Ngô Bình hỏi: “Tôi cần luyện chế đan dược gì, có danh sách không?”
Nam Cung Lệnh Nghi đưa một quyển sổ màu trắng cho Ngô Bình: “Trong này là đan dược mà đan sư của chúng tôi không thể luyện chế, hoặc phẩm chất được luyện ra không đạt tiêu chuẩn, đều là đan dược mà khách cần. Trong số đan dược này, Ngô đan sư cứ thoải mái lựa chọn. Bất luận cậu luyện được loại nào thì đó đều là loại mà Tam Thất Đan Đường cần nhất”.
Nhận lấy quyển sổ, Ngô Bình gật đầu đáp: “Được, tôi sẽ thử. Nếu thành công, tôi sẽ bàn về chuyện hợp tác”.
Nam Cung Lệnh Nghi đưa cho Ngô Bình một miếng ngọc bội: “Đây là truyền thư của tôi, có chuyện gì có thể trực tiếp liên lạc với tôi”.
Đây là lần thứ hai Ngô Bình có được truyền thư của người khác. Lần đầu là Minh Thiên, lần này là Nam Cung Lệnh Nghi.
Cầm lấy truyền thư, Ngô Bình đáp: “Được”.
Nam Cung Lệnh Nghi cười nói: “Ngô đan sư, hy vọng sau này chúng ta sẽ liên lạc thường xuyên”.
Sau khi Nam Cung Lệnh Nghi đi khỏi, Viên Định Trí cười nói: “Xem ra Nam Cung đại đan sư vô cùng đề cao sư đệ”.
Minh Thiên bảo: “Sao lại không đề cao cho được? Sư đệ là máy kiếm tiền đấy. Tôi mà là cô ấy thì còn nhiệt tình hơn cơ”.
Viên Định Trí nói: “Chúng ta tìm nơi nào uống rượu tán gẫu, tiện thể bàn chuyện Bách Vị Thảo Đường đi”.
Minh Thiên đáp: “Đến chỗ tôi nhé”.
Sáu người đến nơi ở của Minh Thiên. Vài đĩa thức ăn, một bình rượu nóng, họ quây quần cạnh nhau, bàn về kế hoạch tương lai.
Trong số họ có một người đàn ông mặc áo xám, đầu đội mũ thư sinh, trán rộng mắt hẹp, tên là Trương Phục Uy, phụ trách tài chính của tổ chức. Anh ta bảo: “Cần nói với sư đệ đôi chút về thu chi của Bách Vị Thảo Đường chúng ta. Trong nửa đầu năm nay, thu nhập của Bách Vị Thảo Đường là 2,5765 tỷ tiền Tiên, chi tiêu 2,13946 tỷ tiền Tiên, lời 437,04 triệu tiền Tiên. Phần lớn chi tiêu đều chia cho đan sư, có chia ba bảy, cũng có chia hai tám”.
Viên Định Trí nói: “Bách Vị Thảo Đường cũng không quá tiếng tăm. Bước tiếp theo là xây dựng danh tiếng của chúng ta”.
Minh Thiên cười nói: “Muốn tạo dựng danh tiếng thì chờ một thời gian nữa sẽ có một hội triển lãm đan dược, hội đan Cửu Dương. Chúng ta có thể đăng ký tham gia”.
Viên Định Trí bảo: “Trừ phi chúng ta luyện chế đan dược trên bảng Linh Đan, bằng không tham gia cũng chẳng tạo ra sức ảnh hưởng gì”.
Lời vừa dứt, họ đều nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình xoa mũi: “Mọi người cảm thấy nên luyện chế loại đan dược nào?”
Minh Thiên đáp: “Chẳng phải Nam Cung đại đan sư đã đưa cho cậu một quyển sổ sao? Cậu cứ luyện đan dược trong đó là được. Tất nhiên, nếu có thể luyện thêm vài loại đan dược trên bảng Linh Đan thì càng tốt”.
Trương Phục Uy cất lời: “Mỗi kỳ hội triển lãm đan dược đều sẽ bình chọn ra một bảng xếp hàng đan dược trân phẩm, nếu lọt vào top ba thì tương đương với một màn quảng bá siêu cấp rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Vào top ba bảng xếp hạng ấy khó lắm sao?”
Trương Phục Uy đáp: “Khó lắm. Người tham gia hội triển lãm không chỉ có đan sư của Cửu Dương Cảnh, còn có rất nhiều đan sư đến từ vũ trụ chính. Người tài trong thiên hạ quá nhiều, muốn lọt vào top ba thì ít nhất phải có trình độ của đan sư Lục Thanh Đỉnh của bản tông. Nhưng thực tế là Ngạo Thế Đan Tông chúng ta còn chưa xuất hiện đan sư Lục Thanh Đỉnh bao giờ”.
“Trong số các trưởng lão cũng không có ư?”, Ngô Bình hỏi.
Minh Thiên đáp: “Đại đan sư thành danh thường sẽ không tham gia những hội triển lãm này, vì không cần thiết. Chỉ những đan sư chưa thành danh và có thực lực mới tham gia”.
Ngô Bình hỏi: “Linh Bảo Huyền Minh Đan mà em luyện chế trước đó có thể lọt vào top ba không?”
Viên Định Trí nói: “Có cơ hội. Top ba thì không dám chắc chắn, nhưng top năm có lẽ khá vững vàng đấy”.
Ngô Bình bảo: “Vậy thì tăng độ khó lên một chút, luyện chế một vị đan dược nằm trong top năm mươi của bảng Linh Đan”.
Minh Thiên cất lời: “Sư đệ không cần vội. Còn nửa tháng nữa mới đến hội triển lãm, cứ từ từ”.
Lúc này, Viên Định Trí lên tiếng hỏi: “Bây giờ sư đệ có tu vi gì thế?”
Ngô Bình đáp: “Bí Thai cảnh”.
Minh Thiên nói: “Bí Thai cảnh vừa đủ cho luyện đan, nhưng Bí Anh cảnh sẽ giúp việc luyện đan được tăng cường đáng kể”.
Ngô Bình bảo: “Chắc em sẽ có thể thăng lên Bí Anh cảnh trong thời gian này”. Tiếp theo, anh buộc phải hoàn thành cửu chuyển, sau đó đột phá Bí Anh cảnh.
Uống rượu tán gẫu, chớp mắt một cái đã nửa đêm, ai về nhà nấy.
Khi trở về nơi ở của mình, Ngô Bình thấy mặt mũi Hồ Tông Linh đã đen sì một mảng, răng rụng gần hết, cánh tay trái cũng bị gãy, đang ngồi ở cửa đợi anh về.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ấy, Ngô Bình hỏi ngay: “Hồ Tông Linh, chuyện gì vậy, là ai đánh ông?”
Hồ Tông Linh hơi xấu hổ: “Công tử, tôi không sao”.
Ngô Bình tra hỏi: “Tôi hỏi là ai đánh”.
Hồ Tông Linh do dự một lúc mới đáp: “Con trai tôi”.
Ngô Bình khó hiểu: “Sao con trai lại đánh ông?”
Hồ Tông Linh thở dài: “Tôi đưa hết tiền cho một người vợ khác của tôi. Con trai tôi tức giận nên đánh tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Ông không đưa cho con trai sao?”
Hồ Tông Linh bất đắc dĩ nói: “Tôi có thể làm gì đây? Sau lưng người vợ này của tôi là một đại gia đình, cực kỳ giỏi tiêu tiền”.
Ngô Bình bảo: “Vậy cũng đâu đến mức không còn tiền để tiêu chứ. Mấy năm qua ông lừa được nhiều tiền lắm mà”.
Hồ Tông Linh đáp: “Công tử, tôi không để dành được khoản tiền đã kiếm, đổ vào sòng bạc cả rồi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Thế thì đáng đời ông”.
Tuy nói vậy, anh vẫn ném cho Hồ Tông Linh một viên đan dược để giúp đối phương hồi phục vết thương.
Một lát sau, anh hỏi: “Con trai ông cần tiền gấp à?”
Hồ Tông Linh đáp: “Nó thích một căn nhà ở phố Đông, chưa gom đủ tiền nên đến hỏi tôi”.
Phố Đông là con phố mà Ngô Bình đang ở, vì gần với đệ tử cấp cao nên giá nhà khá cao.
“Bao nhiêu tiền?”, anh hỏi.
“Còn thiếu hơn một trăm tiền Tiên”.
Ngô Bình biết giá trị của tiền Tiên nên rất bất ngờ: “Giá nhà đắt đến vậy sao?”
Hồ Tông Linh nói: “Thật ra cũng không đắt, dù sao người sống ở đây đều có khả năng chi tiêu rất cao. Bất kể kinh doanh gì đều dễ kiếm tiền. Dù cho thuê thì tiền thuê mỗi năm cũng không dưới một trăm nghìn”.
Ngô Bình bảo: “Thế thì ổn phết”.
Rồi anh ném cho đối phương một chiếc túi: “Trong này có hai triệu tiền Tiên, đưa cho con trai ông đi”.
Hồ Tông Linh sững sờ: “Công tử, như thế thì ngại quá”.
Ngô Bình nói: “Đừng dông dài, tôi đưa thì cứ cầm đi. Nhớ là lúc đưa tiền, phải tẩn cho thằng con trai khốn kiếp ấy một trận. Lý nào con trai lại đánh bố mình chứ. Ông phải đánh trả”.
Hồ Tông Linh đứng thẳng lưng dậy: “Chắc chắn rồi ạ!”
Trở về phòng luyện đan, Ngô Bình lại luyện chế một ít đan dược để sáng mai giao cho đan tông đổi tiền tiêu xài, sau đó lại lấy một số dược liệu luyện chế thất chuyển đến cửu chuyển.
Chớp mắt đã đến sáng hôm sau, Ngô Bình cầm tám viên đan dược mà mình luyện chế tối qua đến nơi giao đan dược - kho đan.
Số đan dược mà Ngô Bình luyện chế, thấp nhất cũng là đan dược cấp sáu, không phải là thượng thượng phẩm thì là cực phẩm, giá trị rất cao. Cuối cùng, tám viên đan dược của anh đổi được ba mươi lăm triệu tiền Tiên, đồng thời đạt được ba nghìn năm trăm điểm cống hiến.
Cống hiến ở Ngạo Thế Đan Tông cũng rất quan trọng, khi xét cấp bậc của đệ tử Tam Đỉnh trở lên, cũng có yêu cầu về cống hiến. Ví dụ như đệ tử Tam Đỉnh, cống hiến phải đạt mười nghìn trở lên mới được thông qua. Đệ tử Tứ Đỉnh thì cống hiến phải đạt năm mươi nghìn. Yêu cầu của đệ tử Ngũ Đỉnh là hai trăm nghìn. Yêu cầu của đệ tử Lục Đỉnh là ba trăm nghìn, đệ tử Thất Đỉnh là bảy trăm nghìn!
Nếu sau này Ngô Bình muốn trở thành đệ tử Ngũ Đỉnh, Lục Đỉnh thì cống hiến là không thể thiếu, anh phải tích luỹ cống hiến ngay từ bây giờ.
Rồi anh đi chọn dược liệu, lấy dược liệu cần dùng cho thất chuyển, bát chuyển và cửu chuyển trong một lần.
Sau đó anh mất ba ngày để đạt đến bí thai cửu chuyển. Sau cửu chuyển, anh cảm thấy bí thai của mình đã vô cùng đủ đầy, trong bí thai cũng hình thành một thai nhi hoàn chỉnh, sẵn sàng thoát thai bất cứ lúc nào.
Giữa trưa hôm đó, bí thai của Ngô Bình đột nhiên toả ra ánh sáng chín màu. Bí thai giống như hoa sen vậy, chia thành chín cánh, để lộ một đài sen. Trong đài sen có một đứa bé giống hệt Ngô Bình lúc nhỏ đang ngồi khoanh chân, hai bàn tay mũm mĩm đang làm pháp quyết, đáng yêu cực kỳ.
Chương 2282: Nâng cao bí anh, dốc sức luyện đan
Lúc này, cuối cùng Ngô Bình cũng tiến vào tầng tám Bí cảnh - Bí Anh cảnh!
Có được bí anh mới là khởi đầu của Bí Anh cảnh. Để nuôi lớn bí anh cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, đặc biệt là đan dược. Có người còn gọi bí anh là vại thuốc, vì lượng tiêu hao đan dược của nó cực kỳ lớn.
Bí thai trở thành bí anh đã rất khó rồi, nhưng việc nuôi lớn bí anh còn khó khăn gấp mười lần! Trong mấy chục nghìn tu sĩ nuôi bí anh, chỉ có bí anh của một tu sĩ có thể lớn thành bí thần!
Dựa vào độ mạnh yếu, lớn nhỏ mà bí thần có những cái tên khác nhau. Dưới một thước gọi là tiểu bí thần; trên một thước, dưới ba thước gọi là đại bí thần; trên ba thước, dưới chín thước gọi là thượng bí thần; trên chín thước gọi là bí thần truyền kỳ; trên mười thước và có màu vàng được gọi là bí thần hoàng kim chí tôn!
Tuy bí anh của Ngô Bình mới sinh ra nhưng đã cao đến một thước sáu! Nên biết rằng, sau khi bí anh trưởng thành, cao trên một thước và dưới ba thước thì đã được gọi là đại bí thần rồi! Chí ít là trong Đại Ngũ Hành Giới, từ xưa đến nay vốn chẳng có bao nhiêu tu sĩ đại bí thần cả! Đương nhiên, tình hình ở vũ trụ chính và Đại Ngũ Hành Giới có điểm khác biệt, đại bí thần ở đây dễ đạt được, nhưng số lượng không nhiều.
Ở vũ trụ chính, tiểu bí thần chiếm đại đa số trong bí thần. Đại bí thần là một phần trăm, thượng bí thần là một phần vạn. Về phần bí thần truyền kỳ, từ xưa đến nay không quá mười người đạt đến cảnh giới này. Còn bí thần hoàng kim cuối cùng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Bây giờ Ngô Bình vẫn đang ở trạng thái bí anh mà đã có kích cỡ của đại bí thần rồi. Một khi bí anh của anh lớn lên, không biết nó sẽ đạt đến cấp độ nào nữa.
Sau khi có được bí anh, Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình đã tăng lên nhiều lần. Bí phù từng ngưng tụ đã tiến hoá thành bí thuật Tiên Thiên cực mạnh. Thứ bé nhỏ này có thể giải phóng uy lực kinh thiên động địa dễ như trở bàn tay!
Ngô Bình hiểu biết không nhiều về việc tu luyện bí anh. Anh quyết định đến động Thái Chân thêm một chuyến nữa để lấy bí pháp tu luyện có liên quan đến bí anh. Có điều trước khi đi, anh phải tu luyện bí vệ trước.
Bí phủ mà anh tu luyện là bảo tháp chín tầng, mỗi tầng có thể tu luyện ra những bí vệ khác nhau. Ban đầu bí vệ bảo vệ bí thai, bây giờ bí thai hoá anh, chức trách của chúng sẽ là bảo vệ bí anh.
Ngô Bình đã lấy được một bộ phương pháp tu luyện bí vệ ở động Thái Chân. Bây giờ anh phải ngưng tụ toàn bộ bí vệ và nâng cao thực lực của chúng.
Tu luyện ba ngày, Ngô Bình đã ngưng tụ được bí vệ của ba tầng đầu tiên. Vào thời khắc quan trọng, bí vệ có thể biến thành bí thuật lớn mạnh, một lần giải phóng ra sẽ phát huy được sức sát thương cực mạnh!
Ngoài bí vệ, Ngô Bình còn lấy phi kiếm trong động Thái Chân ra. Bây giờ anh đã có bí anh, có thể hoàn toàn kích hoạt thanh phi kiếm này, chém giết kẻ địch. Còn có mặt nạ Thiên Sát, bây giờ sử dụng nó, anh có thể phát huy sức chiến đấu ấp mười lần chính mình!
Hội triển lãm đan dược sắp diễn ra rồi. Ngô Bình dành toàn bộ thời gian còn lại để luyện chế đan dược.
Nam Cung Lệnh Nghi có để lại một quyển sổ nhỏ, anh đã nghiên cứu và chọn ra hai loại đan dược để luyện chế thử, một loại là Huyễn Ngộ Đan, loại còn lại là Kim Long Đan. Anh chọn Huyễn Ngộ Đan vì Huyễn Ngộ Đan có thể giúp tu sĩ tiến vào huyễn cảnh để tu luyện tinh thần, từ đó đạt được hiệu quả tu hành một ngày bằng một năm. Loại đan dược này cực kỳ khó luyện chế, vậy nên giá cả của nó cũng rất cao.
Kim Long Đan nghĩa là sử dụng Hồn Luyện Đan của Kim Long, mượn sức mạnh hồn Kim Long, luyện chế ra đan dược nâng cao tinh thần lực, cường hoá bí anh. Đan này có tác dụng rất lớn đối với Ngô Bình, sau khi uống vào có thể nâng cao cường độ bí anh.
Nhưng Huyễn Ngộ Đan hay Kim Long Đan đều cần dược liệu quý giá mới có thể luyện chế. Trong đó, cần cỏ Huyễn Ngân để luyện chế Huyễn Ngộ Đan, còn luyện chế Kim Long Đan cần hồn Kim Long. Hiện tại Ngô Bình không có cả hai thứ này. May mà Nam Cung Lệnh Nghi từng nói rằng cần thứ gì cứ tìm cô ấy.
Thế là anh lấy truyền thư ra, gửi cho Nam Cung Lệnh Nghi một bức thư, viết rằng anh cần vật liệu để luyện chế hai loại đan dược này, không biết cô ấy có thể cung cấp hay không.
Ngô Bình vốn không ôm nhiều hy vọng. Những thứ quý giá thế này, dù là Nam Cung Lệnh Nghi cũng khó có đủ. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Nam Cung Lệnh Nghi đã hồi âm rất nhanh: Không thành vấn đề. Nửa canh giờ sau, mời Ngô đan sư đến phòng vận chuyển, dùng mật ngữ này lấy hàng. Đoạn sau là một chuỗi mật ngữ được tạo thành từ chữ và ký hiệu.
Phòng vận chuyển là nơi gửi vật phẩm giữa đan tông và vũ trụ chính, có thể gửi đồ đến vũ trụ chính, cũng có thể nhận đồ từ vũ trụ chính.
Ngô Bình kinh ngạc, xem ra tài nguyên của Nam Cung Lệnh Nghi phong phú hơn nhiều so với anh tưởng tượng. Anh chờ một lúc rồi đến phòng vận chuyển. Chưa đầy mười phút sau, đã có một gói hàng được gửi đến từ vũ trụ chính. Anh dùng mật ngữ để lấy gói hàng, rồi mở ra ngay tại chỗ. Bên trong là một túi chứa đồ, những thứ anh cần đều được đặt ở bên trong.
Điều làm anh bất ngờ là Nam Cung Lệnh Nghi còn đưa cho anh hai phần. Số dược liệu này đủ cho anh luyện chế hai lò Huyễn Ngộ Đan và Kim Long Đan! Ngoại trừ dược liệu còn có một lò đan. Lò đan này cao cấp hơn cả lò đan của Minh Thiên, là một lò đan mà Nam Cung Lệnh Nghi đang sử dụng. Không ngờ cô ấy lại gửi lò đan ấy đến đây, có thể thấy mức độ xem trọng của cô ấy dành cho lần luyện đan này.
Sau khi lấy đồ, anh lập tức gửi tin cho Nam Cung Lệnh Nghi: Nam Cung đan sư, tôi đã nhận được đồ. Nếu luyện thành đan dược, tôi sẽ chia một nửa cho cô.
Nam Cung Lệnh Nghi hồi âm rất nhanh: Sau này cứ gọi chị là sư tỷ đi. Về lần luyện đan này, nếu thành công thì quá tốt, mà thất bại cũng không sao. Nếu thành công, cậu chia cho chị một viên Huyễn Ngộ Đan và một viên Kim Long Đan là được.
Ngô Bình cười cười, bèn lấy đồ về nhà luyện đan.
Loại đầu tiên mà anh muốn luyện chế chính là Huyễn Ngộ Đan. Vì dược liệu quá quý giá, nên anh phác thảo trong đầu rồi mới chính thức bắt tay vào luyện chế. Trong quá trình luyện chế, anh sử dụng năng lực nhìn thấu vạn vật, đề phòng xảy ra vấn đề.
May mà anh thành công ngay từ lò đầu tiên, còn luyện ra ba viên đan dược thượng phẩm.
Vẫn còn một nhóm đan dược, anh tranh thủ thời cơ, tiếp tục luyện chế. Lò thứ hai có sự cải thiện, luyện ra ba viên Huyễn Ngộ Đan thượng thượng phẩm. Nếu luyện tiếp lò thứ ba, rất có thể anh sẽ luyện chế ra Huyễn Ngộ Đan cực phẩm.
Sau đó, anh vừa nghỉ ngơi, vừa nghĩ cách luyện chế Kim Long Đan. Độ khó trong việc luyện chế loại đan này còn cao hơn Huyễn Ngộ Đan. Độ khó của Huyễn Ngộ Đan là đan dược cấp tám, còn Kim Long Đan là đan dược cấp chín!
Anh nghiền ngẫm cả buổi trời, đến sáng sớm hôm sau mới bắt đầu luyện chế. Do anh đã tính toán trước, nên trong quá trình luyện chế tuy có gặp khó khăn, nhưng tổng thể vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Đặc biệt là khi đưa hồn Kim Long vào lò đan, anh gần như không áp chế nổi. Cuối cùng không còn cách nào khác, anh mới đeo mặt nạ Thiên Sát vào, thực lực lập tức tăng gấp mười lần. Dẫu vậy, anh cũng chỉ miễn cưỡng áp chế được hồn Kim Long.
May mà sau khi anh luyện chế được vài phút thì hồn Kim Long đã dần ổn định lại. Sau cả giờ đồng hồ, lò Kim Long Đan đầu tiên mới luyện chế xong, có được một viên đan dược, đan thượng phẩm!
Cởi mặt nạ Thiên Sát ra, Ngô Bình cảm thấy hơi yếu. Với tu vi hiện tại của anh, cách ba ngày chỉ được sử dụng mặt nạ một lần, dùng nhiều hơn sẽ tổn hại căn cơ.
Sau khi luyện thành đan dược, việc đầu tiên Ngô Bình làm chính là báo cho Nam Cung Lệnh Nghi, truyền thư viết rằng: Sư tỷ, em đã thuận lợi hoàn thành, hiện đã luyện ra sáu viên Huyễn Ngộ Đan, một viên Kim Long Đan. Về Huyễn Ngộ Đan, có ba viên thượng phẩm, ba viên thượng thượng phẩm, còn Kim Long Đan là đan dược thượng phẩm. Em sẽ gửi ba viên Huyễn Ngộ Đan thượng thượng phẩm và viên Kim Long Đan này cho sư tỷ để tỏ lòng cảm ơn.
Nam Cung Lệnh Nghi lập tức hồi âm: Chúc mừng sư đệ! Chị từng luyện chế Kim Long Đan rất nhiều lần nhưng kết quả đều thất bại, nên đã bị sư phụ và đồng môn trách cứ. Bây giờ có viên Kim Long Đan này, chị có thể ăn nói với bọn họ rồi. Về Huyễn Ngộ Đan, cậu đưa cho chị một viên là được, hãy giữ lấy số còn lại mà dùng.
Ngô Bình nói: “Sư tỷ không cần khách sáo. Còn một ít đan dược, sau này có lẽ em vẫn có thể luyện chế ra một viên Kim Long Đan”.
Chương 2257: Nâng cao bí anh, dốc sức luyện đan
Lúc này, cuối cùng Ngô Bình cũng tiến vào tầng tám Bí cảnh - Bí Anh cảnh!
Có được bí anh mới là khởi đầu của Bí Anh cảnh. Để nuôi lớn bí anh cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, đặc biệt là đan dược. Có người còn gọi bí anh là vại thuốc, vì lượng tiêu hao đan dược của nó cực kỳ lớn.
Bí thai trở thành bí anh đã rất khó rồi, nhưng việc nuôi lớn bí anh còn khó khăn gấp mười lần! Trong mấy chục nghìn tu sĩ nuôi bí anh, chỉ có bí anh của một tu sĩ có thể lớn thành bí thần!
Dựa vào độ mạnh yếu, lớn nhỏ mà bí thần có những cái tên khác nhau. Dưới một thước gọi là tiểu bí thần; trên một thước, dưới ba thước gọi là đại bí thần; trên ba thước, dưới chín thước gọi là thượng bí thần; trên chín thước gọi là bí thần truyền kỳ; trên mười thước và có màu vàng được gọi là bí thần hoàng kim chí tôn!
Tuy bí anh của Ngô Bình mới sinh ra nhưng đã cao đến một thước sáu! Nên biết rằng, sau khi bí anh trưởng thành, cao trên một thước và dưới ba thước thì đã được gọi là đại bí thần rồi! Chí ít là trong Đại Ngũ Hành Giới, từ xưa đến nay vốn chẳng có bao nhiêu tu sĩ đại bí thần cả! Đương nhiên, tình hình ở vũ trụ chính và Đại Ngũ Hành Giới có điểm khác biệt, đại bí thần ở đây dễ đạt được, nhưng số lượng không nhiều.
Ở vũ trụ chính, tiểu bí thần chiếm đại đa số trong bí thần. Đại bí thần là một phần trăm, thượng bí thần là một phần vạn. Về phần bí thần truyền kỳ, từ xưa đến nay không quá mười người đạt đến cảnh giới này. Còn bí thần hoàng kim cuối cùng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Bây giờ Ngô Bình vẫn đang ở trạng thái bí anh mà đã có kích cỡ của đại bí thần rồi. Một khi bí anh của anh lớn lên, không biết nó sẽ đạt đến cấp độ nào nữa.
Sau khi có được bí anh, Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình đã tăng lên nhiều lần. Bí phù từng ngưng tụ đã tiến hoá thành bí thuật Tiên Thiên cực mạnh. Thứ bé nhỏ này có thể giải phóng uy lực kinh thiên động địa dễ như trở bàn tay!
Ngô Bình hiểu biết không nhiều về việc tu luyện bí anh. Anh quyết định đến động Thái Chân thêm một chuyến nữa để lấy bí pháp tu luyện có liên quan đến bí anh. Có điều trước khi đi, anh phải tu luyện bí vệ trước.
Bí phủ mà anh tu luyện là bảo tháp chín tầng, mỗi tầng có thể tu luyện ra những bí vệ khác nhau. Ban đầu bí vệ bảo vệ bí thai, bây giờ bí thai hoá anh, chức trách của chúng sẽ là bảo vệ bí anh.
Ngô Bình đã lấy được một bộ phương pháp tu luyện bí vệ ở động Thái Chân. Bây giờ anh phải ngưng tụ toàn bộ bí vệ và nâng cao thực lực của chúng.
Tu luyện ba ngày, Ngô Bình đã ngưng tụ được bí vệ của ba tầng đầu tiên. Vào thời khắc quan trọng, bí vệ có thể biến thành bí thuật lớn mạnh, một lần giải phóng ra sẽ phát huy được sức sát thương cực mạnh!
Ngoài bí vệ, Ngô Bình còn lấy phi kiếm trong động Thái Chân ra. Bây giờ anh đã có bí anh, có thể hoàn toàn kích hoạt thanh phi kiếm này, chém giết kẻ địch. Còn có mặt nạ Thiên Sát, bây giờ sử dụng nó, anh có thể phát huy sức chiến đấu ấp mười lần chính mình!
Hội triển lãm đan dược sắp diễn ra rồi. Ngô Bình dành toàn bộ thời gian còn lại để luyện chế đan dược.
Nam Cung Lệnh Nghi có để lại một quyển sổ nhỏ, anh đã nghiên cứu và chọn ra hai loại đan dược để luyện chế thử, một loại là Huyễn Ngộ Đan, loại còn lại là Kim Long Đan. Anh chọn Huyễn Ngộ Đan vì Huyễn Ngộ Đan có thể giúp tu sĩ tiến vào huyễn cảnh để tu luyện tinh thần, từ đó đạt được hiệu quả tu hành một ngày bằng một năm. Loại đan dược này cực kỳ khó luyện chế, vậy nên giá cả của nó cũng rất cao.
Kim Long Đan nghĩa là sử dụng Hồn Luyện Đan của Kim Long, mượn sức mạnh hồn Kim Long, luyện chế ra đan dược nâng cao tinh thần lực, cường hoá bí anh. Đan này có tác dụng rất lớn đối với Ngô Bình, sau khi uống vào có thể nâng cao cường độ bí anh.
Nhưng Huyễn Ngộ Đan hay Kim Long Đan đều cần dược liệu quý giá mới có thể luyện chế. Trong đó, cần cỏ Huyễn Ngân để luyện chế Huyễn Ngộ Đan, còn luyện chế Kim Long Đan cần hồn Kim Long. Hiện tại Ngô Bình không có cả hai thứ này. May mà Nam Cung Lệnh Nghi từng nói rằng cần thứ gì cứ tìm cô ấy.
Thế là anh lấy truyền thư ra, gửi cho Nam Cung Lệnh Nghi một bức thư, viết rằng anh cần vật liệu để luyện chế hai loại đan dược này, không biết cô ấy có thể cung cấp hay không.
Ngô Bình vốn không ôm nhiều hy vọng. Những thứ quý giá thế này, dù là Nam Cung Lệnh Nghi cũng khó có đủ. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Nam Cung Lệnh Nghi đã hồi âm rất nhanh: Không thành vấn đề. Nửa canh giờ sau, mời Ngô đan sư đến phòng vận chuyển, dùng mật ngữ này lấy hàng. Đoạn sau là một chuỗi mật ngữ được tạo thành từ chữ và ký hiệu.
Phòng vận chuyển là nơi gửi vật phẩm giữa đan tông và vũ trụ chính, có thể gửi đồ đến vũ trụ chính, cũng có thể nhận đồ từ vũ trụ chính.
Ngô Bình kinh ngạc, xem ra tài nguyên của Nam Cung Lệnh Nghi phong phú hơn nhiều so với anh tưởng tượng. Anh chờ một lúc rồi đến phòng vận chuyển. Chưa đầy mười phút sau, đã có một gói hàng được gửi đến từ vũ trụ chính. Anh dùng mật ngữ để lấy gói hàng, rồi mở ra ngay tại chỗ. Bên trong là một túi chứa đồ, những thứ anh cần đều được đặt ở bên trong.
Điều làm anh bất ngờ là Nam Cung Lệnh Nghi còn đưa cho anh hai phần. Số dược liệu này đủ cho anh luyện chế hai lò Huyễn Ngộ Đan và Kim Long Đan! Ngoại trừ dược liệu còn có một lò đan. Lò đan này cao cấp hơn cả lò đan của Minh Thiên, là một lò đan mà Nam Cung Lệnh Nghi đang sử dụng. Không ngờ cô ấy lại gửi lò đan ấy đến đây, có thể thấy mức độ xem trọng của cô ấy dành cho lần luyện đan này.
Sau khi lấy đồ, anh lập tức gửi tin cho Nam Cung Lệnh Nghi: Nam Cung đan sư, tôi đã nhận được đồ. Nếu luyện thành đan dược, tôi sẽ chia một nửa cho cô.
Nam Cung Lệnh Nghi hồi âm rất nhanh: Sau này cứ gọi chị là sư tỷ đi. Về lần luyện đan này, nếu thành công thì quá tốt, mà thất bại cũng không sao. Nếu thành công, cậu chia cho chị một viên Huyễn Ngộ Đan và một viên Kim Long Đan là được.
Ngô Bình cười cười, bèn lấy đồ về nhà luyện đan.
Loại đầu tiên mà anh muốn luyện chế chính là Huyễn Ngộ Đan. Vì dược liệu quá quý giá, nên anh phác thảo trong đầu rồi mới chính thức bắt tay vào luyện chế. Trong quá trình luyện chế, anh sử dụng năng lực nhìn thấu vạn vật, đề phòng xảy ra vấn đề.
May mà anh thành công ngay từ lò đầu tiên, còn luyện ra ba viên đan dược thượng phẩm.
Vẫn còn một nhóm đan dược, anh tranh thủ thời cơ, tiếp tục luyện chế. Lò thứ hai có sự cải thiện, luyện ra ba viên Huyễn Ngộ Đan thượng thượng phẩm. Nếu luyện tiếp lò thứ ba, rất có thể anh sẽ luyện chế ra Huyễn Ngộ Đan cực phẩm.
Sau đó, anh vừa nghỉ ngơi, vừa nghĩ cách luyện chế Kim Long Đan. Độ khó trong việc luyện chế loại đan này còn cao hơn Huyễn Ngộ Đan. Độ khó của Huyễn Ngộ Đan là đan dược cấp tám, còn Kim Long Đan là đan dược cấp chín!
Anh nghiền ngẫm cả buổi trời, đến sáng sớm hôm sau mới bắt đầu luyện chế. Do anh đã tính toán trước, nên trong quá trình luyện chế tuy có gặp khó khăn, nhưng tổng thể vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Đặc biệt là khi đưa hồn Kim Long vào lò đan, anh gần như không áp chế nổi. Cuối cùng không còn cách nào khác, anh mới đeo mặt nạ Thiên Sát vào, thực lực lập tức tăng gấp mười lần. Dẫu vậy, anh cũng chỉ miễn cưỡng áp chế được hồn Kim Long.
May mà sau khi anh luyện chế được vài phút thì hồn Kim Long đã dần ổn định lại. Sau cả giờ đồng hồ, lò Kim Long Đan đầu tiên mới luyện chế xong, có được một viên đan dược, đan thượng phẩm!
Cởi mặt nạ Thiên Sát ra, Ngô Bình cảm thấy hơi yếu. Với tu vi hiện tại của anh, cách ba ngày chỉ được sử dụng mặt nạ một lần, dùng nhiều hơn sẽ tổn hại căn cơ.
Sau khi luyện thành đan dược, việc đầu tiên Ngô Bình làm chính là báo cho Nam Cung Lệnh Nghi, truyền thư viết rằng: Sư tỷ, em đã thuận lợi hoàn thành, hiện đã luyện ra sáu viên Huyễn Ngộ Đan, một viên Kim Long Đan. Về Huyễn Ngộ Đan, có ba viên thượng phẩm, ba viên thượng thượng phẩm, còn Kim Long Đan là đan dược thượng phẩm. Em sẽ gửi ba viên Huyễn Ngộ Đan thượng thượng phẩm và viên Kim Long Đan này cho sư tỷ để tỏ lòng cảm ơn.
Nam Cung Lệnh Nghi lập tức hồi âm: Chúc mừng sư đệ! Chị từng luyện chế Kim Long Đan rất nhiều lần nhưng kết quả đều thất bại, nên đã bị sư phụ và đồng môn trách cứ. Bây giờ có viên Kim Long Đan này, chị có thể ăn nói với bọn họ rồi. Về Huyễn Ngộ Đan, cậu đưa cho chị một viên là được, hãy giữ lấy số còn lại mà dùng.
Ngô Bình nói: “Sư tỷ không cần khách sáo. Còn một ít đan dược, sau này có lẽ em vẫn có thể luyện chế ra một viên Kim Long Đan”.
Chương 2283: Thỉnh cầu của Liễu Tam Tương
Nam Cung Lệnh Nghi cũng không khách sáo nữa: “Được. Cảm ơn sư đệ”.
Sau đó Ngô Bình đến phòng vận chuyển, dùng gói hàng ban nãy để gói đồ và gửi lại. Lúc này anh mới biết muốn gửi vật phẩm đi phải trả một khoản phí rất lớn, ví dụ như lần này, để gửi đan dược đi, anh đã mất ba nghìn tiền Tiên.
Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Lệnh Nghi đã viết trên truyền thư rằng cô ấy nhận được hàng rồi.
Sau khi luyện đan suốt đêm, Ngô Bình khá mệt nên đã trở về nghỉ ngơi. Anh ngủ suốt nửa ngày, đến lúc mở mắt đã quá nửa đêm.
Anh lẩm bẩm: “Còn năm ngày nữa mới đến hội đan Cửu Dương, chi bằng về Thái Chân Môn một chuyến trước đã”.
Thế là anh nói một tiếng với Hồ Linh Tông rồi rời khỏi Cửu Dương Cảnh, trở về Thái Chân Môn. Lần sau đến đây, anh sẽ không cần đi con đường này nữa, có thể dùng pháp khí mà Ngạo Thế Đan Tông cho anh để trực tiếp mở một con đường vào Cửu Dương Cảnh.
Ra khỏi Cửu Dương Cảnh, anh liên lạc với Liễu Tam Tương trước. Liễu Tam Tương thuê một căn nhà ở gần đây, ngày nào cũng ở nhà, hiếm khi ra ngoài.
Gặp lại Ngô Bình, đôi mắt Liễu Tam Tương sáng rỡ: “Công tử đã bước vào Bí Anh cảnh rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông Liễu, chuyện chúng ta tái sinh đã có thông tin gì chưa?”
Liễu Tam Tương khẽ gật: “Về cơ bản đã xong xuôi rồi. Tôi sẽ tìm cơ hội đưa công tử đi xem thân phận của chúng ta sau khi tái sinh”.
Ngô Bình bảo: “Ừ, chờ xử lý xong mọi việc, tôi đúng là phải đi xem thử”.
Liễu Tam Tương lấy ra một ít thức ăn đã nấu chín, hâm nóng một bình rượu rồi nói: “Công tử, tôi cần thương lượng chuyện này với cậu”.
Ngô Bình uống một hơi cạn sạch rượu: “Chuyện gì vậy?”
Liễu Tam Tương đáp: “Tôi có một đứa con gái, năm nay hai mươi mốt tuổi rồi, xinh đẹp như hoa vậy. Ngay cả con bé cũng không biết thân phận của chính mình, sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Có điều con bé rất cố gắng, thi đỗ vào một trường đại học tốt nhất ở thế tục. Hiện nay con bé vẫn đang đi học, có điều gần đây nó gặp phải một chút rắc rối”.
Ngô Bình nói: “Ông Liễu, khá đấy nhé, từng tuổi này mà vẫn còn một cô con gái đôi mươi”.
Liễu Tam Tương khẽ thở dài: “Đó là một mối tình của tôi ở thế tục, không ngờ lại khai hoa kết quả, có đứa con gái này”.
Ngô Bình hỏi: “Ông muốn tôi làm gì?”
Liễu Tam Tương đáp: “Tôi mong lần sau công tử trở về vũ trụ chính, có thể giúp con gái tôi cải thiện cuộc sống, thuận tiện chữa bệnh giúp mẹ con bé. Nếu còn không chữa trị nữa, e rằng bà ấy khó qua khỏi năm nay”.
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này đơn giản thôi, cứ giao cho tôi. Đến lúc ấy, ông cho tôi biết tên và địa chỉ của con gái ông là được”.
Liễu Tam Tương cười nói: “Cảm ơn công tử nhiều lắm! Lần này công tử ngưng tụ bí anh, khi đến vũ trụ chính sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tu vi không còn bị áp chế quá nhiều nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu, trước đó ông bảo tu vi hiện tại của tôi càng cao, hiệu quả sau khi tái sinh sẽ càng tốt. Vậy ông cảm thấy tôi nên tu luyện đến bước nào mới phù hợp?”
Liễu Tam Tương đáp: “Trung kỳ cảnh giới Thần Thông là tốt nhất. Những giai đoạn sau liên quan đến trật tự Đại Đạo, tốt nhất là nên tu luyện nghiêm chỉnh ở vũ trụ chính”.
Ngô Bình gật đầu: “Trước lúc đó, tôi sẽ đưa toàn bộ người nhà và bạn bè tôi đến Đại Ngũ Hành Giới, như vậy tôi cũng dễ gặp mặt họ hơn”.
Liễu Tam Tương bảo: “Công tử không cần gấp gáp, chờ cậu đạt đến Thần Thông rồi đón người nhà cũng không muộn”.
Ngô Bình đáp: “Ừ, sau khi đạt cảnh giới Thần Thông, tôi mới có đủ năng lực bảo vệ họ”.
Liễu Tam Tương nói: “Công tử, thật ra thân phận hiện nay của cậu đã là rất tốt rồi. Thầy luyện đan của Ngạo Thế Đan Tông đấy, có biết bao người muốn nịnh nọt cậu. Tôi nghĩ cậu nên đặt nền móng thật vững chắc ở đây trước đã. Chờ đến khi người nhà công tử đến đây, đám người ấy đều sẽ vô cùng tôn kính họ”.
Ngô Bình cảm thấy lời nói của Liễu Tam Tương rất có lý. Anh bảo: “Đúng vậy, tôi có thể mua một số sản nghiệp”.
Liễu Tam Tương nói tiếp: “Trong khoảng thời gian qua, tôi đã nghe ngóng tình hình xung quanh. Ở vùng đất này có một người thân phận rất khác biệt, ai cũng phải nể mặt người này. Xuất thân của người này khá phi phàm, mẹ là người địa phương, bố là tu sĩ của vũ trụ chính. Hiện nay người này cũng có tu vi trung kỳ Thần Thông, tên là Trần Thánh Uy. Chỉ cần nhận được sự kính nể của người này, sau này làm gì ở đây cũng sẽ rất thuận lợi”.
Ngô Bình bảo: “Đó là tu sĩ Thần Thông, rất khó kính nể một tu sĩ Bí cảnh như tôi nhỉ?”
Liễu Tam Tương đáp: “Chuyện này dễ thôi. Một, công tử là thầy luyện đan đến từ Ngạo Thế Đan Tông của vũ trụ chính. Hai, tôi có thể âm thầm ra tay vài lần, để người đó biết sau lưng công tử có cao thủ bảo vệ. Cuối cùng, công tử chỉ cần luyện chế vài lò đan dược, bảo đảm người này sẽ nịnh nọt cậu ngay”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi quả thật cần một người như vậy. Nếu tôi có mặt thì dễ rồi, không ai dám ức hiếp người nhà và bạn bè tôi cả. Nhưng khi tôi vắng mặt thì phải cậy nhờ người này”.
Liễu Tam Tương nói: “Chúng ta chỉ làm công tác chuẩn bị trước mà thôi. Người nhà của công tử, thực lực trong tương lai chắc chắn cũng không yếu kém, đủ sức bảo vệ chính mình. Nhưng với kinh nghiệm của tôi, vẫn nên tính thêm nhiều đường khác sẽ tốt hơn”.
Ngô Bình bảo: “Ừ. Ông Liễu à, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp Trần Thánh Uy”.
Liễu Tam Tương vội xua tay: “Công tử không thể chủ động đến gặp, phải để người này chủ động tìm gặp cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Ông có cách gì sao?”
Liễu Tam Tương nói: “Tu vi của Trần Thánh Uy đã tiến vào giai đoạn ‘cổ chai’, vẫn luôn chờ đến lúc đột phá. Bây giờ người này đang ở tầng hai Thần Thông. Công tử có thể luyện chế một loại đan dược mà người này cần đến mà vẫn chưa có được”.
Ngô Bình nghĩ ngợi: “Tầng hai Thần Thông nên dùng đan dược gì nhỉ?”
Liễu Tam Tương lấy ra một đơn thuốc: “Tôi đã nghe ngóng rồi. Trần Thánh Uy vẫn luôn tìm người luyện chế đan này, nhưng chẳng ai thành công cả”.
Ngô Bình cầm đơn lên xem, nhận thấy đây là đan dược cấp tám, độ khó luyện chế rất cao.
Liễu Tam Tương hỏi: “Công tử có thể luyện chế không?”
Ngô Bình nói: “Có thể thử”.
Dược liệu mà đan này dùng đến đều là dược liệu lấy từ vũ trụ chính. Thật trùng hợp, gần đây anh tích trữ rất nhiều thuốc, trong tay có đủ cả.
Liễu Tam Tương cất lời: “Vậy công tử luyện chế trước nhé. Sau khi luyện thành, tôi sẽ loan tin này, Trần Thánh Uy kia chắc chắn sẽ tìm gặp cậu”.
Ngô Bình có thời gian năm ngày nên không vội trở về ngay, bèn đáp: “Được, nghe theo ông”.
Uống rượu xong, Liễu Tam Tương cùng Ngô Bình đến một số hiệu thuốc gần đó, cố tình lộ mặt, mua một số dược liệu, đồng thời tiết lộ thông tin Ngô Bình là đan sư Tử Đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông qua những cuộc đối thoại hữu ý vô tình.
Ngay lập tức, cả thành phố đều chấn động. Hầu hết người ở đây đều biết danh tiếng của Ngạo Thế Đan Tông, hơn nữa, đấy còn là đệ tử Tử Đỉnh, còn là thầy luyện đan của vũ trụ chính. Đây thật sự là cơ hội trăm năm khó gặp!
Thế là khi Ngô Bình và Liễu Tam Tương trở về, người trong thành đều dốc toàn lực để tìm ra Ngô Bình đang ở đâu. Dù sao thì ai mà chẳng muốn gặp đan sư Tử Đỉnh một lần kia chứ?
Về đến nhà, Ngô Bình lập tức bắt tay vào luyện đan. Tuy đây là đan dược cấp tám, nhưng cũng chẳng phải anh chưa từng luyện qua, cộng thêm dược liệu và lò đan trong tay, quá trình luyện chế không quá khó khăn.
Chưa đầy một giờ, anh đã luyện ra lò đầu tiên, đan thượng phẩm, được ba viên đan dược. Đan này tên là Liệt Thần Đan, là đan dược quý hiếm không thể mua được trên thị trường.
Ngô Bình lấy một viên đan dược ra rồi uống vào để cảm nhận hiệu quả. Một lát sau, anh bắt đầu luyện chế lò thứ hai, tiến thêm một bước hoàn thiện Liệt Thần Đan.
Chương 2284: Trần Thánh Uy ỷ giàu hiếp người
Tiếp đó, anh luyện lò Liệt Thần Đan thứ hai, quả nhiên chất lượng được nâng lên rõ rệt, đan cực phẩm, hơn nữa, mỗi lò được bốn viên.
Đan dược vừa được luyện thành thì đã có giọng nói từ bên ngoài truyền vào: “Xin hỏi đan sư Tử Đình có nhà không? Tôi là Trần Thánh Uy, đến xin được gặp”.
Thế là Liễu Tam Tương ra mở cửa, vừa mở cửa ra là ông ta liền lạnh lùng quan sát Trần Thánh Uy một lượt. Tên Trần Thánh Uy này là tu sĩ cảnh giới Thần Thông, vậy mà vẫn thấy ớn lạnh khi bị ông ta nhìn. Anh ta liền chắp tay, hỏi: “Tiền bối, tôi là Trần Thánh Uy, đến đây để xin gặp đan sư Tử Đình, không biết đan sư có nhà không?”
Liễu Tam Tương lạnh lùng đáp: “Công tử nhà tôi là người mà ai cũng có thể gặp sao?”
Trần Thánh Uy vội nói: “Tiền bối, tôi thật lòng đến thăm hỏi, xin hãy cho tôi cơ hội”. Anh ta vừa nói vừa lấy ra một túi chứa đồ nhét vào tay của Liễu Tam Tương.
Trong túi có tới hai trăm vạn tiền tiên, không phải là con số nhỏ.
Liễu Tam Tương liếc nhìn túi tiền rồi bình thản nói: “Đợi đó, để tôi đi hỏi công tử nhà tôi”.
Vài phút sau, Liễu Tam Tương bước ra, nói: “Cậu đi theo tôi, những người khác ở bên ngoài chờ”.
Trần Thánh Uy vội đi theo Liễu Tam Tương đến sảnh lớn. Lúc này Ngô Bình đang ngồi ở đó, khắp nơi trong sảnh đều ngập mùi đan dược.
Liễu Tam Tương nói: “Công tử, có Trần Thánh Uy ở đây xin gặp”.
Ngô Bình ừ một tiếng rồi nói: “Tìm tôi có việc gì không?”
Trần Thánh Uy vội cung kính hành lễ: “Chào đan sư. Tôi đến có việc cần nhờ”.
“Muốn tôi giúp anh luyện đan sao? Xin lỗi, tôi bận lắm, không có thời gian”.
Trần Thánh Uy vội nói: “Đúng là tôi muốn mời đan sư. Nhưng tôi sẽ không để anh làm không công đâu, nếu luyện được loại đan này, tôi bằng lòng trả năm ngàn vạn tiền tiên, xem như tiền công”.
Ngô Bình vừa nghe, được đấy, tiền công thôi mà đã năm ngàn vạn, đúng là giàu có, xem ra tên Trần Thánh Uy này là người khá giả ở đây, giàu hơn nhiều so với Hải Tiên Tông lũng loạn con đường Cửu Dương đó.
Anh ừ một tiếng rồi nói: “Anh tên Trần Thánh Uy, thuộc tông môn nào?”
Trần Thánh Uy: “Bố tôi là trưởng lão của Thái Ất Môn của vũ trụ chính”.
Ngô Bình đã từng nghe nhắc đến Thái Ất Môn mấy lần khi còn ở Ngạo Thế Đan Tông, đấy là một thế lực còn mạnh hơn cả thế lực của Ngạo Thế Đan Tông. Không ngờ Trần Thánh Uy lại có chỗ dựa lớn đến thế.
Anh gật đầu: “Thì ra là công tử của trưởng lão Thái Ất Môn, vinh hạnh được gặp”.
Trần Thánh Uy: “Không dám, là tôi cảm thấy vinh hạnh mới đúng”.
Ngô Bình hỏi: “Anh muốn luyện đan dược gì? Có phương pháp không?”
Trần Thánh Uy: “Có, mời anh xem thử, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn dược liệu rồi”.
Ngô Bình cầm lấy đơn và nhìn sơ, quả nhiên không khác mấy với đơn Liễu Tam Tương đưa. Ngoài ra anh ta cũng đã chuẩn bị khá nhiều dược liệu, với số dược liệu này, ít nhất anh cũng luyện được năm lò Liệt Thần Đan và còn dư nữa.
Đương nhiên anh không khách sáo, nhận lấy tất cả dược liệu rồi nói: “Được, để tôi giúp chuyện này cho”.
Trần Thánh Uy vui mừng: “Vậy thì nhờ cả vào thầy rồi”.
Trần Thánh Uy nói thêm vài câu, biết được tên của Ngô Bình rồi nhanh chóng chào tạm biệt: “Đan sư Ngô, lát nữa tôi lại đến”.
Liễu Tam Tương tiễn anh ta ra về, khi đoàn người đã đi xa, một tùy tùng hỏi: “Công tử, có tin người này được không?”
Trần Thánh Uy cười khẩy: “Anh thì biết gì, người đó có huy chương Tử Đỉnh, thứ đó không làm giả được đâu. Anh ta đúng thật là đệ tử Tử Mi. Mặc dù chỉ là nhất đỉnh nhưng kỹ thuật luyện đan tương đương ngũ đỉnh. Anh biết cả Ngạo Thế Đan Tông chỉ có được mấy đan sư Ngũ Đỉnh không?”
Người đó vội nói: “Công tử thật có mắt nhìn, vậy chúng ta về đợi tin thôi”.
Trần Thánh Uy cười khẩy: “Đan dược quan trọng như vậy sao tôi đi đâu được, tôi phải chờ ở gần đây”.
Trong nhà, Ngô Bình thấy có nhiều dược liệu vậy thì dứt khoát luyện hai lò.
Lò thứ nhất được bốn viên đan dược, đều là đan cực phẩm, lò thứ hai đã thăng hoa, được ba viên, đan tuyệt phẩm.
Anh luyện đan xong thì giao hai viên đan dược thượng phẩm còn lại cho Liễu Tam Tương, nói: “Lát nữa đưa cho anh ta”.
Liễu Tam Tương nói: “Giao đan dược thượng phẩm cho anh ta là hời cho anh ta rồi”.
Ngô Bình: “Hết cách, loại tệ nhất cũng đã là thượng phẩm rồi. Thật ra đan dược trung phẩm cũng đã thỏa mãn được nhu cầu của anh ta rồi”.
Liễu Tam Tương rất kiên nhẫn, nửa tiếng đồng hồ sau ông ta mới mở cửa.
Tên Trần Thánh Uy đó đang đứng chờ ở cách đó không xa, vội vã chạy đến hỏi: “Liễu tiền bối, không biết đã luyện được đan dược chưa vậy?”
Liễu Tam Tương cười, nói: “Trùng hợp thật, tôi đang định đến thông báo cho cậu đây”.
Trần Thánh Uy vui mừng: “Thành công rồi sao? Tốt quá rồi”.
Anh ta quay lại phòng khách thì thấy có một bình đan dược đặt trên bàn. Anh ta vừa vào thì Ngô Bình đã chỉ vào bình và nói: “Xem thử đi”.
Trần Thánh Uy mở bình ra xem rồi vui mừng, thốt lên: “Thượng phẩm”.
Ngô Bình: “Tôi đã phải tốn không ít tâm sức để có được đan thượng phẩm thế này đấy, anh Trần có hài lòng không?”
Trần Thánh Uy vội chắp tay: “Hài lòng, rất hài lòng, cảm ơn đan sư Ngô”. Sau đó anh ta vui vẻ lấy ra năm mươi triệu tiền tiên.
Thật ra, hai viên đan dược này không đáng năm ngàn vạn tiền tiên, nhưng Trần Thánh Uy lại rất cần nó nên có hét giá bao nhiêu cũng chẳng cao.
Ngô Bình đã tiếp xúc bước đầu với Trần Thánh Uy, anh không định sẽ ở lại nên nói: “Anh Trần, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, tôi còn có việc, xin tạm biệt, hẹn hôm khác lại đến thăm”.
Trần Thánh Uy còn muốn ở lại thêm vài ngày nên cảm thấy rất tiếc nuối, nói: “Nếu anh Ngô có việc gấp thì tôi cũng không cố giữ nữa, lần sau anh Ngô đến, nhất định phải đến tìm tôi nhé”.
Sau khi chào tạm biệt Trần Thánh Uy, Ngô Bình và Liễu Tam Tương quay về Thái Chân Môn.
Vườn thuốc có vẻ như vẫn vậy, chó đen vẫn nằm đó, Băng Ngọc thì quét sân, chốc chốc lại nói chuyện vài câu với Hắc Tướng.
Ngô Bình và Liễu Tam Tương bước vào, Hắc Tướng liền biến thành hình người, chạy nhanh qua, nói: “Chủ nhân, anh về rồi à?”
Ngô Bình ừ một tiếng rồi hỏi: “Mọi người gần đây khỏe không?”
Băng Ngọc cười, đáp: “Công tử, mọi thứ đều ổn”.
Ngô Bình: “Lát nữa tôi phải đến động Thái Chân, nếu có người đến tìm tôi thì mọi người cứ nói với ông ấy một tiếng”.
Thời gian cấp bách, anh cũng không đến gặp chưởng môn và sư phụ mà đến động Thái Chân trước.
Lần trước anh vào được tầng thứ sáu của động Thái Chân, đạt được cảnh giới bí ẩn giữa bí cảnh tầng bảy và tầng tám. Vốn dĩ anh định vào tầng bảy của động Thái Chân, kết quả Uyển Nhi nói với anh phải có tu vi cảnh giới Bí Anh mới vào được, thế là mãi đến giờ anh mới đến lại động Thái Chân.
Anh nhanh chóng đến tầng sáu của động Thái Chân, giọng của Uyển Nhi lại vang lên: “Công tử, chúc mừng người đã quay về, công tử đã là tu sĩ cảnh giới Bí Anh, có thể đến tầng bảy rồi”.
Ngô Bình: “Uyển Nhi, tầng bảy có gì?”
Uyển Nhi: “Tầng bảy có một báu vật là Chân Hư Đỉnh, còn có bí pháp vô thượng tu luyện Bí Thần tên là Chí Tôn Thần Pháp”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, anh nói: “Tôi nhớ cô từng nói Thái Chân đại đế vào đến tầng bảy rồi, ông ấy từng tu luyện Chí Tôn Thần Pháp chưa?”
Uyển Nhi: “Chưa. Trước đây căn cơ của ông ấy yếu hơn một chút nên chưa từng luyện Chí Tôn Thần Pháp này”.
Ngô Bình gật đầu, mục đích anh đến lần này là vì Chí Tôn Thần Pháp, có được nó thì anh sẽ có thể tu luyện Bí Anh thành Bí Thần mạnh mẽ, không chừng anh còn có thể ngưng tụ được Chí Tôn Bí Thần.
Chương 2285: Thử thách tầng bảy của Thái Chân Động
Những bảo bối mà Ngô Bình có được trước đây đều có giá trị rất cao, thế nên anh hỏi thăm về Chân Hư Đỉnh.
“Uyển Nhi, Chân Hư Đỉnh dùng để làm gì?”
Uyển Nhi: “Đỉnh này có thể biến hư thành thật, giấu thật vào trong ảo”.
Ngô Bình giật mình: “Hóa hư thành thật sao? Vậy chẳng phải nó có thể biến tất cả những gì đang nghĩ đến trong đầu thành thật sao?”
Uyển Nhi: “Không sai, chỉ cần năng lực của anh đủ mạnh thì sẽ có thể dùng nó tạo ra tất cả những thứ mà anh có thể tưởng tượng ra trong đầu”.
Ngô Bình: “Bùa chú và pháp khí cũng được sao?”
Uyển Nhi: “Thiên địa vạn vật đều có thể tạo ra. Có điều quá trình biến hư thành thật sẽ tiêu tốn năng lượng cực kỳ lớn. Thứ được tạo ra càng cao cấp thì năng lượng tiêu hao cũng càng nhiều”.
Ngô Bình: “Năng lượng tiêu hao là gì?”
“Linh thạch của vũ trụ chính hoặc tiền tiên”.
Ngô Bình cười, nói: “Đấy là một bảo bối hiếm có, vậy còn giấu thật vào trong hư là gì?”
Uyển Nhi: “Giấu thật vào trong hư tức là biến vật thật thành vật ảo rồi giấu vào trong đỉnh. Chỉ cần thực lực của anh đủ mạnh thì chiếc đỉnh này có thể giấu được cả sông núi nhật nguyệt, chứa được cả thiên địa càn khôn”.
Ngô Bình như nghĩ ra được gì đó, nói: “Nói vậy thì Chân Hư Đỉnh có khả năng chuyển hóa thật hư thần kỳ rồi?”
Uyển Nhi nói: “Đúng vậy, khi tu vi của anh đủ mạnh và anh hiểu hết được Chân Hư Đỉnh thì sẽ có thể lợi dụng nó để chuyển hóa hư thật.
“Bao gồm cả sinh linh sao?”. Anh hỏi.
“Thiên địa vạn vật đều có thể chuyển hóa”.
Ngô Bình: “Tuyệt quá, Uyển Nhi, vậy tầng thứ tám là gì?”
Anh cực kỳ quan tâm đến tầng thứ tám của Thái Chân Động, dù gì thì đó cũng là tầng mà đến cả Thái Chân Đại Đế cũng chưa từng đạt được.
Uyển Nhi: “Tu vi của anh cần phải đạt đến cảnh giới Thần Thông thì mới vào được”.
Ngô Bình: “Ừm, vậy thì vào tầng bảy thôi. Uyển Nhi, bài kiểm tra của tầng bảy là gì?”
“Bài kiểm tra của cửa ải này là ngộ nhanh ba vấn đề. Dùng trí tuệ trả lời ba câu đố cổ, trả lời đúng thì sẽ vượt qua được bài kiểm tra”.
Ngô Bình chau mày, anh không giỏi giải câu đố, cũng không biết có qua được ải này hay không nữa.
“Vậy bắt đầu đi”. Anh nói.
Trước mặt anh nhanh chóng xuất hiện một tấm bia đồng, trên tấm bia có một câu đố, đại khái là: Thời cổ đại có một loại thú dữ, mỗi khi nó bị thương thì cơ thể sẽ ghi lại nỗi đau đó, sau đó trở nên mạnh mẽ hơn và miễn dịch với loại vết thương đó. Ngày đó thú dữ đã ăn thịt mấy trăm vạn người vô tội, người dân bị nó làm hại rất nhiều. Có một anh hùng tên Hữu Dịch đã đứng ra, anh ta đã mất hết ba năm để tạo ra một thanh kiếm khổng lồ, sau đó tìm thú dữ quyết đấu. Anh ta chém lên người thú dữ nhát đầu tiên, thú không hề hấn gì, còn anh ta thì lại bị trọng thương. Hữu Dịch không lùi bước mà tiếp tục chém tiếp nhát thứ hai, nhát thứ ba, tổng cộng chém chín nhát. Đến nhát kiếm thứ chín, bỗng dưng thú dữ kêu lên đau đớn, cơ thể của nó phát ra ánh sáng, dường như có vô số cao thủ đang ra đòn chí mạng trong cơ thể nó, thế là Hữu Dịch đã thành công giết được thú dữ, trở thành đại anh hùng của thời cổ đại. Câu chuyện này được lưu truyền mãi, nhưng từ xưa đến nay chưa có ai hiểu được Hữu Dịch đã giết thú dữ bằng cách nào. Cuối cùng, câu hỏi được bia đồng đưa ra cần người đứng trước nó cho đáp án, giải thích được câu đố này.
Ngô Bình xem câu hỏi xong thì chẳng hiểu gì. Nếu như thú dữ có thể chịu được mọi kiểu tấn công thì chắc chắn cũng bao gồm cả đao kiếm, vậy thì tại sao Hữu Dịch lại có thể giết được thú dữ chứ? Làm năng lượng trong cơ thể thú dữ phát nổ sao? Hay là trên kiếm có độc?
Ngô Bình biết, nếu câu hỏi dễ trả lời như vậy thì câu hỏi đầu này đã không xuất hiện trên tấm bia đồng rồi.
Anh suy ngẫm vài phút rồi hỏi Uyển Nhi: “Câu hỏi này được trả lời mấy lần?”
Uyển Nhi: “Chỉ có một lần”.
Ngô Bình: “Có gợi ý không?”
“Không”.
Ngô Bình thở dài: “Không có gợi ý thì khó đoán rồi”.
Ngô Bình vắt óc suy nghĩ hết hơn một tiếng đồng hồ thì hiểu ra chỗ khó của câu hỏi này nằm ở chỗ chân tướng có đến mấy khả năng nhưng lại chỉ có một cơ hội trả lời. Nhưng anh lại không thể dự đoán được tương lai, vì vậy anh cũng không biết đáp án nào đúng.
Anh hiểu được điểm này thì dứt khoát không nghĩ thêm nhiều nữa, đáp: “Đáp án là Hữu Dịch là do thú dữ biến thành, con thú dữ bị giết chết chỉ là kẻ thế mạng”.
Uyển Nhi im lặng vài giây rồi hỏi: “Sao công tử lại đưa ra đáp án như thế?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi nói đại thôi, dù gì thì khả năng trả lời đúng rất thấp, nói đáp án nào cũng vậy cả thôi”.
Uyển Nhi: “Chúc mừng công tử trả lời đúng”.
Ngô Bình ngây ra: “Tôi trả lời đúng rồi sao?”
Uyển Nhi cười, đáp: “Thật ra câu hỏi này đang thử vận may của công tử, nếu không may mắn thì công tử sẽ trả lời sai. Nếu công tử đủ may mắn thì nhất định sẽ trả lời đúng”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Không ngờ lại thử vận may”.
Anh vừa dứt lời thì tấm bia bạc lại xuất hiện trước mặt.
Không ngờ trên đó lại là một câu hỏi số học không gian vô cùng phức tạp, đến đầu óc của Ngô Bình cũng không hiểu nổi.
“Không nhầm đấy chứ? Tôi đâu có phải là nhà toán học”. Ngô Bình ngây ra, phàn nàn với Uyển Nhi.
Uyển Nhi: “Công tử xem kĩ đi, nói không chừng có thể tìm ra đáp án”.
Ngô Bình hết cách, chỉ có thể bình tâm, cẩn thận quan sát. Anh suy ngẫm hết hơn nửa tiếng, không ngờ anh đã đại khái hiểu được ý của câu hỏi. Nhưng hiểu thì hiểu chứ bảo anh giải đố thì thật sự quá khó.
Nhưng không giải được cũng không sao, anh vung tay phải, trước mặt liền xuất hiện làn khói chín màu, sau đó khói tạo ra một không gian. Không gian bắt đầu méo mó và biến hóa theo yêu cầu của câu hỏi, dần dần hình thành một lớp không gian, hai lớp không gian rồi cứ thể biến ra chín lớp không gian. Sau đó, anh dùng phép nhìn thấu vạn vật quan sát và ghi chép lại kích thước của chín lớp không gian.
Không bao lâu, mắt anh sáng lên, anh lập tức đưa ra đáp án.
Uyển Nhi: “Chúc mừng công tử đã trả lời đúng câu thứ hai”.
Ngô Bình hơi đắc ý, hỏi: “Uyển Nhi, rõ ràng bảo tôi giải câu đố, sao lại thành ra giải câu hỏi số học không gian thế này?”
Uyển Nhi: “Câu hỏi này không có phương pháp giải logic, chỉ có thể mô phỏng không gian nhiều tầng thật sự, sau đó tiến hành đo đạc. Vì vậy điều mà câu hỏi này thật sự muốn hướng đến là khả năng xây dựng không gian của công tử”.
Ngô Bình: “Loại năng lực này rất quan trọng sao?”
“Đúng vậy”. Uyển Nhi: “Nếu không có năng lực xây dựng không gian mạnh, sau này sẽ không thể tạo ra được không gian linh đài lớn mạnh”.
Ngô Bình: “Ừm”.
Anh dứt lời thì tấm bia vàng đã xuất hiện, câu hỏi trên bia vàng khá ngắn, chỉ có một câu: “Anh có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
Ngô Bình tròn mắt: “Cái này là câu đố gì thế? Tự đoán tuổi thọ của tôi sao?”
Uyển Nhi: “Công tử có thể tự đoán”.
Ngô Bình: “Nhưng vấn đề là dù cho tôi có nói ra đáp án thì sao cô có thể biết được tôi nói đúng hay không?”
Uyển Nhi cười, nói: “Đấy là chuyện của Uyển Nhi”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Tuổi thọ của tôi không thể nào đo bằng năm tháng, lúc vũ trụ chính bị hủy diệt thì tôi vẫn còn tồn tại”.
Nếu đã không thể nói chính xác vậy thì cứ chém gió thôi, dù gì cũng là nói bừa.
Uyển Nhi: “Chúc mừng công tử đã trả lời đúng”.
Ngô Bình giật mình: “Gì cơ? Đúng rồi sao?”