Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2221: Vườn đào mười dặm

Sau khi đánh bại Hồng Lưu, Ngô Bình không nhìn hắn lấy một cái mà đi thẳng về vườn thuốc với Hắc Tướng.

Tả Thiên Thu đang đợi anh trong vườn thuốc.

Ngô Bình: “Sư tôn, sao người lại ở đây?”

Tả Thiên Thu cười nói: “Con đánh bại được Hồng Lưu, địa vị cũng cơ bản đã ổn định. Nhưng tiếp theo vẫn nên làm vài việc, để cho các đệ tử trong môn phái khâm phục khẩu phục”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Làm gì ạ?”

Tả Thiên Thu: “Con có biết Võ đài tiên không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Đệ tử chưa từng nghe nói đến”.

Tả Thiên Thu: “Thật ra Võ đài tiên là do những người trong vũ trụ chính tạo ra, họ lập ra vài võ đài rồi thu hút các tu sĩ của Đại Ngũ Hành Giới tham gia bằng số tiền thưởng khá lớn. Mà các tu sĩ trong vũ trụ chính sẽ đến đó để đặt cược”.

Ngô Bình: “Thế nên thật ra đó chỉ là một nơi đánh bài?”

Tả Thiên Thu: “Ừ, mặc dù ta phản đối việc làm này nhưng tiền thưởng quả thật rất cao. Hơn nữa người bước lên võ đài đều có thứ hạng, đánh bại được cao thủ có thứ hạng tương ứng thì có thể lên bảng xếp hạng”.

Ngô Bình: “Bảng xếp hạng gì cơ?”

Tả Thiên Thu: “Có bảng Bí Cảnh, bảng Thần Thông, cũng có một bảng cho từng giai đoạn bí cảnh và cảnh giới Thần Thông, chẳng hạn như cảnh giới Bí Phủ của con cũng có một bảng cường gia Bí Phủ”.

Ngô Bình chớp mắt: “Thế nên con chỉ cần có tên trong bảng xếp hạng thì đệ tử Thái Chân Môn đều sẽ phục con”.

Tả Thiên Thu: “Đúng thế, đây là cách nhanh nhất để con củng cố địa vị. Tất nhiên con phải suy xét cẩn thận, có thể đi hoặc không”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tiền thưởng bao nhiêu?”

Tả Thiên Thu: “Còn phụ thuộc vào người mà con thách đấu. Chẳng hạn như con khiêu chiến với cường giả xếp thứ mười trên bảng cường giả Bí Phủ thì tiền thưởng ít nhất là một trăm triệu tiền Linh”.

Ngô Bình lại hỏi: “Người ở vũ trụ chính đặt cược, chúng ta cũng có thể đặt cược chứ?”

Tả Thiên Thu cười nói: “Tất nhiên, họ không cấm các tu sĩ Đại Ngũ Hành Giới tham gia vào cuộc đánh cược, chỉ là số tiền họ cược rất lớn, cũng không dùng đến tiền Linh mà dùng tiền Tiên”.

Ngô Bình: “Đổi tiền Tiên và tiền Linh thế nào?”

Tả Thiên Thu: “Hiện giờ khoảng hai mươi ngàn tiền Linh mới có thể đổi được một tiền Tiên, tiền họ cược ít nhất là một trăm ngàn tiền Tiên”.

Ngô Bình: “Một trăm ngàn tiền Tiên tức là một tỷ hai tiền Linh, con có thể trả nổi”.

Tả Thiên Thu: “Con muốn cược mình thắng?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, đệ tử vẫn rất có lòng tin vào bản thân đấy”.

Tả Thiên Thu gật đầu: “Con thách đấu với cao thủ Bí Phủ đứng thứ mười thì tỷ lệ cược ít nhất là một cược năm. Đến vũ trụ chính cũng có thể dùng số tiền Tiên này, con có thể kiếm được nhiều hơn”.

Ngô Bình: “Sư tôn, chẳng phải người muốn đưa con đến thế tục sao? Tiền Tiên này có phải đổi ra tiền ở thế tục không?”

Tả Thiên Thu nói: “Có thể đổi, một tiền Tiên có thể đổi khoảng mười triệu tiền tệ ở thế tục”.

Ngô Bình: “Mười triệu, nhiều thế sao! Một trăm ngàn tiền Tiên tương đương với một ngàn tỷ”.

Tả Thiên Thu: “Giữa thế tục và thế giới tu luyện có một sự ngăn cách nhất định nên không ai sẽ lấy tiền Tiên để đổi tiền của thế tục cả, dù sao thì đồ ở thế tục cũng vô dụng với người tu hành mà”.

Ngô Bình suy xét một chốc rồi nói: “Sư tôn, con muốn tham gia Võ đài tiên”.

Tả Thiên Thu cười nói: “Ừ, ta sẽ bảo Hắc Tướng dẫn con đến đó, con nhớ bảo trọng, chỉ thách đấu với đối thủ mà con chắc chắn thắng được”.

“Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu rồi”.

Tả Thiên Thu đi rồi, anh lập tức hỏi Hắc Tướng: “Anh từng đến Võ đài tiên rồi sao?”

Hắc Tướng: “Từng đến đó, nhưng những người tôi dẫn đến đó mấy lần trước đều bị đánh chết trên võ đài, tôi đem thi thể của họ về”.

Ngô Bình: “Lần này sẽ khác”.

Hắc Tướng cười nói: “Khác biệt rất lớn luôn”.

Võ đài tiên nằm ở một nơi mà thực hư cùng tồn tại ở Ngũ Hành Giới, được gọi là “Vườn đào mười dặm”. Vườn đào mười dặm có rất nhiều đào ngàn năm tuổi nhưng khi bạn bước vào đó sẽ tiếp xúc với một không gian đặc biệt, nơi này thực hư tương sinh, vũ trụ chính và tu sĩ cũng như tu sĩ của Đạo Ngũ Hành Giới đều có thể đến đây.

Đi vào vườn đào, Ngô Bình thấy bên trong vô cùng rộng lớn, dài cả hàng ngàn dặm, rộng cả ngàn dặm. Trong không gian này có một quảng trường cực lớn, có vô số cột lớn cao thấp khác nhau trên quảng trường, trên mỗi cột tròn đều có vài khán giả.

Dưới mấy cột tròn đó có rất nhiều võ đài cực lớn đường kính ba trăm mét, võ đài cao hai mươi mét, lúc này trên một vài võ đài đang diễn ra những trận đánh ác liệt, đôi khi có người bị đánh cho bị thương hoặc bị đánh chết ngay trên võ đài, hoặc rơi xuống võ đài.

Ngô Bình đáp xuống trên một cây cột, diện tích cây cột là hàng ngàn mét vuông, bên cạnh có rất nhiều người, tất cả đều đang cúi đầu nhìn xuống bên dưới.

Ngô Bình cũng nhìn một lát rồi nói: “Hắc Tướng, tôi có thể xuống dưới đánh bất cứ lúc nào sao?”

Hắc Tướng: “Trước tiên phải đi đăng ký, chỉ có đăng ký mới có thể tham gia”.

Hai người đến trước một tòa nhà trên quảng trường, trước cổng là một hàng người dài, những người này đều đến đây đăng ký, đăng ký xong thì người nào đạt tiêu chuẩn đều có thể tham gia.

Xếp hàng được nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt Ngô Bình, anh điền vào phiếu đăng ký, viết cảnh giới tu vi, tuổi tác, tên họ và biệt danh của mình.

Nhìn sang cột biệt danh, Ngô Bình nghĩ ngợi rồi viết “Bá Thiên” vào. Mặc dù biệt danh này rất quê mùa nhưng dễ nhớ, cũng xem như khá cổ xưa.

Sau khi đăng ký xong, Ngô Bình nộp phí đăng ký, cầm lấy thẻ tên của mình, sau này anh tham gia vào bất kỳ võ đài nào thì chỉ cần đưa thẻ này ra để xác minh thân phận.

Hắc Tướng hỏi: “Chủ nhận định khiêu chiến với ai thế?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì thách đầu với cao thủ xếp hạng thứ ba mươi của bảng Bí Phủ trước đi”.

Hắc Tướng cầm lấy thẻ của anh rồi đi vào một tòa nhà khác. Khi ra khỏi đó, anh ta cầm một tờ giấy, trên đó ghi rõ trận đấu giữa Ngô Bình và Tôn Kiến Uy - cao thủ hạng thứ ba mươi trong bảng cường giả Bí Phủ sẽ diễn ra sau một canh giờ nữa, địa điểm là trên võ đài số năm Kỷ Sửu.

Lúc này cách đó không xa xuất hiện một màn sáng cực lớn, tên hai người xuất hiện trên đó, một là người mới Ngô Bình, người còn lại là Tôn Kiến Uy hạng thứ ba mươi cảnh giới Bí Phủ.

Hắc Tướng cười nói: “Thông thường người mới chỉ dám khiêu chiến với người nằm ngoài bảng xếp hạng, chủ nhân lại thách đấu với cao thủ hạng thứ ba mươi, đủ để khiến cả chỗ này chấn động”.

Quả nhiên mọi người đều nhìn lên màn sáng, ai nấy cũng lộ ra vẻ phấn khích.

Trên mấy cây cột màu vàng ở vị trí cao nhất, một nhóm nam nữ cười nói vui vẻ, họ là những người đến từ vũ trụ chính, đến đây để tham gia đánh cược. Ngô Bình thách đấu với cường giả cũng khiến họ cảm thấy vô cùng phấn khích.

Không lâu sau đã có người bắt đầu đặt cược, đồng thời tỷ lệ đặt cược cũng được đưa ra, tỷ lệ đặt cược cho những người cược Ngô Bình thắng một lần là cược một ăn sáu, nhưng cuối cùng giảm xuống còn cược một ăn năm chấm ba.

Người đặt cược đa số đều là các tu sĩ của vũ trụ chính, dù sao họ cũng có nhiều tiền.

Ngô Bình đưa cho Hắc Tướng bốn tỷ tiền Linh, bảo anh ta đi đổi ra tiền Tiên. Cuối cùng bốn tỷ tiền Linh chỉ đổi được một trăm bảy mươi lăm tiền Tiên, rõ là có sự khác biệt với tỷ lệ hối đoái thực một so với mười ngàn.

Ngô Bình cũng không để tâm lắm, vì sau đó anh sẽ khiến được một số tiền khổng lồ bằng cách đặt cược vào bản thân mình giành chiến thắng trận chiến.

Nửa tiếng sau, một bóng người vạm vỡ đáp xuống trên một cây cột tròn, người này để trần, mặc một chiếc quần ống túm, cơ bắp quanh người toát ra ánh sáng màu vàng, hắn còn quấn một cái đai màu đỏ trên trán.

Người này cao hai mét hai, sức mạnh vô hạn, hắn chính là Tôn Kiến Uy, người có biệt danh là Thiết Sơn Hoành.

Hai cánh tay Tôn Kiến Uy để chéo trước ngực, lạnh lùng nhìn Ngô Bình đứng trên cây cột phía đối diện, ánh mắt còn toát ra tia sát khí.

Hắc Tướng: “Chủ nhân, mặc dù Tôn Kiến Uy cũng là tu sĩ Bí Phủ nhưng bí phủ của hắn hơi đặc biệt khiến sức mạnh của hắn vô cùng tận, anh phải cẩn thận”.
Chương 2222: Thắng liên tiếp hai trận

Ngô Bình cười, hỏi: “Đánh bại hắn thì được thưởng bao nhiêu?”

Hắc Tướng: “Đánh bại hắn sẽ có sáu trăm triệu tiền linh”.

“Anh hãy dùng hết một trăm bảy mươi lăm tiền tiên cược tôi thắng đi”.

Hắc Tướng gật đầu: “Được”.

Bên kia đã cược tiền tiên, thời gian cũng đã đến, Ngô Bình và Tôn Kiến Uy lần lượt bay lên đài thi đấu Ất Sửu số năm.

Trên đài thi đấu khổng lồ, hai người họ cách nhau ba mươi, bốn mươi mét.

Thật ra Ngô Bình không hứng thú với chuyện thắng thua lắm, lần này anh đến là để kiếm tiền, vì vậy, trong trận đầu tiên, anh không có ý định sẽ biểu hiện quá xuất sắc, trận này anh phải đánh không phân thắng bại với Tôn Kiến Uy và thắng đối phương vào phút chót. Vậy thì sau này, khi anh thách đấu với người có vị trí xếp hạng cao hơn, mới có thể kiếm được nhiều hơn.

“Một người mới đến mà lại dám thách thức cao thủ top năm trên bảng xếp hạng, anh gan đấy”. Tôn Kiến Uy lạnh lùng nói: “Nhưng chỉ có dũng khí thôi chưa đủ, vẫn phải cần có thực lực mới được”.

Ngô Bình nói: “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng tôi sẽ dốc hết sức, bắt đầu đi nào”.

Tiếng chiêng vang lên, hai bên xáp vào nhau, hai bóng người tông thẳng về phía đối phương, sau đó văng ngược ra thật mạnh.

Hiệp một, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua ai.

“Tiếp nào”. Tôn Kiến Uy hét lên rồi lại tấn công tiếp.

Cách chiến đấu của hai người họ vô cùng đơn giản và trực tiếp, tay chưởng, chân đá, đòn nào cũng trúng. Hai bên đánh với nhau hơn một trăm chiêu thì tất cả mọi người đều nhìn ra được thực lực của họ tương đương nhau, e rằng rất khó để phân thắng bại.

“Hèn gì người mới đến này lại dám thách thức Tôn Kiến Uy, xem ra thực lực của hắn không kém hơn Tôn Kiếm Uy bao nhiêu”.

“Nhất định người này đã điều tra và phân tích kỹ càng, nếu không thì cũng không tùy tiện thách đấu với cao thủ top năm”.

Lúc đánh đến chiêu thứ hai trăm, chưởng pháp của Ngô Bình bỗng thay đổi, anh chưởng một chưởng lên ngực Tôn Kiến Uy.

Tôn Kiến Uy trúng một chưởng thì lập tức đơ cứng người, ngã xuống đất.

Ngô Bình thở dốc, nói: “Đã nhường rồi”.

Mấy giây sau, Tôn Kiến Uy lại đứng lên lại, nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy thắc mắc, chưởng đó quá bất ngờ, hơn nữa lại vô cùng thần kỳ, chớp mắt đã đánh gục được hắn.

Nhưng thua là thua, hắn chắp tay, quay đầu rời khỏi đài thi đấu.

“Người mới thắng”.

Trên một cây cột cao nhất, phần lớn mọi người đều đang thở dài, vì họ đều cược Tôn Kiến Uy thắng. Đương nhiên, cũng có số ít người cười vì họ đã cược Ngô Bình.

Hắc Tướng quay về trụ chính không lâu thì cầm phần thưởng quay lại, hắn vô cùng phấn khởi, nói: “Chủ nhân, trừ hết mọi chi phí, còn kiếm được sáu trăm bảy mươi bảy nghìn tiền tiên”.

Ngô Bình: “Ừ, trận tiếp theo anh tiếp tục đặt tôi thắng, đổi thêm ít tiền tiên, gom cho đủ tám trăm tám mươi nghìn”.

Hắc Tướng chớp mắt: “Chủ nhân, vậy tiếp theo thách đấu ai?”

“Người xếp thứ mười của Bí Phủ”. Anh nói.

Hắc Tướng gật đầu: “Tôi sẽ đi làm ngay”.

Màn ánh sáng lại nhanh chóng xuất hiện tên của Ngô Bình, vì lần này người anh muốn thách thức là cao thủ thứ mười trên bảng Bí Phủ, Bạch Long Tề Phi.

Hội trường lại rúng động, thực lực của Ngô Bình tương đương với cao thủ thứ năm mươi, theo lý thì thực lực kém cao thủ thứ mười rất xa, sao anh lại dám thách thức?

Tỷ lệ cược khi Ngô Bình thắng thay đổi nhiều lần, cuối cùng ổn định lại ở mức bốn chấm năm. Rõ ràng phần lớn mọi người vẫn không đánh giá cao Ngô Bình, vì dù sao thì thực lực của anh cũng chỉ mạnh hơn cao thủ thứ năm mươi một chút, so mười cao thủ thứ mười thì cách biệt quá xa, xác suất thắng gần như bằng không.

Trận này Ngô Bình cược toàn bộ tài sản, nếu anh thắng thì tiền tiên trong tay sẽ tăng lên đến hơn ba triệu sáu trăm năm mươi nghìn.

Tháng sau anh đã phải đến vũ trụ chính rồi, mà tiền dùng ở đó lại là tiền tiên, đương nhiên anh phải để dành một ít để mua thêm vật tư ở đó.

Cuối cùng Bạch Long Tề Phi cũng xuất hiện, hắn đáp xuống đài thi đấu, Ngô Bình cũng nối đuôi theo sau.

Bạch Long Tề Phi là một người đàn ông vô cùng điển trai, mặc một bộ đồ trắng, phong độ ngời ngời. Hắn vừa xuất hiện thì đã có không ít tu sĩ nữ ngước nhìn, thậm chí còn có người cao giọng gọi tên Bạch Long Tề Phi.

Hắc Tướng đã cược mạnh tay và quay lại, hắn nói: “Chủ nhân, xong trận này còn đánh nữa không?”

Ngô Bình: “Nếu tôi thách thức cao thủ số một thì anh nghĩ tỷ lệ chung độ sẽ là bao nhiêu?”

Hắc Tướng: “Chắc tầm một chung ba. Thực lực của cao thủ số một quá mạnh, từ khi anh ghi danh trên bảng thì đã không có ai lay chuyển được địa vị của hắn. Người đó là Thần Ma Linh Đào”.

Ngô Bình: “Đặt biệt hiệu là thần ma, xem ra thực lực của hắn thật sự rất mạnh. Nhưng tôi vẫn muốn thách đấu với hắn”.

Hắc Tướng: “Chủ nhân, anh là người mới đến, người mới chỉ có thể tham gia hai lần đấu võ đài trong một tháng”.

Ngô Bình ngây ra: “Chỉ có thể hai lần thôi sao?”

Hắc Tướng: “Đúng vậy”.

Ngô Bình thở dài: “Vậy chỉ đành để sau này rồi tính vậy”.

Bạch Long Tề Phi nhanh chóng lên lôi đài, đấu với Ngô Bình.

Lần này Ngô Bình không giấu giếm nữa, anh dùng bí pháp, đánh Tề Phi ra khỏi lôi đài chỉ trong vòng mười chiêu, cuộc chiến kết thúc.

Sau khi tính tiền, anh lại kiếm thêm được hơn hai triệu mấy tiền tiên, số tiền tiên trong tay đã vượt ba trăm sáu mươi lăm vạn.

Cùng lúc đó, anh cũng chính thức vươn lên vị trí cao thủ thứ mười của bảng Bí Phủ.

Hắc Tướng lấy được tiền thì nói: “Chủ nhân, chúng ta về trước đi, có nhiều tiền dễ bị người khác hại lắm”.

Ngô Bình gật đầu, thi triển độn thuật, nhanh chóng về lại Thái Chân Môn.

Anh vừa đến Thái Chân Môn thì thấy tất cả đệ tử đều đứng dưới đất và trên không, dường như đang đợi ai đó.

Ngô Bình xuất hiện, những đệ tử đó liền đồng thanh hoan hô. Thì ra có vài đệ tử và trưởng lão của Thái Chân Môn ở chỗ lôi đài, họ đã lập tức truyền tin về cho Thái Chân Môn.

“Lý công tử, xếp vị trí thứ mười của Tiên Lôi Bí Phủ cảnh, anh ngầu quá đi”.

“Lý công tử, anh là thần tượng của tôi”.

“Lý công tử, lần sau nhất định phải giành được vị trí số một, làm rạng danh Thái Chân Môn chúng ta”.

Một đám đệ tử nữ cũng vây đến, người tặng hoa, kẻ tặng thức ăn.

May mà có một vị trưởng lão đến giải vây cho Ngô Bình, nói: “Mọi người lui xuống hết đi”.

Sau đó nhỏ tiếng nói với anh: “Công tử, chưởng môn có lời mời”.

Mặc dù Ngô Bình gia nhập Thái Chân Môn nhưng lại không thân thiết với chưởng môn. Có điều, anh biết sư tôn và chưởng môn có quan hệ khá tốt, anh lập tức để Hắc Tướng về trước, còn mình thì đi gặp chưởng môn.

Trong một căn nhà nhỏ yên tĩnh, dưới một cây mai, chưởng môn Mạc Thiên Sầu đang pha trà, trà là tiên trà thượng hạng, nước được dùng cũng là nước suối tiên.

Ngô Bình được dắt đến thì hành lễ chào: “Chào chưởng môn”.

Mạc Thiên Sầu cười hehe: “Sư đệ Huyền Bình, mau đến ngồi đi”.

Ngô Bình được anh ta gọi bằng sư đệ thì cũng không thấy bất ngờ, Mạc Thiên Sầu là vai dưới của sư tôn nên cũng cùng cấp với anh.

Ngô Bình liền ngồi đối diện với Mạc Thiên Sầu. Mạc Thiên Sầu là một sư huynh già với nụ cười hiền hòa, cách nói chuyện bình thản, với sức hút đặc biệt.

“Sư đệ, đây là trà tiên quý của tôi, cậu nếm thử xem”. Anh ta vừa nói vừa đặt một ly trà trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình hớp một ngụm nhỏ, dư vị rất đậm đà, còn có mười hai loại dược lực có tác dụng thần kỳ với cơ thể anh, anh khen: “Trà ngon, tác dụng của trà này không thua gì đan dược cấp bốn”.

Mạc Thiên Sầu nói: “Sư đệ thật biết nhìn, loại trà này được điều chế đặc biệt, đúng là hiệu quả không kém gì đan dược”.

Ngô Bình quay thẳng vào vấn đề chính: “Chưởng môn gọi tôi đến có gì căn dặn sao?”

Mạc Thiên Thu cười, nói: “Huyền Bình, cậu có luyện được đan dược cấp chín không?”
Chương 2223: Tiến đến vũ trụ chính

Ngô Bình vừa nghe đã biết Mạc Thiên Sầu muốn nhờ anh luyện đan, anh cười nói: “Chưởng môn, trình độ luyện đan của sư tôn tôi hơn tôi cả trăm lần, tại sao không nhờ ông ấy ra tay?”

Mạc Thiên Sầu nghe vậy thì im lặng, chuyện này khiến Ngô Bình kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ chuyện còn có ẩn tình bên trong?

Quả nhiên, Mạc Thiên Sầu thở dài, nói: “Năm đó sư bá bị một người rất mạnh tước đi tên tuổi. Không những vậy, người kia còn không cho phép sư bá luyện đan. Nếu ông ấy luyện đa, người đó sẽ đến môn phái chém giết, lấy mạng sư bá”.

Chuyện tước đoạt tên tuổi thì Ngô Bình biết, nghe vậy anh tức giận nói: “Lý nào lại như vậy!”

Mạc Thiên Thiên: “Vì vậy, tôi chỉ có thể tìm sư đệ giúp thôi”.

Ngô Bình suy tư một lúc rồi nói: “Chưởng môn muốn luyện đan dược gì?”

Mạc Thiên Sầu lấy ra một phương thuốc, nói: “Phương thuốc này, không có trong danh sách đan dược kia, là do tôi vô tình có được, gọi là Thái Thượng linh Cảm Đan. Dùng thuốc này, có thể tiến đến cảnh giới Thái Thượng, từ đó nâng cao năng lực cảm ngộ, mau chóng đột phá”.

Ngô Bình nhìn phương thuốc, anh nhíu mày: “Chưởng môn, không phải tôi không muốn giúp, mà đan sư luyện đan dược này, bản thân phải tiến vào cảnh giới Thái Thượng”.

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Vì vậy, tôi còn muốn đưa cho sư đệ một thứ”.

Sau đó, anh ta lấy ra một viên đan dược, nói: “Đây là Thái Thượng Cảm Ứng Đan, sau khi dùng nó, có thể duy trì trạng thái cảnh giới Thái Thượng trong vòng một canh giờ”.

Ngô Bình nhận lấy đan dược, hỏi: “Dược liệu đã đủ rồi sao?”

Mạc Thiên Sầu: “Hơn một năm trước đã chuẩn bị đủ rồi, chỉ là không tìm được luyện đan sư cao minh giúp thôi”.

Ngô Bình: “Tôi có thể thử xem, nhưng không chắc sẽ thành công”.

Mạc Thiên Sầu vui mừng: “Sư đệ, nếu cậu luyện đan dược này thành công, xem như cũng khiế sư bá nở mày nở mặt, cũng khiến tên phản đồ biết rõ, sư bá có thể thực hiện nguyện vọng của mình mà không cần anh ta”.

Ngô Bình sững sờ: “Phản đồ gì?”

Mạc Thiên Sầu: “Nói ra thì dài, có thời gian tôi sẽ nói với sư đệ”.

Ngô Bình: “Được, vậy tôi đi lấy dược liệu, quay về dược viên để luyện đan”.

Mạc Thiên Sầu lấy ra một chiếc nhẫn, bên trong có dược liệu anh ta bỏ vào. Dược liệu anh ta thu thập cũng đủ luyện chế trên ba lò Thái Thượng Cảm Ứng Đan.

Quay về dược viên, Ngô Bình lấy dược liệu ra, sau đó luyện chế một lò mà không cần tiến vào cảnh giới Thái Thượng trước.

Đan dược lò thứ nhất đã thành công, chỉ là hiện quả có hạn, thuộc loại đan dược hạ phẩm cấp tám. Vì vậy có thể thấy, cảnh giới Thái Thượng có ảnh hưởng đến đan dược này rất nhiều.

Lò thứ hai, sau khi rút kinh nghiệm, anh bèn dùng Thái Thượng Cảm Ứng Đan. Bỗng chốc, tinh thần anh đã tiến vào trạng thái huyền diệu, tư duy rõ ràng, vô cùng lý trí, chớp mắt đã có thể hiểu rõ rất nhiều vấn đề mà trước kia anh nghi hoặc.

Vì thế, anh nhân cơ hội luyện chế lò thứ hai.

Chưa đến nửa canh giờ, Thái Thượng Linh Cảm Đan lò thứ hai đã luyện chế thành công, thành phẩm được hai viên, là đan dược thượng phẩm cấp chín.

Thời gian còn lại, anh tranh thủ cơ hội, tiếp tục luyện lò thứ ba. Lò thứ ba có được ba viên, thượng phẩm trên cấp chín!

Lúc này đã là đêm khuya, anh cũng không vội đi gặp Mạc Thiên Sầu ngay, mà ở trong phòng đan dược khôi phục thể năng, tu luyện Bí Phủ.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình mang theo hai viên Thái Thượng Linh Cảm Đan thượng phẩm cấp chín đi gặp Mạc Thiên Sầu.

Khi Mạc Thiên Sầu nhìn thấy hai viên đan dược tỏa ra khí tức Thái Thượng thì mắt sáng lên, bèn hỏi: “Sư đệ, có thể đạt đến trung phẩm sao?”

Ngô Bình cười nói: “Chửng môn, đây là hai viên đan dược thượng phẩm cấp chín”.

“Thượng phẩm!” Mạc Thiên Sầu vui mừng, sau đó cười lớn ha ha.

“Sư đệ, thật sự cám ơn cậu! Có hai viên đan dược này, tôi có thể đột phá lên một cảnh giới rồi”.

Ngô Bình: “Vậy chúc mừng chưởng môn”.

Quay về dược viện, Ngô Bình nhìn thấy Băng Ngọc cũng đang ở đây. Băng Ngọc cười xấu hổ, thấp giọng nói: “Công tử, Băng Ngọc theo lệnh đến phục vụ công tử”.

Ngô Bình sớm đã biết sẽ có hôm nay, gật đầu nói: “Được, sau này cô chính là người trong nhà rồi”.

Thời gian tiếp theo, mỗi ngày Ngô Bình hoặc là khổ tu Bí Phủ, hoặc luyện chế đan dược trong danh sách. Chưởng môn Mạc Thiên Sầu hỗ trợ anh hết sức, cứ linh dược anh cần thì sẽ không từ giá nào tìm bằng được cho anh. Linh dược trong khô cũng để cho Ngô Bình chọn.

Hai mươi ngày chớp mắt trôi qua, Ngô Bình gần như không ra khỏi cửa. Trong lúc đó, Bí Phủ anh đã hoàn thiện đến tầng thứ năm.

Hôm nay, Tả Thiên Thu lại đến tìm anh, nói: “Huyền Bình, đến lúc đưa con đến vũ trụ chính rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, chỉ một mình con đi, có thể đưa thêm nô bộc của con không?”

Biết anh muốn đến vũ trụ chính, Liễu Tam Tương nói gì cũng muốn đi theo.

Tả Thiên Thu: “Chỉ cần con có thể thích nghi được nơi đó thôi, đi thì cứ đi đi”.

Ngô Bình: “Sư tôn, khi nào đi?”

Tả Thiên Thu: “Nếu con chuẩn bị đầy đủ rồi thì chúng ta xuất phát bây giờ”.

“Được!”

Gọi Liễu Tam Tương đến, Tả Thiên Thu đưa hai người đến trước cánh cửa lớn, ông ấy nói: “Huyền Bình, đây là Huyền Hoàng Môn, đi vào cửa này, con có thể xuất hiện ngay ở nơi nào đó của vũ trụ chính. Năng lực của ta có hạn, không thể lựa chọn điểm đến, vì vậy cuối cùng sẽ đặt chân đến đâu thì phải dựa vào may mắn con thôi”.

Ngô Bình nói: “Sư tôn yên tâm, đi đến đâu cũng không có gì khác biệt với con cả”.

Tả Thiên Thu ấn tay phải lên cửa, cửa lớn mở ra, bên trong là một vùng sáng vàng.

“Huyền Bình, mọi chuyện phải cẩn thận”.

“Vâng, sư tôn yên tâm”.

Nói xong, anh và Liễu Tam Tương đã bước qua cánh cửa, tiến vào vùng sáng!

Vừa tiến vào vùng sáng, Ngô Bĩnh đã cảm thấy thân thể rơi xuống nhanh chóng. Không biết qua bao lâu, anh và Liễu Tam Tương rơi ào xuống một con sông.

“Ầm ầm!”

Nước sông lạnh đến thấu xương, lại thêm quy tắc vũ trụ chính tác động lên anh, Ngô Bình đau đến run rẩy, vội bơi về phía bờ sông.

Liễu Tam Tương thì không sao, ông ấy vốn là người của vũ trụ chính. Nhưng ở đây ông ấy không dám thi triển thần thông, vì vậy cũng không khác gì người thường, cũng vội bơi về phía bờ như Ngô Bình.

Lúc này, bên bờ sông bằng phẳng, có một ông lão đang chậm rãi luyện quyền, bên cạnh có một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa, da dẻ mịn màng, trông xinh đẹp động lòng người.

Cô gái đang thấp giọng nói chuyện với ông lão, ông lão liên tục gật đầu. Đột nhiên, giữa sông vang lên tiếng động, có hai người rơi xuống.

Ông lão nhìn qua theo tiếng động, thì thấy hai người đang bơi về phía bọn họ, ông ấy bất giác nghi hoặc nói: “Tử Nghiên, trời đang lạnh vậy mà bọn họ lại bơi sao?”

Cô gái nhìn qua, nhíu mày nói: “Ông nội, chuyện này quá kỳ lạ. Vừa nãy con còn nhìn qua mặt sông, bên trong căn bản không có người, bọn họ đến từ nơi nào chứ? Chẳng lẽ là rơi từ máy bay xuống? Nếu là rơi xuống từ máy bay thì người cũng ngã chết rồi chứ?”

Ông lão lắc đầu: “Cứu người trước đã, ông thấy cậu nhóc kia lạnh đến tím môi rồi”.

Ông lão này tâm tính lương thiện, tìm được cành cây dài hơn ba mét ở bên cạnh, vươn ra ngoài sông.

Ngô Bình bơi được một đoạn, đúng lúc nhìn thấy cành cây, anh vội nắm lấy. Ông lão dùng hết sức kéo vào bờ, thuận lợi kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương lên bờ.

Bơi đến trên bờ cao hơn một mét, nếu không phải ông lão giúp đỡ thì Ngô Bình cũng khó mà leo lên.

Sau khi lên bờ, gió lạnh thổi qua, Ngô Bình ho khan mấy lần.

Ông lão ra hiệu với cô gái: “Tử Nghiên, mau đi lấy áo khoác của ông, hôm nay trời xuống âm độ, cậu ta cứ như vậy thì bị lạnh dễ bệnh”.

Cô gái gật đầu, quay người đi đến chiếc xe thương vụ gần đó.
Chương 2224: Người cháu lương thiện

Tình hình Liễu Tam Tương tốt hơn nhiều, tuy ông ta không thể thi triển thần thông, nhưng nước lạnh không ảnh hưởng đến ông ta.

Ông lão quan tâm hỏi Ngô Bình: “Cậu nhóc, sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trong sông vậy?”

Ngô Bình xoa hai tay, nói: “Bác à, chúng tôi là từ thượng du lao xuống”.

Lúc này cô gái lấy ra cái áo khoác lông cừu màu đen, ông lão nhận lấy rồi đắp lên người Ngô Bình, nói: “Trời rất lạnh, ở bên ngoài dễ bị cảm lạnh, cậu lên xe với tôi đi”.

Ngô Bình nhìn sang, cách mấy chục mét có một chiếc xe thương vụ, lại nhìn cách ăn mặc của ông lão và cô gái, rất giống người trên địa cầu.

Nhưng anh cũng không cảm thấy tò mò, lúc đó địa cầu vốn dĩ là hình chiếu của vũ trụ chính, hai bên có điểm tương đồng cũng không lạ.

Anh không muốn làm phiền người khác, bèn nói: “Bác à, cảm ơn bác, người tôi toàn là nước, không muốn làm bẩn xe bác”.

Ông lão cười ha ha: “Bẩn thì bảo người ta rửa sạch, nhưng nếu cậu mà bị bệnh thì có thể phải nhập viện rồi”. Nói xong thì kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương cùng lên xe thương vụ.

Vào xe ngồi, ông lão mở điều hòa làm ấm, nhiệt độ bên trong xe tăng lên nhanh chóng.

Ông lão ngồi ghế lái, cô gái ngồi ghế phụ, cô ấy tò mò quan sát Ngô Bình, cảm thấy quần áo anh mặc không giống với trạng phục hiện đại.

Ấm lên dần, Ngô Bình bèn cởi áo khoác ngoài, lúc này, anh căn bản đã thích nghi được hoàn cảnh của vũ trụ chính, sức mạnh bên trong thân thể cũng dần khôi phục.

“Bác à, thật sự rất cảm ơn bác”. Anh cười nói.

Ông lão cười nói: “Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo. Cậu nhóc, tôi nghe giọng điệu cậu rất gượng gạo, không phải cậu là người từ ngoài đến đấy chứ?”

Giọng điệu ở đây tuy tương tự với địa cầu, nhưng cũng có khác biệt rất lớn, trước mắt Ngô Bình vẫn đang học hỏi, vì vậy phát âm vẫn chưa chuẩn.

Ngô Bình: “Bác à, mấy năm nay tôi vẫn học ở nước ngoài, rất khi dùng giọng ở quê nhà, vì vậy có chút cứng nhắc”.

Ông lão cũng không nghi ngờ, vì vậy hai người nói chuyện một lúc, quả nhiên Ngô Bình càng nói thuần thục hơn.

Ông lão: “Cậu nhóc, nhà các cậu ở đâu, đúng lúc tôi phải quay về, tiện đường tiễn các cậu”.

Ngô Bình nói: “Chúng tôi đi khách sạn vậy”.

Nghĩ đến khách sạn, anh mới nhớ ra trên người mình không có tiền tệ thế giới này, bèn sờ khắp người thì chạm phải một con dao găm. Con dao găm này cũng là vũ khí của vũ trụ chính, ở giới thế tục chắc chắn không được xem là thứ đồ gì quý giá.

Anh đưa dao găm cho ông lão, nói: “Bác à, cảm ơn bác tốt bụng giúp chúng tôi, tôi không có thứ gì tốt, bèn tặng bác con dao găm này vậy”.

Ông lão nhận lấy dao găm, lập tức bị tạo hình tinh xảo của nó thu hút, vốn ông ấy cũng là một người thích sưu tầm, nghiên cứu thâm sâu những đồ vật cổ xưa, lập tức kinh hô một tiếng: “Con dao găm này có lai lịch thế nào?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi cũng không rõ lắm, là do trưởng bối tặng”.

Ông lão vội nói: “Cậu nhóc, thứ đồ này quá quý giá, tôi không thể nhận được”.

Ngô Bình sờ mũi: “Bác à, bác đừng từ chối. Bây giờ tôi có chút khó khăn, lúc rơi xuống nước, ví tiền thẻ ngân hàng cũng mất rồi, vì vậy trên người không có đồng nào cả, tôi muốn mượn bác chút tiền. Con dao găm này xem như đồ thế chấp của tôi đi”.

Ông lão cười nói: “Cậu muốn mượn tiền, tôi cho cậu mượn là được, không cần thế chấp”.

Cô gái lập tức lên tiếng: “Ông nội, chúng ta cũng không quen biết, vẫn nên để lại con dao này đi”. Thì ra cô ấy cũng là người trong nghề, nhận ra được con dao này không hề tầm thường.

Ngô Bình nói: “Đúng vậy bác, mọi người tình cờ gặp nhau, làm như vậy là ổn thỏa nhất”.

Ông lão xua tay: “Tôi nói không cần là không cần. Cậu nhóc, cậu bị mất ví tiền vậy thì cứ đến nhà tôi đi, sau đó lại từ từ nghĩ cách”.

Ngô Bình vừa đến thế giới này, chuyện gì cũng không biết, nghe vậy thì trong lòng rất mừng, nói: “Vậy làm phiền bác rồi”.

Ông lão muốn trả lại dao găm cho anh, Ngô Bình nói: “Bác, vật này tôi đã tặng bác rồi, bác cứ nhận đi”.

Ông lão thấy anh chân thành, khẽ cười nói: “Vậy tôi khách sáo nữa. Đến nhà rồi tôi cũng đưa cho cậu một vật”.

Cô gái lập tức nhận lấy con dao chơi đùa, thích thú không rời tay.

Ông lão cười giới thiệu: “Cậu nhóc, đây là cháu gái tôi, Tôn Tử Nghiên. Con bé vừa mới tốt nghiệp đại học, trước mặt vẫn chưa có công việc”.

Tôn Tử Nghiên: “Ông nội, con không phải không có công viện, con đang lập nghiệp”.

Ngô Bình cười hỏi: “Cô Tử Nghiên kinh doanh gì vậy?”

Tôn Tử Nghiên liếc nhìn anh: “Livestream, anh nghe đến chưa?”

Năm đó thế giới mà Ngô Bình ở cũng có livestream, đương nhiên anh biết nên cười nói: “Biết”.

Tôn Tử Nghiên có chút bất ngờ, livestream vừa mới chớm nở, đang ở giai đoạn thử nghiệm, đa số mọi người đều không biết ngành nghề này vì vậy cô ấy hỏi: “Anh cũng biết ngành này sao?”

Ngô Bình: “Biết một chút, ví dụ như livestream, bán hàng, livestream nhảy, đúng không?”

Tôn Tử Nghiên chợt ngây người: “Livestream còn có thể bán hàng?”

Trước mắt, ở nơi này livestream chỉ vừa mới xuất hiện, còn chưa có người dùng nó để bán hàng.

Ngô Bình: “Đúng vậy, người hâm mộ đủ đông thì có thể bán hàng”.

Chợt ngừng lại, anh bỗng nghĩ đến, bản thân có lẽ phải nghĩ đến cách kiếm tiền mới đúng, nếu không khó tiếp tục, bèn hỏi: “Cô Tử Nghiên, công ty livestream của cô có bao nhiêu người?”

Tôn Tử Nghiên có chút ngại ngùng, nói: “Không bao nhiêu cả, chừng mấy chục nghìn người”. Thật ra là hơn mười nghìn.

Ngô Bình lại hỏi: “Vậy cô có mấy host livestream?”

Tôn Tử Nghiên: “Tôi với mấy bạn học cùng làm, tự chúng tôi làm host livestream”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi có thể hợp tác với nền tảng cô không, kiếm được tiền thì chia ba bảy. Tôi bảy, nền tảng ba”.

Tôn Tử Nghiên ngây người: “Anh muốn hợp tác với công ty chúng tôi?”

Ngô Bình: “Đúng vậy”.

Tôn Tử Nghiên: “Vậy anh có tài năng gì, thu hút mọi người thế nào?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên tôi có cách của tôi”.

Quy tắc hai thế giới khác nhau, nhưng trí tuệ sinh linh thì như nhau, kinh nghiệm thời đại livestream của anh đều có thể dùng cho hiện tại.

Tôn Tử Nghiên ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta quay về rồi nói”.

Lúc này Liễu Tam Tương truyền âm nói: “Công tử, không cần phải lãng phí sức lực vào mấy chuyện nhỏ thế tục này”.

Ngô Bình: “Đây không phải lãng phí sức lực. Sau khi sống lại, tôi ở đây không có căn cơ gì, bây giờ phải kiếm chút tài sản”.

Liễu Tam Tương: “Nếu công tử cần tiền, chỉ cần bán mấy đồng tiền tiên là đủ rồi”.

Ngô Bình: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu như vậy, thì sẽ khiến người có lòng chú ý”.

Liễu Tam Tương: “Vâng, vậy cách này của công tử sẽ kiếm tiền rất nhanh sao?”

Ngô Bình: “Có lẽ sẽ rất nhanh”.

Xe đi được hơn hai mươi phút, thì chạy vào con phố cổ trong thành phố, đến cuối đường thì chiếc xe dừng trước một căn nhà kiểu cổ.

Căn nhà rất to, nếu so với nhà bình thường cũng phải gấp ba lần, bên trong có xây ba lầu, trồng rất nhiều hoa.

Xe dừng lại, ông lão mời Ngô Bình và Liễu Tam Tương vào phòng khách.

Trên đường, Ngô Bình biết được ông lão tên Tôn Hành Nhân, lúc trước làm quan, hiện tại nghỉ hưu ở nhà, rảnh rỗi thì đi sưu tầm mấy thứ lặt vặt, có lúc cũng sẽ bán mấy thứ. Cứ như vậy, tiền kiếm được cũng đủ một nhà tiêu xài.

Tôn Tử Nghiên vừa đến nhà đã nhận được điện thoại, sau đó lại vội vã rời đi.

Ngô Bình vội vàng muốn hiểu rõ thế giới thế tục này, vì thế bèn hỏi Tôn Hành Nhân có máy tính không.

Trong phòng làm việc của Tôn Hành Nhân có một chiếc máy tính, cấu hình cũng khá cao.

Ngô Bình ngồi xuống, tìm kiếm lịch sử thế giới này trước, tra xem lịch sử của nó và thế giới địa cầu kia có gì khác nhau.

Vừa xem, anh đã ngây người, thế giới này quả nhiên khác hẳn với những gì anh biết!
Chương 2225: Livestream xem bói

Thế giới chỗ anh có rất nhiều quốc gia, bố cục cơ bản giống với trên Trái Đất. Chẳng hạn như cũng có châu Âu, châu Mỹ. Nơi anh đang ở là châu Á. Có điều, diện tích của châu Á ở đây lại lớn hơn so với trên Trái Đất. Hơn nữa, bên trên còn phân bố mấy ngàn quốc gia, tổng diện tích cũng lớn hơn gấp trăm lần!

Trước mắt, quốc gia nơi anh ở tên là nước Hạ. Nước Hạ là một quốc gia chuyên chế, quyền lực cao nhất nằm trong tay hoàng đế. Nhưng nước này lại có chỗ khá giống với nước Viêm Long trên Trái Đất. Chẳng hạn như internet, nền văn minh xã hội chủ nghĩa.

Ngoài ra, dù nước Hạ là thế tục, nhưng người nơi này lại biết đến sự tồn tại của người tu hành. Trong lòng họ, thần tiên đều là những người ở tít trên cao, không thể chiến thắng.

Mặt khác, anh tìm thử mấy bài hát, cột mốc hồi xưa nghe được thì thế giới này có cái có có cái không. Với Ngô Bình, chúng đều là những cơ hội đầu tư.

Trong số đó, thú vị nhất là lịch sử của nước Hạ, Tam Hoàng Ngũ Đế gì đó đều được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa, trong sách sử vậy mà lại nhắc đến thần tiên, vả lại còn miêu tả một cách sinh động.

Anh đang lật xem lịch sử thì Tôn Hành Nhân gõ cửa bước vào, trong tay cầm một con dao găm, vẻ mặt kích động nói: "Cậu trai trẻ, tôi không thể nhận lấy con dao găm này được. Ban nãy, tôi có tìm một người bạn xem thử thì nó là thần tiên dùng, bên trên còn có con dấu của môn phái!"

Trong đầu Ngô Bình vừa nghĩ bèn hỏi: "Vậy nó có giá không?"

Tôn Hành Nhân: "Người bạn kia của tôi nói nó có giá trị hơn 100 triệu! Nếu gặp được người tìm mua thì 300 triệu cũng không phải không được!"

Ngô Bình trái lại rất bình tĩnh, anh đã trải qua thời đại đó, tiền của người tu hành hoàn toàn không phải tiền ở thế tục có thể so sánh được. Trong mắt anh, 100 triệu cũng chỉ đáng giá mấy tiền tiên mà thôi.

Ngô Bình mỉm cười nói: "Bác Tôn, cháu đã tặng cho bác con dao găm đó thì bác cứ quyết định đi".

Tôn Hành Nhân vội vàng xua tay: "Đừng, đừng, vật báu hơn trăm triệu như thế, sao tôi có thể nhận được".

Ngô Bình cười bảo: "Bác Tôn, chẳng phải bác nói cũng sẽ tặng cho cháu một món quà sao? Vậy bác tặng quý một chút là được".

Tôn Hành Nhân cũng nhận ra Ngô Bình không thèm để ý đến con dao quý báu ấy thì không khỏi tò mò, rốt cuộc chàng trai trẻ này có lai lịch thế nào? Lẽ nào là con trai tỷ phú? Chứ không thì sao có thể coi tiền như rác kiểu đó được?

Ông ấy cười đáp: "Được rồi. Nếu cậu phóng khoáng như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Giờ, tôi sẽ dẫn cậu đến kho hàng của tôi, thứ trong đó, mặc cho cậu chọn lựa".

Ngô Bình biết nỗi lăn tăn của Tôn Hành Nhân bèn đi đến kho hàng với ông ấy. Nó cũng không lớn, là một nơi được thiết kế riêng để cất những thứ quý giá, chỉ có mười mấy mét vuông.

Tôn Hành Nhân dùng khuôn mặt để nhận dạng mở ra cửa kho hàng, chỉ thấy bên trong có mấy giá hàng, bên trên đặt hơn trăm thứ, mỗi cái đều là tinh phẩm.

Sau khi tiến vào kho hàng, Tôn Hành Nhân cười bảo: "Cậu trai trẻ, chúng đều là những bảo vật mà tôi đã sưu tầm suốt cả cuộc đời đó".

Ngô Bình thấy được rất nhiều đồ sứ, tranh chữ, đồ đồng song cũng không có hứng thú với chúng. Ánh mắt anh đảo qua một lượt, phát hiện trong góc đặt một cục đá màu vàng. Nó được đặt trong một cái hộp gỗ, cũng không bắt mắt lắm.

Anh lại cảm thấy cục đá kia không tầm thường, mở con mắt nhìn thấu vạn vật ra bèn phát hiện bên trong có năm luồng khí tức xoay chuyển, tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.

Trong lòng anh chợt nảy ra một ý, cầm lấy hòn đá hỏi: "Bác Tôn, cục đá này có chỗ gì đặc biệt hả?"

Tôn Hành Nhân cười đáp: "Nó được tôi nhặt được trong một lần du lịch. Lúc đó, tôi cảm thấy nó rất đặc biệt, khiến sự nhạy bén cao độ của tôi mất tác dụng. Tôi thấy nó vô cùng thần kỳ bèn cầm về. Nhưng về sau, tôi tìm người nghiên cứu thì họ đều nói nó không có chỗ nào đặc biệt cả nên mới đặt nó ở đây".

Ngô Bình cười nói: "Bác Tôn, vậy tôi bèn chọn nó".

Tôn Hành Nhân vội nói: "Không được, thứ này chẳng bao nhiêu tiền cả, cậu chọn thêm một thứ nữa đi".

Ngô Bình cười ha ha nói: "Bác Tôn, chưa biết chừng cục đá này thật sự là vật báu vô giá đấy. Còn những thứ khác, cháu cũng không xem nữa, chúng ta đi thôi".

Tôn Hành Nhân thấy anh khư khư cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười bảo: "Tiểu Ngô à, cậu cố tình chọn cục đá kia đúng không?"

Ngô Bình nói: "Bác Tôn, lúc cháu lên bờ có thấy bác đang luyện công, bác biết võ hả?"

Tôn Hành Nhân vội vàng xua tay: "Tôi ấy à, chỉ là tự mình luyện chơi thôi, nào có võ gì. Tôi mà có võ thì đã không bị bệnh phải nhập viện rồi".

Ngô Bình nghe nói bị bệnh nhập viện bèn vươn tay bắt mạch cho ông ấy, một lúc sau mới nói: "Ừm, đúng là có vài bệnh vặt nhưng cũng không phải vấn đề lớn, lát nữa cháu trị giúp bác".

Tôn Hành Nhân sửng sốt: "Tiểu Ngô, cậu biết y thuật?"

Ngô Bình: "Y thuật của cháu cũng coi như tạm được, đảm bảo có thể trị được bệnh cho bác Tôn".

Tôn Hành Nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn khách sáo nói: "Vậy thì tốt quá".

Hai người trở lại phòng đọc sách, phát hiện Tôn Tử Nghiên đã về, cô ấy hỏi: "Anh nói sẽ hợp tác với tôi, có chắc chưa vậy?"

Ngô Bình gật đầu: "Chắc".

Tôn Tử Nghiên nói: "Anh đi theo tôi".

Cô ấy dẫn Ngô Bình đến một căn phòng, bên trong vô cùng bừa bộn, có một cái máy tình và những dụng cụ để livestream.

Cuộc livestream hôm nay, tôi sẽ cho anh lên sóng, tôi muốn xem sẽ thu hút người xem kiểu gì.

Ngô Bình cười: "Được, để tôi thử xem".

Tôn Tử Nghiên mở livestream lên, cô ấy có rất nhiều fan cố định nên chẳng mấy chốc đã có hơn một ngàn người tràn vào phòng.

[Nghiên Nghiên, hôm nay hát cho chúng tôi nghe hả?]

[Nghiên Nghiên, anh yêu em. Một ngày không gặp, đến cơm anh cũng chẳng buồn ăn].

Tôn Tử Nghiên cười nói: "Các tình yêu, hôm nay có một người bạn của tôi tới, anh ấy cũng muốn livestream thử xem, mọi người xem được không nào?"

[Ai thế? Người đẹp hả?]

[Người đẹp là ok hết].

Ngô Bình đi vào màn hình, vẻ mặt nặng nề nói: "Chào mọi người, tôi là một thầy bói, chuyên xem bói cho mọi người. Nghiên Nghiên mời tôi đến để xem bói cho mọi người thử xem".

Tôn Tử Nghiên ngẩn người, thầy bói? Những người xem kia cũng bắt đầu nghi ngờ rồi, có người thậm chí chế giễu anh.

[Thầy bói? Anh có lộn không vậy, cách màn hình thì đoán thế nào? Anh cho rằng mình là thần tiên hả?]

[Ha ha, thầy bói đều là bọn lừa đảo. Tên này lừa đến cả livestream luôn, đúng là cười chết tôi mà!]

[Hay là đoán cho anh đây trước thế nào?]

Ngô Bình nói: "Muốn xem bói có thể nhắn tin riêng cho tôi, phải có ảnh chụp khuôn mặt rõ ràng và chụp thêm đường vân tay nữa".

Trong số khán giả có người tò mò lập tức gửi ảnh chân dung và ảnh lòng bàn tay đến cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn một người trong đó cười hỏi: "Bạn 'Anh đây ngược gió nước tiểu cao ba trượng', có phải mới vừa mất bố đúng không?"

"Anh đây ngược gió nước tiểu cao ba trượng" lập tức nhắn lại: [Thần kỳ ghê! Bố tôi vừa mất nửa tháng trước!]

Ngô Bình: "Tôi xem khuôn mặt anh có một trai một gái. Con gái khoảng 3 tuổi, con trai chưa đến một tuổi đúng không?"

“Anh đây ngược gió nước tiểu cao ba trượng” lập tức kinh ngạc, gửi đi vô số dấu chấm than: [Lợi hại! Thưa đại sư, ngài còn có thể nhìn ra được gì nữa không?]

Ngô Bình: "Gần đây anh vô cùng xui xẻo, chắc hẳn đã lỗ rất nhiều tiền. Hơn nữa, vợ anh còn ngoại tình, nhưng anh suy nghĩ đến tình cảm bấy lâu nay nên quyết định cho cô ấy cơ hội. Đáng tiếc, trái tim cô ấy đã thay đổi nên anh không giữ cô ấy lại được nữa".

Vị "Anh đây ngược gió nước tiểu cao ba trượng" im lặng khoảng nửa phút không đáp, những khán giả khác lập tức bàn tán xôn xao.

[Có phải là nói đúng rồi không? Sao không nói gì vậy? Anh bạn ba trượng ơi, mau lên tiếng đi!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK