Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông vác thêm một người sống sờ sờ trên lưng đi hóng mát à? Bỏ cái túi xuống, sau đó trả lời câu hỏi của tôi, không thì tôi sẽ giết ông ngay tại chỗ”.
Dứt lời, Ngô Bình đã lấy kiếm Sát ra, bày sẵn tư thế chiến đấu.
Cảm nhận được sự sát phạt quả quyết của Ngô Bình, người đàn ông trung niên cau mày rồi bỏ cái túi xuống đất, nói: “Đường chủ Hồ Bất Lương của Phó Đường thuộc Cái Bang”.
Cái Bang là một tổ chức giang hồ khá rời rác, đến một phần tư những người ăn xin trong giang hồ đều từng được Cái Bang đào tạo, vì thế dù chỉ là một bang phái toàn ăn xin, nhưng họ cũng thu lợi khá nhiều.
Ngô Bình: “Người của Cái Bang ư? Ông vác ai trên lưng kia?”
Hồ Bất Lương mở cái túi ra, bên trong có một bé gái khoảng bảy tuổi đang hôn mê, trông cách ăn mặc thì giống người thành phố.
Ông ta ho khan rồi nói: “Lúc tôi lên núi thì nhìn thấy cô bé này bị người ta nhét trong túi, sợ đó là nhóm bắt cóc nên tôi đã cứu cô bé rồi cõng xuống núi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Nhưng rõ ràng là ông đi lên núi, ban nãy mới chuyển hướng xuống dưới mà!”
Hồ Bất Lương đảo mắt nói: “Cậu không tin thì thôi”, nói rồi, ông ta nhấc chân lên đạp vào đầu bé gái, vẻ mặt cũng tỏ rõ sự hung tợn.
“Tránh xa tôi ra, không thì tôi sẽ đạp chết nó”, Hồ Bất Lương hung ác nói, chân đã nhấc lên cao.
Ngô Bình thở dài một hơi: “Nếu tôi là ông thì tôi sẽ không làm vậy đâu”.
“Tôi đếm đến năm, nếu cậu không đi thì tôi sẽ giết nó!”, Hồ Bất Lương bắt đầu đếm: “Một, hai, ba…”
Sau khi đếm đến ba, Hồ Bất Lương chợt nghe thấy bé gái dưới chân hét lên với mình, ông ta cúi xuống nhìn thì lại thấy là đứa con trai 15 tuổi của mình đang sợ hãi nhìn ông ta.
Hồ Bất Lương sợ xanh mặt, vô thức giơ chân ra chỗ khác. Đúng lúc này, một quyền nhanh như điện đã bay tới, quyền đó nhanh, chuẩn và tràn đầy sức mạnh.
Bụp!
Hồ Bất Lương vô thức giơ tay lên đỡ, nhưng ông ta nào phải đối thủ của Ngô Bình, xương tay lập tức gãy nát, lồng ngực cũng bị đấm lún xuống, ông ta bay lùi lại rồi đập mạnh vào một cái cây.
Bụp!
Lá cây rơi lả tả, Hồ Bất Lương hộc ra một ngụm máu, ngay sau đó Ngô Bình đã xuất hiện trước mặt ông ta rồi hỏi: “Nói ngay, cô bé này là ai?”
Trước đó vì trúng ảo thuật, còn giờ thì đã bị thương nặng nên Hồ Bất Lương đã bị thôi miên, ông ta đờ đẫn đáp: “Nó là con gái của Hoàng Thế Kiệt, bang chủ lệnh cho tôi đi bắt cóc”.
“Hoàng Thế Kiệt là ai?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
“Tầm Long Giả mới, ông ta rất giỏi tìm mộ, bang chủ của chúng tôi muốn lôi kéo anh ta đến núi Tiên Hạc để tìm động tiên”.
Ngô Bình: “Núi Tiên Hạc có động tiên ư?”
“Đúng, bang chủ của chúng tôi đã nhận được thông tin chính xác, hình như ngày xưa thần linh và Trương Huyền Thanh đi vào động phủ nên mới mất tích”.
Ngô Bình: “Có bao nhiêu người của Cái Bang đến đây rồi?”
“Hơn chục người chia ra mọi ngả. Tôi phụ trách dụ Hoàng Thế Kiệt đến, sau đó bắt anh ta hợp tác với chúng tôi”, Hồ Bất Lương nói.
Ngô Bình gật đầu, sau đó đi tới cạnh bé gái rồi khẽ ấn vào trán cô bé để cô bé tỉnh lại. Trông thấy Ngô Bình, cô bé ngạc nhiên hỏi: “Chú ơi, đây là đâu ạ?”
Ngô Bình nói: “Cháu đừng sợ, cháu bị kẻ xấu bắt cóc, chú vừa cứu cháu đấy, cháu có nhớ số điện thoại của bố không?”
Cô bé gật đầu: “Có ạ”, sau đó thì đọc một dãy số cho Ngô Bình.
Anh ấn gọi vào dãy số đó thì có người nghe ngay.
“Alo, ai đấy?”, phía bên kia truyền tới một giọng nói trầm ấm của nam.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình của Thần Võ Ti, con gái anh bị người của Cái Bang bắt cóc, tôi đã cứu được cô bé, anh mau tới đón con về đi”.
Người kia vô cùng sửng sốt: “Con gái tôi không sao chứ?”
Ngô Bình: “Anh yên tâm, cô bé rất an toàn”.
“Cảm ơn”, người đó thở phào một hơi rồi liên tục cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi đang ở trên núi Tiên Hạc, nếu anh rảnh thì tới đón con gái về ngay đi”.
“Được, tôi sẽ đến ngay”.
Ngắt máy, Ngô Bình bế bé gái lên bằng một tay, tay còn lại anh xách Hồ Bất Lương rồi quay trở lại đỉnh núi, mọi người vẫn đang chờ anh ở đó.
Thấy anh quay về, còn dẫn theo hai người khác nữa, mọi người đều ngạc nhiên, Tiêu Hà hỏi: “Đội trưởng Ngô, ai đây?”
Ngô Bình kể lại mọi chuyện, Tiêu Hà nói: “Xem ra Cái Bang cũng có ý đồ với động tiên”.
Ngô Bình hỏi: “Anh có biết Hoàng Thế Kiệt không?”
Tiêu Hà gật đầu: “Có, Tầm Long Giả Hoàng Thế Kiệt rất nổi tiếng, ngang với đạo nhân dời núi đấy, hơn nữa tu vi còn rất cao thâm, hiếm ai dám động tới anh ấy. Cái Bang phe này xui rồi”.
Ngô Bình: “Phúc Đường của Cái Bang là thế nào?”
Tống Tiểu Lương nói: “Đội trưởng, cái này tôi biết. Năm ngoái, tôi nhận lệnh điều tra về Cái Bang. Ngoài mặt thì đây là một tổ chức ăn mày, nhưng thực chất là một tổ chức tình báo bí mật. Không biết bao nhiên tên ăn xin sống ở mọi ngõ ngách trên khắp thế giới, họ đều là các tai mắt, không một chuyện gì qua mắt họ được”.
“Vì thế, ngoài việc tranh giành sản nghiệp ngầm ra thì còn bán tin cho bên ngoài. Thi thoảng Thần Võ Ti chúng ta cũng phải mua tin của họ”.
Ngô Bình hỏi: “Thực lực của Cái Bang ra sao?”
“Họ giàu lắm, theo tôi điều tra được thì năm nào họ cũng có thu nhập cả trăm tỷ. Bang chủ là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, bên dưới có bốn đại đường là Phúc, Tài, Nghĩa và Võ. Tứ đại hộ pháp của ông ta đều là cao thủ cảnh giới Thần, nói chung không thể coi thường được”.
Tiêu Hà gật đầu: “Đại khái là thế”, nói rồi, anh ta lục lọi trên Hồ Bất Lương thì tìm thấy một lệnh bài bằng trúc.
Anh ta đưa tấm lệnh bài cho Ngô Bình rồi nói: “Đội trưởng Ngô, đây là lệnh bài đường chủ của Cái Bang, các thành viên thấy nó như thấy đường chủ. Ai có nó thì có thể sau khiến những người khác”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi cất đi: “Chờ một chút, Hoàng Thế Kiệt đang tới rồi”.
Tiêu Hà: “Hoàng Thế Kiệt cũng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng tính tình quái gở. Nghe nói anh ta đã tìm được khá nhiều mộ cổ, động tiên. Anh ta khó tính lắm, đội trưởng đã cứu được con gái anh ta, không biết có thể nhờ anh ta tìn động tiên cho không”.
Ngô Bình nói ngay: “Chuyện đó tính sau”.
Gần hai mươi phút sau, Hoàng Thế Kiệt đã xuất hiện trên đỉnh núi. Anh ta mặc đồ màu đen, khoảng 35 tuổi, gương mặt tuấn tú hơi gầy, đôi mắt thì sáng quắt như chim ưng.
Nhìn thấy con gái mình, anh ta lập tức chạy tới rồi bế cô bé vào lòng, bé gái ôm cổ bố mình rồi nói: “Bố ơi, là chú kia cứu con”.
Hoàng Thế Kiệt nhìn Ngô Bình rồi gật đầu: “Cảm ơn cậu, tôi là Hoàng Thế Kiệt”.
Ngô Bình gật đầu: “Đừng khách sáo, tôi là Ngô Bình. Anh Hoàng, trên này gió lớn, anh mau bé con xuống núi đi”.
Hoàng Thế Kiệt tỏ vẻ kỳ lạ, sau đó nhìn Ngô Bình, nói: “Chắc cậu biết tôi là ai rồi đúng không? Cậu đã cứu con gái tôi nên có thể đưa ra một yêu cầu với tôi”.
Chương 302: Động tiên cấp Vương
Ngô Bình đáp một tiếng: “Cho tôi cái bật lửa”.
Hoàng Thế Kiệt ngẩn ra, sau đó lấy một cái bật lửa ở trong túi ra rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình cầm lấy xong thì tự châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta chờ ở đây rồi tuỳ cơ hành động”.
Hoàng Thế Kiệt không nói gì nữa, chỉ cúi người với Ngô Bình rồi bế con gái xuống núi.
Hoàng Thế Kiệt đi rồi Tiêu Hà mới thở dài nói: “Đội trưởng Ngô, có cơ hội tốt như vậy sao cậu không giữ anh ta ở lại giúp chúng ta?”
Ngô Bình nói: “Tôi không yên tâm khi để người lạ giúp”.
Anh ngồi xuống, lặng lẽ hút thuốc, nhưng tai vẫn dựng lên để lắng nghe tiếng động ở xung quanh.
Nửa tiếng sau cũng không có động tĩnh gì, đột nhiên có một tràng tiếng bước chân rất khẽ vang lên, đã thế còn tiến về phía họ. Chẳng mấy chốc đến Tiêu hà cũng nghe thấy rồi đứng bật dậy.
Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, là Hoàng Thế Kiệt”.
Quả nhiên chỉ vài phút sau, Hoàng Thế Kiệt đã quay lại, anh ta nói với Ngô Bình: “Cậu ra đây nói chuyện với tôi một lát được không?”
Ngô Bình cười đáp: “Được chứ”.
Hai người đi ra sau, xung quanh rất yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Hoàng Thế Kiệt nhìn trái ngó phải, khi chắc chắn không có ai mới nói: “Cái Bang bắt cóc con gái tôi vì muốn tôi tìm manh mối về động tiên cho họ”.
Ngô Bình nhìn anh ta: “Tại sao anh lại nói cho tôi biết chuyện này?”
Hoàng Thế Kiệt bình thản nói: “Hoàng Thế Kiệt tôi không thích mang ơn người khác, giờ tôi nói cho cậu biết chuyện động tiên coi như hai bên không nợ gì nhau nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy anh nói cho tôi biết đi”.
Hoàng Thế Kiệt: “Nhiều năm trước, thần linh và Trương Huyền Thanh đã đại chiến ở núi Tiên Hạc, cậu có biết tại sao họ lại đánh nhau không?”
Ngô Bình nảy ra một suy nghĩ: “Vì tranh giành động tiên?”
Hoàng Thế Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, hai đại cao thủ đánh nhau để xem ai được vào trong trước, nhưng kết quả cuối cùng là cả hai đều bị thương nặng và mắc kẹt bên trong”.
Ngô Bình: “Động tiên này ở thời đại nào? Anh có manh mối gì không?”
Hoàng Thế Kiệt: “Tôi đã từng đi tới lối vào xem thử, chắc là thời Tiên Quốc. Với kinh nghiệm của tôi thì động tiên này rất nguy hiểm, cho nên tôi mới không dám vào”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tầm Long Giả như anh mà cũng không dám vào ư?”
Hoàng Thế Kiệt gật đầu: “Ừm, vì tôi có con gái nên không dám làm những việc quá nguy hiểm”.
Ngô Bình đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi nói: “Anh biết đạo nhân dời núi chứ, thế trình độ của ai cao hơn?”
So sánh giữa những người cùng nghề là một điều rất kỵ, song Hoàng Thế Kiệt không nghĩ vậy, anh ta tỉnh bơ đáp: “Mỗi người một ưu thế, tôi giỏi tìm kiếm, còn họ giỏi khai phá”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì nếu hai bên kết hợp với nhau thì sẽ rất có lợi đúng không?”
Hoàng Thế Kiệt lạnh giọng nói: “Hai bên không thể hợp tác được”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Tại sao?”
“Đây là chuyện bí mật, tôi không thể tiết lộ”, Hoàng Thế Kiệt nói.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, chúng ta nói về động tiên tiếp đi, tại sao anh lại nói nơi đó nguy hiểm?”
Hoàng Thế Kiệt: “Tầm Long Giả truyền đến đời tôi là đã qua 139 đời rồi nên chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm. Từ các manh mối là tôi có thể đoán động tiên này thuộc cấp Vương. Trong suốt 139 đời Tầm Long Giả, chúng tôi mới tham gia ba lần mở động tiên cấp Vương và cả ba Tầm Long Giả tham gia đều chết, những người khác cũng bị thương nặng”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Sau đó thì sao? Ba động tiên đó đã được khai phá chưa?”
Hoàng Thế Kiệt gật đầu: “Rồi, ba động tiên đó vào ba thời Hán, Đường và Nguyên”.
Ngô Bình hít vào một hơi lạnh: “Ba thời kỳ hưng thịnh nhất lại có động tiên ư?”
Hoàng Thế Kiệt nhìn anh: “Trong động tiên không chỉ có công pháp tu hành, mà còn rất nhiều truyền thừa của thời tiền sử, những thứ đó đủ giúp một triều đại trở nên lớn mạnh đấy”.
Ngô Bình trầm mặc vài phút rồi nói: “Trước kịa, tôi cũng may mắn thoát nạn từ động tiên một lần, nhưng giờ xem ra không thể có lần thứ hai nữa rồi”.
Hoàng Thế Kiệt: “Chưa chắc, anh có hàm vị, có thực lực của quốc gia chống đỡ thì vẫn có thể mở được động tiên cấp Vương mà”.
Ngô Bình: “Vấn đề là tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chưa đủ tư cách tham gia”.
Hoàng Thế Kiệt cũng hít một hơi thuốc: “Cũng đúng, muốn vào được đó thì ít cũng phải tu vi ở cảnh giới Võ Thần”.
Ngô Bình: “À, Côn Luân có tham gia vào vụ này không nhỉ?”
Hoàng Thế Kiệt nói: “Có chứ, tầm ảnh hưởng của họ rất lớn, ví dụ Thần Võ Ti, Thiên Long ít nhiều đều ảnh hưởng bởi họ đấy”.
Ngô Bình thầm chửi thề một câu: “Thế thì khó chơi rồi”.
Hoàng Thế Kiệt chỉ lên một ngọn núi thấp tè ở phía trước rồi nói: “Đi từ ngọn núi đó xuống 35 bước sẽ thấy một tảng đá rất lớn ở chỗ bóng râm, bên trên bám đầy rong rêu, lối vào ở ngay bên dưới”.
Ngô Bình cười nói: “Anh Hoàng, anh nói cho tôi biết một việc lớn như thế không sợ thiệt à?”
Hoàng Thế Kiệt bình thản nói: “Tôi rất muốn đi khai phá nhưng không dám, vì thế mong có người đi thử, như vậy tôi cũng được xem”.
Ngô Bình nhả ra một làn khói: “Cảm ơn”.
Hoàng Thế Kiệt: “Đừng khách sáo”, dứt lời, anh ta ngậm thuốc rồi rời đi.
Ngô Bình ngồi lại hút thêm vài điếu thuốc nữa rồi mới gọi cho Diệp Thiên Tông: “Đại sư huynh, hình như em tìm thấy lối vào động tiên rồi…”
Ba tiếng sau, Diệp Thiên Tông đã dẫn nhiều người tới. Trong số đó có cả Đoàn Long, anh Long của Thiên Long.
Nhìn thấy Ngô Bình, Đoàn Long vui vẻ bắt tay anh: “Thần y Ngô, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Ngô Bình nói: “Không ngờ anh cũng đến đây”.
Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, chuyện này lớn quá nên một mình Thần Võ Ti không xử lý được. Không chỉ có Thiên Long đâu, mà các môn phái lớn khác cũng sẽ đến ngay, để cùng mở nơi này, xem có thể thay đổi vận mệnh quốc gia được không?”
Ngô Bình hỏi: “Vậy là không cần đến em nữa đúng không?”
Đoàn Long: “Không, tôi và anh Diệp đều tiến cử cậu tham gia vào lần hành động này”.
Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tôi cũng được tham gia ư?”
Diệp Thiên Tông cười nói: “Ừm, sư đệ rất giỏi trận pháp và y thuật, cho nên cậu là người thích hợp nhất”.
Ngô Bình nói: “Tốt quá rồi!”
Diệp Thiên Tông đưa một tờ chi phiếu 200 triệu cho Ngô Bình: “Nhiệp Sơn Hà nhờ anh đưa cho cậu quà cảm ơn”.
Ngô Bình cười nói: “Ông ta cũng biết điều ra phết”.
Diệp Thiên Tông lại lấy một tờ chi phiếu khác trị giá 50 triệu ra rồi nói: “Đây là phần thường cho công lao của cậu lần trước, anh định thăng chức cho cậu, nhưng chức vụ của cậu đã cao lắm rồi nên anh đành đổi sang tiền”.
Ngô Bình cười nói: “Chỉ anh hiểu em”.
Diệp Thiên Tông: “Lần trước cậu chữa khỏi cho Triệu Vương Tôn nên còn một phần thưởng nữa, chắc cũng sắp có rồi”.
Đoàn Long cười nói: “Thần y Ngô giỏi thật, đến bệnh của Triệu Vương Tôn cũng chữa khỏi được”.
Ngô Bình: “Có gì đâu!”
Đoàn Long hỏi: “Cậu Ngô, chuyện tôi nói lần trước, cậu nghĩ đến đâu rồi?”
Lần trước, Đoàn Long đã mời anh tham gia vào đội Thiên Long.
Chương 303: Mười lăm người
Ngô Bình: “Để tôi nghĩ thêm đã, việc này khá quan trọng nên tôi chưa thể quyết ngay được”.
Đoàn Long cười nói: “Được, hi vọng sẽ sớm nhận được câu trả lời của cậu”.
Trong lúc đó, ngày càng có nhiều người tới hơn, tạo ra một khung cảnh còn hoành tráng hơn cả lần đào được ma trận Bạch Cốt lần trước.
Vì quá nhàn rỗi nên Ngô Bình đi vào trong một căn lều rồi khoá cửa tu luyện Tị thức. Trước đó, anh đã luyện thành Nhãn thức, Nhĩ thức và Ý thức rồi, bây giờ có thể tu luyện ba bộ phận khác.
Tị thức là khứu giác, nếu luyện thành công thì khứu giác của Ngô Bình sẽ rất thính, anh có thể ngửi ra được thành phân tử của vật chất trong không khí.
Ngô Bình tĩnh tâm tu luyện, trời sáng lúc nào cũng không hay, sau đó bên ngoài vang lên tiếng mưa tí tách.
“Đội trưởng, sếp Diệp gọi anh”.
Ngô Bình đi ra ngoài thì thấy nhóm Diệp Thiên Tông đang họp trong một căn lều rất rộng, có hơn hai chục người đang ở đây, Đoàn Long cũng vậy.
Trong số những người ở đây, Ngô Bình là người có tu vi thấp nhất, còn hầu hết mọi người đều ở cảnh giới Võ Gương, Võ Thần, thậm chí có người còn ở cảnh giới cao hơn. Việc anh xuất hiện ở đây khiến không ít người tỏ thái độ, thắc mắc không biết anh là ai mà được vào đây?
Diệp Thiên Tông cười nói: “Thưa các vị, đây là tiểu sư đệ của tôi, chính cậu ấy đã chữa khỏi vết thương cho tiền bối Triệu Vương Tôn”.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó thì gật gù nhìn Ngô Bình. Dẫu sao đã là người trong giang hồ thì không thể tránh khỏi việc bị thương, khi ấy mà được một thần y như Ngô Bình cứu chữa thì còn gì bằng, cho nên họ cần kết thân với anh.
Đoàn Long nói: “Mọi người, lối vào động tiên đã được dọn rồi, tất cả những cao nhân có thể giúp sức cũng đã được mời tới, chúng ta có thể bắt đầu được rồi”.
Một ông lão đứng dậy rồi hắng giọng nói: “Thưa các vị, tôi có điều này cần nói rõ trước khi đi vào động tiên, đó là mở động rồi thì ai sẽ được vào?”
Diệp Thiên Tông: “Thần Võ Ti chúng tôi phát hiện ra động phủ nên ít nhất phải được ba người vào”.
Đoàn Long: “Thiên Long cũng có cống hiến trong việc tìm ra động tiên, chúng tôi yêu cầu được hai người vào”.
Ông lão kia gật đầu: “Hai người nói có lý, nhưng Thần Võ Ti và Thiên Long không phải dân trong nghề, tổng hai bên đã có năm người rồi, như vậy không thấy thừa sao?”
Ngô Bình không nhịn được nói: “Càng đông càng tốt chứ sao?”
Đoàn Long nói: “Cậu Ngô, theo kinh nghiệm thì càng ít người vào càng tốt, cho nên chúng tôi đã định số người đi vào động tiên là 15 người”.
Đương nhiên Ngô Bình không tin vào mấy lời lừa phỉnh này, họ nói vậy là muốn hạn chế người vào bên trong, tránh gây chiếm đoạt lợi ích của nhau.
Diệp Thiên Tông: “Tôi không biết, nhưng Thần Võ Ti phải có ít nhất ba người”, ba người mà ông ấy nói đến chính là ông ấy, Dương Mộ Bạch và Ngô Bình.
Đoàn Long cũng nói: “Thiên Long cũng vậy”.
Ông lão kia hừ nói: “Thế thì chỉ còn 10 người nữa thôi, mọi người bắt đầu phân chia đi”.
Mang tiếng là phân chia, chứ thực chất là cãi nhau. Cả đám tu sĩ cảnh giới Võ Thần, Võ Vương tranh cái nảy lửa, có người còn nói đến mức bắn nước miếng, nhìn chung rất hỗn loạn.
Sau đó, Ngô Bình đã lấy điện thoại ra chơi điện tử, anh chơi xong ba ván rồi mà mọi người vẫn chưa phân chia xong.
Cuối cùng, 15 người được chọn đi vào động tiên ở lại, những người khác phải lui ra ngoài, chỉ huy lần này là Diệp Thiên Tông.
Lần trước, Diệp Thiên Tông đã tiêu diệt Độc Phật, triệt phá Tiên Cơ nên gây chấn động một thời. Ngoài ra, nhờ các sự kiện như Đông Phật tiên sinh tiến vào cảnh giới Địa Tiên, đào được ma trận Bạch Cốt và chữa khỏi bệnh cho Triệu Vương Tôn nên danh tiếng của ông ấy ở Thiên Kinh đã tăng vọt. Việc phát hiện ra động tiên lại là công lao của Thần Võ Ti nên dĩ nhiên Diệp Thiên Tông được làm chỉ huy cho lần hành động này.
Sau khi bàn bạc vài câu, mọi người đã đi tới vị trí của động tiên ở đỉnh núi. Bấy giờ, Ngô Bình mới phát hiện nơi này đã bị cho nổ thành một hang đá rấ lớn, bên trong có một con đường đá rất dài, sâu hun hút xuống dưới.
Hai bên lối đi có đèn nên chiếu xuống đường đi sáng tỏ, một đoàn người đi xuống dưới được hơn một trăm mét thì vào một hang động rất rộng.
Hang động này có diện tích hơn hai nghìn mét vuông, cao khoảng năm mét, tường đá xung quanh nhẵn bóng, bên trên có các hình khắc mang phong cách cổ xưa.
Chếch một bên là một vách tường bằng kim loại, các khối kim loại ở đây đều có hình lập phương, bên ngoài đều được khắc các bùa chú kỳ lạ.
Lúc này, đang có mấy người đứng nghiên cứu trước bức tường này, người ấn người gõ để tìm cơ quan ở phía sau.
Diệp Thiên Tông bước tới hỏi: “Ông Địch, phát hiện ra gì chưa?”
Một người đàn ông trung niên cúi chào với Diệp Thiên Tông rồi đáp: “Sếp, đây là thần tiên của thời thượng cổ nên tôi không thể hiểu được hàm nghĩa, đành thử nghiệm từng chút một thôi”.
“Cần bao lâu nữa?”, Diệp Thiên Tông hỏi.
Ông Địch: “Phải xem vận may thế nào thôi, nếu may thì vài ba hôm là xong, không thì khéo cả chục năm mất”.
Nghe thấy thế, mọi người người khác đều đen mặt, một người đàn ông trung niên nổi cáu nói: “Địch Nhiễm, sao bảo truyền thừa của Mặc Môn là vô địch thiên hạ? Nếu cần đến chục năm thì tôi còn cần ông làm gì, dùng thuốc nổ luôn cho xong”.
Địch Nhiễm bình tĩnh nói: “Thuốc nổ không ăn thua đâu, kim loại này chịu nhiệt và axit tốt, hơn nữa bên trong còn là một bản chỉnh thể, khéo dùng đến bom nguyên tử cũng không làm gì được, nữa là thuốc nổ”.
Người vừa chế nhạp Địch Nhiễm ngẩn ra, bom nguyên tử cũng phải bó tay ư?
Diệp Thiên Tông thở dài nói: “Ông Địch, ông cứ làm bình tĩnh, một ngày không được thì mười ngày, mười ngày không được thì ba tháng, chúng tôi chờ được”.
Ngô Bình chợt nói: “Để em thử xem nào”.
Địch Nhiễm ngoảnh lại nhìn anh rồi tỏ vẻ coi thường: “Cậu là ai mà đòi thử hả?”
Ngô Bình không giận mà đáp: “Ông Địch, tôi cũng biết một chút về cơ quan, nếu ông trông chờ vận may thì chi bằng để tôi thử xem sao”.
Địch Nhiễm hừ một tiếng rồi không để ý tới anh nữa.
Ngô Bình coi như ông ấy đã đồng ý nên bước tới bức tường kim loại, anh có thể đọc hiểu hết các ký hiệu bên trên, thật ra đây là một vài nguyên tố cơ bản của trận pháp.
Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên Ngô Bình có thể nhanh chóng đoán ra đây là một thế trận thế nào, sau đó anh nhanh chóng ấn vào 40 miếng kim loại bên trên.
Lực ấn, thời gian và khoảng cách của Ngô Bình khác nhau, nhưng ngay sau đó bức tường đã vang lên tiếng kẽo kẹt rồi tách ra làm đôi, lộ ra một con đường rộng và cao ba mét, phía sau đó là một đại điện bằng kim loại khổng lồ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, vậy là thành công rồi ư? Sao tên này giỏi thế?
Địch Nhiễm đứng im như trời trồng, sau đó nhìn Ngô Bình đăm đăm, hỏi: “Sao cậu làm được?”
Ngô Bình cười đáp: “Chắc tôi ăn may thôi”.
Nói rồi, anh đi vào con đường đó đầu tiên, anh giẫm lên sàn đá bằng tinh thạch màu trắng, bên mặt đá cũng được khắc bùa chú, khi anh bước lên thì chúng lập tức phát sáng.
Chương 304: Tiên phủ Chân Dương
Người phía sau đứng ở vị trí lối vào, không dám đi tới, Diệp Thiên Tông liền hỏi: "Sư đệ, thế nào?"
Ngô Bình nhìn phù văn, nghĩ một lúc rồi nói: "Không ổn, mỗi một lần chỉ có thể đi qua được một người, hơn nữa mỗi lần thì con đường đều khác nhau. Để em xem đã, có lẽ sẽ chỉ có không quá mười cơ hội, thế nên chúng ta chỉ có thể vào nhiều nhất là chín người".
Mọi người đều kinh ngạc, nhiều nhất chín người? Vậy sáu người còn lại phải làm thế nào?
"Diệp Huyền, Thần Võ Ti của ông nên nhường thêm một suất nữa", ông già trước đó lại nói.
Ngô Bình đã lặng lẽ nghe ngóng, ông già này là Vân Tẩu, quản lý một đơn vị bí mật, có quyền lực rất lớn, nhưng chẳng mấy quan tâm đến chuyện thế tục.
Diệp Thiên Tông nói: "Được, tôi và sư đệ của tôi sẽ rút lui, nhường cơ hội cho mọi người".
Vân Tẩu lập tức im miệng, Ngô Bình chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhìn ra có chín con đường, đi như thế nào, bản lĩnh này khiến họ kinh ngạc bởi trình độ của Ngô Bình vượt xa họ. Nếu như không có Ngô Bình thì lần thám hiểm này khả năng cao sẽ thất bại. Mà nếu có Ngô Bình, khả năng thành công sẽ rất lớn.
Diệp Thiên Tông nói tiếp: "Thế này nhé, chuyến này bên tôi chỉ tôi và Ngô Bình đi vào".
Đoàn Long nghĩ một lúc, cũng nói: "Thiên Long chúng tôi cũng nhường một suất".
Sau đó lại có bốn người tuyên bố rút lui, thế nên giảm chỉ còn chín người.
Ngô Bình thấy họ đã quyết định liền nói: "Tôi sẽ đi qua trước, sau đó dùng bút laser chiếu lên nền đất, khi nào chấm đỏ vòng ba lần tại một vị trí nào đó thì mọi người liền nhảy qua, cứ từng người từng người một".
Nói xong anh không dài dòng nữa, tung người nhảy lên, sau khi nhảy liên tiếp 33 lần thì thành công vượt qua khu vực này, đi vào một đường hầm rộng rãi. Nền đường hầm làm bằng kim loại, cả đường hầm là một khối kim loại thành hình.
Sau đó anh lấy bút laser ra khoanh ba vòng trên một mảnh kính, Diệp Thiên Tông lập tức nhảy qua. Cứ như thế Diệp Thiên Tông cũng nhảy 33 bước, an toàn đi tới bên cạnh Ngô Bình.
Người thứ ba là Đoàn Long. Khi Ngô Bình dùng bút laser đánh dấu, Diệp Thiên Tông phía sau liền bí mật truyền âm với anh: "Sư đệ, tên Đoàn Long này không phải hạng lương thiện gì, cậu có thể nhân cơ hội trừ khử anh ta".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Sư huynh, trước mắt anh ta vẫn chưa tỏ thái độ thù địch".
Diệp Thiên Tông nói: "Anh chỉ đề xuất thế thôi, cậu cứ tự quyết định".
Cuối cùng Ngô Bình vẫn để Đoàn Long an toàn đi tới bên cạnh mình. Anh ta mỉm cười, nói: "Cậu Ngô, bản lĩnh của cậu khiến tôi kinh ngạc vô cùng. Hơn nữa tôi rất cảm ơn cậu đã không giết tôi".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tại sao tôi phải giết anh?"
Đoàn Long bật cười: "Đúng vậy, chúng ta có thể trở thành bạn bè". Nói xong anh ta nhìn Diệp Thiên Tông với ánh mắt sâu xa, còn Diệp Thiên Tông thì mặt không biểu cảm.
Ngô Bình không nói gì, tiếp tục dẫn đường cho mọi người an toàn đi qua.
Chẳng mấy chốc cả chín người đều đã đến đường hầm, sau đó tiếp tục đi. Trong vô thức, Ngô Bình đã trở thành người dẫn đường của mọi người. Anh đi đầu tiên, hơn nữa lời của anh là trên hết, không một ai hoài nghi.
Đường hầm dài khoảng 50 mét, đi đến cuối thì có một vòng tròn kim loại, một người đứng vừa. Xung quanh có khắc tiên văn, Ngô Bình đọc xong liền biết tác dụng của nó.
Tiên văn nói rằng nơi này dùng để Chân Dương Tông tuyển chọn đệ tử, bên trong có truyền thừa mạnh mẽ của Chân Dương tông. Sau khi được tuyển chọn có thể tự mình tu luyện, nếu tu đến Địa Tiên hậu kỳ thì có thể báo cho Chân Dương tông, chính thức trở thành thành viên của Chân Dương tông.
Bên trên này còn nói nơi này chỉ có đúng 100 suất, nếu dùng hết số lượng thì nơi này sẽ bị hủy, lối vào tự động đóng lại.
Sau khi xem xong, anh nói với mọi người: "Đây là nơi để tuyển chọn truyền nhân của một tông môn nào đó, tiếp theo có thể tiến hành thử nghiệm, người nào không phù hợp chỉ có thể ở lại đây, không thể đi vào sâu trong".
Diệp Thiên Tông nói: "Sư đệ, phải làm thế nào?"
Ngô Bình chỉ vào trong khu kim loại hình tròn: "Hãy đứng vào đây".
Diệp Thiên Tông là người đầu tiên đứng vào. Trên đầu ông ấy xuất hiện một cột dáng. Cột sáng này chiếu xuống, vài giây sau thì biến mất, sau đó không có thay đổi gì nữa.
Diệp Thiên Tông nhíu mày: "Sư đệ, vừa nãy là phần kiểm tra sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Sư huynh, anh không phù hợp".
Diệp Thiên Tông khẽ thở dài, quay lại chỗ cũ.
Đoàn Long liền đứng vào, sau đó một cột sáng cũng chiếu xuống. Mấy giây sau, hình tròn kim loại bỗng hạ xuống lộ ra một cái hố, Đoàn Long liền theo đó mà đi xuống.
Mọi người nhìn xuống, bên trong đen nhánh, chẳng nhìn thấy cái gì, ngay cả thần thức cũng không đi vào được.
Mấy phút sau, vòng tròn kim loại quay về chỗ cũ, sau đó người thứ ba đứng vào, cột sáng xuất hiện. Đây hiển nhiên là một hình thức kiểm tra, nhưng tiếc là trong tất cả những người còn lại không ai có thể vượt qua bài kiểm tra.
Ngô Bình là người thứ chín đứng lên, cột sáng vừa chiếu xuống là anh đã cảm thấy một sức mạnh xuyên thấu cực mạnh đang rà soát khắp người anh.
Sau khoảng 20 giây thì dưới chân anh nhẹ bẫng, vòng tròn kim loại bắt đầu hạ xuống, trong đầu anh vang lên một giọng nói: "Có đủ tư cách tiếp nhận truyền thừa".
Vòng tròn kim loại liên tục hạ xuống, xung quanh tối om, gió lạnh vù vù. Mấy phút sau, anh xuất hiện trên một miếng ngọc hình lập phương phát sáng lơ lửng trên không trung. Anh đi xuống vòng tròn kim loại, nó liền tự bay lên. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất cứ tiếng động gì.
Trên đá ngọc có một luồng sương mù phát sáng bay ra, nó ngưng tụ thành hình người. Đó là một người đàn ông trung niên, mặt mày sống động như thật. Người đó mỉm cười nhìn Ngô Bình: "Hậu bối, chào mừng cậu trở thành đệ tử của Chân Dương tông".
Đối phương nói bằng tiên văn, nếu Ngô Bình chưa từng đọc thứ trên ngọc bội và trên gạch ngọc thì anh hoàn toàn không hiểu ông ta nói gì, chỉ nghe thấy một loạt những âm tiết kỳ lạ mà thôi.
Ngô Bình kinh ngạc, vội nói: "Kính chào tiền bối", anh cũng nói bằng tiên văn.
Người đàn ông gật đầu: "Ta là Vũ Thiên Thành, trưởng lão Chân Dương tông. Bây giờ thứ cậu nhìn thấy chỉ là ý niệm còn sót lại của ta, có thể trả lời một số câu hỏi đơn giản".
Ngô Bình vội hỏi: "Tiền bối Vũ, Chân Dương tông ở đâu vậy?"
Vũ Thiên Thành nói: "Chân Dương tông quản lý một tinh vực, hành tinh này chỉ là một bộ phận nhỏ".
Ngô Bình gật đầu, anh cũng đã tìm hiểu trước, liền hỏi: "Tiền bối, trong Chân Dương tông có cao thủ Tiên Thiên không?"
Vũ Thiên Thành nói: "Tất nhiên là có, Chân Dương tông là tông môn Ngũ Tinh, trong môn có cao thủ Tiên Thiên trấn giữ".
Ngô Bình nói: "Trên Tiên Thiên có ai mạnh hơn không?"
Vũ Thiên Thành nói: "Trên Tiên Thiên có Kim Tiên, trên Kim Tiên có Đạo Tổ. Nhưng chỉ có giáo phái lớn mới có Kim Tiên trấn giữ, thế lực vượt xa Chân Dương tông. Còn Đạo Tổ chính là người bảo vệ đại đạo, người đặt ra trật tự".
Ngô Bình vô cùng hưng phấn, câu trả lời này khiến anh càng quyết tâm tu hành. Anh còn muốn hỏi nữa nhưng Vũ Thiên Thành đã nói: "Cậu đã dùng hết câu hỏi, bây giờ bắt đầu truyền thừa".
Nói xong ông ta liền giơ tay ra, vô số phù văn tụ thành ánh tiên bay ra từ ngón tay ông ta, trực tiếp bay vào ấn đường Ngô Bình. Vô số tin tức truyền vào đầu anh, đó là một hệ thống pháp môn tu luyện của Chân Dương tông.
Chương 305: Đệ tử Chân Dương tông
Nhưng những pháp môn này đều được viết dưới dạng tiên văn, nếu không biết tiên văn thì không thể nào tiếp nhận tin tức quý giá này.
Cả quá trình khoảng 10 phút, Vũ Thiên Thành liền thu tay lại, cười hỏi: "Đã nhớ được chưa?"
Ngô Bình gật đầu: "Đệ tử đã nhớ rồi".
Vũ Thiên Thành nói: "Rất tốt, giờ sẽ tiến hành bước cuối cùng, rót tiên lực. Sau khi rót tiên lực, sức mạnh của cậu cũng sẽ tăng vọt, việc tu luyện sau này cũng càng nhanh chóng hơn".
Nói xong ông ta liền ấn xuống đá ngọc, một luồng tiên lực vô cùng tinh thuần liền luồn từ dưới chân anh vào trong cơ thể, nó khiến anh vô cùng thoải mái, không khỏi nhắm mắt lại.
Anh không thể nào hấp thu những tiên lực này, dù sao thì tu vi của anh vẫn chưa là Địa Tiên. Nhưng cơ thể anh lại có cổ Thần Cơ Tiểu Thần, Tiểu Thần có thể hấp thu linh khí, cũng có thể hấp thu tiên lực!
Lúc này nó đang tham lam hấp thu tiên lực. Tiên lực của đá ngọc không ngừng ùa vào, được Tiểu Thần hấp thu quá nửa.
Cả quá trình đều được tiến hành tự động, cảm nhận được tiên lực bị tiêu hao, đá ngọc liền không ngừng thêm tiên lực vào tiếp. Vốn quá trình này chỉ kéo dài năm phút, nhưng lại lên đến hơn một tiếng!
Sau hơn một tiếng, Tiểu Thần cũng hút no tiên lực, tiên lực cũng không còn ùa vào cơ thể anh nữa.
Vũ Thiên Thành nói: "Những đan dược, vật liệu sẽ đưa hết cho cậu, mong cậu nỗ lực tu luyện, sớm ngày đến Chân Dương tông báo cáo".
Nói xong, dưới chân anh xuất hiện một cái hố, ba bình đan dược, một cái túi màu đen và một thanh đao được đặt trong đó.
Anh cúi người cầm đồ lên, Vũ Thiên Thành nói: "Kết thúc truyền thừa, sau này có duyên sẽ còn gặp lại". Nói xong luồng sương liền biến mất, tất cả lại yên lặng.
Lúc này anh nhìn thấy vòng tròn kim loại bay xuống, anh liền đạp lên đó rồi bay lên.
Trong lúc đi lên, anh để tất cả những thứ vừa có được vào trong nhẫn không gian của Bình Loạn Hầu, tránh bị người bên trên cướp đoạt.
Mấy phút sau, anh quay về vị trí ban đầu, những người xung quanh đều đang đợi anh, bao gồm cả Đoàn Long.
Đoàn Long vô cùng sốt ruột, hỏi: "Cậu Ngô, cậu có thu được gì không?"
Ngô Bình thở dài: "Đừng nói nữa, bỏ lỡ cả một cơ hội tốt! Tôi bị đưa đến một nơi, một bóng sáng nói chuyện với tôi, chắc là truyền thừa một công pháp nào đó, nhưng tôi hoàn toàn chẳng hiểu người đó nói gì".
Thực ra Đoàn Long cũng gặp phải tình trạng như vậy, anh ta rơi xuống trên một khối lập phương, một bóng sáng nói chuyện với anh ta và cho truyền thừa. Tiếc là anh ta không hiểu, cũng không thể trả lời được.
Anh ta cười khổ: "Xem ra người thời hiện đại như chúng ta không thể tiếp nhận truyền thừa ở đây được, tiếc thật, quá đáng tiếc!"
Vân Tẩu liền nhìn Ngô Bình: "Đoàn Long chỉ mười phút đã đi ra, tại sao cậu lại ở trong đó lâu như vậy?"
Ngô Bình thở dài: "Vì tôi không hiểu người đó nói gì nên đã dùng ngôn ngữ các nước để giao tiếp với người đó, vừa nói vừa dùng tay miêu tả, nhưng người đó vẫn không hiểu, thế nên tôi mất rất nhiều thời gian".
Vân Tẩu nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Cậu không lấy được thứ gì sao?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông dùng thần thức rà soát người tôi cũng phải sáu lần mà không phát hiện ra gì à?"
Mặt Vân Tẩu đỏ bừng, khụ một cái rồi nói: "Cái nhẫn trên tay cậu được đấy, là một món đồ cổ".
Diệp Thiên Tông cười lạnh: "Vân Tẩu, ý ông là gì? Lúc tới đây là sư đệ tôi đã đeo chiếc nhẫn này rồi, chẳng lẽ cậu ấy biết trước nên đã làm một cái giả, sau đó đi vào để đổi cái thật ra sao?"
Vân Tẩu nói: "Diệp Thiên Tông, ông đừng hiểu lầm, tôi chỉ tiện mồm nói thế thôi".
Ngô Bình nói: "Mọi người vào đây cũng coi như vô ích rồi, tiên phủ này chẳng mấy chốc sẽ đóng lại, mọi người mau quay về đường cũ đi".
Mọi người cũng không nhiều lời nữa, theo Ngô Bình đi ra khỏi tiên phủ.
Khi ra đến bên ngoài, mọi người đều chán nản ủ rũ, dù sao có nhiều người đến đây như vậy, trận thế hoành tráng như thế mà cuối cùng lại không thu hoạch được gì cả, thực sự khiến mọi người rất bực mình!
Nhưng mọi người cũng chẳng thể nói gì, dù sao tiên phủ cũng có thật, không thu được gì là vấn đề của tất cả mọi người, cũng không liên quan đến Ngô Bình, cũng không liên quan đến Diệp Thiên Tông.
Chẳng mấy chốc những nhân vật lớn cũng ra về. Ngô Bình định mời Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch về nhà mình uống rượu, nhưng hai người đều có việc nên không lâu sau cũng rời đi.
Đoàn Long thì lại khá nhàn nhã, anh ta cười nói: "Cậu Ngô, tôi có thể uống ly rượu với cậu không?"
Ngô Bình cười nói: "Anh khách sáo quá, rượu thì tôi đầy, xin mời!"
Họ liền đưa theo người của mình cùng xuống núi Tiên Hạc.
Tin tức không thu được gì trong tiên phủ đã được truyền ra, những người giang hồ trên núi Tiên Hạc cũng ra về. Lần này họ không còn ẩn giấu hành tung nữa, trực tiếp đi xuống núi theo con đường lớn.
Đi đến sườn núi, một người đàn ông cao to đi lướt qua bên cạnh. Ngô Bình liếc mắt nhìn thì thấy trên người kẻ đó giấu một thứ hình tròn, bên trên có hai màu đỏ trắng.
Anh quát lớn: "Đứng lại!"
Người đó đứng lại, quay đầu nhìn Ngô Bình.
Đây là một người đàn ông với vẻ ngoài hết sức bình thường, người đó nghi hoặc hỏi: "Anh bạn có việc gì sao?"
Ngô Bình trầm giọng hỏi: "Bốn người nhà họ Mã là do anh giết sao?"
Đối phương liền biến sắc, đột nhiên nhảy vọt lên rồi định trốn xuống núi. Nhưng hắn vừa cất bước thì đã bị Đoàn Long túm lấy cổ.
"Rắc rắc!"
Một tiếng giòn tan vang lên, đối phương là cao thủ Tiên Thiên mà lại bị bẻ gãy cổ, sau đó nằm rạp xuống đất, tè cả ra quần, ánh mắt tuyệt vọng.
Đoàn Long không biểu cảm, nói: "Thiên Diện Thái Tuế, dám chạy trốn ngay trước mặt Đoàn Long này, cũng to gan đấy!"
Mặt Thiên Diện Thái Tuế tái xanh, kêu lên thảm thiết: "Anh là... Đoàn Long sao?"
Ngô Bình thầm kinh ngạc, Đoàn Long ra tay quá tàn nhẫn, vừa ra tay đã đánh người ta tàn phế. Đoàn Long lục ra được đĩa kim loại trên người Thiên Diện Thái Tuế, nghĩ rằng đây có thể là 'Tiên Cơ bàn'.
"Tống Tiểu Nương, Chu Vũ, đưa người về kết án đi", Đoàn Long nói.
"Rõ!", hai người lên đưa Thiên Diện Thái Tuế xuống núi để báo cáo nhiệm vụ. Án giết người này cuối cũng cũng được phá.
Đoàn Long cười nói: "Hôm nay may mắn thật, còn bắt được tên phạm nhân cấp S++".
Ngô Bình: "Ồ? Tên Thiên Diện Thái Tuế này bị phát lệnh truy nã sao?"
Đoàn Long gật đầu: "Kẻ này đã gây ra vô số tội ác, nếu không nhờ có cậu thì tôi không thể nhận ra được. Ha ha, cậu Ngô à, cậu lập được công lớn rồi, lần này tiền thưởng ít nhất cũng lên đến một tỷ".
Ngô Bình kinh ngạc: "Nhiều vậy sao?"
Đoàn Long nói: "Là do tên này giết vô số người, quá nhiều kẻ thù, thế nên tiền thưởng cũng rất cao".
Sau đó anh ta nhìn Tiên Cơ bàn, nói: "Đây có lẽ là Tiên Cơ bàn của nhà họ Mã, nghe nói là bảo bối có thể phát hiện tiên phủ, không biết có phải không".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Là thật hay là giả cũng phải trả lại cho chủ nhân".
Đoàn Long cười nói: "Cậu nói đúng".
Ngô Bình mời Đoàn Long đến căn biệt thự số một ở Đông Hồ rồi lấy rượu mà Diệp Huyền cất chiêu đãi anh ta. Người của Đoàn Long không ăn cùng họ mà ngồi ở một bàn khác, trong phòng khách chỉ có hai người họ uống với nhau.
Đoàn Long nâng ly: "Cậu Ngô, cảm ơn ngày hôm đó cậu đã cứu mạng tôi".
Ngô Bình cụng ly với anh ta, cười nói: "Thực ra cho dù không có tôi thì có lẽ anh cũng có thể ép được thi độc".
Sắc mặt Đoàn Long rất bĩnh tĩnh, anh ta cười nói: "Quả nhiên không giấu được cậu. Đúng vậy, tôi hoàn toàn có thể ép được thi độc, nhưng nếu để loại bỏ hoàn toàn thì cũng phải cần một năm, thế nên cậu có ơn rất lớn với tôi".
Ngô Bình nói: "Tôi chỉ là một thầy thuốc mà thôi, tôi không có hứng thú với những chuyện khác".
Đoàn Long im lặng mấy giây rồi nói: "Chắc cậu cũng hơi hoài nghi, có phải tôi đã giết đồng đội của mình sau đó độc chiếm bảo vật, sau đó cố tình trúng thi độc để che mắt mọi người?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi nói rồi, tôi không hề có hứng thú với chuyện này".
Đoàn Long lấy điện thoại ra rồi tìm một lúc, mở một video ra.
Ngô Bình tò mò liếc nhìn, phát hiện có Đoàn Long trong đó, thêm cả ba người Europa và người quay phim, tổng cộng có 12 người.
Video rất dài, hơn nữa còn được quay liền, không hề cắt ghép.