Nhìn Ngô Bình và Đường Băng Vân liếc mắt đưa tình, Tiền Lương thấy da đầu mình tê rần. Trong ấn tượng của anh ta, Đường Băng Vân là thủ lĩnh nhóm đánh thuê, nay còn là người đứng đầu Thiên Sát, năng lực rất cao, tính tình lãnh đạm, ai cũng e sợ.
Tiền Lương vội vàng nói: “Anh Ngô, cô cả, chúng ta đến phòng VIP nhé”.
Phòng VIP có màn hình lớn chuyên dụng và nhân viên phục vụ, phí cao ngất, đến hai mươi nghìn một giờ.
Trong phòng có một chiếc xô pha rất lớn làm bằng da thật, rượu thì mấy chục nghìn một chai, thậm chí còn có các cô gái xinh đẹp trẻ trung rót trà châm thuốc.
Ngô Bình ngồi xuống, châm một điếu thuốc rồi nhìn vào màn hình. Một trận đua ngựa mới sắp bắt đầu, các khách cược đang chọn ngựa.
Ngồi ở mép xô pha, Tiền Lương cười hỏi: “Anh Ngô muốn chọn con nào?”
Ngô Bình quan sát ngựa trên màn hình. Đến khi thời gian chọn sắp kết thúc, anh mới nói với Tiền Lương: “Đặt Quinella số một và số bảy, hoặc số một và số năm. Đặt Tierce số một, bảy, bốn; một, bảy, năm. Toàn bộ đều đặt cược số tiền cao nhất”.
Quinella là thuật ngữ trong đua ngựa, ý chỉ chọn ra hai con ngựa về đích thứ nhất và thứ hai, bất kể thứ tự. Còn Tierce nghĩa là chọn ba con ngựa về đích tốp ba theo thứ tự trong trận đua ấy.
Tiền Lương cười nói: “Anh Ngô à, đúng là biểu hiện gần đây của con số một rất tốt, nhưng con số bảy đã đua hơn một trăm trận mà vẫn chưa lần nào lot vào tốp ba”.
Ngô Bình bảo: “Không sao, cứ đặt đi”.
“Vâng!”, Tiền Lương bảo thuộc hạ làm việc, đặt cược cao nhất theo lời anh.
Tiền Lương lên tiếng: “Anh Ngô à, với số tiền lớn như vậy, chỉ có thể cược một phần trong sân, phần lớn đều đặt bên ngoài. Ngoài ra Đường Lâu cũng sẽ ăn một phần nhỏ. Tính tổng hợp, tổng tiền của Quinella ở ba bên hiện nay là hai phẩy tám tỷ, tổng tiền thưởng của Tierce là năm phẩy năm tỷ. Xét riêng đặt cược cao nhất thì lần lượt chiếm ba mươi tư phẩy sáu mươi lăm phần trăm, và bốn mươi bốn phẩy năm mươi ba phần trăm quy mô đặt cược”.
Ngô Bình hỏi: “Cần bao nhiêu tiền?”
Tiền Lương đáp: “Ba mươi triệu đến bốn mươi triệu”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Chẳng bao lâu sau, trận đua ngựa đã bắt đầu. Con số một quả nhiên rất mạnh, ngay từ đầu trận đua đã bỏ xa phần còn lại. Ở nửa quãng đua sau, con số bảy bắt đầu bung sức, chung cuộc về đích thứ hai với khoảng cách chỉ có nửa cái đầu ngựa, còn con số bốn cán đích ở vị trí thứ ba.
Cuối cùng, Ngô Bình cược thắng cả Tierce và Quinella!
Tiền Lương phấn khích nhảy cẫng lên, cười nói: “Trúng rồi!”
Đường Băng Vân vội hỏi: “Tiền thưởng là bao nhiêu?”
Tiền Lương liền bảo cấp dưới tính toán. Nửa phút sau, anh ta vừa cầm một tờ giấy đến vừa cười đáp: “Thưa anh, tổng tiền thưởng là ba tỷ bốn trăm mười sáu triệu tám trăm ba mươi nghìn, sau khi trừ phí thủ tục thì tiền về tay là ba tỷ một trăm ba mươi triệu”.
Đường Băng Vân ngỡ ngàng: “Đặt ba mươi triệu, trúng ba phẩy một tỷ?”
Tiền Lương cười nói: “Anh Ngô quả là cao thủ!”
Lúc này Ngô Bình mới đứng dậy: “Đã thắng ba ván liên tiếp rồi, hôm nay đến đây thôi vậy. Băng Vân, chúng ta lên tầng tám mươi hai đi”.
Đường Băng Vân cũng biết chính sự quan trọng, bèn cùng anh đi lên tầng trên.
Tầng tám mươi hai là cá cược quyền anh. Vừa bước vào, màng nhĩ của hai người đã tê rần vì tiếng hò hét ầm ĩ.
Trong đại sảnh rộng năm nghìn mét vuông, chỗ ngồi gần như đã được lấp kín. Trên võ đài ngay chính giữa, một người La Sát đang đấu với một người Bán đảo.
Đây là trận đấu không có hạn chế, ngoại trừ vũ khí ra, có thể dùng mọi cách thức để đánh bại đối thủ. Trận chiến đã đến hồi gay cấn. Hai bên đều đã chảy đầy máu, một trong hai bị thương khá nặng và đang ở thế bất lợi.
Quản lý tầng này vội vàng ra nghênh tiếp, giới thiệu tình hình ở đây với Ngô Bình.
Cược quyền anh rất đẫm máu. Chỉ trong nửa phút, một trong số họ đã ngã xuống vũng máu. Nhân viên y tế lập tức lên võ đài cấp cứu. Khán giả bên dưới, có người thì hò reo, kẻ thì chửi rủa.
Ngô Bình hỏi quản lý: “Những võ sĩ này đến từ đâu vậy?”
Quản lý cười đáp: “Anh Ngô, các võ sĩ đến từ khắp nơi trên thế giới và đều đánh rất giỏi”.
Chẳng bao lâu sau, người bị thương đã được khiêng xuống. Tiếng chiêng trên võ đài vang lên.
Quản lý vội nói: “Anh Ngô đến rất đúng lúc, trận đấu chính bắt đầu rồi”.
Đứng bên cạnh, Đường Băng Vân giải thích cho anh nghe. “Trận đấu chính” nghĩa là hai thế lực lớn trong giang hồ muốn giải quyết tranh chấp nên mỗi bên cử ra một cao thủ đấu với nhau trên võ đài. Đường Lâu thích kiểu đấu này nhất, nên sẽ tài trợ tiền và địa điểm để mời họ đến đây giao đấu.
Trong trận đấu, khán giả có thể đặt cược, tỷ lệ cược của hai bên thường tương đương nhau. Thông tin của hai bên sẽ được công bố ngay tại hiện trường, khán giả có thể đặt cược dựa theo thông tin ấy.
Lúc này, màn hình lớn đặt ở phía trên võ đài đã xuất hiện một tấm ảnh và vài dòng chữ.
Ngô Bình nhìn lên. Đó là một cậu trai chừng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt vẫn còn vẻ non nớt. Điều làm anh ngạc nhiên là cậu trai này sở hữu thành tích rất đáng nể, đã trải qua ba mươi lăm trận đấu mà chỉ mới thua ba trận.
Không bao lâu sau, cậu trai kia đã bước lên võ đài, người chi chít sẹo, tứ chi đều từng bị gãy, đôi mắt sáng quắc.
Cậu ấy vừa xuất hiện, Ngô Bình đã hơi chau mày: “Là người chưa qua trường lớp, không có thầy dạy”.
Quản lý vội đáp: “Anh Ngô rất tinh tường. Cậu ta tên Diệp Thần, có em gái mắc bệnh nan y, cần một khoản tiền lớn để ra nước ngoài chữa trị. Vì muốn kiếm tiền, cậu ta bắt đầu lên sàn đấu. Tuy không được ai chỉ dạy, nhưng Diệp Thần chỉ mất vỏn vẹn nửa năm để đạt được thành tích như thế”.
Nhìn cậu ấy thêm một lúc, Ngô Bình hỏi quản lý: “Cậu ấy có ông chủ không?”
Quản lý trả lời: “Tạm thời thì chưa, nhưng có người bằng lòng bỏ tiền ra mua cậu ấy ba năm, có điều giá cả vẫn chưa thương lượng xong”.
Trong lúc họ nói chuyện, thông tin của người còn lại đã được hiển thị. Đó là một người đàn ông ba mươi hai tuổi, thân hình cao lớn, thể trọng và chiều cao đều hơn đứt cậu trai. Hai người rõ ràng không cùng một hạng.
Một lát sau, gã to con cũng lên võ đài. Khi gã đứng cạnh Diệp Thần, lập tức phán đoán được ai mạnh ai yêu.
Ngô Bình dặn quản lý: “Khi trận này kết thúc, hãy bảo Diệp Thần đến gặp tôi”.
Nhìn lên võ đài, quản lý nói: “Anh Ngô à, thằng nhóc ấy có thể sống sót qua trận này không? Đối thủ của cậu ta là võ sĩ quyền anh hạng nặng, kinh nghiệm chiến đấu rất dày dặn, còn từng được đào tạo chuyên nghiệp”.
Ngô Bình cười bảo: “Yên tâm đi, Diệp Thần chắc chắn sẽ thắng”.
Nghe được phán đoán của Ngô Bình, Đường Băng Vân hỏi: “Tỷ lệ cược của Diệp Thần là bao nhiêu?”
Quản lý đáp ngay: “Đặt một ăn hai phẩy năm. Mọi người vẫn đánh giá cao đối thủ của cậu ta hơn”.
Không bao lâu sau, trận đấu đã bắt đầu. Động tác chân của Diệp Thần linh hoạt như mèo, tránh đòn rất nhanh. Gã to con kia hoàn toàn không chạm được cậu ấy. Trong lúc đôi bên đang truy đuổi, Diệp Thần tung một cú đá hiểm vào điểm yếu của đối phương.
Gã to con rên rỉ rồi ngã xuống đất, nhưng chỉ một lát sau đã đứng dậy được. Hai bên lại tiếp tục đấu.
Bằng chiến thuật du kích, Diệp Thần đã đánh bại gã to con kia chỉ sau mười ba phút. Mà trong quá trình ấy, cậu ấy không hề trúng đòn nào.
Quản lý vội vàng đi đến nói vài câu với Diệp Thần. Cậu ấy nhìn Ngô Bình rồi khẽ gật đầu, đi theo quản lý.
Vào phòng làm việc của quản lý, Ngô Bình ngồi xuống, vừa quan sát cậu trai vừa hỏi: “Diệp Thần, nghe nói em gái cậu đang ốm nặng?”
Diệp Thần gật đầu: “Phải, anh Ngô”.
Ngô Bình: “Trận đấu vừa rồi, cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”
Diệp Thần đáp: “Ba mươi nghìn”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu còn thiếu bao nhiêu tiền để đưa em gái ra nước ngoài điều trị?”
Diệp Thần nói: “Tôi cần khoảng tám triệu rưỡi, giờ đã kiếm được một triệu, còn thiếu bảy triệu rưỡi”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Cậu học cách đánh từ ai?”
Diệp Thần trả lời: “Tôi xem video của người khác rồi tự luyện”.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Đúng là tự luyện, sắp luyện đến mức phế rồi”.
Chương 442: Diệp Thần
Diệp Thần sửng sốt: “Gì cơ?”
Ngô Bình nói: “Ý tôi là cách luyện của cậu có vấn đề. Nếu cứ luyện như vậy thì tối đa ba tháng nữa, cậu sẽ trở thành kẻ tàn phế. Với tốc độ kiếm tiền hiện giờ của cậu, có lẽ sẽ không gom đủ bảy triệu rưỡi trong vòng ba tháng đâu. Khi ấy, không những cậu không cứu được em gái, mà ngay cả sức khoẻ của bản thân cũng gặp nguy hiểm”.
“Tôi không tin”, Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Tuy thương đầy tích mình nhưng tôi biết sức khoẻ của mình thế nào. Tôi vẫn đang ngày một mạnh lên!”
Ngô Bình lắc đầu. Anh bưng tách trà lên, thổi lá trà ra rồi nhấp một ngụm, đoạn bảo: “Dưới ngực trái một tấc rưỡi, vị trí giữa hai bên sườn của cậu có phải hay đau âm ỉ không? Đặc biệt là lúc một, hai giờ sáng, cậu thường xuyên tỉnh giấc vì đau”.
Diệp Thần biến sắc: “Sao anh biết?”
Ngô Bình không trả lời mà nói tiếp: “Có phải vào giữa trưa, xương cốt toàn thân cậu sẽ vừa đau vừa ngứa hệt như bị kiến cắn vậy, tình trạng còn càng lúc càng nghiêm trọng?”
Diệp Thần vừa nhìn anh vừa hỏi: “Anh là bác sĩ ư?”
Ngô Bình đáp: “Có biết y thuật”.
Trong đôi mắt Diệp Thần như đang có ngọn lửa bùng cháy. Cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Thế cũng không sao! Tôi sẽ liều mạng kiếm tiền để gom đủ tám triệu rưỡi trong vòng ba tháng”.
Ngô Bình lắc đầu: “Nhưng cậu có từng nghĩ đến chuyện em gái cậu sẽ đau lòng như thế nào nếu cậu bại liệt không? Hơn nữa, khi ra nước ngoài trị bệnh, em cậu vẫn cần được chăm sóc. Nếu cậu ngã quỵ thì ai sẽ lo cho cô bé?”
Diệp Thần cúi gằm mặt, nước mắt rưng rưng. Phải, nếu cậu ấy gục ngã thì ai săn sóc cho em gái bây giờ?
Ngô Bình xua tay: “Ngồi xuống đi”.
Diệp Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ngô Bình, nghĩ ngợi miên man. Giờ thì cậu ấy không còn nghi ngờ lời của Ngô Bình nữa.
“Biết gì không? Cậu là thiên tài võ học đấy”, Ngô Bình nói.
Diệp Thần sững ra: “Thiên tài võ học ư?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Chỉ cần xem vài video đã trở thành cao thủ chiến đấu, tất nhiên cậu là thiên tài rồi”.
Diệp Thần cười tự giễu: “Vậy thì đã sao? Anh cũng nói rồi đấy, tôi đã sắp trở thành kẻ tàn phế”.
Ngô Bình nói: “Nếu có tôi chỉ dạy, cậu không những không tàn phế mà còn trở thành cao thủ võ học hàng đầu”.
Diệp Thần bàng hoàng: “Anh có thể giúp tôi ư?”
Nhìn vào mắt cậu ấy, Ngô Bình nói: “Nói thẳng nhé. Nếu cậu đồng ý làm việc cho tôi, tôi có thể giúp cậu thành tài và chữa bệnh cho em gái cậu”.
Diệp Thần đứng bật dậy: “Anh có thể chữa trị cho em gái tôi sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Bất kể em cậu mắc bệnh gì, tôi cũng chữa được”.
Diệp Thần quỳ sụp xuống sàn: “Tôi đồng ý! Cầu xin anh hãy chữa trị cho em gái tôi!”
Ngô Bình nói: “Đừng gấp gáp, nghe tôi nói hết đã. ‘Làm việc cho tôi’ có nghĩa là cả đời này cậu phải tuân theo mệnh lệnh của tôi. Tôi bảo cậu chết thì cậu phải chết. Cậu làm được chứ?”
Diệp Thần đáp nhẹ nhàng: “Tôi làm được! Anh cũng nói rồi đấy, tôi mà cứ thế này thì cũng chỉ còn con đường chết. Mạng của tôi do anh ban cho, chết vì anh cũng xứng đáng”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Xem như hai ta đã thoả thuận xong. Từ nay về sau, cậu là người của tôi”.
Diệp Thần vội vàng trả lời: “Vâng, cậu chủ!”
Ngô Bình khẽ nâng tay: “Đứng dậy đi. Giờ cậu cứ nghỉ ngơi trước, tối nay tôi và cậu sẽ đến thăm bệnh nhân”.
Diệp Thần cúi người chào rồi rời đi.
Quản lý vội hỏi: “Anh Ngô thật sự nhận người này sao ạ?”
Ngô Bình hỏi lại: “Sao, có vấn đề gì à?”
Quản lý cười khổ: “Chắc anh vẫn chưa biết, trong khoảng thời gian này, Tiểu Vũ Hoàng vẫn luôn cử người đến bàn bạc với Diệp Thần, có ý muốn nhận cậu ta làm đệ tử”
Ngô Bình nhíu mày: “Tiểu Vũ Hoàng Trịnh Luân muốn nhận cậu ấy làm đệ tử ư?”
Quản lý nói: “Phải, nhưng bị Diệp Thần từ chối rồi”.
Ngô Bình rất tò mò: “Là đệ tử của Tiểu Vũ Hoàng thì tiền đồ sẽ rất xán lạn, sao cậu ấy lại từ chối?”
Quản lý đáp: “Tôi nghe nói bệnh của em gái Diệp Thần do Tiểu Vũ Hoàng cố ý gây ra, mục đích là để nhận cậu ta làm đệ tử. Chuyện này tôi được nghe kể từ một người bạn. Anh trai bạn tôi là tài xế của Tiểu Vũ Hoàng, nên thỉnh thoảng cũng nghe được chút chuyện”.
Ngô Bình nhìn quản lý: “Anh đã kể chuyện này cho Diệp Thần nghe?”
Quản lý lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải tôi. Nhưng rõ ràng Diệp Thần cũng biết chuyện này, chắc chắn có người khác tiết lộ sự thật cho cậu ta biết”.
Ngô Bình cau mày: “Nhân phẩm của tên Tiểu Vũ Hoàng này đúng là tệ hại. Nhận đệ tử thôi mà, sao phải hại người thân của cậu ấy chứ?”
Quản lý nói: “Chắc là muốn người khác mang ơn, thừa cơ kiểm soát Diệp Thần trong tay? Anh Ngô cũng nói rồi đấy, Diệp Thần là thiên tài võ học, chắc hẳn Tiểu Vũ Hoàng cũng nhìn ra”.
Đường Băng Vân nhíu đôi mày thanh tú: “Ngô Bình à, nếu anh nhận Diệp Thần làm đệ tử, Trịnh Luân chắc chắn sẽ không vui”.
Ngô Bình cười khẩy: “Mặc kệ đi!”
Đúng lúc này, bộ đàm của Đường Băng Vân vang lên giọng của Tiền Lương: “Cô cả, cái tên ở dưới lầu đã thắng được bảy trăm triệu của chúng ta rồi!”
Ngô Bình vừa nghe đã biết Tiền Lương ám chỉ con bạc người La Sát kia. Anh đáp nhanh: “Tôi sẽ xuống ngay”.
Ở tầng tám mươi của Đường Lâu, bàn cược trước mặt người La Sát đã chất đầy thẻ đánh bạc, tổng cộng gần bảy trăm triệu. Người này vẫn đang cá cược, đặt “tài”, tiền cược một trăm triệu.
Khi một lượng lớn thẻ đánh bạc được đẩy qua, cảnh tượng cực kỳ chấn động, rất nhiều người vây quanh hóng hớt.
Tiền Lương đứng gần đó, vừa thấy Ngô Bình đã báo cáo: “Anh Ngô, tên này đã thắng liên tiếp chín ván, thẻ đánh bạc mỗi ván đều cao gấp ba lần ván trước”.
Trước đó Ngô Bình đã quan sát người La Sát này rồi. Anh nhận thấy người này không hề đơn giản, có lẽ từng luyện kỹ thuật nghe xúc xắc, tuy không chính xác trăm phần trăm nhưng vẫn đúng được chín mươi phần trăm. Quá rõ ràng, người La Sát này được phái đến đây phá bĩnh.
Anh nhẹ nhàng bảo: “Không sao, cứ để kẻ đó cược tiếp”.
Đến lúc mở, quả nhiên là “tài”.
Người lắc xúc xắc tái mặt, áp lực nặng nề khiến mồ hôi lạnh túa ra, chốc chốc lại liếc nhìn Tiền Lương.
Tiền Lương lạnh lùng nói: “Không cần nhìn tôi, tiếp tục!”
Thế là người nọ tiếp tục lắc xúc xắc. Lần này người La Sát lại lấy ra ba trăm triệu và vẫn đặt “tài”.
Ngô Bình nhìn qua một cái. Ba viên xúc xắc lần lượt là bốn điểm, năm điểm, ba điểm, mười hai điểm tài. Anh bèn âm thầm dùng nhãn lực lật viên xúc xắc năm điểm thành một điểm, tổng cộng tám điểm xỉu.
Lúc mở ra, vẻ mặt người La Sát rõ ràng đã ánh lên vẻ quái lạ. Rõ ràng hắn nghe được là tài cơ mà, sao lại là xỉu?
Người La Sát không nói gì, tiếp tục đặt cược chín trăm triệu. Chín trăm triệu này bao gồm năm trăm triệu mà hắn thắng được và bốn trăm triệu tự mang theo.
Ngô Bình đi lại gần, cười hỏi: “Anh bạn cược lớn như vậy có phải hơi mạo hiểm rồi không?”
Người La Sát cười khẩy: “Sao hả, các người mở sòng bài mà không cho người ta cược à?”
Ngô Bình cười bảo: “Xin đừng tức giận, tôi chỉ nhắc nhở với ý tốt thôi. Nếu đã thích chơi thì mời tiếp tục”.
Xúc xắc đã lắc xong, người La Sát suy nghĩ vài giây rồi đặt hết chín trăm triệu vào ô “xỉu”.
Ván này, ba viên xúc xắc là một điểm, hai điểm, bốn điểm, bảy điểm xỉu. Ngô Bình lại âm thầm lật viên xúc xắc một điểm thành sáu điểm, biến thành mười hai điểm tài.
Sau khi mở điểm, người La Sát ngỡ ngàng, lập tức hét ầm lên: “Không thể nào, các người giở trò!”
Tiền Lương thầm đắc ý, lạnh lùng nói: “Anh bạn à, nói gì cũng phải có chứng cứ! Anh chơi lâu như vậy, thắng tối đa tám trăm triệu của chúng tôi. Bây giờ mới thua bốn trăm triệu đã bảo chúng tôi giở trò? Tôi khuyên anh, nếu chơi không nổi thì đừng đến sòng bạc”.
Người La Sát căm phẫn nhìn Tiền Lương rồi bảo: “Được! Tôi cược ván cuối cùng với anh!”
Dứt lời, người này lấy một tấm chi phiếu ra rồi đặt vào ô “tài”. Lúc này vẫn chưa lắc xúc xắc mà người La Sát đã đặt cược, chuyện này khiến ai nấy đều bất ngờ.
Tiền Lương cầm chi phiếu lên. Thấy tấm chi phiếu ghi năm tỷ, anh ta thầm kinh ngạc, đoạn nheo mắt nói: “Anh bạn muốn cược năm tỷ?”
Người La Sát lạnh lùng nói: “Đúng thế! Ván này, tôi phó mặc vào vận số! Các người dám cược không?”
Tiền Lương cười ha ha: “Chúng tôi mở sòng thì không sợ cược! Được thôi!”
Chương 443: Huyễn cảnh ba tầng
Ngô Bình nhìn chằm chằm người La Sát, muốn xem thử đối phương bày trò gì.
Khi xúc xắc được lắc, người La Sát rất thoải mái, như thể chẳng hề bận tâm vậy. Đến lúc cốc xúc xắc được đặt xuống, trông hắn vẫn không có gì bất thường.
Lòng Ngô Bình thoáng động. Anh bắt đầu phóng tầm mắt về phía người khác. Vừa nhìn, anh đã phát hiện một người Đông Nam Á lẫn trong đám đông, vóc dáng gầy gò, miệng lẩm bẩm gì đó.
Rồi đột nhiên, người nọ phất tay áo, một luồng sáng màu xám bay ra từ ống tay áo. Ánh sáng xám này có hình dạng một cậu bé, lúc sáng lúc mờ. Ánh sáng xám này bay đến bàn cược, vươn tay chộp lấy cốc xúc xắc.
Xúc xắc trong cốc lập tức có xáo trộn. Bảy điểm xỉu ban đầu thoắt cái đã biến thành mười lăm điểm tài!
Mắt Ngô Bình sáng lên. Không ngờ hắn ta điều khiển tiểu quỷ làm việc cho mình! Anh không vạch trần mà âm thầm dùng nhãn lực biến điểm số trở về bảy điểm xỉu như cũ.
Người La Sát nhìn sang người Đông Nam Á, thấy người nọ gật đầu mới cười nói: “Mở điểm đi!”
Khi cốc xúc xắc được mở ra, nụ cười của người La Sát lập tức vụt tắt, là bảy điểm xỉu! Người La Sát lẩm bẩm: “Không thể nào!”
Tiền Lương cười ha ha: “Chúng tôi xin phép nhận năm tỷ nhé! Anh còn muốn cược không?”
Người La Sát tối sầm mặt. Hắn chỉ làm việc cho người khác, năm tỷ này không phải của hắn. Bây giờ chuyện không thành, tiền cũng thua hết, hắn biết ăn nói thế nào đây?
Trong đám đông, người Đông Nam Á kia cũng rất bất ngờ, có linh cảm không ổn nên bèn xoay người đi thẳng.
Ra khỏi đại sảnh, hắn ta đang đi đến thang máy thì đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh lùng từ phía sau.
“Muốn chạy à?”
Người Đông Nam Á run rẩy, lập tức dừng bước rồi quay phắt lại.
Không biết từ bao giờ, Ngô Bình và Đường Băng Vân đã đứng ngay đằng sau hắn ta. Người Đông Nam Á giật mình, nói bằng giọng Viêm Long lơ lớ: “Các người muốn làm gì?”
Ngô Bình cười khẩy: “Từ lâu, tôi đã nghe nói Đông Nam Á có tu sĩ tà đạo điều khiển tiểu quỷ để kiếm tiền ở sòng bài. Nhưng tôi không ngờ có kẻ dám dùng tiểu quỷ ở Đường Lâu! Lá gan cũng lớn lắm!”
Bị anh vạch trần, người Đông Nam Á biết chuyện này không giấu được nữa. Hắn ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Anh bạn à, tôi chỉ được người khác phó thác thôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tôi không nghe anh nói nhảm. Bây giờ anh có hai con đường. Một là để lại tiểu quỷ, tự chặt một cánh tay, anh sẽ có thể sống sót rời đi. Hai là chết!”
Tu vi của người Đông Nam Á này không cao. Hắn ta biết mình không thoát được, phản kháng đồng nghĩa với cái chết. Sắc mặt hắn ta thay đổi liên tục, cuối cùng mới nghiến răng nói: “Tôi nhận thua!”. Dứt lời, hắn ta đưa một tấm thẻ tạc bằng đầu lâu cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận thấy tấm thẻ ấy, cảm giác được có một con tiểu quỷ bị phong ấn bên trong tấm thẻ. Con tiểu quỷ này lúc hiện lúc ẩn, khá yếu ớt.
Lúc này Đường Băng Vân mới phất tay. Có hai người chạy đến, lôi người Đông Nam Á kia ra ngoài. Hắn ta bị chặt đứt một cánh tay mới được rời khỏi đây.
Tiền Lương cũng vừa đi ra. Anh ta cười nói: “Anh Ngô quả là cao tay! Ban nãy tôi còn lo rằng hắn sẽ thắng năm tỷ. Giờ thì tốt quá, kiếm được năm tỷ rồi!”
Đoạn, Tiền Lương cười nói với Đường Băng Vân: “Cô cả, theo quy mô sòng bạc, ai làm việc sẽ nhận được phần lớn thu nhập. Chúng ta thắng được năm phẩy bốn tỷ của người La Sát, tính theo sáu mươi phần trăm thì là ba phẩy hai mươi bốn tỷ”.
Đường Băng Vân gật đầu, cười bảo: “Anh chuyển tiền cho anh Ngô đi”.
“Vâng”, Tiền Lương vội vàng đáp.
Ngô Bình hỏi: “Thế con bạc người La Sát đâu rồi?”
Tiền Lương trả lời: “Tôi đã cho người mời hắn vào trong rồi. Chắc chắn sau lưng hắn có kẻ sai khiến, phải làm rõ”.
Ngô Bình gật đầu, không nói gì.
Sau đó họ lần lượt lên các tầng trên để kiểm tra, có tầng là chọi gà, có tầng chọi dế, có tầng dành riêng cho bài hoa Bán đảo, có tầng thì cược cờ vây.
Ngô Bình nhìn qua một lượt, không phát hiện điều gì bất thường, mới lên tầng tám mươi tám.
Tầng tám mươi tám là sòng bạc đỉnh cấp, hầu hết người chơi ở đây đều là ông chủ lớn, gần một nửa là khách trong nước. Thông qua cờ bạc, họ sử dụng mạng lưới tài chính khổng lồ và phức tạp của Đường Môn để chuyển tiền một cách hợp pháp đến các tài khoản chỉ định.
Tầng tám mươi tám không đông người, trông như một buổi tiệc vậy. Bên trong chỉ có mấy mươi ông chủ và các cô gái xinh đẹp. Đa số họ đều đang tán gẫu, trông nhàn hạ và vui vẻ.
Quản lý tầng tám mươi tám là một cô gái xinh xắn trẻ trung, mặc đầm trễ vai màu đen, đang trò chuyện cười đùa với các ông chủ lớn.
Thấy Ngô Bình và Đường Băng Vân, nữ quản lý vội vàng tiến đến, cung kính chào: “Cô cả”.
Đường Băng Vân gật đầu, giới thiệu: “Tiểu Y, đây là Ngô Bình - vị hôn phu của tôi. Ngô Bình, đây là Y Mạt, quản lý tầng này”.
Y Mạt cười nói: “Chào anh Ngô”.
Ngô Bình đáp lại: “Chào quản lý Y. Khách đến đây đều là khách quen à?”
Y Mạt vội trả lời: “Anh Ngô, có vài vị khách Bán đảo là khách lạ, nhưng đều được khách quen giới thiệu đến”.
Lời vừa dứt, Ngô Bình đột nhiên biến sắc. Anh nhận thấy cả tầng lầu đã rơi vào huyễn trận, còn là huyễn cảnh nhiều tầng!
Anh không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng nói: “Được, tôi biết rồi. Cô đi tiếp khách đi”.
Quản lý Y Mạt vừa rời đi, anh liền nhỏ giọng hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, phát giác được chứ?”
Đường Băng Vân tò mò hỏi: “Phát giác gì cơ?”
Ngô Bình đáp khẽ: “Tầng tám mươi tám bị người ta bày huyễn trận, còn là huyễn trận ba tầng”.
Phiến ngọc và ngọc bội đều có ghi chép về huyễn trận, vì tò mò nên anh từng nghiên cứu. Song Đường Băng Vân lại không hiểu biết nhiều về chúng nên rất đỗi ngạc nhiên: “Có cả huyễn trận ba tầng ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Huyễn trận ba tầng là huyễn trận cao cấp. Nó tương tự mộng cảnh nhiều tầng. Cô nằm mơ, trong mơ lại mơ thấy mình đang nằm mơ, đây là mộng cảnh hai tầng điển hình”.
Nghe anh giải thích như vậy, Đường Băng Vân hiểu ra ngay. Cô ấy chau mày: “Anh biết ai đã bày huyễn trận không?”
Ngô Bình đáp: “Chưa rõ, nhưng tôi sẽ tóm được kẻ đó”.
Đường Băng Vân hơi lo lắng: “Mọi người đều đã ở trong huyễn cảnh. Một khi xảy ra chuyện thì danh tiếng Đường Lâu sẽ bị huỷ hoại”.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Yên tâm đi, huyễn trận vẫn chưa chính thức bắt đầu. Để tôi đi tìm kẻ đó. Cô đứng đây chờ tôi nhé”.
Dứt lời, anh đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa quan sát những người bên cạnh. Đám người này đã ở trong huyễn cảnh mà không hề hay biết, vẫn vui vẻ tán gẫu, bàn đại sự.
Chẳng bao lâu sau, anh đã dừng bước.
Anh nhìn thấy có ba người đàn ông đứng nhả khói bên ngoài khu vực hút thuốc. Khu vực hút thuốc được thiết kế nửa kín và trang bị quạt hút công suất lớn, khói sẽ được hút và thải ra ngoài.
Nhưng ba kẻ này lại cố tình đứng hút bên ngoài, khói thuốc nồng nặc.
Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra trong khói mà họ nhả ra có chứa thứ thuốc gì đó, nên khói này là thành phần quan trọng tạo nên huyễn trận. Có nó, huyễn thuật mới được kích hoạt.
Anh lập tức tiến lại gần, cười hỏi: “Mời ba vị vào khu vực hút thuốc, hút ở bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến các khách khác.”
Ba kẻ này là người Bán đảo Nam, một tên tóc xoăn trong số chúng hừ giọng: “Sao, hút thuốc thôi cũng không được à? Dịch vụ của các người kém thế”.
Tiếng Viêm Long của tên này không chuẩn, còn rất gượng, nhưng thái độ thì hống hách vô cùng.
Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Tôi lặp lại lần nữa. Có thể hút thuốc, nhưng phải hút ở khu vực cho phép.
Tên ấy cười hề hề: “Tôi cứ hút ở đây đấy, anh làm gì được tôi?”
Chương 444: Chú phá trận
“Rầm!”
Lời vừa dứt, Ngô Bình đã đạp tên ấy vào khu vực hút thuốc. Hai tên còn lại cả kinh, lập tức ra tay. Nhưng đứng trước mặt đại tông sư như Ngô Bình, bọn chúng như trẻ lên ba vậy, chỉ vài đòn thôi đã ngã rạp xuống đất.
Ba kẻ ấy thấy yếu ớt vô cùng, nằm trên sàn, không động đậy nổi.
Ngô Bình khom người nhặt ba điếu thuốc lên, dập lửa rồi ném vào sọt rác. Sau đó anh lắc tay phải, đọc một đoạn chú. Tên tóc xoăn đang nằm dưới đất lập tức mơ màng và bị thôi miên.
Ngô Bình hỏi: “Kẻ cầm đầu của các người là ai?”
Tên tóc xoăn chỉ về bên trái ở phía trước, trả lời: “Người béo béo mặc Âu phục đen kia là thủ lĩnh của chúng tôi”.
Anh quét mắt nhìn, quả nhiên phát hiện một gã béo ở đó. Gã béo mặc Âu phục đen kia cũng đang nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, đối phương cười khẩy, có vẻ chẳng hề sợ bị Ngô Bình vạch trần thân phận.
Ngô Bình tha cho đám người này, sải bước đi đến chỗ gã béo kia.
Gã béo vẫn đứng yên, tựa như không hề đặt Ngô Bình vào mắt. Đến khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn chưa đầy hai mét, gã mới chậm rãi cất lời: “Cậu có nhãn lực, nhìn ra được huyễn thuật của tôi. Có điều đã quá muộn rồi, huyễn thuật vừa được kích hoạt, tất cả những người ở đây đều phải chết!”
Ngô Bình nhìn gã: “Anh muốn giết chết tất cả?”
Gã béo mỉm cười: “Nếu toàn bộ những người ở tầng tám mươi tám đều chết hết, chắc chắn sau này sẽ không còn ai dám đến Đường Lâu nữa nhỉ?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Dù là cạnh tranh thì cũng không nên ra đòn tàn nhẫn đến vậy chứ? Ở đây toàn là giới nhà giàu, các người mà giết họ thì cũng không có đường lui”.
“Ai bảo là không có chứ?”, gã béo bật cười: “Tôi sẽ để lại vài nhân chứng sống. Bọn họ sẽ bảo rằng đã tận mắt nhìn thấy người của Đường Lâu giết chết khách, có liên quan gì đến chúng tôi đâu?”
Ngô Bình cau mày: “Anh nhất định phải ra tay?”
“Xin lỗi! Lấy tiền rồi thì phải làm việc cho người ta thôi. Tôi sẽ sắp xếp để cậu biến thành hung thủ nhé. Cậu thấy sao?”, gã béo mỉm cười lạnh lùng và nham hiểm.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh tự tin quá, xem thường tôi quá rồi”.
Gã béo cười ha hả. Ngay sau khi tiếng cười của gã vang lên, Ngô Bình cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu biến dạng, điều này có nghĩa huyễn trận đã được khởi động.
Ngô Bình đanh mặt, tay làm ấn, âm thanh như tiếng chuông đồng phát ra từ miệng. Khi sóng âm nhấp nhô dao động, không gian méo mó dần trở về trạng thái ban đầu. Nụ cười trên mặt gã béo cũng biến mất, thay thế bằng vẻ hoảng sợ tột cùng.
“Cậu…”
“Rắc!”
Ngô Bình đạp gãy đầu gối gã. Đối phương gào lên thảm thiết, quỳ sụp xuống sàn.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Chỉ với huyễn thuật cỏn con ấy mà đã muốn giết tôi? Anh xem thường đại tông sư Tiên Thiên quá rồi!”
Đại tông sư Tiên Thiên có quyền ý rất mạnh, huyễn thuật này khó có thể ảnh hưởng được anh. Huống chi Ngô Bình còn là cao thủ huyễn thuật, phá giải huyễn trận của đối phương là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Nói, được ai sai đến?”, anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không cho phép chống cự.
Vẻ huênh hoang ban nãy của gã béo đã không còn. Gã rầu rĩ đáp: “Là Vu Vương”.
Ngô Bình cười khẩy: “Lại là Vu Vương!”
Gã béo vội vã cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi một lần, tôi có thể cho cậu lợi ích…”
Ngô Bình nhìn gã: “Anh đã dùng huyễn thuật lừa được nhiều tiền lắm rồi nhỉ?”
Gã béo đáp ngay: “Phải, phải, tôi có tiền, chỉ cần cậu tha cho tôi…”
Gã vừa dứt lời thì bỗng ngửi được mùi thơm, sau đó ý thức trở nên mơ hồ. Rồi gã nhìn thấy ngón tay của Ngô Bình dao động trước mắt, ý thức tự chủ của gã đã bị áp chế hoàn toàn.
Ngô Bình thôi miên người này nhanh như chớp, đoạn hỏi chuyện: “Có phải anh đã lừa rất nhiều tiền nhờ huyễn thuật không?”
Gã béo đờ đẫn trả lời: “Đúng vậy, lừa được rất nhiều tiền”.
Ngô Bình gật đầu: “Chuyển toàn bộ tiền của anh vào tài khoản này”. Nói đoạn, anh đưa tài khoản của công ty Ái Di cho gã.
Gã béo nói: “Tài khoản đang có tám tỷ năm trăm triệu đô. Tôi sẽ cho người chuyển ngay”.
Rồi gã bắt đầu gọi điện. Tài khoản của Ngô Bình liên tục nhận được chuyển khoản từ nhiều quốc gia trên thế giới. Tiền gửi qua ngân hàng đã tự động chuyển thành tiền Viêm Long, tổng cộng khoảng năm mươi sáu tỷ.
Vừa nhận tiền, anh vừa hỏi: “Còn tài sản nào khác đứng tên anh không?”
Gã béo đáp: “Có. Tôi có gửi một số thứ ở ngân hàng Bắc Âu, trị giá tám, chín tỷ euro”.
Ngô Bình gật đầu rồi vẫy tay với Đường Băng Vân. Cô ấy rảo bước đến, hỏi anh: “Sao vậy?”
Ngô Bình giải thích đơn giản, đoạn bảo: “Băng Vân, đưa người này xuống đi, trông chừng kỹ vào, sau này tôi còn dùng đến”. Con cừu béo thế này, dĩ nhiên anh không thể bỏ qua dễ dàng.
Đường Băng Vân bảo thuộc hạ đưa gã béo và ba tên kia đi.
Khách ở tầng tám mươi tám vẫn không hề biết mình vừa dạo một vòng Quỷ môn quan. Nếu không nhờ có sự xuất hiện của Ngô Bình thì hầu hết họ đã chết ở đây rồi.
Sau khi bọn chúng được đưa đi, Đường Băng Vân mới căm phẫn nói: “Tên Vu Vương đó ác độc thật đấy. Chúng ta không thể bỏ qua được!”
“Dĩ nhiên rồi”, Ngô Bình đáp: “Tối nay tôi sẽ tìm Vu Vương”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh muốn gặp Vu Vương? Không được! Tu vi của người này rất cao, anh đi một mình sẽ nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình bảo: “Cô yên tâm. Tôi sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn”.
Đường Băng Vân trừng mắt: “Tóm lại, anh không được tự đi!”
Ngô Bình bất lực nói: “Được rồi. Nếu tôi đi thì nhất định sẽ gọi cô theo. Thế đã được chưa?”
Bây giờ đã hơn mười giờ tối. Anh đi kiểm tra một vòng khắp nơi rồi về phòng làm việc nghỉ ngơi.
Nhân lúc rỗi rãi, anh lấy tấm thẻ đầu lâu ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc một đoạn chú. Một luồng khói xám lập tức bay ra, hoá thành một hình người mờ mờ, chính là tiểu quỷ.
Mơ mơ hồ hồ, tiểu quỷ này để hai chỏm tóc, dáng vẻ cũng rất đáng yêu, chắc là bé gái.
Ngô Bình hỏi: “Nhóc con, sao lại bị người ta khống chế vậy?”
Cái bóng xám huơ cả hai tay nhưng Ngô Bình không hiểu, bèn ngắt lời nó ngay: “Nhóc con yếu ớt quá. Bây giờ tao sẽ dạy cho mày một bộ cố hồn, có muốn học không?”
Nhóc con ấy gật đầu lia lịa, đoạn quỳ xuống dập đầu với Ngô Bình. Rất rõ ràng, tuy tiểu quỷ còn nhỏ nhưng trí tuệ không kém người thành niên.
Ngô Bình gật đầu rồi truyền ngay cho nó một bộ trì chú cố hồn. Nhóc con học rất nhanh, lập tức trở vào tấm thẻ để tu luyện.
Lát sau, Đường Băng Vân xuất hiện. Cả hai trò chuyện một lúc. Đến mười một giờ rưỡi, sòng bạc và tiệm cầm đồ lần lượt đóng cửa. Đường Lâu xem như vượt qua được ngày đầu tiên!
Diệp Thần được gọi đến phòng làm việc. Cậu ấy háo hức hỏi Ngô Bình: “Cậu chủ, bao giờ chúng ta đi ạ?”
Ngô Bình: “Bây giờ đi”.
“Ở lại nhé, Băng Vân, có chuyện gì thì nhớ gọi ngay”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừ! Hai người đi đi”.
Hai người họ rời khỏi Đường Lâu. Đường Băng Vân cử tài xế đưa Ngô Bình và Diệp Thần đi.
Diệp Thần ở nhà thuê, đi nửa giờ là đến nơi.
Đó là một khu nhà cũ. Ở đây không có nhiều chỗ đỗ xe. Họ dừng xe ở ngay trước khu nhà, đi bộ đến chung cư. Vừa đi đến cánh cổng sắt của toà nhà chung cư, Diệp Thần đã dừng lại rồi nhìn chằm chằm phía trước.
Một người đàn ông mặc kình trang màu đen đang đứng trước cổng chung cư. Thấy Diệp Thần xuất hiện, người nọ cất tiếng: “Diệp Thần, sư phụ tôi đang chờ ở trên tầng”.
Diệp Thần giận dữ hỏi: “Đang ở nhà tôi?”
Người mặc kình trang đen nhẹ nhàng đáp: “Đừng sợ. Sư phụ tôi sẽ không làm tổn hại đến Diệp Vũ Hân, còn mời một bác sĩ nổi tiếng đến chữa trị cho cô bé”.
“Chúng tôi không cần”, Diệp Thần lạnh lùng nói, nhìn đối phương với vẻ căm hận.
Người mặc kình trang đen cau mày: “Diệp Thần, đừng không biết điều như thế! Sư phụ tôi xem trọng cậu là phúc của cậu. Đó là cơ hội mà người khác cầu mong còn chẳng được. Hiểu chưa?”
“Cút!”, Diệp Thần lạnh lùng nói, mắt loé sáng như thú dữ.
Người mặc kình trang đen nổi giận: “Tôi đã nể mặt cậu rồi mà còn xấc xược!”. Nói đoạn, người nọ sải mấy bước rồi vồ về phía Diệp Thần.
Thực lực của người này rất mạnh, dưới cái chộp tay của ông ta là vô vàn những sự biến hoá, dù Diệp Thần có giỏi đến mấy cũng không thể né được.
Đúng lúc này, có một cái tay thò ra rồi đập nhẹ lên phía trước, người kia tránh nhanh đi như diện, sau đó ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Diệp Thần là người của tôi”.
Người đó cười lạnh nói: “Người của cậu? Cậu có biết Diệp Thần đã được sư phụ tôi chọn rồi chưa?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Sư phụ ông là Tiểu Võ Hoàng Trịnh Luân chứ gì?”
Người kia ngẩn ra: “Cậu biết rồi ư?”
Ngô Bình: “Ông ta đang ở tầng trên hả?”
Người đàn ông: “Đúng vậy”.
Ngô Bình nói: “Tốt, để tôi lên gặp ông ta”.
Người đàn ông cười lạnh: “Gặp sư phụ tôi? Cậu chưa đủ tư cách đâu”.
Uỳnh!
Ông ta vừa nói dứt câu thì Ngô Bình đã tung một quyền ra, cùng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thực lực của Ngô Bình lại mạnh hơn ông ta nhiều. Người này chỉ thấy mắt mình hoa lên, người thì bị đánh bay, không hề có lấy một cơ hội phản kháng.
Sau khi ngã xuống đất, ông ta hộc máu rồi mất hết lực chiến đấu.
Ngô Bình mặc kệ ông ta rồi đi lên tầng trên cùng Diệp Thần.
Nhà Diệp Thần ở tầng sáu, khi hai người lên đến nơi thì thấy cửa mở toang, có một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, đó chính là Tiểu Võ Hoàng Trịnh Luân.
Có một cô bé chừng 10 tuổi đang ngồi cạnh ông ta, cô bé rất xinh, nhưng có vẻ yếu ớt, người thì gầy gò. Cạnh đó nữa đang có một người đàn ông trung niên bắt mạch cho cô bé. Người này để ba chòm râu, dáng người không cao, đầu nhọn, mặt tròn, mắt híp. Ngô Bình quan sát cách ông ta bắt mạch thì biết ngay là người cùng nghề.
Trịnh Luân nhìn ra cửa, khi thấy Ngô Bình đứng sau lưng Diệp Thần thì ông ta không khỏi cau mày rồi hô to: “Ngô Bình?”
Ngô Bình đi vào phòng khách rồi đóng cửa lại, cười nói: “Chú Trịnh, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Trịnh Luân nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn sang Diệp Thần, sau đó nhăn mặt hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Bình cười đáp: “Diệp Thần mời tôi tới để chữa bệnh cho em gái cậu ấy”.
Trịnh Luân cau mày: “Cậu còn biết chữa bệnh ư?”
Ngô Bình: “Biết sơ sơ thôi”.
Trịnh Luân ừm một tiếng: “Trùng hợp quá! Tôi cũng đã mời một bác sĩ ở Giang Bắc đến, chính là ông Vạn Phùng Xuân đây, ông ta đang khám cho Diệp Vũ Hân rồi”.
Ngô Bình quan sát Diệp Vũ Hân thì thấy cô bé rất gầy yếu, vì trúng một chất độc có dược tính chậm nên chất độc đã gây tổn hại đến hầu hết các bộ phận trong cơ thể, cô bé có thể sống đến ngày hôm nay quả là kỳ tích.
Ngô Bình nói: “Không sao, cứ để bác sĩ Vạn khám trước”.
Vạn Phùng Xuân đang híp mắt thì mở to ra, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, hỏi: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Vạn Phùng Xuân: “Chính cậu đã chữa bệnh cho Triệu Trụ Quốc đúng không?”
Nghe thấy thế, Ngô Bình mới nhớ ra lần trước nhà họ Triệu đã mời bác sĩ Vạn này tới khám, nhưng lúc ấy Vạn Phùng Xuân đang chuẩn bị thuốc nên đến muộn. Chờ khi ông ta đến nơi, chuẩn bị khám cho Triệu Trụ Quốc thì nghe tin có người tên Ngô Bình đã chữa khỏi cho Triệu Trụ Quốc rồi.
Chuyện này khiến Vạn Phùng Xuân rất bực mình, vì thế ông ta đã ghi nhớ cái tên Ngô Bình trong đầu.
“Đúng”, Ngô Bình không phủ định.
Vạn Phùng Xuân chợt thu tay lại rồi đứng lên, sau đó lườm anh: “Cậu có hiểu quy tắc trong giang hồ không?”
Ngô Bình tỉnh bơ đáp: “Quy tắc gì?”
Vạn Phùng Xuân hừ lạnh nói: “Triệu Trụ Quốc vốn là bệnh nhân của tôi, ai cho cậu được phép chen ngang hả?”
Ngô Bình cười lạnh: “Vạn Phùng Xuân, tôi nghe danh của ông đã lâu, người ta bảo con người ông vô liêm sỉ lắm, giờ được gặp tôi mới thấy đúng là vậy”.
Vạn Phùng Xuân nổi đoá: “Cậu nói gì?”
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Khi ấy, Triệu Trụ Quốc như ngọn đèn dầu sắp cạn, tôi chỉ chữa trị muộn vài tiếng nữa thôi mà ông ta đã mất rồi, dù ông có giỏi đến mấy thì có thể cải tử hoàn sinh được không?”
Nghe thấy thế, Vạn Phùng Xuân cười lạnh: “Dù ông ta có chết thì cũng là bệnh nhân của tôi! Ai cho cậu chen chân vào hả?”
Ngô Bình lắc đầu: “Lương y như từ mẫu, ông vì chút lợi nhuận mà không màng tới tính mạng của bệnh nhân, loại cặn bã như ông không xứng làm trong ngành y”.
“Hỗn lão!”, Vạn Phùng Xuân tức run lên: “Loại tôm tép như cậu mà dám lên mặt dạy đời tôi ư?”
Ngô Bình hừ nói: “Tôi không thèm so đo với ông, mau biến khỏi đây ngay”.
“Cậu…”, Vạn Phùng Xuân tức hộc máu, ngón tay chỉ vào Ngô Bình còn đang run rẩy.
Trịnh Luân sầm mặt, sau đó tiến lên đứng chắn trước mặt Vạn Phùng Xuân: “Cậu Ngô, cậu hơi quá đáng rồi đấy! Bác sĩ Vạn do tôi mời tới, sao cậu mất lịch sự vậy?”
Ngô Bình mặc kệ Trịnh Luân rồi cười phá lên: “Suýt nữa thì tôi quên mất lão già cặn bã này là do chú mời tới, xin lỗi nhé”.
Trịnh Luân bình thản nói: “Ngô Bình, tôi đang có chút việc ở đây, mong cậu đừng can thiệp”.
Ngô Bình cười nói: “Chú Trịnh, chuyện này liên quan đến Diệp Thần cơ mà?”
Trịnh Luân nhìn anh: “Đúng, thế nên tôi mới bảo cậu đừng dính vào”.
“Phải dính chứ!”, Ngô Bình nghiêm túc nói: “Giờ Diệp Thần là người của tôi rồi mà”.
Sau đó, anh hỏi Diệp Thần: “Đúng không?”
Diệp Thần trả lời ngay: “Dạ đúng ạ, thưa chủ nhân”.
Nghe thấy Diệp Thần gọi Ngô Bình là chủ nhâ, Trịnh Luân nổi điên: “Cái gì?”
Để thu phục và khiến Diệp Thần tận tâm trung thành với mình, Trịnh Luân đã mất bao công sức, ai dè Ngô Bình lại chen ngang rồi cướp mất thành quả của ông ta, thể ai mà chịu cho được.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Chú đừng ngạc nhiên, Diệp Thần đi theo tôi vì tôi đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho em gái cậu ấy”.
Vạn Phùng Xuân cười lạnh nói: “Cô bé trúng chất độc có dược tính chậm, cậu mà đòi chữa được ư?”
Ngô Bình: “Được chứ, chỉ có loại vô dụng như ông mới phải bó tay thôi”.
Vạn Phùng Xuân nổi đoá: “Oắt con, ngông nghênh vừa thôi! Nếu tôi chữa được thì cậu tính sao?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu thế thì ông muốn làm gì tôi thì làm”.
Vạn Phùng Xuân sáng mắt lên: “Được, lát tối sẽ bắt cậu quỳ xuống dập đầu rồi tự chặt tứ chi”.
Ngô Bình tắc lưỡi nói: “Chặt đứt tứ chí? Mang tiếng là bác sĩ mà sao ác thế! Tôi thì khác, nếu ông không chữa khỏi cho Diệp Vũ Hân được thì tôi chỉ lấy cái túi xanh trên người ông thôi”.
Vạn Phùng Xuân sững sờ rồi vô thức che bên thắt lưng phải lại. Ông ta đeo một cái túi da thú ở đó, đấy là vật cổ mà ông ta lấy được từ một năm trước, bên trong có ba tờ giấy dầu chi chít chữ. Tiếc là những chữ viết ấy rất lạ nên ông ta không đọc được.
Song, dẫu sao Vạn Phùng Xuân cũng là một thần y nên có con mắt khá tinh tường. Ông ta thấy chiếc túi này không bình thường nên luôn mang theo bên người để tiện nghiên cứu.
Thấy ông ta có phản ứng như vậy, Ngô Bình cười nói: “Lo gì chứ, tôi nghe nói ông có một cái túi xanh mà”.
Vạn Phùng Xuân thả lỏng tay, sau đó ngẫm nghĩ rồi cười lạnh nói: “Được, tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Chất độc mà Diệp Vũ Hân trúng chỉ mất một tiếng là giải được thôi. Tôi cho ông thêm một tiếng nữa là hai tiếng, nếu ông không làm được thì phải ngoan ngãn đưa cho tôi cái túi kia rồi biến ngay!”
Vạn Phùng Xuân hừ mạnh nói: “Nếu tôi mà chữa được thì cậu phải quỳ xuống rồi tự chặt tứ chi!”
“Được”, Ngô Bình nhún vai, sau đó ngồi lên chiếc sofa ở phía đối diện: “Bắt đầu đi”.
Trịnh Luân rất cảnh giác khi Ngô Bình xuất hiện ở đây, ông ta nói: “Ngô Bình, cậu bảo Diệp Thần là người của cậu. Nhưng tôi đã nhận cậu ấy làm đệ tử từ rất lâu rồi”.
Ngô Bình cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chú đã nhận cậu ấy làm đồ đệ rồi ư?”
Anh nhìn Diệp Thần rồi hỏi: “Diệp Thần, có chuyện ấy không?”
Diệp Thần đáp: “Không ạ thưa chủ nhân, tôi không phải đệ tử của ông ta, ông ta cũng không phải sư phụ của tôi”.
Trịnh Luân nổi giận mắng: “Diệp Thần, con hãy nghĩ cho kỹ”.
Diệp Thần nhìn thẳng vào Trịnh Luân rồi nghiến răng nói: “Ông hại em gái tôi ra nông nỗi này mà còn dám nhận là sư phụ của tôi à?”
Trịnh Luân vẫn tỉnh bơ nói: “Diệp Thần, ta không biết con đang nói gì, bệnh của em gái con thì liên quan gì đến ta. Ta chỉ thấy con có thiên bẩm tốt nên mới thu nhận làm đệ tử thôi”.
Diệp Thần tức giận nói: “Ông khỏi cần giải thích, là ông làm, người ấy không thể lừa tôi được”.
Trịnh Luân híp mặt lại: “Người ấy là ai? Ai dám nói vậy với con?”
“Ông không cần biết”, Diệp Thần lạnh giọng nói.
Ngô Bình thở dài: “Chú Trịnh, sao chú lại làm thế? Nhận đệ tử thì cứ nhậ, hà cớ gì lại hại em gái người ta?”
Trịnh Luân nổi điên: “Vớ vẩn!”
Ngô Bình đập bàn: “To gan!”
Trịnh Luân ngẩn ra, ông ta đã ở cảnh giới Nhân Tiên, còn Ngô Bình mới chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, vậy mà dám ăn nói với ông ta như vậy ư? Lẽ nào có cao thủ nào đó chống lưng cho anh?
Dẫu sao Trịnh Luân cũng là Tiểu Võ Hoàng, tuy có điều nghi vấn trong đầu, nhưng ông ta vẫn bình thản như thường: “Ngô Bình, cậu dám to tiếng với tôi à?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Trịnh Luân, tôi gọi ông là chú là rất nể mặt ông đấy, nhưng ông không biết điều! Ông chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở cảnh giới Nhân Tiên thôi, với tôi thì chưa là gì đâu, có tin tôi chỉ nói một câu là ông chết ngay không?”
Trịnh Luân nghệt mặt ra, càng thêm chắc chắn có cao thủ chống lưng cho Ngô Bình.
Ông ta dựng lông mày lên nói: “Oắt con, cậu nói gì thế hả? Dám uy hiếp tôi ư?”
Ngô Bình nhìn thẳng vào ông ta: “Trịnh Luân, tôi đếm đến 10, ông biến ngay, không thì đừng có trách tôi là ác”.
Nói đến đây, Ngô Bình cầm một tờ bùa Sát Sinh! Đây là một trong ba lá bùa mà Đông Hoàng đã trao đổi với anh, nó có thể giết được tu sĩ Địa Tiên nên xử lý Trịnh Luân dễ như trở bàn tay.
Trịnh Luân căng cứng người rồi phóng thần niệm ra lục tìm xung quanh thì không có phát hiện gì, lẽ nào tên này đang lừa ông ta?
Ngô Bình đã bắt đầu đếm.
“10, 9…”
Anh đếm rất nhanh, sát ý dâng lên ngày càng mãnh liệt.
Khi Ngô Bình đếm đén bốn, Trịnh Luân chợt đứng dậy rồi hừ mạnh nói: “Tôi không thèm so đo với cậu!”, dứt lời, ông ta đi ra ngoài.
Ông ta bước nhanh xuống dưới tầng.
Thấy thế, Vạn Phùng Xuân đần mặt ra, chuyện gì thế này? Tiểu Võ Hoàng mà phải sợ thằng ranh này ư?
Chương 445: Biến ngay