Chưởng quỹ cười nói: “Đúng thế, ai mua được viên đan dược này sẽ trở thành Chân Nhân, 300 cũng đáng lắm”.
Ngô Bình: “Tôi có ba viên đan dược như thế này, tôi sẽ mang bán đấu giá hết”.
Chưởng quỷ sáng mắt lên: “Ba viên ư? Tốt quá! Lần này sẽ bán đấu giá một viên trước, hai viên còn lại tôi sẽ bán đấu giá theo giá của viên thứ nhất để trả tiền cho cậu. Nếu lần đấu giá sau được giá cao hơn thì tôi sẽ trả cậu thêm”.
Ngô Bình gật đầu đồng ý, sau đó hai bên ký giấy thoả thuận, Ngô Bình đưa cho họ ba viên Thần Biến Đan rồi chờ buối đấu giá diễn ra.
Đã đến giờ bắt đầu đấu giá, người dẫn chương trình đứng trên một sân khấu hình tròn sau đó giới thiệu từng món đồ một, tiếp theo để người bên dưới tiến hành đấu giá.
Vì là buổi đấu giá ngoài trời nên có rất nhiều người đến tham gia, đương nhiên hầu hết chỉ đến xem mà thôi.
Mấy món đầu, Ngô Bình không hề thấy hứng thú. Cho tới món thứ bảy, anh mới để ý, nhưng cuối cùng vẫn không tham gia.
Cuối cùng, người dẫn chương trình cười nói: “Thưa các vị, sau đây chúng ta sẽ đấu giá đan dược Nguyên Thần Đan của Đan Đỉnh Môn”.
Một viên đan dược xuất hiện, nó được để trong một chiếc hộp ngọc. Ngô Bình liếc nhìn thì thấy đó là một viên đan dược tam phẩm. Hiệu quả của Nguyên Thần Đan khá giống với Hồn Đan do anh luyện chế, đều giúp nguyên thần mạnh hơn. Với anh mà nói thì loại đan dược này rất hữu dụng.
“Giá khởi điểm của viên đan dược này là 50 tiền bùa, mỗi lần tăng giá thấp nhất là năm tiền bùa”, người dẫn chương trình nói.
Phiên đấu giá bắt đầu, giá được đẩy lên nhanh chóng, từ 50 tiền bùa đã thành 80 tiền bùa.
Ngô Bình nói với Đường Băng Vân: “Đan dược vớ vẩn thế này mà họ cũng mang ra đấu giá được”.
Đường Băng Vân hỏi: “Nó không tốt hả anh?”
Ngô Bình: “Ừ, có lẫn rất nhiều tạp chất và tác dụng phụ, miễn cưỡng được xếp vào hàng tam phẩm thôi”.
Đường Băng Vân: “Nếu là Nguyên Thần Đan nhị phẩm thì may ra bán được 100 tiền bùa”.
Ngô Bình: “Cấp bậc của đan dược dựa vào sự lẫn tạp chất và tác dụng phụ nhiều hay ít cùng tác dụng của đan dược. Ví dụ như viên Nguyên Thần Đan này, dược lực chính của nó là dưỡng nguyên thần, tiếp theo là giảm tỉ lệ nguyên thần nhập ma. Nếu là đan dược nhị phẩm thì sẽ có thêm một tác dụng bổ trợ và thanh lọc nữa. Nếu là đan dược nhất phẩm thì tăng thêm ba loại dược lực bổ trợ, đôi khi dược lực bổ trợ còn hiếm hơn cả dược lực chính, vì thế giới luyện đan mới có một câu là đan dược chênh nhau một cấp, giá chênh lệch rất nhiều”.
Đường Băng Vân: “Ra vậy!”
Sau đó phiên đấu giá đã bán được mấy viên đan dược với giá khá cao.
Mãi mới tới đan dược của Ngô Bình, người dẫn chương trình nói: “Đây là Thần Biến Đan phát hiện ở động tiên, nó được giữ gìn rất tốt nên dược lực vẫn còn nguyên vẹn, cấp bậc của nó là trên nhị phẩm. Mọi người đều biết rồi, cảnh giới Thần Biến là bước tiến quan trọng nhất trong giai đoạn Linh Biến. Uống viên đan dược này vào là có thể giảm các vấn đề trong quá trình Thần Biến, tránh được các tác nhân gây hại”.
Mọi người bên dưới ồ lên, một viên đan dược trên cấp nhị phẩm, đúng là hiếm có!
Có người hỏi: “Giá khởi điểm bao nhiêu vậy?”
Người dẫn chương trình cười đáp: “180 tiền bùa, mỗi lần tăng giá ít nhất là 20”.
“Tôi mua”.
“200”.
“220”.
Mọi người cạnh tranh gay gắt, loáng cái giá của viên đan dược đã được đẩy lên thành 400, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“420”, một giọng nói già nua vang lên.
Ngô Bình nhìn thì thấy là một ông lão, đứng cạnh ông lão là một cậu thiếu niên. Tu vi của ông lão rất cao, là một cao thủ cảnh giới Linh Biến. Còn cậu thiếu niên kia có thái độ rất cung kính như người hầu.
“440”, có người tranh tiếp.
“460”, ông lão bình tĩnh lên tiếng.
Cuối cùng, ông lão đã mua được Thần Biến Đan của Ngô Bình với giá 460 tiền bùa.
Sau vài món đồ nữa, cuối cùng đã có thứ có thể thu hút sự chú ý của Ngô Bình. Đó là một quả hồ lô màu vàng, ngoài mặt khắc các đường vân kỳ diệu.
Người dẫn chương trình cười nói: “Thưa các vị, đây là hồ lô trong một phủ tiên nào đó, bên trong có 12 viên đan dược. Nhưng do đã tồn tại từ lâu nên chúng đã mất nhiều dược lực, song dược lực còn lại vẫn rất có giá trị”.
“Cái gì? Đan dược hết hạn rồi mà vẫn mang ra bán à? Ai thèm mua chứ!”
“Nghe nói đan dược hết hạn có nhiều tác dụng phụ ghê lắm, còn độc hơn thuốc độc đấy”.
Mọi người bàn tán xôn xao, người dẫn chương trình bình tĩnh nói: “Giá khưởi điểm là 200 tiền bùa, mỗi lần tăng giá ít nhất 20”.
Ngô Bình nhìn xuyên qua quả hồ lô thì thấy đan dược bên trong như như mắt bò và có màu vàng, bên ngoài có ba tầng sáng bao phủ.
Ngô Bình: “Tam Tài Đan ư?”
Ngô Bình quan sát thêm một lúc thì thấy dược lực của chúng còn tầm 60 phần trăm, nhưng đã quá hạn sử dụng nên không thể uống được, thế là phế đan rồi.
Thường thì các viên phế đan sẽ không có giá trị gì với các thầy luyện đan nữa, nhưng với dược sư thì họ vẫn có thể rút dược tính bên trong chúng ra.
Vì thế, Ngô Bình đã giơ bảng lên khi không ai thèm trả giá cho quả hồ lô này cả: “200”.
Người dẫn chương trình: “200 lần thứ nhất, 200 lần thứ hai, 200 lần thứ ba, chốt!”
Mua quả hồ lô có phế đan xong, Ngô Bình không thấy còn thứ gì hay nữa. Anh chỉ mất 200 mua quả hồ lô, nên vẫn còn dư 1042 tiền bùa.
Ngô Bình cầm tiền rồi ra về với Đường Băng Vân.
Rời khỏi Tứ Hải Các, Ngô Bình đi vào một hiệu thuốc có tên Bách Thảo Đường ở đối diện, ở đây có nhiều dược liệu hơn hiệu thuốc anh từng vào, hơn nữa chất lượng cũng tốt hơn.
Lần này, anh mua các dược liệu để luyện chế Nguyên Thần Đan và Anh Biến Đan. Nguyên liệu để luyện chế Anh Biến Đan khá đắt nên đã ngốn của Ngô Bình 750 tiền bùa.
Khi hai người về khách sạn thì đã khá muộn, Ngô Bình lấy quả hồ lô rồi đổ Tam Tài Đan ở bên trong ra.
Sau đó, anh lấy Tiên Đỉnh rồi rút hết dược tính còn lại trong đan dược. Đây là một trong các kỹ năng cần có của dược sư, nhưng Ngô Bình chưa từng làm nên vừa học vừa mò mẫm thử.
Anh rút được 42 loại dược tính trong viên đan dược thứ nhất, sau đó cất nó vào trong túi thuốc.
Sang đến viên thứ hai thì anh đã có kinh nghiệm nên rút được 47 loại dược tính.
Tới viên thứ năm, anh đã có thể rút 56 loại dược tính.
Rút dược tính của 12 viên đan dược xong, Ngô Bình mới phát hiện trong các dược tính này có một phần dùng để luyện chế Nhân Vương Đan.
“Có thể dùng chúng để luyện chế Nhân Vương Đan không nhỉ?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Tam Tài là chỉ thiên, địa và nhân. Tam Tài Đan là một loại đan dược cấp cao, dù dược lực đã mất đi nhiều, nhưng dược tính của nó vẫn còn nhiều.
Thật ra có ba loại Nhân Vương Đan là Đại Hiền Đan, Chiến Thần Đan và Nhân Vương Đan. Ngô Bình đã có đủ dược liệu để luyện hai loại đầu, còn loại cuối thì chưa.
“Hôm nay cứ luyện chế Đại Hiền Đan và Chiến Thần Đan trước vậy”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Chương 802: Đại Hiền Đan Vương phẩm
Ngô Bình hô lên một tiếng rồi đập tay vào cái tiên đỉnh, một luồng sáng bay ra rồi bị thần niệm của anh cố định.
Sau đó, anh cho linh quang vào lò luyện, rồi thêm vào tiếp các dược liệu, bắt đầu luyện chế Đại Hiền Đan. Ánh sáng này chính là các dược tính mà Ngô Bình rút được, chúng hoà trộn với các dược liệu để sinh ra phản ứng”.
Vì không phải quá trình luyện đan chính thống nên khác hẳn với lúc trước, Ngô Bình rất cẩn thận, vì sợ xảy ra vấn đề.
Sau khi cho dược tính thứ nhất vào đan dịch, anh lại lấy dược tính thứ hai trong tiên đỉnh ra rồi bỏ vào tiếp, sau đó lại cho thêm dược liệu.
Quá trình luyện chế kéo dài ba tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã cho hết dược liệu vào. Cuối cùng, lò luyện đan vang lên tiếng ùng ục.
Đây là âm thanh khi chuẩn bị thành đan trong quá trình luyện chế một loại đan dược cao cấp, nó được gọi là đan minh.
Ngô Bình không ngờ Đại Hiền Đan mà mình luyện chế lại phát ra đan minh, điều này có nghĩa là viên đan dược này của anh rất lợi hại.
Gần 20 phút sau, tiếng đan minh đã vang lên có quy luật hơn, giống như có người đang gõ nhịp trên lò luyện, nghe rất vui tai.
Ngô Bình sáng mắt lên, chờ thời cơ tới, anh vỗ vào lò luyện để mở nắp lò, một luồng khí bay lên cao.
Anh nhanh chóng giơ tay kết sáu loại thủ ấn thì mới cố định được luồng khí ấy. Sau đó nó đã kết thành một viên đan dược to như mắt rồng!
Viên đan dược này thoạt nhìn rất bình thường như một quả cầu đá, nhưng Ngô Bình biết nó rất phi thường.
Luyện thành viên đan dược này xong thì Ngô Bình cũng mệt lử, anh về giường nằm lên đùi Đường Băng Vân rồi nói: “Mệt chết đi được, Băng Vân, mát xa cho anh đi”.
Đường Băng Vân ấn huyệt thái dương cho anh rồi nói: “Chồng, anh vất vả luyện chế lâu thế, đã ra được đan dược gì rồi?”
Ngô Bình cười nói: “Đại Hiền Đan - một loại đan dược rất oách đấy, nó là cấp Vương phẩm”.
Đây là lần đầu tiên, Ngô Bình luyện chế được đan dược cấp Vương phẩm, thật chẳng dễ dàng gì. Trong quá trình luyện chế, có mấy lần anh bị cuống, không thể bình tĩnh nên suýt đã thất bại. Nếu không nhờ thánh tâm và anh đã tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh đến viên mãn thì đã thất bại thật rồi.
Luyện đan cũng giống như tu hành, không có thánh tâm kiên định thì cũng có thể bị tẩu hoả nhập ma, càng về sau càng rõ ràng. Có nhiều tiên đan, thần đan chứa sẵn ma ý tà niệm, nếu không có thánh tâm mạnh mẽ để trấn áp thì sẽ bị nhầm đường lạc lối.
Ngô Bình vừa nằm nghỉ một lát thì mở mắt, có người đến.
Ngay sau đó, đã có hai cái bóng chui qua khe cửa vào nhà. Chúng bám sát mặt đất và có màu đen kịt.
Bóng đen vừa xuất hiện, Ngô Bình đã đội Tịnh Thế Thần Đăng lên đầu, ánh sáng toả ra, hai cái bóng đó lập tức co lại rồi phát ra tiếng kêu đau đớn rồi bốc khói.
Ngô Bình nhìn một cái bóng rồi cười lạnh nói: “Ma Ảnh Tà Công? Không ngờ trên đời vẫn còn người thi triển được tà công này, nhưng xui cho các người là gặp phải tôi rồi”.
Ma Ảnh Tà Công là một môn công pháp rất xấu, nó luyện nguyên thần của một người thành bóng ma bằng tà thuật. Bóng ma này rất nhanh, nó chui dưới chân người rồi hấp thu tinh khí của người đó cho tới chết! Người bị hại càng nhiều thì nó càng khoẻ.
Nhưng nó cũng có khắc tính, đó là những thứ như Tịnh Thế Thần Đăng của Ngô Bình, bị thứ này chiếu một cái là chúng đứng im ngay.
“Tiểu tử, cất cái đèn ấy đi ngay, không tao sẽ cho mày chết không toàn thây”, nó gào lên.
Ngô Bình cười lạnh: “Cho tao chết không toàn thây ư? Cả đời mày mới luyện được hai môn tà công chứ mấy. Bóng ma mà mờ thì mày sẽ bị phản phệ, mười phần công lực chỉ còn lại một, hơn nữa nếu không bế quan ngay thì sẽ hồn bay phách tán, thế mà cũng đòi lên giọng với tao ư?”
Cái bóng kia vừa nghe đã biết gặp cao thủ, nó hoảng loạn nói: “Cậu bạn, tôi không có ác ý đâu, xin cậu tha cho tôi”.
Ngô Bình: “Tha cho mày cũng được thôi, đưa 3000 tiền bùa đây rồi tao tha cho”.
Cái bóng thấy sắp không cầm cự được dưới ánh đèn thì nói ngay: “Tôi sẽ đến ngay”.
Rõ ràng người này đang ở gần đây, mười phút sau đã có giọng nói vọng từ ngoài sân vào.
“Cậu bạn, tôi đến rồi, xin nương tay”, người đó nói.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Viêm Dương”.
Viêm Dương bay vèo ra, ngay sau đó dưới sân có một tiếng hự vang lên, Viêm Dương đã chế ngự người kia.
Bấy giờ, Ngô Bình mới yên tâm, sau đó lấy Tiểu Tây Thiên Ấn trùm lên bóng ma. Bóng ma la hét thảm thiết rồi biến mất, sau đó anh chụp cái ấn lên bóng ma còn lại.
Hai bóng ma đều biến mất, còn ngoài sân thì vang lên tiếng gào thét đau đớn.
Ngô Bình mở cửa đi ra ngoài thì thấy có một người đàn ông mặc đồ màu xám nằm dưới đất, người hắn đang bị Viêm Dương quấn chặt. Mặt hắn nhem nhuốc, bảy lỗ đều chảy máu, đôi mắt vô hồn như đã chết.
Ngô Bình lục tìm trên người hắn thì tìm thấy một túi tiền bùa, bên trong có khoảng 3000, ngoài ra không còn gì khác nữa.
“Mang ra ngoài giết đi”, Ngô Bình cất tiền đi rồi nói.
Viêm Dương mang người đó ra ngoài rồi trở lại ngay: “Thượng tiên, tôi đã giết hắn rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, ai thế?”
Ngô Bình: “Lúc ở nơi đấu giá, người này cứ nhìn anh chằm chằm. Anh mặc kệ rồi bảo Viêm Dương đề phòng. Không ngờ hắn theo mình về tận đây, sau đó ra tay vào sáng sớm”.
Đường Băng Vân sợ hãi: “Hắn định giết người cướp của ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Hắn đã làm chuyện này nhiều lần rồi, em nhìn uy lực của hai bóng ma ấy xem, ít nhất hắn cũng đã giết vài trăm người rồi đấy”.
Anh nói tiếp: “Đi thôi, không ở lại đây được nữa đâu”.
Đường Băng Vân không nhiều lời mà cùng ngồi lên Nhân Bì với Ngô Bình bay ra ngoài. Đã có một người đến tấn công họ thì kiểu gì cũng có người thứ hai, thứ ba nên an toàn là trên hết.
Hai người bay ra ngoài thành rồi vào một hang núi nghỉ tạm.
Hang động này rất kho ráo, Ngô Bình lấy thảm trải xuống đất rồi vẩy thêm ít hương. Đường Băng Vân ngồi trên đùi anh rồi giơ tay ôm cổ anh: “Anh cứ luyện đan rồi mang đi bán thế này, mấy mà mình giàu to”.
Ngô Bình: “Thực lực của mình còn yếu nên đừng lộ khả năng với người ngoài, vì thế thi thoảng mới luyện đan mang đi bán thôi”.
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Ngô Bình bắt đầu không an phận mà chui vào trong áo quần của Đường Băng Vân, cô ấy đỏ mặt rồi cất giọng nỉ non.
Ngô Bình chợt nhớ ra gì đó rồi lấy chiếc nhẫn hàn băng ra, sau đó đổ hết đồ bên trong ra ngoài.
Trong chiếc nhẫn này có một thanh loan đao, tám tiên phù và một cái ống. Trong ống có rất nhiều cái châm nhỏ sắc nhọn, ngoài ra còn có hai bình đan dược và một quả hồ lô.
Ngô Bình mở quả hồ lô ra thì thấy có 24 quả bom to như viên chấu có chưa hàn băng trăm triệu năm. Trước đó, người phụ nữ tặng anh chiếc nhẫn này đã truyền cho anh cách sử dụng của các món đồ.
Chương 803: Thần lực đáng kinh ngạc
Viên châu này có tên là đan châu Băng Bạo, uy lực có thể làm đông cứng cao thủ giai đoạn Thần Hoá. Khi sử dụng, chỉ cần ném vào đối thủ là xong.
Ngô Bình lấy 10 quả bom ra, số còn lại thì cất vào trong nhẫn. Sau đó, anh lại lấy cái ống châm băng ra nói: “Băng Vân, đây là Băng Phách Thần Quang Châm. Uy lực của nó rất mạnh, ba cây châm có thể làm đông cứng Chân Nhân, chín cây châm trở lên có thể làm đông cứng Chân Quân, giờ anh sẽ dạy em cách sử dụng nhé”.
Đường Băng Vân vui vẻ học theo Ngô Bình ngay, cô ấy rất thông minh nên đã học được nhanh chóng.
Ngô Bình lại truyền cách sử dụng đan châu Băng Bạo và tiên phù cho cô ấy.
Trong số các tiên phù thì có bốn lá bùa Băng Bạo, một khi thi triển sẽ điều động một lượng băng lớn khiến mọi sinh vật trong phạm vi mười cây số đều bị đông cứng. Tu sĩ dưới cảnh giới Chân Quân đều không chịu được uy lực của nó, ngay đến Chân Quân cũng không thể nhúc nhích trong thời gian ngắn.
Ngoài ra còn có bùa Băng Nhẫn Sát, khi thi triển sẽ phóng ra 3000 đao băng vào mục tiêu. Các đao băng này đều là hàn băng trăm triệu năm nên có thể hạ được tất cả các cao thủ dưới cảnh giới Thiên Tiên.
Ngô Bình giữ lại 1000 Băng Phách Thần Quang Châm, hai lá bùa Băng Nhẫn Sát và hai lá bùa Băng Bạo, còn lại thì cất hết vào trong nhẫn.
Anh cũng đã xem hai bình đan dược rồi, chúng gồm ba viên Băng Cơ Ngọc Cốt Đan, một loại thánh đan luyện hình và hai viên Băng Phách Thánh Thần Đan, là đan dược luyện thần.
Mỗi loại anh giữ lại một viên, còn đâu thì cất hết.
Cuối cùng, anh thử thanh loan đao, bên trong có trận pháp Hàn Băng, khi sử dụng sẽ làm đóng băng kẻ thù, đây là một món bảo bối nên Ngô Bình cũng cho vào nhẫn.
Sau đó, anh đeo chiếc nhẫn lên tay Đường Băng Vân rồi cười nói: “Băng Vân, đây coi như nhẫn đính hôn của anh dành cho em, em có đồng ý không?”
Đường Băng Vân mừng rỡ rồi ôm chầm lấy Ngô Bình: “Em đồng ý!”
Ngô Bình: “Em nhớ giữ gìn cẩn thận, nếu bị ai nhìn thấy thì đén Đường Thái Canh cũng không giúp lấy lại được đâu”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Em nhớ rồi”.
Sau đó, hai người ân ái đến khi trời sáng.
Mặt trời lên cao, cả hai mới chính thức đến kiếm phái Thục Sơn để tham gia đấu Nhân Tiên Bảng.
Cửa môn phái sừng sững, được làm bằng ngọc và cao hơn 200 mét.
Thật ra, Ngô Bình đã từng đến đây một lần, khi ấy anh mạo danh đệ tử của môn phái và giết một vị trưởng lão của Thiên Long. Vị trưởng lão ấy chết rồi, không biết Thục Sơn đã biết chưa.
Các đệ tử của Thục Sơn đang bày bàn ghế ở trước cửa, người đến tham gia sẽ đăng ký. Cạnh đó có một cái bảng gỗ, bên trên ghi chi tiết quy trình đăng ký.
Đầu tiên, tu sĩ tham gia dự thi sẽ phải nộp lệ phí là 10 tờ tiền bùa. Sau đó sẽ tiến hành ba bước kiểm tra, nếu không qua được thì sẽ không được dự thi.
Sau vòng kiểm tra sẽ được lấy số thứ tự rồi được phân vào từng khu chờ chia nhóm. Tất cả những người tham gia đều sẽ được phân vào các nhóm nhỏ, các nhóm nhỏ sẽ thi với nhau rồi chọn ra năm người đứng đầu mỗi nhóm sẽ vào vòng cuối.
Tiếp đó sẽ là đấu lôi đài, ở đây có mười lôi đài, mọi người tự lựa chọn. Một tu sĩ lên lôi đài rồi, mỗi phút trụ được sẽ được cộng thêm một điểm. Hoặc mỗi khi đánh bại một người khiêu chiến sẽ được cộng ba điểm.
Cuối cùng, tất cả các tu sĩ đấu lôi đài còn trụ lại sẽ được tính tổng điểm và chọn ra 100 người để ghi lên Nhân Tiên Bảng.
Ngô Bình nộp tiền rồi đăng ký, Đường Băng Vân đi cùng nên cũng được vào trong.
Sau đó Ngô Bình cùng những người khác được một đệ tử của Thục Sơn dẫn vào nơi tiến hành ba vòng kiểm tra.
Địa điểm kiểm tra ở dưới chân một đỉnh núi, ở đây có một dụng cụ kiểm tra ngoài trời.
Một đệ tử Thục Sơn bước ra giải thích: “Mọi người chú ý, có ba vòng kiểm tra là sức mạnh, phản ứng và võ nghệ. Tất cả những ai vượt qua cả ba vòng thì mới được đi tiếp. Rồi, mọi người nhớ số của mình đấy, giờ tôi bắt đầu gọi tên”.
“Số 177”.
Một người tiến lên rồi đi tới gần giếng, bên dưới có một sợi xích lớn, đầu bên dưới buộc vào một cột sắt khổng lồ.
Người đó bắt đầu kéo sợi xích lên, nhưng chỉ được một chút, đệ tử Thục Sơn lạnh giọng nói: “Loại, tiếp theo đến số 17”.
Bắt đầu có người thì thầm to nhỏ, thì ra ít nhất phải kéo sợi xích lên được hơn một mét thì mới thông qua. Nếu kéo lên cao hơn thì có thể được cộng điểm vào vòng đấu lôi đài.
Liên tục có bảy người lên mà không ai kéo được quá một mét, cùng lắm chỉ gần một mét.
Đệ tử kia giải thích, càng kéo sợi xích lên cao thì nó sẽ càng nặng.
Mãi đến người thứ 11 thì mới kéo được một mét rưỡi và vào luôn vòng hai là kiểm tra phản ứng.
Có ba đệ tử của Thục Sơn tham gia vào vòng này, họ cầm kiếm trúc rồi, mũi kiếm thấm phẩm màu, họ sẽ tấn công người dự thi trong năm hơi thở.
Nếu trong khoảng thời gian này, người dự thi bị đánh trúng dưới mười lần thì sẽ qua vòng. Còn nếu bị đánh trúng dưới ba lần thì sẽ được cộng điểm cho vòng sau.
Tiếc cho người vừa qua vòng một đã thất bại ngay ở vòng này. Ngay thi vòng thi bắt đầu, bốn thanh kiếm trúc đã chặn mọi lối đi của người đó nên anh ta đã trung ba mươi đòn trong năm hơi thở.
Đến người thứ 15 thì mới qua được vòng này và vào vòng ba. Vòng kiểm tra thứ ba là đấu với một Kiếm Khối, nó sẽ thi triển một bộ kiếm pháp của Thục Sơn. Nếu tiếp được dưới 30 chiêu thì qua vòng, còn dưới thì 20 chiêu thì được cộng điểm.
Ngô Bình đứng số 205 nên phải chờ thêm một lát. Trước anh chỉ mới có một tu sĩ qua vòng kiểm tra, đủ thấy ba vòng này khó tới mức nào.
Nghe thấy số báo danh của Ngô Bình, Đường Băng Vân khẽ nói: “Chồng cố lên nhé”.
Ngô Bình mỉm cười rồi đi tới giếng, anh dùng hai tay kéo nhẹ sợi xích lên được gần một mét.
Đúng là sau đó, sợi xích đã nặng hơn thật, Ngô Bình tiếp tục kéo thì được hơn một mét, một mét rưỡi và cuối cùng là 3 mét. Mọi người xung quanh hoan hô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngô Bình chưa dừng lại mà vẫn kéo sợi xích tiếp.
Anh đã kéo được hơn 3 mét.
Đệ tử Thục Sơn sáng mắt lên đếm: “Ba mét mốt, ba mét rưỡi, bốn mét!”
Khi Ngô Bình kéo đến bốn mét hai thì anh cảm giác không thể kéo thêm được nữa, cả năm linh khiếu cùng rung lên, Ngô Bình hét to rồi cố kéo lên bốn mét rưỡi.
Đệ tử Thục Sơn chấn động hô: “Tốt, bốn mét rượi, cộng 55 điểm”.
Mọi người đều bùng nổ rồi bàn tán xôn xao.
“Trời ơi! Bốn mét rưỡi, sao khoẻ thế không biết? Vậy là cậu ta mạnh hơn tôi 40 lần à? Khủng khiếp quá!”:
Người khác thở dài nói: “Người này bét cũng phải có thần lực 200 nghìn cân”.
Chương 803: Thần lực đáng kinh ngạc
Viên châu này có tên là đan châu Băng Bạo, uy lực có thể làm đông cứng cao thủ giai đoạn Thần Hoá. Khi sử dụng, chỉ cần ném vào đối thủ là xong.
Ngô Bình lấy 10 quả bom ra, số còn lại thì cất vào trong nhẫn. Sau đó, anh lại lấy cái ống châm băng ra nói: “Băng Vân, đây là Băng Phách Thần Quang Châm. Uy lực của nó rất mạnh, ba cây châm có thể làm đông cứng Chân Nhân, chín cây châm trở lên có thể làm đông cứng Chân Quân, giờ anh sẽ dạy em cách sử dụng nhé”.
Đường Băng Vân vui vẻ học theo Ngô Bình ngay, cô ấy rất thông minh nên đã học được nhanh chóng.
Ngô Bình lại truyền cách sử dụng đan châu Băng Bạo và tiên phù cho cô ấy.
Trong số các tiên phù thì có bốn lá bùa Băng Bạo, một khi thi triển sẽ điều động một lượng băng lớn khiến mọi sinh vật trong phạm vi mười cây số đều bị đông cứng. Tu sĩ dưới cảnh giới Chân Quân đều không chịu được uy lực của nó, ngay đến Chân Quân cũng không thể nhúc nhích trong thời gian ngắn.
Ngoài ra còn có bùa Băng Nhẫn Sát, khi thi triển sẽ phóng ra 3000 đao băng vào mục tiêu. Các đao băng này đều là hàn băng trăm triệu năm nên có thể hạ được tất cả các cao thủ dưới cảnh giới Thiên Tiên.
Ngô Bình giữ lại 1000 Băng Phách Thần Quang Châm, hai lá bùa Băng Nhẫn Sát và hai lá bùa Băng Bạo, còn lại thì cất hết vào trong nhẫn.
Anh cũng đã xem hai bình đan dược rồi, chúng gồm ba viên Băng Cơ Ngọc Cốt Đan, một loại thánh đan luyện hình và hai viên Băng Phách Thánh Thần Đan, là đan dược luyện thần.
Mỗi loại anh giữ lại một viên, còn đâu thì cất hết.
Cuối cùng, anh thử thanh loan đao, bên trong có trận pháp Hàn Băng, khi sử dụng sẽ làm đóng băng kẻ thù, đây là một món bảo bối nên Ngô Bình cũng cho vào nhẫn.
Sau đó, anh đeo chiếc nhẫn lên tay Đường Băng Vân rồi cười nói: “Băng Vân, đây coi như nhẫn đính hôn của anh dành cho em, em có đồng ý không?”
Đường Băng Vân mừng rỡ rồi ôm chầm lấy Ngô Bình: “Em đồng ý!”
Ngô Bình: “Em nhớ giữ gìn cẩn thận, nếu bị ai nhìn thấy thì đén Đường Thái Canh cũng không giúp lấy lại được đâu”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Em nhớ rồi”.
Sau đó, hai người ân ái đến khi trời sáng.
Mặt trời lên cao, cả hai mới chính thức đến kiếm phái Thục Sơn để tham gia đấu Nhân Tiên Bảng.
Cửa môn phái sừng sững, được làm bằng ngọc và cao hơn 200 mét.
Thật ra, Ngô Bình đã từng đến đây một lần, khi ấy anh mạo danh đệ tử của môn phái và giết một vị trưởng lão của Thiên Long. Vị trưởng lão ấy chết rồi, không biết Thục Sơn đã biết chưa.
Các đệ tử của Thục Sơn đang bày bàn ghế ở trước cửa, người đến tham gia sẽ đăng ký. Cạnh đó có một cái bảng gỗ, bên trên ghi chi tiết quy trình đăng ký.
Đầu tiên, tu sĩ tham gia dự thi sẽ phải nộp lệ phí là 10 tờ tiền bùa. Sau đó sẽ tiến hành ba bước kiểm tra, nếu không qua được thì sẽ không được dự thi.
Sau vòng kiểm tra sẽ được lấy số thứ tự rồi được phân vào từng khu chờ chia nhóm. Tất cả những người tham gia đều sẽ được phân vào các nhóm nhỏ, các nhóm nhỏ sẽ thi với nhau rồi chọn ra năm người đứng đầu mỗi nhóm sẽ vào vòng cuối.
Tiếp đó sẽ là đấu lôi đài, ở đây có mười lôi đài, mọi người tự lựa chọn. Một tu sĩ lên lôi đài rồi, mỗi phút trụ được sẽ được cộng thêm một điểm. Hoặc mỗi khi đánh bại một người khiêu chiến sẽ được cộng ba điểm.
Cuối cùng, tất cả các tu sĩ đấu lôi đài còn trụ lại sẽ được tính tổng điểm và chọn ra 100 người để ghi lên Nhân Tiên Bảng.
Ngô Bình nộp tiền rồi đăng ký, Đường Băng Vân đi cùng nên cũng được vào trong.
Sau đó Ngô Bình cùng những người khác được một đệ tử của Thục Sơn dẫn vào nơi tiến hành ba vòng kiểm tra.
Địa điểm kiểm tra ở dưới chân một đỉnh núi, ở đây có một dụng cụ kiểm tra ngoài trời.
Một đệ tử Thục Sơn bước ra giải thích: “Mọi người chú ý, có ba vòng kiểm tra là sức mạnh, phản ứng và võ nghệ. Tất cả những ai vượt qua cả ba vòng thì mới được đi tiếp. Rồi, mọi người nhớ số của mình đấy, giờ tôi bắt đầu gọi tên”.
“Số 177”.
Một người tiến lên rồi đi tới gần giếng, bên dưới có một sợi xích lớn, đầu bên dưới buộc vào một cột sắt khổng lồ.
Người đó bắt đầu kéo sợi xích lên, nhưng chỉ được một chút, đệ tử Thục Sơn lạnh giọng nói: “Loại, tiếp theo đến số 17”.
Bắt đầu có người thì thầm to nhỏ, thì ra ít nhất phải kéo sợi xích lên được hơn một mét thì mới thông qua. Nếu kéo lên cao hơn thì có thể được cộng điểm vào vòng đấu lôi đài.
Liên tục có bảy người lên mà không ai kéo được quá một mét, cùng lắm chỉ gần một mét.
Đệ tử kia giải thích, càng kéo sợi xích lên cao thì nó sẽ càng nặng.
Mãi đến người thứ 11 thì mới kéo được một mét rưỡi và vào luôn vòng hai là kiểm tra phản ứng.
Có ba đệ tử của Thục Sơn tham gia vào vòng này, họ cầm kiếm trúc rồi, mũi kiếm thấm phẩm màu, họ sẽ tấn công người dự thi trong năm hơi thở.
Nếu trong khoảng thời gian này, người dự thi bị đánh trúng dưới mười lần thì sẽ qua vòng. Còn nếu bị đánh trúng dưới ba lần thì sẽ được cộng điểm cho vòng sau.
Tiếc cho người vừa qua vòng một đã thất bại ngay ở vòng này. Ngay thi vòng thi bắt đầu, bốn thanh kiếm trúc đã chặn mọi lối đi của người đó nên anh ta đã trung ba mươi đòn trong năm hơi thở.
Đến người thứ 15 thì mới qua được vòng này và vào vòng ba. Vòng kiểm tra thứ ba là đấu với một Kiếm Khối, nó sẽ thi triển một bộ kiếm pháp của Thục Sơn. Nếu tiếp được dưới 30 chiêu thì qua vòng, còn dưới thì 20 chiêu thì được cộng điểm.
Ngô Bình đứng số 205 nên phải chờ thêm một lát. Trước anh chỉ mới có một tu sĩ qua vòng kiểm tra, đủ thấy ba vòng này khó tới mức nào.
Nghe thấy số báo danh của Ngô Bình, Đường Băng Vân khẽ nói: “Chồng cố lên nhé”.
Ngô Bình mỉm cười rồi đi tới giếng, anh dùng hai tay kéo nhẹ sợi xích lên được gần một mét.
Đúng là sau đó, sợi xích đã nặng hơn thật, Ngô Bình tiếp tục kéo thì được hơn một mét, một mét rưỡi và cuối cùng là 3 mét. Mọi người xung quanh hoan hô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngô Bình chưa dừng lại mà vẫn kéo sợi xích tiếp.
Anh đã kéo được hơn 3 mét.
Đệ tử Thục Sơn sáng mắt lên đếm: “Ba mét mốt, ba mét rưỡi, bốn mét!”
Khi Ngô Bình kéo đến bốn mét hai thì anh cảm giác không thể kéo thêm được nữa, cả năm linh khiếu cùng rung lên, Ngô Bình hét to rồi cố kéo lên bốn mét rưỡi.
Đệ tử Thục Sơn chấn động hô: “Tốt, bốn mét rượi, cộng 55 điểm”.
Mọi người đều bùng nổ rồi bàn tán xôn xao.
“Trời ơi! Bốn mét rưỡi, sao khoẻ thế không biết? Vậy là cậu ta mạnh hơn tôi 40 lần à? Khủng khiếp quá!”:
Người khác thở dài nói: “Người này bét cũng phải có thần lực 200 nghìn cân”.
Đang tải...
Chương 805: Vô Tương phong
Đúng lúc này, Ngô Bình đột nhiên nghe thấy một giọng nói thân thuộc: “Ngô Bình, đánh đến đây thôi. Con quá nổi bật rồi”.
Ngô Bình giật mình, là sư phụ!
Anh lập tức lùi lại, nói với Trần Hạc Niên: “Anh Trần, đến chiêu thứ hai mươi ba thì thôi vậy, tôi nhận thua”.
Trần Hạc Niên sửng sốt hỏi: “Anh Ngô không thử xem sao à?”
Ngô Bình cười đáp: “Tôi hiểu rõ năng lực của mình nhất, nên sẽ không thử”.
Trần Hạc Niên hơi thất vọng. Thật ra anh ta mong Ngô Bình có thể vượt qua người đứng đầu trong lịch sử thêm một khoảng nữa. Nếu tiếp được chiêu thứ hai mươi ba, Ngô Bình sẽ có giá trị hơn!
Nhưng anh ta lại cười ngay, đứng đầu trong lịch sử, chẳng phải cũng là thiên tài tuyệt thế rồi hay sao? Anh ta bảo: “Anh Ngô, bài kiểm tra thứ ba, anh nhận được bốn mươi điểm thưởng!”
Ngô Bình ôm quyền: “Vất vả rồi”.
Trần Hạc Niên ngoắc tay gọi một đệ tử đến: “Anh Ngô, đây là sư huynh đệ của Vô Tương phong chúng tôi, hãy để anh ấy tham gia cùng cậu trong phần thi phía sau”.
Ngô Bình cảm thấy Trần Hạc Niên nhiệt tình quá mức, nhưng ý tốt khó từ chối, bèn bảo: “Vậy thì cảm ơn anh Trần”.
Đệ tử của Vô Tương phong ấy tên là Chu Liên Kiệt. Anh ta cười bảo: “Anh Ngô, chúng ta đến quảng trường và chờ tin thôi”. Dứt lời, anh ta lấy một tấm thẻ ra, số trên thẻ là ba ba hai.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Trần Hạc Niên lập tức bảo một sư đệ chủ trì phần kiểm tra sau, còn anh ta bay đến Vô Tương phong.
Vô Tương phong là một trong năm đỉnh núi thuộc năm đỉnh, hai điện, một phủ của Thục Sơn.
Vô Tương phong nằm ở phía Bắc Thục Sơn, tuyết bao phủ đỉnh núi. Trong một cung điện rộng lớn, Trần Hạc Niên vội vã chạy đến, cao giọng gọi: “Ông ơi!”
Trong không khí, một giọng nói trầm ấm vẳng đến: “Niên, sao cháu lại vội vàng như thế?”
Trần Hạc Niên quỳ xuống đất: “Ông nội, trong buổi kiểm tra Nhân Tiên, cháu phát hiện một thiên tài tuyệt thế!”
Một chấm đen xuất hiện trên mặt đất, sau đó lớn dần, tạo thành một cái đĩa tròn màu đen. Có một cái bóng mờ bay lên từ đĩa, hoá thành hình người, sau đó hiện ra một ông lão da dẻ hồng hào, tóc bạc phơ. Người này mặc hạc xưởng, khăn vấn đầu màu trắng, tay trái cầm một chuỗi hạt châu, tay phải vuốt râu.
Ông lão này chính là ông nội của Trần Hạc Niên - Trần Đạo Huyền, phong chủ của Vô Tương phong, một trong số ít cao thủ đã bước vào thời kỳ Động Tàng của Thục Sơn!
Trần Đạo Huyền nói: “Niên, cháu nói rõ hơn cho ông nghe xem”.
Trần Hạc Niên đáp: “Ông nội, người này tên Ngô Bình, đến từ một thế lực nhỏ của Đường Môn. Anh ấy đã kéo được sợi xích khoá giếng Rồng đến mười bốn thước, lọt vào top mười bảng Nhân Tiên kỳ trước. Sau đó, Ngô Bình đánh bại bốn đệ tử Thục Sơn, và giao đấu với Kiếm Khối đến chiêu thứ hai mươi ba. Mà có vẻ anh ấy còn đủ khả năng tiếp được chiêu thứ hai mươi tư nữa. Thành tích này đã vượt qua tất cả tu sĩ trong lịch sử bảng Nhân Tiên!”
Gương mặt của Trần Đạo Huyền không lộ vẻ vui buồn, im lặng vài giây mới nói: “Cháu tạm gác lại chuyện đang làm rồi theo sát người này. Sau đó tìm cơ hội hỏi cậu ấy có bằng lòng đến Vô Tương phong và trở thành đệ tử ưu tú của nơi này hay không”.
Trần Hạc Niên kinh ngạc, đệ tử ưu tú đấy! Nên biết rằng đã hơn trăm năm nay, Vô Tương phong chưa từng sản sinh đệ tử ưu tú, ngay cả anh ta còn chưa đủ tư cách trở thành đệ tử ưu tú!
“Vâng, cháu sẽ làm ngay!
“Chờ đã. Cháu hãy nói với Ngô Bình, nếu cậu ấy gia nhập Vô Tương phong, ông sẽ truyền Vô Tương Kiếm cho cậu ấy. Cháu còn phải nói với cậu ấy rằng Kinh Hồng tiên tử của Tứ mỹ Thục Sơn đang ở Vô Tương phong chúng ta”.
Trần Hạc Niên ngẩn ra, ông nội muốn dùng mỹ nhân kế ư? Anh ta không khỏi hâm mộ Ngô Bình: “Ông à, bảy nhà kia chắc cũng nhận được tin rồi, không biết họ sẽ phản ứng thế nào”.
Trần Đạo Huyền bảo: “Vô Tương phong chúng ta từng đứng đầu năm đỉnh, nhưng mấy năm nay nhân tài ít ỏi, người tài đều bị Thanh Vân phong cướp mất, năm sau lại chẳng bằng năm trước. Ngô Bình có thể trở thành niềm hy vọng, giúp Vô Tương phong chúng ta nổi lên trở lại. Vậy nên bằng mọi giá, chúng ta phải thuyết phục được Ngô Bình gia nhập Vô Tương phong!”
Ngô Bình vẫn chưa biết mình đã trở thành một miếng bánh thơm ngon. Anh chưa đến quảng trường ngay mà đang nhìn trái ngó phải, kiếm tìm sư phụ Đông Phật tiên sinh.
“Ngô Bình, con hãy đến lương đình cách năm trăm bước về phía trái, sư phụ đang chờ con ở đó”.
Ngô Bình gật đầu, đoạn nói với Chu Liên Kiệt: “Anh Chu, tôi đến đằng kia nghỉ ngơi một lát”.
Chu Liên Kiệt cười đáp: “Ừ, anh cứ đi đi, tôi ở đây chờ anh”.
Ngô Bình và Đường Băng Vân nhanh chóng đi đến lương đình. Ba mặt của lương đình này có hòn non bộ. Lúc Ngô Bình đến nơi mới nhìn thấy Đông Phật tiên sinh đang đứng sau một hòn non bộ.
Anh mừng rỡ hô lên: “Sư phụ!”
Đông Phật tiên sinh mỉm cười: “Đệ tử, con đến Thục Sơn, sao không báo với sư phụ một tiếng?”
Ngô Bình đáp: “Con định thắng chắc bảng Nhân Tiên rồi mới đến gặp sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh gật gù: “Ban nãy ta đã xem phần kiểm tra của con rồi. Không hổ là đệ tử của ta, tư chất rất phi thường”.
Đường Băng Vân cất lời: “Chào tiền bối Kiều!”
Đông Phật tiên sinh khẽ gật đầu.
Ngô Bình hỏi: “Bây giờ sư phụ cũng đang là trưởng lão của Thục Sơn ạ?”
Đông Phật tiên sinh đáp: “Hồng Lăng đã bái sư ở Hạo Thiên kiếm phủ, được phủ chủ nhận làm đệ tử cuối cùng. Ta cũng được thơm lây, trở thành trưởng lão nội môn của Thục Sơn, có cơ hội tu luyện tuyệt học trong kiếm phủ. Mà Hồng Lăng cũng đã gửi riêng cho ta rất nhiều tài nguyên tu hành, giúp tu vi của ta tăng vượt bậc”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Sư phụ, Hạo Thiên kiếm phủ có địa vị như thế nào ở Thục Sơn ạ?”
Đông Phật tiên sinh trả lời: “Hạo Thiên kiếm phủ có số lượng người đông đảo nhất, mà tu vi của phủ chủ lại khó lường, luôn nắm giữ vị trí dẫn đầu Thục Sơn, ngay cả Thanh Vân Phong đứng đầu năm đỉnh cũng phải cam phận dưới quyền”.
Nói đến đây, ông ấy bảo: “Con nhất định sẽ toả sáng ở bảng Nhân Tiên. Đến lúc đó, năm đỉnh, hai điện, một phủ chắc chắn sẽ dốc sức tranh giành con. Ngô Bình, con đã nghĩ đến chuyện gia nhập thế lực nào chưa?”
Ngô Bình đáp: “Sư phụ nói với con chuyện này, chắc hẳn đã nghĩ giúp con rồi phải không ạ?”
Đông Phật tiên sinh nói: “Ta hy vọng con có thể gia nhập Vô Tương phong. Trần Đạo Huyền - phong chủ của Vô Tương phong, có tu vi rất cao. Mấy trăm năm qua, họ bị bốn đỉnh núi còn lại áp chế, nên vẫn luôn nhẫn nhịn, mong muốn nổi dậy trở lại. Nếu con đến đó, muốn tài nguyên họ sẽ cho con tài nguyên, muốn địa vị họ sẽ cho con địa vị”.
Ông ấy tiếp tục: “Về việc ta là sư phụ của con, tạm thời đừng nói với người khác. Nếu không rơi vào tình huống bắt buộc, con cũng chớ gặp mặt Hồng Lăng. Một khi thân phận công khai, hai con sẽ rơi vào thế khó”.
Ngô Bình gật đầu: “Con nhớ rồi, thưa sư phụ”.
Đông Phật tiên sinh bảo: “‘Con cũng không cần thất vọng. Nếu có cơ hội, ta sẽ đưa Hồng Lăng ra ngoài, cùng nhau đi dạo”.
Nói xong, ông ấy mỉm cười nhìn Đường Băng Vân: “Cô bé, hài lòng với hôn sự này chứ?”
Đường Băng Vân đỏ bừng mặt, liếc Ngô Bình một cái.
Đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện. Nói được vài câu, Kiều Bộ Tiên đã rời đi trước.
Ngô Bình và Đường Băng Vân trở về chỗ cũ. Cả hai được Chu Liên Kiệt dẫn đến quảng trường, chờ chia nhóm.
Họ vừa đến quảng trường, Trần Hạc Niên đã xuất hiện. Anh ta cười bảo: “Anh Ngô, có tiện ra đây nói chuyện với tôi một lát không?”
Ngô Bình gật đầu. Cả hai đi đến một khu rừng cách đó không xa. Trần Hạc Niên đi thẳng vào vấn đề: “Anh Ngô, ông nội tôi rất quý trọng tư chất phi thường của anh, muốn nhờ tôi chuyển lời, hỏi anh có muốn đến Vô Tương phong tu luyện hay không?”
Tất nhiên Ngô Bình không thể đồng ý ngay lập tức. Anh cố tình lộ vẻ do dự, đoạn bảo: “Anh Trần, bảng Nhân Tiên còn chưa bắt đầu, tôi nhất thời chưa thể đưa ra quyết định”.