Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Niêm Hoa Chỉ

Sau khi qua ba tuần rượu, Ngô Bình lạnh lùng hỏi Như Yên: "Cô là bạn của Lư Tuấn Phi sao?"

"Cũng không hẳn". Lãnh Như Yên mỉm cười: "Bố của em là bạn của bố Lư Tuấn Phi, họ đã từng làm cộng sự một khoảng thời gian. Sau khi nhà họ Lư tiếp tục sử dụng khu biệt thự Thái Khang, họ liền bán tháo cổ phần quyền sử dụng khắp nơi. Lần này em đến là để khảo sát về khu biệt thự Thái Khang".

Ngô Bình: "Ồ? Cổ phần quyền sử dụng của khu biệt thự Thái Khang sao?"

Trác Khang cũng biết chuyện này, liền nói: "Nhà họ Lư có dã tâm rất lớn, bây giờ họ đang rao bán quyền sử dụng khu biệt thự Thái Khang, sau đó dùng khoản tiền này để khai thác khu vực bất động sản mới".

Lãnh Như Yên gật đầu: "Đúng vậy, nhà họ Lư đã có được một mảnh đất xây dựng, họ muốn làm một dự án lớn nên giờ rất cần vốn".

Ngô Bình tò mò hỏi: "Nhà họ Lư vừa mới khôi phục từ bên bờ vực phá sản đã mua đất rồi sao?"

Trác Khang bật cười: "E là đằng sau chuyện này còn có nguyên nhân gì khác!"

Lãnh Như Yên nói: "Bố em cũng nghĩ thế, e là nhà họ Lư còn có ý đồ khác, chỉ là chúng ta không biết mà thôi!"

Sau khi xong tiệc rượu thì đã đến đêm khuya, Từ Quý Phi và Trác Khang đều đã về nghỉ ngơi. Ngô Bình và Lãnh Như Yên thì không đi, trong khu biệt thự này có rất nhiều phòng, tối nay họ sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Họ vào ở trong một căn nhà, Ngô Bình và Lãnh Như Yên ở sát vách nhau.

Ngô Bình vừa đi vào phòng, đang định tắm rửa rồi đi ngủ thì nghe thấy có người gõ cửa phòng mình. Anh mở cửa ra thì thấy Lãnh Như Yên.

"Cô Lãnh, có chuyện gì sao?", anh hỏi.

Lãnh Như Yên cười nói: "Anh cứ gọi em là Như Yên đi".

Đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, cô ấy nói: "Anh Ngô là cao thủ cảnh giới Khí, lại còn tinh thông y thuật tựa thần tiên, liệu anh có thể giúp em giải đáp vấn đề trong tu luyện không?"

Ngô Bình: "Ồ? Cô gặp rắc rối gì sao?"

Lãnh Như Yên gật đầu: "Em tu luyện Niêm Hoa Chỉ gia truyền trước nay vẫn rất thuận lợi. Nhưng gần đây em cứ cảm thấy hơi thở bị trì trệ, lúc nào cũng cảm thấy choáng váng".

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô tung chiêu ra đi để tôi xem".

Hơi thở Lãnh Như Yên liền khựng lại, sau đó tay phải làm hình Niêm Hoa Chỉ. Anh thấy luồng nội tức vận hành trong mỗi đường kinh mạch của Lãnh Như Yên một vòng, mà đường vận hành này có vấn đề!

Anh tập trung suy nghĩ một lúc, chân khí trong cơ thể vận hành trong cơ thể theo đường như con đường của Lãnh Như Yên. Lúc nó đi qua điểm nối giữa hai đường kinh mạch thì quả nhiên xuất hiện cảm giác trì trệ, đầu anh cũng thấy choáng váng.

"Hửm? Đúng là choáng váng thật!", anh thầm cảm thấy kinh ngạc.

Thấy Ngô Bình hơi choáng váng, Lãnh Như Yên vội hỏi: "Anh sao rồi?"

Ngô Bình phất tay: "Không sao, tôi đang suy nghĩ về vấn đề cô nói".

Lãnh Như Yên cười nói: "Thực ra tình trạng này cũng khiến bố em cảm thấy rất phiền não, có lẽ là do Niêm Hoa Chỉ mà nhà em học là bản không hoàn chỉnh".

Ngô Bình gật đầu: "Có lẽ vậy. Thế này nhé, tôi sẽ nghĩ cách, sáng sớm mai tôi sẽ nói cho cô biết".

Lãnh Như Yên gật đầu: "Vậy làm phiền anh rồi!"

Lãnh Như Yên ra về, Ngô Bình thì lại không ngủ được, anh cứ suy nghĩ mãi về Niêm Hoa Chỉ. Anh đang nghĩ cách để giải quyết vấn đề chân khí bị trì trệ khi đi qua các điểm nối.

"Nếu như không đi qua điểm nối này mà đi qua các đường khác thì sao?". Đột nhiên anh nghĩ ra một cách, liền bắt tay vào thử ngay.

Trước và sau điểm nối giữa hai đường kinh mạch thực ra còn có mười mấy khúc nối to nhỏ, Ngô Bình khởi động chân khí rồi đi qua những con đường này và những đường kinh mạch trước sau điểm nối.

Lần đầu tiên toàn thân anh tựa như bị điện giật, lần thứ hai thì mí mắt anh giật liên hồi, suýt nữa thì tinh thần phân liệt, vẫn không được!

Thử nghiệm bảy tám lần liên tiếp, cuối cùng vào lần thứ chín khi chân khí đi qua một đường kinh mạch không lớn không nhỏ, nối liền đường kinh mạch trước sau điểm nối thì xuất hiện sự khác biệt.

Lần này anh cảm thấy vô cùng thuận lợi, tay phải làm hình Niêm Hoa Chỉ tựa như ẩn giấu sát khí, chỉ hơi bày thế thôi mà chén trà đã bị vỡ nát, biến thành tro bụi!

Nhưng anh vẫn cảm thấy không đúng lắm, bởi tuy thuận lợi nhưng sự bùng nổ của chân khí vẫn chưa trọn vẹn, hơn nữa không dễ khống chế.

"Vấn đề nằm ở đâu nhỉ?". Anh lắc đầu, tiếp tục thử nghiệm.

Sau khi thất bại vài lần, anh để chân khí đồng thời đi qua cả điểm nối và cả kinh mạch thành hai đường song song. Lần này không chỉ còn thuận lợi hơn mà sự khống chế chân khí cũng càng tinh tế hơn, sức mạnh bộc phát ra vô cùng tùy ý, vô cùng ảo diệu!

"Được lắm, đây mới là Niêm Hoa Chỉ thực sự, trước đó Lãnh Như Yên tu luyện hoàn toàn sai!". Anh mừng rỡ vô cùng, liền tung ra trăm chiêu Niêm Hoa Chỉ, mỗi một chiêu đều mang theo uy lực có thể phá nát tất cả!

"Tuyệt quá! Xem ra Niêm Hoa Chỉ hoàn chỉnh sẽ có uy lực mạnh hơn rất nhiều!". Anh thầm nghĩ: "Sáng mai mình sẽ tung ra Niêm Hoa Chỉ cho Lãnh Như Yên xem từ đầu đến cuối, để quan sát cho rõ Niêm Hoa Chỉ này".

Nghĩ vậy, anh liền ngủ một mạch đến sáng.

Sau khi tắm rửa, anh liền gõ cửa phòng Lãnh Như Yên nhưng lại phát hiện cô ấy đang ở dưới tầng luyện Niêm Hoa Chỉ.

Ngô Bình không nói gì mà đứng trên tầng nhìn một lúc, phát hiện Niêm Hoa Chỉ có đến mười hai chiêu, nhưng vì tu vi Lãnh Như Yên yếu nên chỉ có thể sử dụng được sáu chiêu trong số đó, sáu đường kia lại có đặc trưng khác nhau.

Anh lặng lẽ ghi nhớ mười hai chiêu này, sau đó đi xuống tìm Lãnh Như Yên, nói: "Tôi vẫn chưa suy nghĩ ra vấn đề của cô, e là phải đợi một khoảng thời gian".

Anh phải nghiên cứu cặn kẽ sáu chiêu đầu tiên đã rồi mới nói với Lãnh Như Yên, nếu mà nói luôn sẽ vô cùng rắc rối.

Lãnh Như Yên cười nói: "Không sao, anh chịu giúp em là em đã vui lắm rồi". Hiển nhiên, cô ấy nghĩ rằng có lẽ Ngô Bình sẽ không nghĩ ra cách gì.

Lúc này Trác Khang mời hai người đi ăn bữa sáng. Mới ăn được một nửa thì Ngô Bình nhận được cuộc gọi của Đường Tử Di. Cô ấy hỏi họ đang ở đâu, cô ấy sẽ tới ngay.

Thấy cô ấy sốt ruột như vậy, Ngô Bình hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện lớn!", Đường Tử Di nói: "Em phải gặp anh ngay".

Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Tôi đang ở khu biệt thự Tử Ngọc".

Đường Tử Di kinh ngạc: "Anh ở chỗ Trác Khang sao?"

Anh nói: "Đúng, giờ chúng tôi là bạn".

Đường Tử Di im lặng một lúc rồi nói: "Anh đợi em, nửa tiếng nữa em đến".

Nghe Đường Tử Di sắp đến, Lãnh Như Yên mỉm cười: "Thì ra anh cũng quen Tử Di".

Ngô Bình tò mò: "Hai người quen nhau sao?"

"Tất nhiên rồi, em cũng là người Vân Kinh. Hơn nữa em với Tử Di là bạn thân, chỉ là gần đây bận quá nên ít gặp nhau", Lãnh Như Yên nói.

Chưa đến nửa tiếng là Đường Tử Di đã đến. Trác Khang đưa cô ấy vào trong khu biệt thự, tới chỗ Ngô Bình.

"Có chuyện gì vậy?", Ngô Bình hỏi.

Đường Tử Di thở dài, nói: "Không phải do Lư Tuấn Phi sao?"

Ngô Bình nhíu mày: "Cậu ta sao vậy? Tối qua Lư Tuấn Phi bị đánh thừa sống thiếu chết, chắc không gây chuyện được đâu".

Đường Tử Di hừ lạnh: "Còn nhớ vịnh Bạch Long mà em nói lần trước không?"

Ngô Bình gật đầu: "Nhớ chứ, cô nói muốn khai thác nơi đó".

Đường Tử Di thở dài: "Mảnh đất đó đã bị nhà họ Lư lấy mất. Em còn nghe ngóng được là nhà họ Lư mời một thầy phong thủy đến, muốn phá giải tình hình bây giờ của vịnh Bạch Long sau đó biến nó thành một khu phong thủy đắc địa!"
Chương 77: Dã tâm của nhà họ Lư

Ngô Bình rất bất ngờ, liền nói: "Phá giải tình trạng vịnh Bạch Long?"

Đường Tử Di gật đầu: "Nhà họ Lư đã dựng pháp đài ở đó, giữa trưa ngày kia sẽ làm phép".

Ngô Bình nghe thế thì nhíu chặt mày.

Trác Khang tuy chỉ nghe được chút ít nhưng cũng hiểu được mọi chuyện, liền nói: "Thảo nào nhà họ Lư lại vội vàng bán đi cổ phần của khu biệt thự Thái Khang! Hóa ra họ đã nhắm vào vịnh Bạch Long! Nhưng mà năm đó vịnh Bạch Long đã khiến biết bao nhiêu người bó tay hết cách, nếu thực sự có thể phá giải thì làm gì phải đợi đến ngày hôm nay? Cô Đường, cô có biết họ mời cao nhân nào đến không?"

Đường Tử Di: "Đó là Nhiếp Sơn Hà đến từ Cảng Thành, một nhân vật tầm cỡ".

Người Trác Khang run lên, nói: "Nhiếp Sơn Hà, bói tất cả chỉ bằng một quẻ Càn Khôn!'

Đường Tử Di gật đầu: "Thế nên tôi mới nghĩ mọi chuyện không đơn giản, bậc cao nhân như Nhiếp Sơn Hà có sức ảnh hưởng khắp vùng Đông Nam Á, có tài sản mấy tỷ tệ. Nếu ông ta không nắm chắc thì sẽ không lộ diện đâu".

Trác Khang liền bật cười: "Nếu thực sự phá giải được vịnh Bạch Long thì nhà họ Lư sẽ được tiến vào hàng ngũ những gia tộc có tài sản hàng trăm tỷ!"

Một khi xây dựng thành công dự án vịnh Bạch Long thì nhà họ Lư sẽ có tài sản trăm tỷ, rồi dựa vào đó để huy động nguồn vốn hàng nghìn tỷ! Đến lúc đó nhà họ sẽ ở trên một tầm cao mới.

Đường Tử Di: "Em vốn định nhờ anh giúp em giải quyết vụ vịnh Bạch Long, xem ra bây giờ không còn cơ hội nữa rồi".

Ngô Bình cũng thấy không vui, nếu như Lư Tuấn Phi vẫn còn là bạn bè với anh thì anh cũng không để ý việc giúp nhà họ Lư một tay. Nhưng bây giờ Lư Tuấn Phi đã đứng ở bên đối lập với anh thì tất nhiên anh không thể ngồi yên được.

"Đi thôi, tới vịnh Bạch Long xem thử". Anh nói, chưa biết rõ tình hình vịnh Bạch Long thì anh cũng chưa thể quyết định được.

Trác Khang cười nói: "Được, đi xe của tôi đi!"

Đường Tử Di và Trác Khang cũng quen nhau, cô ấy rất tò mò Ngô Bình và Trác Khang quen nhau như thế nào. Khi Trác Khang nói tình hình cô ấy liền kinh ngạc, hóa ra Ngô Bình quen với ông ba nhà họ Từ! Hơn nữa anh còn nhận ông ấy làm anh Ba!

Đường Tử Di nói: "Lư Tuấn Phi có dã tâm rất lớn, nếu không phải do anh có thực lực thì e là giờ đã nằm phơi thây đầu đường rồi".

Trác Khang rất bối rối, liền nói: "Đều tại tôi, sinh ra một đứa con không ra gì".

Ngô Bình: "Anh ba Từ nói rất đúng, ông hơi khắt khe với con trai đấy. Dù sao cũng là con trai ruột, nên nhẫn nại hơn".

Trác Khang bật cười, nói: "Cậu Ngô không phải là người ngoài nên tôi cũng nói thẳng, thực ra Đinh Sâm không phải con ruột của tôi".

Ngô Bình sững sờ, không phải con trai ruột sao?

Trác Khang nói: "Nói ra cũng dài, có thời gian tôi sẽ kể cho cậu Ngô nghe sau".

Ngô Bình không hỏi nhiều nữa, chỉ cảm thấy lạ thôi. Nếu không phải con trai ruột thì họ có quan hệ gì?

Xe đi vào cây cầu dẫn vào vịnh Bạch Long. Cây cầu cao mấy chục mét, từ đó có thể quan sát cả vịnh Bạch Long, hai bên cầu còn có khu quan sát chuyên dụng. Trác Khang dừng xe chỗ khu quan sát, ba người xuống xe rồi tựa vào lan can ngắm cảnh.

Họ thấy vịnh Bạch Long là một vùng đất được bao quanh bởi sông Bạch Long, nước sông cuồn cuộn, vùng đất kề sông tựa núi. Ngô Bình có ánh mắt thông tuệ nên lập tức nhìn ra nơi đây hẳn phải là một vùng phong thủy đắc địa, nhưng tại sao nó lại biến thành vùng đất hung hiểm?

Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra xem, vừa nhìn thôi đã vô cùng kinh hãi. Anh thấy hơi nước của sông Bạch Long và cả hơi đất của vịnh Bạch Long đều bị người khác nhúng tay vào biến thành một sát trận phong thủy!

Sát trận này được ghi chép trong truyền thừa trận pháp, một khi được dựng nên thì quỷ thần không thể lại gần, muốn phá giải thì ít nhất cũng phải có tu vi cảnh giới Huyền!

Đường Tử Di: "Sao thế?"

Ngô Bình nói: "Vịnh Bạch Long này ẩn giấu sát khí, Nhiếp Sơn Hà chưa chắc đã phá giải được, trừ khi ông ta là cao thủ cảnh giới Vương hoặc cảnh giới Thánh".

"Không thể nào". Trác Khang nói ngay: "Chắc chắn Nhiếp Sơn Hà là tông sư cảnh giới Thần, thậm chí là cảnh giới Khí. Nếu ông ta là cảnh giới Vương thì đã vào Trung Nguyên lâu rồi, sao có thể ở Cảng Thành được?"

Ngô Bình: "Vậy thì không cần lo lắng, Nhiếp Sơn Hà không thành công được đâu. Nếu không khéo còn mất cả mạng!"

Nói xong anh liền lên xe, Trác Khang và Đường Tử Di vội đi theo.

"Nếu Nhiếp Sơn Hà không thể phá giải được thì e là nhà họ Lư sẽ mất cả chì lẫn chài". Trác Khang nói, sau đó ông ta chớp mắt, nói với Đường Tử Di: "Cô Đường, cô có hứng thú nuốt trọn khu biệt thự Thái Khang của nhà họ Lư không?"

"Được chứ". Đường Tử Di lập tức nói: "Chúng ta có thể hợp tác".

Nhà họ Lư đang gom vốn khắp nơi, giờ là lúc thích hợp để nhảy vào.

Trác Khang: "Tôi đã từng xem khu biệt thự Thái Khang, nếu như có thể lấy được hai ngọn núi ở xung quanh thì ít nhất có thể xây được một trăm căn biệt thự, năm trăm nghìn mét vuông nhà ở thương mại".

Đường Tử Di nói: "Đúng vậy, nếu như chung tay hợp tác vụ khu biệt thự Thái Khang thì có thể tụ hợp được nhân khí, chúng ta có thể xây một dãy phố thương mại xung quanh. Với vị trí của khu biệt thự Thái Khang thì sau này rất có thể sẽ trở thành khu trung tâm của Nam Thành".

Trác Khang nói: "Tôi sẽ tác động để chuyển mấy trường trọng điểm của Nam Thành tới".

Đường Tử Di cười nói: "Ông chủ Trác có thế lực lớn thật đấy".

Trác Khang cũng cười: "Chỉ là vài mánh nhỏ thôi, chẳng đáng là gì so với cậu Ngô cả. Nếu không phải có cậu Ngô thì khu biệt thự Thái Khang vẫn chỉ một vùng đất chết mà thôi".

Ông ta khựng lại một chút rồi nói: "Cậu Ngô, đến lúc đó khi chúng tôi xây dựng dự án mới thì phải nhờ đến cậu rồi".

Ngô Bình: "Không thành vấn đề".

Đường Tử Di cười nói: "Em nhớ là Lư Tuấn Phi hứa cho anh căn biệt thự số Một đúng không?"

Ngô Bình rất lạnh nhạt: "Giờ thì chắc cậu ta không cho nữa đâu".

Đường Tử Di nói: "Em đã lấy được căn biệt thự đó rồi", nói rồi cô ấy đưa một cái chìa khóa cho Ngô Bình.

Anh thấy hơi bất ngờ, căn biệt thự số Một của Thái Khang trị giá ba mươi triệu tệ, Đường Tử Di hào phóng thật đấy.

Anh nhận lấy chìa khóa và nói: "Cảm ơn".

Đường Tử Di rất vui: "Anh Bình, đừng quên chuyến đi phía Nam của chúng ra vào thứ ba tuần sau".

Mắt Trác Khang sáng lên: "Hai người định đi phía Nam cược ngọc sao?"

Đường Tử Di: "Đúng vậy, tôi và anh Bình đều là cao thủ cược ngọc đấy".

Trác Khang bật cười: "Tôi không am hiểu cược ngọc, nhưng tối nay có một trận cá cược đấy, hai người có hứng thú đi không?"

Đường Tử Di nhíu này: "Tôi không hứng thú với việc đánh bạc lắm".

Trác Khang nói: "Lý Ngư Long đã mời một cao thủ đến, ai mà thua sẽ phải rời khỏi Nam Thành".

Tuy Trác Khang được xưng là ông vua ngầm của Vân Kinh nhưng Vân Kinh quá lớn, dân số hàng chục triệu, thế nên nơi đây có rất nhiều nhân vật lợi hại, ví dụ như Lý Ngư Long. Thế lực của ông ta tuy không bằng Trác Khang nhưng Trác Khang vẫn không thể hoàn toàn lấn át ông ta.

Đường Tử Di kinh ngạc, biểu cảm cũng trở nên nặng nề: "Thì ra các người đang tranh giành Nam Thành!"

Nam Thành là đầu mối phát triển của Vân Kinh trong tương lai, chủ nhân của nó là Lý Ngư Long hay Trác Khang cũng ảnh hưởng đến nhà họ Đường. Ít nhất bây giờ Đường Tử Di có quan hệ tốt với Trác Khang, nếu ông ta độc chiếm Nam Thành thì sẽ có lợi cho nhà họ Đường.

"Cược cái gì?", Ngô Bình hỏi.

Trác Khang nói: "Cược câu cá".

Ngô Bình rất bất ngờ: "Câu cá?"

Trác Khang gật đầu: "Đúng vậy! Trong sông Bạch Long có một con cá chình hoa, là vua cá của sông Bạch Long, từ khi tôi còn nhỏ là con cá này đã nổi tiếng rồi. Nó dài tầm hai mét, sức mạnh rất lớn. Mấy chục năm nay có vô số người câu cá muốn bắt được nó nhưng chẳng ai thành công. Lý Ngư Long dám lấy cái này ra cược chứng tỏ ông ta khá nắm chắc".
Chương 78: Vụ cược câu cá

Ngô Bình: "Thế nên khả năng ông thắng không cao?"

Trác Khang gật đầu: "Tôi cũng đã mời một cao thủ đến, nhưng người đó nói với tôi rằng cơ hội câu được con cá chình hoa đó còn chưa đến 10 phần trăm".

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Việc lấy được Nam Thành vô cùng quan trọng với ông sao?"

Trác Khang cười khổ: "Nói thế này nhé, nếu như tôi mất đi Nam Thành thì danh hiệu ông vua thế giới ngầm ở Vân Kinh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa".

Ngô Bình nói: "Chỗ dựa của ông là nhà họ Từ, nếu Lý Ngư Long dám tranh với ông thì ắt hẳn chỗ dựa không tầm thường".

Trác Khang: "Bố vợ Lý Ngư Long là nhân vật tầm cỡ trong bộ máy cơ quan trên tỉnh".

Ngô Bình gật đầu: "Thảo nào, xem ra ông Trác đúng là đang có nguy cơ rất lớn".

Trác Khang cười khổ: "Cậu Ngô, cậu có thể giúp tôi chuyện này không?"

Ngô Bình cười nói: "Ông có thể nhờ anh ba Từ ra tay mà, anh ấy là tông sư cảnh giới Thần, câu cá chỉ là chuyện đơn giản với anh ấy".

Trác Khang lắc đầu: "Thầy tôi không thể nhúng tay vào chuyện này được".

Đường Tử Di chớp mắt, nói: "Ông chủ Trác, nếu anh Bình giúp ông thì ông định cảm ơn anh ấy như thế nào?"

Trác Khang cười nói: "Nếu như cậu Bình câu được vua cá thì tôi sẽ tặng một nửa lợi nhuận năm đầu tiên của Nam Thành làm quà cảm ơn".

Đường Tử Di kinh ngạc vô cùng. Lợi nhuận của thế giới ngầm Nam Thành chắc chắn không dưới một tỷ! Một nửa số đó chính là năm trăm triệu tệ!

Trác Khang nói: "Chỉ e cậu Ngô chẳng để mắt đến chút tiền này, không chịu giúp tôi".

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: "Ông đi chuẩn bị một cái cần câu cá đi, phải là loại tốt nhất".

Mắt Trác Khang phát sáng: "Được! Tôi sẽ chuẩn bị ngay!"

Xe quay về khu biệt thự Tử Ngọc, cần câu mà Ngô Bình cần đã được để trong sân. Cần câu này được chế tạo từ sợi các-bon siêu cấp và hợp kim titanium, dài 28.5 mét, vô cùng dẻo dai.

Ngô Bình cầm lấy cần câu, anh nhẹ nhàng rung lên thì một tiếng bốp vang lên, cần câu đã làm không khí nổ tung, tạo thành một vụ nổ âm thanh.

Trác Khang vô cùng khâm phục: "Thực lực của cậu Ngô đúng là vượt xa tôi!"

Ngô Bình nói: "Cần câu này khá tốt, chúng đi tới ao cá thử xem".

Trong khu biệt thự Tử Ngọc có một ao cá rất lớn, trong đó nuôi mấy nghìn con cá, vô cùng đa dạng.

Ngô Bình đứng trước ao cá. Phương pháp câu cá của anh rất đặc biệt, cần câu vừa chạm vào mặt nước đã hiện ra từng đợt sóng. Cá trong ao cũng sợ hãi, tháo chạy khắp nơi.

Ngay lúc này, Ngô Bình khẽ rung sợi dây, trên mặt nước liền có một con rồng nước xuất hiện. Nó lượn quanh rồi vọt lên khung trung, người to như cái xô nước, trong cột nước có mấy chục con cá lớn nhỏ đang cố gắng giãy giụa.

Ngay lúc này, Ngô Bình giật sợi dây, một con cá nặng hơn hai cân liền được câu lên, rơi thẳng dưới chân anh.

Đường Tử Di lập tức khen hay, Trác Khang cũng vô cùng thích thú: "Giỏi quá! Không ngờ cậu Bình lại có kỹ thuật tuyệt vời như vậy!'

Ngô Bình vừa tung ra một chiêu võ trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết tên là Quỷ Thần Kình. Chiêu này chú trọng sức mạnh, khi luyện đến đỉnh điểm thì sức mạnh phát ra đến cả quỷ thần cũng không thể lường được.

Trước kia vì nâng cao trình độ châm cứu mà anh đã luyện Quỷ Thần Kình. Tuy vẫn chưa đạt đến trình độ đỉnh cao nhưng dùng nó để câu cá thì không thành vấn đề.

Ngô Bình vẫn chưa hài lòng, anh liền dùng ao cá để tiếp tục luyện Quỷ Thần Kình, luyện suốt ba tiếng đồng hồ. Anh tiến bộ rất rõ ràng, bây giờ anh chỉ cần khẽ giật sợi dây là đã có thể đánh ngất con cá nặng bảy tám cân, sau đó vớt lên bờ.

Vào giờ nghỉ buổi trưa, Trác Khang chuẩn bị cơm nước. Ngô Bình vừa ăn vừa suy nghĩ, anh nói với Trác Khang: "Buổi chiều ông bắt mấy con lươn lớn tới đây, tôi cần phải luyện tập".

Con cá chình hoa đó có hình dáng giống lươn, còn được gọi là vua lươn. Ngô Bình dùng lươn để luyện tập đúng là vô cùng thích hợp.

Trác Khang có thế lực rất lớn, tìm mấy con lươn lớn không hề khó. Thế là họ còn chưa ăn cơm trưa xong mà đã có mấy trăm con lươn dài hơn một mét được thả vào ao cá để cho Ngô Bình luyện tập.

Buổi chiều, cây cần câu được Ngô Bình sử dụng tới trình độ xuất thần, thậm chí anh còn sử dụng chiêu Ngũ Long Thánh Quyền.

Sau khi luyện hơn một tiếng đồng hồ, dưới chân anh đã có mấy chục con lươn lớn bị đánh ngất.

Luyện được hai tiếng rưỡi thì Ngô Bình bất ngờ phát hiện ra, Quỷ Thần Kình của anh đã tiến bộ rất nhiều! Cần câu rất dài, rất khó sử dụng đã khiến Quỷ Thần Kình của anh đạt đến giai đoạn tiểu thành!

Quỷ Thần Kình đạt đến tiểu thành, anh liền bỏ cần câu xuống ngồi xuống cạnh ao cá, ngồi khoanh chân điều hòa lại hơi thở.

Trác Khang không dám làm phiền, liền ngồi nói chuyện phiếm với Đường Tử Di.

Đường Tử Di nói: "Ông chủ Trác cũng là cao thủ cảnh giới Khí, ông thấy thực lực của Ngô Bình thế nào?"

Trác Khang suy nghĩ rồi nói: "Nội lực đã đạt đến trình độ xuất thần, chắc chắn là cao thủ luật động. Tuy tôi đã có thể phóng chân khí ra bên ngoài nhưng nếu thực sự đánh nhau thì chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy".

Đường Tử Di vô cùng kinh ngạc, cô ấy không ngờ Ngô Bình lại mạnh như vậy!

Trác Khang nhìn cô ấy, cười nói: "Cô Đường phải nắm bắt cơ hội, cậu Ngô là người vô cùng xuất chúng, nếu cô chậm chân thì sẽ có cô gái thông minh khác ra tay trước đấy".

Đường Tử Di mỉm cười: "Chúng tôi chỉ là bạn bè, không như ông nói đâu".

Trác Khang cũng cười: "Nhà họ Đường các người vô cùng kiêu ngạo, có lẽ sẽ không coi trọng người trong giang hồ như cậu Bình. Nhưng rồi nếu có một ngày cậu Ngô trở thành tông sư cảnh giới Thần thì sao?"

Người Đường Tử Di run lên: "Ngô Bình sẽ trở thành tông sư sao?"

Trác Khang lạnh nhạt nói: "Tối qua lúc uống rượu xong cô có biết thầy tôi đã đánh giá cậu Ngô thế nào không?"

Đôi mắt đẹp của Đường Tử Di khẽ chớp: "Ông ba Từ đánh giá thế nào?"

"Thầy tôi nói rằng tương lai của cậu Ngô vô cùng rộng mở, rồi sẽ vượt qua cả thầy. Nói trắng ra thì sau này cậu ấy có cơ hội trở thành đại tông sư tiên thiên!"

Đường Tử Di rất kinh ngạc: "Đại tông sư tiên thiên!"

Trác Khang gật đầu: "Tỉnh J của chúng ta suốt trăm năm nay chỉ có một vị đại tông sư cảnh giới tiên thiên là Quân Vô Tướng, vang danh cả ba tỉnh. Giờ ông ấy đã về ở ẩn, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó. Mỗi khi có dịp lễ thầy tôi đều lên núi thăm hỏi".

Đường Tử Di bật cười: "Ngày xưa tôi chạy trốn vì không muốn kết hôn, hoảng loạn chạy lung tung thế là được ông ấy cứu, ai mà ngờ được ông ấy lại là nhân vật tầm cỡ như thế chứ?"

Trác Khang nói: "Nếu tôi thắng trận cá cược tối nay thì thế giới ngầm ở Vân Kinh sẽ được yên bình ba năm. Nếu tôi thua thì sẽ có một cuộc chiến ác liệt xảy ra".

Đường Tử Di nói: "Ngô Bình có chắc là sẽ thắng không?"

"Dù có chắc hay không thì tôi cũng chỉ có thể dựa vào cậu ấy", Trác Khang lạnh nhạt nói.

Lúc hoàng hôn, Ngô Bình ngưng ngồi thiền. Chiều nay cuối cùng anh cũng đã khơi thông kinh mạch cấp hai ở bên cánh tay trái và vai trái. Như vậy thì chân khí ở hai cánh tay và hai vai của anh đã vô cùng tràn đầy, phần thắng cũng lớn hơn.

"Khi nào trận cược bắt đầu?", anh hỏi.

Trác Khang vội chạy tới, nói: "Cậu Ngô, bảy rưỡi tối nay bắt đầu, còn một tiếng nữa".

"Xuất phát đi", Ngô Bình lạnh nhạt nói.

Đường Tử Di muốn đi trải nghiệm, thế nên cũng đi theo. Bảy tám chiếc xe và mấy chục người liền đi về hướng vịnh Bạch Long.

Sông Bạch Long là một nhánh của sông cả, nước chảy khá chậm, nhìn từ trên núi xuống nó tựa như một con rồng trắng. Sông Bạch Long có rất nhiều nơi hợp cho việc câu cá, nhưng nơi nổi tiếng nhất chính là "hồ Dã Lang".

Bình thường vào lúc này bên hồ Dã Lang sẽ có rất nhiều người câu cá, nhưng hôm nay lại yên tĩnh vô cùng, chỉ có một người đang đứng trước hồ. Ở chỗ mấy chục mét đằng sau người đó có mười mấy chiếc xe, còn dựng cả lều trại.
Chương 79: Cá vua ở sông Bạch Long

Một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trong lều cỏ, tay bưng một chén trà rồi nhìn về phía Trác Khang.

Người của Trác Khang cũng đã dựng xong lều, lều của họ to hơn hắn lều ở phía đối diện, thậm chí còn mở điều hoà ở ô tô thổi vào trong.

Vừa vào lều, Trác Khang đã đích thân pha trà rồi cười nói: “Cậu Ngô, tên kia là Lý Ngư Long. Dù người này không biết võ thuật, nhưng rất giỏi lập mưu tính kế, đã vậy còn có nhiều nhân tài ở cạnh”.

Ngô Bình liếc nhìn người đàn ông trung niên đó rồi cười khẩy: “Ông bảo ông ta không biết võ ư?”

Trác Khang ngẩn ra: “Cậu Ngô có phát hiện gì sao?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Chẳng những ông ta có tu vi, mà còn ở cảnh giới Khí tiểu chu thiên rồi”.

Trác Khang híp mắt lại: “Tên khốn này giấu kỹ thật đấy!”

Lý Ngư Long ở phía bên kia cũng liếc nhìn sang bên này rồi hỏi người bên cạnh: “Ai kia?”

Người đó đáp: “Đại ca, người này trông rất lạ, chưa thấy xuất hiện bao giờ. Theo thông tin bên mình điều tra được thì đó là một trong những cao thủ câu cá mà Trác Khang mời đến”.

Lý Ngư Long thờ ơ nói: “Tra rõ cho tôi”.

“Vâng!”

Thoáng cái một tiếng đồng hồ đã trôi qua, Lý Ngư Long và Trác Khang bước ra khỏi lều.

Trác Khang cười lớn nói: “Ngư Long, bắt đầu được chưa?”

Lý Ngư Long cười nói: “Anh Khang, anh bảo bắt đầu thì bắt đầu thôi”.

Hai người cười nói vui vẻ, như thể vụ cá cược này không hề quan trọng chút nào, và chẳng ai trong số họ bận tâm đến cả.

Người của Lý Ngư Long đã đứng sẵn bên hồ, sau đó lấy cần câu ra rồi vung tay, dây câu bay xa mười mấy mét xuống lòng hồ.

Rõ ràng người này đã có sự chuẩn bị từ trước, sau đó người ấy ngồi xuống như lão tăng ngồi thiền bất động.

Ngô Bình cũng cầm cần câu lên rồi đứng cách đó không xa, tay trái anh cầm đầu cần rồi khẽ vung dây câu xuống nước.

Thấy thế, Lý Ngư Long ngẩn ra nói: “Anh Khang, thế cũng gọi là câu cá à?”

Trác Khang cười phá lên đáp: “Thế mới là cao thủ đấy”.

Lý Ngư Long lắc đầu nói: “Anh Khang, anh biết sẽ thua chắc rồi nên kiếm đại một người tới khuấy rối à? Đại sư mà tôi mời đến từng ba lần đạt giải quán quân câu cá dã ngoại đấy”.

Trác Khang như cười như không nói: “Ai là cao thủ thì sẽ biết ngay thôi”.

Ngô Bình hất mồi cá chuyên dụng bằng tay phải xuống nước, chẳng mấy chốc đã có cả đàn cá bơi đến.

Ngô Bình để mặc cho chúng ăn, cứ hết mồi thì anh lại ném thêm. Cứ thế, ngày càng có nhiều cá tập trung gần cần câu của anh.

Ngô Bình làm vậy nên gần như chẳng có con cá nào bén bảng tới chỗ đại sư kia cả, tất cả cá đều bơi về chỗ anh hết rồi.

Lý Ngư Long sầm mặt, còn tưởng Trác Khang chơi xấu nên vội nói: “Đại sư Liễu, đổi chỗ khác đi”.

Đại sư Liễu đó liếc Ngô Bình với vẻ coi thường rồi đổi chỗ cách xa anh hơn, để tránh bị làm phiền.

Sau khi có nhiều cá tập trung một chỗ, Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát lòng hồ, anh phát hiện cách đàn cá khoảng hai trăm mét có một con cá chình hoa dài gần hai mét đang nhìn chằm chằm về phía này.

Rõ ràng đây là con cá vua ở hồ này, đứng đầu trong chuỗi thức ăn, một con thú săn hung hãn nhất.

Cuối cùng, sau khi dò la khoảng nửa tiếng, con cá vua ấy phát hiện không có nguy hiểm nên lập tức bơi nhanh tới. Người nó rất to, bơi cũng nhanh, vừa xuất kích đã có thu hoạch ngay, nó đã nuốt một con cá lóc mấy cân.

Đàn cá hoảng loạn bơi lung tung, con cá vua điên cuồng tàn sát, bắt đầu dự tiệc. Cuối cùng nó đã bơi đến chỗ cần câu của Ngô Bình.

“Thời cơ đến rồi”.

Chân khí trong người Ngô Bình sôi trào, cần câu rung lên, không gian xung quanh như trở nên mờ ảo, cầu câu bay vèo xuống nước, cắm trúng vào đầu con cá vua.

Đòn này có thể đánh nát sắt thép, chứ đừng nói là cá. Con cá vua lập tức bừng tỉnh, vùng ra khỏi cần câu, nó bị một cột nước cuốn lấy rồi bay lên cao bốn, năm mét.

Cần câu rung lên, con cá dài hai mét ngã xuống cạnh người Ngô Bình như làm xiếc, sau đó nằm im trước mặt anh.

Nhóm Trác Khang đã chuẩn bị trước nên nhanh chóng thả nó vào trong một cái thùng lớn.

Sức sống của con cá này rất mãnh liệt, dù đã trúng một đòn của Ngô Bình, nhưng một lát sau nó đã bình thường trở lại. Thấy đã bị bắt, nó điên cuồng quẫy trong thùng phát ra những tiếng động lớn.

Trác Khang thấy thế thì cười lớn rồi nói với Lý Ngư Long đang ngây ngẩn: “Chú em Ngư Long, thắng thua rõ rồi nhé! Sau này, mời chú đến Nam Thành chơi”.

Lý Ngư Long không dám tin, ông ta đi tới nhìn con cá thì thấy đầu nó có xương nhô ra, người thì dài hai mét, đúng là cá vua đây rồi.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Đúng là được mở mang tầm mắt, hoá ra còn có thể câu cá bằng cách đó”.

Trác Khang cười ha ha: “Chú em quá khen rồi!”

Lý Ngư Long thức thời nhận thua ngay: “Lần này là anh Khang thắng. Tôi sẽ chuyển hết người ở Nam Thành đi trong vòng ba ngày”.

Nói xong, ông ta xua ray, đám người kia thu dọn hết đồ đoàn lên xe rồi bỏ đi.

Đại sư câu cá kia có vẻ vẫn không phục nên đi tới nhìn con cá vua của Ngô Bình, sau đó ngẩn ra nói: “Đúng là cá vua rồi, tôi mà muốn câu được nó thì ít cũng phải mất hai tiếng”.

Thấy người của Lý Ngư Long đi rồi, Trác Khang bật cười nói: “Tốt quá rồi! Cậu Ngô, cảm ơn cậu nhiều”, nói rồi, Trác Khang khom lưng với Ngô Bình.

Đường Tử Di nói: “Ông Trác đừng quên lời hứa của mình nhé, lợi nhuận nửa năm của Nam Thành đấy”.

Trác Khang cười lớn: “Đương nhiên rồi”.

Tối đó, Trác Khang mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình.

Sáng hôm sau, Ngô Bình chào tạm biệt, nhưng Trác Khang cố giữ anh ở lại nhưng Ngô Bình đã từ chối: “Hôm nay tôi phải về rồi, ông đưa tôi ra bến xe nhé”, đang có bệnh nhân chờ anh ở nhà nên anh không thể đi quá lâu được.

Trác Khang nói: “Nếu cậu về thì đừng ngồi tàu, để tôi cho tài xế đưa cậu về”.

Ngô Bình: “Không cần đâu, đi tàu nhanh hơn. À, chuyện của Bạch Long Loan, phía ông đừng nhúng tay vào, chờ thời cơ chín muồi, tôi sẽ phá sát trận”.

Trác Khang sáng mắt lên: “Cậu Ngô, cho tôi tham gia với được không?”

Đường Tử Di nói: “Ông Trác, ông giàu thế rồi thì đừng tranh mấy mối nhỏ này với tôi”.

Trác Khang cười khà khà: “Cô Đường, có tiền thì ai chẳng thích. Vả lại, kinh phí đầu tư của Bạch Long Loạn không nhỏ đâu, ít cũng phải dăm ba chục tỷ đấy. Bây giờ, nhà cô đang dồn toàn lực vào dự án sơn trang Vọng Nguyệt thì lấy đâu ra vốn cho dự án này nữa”.

Đường Tử Di chần chừ một lát rồi nói: “Chuyện này tính sau”.

Tài xế của nhà họ Trác đưa Ngô Bình ra bến xe, để anh về nhà.

Không lâu sau, Ngô Bình đã về đến nhà, vừa mở cửa thì anh đã thấy Chu Nghiên Thanh đang phơi đồ trong sân.

“Anh Ngô, anh về rồi ạ!”, cô ấy rất vui nên vội chạy lại: “Anh ăn gì chưa? Để em đi nấu cơm”.

Thấy Chu Thanh Nghiên như cô vợ nhỏ, lòng Ngô Bình ấm lên, nói: “Không cần đâu, ngắm em là anh no rồi”.

Chu Thanh Nghiên đỏ mặt rồi cắn môi nói nhỏ: “Cô đang ở nhà đấy”.
Chương 80: Tin của nhà họ Cung

Ngô Bình vội ho khan hỏi: “Mẹ ơi, Tiểu Mi tan học chưa ạ?”

Trương Lệ đi ra, tay còn cầm cốc gạo rồi nói: “Tiểu Bình, Thanh Nghiên bảo nhà mình chuyển tới chỗ con bé ở, con thấy có được không?”

“Được ạ!”, Ngô Bình nói: “Nhà mình cũ quá rồi, con định đập đi xong đào móng rồi xây biệt thự”.

Chu Thanh Nghiên nói: “Cô ơi, một mình cháu sống ở đó thì sợ lắm ạ, có mọi người đến ở cùng thì tốt biết bao, chúng ta sẽ ở chung một nhà”.

Trương Lệ cười nói: “Thế cũng được, nhưng phải tính tiền thuê nhà nhé, cô không thể bắt cháu chịu thiệt được”.

Chu Thanh Nghiên mỉm cười, không nói gì, đương nhiên cô ấy sẽ không thu tiền thuê nhà rồi.

Lúc này, có người gõ cửa, Ngô Bình ngoảnh lại thì thấy là thầy Triệu nên vội mời anh ta vào nhà.

“Thầy Triệu, sao thầy lại đến đây?”

Thầy Triệu cười nói: “Tôi đến để chúc mừng gia đình ta. Lần này, Ngô Mi đã đạt thành tích rất tốt, chắc sẽ được giải nhất toàn tỉnh. Trên tỉnh quyết định cho cô bé tham dự cuộc thi toán quốc gia rồi”.

Ngô Bình vui mừng nói: “Thật không ạ? Nói vậy là Ngô Mi có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa và Bắc Đại phải không?”

Thầy Triệu cười đáp: “Đương nhiên rồi, hơn nữa sau này cô bé sẽ còn có nhiều sự lựa chọn khác hơn”.

Ngô Bình mời thầy Triệu uống trà, nhưng anh ta đang bận nên chỉ đến báo tin vui rồi về.

Chu Thanh Nghiên nói: “Tiểu Mi giỏi quá! Giải nhất của tỉnh rồi, trước giơ cô bé chỉ được nhất huyện thôi”.

Ngô Bình hăm hở: “Mẹ ơi, đừng nấu cơm nữa. Chúng ta ra ngoài ăn đi, phải chúc mừng Tiểu Mi chứ”.

Trương Lệ cười nói: “Được, để mẹ gọi ông bà ngoại con”.

Vì vậy, chờ Ngô Mi tan học về là cả nhà họ đã đến quán của Mễ Kiến. Vừa tới quán, họ đã thấy có hai chiếc xe sang đỗ ở bên ngoài, chặn đứng lối ra vào quán.

Vì hai chiếc xe đó mà xe ở bên ngoài không vào được, còn xe bên trong cũng không ra được. Vì vậy, quán ăn không thể kinh doanh, rất tiêu điều.

Nghe thấy có tiếng gọi, Mễ Kiến đi ra, vừa thấy Ngô Bình thì anh ta vội chạy tới nói: “Chú em, chú mau về đi, đám kia đang chờ chú đấy”.

Ngô Bình cau mày: “Đám nào cơ anh?”

“Bọn từng bị chú đánh đấy”, Mễ Kiến nói: “Dạo này, chúng nó đỗ xe bành trướng trước quán anh, làm anh không buôn bán gì được, anh đang định đổi địa điểm đây. Không dây với chúng nó được, đành né đi vậy”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Đúng là hống hách! Anh Mễ, để em xử vụ này giúp anh. Hôm nay, em đến ăn cơm, anh mau bảo người chuẩn bị đi”.

Mễ Kiến cười khổ nói: “Chú em, thôi chú kệ chúng nó đi, người ta có tiền có quyền, mình không đấu lại được đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Đám vô danh tiểu tốt thôi anh, em không thể để chúng nó tác oai tác quái vậy được”.

Mễ Kiến thấy thế thì chỉ biết lắc đầu cười trừ, nhưng vẫn đi chuẩn bị nấu nướng.

Anh ta vừa bê được vài món ăn lên thì đã có tiếng ồn ào ở bên ngoài, Ngô Bình đi ra ngoài kiểm tra. Đám lưu manh lần trước đã xuất hiện, chúng đang chỉ vào mặt Mễ Kiến rồi chửi bới, anh Mễ chỉ cúi đầu mà không nói gì, tay thì đã nắm chặt thành quyền.

Ngô Bình thấy thế thì rung tay, tên thanh niên đang mắng chửi chợt sùi bọt mép rồi ngã lăn ra đất. Đồng bọn của hắn sợ quá vội đỡ hắn dậy, nhưng không biết phải làm sao, cuối cùng đành gọi xe cứu thương.

Mười phút sau, xe cứu thương đã tới, một người chỉ vào Mễ Kiến rồi nói: “Đại ca của chúng tao phát bệnh vì cãi nhau với mày, mày phải chịu trách nhiệm”.

Gã vừa nói dứt câu thì người chợt run lên rồi cũng sùi bọt mép, sau đó ngã vật ra đất. Vì thế, xư cứu thương tiện thể đưa cả gã đi luôn.

Mấy người còn lại thấy chuyện này quá quái gở nên ngơ ngác nhìn nhau rồi không nói không rằng, lập tức đi theo xe cứu thương.

Mễ Kiến mù mờ, sao tự nhiên mấy người đó lại phát bệnh? Ngô Bình kéo anh ta vào uống rượu, biết Ngô Mi đtạ giải nhất toàn tỉnh, Mễ Kiến đã tặng cho cô bé một phong bao có một nghìn ở bên trong.

Ăn uống xong, Ngô Bình bắt đầu dọn nhà, anh chuyển hết những vật dụng cần thiết sang nhà của Chu Thanh Nghiên, những thứ quá cồng kềnh thì để tạm bên nhà đối diện.

Hoàng Tử Cường và Cương Tử đã giúp sức rất nhiều, họ còn gọi ở đâu cả đám người đến hỗ trợ, hình như đều là bạn của Hoàng Tử Cường.

Dọn nhà xong thì bắt đầu tháo dỡ để xây biệt thự. Những việc này khá phiền phức, Ngô Bình cũng không có kinh nghiệm nên quyết định giao cả cho bên có chuyên môn làm.

Vết thương của Chu Viễn Sơn đã đỡ hơn nhiều, sau khi được Ngô Bình điều trị thêm một lần nữa thì ông ấy có thể hoạt động bình thường, nhưng vẫn phải duy trì uống thuốc thêm một thời gian.

Tối đến, sau khi bận rộn cả ngày trời, ai nấy đều về nghỉ ngơi sớm. Ngô Bình đang nghiên cứu Niêm Hoa Chỉ ở sân, có kinh nghiệm của lần trước rồi nên anh nhanh chóng hoàn thiện lại môn võ kỹ này, không chỉ tăng uy lực cho nó, mà còn giảm các tác dụng phụ.

Anh đang chuẩn bị nghiên cứu tiếp thì Lý Quảng Long đã gọi điện tới, anh ta nghiêm giọng nói: “Chú em, anh vừa gặp người nhà họ Cung xong, họ không chịu thôi đâu. Xem chừng, họ vẫn muốn đối phó chú đấy”.

“Thế ạ?”, Ngô Bình cay mày: “Nếu họ thích thế thì em chiều”.

Lý Quảng Long: “Chú em, anh nhận được tin nhà họ Cung đã mời một cao thủ Hình Ý am hiểu băng quyền ở bên ngoài, nghe đâu người này có thể đấm một con trâu bay xa cả mấy mét đấy”.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Chỉ cần không phải là tông sư cảnh giới Thần thì em chấp tất”.

Lý Quảng Long thở phào một hơi: “Thế thì tốt, chỉ cần chú có thể đánh bại được cao thủ Hình Ý là nhà họ Cung không còn dám làm gì chú nữa đâu”.

Ngô Bình: “Nếu họ có ý thù địch với em thì sao em đứng yên cho họ đánh được”.

Lý Quảng Long nói: “Nhà họ Cung đang có một mối làm ăn lớn, nếu thành công thì họ sẽ nâng được vị thế của mình và trở thành gia tộc hàng đầu ở tỉnh”.

Dù nhà họ Cung cũng có chút thế lực ở tỉnh, nhưng chỉ là gia tộc hạng hai, những gia tộc hạng hai ở tỉnh thì không thiếu, còn hạng nhất thì ít.

Ngô Bình nổi hứng: “Vụ gì thế anh?”

Lý Quảng Long: “Sản nghiệp chính của nhà họ Cung là thực phẩm chức năng. Nghe đồn họ có được một phương thuốc bí truyền từ xa xưa, đang chuẩn bị điều chế. Nhà họ tự tin với dự án này lắm, nửa năm trước đã bắt đầu xây nhà máy rồi, xem chừng định đầu tư lớn đấy. Vì vậy, họ đang hợp tác với nhà họ Nhậm ở Hải Thành, chuẩn bị đầu tư vào mười tỷ để mở rộng quy mô sản xuất. Vụ này mà thành công thì nhà họ Nhậm sẽ có hai mươi phần trăm cổ phần”.

“Nhà họ Nhậm ở Hải Thành ư?”, Ngô Bình chợt nghĩ đến một người rồi hỏi: “Nhậm Thiên Thắng ạ?”

Lý Quảng Long ngạc nhiên: “Chú cũng biết người này à? Đúng là ông ta đấy”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh nghĩ cách mua loại thuốc ấy cho em”.

Lý Quảng Long tò mò hỏi: “Chú lấy làm gì?”

Ngô Bình: “Chỉ cần nhìn là em có thể doán được tỉ lệ thành phần dược liệu, thậm chí còn biết quy trình sản xuất”.

Lý Quảng Long hoảng luôn: “Thần kỳ thế à! Được, để anh sai người đi mua”.

Ngắt máy xong, Ngô Bình lẩm bẩm: “Xem ra mình phải luyện Ngũ Long Thánh Quyền nhanh lên thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK