Sáng hôm sau, Ngô Bình đã dậy tập bài luyện thể để thử khôi phục tu vi.
Đào Như Tuyết thì không thể nhấc nổi người, Ngô Bình mặc kệ cô ấy, tu luyện một lúc rồi gọi Lý Vân Đẩu ra ăn sáng.
Lý Vân Đẩu cười hỏi: “Tiểu Bình, trong ba cô gái xinh đẹp tối qua, cháu có thích cô nào không?”
Ngô Bình nghi ngờ ông nội đặt máy quay lén mình, anh hỏi: “Ông ơi, ông không ngủ ạ mà biết cháu dẫn bạn về nhà?”
Lý Vân Đẩu: “Hôm qua lúc mấy đứa uống rượu, ông đã xuống nhìn lén một chút”.
Ngô Bình liếc mắt: “Sau đó ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Ông thấy có một cô gái lẻn vào phòng cháu”.
Ngô Bình hoàn toàn câm nín: “Ông ơi, ông rảnh lắm ạ?”
Lý Vân Đẩu xoa cằm: “Tiểu Bình, cô gái ấy được đấy, kể cho ông nghe về gia cảnh của cô ấy đi”.
Ngô Bình: “Ông cứ kệ cháu”.
Lý Vân Đẩu nghiêm túc nói: “Ơ hay, kệ là kệ thế nào, khai mau!”
Ngô Bình chán nản nói: “Cô ấy là Đào Như Tuyết, cô chủ của Miêu Dược, cháu có cổ phần trong tập đoàn nhà cô ấy”.
Lý Vân Đẩu gật gù: “Ông có biết tập đoàn này, rất khá đấy!”
Sau đó, ông ấy như chợt nhớ ra điều gì rồi biến sắc mặt nói: “Tiểu Bình, nếu cô ấy là con gái của tộc Miêu thì cháu phải cẩn thận đấy, ông nghe nói chỗ họ Cổ thuật”.
Ngô Bình: “Đúng là nhà Như Tuyết có nuôi trùng, nhưng nó thân với cháu lắm, cháu chơi với nó suốt mà”.
Lý Vân Đẩu thở phào: “Kể cả thế thì vẫn phải cẩn thận, nhưng cũng đừng làm chuyện có lỗi với con gái nhà người ta”.
Ngô Bình: “Ông ơi, bên mình xử lý tài sản của nhà họ Quách đến đâu rồi ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Đang tiến hành rồi, chúng ta ra giá không cao nên có nhiều người muốn mua lắm”.
Ngô Bình: “Cần nhanh lên một chút để thu tiền, cháu chuẩn bị đầu tư vài dự án lớn”.
Lý Vân Đẩu: “Lý Mai đã kể với ông vụ xây dựng khu kinh tế mới rồi. Đây là một cơ hội, cháu không cần chi 90 tỷ nữa, ông sẽ đổi sang cổ phần cho công ty Bình Thần”.
Công ty này do Ngô Bình thành lập, cổ đông chính là Ngô Mi và Trương Lệ. Hầu hết cổ phần đứng tên anh đều chuyển vào công ty này.
Ngô Bình: “Lý Mai không nói cho ông biết chuyện tập đoàn thiếu tiền ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Ông có cách rồi, hơn nữa bán được sản nghiệp của nhà họ Quách là mình có tiền ngay mà”.
Sau đó, ông ấy hỏi Ngô Bình định đầu tư gì, anh đáp: “Trước đó, cháu với Hạ Minh, Trần Minh Huệ, Trương Gia và Lam Binh đã bàn nhau rồi. Giờ xuất hiện dự án khu mới, cháu đã có một suy nghĩ khá chín”.
Lý Vân Đẩu: “Nói ông nghe xem nào”.
Ngô Bình: “Sau khi nhà họ Lý chúng ta nuốt trọn sản nghiệp của nhà họ Quách ở Đông Nam Á, thì khối tài sản nhà mình đã tăng lên rất nhiều. Nhưng cháu thấy chuyện kinh doanh nhà mình rất nhiều và phức tạp, thiếu đường lối cụ thể. Cháu nghĩ nhà họ Lý cần tạo dựng những sản nghiệp chủ chốt”.
Lý Vân Đẩu: “Ừm, cháu nói đúng. Ông cũng đang nghĩ vậy, nhưng cháu có dự định gì chưa?”
Ngô Bình: “Khu vực mới có những chinh sách rất tốt cho ngành năng lượng mới và y dược, vừa được giảm thuế, lại được ưu tiên xây dựng, cháu định bắt tay vào ngành này, đồng thời mở một công ty dược có quy mô”.
Lý Vân Đẩu: “Năng lượng mới thì được vì nhà mình có nhà máy điện rồi, nhưng Tiểu Bình này, tập đoàn Miêu Dược của nhà bạn gái cháu và công ty thuốc Long Huy đã sản xuất thuốc rồi mà, việc gì chúng ta phải làm nữa”.
Ngô Bình: “Ông ơi, cứ bán được hàng là ổn mà. Cháu đang có vài phương thuốc chắc chắn sẽ bán chạy, mà lại không gây cạnh tranh với Long Huy và Miêu Dược”.
Lý Vân Đẩu: “Cháu thấy được thì cứ làm đi”.
Ngô Bình: “Sau này, nhà họ Lý chúng ta sẽ đẩy mạnh hai ngành xe hơi và thuốc. Riêng mang xe hơi, ngoài xe năng lượng mới ra, chúng ta vẫn phải sản xuất các dòng xe truyền thống, vì giờ xe chạy bằng xăng vẫn khá phổ thông”.
“Lượng tiêu thụ của công ty xe hơi Tam Hữu khá ổn, cứ đà này thì sẽ chiếm được thị trường của Viêm Long và Đông Nam Á”.
“Nếu thế thì mỗi năm mình sẽ thu được 400 tỷ đô và lãi ít nhất là 30 tỷ”.
Ngô Bình: “Đúng ạ, như có vậy thì nhà họ Lý chúng ta mới trở thành xí nghiệp hàng đầu được”.
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Ngoài xe hơi với thuốc ra thì còn gì khác nữa không?”
Ngô Bình: “Là cơ sở hạ tầng mà cháu từng nói đấy ạ. Chờ mảng xe hơi và thuốc đi vào hoạt động, chúng ta sẽ thu được tiền rồi dùng nó để đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng. Xây dựng xong, chúng ta muốn phát triển ở đây thì mỗi năm sẽ phải đầu tư nhiều. Nhưng dựa vào tầm ảnh hưởng của chúng ta ở Đông Nam Á thì mình sẽ dễ lấy được nhiều công trình hơn. Đương nhiên chúng ta chỉ làm trung gian thôi, kiếm việc cho các xí nghiệp trong nước làm. Việc mình mang về vừa tốt, giá lại rẻ, còn được miễn thuế thì có ai chê được?”
Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừm, cứ quyết vậy nhé!”
Sau đó, Lý Hoằng Đào và Quách Tình đều tới ăn sáng, Ngô Bình chào hỏi vài câu rồi đứng dậy đi gặp nhóm Lâm Nhu.
Lúc này, Lâm Nhu và Giang Nguyệt Hân đang cùng ăn sáng và cười nói, thấy Ngô Bình tới, họ đều đứng dậy cảm ơn anh.
Mã Thiên Lý: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã tiếp đón chúng tôi, lát chúng tôi sẽ về khách sạn”.
Ngô Bình: “Tôi không tham gia các hoạt động tiếp theo được, chúc các anh chị đi chơi vui vẻ, có gì cần thì cứ gọi cho tôi”.
Anh ngồi thêm với họ môt lát rồi cho xe chở họ về khách sạn.
Họ đi rồi, nhưng Hồ Kiến Quốc ở lại, Ngô Bình đến tìm ông ấy thì thấy ông ấy đang tập thể dục trong vườn hoá, chẳng giống người từng tìm đủ mọi cách tự sát chút nào.
Thấy Ngô Bình tới, ông ấy nói: “Nhóc, xem ra cậu đã biết thân phận của tôi rồi nhỉ”.
Ngô Bình nói: “Dù thân phận của ông rất hoàn hảo, nhưng tôi vẫn có thể đoán ra được ông không phải người bình thường”.
Hồ Kiến Quốc cười lạnh nói: “Tôi không muốn dây dưa với cậu, nhân quả của cậu lằng nhằng lắm”.
Ngô Bình đảo mắt nói: “Sao tiên sinh nhát gan thế, cách đây không lâu, đại sư Thanh Liên đã tới tìm và truyền cho tôi một môn công pháp Phật môn đấy”.
Hồ Kiến Quốc cười lạnh: “Thanh Liên? Vậy chứng tỏ giữa hai người có nhân quả, còn tôi thì không”.
Ngô Bình: “Nếu tiền bối không muốn tôi quấy nhiễu thì tôi sẽ tiễn ông đi luôn”.
“Luôn ư? Không thấy muộn rồi sao?”, ông ấy hừ nói.
Ngô Bình: “Ý của tiền bối là sao?”
Hồ Kiến Quốc: “Hoá thân này của tôi có sứ mệnh riêng của mình, nếu cậu đã dính đến tôi thì phải giúp tôi hoàn thành sứ mệnh”.
Ngô Bình chớp mắt: “Tu vi của tôi còn thấp, chỉ e không giúp được”.
Hồ Kiến Quốc ngoảnh lại nhìn anh: “Việc này cậu giúp được, không thì tôi sẽ thi triển chú thuật, khiến cho chỗ đó của cậu không bao giờ cứng lên được nữa”.
Ngô Bình giật thót tim: “Tiền bối, đừng quá đáng thế!”
Hồ Kiến Quốc cười lạnh nói: “Thế cậu có giúp tôi không?”
Ngô Bình thở dài: “Đương nhiên là có, nhưng tôi cũng phải biết tiền bối là ai và việc cần làm là gì đã chứ”.
Chương 692: Dược Đường luyện thuốc
Hồ Kiến Quốc nói: “Tôi là sư tổ của Toàn Chân giáo”.
Ngô Bình giật mình, kêu lên: “Tiền bối là Lữ Tổ?”
Lữ Tổ là Lữ Động Tân của một trong Bát tiên trong truyền thuyết thần thoại, còn có tên Thuần Dương Tử, Phù Hựu Đế Quân, là nhân sĩ thời Đường. Đến nay vẫn còn nhiều đền thờ như đền Lữ công, hương khói nghi ngút.
Hồ Kiến Quốc đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình hành lễ với ông ấy: “Vãn bối kính chào Lữ Tổ!”
Hồ Kiến Quốc xua tay: “Không cần đa lễ. Chuyện tôi nhờ cậu làm cũng rất đơn giản. Hãy tìm giúp tôi một người, nhận người này làm đệ tử, truyền dạy đạo pháp”.
Ngô Bình vội hỏi: “ Lữ Tổ, đó là ai ạ?”
Hồ Kiến Quốc nói: “Sau này cứ gọi tôi là ông Hồ”.
Ngô Bình đáp: “Vâng, ông Hồ.”
Hồ Kiến Quốc bảo: “Tôi có sinh thần bát tự của người này, và vị trí đại khái của nơi sinh. Cậu hãy đi tìm và thay tôi truyền đạo pháp cho người này”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Ông Hồ à, ông bảo tôi nhận người này làm đồ đệ, vậy tôi có thể dạy gì cho người này ạ?”
Hồ Kiến Quốc bảo: “Tìm được người trước đã. Chỉ cần tìm được người, tôi sẽ truyền dạy đạo pháp cho cậu”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, vãn bối có thể giúp ông chuyện này”.
Sắc mặt Hồ Kiến Quốc đã tốt hơn đôi chút: “Tôi sẽ đi chơi ở Á Mã vài hôm. Cậu đừng quấy rầy tôi”.
Ngô Bình vội đáp: “Vâng, vãn bối tuyệt đối sẽ không quấy rầy”.
Hồ Kiến Quốc để lại số liên lạc rồi chào tạm biệt.
Ngô Bình sắp xếp một tài xế đi theo, đích thân tiễn ông ấy ra cửa.
Sau khi Hồ Kiến Quốc rời đi, anh đến phòng nghỉ của Đào Như Tuyết. Cô ấy đang nằm trên giường và lướt điện thoại. Ngô Bình ôm cô ấy từ phía sau: “Đang xem gì vậy?”
Đào Như Tuyết đáp: “Sắp tới, khi thuốc mới của bọn em phát hành, giá thị trường chắc chắn sẽ tăng mạnh, có cơ hội đột phá hàng nghìn tỷ”.
Cô ấy bỗng ngồi bật dậy: “Chồng này, nếu anh có tiền dư thì có thể đổ vào mua cổ phiếu của tập đoàn Miêu Dược”.
Ngô Bình cười bảo: “Khi nào về, anh sẽ bảo ông nội mua một ít rồi ngồi chờ giá tăng”.
Cả hai âu yếm một lúc. Đào Như Tuyết ăn vài món qua loa rồi cùng anh đi đến Dược Đường của Hắc Thiên Giáo.
Phạm Ân Cách đã đợi ở Hắc Thiên Giáo từ lâu. Ông ta vẫn luôn muốn được học cách luyện thuốc từ Ngô Bình, háo hức chờ anh đến chỉ dẫn.
Dược Đường là nơi giàu có nhất ở Hắc Thiên Giáo, luôn được các đời giáo chủ xem trọng. Có điều Ngô Bình cảm thấy rất chán nản về hiệu suất của Dược Đường này. Mỗi năm tiêu tốn hơn hai mươi tỷ đô mà chỉ luyện được thuốc trị giá ba mươi tỷ. Đúng là kém cỏi!
Phạm Ân Cách đưa Ngô Bình đến nơi luyện thuốc, một nơi có diện tích rất lớn. Có hàng trăm “dược sư” đang điều chế thuốc ở đây.
Bên cạnh là kho thuốc, nơi cất giữ nhiều loại dược liệu quý. Ngoài ra còn có đủ loại máy móc luyện thuốc chuyên nghiệp, đều là loại tốt nhất.
Có rất nhiều dược sư ở đây là tiến sĩ Dược, tốt nghiệp ngành dược của các trường đại học y hàng đầu thế giới.
Dù vậy, Ngô Bình vẫn cảm thấy đám người này thật vô dụng. Anh đi một vòng, bảo mọi người dừng công việc trong tay lại rồi hỏi Phạm Ân Cách.
“Ông Phạm, hiện nay loại thuốc nào có sản lượng lớn nhất và được đầu tư nhiều nhất?”, anh hỏi.
Phạm Ân Cách đáp: “Giáo chủ, là Trường Sinh Tán”.
Ngô Bình gật đầu: “Lần trước do điều kiện thô sơ, không thể tiến hành tinh luyện cao cấp hơn. Bây giờ tôi sẽ thực hiện quy trình chiết xuất của Trường Sinh Tán một lần. Đám ngốc các người quan sát thật kỹ nhé!”
Phạm Ân Cách mừng rỡ, lập tức gọi mấy chục người điều chế Trường Sinh Tán đến nghe Ngô Bình giảng dạy.
Ngô Bình chia quá trình chiết xuất thành hai mươi bảy bước, cách làm của từng bước đều không giống nhau, do những người khác nhau phụ trách.
Phải mất hơn hai giờ để thực hiện tất cả các quy trình. Cuối cùng, anh đã điều chế ra một tễ thuốc màu xanh lam nhạt.
Ngô Bình uống một ngụm thuốc, gật đầu hài lòng: “Ở đây có thiết bị chuyên nghiệp, thuốc còn tinh khiết hơn lần trước”.
Phạm Ân Cách quan sát từ đầu đến cuối, kinh ngạc thốt lên: “Giáo chủ, khi dùng cách của cậu, sử dụng cùng một loại dược liệu nhưng sản lượng thuốc lại nhiều gấp sáu lần so với ban đầu! Hơn nữa, hiệu quả cũng tốt hơn thuốc ban đầu gấp mấy lần. Kỳ diệu nhất là thuốc này hình như không có tác dụng phụ!”
Ngô Bình ra lệnh: “Ông bảo họ làm một lần đi, để tôi xem hiệu quả thế nào”.
Phạm Ân Cách lập tức chỉ huy các dược sư điều chế Trường Sinh Tán bằng phương pháp Ngô Bình vừa dạy. Hai mươi bảy nhóm nhỏ bắt tay vào việc, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Chưa đầy nửa giờ sau, họ đã điều chế ra nửa chai thuốc màu xanh lam nhạt.
Ngô Bình cũng uống thử một ngụm, cảm thấy chất lượng không được như anh làm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tuy còn thiếu sót nhưng vẫn dùng được. Mọi người vẫn phải tăng cường tập luyện”.
Tất cả đồng thanh vâng dạ, trong lòng kích động vô cùng, không ngờ thành công rồi!
Ngô Bình hỏi Phạm Ân Cách: “Ông Phạm, chi phí điều chế nửa chai thuốc nhỏ này là bao nhiêu?”
Phạm Ân Cách đáp: “Với hiệu suất hiện tại, chi phí khoảng năm mươi lăm triệu đô. Trước đây, chúng tôi đã chi tiêu ít nhất ba trăm năm mươi triệu đô để điều chế ngần này liều lượng Trường Sinh Tán”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Các ông bán một chai thuốc với giá bao nhiêu?”
Phạm Ân Cách trả lời: “Nếu bán cho giới nhà giàu thì khoảng năm trăm triệu. Có điều hiện tại công hiệu của thuốc đã được cải thiện, giá cả có thể tăng lên hơn một tỷ rưỡi”.
Ngô Bình nói: “Lợi nhuận gấp hai mươi ba lần, đây mới là lợi nhuận nên có của thuốc!”
Phạm Ân Cách rối rít vâng dạ.
Ngô Bình nói tiếp: “Hôm nay điều chế loại thuốc này trước, để họ tiếp tục tập thành thạo. Ngày mai tôi sẽ dạy mọi người điều chế loại thuốc thứ hai”.
Phạm Ân Cách mừng rỡ: “Giáo chủ thật lợi hại!”
Ngô Bình bảo: “Tôi sẽ sử dụng thiết bị ở đây để nghiên cứu một số loại thuốc, ông hỗ trợ cho tôi nhé”.
Phạm Ân Cách vui mừng khôn xiết, cười đáp: “Vâng!”
Trong dược điển có loại thuốc điều trị tổn thương thần kinh, anh muốn điều chỉnh một chút để điều chế ra thuốc đặc trị bệnh Alzheimer và Parkinson.
Đào Như Tuyết và Phạm Ân Cách ở bên cạnh giúp anh một tay. Kho thuốc chất đầy dược liệu. Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã tìm được đủ dược liệu và bắt đầu điều chế thuốc.
Quy trình điều chế thuốc không phức tạp như Trường Sinh Tán, chỉ có mười chín bước.
Đàn ông khi nghiêm túc là quyến rũ nhất. Đào Như Tuyết si mê ngắm nhìn Ngô Bình, gương mặt ngập tràn nụ cười dịu dàng. Khi thì cô ấy đưa dược liệu cho anh, khi thì giúp anh thao tác máy móc.
Một giờ sau, Ngô Bình làm ra nửa ống nghiệm chất lỏng màu xanh nhạt. Anh uống một ngụm, cảm nhận tác dụng của thuốc.
Đào Như Tuyết vội hỏi: “Thế nào?”
Ngô Bình nhắm mắt cảm nhận một lát, đoạn nói: “Đây là thuốc mà anh đã làm theo phương pháp phối chế ban đầu, không chỉ có tác dụng trị liệu thần kinh mà còn có công dụng khác. Anh sẽ chiết xuất một thành phần hoạt chất khác để điều chế thêm một loại thuốc nữa.
Đào Như Tuyết sửng sốt hỏi: “Loại thuốc ấy có thể trị bệnh gì vậy?”
Ngô Bình cười đáp: “Loại thuốc ấy chủ yếu giúp phục hồi thần kinh não, có tác dụng rất tốt với người chậm phát triển trí tuệ bẩm sinh”.
Đào Như Tuyết cả mừng: “Thật ư? Tốt quá!”
Cô ấy rất am hiểu về y dược. Số người thiểu năng trí tuệ trên thế giới chiếm khoảng ba phần trăm tổng dân số, ước chừng hai trăm bốn mươi triệu người.
Còn có tám phần trăm dân số với trí tuệ không thể đạt đến trình độ của người bình thường, thuộc nhóm người có trí tuệ thấp, số lượng khoảng sáu trăm triệu người!
Thiểu năng trí tuệ là căn bệnh khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng hơn những căn bệnh khác, nhất là đối với trẻ em, cha mẹ của các em vô cùng đau khổ.
Ngô Bình nói: “Loại thuốc chữa trị thần kinh não này, anh vẫn phải điều chỉnh một chút để công dụng của nó mạnh và toàn diện hơn”.
Rồi anh bắt đầu thử nghiệm hết lần này đến lần khác. Đến tám giờ tối, anh mới chiết xuất ra hai loại thuốc, một loại chữa bệnh Alzheimer, còn loại còn lại dùng để điều trị thiểu năng trí tuệ!
Hiệu quả chữa trị của loại thuốc trước đạt khoảng tám mươi phần trăm. Hiệu quả điều trị của loại thuốc sau có thể đạt khoảng chín mươi phần trăm đối với trẻ em, bảy mươi phần trăm đối với người thành niên. Đối với người trung niên và cao tuổi, hiệu quả trị liệu chỉ đạt dưới ba mươi phần trăm.
Sau khi Ngô Bình điều chế thuốc xong, Đào Như Tuyết hớn hở ôm chầm lấy anh rồi nhảy cẫng lên.
“Chồng em giỏi quá! Anh có biết thuốc của chúng ta sẽ cứu được bao nhiêu đứa trẻ đáng yêu không? Sẽ cứu được bao nhiêu người cao tuổi không? Anh đúng là đấng cứu tinh của cả thế giới!”
Chương 693: Tiên đỉnh Thuần Nhất
Ngô Bình khẽ mỉm cười. Anh biết Đào Như Tuyết vui sướng đến thế không phải vì thuốc mới sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, mà vì loại thuốc này có thể giúp đỡ mọi người trên toàn thế giới.
Anh cất lời: “Như Tuyết, anh kiến nghị tập đoàn Miêu Dược chuyển trụ sở chính đến khu vực mới”.
Đào Như Tuyết cười đáp: “Vâng, nghe theo anh cả. À, em muốn chia cho anh thêm ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn”.
Ngô Bình xua tay: “Cổ phần thì anh không cần đâu. Thế này đi, nhà họ Lý của anh cũng muốn tiến quân vào ngành dược, sẽ mua lại hai mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn theo giá thị trường hiện nay”.
Đào Như Tuyết cười nói: “Không thành vấn đề. Sau này anh vẫn phải tiếp tục nghiên cứu thuốc mới giúp bọn em nhé”.
Ngô Bình trả lời: “Tất nhiên rồi”.
Sau đó Ngô Bình đưa Đào Như Tuyết đến cung điện của Hắc Thiên Giáo. Cô ấy ở lại đây một đêm, ngày mai sẽ bay về Viêm Long để xin phê duyệt thuốc mới.
Lúc ăn tối, Ngô Bình gọi đường chủ Tài Đường đến: “Đường chủ Phó, năm mươi tỷ đô của tôi do chị quản lý. Ngày mai chị hãy đi mua cổ phiếu của tập đoàn Miêu Dược nhé”.
Phó Oánh hỏi: “Chẳng lẽ giáo chủ có tin tức nội bộ sao ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Tập đoàn Miêu Dược sắp phát triển hai loại thuốc mới, đối tượng là hàng trăm triệu người bệnh, doanh thu trong tương lai sẽ lên đến vài trăm tỷ đô”.
Phó Oánh đáp: “Được, tôi sẽ trích ra hai mươi triệu đô mua cổ phần của tập đoàn Miêu Dược”.
Ngô Bình nói: “‘Còn nữa, sắp tới công ty dược Long Huy sẽ lên sàn, chị cũng có thể mua một ít”.
“Vâng”.
Sau khi Phó Oánh rời đi, Ngô Bình và Đào Như Tuyết vui vẻ với nhau trong cung điện. Tinh lực của hai thanh niên như thể dùng mãi không hết, đến rạng sáng mà vẫn chưa ngủ.
Đào Như Tuyết lại ngủ quá giấc. Ngô Bình đành sai người mang bữa sáng đến phòng.
Một giờ chiều, Đào Như Tuyết ngồi máy bay của Hắc Thiên Giáo bay về Viêm Long.
Tiễn Đào Như Tuyết đi rồi, Ngô Bình quay về Dược Đường, tiếp tục cải tiến phương pháp điều chế loại thuốc thứ hai. Đồng thời, anh còn tiện tay trị khỏi bệnh của Phạm Ân Cách.
Trong người Phạm Ân Cách có nhiều loại dược lực xung đột nhau, khiến ông ta gặp nguy hiểm. Ngô Bình đã hấp thu và luyện hoá toàn bộ dược lực, chỉ giữ lại một loại dược lực có lợi cho ông ta.
Khi anh quay về cung điện đã là sáng sớm. Nghĩ đến chuyện thần Hắc Thiên muốn có tà ma trong Nhân Bì, anh bèn triệu tập một lượng lớn tín đồ, chuẩn bị mở đàn tế, hiến tế một phần tà ma trong Nhân Bì..
Giáo chủ mở đàn hiến tế là chuyện quan trọng. Bốn đường chủ, tám trưởng lão và hữu hộ pháp Mông Trạch đồng loạt đến tham dự.
Lúc này, Ngô Bình đã đeo mặt nạ đen vào. Khí tức hiện giờ của anh rất quái dị, lớn mạnh khôn lường, khiến tất cả mọi người đều nảy sinh ý niệm thần phục từ sâu trong lòng.
Đeo mặt nạ vào là liên lạc được với thần Hắc Thiên, anh cất tiếng: “Thần Hắc Thiên, ta muốn hiến tế một linh hồn”.
Thần Hắc Thiên đáp: “Thiện!”
Lúc này, các giáo đồ đang niệm chú. Đàn tế loé sáng, một nguồn năng lực mạnh mẽ bao trùm đàn tế. Ngô Bình đứng trên đàn tế, lấy Nhân Bì ra.
Nhân Bì đứng hành lễ với Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Viêm Dương, lát nữa hãy thả một tà ma ra, ta sẽ hiến tế nó”.
Viêm Dương rất vui: “Tốt quá! Thượng tiên, mất một tà ma, áp lực của tôi sẽ giảm đi đáng kể!”
Ngô Bình gật đầu rồi đi xuống khỏi đàn tế.
Nhân Bì há miệng, phun một làn khí đen ra không khí. Tuy đã được tôi luyện nhiều năm, nhưng tà ma này có trình độ Thiên Tiên cấp thấp, khí tức của nó vẫn khiến mọi người kinh ngạc!
“Ầm!”
Một vòng xoáy khí đen cực lớn xuất hiện ở không gian phía trên đàn tế. Nó thả ra vô số sợi dây năng lượng màu đen, trói khí đen ấy lại.
Khí đen không ngừng cuộn trào, vùng vẫy, nhưng vô ích. Chẳng bao lâu sau, nó đã bị sợi dây kéo vào vòng xoáy. Trong sâu thẳm linh hồn của mọi người đều nghe thấy tiếng rống tuyệt vọng và phẫn nộ.
Thả ra một tà ma, Nhân Bì rõ là thấy dễ chịu hơn nhiều. Nó đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: “Cảm ơn thượng tiên đã giúp tôi!”
Ngô Bình đáp: “Sau này ta sẽ từ từ hiến tế các tà ma bên trong, làm vậy ngươi sẽ thoải mái hơn”.
Nhân Bì cả mừng: “Cảm ơn thượng tiên. Sau này nếu có chuyện gì cần đến tôi, thượng tiên cứ việc mở lời”.
Năng lực hiện tại của Viêm Dương đã đủ đối chọi với cao thủ cảnh giới Chân Nhân. Thậm chí nếu gặp Chân Quân, nó cũng có thể đọ sức. Dĩ nhiên, hầu hết sức mạnh của nó đều dùng để áp chế tà ma nên không thể chiến đấu quá lâu.
Ngô Bình thu Nhân Bì lại, đoạn nhìn về phía không gian Hắc Thiên. Trong đầu anh vang lên giọng nói của thần Hắc Thiên.
“Linh hồn mà ngươi hiến tế khá mạnh. Ngươi có thể chọn một trong các vật phẩm này, hoặc ta sẽ cho người một lá bùa Hắc Thiên Trảm Tiên”.
Ngô Bình hỏi: “Uy lực bùa Trảm Tiên của ngươi như thế nào?”
“Có thể chém chết Thiên Tiên cấp thấp. Nhưng tu vi của ngươi còn quá yếu, dùng bùa này dễ bị ngộ thương”, thần Hắc Thiên có ý tốt nhắc nhở.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nói vậy là ta chỉ có thể chọn vật phẩm?”
Ánh mắt anh lướt qua mấy trăm vật phẩm đang lơ lửng. Bất chợt, anh nhìn thấy một chiếc đỉnh màu đen. Mắt anh sáng rực lên: “Thần Hắc Thiên, đây là đỉnh thuốc à?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Đúng thế. Đây là đỉnh thuốc từng được một dược vương sử dụng, tên là tiên đỉnh Thuần Nhất”.
Ngô Bình nói: “Ta chọn nó!”
Ngay giây sau, chiếc đỉnh cao một mét rưỡi, rộng chừng hai mét đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình cất mặt nạ Hắc Thiên, đi một vòng quanh đỉnh, nhận ra thiết kế của đỉnh này rất tuyệt diệu, khiến anh kinh ngạc vô cùng.
Những người còn lại cũng nhìn thấy một chiếc đỉnh xuất hiện từ không trung. Ai nấy đều sửng sốt.
Không biết có ai hét lên một câu, tất cả đều quỳ xuống đất: “Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ!”
Ngô Bình hỏi Mông Trạch: “Sao lại chúc mừng?”
Mông Trạch đáp: “Giáo chủ chính là vị giáo chủ đầu tiên trong lịch sử Hắc Thiên Giáo nhận được vật dụng thật thông qua việc hiến tế!”
Ngô Bình rất bất ngờ: “Nói thế tức là các giáo chủ trước đây chưa từng đổi được vật phẩm thật từ thần Hắc Thiên?”
Mông Trạch gật đầu: “Đúng vậy. Kể cả giáo chủ đời đầu cũng không làm được!”
Ngô Bình gật gù: “Xem ra tôi rất may mắn”.
Rồi anh bảo: “Mọi người vất vả rồi, hãy về nghỉ ngơi đi”.
Tất cả lui xuống. Anh cầm tiên đỉnh Thuần Nhất về đại điện, bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng đỉnh này.
Trong dược điển có cách sử dụng đỉnh thuốc nhưng rất sơ sài, anh phải nghiên cứu sâu hơn.
Trong đỉnh thuốc có rất nhiều máy móc, hơn một trăm không gian gấp, mỗi không gian đều được trang bị máy móc tinh vi để chiết xuất thành phần dược liệu.
Có thể nói đỉnh thuốc này còn tiên tiến và tinh vi hơn các thiết bị ở Dược Đường gấp nghìn lần. Sự chênh lệch giữa chúng hệt như sự chênh lệch giữa thời kỳ đồ đá và nền văn minh hiện đại vậy!
Anh không ngủ nghỉ suốt cả đêm, dồn toàn bộ tinh lực vào việc nghiên cứu đỉnh thuốc này. Dẫu vậy, anh chỉ mới tìm hiểu được một phần rất nhỏ về cách sử dụng tiên đỉnh mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, anh lại đến Dược Đường, sử dụng máy móc ở đó để điều chế thuốc trị bệnh tiểu đường. Vì tất cả đều là thuốc mới do anh nghiên cứu nên mất khá nhiều thời gian. Khi anh điều chế xong thì đã là chiều hôm sau.
Ít lâu sau, Đỗ Tinh của Ti Lễ Đường tìm gặp anh, cười nói: “Giáo chủ, các nữ tín đồ được chọn từ khắp nơi đã được đưa đến. Mời giáo chủ đến xem!”
Bây giờ Ngô Bình mới nhớ ra chuyện này, bèn hỏi: “Đỗ Tinh, chọn được bao nhiêu người rồi?”
Đỗ Tinh trả lời: “Thưa giáo chủ, tổng cộng là một trăm lẻ tám người”.
Ngô Bình sững sờ: “Một trăm lẻ tám?”
Đỗ Tinh cười đáp: “Giáo chủ, trong một trăm lẻ tám người này có ba mươi sáu người đẹp thượng thượng phẩm, bảy mươi hai người đẹp thượng phẩm”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, để tôi đi xem”.
Chương 694: Chọn người hầu nữ cho giáo chủ
Ngô Bình trở về cung điện. Một trăm lẻ tám cô gái xinh đẹp được chọn từ khắp nơi đang đứng ngay ngắn trong đại điện. Họ nhìn Ngô Bình đầy tha thiết, mong được lọt vào mắt xanh của vị giáo chủ mới này.
Đứng ở hàng đầu tiên đều là người đẹp thượng thượng phẩm.
Hắc Thiên Giáo chọn các cô gái này đều có tiêu chuẩn riêng, ví dụ như hình thể, tóc, mùi, nhan sắc, giọng nói, vân vân, đều có quy tắc nhất định.
Chỉ cần không đáp ứng một trong các tiêu chuẩn, đều sẽ không được chọn. Vậy nên những người đẹp thượng thượng phẩm này đạt điểm tổng thể về mọi mặt cao nhất, nhưng chưa chắc xinh đẹp nhất.
Ngô Bình nhìn ba mươi sáu người đẹp thượng thượng phẩm. Các cô gái này đều sở hữu vóc dáng hàng đầu, nhan sắc thì mỗi người một vẻ.
Anh lướt mắt nhìn rồi nói: “Phân công cho họ đi”.
Đỗ Tinh đáp: “Vâng, thuộc hạ đã rõ”. Ngay lập tức, Đỗ Tinh đưa ba mươi sáu cô gái rời đi, phân công nhiệm vụ dựa theo kỹ năng thành thạo và sở trường của họ.
Những cô gái xinh đẹp này, có người nấu nướng, có người phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày, người dọn dẹp phòng làm việc, người thì làm tài xế cho giáo chủ.
Ngô Bình nhìn tiếp bảy mươi hai cô gái thượng phẩm. Những cô gái này đều rất đẹp, chỉ khuyết thiếu ở một mặt nào đó thôi. Có người vòng ngực không quá to, eo chưa thon gọn lắm, người thì có nhiều nốt ruồi trên da, ảnh hưởng đến ngoại hình, vân vân.
Anh nói: “Các cô chạy quanh cung điện mười vòng đi”.
Các cô gái rất vâng lời, lập tức cất bước chạy. Một vòng, hai vòng, ba vòng, đến khi chạy xong mười vòng, tất cả người đẹp đều thở hổn hển.
Ngô Bình quan sát hơi thở của các cô gái, chỉ vào một trong số họ: “Cô bước ra”.
Rồi anh chọn tiếp người thứ hai, thứ ba. Cuối cùng, anh chọn ra mười hai người từ bảy mươi hai cô gái, những người còn lại được giao cho Đỗ Tinh phân công.
Mười hai người này và ba mươi sáu người lúc nãy, sẽ trở thành người hầu thân cận của anh, phục vụ xung quanh anh.
Sắp tới, các cô gái này phải trải qua quá trình huấn luyện kéo dài ba ngày mới có thể chính thức phục vụ giáo chủ mới.
Những chuyện còn lại được giao cho Đỗ Tinh xử lý. Ngô Bình mang theo vài loại thuốc, trở về trang viên họ Lý.
Tối nay Lý Mai cũng có mặt. Cô ấy đang thảo luận gì đó với Lý Vân Đẩu trong phòng khách. Thấy Ngô Bình đến, Lý Vân Đẩu bèn ngoắc tay với anh: “Tiểu Bình, ông có chuyện cần bàn bạc với cháu đây”.
Ngô Bình cười hỏi: “Chuyện gì vậy ông?”
Lý Vân Đẩu đáp: “Tiểu Bình à, nhà họ Lý chúng ta cũng được xem là gia tộc giàu có hàng đầu Đông Nam Á hiện nay. Nhưng vấn đề là trọng tâm sản nghiệp nhà họ Lý không đặt ở Đông Nam Á. Ông muốn tìm một người nhà họ Lý trấn giữ ở đây”.
Ngô Bình thắc mắc: “Không phải đã có ông nội trấn giữ rồi sao ạ?”
Lý Vân Đẩu xua tay: “Ông già rồi, không muốn lo lắng nhiều việc nữa. Còn Lý Mai cũng phải phụ trách chuyện trong nước”.
Ngô Bình đáp: “Đừng nói là ông muốn cháu ở lại nhé? Ông nội à, cháu không có thời gian đâu ạ!”
Lý Vân Đẩu cười bảo: “Ông nội đã có ứng cử viên rồi. Ông muốn cô cháu đến đây, cháu thấy ổn chứ?”
Ngô Bình trả lời: “Tất nhiên là thích hợp rồi ạ. Ông à, cháu không biết nhiều về cô. Nhưng ông đã chọn cô thì chắc hẳn cô rất có tài kinh doanh”.
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Năm xưa cô của cháu yêu đương tự do, đã chọn Trịnh Tắc Sĩ. Tiểu Trịnh là người thận trọng nhưng chưa đủ sắc bén. Vậy nên dù ông đã tận lực giúp đỡ, nhà họ Trịnh vẫn chỉ là gia tộc hạng hai”.
Ngô Bình hỏi: “Ông nội à, nếu cô sang đây, có phải chú cũng đi cùng không ạ?”
Lý Vân Đẩu đáp: “Ừ. Chuyện này ông đã hỏi ý cô của cháu rồi. Nó và Tiểu Trịnh đã bàn bạc và quyết định cùng nhau sang đây”.
Ngô Bình nói: “Cô bằng lòng đến đây thì tốt quá. Cháu đồng ý”.
Lý Mai nói: “Ông à, dù sao cô cũng đã gả đi, còn chú cũng tham gia kinh doanh, có phải…”
Lý Vân Đẩu tiếp lời: “Sự lo lắng của Tiểu Mai rất có lý. Ông cũng đã suy nghĩ về chuyện này. Tiểu Trịnh đến đây, chủ yếu là mượn con thuyền lớn nhà họ Lý để mở rộng công việc kinh doanh của nhà họ Lý, chứ không tham gia quản lý nhà họ Lý”.
Lý Mai bày tỏ: “Nếu như vậy thì không còn gì đáng lo nữa ạ”.
Lý Vân Đẩu bảo: “Ngày mai Gia Ninh sẽ đến đây. Tiểu Bình à, lúc đó nhớ sân bay đón cô cháu nhé”.
Ngô Bình đáp: “Vâng”.
Nói được một lúc, anh lấy mười chai Trường Sinh Tán ra và đưa cho Lý Vân Đẩu: “Ông nội à, thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, là linh dược mà Hắc Thiên Giáo sử dụng để lôi kéo các đại gia Đông Nam Á. Ông có thể dùng nó làm quà tặng bạn bè, thân thích”.
Lý Vân Đẩu rất vui: “Đồ tốt đấy. Vậy ông nhận nhé!”
Lý Mai liếc anh: “Không có phần chị à?”
Lấy một gói bột trân châu làm từ linh châu ra, Ngô Bình nói: “Thứ này có tác dụng làm đẹp, đáng tiền hơn thuốc kia nhiều”.
Đôi mắt Lý Mai sáng lên: “Thật sao?”
Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên. Hiệu quả của nó cũng như linh đan diệu dược vậy. Uống với nước ấm trước khi ngủ hằng ngày, chừng một thìa tai là được, mỗi ngày một lần”.
Lý Mai cười nói: “Cảm ơn Tiểu Bình nhé!”
Lý Vân Đẩu lớn tuổi rồi, vừa quá mười giờ đã về phòng ngủ. Ngô Bình cũng về phòng nghỉ ngơi, nhưng chưa nằm được bao lâu đã nghe tiếng gõ cửa.
“Tiểu Bình à, ngủ chưa?”, là giọng Lý Mai.
Ngô Bình mở cửa: “Chị Mai, có việc gì à?”
“Không có việc thì không được tìm cậu trò chuyện hả?”, cô ấy hậm hực.
Ngô Bình gãi đầu: “Chị ngồi đi, có muốn uống gì không?”
Lý Mai lấy một cốc nước ra, bên trong đựng bột linh châu vạn năm mà Ngô Bình tặng. Cô ấy nói: “Chị chưa uống, bây giờ chị uống, cậu xem hiệu quả giúp chị nhé”.
Ngô Bình đáp: “Ừm, chị uống đi”.
Cốc này không to, Lý Mai uống một ngụm là hết, vị cũng khá ngon.
Cô ấy ngồi trên giường Ngô Bình, chân trái vắt lên chân phải, cười bảo: “Tiểu Bình, cô nàng xinh đẹp ngực to kia đi rồi à?”
Ngô Bình nhủ bụng, sao cô ấy lại biết nhỉ? Anh trả lời: “Đã về Viêm Long rồi. Chị quen cô ấy sao?”
Lý Mai nói: “Gặp vài lần, trẻ trung lại xinh đẹp, chắc cậu cũng thích cô ấy nhỉ?”
Ngô Bình đảo mắt: “Có liên quan gì đến chị à?”
Lý Mai bực tức: “Chị là chị cậu, tất nhiên là có liên quan”.
Ngô Bình quay mặt đi, lẩm bẩm: “Cùng lắm là chị nuôi thôi mà”.
Lý Mai đột nhiên lấy tay quạt mấy cái rồi bảo: “Ở phòng cậu nóng thật”. Dứt lời, cô ấy cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo hai dây.
Ngô Bình nhìn đỉnh núi run lên dưới lớp áo mà mắt muốn đờ ra: “Chị Mai, đừng thử thách em. Em không chịu đựng được thử thách đâu!”
Lý Mai trừng mắt với anh: “Mấy hôm nay chị bôn ba khắp nơi, chân sắp gãy rồi, cậu mau xoa bóp giúp chị đi”.
Ngô Bình nuốt nước bọt, trả lời: “Chị bảo em xoa bóp nhé. Nhỡ em không khống chế được, sờ phải nơi nào không nên sờ, thì chị không được kêu lên đâu đấy!”
Lý Mai đỏ bừng mặt, quở trách: “Bớt nói vớ vẩn. Nhanh lên đi”.
Ngô Bình ngồi ở cuối giường, dùng tay xoa bóp cẳng chân ngọc ngà của cô ấy. Xoa bóp được vài cái, anh đã hơi rung động, đoạn cất lời: “Chị Mai này, ngực chị hơi nhỏ đấy”.
Trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, Lý Mai giận dữ nói: “Thằng nhóc thối này, dám bảo ngực chị nhỏ?”
Thật ra ngực của Lý Mai không nhỏ, ở mức D, nhưng nếu có thể to thêm tí nữa thì càng hoàn hảo.
Ánh mắt Ngô Bình như bừng lên ngọn lửa. Anh đáp: “Đừng lo. Em biết một kỹ thuật xoa bóp tăng vòng ngực đấy. Chị muốn thử không?”
Lý Mai ngẩn ra: “Xoa bóp có thể giúp ngực to hơn à?”
Ngô Bình đáp: “Người khác không làm được, còn em thì được”
Lý Mai cắn môi nói: “Vậy… chị thử xem sao?”
Chương 695: Trích tiên
Ngô Bình lấy ra một cái lọ nhỏ chứa thuốc mà anh đã luyện chế trong dược đường. Loại thuốc này được sản xuất đặc biệt dành cho phụ nữ và có thể dùng để định hình cơ thể, làm to chỗ cần to và làm gầy chỗ gần gầy đi.
Anh bôi thuốc trên tay, cười nói: "Chị Mai, lại đây cởi quần áo ra nào".
Lý Mai đỏ mặt: "Có thể không cởi ra được không?"
Ngô Bình nói: "Lọ thuốc của em được điều chế đặc biệt cho những bà vợ nhà giàu ở Đông Nam Á. Giá một chai hơn 100 triệu đô la Mỹ. Nếu hôm nay chị không dùng nó, sau này chị sẽ không có cơ hội đâu".
Lý Mai hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Cởi thì cởi!"
Khi cơ thể xinh đẹp lả lướt của cô ấy xuất hiện trước mặt Ngô Bình khiến anh nhìn muốn lác mắt, nhưng anh lại cố tỏ vẻ ra mình không hề rung động: "Một lát nữa sẽ ổn thôi".
Tay anh vừa ấn vào đã cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi, Lý Mai hít một hơi thật sâu, hai chân duỗi thẳng ngay lập tức.
Ngô Bình xoa bóp y thuật cho cô ấy, sau mười phút, Lý Mai nóng bừng cả người, hơi thở nhanh hơn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vết ửng hồng.
Đột nhiên, một tay cô ấy nắm chặt ngón tay Ngô Bình, thì thào: "Đồ khốn!"
Trái tim của Ngô Bình run lên, anh nói: "Chị Mai, mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Tuy nhiên, Lý Mai bất ngờ ngồi dậy và ôm chặt lấy cổ anh. Ngô Bình bị cô ấy dán vào thì làm sao có thể nhịn được, hai người lăn lộn trên giường ôm nhau.
Sau một hồi lâu, Lý Mai nằm ướt đẫm mồ hôi trong vòng tay của Ngô Bình, nhìn anh với vẻ tựa như tức giận mà cũng giống mừng vui, nói: "Thằng nhóc thối, bây giờ cậu đã hài lòng chưa?"
Ngô Bình trợn tròn mắt, "Chị Mai, em chỉ muốn mát xa ngực cho chị thôi. Không ngờ chị lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy".
Lý Mai tức điên, liền đá anh xuống giường.
Ngô Bình lại leo lên, cười nói: "Em đường đường là một nhân tiên còn ngủ với chị, chị không hài lòng sao?"
Lý Mai nắm lấy tai anh và nói: "Thằng nhóc thối tha kia, cậu không được phép nói với ai về chuyện này, biết chưa?"
Ngô Bình vội vàng gật đầu, sau đó lại duỗi tay ra ôm lấy cô ấy, nói: "Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chị Mai, chúng ta tiếp tục đi".
Lý Mai kêu lên một tiếng yêu kiều, căn phòng đột nhiên sôi động trở lại.
Ngô Bình tiếp tục làm đi làm lại, Lý Mai sợ anh , liền bỏ trốn khỏi phòng của anh ngay giữa đêm, để lại Ngô Bình thở dài.
Anh định nghỉ ngơi một lúc thì có người gõ cửa. Vừa mở cửa, anh sững người trong giây lát. Anh thấy Mộ Dung Kiều e lệ đứng trước cửa.
Mộ Dung Kiều cười nói: "Anh cũng phong lưu thật đấy, cô gái vừa rồi tên là gì?"
Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, muốn xem Mộ Dung Kiều là người hay là ma. Nhưng anh rất thất vọng, Mộ Dung Kiều là một con người sống sờ sờ.
Anh bước sang một bên và nói: "Vào đi".
Mộ Dung Kiều đi vào trong phòng, ngửi rồi nói: "Các người cũng điên cuồng thật đấy, còn không dùng biện pháp bảo vệ, làm bẩn hết cả giường".
Ngô Bình nhìn cô ấy chằm chằm, nói từng chữ một: "Mộ Dung Kiều, không phải cô đã chết rồi sao?"
Mộ Dung Kiều: "Tôi chết rồi?"
Ngô Bình: "Ý tôi là cô đã chết hơn một tháng trước, có phải không?"
Mộ Dung Kiều bĩu môi, "Anh làm gì mà nghiêm túc thế, chết không phải là chuyện bình thường sao?"
Ngô Bình ngẩn người: "Nói thế thì cô thật sự đã chết sao?"
Mộ Dung Kiều ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, hỏi Ngô Bình: "Anh từng nghe nói về thân thể bất tử chưa?"
Ngô Bình: "Thân thể bất tử?"
Mộ Dung Kiều: "Khi tôi ba tuổi, có ai đó đã đầu độc tôi. Tôi chết vì chất độc, cơ thể tôi thối rữa. Cha mẹ tôi dùng quan tài làm bằng vàng để chứa xác tôi. Nhưng bảy ngày sau, tôi sống sót bò ra khỏi quan tài và cơ thể tôi vẫn nguyên vẹn".
Ngô Bình trợn to mắt: Cô chắc chắn mình đã chết rồi sao?"
Mộ Dung Kiều: "Đương nhiên, cảm giác tử vong rất đặc biệt, chắc chắn không sai".
Cô ấy tiếp tục: "Cha mẹ tôi rất ngạc nhiên, họ đã mời pháp sư đến, nhưng pháp sư không thể nói rõ lý do. Sau đó, tôi chết hai lần, một lần do hỏa hoạn và một lần do mất máu. Nhưng tôi đều sống lại cả hai lần".
Cô ấy nhìn Ngô Bình: "Và sau mỗi khi tôi chết, tôi đều có thêm một khả năng".
Ngô Bình sửng sốt, hỏi cô ấy: "Cô có năng lực gì?"
Mộ Dung Kiều: "Lần đầu tiên từ cõi chết trở về, tôi có khả năng điều khiển cảm giác thời gian của người khác".
Ngô Bình rất tò mò hỏi: "Làm sao mà khống chế được?"
Mộ Dung Kiều cười nhìn anh, không lên tiếng.
Ngô Bình nhíu mày: "Tại sao không nói?"
Mộ Dung Kiều hỏi anh, "Mấy giờ rồi?"
Ngô Bình nói: "Ba giờ mười phút..."
Nói được nửa lời, anh chợt bàng hoàng, vì anh thấy thời gian trên đồng hồ đã trở thành ba giờ mười lăm. Chỉ trong nháy mắt mà đã năm phút trôi qua sao?
Anh kinh ngạc nhìn Mộ Dung Kiều, hỏi: "Đây là năng lực của cô sao?"
Mộ Dung Kiều gật đầu: "Đúng vậy, nhưng khả năng này hình như khá vô dụng".
Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: "Còn khả năng thứ hai của cô?"
Mộ Dung Kiều đứng dậy đi vào trong sân, cô ấy đưa tay sờ một đóa hoa. Trong tích tắc, cành hoa nhanh chóng héo úa. Sau đó, cô ấy chạm vào một bông hoa đã héo khác. Vài giây sau, những bông hoa héo úa lại trở nên tươi tắn, đẹp đẽ mơn mởn, những chiếc lá trở lại màu xanh ngọc bích tươi đẹp.
Cô ấy nói: "Đây là khả năng thứ hai của tôi, chuyển dời năng lượng sống".
Ngô Bình: "Khả năng này của cô cũng có tác dụng đối với động vật sao?"
Mộ Dung Kiều gật đầu, "Ừ".
Ngô Bình hít sâu một hơi, nói: "Khả năng thứ ba của cô thì sao?"
Mộ Dung Kiều nói: "Khả năng thứ ba của tôi là dự đoán tương lai. Nhưng tôi chỉ có thể dự đoán những gì sẽ xảy ra trong vòng năm phút".
Nói xong, cô ấy nhìn bầu trời đêm phía trước bên trái và nói: "Trong mười giây nữa, một ngôi sao băng sẽ vụt qua".
Ngô Bình nhìn trời, thầm nhẩm tính.
Quả nhiên, khoảng mười giây sau, một ánh sáng vụt qua, đó là một ngôi sao băng.
Anh giơ ngón tay cái lên: "Hay quá!"
Mộ Dung Kiều nói: "Sau lần cuối cùng chết, tôi có năng lực tránh tai họa".
Ngô Bình rất có hứng thú: "Nghĩa là sao?"
Mộ Dung Kiều: "Ví dụ như khi nhìn thấy anh, tôi đã biết ở bên anh sẽ rất an toàn. Nhưng một khi rời xa anh tôi sẽ vô cùng nguy hiểm, rất nhanh sẽ rơi vào hiểm cảnh".
Ngô Bình nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ.
Cô ấy hỏi: "Sao anh lại nhìn tôi như thế?"
Ngô Bình: "Tôi nghĩ tôi đã biết cô là gì rồi".
Hai mắt Mộ Dung Kiều hai mắt sáng lên, cô ấy vội vàng hỏi: "Tôi là gì?"
Ngô Bình: "Cô chính là trích tiên!"
Mộ Dung Kiều tò mò hỏi: "Trích tiên là gì?"
Ngô Bình: "Cô vốn là tiên, nhưng vì một lý do nào đó mà bị giáng xuống phàm trần. Tuy nhiên, một số năng lực của cô vẫn được giữ lại, và sau mỗi lần chết, cô sẽ thức tỉnh một năng lực".
Mộ Dung Kiều gãi gãi đầu: "Tôi từ đâu tới? Là tiên nhân gì?"
Ngô Bình: "Tôi không biết cô từ đâu tới, nhưng cô hẳn là rất mạnh, ít nhất là cường giả cấp thiên tiên !"
Mộ Dung Kiều bĩu môi: "Nhưng dù trước kia như thế nào thì hiện tại tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường".
Ngô Bình đột nhiên cảnh giác, nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiều, hỏi: "Đừng nói là cô tìm tôi để báo thù cho ông ngoại cô đấy chứ?"
Mộ Dung Kiều lạnh nhạt nói: "Ông ấy không chết, tại sao tôi lại phải báo thù?"
Sắc mặt Ngô Bình trầm xuống, lúc này mới nhớ tới Mộ Dung Kiều có khả năng cải tử hồi sinh!