“Này, cậu tưởng đạt danh hiệu ấy dễ lắm à?”, ông ăn xin tức nổ phổi.

Đột nhiên ông ta cười lớn rồi nói: “Họ đến rồi!”, dứt lời, ông ta lập tức biến mất.

Một lát sau, chợt có các lá cờ mọc lên ở xung quanh, trên các lá cờ này có đầy phù chú, chúng lặng lẽ kết thành đại trận nhốt Ngô Bình vào giữa.

Sau mỗi một lá cờ đều có một tu sĩ cảnh giới Hư Tiên điều khiển, Ngô Bình cau mày.

Ngô Bình: “Ai?”

Một cái kiệu vô cùng sang trọng đáp từ trên cao xuống, bên trong có ghế, giường, chẳng khác nào một ngôi nhà di động.

Rèm kiệu được vén lên, một người thanh niên áo đỏ trông đẹp như một cô gái bước ra, móng tay của hắn rất dài, đã thế còn được chăm chút kỹ nên trông sáng bóng như ngọc.

Người thanh niên áo đỏ nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu Ngô, xin lỗi nhé, lát tôi phải giết cậu rồi”.

Ngô Bình thở dài: “Chúng ta không thù không oán, sao anh lại muốn giết tôi?”

Người thanh niên đỏ cười nói: “Đúng là giết người cần có lý do, nhưng cậu chết tới nơi rồi thì biết lý do cũng để làm gì đâu? Thôi thì ngoan ngoãn phối hợp, tôi sẽ cho cậu được ra đi thanh thản”.

Ngô Bình: “Anh nhất định phải giết tôi à?”

Người thanh niên áo đỏ: “Tôi đã nói rồi mà sao cậu vẫn hỏi nhiều thế? Ngoan ngoãn chịu chết thì sẽ không đau đớn”.

Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Mấy lá cờ này của anh có uy lực khá phết đấy, nhưng nếu muốn dùng chúng để vây tôi thì e không ổn”.

Người thanh niên áo đỏ: “Dù cậu có là thiên kiêu thì cũng không thể phá được Đạo Sát Trận của tôi đâu, huồng hồ cùng lắm thì tu vi của cậu mới tới Linh Biến thôi, đúng ra dùng trận pháp này với cậu là hơi lãng phí đấy”.

Uỳnh!

Các lá cờ toả ra tia sáng chết chóc, mặt đất và bầu trời ở chỗ Ngô Bình đứng bắt đầu xuất hiện các bùa chú màu đen. Bây giờ, anh không thể độn thổ, càng không thể phá không bay đi.

Nhưng Ngô Bình không hề có ý định chạy trốn, anh lạnh mặt nói: “Hoá thân”.

Ầm!

Một bóng người được ngưng tụ từ đường kiếm lắc lư, các lá cờ nổ tung, các tu sĩ Hư Tiên cầm cờ bắt đầu gào thét rồi bị hạ gục hết. Có người rơi đầu, người bị bổ đôi, người thì gãy đôi người, nói chung đều chết rất thảm.

Người thanh niên áo đỏ phản ứng nhanh nhạy, ngay khi Ngô Bình ra tay, hắn đã ngồi lên kiệu, chuẩn bị chuồn mất.

Song đã muộn, cả kiệu và người khiêng kiệu đều nổ tung, một bóng người bay ra rồi ngã xuống trước mặt Ngô Bình.

Người thanh niên áo đỏ lúc trước còn ngông nghênh, nhưng giờ thì bị thương khắp mình mẩy, ngoài ra còn bị chột một mắt và mất một tai, chân trái và tay phải cũng mất một nửa. Đó là hắn còn thi triển kết giới bảo mệnh, không thì đã bị hoá thân đường kiếm của Ngô Bình chém cho chết tươi rồi.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Được đấy, thế mà vẫn chưa chết, anh tên là gì”

Người thanh niên áo đỏ vô cùng hoảng loạn, sau đó run rẩy đáp: “Cậu Ngô, đừng giết tôi”.

Ngô Bình thi triển đôi mắt vận mệnh thì thấy vận mệnh của tên này rất mạnh, đỉnh đầu có một thứ hình bông sen ba màu với khí chất phi phàm.

Anh vung tay lên nói: “Lấy!”

Ngay khi Ngô Bình thu mất vận mệnh phi phàm của người thanh niên áo đỏ, trên đỉnh đầu hắn chỉ còn một năng lượng màu đen, hắn đã thành một người vô mệnh.

Ngô Bình xua tay: “Biến đi”.

Không còn vận mệnh thì người thanh niên áo đỏ sẽ không sống được bao lâu nữa, vậy thì anh khỏi phải sát sinh.

Tên kia mừng rỡ, vội vàng vái chào Ngô Bình rồi bay đi.

Hắn vừa đi thì ông ăn xin đã xuất hiện, ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Ban nãy cậu thi triển hoá thân kiếm đạo đấy à?”

Ngô Bình nói: “Nếu ông biết rồi thì còn hỏi làm gì?”

Ông ăn xin thở dài: “Không ngờ trên đời này lại có hoá thân mạnh đến thế, thực lực của cậu hơn hắn các thiên kiêu bình thường, bảo sao mà tự tin thế!”

Ngô Bình: “Xem đủ rồi, giờ ông lượn đi được chưa?”

Ông ăn xin cười phá lên: “Tôi đã bảo nếu cậu thắng đám này thì sẽ nói cho cậu biết bảo bối bên trong là gì mà”.

Ngô Bình không từ chối, nếu ông ta tự nguyện nói thì anh nghe thôi.

Ông ăn xin: “Bên trong có Tịnh Thế Hồng Liên - một món bảo bối vô giá! Có nó rồi thì có thể tránh khỏi nghiệp lực và tai kiếp”.

Ngô Bình: “Thứ tốt thế mà ông không muốn có à?”

Ông ăn xin thở dài: “Chỉ người có vận mệnh lớn mới lấy được thôi, nếu tôi cố thì sẽ bị trời phạt”.

Ngô Bình: “Có gì thì ông nói luôn đi”.

Ông ăn xin: “Tôi sẽ mở cấm chế cho cậu, cậu lấy Tịnh Thế Hồng Liên. Để báo đáo, cậu hãy cho tôi ba hạt sen, được không?”

Ngô Bình không cần nghĩ mà nói luôn: “Không”.
Chương 1274: Cái Tiên

Ông ăn xin: “…”

“Này, thôi thì tôi xin hai hạt sen thôi, đồng thời đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra cậu”, ông ta chưa chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục thuyết phục Ngô Bình.

Ngô Bình: “Tiền bối, tôi nghĩ chúng ta nên đường ai nấy đi thôi, đừng bao giờ gặp lại nữa, vì tôi luôn thấy ông đang định bẫy tôi”.

Ông ăn xin đen mặt nói: “Chàng trai, sao cậu lại nói thế? Tôi là Cái Tiên danh bất hư truyền mà phải lừa một hậu bối như cậu à?”

Ngô Bình cười lớn, không đáp lời.

Cái Tiên thờ dài nói: “Được rồi, tôi không ép cậu nữa”.

Nói rồi, ông ta lấy một hồ lô rượu ra uống, sau đó lại lấy thêm một cái đùi gà rồi cắn một miếng. Mùi thơm bay tới mũi Ngô Bình.

“Thịt gì mà thơm thế?”, anh hỏi.

Cái Tiên hừ một tiếng: “Chắc cậu chưa được ăn bao giờ đâu, cái đùi gà này của tôi là thịt gà thượng hạng, loại gà này chỉ có ở núi Thái Hành, mà số lượng còn có hạn”.

Ngô Bình không có điểm yếu gì ngoài sở thích ăn uống, anh lấy ngay một túi trà ra rồi nói: “Tiền bối, chúng ta gặp nhau thế này chứng tỏ là có duyên, đây là tiên trà thượng phẩm, mời ông thử”.

Anh mở túi trà ra, hương thơm bay tới mũi Cái Tiên, ông ta nói: “Trà ngon! Chắc đắt lắm đúng không?”

Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Tiền bồi thật tinh mặt, trà này một triệu một cân, hơn nữa người bình thường không thể mua được”.

Cái Tiên thích rượu, còn thích cả trà nên cười nói: “Tôi không uống không của cậu đâu, trà này tôi nhận, còn cái này cho cậu”.

Ông ta lấy thêm một cái đùi gà ra rồi ném cho Ngô Bình, thịt đã được nấu chín nên có thể ăn được luôn. Ngô Bình cắn một miếng thì thấy thịt thơm phức, hơn nữa còn có mùi vị đặc biệt.

Anh ăn hết nửa cái xong thì thấy hơi tiếc nên định cất đi rồi mang về cho người nhà thưởng thức: “Tiền bối, tôi còn có nấm nữa, ăn ngon lắm, ông có muốn thử không?”

Cái Tiên không tin: “Cậu thì có món gì ngon?”

Ngô Bình lấy dụng cụ nướng ra, sau đó nướng nấm. Không lâu sau, mùi thơm toả ngào ngạt, Cái Tiên ngửi rồi nói: “Thơm phết đấy”.

Ngô Bình cho ông ấy vài miếng rồi nói: “Ông nếm thử đi, xem có ngon không?”

Cái Tiên ăn thử một miếng, sau đó sáng mắt lên nói: “Cái này ăn kèm với đùi gà của tôi quá hợp luôn”.

Ngô Bình có khá nhiều nấm nên lập tức lấy ra hơn chục cân rồi cười nói: “Tiền bối, đổi gà lấy nấm không?”

Cái Tiên suy nghĩ rồi nói: “Được, một cân rưỡi nấm một con gà”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Cứ thế, Ngô Bình đã dùng mấy chục cân nấm để đổi lấy mười con gà. Thấy đổi được nhiều gà rồi nên Ngô Bình ăn nốt nửa cái đùi gà lúc trước, sau đó còn lấy rượu của mình ra uống.

Lúc này, chuột tìm báu vật đã quay lại, sau đó chít chít nói gì đó bên tai Ngô Bình, anh gật đầu rồi xé một ít thịt gà cho nó ăn.

“Hoá ra tiền bối không hề lừa tôi, đúng là bên trong có Tịnh Thế Hồng Liên thật. Nhưng tôi nghe nói nó là linh căn của thời kỳ hỗn mang cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây?”, anh hỏi.

Cái Tiên: “Cậu cũng có hiểu biết đấy, đúng là bông hồng liên này chỉ mọc trong thời kỳ hỗn mang, nhưng cậu không biết là nó còn mọc xen lẫn với những thứ ô uế.

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là ngoài Tịnh Thế Hồng Liên ra thì còn một món tà vật nữa ư?”

Cái Tiên: “Đúng, thứ này rất đáng sợ, tôi cũng không rõ là gì. Chắc người hạ cấm chế ở đây không tìm được cách ngắt Tịnh Thế Hồng Liên an toàn, không thì nó đã mất lâu rồi”.

Ngô Bình: “Thế là nếu động vào Tịnh Thế Hồng Liên thì cũng sẽ chạm vào thứ kia ư?”

Cái Tiên: “Tôi không biết”.

Ngô Bình chán nản nói: “Lúc trước ông bảo tôi đi hái hoa chẳng là bẫy tôi còn gì”.

Cái Tiên hừ nói: “Cậu thì biết cái gì, cậu là người có vận khí lớn, chắc chắn sẽ không sao hết”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Tiền bối, chủ nhân của cấm chế này có thân phận thế nào?”

Cái Tiên: “Một lão quái vật tên là Vạn Tà, nhiều người gọi lão là Vạn Tà lão tổ. Người này theo cả chính lẫn tà nên mạnh lắm”.

Ngô Bình: “Có nhiều người biết về Tịnh Thế Hồng Liên không?”

Cái Tiên: “Hiện giờ chắc chỉ có hai chúng ta thôi, Vạn Tà chắc cũng biết tôi ở gần đây nên chúng ta phải cẩn thận”.

Ngô Bình: “Vạn Tà này có tu vi thế nào? Đại La chưa?”

Cái Tiên xì một tiếng nói: “Cậu tưởng Đại La Kim Tiên là rau bán ngoài chợ à? Nhưng lão cũng là Kim Tiên bán bộ rồi, tuy thế nhưng cũng bỏ xa tôi”.

Trong lúc họ đang nói chuyện thì có một năng lượng ập từ trên cao xuống, cấm chế mở rộng, sau đó vây Cái Tiên và Ngô Bình lại.

Cái Tiên hét lên: “Vạn Tà lão tổ, ông làm gì thế hả? Muốn mời tôi ở lại uống trà à?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ở yên đấy, khi nào tôi lấy được Tịnh Thế Hồng Liên thì mới thả hai người ra”.

Cái Tiên nổi điên lên rồi cất giọng mắng chửi với những câu từ rất khó nghe, nhưng Vạn Tà lão tổ chẳng thèm đáp lời.

Ngô Bình thở dài nói: “Đúng là xui xẻo, tôi chỉ đi ngang qua thôi mà lại bị ông bẫy. Không được, ông phải đưa tôi thêm mười con gà nữa để bồi thường tổn thất”.

Cái Tiên lườm Ngô Bình rồi tỏ vẻ gian xảo nói: “Cậu không thấy chúng ta tiến vào cấm chế rồi ư?”

Ngô Bình ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: “Đây là kế của ông à?”

Cái Tiên cười phá lên nói: “Dẫu sao thì chúng ta cũng vào được rồi. Này, cậu không muốn đi xem Tịnh Thế Hồng Liên à?”

Ngô Bình hỏi: “Xem kiểu gì?”

Cái Tiên lấy một tấm vải màu xám ra rồi cuốn vào người Ngô Bình, ngay sau đó cả hai đã tàng hình.

“Đây là Vô Tượng Thần Sa, có nó rồi thì Vạn Tà kia sẽ không tìm thấy mình được”, nói rồi, ông ta giậm chân, cả hai đã tiến nhanh lên phía trước.

Cái Tiên đi tầm nửa tiếng thì chợt thấy có sóng năng lượng ở phía trước, ông ta lo lắng nói: “Chàng trai, phía trước là Tịnh Thế Hồng Liên rồi, chúng ta phải cẩn thận”.

Ngô Bình: “Vạn Tà lão tổ cho chúng ta vào đây, không sợ mình cướp Tịnh Thế Hồng Liên đi à?”

Cái Tiên: “Lão tự tin như vậy vì nghĩ là chúng ta không thể làm được, nhưng đâu ngờ cậu là người có vận mệnh lớn, he he, nhờ điều đó thôi là chúng ta có cơ hội rồi”.

Sau đó Ngô Bình đã nhìn thấy Tịnh Thế Hồng Liên. Đó là một bông sen xoè to như cái ô, toàn thân có màu đỏ và đang toả ra ánh sáng mãnh liệt.

Rễ của nó cắm sâu trên một đầu người to tướng, cái đầu này rất to, đôi mắt nhắm chặt, mái tóc màu xanh che mất một nửa khuôn mặt, trên đó có có nhiều rêu xanh.

Nhìn thấy cái đầu khổng lồ ấy, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đây là.. đầu của Chân Nhân thượng cổ ư?”

Ngô Bình ngẩn ra: “Chân Nhân thượng cổ?”

Ngô Bình: “Tôi cũng không chắc”.

Cái Tiên: “Tịnh Thế Hồng Liên đấy, thích không?”

Ngô Bình đi ra khỏi khăn tàng hình, thì ra ánh sáng mà đoá sen toả ra có thể ngăn cách thần niệm nên họ không lo sẽ bị Vạn Tà lão tổ phát hiện.

Cái Tiên cũng cất khăn tàng hình đi, hai người cùng đắm mình dưới ánh sáng thần thánh ấy.

Ngô Bình chợt nghĩ ánh sáng của Tịnh Thế Hồng Liên có thể giúp mình tu luyện lần biến đổi thứ năm - Chân Ma Biến của Thần Ma Cửu Biến.
Chương 1275: Thần Ma Biến

Thần Ma Cửu Biến từ lần biến đổi thử năm đến thứ tám sẽ là Ma Biến. Ma là một trạng thái của sinh mệnh, nó như các tế bào ung thư, có thể di căn đến vô cùng. Khi vào trạng thái nhập ma thì sẽ tiến bộ rất nhanh, nhưng cái khó của Ma Biến là khống chế phạm vi ma hoá. Với tư chất hiên giờ, Ngô Bình cũng không dám chắc mình có thể duy trì được trạng thái này đúng ý.

Ví dụ như lần biến đổi thứ năm - Chân Ma Biến chính là chuyến hoá nguyên thần thành chân ma vô thượng, từ đó kích hoạt tiềm năng của nguyên thần, lấy được thiên bẩm ma uy mà chỉ chân ma mới có.

Nhưng sau khi chuyển hoá chân ma thì tu sĩ rất khó giữ được bản tính ban đầu, chỉ cần sai sót một chút thì sẽ thành chân ma thật luôn, sau đó đánh mất bản thân, không bao giờ hồi phục được nữa.

Hiện giờ, có ánh sáng của Tịnh Thế Hồng Liên, Ngô Bình cảm thấy mình có thể khống chế được chân ma rồi hoàn thành bước Chân Ma Biến.

Theo tâm pháp, nguyên thần của Ngô Bình đã biến thành ngay một ma thần, ma thần này có mặt màu xanh, trong tai có mười mấy con rắn chui ra, chân nó đạp lên một con mãng xà màu đen trông rất oai phong.

Sau khi nguyên thần Ma Hoá, Ngô Bình cảm thấy nguyên thần của mình ít nhất đã mạnh hơn mười lần, hơn nữa anh đều có thể cảm nhận được các sức mạnh và rào cản mà bấy lâu nay không thể chạm đến được. Lúc này, anh thấy mình là vô địch, không ai có thể đánh bại được anh.

Nhưng nội tâm cũng anh cũng đã ma hoá, một ý thức ngang tàng trỗi dậy ngày càng mạnh hơn, dần dà đã cắn nuốt nhân cách thái thượng của anh.

Đúng lúc này, ánh sáng của Tịnh Thế Hồng Liên đã khiến ma niệm bị thanh tẩy, sau đó bị nhân cách thái thượng xơi tái.

Nhưng không lâu sau, ma niệm thứ hai đã trỗi dậy, sau đó lại bị bông sen xử lý rồi được nhân cách thái thượng hấp thu.

Đây chính là điều nguy hiểm của Chân Ma Biến, hôm nay mà không có Tịnh Thế Hồng Liên giúp sức thì chắc Ngô Bình cũng không khống chế được ma niệm mạnh mẽ ấy.

Trong Thần Ma Cửu Biến có nói giữ Chân Ma Biến nửa tiếng là thành công, nhưng bây giờ Ngô Bình có Tịnh Thế Hồng Liên hỗ trợ nên vẫn luôn ở trong trạng thái chân ma. Một tiếng, hai tiếng thậm chí đến trưa ngày hôm sau, anh đã giữ được 15 tiếng.

Cho đến khi anh thấy hiệu quả của Chân Ma Biến đã phát huy được toàn bộ thì mới kết thúc tu hành, sau đó nhanh chóng bắt đầu vào lần biến đổi thứ sáu là Ma Vương Biến.

Đây là một bước tiến lấy chân ma làm gốc, từ đó phá mọi rào cản của nguyên thần để tăng uy lực cho nó.

Loáng cái, nguyên thần của Ngô Bình đã biến thành một đại ma vương! Uy lực của nó mạnh hơn chân ma nhiều, nên đương nhiên ma niệm cũng mạnh hơn.

May là uy lực của Tịnh Thế Hồng Liên rất phi phàm, ma niệm có mạnh đến mấy cũng phải đầu hàng.

Ma Vương Biến của Ngô Bình duy trì được mười tiếng, đúng ra chỉ cần nửa tiếng thôi là có thể dừng được rồi.

Trong trạng thái này, Ngô Bình thấy các rào cản từ nhỏ đến bé trong nguyên thần của mình đều được mở ra, sức mạnh Chân Nhân liên tục được giải phóng.

Vì thế, anh nhân cơ hội đó tiếp tục sang lần biến đổi thứ bảy là Thiên Ma Biến luôn.

Lần này, dù có Tịnh Thế Hồng Liên giúp sức thì Ngô Bình cũng chỉ giữ được ba tiếng. Nhưng thu hoạch còn lớn hơn hai lần trước. Trong trạng thái này, cuối cùng anh đã hấp thu được thần lực vô thượng bên trong chân hồn thái cổ mà anh hấp thu.

Cuối cùng là lần biến đổi thứ tám - Nguyên Thuỷ Ma Biến.

Truyền thuyết kể rằng cường giả Ma Đạo mạnh nhất thời thượng cổ là Nguyên Thuỷ Ma Hoàng. Nguyên Thuỷ Ma Biến chính là trạng thái ma hoá biến thành người này.

Ngô Bình chỉ giữ được mười lăm phút ở trạng thái Nguyên Thuỷ Ma Biến, nhưng trong thời gian đó, nguyên thần của anh đã có sự tiến bộ vượt bậc, trạng thái sinh mệnh cũng tiến vào một tầng cao mới.

Cái Tiên vẫn im lặng, đến giờ mới cảm thán: “Này, rốt cuộc cậu tu luyện cái gì mà khiếp người thế hả? Nếu không có Tịnh Thế Hồng Liên ở đây thì tôi còn không dám đến gần cơ”.

Ngô Bình mở mắt ra nói: “Thần Ma Cửu Biến. Bây giờ tôi còn một lân biến đổi cuối nữa là Thần Ma Biến thôi. Nhờ Cái Tiên bảo vệ cho tôi”.

Cái Tiên gật đầu: “Ừm”.

Ngô Bình nghỉ ngơi một tiếng rồi bắt đầu tu luyện lần biến đối cuối cùng là Thần Ma Biến.

Lần này, nguyên thần của anh nửa thần nửa ma, anh sẽ mở rào cản cực hạn của nguyên thần! Nhưng rào cản ấy là gì thì anh không rõ, thậm chí trong Thần Ma Cửu Biến cũng không ghi chép kỹ.

Ầm!

Ánh sáng của Tịnh Thế Hồng Liên vẫn toả ra lấp lánh, nguyên thần của Ngô Bình đã tiến vào một trạng thái kỳ lạ. Nhờ trạng thái này mà Ngô Bình có thể cảm nhận được hết mọi sức mạnh Đế và thiên bẩm của mình.

Đế là bá chủ vô thượng ở thười kỳ hỗn mãng, sức mạnh của nó quá lớn nên trước đó Ngô Bình chỉ bắt chước theo thôi. Còn bây giờ, anh đã có thể học được toàn bộ rồi.

Uỳnh!

Lúc này, sức mạnh còn sót lại của Đế trên mọi góc nghạch trong vũ trụ đều xuất hiện trước mặt Ngô Bình, sau đó được nguyên thần của anh hấp thu.

Nguyên thần của Ngô Bình đã hấp thu toàn bộ.

Sau đó, Ngô Bình cảm thấy rất hài lòng, như thể anh chỉ cần động tinh thần mọt cái là trời đất sẽ bị huỷ diệt ngay.

Song Thần Ma Biến chỉ duy trì được vài phút, Ngô Bình buộc phải thoát ra. Tuy thế, anh cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích, đủ để bản thân thay đổi nhiều rồi.

Vậy là Ngô Bình đã tu luyện xong Thần Ma Cửu Biến, cảnh giới Hoá Thân của anh cũng đạt đến viên mãn. Không lâu nữa, anh có thể tu luyện cảnh giới thứ năm là Linh Biến.

Đúng lúc này chợt có động đất, một bàn tay khổng lồ đã phá giải cấm chế rồi hái Tịnh Thế Hồng Liên.

Điều kỳ lạ là Tịnh Thế Hồng Liên như vật hư vô, bàn tay kia có sờ thế nào cũng không chạm vào nó được, ngược lại còn bị Tịnh Thế Hồng Liên đâm bị thương.

Có tiếng người gào lên, cái đầu mà Tịnh Thế Hồng Liên mọc bên trên chợt mở mắt, khi đôi mắt ấy mở ra, không gian ở đây chợt tối sầm.

Cái đầu đó bắt đầu mọc ra thân thể, sau đó đứng dậy rồi biến mất.

Ngô Bình và Cái Tiên đều ngẩn ra, không ai dám thở mạnh, mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có một sáng đỏ chui từ dưới đất lên rồi dính vào cổ tay mình. Anh ngây người rồi giơ cổ tay lên nhìn thì thấy phần da ở đó có một ấn ký bông sen đỏ.

Ơ! Gì đây?

Ngô Bình không nói với Cái Tiên chuyện này, mà chỉ nói: “Tiền bối, chúng ta phí công chuyến này rồi, chắc Vạn Tà lão tổ đang đau lòng lắm”.

Cái Tiên cảm thán: “Phí gì, cậu đã tu luyện ở đây ba ngày, thực lực tăng vọt lại còn”.

Ông ta nói tiếp: “Này, tôi còn có việc nên chúng ta gặp sau nhé. Nếu muốn tìm tôi thì cứ dùng nó mà liên lạc”.

Ông ta đưa cho Ngô Bình một ngọc phù rồi biến mất,

Ngô Bình đang định đi thì có một người đàn ông trung niên tóc bạc xuất hiện ở phía trước, ông ta nhìn anh rồi nói: “Cậu bạn, tôi xin lỗi vì đã nhốt cậu trong cấm chế nhé”.

Ngô Bình nói: “Ông là Vạn Tà lão tổ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK