Mấy người trò chuyện một lát thì Ngô Bình dẫn họ về Tiên Giới Nguyên Sử.
Tại đỉnh Tinh của Thần Châu ở Tiên Giới Nguyên Sử.
Ngô Bình về nhà một cái thì lấy thịt linh Thần Minh, quả của quái cây và một ít chân dược ra. Anh đã lấy được rất nhiều phương thức luyện đan trong động Kim Đỉnh, cũng đã có được kinh nghiệm cùng trí tuệ của người trong đó. Bây giờ, trong đầu anh đã hình thành một suy nghĩ to gan, đó là luyện chế một loại đan dược tăng tư chất toàn diện.
Loại đan dược này không giống như Thiên Kiêu Đan, mà là đan dược nâng cao thể chất từ trong căn cốt và huyết mạch, không chỉ nâng cao thể chất, mà còn có thần hồn, trí tuệ hay thậm chí là thay đổi vận mệnh của một người.
Đan dược này có liên quan đến nhiều thứ, nếu Ngô Bình muốn luyện chế nó thì cần dùng đạo phù và chú pháp lấy được ở tiên điện Thái Ất, sau đó dung nhập các tài năng vào trong đan dược thì mới có thể luyện chế được loại đan dược mà anh mong muốn.
Anh ở nhà nghiên cứu ba ngày, tới ngày thứ tư thì mới bắt đầu luyện chế.
Do đan dược quá toàn diện nên Ngô Bình lấy tên cho nó là Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan, tên này có nghĩa là sau khi uống đan dược xong thì người bình thường cũng có thể thay đổi số phận và có thành tựu lớn.
Lò thứ nhất, anh đã cho năng lượng vô thượng duy độ cao cùng một loại chú pháp luyện chế vào. Chú pháp n ày liên tục rèn luyện hình thế, khiến người uống có tiên thể vô thượng. Anh đã thành công, nhưng chưa đạt kết quả như mình muốn nên vẫn luyện tiếp.
Lò thứ hai, anh cho thêm hai loại chú pháp, một loại tăng vận khí và một loại tăng trí thông mình vào. Lần này lại thành công, hơn nữa thành phẩm còn là đan dược thượng phẩm.
Lò thứ ba, Ngô Bình cho hẳn ba loại phù lực vào, chúng có thể nâng coa tinh thần, phòng ngự và ngộ tính. Thành quả là một lò đan dược thượng thượng phẩm, hiệu quả đã khá ổn.
Lò thứ tư, Ngô Bình lại dùng thêm chút tài năng để bổ sung toàn bộ khiếm khuyết, tăng dược lực lên tiếp. Hơn nữa, các dược lực này có thể hỗ trợ lẫn nhau rồi sinh ra hiệu quả gấp đôi lúc trước. Thành quả ở lần này là đan dược cực phẩm.
Tuy là cực phẩm nhưng Ngô Bình vẫn thấy có chỗ nào đó thiêu thiếu, anh suy nghĩ mới rồi mới để ba viên đan dược trước mặt rồi thêm giảng pháp cho chúng.
Anh nói rất lâu, các đan dược dần xuất hiện tám cái lỗ ở mặt trên, bên dưới thì là chín cái, chất lượng của chúng cũng cứ thế tăng dần, từ cực phẩm lên thành tuyệt phẩm.
Ngô Bình đã chia đan dược của lò thứ nhất cho Hắc Tướng, Hồ Tông Linh và Phương Phương. Dù đây chỉ là đan dược bán thành phẩm, nhưng cũng có thể nâng cao thực lực cùng tư chất cho họ, hiệu quả bét cũng ngang đan dược cấp 18 trở lên.
Đan dược của lò thứ hai thì anh chia cho Bích Đào, Như Ngọc, Ninh Chức Tuyết để nâng cao tư chất cho họ.
Đan dược của lò thứ ba thì có hiệu quả hơn một bậc, anh đã đưa cho Vân Thường, Chu Khuynh Thành và Chu Thiên Mi. Đan dược của lò này có cấp bậc gần như là cao nhất rồi nên ba cô gái đều có thu hoạch lớn.
Ba viên đan dược của lò thứ tư thì Ngô Bình dành cho Đường Băng Vân, Vân Tịch và Lạc Ngưng Đan.
Ba cô gái uống Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan xong thì cơ thể và tinh thần đều có sự lột xác, tu vi tăng thần tốc. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, họ liên tục đột phá lên cảnh giới Thần Anh.
Trong thời gian đó, Ngô Bình lại luyện chế thêm chín lò đan dược tương tự, chất lượng đều là tuyệt phẩm và tổng cộng có 27 viên.
Quả của quái cây đã dùng hết, huyết thịt thần linh cũng không còn bao nhiêu nên anh không luyện đan tiếp được nữa. Vì vậy, anh đành ưu tiên chia các đan dược này cho người nhà của mình trước.
Hai mẹ con Đường Tử Di và Lý Tử Huyền, Nhậm San San và Lý Dược Sư, Nguyệt Vũ và Lý Tinh Kiếm, Lý Mai và Lý Thuần Thuần, Đào Như Tuyết và Lý Tiểu Tiên, Lâm Băng Tiên và Lý Nhân, Lý Dật, Diệp Băng Hi và Lý Thái Nhất.
Còn thừa lại 12 viên thì anh chia cho Kỷ Nhược Phi, Lâm Thiên Tuyết, Trần Nhược Nhàn, Lệ Hồng, Thượng Quan Linh Nhi, Lãnh Như Yên, tiếp đó thì đến Hoả Hoàng Nhi, Hỉ Bảo, vợ chồng Lý Niệm Tổ và Lý Vân Đẩu.
Sau khi phát đan dược xong, anh đưa hết mọi người vào duy độ cao để tu luyện.
Loáng cái lại nửa tháng nữa trôi qua, trong thời gian này Ngô Bình đã đến Tiên Giới Thái Ất hai chuyến, thời gian còn lại thì đều dành để luyện đan, đồng thời chỉ dẫn và huấn luyện các thầy luyện đan của đan uyển.
Đã ba tháng kể từ ngày anh rời khỏi núi Nguyên Sử. Anh đã hứa với viện trưởng lão là cách ba tháng sẽ về đó một lần.
Vì thế, anh xử lý công việc xong thì đến đó ngay.
Ngô Bình vừa đáp xuống trước đại điện của núi Nguyên Sử thì đã có một tu sĩ thanh niên xuất hiện, người đó quan sát anh rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình - người đứng đầu đại hội quần hùng hả?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, lâu rồi không quay lại nên nay tôi đến một chuyến”.
Tu sĩ kia: “Vừa hay các trưởng lão đang họp trong điện, anh vào đi”.
Ngô Bình đi vào, tám trưởng lão mà anh gặp lần trước vẫn ở đây, nhưng ai nấy đều có vẻ nghiêm nghị như đang gặp một chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Thấy Ngô Bình đi vào, tám trưởng lão như tám người khổng lồ đều mừng ra mặt, một trưởng lão nói: “Thiên kiêu đến từ Tiên Giới U Thiên rất mạnh, nhưng chúng ta cũng có Ngô Bình cơ mà? Tôi thấy nên để Ngô Bình đi gặp hắn”.
Một trưởng lão khác nói: “Tôi e không được, người kia được mệnh danh là thiên kiêu trong tốp ba của mười đại Tiên Giới, đại hội quần hùng của chúng ta chỉ nằm trong phạm vi Tiên Giới Nguyên Sử thôi, còn thiếu một bậc”.
Ngô Bình nghe xong thì hỏi: “Các vị trưởng lão, có chuyện gì vậy, có thể nói tôi nghe được không?”
Một trưởng lão đáp: “Núi Nguyên Sử chúng ta vừa khai phá được một Linh Giới Ất Mộc, sau đó Tiên Giới U Thiên cũng cử ngoi đến, giờ hai bên đang xung đột, ai cũng muốn chiếm Linh Giới kia”.
“Hai bên đã giao tranh nhiều lần, kết quả là đều bị thương tổn. Cuối cùng có một nhân vật lớn đến, hai bên quyết định cử đệ tử cảnh giới Thần Thông của mình ra tỉ thí. Đệ tử của bên nào thắng thì bên đó sẽ có được Linh Giới”.
Ngô Bình: “Linh Giới này có quan trọng với núi mình không?”
“Có chứ, trong đấy có rất nhiều thần dược tuyệt thế, chúng ta mà có được nó thì chẳng khác nào tìm được kho báu, đã thế còn dùng không hết nữa”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Vậy tôi có thể thử”.
Trưởng lão kia lắc đầu: “Cậu không được, người kia là thiên kiêu trong tốp ba của mười đại Tiên Giới đấy”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Lẽ nào còn có ai phù hợp hơn tôi à?”
Anh nói tiếp: “Thật ra tôi đã từng đến Thiên Khuyết, hơn nữa còn lấy được thứ hạng, tôi nghĩ mình đủ tư cách tham gia chuyến này”.
Các trưởng lão nhìn nhau, một người nói: “Không phải chúng tôi không tin cậu, mà là người kia quá mạnh, từng chém chết cả cường giả tầng thứ chín Đạo cảnh rồi. Nhỡ cậu không đánh lại rồi bị đánh chết thì chúng ta vừa mất Linh Giới kia, lại vừa mất một thiên kiêu”.
Ngô Bình: “Xin các trưởng lão cứ tin tôi, tôi sẽ không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa”.
Các trưởng lão như đang bàn bạc, một lát sau có người nói: “Ngô Bình, nếu cậu thật sự muốn đi thì chúng tôi cũng không cản. Nếu cậu có thể đánh bại người đó thì chúng tôi sẽ cho cậu hái thuốc trong Linh Giới Ất Mộc ba năm. Sau thời gian đó, cậu có thể tuỳ ý vào trong hái thuốc, nhưng số lượng sẽ bị hạn chế”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Được”.
Chương 2412: Núi Nguyên Sử, Giang Sơ Nhan
Ngô Bình biết rõ nếu được hái thuốc tự do trong ba năm thì gần như anh sẽ hái được hết dược liệu quý, cơ hội này sao anh có thể bỏ qua được.
Trưởng lão nói: “Việc này rất quan trọng nên chúng tôi sẽ lệnh cho một người đi theo cậu”.
Ngay sau đó có một cô gái tiến vào, cô ấy rất xinh đẹp, không thua kém bất kỳ mỹ nữ nào mà Ngô Bình từng gặp. Cô ấy mặc váy màu trắng, khi bước đến gần cho người ta cảm giác như trăm hoa đua nở, chim hót véo von.
Cô gái hành lễ nói: “Tham kiến các vị trưởng lão”.
“Giang Sơ Nhan, cô là người thông minh, một trong những cô gái xuất sắc nhất của núi Nguyên Sử. Bây giờ, lệnh cho cô đi theo Ngô Bình để bồi dưỡng tình cảm, chờ khi thời cơ chín muồi thì hai người sẽ kết hôn và sinh con.
Ngô Bình nhìn Giang Sơ Nhan rồi thầm nghĩ tại sao những người này không bàn trước với mình? Nhưng anh không nói ra, bởi đây là một trong các điều kiện mà núi Nguyên Sử từng đề ra rồi.
Giang Sơ Nhan bình tĩnh đáp: “Vâng”.
“Ừm, hành trình mấy ngày tới sẽ do cô sắp xếp, lui xuống đi”.
Ngô Bình và Giang Sơ Nhan cùng rời khỏi đại điện, vừa ra ngoài, Giang Sơ Nhan đã lễ phép nói: “Công tử, hay chúng ta đến chỗ công tử trước nhé?”
Ngô Bình: “Chỗ của tôi ư?”
Giang Sơ Nhan: “Vâng, đại hội vừa kết thúc thì các trưởng lão đã thu xếp chỗ ở cho công tử rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Giang Sơ Nhan dẫn Ngô Bình lên một đỉnh núi, có một ngôi nhà lớn trong rừng trúc, đây chính là nhà của anh ở núi Nguyên Sử.
Vào nhà rồi, Giang Sơ Nhan mới nói: “Chưa có ai ở đây, lát tôi sẽ dẫn thêm người đến cho công tử chọn vài người hầu gái”.
Ngô Bình: “Ừm, cô cứ sắp xếp đi”.
Giang Sơ Nhan đi tìm người, Ngô Bình nhân đó về nhà một chuyến, sau đó dẫn Ngọc Nô, Hồng Nhan, Mộc Lan và Khinh Vĩ đến núi này. Dẫu sao đây cũng là những người quen của anh, dù gì cũng đáng tin hơn người của núi Nguyên Sử.
Nhờ đan dược của Ngô Bình mà bốn cô gái này đều đã tăng tu vi đến Bí cảnh, tuy họ không làm được việc gì lớn, nhưng hầu hạ anh thì không thành vấn đề.
Sau khi anh quay lại thì đã thấy có hàng trăm cô hầu gái đứng trong sân, Ngô Bình bảo nhóm Mộc Lan chọn hơn chục người.
Chọn người xong, Giang Sơ Nhan nói: “Công tử, vị kia của Tiên Giới U Thiên đã đến Tiên Giới Nguyên Sử rồi, hai bên đã hẹn quyết đấu sau ba ngày nữa. Trong thời gian này, xin công tử hãy nghỉ ngơi dưỡng sức để đánh bại đối thủ, sau đó giành vinh quang về cho núi Nguyên Sử”.
Ngô Bình: “Cô biết gì về người đó không?”
Giang Sơ Nhan: “Sơ Nhan chỉ biết người này tên là Lâm Xung Tiêu, thiên kiêu số một của Tiên Giới U Thiên, tầng thứ mười Thần Thông. Nghe nói, người này đã tham gia đấu lối đài Thiên Khuyết và được xếp thứ 84 trên bảng Đại Tiên”.
Ngô Bình: “Ra là đã có tên trên bảng Đại Tiên, bảo sao lại nổi tiếng thế”.
Giang Sơ Nhan tò mò hỏi: “Công tử cũng tham gia tỉ thỉ ấy ư?”
Ngô Bình: “Tôi đứng đầu bảng Tiểu Tiên, thêm một thời gian nữa thì có thể khiêu chiến cao thủ trên bảng Đại Tiên. Giờ gặp Lâm Xung Tiêu này cũng hay, lấy hắn ra để thử luôn”.
Giang Sơ Nhan rất chấn động, Ngô Bình đứng đầu bảng Tiểu Tiên thì có thể tiến vào tốp 70 của bảng Đại Tiên rồi. Điều này có nghĩa là thực lực của anh còn trên Lâm Xung Tiêu.
Ngô Bình hỏi Giang Sơ Nhan: “Cô không mang họ Hồng Mông, chắc không mang huyết mạch của Nguyên Sử Đạo Tôn hả?”
Giang Sơ Nhan đáp: “Ngoài bản tộc ra thì núi Nguyên Sử còn có bốn tông và hai viện, đều là hậu duệ huyết mạch của sáu đệ tử của Nguyên Sử Đạo Tôn. Giang Thị nhà em là Giang Tông - thuộc một trong bốn tông”.
Sau khi trò chuyện một lát, Ngô Bình đã vào một căn phòng yên tĩnh, sau đó lấy lò luyện đan ra luyện đan. Anh còn một ít máu thịt thần linh nên chuẩn bị luyện chế thêm ít đan dược để nâng cao thực lực cho nhóm Mộc Lan.
Ngô Bình luyện đan bên trong, còn Giang Sơ Nhan ở ngoài.
Cô ấy hỏi Mộc Lan: “Công tử biết luyện đan ư?”
Mộc Lan cười đáp: “Đúng thế, công tử nhà tôi là thầy luyện đan Kim Đỉnh, còn là Đại Ti Đan của hoàng triều Thái Ất, quản lý việc luyện đan trong thiên hạ”.
Giang Sơ Nhan ngẩn ra, thầy luyện đan Kim Đỉnh, đã thế còn là Đại Ti Đan của hoàng triều.
Cô ấy ngẩn ngơ mãi mới nói: “Mộc Lan, các cô đi theo công tử lâu rồi à?”
Mộc Lan: “Đúng, năm xưa chúng tôi còn ở một thế giới rất nhỏ, không có nhiều người tu hành. Về sau, công tử nhà tôi đã từng bước tiến bộ đến đây từ vũ trụ cấp thấp đấy”.
Giang Sơ Nhan cảm thán: “Tôi nghe nói những người từ dưới ấy lên đây có tỉ lệ thành công ất thấp. Nhưng một khi có chỗ đứng rồi thì sẽ có thành tựu rất cao”.
Mộc Lan: “Công tử nhà tôi luôn tạo ra kỳ tích, con đường đi của công tử trải đầy những truyền kỳ”.
Sau đó, Mộc Lan hỏi: “Giang cô nương, cô muốn lấy công tử à?”
Giang Sơ Nhan cúi đầu xuống: “Trước đó tôi còn thấy bực với sắp xếp của môn phái, nhưng giờ xem ra là tôi không xứng với công tử rồi”.
Mộc Lan cười nói: “Đó là duyên phận của hai người”.
Mấy cô gái trò chuyện vui vẻ, Ngô Bình mở cửa đi ra rồi đưa ba viên đan dược cho Mộc Lan, Hồng Nhan và Ngọc Nô: “Các cô uống đi, sau đó tu luyện theo những gì tôi truyền thụ”.
Dứt lời, anh lại quay vào luyện đan. Không lâu sau, anh mang hai viên đan dược ra, một viên đưa cho Khinh Vũ, một viên đưa cho Giang Sơ Nhan.
Giang Sơ Nhan nhìn viên đan dược trong tay mà run rẩy hỏi: “Công tử, đây là đan dược gì vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Đây là Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan tôi dùng các dược liệu còn xót lại luyện chế đấy, tuy không bằng các viên trước, nhưng cũng có khoảng 40 phần trăm hiệu quả, tên nó la Nghịch Thiên Đan.
Giang Sơ Nhan hỏi: “Công tử, đây là đan dược cấp mấy?”
Ngô Bình đáp: “Giữa cấp 17 và 18”.
Giang Sơ Nhan vội nói: “Công tử, thứ này quý quá… tôi không thể nhận được”.
Mộc Lan cười nói: “Giang cô nương, nếu cô không coi công tử nhà tôi là người ngoài thì nhận đi”.
Ngô Bình chỉ nói: “Mấy hôm nữa, tôi sẽ bế quan lĩnh ngộ vài thứ, các cô đừng làm phiền”, nói rồi, anh quay vào phòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã hết ba ngày.
Sáng sớm, Ngô Bình đã mở cửa đi ra. Trong thời gian qua, anh đã nghiền ngẫm lại truyền thqaf của Thái Ất Đạo Tôn nên có được rất nhiều thu hoạch.
Giang Sơ Nhan vội nói: “Công tử, Lâm Xung Tiêu đã đến núi Nguyên Sử rồi, đi cùng còn có Thiên Tàn Đạo Quân và các nhân vật lớn của Tiên Giới U Thiên. Xem ra họ rất tin tưởng Lâm Xung Tiêu này”.
Ngô Bình: “Chỉ e họ sẽ phải thất vọng thôi”.
Giang Sơ Nhan: “Công tử, chúng ta đến gặp các trưởng lão trước đã, họ có chuyện muốn nói”.
Ngô Bình trở lại đại điện, tám trưởng lão không còn hình dạng khồng lồ nữa, họ đều đứng trong điện chờ anh. Thấy anh đến, một tu sĩ nửa râu đen nửa râu trắng cười nói: “Ngô Bình, cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”
Ngô Bình: “Thưa trưởng lão, tôi đã chuẩn bị xong”.
Người đó gật đầu: “Trận đấu hôm nay ngoài quyết định quyền sở hữu Linh Giới Ất Mộc ra, còn liên quan đến nhiều vấn đề. Nếu cậu thành công thì sẽ là công thần của núi Nguyên Sử. Hôm qua, các trưởng lão đã quyết định nếu cậu đánh bại được Lâm Xung Tiêu thì núi Nguyên Sử sẽ dựng cho cậu một viện là viện Đan Đạo, đồng thời cho cậu toàn quyền quản lý”.
Núi Nguyên Sử có bốn tông hai viện, thêm một viện nữa thì là bốn tông ba viên.
Chương 2413: Trận chiến khốc liệt với Lâm Xung Tiêu
Ngô Bình hỏi: “Tự nhiên mọc ra thêm một viện, không phải chỉ có mỗi cái vỏ bọc chứ ạ?”
Trưởng lão râu đen trắng cười nói: “Đương nhiên là không, cậu là Đại Ti Đan của hoàng triều Thái Ất nên có hiểu biết về đan uyển. Nói thật, viện Đan Đạo của núi Nguyên Sử chỉ có mạnh hơn đan uyển, chứ không có chuyện kém hơn. Dược liệu cùng thuế đan dược của núi Nguyên Sử sẽ do cậu quản lý hết. Mỗi người ở Tiên Giới Nguyên Sử mà mua hay bán một viên đan dược nào thì đều phải nộp thuế cho cậu. Thậm chí, cậu còn có thể quy định giá cho đan dược và dược liệu, quy định thế lực nào được mua, thế lực nào không được mua. Vì rất nhiều đan dược và dược liệu quý cần mua tư chất”.
Ngô Bình sáng mắt lên, quyền lực của viện Đan Đạo này lớn quá, còn hơn cả đan uyển Thái Ất kia. Dẫu sao đan uyển cũng là của hoàng triều, còn viện Đan Đạo là của Tiên Giới Nguyên Sử.
Ngô Bình nói: “Các vị trưởng lão tin tưởng tôi vậy ư?”
Trưởng lão kia: “Chúng tôi cũng mới nhận được tin cậu là thầy luyện đan Kim Đỉnh. Vì thế, chúng tôi nghĩ cậu đã nhận được truyền thừa trong động Kim Đỉnh. Hơn nữa, nếu cậu đánh thắng trận này thì chúng ta sẽ có được Linh Giới Ất ộc, mở viện Đan Đạo cũng hợp tình hợp lý. Đương nhiên, viện này cũng chỉ có một thầy luyện đan như cậu mới đủ tư cách quản lý thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi nhận”.
Một nữ tu khoảng 30 tuổi để đầu trọc, mặc đồ màu trắng mỉm cười nói: “Ngô Bình, cuộc tỉ thí lần này rất quan trọng. Tiên Giới U Thiên cực kỳ tự tin, vì thế đã đánh cược rất cao. Đương nhiên, chúng tôi cũng tự tin về cậu nên cũng đánh cược cao không kém. Nói thẳng ra là nếu bên nào thua thì sẽ bị tổn thất nặng nề”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Tôi có thể biết hai bên cá cược không?”
Nữ trưởng lão kia: “Nếu cậu thắng thì đan dược của chúng ta có thể bán đến Tiên Giới U Thiên, đồng thời còn được bán độc quyền. Ngoài ra, chúng ta còn có thể chiêu mộ đệ tử ở đó, để thiên tài của bọn họ gia nhập vào môn phái của Tiên Giới Nguyên Sử”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Tiên Giới U Thiên dám đưa ra điều kiện thế này chứng tỏ họ rất tự tin”.
Nữ trưởng lão: “Vì thế ban nãy tôi mới nói vậy”.
Ngô Bình: “Nếu tôi thắng thì Tiên Giới U Thiên có quỵt không nhỉ?”
Nữ trưởng lão lắc đầu: “Không, vì chuyện này có nhiều bên làm chứng. Nếu họ dám nuốt lời thì sẽ mất nhiều thứ hơn những gì đã cược”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Các vị trưởng lão cứ chờ tin tốt của tôi”.
Trưởng lão râu đen trắng nói: “Trận đấu lần này sẽ diễn ra ở tiên lôi Cửu Long. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người xem. Cậu mà thắng thì sẽ vang danh thiên hạ, còn thua thì cũng sẽ được nhiều người biết đến”.
Ngô Bình: “Các vị trưởng lão chắc chắn sẽ không phải thất vọng đâu”.
Sau đó, Ngô Bình đi theo tám bọn họ đến tiên lôi Cửu Long. Tiên lôi này là một liên đài khổng lồ, xung quanh có ảo ảnh của chín con rồng uống lượn.
Lúc này tiên lôi đang ở trên cao, xung quanh có người xem.
Ngô Bình vừa đến, Giang Sơ Nhan đã nói: “Công tử, nhất định anh sẽ đánh bại đối thủ”.
Lúc này có một cái bục lớn xuất hiện trên tiên lôi, trên đó khắc đầu phù văn, mộ người đàn ông cao lớn khôi ngô bay tới rồi bước lên tiên lôi.
Nữ trưởng lão nói với Ngô Bình: “Lên đi!”
Ngô Bình bay lên lôi đài, chân anh vừa chạm đất thì đối thủ đã ra tay, hắn biến thành 24 ảo ảnh rồi nhanh chóng tấn công Ngô Bình.
Có mấy người trong đám đông gật gù, một người nói: “Đây là thần thông cấp thượng phẩm, 24 Hoan Ảnh Trám Sát Thuật, hắn từng dùng thuật này để giết cường giả tầng thứ chín Đạo cảnh”.
Người khác cũng nói: “Tiếc là lôi đài này không có dùng pháp khí, không thì Lâm Xung Tiêu có thể dễ dàng hạ tiểu tử kia rồi”.
Ngô Bình đột nhiên biến mất trên lôi đài, tất cả ảo ảnh đã bị mất mục tiêu.
Cùng lúc đó, xung quanh lôi đài xuất hiện chín Tương chí tôn, các Tương này đều không giống nhau, mỗi cái đều có khí tức rất mạnh, đồng thời âm thầm kết thành sát trận.
“Đây là … Tương chí tôn!”, có người hô lên, các trưởng lão trong viện trưởng lão cũng đều trợn tròn mắt.
“Cửu Tương hợp nhất, giết!”
Giọng nói của Ngô Bình vang lên, sàn lôi đài xuất hiện trận văn kỳ diệu. Đây là áo thuật mạnh nhất mà Ngô Bình biết - là thuật Thiên Áo, uy lực của nó rất mạnh.
Trên không trung xuất hiện một lưỡi liềm khổng lồ đen kịt, chỉ có phía rìa phát ra sát quang, sau đó mạnh mẽ chém xuống.
Dưới luồng uy áp khủng khiếp ấy, Lâm Xung Tiêu đã lộ ra chân thân, hắn hét lên rồi giơ hai tay tạo quyết, phía sau có một bàn tay màu vàng xuất hiện rồi tiếp chiêu lưỡi liềm kia.
Cheng!
Một tiếng động lớn vang lên, lưỡi liềm cố định trên cao, còn bàn tay thì đã bắt được nó, tia lửa toé ra.
Thấy thế, người của Tiên Giới U Thiên đều thở phào một hơi, có người cười nói: “Tuy người này cũng có chút tài năng, nhưng so với Lâm Xung Tiêu thì còn kém xa”.
Nhưng đúng lúc này, lại có thêm một Tương chí tôn của Ngô Bình xuất hiện dưới mặt đất, nó chui từ dưới lên rồi tung một chưởng vào chân Lâm Xung Tiêu.
Rắc!
Chân của Lâm Xung Tiêu đã gãy, hắn đau đớn kêu lên rồi bỏ chạy.
Nhưng trên không cũng có một Tương xuất hiện rồi tung một chưởng ấn vào đầu hắn, Lâm Xung Tiêu thấy trước mắt tối đen rồi bị đán ngã.
Lúc này, 12 Tương chui từ dưới đất lên rồi đánh cho Lâm Xung Tiêu một trận tơi bời, gần như không còn ra hình người nữa.
Người của Tiên Giới U Thiên đều ngẩn ra, người của núi Nguyên Sử cũng không kém, không ai biết có chuyện gì đang xảy ra.
“Biến!”
Đột nhiên Lâm Xung Tiêu hét lên, quanh người bắn ra tia sét, đôi mắt cũng phun chớp. Một cái kích xuất hiện trong tay hắn rồi bắn về phía Tương của Ngô Bình.
Người hắn dần bay lên cao, quanh người giăng đầy tia sét, khí tức trở nên vô cùng đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi gằn giọng nói: “Ngươi đã chọc tức được ta rồi, đón nhận cơn giận của ta đây!”
Hắn điểm tay một cái, bàn tay nắm chặt lưỡi liềm chợt dùng sức.
Rắc!
Lưỡi liềm đã bị bàn ta bẻ gãy, sau đó đập mạnh về phía Ngô Bình.
Anh tránh sang một bên rồi cười nói: “Đúng là cường giả trên bảng Đại Tiên có khác, quả nhiên cũng có chút tài năng. Nhưng ban nãy ta chỉ đùa với ngươi thôi, giờ mới nghiêm túc này”.
Sau đó, anh thu khí tức lại rồi tung một quyền về phía Lâm Xung Tiêu.
Phụt!
Lâm Xung Tiêu không kịp phản ứng, mũi đã trúng ngay một đòn làm xương gãy nát, máu tươi ứa ra, hắn đau đến tái mặt.
Phụt!
Quyền của Ngô Bình rơi xuống như mưa, mỗi đòn của anh trông có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại chứa ý nghĩa của võ thuật, tiếp đó có bốn ảo ảnh Tương xuất hiện.
“Đây là truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn!”, mọi người của núi Nguyên Sử đều sáng mắt lên với vẻ hưng phấn.
Lâm Xung Tiêu liên tục bắn sấm sét ra, nhưng chúng đánh lên người Ngô Bình lại như không, trái lại anh còn đánh hăng hơn. Một trận quyết đấu giờ lại thành một bên bị đánh.
Loáng cái, Lâm Xung Tiêu đã bị đánh biến dạng, mắt sưng, mũi gãy, tóc rụng, chân tay gãy, thảm không kể đâu cho hết.
“Tiếp đi, bắn sét tiếp đi, chán rồi à?”, Ngô Bình vừa đánh vừa chế giễu hắn, làm Lâm Xung Tiêu tức đến mức hộc mấy ngụm máu.
“Chết đi!”
Lâm Xung Tiêu không còn sức chống trả chợt thi triển một đạo phù, trên tay phải của hắn phát ra sát quang của hoa sen, sau đó tấn công về phía ngực của Ngô Bình.
Tiếp đó, Ngô Bình đã dừng lại, toàn thân bắt đầu phát sáng, đến từng lỗ chân lông cũng sáng bừng.
Chương 2414: Đồng hương tà ma
Trông thấy cảnh này, mọi người của núi Nguyên Sử đều phẫn nộ nói: “Lâm Xung Tiêu dùng đạo phù là phạm quy”.
Người của Tiên Giới U Thiên cũng nhăn mặt, dù Lâm Xung Tiêu có giết được đối thủ thì trận này họ vẫn thua, thua một cách thảm hại.
Giang Sơ Nhan lo lắng gọi: “Công tử!”
“Tôi không sao”.
Đột nhiên Ngô Bình lên tiếng, ánh sáng trắng bên ngoài người anh dần biến mất. Thì ra, lúc sát quang tấn công, Nguyên Sử Thiên Phù trên người anh đã được kích hoạt, tất cả sát quang đều bị nó hút hết và trở thành một phần sức mạnh của nó.
Lâm Xung Tiêu lẩm bẩm: “Không thể nào!”
Chát!
Ngô Bình tát cho hắn một phát ngã sõng soài, sau đó hắn đã phải giơ hai tay lên nói: “Tôi nhận thua!”
Hắn buộc phải làm vậy, vì nếu không sẽ bị Ngô Bình đánh chết. Hơn nữa anh đã dùng đạo phù trước nên thua là điều đương nhiên rồi.
Người của núi Nguyên Sử reo hò, người của Tiên Giới U Thiên thì như đứa đám, vì họ đã thua rồi.
Ngô Bình bước xuống khỏi lôi đài, nữ trưởng lão nói: “Giang Sơ Nhan, dẫn Ngô công tử về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng”.
Ngô Bình đi rồi, việc còn lại sẽ do hai bên xử lý, Tiên Giới U Thiên đã thua thảm hại, nhưng vẫn phải chịu.
Giang Sơ Nhan rất hào hứng, trên đường đi mà cứ cười suốt: “Công tử giỏi quá, Lâm Xung Tiêu đứng trên bảng Đại Tiên mà khi đấu với công tử thì chỉ như một đứa trẻ chịu đòn”.
Ngô Bình chợt hộc ra một ngụm máu rồi nói: “Thật ra thực lực của hắn mạnh lắm đấy”.
Giang Sơ Nhan hoảng hốt: “Công tử bị thương ư?”
Ngô Bình nhổ một cái răng nói: “Nếu bị đánh gãy một cái răng là bị thương thì đúng đấy”.
Giang Sơ Nhan che miệng cười: “Gãy một cái răng thì không sao, ngày mai nó lại mọc thôi”.
Răng của người tu hành có thể liên tục thay mới, vì thế có rụng một cái cũng không sao.
Về đến núi, Ngô Bình hỏi Giang Sơ Nhan: “Khi nào mình được lấy Linh Giới Ất Mộc?”
Giang Sơ Nhan: “Chắc cũng dăm bữa nửa tháng gì đó, công tử đừng vội, nếu có tin gì thì chúng ta sẽ biết ngay”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ở đây không còn chuyện gì nữa rồi, tôi về Thân Châu một chuyến đây”.
Giang Sơ Nhan: “Vâng, nếu bên này có chuyện gì thì tôi sẽ báo cho công tử ngay”.
Ngô Bình chào mấy cô gái rồi về Thần Châu. Anh ở lại đó một ngay rồi dẫn Nguyệt Thanh Ảnh đến Đông Hải tìm Lý Thuần Như.
Họ vừa đến Tiên Kiếm Môn đã nhìn thấy Lý Thuần Như dẫn các cao thủ ra nghênh đón.
“Anh Bình, chị!”, cô ấy tươi cười bước tới.
Ngô Bình phát hiện khí tức của Lý Thuần Như đã mạnh hơn, việc tu hành của cô ấy tiến bộ rất nhanh. Nhất là sau khi được anh truyền thụ Thiên Thượng Tam Kiếm cho, giờ cô ấy đã là cao thủ số một trong thế hệ trẻ và được cả môn chủ và các trưởng lão coi trọng, ngoài ra còn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí chưởng môn kế tiếp.
Nhưng Nguyệt Thanh Ảnh vừa gặp Lý Thuần Như đã thấy sắc mặt cô ấy là là, Ngô Bình còn rõ hơn, anh thấy đỉnh đầu của Lý Thuần Như có hắc khí xoay tròn và mang theo khí tức chết chóc.
Đôi mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể nhìn thấy khí tức ấy, còn Nguyệt Thanh Ảnh chỉ cảm nhận được sắc mặt của Lý Thuần Như khang khác thôi, chứ không biết vấn đề nằm ở đâu.
Ngô Bình bình tĩnh cười nói, sau đó đến chỗ ở của Lý Thuần Như. Sau khi đuổi hết tuỳ tùng đi, anh chợt hỏi: “Thuần Như, em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Lý Thuần Như cười đáp: “Sao anh lại hỏi em như thế, em bình thường mà. Sau khi anh truyền thụ Thiên Thượng Tam Kiếm cho em. Tu vi của em đã tăng đáng kể”.
Ngô Bình chợt bắt lấy cô tay cô ấy, ngay sau đó anh nhăn mặt rồi hỏi Lý Thuần Như: “Cô không phải Lý Thuần Như, cô là ai?”
“Lý Thuần Như” ngạc nhiên nói: “Anh Bình, anh đang nói gì thế, sao em lại không phải em?”
Ngô Bình cười mỉa rồi truyền sức mạnh vào người cô ta, “Lý Thuần Như” biến sắc mặt rồi lộ ra vẻ đau đớn: “Anh Bình, anh làm đau em đấy”.
Ngô Bình lạnh mặt nói: “Cô mà không nói thật thì tôi sẽ cho cô hồn bay phách tán!”
Lý Thuần Như chợt lộ ra nụ cười quỷ dị rồi nói: “Sao anh phát hiện ra hả?”
Ngô Bình cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức trên người Lý Thuần Như nên gằn giọng nói: “Tà ma!”
Đúng vậy, khi còn ở vũ trụ cấp thấp, anh đã từng gặp tà ma nên giờ mới thấy khí tức của chúng giống hệt nhau.
Người kia có vẻ ngạc nhiên: “Ngươi biết ta cơ à! Vậy là ngươi là tu sĩ từ dưới lên hả?”
Ngô Bình: “Ngươi là tà ma đến từ vũ trụ Chấn Đán ư?”
Tà ma gật đầu: “Đúng, ta đến từ vũ trụ Chấn Đán. Không ngờ lại gặp đồng hương ở đây”.
Ngô Bình chợt thả lỏng rồi nói: “Nếu đã là đồng hương thì ngươi đừng làm hại bạn ta, thế này đi, ngươi muốn gì ta cũng cho, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng”.
Tà ma cười nói: “Ta có thể từ dưới lên đây thì ngươi nghĩ ta ngu đến mức tin lời ngươi à?”
Ngô Bình: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là thầy luyện đan Kim Đỉnh, viện chủ của viện Đan Đạo của núi Nguyên Sử đấy, ta mà thèm lừa một nhân vật nhỏ bé như ngươi à?”
Tà ma bực mình nói: “Ngươi coi thường ta hả? Ta là nhân vật nhỏ bé ư?”
Ngô Bình: “Ta nói thế còn là tôn trọng ngươi rồi đấy, vì ngươi chỉ như con kiến hôi với ta thôi”.
Tà ma trầm ngâm mãi mới nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Ngô Bình: “Cũng không sao, ta có cách giết ngươi. Nhưng làm vậy thì bạn ta cũng bị thương, song nếu ngươi cứ kiên quyết làm theo ý mình thì ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác”.
Tà ma thở dài nói: “Được rồi, ta tạm tin ngươi”.
Dứt lời, nó rời khỏi cơ thể của Lý Thuần Như rồi hoá thành một hình người mờ ảo đứng cạnh Ngô Bình.
Lý Thuần Như mờ mịt, Ngô Bình ấn vào mi tâm của cô ấy thì cô ấy mới dần tỉnh táo lại.
“Anh Bình, sao anh lại ở đây? Em bị sao thế, cứ như nằm mơ ấy”.
Ngô Bình nói với Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, em dẫn Thuần Như đi nghỉ đi”.
Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu rồi kéo Lý Thuần Như rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và tà ma, anh hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tà ma: “Lý Lương Sơn, đó là tên của ta trước khi chết”.
Thật ra Ngô Bình rất tò mò về tà ma, tà ma này vốn chỉ tồn tại dưới thể năng lượng, còn hư ảo hơn con người, lẽ ra nó không thể tu luyện đến bước này rồi tới vũ trụ chính được.
Nhưng sự thật là không những nó đã làm được mà còn có tu vi rất cao. Thực lực của nó ít cũng ngang tầng thứ ba Đạo cảnh, Ngô Bình đoán chắc chắn phải có lý do.
Ngô Bình: “Lý Lương Sơn, ngươi nhập vào người Lý Thuần Như để làm gì?”
Lý Lương Sơn cười đáp: “Tiên Kiếm Môn có một bảo bối là một thể xác không có thần hồn và lai lịch cũng bất minh. Lý Thuần Như dạo này rất nổi, tiếng nói cũng có giá trị trong môn phái nên ta mới nhập vào cô ta, hi vọng lấy được thể xác ấy để có cơ thể thật sự”.
Ngô Bình: “Chuyện này có thể thương lượng, ta hỏi ngươi thêm một câu nữa, sao ngươi đến vũ trụ chính được?”
Lý Lương Sơn: “Ta cũng không câng giấu ngươi, lẽ ra ta không có cơ hội đến đây đâu, sở dĩ thành công là cũng nhờ thứ này”.
Nói rồi, nó há miệng nhả một hạt châu màu xanh to như quả trứng gà và phát sáng ra.
Ngô Bình cầm lấy hạt châu thì thấy không có gì bất thường, anh hỏi: “Đây là thứ gì?”
Chương 2415: Thiên Ngoại Nhất Kiếm
Lý Lương Sơn: “Không rõ, ta tình cờ tìm thấy nó dưới lòng đất. Thứ này chắc chắn là đồ của vũ trụ chính, chỉ là không biết sao nó lại xuất hiện ở vũ trụ Chấn Đán”.
Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra thì thấy bên trong hạt châu ẩn chứa một thế giới, hắn không đổi sắc nói: “Hạt châu này có tác dụng với ngươi không?”
Lý Lương Sơn: “Sau khi đến Nguyên Thủy Tiên Giới, nó đã không còn tác dụng với ta nữa. Nếu ngươi thích, ta có thể tặng cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thể xác đó”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta thử xem, nếu ta có thể lấy được thể xác thì sẽ đi tìm ngươi đổi hạt châu này”.
Tà ma cười nói: “Quả nhiên ngươi là một người giữ chữ tín, không cướp lấy hạt châu bằng thực lực mạnh của mình, hơn nữa còn sẵn sàng giúp ta”.
Ngô Bình: “Ta nói rồi, ta lười lừa gạt ngươi, hơn nữa bọn ta còn là đồng hương nữa”.
Lý Lương Sơn: “Ngươi tên là Ngô Bình nhỉ? Trước khi đến đây ta chưa từng nghe đến tên của ngươi, xem ra ngươi là người sau này”.
Ngô Bình: “Ngươi đến vũ trụ chính từ bao giờ?”
Lý Lương Sơn: “Một nghìn năm trước, rất lâu rồi. Một nghìn năm nay, tu vi của ta không hề có tiến bộ, vẫn luôn chu du khắp nơi”.
Ngô Bình: “Ngươi cứ ở đây đợi ta đi, ta đi hỏi chuyện thể xác”.
Ngô Bình tìm đến Lý Thuần Như hỏi về chuyện thể xác đó, Lý Thuần Như nói: “Em biết chuyện này, cái gọi là thể xác đó dường như là một linh thai được sinh ra từ thời thượng cổ, đã được bảo tồn cho đến ngày nay. Nhưng linh thai này rất mạnh, thần hồn bình thường không thể khống chế được nó, sau khi vào trong sẽ bị linh thai hấp thụ”.
Ngô Bình: “Có nguy hiểm không thì đó là chuyện của ông ta, không liên quan đến chúng ta. Thuần Như, có thể lấy thể xác này ra không?”
Lý Thuần Như suy nghĩ một chốc rồi nói: “Để em thử xem. Anh Bình, bố em muốn gặp anh, em dẫn anh đến gặp ông ấy được không?”
Ngô Bình cười nói: “Ông cụ đã biết chuyện của chúng ta rồi à?”
Lý Thuần Như gật đầu: “Ông ấy à, lúc đầu vừa nghe nói ba cô con gái gả cho cùng một người, sắc mặt ông ấy chẳng dễ chịu gì cho cam, sau đó ông ấy cử người đến nghe ngóng tin tức của anh, cuối cùng thì giục em mời anh đến Tiên Kiếm Môn chơi”.
Ngô Bình cười nói: “Được, anh sẽ đến thăm bác trai”.
Lý Thuần Như mời Ngô Bình đến một cái sân nhỏ, trong sân có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn, ông ta bị mất cả hai chân, trên miệng vết thương có sương độc màu đen, có vẻ là bị trúng một loại độc kỳ lạ.
Ngô Bình bước vào, người trung niên nhìn anh cười hỏi: “Là cậu Ngô sao?”
Lý Thuần Như vội nói: “Anh Bình, đây là bố em, Lý Nguyên Hưng”.
Ngô Bình: “Là cháu ạ, chào bác trai”.
Lý Nguyên Hưng cười nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, đứng đầu ở đại hội Quần Anh, đứng đầu bảng Tiểu Tiên, còn đánh bại được Lâm Xung Tiêu – tiên kiêu đứng đầu của Cửu Thiên Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Bác trai quá khen rồi”.
Sau đó anh nhìn chân Lý Nguyên Hưng hỏi: “Bác trai trúng độc gì thế, hình như lúc nào cũng phải áp chế nó”.
Lý Nguyên Hưng nói: “Tôi bị trúng thứ độc nhất trên thế giới, chất độc của Thực Cốt Hoa, không có thuốc nào có thể giải được độc này, chỉ có thể áp chế nó bằng công phu của mình. Mười năm trước, tôi vẫn còn cả hai chân, bây giờ chỉ còn nửa bắp chân, đều đã bị thối rữa hết rồi”.
Ngô Bình: “Cắt ở phần trên cũng không được?”
Người tu hành cắt chân tay thì sẽ có cách mọc lại.
Lý Nguyên Hưng lắc đầu: “Độc này chỉ phát tác ở phần dưới cùng thôi mà độc tố thì đã lan khắp người, cắt cũng không có tác dụng”.
Ngô Bình: “Không còn thuốc giải à, cháu nghĩ chưa chắc là thế, cháu thử xem, luyện chế một lò đan giải độc cho bác”.
Lý Nguyên Hưng: “Ồ, độc này của tôi có thể giải được sao?”
Ngô Bình: “Về lý thuyết thì không còn cách nào khác, nhưng có thể đẩy độc ra ngoài”.
Anh cũng không giải thích nhiều, lập tức lấy lò đan ra, nhanh chóng luyện chế một lò đan dược, có tất cả năm viên.
Có cảm giác đan dược này rất cứng, trên đó có rất nhiều nhỏ nhỏ, hơn nữa đan dược này không phải để uống mà được anh đưa thẳng vào tim Lý Nguyên Hưng.
Theo từng nhịp đập của tim, đan dược biến thành chất dính như keo, bao phủ mặt trong của trái tim, thứ này có sức hấp dẫn rất lớn với độc tố, mà độc tố cũng xem nó như một bộ phận trong cơ thể Lý Nguyên Hưng, nhanh chóng tập trung về phía trái tim.
Chưa đến mười lăm phút, chín mươi chín phần trăm độc tố trong người Lý Nguyên Hưng đi vào trong vật thể kết dính đó.
Ngô Bình lập tức lấy chất kết dính ra, rồi đặt viên đan giải độc thứ hai vào.
Cũng giống lần trước, có chín mươi chín phần trăm độc tố còn lại đi vào vật chất kết dính, sau đó bị anh lấy ra.
Sau khi bỏ liên tiếp năm viên đan giải độc vào, độc tố còn lại không đến một phần nghìn tỷ, không tổn thương cơ thể được nữa, lúc này Lý Nguyên Hưng đã có thể dễ dàng áp chế, đẩy độc tố ra ngoài.
Lý Nguyên Hưng mừng rỡ: “Cậu Ngô, ơn lớn khó nói hết, tôi đi bế quan trước để hồi phục đôi chân này”.
Lý Thuần Như: “Bố, có chuyện này con muốn bàn với bố, có thể tặng anh Bình linh thai thượng cổ đó không?”
Lý Nguyên Hưng: “Thể xác đó sao? Được chứ, thứ đó đã ở trong Tiên Kiếm Môn cả nghìn năm rồi, cũng chẳng có tác dụng gì nữa”.
Ngô Bình: “Cảm ơn bác trai”.
Sau đó Lý Thuần Như lấy thể xác đó, Ngô Bình nhận ra thể xác này cao một mét chín, cơ thể cường tráng, dung mạo anh tuấn.
Quay lại sân nhỏ trước đó, tà ma vẫn còn ở đó, nhìn thấy thể xác, nó kích động đến mức cả người run rẩy.
Ngô Bình: “Ta đem đến cho ngươi đây”.
Lý Lương Sơn ném hạt châu cho Ngô Bình, thứ đó chui vào thể xác.
Nhìn thể xác thay đổi, Lý Thuần Như nói: “Không biết ông ta có thể chịu được không?”
Ngô Bình nói: “Đó là số mệnh của ông ta”.
Mười lăm phút sau, thể xác mở mắt ra, ông ta nhảy lên, giơ tay ra, siết chặt mười ngón tay, rồi lại nhảy vài cái, bật cười nói: “Cuối cùng ta cũng có thể xác rồi”.
Nói rồi ông ta quỳ xuống đất dập đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Ngươi có thể đi rồi”.
Lý Lương Sơn đứng lên, ông ta cười nói: “Công tử, ta mong có thể ở bên cạnh ngươi để được cống hiến”.
Ngô Bình suy tư một lúc rồi nói: “Nếu ngươi muốn ở lại thì ở lại đi”.
Lý Lương Sơn mừng rỡ: “Cảm ơn công tử đã giữ ta lại”.
Ngô Bình ở lại Tiên Kiếm Môn hai ngày, trưa hôm nay Lý Nguyên Hưng xuất quan, chân của ông ta đã hồi phục, hơn nữa vẻ mặt đã tốt hơn nhiều.
Ông ta tìm đến Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, cậu có thể lĩnh hội được Thiên Thượng Tam Kiếm, thiên phú siêu phàm. Một tháng trước, tôi nhận được tin về Thiên Ngoại Nhất Kiếm, chỉ là Tiên Kiếm Môn tôi không thể lĩnh hội được Thiên Thượng Tam Kiếm, huống chi là Thiên Ngoại Nhất Kiếm”.
Mắt Lý Thuần Như sáng lên: “Bố, sao bố không nói với con chuyện này?”
Lý Nguyên Hưng: “Chuyện này chỉ có một mình bố biết. Cậu Ngô, tôi muốn để cậu thử xem, không chừng cậu có thể lĩnh hội được Thiên Ngoại Nhất Kiếm”.
Ngô Bình đã biết đến Thiên Ngoại Nhất Kiếm từ lâu rồi, là một thanh kiếm mạnh nhất trong mười ba thanh kiếm. Anh hỏi: “Thiên Ngoại Nhất Kiếm ở đâu?”
Lý Nguyên Hưng: “Ở sâu trong Đông Hải có một hòn đảo, Thiên Ngoại Nhất Kiếm rơi xuống đó. Tôi từng muốn đi thăm dò nhưng tôi không thể đến gần hòn đảo này, kiếm khí đó quá đáng sợ, nếu tôi đến quá gần thì sẽ bị kiếm khí đó chém”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, Lý Nguyên Hưng là cường giả cấp Đạo Cảnh tầng tám mà còn không thể đến gần, e là mình cũng không làm được.
Lý Nguyên Hưng: “Thế nên cậu Ngô phải chú ý an toàn, một khi có nguy hiểm lập tức ra ngoài, không được cố chấp đi vào”.