Ông lão nổi giận: “Miệng còn hôi sữa mà dám ăn nói láo lếu thế à? Chết đi!”
Lão ta chộp tay phải về phía Ngô Bình, một lực hút cực mạnh ập tới, cơ thể của Ngô Bình đã bay về phía lão ta.
Khi cả hai tiếp xúc với nhau, Ngô Bình đã tung một quyền vào mặt ông lão, chân lực theo đó tiến vào cơ thể lão ta, ông lão hét lên, một nửa bên đầu đã bị đấm lõm xuống.
Tiếp đó có một đường kiếm loé lên, Ngô Bình đã chém đầu ông lão rơi xuống đất, sau đó có khói màu vàng bốc ra từ cơ thể lão ta.
Ngô Bình sáng mắ lên rồi lấy một cái bình ra hút hết hơi khói ấy vào. Hơi khói mà thi yêu này tu luyện ra là tinh hoá sinh mệnh, tuy chúng có độc, nhưng chỉ cần khử độc đi là có thể thành thánh dược.
Chờ khi cơ thể của thi yêu không còn bốc khói ea nữa, cái đầu người dưới đất đã khôi phục ý thức, nó mở mắt nhìn Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Nhóc con, rốt cuộc cậu là ai mà có thể đánh lại lão phu hả?”
Lão ta là thi yêu nên đã hấp thu rất sức mạnh của rất nhiều thần yêu, vì thế vũ khí không thể khiến lão ta bị thương được, bao cao thủ đến cũng bị lão ta giết hết, lần nào lão ta cũng giành thắng lợi vẻ vang.
Ngô Bình: “Ông có sức mạnh của thần yêu thì tôi có sức mạnh của Chân Hoàng và chủ nhân của sấm sét”.
Dứt lời, anh hấp thu nốt hơi khói màu vàng của cái đầu vào bình, không còn hơi khói nữa, cái đầu bắt đầu kho quắt.
Sau đó, anh lại đi tới caj các thi thể khác rồi dùng kiếm chém rơi đầu chúng, liên tục có hơi khói với đủ mọi màu sắc bốc lên rồi được anh hấp thu hết.
Xong xuôi, anh đi vòng qua đống xương khô thì nhìn thấy trên vách tường ở đây xuất hiện một khe nét rộng mười phân, hoàng khí cuồn cuộn đang chui ra từ đó.
Anh ngồi xếp bằng xuống rồi hấp thu hoàng khí, sau hơn một ngày hấp thu thì hoàng khí ở đó mới nhạt bớt đi.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Nên về thôi”.
Anh đứng dậy rồi trở lên miệng giếng.
Anh vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy Hạ Sở Sở cùng Hạ Vương, đã hơn một ngày rồi mà họ vẫn chờ ở đây.
Thấy Ngô Bình bình an trở lên, Hạ Sở Sở thở phào một hơi, còn Hạ Vương thì biến sắc mặt rồi vội nói: “Trương công tử, cậu không sao chứ?”
Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Hạ Vương, ông có biết cái đầu này không?”
Nói rồi, anh ném một cái đầu xuống đất, đó chính là đầu của tổ gia.
Hạ Vương thấy thế thì thở dài một hơi rồi quỳ xuống nói: “Trương công tử, xin thứ tội cho chúng tôi”.
Ngô Bình: “Ông bảo tôi xuống dưới đấy là để làm mồi cho thi yêu này chứ gì”.
Hạ Vương vội nói: “Tổ gia từng là Hạ Vương đời thứ hai của phủ Hạ Vương. Vì xuống giếng tu luyện nên đã bị yêu khí xâm chiếm cơ thể và hoá thành yêu vật. Người từng ra ngoài vài lần, nhưng lần nào cũng giết người hàng loạt. Vì thế, chúng ta đành đáp ứng yêu cầu của người, đó là cứ một thời gian lại lừa vài người xuống cho người luyện hoá”.
Ngô Bình: “Trong phủ Hạ Vương chỉ có Hạ Sở Sở nói cho tôi biết sự thật, ông phải thấy may mắn vì có một cô con gái như vậy, không thì tôi đã tiêu diệt cả phủ này rồi”.
Hạ Vương vã mồ hôi lạnh nói: “Cảm ơn Trương công tử khai ân”.
Hạ Sở Sở cảm kích nhìn Ngô Bình, cô ấy biết nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ trả thù phủ Hạ Vương.
Ngô Bình: “Tội chết có thể miễn, nhưng sống thì khó tha. Hạ Vương, từ giờ trở đi, ông phải nộp một nửa lợi nhuận của phủ Hạ Vương lên trên”.
Hạ Vương đồng ý ngay: “Vâng”.
Ngô Bình: “Nếu đã được phong làm Hạ Vương thì chắc chắn trong số các ông phải có một hoàng giả đúng không?”
Hạ Vương: “Vâng, tu sĩ hoàng khí chúng tôi rất đoàn kết và cùng tôn một người lên làm hoàng giả, người này họ Khương nên chúng tôi thường gọi là Khương Hoàng”.
Ngô Bình: “Hãy dẫn tôi đi gặp người đó”.
Hạ Vương ngẩn ra nói: “Trương công tử, cậu muốn gặp Khương Hoàng…”
Ngô Bình: “Sao, không được à?”
“Không không”, Hạ Vương: “Thực lực của Khương Hoàng rất mạnh, đến tổ gia cũng không đấu lại được…”
Ngô Bình: “Ông yên tâm, nếu Khương Hoàng thông minh thì sẽ hàng phục tôi ngay thôi”.
Hạ Vương thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì không dám nói gì nữa, mà đi trước dẫn đường luôn.
Họ bay một đoạn thì đến một toà thành lớn hơn có tên là thành Thiên Khương.
Ngô Bình và Hạ Vương vừa đến đây thì đã có vài người đi ra, một người lịch sự chào hỏi: “Tham kiến Nhân Hoàng”.
Hạ Vương giật mình, Nhân Hoàng ư? Bấy giờ, ông ta mới biết Trương công tử này chính là Nhân Hoàng, nhưng sao Khương Hoàng biết được?
Ngô Bình không hề bất ngờ chút nào, anh toả khí tức Nhân Hoàng cùng khí tức Chân Nhân thái cổ ra, hai luồng khí tức hoà làm một.
Một bóng người bay từ trong thành ra rồi đi tới trước mặt Ngô Bình, sau đó hành lễ với anh: “Khương Tấn tham kiến Nhân Hoàng bệ hạ!”
Ngô Bình: “Ông là Khương Hoàng hả?”
“Tiểu nhân không dám, bệ hạ cứ gọi là Khương Tấn thôi ạ”.
Ngô Bình: “Ông có biết chuyện trong Lôi Thành không?”
Khương Hoàng: “Có ạ, có một cao thủ đã ra lệnh cho chín vị Lôi Thần giết chết Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn”.
Ngô Bình: “Ừm, người ấy là tôi đấy”.
Mọi người kinh ngạc, sau đó càng thêm nể phục Ngô Bình hơn.
Khương Hoàng: “Đúng là Nhân hoàng có khác, Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn không thể phản kháng”.
Ngô Bình: “Tôi đến tìm ông để bảo ông duy trì trật tự của Cửu Lôi Tiên Vực”.
Khương Hoàng: “Vâng, xin hỏi có phải Nhân Hoàng đã cảm ngộ thiên bia rồi không ạ?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Khương Hoàng mừng rỡ: “Chúc mừng bệ hạ! Cảm ngộ được truyền thừa của Chân Hoàng, sau này chắc chắn người sẽ là Chân Hoàng mới”.
Ngô Bình: “Đó là chuyện của mai này, Khương Hoàng, hình như ông đã luyện hoá yêu khí rồi à?”
Khương Hoàng: “Vâng, tiểu nhân cũng có chút tài mọn, nhưng chỉ áp chế được thôi, chứ không tiêu diệt được”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ giúp ông”.
Dứt lời, Ngô Bình vung tay lên rồi chộp lên đỉnh đầu Khương Hoàng để lấy yêu khí ra.
Khương Hoàng lập tức cảm thấy toàn nhân nhẹ bẫng, tu vi như chợt tăng vọt, ông ấy mừng rỡ rồi bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn Nhân Hoàng”.
Ngô Bình: “Có Thượng Quan Linh Nhi đang ở Lôi Thành, nếu cô ấy có việc tìm ông thì ông phải giúp đỡ vô điều kiện”.
Khương Hoàng: “Vâng”.
Ngô Bình: “Vâng, tôi phải về rồi, khi nào thời cơ chín muồi thì tôi sẽ quay lại”.
Nói rồi, Ngô Bình đi ngay, lập tức rời khỏi tiên vực Cửu Lôi.
Sau khi quay lại Linh Xuyên, Ngô Bình cảm thấy hình như thiên chủ Thanh Tuyết lại sắp đột phá, lần này cô ấy sẽ đột phá lên cảnh giới Bất Tử.
Đây là cảnh giới quan trọng nhất tước Thiên Tiên, là một bước tiến hoá của sinh mệnh. Cảnh giới Bất Tử thật sự có thể vĩnh viễn bất diệt.
Đương nhiên Tiên Nhân bình thường rất khó đạt đến cảnh giới này, ai làm được thì sẽ là thiên kiêu tuyệt thế.
Thiên chủ Thanh Tuyết rõ ràng đang chờ anh về nên nói ngay: “Huyền Bình, tôi đang muốn nhờ cậu giúp”.
Ngô Bình: “Giúp thế nào?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cậu có biết Bất Tử Kinh không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không, nó có liên quan đến cảnh giới Bất Tử à?”
Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Lẽ ra cảnh giới Địa Tiên không có cảnh giới Bất Tử đâu, nhưng về sau đã có Bất Tử Kinh xuất hiện nên các Địa Tiên mới thấy nó có thể bổ sung những khiếm khuyết trong cảnh giới này, do đó mới thêm nó vào. Bản gốc của Bất Tử Kinh đã thất truyền lâu rồi, đến Đại thiên tôn cũng không tìm thấy, nhưng tôi khá may nên đã có một bản gốc”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Ý cô là cô sẽ cho tôi mượn cuốn ấy hả?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Không phải cho cậu mượn mà là muốn cậu tu luyện trước”.
Chương 1547: Bất Tử Kinh, Ám Nguyệt gặp nguy
Ngô Bình rất bất ngờ: “Để tôi tu luyện? Tôi vẫn chưa đến cảnh giới Thần Tàng, sao mà tu luyện được?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Xem ra cậu chưa hiểu về Bất Tử Kinh, tu luyện nó không cần tu vi đạt đến cảnh giới Bất Tử, chỉ cần là địa tiên vẫn có thể tu luyện”.
Ngô Bình: “Tại sao là tôi tu luyện?”
Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Tôi chuyển thế tu luyện lại, nguyên nhân chủ yếu là vì Bất Tử Kinh này, tôi vốn dĩ muốn dựa vào nó để khiến người khác có cái nhìn khác nhưng bây giờ tôi nhận ra mình sai rồi”.
Ngô Bình: “Ồ, cô sai chỗ nào?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi cố gắng tu luyện, ba kiếp đều tìm cách nhưng không bằng sự giúp đỡ của cậu nên tôi quyết định mặc kệ”.
Ngô Bình trợn mắt: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Tức là tôi không muốn cố gắng nữa, sau này tôi chỉ đi theo cậu lăn lộn. Chẳng hạn như Bất Tử Kinh này, tôi cần gì phải tu luyện? Cứ để cậu tu luyện xong rồi thì cậu sẽ mạnh hơn, dĩ nhiên sẽ giúp tôi”.
Ngô Bình thở dài: “Thật ra tôi cũng muốn mặc kệ mọi thứ lắm”.
Thiên chủ Thanh Tuyết vội nói: “Cậu không thể làm thế, chúng tôi đều mong đợi vào cậu”.
Nói rồi cô ta trịnh trọng đưa một bộ cổ kinh vào tay Ngô Bình: “Bất Tử Kinh này không thể xem thường, theo tôi biết hiện giờ chỉ tôi có được nó”.
Ngô Bình nhận lấy kinh sách nói: “Thanh Tuyết, sự đặc biệt của nó là gì?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Sau Bất Tử Kinh còn có một bộ Đoạt Thiên Kinh, nếu cậu không tu luyện Bất Tử Kinh thì không thể trở thành Đoạt Thiên Tiên Tôn”.
Ngô Bình trầm ngâm: “Hóa ra sau cảnh giới Bất Tử và cảnh giới Đoạt Thiên còn có một bộ kinh sách”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Lúc đầu khi con người tu tiên, họ tu luyện còn khó khăn hơn bây giờ nhiều, thế là những người ở thế hệ sau không ngừng đơn giản hóa và hạ thấp tiêu chuẩn, cuối cùng hình thành cục diện như hiện tại. Thậm chí ngay cả cảnh giới Bất Tử và kỳ Đoạt Thiên cũng được đơn giản hóa, nhưng thật ra cảnh giới Bất Tử rất mạnh, tu luyện đến cuối, sự thay đổi mà nó mang lại thậm chí không thua kém gì sự biến đổi lúc từ Địa Phổ thăng cấp lên Thiên Tiên”.
Ngô Bình: “Vậy được rồi, ai bảo tôi lợi hại làm gì”.
Hai người nói thêm vài câu nữa, bùa ngọc trên người Ngô Bình phát sáng, rung lên dữ dội, anh nói: “Tôi có việc phải đi rồi”.
Anh không kịp nói nhiều thêm câu nào đã lập tức chạy đến rừng rậm nguyên thủy của bộ lạc Ám Nguyệt. Hóa ra đây là bùa ngọc mà anh để lại cho Ám Nguyệt Nữ Vương lúc trước, bùa ngọc sáng lên chứng tỏ bên đó đã xảy ra chuyện.
Không lâu sau anh đã đi vào nước Kim Ưng, đi đến gần rừng rậm, anh nhìn thấy đám cháy lớn trong khu rừng, ngọn lửa hừng hực đỏ rực cháy ngút trời, nhuộm đỏ cả một vùng trời, sắp thiêu đốt đến khu vực bộ lạc Minh Nguyệt sinh sống.
Trong không trung, toàn thân một tu sĩ chìm trong ngọn lửa, hai tay múa may liên tục, từng quả cầu lửa cực lớn từ trên trời rơi xuống. Quả cầu lửa rơi xuống đất rồi nổ tung, phạm vi mười cây số xung đó đều là biển lửa.
Ngô Bình nổi giận nói: “Dừng tay!”
Nói rồi anh bay về phía người đó. Chưa kịp đến gần, xung quanh đã có hàng ngàn quan binh bao vây lấy anh.
“Anh là ai?”, một tướng quân áo giáp đỏ lớn tiếng hỏi.
Ngô Bình: “Các anh là ai?”
Tướng quân giáp đỏ nói: “Bọn tôi là tướng sĩ Long Quốc, phụng thừa lệnh của hoàng thượng đến tiêu diệt bộ lạc Ám Nguyệt ở đây”.
Ngô Bình cười nhạo: “Nơi này là nước Kim Ưng, không phải địa bàn của Long Quốc, các anh muốn thiêu là thiêu được à?”
Tướng quân giáp đỏ nhìn anh: “Nước Kim Ưng đã được sáp nhập vào Long Quốc nên nơi này là lãnh thổ của Long Quốc, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là chủ nhân của Côn Luân Kiếm Chủ, Lý Huyền Bình”.
Cái tên Lý Huyền bình đã truyền đi khắp đại lục Côn Luân, dù sao anh có một sư tôn Đạo Quân, thực lực lại cực kỳ mạnh, những người này muốn không biết đến anh cũng khó.
Tướng quân giáp đỏ ngạc nhiên nói: “Thì ra là anh Lý, rất vui được gặp”.
Ngô Bình vung tay lên tung ra một luồng kiếm quang, mấy quả cầu lửa sắp rơi xuống đất bỗng ngừng cháy, người toàn thân là lửa tức giận nói: “To gan!”
Tướng quân giáp đỏ vội bay đến chỗ người đó, nói ngắn gọn vài câu. Người đó bay đến trước mặt Ngô Bình nhìn anh nói: “Anh là Lý Huyền Bình của Côn Luân Kiếm Cung? Hừ, nghe nói anh lợi hại lắm, giờ xem ra cũng chỉ thế”.
Ngô Bình: “Rừng rậm này là địa bàn của tôi, các anh tốt nhất nên ra khỏi đây nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Nói rồi anh phóng kiếm vực ra bao phủ cả rừng rậm, ngọn lửa hừng hực đó lập tức bị dập tắt, chẳng có cả một chút khói xanh.
Cảm nhận được sự đáng sợ của kiếm vực, tướng quân giáp đỏ biến sắc: “Bảo vệ đại nhân”.
Đám người bao vây lấy Ngô Bình, thế nhưng lại bị áp lực cực lớn đè nén, ai nấy cũng biến sắc, cảm thấy kinh sợ.
Người kia thu ngọn lửa quanh người lại, là một thanh niên mặc đồ quan Long Quốc, giữa mi tâm có một ấn ký ngọn lửa màu đỏ. Hắn nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Lý Huyền Bình, anh có biết hậu quả của việc đối đầu với Long Quốc không?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ biết nếu anh không nể mặt tôi nữa thì tôi sẽ chém chết các anh, sau đó ném cho thú dữ trong rừng này ăn thịt”.
Người này nổi giận: “Lý Huyền Bình, anh nghĩ tôi sợ anh thật à?”
“Bốp!”
Ngô Bình vung tay lên đánh vào mặt người đàn ông khiến hắn rơi xuống đất, sau đó bay lên đáp xuống đạp mạnh vào ngực hắn.
Cú đạp này khiến ngực đối phương bị đạp bẹp xuống, hắn nôn ra nội tạng, suýt nữa choáng váng đến ngất.
“Anh…”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Sao nào, anh không phục? Dù Thái tử Long Quốc có đích thân đến đây, tôi cũng sẽ làm thế với hắn chứ đừng nói là anh”.
“Được lắm, tôi đây ghim anh rồi”.
Ngô Bình: “Anh ghim tôi cũng chẳng sao, muốn trả thù thì có thể đến Linh Xuyên tìm tôi bất cứ lúc nào. À phải rồi, anh tên gì, làm chức gì?”
Người này nói: “Tôi là Tần Vũ Long – chưởng lệnh binh bộ Long Quốc”.
Ngô Bình: “Anh Tần, anh có thể dẫn thuộc hạ của anh cút đi được rồi đấy. Nếu còn để tôi gặp anh xuất hiện ở gần đây, anh sẽ không may mắn giống hôm nay nữa”.
Tần Vũ Long vừa tức vừa giận, nhưng thực lực không bằng Ngô Bình, hắn chỉ đành tạm thời rời đi, đồng thời dẫn theo thuộc hạ.
Nhìn đám binh tướng Long Quốc đi khỏi đây, Ngô Bình vội vàng chạy đến bộ lạc Ám Nguyệt. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Ám Nguyệt Nữ Vương cười mỉm đợi anh ở giữa không trung.
“Anh Lý, cũng may anh đến kịp nếu không bộ lạc Ám Nguyệt sẽ biến thành biển lửa”.
Ngô Bình: “Anh vừa nhận được tin là chạy đến ngay, cũng may các em không sao”.
Ám Nguyệt Nữ Vương nắm tay Ngô Bình đi đến cung điện của cô ấy, Ngô Bình đã đi được một khoảng thời gian, bụng Ám Nguyệt Nữ Vương hơi phình ra, cô ấy đang mang thai đứa con của Ngô Bình.
Ngô Bình khẽ chạm vào bụng cô ấy, dịu giọng nói: “Nguyệt Vũ, nếu cứ ở lại đây, không nhìn thấy mặt trời thì cũng không phải là cách, chi bằng rời khỏi đây đi”.
Nguyệt Vũ: “Anh Lý, bọn em sống đây nhiều đời đã thành thói quen từ lâu, e là mọi người sẽ không dễ dàng đồng ý đi khỏi đi”.
Ngô Bình: “Vậy thì thôi, họ không đi, em đi với anh”.
Nguyệt Vũ sửng sốt: “Em đi rồi, ai bảo vệ người dân bộ lạc Ám Nguyệt?”
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì bồi dưỡng thêm một vị Nữ Vương nữa là được”.
Nguyệt Vũ cười khổ: “Nữ Vương ít nhất cũng phải có tư chất Nhân Vương, nào có dễ như thế”.
Ngô Bình cười nói: “Có lẽ người khác không làm được nhưng anh làm được”.
Ánh mắt Nguyệt Vũ sáng rực: “Thật sao?”
Chương 1548: Vướng vào vòng lao lý
Ngô Bình gật đầu nói: “Nguyệt Vũ, anh nghĩ Hàn Tinh cũng không tệ, em gọi cô ấy đến đây, bây giờ anh sẽ gia tăng tư chất cho cô ấy, chờ đến khi tu vi của cô ấy đạt đến mức độ của em, em có thể đi khỏi đây với anh”.
Nguyệt Vũ ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Được, Nguyệt Vũ nghe theo lời anh Lý”.
Hàn Tinh được gọi đến, Ngô Bình sử dụng tinh khí chân hoàng được lưu trữ để tôi luyện cơ thể và thần hồn của cô ấy, đồng thời nhờ vào một ít đan dược anh luyện chế để nâng cao tu vi của cô ấy.
Tu vi của Hàn Tinh vốn dĩ không yếu, tư chất cũng tốt, được Ngô Bình giúp đỡ rất nhanh đã bổ khuyết vào những chỗ còn chưa hoàn thiện trong lúc tu luyện, nhanh chóng bước vào cảnh giới Nhân Vương, thậm chí còn tiếp tục thăng cấp vượt qua Nhân Vương.
Cuối cùng Ngô Bình lại truyền Thiên Địa Huyền Hoàng quyết hoàn chỉnh cho cô ấy, tiếp tục giúp cô ấy tu hành.
Đa số thời gian Hàn Tinh đều tu luyện một mình, vì thế Ngô Bình nhân cơ hội này để luyện chế đan dược cho bộ lạc Ám Nguyệt. Trước đó anh đã nghiên cứu và luyện chế được ba loại đan dược, bây giờ anh đang dốc toàn lực luyện chế chúng, trong tay anh đã có đủ dược liệu, hơn nữa trình độ luyện đan của anh cũng cao hơn rất nhiều nên hiệu quả đan dược được luyện chế ra cũng cao hơn.
Thoáng chốc anh đã ở bộ lạc Ám Nguyệt hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, cảnh giới Nhân Vương của Hàn Tinh đã ổn định, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Long Môn. Mặc dù chỉ mới là cảnh giới Long Môn nhưng thực lực của Hàn Tinh đã vượt qua Ám Nguyệt Nữ Vương.
Tiếp đó là việc bàn giao giữ Nguyệt Vũ và Hàn Tinh, dù sao trị vì một bộ lạc không chỉ cần có thực lực mà còn cần cả kinh nghiệm và trí tuệ, nên Nguyệt Vũ vẫn phải ở lại dạy cô ấy một thời gian nữa.
Ngô Bình hẹn ba tháng sau sẽ đón cô ấy đi khỏi đây, Nguyệt Vũ vui vẻ đồng ý.
Sau khi tạm biệt bộ lạc Ám Nguyệt, anh suy xét một lúc rồi đến Long Kinh.
Hoàng đế Long Quốc đã đến Tiên Giới, bây giờ tình hình của Long Quốc khá hỗn loạn, hơn nữa tình hình hỗn loạn này bất lợi với anh, anh quyết định đến Long Kinh xem xét tình hình.
Đến Long Kinh, anh bèn đi gặp Chu Nguyên Thông trước.
Mấy ngày nay Chu Nguyên Thông đều tu luyện truyền thừa Kỷ Nguyên ở nhà, thấy Ngô Bình đến hắn rất vui, gọi người làm chuẩn bị đồ ăn thức uống.
Ngô Bình: “Đại ca, gần đây tình hình Long Quốc thế nào?”
Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Loạn như một nồi cháo”.
Ngô Bình: “Ồ, sao thế?”
Chu Nguyên Thông: “Các thế lực trong triều đấu đá lẫn nhau, đã có không ít người mất mạng hoặc bị nhốt vào đại lao. À phải rồi, chú đã bị cách khỏi chức Tổng thủ lĩnh”.
Ngô Bình không để ý lắm: “Em đã không còn là Tổng đốc nữa rồi, có làm Tổng thủ lĩnh hay không cũng chẳng khác gì”.
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Nói cũng đúng, tiền đồ của chú to lớn, Long Quốc chẳng xứng với chú”.
Ngô Bình cười nói: “Bây giờ em chẳng còn làm gì nữa cũng rất nhẹ nhõm, sau này có thể thường xuyên đến tìm đại ca uống rượu rồi”.
Chu Nguyên Thông bật cười: “Không làm thủ lĩnh cấm quân nữa cũng tốt, chú có thể chuyên tâm làm thủ lĩnh bên anh rồi”.
Hai người liên tục mời rượu nhau, cực kỳ vui vẻ.
Trời đã tối, Chu Nguyên Thông muốn giữ anh ở lại một đêm nhưng Ngô Bình nhớ vợ con, kiên quyết muốn về nhà. Anh vừa bước ra khỏi cổng, hai toán binh lính xông ra từ bên cạnh, tên dẫn đầu hét lớn: “Anh là Tổng thủ lĩnh cấm quân, Ngô Bình?”
Ngô Bình nhìn đám người này rồi nói: “Là tôi, các anh là ai?”
Người này hừ một tiếng: “Bọn tôi là Kim Long Vệ, nhận lệnh đến bắt anh”.
Ngô Bình: “Bắt tôi? Tôi phạm tội gì?”
Người này lạnh lùng nói: “Phạm tội gì thì đi rồi ắt biết, bắt lại”.
“Dừng tay!”
Chu Nguyên Thông bước ra tức giận nói: “Ai dám?”
Nhìn thấy Chu Nguyên Thông, đám người này vô cùng sợ hãi, sở dĩ đợi đến bây giờ mới bắt anh là vì họ không dám xông vào Chu phủ, dù sao vị chủ nhân nơi này cũng là người của Đại Thiên Tôn, ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt.
Ngô Bình lại nói: “Đại ca, hôm nay em muốn để chúng biết thế nào là mời thần thì dễ nhưng tiễn thần lại khó. Đại ca đừng xen vào chuyện này, em tự có tính toán của mình”.
Chu Nguyên Thông trầm tư một chốc rồi nói: “Được, nếu chú không ra uy một chút thì đám tạp nham này sẽ nghĩ anh em chúng ta dễ bắt nạt”.
Ngô Bình để mặc họ trói mình lại, bị nhốt vào trong đại lao Kim Long Vệ.
Đến nhà giam, anh bị cột vào trên một cây cột đồng, sau đó đám người ra đi ra ngoài, xung quanh trở nên yên ắng.
Đứng mãi cũng cảm thấy khó chịu, cả người anh run lên, xiềng xích trên người đều bị nung chảy, anh lắc lư bước ra khỏi nhà giam. Cánh cửa nhà lao vàng tiên kiên cố đó bị kiếm quang đánh trúng làm cho nó tan nát, hoàn toàn không thể ngăn được anh.
Lúc này mấy tên cai ngục đang ngồi trong sảnh uống rượu đánh bài, đột nhiên cảm thấy phía sau có người bèn quay lại nhìn thì thấy Ngô Bình.
Họ giật mình nhảy cẫng lên, đồng loạt tìm binh khí.
Ngô Bình nói: “Khỏi tìm nữa, các anh không đánh lại tôi đâu”, nói rồi anh phóng ra trọng lực, đám người này bỗng quỳ rạp xuống đất đến mức không nhấc nổi ngón tay.
Anh ngồi xuống, lấy một quả bàn đào ra, vừa ăn vừa hỏi: “Các anh có biết tại sao Kim Y Vệ lại muốn bắt tôi không?”
Mấy tên cai ngục quỳ dưới đất sắp khóc đến nơi, một tên trong đó nói: “Đại nhân, chuyện bắt anh không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi chỉ là mấy người canh gác nhà lao nhỏ bé thôi, anh bỏ qua cho bọn tôi đi, tôi không thở nổi”.
Ngô Bình vung tay lên, trọng lực biến mất, đám người này mới có thể đứng dậy.
Ngô Bình: “Bây giờ có thể nói rồi?”
Người này ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại nhân, tôi không rõ người khác thế nào nhưng tôi có nghe ngóng được một chút về tình hình của anh”.
Ngô Bình: “Ồ, nói tôi nghe xem”.
Thế là cai ngục này nói rõ một năm một mười những gì hắn biết.
Hóa ra sau khi hoàng đế đến Tiên Giới, những các quan lớn phụ tá trong triều và Thái tử xảy ra một trận chiến khốc liệt. Vì Ngô Bình là Tổng thủ lĩnh cấm quân nên bị coi là người đứng về phía đại tướng quân cấm quân Ngụy Nguyên. Trước đó vài ngày, Ngụy Nguyên bị nhốt vào trong đại lao, đang bị thẩm vấn điều tra. Ngụy Nguyên ngã ngựa, Ngô Bình cũng bị liên lụy, thế là Thái tử bèn phái Kim Y Vệ đến bắt Ngô Bình.
Thật ra nếu không phải vì Ngô Bình không ở Long Kinh thì đã bị bắt từ lâu rồi. Hôm nay anh đến thăm Chu Nguyên Thông, bị mật thám bên ngoài nhìn thấy nên Kim Y Vệ lập tức hành động.
Nghe thế cuối cùng anh cũng đã rõ nguyên nhân: “Xem ra dù tôi có giải thích, họ cũng sẽ không tin”.
Cai ngục này nói: “Anh mau chạy đi, những người bắt anh đến không chết thì cũng đã trở thành người tàn phế rồi”.
Ngô Bình thở dài: “Tôi nghĩ chuyện này phải đi tìm Thái tử nói cho rõ ràng”.
Mấy cai ngục ngớ người, đi tìm Thái tử? Hắn điên rồi sao?
Lúc này vài Kim Y Vệ bước vào, nhìn thấy Ngô Bình thế mà lại ở ngoài phòng giam, họ đều rất ngạc nhiên, lập tức rút binh khí ra lớn giọng nói: “Quay về”.
Ngô Bình nói: “Tôi bị oan, muốn đi tìm Thái tử phân bua rõ ràng”.
Mấy người này vừa tức vừa giận: “Tìm Thái tử? Anh nghĩ mình là ai? Một thường dân thôi, anh muốn gặp đại nhân của bọn tôi còn khó nữa chứ đừng nói là Thái tử”.
Ngô Bình: “Tôi bị oan, muốn tìm Thái tử minh oan”.
“Đánh hắn!”, mấy tên đó hét lên, lập tức bước đến đè Ngô Bình xuống.
Nhưng sức lực của Ngô Bình rất lớn, mặc dù đám người này ôm cánh tay, ôm chân nhưng Ngô Bình vẫn không bị xê dịch, tiếp tục đi về phía trước.
Những người phía trước vội vàng đóng cửa phòng giam lại, Ngô Bình lại giẫm thẳng lên bức tường.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, phù văn cửa ngục cực kỳ kiên cố nổ tung, sau đó sụp xuống, Ngô Bình mang theo Kim Y Vệ đi thẳng ra khỏi đại lao.
Lên đến trên phố, anh phóng lớn thân hình mình hóa thành người khổng lồ một trăm mét, sải bước đi đến hoàng triều, miệng lầm bầm: “Tôi bị oan, tôi tìm Thái tử nói lý”.
Chương 1549: Uy hiếp trữ quân
Quan binh đi tuần phát hiện ra Ngô Bình mà giật mình, kẻ này định xông vào hoàng cung, thế thì làm sao được? Trong thoáng chốc, tất cả mọi người lao tới ngăn cản Ngô Bình, bên này dùng thừng, bên kia dùng chão, tiếc rằng không thể nào kéo nổi Ngô Bình.
“Đùng đùng!”
Mỗi bước chân của anh khiến toàn bộ Long Kinh rung lên bần bật, đến cả Thái tử và đám quan viên đang ở trong hoàng cung cũng cảm nhận được.
Thái tử và vài đại thần đang nghị sự bên trong đại điện của hoàng cung, cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất, hắn ta nhíu mày: “Chuyện gì thế?”
Thám tử nhanh chóng đi điều tra, chẳng bao lâu sau đã vội vàng quay về báo cáo: “Điện hạ, có người muốn xông vào hoàng cung”.
Thái tử nghe thấy nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao thì hoàng cung không phải nơi mà ai muốn xông vào là xông vào được. Hắn ta điềm nhiên hỏi: “Người nào mà to gan thế?”
Thám tử đáp: “Là Ngô Bình - tổng thủ lĩnh cấm quân trước kia, kim y vệ ban nãy đã bắt hắn về quy án, đang đợi thẩm vấn, không ngờ kẻ này trốn ra khỏi lồng nhốt, nói rằng muốn tìm Thái tử điện hạ để kêu oan”.
Thái tử cười khẩy: “Hóa ra là người của Ngụy Nguyên à? Không cần thẩm vấn nữa, giết luôn đi”.
“Vâng!”. Đối phương lui xuống.
Không lâu sau đó, hoàng cung điều động một nhóm cao thủ ra ngoài giết Ngô Bình; trong số này có bốn vị Chân Tiên, tám bị Thần Tiên, tay cầm sát phù và thần binh, ai nấy đằng đằng sát khí.
Vào thời điểm này, Ngô Bình đã tới bên ngoài hoàng cung, giơ chân đạp bay cửa cung dày và nặng. Trận pháp trên cánh cửa lóe lên hào quang, bao nhiêu đại trận cũng không ngăn nổi anh.
“To gan!”
Một thị vệ Chân Tiên bay tới, bàn tay phải bỗng phình ra bằng cả căn phòng, đè mạnh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình thậm chí chẳng buồn nhìn, chỉ giơ tay vung chưởng tạo ra tiếng động cực lớn, sấm chớp đì đùng, Chân Tiên vừa ra tay kia bị anh hất văng, thổ huyết giữa không trung, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Thái tử điện hạ, tôi bị oan!”. Anh hét ầm một tiếng rồi biến thân thành người khổng lồ cao nghìn mét, uy thế hoành tráng, tiến bước về phía hoàng cung.
Lúc này các Chân Tiên và Thần Tiên khác cũng ra tay, đủ thứ pháp bảo và sát thủ đồng loạt “chào hỏi” Ngô Bình, nhưng không thể nào phá vỡ hàng phòng ngự của Ngô Bình.
“Đùng đùng!”
Ngô Bình càng đi càng nhanh, có người nhanh chân tới bẩm báo Thái tử: “Điện hạ, tên Ngô Bình đó sắp vào trong điện rồi, xin điện hạ tạm thời hãy lánh mặt”.
Thái tử giận dữ: “Đám vô dụng, các người có bao nhiêu cao thủ mà không ngăn nổi một mình hắn hay sao?”
Một thị vệ tỏ ra khổ sở: “Thái tử, thực lực của kẻ này quá kinh khủng, e là đã đến cấp bậc Đạo Quân rồi, chúng nô tài không ngăn nổi!”
Sắc mặt của Thái tử vô cùng khó coi, cuối cùng hắn ta cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Ta là Thái tử, chẳng lẽ lại sợ hắn? Dẫn hắn lên điện!”
“Đùng uỳnh!”
Không đợi ai truyền gọi, Ngô Bình giơ chân bước vào đại điện khiến phần đỉnh đổ sụp. Cơ thể cao lớn của anh lập tức thu nhỏ lại, xuất hiện trước mặt Thái tử và các quan viên.
Ngô Bình đảo mắt nhìn đám người này: “Ai là Thái tử?”
Thái tử nén lửa giận: “Chính là ta!”
Ngô Bình nhìn Thái tử, tuy còn trẻ tuổi, tướng mạo cũng tuấn tú, nhưng trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ, hiển nhiên hắn ta vô cùng phẫn nộ khi thấy anh xông vào.
Ngô Bình hỏi: “Thái tử, tôi phạm phải tội gì khiến anh đòi miễn chức vụ của tôi, còn sai người tới bắt tôi?”
Thái tử trầm giọng đáp: “Bổn Thái tử làm việc, chẳng lẽ còn phải giải thích với kẻ làm thần như các người sao?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên phải giải thích chứ, không giải thích thì vô lý quá, chẳng khác nào hôn quân. Hoàng đế bệ hạ yêu cầu Thái tử giám quốc, không phải để anh hồ nháo. Nếu anh hồ nháo, những đại thần như chúng tôi có nghĩa vụ phải nắn chỉnh Thái tử”.
Thái tử tức đến hộc máu, nổi giận đùng đùng mà thét lên: “Sao cơ? Nắn chỉnh bổn Thái tử? Nghĩ mình là ai hả!”
Giọng nói của Ngô Bình còn to hơn hắn ta: “Thái tử kêu cái gì?”
Đồng thời, anh giải phóng sức mạnh, Thái tử và những kẻ khác không chịu nổi, đồng loạt gục xuống sàn như chó chết.
Ngô Bình cúi xuống nhìn Thái tử: “Thái tử, không sao chứ? Sao lại gục xuống vậy?”
Thái tử cảm thấy vô cùng nhục nhã, gằn giọng quát: “Ngô Bình, bổn Thái tử nhất định sẽ không tha cho anh!”
Ngô Bình xách hắn ta lên như xách gà, sau đó lấy ra Minh Vương Đỉnh: “Thái tử, đây là Minh Vương Đỉnh, có thể luyện vật sống thành đan dược. Thái tử là trữ quân của Long Quốc, đan dược luyện ra được chắc sẽ không tầm thường đâu”.
Nói rồi anh định ném Thái tử vào trong, đám đại thần sợ đến tiểu ra quần, có người thét lên: “Ngô Bình, mau dừng tay!”
Ngô Bình liếc sang mới thấy người ngăn cản mình là một đại thần lớn tuổi, ông ta vội vàng quỳ xuống trước mặt anh: “Ngô đại nhân, cách làm trước kia của Thái tử quả thực nhiều sai sót, chúng ta hãy từ từ khuyên nhủ Thái tử, để hắn làm việc đúng đắn, được không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Được, vậy các người khuyên đi. Nếu không khuyên nổi, tôi sẽ luyện Thái tử thành đan dược. Dù sao thì nếu hắn ta là một hôn quân, để hắn ta sống chẳng khác gì tai họa”.
Thái tử sợ đến mức hồn bay phách tán từ bao giờ, lúc này mới phản ứng lại, giọng nói run rẩy: “Ngô Bình, anh dám mưu hại bổn Thái tử…”
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào Thái tử, lạnh lùng hỏi: “Mưu hại anh? Tôi muốn giết anh cũng có thể giết ngay lập tức, đơn giản như giết một con chuột, có hiểu không?”
Dứt lời, khí tức đáng gờm của anh lại được giải phóng ra bên ngoài, Thái tử hoảng hồn la lối: “Anh… anh rốt cuộc là ai?”
Ngô Bình cười khẩy: “Là người mà anh không thể đụng tới. Các người tranh quyền đoạt lợi không liên quan gì tới tôi, thế nên chớ làm liên lụy tới tôi. Lần này không giết anh vì tôi nể mặt hoàng đế; lần sau nếu anh còn dám đụng tới tôi, tôi sẽ luyện anh thành đan dược, biết chưa hả?
“Hỗn xược! Một thần tử như anh mà dám uy hiếp cả Thái tử sao?”
Một người đàn ông bước ra, vung chưởng qua không khí nhắm vào Ngô Bình. Khí tức của người này rất kinh khủng, võ đạo phi phàm.
Ngô Bình phất tay, ba nghìn kiếm ảnh phóng ra, chỉ trong thoáng chốc đã phá hỏng hàng phòng ngự của kẻ này; máu tươi bắn tung tóe, một vị Võ Tiên bị thương nặng ngã vật xuống đất.
Nhìn thấy cận vệ mạnh nhất bên cạnh mình không đỡ nổi một đòn tấn công của Ngô Bình, Thái tử cảm thấy vô cùng khiếp sợ, hắn ta run giọng: “Ngô Bình, bổn Thái tử thu lại lời nói trước đây, khôi phục tất cả chức vụ cho anh!”
Ngô Bình cười khẩy: “Cái danh tổng đốc hữu danh vô thực đó, tôi không hứng thú, thế nên không làm quan của Long Quốc cũng không sao. Nhưng anh sai người bắt tôi, món nợ này nên tính thế nào?”
Thái tử hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Nể mặt hoàng đế, tôi cho anh một cơ hội. Sau này anh không được phép dẫn binh tấn công bộ lạc Ám Nguyệt và nước Kim Ưng nữa, hai chỗ này là địa bàn của ta. Ngoài ra, anh cũng không được tiến đánh Linh Xuyên, nơi đó cũng là địa bàn của tôi, nghe rõ chưa?”
Thái tử vội đáp: “Tôi nghe rõ rồi!”
Ngô Bình buông Thái tử ra, phát hiện long ỷ của hoàng đế rất đẹp vì được khảm nạm từ mười lăm loại đá quý trân quý nhất trên thế gian. Anh bỏ long ỷ vào Động Thiên: “Ghế đẹp đấy, tôi mang về ngồi thử vài ngày”.
Nói xong, anh nghênh ngang rời đi, quay về Linh Xuyên.
Ngô Bình vừa đi, đại điện lập tức bùng nổ, các triều thần xôn xao chửi mắng Ngô Bình.
“Làm sao có thói ấy được, dám uy hiếp trữ quân! Đợi hoàng đế quay về, nhất định phải trị tội hắn thật nặng, tru di cửu tộc!”
“Không loại bỏ tên này thì uy nghiêm của Long Quốc để đâu? Thái tử điện hạ, phải lập tức triệu tập cường giả, xử chém kẻ này!”
“Kẻ loạn thần tặc tử này không thể giữ lại thêm một khắc nào nữa, phải nhanh chóng tiêu diệt!”
Nhìn đám đại thần hiện giờ liên tục chửi mắng nhưng lúc Ngô Bình còn ở đó thì không dám thở mạnh, Thái tử vô cùng giận dữ, lạnh lùng nói: “Các người nói có lý lắm đấy. Thế này đi, ta giao việc giết Ngô Bình cho các người, kẻ nào không làm được thì xách đầu tới gặp bổn Thái tử!”
Chương 1550: Hang Vạn Yêu
Sau khi nghe xong, đám đại thần mặt mũi trắng bệch, vội vàng chối đây đẩy. Người thì nói mình bị bệnh, kẻ lại kêu mình không thể nhìn thấy máu, vô số lý do gượng ép đến mức khiến mặt thái tử càng lúc càng sa sầm.
Trong đám người cũng có kẻ tư duy mạch lạc, một đại thần cất lời: “Thưa thái tử, kẻ này thực lực khó lường, dễ dàng đột nhập được vào hoàng cung, uy hiếp tới sự an toàn của ngài. Nếu kẻ này không phải thần tử của Long Quốc, vậy thì cứ tùy ý hắn đi. Đợi hoàng thượng quay về rồi trị tội hắn ta sau cũng không muộn”.
Thái tử nói: “Cũng chỉ còn mỗi cách đó. Lúc trước ai đã xui bổn thái tử đối phó hắn ta hả, đứng ra đây!”
Coi bộ thái tử muốn tính nợ nần, sắc mặt đám đại thần đều trắng bệch, không tình nguyện bước ra.
Thái tử nhìn bọn họ bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó nói: “Vốn dĩ ban đầu bổn thái tử không muốn động tới Ngô Bình, nhưng cái đám đốn mạt các ngươi lại cứ góp lời, lải nhải mãi không dứt. Rồi giờ thế nào hả? Ngô Bình kia đánh tới hoàng cung rồi đấy, mặt mũi bổn thái tử mất sạch, các ngươi hài lòng chưa?”
Đám người cuống cuồng quỳ rạp xuống: “Chúng thần đáng chết! Mong điện hạ bớt giận!”
Thái tử cười lạnh: “Các ngươi đúng là đáng chết! Người đâu, lôi ra ngoài chém!”
Lại nói tới chuyện sau khi đại náo hoàng cung một trận, Ngô Bình liền quay về Linh Xuyên, tới Kiếm Cung để chỉ điểm việc tu luyện cho các đệ tử.
Lúc này Côn Luân Kiếm Cung đã có ba Kiếm Tông. Trong số kiếm sư xuất hiện hai Kiếm Tông truyền kỳ, hơn một trăm Kiếm Tông cao cấp. Những thiên tài đó đều là hy vọng, là tương lau của Côn Luân Kiếm Cung, thế nên Ngô Bình muốn tập trung bồi dưỡng cho họ.
Suốt máy ngày liền, Ngô Bình vừa chỉ dạy cho đệ tử, vừa tu luyện Chu Thiên Chân Nhân, tiếp tục đả thông Linh Khiếu và Thần Khiếu.
Khi Linh Khiếu và Thần Khiếu tăng lên, thể chất của anh cũng dần được cải thiện, ngày càng hoàn mỹ hơn, Dương thần cũng trở nên mạnh mẽ thấy rõ.
Một ngày nọ, xung quanh Côn Luân Kiếm Cung đột nhiên bị bao vây bởi sương mù yêu, trận pháp bảo vệ núi cũng được kích hoạt, kiếm khí tuần tra liên tục khắp không trung để tìm ra kẻ xâm nhập.
Ngô Bình rời khỏi phòng luyện công, ngẩng đầu liếc đám sương mù yêu kia, lạnh lùng cất tiếng: “RỤt đầu rụt cổ, ngươi là rùa đấy phỏng? Cút ra đây!”
Anh há miệng quát, gió lớn ào ào nhanh chóng thổi tan đám sương mù yêu. Nhưng ngay sau đó, sương mù yêu lại ngưng tụ trên không trung, bên trong đám sương mù có một khuôn mặt to đùng, hai mắt đỏ như máu đang lạnh lùng thốt lên: “Nhóc con, ngươi dám chém hóa thân của bổn lão tổ, lão tổ ta sẽ ăn sạch máu thịt của cả họ nhà ngươi!”
Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi là Minh Huyết lão tổ đó ư? Lần trước chém ngươi là do ngươi gieo gió gặt bão!”
Minh Huyết lão tổ hừ lạnh: “Ta chính là Yêu Tôn, đối nghịch với ta thì ngươi sẽ phải hối hận”.
Lão ta vừa dứt lời, xung quanh Kiếm Cung liền bị bao phủ bởi một lĩnh vực cường đại. Bên ngoài lĩnh vực là sương mù yêu vô tận, một khi có sinh linh tiến vào thì sẽ bị sát cơ đáng sợ trong sương mù yêu giết chết.
Minh Huyết lão tổ: “Ngươi cho rằng trận pháp nơi này có thể cứu ngươi được ư?”
Ngô Bình đáp trả: “Minh Huyết lão tổ, lão cho rằng Kiếm Cung bọn ta sẽ bắt nạt lắm đúng không?”
Dứt lời, anh liền lấy ra một bùa ngọc rồi bóp nát. Một giây sau, mây gió trên trời biến ảo, Phiêu Miểu Đạo Quân liền xuất hiện giữa không trung.
Bà liếc Minh Huyết lão tổ, cất lời: “Yêu vật to gan, dám xông bào Thái Thanh Kiếm Tông! Chém!”
Minh Huyết lão tổ cười lạnh: “Tu vi của ta còn hơn hẳn mụ, mụ đòi chém ta kiểu gì?”
Vậy nhưng Phiêu Miểu Đạo Quân chỉ khẽ vẩy bàn tay ngọc ngà, kiếm quang vô hình vô chất liền bay vụt ra, sau đó, xung quanh Minh Huyết lão tổ trở nên trùng điệp huyền ảo, động tác và tư duy của lão cũng chậm hẳn.
Minh Huyết lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ chút đạo hạnh cỏn con đó mà cũng muốn làm bổn lão tổ bị thương ư?”
“Vây!”
Bà ấy còn chưa dứt lời thì Minh Huyết lão tổ bỗng đột nhiên biến sắc, chẳng biết cánh tay trái của lão đã bị kiếm quang vô hình chặt đứt tự khi nào. Hóa ra vì đang ở trong ảo cảnh nên thậm chí lão còn chẳng có cảm giác đau, cũng không nhìn thấy kiếm quang nào hết.
Minh Huyết lão tổ thét to, thúc đẩy huyết quang cuồn cuộn, hướng về phía không trung hòng trốn thoát, song bất kể lão cố gắng bay kiểu gì thì người vẫn ở nguyên chỗ cũ, không cách nào thoát khỏi ảo cảnh cho Phiêu Miểu Đạo Quân tạo ra.
Ngô Bình cười lạnh: “Minh Huyết, cảm giác thế nào? Đến cả Đạo Tổ cũng chẳng dám xông vào ảo cảnh của sư tôn ta, lão cho rằng mình có thể kiên trì được mấy phút?”
Song đúng lúc này, có một luồng sáng tím từ phía Tây bay tới rồi dừng lại, một cô gái xuất hiện, thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Cô ta mặc một bộ váy xanh thêu hoa hồng, thắt bím tóc to, cười nói: “Phiêu Miểu, ai cho bà cái gan mà dám đánh tu sĩ của hang Vạn Yêu ta!”
Phiêu Miểu Đạo Quân im lặng không đáp, mà chỉ nhìn về phía cách đó không xa.
Trong hư không đột nhiên có một đốm nhỏ xuất hiện, nó lan rộng dần, cuối cùng biến thành một chiếc kim bàn hình tròn, mặt ngoài kim bàn như thể có cả gợn sóng. Tiếp theo đó, trong kim bàn có một người đàn ông trung niên xuất hiện, tướng mạo nho nhã, trên mặt mang theo nụ cười, người bận chiếc áo choàng lam nhạt, trong tay cầm theo đoản kiếm chừng một thước.
Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện thì cô nhóc đã cười lạnh, nói: “Huyền Đô, ta còn tưởng lão chết rồi cơ!”
Người vừa tới chính là Huyền Đô lão tổ, ông cười cười cất lời: “Tứ tiểu thư, ta khỏe lắm, chứ không yếu xìu như cha ngươi, chỉ một lần lôi kiếp mà đã vong mạng”.
Cô nhóc tức giận hừ: “Huyền Đô! Đệ tử của lão dám đánh Yêu Tôn dưới trướng ta bị thương. Lão tưởng ta dễ bắt nạt lắm à?”
Huyền Đô đáp: “Chuyện của đám tiểu bối thì cứ để bọn họ tự giải quyết, chúng ta vẫn không nên nhúng tay thì hơn”.
Cô nhóc cười lạnh: “Huyền Đô, đệ tử của ông dám đánh Yêu Tôn của hang Vạn Yêu chúng ta bị thương, ta sẽ dẫn theo trăm vạn yêu binh diệt trừ Thái Thanh tiên giáo của các ông!”
Huyền Đô lão tổ thản nhiên nói: “Tứ tiểu thư, ta khách sáo với cô là nghĩ tới giao tình cùng lệnh tôn năm xưa, cô hãy thức thời đi”.
Cô nhóc tức giận: “Lão già Huyền Đô, muốn đánh cứ đánh, bổn tiểu thư chấp hết!”
Huyền Đô lão tổ khẽ thở dài, nhẹ nhàng vung đoản kiếm trong tay lên. Lúc ông xuất kiếm, đất trời và vạn vật, thậm chí đến cả thời gian cũng ngừng lại, trên cổ cô gái kia đột nhiên xuất hiện một đường tơ máu.
Lúc Huyền Đô thu kiếm về, nàng ta mới có thể cử động bình thường, vừa sợ vừa tức: “Không ngờ lão lại đột phá rồi!”
“Tứ tiểu thư, ta không giết cô, chỉ giữ lại tên yêu vật này, cô đi đi”. Huyền Đô thản nhiên nói, cũng dần thu bớt sát khí, khiến tứ tiểu thư kia không dám hó hé gì nữa.
Nàng ta nhìn chằm chằm Huyền Đô lão tổ và Ngô Bình bằng ánh mắt hằn học, sau đó quay gót đi thẳng.
Sau khi tứ tiểu thư khuất dạng, Huyền Đô bỗng quơ tay, thu Minh Huyết lão tổ kia vào trong tay áo. Vị Yêu Tôn thực lực mạnh mẽ này chẳng có nổi cơ hội phản kích mà đã bị tóm gọn.
Phiêu Miểu Đạo Quân lên tiếng: “Sư tôn, người đoán là hang Vạn Yêu sẽ xuất thủ ạ?”
Huyền Đô khẽ thở dài: “Hang Vạn Yêu xuất hiện chứng tỏ Yêu Giới đang rục rịch”.
Ngô Bình nói: “Sư tổ, sư tôn, cùng đến Kiếm Cung trò chuyện đi ạ”.
Sau khi mời hai người tới Kiếm Cung, Ngô Bình liền rót trà, sau đó hỏi: “Sư tổ, lai lịch của hang Vạn Yêu kia là thế nào vậy ạ? Cô nàng tứ tiểu thư kia thoạt nhìn cũng có thực lực tương đương Đạo Tổ”.
Huyền Đô lão tổ đáp: “Cha cô ta là Yêu Thần của Yêu Giới. Cô ta lập nên hang Vạn Yêu tại đại lục Côn Luân, hẳn là muốn lấy đại lục này làm đòn bẩy để khuếch trương thế lực”.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Yêu Giới có thể thu lợi được gì qua việc này?”
Huyền Đô lão tổ: “Yêu tộc có thể luyện hóa con người thành yêu binh. Yêu tộc rất mạnh, nhưng điểm yếu duy nhất là sản sinh ít, dù sao con người mới chính là hóa linh của vạn vật. Thực vật hay dã thú bình thường muốn trở nên thông minh giống con người là điều vô cùng khó khăn, mấy trăm vạn năm cũng chưa chắc đã sinh ra được một yêu vật. Thế nên Yêu tộc đã nghĩ tới một cách chính là truyền công pháp của Yêu tộc cho con người, để bọn họ biến thành yêu nhân và nhập hội của bọn chúng, trở thành yêu binh”.
Ngô Bình chợt nghĩ tới vị tổ gia đã hóa thành thi yêu, bỗng cất lời: “Từ người biến thành yêu chỉ e cũng chẳng phải chuyện dễ dàng”.
Huyền Đô lão tổ nói: “Yêu Giới có một thứ được gọi là ‘Hóa Yêu Đan’, sau khi nuốt nó thì sẽ trở thành quái vật nửa người nửa yêu”.