Ngô Bình nói: “Y thuật là không giới hạn. Hơn nữa em có bao giờ thấy ai cảm mạo hay phát sốt là tới tìm anh chữa không? Đến bệnh viện là để bổ sung và làm toàn vẹn trình độ chữa bệnh. Dù sao thì y thuật anh học và chữa bệnh hiện đại cũng không giống nhau”.
Anh nói tiếp: “Mặt khác, trị bệnh cứu người cũng là thiên chức của người thầy thuốc, giờ anh tạm thời không làm gì được, vừa hay có thể tới bệnh viện cứu giúp bệnh nhân, thế chẳng phải rất tốt sao?”
Đường Tử Di cười đáp: “Rất tốt, em sẽ đưa anh đi làm hàng ngày!”
Ngô Bình: “Không cần đâu em, anh sẽ thuê trọ gần bệnh viện!”
Đường Tử Di: “Vậy cũng để em thuê cho, em nấu cơm cho anh chứ!”
Ngô Bình nghĩ ngợi rồi đáp: “Phải rồi, Tử Di, ngày mai người của anh sẽ tới, em thu xếp giúp anh”, người anh nhắc tới là bốn tỳ nữ và Lina.
Đường Tử Di: “Ok anh!”
Ngày kế, theo mệnh lệnh của Ngô Bình, Lina tìm tới, từ Thiên Kinh chạy đến Vân Kinh, cùng đi còn có người nhà của Ngô Bình.
Ông bà ngoại của anh đi du lịch, họ ở lại Thiên Kinh cũng chỉ để chơi thôi, giờ nghe nói Ngô Bình ở Vân Kinh thì cũng tới đây. Dù sao Vân Kinh cũng cách nhà cũ gần hơn, không xa xôi như Thiên Kinh.
Đường Tử Di cũng không quá ngạc nhiên về sự tồn tại của Lina và mấy người Mộc Lan, dù gì cô ấy cũng biết Ngô Bình là giáo chủ Hắc Thiên, tất nhiên không thể thiếu sự phô trương.
Ngô Bình vừa đến nơi đã được Đường Minh Huy nhiệt tình chào đón.
Sau khi gặp mặt người thân, Ngô Bình phải đi bệnh viện.
Bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh nằm trong những viện top đầu cả nước, là một trong hai bệnh viện tổng hợp có chuyên môn tốt nhất Giang Nam. Có thể tiến vào đây làm việc đều là nghiên cứu sinh tốt nghiệp chức vị thạc sĩ của đại học y đứng đầu, dù là thế thì tỷ lệ trúng tuyển cũng không quá cao.
Đương nhiên, điều này cũng đồng nghĩa rằng một khi tiến được vào bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh thì sẽ có địa vị xã hội cực cao và thu nhập khá khủng. Một bác sĩ bình thường của bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh có tiền lương tối thiểu là năm mươi nghìn, nếu là bác sĩ chủ trị thì phải có một khoa nổi trội, thế thì thu nhập mỗi năm lên tới cả trăm nghìn cũng là bình thường. Có vài chuyên gia kỹ thuật ra ngoài giải phẫu giúp người ta cũng phải nhận được thù lao là ba, năm mươi nghìn, một tháng làm năm, sáu ca là có mấy chục nghìn tiền thu nhập thêm.
Ở bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh, không chỉ bác sĩ khó vào mà bệnh nhân cũng không dễ nhập viện. Số thứ tự khám chữa bệnh đã xếp dài tới cả tháng sau rồi, vậy nên ở đây cũng có khá nhiều cò. Nếu muốn khám chữa sớm thì phải dùng mấy nghìn tệ mua số từ trong tay cò bệnh viện hoặc phải quen biết bác sĩ làm ở đây, từ đó dùng quan hệ đi cửa sau.
Mà dù như thế, ngày nào bệnh viện này cũng kín chỗ, người có bệnh khó trị mấy tỉnh xung quanh đều đổ dồn về đây thăm khám.
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên nên bệnh viện luôn là tổ chức không bao giờ thiếu mối làm ăn.
Lúc này, Ngô Bình đang đứng ở cửa lớn bệnh viện trực thuộc, cách đó không xa, Hạ Ninh đã dáo dác ngó nghiêng, thấy Ngô Bình rồi thì vội vẫy tay với anh.
Ngô Bình bước nhanh tới, cười chào: “Hạ Ninh, cô nói với viện trưởng chưa?”
Hạ Ninh cười đáp: “Nói rồi, giờ tôi dẫn anh đi làm thủ tục nhận việc, phải rồi, có mang theo lý lịch cá nhân không?”
Ngô Bình lấy ra một túi hồ sơ: “Đều ở trong đây!”
Hạ Ninh nhận lấy túi hồ sơ: “Theo tôi nào!”
Cô ấy vừa đi vừa xem hồ sơ của Ngô Bình, thấy bằng tiến sĩ y và dược học của Hoa Thanh thì không khỏi cảm thán: “Anh giỏi quá, chuyên môn cao như vậy thì viện trưởng sẽ trọng dụng anh lắm!”
Ngô Bình cười: “Tôi không có kinh nghiệm thực tiễn gì, sợ là viện trưởng sẽ chê thôi!”
Có Hạ Ninh dẫn đường, lại đã đánh tiếng với viện trưởng, Ngô Bình thuận lợi một đường, anh nhanh chóng làm xong thủ tục.
Sau khi hoàn tất toàn bộ thủ tục thì đã là một tiếng sau, Hạ Ninh nói: “Đi thôi, tới gặp viện trưởng, ông ấy có hứng thú với anh lắm đấy!”
Ngô Bình cũng cười: “Ông ấy là viện trưởng, nhân vật lớn cấp tỉnh mà muốn gặp một bác sĩ quèn như tôi làm gì thế?”
Hạ Ninh đáp: “Khi làm thủ tục, tôi đã giới thiệu về anh cho ông ấy, viện trưởng muốn gặp anh trước”.
Ngô Bình sờ mũi: “Được rồi, vậy cứ gặp đi!”
Hạ Ninh đụng vào bả vai anh: “Sao trông anh có vẻ không muốn lắm thế!”
“Không có, Hạ Ninh, cảm ơn cô chuyện hôm nay nhé!”
Hạ Ninh cười: “Cảm ơn thì không cần. Tôi gần như đang ở free biệt thự của anh mà, tôi đang không biết cảm ơn thế nào đây. À, trong lúc thực tập anh sẽ không có lương nhưng có thể trọ miễn phí. Cơ mà anh có tiền như vậy, chắc cũng chẳng đếm xỉa chút tiền lương thế này đâu nhỉ!”
Ngô Bình: “Được rồi, tôi tới khoa nào?”
Hạ Ninh: “Anh theo tôi trước, khoa chúng tôi đang cần người. Trình độ anh cao thế thì có thể giúp tôi rồi. Yên tâm đi, chờ tôi có tiền thưởng, sẽ chia anh một nửa!”
Ngô Bình cũng đùa: “Hào phóng quá vậy, đừng nói cô đang cua tôi đấy nha!”
Tay Hạ Ninh vỗ một cái lên mông Ngô Bình: “Dáng người ngon đấy! Hôm nào cho tôi nếm thử “kỹ thuật” của anh đi!”
Ngô Bình cạn lời: “Hạ Ninh, phiền cô tỏ ra mình thục nữ một chút!”
Hạ Ninh là cô gái thẳng – băng nên không hề cho rằng điều này có gì quan trọng: “Phía trước là văn phòng của viện trưởng!”
Hai người tới nơi, cô ấy gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói rất to: “Vào đi!”
Hạ Ninh đẩy cửa vào: “Viện trưởng, tôi dẫn người tới rồi đây, mời ông đánh giá”.
Viện trưởng bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi với mái đầu Địa Trung Hải, vóc dáng không cao, mặt tròn và nụ cười hiền lành.
“Ha ha, cậu là Ngô Bình nhỉ, mời ngồi!”
“Chào viện trưởng!”
Ngô Bình cũng không khách sáo, anh ngồi xuống ghế đối diện, Hạ Ninh cũng ngồi, cười mà không nói gì.
Viện trưởng cười: “Hồ sơ của cậu thì Hạ Ninh có nói với tôi rồi. Theo tôi biết, cậu là tiến sĩ hai bằng của Hoa Thanh, đúng là hiếm có nha, mà cậu còn trẻ tuổi thế này thì chắc là một thanh niên cầu tiến và thông minh!”
Ngô Bình: “Viện trưởng quá khen!”
Viện trưởng: “Có thể giới thiệu một chút về lĩnh vực mà cậu am hiểu không?”
Ngô Bình: “Tôi có nghiên cứu về ngoại khoa, nội thần kinh, nhi khoa, di truyền miễn dịch, bệnh về máu. Về dược học thì có thể trích xuất dược phẩm và bào chế, có chút hiểu biết về dược tính”.
Viện trưởng nghe xong cũng ngẩn người. Nên biết y học hiện đại phân chia khá chi tiết nên đa phần bác sĩ cũng chỉ chuyên môn về một, hai loại.
Ví dụ như một chuyên gia hàng đầu có thể nghiên cứu sâu về bệnh tiết niệu, thậm chí là tìm hiểu thêm về vài loại nằm trong hệ thống tiết niệu; hay như bác sĩ nào đó chỉ chuyên về bệnh tim, không thì chỉ chăm chăm vào bệnh động mạch vành.
Còn Ngô Bình thì hiển nhiên là đồng thời nghiên cứu quá nhiều, điều này vượt ngoài dự đoán của viện trưởng.
Vẻ mặt viện trưởng có chút không ổn, trong lòng mắng thầm anh là tham thì thâm, chẳng lẽ người trước mặt lại là một người vạn năng?
Viện trưởng thản nhiên: “Cậu học không ít nhỉ, thế này đi, cậu tới khoa cấp cứu trước đã!”
Hạ Ninh đứng bật dậy: “Viện trưởng, chẳng phải đã cho Ngô Bình theo tôi sao?”
Viện trưởng cũng đáp: “Tạm định thế đã. Được rồi, cô dẫn cậu ấy tới khoa cấp cứu làm thủ tục đi!”
Thấy thái độ viện trưởng đột ngột thay đổi như vậy, Hạ Ninh có chút khó hiểu, nhưng cô ấy cũng chẳng để bụng, nhanh chóng dẫn Ngô Bình tới khoa cấp cứu.
Trên đường đi, Hạ Ninh cười nói với anh: “Ngô Bình, chắc viện trưởng nghĩ anh nói quá, loại tham nhiều không chuyên cái nào ấy!”
Ngô Bình tất nhiên cũng hiểu: “Tôi chỉ nói thật thôi, ông ấy tin hay không thì tùy, à, khoa cấp cứu chắc bận lắm nhỉ?”
Hạ Ninh đáp: “Cũng không tới mức quá bận, khoa cấp cứu là nơi bệnh nhân cần tới đầu tiên, thường thì tình huống của người bệnh sẽ khá nghiêm trọng, có người bị chém, tai nạn giao thông, trúng độc, lên cơn đau tim, xuất huyết não, nhồi máu... tóm lại là ở khoa cấp cứu, anh phải là bác sĩ toàn năng, nếu không khó mà ứng phó kịp!”
Ngô Bình: “Rất tốt, khá hợp phong cách của tôi!”
Hạ Ninh: “Nếu anh không ngại thì cứ ở khoa cấp cứu vài ngày, sau đó tôi sẽ tìm viện trưởng đòi người!”
Chương 832: Cuộc phẫu thuật đầu tiên
Vừa vào phòng cấp cứu, Ngô Bình đụng phải một bệnh nhân bị thương tận xương đang được bác sĩ khiêng từ trên xe cấp cứu xuống. Người này khoảng 17, 18, bị thương rất nghiêm trọng, chân trái gần như gãy lìa, xương vỡ vụn, mạch máu và bắp thịt đều lộ ra ngoài, máu tươi đầm đìa.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, phát hiện tình hình bệnh nhân trông có vẻ nghiêm trọng nhưng không hề nguy hiểm tới tính mạng. Anh và Hạ Ninh vào phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu nhìn thoáng qua rồi nói: “Toàn bộ gân, bắp thịt đều bị đứt rời, da thịt hoại tử, mạch máu bị tổn hại khá nhiều, xương cốt vỡ vụn, phải cho phụ huynh ký tên cắt bỏ thôi!”
Trong bệnh viện, với tình huống thế này thì không thể giữ được chân nữa, bác sĩ khám không sai.
Đưa bệnh nhân tới là một đôi vợ chồng trung niên, họ nghe thế thì suy sụp, người vợ khóc lóc: “Bác sĩ, cầu xin các vị, thằng bé còn nhỏ, nhất định phải giữ được chân cho nó!”
Bác sĩ nói: “Các người là người nhà của bệnh nhân nhỉ. Tình hình của người bệnh quá nghiêm trọng, bắp thịt hay thần kinh, mạch máu gần như đã mất phần lớn, xương cốt vỡ vụn quá, tôi cho rằng cắt bỏ là cách làm tối ưu nhất. Đương nhiên, nếu các vị kiên quyết muốn giữ chân thì chúng tôi vẫn sẽ làm hết sức, có điều tỷ lệ thành công cũng không hơn 1%. Thêm nữa là còn có thể gây ra biến chứng nặng, đe dọa tính mạng của bệnh nhân”.
Ngô Bình ở cạnh, không nhịn được mà chen nang: “Mấy công năng quan trọng ở chân vẫn còn, mạch máu và thần kinh còn khá đầy đủ, có thể giữ được chân!”
Bác sĩ nhìn Ngô Bình một cái rồi hỏi Hạ Ninh bên cạnh: “Bác sĩ Hạ, đây là người của cô?”
Hạ Ninh: “Bác sĩ Triệu, đây là bác sĩ mới tới, tên Ngô Bình, tôi dẫn anh ta tới làm thủ tục!”
Bác sĩ Triệu cười: “Hiện tại người mới lợi hại ha. Cậu nói giữ được chân thì tôi hỏi cậu, miệng vết thương lớn thế này, bên trong còn dính bùn đất, 90% sẽ nhiễm trùng, cậu định chữa thế nào?”
Ngô Bình: “Cơ thể con người có khả năng tự chữa lành cực mạnh, sau khi sử dụng phương pháp vật lý thì có thể bỏ chân vào dịch thể chữa trị để nó tự khôi phục, dịch thể chữa bệnh có thể phòng ngừa nhiễm trùng!”
Bác sĩ Triệu tức giận nói: “Dịch thể chữa trị? Tự cậu sáng tạo ra à?”
Ngô Bình: “Cứ xem là thế đi!”
Bác sĩ Triệu nhìn về phía Hạ Ninh: “Bác sĩ Hạ, người mới giỏi quá, e là khoa cấp cứu không dùng nổi một nhân vật tầm cỡ vậy đâu!”
Hạ Ninh lại khá tin tưởng Ngô Bình: “Bác sĩ Triệu, Ngô Bình là tiến sĩ y học của Hoa Thanh, trình độ cao lắm, hay vầy đi, giao người bệnh mới này cho anh ta, được không?”
Bác sĩ Triệu cười ha ha: “Được, chỉ cần cậu ta dám, tôi không có ý kiến!”
Hai vợ chồng trung niên nghe Ngô Bình có thể giữ chân cho con trai thì vừa mừng vừa sợ, liên thanh nói cảm ơn.
Thủ tục của Ngô Bình đã xong xuôi, anh đến khoa cấp cứu ký rồi nhận trang phục cách ly và thẻ công tác.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, chị ta lật xem sơ yếu lý lịch của Ngô Bình một lượt, cười nói: “Chàng trai, lý lịch không tệ, cố gắng làm nhé”.
Chị ta gọi một cuộc điện thoại, sau đó một bác sĩ trẻ chừng ba mươi tuổi có vẻ ngoài lịch sự đi đến.
“Chủ nhiệm, chị tìm tôi?”
Chủ nhiệm khoa nói: “Bác sĩ Mã, cậu ta là thực tập sinh mới tới, sau này đi theo cậu”.
Bác sĩ Mã nhìn Ngô Bình, nói: “Được”.
Sau đó nói với Ngô Bình: “Đi theo tôi”.
Anh ta dẫn Ngô Bình đến một văn phòng, trên mặt bàn hình bầu dục, bốn bác sĩ bồi dưỡng đang cúi đầu viết bệnh án.
Bác sĩ Mã thản nhiên nói: “Tôi tên là Mã Chí Viễn, bọn họ đều là người tôi hướng dẫn. Cậu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi bọn họ”.
Bác sĩ cấp cứu bận rộn nhiều việc, bác sĩ Mã nói vài câu rồi đi ra ngoài, không có thời gian dặn dò những chuyện khác.
Bốn bác sĩ đang ngồi ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu viết bệnh án.
Lúc này Hạ Ninh đi tới, nói: “Tôi còn cuộc phẫu thuật, phẫu thuật xong sẽ tới tìm anh”.
Bốn bác sĩ nhìn thấy Hạ Ninh xinh đẹp thì đều ngước nhìn, còn có hai người chào hỏi cô ấy.
Ngô Bình nói: “Tôi không có việc gì, cô làm việc của mình đi”.
Sau khi Hạ Ninh đi, một bác sĩ để ria mép hỏi: “Anh biết chủ nhiệm Hạ?”
Ngô Bình: “Ừm”.
Anh ta cười nói: “Tôi tên là Hồ Duyệt, tới từ học viện trực thuộc học viện y Giang Bắc, anh thì sao?”
Học viện y Giang Bắc là học viện y tốt trong khu Giang Nam, chất lượng dạy học khá tốt, học viện trực thuộc cũng có thực lực nhất định.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, tiến sĩ của Hoa Thanh”.
Hồ Duyệt giật nảy mình: “Anh là tiến sĩ Hoa Thanh, vậy mà lại chạy tới nơi này, vì sao không ở lại Thiên Kinh?”
Dưới tình huống bình thường, nghiên cứu sinh đều có thể lấy được chứng chỉ đào tạo. Mà tốt nghiệp tiến sĩ giống như Ngô Bình, có thể thoải mái tìm được công việc trong bệnh viện cao cấp ở Thiên Kinh.
Ngô bình nói: “Nhà tôi cách nơi này khá gần, cho nên tới đây làm việc”.
Nói xong, anh thoáng nhìn thủ tục nhận chức của mình, nói: “Trước mắt tôi đến đây với danh nghĩa bác sĩ bồi dưỡng, giống các anh”.
Trong bốn người có một bác sĩ nữ, khuôn mặt tròn, có tàn nhang nhàn nhạt, nhìn rất trẻ trung hoạt bát, cô ta nói: “Bác sĩ Ngô, tiến sĩ Hoa Thanh rất khó thi được, anh thật lợi hại”.
Ngô Bình cười nói: “Cũng không khó lắm”.
Hồ Duyệt: “Bác sĩ Ngô, anh học đại học trường nào?”
Ngô Bình: “Tôi là học liên thông đại học tiến sĩ trong cùng một trường”.
Hồ Duyệt khiếp sợ: “Lợi hại! Hình như học liên thông là tám năm nhỉ? Hơn nữa điểm chuẩn rất cao”.
Bác sĩ nữ này cũng lập tức lộ vẻ sùng bái: “Học thần, về sau mong anh chỉ bảo chúng tôi nhiều hơn”.
Ngô Bình: “Không dám, mọi người học hỏi lẫn nhau”.
Khi đang nói chuyện, lại thấy bác sĩ Triệu và bác sĩ Mã kia đi tới, bác sĩ Triệu liếc mắt nhìn, sau đó nói với Ngô Bình: “Người bị thương ở chân kia cần phẫu thuật, cậu có dám mổ chính hay không?”
Trên thực tế, Ngô Bình đã có đầy đủ giấy chứng nhận, có tư cách phẫu thuật. Không thể nghi ngờ, bác sĩ Triệu này muốn gây khó dễ cho Ngô Bình, anh ta biết rõ độ khó của phẫu thuật, xác xuất thành công rất thấp. Nếu Ngô Bình không dám nhận, chứng tỏ lúc trước anh chỉ đang nói bậy nói bạ, nếu như anh dám nhận, vậy rất có thể sẽ bị người nhà bệnh nhân kiện ra tòa.
Ngô Bình nói: “Có gì không dám, đi thôi!”
Bác sĩ Triệu thoáng nhìn bốn bác sĩ bồi dưỡng, cười nói: “Các anh cũng đi cùng mở mang tầm mắt, xem trình độ của tiến sĩ y học Hoa Thanh thế nào”.
Cứ như vậy, nhóm người đi đến phòng phẫu thuật.
Sau khi Ngô Bình khử trùng, một y tá giúp anh mặc trang phục phẫu thuật, đeo găng tay vô khuẩn.
Trước bàn phẫu thuật, bệnh nhân đã được gây tê nửa người.
Ngô Bình thoáng nhìn, trong khay phẫu thuật đặt các loại dao phẫu thuật, kéo phẫu thuật, kẹp cầm máu và mấy chục loại lưỡi dao, các loại chỉ khâu, máy ghép nối, dao điện…
Ngô Bình từng học y hiện đại, mặc dù nhớ rõ trong đầu, nhưng cũng không thực hành nhiều, những thứ này, đa số anh đều chưa nghiêm túc sử dụng.
Chân của bệnh nhân bị xe tải cán qua, vô cùng thê thảm, tình huống thế này gần như không cần phải phẫu thuật nữa.
Ngô Bình vô cùng tập trung, trước tiên nối mấy mạch máu bị tổn thương cho bệnh nhân. Nối mạch máu là thao tác phẫu thuật tương đối khó khăn, nhưng bệnh viện bây giờ có máy ghép nối mạch máu khá tiên tiến, chỉ là nó không hiệu quả đối với mạch máu quá nhỏ.
Chương 833: Trực tiếp phẫu thuật
Lúc này, chuyện đầu tiên Ngô Bình muốn làm là khôi phục nguồn cung máu cho chân bị thương. Anh khâu lại mạch máu lớn, mũi kim cẩn thận, mà tốc độ lại rất nhanh, khiến người xem cũng hoa mắt.
Hồ Duyệt cũng xem ngây người, kinh ngạc nói: “Nhanh quá!”
Thủ thuật của Ngô Bình quả thật rất nhanh, một mạch máu lớn mà năm giây đã kết thúc, phẫu thuật kết thúc hoàn hảo. Sau đó là đến mạch máu nhỏ, anh cũng khâu lần lượt theo thứ tự. Cuối cùng mới là phần mạch máu nhỏ khó nhất.
Những mạch máu nhỏ này, bác sĩ phải tìm cả nửa ngày mới phát hiện ra, muốn nối lại chúng, độ khó cực kỳ cao. Loại mạch máu này, nhất định tiến hành khâu dưới kính hiển vi mới được.
Nhưng Ngô Bình không cần, anh dùng kim phẫu thuật siêu nhỏ có đường kính hai mươi micron để khâu lại mạch máu. Lúc này, mọi người đã không thể nhìn rõ anh đang khâu gì nữa rồi, chỉ cảm thấy hai tay anh di chuyển nhanh chóng, sau đó vết máu đã biến mất rồi.
Khâu xong mạch máu, đã thiết lập lại được nguồn cung máu, thân thể và xương cốt sau đó mới có thể phát triển. Vì vậy tiếp theo, anh lại tiếp tục nối các dây thần kinh của người bệnh.
Anh từng có kinh nghiệm nối dây thần kinh, hơn nữa bây giờ anh cũng đã khác xưa, y thuật cũng thành thạo hơn trước. Tuy anh rất yếu, nhưng trí nhớ thì vẫn tồn tại, anh dựa vào trí nhớ và thị lực siêu phàm, có thể kết nối các dây thần kinh một cách chính xác nhất.
Nối xong dây thần kinh, đã dùng hết nửa tiếng đồng hồ.
Cơ thể Ngô Bình còn khá yếu, lúc này trên trán anh cũng đầy mồ hôi.
Một y tá nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh, bác sĩ Triệu đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình phẫu thuật không nói lời nào. Anh ta là người trong nghề, từ mấy giây trước Ngô Bình khâu mạch máu, thì anh ta đã biết trình độ đối phương vượt xa cao thủ như mình!
Thân là một bác sĩ, anh ta tôn kính các cao thủ trong nghề, vì vậy giây phút đó, anh ta chỉ còn lại sự kính phục dành cho Ngô Bình, chứ không còn cảm xúc gì khác.
Lúc này, trên màn hình lớn trong phòng viện trưởng đang trình chiếu tình hình Ngô Bình mở chính. Thì ra, trong phòng phẫu thuật có camera độ phân giải cao, quay lại toàn bộ quá trình phẫu thuật, làm như vậy, vốn là để tiện cho những người trong nghề quan sát học tập.
Hạ Ninh vừa làm xong phẫu thuật, lúc này cũng đang xem Ngô Bình mổ, gương mặt cô ấy tươi cười đầy vẻ khâm phục, nói: “Viện trưởng, kim phẫu thuật hai mươi micron của bệnh viện chúng ta chỉ từng được dùng một lần. Ông xem Ngô Bình, anh ấy vẫn đang dùng. Chậc chậc, đúng là giỏi, so với anh ta tôi còn hơn cả tệ nữa”.
Vẻ mặt viện trưởng tươi cười: “Trang thiết bị là loại tốt nhất, tay vững, tâm vững, mắt tinh, hiểu rõ phương hướng giải quyết vấn đề thần kinh và mạch máu, tốt lắm!”
Hạ Ninh: “Viện trưởng, vậy ông còn để anh ấy ở khoa cấp cứu?”
Viện trưởng nói: “Nếu đã đi rồi thì cứ làm một thời gian vậy. Kiểu người này để ở đâu thì cùng nổi bật”.
Hạ Ninh: “Được thôi. Để anh ấy ở khoa cấp cứu vài ngày, sau đó đến khoa tôi. Tôi rất kỳ vọng được hợp tác với anh ấy đấy”.
Viện trưởng: “Không vấn đề. Hơn nữa bên phía cô có cần gì, thì có thể điều động Ngô Bình qua bất kỳ lúc nào. Đúng rồi, tôi quyết định đưa Ngô Bình vào biên chế chính thức”.
Hạ Ninh: “Được, quay về tôi sẽ nói với anh ấy”.
Sau khi Hạ Ninh rời đi, viện trưởng gọi thư ký đến nói: “Anh đăng video phẫu thuật của Ngô bình lên trang mạng Phẫu thuật cho tôi, để người trong ngành khắp toàn cầu đánh giá xem sao”.
Thư ký gật đầu: “Viện trưởng, ông không sợ cậu ấy bị bệnh viện lớn ở nước ngoài mời về sao?”
Viện trưởng cười nói: “Không sợ, bởi vì tiền lương tôi đề nghị cao hơn bọn họ nhiều, đi đi!”
Phẫu thuật vẫn đang tiến hành, Ngô Bình đã bắt đầu khâu các cơ bị dập nát không còn hình thù, từ từ nối liền.
Tay nghề của Ngô Bình giống như đang tạo một tác phẩm nghệ thuật vậy, hiệu quả cao, nho nhã, hơn nữa có rất nhiều thủ pháp tự sáng tạo mới, bác sĩ Triệu tập trung xem chăm chú, không hề chớp mắt.
Lúc này bác sĩ Mã bỗng nói: “Bác sĩ Ngô, kỹ thuật của anh tốt như vậy, chắc chắn là trình độ đứng đầu toàn cầu”.
Ngô Bắc bình thản nói: “Tôi nghiên cứu sâu về lý luận, gần đây khá nhàn rỗi, nên đến học hỏi với mọi người một thời gian”.
Hai người đều rất ngượng ngùng, đây là học hỏi sao? Đây rõ ràng là đang phô bày kỹ thuật đó có biết không!
Bác sĩ Triệu: “Bác sĩ Ngô, dịch điều trị mà cậu nói lúc trước là thành quả cậu nghiên cứu lý luận sao?”
Ngô Bình: “Vâng, xem như vậy đi”.
Anh nói: “Hồ Duyệt”.
Hồ Duyệt vội nói: “Có”.
Ngô Bình: “Tôi nói tên thuốc, cậu ghi lại, bây giờ đi lấy thuốc”.
Hồ Duyệt vội nói: “Được, anh nói đi, bây giờ tôi ghi lại!”. Sau đó lấy điện thoại ra.
Ngô Bình nói một loạt tên thuốc, cũng nói cho anh ta biết liều lượng, Hồ Duyệt ghi lại chi tiết rồi ra ngoài lấy thuốc. Bệnh viện có nhà thuốc riêng, lấy thuốc cũng không khó.
Ngô Bình vừa nói vừa khâu lại các cơ bắp, sau đó mới đến xương cốt.
Xương đã bị vỡ vụn, hơn nữa còn bị thiếu khuyết, nhưng chuyện này không làm khó được Ngô Bình. Mười ngón tay anh di chuyển liên tục, từng khúc xương bị thương đã có sinh mệnh, nhanh chóng khớp lại.
Sau ba tiếng đồng hồ, Ngô Bình hoàn thành phẫu thuật. Nhưng anh không băng bó vết thương cho người bệnh.
Thuốc đã mua đem đến, anh đến phòng làm việc điều chế. Thân là một người điều chế thuốc, anh vô cùng am hiểu về dược lý đến mức tuyệt đối.
Phòng làm việc không có công cụ điều chế thuốc, Ngô Bình đóng cửa lại, dùng một tiên đỉnh luyện thuốc. Cũng may điều chế thuốc này cũng không mất nhiều sức lực, đa phần chỉ tiêu hao thần niệm mà thôi.
Mười phút sau, anh cầm một lọ thuốc bột nhỏ ra khỏi phòng làm việc. Bên ngoài phòng làm việc có một nhóm bác sĩ vây quanh, quá trình phẫu thuật của Ngô Bình, bọn họ đều được xem trong phòng làm việc, bọn họ rất khâm phục và bất ngờ về trình độ của anh.
“Tìm một ống thủy tinh, tôi cần dùng”.
Bác sĩ Mã nói: “Phòng thí nghiệm có, tôi đi lấy!”
Ngô Bình: “Chuẩn bị thêm một trăm lít nước cất”.
Bác sĩ Triệu: “Tôi đi chuẩn bị”.
Mười phút sau, dụng cụ thủy tinh và nước cất được đem đến, Ngô Bình đổ thuốc bột và nước vào, sau đó đến phòng bệnh, ngâm chân bị thương của bệnh nhân vào đó.
Nước thuốc biến thành màu xanh lục nhạt, chân bị thương của bệnh nhân được ngâm bên trong.
Bác sĩ Triệu hỏi: “Bác sĩ Ngô, dịch điều trị này có hiệu quả thế nào?”
Ngô Bình: “Có thể giúp tốc độ hồi phục của bệnh nhân tăng lên gấp mười lăm đến ba mươi lần”.
Mọi người kinh ngac, thật thần kỳ!
Ngô Bình: “Cứ bảy mươi hai tiếng thì thay nước thuốc một lần, tìm người phụ trách đến trông coi”.
Ngay lúc này, người nhà bệnh nhân yêu cầu tiến vào kiểm tra thì bị bác sĩ ngăn bên ngoài cửa.
Ngô Bình nghe thấy tiếng động thì nói: “Để bọn họ đi vào đi!”
Bác sĩ mở cửa ra, cặp vợ chồng trung niên kia tâm tình lo lắng đi vào.
Phẫu thuật ngoại khoa của Ngô Bình rất thành công, chân bị thương của bệnh nhân nhìn bề ngoài vẫn khá hoàn chỉnh nhưng có vài chỗ thì bị sưng phù thấy rõ.
Người phụ nữ trong niên rưng rưng nước mắt: “Cám ơn bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình: “Mọi người nên vui mới phải, con trai hai người có thể hồi phục, tuy không so được với người bình thường, nhưng đi đường và chạy chậm thì không gặp vấn đề gì”.
Người đàn ông trung niên bỗng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, cả nhà chúng tôi cảm ơn anh!”
Ngô Bình đỡ ông ấy dậy nói: “Mọi người đi chuẩn bị chút đồ ăn đi, trước tiên phải cho cậu ấy ăn chút cháo. Một tuần này cậu ấy cần rất nhiều dinh dưỡng để bồi bổ”.
Người đàn ông trung niên vội gật đầu: “Được được, chúng tôi nhớ rồi”.
Lúc này, một y tá đi đến: “Bác sĩ Mã, bác sĩ Triệu, có một bệnh nhân nhảy lầu, xuất huyết trong não, gan bị vỡ, xuất huyết trong rất nặng”.
Bác sĩ Mã vội nói: “Chúng tôi lập tức đi qua”.
Sau đó nhìn Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, anh muốn đi qua không?”
Ngô Bình: “Cùng đi đi”.
Nhóm người lại đến đại sảnh khoa cấp cứu, người bệnh đang nằm trên giường kiểm tra sơ bộ. Đây là một cô gái, trông chừng ba, bốn mươi tuổi, đầu chạm đất, xương sọ biến dạng, trên người dính rất nhiều máy. Cô ấy còn bị xuất huyết trong rất nặng, tình hình rất nghiêm trọng!
Ngô Bình trầm giọng nói: “Lập tức đưa vào phẫu thuật!”
Chương 834: Thử thuốc mới
Bác sĩ Mã: "Bác sĩ Ngô, kết quả kiểm tra vẫn chưa có".
Ngô Bình: "Không cần nữa, phẫu thuật luôn đi. Tôi sẽ mổ chính".
Bác sĩ Mã không nói thêm gì mà lập tức bảo người nhà đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Người nhà bệnh nhân khóc nức nở theo sau, muốn đi cùng vào phòng phẫu thuật. Một người phụ nữ đã có tuổi kéo tay Ngô Bình, nói: "Bác sĩ, cầu xin cậu cứu con gái tôi. Nó mới có mười ba tuổi, huhu, ở nhà nó rất ngoan..."
Ngô Bình vỗ nhẹ vào tay người phụ nữ, nói: "Bác yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức điều trị!"
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đèn phẫu thuật bật sáng.
Tình trạng của cô bé rất nguy hiểm, nội tạng và phần bên trong sọ não đều xuất huyết, hôn mê rất sâu. Với tình hình này dù có được cứu sống thì khả năng cao cũng sẽ trở thành người thực vật bởi đại não đã chịu tổn thương quá lớn. Còn tình hình cụ thể thương tổn thế nào vẫn chưa rõ.
Để cứu được cô bé, Ngô Bình mở mắt thấu thị để tìm các điểm xuất huyết, sau đó dùng thiết bị cầm máu cho cô bé rồi mới bắt đầu phẫu thuật não.
Với tình hình này, thông thường phải tiến hành mở hộp sọ nhưng phẫu thuật mở hộp sọ tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, còn phải kiểm tra rất nhiều trước khi phẫu thuật. Cuộc đại phẫu này cũng rất nguy hiểm, dễ xảy ra các trường hợp ngoài ý muốn.
Ngô Bình nói: "Trước mắt cách chữa trị tốt nhất là khoan hộp sọ, sau đó điều trị theo phương pháp xâm lấn tối thiểu".
Bác sĩ Mã: "Có thể sử dụng dao mổ nội soi được không?"
Ngô Bình lắc đầu, anh nhờ người mang tới bộ dụng cụ y tế của riêng mình rồi lấy từ trong đó ra hai chiếc kim móc nhỏ bằng kim loại. Dụng cụ này có thể sử dụng trong các ca phẫu thuật mà các vết thương hẹp và sâu.
Nhìn thấy thứ này, những người khác đều thấy lạ. Bác sĩ Mã hỏi: "Bác sĩ Ngô, cậu muốn dùng nó để thắt mạch máu sao?"
Ngô Bình: "Thông qua việc thắt động mạch, có thể xác định được điểm xuất huyết. Sau đó tôi có thể thực hiện một ca phẫu thuật vi mô".
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, chưa ai từng tiến hành một ca phẫu thuật nào như vậy nhưng khả năng thành công của nó cực thấp. Những người dám thực hiện ca phẫu thuật như vậy đều là các bác sĩ hàng đầu thế giới về khoa ngoại thần kinh. Những bác sĩ có thể mổ chính một ca phẫu thuật như thế này cả thế giới không quá mười người.
Bác sĩ Mã lập tức ra lệnh: "Lập tức chuẩn bị thuốc tiêm và dụng cụ phẫu thuật!"
Các bác sĩ làm việc rất năng suất, chưa đầy mười phút đã chuẩn bị xong tất cả. Ngô Bình thực ra không cần nhìn lên màn hình nội soi, có điều để thị phạm cho các bác sĩ khác xem nên anh vẫn phải chẩn đoán thông qua màn hình.
Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã tìm được một động mạch cực nhỏ phù hợp để tiến hành phẫu thuật. Trước tiên, anh sử dụng máy khoan điện y tế để tạo một lỗ nhỏ trên hộp sọ, sau đó luồn hai cây kim móc nhỏ vào bên trong.
Hình ảnh hai cây kim móc hiện lên trên màn hình nội soi. Ngô Bình thao tác rất nhanh, khéo léo tiếp cận mạch máu đang xuất huyết rồi dùng cây kim móc khâu lại phần bị thương.
Lượng máu chảy ra từ não không lớn, nhưng nếu không kịp thời cầm máu thì tình hình sẽ cực kỳ xấu.
Mọi người quan sát trên màn hình từng cử động của cây kim. Khoảng ba phút sau thì việc khâu mạch máu đã hoàn thành.
Kim móc được lấy ra, Ngô Bình nhờ bác sĩ Triệu khâu lại da đầu cho bệnh nhân còn mình thì tiếp tục tiến hành phẫu thuật nội tạng.
Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi và kết thúc sau hai tiếng. Có điều, cô bé vẫn chưa tỉnh lại, còn đang hôn mê sâu.
Ngô Bình nhờ mắt thấu thị nên phát hiện trong đại não của cô bé có một khu vực rất bất thường. Do va đập mạnh nên khu vực đó có nhiều dây thần kinh bị tổn hại.
Nói cách khác, nếu không chữa được khu vực này thì cô bé có được sống thì cũng chỉ là người thực vật. Đối với tình trạng này, y học hiện đại vẫn chưa có cách điều trị tối ưu, thông thường chỉ còn cách chờ đợi kỳ tích.
Ngô Bình quan sát một lát rồi nói: "Bác sĩ Mã, chúng ta cần một loại thuốc mới giúp hồi phục dây thần kinh. Có loại thuốc này vốn được dùng để điều trị chứng mất trí nhớ Parkinson và các tổn thương thần kinh khác. Tuy nhiên, nó chưa được bán trên thị trường, thử nghiệm lâm sàng cũng chưa kết thúc".
Bác sĩ Mã kinh ngạc: "Còn có loại thuốc như vậy sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Thuốc này là do tôi tham gia điều chế, do tập đoàn Miêu Dược sản xuất. Nếu người nhà bệnh nhân đồng ý thì chúng ta có thể thử dùng loại thuốc này".
Bác sĩ Mã lập tức nói: "Để tôi đi nói chuyện với người nhà bệnh nhân!"
Mấy phút sau, bác sĩ Mã quay lại phòng phẫu thuật, nói: "Người nhà bệnh nhân đã đồng ý. Bác sĩ Ngô, hiệu quả của loại thuốc này thế nào?"
Ngô Bình: "Nó có khả năng chữa trị 10% các bệnh nhân gặp chấn thương thần kinh và có khả năng cải thiện hệ thần kinh của 20% bệnh nhân tham gia thử nghiệm".
Các bác sĩ rất kinh ngạc, ánh mắt họ nhìn Ngô Bình lúc này vô cùng sùng bái!
Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, bảo Đào Như Tuyết mang thuốc đến. Lô thuốc này không chỉ có thể dùng để chữa cho cô bé mà còn có thể thử nghiệm lâm sàng trên phạm vi rộng ở bệnh viện.
Đào Như Tuyết nhận được điện thoại, lập tức lên máy bay tới Vân Kinh. Ngô Bình cũng được viện trưởng gọi tới văn phòng.
Gặp lại viện trưởng, Ngô Bình gật đầu hỏi: "Viện trưởng tìm tôi sao?"
Viện trưởng cười đáp: "Ngô Bình, hai lần cậu tiến hành phẫu thuật đều vô cùng xuất sắc. Tôi nghe bác sĩ Mã nói cậu muốn thử nghiệm một loại thuốc mới? Loại thuốc mới này còn là do cậu điều chế?"
Ngô Bình: "Đúng vậy, loại thuốc này có khả năng chữa trị các chấn thương thần kinh. Đối tượng sử dụng chủ yếu là những người mắc hội chứng Parkinson".
Viện trưởng cười tít mắt đáp: "Tôi tin vào năng lực của cậu, loại thuốc này có thể thử nghiệm lâm sàng ở bệnh viện. Nội khoa thần kinh của chúng ta có không ít bệnh nhân mắc bệnh này. Có điều, tôi có một yêu cầu nhỏ".
Ngô Bình: "Xin viện trưởng cứ nói".
Viện trưởng: "Muốn đưa thuốc lên thị trường thì cần ít nhất là hai đến ba năm thử nghiệm lâm sàng. Trong thời gian này, thuốc của cậu chỉ được sử dụng cho các bệnh viện trực thuộc viện ta. Để đáp lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành giai đoạn thử nghiệm lâm sàng nhanh nhất có thể để thuốc của cậu sớm được tung ra thị trường".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi đồng ý".
Viện trưởng vui mừng đáp: "Bác sĩ Ngô, tôi đã nhờ người làm biên chế cho cậu. Bệnh viện còn sắp xếp phòng ở cho bác sĩ, tôi cũng đã sắp xếp cho cậu. Ngoài ra, bệnh viện có thưởng cho các nhân tài xuất sắc, tôi cũng sẽ đăng ký cho cậu. Tiền thưởng không nhiều, chắc chỉ tầm năm triệu tệ".
Ngô Bình: "Cảm ơn viện trưởng".
Viện trưởng cười ha ha đáp: "Tôi họ Sở, tên Sở Lợi Dân, gọi tôi là chú Sở là được".
Ngô Bình: "Tôi thấy vẫn nên gọi là viện trưởng Sở thì hơn".
Sở Lợi Dân: "Tuỳ cậu gọi sao cũng được. Ngô Bình, tối nay tôi có mời mấy lãnh đạo trong thành phố đi ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?"
Ngô Bình đương nhiên không có hứng thú, anh đáp: "Viện trưởng Sở, tôi không có thời gian nên xin mạn phép không tham gia".
Ngô Bình từ chối thẳng thừng như vậy khiến Sở Lợi Dân không khỏi ngượng ngùng. Ông ấy đáp: "Tối nay có thị trưởng, còn mấy vị lãnh đạo sở vệ sinh. Cậu đi thì sẽ có lợi".
Ngô Bình: "Tôi không muốn đi".
Sở Lợi Dân cũng hết cách, chỉ đành đáp: "Vậy được rồi".
Sau khi ra khỏi văn phòng của viện trưởng, Ngô Bình đợi một lát là Đào Như Tuyết xuất hiện. Cô ấy đích thân đưa thuốc đến tận tay Ngô Bình.
Loại thuốc này uống hay truyền dịch đều được. Liệu loại thuốc này có giúp bệnh nhân hồi phục được hay không thì chỉ trong ba ngày là rõ.
Bận rộn cả buổi, chẳng mấy chốc đã đến chiều, Ngô Bình còn chưa được ăn cơm. Anh cười nói: "Như Tuyết, tối nay em đừng đi nữa, tối chúng ta đi ăn cơm đi".
Đào Như Tuyết: "Vâng, vừa hay em cũng còn chút chuyện cần giải quyết ở Vân Kinh".
Trước khi đi, Ngô Bình chào Hạ Ninh một tiếng. Thế nhưng, Hạ Ninh lập tức đuổi theo đòi anh mời cơm.
Ngô Bình rất không vui, đáp: "Hạ Ninh, tôi và bạn gái ra ngoài ăn cơm. Cô đi cùng không hay lắm thì phải?"
Anh đã từ chối thẳng thắn như vậy nhưng Hạ Ninh vẫn không hề lay động, đáp: "Không sao, tôi sẽ không cản trở hai người thân mật, tôi chỉ ăn thôi".
Ngô Bình hạn hán lời, Đào Như Tuyết thì cười đáp: "Bác sĩ Hạ, chúng ta cùng đi ăn đi. Vừa hay tôi cũng muốn kết bạn với cô".
Tại nhà hàng Hoàng Tân, Lina đã đến từ hai tiếng trước để chuẩn bị đồ ăn cho Ngô Bình.
Trong một gian phòng riêng, từng món ăn thơm ngon được bưng lên. Ngô Bình giờ đã có thể ăn nhưng không thể ăn quá nhiều vì anh vẫn còn đang trong giai đoạn đại thoái bệnh.
Chương 835: Kẻ ác lộng hành
Hạ Ninh hoàn toàn bị món ngon của Lina thu phục. Cô ấy say mê ăn, một mình Hạ Ninh ăn hết cả nửa bàn thức ăn. Đào Như Tuyết mặc dù cũng thích những món ngon này nhưng ăn khá từ tốn.
Ngô Bình: “Như Tuyết, tình hình bên phía tập đoàn Miêu Dược thế nào rồi?”
Đào Như Tuyết: “Lần trước anh góp vốn ba mươi lăm tỷ tệ đã giúp tập đoàn vượt qua giai đoạn khó khăn. Hiện tại, bọn em đang toàn lực đẩy mạnh sản xuất loại thuốc mới, hy vọng sẽ kịp tung ra thị trường vào cuối năm sau”.
Ngô Bình: “Cuối năm sau thì lâu quá”.
Đào Như Tuyết: “Đúng vậy. Nhưng cũng không còn cách nào, thuốc mới muốn tung ra thị trường thì phải thông qua một lưu trình”.
Ngô Bình: “Nếu là thực phẩm bảo vệ sức khoẻ thì quá trình xét duyệt sẽ nhanh hơn phải không?”
Đào Như Tuyết: “Đương nhiên, nội trong một tháng có thể xong. Anh có cách gì sao?”
Ngô Bình đáp: “Anh vẫn luôn muốn làm thực phẩm bảo vệ sức khoẻ. Hiện nay loại dược phẩm này trên thị trường tràn lan hàng kém chất lượng, dược lực thì bị phóng đại lên. Nếu chúng ta có thể tạo ra được sản phẩm thực sự có công hiệu thì không những có ích cho người dân mà còn đạt được lợi nhuận khổng lồ”.
Đào Như Tuyết mắt sáng như sao hỏi ngay: “Có phải anh đã có sẵn kế hoạch rồi không”
Ngô Bình cười đáp: “Anh sẽ sớm đưa công thức cho em”.
Đào Như Tuyết gật đầu đáp: “Được!”
Ngô Bình rót ba mươi lăm tỷ vào tập đoàn Miêu Dược, nắm mười phần trăm cổ phần. Sau này, anh đưa cho tập đoàn này vài phương thuốc. Tập đoàn Lý Thị sau đó đã mua hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Miêu Dược rồi xây dựng tập đoàn ngày càng lớn mạnh. Như vậy cũng có ích đối với nhà họ Lý.
Họ đang ăn cơm thì thư ký của anh Hoa Giải Ngữ đột nhiên xuất hiện.
Sau khi biết Ngô Bình đang ở Vân Kinh, Hoa Giải Ngữ và long vệ chiều qua đã theo tới đây. Có điều họ chưa làm phiền anh mà thôi.
“Long chủ, có tin tình báo gấp”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô nói đi”.
Hoa Giải Ngữ: “Tin tức Long chủ cơ thể đang yếu do ở trong giai đoạn đại thoái bệnh đã lan khắp giới tu hành. Chúng tôi đang điều tra nguồn tin. Hiện tại đã có nhiều thế lực đang lăm le muốn hại Long chủ”.
Ngô Bình: “Ồ? Là những thế lực nào vậy?”
Hoa Giải Ngữ: “Cả trong và ngoài nước đều có”.
Ngô Bình: “Nói các thế lực trong nước trước đi”.
Hoa Giải Ngữ: “Trong nước có các tổ chức sát thủ như hội Kim Long, Bắc Mỹ Hắc Thiên Giáo, còn cả Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông”.
Hoa Giải Ngữ: "Long chủ, anh chiếm được vị trí cao thủ Nhân Tiên số một, thông tin anh vào kiếm phái Thục Sơn bái sư cũng đã truyền ra. Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông đương nhiên không muốn để anh sống. Hội Kim Long đó thì hình như có thù với anh, đằng sau bang hội này là mấy gia tộc lớn. Còn về Bắc Mỹ Hắc Thiên Giáo thì có vẻ cũng rất e sợ Long chủ".
Ngô Bình: "Vậy còn các thế lực ngoại bang thì sao?"
Hoa Giải Ngữ: "Trong giới tu hành Đông Doanh nhiều thế lực đã để mắt đến Long chủ từ lâu, cho rằng sau này anh sẽ trở thành kẻ thù đáng gờm của họ. Còn cả hội Kỵ Sĩ của Mễ quốc, lần trước Long chủ tiêu diệt đội kỵ sĩ số ba của họ nên họ vẫn luôn chờ thời cơ báo thù".
Ngô Bình cau mày, việc anh lâm vào đại thoái bệnh là việc cơ mật, tại sao lại dễ dàng lọt ra ngoài như vậy?
Anh nói: "Tôi biết rồi, cô lui xuống trước đi".
Hoa Giải Ngữ cúi đầu chào rồi lui ra, Hạ Ninh trợn tròn mắt hỏi: "Họ gọi anh là gì vậy? Long chủ sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Ừm, tôi có một công ty tên là Thiên Long, cô đó là thư ký của tôi. Tôi không thích người ta gọi mình là ông chủ nên mới nghĩ ra cách xưng hô đó".
Hạ Ninh: "Nhưng cô ấy nói có rất nhiều người muốn hại anh, sao lại như vậy?"
Ngô Bình: "Là do cạnh tranh khốc liệt trên thương trường, cô cũng biết những thành quả nghiên cứu của tôi rất quan trọng".
Hạ Ninh gật đầu: "Vậy anh nhất định phải cẩn thận".
Hạ Ninh thực sự là tới đó chỉ để ăn. Ăn uống no say rồi thì lập tức cáo từ vì phải trực ca tối.
Cô ấy vừa đi khỏi, Đào Như Tuyết lập tức hỏi: "Anh, tại sao anh lại muốn tới bệnh viện? Với thân phận của anh thì không cần thiết phải làm vậy".
Ngô Bình: "Giờ cơ thể anh rất yếu, chẳng làm được việc gì. Có điều, vẫn đủ sức chữa bệnh cứu người. Đúng rồi, mấy ngày này đừng ở bên cạnh anh. Bây giờ là thời điểm nguy hiểm, ở cạnh anh sẽ bất lợi cho em".
Đào Như Tuyết: "Vâng, anh nhớ phải cẩn thận đấy".
Sau khi tiễn Đào Như Tuyết, Ngô Bình tới biệt thự Vân Đỉnh. Người nhà anh đều ở đây nên đương nhiên anh muốn quay về đó.
Vừa về đến nhà, anh nói ngay: "Tối này chúng ta đi tới đảo Vân Mộng dùng bữa đi".
Ở dưới chân biệt thự Vân Đỉnh có một cái hồ, mọi người gọi là hồ Vân Trạch. Vào thời cổ đại, hồ này rộng tới hàng trăm dặm, sau này dần bị thu hẹp lại trở thành chiếc hồ ngày nay chỉ còn mấy chục kilomet vuông.
Trên hồ có một cái đảo nhỏ gọi là đảo Vân Mộng, diện tích vào khoảng một trăm năm mươi nghìn mét vuông có phong cảnh đẹp như tranh. Hai mươi năm trước, Đường Thời Lộc đã mua lại đảo Vân Mộng, vốn định phát triển kinh tế ở nơi này.
Nhà họ Đường xây dựng những ngôi nhà mang phong cách cổ kính, trồng cây và hoa trên đảo. Khi hòn đảo được xây xong thì Đường Thời Lộc rất thích nơi này, nếu rảnh rỗi sẽ tới đây ở một thời gian.
Sau này kế hoạch phát triển kinh tế trên đảo bị huỷ bỏ, nơi đây trở thành nơi nghỉ dưỡng của người nhà họ Đường. Hai mươi năm nay, Đường Thời Lộc còn mời thêm rất nhiều thợ lành nghề tới hoàn thiện hòn đảo.
Cho đến ngày nay, nhà họ Đường đã đầu tư vào đây hơn ba tỷ tệ. Đường Tử Di đã tính toán qua, giá trị trên thị trường hiện tại của hòn đảo này không dưới ba mươi tỷ.
Ngô Bình muốn đến đó, Đường Tử Di đương nhiên đồng ý. Cô ấy mỉm cười nói: "Được thôi, em lập tức dặn người chuẩn bị".
Trước khi trời tối, người nhà họ Đường và người nhà Ngô Bình cùng tới đảo Vân Mộng. Cảnh ở đây rất nên thơ, trên đảo có cầu phao và mấy chiếc thuyền.
Lina tối nay không nấu cơm mà được sự cho phép của Ngô Bình nên nhảy xuống hồ chơi. Là người có dòng máu của Hải thần, mỗi khi xuống nước là cô ấy có những năng lực vô cùng đáng gờm. Có hồ Vân Trạch ở đây, Lina không ngán bất cứ cao thủ nào.
Đồng thời, hai mươi long vệ cũng chia nhau canh gác các vị trí khác nhau trên đảo.
Ngô Chấn Đông và Đường Minh Huy ở trong vườn hoa uống rượu chém gió vui vẻ. Đường Tử Di, Ngô Mi và vài người khác đang buôn chuyện về thời trang và mỹ phẩm.
Ở bên bờ hồ, Ngô Bình buông cần câu cá, chờ xem có con cá nào cắn câu không. Đông Hoàng ngồi bên cạnh nhìn về phía xa xăm, cũng không ai biết nó đang nhìn cái gì.
Đột nhiên, cần câu chúc xuống, Ngô Bình câu được một con cá chép đỏ, ít cũng phải gần ba cân.
Ngô Bình đảo mắt phàn nàn: "Lina!"
Từ dưới nước vọng lên tiếng cười khúc khích, Ngô Bình thả lại con cá xuống hồ. Rõ ràng con cá này là Lina cố tình móc vào cần câu cho anh.
Ngô Bình cứ ngồi như vậy, chẳng mấy chốc đã là mười giờ tối. Xung quanh đảo đột nhiên đầy sương mù, càng lúc càng dày đặc khiến tầm nhìn xung quanh không tới một mét.
Làn sương mù dày đặc từ phía xa dần dần kéo về phía hòn đảo. Nó cứ tiến gần hơn, năm trăm mét rồi một trăm mét. Thấy hòn đảo sắp bị nhấn chìm trong lớp sương mù đen đặc, Ngô Bình cười lạnh: "Không dám hiện thân mà phải chơi trò hèn này sao?"
Anh vừa dứt lời, một làn nước từ dưới hồ lập tức dâng lên. Làn nước dày tới mấy mét, dâng cao lên hàng trăm mét rồi hợp lại tại một điểm. Sau cùng, nó tạo thành một tấm khiên khổng lồ bảo vệ hòn đảo.
Làn sương mùa kia gặp khiên nước thì không thể tiến gần hòn đảo hơn.
Tiếp đó, Ngô Bình tiếp tục câu cá.
Hơn nửa tiếng sau, từ trong làn sương dày truyền tới tiếng cười quái dị, một giọng nam không ra nam nữ không ra nữ vọng tới: "Ngô Bình, xung quanh hòn đảo này toàn cao thủ bao quanh. Mày nghĩ mày có thể chống lại bọn tao được hay sao?"
Ngô Bình: "Có chống lại được không hồi sau sẽ rõ. Nhưng có chuyện này mà tao biết rất rõ".
Đối phương hỏi: "Chuyện gì?"
Ngô Bình bình thản đáp: "Đó là sau khi tao đếm đến ba thì đầu mày sẽ lìa khỏi cổ. Một... hai... ba!"
Dứt lời, từ trong màn sương vọng ra một tiếng kêu thảm thiết. Nhân Bì Viêm Dương tay xách một cái đầu chảy máu ròng ròng, ném xuống dưới chân Ngô Bình.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, cái đầu vẫn đang mở mắt trừng trừng. Kẻ này chết không nhắm mắt.