Ngô Bình kéo anh ta, chớp mắt đã biến mất.
Giây tiếp theo, bọn họ đã xuất hiện cách bờ biển mấy cây số, đàn cá heo đang bơi đến.
Sau đó, Ngô Bình vỗ vào lưng Hàn Băng Nghiên, bí lực tiến vào thân thể cô ấy, giúp phổi cô ấy có khả năng hấp thụ khí oxi từ trong nước.
Hàn Băng Nghiên bơi trong nước, không khí đẩy ra khỏi phổi, hít thở nước biển. Mới đầu cô ấy chưa thích ứng kịp, nên bị sặc ho khan, Ngô Bình vỗ nhẹ mấy lần cô ấy mới cảm giác đỡ hơn.
Bí lực có tác dụng thần kỳ, nước biển đi vào phổi cô, khí oxi bên trong lại tự động len vào phổi, tiến hành trao đổi oxi.
Hàn Băng Nghiên cảm thấy rất thần kỳ và thú vị, bơi theo một chú cá heo.
Đàn cá heo bơi đến, vây quanh chơi đùa người bạn này, thi thoảng lại dùng miệng chạm vào cô ấy rồi lại mau chóng né ra.
Lúc này, Ngô Bình có cảm giác, cậu biết bang chủ bang Hắc Hùng đã đến, bèn nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, em cứ chơi với bọn nó trước, anh đi lên bờ một chuyến”.
Có cá heo bảo vệ, Ngô Bình cũng không sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, lúc này lại mau chóng bơi lên bờ.
Lúc này, có đến mười mấy người bên cạnh hai mỹ nữ mặc đồ bơi đứng trên bờ, người đứng đầu đội một cái mũ che nắng màu xám, mặc áo sơ mi màu xám, chân đi đôi dép tông cũ.
Hai cô gái giật mình sợ hãi cũng chẳng dám lớn tiếng, bởi vì người này chỉ có một mắt, một vết sẹo dài kéo dọc qua mắt trái anh ta, để lại một vết sẹo sâu trên gương mặt, khiến anh ta trông như một hung thần tàn ác.
Không tìm được người của Ngô Bình, vẻ mặt người đàn ông một mắt này lạnh lùng nhìn người đàn ông báo tin mặc áo sơ mi kẻ. Người đàn ông áo kẻ run người, vội nói: “Bang chủ, lúc nãy anh ta còn ở đây…”
Còn chưa nói xong, Ngô Bình đã xuất hiện trừ trong màn nước, sau đó đạp sóng bay đến, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt bọn họ. Trong lúc đạp sóng, hơi nước bốc hơi nhanh chóng, quần áo cũng đã khô ráo.
Người đàn ông một mắt lạnh lùng hỏi: “Anh nói có người giết tôi? Người nào?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Người giết anh chính là tôi”.
Người đàn ông một mắt bỗng sững người, sau đó cười nham hiểm: “Chỉ dựa vào cậu sao?”
“Ầm!”
Một luồng khí bỗng bùng nổ quanh người anh ta, một làn sóng xung kích chấn động xung quanh, khiến người xung quanh đều té ngã.
Ngô Bình nhíu mày: “Không ngờ, hồn lực của anh lại mạnh như vậy, tư chất cũng rất tốt. Nếu tôi đoán không nhầm thì anh hẳn đã hấp thụ không ít tinh thạch linh hồn rồi nhỉ?”
“Chết đi!”
Ánh mắt người đàn ông một mắt bỗng lóe lên, sau đó một cơn bão tinh thần càn quét đến. Nếu đổi lại một người khác, thì đã ngất ngây lập tức, nhưng Ngô Bình lại không hề hấn gì.
Cậu thản nhiên nói: “Có tinh thần lực mạnh, nhưng ngay cả thủ đoạn phản công cũng không có, đúng là phế vật”.
Vừa dứt lời, ánh mắt cậu chợt u ám, ánh mắt người đàn ông một mắt đột nhiên ngây dại, cả người chìm sâu vào ảo ảnh vô tận. Trong ảo ảnh, Ngô Bình đã mất hàng trăm năm tiến hành thuần hóa anh ta. Khi cậu búng ngón tay, người đàn ông đột nhiên tỉnh lại, lúc này anh ta vừa thấy Ngô Bình thì đã quỳ xuống đất, kính cẩn nói: “Chủ nhân!”
Lucy và Anna đều ngây người, người của bang Hắc Hùng cũng sững sờ, chủ nhân? Chuyện gì vậy!
Ngô Bình ừ một tiếng, nói: “Đứng dậy đi”.
Người đàn ông một mắt đứng dậy, Ngô Bình nói: “Anh đi theo tôi”.
Cậu dẫn người đàn ông một mắt đến chỗ hai chiếc ghế trên biển, hỏi tên anh ta. Người đàn ông một mắt tên Yardley cộng thêm một loạt tên phía sau, Ngô Bình dứt khoát gọi anh ta là Yardley.
Cậu hỏi anh ta: “Tinh thạch linh hồn của anh lấy được từ đâu?”
Yardley: “Chủ nhân, tinh thạch linh hồn là do bang chủ thưởng cho chúng tôi. Thế lực tôi nhỏ, nên phần thưởng không được nhiều, chỉ có bảy viên. Mấy tên cầm đầu thì được phần thưởng nhiều nhất, lên đến mấy trăm viên, thực sự khác xa tôi”.
Ngô Bình: “Bang chủ các anh là ai?”
Yardley nói: “Ông ta tên Joy Bites, chúng tôi đều gọi ông ấy là Bạch Lang. Ông ta từng học pháp môn tu hành chính tông, thực lực rất mạnh, tất cả chúng tôi cũng không so được với ông ta”.
Ngô Bình: “Joy Bites bảo các anh làm gì?”
Yardley: “Điều chế và vận chuyển cocaine, hàng hóa, để người của khắp đại lục đều có thể dùng được chúng”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, lợi nhuận của các anh chắc chắn là cao rồi?”
Yardley nói: “Lợi nhuận cao, nhưng Ngũ Huyết Minh chúng tôi muốn chống lại cơ quan quốc gia, vì vậy cần phải thu mua một lượng lớn vũ khí từ Bạch Đức Quốc. Cho nên kết quả là, tiền kiếm được đa phần đều mua vũ khí. Đương nhiên, hàng của chúng tôi cũng sẽ được bán đến Bạch Đức Quốc, dù sao lượng tiêu thụ ở Bạch Đức Quốc rất mạnh, hơn nữa còn có đông dân cư”.
Ngô Bình: “Bạch Lang có nói cho anh tại sao phải bán những thứ hại người như vậy không?”
Yardley: “Là vì kiếm tiền, trải qua cuộc sống ăn chơi phóng túng”.
Ngô Bình hỏi anh ta: “Người vừa nãy đi theo anh, đều tin tưởng được không?”
Yardley: “Tin được, bọn họ đều là anh em nguyện ý đỡ đạn cho tôi”.
Ngô Bình: “Trong tay anh có bao nhiêu lính?”
Yardley: “Tôi chỉ có một vài tên đánh được, còn lực lượng vũ trang chân chính thì do bang chủ nắm quyền. Mỗi năm chúng tôi giao một phần tiền cho ông ta, ước chừng một nửa thu nhập của chúng tôi, sau đó ông ta sẽ ra mặt mua vũ khí, duy trì lực lượng vũ trang”.
“Dưới trướng Bạch Lang có bao nhiêu người?”
“Tính rải rác ở khắp nời thì có lẽ có hơn ba mươi nghìn người”.
Ngô Bình: “Thời gian trước đó, anh Hải Mặc không phải dùng hết sức lực tấn công mấy tên buôn thuốc phiện như các anh sao, các anh không gặp chuyện gì sao?”
Yardley: “Tiền của quân đội đều vào túi của các tướng quân, bọn họ mục ruỗng tận cùng. Diễn tập hàng năm, xe tăng máy bay của bọn họ cũng chẳng nhúc nhích gì, sau đó bọn họ bán lại nhiên liệu cho chúng tôi. Với cả kho đạn của bọn họ sớm đã trống rỗng, toàn bộ đều được bán giá thấp cho chúng tôi rồi. Đúng rồi, bên phía quân đội cũng có người của chúng tôi, một vài người trong số họ cũng là nhân vật cốt cán, thậm chí còn cử người giúp tôi vận chuyển”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, các anh không chịu ảnh hưởng gì cả”.
Yardley: “Vô dụng thôi, quốc gia này đã thối nát rồi, không ai có thể thay đổi gì cả. Hơn nữa, tổng thống phát động chiến dịch cấm thuốc phiện đã bị chúng tôi ám sát, chúng tôi kéo vợ và con gái ông ta trên đường làm nhục đến chết, sau đó dùng cọc gỗ xuyên qua thi thể bọn họ, dựng đứng dưới đất. Còn có các đại thần trị an, đại thần tư pháp của bọn họ, toàn bộ đều bị chúng tôi giết chết rồi”.
Ngô Bình bất giác im lặng, đúng là đất nước này thối nát rồi!
“Yardley, anh nói với Bạch Lang, cứ nói đã tìm được một mối lớn muốn được gặp mặt ông ta”.
Yardley: “Mấy chuyện này bình thường đều gia cho bang phái bên dưới như chúng tôi làm, ông ta sẽ không ra mặt. Trừ phi đồ anh mua đủ nhiều, hơn nữa có thể mở rộng thị trường mới”.
Ngô Bình: “Vậy anh nói với ông ta, tôi có thể mở rộng thị trường ở Đại Hạ Quốc”.
Yardley gật đầu: “Tôi thử xem sao”.
Ngô Bình liếc nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, nếu ông ta chịu gặp mặt, anh cứ sắp xếp chiều ngày mai”.
Yardley: “Vâng”.
Yardley lui xuống, Ngô Bình lại xuống biển, chơi đùa cùng Hàn Băng Nghiên và cá heo. Bọn họ lặn xuống đáy biển, nhặt ngọc trai, bắt cua, bắt tôm, vui vẻ thoải mái.
Đến khi Hàn Băng Nghiên chơi mệt rồi Ngô Bình mới đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi.
Thức ăn khách sạn chuẩn bị mùi vị cũng bình thường, hai người ăn cũng không ngon, vì vậy Ngô Bình lấy ra đồ ăn ngon đã chuẩn bị trước.
Buổi chiều, Ngô Bình thuê một du thuyền, cùng Hàn Băng Nghiên chạy ra biển, hóng gió biển, ăn thịt nướng, uống bia địa phương.
Mấy chú cá heo cứ bơi gần quanh Ngô Bình, không chịu đi, thi thoảng còn bắt vài con cá, tôm ném vào thuyền.
Ăn no uống ngon, hai người lại nằm trên boong thuyền phơi nắng. Qua hơn nửa tiếng, Hàn Băng Nghiên bất giác đã ngủ say, Ngô Bình ngồi xếp bằng, bắt tay tu luyện bí khiếu thứ ba.
Chương 2693: Bạch Lang
Bí khiếu thứ ba mà cậu muốn tu luyện cũng cần dùng đến bí lực cấp Thần, ngưng tụ một vạn bí ấn ở bên trong.
Cậu vừa mới ngưng tụ được khoảng trăm cái bí ấn thì đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía xa. Lúc này một chiếc du thuyền lớn hơn đang đến gần nơi này, tốc độ rất nhanh.
Lúc này thuyền trưởng cũng chạy ra ngoài, vẻ mặt khẩn trương nói với Ngô Bình: “Nhóm người này lai lịch khá lớn, lát nữa nếu họ lên tàu thì cậu phải trốn vào trong cabin, đừng nhìn họ, thậm chí đừng nói chuyện”.
Ngô Bình nhíu mày, cậu hỏi: “Họ là ai thế?”
“Các thành viên của núi Cô Lâu. Thành viên của núi Cô Lâu đều là thế hệ đời sau của những người giàu có và quyền lực ở nước Bạch Ưng và Hải Mặc Ca, họ còn trẻ và bốc đồng, làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả, thế nên thường làm vài chuyện quá đáng”.
Nói rồi, thuyền trưởng nhìn Hàn Băng Nghiên: “Bạn gái của cậu xinh đẹp như vậy, đừng để cô ấy lộ mặt ra ngoài”.
Ngô Bình cười mỉa: “Tôi biết rồi, ông về lái tàu tiếp đi”.
Thấy Ngô Bình dường như không nghe lọt lời mình nói, thuyền trưởng cũng hết cách, thở dài một hơi rồi quay về buồng lái.
Mười mấy phút sau, du thuyền đó bắt đầu đi song song với du thuyền của Ngô Bình, có thể thấy du thuyền của đối phương lớn hơn gấp mấy lần, dài ít nhất một trăm năm mươi mét.
Chiếc du thuyền Ngô Bình đang đi trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé khi đối diện với chiếc du thuyền này.
Trên du thuyền, một đám nam nữ trẻ tuổi cúi đầu kiêu ngạo nhìn Ngô Bình, trong đó có hai người đàn ông cởi trần huýt sáo với Hàn Băng Nghiên.
Hàn Băng Nghiên đã tỉnh, nhìn thấy đối phương bất lịch sự như vậy, cô ấy nhíu mày mặc kệ.
Một người đàn ông trong đó bỗng thổ nước bọt về phía bên này.
Nhìn thấy nước bọt sắp rơi xuống du thuyền, Ngô Bình nheo mắt lại, nước bọt đó bỗng bay ngược về phía sau rồi đập mạnh vào miệng người nhổ ra đó, làm gãy răng cửa của hắn, hắn hét lên thảm thiết, che miệng lùi về phía sau, máu chảy ra từ giữa khe hở các ngón tay hắn.
Ngô Bình hỏi Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, du thuyền này cũng được lắm, ở trên này không cần về khách sạn nữa”.
Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Em biết một chiếc du thuyền loại này có giá năm trăm triệu tiền Ưng”, tiền Ưng là tiền tệ của nước Bạch Ưng, nước Bạch Ưng có sức mạnh quốc gia rất mạnh, tiền Ưng đã vì thế mà trở thành một trong những đồng tiền chính trên thế giới.
Ngô Bình kéo Hàn Băng Nghiên đứng dậy, bay lên du thuyền của đối phương, đám người trợn tròn mắt. Mặc dù trên đời này có tu sĩ, nhưng bình thường đám con cháu nhà giàu như họ lại ít khi gặp phải.
Ngô Bình nhìn người huýt sáo trước đó một cái, lạnh nhạt nói: “Anh tự mình nhảy xuống hay là tôi ném anh xuống?”
Người này ngạc nhiên, sau đó lớn giọng nói: “Anh biết tôi là ai không? Anh tôi là tướng quân Hải Mặc Ca đấy, tôi…”
Ngô Bình không có thời gian nghe hắn lải nhải, ném thẳng hắn xuống biển, sau đó cậu nhìn những người khác nói: “Các người chào đón tôi chứ?”
Đám người này khiếp sợ đến ngây người, đều gật đầu tỏ vẻ vô cùng chào đón Ngô Bình.
Ngô Bình quay lại du thuyền nhỏ rồi cầm đồ lên.
Chiếc du thuyền sang trọng cực lớn này có tên là San Diego, được trang bị rất nhiều tiện nghi sinh hoạt và giải trí. Chỉ với một lần cung cấp, nó có thể đi trên biển trong một năm.
Không chỉ thế, trên đó còn có đầu bếp chuyên gia, người giúp việc, bartender, nhóm nhạc.
Người trước đó bị ném xuống biển trèo lên du thuyền nhỏ, hắn không dám kêu gào nữa mà chạy về trong thuyền gọi một cuộc điện thoại vệ tinh.
Người bị đánh gãy răng cửa cũng bị Ngô Bình dọa sợ nhảy xuống biển, “đồng hành” cùng người kia.
Ngô Bình rất ngang ngược, yêu cầu những người khác về phòng mình, không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của cậu. Cậu và Hàn Băng Nghiên trải qua một buổi chiều tuyệt vời trên du thuyền.
Sau khi mặt trời lặn, Ngô Bình mới cho phép người trên thuyền ra ngoài ăn tối, còn cậu và Hàn Băng Nghiên độc chiếm một nhà hàng cực lớn. Có ban nhạc biểu diễn, đồ ăn cũng rất ngon, bình rượu mà người phục vụ mở cũng là rượu ngon trị giá lên đến một triệu tiền Ưng.
Ăn uống no say, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên còn khiêu vũ.
Đợi đến lúc trời tối hẳn, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đã bay lên không trung, để lại đám người ngây ngốc bên dưới.
Trở lại khách sạn, Ngô Bình lại tu luyện thêm một đêm nữa, thành công mở bí khiếu thứ ba. Khi ba mươi nghìn Ấn Bí Khiếu được mở ra, Ngô Bình cảm thấy ba bí lực trong cơ thể mình đã có sự thay đổi vi diệu, sự thay đổi này đã tăng uy lực của nó lên nhiều lần, cậu cảm thấy mừng vì mình không mở năm mươi nghìn Ấn Bí Khiếu, một trăm nghìn Ấn, nếu không thì bây giờ cậu đã có thể chịu nổi rồi.
Sáng hôm sau, Yardley đến tìm cậu, anh ta đem đến tin tốt lành, Bạch Lang đồng ý gặp cậu.
Cậu bảo Hàn Băng Nghiên đợi ở khách sạn, sau đó lên xe Yardley chuẩn bị để đi gặp Bạch Lang.
Chiếc xe chạy đến một sân bay dân dụng, hai người lên một chiếc máy bay dân dụng bay đến lục địa Hải Mặc Ca.
Ba mươi phút sau, máy bay hạ cánh xuống một sân bay. Vừa đáp xuống đã có mấy người khí tức cực mạnh chạy tới, định trùm một chiếc túi vải màu đen lên đầu Ngô Bình.
Ngô Bình tránh được, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không đeo thứ này, nếu các người không có thành ý thì tôi đi về ngay”.
Người đến đón họ có một người đàn ông tóc xoăn, anh ta bật cười rút súng ra, chĩa vào đầu Ngô Bình nói: “Đến rồi thì không thể theo ý cậu được, hiểu không?”
“Rắc!”
Ngô Bình đưa tay bẻ gãy cổ tay đối phương, sau đó đá hắn văng ra xa. Sau khi rơi xuống đất, người đàn ông tóc xoăn biến thành một người chết, máu chảy ra từ miệng và mũi.
Yardley mắng những người khác: “Các người mù hết rồi à? Cậu Ngô này là quý tộc Đại Hạ, nếu các người dám vô lễ với cậu ấy thì hắn chính là kết cục của các người”.
Yarely cũng là một thành viên của liên minh, hơn nữa Ngô Bình quả thật rất mạnh, mấy người này lập tức không dám trùm đầu Ngô Bình nữa.
Ngồi lên xe, lại đi khoảng hai mươi mấy phút nữa, xe mới chạy vào một trang viên, sau đó dừng trước một tòa nhà màu trắng.
Trước tòa nhà màu trắng có một hồ phun nước, một người đàn ông ngồi bên cạnh đó, khoảng ba bốn mươi tuổi, tóc vuốt ngược ra sau, nước da sẫm màu, có thể nhận ra hắn là con lai.
Hắn vừa hút xì gà vừa dạy cho một cậu bé chưa đến mười tuổi dùng súng. Phía đối diện là một người đàn ông cao lớn, toàn thân run rẩy và đầy vết thương, đội một quả táo trên đầu.
Cậu bé cầm súng lên, tay cậu bé hơi run, họng súng lắc qua lắc lại khiến người đàn ông đội quả táo khiếp sợ đến mức run rẩy.
“Pằng!”
Viên đạn bay ra bắn trúng một khóm hoa bên cạnh.
Cậu bé không phục, lại bắn thêm hai phát nữa, một phát bắn trúng chân trái người đàn ông, một phát bắn trúng nền đất trước mặt hắn.
Nhưng người đàn ông không dám động đậy, chỉ nhìn người đàn ông đồ trắng bằng ánh mắt cầu xin.
Đạn trong súng đã hết, một thuộc hạ ở phía sau đi đến thì thầm vài câu với người đàn ông đồ trắng.
Người đàn ông đồ trắng nhìn sang chỗ Ngô Bình, nói với cậu bé: “Arito, đi chơi đi”.
Người đàn ông đội quả táo trên đầu thở phào, cả người ngồi phịch xuống đất.
Yardley dẫn Ngô Bình đi đến chỗ người đàn ông đồ trắng, thấp giọng nói: “Minh chủ, vị này là cậu Ngô ở nước Đại Hạ”.
Sau đó
Người đồ trắng chính là Bạch Lang, hắn nhìn Ngô bình lạnh nhạt hỏi: “Cậu đã giết thuộc hạ của tôi?”
Ngô Bình: “Hắn lấy dùng chĩa vào đầu tôi, tôi giết hắn đã là nhân từ rồi”.
Người đồ trắng lắc đầu: “Cho dù cậu có lai lịch lớn thế nào, giết người của Bạch Lang tôi thì là kẻ thù của tôi”.
Hắn vừa nói xong, lập tức có hai hai người đàn ông cao lớn bước ra, một người trong đó cầm dao, người còn lại thì tay không.