Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321: Thương vụ bạc tỷ

Chung Hằng thở dài: “Nhà họ Đường đột nhiên đòi kết thúc hợp đồng hợp tác với chúng ta. Hơn nữa, các khoản chưa thanh toán cũng sẽ không thanh toán trong thời gian ngắn. Hiện giờ trong nhà đã loạn hết lên, nếu không nghĩ ra cách thì nhà chúng ta sẽ phá sản mất. Con mau về nhà đi, chúng ta cùng nghĩ cách”.

Cậu chủ Chung lần này đã chắc chắn, anh ta cất điện thoại, sau đó từ từ đi tới trước mặt Ngô Bình rồi cúi đầu quỳ xuống. Mặt anh ta trắng bệch, giọng run rẩy nói: “Cậu chủ Ngô, tôi sai rồi, tôi đáng chết, cầu xin cậu tha cho nhà họ Chung một con đường sống!”

Anh ta hiểu rõ, chỉ cần nhà họ Đường muốn ép công ty gia đình anh ta vào chỗ chết thì dễ như trở bàn tay. Chỉ cần kết thúc hợp đồng, sau đó treo những khoản thanh toán chưa hoàn thành một thời gian là nhà họ Chung sẽ xong đời ngay!

Xung quanh im lặng như tờ, những người khác đứng chết trân nhìn cậu chủ Chung, cậu chủ Lý và cậu chủ Từ - ba cậu ấm giàu có bậc nhất đất Vân Đỉnh đều quỳ trên mặt đất!

“Bốp bốp bốp!”

Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, một người thanh niên chậm rãi đi từ tầng hai xuống. Người này trông tuấn tú và lịch sự, chưa tới ba mươi tuổi, cao chừng một mét tám mươi lăm.

Anh ta cười nói: “Lâu lắm chưa được chứng kiến cảnh tượng đặc sắc như thế này”.

Anh ta đi về phía Ngô Bình, nói: “Cậu chủ Ngô, xin được giới thiệu một chút, tôi là Phương Thiếu Xung”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi hỏi: “Anh biết tôi sao?”

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Tôi và Diệp Huyền, Ngưu Đống Đống là bạn, họ từng nhắc đến cậu chủ Ngô với tôi, tôi ngưỡng mộ đã lâu, có điều không ngờ sẽ gặp được anh tại đây”.

Ngô Bình vừa nghe anh ta là bạn của Diệp Huyền thì gật đầu: “Ra là vậy”.

Phương Thiếu Xung đá cho cậu chủ Chung kia một cái, quát: “Bị ngu rồi sao? Có biết cậu chủ Ngô là ai không? Là anh em thân thiết với phó chủ tịch tỉnh, tông sư cảnh giới Thần, tuyệt thế thần y. Đúng rồi, anh ấy còn là cảnh giám cấp hai, đội trưởng đội Hình sự. Nhân vật tầm cỡ như vậy mà các người cũng dám chọc giận sao? Các người được lắm, tôi xin bái phục”, nói rồi anh ta còn giơ ngón tay cái lên.

Nghe anh ta nói xong, ba vị thiếu gia đang quỳ trên mặt đất đều phát khóc. Mẹ nó! Sao mình lại đắc tội với nhân vật tầm cỡ như vậy kia chứ?

Đinh Diệm sững sờ, cô ta cũng không ngờ “thợ săn” như mình cũng có lúc nhận định sai. Cô ta đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn! Lúc này Đinh Diệm vừa sợ vừa ân hận, không dám ngước mắt lên nhìn Ngô Bình.

Tô Phi mỉm cười, cô vẫn biết Ngô Bình rất tài giỏi, chỉ không ngờ lại tài giỏi đến mức này!

Cái gì mà con quan, con nhà giàu, đứng trước mặt anh đều chỉ là đống rác!

Phương Thiếu Xung mắng mấy người kia xong thì quay sang mỉm cười, nói với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô, hôm nay họ tổ chức buổi họp mặt này là để tiếp đón tôi. Thật không ngờ hôm nay lại làm cậu chủ Ngô nổi giận, là tôi không phải, tôi xin đền tội với anh”.

Ngô Bình thấy Phương Thiếu Xung cũng biết cách đối nhân xử thế nên đáp: “Chuyện nhỏ thôi, anh là bạn của Diệp Huyền thì cũng là bạn của tôi”.

Phương Thiếu Xung vui vẻ cười đáp: “Được quen biết với cậu chủ Ngô đúng là vinh dự của tôi! Chúng ta lên tầng nói chuyện nhé!”

Ngô Bình đưa theo Tô Phi lên tầng cùng Phương Thiếu Xung, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến mấy kẻ đang quỳ trên mặt đất.

Trên tầng hai có một căn phòng bài trí trông rất nho nhã, bên trong có hai người, một nam một nữ, họ vẫn còn khá trẻ.

Phương Thiếu Xung giới thiệu: “Cậu chủ Ngô, cho phép tôi giới thiệu một chút. Đây là cô chủ Dương Ỷ Lệ, gia tộc của cô ấy giàu có có tiếng ở tỉnh K”.

Dương Ỷ Lệ chừng ba tư ba lăm tuổi, ăn mặc rất giản dị như một người chị hiền lành. Cô ấy nhìn Ngô Bình, gật đầu cười nói: “Câu chuyện ở dưới tầng rất thú vị, hình như là tác phẩm của cậu chủ Ngô”.

Ngô Bình: “Để cô chủ Dương cười chê rồi”.

Phương Thiếu Xung giới thiệu nốt người thanh niên còn lại. Người này ngoài hai mươi, không cao nhưng nét mặt tươi cười ôn hoà đem đến cho người khác cảm giác gần gũi.

“Vị này là cậu chủ Lý Thế Vinh của tập đoàn Lý Thị. Nhà họ Lý cũng là danh gia vọng tộc. Câu nói người ta hay truyền miệng: Bắc Tô Nam Lý chính là nói tới gia tộc của cậu ấy”.

Ngô Bình không khỏi kinh ngạc, anh đang muốn điều tra lai lịch của bố thì lại gặp ngay người nhà họ Lý. Anh cười nói: “Tôi được nghe danh đã lâu”.

Lý Thế Vinh đứng dậy cười đáp: “Anh khách sáo rồi”.

Họ ngồi xuống, Phương Thiếu Xung mở đầu câu chuyện: “Anh Ngô, chắc chắn anh cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu tại sao mấy người chúng tôi lại xuất hiện ở đây đúng không?’

Ngô Bình: “Kể ra cũng thật là kỳ lạ, lẽ nào ở đây có thương vụ lớn nào sao?”

Phương Thiếu Xung ha ha cười đáp: “Anh đoán chuẩn thật đấy, Không sai, có một cơ hội làm ăn lớn ở Vân Đỉnh này khiến chúng tôi quyết định góp vốn đầu tư, thành lập một doanh nghiệp dược. Doanh nghiệp này sẽ sản xuất thuốc chữa viêm gan B”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Có loại thuốc đó sao?”

Lý Thế Vinh gật đầu: “Một nữ nhà khoa học nước ta tên là Trần Tử Du thông qua việc nghiên cứu những phương thuốc cổ đã phát hiện một thành phần có khả năng tiêu diệt virus gây bệnh viêm gan B, đồng thời trích xuất thành công thành phần đó. Cô ấy sử dụng thành phần này để chữa trị và giám sát một trăm bệnh nhân, kết quả có 94% bệnh nhân phản ứng tốt với thuốc, tỷ lệ khỏi bệnh cũng lên tới 93%. Vô cùng khả quan!”

Ngô Bình càng kinh ngạc hơn nữa: “Tỷ lệ khỏi bệnh cao đến vậy sao?”

Dương Ỷ Lệ gật đầu: “Đúng vậy, số người mắc căn bệnh này trên toàn cầu lên tới ba trăm triệu người. Cho dù mỗi người bệnh giúp chúng ta kiếm được mười nghìn tệ thôi thì cũng sẽ thu được doanh số ba nghìn tỷ tệ. Có điều, vốn đầu tư cho nhà máy thuốc rất lớn, cho nên chúng tôi mới quyết định hợp tác, cùng làm việc lớn.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Vậy tại sao mọi người lại chọn Vân Đỉnh?”

Dương Ỷ Lệ: “Nhà khoa học Trần là người Vân Đỉnh, hiện cô ấy đang không khoẻ, phải ở lại đây dưỡng bệnh, cho nên chúng tôi mới tìm tới xin gặp cô ấy”.

Ngô Bình: “Hoá ra mọi người còn phải thuyết phục cô ấy”.

Dương Ỷ Lệ gật đầu: “Tình hình đang rất khó khăn, có ba hãng y dược lớn của nước Mễ cũng đang muốn hợp tác với nhà khoa học này. Đối thủ này rất mạnh, yêu cầu họ đưa ra cũng vô cùng hấp dẫn.

Ngô Bình nhìn Phương Thiếu Xung hỏi: “Cậu chủ Phương, hình như việc này đâu có liên quan đến tôi? Anh gọi tôi lên đây để cho tôi nghe chuyện này sao?”

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Anh Ngô, người ta có câu nói rằng đến sớm không bằng đến đúng lúc. Tôi biết năng lực của anh, hay là anh tham gia cùng chúng tôi nhé?”

Ngô Bình như cười như không đáp: “Sao lại bảo tôi tham gia cùng chứ?”

Phương Thiếu Xung: “Tôi nghe Diệp Huyền nói anh Ngô là thần y. Nhà khoa học Trần hiện giờ sức khoẻ không được tốt, hay là anh xem giúp chúng tôi liệu có thể chữa bệnh cho cô ấy được không?”

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Tôi là người hành nghề y, chữa bệnh cứu người là bổn phận nên đương nhiên tôi có thể thử. Còn về việc hợp tác thì nói sau đi”.

Phương Thiếu Xung mừng rỡ: “Anh Ngô, vậy lại phải phiền anh rồi!”

Ngô Bình: “Việc khám bệnh anh sắp xếp giúp tôi rồi mai báo lại cho tôi là được”.

Phương Thiếu Xung: “Được”.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Ngô Bình nghe ngóng thêm được Lý Thế Vinh này là cháu chính tông của nhà họ Lý ở phía Nam nên anh đã âm thầm nhổ trộm của cậu ta vài sợi tóc, chuẩn bị đi làm xét nghiệm ADN. Nếu AND của cậu ta và bố anh có độ tương thích cao thì chứng tỏ bố anh là người nhà họ Lý. Nếu không thì bố anh chẳng liên quan gì đến huyết thống gia tộc này cả.

Họ chuyện trò vui vẻ, cả Dương Ỷ Lệ và Lý Thế Vinh đều là người rất giản dị. Họ trao đổi số điện thoại, sau đó mới ra về.

Khi Ngô Bình quay lại phòng khách vẫn thấy ba người kia đang quỳ. Anh dừng bước, nói: “Lần này tôi tha cho các anh một lần, sau này đừng ngang ngược làm càn nữa”.

Ba cậu chủ kia mừng ra mặt, vội vã cảm ơn, sau đó tiễn Ngô Bình ra tận bên ngoài.

Sau khi lên xe, Tô Phi thở dài một cái, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy. Dương Ỷ Lệ, Lý Thế Vinh và những người siêu giàu kia lại hết sức lễ độ với Ngô Bình. Ngô Bình rốt cuộc là người như thế nào mới được đối xử kính cẩn như vậy?
Chương 322: Tôi vốn mang họ Lý

Trời không còn sớm nữa. Ngô Bình đưa Tô Phi xuống lầu trước.

Tô Phi xoắn hai tay vào nhau, lí nhí: “Ngày mai mình phải về Hải Thành rồi”.

Ngô Bình nói: “Mình chắc chắn sẽ đến Hải Thành, đến lúc ấy chúng ta lại gặp nhau”.

Tô Phi vẫn còn lời muốn nói, nhưng rốt cuộc lại chẳng biết nói thế nào. Cuối cùng, cô ấy chỉ vẫy tay chào Ngô Bình, nhìn anh lên xe rời đi.

“Tử Cường à, giúp tôi đem hai sợi tóc này đi xét nghiệm ADN rồi đưa kết quả cho tôi càng sớm càng tốt”.

Hoàng Tử Cường đáp: “Được, lát nữa tôi sẽ làm”.

Anh ta đưa Ngô Bình về khách sạn trước rồi mới nhờ bạn xét nghiệm giúp mình. Hơn một giờ sáng, anh ta mới trở về, bảo là đang tiến hành xét nghiệm, kết quả sẽ được gửi thẳng đến hộp thư.

Trong lúc chờ tin, Ngô Bình tiếp tục tu luyện phương pháp hít thở.

Năm giờ sáng, điện thoại của Hoàng Tử Cường đã nhận được kết quả xét nghiệm. Anh ta vội vàng đưa cho Ngô Bình xem.

Đây là một bản báo cáo xét nghiệm rất chi tiết. Các nhiễm sắc thể thường và nhiễm sắc thể Y của cả hai đã được tiến hành so sánh, kết quả cho thấy có cùng nguồn gốc tổ tiên họ nội, và rất có thể trong vòng năm thế hệ.

Tuy số liệu khá sơ sài nhưng nó đã cho Ngô Bình biết một điều, gen của anh có quan hệ huyết thống với nhà họ Lý ở Vân Đông.

“Xem ra, rất có khả năng bố là người nhà họ Lý ở Vân Đông”, anh lẩm bẩm.

Hoàng Tử Cường cũng biết chuyện này. Anh ta hỏi: “Cậu chủ à, nếu bố cậu là người nhà họ Lý ở Vân Đông, vậy cậu có phải nhận tổ quy tông không?”

Ngô Bình đáp: “Tìm hiểu trước đã. Gia tộc lớn như nhà họ Lý chắc chắn đấu đá nội bộ rất dữ dội. Tôi đột ngột đến đó chẳng khác gì tự chuốc khổ vào mình”.

Hoàng Tử Cường gật gù: “Cậu chủ nói phải. Vậy chúng ta tìm hiểu về tình hình bên đó trước”.

Thế rồi Ngô Bình gọi cho Hàn Bạch, nhờ anh ta điều tra thông tin về nhà họ Lý ở Vân Đông, đặc biệt là nhánh của Lý Vân Đẩu.

Hàn Bạch làm việc rất hiệu quả. Chưa đến nửa giờ, tư liệu đã được gửi cho anh. Thông tin cho biết Lý Vân Đẩu là con trai thứ ba của Lý Thánh Hoa, người đứng đầu thế hệ đầu tiên của nhà họ Lý.

Lý Thánh Hoa chia gia sản làm hai, con trai trưởng quản lý viện Nam, cũng là khu nhà cũ. Con trai thứ được chia một phần sản nghiệp và tiền mặt.

Lý Vân Đẩu là con ruột của người vợ hai nên được chia tài sản ít nhất. Ông chỉ nhận được chưa đến một phần trăm tổng tài sản, còn chẳng nhiều bằng mấy người chị em đã lấy chồng.

Song Lý Vân Đẩu rất có tài kinh doanh, trong vòng vỏn vẹn năm năm, tài sản trong tay ông đã tăng gấp mười lần. Sau đó, ông quyết định đến Nam Dương lập nghiệp.

Mười năm sau, ông đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc tại Nam Dương, trở thành vua đường tinh luyện và vua dệt may ở Đông Nam Á, còn thành lập các nhà máy thực phẩm, chuỗi siêu thị, ngân hàng,… với nguồn vốn hùng hậu.

Nhưng bốn mươi ba năm trước, khi Lý Vân Đẩu về quê thăm người thân, đứa con trai ba tuổi rưỡi của ông, Lý Niệm Tổ, đã bị lạc. Ông chịu đả kích nặng nề, có dạo còn giao hết chuyện làm ăn ở Nam Dương cho đối tác lo liệu để dốc sức tìm con.

Mười năm sau, ông chuyển dần trọng tâm kinh doanh sang Vân Đông và Cảng Thành. Thời gian này, ông có nhận nuôi một cậu con trai từ trại trẻ mồ côi, đặt tên là Lý Triển Đồ, không lâu sau thì sinh thêm một trai, một gái. Con trai tên là Lý Đông Hưng, con gái là Lý Gia Ninh.

Hiện nay Lý Đông Hưng đã bốn mươi ba tuổi. Lúc trẻ trung khoẻ mạnh, Lý Đông Hưng đã có hai cậu con trai và một cô con gái, con trai trưởng đã hai mươi tuổi.

Lý Gia Ninh lấy một đại gia ở Vân Đông, cũng đã có con. Còn người con nuôi Lý Triển Đồ có một cậu con trai, năm nay đã ba mươi tuổi, hiện đã tham gia vào công việc quản lý của gia tộc.

Theo tư liệu, những năm gần đây, Lý Vân Đẩu đã từ từ giao lại việc kinh doanh gia tộc cho con nuôi và con gái. Trong số đó, người con nuôi Lý Triển Đồ khá tài giỏi, khiến Lý Vân Đẩu cảm thấy vô cùng hài lòng.

Người con ruột Lý Đông Hưng thì sức khoẻ không tốt, thường ở nhà dưỡng bệnh, không hỏi nhiều về chuyện kinh doanh.

Nhìn vào ông cụ tóc bạc trong tư liệu, Ngô Bình biết đó rất có thể là ông nội của mình.

“Bốn mươi ba năm nay, ông ấy luôn tìm kiếm người con trai thất lạc của mình. Nếu biết bố đã qua đời, ông ấy sẽ rất đau lòng!”, anh khẽ thở dài. Dáng vẻ, giọng nói và nụ cười của bố chợt hiện lên trong tâm trí anh.

Con cái muốn phụng dưỡng mà bố mẹ chẳng thể đợi được đến ngày ấy. Ngô Bình cảm thấy rất đau lòng. Ngồi một mình ngoài ban công, anh ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh sắc mênh mông.

Anh chìm sâu trong dòng hồi ức, chẳng nhận thức được sự chảy trôi của thời gian, mới chớp mắt mà trời đã sáng. Nếu không phải vì còn chuyện phải xử lý ở Vân Đỉnh, anh chỉ muốn chạy ngay đến Vân Đông để gặp ông bà nội. Nếu biết mình vẫn còn một người cháu trai và cháu gái, chắc chắn họ sẽ rất vui nhỉ?

Sau khi anh rửa mặt và ăn sáng xong thì Phương Thiếu Xung gọi đến, bảo là đã hẹn gặp Trần Tử Du vào lúc chín giờ.

Một lát sau, xe của Phương Thiếu Xung đã đến. Cả hai cùng lên xe, đi gặp Trần Tử Du.

Trần Tử Du sống ở một ngôi nhà cổ có lịch sử hơn ba trăm năm, bên trong đã được tân trang lại, tường trắng ngói đỏ, toạ lạc trong một khu rừng trúc với phong cảnh tuyệt đẹp.

Khi họ đến nơi, một người phụ nữ trông như thư ký, ngoài ba mươi tuổi, đã cất tiếng hỏi: “Là anh Phương phải không ạ?”

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Tôi là Phương Thiếu Xung, đã hẹn cô Trần qua điện thoại”.

Cô ta gật đầu: “Mời vào”.

Khi bước vào nhà cổ, đối diện họ là một bức tường chạm khắc hình rồng. Sau khi vòng qua, tầm mắt sẽ được mở rộng, bên trái là ao đầm và cánh đồng sen, bên phải là vườn hoa, nở hoa rực rỡ suốt bốn mùa.

Đi qua khoảng sân này sẽ đến một căn nhà ngói hai tầng. Có một cô gái đang ngồi trong phòng khách, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Cô gái này búi tóc như đạo sĩ, mặc một bộ Hán phục rộng rãi màu lam nhạt, đang cầm một quyển sách buộc chỉ.

Thấy có người đến, cô gái ấy bỏ sách xuống, nhìn Phương Thiếu Xung: “Anh Phương, xem ra anh vẫn không từ bỏ nhỉ”.

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Cô Trần, lần này tôi đến không phải vì chuyện hợp tác, mà tôi đã đưa một vị thần y đến đây”.

“Thần y?”, Trần Tử Du bật cười, vẻ mặt hoàn toàn không tin vào người được gọi là thần y này.

Phương Thiếu Xung vội nói: “Đây là thần y Ngô Bình. Thần y Ngô từng chữa bệnh cho Triệu Trụ Quốc”.

Trần Tử Du lập tức nhìn sang Ngô Bình, đoạn ngồi thẳng dậy, hỏi lại: “Ồ, anh từng chữa trị cho Triệu Trụ Quốc à?”

Ngô Bình đáp: “Phải”.

Trần Tử Du gật đầu: “Mời ngồi”.

Sau khi ngồi vào chỗ, Trần Tử Du lắc quyển sách trong tay, cười hỏi: “Anh Ngô có danh xưng thần y, hẳn là có điểm hơn người nhỉ?”

Ngô Bình: “Thần y thì không dám nhận, tôi chỉ là một bác sĩ mà thôi”.

Trần Tử Du lại đồng tình với câu này của anh, đoạn bảo: “Có thể chữa bệnh cho Trụ Quốc, ắt có tài năng phi thương. Trung y chú trọng vọng, văn, vấn, thiết. Anh Ngô đã trò chuyện một lúc với tôi rồi, có biết được tôi mắc bệnh gì không?”

Ngô Bình đã sớm nhìn ra, sắc mặt của Trần Tử Du rất tái, tay chân ẩm lạnh, vẻ mặt mệt mỏi, khí huyết không đủ.

Anh đáp: “Có lẽ cô đã bị hoảng sợ cực độ vào bảy ngày trước. Vì quá căng thẳng, các chức năng trong cơ thể cô đã bị tổn thương. Đây không phải là vấn đề lớn. Cô có thể hồi phục sau khi nghỉ ngơi nửa tháng. Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô”.

Trần Tử Du cả kinh. Câu trả lời của Ngô Bình không sai một tí nào! Bảy ngày trước, Trần Tử Du đã bị hoảng sợ, chạy điên cuồng hàng nghìn mét, sau đó thì cả người uể oải, gặp ác mộng liên miên, nếu không đã chẳng đến ngôi nhà này để nghỉ ngơi.

Thế là Trần Tử Du không dám xem thường Ngô Bình nữa, bèn đáp: “Thần y Ngô rất tinh mắt, quả thật tôi đã bị hoảng sợ”.

Phương Thiếu Xung mừng rỡ: “Bây giờ cô Trần tin rồi chứ? Có thần y Ngô giúp đỡ, vấn đề của cô sẽ được giải quyết thôi”.

Ngô Bình chợt hỏi: “Thứ mà cô Trần gặp phải, chắc hẳn rất đáng sợ?”

Trần Tử Du biến sắc, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, im lặng hồi lâu mới hỏi lại anh: “Thần y Ngô, anh nghĩ trên đời này có thần không?”
Chương 323: Tặng tiên thạch cho cây hoè

Ngô Bình giật mình: “Thần ư?”

Trần Tử Du gật đầu: “Đúng vậy, thần!”

Ngô Bình không trả lời mà lại hỏi: “Có thể kể cho tôi đầy đủ chuyện đã xảy ra vào lúc đó không?”

Trần Tử Du gật đầu đáp: “Được”.

Sau đó, cô ta thuật lại tường tận chuyện đã xảy ra với mình vào hôm ấy cho Ngô Bình nghe.

Bảy ngày trước, Trần Tử Du tăng ca ở phòng thí nghiệm, đến ba giờ sáng mới lê tấm thân mệt mỏi về nhà. Tảng sáng, đường phố rất vắng vẻ. Khi xe chạy đến một ngã tư, Trần Tử Du bỗng thấy hoa mắt, cảm giác có người vụt qua trước xe mình.

Trần Tử Du phanh xe theo bản năng. Sau cú phanh gấp, cô ta nhìn thấy một bóng người tóc đen, áo trắng đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh toả ra hào quang thần thánh.

Cô ta ngẩn ra, bước xuống xe rồi nhìn chằm chằm lên bóng người lơ lửng ấy.

Đột nhiên,Trần Tử Du nghe thấy tiếng gào khóc thê lương vang lên phía sau. Vừa ngoái lại nhìn, cô ta đã thấy hàng nghìn bóng người gớm ghiếc đang lao về phía mình từ đằng xa.

Trần Tử Du sợ hãi hét ầm lên, mặc kệ chiếc xe của mình mà co giò chạy thẳng. Cô ta chạy một mạch mấy nghìn mét, rồi lao vào một cửa hàng tiện lợi.

Khi Trần Tử Du quay đầu lại nhìn thì bóng người đã biến mất, ma quỷ cũng chẳng thấy đâu, tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy. Sau đó Trần Tử Du thấy không khoẻ, tinh thần cũng kém, thế là về Vân Đỉnh nghỉ ngơi.

Nghe xong, Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Cô trúng huyễn thuật rồi”.

Trần Tử Du ngây ra: “Huyễn thuật?”

Ngô Bình gật đầu: “‘Thứ mà cô nhìn thấy chỉ là ảo giác”.

Phương Thiếu Xung nghiêm mặt: “Anh Ngô à, chẳng lẽ có ai đó muốn gây bất lợi với cô Trần?”

Ngô Bình đáp: “Chưa rõ. Nhưng loại thuốc mới liên quan đến thị trường hàng nghìn tỷ, lợi nhuận khổng lồ, rất dễ khiến kẻ khác thèm muốn. Không loại trừ khả năng này”.

Phương Thiếu Xung lo lắng, lập tức đề nghị: “Tôi sẽ cho người đến bảo vệ cô Trần!”

Trần Tử Du lại điềm tĩnh đáp: “Tôi không cần ai bảo vệ”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc bèn nói: “Hay là thế này, tôi sẽ vẽ một lá bùa rồi sai người mang đến cho cô Trần. Cô phải đeo nó mọi lúc để tránh bị trúng huyễn thuật của kẻ khác lần nữa”.

Trần Tử Du trừng mắt: “Anh nói gì cơ? Vẽ bùa? Anh đùa tôi đấy à?”

Ngô Bình quét mắt nhìn quyển sách trong tay Trần Tử Du rồi bảo: “Quyển sách y học cổ trong tay cô ấy, cô hãy lật đến trang thứ ba mươi bảy, có ghi lại một ca bệnh tương tự. Tôi còn việc, không quấy rầy cô nữa”.

Dứt lời, anh viết đơn thuốc, đặt lên bàn rồi đứng dậy ra về.

Phương Thiếu Xung vội nói:” Cô Trần à, hôm khác tôi lại ghé thăm nhé”.

Rồi anh ta đuổi theo Ngô Bình, hỏi chuyện: “Anh Ngô à, sao anh về đột ngột thế?”

Ngô Bình đáp: “Người ta không tin, chúng ta hà tất phải nấn ná lâu?”

Phương Thiếu Xung hết cách, đành đi về cùng anh.

Khi lên xe, Phương Thiếu Xung hỏi: “Anh Ngô à, vậy còn chuyện hợp tác?”

Ngô Bình đáp: “Chờ tin”.

Lúc này, Trần Tử Du vì hiếu kỳ, bèn lật trang ba mươi bảy của quyển sách ra xem, quả nhiên có ghi một ca bệnh. Người bệnh gặp tình trạng rất giống cô ta, đột nhiên nhìn thấy “thần tiên ma quái” khi ra ngoài, còn gặp hiện tượng này càng lúc càng nhiều.

Khi thầy lang đến khám, người bệnh đã tỉnh tỉnh mê mê, nửa điên nửa dại. Thế là thầy lang dùng cách phá bỏ huyễn thuật, người bệnh lập tức tỉnh táo trở lại.

Nhưng khi ấy, người bệnh đã tiêu hao nguyên khí quá nhiều, từ đó sức khoẻ yếu ớt và sinh thêm nhiều bệnh, nửa năm sau thì qua đời.

Đọc đến đây, Trần Tử Du thấy rất sợ. Nếu lời Ngô Bình nói là thật, vậy có nghĩa là cô đang rất nguy hiểm ư? Tuy lòng lo lắng, nhưng cô ta ngại ngần nên không gọi Ngô Bình đến ngay, quyết định chờ mấy hôm nữa hẵng tính.

Đến khách sạn, Ngô Bình tạm biệt Phương Thiếu Xung. Đoạn anh bảo Hoàng Tử Cường thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Lúc này, anh bỗng nhận được cuộc gọi của đám người Từ, Chung, họ bảo là muốn mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình để chính thức xin lỗi anh. Hoá ra hôm qua Ngô Bình lại gọi một cuộc điện thoại nữa, vấn đề mà ba người này gặp phải đã lần lượt biến mất.

Bây giờ họ rất kính sợ Ngô Bình, muốn nịnh nọt anh. Ngô Bình chẳng muốn quan tâm đến mấy người này, bảo là mình đã vào cao tốc rồi, không thể đến ăn tiệc.

Vậy là Ngô Bình rời khỏi Vân Đỉnh. Anh về đến nhà ở huyện Minh Dương vừa kịp giờ cơm.

Lúc dùng cơm, anh kể lại chuyện kết quả xét nghiệm gen. Nghe xong, Trương Lệ rất kinh ngạc: “Tiểu Bình à, nói vậy, bố con thật sự là người nhà họ Lý ở Vân Đông ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Khả năng rất cao ạ”.

Ngô Mi nói: “Anh ơi, thế chúng ta có đến đó nhận lại người nhà không ạ?”

“Anh chưa nghĩ xong, tính sau vậy”, Ngô Bình đáp. Anh không nói sự lo lắng của mình cho Ngô Mi biết.

Ông ngoại suy nghĩ kỹ càng, bèn bảo: “Tiểu Bình, nhận tổ quy tông là chuyện hệ trọng, không thể hành động hấp tấp”.

Ngô Bình gật đầu: “Cháu hiểu mà, ông ngoại”.

Ăn cơm xong, anh đưa Ngô Mi đến trường, lúc quay về có ghé sang nhà cũ. Lúc này, biệt thự nhà cũ đã được xây xong, bên trong đang tiến hành lắp ráp. Vương Hiến Sâm đang có mặt tại đây để chỉ đạo.

Nhác thấy Ngô Bình, Vương Hiến Sâm vội vã đưa cho anh xem tấm ảnh hiệu quả sau khi sửa chữa. Thật ra Ngô Bình từng xem ảnh rồi, anh đã đưa ra một số đề nghị, đây chính là kết quả sau khi tu sửa.

Anh lướt mắt xem thật nhanh, đoạn nói: “Ừ, cứ làm theo cái này đi. Cảm phiền ông mua cả đồ nội thất nhé”.

Vương Hiến Sâm cười đáp: “Cậu Ngô à, cô Chu có bảo là để cô ấy sắp xếp chuyện này rồi”.

Cô Chu? Ngô Bình hỏi: “Chu Thanh Nghiên?”

Vương Hiến Sâm gật đầu: “Phải. Hôm qua cô Chu có ghé, bảo là để cô ấy cho người mang đồ nội thất đến đây”.

Họ đang nói chuyện thì một chiếc ô tô trờ tới. Tài xế vừa vẫy tờ danh sách về phía họ vừa hỏi: “Đây có phải là nhà của anh Ngô không ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi là Ngô Bình”.

Người nọ cười bảo: “Anh Ngô, chúng tôi đến đây để xác nhận một số chi tiết của đồ nội thất”.

Ngô Bình biết đây là người mà Chu Thanh Nghiên gọi đến, bèn gật đầu hỏi: “Có ảnh không?”

“Có”, người nọ lấy máy tính bảng ra, đưa cho anh xem đồ mà Chu Thanh Nghiên đã chọn.

Đồ nội thất mà Chu Thanh Nghiên chọn được thiết kế dựa theo phong cách của Ngô Bình, là phương án được đưa ra sau buổi thương lượng giữa công ty lắp đặt và công ty nội thất.

Anh xem xong, cảm thấy khá hài lòng. Có điều, số nội thất này đều làm bằng vật liệu hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới nên giá thành tương đối đắt. Nội thất của cả căn biệt thự có giá hơn ba mươi triệu.

Ngô Bình bảo người kia mang vào, sau đó gọi cho Chu Thanh Nghiên để cảm ơn cô ấy.

Lúc này, Chu Thanh Nghiên còn ở tỉnh lỵ. Việc kinh doanh ở nhà máy đã trở về quỹ đạo, cô ấy đang bàn bạc dự án với khách hàng. Ngô Bình không dám quấy rầy lâu, nói vài câu rồi cúp máy.

Đi dạo một vòng biệt thự, anh dừng lại trước cây hoè.

Vì cây hoè nằm ở góc tường, nên bức tường quanh sân có chừa lại một khoảng để cây hoè sinh trưởng.

Anh ấn tay lên thân cây, cảm ứng bằng thần thức. Ngày ấy anh còn chưa tu luyện được thần thức, bây giờ giao tiếp với nó lần nữa, hiệu quả đã tốt hơn nhiều.

Chẳng bao lâu sau, một dòng thông tin vô cùng đơn giản đã hiện lên trong đầu anh, là lời thăm hỏi từ cây hoè.

Anh cười nói: “Cô ở nhà tôi lâu như vậy, còn thông linh. Để tôi giúp cô một tay nhé”.

Ngô Bình gọi công nhân đến, dùng máy đục lỗ, đục xuống đất ba cái lỗ sâu mười lăm mét xung quanh cây hoè, to bằng cánh tay. Đoạn, anh ném ba viên tiên thạch vào đó rồi lấp đất lại.
Chương 324: Ông La kinh ngạc

Nhìn thấy anh ném mấy viên đá xuống, các công nhân đều nghĩ rằng đó là một nghi lễ nào đó nên chẳng mấy quan tâm. Làm sao họ biết thứ mà Ngô Bình đem xuống lại chính là tiên thạch có giá trị liên thành kia chứ.

Cây hoè đã thông linh, chầm chậm hấp thụ tiên lực trong tiên thạch. Chẳng bao lâu sau, cây hoè đã có sự thay đổi. Về việc sẽ đổi như thế nào, anh cũng chưa rõ.

Chôn tiên thạch xuống xong, anh vỗ lên thân cây, dặn dò: “Tu hành thật tốt nhé”.

Anh ở nhà cũ hơn một giờ thì nhận được cuộc gọi của Hà Tất Sĩ. Ông ấy cười hỏi: “Tổng đội trưởng Ngô, tối nay có rảnh không?”

Giờ Hà Tất Sĩ đã là đội phó đội Truy bắt tội phạm của huyện, cũng được xem là nhân vật tiếng tăm rồi. Ngô Bình nói: “Có chuyện gì à, ông Hà?”

Hà Tất Sĩ cười bảo: “Tổng đội trưởng Ngô à, tối nay ông La đãi tiệc đấy, cậu đến tham dự chứ?”

Ngô Bình vừa nghe đã biết La Duy Khang muốn dùng bữa với mình. Nghĩ ngợi một lát, anh bèn đáp: “Được, tối nay tôi sẽ đến”.

Hà Tất Sĩ vui mừng: “Thế thì tốt quá, cảm ơn lãnh đạo đã nể mặt nhé. Đến lúc ấy Nhược Tuyết và cậu Khuất cũng đến, không có người ngoài đâu”.

Trời còn sáng, Ngô Bình về nhà luyện công một lát. Đến khi trời tối, anh gọi Chu Vũ, Nghiêm Gia Câu, Quan Bộ Vân, Tống Tiểu Lương cùng đến dự tiệc.

Bảy giờ tối, Hà Tất Sĩ nôn nóng đừng chờ trước một nhà hàng của huyện Minh Dương. Vừa trông thấy nhóm người Ngô Bình, ông ấy bèn nhiệt tình mời họ vào trong.

Trong phòng tiệc, La Duy Khang dẫn theo một nhân viên, ngoài ra còn có Chu Nhược Tuyết và Khuất Hành Nghĩa - đội phó đội Vũ Tuần.

Ngô Bình vừa bước vào, họ lập tức đứng dậy. La Duy Khang cười nói: “Mời ngồi, tổng đội trưởng Ngô”.

Mọi người ngồi vào chỗ. Khuất Hành Nghĩa nhanh chóng đứng dậy, bảo phục vụ lên món. Ngô Bình bảo Quan Bộ Vân lấy rượu mà anh đem theo ra. Lần trước lừa không ít rượu ngon của Diệp Huyền, nên lần này anh có mang theo một ít, tất cả đều là rượu trắng.

Thấy rượu của Ngô Bình, La Duy Khang ngạc nhiên: “Đây là rượu Mao Đài lâu năm à?”

Ngô Bình đáp: “Có sẵn ở nhà”.

La Duy Khang vội vàng xua tay: “Tổng đội trưởng Ngô à, cấp trên của chúng ta có quy định, rượu đãi tiệc không được quá một trăm tệ”.

Ngô Bình nghĩ bụng, quả là người có nguyên tắc, bèn bảo: “Nói rất có lý”.

Vậy là anh cất rượu vào, lấy một vò rượu khác. Vò này cũng là rượu ngon, chừng năm cân, nhưng không có nhãn hiệu, tất nhiên là không rõ giá cả.

Gỡ sáp niêm phong, anh nói: “Thế uống rượu không nhãn hiệu nhé”.

Vừa mở vò rượu ra, mùi rượu nồng nàn đã khiến mọi người hít sâu vài hơi.

Hà Tất Sĩ muốn chảy cả nước bọt: “Rượu ngon! Đây là rượu gì thế, tổng đội trưởng Ngô?”

“Không biết, cứ uống thôi”, Ngô Bình đáp.

Khuất Hành Nghĩa vội vàng rót rượu cho mọi người. Cùng lúc ấy, món ăn cũng được mang lên. Cả bọn vừa ăn vừa uống rượu.

Tối nay La Duy Khang đãi khách, thật ra vì ông ấy muốn chính thức kết bạn với Ngô Bình. Dạo trước Ngô Mi mất tích, sức mạnh của Ngô Bình đã làm chấn động cả thành phố Vân Đỉnh. Huyện có một vị đại thần như vậy, dĩ nhiên ông ấy muốn kết thân rồi.

Chu Nhược Tuyết được sắp xếp ngồi cạnh Ngô Bình. Cô ấy rót rất nhiều rượu cho Ngô Bình. Sau khi được rót hơn một cân rượu, Ngô Bình bèn gọi: “Chu Nhược Tuyết à”.

“Anh muốn dặn dò gì ạ?”, Chu Nhược Tuyết cười hi hi, hỏi lại.

Ngô Bình nói: “Sao cô rót rượu cho mỗi tôi thế, không được bỏ quên ông La, ông Hà đâu đấy”.

Hà Tất Sĩ vừa nghe đã biết Ngô Bình muốn rót rượu cho họ, vội vàng lên tiếng: “Cậu biết tửu lượng của tôi mà, nửa cân, chỉ nửa cân thôi”.

Ngô Bình nói: “Vớ vẩn. Lần trước ông còn bảo ông uống một cân không say, hai cân vừa đẹp. Giờ ông mới uống bao nhiêu kia chứ? Chu Nhược Tuyết, rót đầy ly cho ông Hà”.

Hà Tất Sĩ không trốn được, đành tiếp chiêu.

Phía bên kia, La Duy Khang cũng rất mạnh, tự rót đầy ly cho mình: “Tôi kính cậu, cậu Ngô”.

Sau vài tuần, hai vò rượu đã hết. Khuất Hành Nghĩa gục trước, sau đó đến lượt Hà Tất Sĩ ngáy o o.

Chu Nhược Tuyết không uống rượu. Thấy Ngô Bình đã uống hai cân, cô ấy cũng không dám khuyên giải, chỉ nói: “Sếp uống ít thôi ạ”.

Ngô Bình đáp: “Nói vớ vẩn. Rót rượu”.

Chu Nhược Tuyết bĩu môi, lại rót cho Ngô Bình và La Duy Khang.

Tửu lượng của La Duy Khang rất cao, uống hai cân rượu rồi mà vẫn tỉnh táo, nhưng đã bắt đầu rượu vào lời ra: “Cậu… cậu Ngô, cậu là người đỉnh nhất, trong số những người mà tôi từng gặp. Tôi… kính cậu ly nữa”.

Ngô Bình cạn ly, cười đáp: “Ông La à, chúng ta đã uống tới bước này, ông có gì muốn nói thì nói đi”.

La Duy Khang cười cười, đoạn mở lời: “Hôm nay tôi mời cậu Ngô dùng bữa vì có việc nhờ vả đại thần như cậu”.

Ngô Bình bật cười: “Tôi mà là đại thần gì chứ, ông muốn tìm đại thần thật thì tôi có thể giới thiệu cho ông đấy”.

La Duy Khang xua tay: “Tôi không có tham vọng gì, chỉ muốn làm chút chuyện thôi. Nhưng cậu cũng biết, muốn làm gì đó thì phải có quyền lực trong tay, nếu không thì dù hoài bão có lớn cách mấy cũng khó lòng thực hiện. Vậy nên, có thể làm tốt chức phó chủ tịch huyện này, tôi đã mãn nguyện rồi”.

Ngô Bình gật gù: “Nói rất đúng. Ông La có khó khăn gì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp ông”.

Anh không vận công ép rượu, uống cũng hơi nhiều, nên bây giờ đã bắt đầu ôm đồm nhiều chuyện.

La Duy Khang cười bảo: “Nói về khó khăn thì tôi muốn lôi kéo vài công ty lớn đến đây, để giúp huyện chúng ta tăng thêm thu nhập thuế. Nhưng huyện chúng ta nhỏ như vậy, chẳng ai nhìn đến cả”.

“Ông cần công ty và thu nhập thuế à? Đơn giản thôi, để tôi liên hệ giúp ông”, Ngô Bình lấy điện thoại ra gọi cho Lý Quảng Long.

“Anh Long à, anh ngủ chưa?”

Lý Quảng Long đang bận rộn ở nhà máy, nghe thấy giọng Ngô Bình bèn cười nói: “Anh đang bận rộn lắm, làm gì có thời gian ngủ”.

Ngô Bình hỏi: “Sản lượng thế nào rồi, anh Long?”

Lý Quảng Long đáp: “Tháng này có lẽ sẽ sản xuất được tám triệu hộp. Nhờ mạng lưới tiêu thụ mượn từ nhà họ Thiệu nên doanh số bán hàng khá tốt, cung không đủ cầu. Phản hồi của người tiêu dụng khả quan vô cùng. Tháng sau, sản lượng có thể đạt đến mười một triệu hộp”.

Ngô Bình nói: “Tốt quá rồi. Anh Long à, em muốn bàn với anh chuyện này. Em sẽ nghiên cứu phát triển thêm một vài loại thuốc mới, đến lúc ấy, công ty mới sẽ được đặt tại huyện Minh Dương”.

Lý Quảng Long trả lời: “Không thành vấn đề. Chú muốn mở công ty ở đâu thì mở ở đó. Hơn nữa, anh còn đang mở rộng năng lực sản xuất, các nhà máy tiếp theo có thể xây dựng ở huyện Minh Dương”.

Ngô Bình: “Vâng, chúng ta bàn chi tiết sau nhé”.

Cúp máy rồi, anh mới bảo: “Đấy, tôi kéo một công ty về giúp ông rồi”.

La Duy Khang rất ngạc nhiên: “Đó là công ty gì vậy, cậu Ngô?”

Ngô Bình đáp: “Công ty dược phẩm, doanh thu năm sau có lẽ rơi vào khoảng bốn mươi, năm mươi tỷ. Ổn chứ?”

La Duy Khang rất đỗi kinh ngạc. Các công ty lớn có doanh thu từ bốn mươi đến năm mươi tỷ, tiền thuế mỗi năm ít nhất phải mấy tỷ. Nên biết là thu nhập từ thuế của cả huyện Minh Dương là mười tỷ thôi!

“Cậu Ngô, công ty ấy sẽ về đây thật sao?”

Ngô Bình nói: “Tất nhiên. Đây chỉ là khởi đầu thôi. Về sau có cơ hội, tôi sẽ tiếp tục lôi kéo giúp ông”.

La Duy Khang rất phấn khởi, lại bưng ly rượu lên: “Tôi đại diện người dân cả huyện, chân thành cảm ơn cậu Ngô. Tôi xin phép cạn ly kính cậu!”

Cuối cùng, La Duy Khang được khiêng ra về. Ngô Bình cũng lảo đảo, nhưng vẫn tự đi được.

Ai về nhà nấy. Chu Nhược Tuyết không uống rượu, nên lái xe đưa Ngô Bình về số Ba Đông Hồ.

Khi xuống xe, Ngô Bình khách sáo nói: “Nhược Tuyết, cô vào nhà tôi ngồi một lát không?”

Nào ngờ Chu Nhược Tuyết lại đáp: “Ừ, ban nãy toàn rót rượu cho mọi người thôi, tôi còn chưa được ăn no”.

Ngô Bình sững ra: “Dễ mà, để tôi bảo người làm nấu đồ ăn cho cô”.

Hơn mười một giờ, người nhà anh đều đã nghỉ ngơi. Ngô Bình đưa cô ấy đến phòng mình, bảo người làm nấu chút đồ ăn.
Chương 325: Chu Nhược Tuyết

Chu Nhược Tuyết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cảm thán: “Sếp à, nhà anh rộng thật đấy”.

Ngô Bình đáp: “Ở nhờ thôi. Nhà tôi đang sửa”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Là căn biệt thự đang xây dựng trong thôn ấy à? Trông hoành tráng phết, chắc là anh tốn nhiều tiền lắm?”

“Cũng bình thường”, Ngô Bình rót một cốc nước cho cô ấy, “Chu Nhược Tuyết này, một người xinh đẹp như cô, sao lại làm bên hình sự vậy? Không sợ nguy hiểm à?”

Chu Nhược Tuyết hơi cúi đầu. Nhìn chằm chằm vào cốc nước, cô ấy kể: “Bố tôi là cảnh sát phòng chống ma tuý. Mười năm trước, khi truy đuổi tội phạm ma tuý, ông ấy đã bị tên tội phạm đâm một nhát, mất máu quá nhiều, cuối cùng không qua khỏi. Lúc đó, tôi đang học cấp ba. Tôi căm thù bọn xấu xa ấy, nên đã thi vào trường Đại học Cảnh sát Tỉnh”.

Ngô Bình sững ra, vội cất lời: “Xin lỗi vì đã khiến cô nhớ đến chuyện buồn”.

Chu Nhược Tuyết đáp: “Không sao. Tôi làm đơn mấy tháng nay, muốn chuyển công tác sang đội chống ma tuý nhưng cấp trên không đồng ý. Họ bảo là nữ giới không phù hợp truy bắt tội phạm ma tuý”.

Lúc này thức ăn đã nấu xong, người làm vừa bưng lên. Chu Nhược Tuyết ăn từng miếng nhỏ, đôi mắt xinh đẹp bỗng liếc nhìn Ngô Bình: “Sếp có thể điều tôi sang Tổng đội Phòng chống ma tuý tỉnh không ạ?”

Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô muốn làm bên phòng chống ma tuý?”

Chu Nhược Tuyết siết chặt nắm tay: “Tôi muốn tìm bọn buôn ma tuý đã hại chết bố tôi!”

Ngô Bình chau mày: “Mười năm rồi mà bọn đấy vẫn chưa bị truy quét à?”

Chu Nhược Tuyết lắc đầu: “Vẫn chưa. Đó là một tập đoàn buôn ma tuý quy mô lớn xuyên biên giới, tên là Quần Phong, tổ chức cực kỳ nghiêm ngặt. Mười năm nay, chúng không những không biết điều mà còn càng ngày càng lộng hành. Tôi có hỏi một người bạn làm trong đội chống ma tuý. Quần Phong đang kiểm soát một phần ba thị trường ma tuý trong nước. Ngoài ra, chúng còn có liên hệ với các tổ chức buôn ma tuý ở Đông Nam Á, La Sát, Bán đảo, và Nam Mỹ”.

Ngô Bình khó hiểu: “Tập đoàn lớn như vậy mà vẫn không bị truy quét, lạ thật”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Tôi nghi ngờ nội bộ chúng ta có nội gián của Quần Phong, mà còn đảm nhiệm chức vụ rất cao”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ hỏi giúp cô, nhưng chưa chắc thành công nhé”.

Chu Nhược Tuyết cười nói: “Cảm ơn sếp”.

Ngô Bình nhìn cô ăn, hỏi chuyện: “Sau khi bố cô qua đời, cô sống với mẹ à?”

Chu Nhược Tuyết nhẹ nhàng đáp: “Không, mẹ tôi tái giá, là cô tôi nuôi tôi khôn lớn”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô của cô rất tốt”.

Chu Nhược Tuyết “ừ” một tiếng: “Là đối xử với tôi rất tốt”.

Nghĩ đến cậu em họ, cô ấy bèn hỏi: “Sếp à, tôi có thể nhờ vả anh một chuyện nữa không ạ?”

Ngô Bình bật cười: “Cô có nhiều chuyện thật”.

Chu Nhược Tuyết cười hề hề: “Chuyện cuối cùng ạ. Tôi có cậu em họ, nhỏ hơn tôi hai tuổi, mới tốt nghiệp năm ngoái. Nó học luật, muốn làm luật sư. Nhưng thằng nhóc này yêu cầu cao mà năng lực thì thấp, liệu nó có thể thành công khi đến Hải Thành không?”

Ngô Bình đáp: “Cô nghĩ tôi là Phật tổ Như Lai à, chuyện gì cũng giúp được?”

Chu Nhược Tuyết cười nói: “Vì tôi thấy sếp cừ mà, biết đâu anh có cách”.

Ngô Bình bảo: “Vậy để tôi hỏi giúp cô”

Chu Nhược Tuyết cả mừng: “Cảm ơn anh lần nữa ạ!”

“Ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi đâu thì đi”, Ngô Bình bắt đầu giục.

“Vâng”.

Sau khi ăn xong, rốt cuộc Chu Nhược Tuyết cũng ra về. Ngô Bình bèn tu luyện phương pháp hít thở và đoàn thể thuật.

Chu Nhược Tuyết lái xe về nhà. Nơi cô ở nằm trong một khu nhà đã xây dựng mười mấy năm. Khi cô ấy đến trước nhà, cửa còn chưa đóng hẳn, bên trong văng vẳng tiếng trò chuyện.

Đó là giọng của cô và dượng của Chu Nhược Tuyết.

“Mình à, lương tháng trước của Nhược Tuyết, nó đưa mình bao nhiêu vậy?”, đây là giọng của Phùng Kiến Dân - dượng Chu Nhược Tuyết.

Cô của Chu Nhược Tuyết đáp: “Con bé đưa năm nghìn, giữ lại hơn một nghìn”.

“Giữ lại hơn một nghìn? Con bé này đúng là tiêu hoang”, giọng của ông ta có vẻ không hài lòng.

Cô Chu Nhược Tuyết nói: “Con bé lớn rồi, phải chú trọng ăn mặc, giữ lại tiền để chi tiêu là chuyện bình thường”.

Sau đó là giọng của cậu em họ Phùng Chương: “Bố à, bố nói thế mà không biết ngại à? Năm cậu qua đời, chỉ riêng tiền thưởng và bồi thường đã hơn bốn trăm nghìn. Chẳng phải bố đã dùng khoản tiền ấy để mua căn nhà này rồi sao? Hơn nữa, mỗi tháng chị Tuyết đều có một nghìn năm trăm đồng tiền trợ cấp, hoàn toàn đủ để chị ấy đi học. Sau đó chị Tuyết tốt nghiệp, tháng nào cũng trích lương đưa cho bố mẹ. Thế mà bố vẫn không vừa lòng ư?”

Phùng Kiến Dân giận dữ nói: “Thằng con ngốc ạ, bây giờ con bé đó đã tốt nghiệp đại học, tiền trợ cấp hết lâu rồi. Không lấy thêm tiền của nó, chờ nó lấy chồng rồi, bố biết đòi ai hả?”

Phùng Chương hừ giọng: “Con thấy bố tham lam quá. Chị Tuyết mà biết sẽ buồn lắm đấy”.

Cô của Chu Nhược Tuyết lên tiếng: “Được rồi, hai bố con đừng cãi nhau nữa. Thật ra con bé Nhược Tuyết rất ngoan mà, tháng nào cũng đưa năm nghìn là nhiều lắm rồi”.

Phùng Kiến Dân nói: “Tôi chợt nhớ đến chuyện này. Hôm qua lãnh đạo của đơn vị tôi bảo rằng có người bà con là chủ nhà máy, giàu lắm, tài sản đến mấy chục triệu. Có điều con trai nhà đó bị bại não, cần người chăm sóc. Người ta đang muốn lấy vợ cho con trai để nối dõi tông đường”.

Cô của Chu Nhược Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Mình muốn giới thiệu Nhược Tuyết cho họ?”

Ông ta đáp: “Đúng rồi. Mình nghĩ mà xem, nhà họ có đến mấy chục triệu, tiền sính lễ chắc chắn không dưới một triệu rồi, đúng không? Con trai chúng ta đang hẹn hò rồi, phải chuẩn bị sẵn một căn nhà cho nó chứ? Có một triệu ấy thì không cần lo chuyện mua nhà rồi”.

Phùng Chương giận dữ nói: “Con không đồng ý! Bố à, nếu bố dám làm thế, con… con sẽ bỏ nhà ra đi!”

Thế là hai bố con họ lại cãi cọ um sùm.

Đứng ngoài cửa, Chu Nhược Tuyết lặng lẽ khóc, cảm thấy đau lòng vô cùng. Cô ấy không ngốc. Vì sao cô lại nuôi mình, vì sao mẹ lại rời đi, cô ấy đều hiểu cả. Nhưng khi nghe được những suy nghĩ ích kỷ kia, cô ấy vẫn không thể chấp nhận.

Cô ấy nhẹ nhàng lùi đi vài bước rồi quay lưng đi xuống. Giờ đã là tháng Mười, gió đêm rất lạnh, lại có mưa phùn. Trong mưa gió lạnh lẽo, cô ấy càng thấy thương hại mình hơn. Chu Nhược Tuyết vừa đi vừa khóc nức nở.

Thế giới rộng lớn là thế, nhưng cô ấy lại không tìm được ai để tâm sự nỗi lòng. Rồi cô ấy ngồi thụp xuống trong chòi nghỉ chân của khu nhà ở, tự lau nước mắt.

Khóc được một lúc, cô ấy bỗng nhận được tin nhắn của Ngô Bình: “Nhược Tuyết, cô quên mũ ở nhà tôi này”.

Đọc xong tin nhắn, Chu Nhược Tuyết bèn hồi âm: “Sếp mang mũ đến đây giúp tôi nhé”.

Nào ngờ, Ngô Bình lại hỏi cô ấy đang ở đâu.

Chu Nhược Tuyết giật nảy mình, vội nhắn: “Tôi đùa thôi sếp, tôi lái xe đến lấy ngay”.

Cô ấy vừa về, lại phải lái xe đến số Ba Đông Hồ. Đến trước cửa, cô ấy thấy Ngô Bình đã đứng chờ sẵn. Giữa gió mưa lạnh lẽo, nụ cười của anh trông ấm áp lạ thường.

“Quên trước quên sau”, Ngô Bình vừa nói vừa đội mũ lên đầu cô ấy.

Chu Nhược Tuyết đột nhiên cúi gằm mặt, nói câu cảm ơn rồi quay lưng lên xe.

Ngô Bình rất tinh mắt. Nhận ra cô ấy đang khóc, anh hỏi ngay: “Gượm đã. Chu Nhược Tuyết, sao lại khóc rồi?”

Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi, Chu Nhược Tuyết đã không nhịn được, ôm mặt khóc nấc lên.

Ngô Bình giật mình: “Bị ai bắt nạt à?”

Chu Nhược Tuyết lắc đầu.

Ngô Bình nói: “Thế thì bị làm sao? Chưa ăn no, còn đói?”

Chu Nhược Tuyết bật cười. Cô ấy vừa cười vừa khóc, giậm chân đáp: “Ghét thật!”

Ngô Bình nghiêm mặt: “Nhược Tuyết, có chuyện gì cứ nói với tôi. Tôi không để cô uổng công gọi tôi là ‘sếp’ đâu. Ai bắt nạt cô, tôi sẽ ra mặt giúp cô mà”.

Chu Nhược Tuyết thuộc đội hình sự. Ngô Bình là Tổng đội trưởng, là sếp của sếp cô ấy. Chu Nhược Tuyết cũng được xem là lính của anh.

Cô ấy ngẩng đầu lên, gương mặt khi khóc vẫn rất xinh đẹp. Chu Nhược Tuyết nói bằng giọng đáng thương: “Sếp có thể cho tôi tá túc đêm nay không ạ?”

Ngô Bình đáp: “Được chứ. Nhà tôi nhiều phòng lắm, cô chọn thoải mái”.

Thế là Ngô Bình bảo người làm dọn phòng, để cô ấy vào ở tối nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK