Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Ông dám giết tôi nữa không?

Không cần Ma Tam nói, Bao Thái ở trong điện thoại cũng đã nghe rõ tên của Ngô Bình. Ông ta nổi điên rồi quát lớn: “Thằng mù này! Đến đại tông sư mà mày cũng dám động tới à, mày chán sống rồi đúng không?”

Ma Tam nghệt mặt ra, cái gì cơ? Đại tông sư? Không phải chứ!

“Đưa điện thoại cho đại tông sư ngay!”, Bao Thái gào lên.

Chuyện trên giang hồ lan truyền đi rất nhanh, loáng cái thông tin Ngô Bình nắm giữ Vân Đỉnh và trở thành đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên đã truyền khắp giới võ lâm. Gần như những người có tu vi cao đều biết anh hết.

Sao Bao Thái dám đắc tội với một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên cơ chứ? Ông ta đang hoảng sợ lắm đây.

Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi bình thản nói: “Ông là Bao Thái hả?”

Bao Thái cất tiếng cười đầy nịnh nọt: “Cậu là đại tông sư Ngô ạ? Nghe danh cậu đã lâu, thằng em Ma Tam của tôi không hiểu chuyện, dám đắc tội với đại tông sư, xin cậu tha cho nó lần này! Hôm khác, tôi sẽ tới nhận lỗi với cậu sau”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chẳng trách ông lại là một trong Tứ Hiêu, phong cách hành xử hống hách quá đấy”.

Bao Thái thấy không vui, nhưng vẫn tươi cười: “Đại tông sư, là tôi sai, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị kẻ dưới”.

“Tôi cho ông ba mươi phút để đến đây, không thì tôi sẽ cho ông biến khỏi cái đất Thạch Thành này”, Ngô Bình lạnh giọng nói. Dù anh đã nắm giới võ lâm của thành phố Vân Đỉnh trong tay, nhưng chưa sờ đến tỉnh, vì thế anh quyết định sẽ mượn cơ hội này để thị uy ở Thạch Thành luôn.

Ngô Bình nói vậy thì đến tượng đất còn nổi giận, nói gì tới Bao Thái, ông ta không nhịn được nữa mà trầm giọng nói: “Đại tông sư, dù cậu đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng tôi cũng không phải hạng tép riu đâu! Sư phụ của tôi là trưởng lão Hải Minh của viện Đạt Ma thuộc chùa Đại Thiền! Nhiều năm trước, sư phụ tôi đã là một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi”.

Ngô Bình cười lớn nói: “Có đến hay ông thì ông tự cân nhắc đi”, nói rồi, anh ném chiếc điện thoại sang một bên.

Ma Tam đã đần người ra, đến Bao Thái mà Ngô Bình cũng dám bắt chẹt vậy ư? Hơn nữa anh còn rất ngông cuồng, lẽ nào không sợ sư phụ của Bao Thái sao?

Chu Truyền Võ vẫn im lặng, từ nhỏ ông ấy đã học võ, dù thiên bẩm không cao, nhưng cũng đã từng đánh đấm, vì thế không thấy sợ trước tình cảnh này, ông ấy vẫn điềm nhiên ăn uống như thường.

Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Bình, Bao Thái này là hàng xoàng thôi, nhưng thiền sư Hải Minh chống lưng cho ông ta thì rất có uy trong giới giang hồ đấy”.

Ngô Bình: “Chùa Đại Thiền lại đào tạo ra lớp đệ tử hung ác thế này, đúng là khiến người ta thất vọng. Em yên tâm, anh sẽ trừng trị ông ta, đương nhiên sẽ dùng danh nghĩa của Thần Võ Ti”.

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Thế cũng được”.

Bao Thái đang ngồi nhâm nhi với mấy người bạn trong giới tại một căn nhà sang trọng ở Thạch Thành, ngoài ra còn có mấy cô gái xinh đẹp bầu bạn. Sau khi nghe xong cuộc điện thoại với Ngô Bình, ông ta tức đến mức đập điện thoại xuống đất vỡ tan.

Hai người ngồi cùng bàn, người thì ăn mặc như đạo sĩ, người thì mặc rách rưới như ăn xin. Thấy ông ta nổi giận, cả hai cùng hỏi: “Anh Bao, đứa nào chọc giận anh thế?”

Bao Thái gầm gừ đáp: “Tên họ Ngô ấy đúng là khinh người!”

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, đạo sĩ hỏi: “Anh Bao, tên họ Ngô đó có lai lịch thế nào?”

Bao Thái cũng không biết nhiều về Ngô Bình lắm, chỉ nghe nói anh là một đại tông sư rất gỏi thôi nên nói: “Là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.

Hai người kia ngạc nhiên, mỗi tỉnh cùng lắm chỉ có một đến hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, sao Bao Thái lại dây vào cường giả mạnh thế này?

Tên ăn mày nhếch miệng cười nói: “Nói thật thì miễn không phải Nhân Tiên, thì thực lực có mạnh đến mấy cũng như nhau thôi. Liệu có ngăn được súng đạn không?”

Tên ăn mặc rách rưới khoảng 40 tuổi, mặt đen nhẻm, tên là Niên Tả Đạo, đã học công phu với một dị nhân nên cũng là một cao thủ cảnh giới Khí.

Bao Thái sáng mắt lên: “Niên Đạo, anh là cao thủ súng ông, có vũ khí gì lấy mạng cao thủ Tiên Thiên ngay lập tức không?”

Niên Tả Đạo bật cười nham hiểm rồi lấy một khẩu súng trong túi xách ra rồi nói: “Đây là ám tiễn do tôi thiết kế, bên trong có thuốc nổ liều cao, có thể bắn ra từ ống tay áo, sau đó lấy mạng kẻ thù một cách bất ngờ!”

Bao Thái giật mi mắt hỏi: “Nó có thể bắn chết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên không?”

Niên Tả Đạo vênh váo nói: “Đừng nói là Tiên Thiên, đến Võ Vương bình thường cũng chết chắc! Đây là đạn xuyên thép, bắn ở khoảng cách gần thì ai mà né được? Tiếp nữa, tôi đã tẩm độc vào đạn rồi”.

Bao Thái hít sâu một hơi rồi hung dữ nói: “Được, tôi sẽ đi gặp tên họ Ngô đó. Nếu hắn quá đáng thì tôi sẽ bắn hắn luôn!”

Niên Tả Đạo cười phá lên: “Anh Bao, thế mới đúng chứ, đại trượng phu phải ân oán phân minh, không được để kẻ khác coi thường. Tôi đi cùng anh, để xem tên kia có ba đầu sau tay thế nào”.

Đạo sĩ đó gật đầu: “Tôi cũng đi nữa”.

Cứ thế, Niên Tả Đạo giúp Bao Thái gắn súng vào cánh tay, sau đó mặc một chiếc áo thật dày bên ngoài, tiếp theo cả ba cùng đi tới gặp Ngô Bình.

Nhóm Ma Tam vẫn đang quỳ dưới đất, còn mọi người và bố con Chu Thanh Nghiên vẫn ăn tiếp. Cơm no rượu say xong nhưng Bao Thái vẫn chưa tới, Ngô Bình hơi cau mày: “Xem ra gã họ Bao này là một tên nhát gan rồi”.

Ma Tam chớp mắt nói: “Cậu Ngô, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông cho vay nặng lãi, đã làm rất nhiều việc ác, lấy giấy ra đây rồi viết lại tội trạng thật nghiêm túc cho tôi”.

Ma Tam muốn bật khóc, ông ta đã đoán được Ngô Bình định làm gì mình nên vội nói: “Cậu Ngô, tôi sai rồi, tất cả là Bao Thái sai tôi làm, tôi cũng bất đắc dĩ thôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Bao Thái bắt ông làm ư? Được, thế ông hãy viết những chuyện phạm pháp mà Bao Thái đã làm ra đi, viết chi tiết vào”.

Ma Tam hết cách nên đành lấy giấy bút ra rồi cắm cúi bò dưới đất bắt đầu kể về tội trạng của Bao Thái, nhưng mới viết được mấy dòng thì đã có tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Một người lớn giọng nói: “Đại tông sư, tôi đến rồi đây”.

Cửa bị đẩy mở, Bao Thái dẫn theo hai người khác bước vào phòng. Bao Thái có dáng người không cao, đầu trọc lốc, khoảng 50 tuổi, ông ta mặc quần áo màu xám, thoạt nhìn đã thấy đầy gian ác.

Ngô Bình liếc nhìn thì phát hiện trên cánh tay ông ta có súng, anh cười lanh nói: “Ông là Bao Thái hả? Tôi bảo ông phải đến trong nửa tiếng, nhưng giờ đã hơn 40 phút rồi, ông dám qua mặt tôi à?”

Bao Thái cười híp mắt, sau đó nổi sát ý nói: “Đại tông sư, thế giờ cậu muốn sao?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sao là sao? Tôi sẽ bắt ông với danh nghĩa của Thần Võ Ti, yêu cầu ông phối hợp điều tra, nếu ông phản kháng thì sẽ bị giết tại chỗ!”

Bao Thái ngạc nhiên: “Cậu là người của Võ Thần Ti ư?”

Ngô Bình đứng dậy, sau đó bình thản nhìn ông ta: “Bây giờ, ông còn dám giết tôi không?”

Bao Thái hoảng hồn, vô thức cử động tay phải, thấy thế, Ngô Bình lao nhanh tới rồi tung một quyền ra.

Ngay sau đó, Bao Thái đã bay ngược ra sau như cái bao cát, không hề có cơ hội ra tay, thậm chí còn va vào Niên Tả Đạo.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, cả Bao Thái và Niên Tả Đạo đều bị gãy xương, máu chảy lênh láng rồi nằm im dưới đất với vẻ vô cùng hoảng sợ.

Đạo sĩ kia sợ quá đứng yên tại chỗ run rẩy.
Chương 382: Mạng sống đáng giá ba tỷ

“Đại tông sư tha mạng”, đạo sĩ nhìn sang Ngô Bình rồi quỳ xuống.

Ngô Bình mặc kệ ông ta, sau đó đi tới cạnh Bao Thái và Niên Tả Đạo rồi vén tay áo của Bao Thái lên, chiếc súng lộ ra, anh cười lạnh nói: “Ám sát đại tông sư, thế mà các người cũng dám nghĩ tới!”

Niên Tả Đạo hộc máu nói: “Đại tông sư, chúng tôi sai rồi, xin tha mạng!”

Ngô Bình hỏi: “Đây là ý của ai?”

Bao Thái đã bị thương khá nặng nên không thể nói chuyện, Niên Tả Đạo vối đáp: “Là Bao Thái! Ông ấy hỏi tôi có ám khí nào không, tôi bảo có thì ông ấy hỏi mượn tôi ám khí để ám sát đại tông sư”.

Ngô Bình tháo chiếc súng trên tay Bao Thái xuống, sau đó ném mạnh lên tường, chiếc súng phát nổ, một viên đạn gai nhọn bắn ra. Vì được thiết kế đặc biệt nên vận tốc ban đầu của nó ngang với vận tốc âm thanh, trọng lượng thì gấp năm lần đạn bình thường, động năng thì mạnh hơn 30 lần.

Chiếc gai găm sâu vào tường, ngay khi tiếp xúc với tường, mặt trên của nó đã tách ra thành 20 cái gai ngược! Nếu găm vào cơ thể người thì cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng không chịu nổi và bỏ mạng ngay!

Ngô Bình cau mày rồi ngoảnh lại Niên Tả Đạo: “Ông thiết kế thứ này à?”

Niên Tả Đạo vội gật đầu: “Vâng, đây là phát minh của tôi, ngày xưa tôi chuyên nổ mìn và thích nghiên cứu về bom đạn”.

Ngô Bình: “Nhân tài!”

Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Giờ ông có hai sự lựa chọn, một là bị phế tu vi và ngồi tù 20 năm”.

Niên Tả Đạo hoảng sợ rồi vội cầu xin: “Đại tông sư, tôi sai rồi! Xin cậu đừng phế tu vi của tôi”.

Ngô Bình: “Bình tĩnh, còn điều kiện thứ hai nữa. Từ giờ trở đi, ông phải làm việc cho tôi, chuyên mảng cải tạo vũ khí. Tôi là đội trưởng của Hắc Thạch thuộc Thiên Long, cũng là người của Giang Nam Đường thuộc Thần Võ Ti, có lẽ thứ ông cải tạo có chút tác dụng với cấp dưới của tôi”.

Niên Tả Đạo sáng mắt lên: “Tôi đồng ý đi theo đại tông sư! Tôi sẽ trung thành tận tuỵ, nghe lời đại tông sư tuyệt đối!”

Đạo sĩ kia thấy Niên Tả Đạo nịnh bợ Ngô Bình thì cũng nói ngay: “Đại tông sư, tôi cũng vậy”.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh nhìn sang đạo sĩ đó thì thấy ông ta trông hơi hèn mọn, không giống người tốt nên hỏi: “Ông biết làm gì?”

Đạo sĩ đáp: “Tôi là Tôn Khải Nguyên, am hiểu hạ độc và chế độc, tôi từng nghiên cứu ra hơn 300 loại chất độc, nhiều độc tố còn không kiểm tra ra được”.

Ngô Bình gật gù, đúng là có nhiều chất độc không kiểm tra ra được, vì xã hội chỉ quen với ngần ấy chất độc thôi, trong khi đó có rất nhiều triệu chứng và cơ chế tác dụng của độc tố bí ẩn mà họ không thể biết. Vì vậy tuy nhiều người bị trúng độc, nhưng do đó là một chất độc lạ nên cuối cùng vẫn bị quy thành bệnh lạ.

Ngô Bình lập tức thấy hứng thú với người này: “Đứng dậy đi rồi nói chuyện”.

Tôn Khải Nguyên đứng dậy sau đó nịnh nọt: “Cảm ơn đại tông sư”.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông học chế tạo độc từ ai?”

Tôn Khải Nguyên đáp: “Tôi là một cô nhi, chính sư phụ đã nuôi tôi khôn lớn và truyền thụ cách chế độc và giải độc cho tôi từ nhỏ, ngoài ra người còn cho tôi một bộ Độc Kinh nữa”.

Ngô Bình gật gù: “Tốt, ông và Niên Tả Đạo sau này hãy đi theo tôi”.

Tôn Khải Nguyên mừng rỡ: “Cảm ơn đại tông sư khai ân!”

Dù Tôn Khải Nguyên biết chế tạo chất độc và dùng độc, nhưng lại không nổi danh hay có địa vị gì trên giang hồ. Nhưng nếu ông ta đi theo Ngô Bình thì khác, sau này họ sẽ là người của Thiên Long và Thần Võ Ti, tiếng nói cũng sẽ có trọng lượng hơn.

Lúc này, Bao Thái đã có thể nói chuyện được, ông ta run giọng nói: “Đại tông sư, xin cậu nể mặt sư phụ tôi mà tha cho tôi lần này”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đã hạ ám thủ vào quyền ban nãy, ông hãy đi tìm sư phụ mình đi xêm ông ta có giải cho được không. Nếu không thì bảo ông ta đến gặp tôi”.

Bao Thái thấy căm hận trong lòng: “Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại y như lời cậu nói”, dứt lời, ông ta gọi bọn đàn em chuẩn bị rời đi.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi cho ông đi à? Ám sát nhân viên của quốc gia, ông biết tội mình nặng thế nào không?”

Bao Thái chột dạ rồi nổi giận nói: “Vậy cậu muốn sao?”

Ngô Bình hừ nói: “Ông là một trong Tứ Hiêu, nhiều năm qua đã làm không ít việc xấu, ngoài ra còn vơ vét nhiều tiền của, tôi không phạt ông thì sao ông nhớ kỹ được”.

Sau đó, anh nhìn Ma Tam đang nằm viết cáo trạng dưới đất rồi nói: “Không cần viết nữa, tôi hỏi ông, Bao Thái có bao nhiêu tài sản?”

Ma Tam thầm nghĩ giờ thân mình còn lo chưa xong nên ông ta không cần coi trọng nghĩa khí nữa nên nói ngay: “Thưa đại tông sư, Bao Thái này đã làm nhiều việc xấu, ít nhất đã tiết kiệm được 3.4 trong ngân hàng và các cơ quan đầu tư. Ngoài ra ông ta còn khá nhiều bất động sản, công ty, sòng bạc và trung tâm giải trí, giá trị ít cũng phải lên tới 700 triệu. À ông ta còn tích được khá nhiều đồ cổ, vàng, rượu quý và sân đấu ngựa với kho rượu ở nước ngoài”.

Ngô Bình nói: “Tốt, Bao Thái, tôi cũng cho ông hai sự lựa chọn. Một là tôi sẽ bắt ông rồi tống vào tù, như vậy chắc ông sẽ không sống quá nổi ba ngày đâu. Điều kiện thứ hai là ông phải nộp ba tỷ để mua lại cái mạng chó của mình”.

Bao Thái vừa tức vừa sợ: “Ba tỷ thì gần như hết toàn bộ tài sản của tôi rồi, cậu đừng có mơ!”

“Nói vậy là ông chọn cách thứ nhất”, anh gọi điện thoại cho đội cảnh sát đến bắt người ngay.

Thấy Ngô Bình làm thật, Bao Thái sa sầm mặt, ông ta có quen biết với lãnh đạo ở đây nên cũng không sợ mấy. Vấn đề là ông ta đã trúng ám thủ của Ngô Bình, không biết còn sống được mấy ngày nữa?

Ngô Bình còn chưa gọi điện xong thì Bao Thái đã nghiến răng nói: “Tôi đồng ý!”

Ngô Bình mỉm cười: “Tốt, giờ ông hãy viết giấy nợ, sau đó có thể tích tiền dần”.

Gom ba tỷ trong một thời gian ngắn là chuyện khá khó với Bao Thái nên Ngô Bình cũng không vội.

Bao Thái cầm lấy giấy bút rồi viết giấy nợ, sau đó mới được người đỡ dậy rờI đi.

Lúc này, Ma Tam đáng thương nhìn Ngô Bình, cảm thấy tiền đồ tương lai của mình tối đen như mực. Ông ta đã đắc tội với Ma Tam, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ngô Bình nói: “Ma Tam, giờ chỉ có tôi mới bảo vệ được ông, nếu ông đi theo tôi thì Bao Thái sẽ không dám động tới ông đâu”.

Ma Tam muốn bật khóc: “Xin đại tông sư cứu mạng!”

Ngô Bình: “Giờ ông hãy đi theo Bao Thái, đốc thúc ông ta gom đủ tiền. Nếu có chuyện gì thì phải báo cho tôi ngay, cứ mạnh mẽ lên, không phải sợ ông ta”.

Ma Tam nghiến răng, hiện giờ ông ta chỉ còn một con đường sống nên đành ra sức gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.

Tôn Khải Nguyên và Niên Tả Đạo ngày mai sẽ tới Hắc Thạch báo danh, sau đó sẽ chính thức trở thành cấp dưới của Ngô Bình.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã giải tán, bữa ăn cùng sắp kết thúc.

Chu Truyền Võ nói: “Đại tông sư thật oai phong, nhưng tiếc là đời này chú không còn cơ hội nữa rồi, ngưỡng mộ cháu quá!”

Ngô Bình: “Chú có con đường riêng của mình, là nhật vật lớn quản lý bao người, sao phải ngưỡng mộ ai ạ”.

Chu Truyền Võ gật đầu: “Cháu nói cũng có lý. Ngô Bình này, chuyện đầu tư nhà máy thuốc, chú sẽ cố hết sức, nếu không thành thì cứ để Thanh Nghiên đầu tư như lời cháu nói”.

“Vâng”.

Chu Truyền Võ ra về trước, chị Thanh dẫn em trai mình tên là Tiểu Tân đi vào, cả hai không nói gì mà quỳ ngay xuống đất.

Ngô Bình giật mình rồi vội nói: “Chị Thanh, chị làm gì thế? Mau đứng dậy đi!”

Chị Thanh nghiêm túc nói: “Cậu Bình, xin cậu nhận của hai chị em tôi một lạy”.

Dứt lời, chị Thanh dập đầu một cái.

Ngô Bình vội vã đỡ hai chị em họ dậy rồi nói: “Không cần phải vậy đâu, tôi tiện tay thôi”.

Chị Thanh vẫn tỏ thái độ cung kính: “Cậu Bình, sau này cậu mà đến quán, nhất định tôi sẽ tiếp đón chu đáo”.

Ngô Bình cười nói: “Được, thế thì sau này tôi sẽ thường xuyên tới”.

Sau đó, anh nhìn người thiếu niên: “Cậu đừng gây phiền toái cho chị mình nữa, tôi chỉ giúp một lần này thôi, hiểu chưa?”

Cậu thiếu niên gật đầu: “Anh Bình, em biết rồi ạ, từ nay trở đi nhất định em sẽ nghe lời chị”.
Chương 383: Viên ngọc đặc biệt

Lúc cậu thiếu niên nói chuyện, Ngô Bình phát hiện trước ngực cậu ấy có đeo một viên ngọc như hình giọt nước to cỡ củ lạc, bên trong có một đường kim tuyến rất nhỏ như sợ tơ, nhìn qua như đá thạch anh tóc.

Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu mà Ngô Bình phát hiện đường kim tuyến đó có một sức mạnh đặc biệt, chứ không phải vật chất tự nhiên bình thường, anh không nhịn được hỏi” “Cậu lấy viên ngọc ấy ở đâu thế?”

Cậu thiếu niên ngẩn ra, sau đó cầm viên ngọc lên nói: “Anh Bình, em được bạn gái tặng ạ”.

Ngô Bình cười hỏi: “Bạn gái cậu ư?”

Cậu thiếu niên ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Bọn em mới quen nhau mấy tháng, cô ấy tốt lắm, lại còn xinh nữa”.

Ngô Bình bình thản hỏi: “Bạn gái cậu là người ở đâu? Nhà làm nghề gì?”

Cậu thiếu niên đáp: “Cô ấy tên là Thu Nhi, bố mở cửa hàng thu mua phế liệu. Anh Bình, anh đừng coi thường công việc này, kiếm tiền ác phết đấy, bố của Thu Nhi đã có cả triệu rồi”.

Ngô Bình: “Thế à? Nói vậy thì bạn gái cậu là con nhà giàu rồi”.

Cậu thiếu niên cười trừ: “Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, thật ra em vay nặng lãi không phải cho mình, mà là cho Thu Nhi. Một năm trước, bố cô ấy bỗng mê bài bạc, không chỉ tiêu hết tiền tích góp, mà còn nợ sòng bạc hơn triệu. Em vay nặng lãi là để cô ấy trả lãi cho bố”.

Chị Thanh nổi giận: “Thằng đần này! Em vay nặng lãi cho con bé ấy trả lãi cho bố nó ư? Đầu em úng nước rồi à?”

Cậu thiếu niên rụt cổ lại rồi nói: “Em sai rồi mà chị”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Giờ cậu hãy dẫn tôi đến nhà bạn gái cậu, tôi có thể giúp được chuyện này”.

Cậu thiếu niên mừng rỡ: “Anh Bình, anh sẽ giúp nhà Thu Nhi thật ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, nhưng cậu phải hỏi họ giúp tôi về lai lich của viên ngọc này”.

Cậu thiếu niên gật đầu thật mạnh: “Vâng, em sẽ gọi cho Thu Nhi ngay”.

Cậu thiếu niên Tiểu Tân ra ngoài gọi điện, một lát sau quay lại nói: “Anh Bình, Thu Nhi bảo nhà cô ấy đã lấy được viên ngọc này trong một cái hộp lúc thu mua phế liệu. Khi ấy, bố cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, có một hộ gia đình ở Thạch Thành sắp phải dỡ nhà. Họ đi rồi và để lại một đóng hoang tàn nên đã đóng gói rồi bán cho nhà cô ấy. Nhà cô ấy đã tìm thấy viên ngọc này trong một chiếc tráp từ đống đồ bỏ đi ấy. À, Thu Nhi nói còn mấy cái tráp như thế cơ, ngoài viên ngọc này ra thì còn một cái lò luyện, nhưng nói chung toàn đồ cũ”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu bảo bạn gái là chúng ta sẽ qua đó ngay”.

“Vâng”, Tiểu Tân mừng quýnh, vội vàng báo ngay tin tốt này cho Thu Nhi.

Chiếc xe đua của Ngô Bình chỉ chứa được hai người, vì thế Tiểu Tân lái xe của chị mình. Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi tới khu thu mua phế liệu của nhà Thu Nhi.

Chỗ này nằm ở vùng ngoại ô, khi Tiểu tân và Ngô Bình đến nơi thì Khương Đông Thăng và Khương Thu Nhi đã đứng chờ sẵn ở ngoài. Khương Thu Nhi biết bạn trai mình đã tìm được một nhân vật lớn tới giúp giải quyết rắc rối nên rất vui, lập tức báo ngay cho bố mình.

Khương Đông Thăng đương nhiên không tin có người giúp được mình, nhưng vì rất yêu chiều con gái nên cũng ra ngoài đứng chờ với cô ấy. Sau khi thua cờ bạc hết cả tài sản, vợ Khương Đông Thăng đã hoàn toàn thất vọng với chồng mình nên đã bỏ đi, chỉ còn lại con gái ở bên cạnh ông ấy.

Ông ấy đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nên lén mua bảo hiểm đắt tiền, nếu mai này có làm sao thì người thừa hưởng sẽ là con gái của ông ấy. Như vậy, ông ấy vẫn để lại được cho con gái khoảng hai, ba triệu, đủ để cô ấy sống một thời gian.

Khương Đông Thăng hút thuốc nói: “Thu Nhi, Tiểu Tân cũng được, sau này hai đứa hãy sống với nhau cho tốt”.

Khương Thu Nhi cười nói: “Bố ơi, Tiểu Tân chưa lừa con bao giờ, anh ấy nói có thể giúp mình thì chắc chắn là thật”.

Khương Đông Thăng hiền từ xoa đầu con gái rồi nói: “Thu Nhi, sau này cũng đừng trách mẹ con, là bố sai nên mẹ con bỏ đi là đúng”.

Khương Thu Nhi cúi đầu nói: “Con không muốn nhắc đến mẹ”.

Đột nhiên có tiếng động cơ vang lên, ngay sau đó có một chiếc xe siêu màu bạc và một chiếc xe bình thường xuất hiện.

Tiểu Tân bước xuống xe với vẻ hào hứng.

“Thu Nhi, anh Bình đến rồi, anh ấy làm to lắm, nhất định sẽ giúp được em”, Tiểu tân láu táu.

Ngô Bình xuống xe rồi quan sát Thu Nhi, đây là một cô gái trạc tuổi Ngô Mi, trông cũng khá ưa nhìn, mặt tròn, buộc tóc đuôi ngựa.

Thu Nhi cúi người thật sâu với Ngô Bình rồi nói: “Anh Bình, cảm ơn anh đã đồng ý giúp em”.

Ngô Bình cười nói: “Em là Thu Nhi à? Đừng khách sáo, Tiểu Tân là em anh, em là bạn gái cậu ấy thì anh giúp em là chuyện đương nhiên mà”.

Tiểu Tân nghe thấy thế thì kích động tới mức run lên, anh Bình coi cậu ấy là em trai ư? Hãnh diện quá, quả này cậu ấy có thể chém gió suốt đời được rồi.

Thu Nhi giới thiệu về Khương Đông Thăng: “Đây là bố em ạ”.

Ngô Bình bước tới rồi giơ một tay ra: “Chào ông”.

Khương Đông Thăng cũng là người từng trải nên vừa nhìn đã biết chiếc xe của Ngô Bình rất đắc tiền, ông ấy vội vàng lau tay vào áo rồi nói: “Chào cậu Bình, tôi là Khương Đông Thăng bố của Thu Nhi”.

Ngô Bình: “Ông chủ Khương, tôi nghe Tiểu Tân bảo ông đang nợ tiền cờ bạc hả?”

Khương Đông Thăng hổ thẹn nói: “Tại tôi ngu dốt tham lam nên mới dính vào bài bạc, giờ bị thế này cũng là đáng đời”.

Ngô Bình thở dài nói: “Mười người dính vào cờ bạc thì thua cả chín người, ông nên biết điều này chứ”.

Khương Đông Thăng cúi đầu thấp hơn vì quá xấu hổ.

Ngô Bình nhìn khu phế liệu sau lưng ông ấy rồi hỏi: “Nơi ông làm ăn đây hả? Lợi nhuận thế nào?”

Khương Đông Thăng: “Rất tốt, mỗi năm đều khoảng 700 nghìn. À nhưng giờ nó không thuộc về tôi nữa rồi, mấy hôm nữa là Thiên Nghiêm sẽ cho người tới quản lý”.

Ngô Bình vẫy tay gọi Tiểu Tân: “Tiểu Tân, đưa viên ngọc ấy đây”.

Tiểu Tân vôi tháo viên ngọc ra rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.

Ngô Bình giơ viên ngọc lên hỏi: “Ông chủ Khương, ông cho Thu Nhi viên ngọc này à?”

Khương Đông Thăng vội gật đầu: “Vâng, tôi thấy viên thạch anh tóc này đẹp nên đưa cho Thu Nhi. Cậu Bình, sao cậu lại hỏi chuyện này?”

Ngô Bình: “Bởi đây không phải thạch anh tóc, mà là một món đồ cổ, tôi muốn mua lại nó”.

Khương Đông Thăng ngẩn ra: “Đồ cổ ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, nên ông hãy ra giá đi”.

Khương Đông Thăng luống cuống xoa tay vào nhau, một tia hi vọng trỗi dậy, ông ấy thầm nghĩ có phải mình muốn bao nhiêu cũng được không? Nhưng sau khi suy xét lại, nếu Ngô Bình không nói thì ông ấy cũng không biết giá trị của viên ngọc này nên làm người phải biết điều.

Khương Đông Thăng nói: “Tuỳ cậu”.

Ngô Bình mỉm cười, thấy Khương Đông Thăng cũng khá biết điều nên nói: “Được, tôi trả ông 10 triệu, nếu ông thấy ít thì tôi có thể tăng thêm”.

Nhóm Khương Đông Thăng ngẩn ra, 10 triệu ư? Ông ấy và con gái ngơ ngác nhìn nhau, Tiểu Tân giật bắn người, không dám tin vào tai mình.

Ngô Bình: “Ông chủ Khương, ít quá à?”

Khương Đông Thăng vội nói: “Không không, cậu Bình, nhiều quá rồi ạ”.

Ngô Bình cười lớn nói: “Khéo giá trị của viên ngọc này còn hơn thế ý chứ. À, tôi nghe nói ngoài viên ngọc này ra còn mấy thứ khác nữa đúng không, tôi xem được chứ?”

Khương Đông Thăng gật đầu ngay: “Được ạ, tôi vẫn cất đi, mời cậu đi theo tôi”.

Lúc này, Khương Đông Thăng đang rất hào hứng, cảm giác như mình đang nằm mơ, một viên ngọc trong đống phế liệu mà bán được những 10 triệu, đúng là như phim vậy!
Chương 384: Tôi mua hết

Khương Đông Thăng dẫn Ngô Bình đi tới một căn nhà cũ kỹ, đó là kho hàng, bên trong chất đầy chai lọ, giấy báo cũ được chia thành từng khu vực riêng.

Ông ấy có vẻ ngại ngùng nói: “Tôi đã thu mua phế liệu hai mươi năm, chỉ thích sưu tầm những món đồ cũ hay hay”.

Ông ấy đi vào một góc, ở đó có một cái tráp ngọc không to, bên cạnh còn có một cái lò luyện bằng đá cao nửa mét.

“Cậu Bình, tôi tìm thấy viên ngọc ấy trong đống đồ này, ngoài ra còn mấy thứ nữa”.

Nói rồi, ông ấy cúi xuống cầm cái tráp lên, sau khi mở ra thì có một cái lá ngọc nhìn như thạch anh tóc, nhưng khác là màu xanh.

Ngô Bình sáng mắt rồi cầm chiếc lá ngọc ấy lên thì thấy sợi tơ bên trong cũng có một sức mạnh đặc biệt, nhưng đó là gì thì nhất thời anh chưa đoán ra.

Sau đó, Khương Đông Thăng lại mở năm chiếc tráp ngọc khác ra, bên trong đều có những món đồ khác nhau như lưỡi câu bằng ngọc, con ngựa bằng ngọc, đao ngọc, kiếm ngọc, thuẫn ngọc cùng những sợi tơ bên trong với đủ mọi màu sắc.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nâng cái lò luyện bằng đá lên, cái lò này rất nặng, bên trong đặc ruột. Nhưng anh có thể nhìn thấy nó đang phong ấn một ngọn lửa hình bông hoa sen đang phát sáng ở bên trong.

Ngô Bình giật mình, lẽ nào chính là vật trong truyền thuyết?

Anh mỉm cười nói: “Ông chủ Khương, tôi sẽ mua hết những thứ này, mỗi thứ tôi trả ông 10 triệu, ông thấy được không”.

Khương Đông Thăng run lên vì hãi: “Mỗi món 10 triệu ư?”

Ngô Bình: “Chiếc lò luyện này khá to nên tôi sẽ trả ông 20 triệu, tổng cộng là 100 triệu”.

Khương Đông Thăng hít sâu một hơi rồi nói: “Cậu Bình, cậu đã nói thật về giá trị của các món đồ này trước cho tôi biết, chứng tỏ cậu là người tốt, nhưng Khương Đông Thăng tôi không thể tham lam được, 100 triệu là quá nhiều, tôi không dám nhận đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Không nhiều đâu, vì tôi chưa biết công dụng của những thứ này nên chưa trả ông gía cao được”.

Khương Đông Thăng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi cứ nhận tiền trước đã. Khi nào cậu thấy chúng không đáng giá như vậy thì tôi sẽ trả tiền lại cho cậu”.

Ngô Bình cười phá lên: “Đã mua rồi, ai còn trả lại chứ”.

Dứt lời, anh lấy một tờ chi phiếu 100 triệu ra đưa cho Khương Đông Thăng: “Tôi sẽ mang đồ đi, còn ông hay nghiêm túc làm ăn, đừng dính vào bài bạc nữa. Ông có một cô con gái rất ngoan, phải biết quý trọng mới phải, đúng không?”

Khương Đông Thăng gật mạnh đầu: “Cậu Bình dạy chí phải, tôi sẽ ghi nhớ! Nếu tôi còn bài bạc nữa thì sẽ chặt cả chân lẫn tay luôn”.

Lúc này, Ngô Bình chợt phát hiện đỉnh đầu Khương Đông Thăng bốc lên một tia sáng màu đỏ, chứng tỏ là mệnh phú quý.

Anh thấy hơi ngạc nhiên, lẽ nào anh liên quan đến vận mệnh của ông ấy ư?

Tiểu Tân ở lại với Thu Nhi, Ngô Bình hỏi vài câu xong thì cùng Chu Thanh Nghiên mang đồ đi.

Giờ đã 11 giờ tối, Chu Thanh Nghiên không nhịn được nữa mà hỏi: “Anh Bình, tại sao anh lại mua đống đồ đó với giá đắt thế? Chúng có gì đặc biệt ư?”

Ngô Bình cười nói: “Ừm, khả năng cao là bảo bối nào đó, tạm thời anh chưa biết chúng là gì, nhưng bỏ ngần ấy tiền ra cũng không lỗ đâu”.

Chu Thanh Nghiên mím môi cười: “Anh đúng thật là, nếu là người khác, cùng lắm chỉ mua đống đồ đó với giá mấy triệu thôi”.

Ngô Bình bình thản nói: “Thanh Nghiên, chuyện này em không hiểu đâu, người tu hành làm gì cũng phải tuân thủ quy tắc của mình. Hơn nữa 100 triệu với vài triệu cũng không khác gì với anh cả”.

Chu Thanh Nghiên như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng, đúng là không khác gì thật, nhưng nhờ đó mà nhà họ Khương sẽ thay đổi được cả cuộc đời”.

Ngô Bình: “Hơn nữa Khương Đông Thăng còn gặp may trong làm ăn, sau này chắc chắn sẽ có khối tài sản cả trăm tỷ”.

Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên không khép được miệng: “Trăm tỷ ư! Anh biết xem tướng à?”

“Đương nhiên”, Ngô Bình vênh váo.

Chu Thanh Nghiên liếc nhìn anh: “Thế lát về anh cũng xem cho em đi, tiện thể tối nay dạy em cách hít thở luôn”.

“Được, lần này anh sẽ dạy em cách hít thở cao cấp”, Ngô Bình nói.

Sau đó, Ngô Bình đã làm đúng như lời mình nói.

Lúc Chu Thanh Nghiên tu luyện cách hít thở, anh cũng không nhàn rỗi, mà bắt đầu tu luyện môn tuyệt kỹ khác của chùa Đại Thiền là Kinh Lôi Chưởng.

Tuyệt kỹ của chùa Đại Thiền mà Đông Phật tiên sinh cho anh có hai môn thần pháp và một môn thần công.

Ngô Bình đã từng thi triển Kinh Lôi Chưởng, nhưng khi ấy chỉ làm qua loa chứ chưa tu luyện nghiêm túc. Bây giờ, anh chính thức tu luyện, đã có tia sét nổi lên trên bàn tay.

Kinh Lôi Chưởng có thể tạo ra bốn sức mạnh khủng khiếp như băng, điện, bom, sét, hay được chia ra thành băng Sơn Thủ, Đoạn Long Thủ, Điện Chỉ và Tạc Chưởng.

Ngô Bình đã ở cảnh giới Tiên Thiên nên tu luyện Kinh Lôi Chưởng dễ hơn nhiều, anh tiến bộ rất nhanh, liên tục nắm vững các công pháp.

Khi trời sáng, Chu Thanh Nghiên vẫn tu luyện, còn Ngô Bình đi mua đồ ăn sáng. Gần đó có một nhà bán bánh bao rất ngon, anh định đi mua một ít mang về cho Chu Thanh Nghiên.

Khi luyện công sẽ rất mau đói, nhưng ăn uống phải chọn lọc cẩn thận.

Anh vừa ra ngoài, Đông Hoàng đã đi theo.

Ngô Bình đi được một đoạn rồi hỏi Đông Hoàng: “Đông Hoàng, mày cũng muốn ăn bánh bao hả?”

Đông Hoàng gật đầu, nó cũng kén chọn đồ ăn lắm.

Một người một chó đi bộ theo dòng người trên phố, con phố này có nhiều thương nhân nên có khá nhiều người dắt chó đi dạo. Đột nhiên, có một người đàn ông đầu trọc dẫn một con chó ngao đi tới.

Con chó ngao này to hơn Đông Hoàng một chút, trông nó rất oai. Nhưng thật ra nó chỉ dày lông mà thôi, chứ không nặng bằng Đông Hoàng.

Cách Đông Hoàng mười mét, con chó ngao đã sủa ầm lên với vẻ hưng phấn, người đàn ông đầu trọc kéo mạnh sợi dây mà vẫn không ăn thua.

Đông Hoàng vẫn rất bình tĩnh, nó coi thường nhìn con chó ấy mà không hề sợ sệt.

Người đàn ông đầu trọc tức giận nói: “Đi mau, tôi không giữ được dây nữa đâu”.

Ngô Bình đi thẳng tới đó, Đông Hoàng đi tới trước mặt con chó ngao rồi sủa gì đó mà con người không thể nghe thấy.

Con chó ngao ẳng ẳng vài tiếng rồi nằm rạp xuống đất run rẩy, hình như nó đang rất sợ hãi.

Đông Hoàng mặc kệ nó rồi đi tiếp với Ngô Bình.

Người đàn ông đầu trọc ngẩn ra, sau đó cảm thấy hơi nhục nhãn nên quát: “Này, quay lại đây”.

Ngô Bình ngoảnh lại, mắt anh loé lên, tên kia sợ đến mức suýt ngã khuỵ.

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông đầu trọc thấy sống lưng lạnh toát, sau đó vô thức lùi lại: “Không… không có gì”.

Ngô Bình đi tiếp rồi hỏi: “Đông Hoàng, nhà Đường Thiên Tuyệt có một con vẹt, nó có lai lịch thế nào?”

Đông Hoàng nhìn anh như nói: “Anh biết tôi có thể nói được tiếng người à?”

Ngô Bình: “Giờ tao nói, còn mày gật hoặc lắc đầu nhé”.

Đông Hoàng gật đầu đồng ý.
Chương 385: Chúng ta là hàng xóm

Ngô Bình hỏi: "Con vẹt đó là người sao?"

Đông Hoàng gật đầu.

Ngô Bình: "Nguyên thần của vẹt là người sao?"

Đông Hoàng lại gật đầu.

Ngô Bình đã chứng thực được suy đoán của mình, liền nói: "Xem ra đó cũng là một nhân vật lão làng, nếu không thì Đường Thiên cũng sẽ không tôn trọng đến thế. Vậy mày thì sao? Mày cũng là người à?"

Đông Hoàng lắc đầu.

Ngô Bình: "Vậy mày là chó sao?"

Đông Hoàng lại lắc đầu.

Ngô Bình rất bất ngờ: "Mày không phải người, cũng không phải chó, lạ thật đấy".

Đông Hoàng lắc đầu, sau đó trợn to mắt, trông rất bực bội.

Ngô Bình nhún vai: "Được rồi, không nói cái này nữa".

Anh đi tiếp một đoạn, một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc áo gió, đeo kính râm nhanh chóng đi tới. Đột nhiên cô gái đó đứng lại và nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình không để ý mà đi tiếp.

Cô gái nói: "Là anh sao?"

Ngô Bình giật mình, quay người hỏi: "Cô là?"

Cô gái tháo kính râm xuống để lộ ra một khuôn mặt thon dài xinh đẹp. Cô gái khoảng 23, 24 tuổi: "Anh không nhớ tôi sao? Lần trước khi ở huyện Minh Dương, có một chiếc xe trộn xi măng mất lái, anh đã cứu tôi".

Cô gái nói thế khiến Ngô Bình nhớ lại. Lúc đó một chiếc xe dừng ở phía trước, anh lái xe đụng xe của đối phương ra xa, nếu không thì hậu quả khó lường.

Anh cười nói: "Hóa ra là cô à, sao cô lại đến Thạch Thành?"

Cô gái cười nói: "Thực ra tôi vốn sống ở Thạch Thành, lần đó đi huyện Minh Dương để thăm bà ngoại tôi".

Ngô Bình nói: "Ồ, hóa ra là thế, hôm đó cô không bị thương chứ?"

"Không, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa. Nếu không có anh thì tôi không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nữa".

Ngô Bình cười nói: "Cô không sao là tốt rồi".

Cô gái lấy điện thoại ra: "Tôi có thể lưu số của anh không?"

Hai người trao đổi số điện thoại và tên. Cô gái tên Hạ Lam, cũng sống ở đường Lệ Thủy, hơn nữa còn sống ngay cạnh nhà Ngô Bình.

Sau khi biết chuyện, Hạ Lam rất kinh ngạc: "Thế à? Chúng ta là hàng xóm sao? Trùng hợp quá, có rảnh thì mời anh đến nhà tôi chơi nhé".

Ngô Bình nói: "Được, có rảnh tôi nhất định sẽ đến".

Sau khi hàn huyên mấy câu thì hai người chào tạm biệt.

Ngô Bình mua bánh bao gạch cua và một vài món ăn rồi về nhà, sau đó gọi Chu Thanh Nghiên ăn cơm.

Chu Thanh Nghiên tu luyện cả tối, tinh thần rất tốt. Tu luyện có nhiều tiến bộ nên cô ấy rất hưng phấn, nói: "Anh Bình, phương pháp hô hấp mà anh dạy em tuyệt quá. Em vừa luyện đã có kết quả kỳ diệu như vậy, nếu cứ tiếp tục thì hiệu quả chắc hẳn sẽ càng đáng kinh ngạc nhỉ?"

Ngô Bình gật đầu: "Tất nhiên rồi, thế nên em phải luyện công chăm chỉ".

Chu Thanh Nghiên gật đầu, khi thấy bánh bao gạch cua trên bàn thì cười nói: "Của tiệm Tô Ký sao?"

Ngô Bình rất bất ngờ: "Em biết nhìn hàng đấy nhỉ, còn nhớ cả bánh bao của tiệm Tô Ký".

Chu Thanh Nghiên nói: "Tất nhiên rồi, em ăn bánh bao của tiệm đó từ hồi còn bé tý đấy".

Sau khi ăn bữa sáng, Chu Thanh Nghiên đi làm. Ngô Bình thì ở nhà tu luyện Kinh Lôi quyết, đến buổi trưa thì anh đã hoàn toàn nắm bắt được Kinh Lôi quyết.

Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, anh lấy ra phiến lá đó rồi nhìn chằm chằm vào những đường gân lá, lẩm bẩm: "Thứ năng lượng này rốt cuộc là gì vậy?"

Nghĩ vậy, tay phải của anh nắm chặt lá ngọc rồi bóp mạnh, một tiếng "rắc" vang lên, lá ngọc nát vụn, một sợi năng lượng màu xanh thấm vào lòng bàn tay anh.

Khi luồng năng lượng này đi vào cơ thể, anh liền cảm nhận được tiềm năng của sinh mệnh đang tăng lên cực nhanh. Tiềm năng của sinh mệnh chính là thuộc tính cơ bản nhất của sinh mệnh, tiềm năng càng lớn thì khả năng của bản thân càng mạnh!

"Nó có thể khiến mình tăng cường sức sống sao?", anh kinh ngạc, bởi anh biết rằng đây là một tác dụng vô cùng to lớn!

Lúc này Đông Hoàng đi tới, nó nhìn chằm chằm mấy mảnh ngọc vỡ trên đất, ánh mắt vô cùng khát vọng.

Ngô Bình giật mình, nói: "Đông Hoàng, mày cũng nhận ra thứ này sao?"

Đông Hoàng gật đầu, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt ngập nước đáng thương tựa như đang nói, có thể cho một ít không?

Ngô Bình thấy rất vui vẻ, nói: "Mày mà cũng có lúc phải cầu xin người khác à? Được rồi, mày có thể chọn một cái".

Anh để tất cả kiếm ngọc, đao ngọc xuống đất để Đông Hoàng chọn. Đông Hoàng chọn miếng ngọc hình lưỡi móc có đường tơ màu xanh bên trong. Nó nuốt chửng miếng ngọc, sau đó tiếng rắc rắc phát ra từ trong miệng nó.

Miếng ngọc vỡ nát, một luồng năng lượng màu xanh đi vào trong cơ thể Đông Hoàng. Thoáng cái, toàn thân nó run rẩy, ngã thẳng xuống đất, không còn động đậy nữa.

Ngô Bình giật thót tim, anh nhìn kỹ mới phát hiện Đông Hoàng không sao, nó chỉ rơi vào trạng thái như đang ngủ.

Anh lẩm bẩm: "Đây rốt cuộc là năng lượng gì vậy?"

Anh lo rằng mình sẽ bị như Đông Hoàng nên không dám tiếp tục hấp thu những năng lượng khác nữa mà chuyển sang tu luyện đoàn thể thuật.

Luyện hơn nửa tiếng đã đến giờ cơm trưa. Có người ấn chuông cửa, cánh cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp mặt trái xoan đứng ngoài cửa, đó chính là Hạ Lam. Cô ấy mặc một chiếc váy rất thời thượng, ánh mắt Ngô Bình liền sáng lên.

"Xin chào, tôi không làm phiền anh chứ?". Cô ấy cười hỏi, trên tay cầm một chai rượu vang.

Ngô Bình nói: "Là cô à, mời vào".

Hạ Lam đi vào nhà, sau khi nhìn xung quanh, vô ấy cười nói: "Nhà anh trang trí đẹp quá".

Ngô Bình nói: "Là chủ cũ trang trí đấy, tôi chỉ mua rồi ở thôi".

Hạ Lam đưa chai rượu cho anh: "Tôi cất kỹ chai rượu này lắm, khá ngon đấy. Giờ tôi tặng cho anh".

Ngô Bình vội nói cảm ơn. Anh nhìn năm sản xuất rượu, là từ 50 năm trước từ một trang trại rượu nổi tiếng, giá trị của chai rượu này ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ.

"Mời ngồi, cô muốn uống gì?", anh cười hỏi.

"Tôi uống nước lọc, cảm ơn".

Sau khi đưa cho Hạ Lam cốc nước, Ngô Bình nói: "Thế giới này nhỏ thật, không ngờ chúng ta lại là hàng xóm".

"Đúng đấy, lúc đó tôi kinh ngạc lắm. Phải rồi anh Ngô này, anh thường xuyên sống ở đây không?", cô ấy hỏi.

"Cũng không hẳn, chỉ đôi khi tôi mới sống ở đây mấy hôm thôi", anh nói.

Do không quá thân thiết nên cũng chẳng có nhiều chuyện để nói, Ngô Bình chỉ đành hỏi: "Cô Hạ làm nghề gì vậy?"

Hạ Lam cười nói: "Tôi là chủ một công ty quảng cáo".

Ngô Bình nói: "Một công việc rất tốt".

Hạ Lam cười khổ: "Tốt gì chứ, bây giờ công ty tôi sắp phá sản đến nơi, tôi đang lo lắm".

Ngô Bình tò mò hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Hạ Lam nói: "Trước đây việc làm ăn của công ty cũng khá tốt, nhưng gần đây chúng tôi có thêm một đối thủ cạnh tranh, lần nào cũng lấy giá thấp hơn nhiều để cướp khách hàng của chúng tôi. Tôi định đóng cửa công ty rồi đến nơi khác mở lại, tôi không muốn cứ thế này mãi".

Ngô Bình nói: "Vì sao công ty đó lại làm như vậy?"

Hạ Lam lắc đầu: "Kệ đi, không nhắc đến nó nữa. Tôi tới đây vì muốn cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi".

Ngô Bình nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, cô đừng nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa chúng ta là hàng xóm, sau này cô có việc gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi".

Hạ Lam cười nói: "Vậy thì tốt quá".

Lần đầu đến thăm nên Hạ Lam cũng ngại ở lâu, nói vài câu đã tạm biệt ra về.

Sau khi tiễn Hạ Lam, Ngô Bình gọi điện hỏi Chu Thanh Nghiên mấy giờ về. Cô ấy phải đàm phán một vụ làm ăn, hôm nay không về.

Ngô Bình liền tự nấu mì, giải quyết bữa trưa một cách tạm bợ. Vừa mới bỏ mì vào nồi thì Lâm Bạch đã gọi tới, bảo Niên Tả Đạo và Tôn Khải Nguyên đã đến. Anh bảo Lâm Bạch sắp xếp, chiều anh sẽ tới.

Ăn mì xong, anh lái xe đến phòng làm việc của Hắc Thạch, một tòa nhà có màn hình cảm ứng.

Khi đến văn phòng, bên ngoài có biển "Phòng làm việc Hắc Thạch", bên trong trang trí rất xa hoa, đám người Dương Đoạn đều đang ở bên trong. Ngoài họ ra còn có hơn một trăm nhân viên ở đây, họ đảm nhận các công việc khác nhau như tình báo, hậu cần.

Ngô Bình vừa đến là Lâm Bạch đã nói to: "Nhóm trưởng đến rồi!

Mọi người đều đứng dậy, nói to: "Chào nhóm trưởng!"

Ngô Bình phất tay: "Mọi người làm việc tiếp đi".

Lâm Bạch đi tới, nói: "Nhóm trưởng, người của chúng ta vẫn chưa gặp anh, hay là anh tới nói chuyện một chút?"

Ngô Bình nói: "Được, anh đi sắp xếp đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK