Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2046: Thị trấn bên sông, hậu duệ thánh vệ

Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn sang, quả nhiên nơi đó có một thị trấn nhỏ, anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng bay ra từ thị trấn.

“Thế mà cũng có người”, anh híp mắt lại, không vội vã đi sang.

Đường Tử Di: “Nơi này trước giờ không có người ngoài nào vào cả, người ở đây tám mươi phần trăm là người trong Thiên Cung ngày trước nhỉ?”

Ngô Bình: “Có thể lắm. Tử Di, anh sang đó xem thử, nếu không có gì nguy hiểm, anh sẽ quay lại đón em”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình tìm được một hang động rồi đưa Đường Tử Di vào trong đó, sau đó mới đi đến thị trấn.

Đi xuống núi khoảng mười mấy dặm đã đến thị trấn, ngoài rìa thị trấn có một con sông nhỏ, mấy đứa trẻ con đang cười nói vui vẻ đùa nghịch bắt cá bên sông.

Khi Ngô Bình đi đến bờ sông phía đối diện, một đám trẻ con đều ngạc nhiên nhìn về phía anh, một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi bỗng quay đầu chạy vào trong thị trấn, vừa chạy vừa hét: “Bờ sông bên kia có người, bên kia có người...”

Mấy đứa trẻ khác cũng phản ứng lại, đồng loạt chạy vào trong thị trấn.

Ngô Bình sửng sốt, đám trẻ này chạy gì thế chứ? Mình trông giống quái vật lắm à?

Tiếng hét của bọn trẻ thu hút hơn cả chục người lớn chạy đến, họ đều kinh ngạc nhìn Ngô Bình đứng ở bên kia sông, sau đó điên cuồng chạy về phía bên này.

Đến khi họ chạy đến gần, Ngô Bình nhận thấy trang phục của những người này gần giống với thời cổ đại, tướng mạo cũng không khác mấy. Hơn nữa đều là Thánh Nhân, cường giả cấp bậc Đại Thánh.

Một người lớn trong đó lớn giọng hỏi: “Là hậu duệ của Thiên Thánh sao?”

Ngô Bình có thể hiểu được những lời họ nói, đây là tiếng thánh: “Tôi là hậu duệ của Thiên Thánh, mọi người là ai?”, nói rồi anh bước qua dòng sông, đứng trước mặt đám người này.

Đám người này mừng rỡ đến rơi nước mắt, đồng loạt quỳ xuống, một người trong đó nói: “Chào mừng thánh chủ! Chúng tôi đều là những thị vệ và thị nữ còn sót lại năm đó, sau đó chúng tôi không đợi được Thiên Thánh về nên quyết định sinh sống, phát triển ở đây”.

Ngô Bình cảm thấy hơi kỳ lạ: “Lúc đầu mọi người có bao nhiêu thánh vệ, bao nhiêu thị nữ?”

Người này nói: “Thưa thánh chủ, có ba mươi ngàn thánh vệ, hơn mười ngàn thị nữ”.

Ngô Bình: “Tôi thấy thị trấn này cũng không có bao nhiêu người mà”.

Người này nói: “Thánh chủ, thị trấn của chúng tôi chỉ là một trạm tiền đồn, đi qua ngọn núi đó còn có một thành phố, có mấy triệu người sinh sống trong thành”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, thế mà lại có đến mấy triệu người.

Anh suy ngẫm một lúc rồi lại hỏi: “Tại sao mọi người lại gọi tôi là thánh chủ?”

Người này nói: “Trước khi Thiên Thánh đi đã để lại một ý chí, sau này người đầu tiên xuất hiện ở bờ sông đối diện chính là thánh chủ của chúng tôi, là người tiếp quản vị trí Thiên Thánh”.

Ngô Bình: “Thế nên mọi người mới cắm chốt ở đây là vì đợi tôi?”

“Đúng thế, cuối cùng thánh chủ cũng đã xuất hiện, tốt quá”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi còn có một người đi cùng, tôi đi dẫn cô ấy đến”.

Thế là anh quay lại dẫn Đường Tử Di đến thị trấn.

Người đó chút địa vị trong thị trấn đều đã đến, mọi người ngồi trong một đại sảnh, ai nấy cũng đều cung kính đứng đó, chỉ có Ngô Bình và Đường Tử Di là đang ngồi.

Ngô Bình: “Tôi không hiểu rõ về nơi này, có vài việc muốn hỏi mọi người”.

Mọi người đồng thanh nói: “Vâng”.

Ngô Bình: “Ai là người phụ trách nơi này?”

Một người đàn ông trung niên cao to bước ra, hắn quỳ một gối xuống đất rồi nói: “Thánh chủ, tôi là Tinh Lạc Vũ, người chịu trách nhiệm mọi việc ở thị trấn”.

Ngô Bình nói: “Tinh Lạc Vũ, đây là nơi nào?”

Tinh Lạc Vũ: “Nơi này là một trong các hành cung của Thiên Đế, Thiên Đế thường sống ở đây”.

Ngô Bình chỉ vào mặt trời ngoài kia hỏi: “Mặt trời này có phải là tia sáng của vũ trụ chính không?”

Tinh Lạc Vũ: “Thánh chủ sáng suốt, đó là một con đường do Thiên Đế mở ra bằng bản lĩnh cao siêu của mình, dẫn đến ánh sáng mặt trời của vũ trụ chính”.

Ngô Bình vô cùng kính phục nói: “Con đường có thể mở ra vũ trụ chính, dẫn đến ánh sáng mặt trời, đúng là lợi hại”.

Ngừng một lúc, anh lại hỏi: “Chắc là ánh sáng mặt trời của vũ trụ chính mang đến không ít sự thay đổi nhỉ?”

Tinh Lạc Vũ nói: “Lúc ban đầu có rất ít người có thể tiếp xúc được với ánh nắng, nhưng thích nghi mấy chục năm, rất nhiều người cũng đã quen với việc đó. Ánh nắng đem đến rất nhiều thay đổi cho chúng tôi, chúng tôi đều đang trở nên mạnh hơn”.

“Khi thiên đình có nguy hiểm, tại sao thánh vệ không xuất hiện?”

Tinh Lạc Vũ: “Là mệnh lệnh của Thiên Đế, Thiên Đế bảo bọn tôi ở lại đây, còn để lại ý chỉ bảo bọn tôi đợi cho đến khi thánh chủ xuất hiện”.

Ngô Bình: “Tôi là người đầu tiên xuất hiện thì chắc chắn là thánh chủ sao?”

Tinh Lạc Vũ gật đầu: “Lời Thiên Đế nói chắc chắn không sai, hơn nữa cậu vừa đến đã có thể thích nghi với ánh mặt trời ở đây chứng tỏ thực lực của cậu phi phàm. Huống gì không phải ai cũng có thể đi vào hành cung này được”.

Ngô Bình: “Ý ông là bây giờ tôi chính là chủ nhân của hành cung này?”

Tinh Lạc Vũ: “Là như thế, nhưng trước khi chính thức tiếp quản hành cung, thánh chủ phải tiếp nhận truyền thừa của Thiên Đế, sau đó trở thành Thiên Thánh”.

Ngô Bình: “Hóa ra tôi còn phải bước vào cảnh giới Thiên Thánh nữa”.

Tinh Lạc Vũ: “Tôi có thể cảm nhận được bây giờ Thánh Chủ đã ở cảnh giới Thánh Hoàng, nếu nhận được trí tuệ và truyền thừa của Thiên Thánh, không khó để đột phá Thiên Thánh”.

Ngô Bình: “Mọi người trước giờ chưa từng đi ra ngoài sao?”

“Vâng, không có mệnh lệnh của Thiên Đế, không ai được phép ra ngoài”.

Ngô Bình gật đầu: “Trong thành phố phía sau, tu vi cao nhất là ở cảnh giới nào?”

Tinh Lạc Vũ: “Tài nguyên trong hành cung khá dồi dào, lại có ánh sáng của vũ trụ chính nên hiện tại trong thành có sáu mươi bốn Thánh Vương”.

Ngô Bình cười nói: “Khá lắm, thảo nào trẻ con ở đây đều là tiểu Thánh Nhân”.

Tinh Lạc Vũ: “Những thánh vệ này của bọn tôi đều là ơn trạch của Thiên Đế nên không thể đột phá cảnh giới nguyên bản”.

Ngô Bình hiểu ý của ông ta, ông ta cũng có thánh vệ, thực lực của thánh vệ là do ông ta ban cho, sau này trừ khi được ông ta cho phép, nếu không sẽ rất khó đột phá. Hậu duệ của các thánh vệ lại càng khó đột phá hơn, có thể cả đời họ chỉ là Thánh Nhân, những người giỏi hơn một chút có thể trở thành Đại Thánh nhưng họ không bao giờ có thể vượt qua đời cha mẹ mình.

Lúc này Tinh Lạc Vũ nói: “Thánh chủ, cậu hãy nghỉ ngơi một lát, ăn cơm xong chúng tôi sẽ dẫn cậu đến thành Thánh Vệ”.

Ngô Bình cảm thấy rất vui khi có thể gặp được nhiều thánh vệ và huyết mạch của họ ở đây như thế, anh cười nói: “Được, vậy tôi đi nghỉ ngơi một lát”.

Sau khi làm quen sơ qua với chủ nhân, mọi người lui ra ngoài, rất nhanh đã có hai mươi bốn món ăn đặt trước mặt Đường Tử Di và Ngô Bình, mười hai loại đồ ăn nhẹ, bốn món canh và mười loại trái cây.

Những món này đều là thực phẩm người dân ở đây trồng, hương vị rất ngon, Ngô Bình cũng không khách sáo với họ, ăn thoải mái nhưng Đường Tử Di lại không thể ăn quá nhiều.

Một vài cô gái trẻ đứng bên ngoài nhìn lén Ngô Bình, thấy chỉ một chốc anh đã ăn hết mười bát cơm, mắt ai nấy cũng đều phát sáng.

“Lượng ăn của thánh chủ nhiều thế!”

Ở đây, những người đàn ông ăn được nhiều sẽ là người được các cô gái săn đón nhiều nhất, vì có ánh sáng của vũ trụ chính nên cơm ở đây chứa đựng tinh hoa của mặt trời, Đại Thánh có thể ăn đến một bát rưỡi, cường giả mạnh hơn có thể ăn được hai bát. Thánh Vương cùng lắm chỉ ăn được ba bốn bát cơm, nhiều thêm nữa lại không ăn hết.

Thế mà Ngô Bình một chốc đã quét sạch mười bát cơm, lập tức khiến các cô gái đều trở nên phấn khích, ánh mắt hiện lên đầy vẻ sùng bái và ngưỡng mộ.
Chương 2047: Thánh chủ đến

Vẫn còn chưa đủ, Ngô Bình lại gắp thêm một cái chân giò lớn, bắt đầu ăn từng ngụm lớn, miệng dính đầy dầu.

“Wow! Mọi người mau nhìn kìa, thánh chủ ăn chân giò kìa”.

“Lợi hại thật, thánh chủ uy vũ dũng mãnh quá! Cái chân giò lớn như vậy, trước kia cả thị trấn phải chia nhau ăn, mỗi người cũng chỉ ăn được một miếng nhỏ”.

“Đúng thế, trước kia anh của tôi ăn một lượng, kết quả chướng bụng bảy ngày, chẳng ăn được gì cả. Đến ngày thứ tám mới miễn cưỡng tiêu hóa được một lượng thịt”.

“Đúng là thánh chủ của chúng ta, khẩu vị tốt thật đấy, lợi hại quá”.

Ngô Bình hoàn toàn không biết ở đây ăn khỏe là một điều vô cùng đáng ngưỡng mộ và lợi hại với tất cả mọi người, thế nên sau khi anh quét sạch hết một bàn đồ ăn, cộng thêm ba bát cơm, hai con cừu, tám con gà và hai nồi canh, mọi người đã vô cùng sùng bái anh.

Đến khi anh ra khỏi nhà ăn, mọi người đều bật cười nhìn anh, Tinh Lạc Vũ nói: “Thánh chủ, đã chuẩn bị xong xe ngựa, bây giờ chúng ta xuất phát được chứ nhỉ?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Bây giờ xuất phát thôi”.

Nói rồi anh cầm ô bước lên một chiếc xe được bốn con ngựa kéo với Đường Tử Di, mấy con ngựa này đều là ngựa màu trắng, xe ngựa cũng rất rộng rãi và xa hoa, không giống thứ mà một thị trấn nhỏ nên có.

Tinh Lạc Vũ đích thân lái xe, cười nói: “Thánh chủ, năm nào bọn tôi cũng chuẩn bị chiếc xe này chỉ để chờ đợi cậu xuất hiện. Thật ra lúc đầu bọn tôi chuẩn bị một chiếc xe lớn hơn chiếc này, có tám con ngựa kéo. Nhưng bạch mã này ngày càng khó tìm, dần dần trở thành bốn con, xe ngựa cũng có chút thay đổi”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, bốn con ngựa vẫn ổn mà”.

Ngựa chạy đi rất nhanh, đi qua một thung lũng, vượt những ngọn núi chạy về phía thành Thánh Vệ. Hơn nửa tiếng sau, Ngô Bình đã nhìn thấy thành Thánh Vệ xuất hiện ở trước mắt.

Thành Thánh Vệ không quá lớn, không có tường thành, dù sao nơi này cũng không cần phòng vệ kẻ địch bên ngoài. Bao quanh bên ngoài là một vài nơi khá giống thị trấn, đi vào bên trong mới là khu vực thành chính.

Vừa đi vào trong thành, Tinh Lạc Vũ lấy một viên pháo hoa ra rồi kéo hướng vào không trung, một tiếng động vang lên, quả cầu ánh sáng bay lên không trung, sau đó phát nổ tỏa ra mười màu sắc khác nhau.

Cả thành lập tức bị chấn động, tất cả Thánh Vương, Đại Thánh trong thành đều thay quần áo rửa mặt, phấn khích chạy ra ngoài đón Ngô Bình.

Xe của Ngô Bình cũng chậm rãi dừng lại, đi về phía Bắc của khu thành chính, ba ngàn thánh vệ đứng chào đón anh, họ xếp thành hàng rồi đồng loạt quỳ xuống.

“Hoan nghênh thánh chủ”, âm thanh vang dội chấn động lên chín tầng mây.

Nhìn thấy đám người này, Ngô Bình mỉm cười, anh đứng lên bước xuống xe ngựa cười nói: “Các vị bình thân”.

Ba ngàn thánh vệ đứng dậy, mắt ai nấy cũng rơm rớm nước mắt nhìn chằm chằm Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn thấy được vô vàn cảm xúc đồng cảm trong mắt họ, anh nói: “Tôi là thánh chủ của mọi người. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trở thành Thiên Thánh, kế thừa ý chí của Thiên Đế, xây dựng lại thiên đình”.

“Thánh chú vô địch!”

“Thánh chú vô địch!”

Ba ngàn thánh vệ đồng loạt hét lớn.

Ngô Bình vung tay lên với mọi người hỏi: “Trong số các người, ai là thống lĩnh?”

Một người đàn ông bước ra, khí tức nằm giữa Thánh Hoàng và Thánh Vương, ông ta chắp tay lại nói: “Tôi là Vạn Quân xin chào thánh chủ”.

Ngô Bình gật đầu: “Vạn Quân, mặc dù tôi là thánh chủ nhưng không quen với nơi này, những việc cần làm tiếp theo sẽ do ông sắp xếp”.

Vạn Quân nói: “Tuân lệnh!”

Ông ta bảo mọi người xếp thành hàng, sau đó nói: “Thánh chủ, hành cung Thiên Đế không ở đây, thánh chủ hãy vào thành nghỉ nơi hai ngày, sau đó lại đến hành cung”.

Ngô Bình biết chuyện không dễ dàng như vậy, anh cũng không vội bèn nói: “Được”.

Cứ thế anh và Đường Tử Di được mời đến một cung điện rất sang trọng trong thành phố, mặc dù nơi này không phải là hành cung nhưng nó không thua kém gì cung Tử Hư mà anh đã thấy trước đó.

Bước vào trong cung, lập tức có một ngàn thị vệ đi vào, nhan sắc của họ không thay đổi, đều từng là thị nữ của Thiên Đế, bây giờ đều ăn mặc chỉnh tề để phục vụ Ngô Bình.

Sau khi làm quen sơ qua với vài người trong Thánh Vệ, Ngô Bình bèn hỏi đến những việc anh phải hoàn thành sau này.

Vạn Quân nói: “Thánh chủ, trong Thiên Cung, cậu sẽ nhận được truyền thừa của Thiên Đế và một phần bảo vật của Thiên Đế, có những thứ này, cậu có thể thử sức đột phá đến cảnh giới Thiên Thánh”.

Ngô Bình: “Người ở đây cũng không ít, trong số thế hệ sau của các ông không có ai từng thử sao?”

Vạn Quân vội nói: “Thiên Đế đã tính được đến ngày hôm nay từ trước rồi, chúng tôi nào dám tự ý thay đổi chứ”.

Ngô Bình: “Tôi thấy bên ngoài cũng có một bộ phận của thiên đình. Thiên đình ở đây cũng là một phần trong số đó. Vậy các ông có biết thiên đình phân thành bao nhiêu mảnh không?”

Vạn Quân: “Lúc đó chắc là chia thành ba mảnh, nơi này là một mảnh trong số đó”.

Ngô Bình: “Các ông đều là thánh vệ của Thiên Đế, không biết thực lực năm đó của Thiên Đế đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

Vạn Quân: “Thiên Đế từng đến vũ trụ chính, nhưng sau khi về thì lại bị thương, người đầy vết sẹo”.

Ngô Bình cực kỳ ngạc nhiên: “Thiên Đế từng đến vũ trụ chính? Ông ấy có từng đem gì về không?”

Vạn Quân: “Đúng thế, nhưng những thứ đó đều được cất giữ trong rương báu của Thiên Đế. Thánh chủ, nếu cậu trở thành Thiên Thánh thì có thể mở các rương báu đó ra”.

Nói chuyện với Vạn Quân được một lát, một người phụ nữ trung niên bước đến, cung kính nói: “Thánh chủ, mời cậu chọn ra vài thị nữ trong số này để phục vụ hằng ngày cho cậu”.

Ngô Bình nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em chọn vài người giữ lại bên cạnh đi”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, để em xử lý”.

Những thị nữ này đều là người đời sau của thánh vệ và thị nữ, từ nhỏ đã được huấn luyện các lễ nghi của thị nữ, những người này đều đã được chọn ra, ai trong số họ cũng đều rất ưu tú.

Tuổi của những thị nữ này, nhỏ thì khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lớn thì khoảng mười chín hai mươi tuổi, ai nấy cũng đều có nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề, các cô ấy đều mong mình có thể được thánh chủ chọn.

Đường Tử Di chọn ra hai mươi bốn người trong số đó, các thị nữ này đều rất biết nghe lời.

Mấy ngày nay Ngô Bình cũng có chút hiểu biết về thành Thánh Vệ, vì trong thành là do thánh vệ quản lý nên thống lĩnh là người có địa vị cao nhất, dưới sự cai quản của ông ta, nơi này tựa như chốn thần tiên, không có sự áp bức, càng không có việc bắt nạt. Đương nhiên cũng chỉ có Thánh Nhân mới có thể làm được thế, nếu đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ là một cảnh tượng khác.

Sau đó ngày hôm sau, anh ra lệnh cho mọi người ra ngoài thu thập dược liệu. Thế là hàng triệu người xuất phát đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu.

Những người này có thể không biết dược liệu là gì, có người trực tiếp nhổ cả cỏ đưa cho Ngô Bình. Đến chiều ngày hôm đó, đủ loại dược liệu khác nhau được chất thành đống đặt trước mặt Ngô Bình.

Anh lướt mắt nhìn sơ qua thì nhận ra đa số đều không phải là dược liệu, thế là vung tay lên dời hết đám cỏ dại sang một bên, còn lại đều lơ lửng giữa không trung, lần lượt bay đến trước mặt anh.

Gặp được dược liệu nào phù hợp, anh ngửi hương vị của nó, cảm nhận dược lực, sau đó quyết định xem có giữ lại hay không.

Phải biết những dược liệu này đều sinh trưởng dưới ánh sáng của vũ trụ chính, hấp thu năng lượng của vũ trụ chính, thế nên bản thân nó cũng vô cùng phi thường.

Hai ngày sau, Ngô Bình chọn ra ba trăm bảy mươi sáu loại dược liệu, sau đó bảo mọi người phân biệt và ghi lại những dược liệu anh đã chọn, đồng thời tiếp tục ra ngoài đi tìm. Cứ thế năng suất tìm kiếm dược liệu đã được cải thiện rất nhiều.

Trong khi mọi người đi tìm dược liệu, cuối cùng anh cũng đã đi đến hành cung Thiên Đế cùng với vài vị Thánh Vương.
Chương 2048: Hành cung Thiên Đế

Hành cung này nằm trên một ngọn núi khổng lồ, xung quanh là cả biển mây. Ánh mặt trời trên không ngưng tụ thành một tia sáng, chiếu vào bên trên cung điện. Cung điện rất to lớn, cổng bắc có một trăm lẻ tám cột trụ, mỗi cột đều có đường kính trên trăm mắt, cao nghìn mét. Trên cột trụ có khắc chạm nổi hình rồng.

Thứ này tựa rồng lại cũng không giống rồng, nhìn thấy nó, Ngô Bình tìm được một loại sinh linh Hỗn Độn kinh khủng trong ký ức Thần Nông, tên “kiêu long”, nó được sinh ra từ hai bá chủ Hỗn Độn, thực lực mạnh hơn cả cha mẹ nó, là cao thủ cấp vũ trụ!

Ngắm nhìn một lát, trong lòng anh chợt kinh ngạc, lầm bầm tự nói: “Trong mỗi một trụ, đều phong ấn sức mạnh một kiêu long!”

Ngô Bình lại nhìn ánh mặt trời trên cung điện, anh phát hiện, luồng sáng này căn bản là lấy một nửa từ ánh mặt trời trong cả khu vực này!

“Không biết, ánh mặt trời này dùng để làm gì?”

Đến trước cửa cung điện, Vạn Quân nói: “Thánh chủ, cánh cửa này phải đích thân cậu mở”.

Nói xong, tất cả mọi người đều mong chờ nhìn anh. Tuy nói Ngô Bình là Thánh Chủ, nhưng có thể mở được cánh cửa nà hay không, bọn họ cũng không chắc. Dù sao, năm đó ngay cả con trai Thiên Đế cũng không thể được cánh cửa này. Cánh cửa này, chỉ có khi Thiên Đế ở đây mới có thể mở ra.

Ngô Bình nhìn cánh cửa to lớn này, phát hiện bên trên có mười vạn hình ảnh ma thần, mỗi hình ảnh ma thần đều rất lớn.

Anh suy nghĩ trong lòng, vươn tay chạm vào cửa lớn, lại cảm nhận được cảm giác chân thực trước nay chưa từng có, bên trong nó như thể có tồn tại thời không vô tận và năng lượng vô biên.

“Đây là… Cánh cửa được tạo ra từ vật liệu của vũ trụ chính!”, anh hít sâu một hơi, dùng sức đẩy ra, cửa lớn không hề động đậy.

Bất giác anh có hơi ngại ngùng, sau lưng có đến vô số người đang trông mong anh, nếu ngay cả cửa cũng không đẩy được thì cũng rất mất mặt.

Anh ho một tiếng, vỗ vào cửa lớn, phát hiện tuy tạo thành từ vật liệu của vũ trụ chính, nhưng lượng nguyên có lẽ chỉ có chừng một phần nghìn, còn lại thì đều dùng năng lượng vũ trụ thứ nguyên.

Anh khẽ cười, lúc này lại sử dụng năng lượng vũ trụ chính trong thân thể, vận chuyển hai tay sau đó dùng sức đẩy ra.

Mới đầu, cửa lớn bất động, sức mạnh dần tăng lên, ngay cả sức mạnh Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới, anh đều dùng đến, cuối cùng…

“Rầm rầm!”

Cửa lớn chầm chậm mở ra, ánh sáng xuất hiện, đây là ánh mặt trời, còn mạnh hơn cả ánh mặt trời bên ngoài cả tỷ lần! Nó như lửa, như chớp, tựa như toàn bộ ánh sáng toàn thế giới đều ngưng tụ ở đây.

Đầu anh cũng choáng, mình đi vào, có bị nướng hết người không?

Hít sâu một hơi, anh vẫn cất bước đi vào điện.

Thế nhưng, không hề đau đớn như trong tưởng tượng, ánh mắt trời này lại rất nhẹ nhàng, nó giống như keo dán, dính vào người anh, sau đó tiến vào thân thể anh qua từng lỗ chân lông.

Mắt anh sáng lên: “Ánh mặt trời đã qua xử lý, nó đã trở thành năng lượng thích hợp để thân thể người hấp thụ. Không hổ là Thiên Đế, lợi hại!”

Anh đắm chìm trong ánh mặt trời, thân thể rất thoải mái, chẳng muốn động đậy gì, dứt khoát cứ lơ lửng trên không, sau đó thân thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng cũng hấp thụ được rất nhiều ánh mặt trời dịu nhẹ.

Ngoài ánh mặt trời, có đến mấy đôi mắt đang nhìn Ngô Bình chằm chằm, bọn họ nấp trong tối, chưa bị phát hiện.

Chủ nhân đôi mắt này là một con báo dài hơn mười mét, một con rắn lớn màu vàng, còn có một con tinh tinh to lớn, cao hơn năm mét, toàn thân màu đen.

Tinh tinh nhìn thấy Ngô Bình vẫn đang hấp thụ ánh mặt trời, miệng nói tiếng người: “Cũng không tệ. Ánh mặt trời này, là chủ nhân dùng vật liệu vũ trụ chính và thần thông của mình tạo thành, gọi là Thiên Đạo Thanh Huy”.

Rắn lớn: “Thiên Đạo Thánh Huy này không phải chuyện đùa, hấp thụ càng nhiều càng có lợi. Cậu ta bây giờ, đã hấp thụ một phần trăm rồi, không tệ”.

Báo: “Vẫn còn kém chút. Lúc chủ nhân đi đã nói, người đến phải hấp thụ ít nhất năm phần trăm thánh huy mới được, nếu không sẽ không thể kế thừa đạo thống của ông ấy”.

Rắn lớn: “Năm phần trăm có lẽ rất khó, mấy vị chủ nhân lúc đầu kia đều không thể qua ải”.

Lúc này, từng lỗ chân lông trên người Ngô Bình bỗng nhiên hô hấp, hít vào thở ra, một lượng lớn Thiên Đạo Thánh Huy tiến vào trong thân thể anh, sau đó tiến vào trong vũ trụ nhỏ.

Ánh sáng này, anh không thể hấp thụ được toàn bộ, bèn dứt khoát cứ bỏ vào trong vũ trụ nhỏ. Dần dần, thánh huy càng lúc càng nhiều, chầm chậm biến thành một vầng thái dương trong vũ trụ nhỏ của anh, vốn dĩ mặt trời chỉ là hư không, nhưng dần sáng lên, biến thành một mặt trời thật sự, sau đó thì tỏa ra muôn vàn ánh sáng, tôi luyện đạo thần.

Thoáng chốc, tốc độ hấp thụ Thiên Đạo Thánh Huy của anh tăng lên, xung quanh thân thể hình thành một vòng xoay sáng, không ngừng tiến vào thân thể anh.

Rắn lớn và báo, tinh tinh đều ngơ ngác nhìn, anh đang ăn thánh huy sao? Quá nhanh rồi!

Vì thế, Đại Đạo Thánh Huy giảm đi nhanh chóng thấy rõ, cuối cùng toàn bộ đã biến mất. Ngô Bình cũng chầm chậm rơi xuống đất. Không còn ánh mặt trời, anh cũng nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, phát hiện bản thân đang đứng ở chính giữa đại điện.

Lúc này, có một luồng thánh quang rơi xuống từ đỉnh điện, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người. Đây là một người đàn ông, mặc đế phục, pháp thiên tướng địa, ông ta nhân từ vĩ đại, lạnh lùng uy nghiêm, khiến người ta vừa thấy đã có lòng kính sợ, cảm giác gần gũi, ngưỡng mộ, cảm kích.

Ngô Bình không kiêu không nịnh, chắp tay làm lễ: “Tại hạ Lý Huyền Bình, bái kiến Thiên Đế!”

Đây chính là hình ảnh của Thiên Đế, gương mặt ông ta có chút mơ hồ, ông ta nói: “Cậu đã nhận được Thiên Đạo Thánh Huy rèn luyện, bây giờ tôi sẽ truyền Thiên Đạo cho cậu!”

Ông ta chỉ vào không trung, vô vàn ký ức, trí tuệ, cảm ngộ, tiến vào trong đầu Ngô Bình như thác lũ. Cũng may thần thông anh cảm nhận được thánh huy rèn luyện, nếu không căn bản không thể chịu đựng được nhiều thứ như vậy.

Truyền thừa chỉ trong chốc lát, hình ảnh Thiên Đế khẽ cười: “Cậu là tương lai của Nhân tộc, hy vọng cậu có thể làm tốt hơn tôi”.

Ngô Bình vội hỏi: “Thiên Đế, người từng đến vũ trụ chính chưa?”

Thiên Đế gật đầu: “Quả thực từng đến rồi”.

Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Sinh linh vũ trụ chính đều rất mạnh sao?”

Thiên Đế cười nói: “Ta đi là đến thế gian, cho nên nơi ta ở không chỉ không nhỏ bé, mà trái lại còn được người phàm ở đó xưng là thần linh”.

Ngô Bình chớp mắt: “Cũng có nghĩa là, người của vũ trụ chính, cũng có người bình thường.

Thiên Đế: “Vũ trụ nơi chúng ta ở, cũng là hình ảnh của vũ trụ chính, cho nên từ một góc độ khác mà nói, tu hành của chúng ta không có vấn đề gì”.

Ngô Bình: “Người làm sao để tiến vào vũ trụ chính?”

Thiên Đế: “Mạnh mẽ mở thông đạo, tiến vào vũ trụ chính. Nhưng làm như vậy, thân thể ta cũng bị tổn hại nặng nề, pháp tắc nơi đó và vũ trụ phụ khác biệt rất lớn. Cho nêu không bao lâu, chỉ có thể bị thương mà quay về. Nhưng, lúc về từ nơi đó tôi mang theo rất nhiều đồ vật từ vũ trụ chính”.

Ngô Bình: “Nếu tôi đến bên đó, cũng sẽ chịu tổn hại của trật tự sao?”

Thiên Đế: “Tôi đã sắp xếp ánh mặt trời của vũ trụ chính tại đây, cậu lại có thể hấp thụ được toàn bộ. Ngoài ra, tôi tính toán thì trật tự cao nhất sẽ xuất hiện ở kỷ nguyên này, nếu cậu có thể lĩnh ngộ được trật tự cao nhất, thì có thể hoàn toàn thích ứng với trật tự vũ trụ chính”.

Ngô Bình: “Ra là vậy, cảm tạ Thiên Đế đã báo cho!”
Chương 2049: Thiên Thánh, Thái Sơ

Thiên Đế: “Được tôi truyền thụ, cậu có thể trở thành Thiên Thánh. Sau đó, cậu mới nhìn thấy rõ được nhiều thứ hơn”. Ngô Bình: “Vâng, tại hạ nhất định dùng hết sức đột phá”.

Lúc này Thiên Đế khẽ cười: “Tư chất của cậu, so với tôi năm đó thì tốt hơn nhiều, tôi xem trọng cậu”.

Ngô Bình có chút nghi hoặc trong lòng, bèn hỏi: “Thiên Đế, vũ trụ chính có phải cũng có Thần tộc, Tiên tộc không?”

Thiên Đế lắc đầu: “Không có, ở đó sinh linh mạnh nhất chỉ có loài người. Tiên tộc, Thần tộc, Ma tộc chính là những thứ hợp chất từ người có tầng cấp và phẩm chất khác nhau tạo thành”.

Ngô Bình ngạc nhiên, Thần Ma Tiên Phật, đều là hình ảnh của người cả!

Thiên Đế: “Đây chỉ là phán đoán của tôi, có lẽ cũng có sai sót. Tình hình thật sự ra sao, chỉ có anh tự mình đến bên đó mới hiểu được”.

Ngô Bình: “Người vẫn luôn chỉ ở thế gian, đã đến Tiên giới bên đó chưa?”

Thiên Đế: “Từng tiếp xúc mấy cao thủ từ khắp các thời không, nhưng Tiên Giới thì không giống. Đợi sau này anh đi, thì sẽ biết”.

Nói đến đây, Thiên Đế nói tiếp: “Anh chắc chắn có thể lĩnh ngộ tốt hơn”.

Nói xong, hình ảnh biến mất, bên cạnh có một con rắn lớn, một con báo, một con tinh tinh đi ra.

Nhìn thấy ba con thú này, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh của bọn chúng, nhưng anh không e sợ mà hỏi: “Bọn mày là thú nuôi của Thiên Đế?”

Tinh tinh: “Thiên Đế là chủ nhân của ba chúng tôi. Nếu cậu trở thành Thiên Thánh thì sẽ trở thành chủ nhân mới của chúng tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Tiếp tới, tôi phải ở đây bế quan tu luyện”.

Tinh Tinh: “Phía sau có một nơi chuyên dùng để luyện công, đi theo tôi”.

Ngô Bình đi theo bọn chúng đến một khu vườn, trong vườn có một khu đất trống trải, mặt đất được lát ngọc, bên trên khắc những phù văn thần bí. Người đứng trên đó sẽ cảm thấy dễ chịu, không dễ có tâm ma. Trong nền ngọc, năng lượng ấm áp cũng không ngừng len vào hai chân anh.

Anh cười nói: “Quả nhiên là nơi thích hợp luyện công”.

Anh lập tức ngồi xếp bằng, dùng truyền thừa của Thiên Đế, kết hợp với những gì mình tự học bắt đầu tiến đến cảnh giới Thiên Thánh.

Lúc tu luyện, anh bắt đầu cải thiện vũ trụ nhỏ, khiến từng ngôi sao trong vũ trụ nhỏ đều đạt đến trạng thái chân thực. Đang tu luyện, một luồng sáng đáp xuống, chính là ánh mặt trời của vũ trụ chính, Ngô Bình lập tức tu luyện dưới ánh mặt trời chiếu xuống.

Đồng thời, dưới đất và xung quanh cũng có năng lượng ngưng tụ không ngừng, đi vào vũ trụ nhỏ của anh, khiến nó càng lúc càng hoàn thiện.

Kinh nghiệm và trí tuệ của Thiên Đế giúp anh được rất nhiều, sau khi dời toàn bộ tài sản và sinh linh, vũ trụ nhỏ của anh bắt đầu co lại, cuối cùng biến thành một điểm cực nhỏ. Điểm này giống như một hố đen khổng lồ, không ngừng hút năng lượng từ bên ngoài.

Về sau, vụ trụ nhỏ sẽ không còn ý niệm thời gian, phát triển dưới hình thái thần kỳ. Tâm vũ trụ trước kia, cũng được tiến hóa toàn bộ, trở thành sức mạnh của bản thân Ngô Bình.

Cuối cùng, không biết qua bao lâu, điểm nhỏ kia đột nhiên bành trướng, hình thành khí Thái Sơ, Thái Sơ Thần Thủy anh thu được cũng đều dung nhập vào trong.

Một luồng khí áp đảo đất trời phóng ra từ trong thân thể anh, cuối cùng anh được bước qua được điểm mấu chốt, trở thành Thiên Thánh!

Thiên Đế cho rằng, Thiên Thánh có bảy tầng cảnh giới, hiện tại Ngô Bình đang ở Thiên Thánh tầng thứ nhất, cảnh giới Thái Sơ!

Ngô Bình mở mắt, đám thú dữ báo kia ở cách đó không xa, đều lên tiếng: “Chúc mừng chủ nhân trở thành Thiên Thánh!”

Ngô Bình khẽ cười: “Tôi muốn xem thử kho báu của Thiên Đế”.

Tinh Tinh: “Thiên Thánh tầng thứ nhất, có thể mở được một kho báu”.

Đưa Ngô Bình đến một đại điện, bên trong có rất nhiều rương lớn nhỏ, mắt Ngô Bình sáng lên, sau đó mở ra một cái trong đó. Trong rương có một con dao găm, cầm nặng tay. Anh biết ngay đây là vật dụng của vũ trụ chính, lực sát thương của nó ngoài sức tưởng tượng!

Ngay khi Ngô Bình tu luyện Thiên Thánh, nhóm người Lý Dật đang chơi đùa trong Đan Hoàng Các. Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng vang trong hư không, một con mắt bão xuất hiện trên đỉnh đầu, bên trong truyền đến âm thanh giận dữ.

“Là ai giết chết Ma Thần tuần tra? Xuất hiện chịu chết đi!”, âm thanh này chấn động đất trời, vô cùng đáng sợ.

Nghe thấy lời này, Hỏa Phượng Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Thứ gì mà dám đến khiêu khích ta!”

Cô lao ra khỏi Đan Hoàng Các, đã thấy trong mắt bão xuất hiện một tu sĩ hùng mạnh, nửa người nửa thần, cũng là một cao thủ Kỷ Nguyên, hơn nữa khí thế anh ta còn hơn cả Hỏa Phượng Nhi.

Hỏa Phượng Nhi kinh sợ trong lòng, cô ấy quan sát đối phương, hỏi: “An là ai?”

“Tôi chính là thống lĩnh tuần tra Thiên Đình! Là cô đã giết chết năm trăm Thần Ma tuần tra của tôi sao?” Anh ta tức giận hỏi.

Hỏa Phượng Nhi cười lạnh: “Là tôi thì sao!”

“Tốt lắm! Nộp mạng đi!”

Anh ta giương cung, một mũi tên bay đến, mang theo khí tức chết chóc, bắn về phía Hỏa Phượng Nhi.

Mũi tên đầy sát ý, thân thể Hỏa Phượng Nhi lại không nghe theo điều khiển, vẻ mặt cô ây thay đổi, kêu lên: “Chết tiệt, đánh không lại!”

Vì thế, cô liều mạng dùng hết sức, bóp nát ngọc phù trong tay. Đây là do Ngô Bình để lại, nếu cô ấy gặp nguy hiểm có thể dùng.

Mũi tên bay đến giữa chừng, mắt thấy sắp tấn công được Hỏa Phượng Nhi, thì thời gian bỗng dừng lại, vạn vật cứng đờ, kể cả thống lĩnh tuần tra bên trong mắt bão kia!

Hư không bị kéo rách một đường, trong hư vô u tối, một bàn tay vươn ra, sau đó Ngô Bình đi ra.

Hỏa Phượng Nhi vừa gặp nguy hiểm, anh đã cảm nhận được, sau đó lập tức xé rách thời không, xuất hiện trước mặt cô ấy.

Anh vươn tay nắm lấy mũi tên, nhẹ nhàng bẻ gãy, sau đó ném xuống đất.

Lúc này, thời gian lại khôi phục, mắt bão tiếp tục xoay chuyển, thống lĩnh tuần tra bên trong ngây người, nhìn Ngô Bình chằm chằm hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Muốn giết chết con gái tôi, anh to gan thật!”

Vừa dứt lời đa đánh một quyền về phía đối phương, một quyền ấn khổng lồ xuất hiện, thống lĩnh tuần tra lấy một tấm khiên ra ngăn lại, thì nghe thấy âm thanh vang vọng, khiên vỡ vụn, chưởng ấn thì đánh vào ngực anh ta. Anh ta hét lên, phun ra máu, ngã từ trong mắt bão.

Ngô Bình tiến lên, một tay nắm lấy đầu anh ta, thản nhiên nói: “Động đến người nhà tôi, chắc chắn sẽ chết”.

Thống lĩnh tuần tra cười lạnh: “Tôi là thân thể bất tử, anh không thể giết chết tôi được!”

“Vậy sao?”, Ngô Bình lấy dao găm từ vũ trụ chính, kéo một đường trên cổ anh ta.

Bỗng chốc, đầu người rơi xuống, thống lĩnh tuần tra thét lớn, thần hồn bị tiêu diệt!

Thì ra, trong thân thể anh ta có năm dấu ấn Kỷ Nguyên, mỗi dấu ấn đều ẩn chứa thời không rất thần bí, có được bọn chúng, đồng nghĩa gắn chặt sinh mệnh mình với vũ trụ. Cho dù kẻ địch tiêu diệt anh thì cũng chỉ có thể phá vỡ một trong những ấn ký mà thôi! Chứ không thể giết chết hoàn toàn!

Thế nhưng, dao găm của Ngô Bình đến từ vũ trụ chính, có lực sát thương rất mạnh, dao găm lướt xuống, lập tức tiêu diệt thể xác tinh thần và toàn bộ dấu ấn Kỷ Nguyên, biến mất hoàn toàn!

Giết chết thống lĩnh tuần tra, Tiên Đình chấn động, nhưng sau đó cũng không cử ai đến thêm. Không lâu sau đó, Thiên Đình Đại Đế đã xử tử vị phi tử kia, tiếp đó gia tộc sau lưng phi tử kia cũng biến mất khỏi nhân gian, giống như chưa từng tồn tại.

Quay về Đan Hoàng Các, Thái Hoa Đạo Tôn đi ra, cô ấy cười nói: “Huyền Bình, cậu lại đột phá rồi”.

Ngô Bình nói: “Chị Lạc, chị cũng vậy”.

Thái Hoa Đạo Tôn cười nói: “So với cậu thì còn kém xa”.

Nói chuyện mấy câu, cô ấy nói: “Huyền Bình, chị phải rời đi rồi”.

Ngô Bình vội hỏi: “Chị Lạc muốn đi đâu?”

Thái Hoa Đạo Tôn khẽ thở dài, nói: “Năm đó chị bị người gần gũi nhất làm hại, nên mới sụp đổ. Chị nhận được tin, trong gia tộc có chuyện, chị phải quay về giải quyết, đồng thời chấm dứt ân oán năm xưa với người kia”.

Ngô Bình nói: “Chị Lạc, chuyện của chị là chuyện của em, em đi với chị”.

Lạc Ngưng Đan khẽ cười: “Huyền Bình, chuyện của chị, bản thân chị quyết định, chị không muốn liên lụy đến cậu”.

Ngô Bình: “Không được. một mình chị quay về em không quan tâm”.

Lạc Ngưng Đan bất đắc dĩ, nói: “Thôi được, cậu muốn đi thật vậy thì ở bên cạnh xem thôi, tự chị sẽ giải quyết”.

Ngô Bình rất hiếu kỳ, hỏi: “Chị Lạc, người năm đó hại chị là ai?”

Lạc Ngưng Đan im lặng một lúc rồi nói: “Em gái ruột của chị”.

Ngô Bình ngây người, em gái ruột làm hại chị gái?
Chương 2050: Đại lục Tinh Lan

Lạc Ngưng Đan khẽ thở dài, nói: “Gia tộc chị là thế lực lớn thứ hai ở đại lục Tinh Lan, cao thủ trong tộc xuất hiện rất nhiều. Nhưng gia tộc càng lớn, tình người càng bạc bẽo. Chị có thiên phú đan đạo, dưới sự bồi dưỡng trong gia tộc, đã trở thành Đạo Tôn, trình độ luyện đan cũng tăng không ngừng”.

“Vì vậy, gia tộc đứng đầu đại lục Tinh Lan, thế tử nhà họ Trình là Trình Văn Hổ cử người đưa sính lễ, muốn kết duyên với chị. Nói thật, lúc đó trong lòng chị cũng có chút vui mừng, dù sao có thể gả vào nhà họ Trình đối với chị cũng không có gì xấu. Nhưng sau khi nhà họ Trình đưa lễ không lâu thì em hái chị Lạc Châu lại liên thủ với mẹ ruột mình, cướp lấy đạo cốt da thịt của chị, trở thành dáng vẻ của chị, sau đó lại chiếm được truyền thừa đan đạo của chị”.

Ngô Bình: “Nói như vậy, chị và Lạc Châu là cùng cha khác mẹ, cô ta và mẹ cô ta đã hại chị”.

Lạc Ngưng Đan: “Lạc Châu biến thành dáng vẻ của chị, nếu không phải chị dựa vào bí pháp chuyển thế trọng sinh thì kết cục vô cùng bi thảm”.

Ngô Bình: “Chị Lạc, chị là Đạo Tôn, sao lại bị ức hiếp như vậy, chị không phản kháng sao?”

Lạc Ngưng Đan cười khổ: “Cậu biết mẹ của Lạc Châu là ai không? Bà ta vốn là người nhà họ Trình, tuy địa vị trong gia tộc không cao, nhưng thực lực lại mạnh. Lúc đó, bà ta cũng có tu vi Đạo Tôn, hơn nữa, bà ta đã ra tay trước với chị, đương nhiên chị không có sức phản kháng”.

Vẻ mặt Ngô Bình giận dữ: “Người đàn bà độc ác này đúng là đang chết, chị Lạc, em nhất định sẽ xả giận cho chị!”

Lạc Ngưng Đan nói: “Chị nhận được tin, người đàn bà độc ác kia chuẩn bị ra tay với mẹ chị”.

Ngô Bình: “Mấy năm nay bà ta vẫn không làm gì, tại sao đột nhiên lại muốn ra tay?”

Lạc Ngưng Đan: “Mẹ chí mới sinh một bé trai, căn cơ nó rất tốt. Người đàn bà độc ác này không muốn thấy người khác sống tốt”.

Ngô Bình bỗng tò mò: “Cha chị không quản sao?”

Lạc Ngưng Đan thở dài: “Cha chị tu vi rất thấp, bây giờ đều nghe theo người đàn bà độc ác kia”.

Ngô Bình lập tức lắc đầu: “Vậy chị Lạc chuẩn bị làm gì?”

Lạc Ngưng Đan: “Quay về trước, bảo vệ mẹ và em trai chị. Thù mới nợ cũ cũng phải chấm dứt rõ ràng với hai mẹ con ác độc kia”.

Ngô Bình: “Được, chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ xuất phát thôi”.

Trong vũ trụ, có rất nhiều đại lục, ví dụ đại lục Hồng Hoang, ví dụ như đại lục Thương Hải lúc trước Ngô Bình từng đi. Lục địa Tinh Lan cũng như vậy, hơn nữa anh trước giờ không ở trong Khuyên giới, vì vậy cảnh giới tu sĩ trên đại lục tổng thể đều vượt xa tu sĩ trên lục địa Hồng Hoang.

Hai người đến đại lục Tinh Lan, Ngô Bình lập tức cảm nhận được, lục địa này có nhiều sức mạnh sao trời hơn lục địa khác, sức mạnh này khiến Ngô Bình cảm thấy có chút quen thuộc.

“Chị Lạc, đây là sức mạnh sao trời sao?” Anh hỏi.

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Cậu cảm nhận được? Đây là sức mạnh sao trời, đến từ một ngôi sao trên bầu trời, chúng ta gọi là chủ tinh, đế tinh”.

Hai người đáp xuống trong thành phố rộng lớn, trên bầu trời xây dựng rất nhiều đình đài lầu các, đây là thành phố ba chiều. Có những quần thể kiến trúc giống như một thành phố nhỏ, lơ lửng trên không, xung quanh đều là mây.

Ngô Bình hiếu kỳ: “Người đại lục Tinh Lan các chị đều thích dựng quạt cao vậy sao?”

Lạc Ngưng Đan: “Ừ, chủ yếu là nhà xây cao, thì có thể hấp thụ được nhiều sức mạnh sao trời”.

Sau đó, cô ấy chỉ vào một vườn hoa rộng đến vạ mẫu trên không: “Nơi đó chính là nhà trước kia của chị”.

Ngô Bình: “Chúng ta lập tức đi cứu người”.

Lạc Ngưng Đan: “Huyền Bình, không cần gấp gáp vào lúc này, mẹ và em trai chị tạm thời đã an toàn. Sức mạnh sao trời đại lục Tinh Lan, ở bên ngoài không hề có, đây cũng là nguyên do mà đại lục Tinh Lan xuất hiện rất nhiều thiên tài, thực lực tổng thể đều cao. Huyền Bình, chị nghĩ cậu có thể mua nhà ở đây, có thời gian thì đến đây hấp thụ sức mạnh sao trời. Cậu xem nhà cửa trong thành phố này, có rất nhiều hộ từ bên ngoài đến mua”.

Ngô Bình: “Những căn nhà này còn có thể mua sao?”

Lạc Ngưng Đan: “Đương nhiên được. Chỉ là, những căn nhà có độ cao khác nhau thì giá khác nhau. Giống như nhà chị, giá cả khoảng chừng năm mươi tỷ Tiền đạo. Đương nhiên còn có cao hơn, giá hơn mấy trăm tỷ Tiền đạo”.

Ngô Bình: “Vậy thì cũng không đắt. Chị Lạc, những căn nhà nào là bán?”

Lạc Ngưng Đan đưa anh bay đi một đoạn, nhà ở nơi này rõ ràng ít hơn nhiều, cách một khoảng xa mới xuất hiện một căn nhà.

“Huyền Bình, nơi này là tầng cao nhất của đại lục Tinh Lan. Muốn có một chỗ ở đây, chỉ có mỗi tiền vẫn chưa đủ, mà còn phải có thực lực mạnh. Lúc trước, từng có rất nhiều gia tộc đến đây ở, nhưng chưa được mấy ngày đều rời đi, bởi vì thực lực bọn họ không đủ”.

Ngô Bình: “Đi mua nhà ở chỗ nào?”

Lạc Ngưng Đan chỉ vào vườn hoa có diện tích bảy tám vạn mẫu phía trước nói: “Chính là tòa này. Lúc chị còn nhỏ, thì biết nó đã bán ra ngoài. Không ngờ nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bán được”.

Ngô Bình: “Tại sao không có ai mua?”

Lạc Ngưng Đan: “Không phải không ai mua. Lúc trước căn nhà này cũng qua tay mười mấy chủ rồi, nhưng cuối cùng đều bỏ nhà mà đi. Nghe nói, căn nhà khá dị tà, rất dễ chết người”.

Ngô Bình cười nói: “Chị tin cách nói đó sao?”

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Đương nhiên chị không tin, đến tám chín phần là có người làm trò. Huyền Bình, cậu có gan mua nhà không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, giá cả thế nào?”

“Hiện tại có lẽ giá không cao, chúng ta đi hỏi thử xem”.

Nói rồi, hai người bay đến bên cạnh vườn hoa, xuất hiện ở khoảng đất trống trước cửa. Dưới cửa có một người giúp việc, đang ngồi đó lim dim ngủ.

Nhìn thấy có người đến, anh ta vội đứng dậy, hỏi: “Hai người có chuyện gì sao?”

Lạc Ngưng Đan: “Căn nhà này, bán thế nào?”

Người giúp việc sáng mắt, nói: “Đang giảm giá, ba trăm bảy mươi tỷ Tiền đạo!”

Lạc Ngưng Đan: “Anh về hỏi chủ nhân, ba trăm tỷ có bán không. Nếu bán thì tôi lập tức đưa tiền”.

Người giúp việc vội nói: “Được được, bây giờ tôi đi hỏi ngay”.

Anh ta lấy pháp khí dùng để giao tiếp, chạy sang bên cạnh nói chuyện. Chưa đến mười phút, anh ta tươi cười quay lại, nói: “Hai vị, chủ nhân nhà tôi đồng ý bán rồi, xin hai vị đợi chút”.

Quả nhiên, không bao lâu, một nhóm người đã bay đến, một người trong đó bị mù một mắt, gãy một tay, tay còn lại duy nhất thì cầm hợp đồng mua bán.

Vừa gặp mặt, người này đã vui vẻ giao giấy tờ cho Ngô bình, giống như hợp đồng này là lời nguyền rủa vậy, thoát khỏi càng sớm càng tốt.

Đợi Ngô Bình trả tiền xong, người này nhìn Ngô Bình, nói: “Từ cầu thêm phúc đi”. Sau đó quay đầu rời đi, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo vậy.

Giao dịch diễn ra rất nhanh, Ngô Bình cất hợp đồng, dùng chìa khóa mở cửa lớn.

Cửa vừa mở, anh đã nhìn thấy bên trong trăm hoa đua nở. Tuy đã lâu không có ai ở, nhưng con rối bên trong vẫn luôn chăm sóc vườn hoa, vì vậy mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, vì vậy mọi thứ đều sạch sẽ không một hạt bụi.

Đến nơi này, Ngô Bình cười nói: “Hoàn cảnh không tệ”.

Lạc Ngưng Đan: “Chỉ là hơi vắng người”.

Ngô Bình vừa vươn tay chỉ đã đưa ba trăm thị vệ trong Thiên Cung chuyển đến. Anh đã đặt cấm chế trên người các thị nữ, bất cứ khi nào cũng có thể gọi đến.

Các thị nữ lập tức bận rộn làm việc, nơi này bỗng chốc đã có khói lửa.

Ngô Bình đến vườn hoa phía sau, nhắm mắt tập trung, tinh thần khơi thông với rất nhiều ngôi sao trên trời. Rất nhanh sau đó, anh đã tìm được chủ tinh kia, anh phát hiện chủ tinh này ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh, thậm chí tinh thần anh không thể lại gần nó, mà chỉ có thể vây xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK