Ngô Bình: “Được, vậy thì ăn cơm trước, sau đó chúng ta sẽ đến Văn Sơn xem thử”.
Lưu Tử Khải rất tò mò về thân phận của Ngô Bình ở học viện quân sự Đại Hạ, cứ rào trước đón sau, còn Ngô Bình thì chỉ hứng thú với Văn Sơn, cậu hỏi thêm họ vài tình tiết.
Sau khi mấy người họ hẹn tối nay đến Văn Sơn thì trong đầu Ngô Bình lại có tiếng của Phương Lập vọng lên: “Tôi tính toán thấy chuyến đi tối nay của cậu nhất định có nguy hiểm. Nhưng nếu cậu có thể vượt qua được thì nhất định sẽ có thu hoạch rất lớn”.
Sau khi ăn uống no say, nhóm người của Ngô Bình âm thầm đến gần Văn Sơn. Văn Sơn đã bị phong tỏa từ lâu, bốn bề được bao bọc bởi tường thành cao hơn bốn mét, trên đầu còn kéo thép gai, rất khó trèo qua.
Lưu Tử Khải đang định đi tìm thang thì Ngô Bình đột nhiên vung tay, mấy người họ liền bay lên không, nhẹ nhàng băng qua bức tường. Mấy nữ sinh thốt lên kinh ngạc, Lưu Tử Khải sợ đến mức lập tức bảo họ phải nhỏ tiếng.
Mộc Băng Thiền đã biết thủ pháp của Ngô Bình nên không ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy thú vị.
Lưu Tử Khải chỉ về ngọn đồi mọc đầy cây và cỏ dại, nói: “Đấy chính là Văn Sơn, nhiều năm rồi không có ai dọn dẹp, trông có vẻ rất hoang tàn. Trước đó, tôi đã từng dùng thiết bị không người lái tìm hiểu qua mấy lần, đại khái cũng biết được tình hình bên trong”.
Ngô Bình nói: “Các cô cậu theo sau tôi”.
Cỏ trong đó cao lút đầu người, đi đến đâu là có côn trùng bò loạn đến đó. Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian, lập tức vung tay, mấy người họ liền bay thẳng đến chân Văn Sơn.
Trước mặt họ là một bức tường được xây bằng đá cao nửa mét, che lấp cửa động cao hơn bảy mét.
Lưu Tử Khải nhìn bức tường, hai mắt sáng lên, nói: “Đàn anh, đây là lối vào của Văn Sơn”.
Ngô Bình đưa tay ấn lên tường, cảm nhận pháp lực đang chuyển động, điều này chứng tỏ trong bức tường có cấm chế. Có điều, cấm chế này chỉ có hiệu quả với người tu hành, người thường chạm vào nó sẽ không đánh thức cấm chế. Cậu chợt nghĩ, nếu hôm nay cậu không theo họ đến đây thì nhất định nhóm người Lưu Tử Khải sẽ nghĩ cách phá bức tường này, sau đó vào trong thám hiểm. Một khi như vậy thì họ sẽ chết chắc.
Việc thám hiểm sắp tới đầy rẫy nguy hiểm, Ngô Bình không định để họ tham gia, thế nên cậu âm thầm tạo ra huyễn cảnh, để tất cả họ đều vào trong mộng cảnh Huyền Thiên. Trong mộng cảnh, những người này sẽ được trải nghiệm một cuộc thám hiểm đặc sắc.
Huyễn cảnh vừa được khởi động thì mấy người họ đều đứng ngây ra tại chỗ, biểu cảm không ngừng biến đổi, rõ ràng là đang nằm mơ trong huyễn cảnh.
Sau đó, Ngô Bình ấn lên tường, bức tường nát vụn, biến thành tro bụi bay khắp trời. Cậu bước vào trong lớp bụi, chính thức tiến vào Văn Sơn.
Đằng sau bức tường là một phòng triển lãm rộng mấy ngàn mét vuông, trong phòng triển lãm đặt mấy trăm loại vật phẩm được đào lên từ Văn Sơn, nào là cung tên, đồ đồng, đồ sắt, đồ gốm, sách trúc, chữ khắc v.v…
Ngô Bình nhìn lướt qua, không phát hiện có thứ gì đặc biệt, thế là tiếp tục đi vào trong. Đi hết phòng triển lãm là đến một con đường rộng bốn năm mét, mặt đường lát gạch vuông, trên mặt có khắc phù hiệu hình rắn kỳ lạ.
Cậu đi vào trong một đoạn thì bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Từ khi bắt đầu tu hành đến nay, cậu chưa từng có cảm giác nguy hiểm như thế, cậu bất giác dừng lại, cảnh giác quan sát xung quanh.
Chỉ là xung quanh chỉ có mặt đất và những bức tường, ngoài ra không có thứ gì đặc biệt hết.
Lúc này, trong đầu cậu lại có tiếng Phương Lập vang lên: “Công tử, tôi cần ra ngoài quan sát, chỗ này có nguy hiểm”.
Ngô Bình lập tức lấy đầu của Phương Lập ra, Phương Lập lơ lửng trên không trung, mắt nhìn quanh bốn phía. Một lúc sau, ông ta nói với ánh mắt kinh ngạc: “Kỳ lạ, sao chỗ này lại có khí tức cấm kỵ?”
Ngô Bình hỏi ông ta: “Cấm kỵ mà ông nói là chỉ điều gì?”
Phương Lập trả lời: “Trong đại lục Thánh Cổ có một số khu vực bị sức mạnh tà ác làm ô nhiễm, được gọi là vùng đất cấm kỵ. Trong vùng đất cấm kỵ, có một số sinh linh siêu mạnh, chúng có sức mạnh cấm kỵ. Nói một cách đơn giản, sức mạnh cấm kỵ có thể sửa đổi quy tắc thiên địa, trong khu vực chịu sự ảnh hưởng sức mạnh của nó, pháp tắc thiên địa phải thay đổi theo yêu cầu của cấm kỵ”.
Ngô Bình: “Cấm kỵ đó mạnh đến mức nào? Nhân tộc có phải đối thủ của nó không?”
Phương Lập cười, nói: “Cấm kỵ cũng có mạnh có yếu, chia thành Tiểu Thiên cấm kỵ, đại thiên cấm kỵ, chí cao cấm kỵ. Trong một quá trình dài, từng có thiên tài của nhân tộc luyện hóa được tiểu thiên cấm kỵ, từ đó tu luyện cấm kỵ thần thông. Người luyện hóa cấm kỵ cực kỳ ít, suốt một quá trình lịch sử dài cũng chỉ có nhiều nhất mấy ngàn người thôi”.
“Đại thiên cấm kỵ mạnh hơn, trong lịch sử chỉ có mấy chục người luyện hóa và hấp thụ cấm kỵ cấp trung. Tất cả trong số họ đều trở thành người mạnh nhất trong thời đại của mình”.
“Mạnh nhất là chí cao cấm kỵ, trong lịch sử chỉ có ba bốn người từng luyện hóa được, sau đó họ đều trở thành bậc chí tôn, đứng trên nhân tộc vạn cổ”.
Ngô Bình nheo mắt: “Vậy ông nghĩ cấm kỵ ở đây là loại nào?”
Phương Lập im lặng một lúc rồi nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì cấm kỵ chỗ này là cấm kỵ tiểu thiên. Ở đại lục thánh cổ, chỉ có cao thủ cảnh giới thần thông hậu kỳ mới có tư cách luyện hóa cấm kỵ tiểu thiên”.
Ngô Bình thở dài, bây giờ cậu không phải là cao thủ cảnh giới thần thông: “Nói vậy chúng ta nên lập tức rời khỏi đây rồi”.
Phương Lực nói: “Không cần phải rời đi, công tử có biết điểm kỳ diệu của công pháp cấp hoàng mà tôi tặng cậu nằm ở đâu không?”
Ngô Bình giật mình: “Có thể nói kỹ hơn không?”
Phương Lập cười, nói: “Công pháp này tên là Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công, tác dụng lớn nhất của nó là luyện hóa cấm kỵ”.
Ngô Bình giật mình: “Không ngờ lại có thể luyện hóa cấm kỵ”.
“Không sai, vì vậy tôi mới liều mạng để có được nó”. Ông ta nhìn Ngô Bình: “Công pháp này còn có một điểm kỳ lạ nữa, đó là nếu có duyên thì dễ dàng luyện được ngay nhưng nếu không có duyên thì có luyện ngàn năm cũng không có kết quả. Bây giờ công tử có thể thử.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi quay về lại phòng triển lãm, sau đó ngồi xếp bằng, lấy công pháp trong chiếc nhẫn đó ra.
Đấy là một thẻ ngọc, Ngô Bình khởi động pháp lực, thẻ ngọc phát sáng, thông tin liên quan đến việc luyện Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công liền xuất hiện trong đầu cậu.
Lúc đầu Ngô Bình vừa mới xem bộ công pháp này thì cảm thấy rất mơ hồ, không biết điểm mấu chốt nằm ở đâu. Cậu cẩn thận nghiền ngẫm nhưng không chỉ không ngộ ra được gì mà còn mơ hồ hơn.
Cậu thoáng có cảm giác thất vọng, xem ra mình không có duyên với bộ công pháp này.
Cậu đang định từ bỏ thì trong đầu lại xuất hiện rất nhiều ký ức và kiến thức, những kiến thức đó làm hai mắt cậu sáng lên. Cậu từ từ hiểu ra hàm ý và sự huyền diệu của công pháp. Thì ra công pháp này cần phải mượn Thiên Chi Bí Lực, tạo ra một loại trận pháp vi diệu, tên là Cửu Chuyển Hóa Cấm Đại Trận. Một khi Hóa Cấm Đại Trận hình thành, có thể luyện hóa cấm kỵ, tạo ra thành tựu cho bản thân.
Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, khí tức xung quanh Ngô Bình ngưng tụ lại, mười loại bí lực lưu trong cơ thể cậu cuối cùng cũng ngưng tụ thành một đại trận hóa cấm. Đại trận vừa hình thành thì tự động dịch chuyển, sinh ra một sức hút cực lớn.
Phương Lực vô cùng phấn khởi, lẩm bẩm: “Công pháp này thật sự có duyên với công tử. Tốt”.
Ngô Bình mở mắt ra, hỏi: “Tiền bối, bây giờ tôi có thể luyện cấm kỵ rồi đúng không?”
Phương Lực nói: “Tôi quan sát thấy đại trận hóa cấm của cậu vô cùng hoàn hảo, dù là tôi cũng không thể làm được. Cậu thực sự không giống với một tu sĩ trẻ, tu sĩ trẻ vốn không thể nào có được kinh nghiệm phong phú như thế đúng không?”
Chương 2685: Điều cấm kỵ của sự thối rữa
Ngô Bình: “Có thể là khả năng lĩnh hội của tôi cao”.
Phương Lập mỉm cười, cũng không biết có tin hay không, ông ta nhắc: “Bây giờ mặc dù cậu có thể luyện hóa Tiểu Thiên Cấm Kỵ nhưng uy lực của cấm kỵ rất mạnh, tôi không biết cơ thể cậu có thể chịu được hay không. Ở Đại lục Thánh Cổ, mỗi năm đều có rất nhiều người thử luyện chế cấm chế, mặc dù có vài người thành công nhưng lại bị uy lực đáng sợ của cấm chế làm cho nổ tung mà chết”.
Ngô Bình rất tự tin với thể chất của mình, cậu nói: “Tôi có thể thử”.
Phương Lập gật đầu: “Được, nếu cậu có thể thành công thì có thể thu hoạch được nhiều hơn trong cấm địa thượng cổ”.
Nhắc đến cấm địa thượng cổ, Ngô Bình hỏi cấm địa thượng cổ có phải cũng thuộc vùng đất cấm kị không.
Phương Lập nói: “Đúng thế, cấm địa thượng cổ cũng là vùng đất cấm kị, nhưng cũng không phải cấm hoàn toàn nên phạm vi cấm có hạn. Nhưng dù vậy, ở đó vẫn rất nguy hiểm”.
Ngô Bình: “Vậy thì cấm kỵ trong cấm địa thượng cổ là sự tồn tại ở cấp bậc nào?”
Phương Lập: “Tôi cũng không rõ lắm, có thể là Tiểu Thiên Cấm Kỵ, cũng có thể là Đại Thiên Cấm Kỵ, thậm chí đều có cả hai, đi rồi mới biết được tình hình cụ thể”.
Sau khi hỏi rõ ràng, Ngô Bình không do dự nữa mà sải bước đi vào trong. Khi đến vị trí mà lui ra trước đó, cảm giác hung hiểm lại xuất hiện, nhưng lần này ngoài nguy hiểm ra còn có chút mong đợi.
Đi vào một đại sảnh khác, trong sảnh có mấy chục thi thể nằm rải rác dưới đất, đều đang thối rữa, quần áo trên người đã biến thành tro, lộ ra xương trắng.
Ngô Bình thấy ở đây vẫn còn một số loa, đồ ăn hỏng, còn có một ít túi bụi bặm, cậu nghĩ đây chắc là các học sinh đến đây dự lễ hội mấy chục năm trước, cuối cùng đã chết ở đây.
Cậu cúi xuống nhặt một chiếc xương lên, véo nhẹ một cái, xương lập tức biến thành tro. Đã mấy chục năm rồi có lẽ xương này được bảo quản khá tốt, không thể bóp nát được.
Phương Lập híp mắt nói: “Cậu Ngô, cấm kỵ ở đây chắc là thối rữa”.
“Thối rữa?”
Ngô Bình vươn tay lấy một cái túi, cái túi đó cũng vừa đụng vào là vỡ như thể đang để ở đây mấy ngàn năm, đã bị cacbon hóa từ lâu.
Cậu ngửi ít bụi trên đầu ngón tay, đúng là bên trong có mùi thối rữa, cậu gật đầu nói: “Đúng là thối rữa”.
Phương Lập nhắc cậu: “Lát nữa khi luyện hóa, động tác phải nhanh. Nếu cậu không thể luyện hóa cấm kỵ trước khi cơ thể hoàn toàn mục nát, cậu sẽ bị cấm kỵ tiêu diệt”.
Vừa nói xong, đầu Ngô Bình bỗng choáng váng, cả cơ thể lảo đảo.
Phương Lập ngạc nhiên nói: “Cấm kỵ phát động rồi, cẩn thận”.
Ngô Bình đã nhận ra, cậu tiến lên một bước, đấm mạnh vào tường. Một mảng bức tường đó lập tức sụp xuống, bên trong là một cái hốc. Một thứ màu tím đen dính chặt vào tường của cái hốc như máu thị, trên đó có mấy chục con mắt đều phát ra dao động kỳ lạ. Những dao động này đều tập trung vào Ngô Bình.
Ngô Bình biết nó đang phóng cấm kỵ thối nát, lập tức kích hoạt trận pháp hóa kỵ. Mấy ngày nay, cậu đã tích lũy được pháp lực, trong người có khá nhiều sức mạnh cường đại, lúc này liên tục rót vào đại trận.
Trận pháp vận chuyển rất nhanh tạo ra một lực hút cực lớn. Cậu đưa tay về phía máu thịt màu đen tím, khói đen tím bốc lên từ trên máu thịt này, sau đó bị lòng bàn tay của Ngô Bình hấp thu, đi vào đại trận hóa kỵ.
Ngô Bình cảm thấy da mình đang lão hóa, sau đó hoại tử, đen sạm, phong hóa, tiếp theo là cơ bắp của cậu. Chưa đầy nửa phút, toàn thân cậu không còn một tấc da nào được gọi là hoàn hảo.
Ngay cả mắt cậu cũng ánh mắt lớp sương màu trắng, không thể nhìn thấy rõ thứ gì. Tóc cậu đều biến thành màu bạc, vừa chạm vào là rụng.
Ngô Bình đứng yên bất động, dồn hết sức luyện hóa. Sau khi đại trận hóa ký vận chuyển hấp thụ, ngày càng có nhiều luồng khí màu đen tím bị hút vào trong.
Ba phút sau, lực thối rữa đã không còn mạnh thế nữa, nhưng cơ bắp của Ngô Bình bắt đầu thối rữa, cậu vô cùng đau đớn nhưng chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Bốn phút sau, lực thối rữa tràn vào xương cốt cậu, cậu đã đứng không vững nữa, xương cốt cũng phát ra tiếng “rắc rắc”, có vài chỗ đã bắt đầu gãy vụn.
“Hút!”, cậu thấp giọng nói, thúc giục bí thuật Thiên Cơ nâng cấp uy lực của đại trận hóa kỵ lên gấp năm lần.
“Ầm!”
Máu thịt run rẩy, một lượng lớn khói đen tím bị hút vào tựa như vật chất thật. Cùng lúc đó máu thịt đó thoáng chốc bị phân hủy, biến thành cát, cuối cùng trên đó chỉ còn lại một ít bột.
Lúc này lực thối rữa đã phân tán, chúng đang chuyển hóa thành sức mạnh cấm kỵ có thể cung cấp cho Ngô Bình hấp thụ thông qua đại trận Cửu Chuyển Hóa Kỵ.
Mấy sức mạnh cấm kỵ này lưu chuyển trong cơ thể và thần hồn cậu một vòng, cơ thể gần như đã thối rữa trước đó của cậu lập tức khôi phục về trạng thái ban đầu. Sau đó, được huyền công Cửu Chuyển Hóa Kỵ khống chế, những sức mạnh cấm kỵ này ngưng tụ thành một chân phù.
Ngô Bình vốn dĩ muốn đột phá đến cảnh giới Chân Phù cấp bốn Bí Cảnh, nhưng cậu không ngờ Chân Phù đầu tiên mà cậu ngưng tụ lại là Chân Phù cấm kỵ có sức mạnh cấm kỵ.
Quá trình luyện hóa cấm kỵ kéo dài gần bốn tiếng, sau khi tất cả sức mạnh cấm kỵ bị hút vào rồi đi vào Chân Phù cấm Kỵ, trời đã dần sáng.
Phương Lập từ xa đi tới, vui mừng nói: “Chúc mừng cậu Ngô, cậu đã thành công. Sau khi hấp thụ sức mạnh cấm kỵ phân rã, sau này cậu sẽ có thể sở hữu một thần thông cấm kỵ cực mạnh, Đại Hủ Hủ Thuật”.
Ngô Bình cảm nhận được Chân Phù cấm kỵ của sự phân rã đó, bỗng nói: “Không ngờ cốt lõi của công pháp cấp Hoàng lại là bí lực”.
Phương Lập: “Đương nhiên rồi. Bí lực là nền tảng của mọi sự tu hành, đồng thời cũng là năng lượng cao cấp tạo thành vũ trụ. Cho dù là pháp tắc Đại Đạo của trời đất cũng được hình thành hoặc ảnh hưởng bởi bí lực”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra tôi nhất định phải đến Đại lục Thánh Cổ một chuyến”.
Phương Lập: “Đúng thế, nếu muốn hiểu được sự huyền bí của vũ trụ thì phải đến đó một chuyến”.
Ngô Bình không nói gì thêm, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Khi đến cửa, cậu vung tay lên, đám người Lưu Tử Khải tỉnh dậy từ ảo ảnh. Nhưng vào lúc này, họ ghép những trải nghiệm trong thực tế và ảo ảnh lại với nhau.
Lưu Tử Khải cười nói: “Cũng may chúng ta may mắn, nếu không vừa rồi đã chết trong đó rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, thế nên chúng ta đi mau thôi, có lẽ thứ bên trong đó sắp đuổi theo ra đây rồi”.
Mọi người sợ hãi vì trong ảo ảnh họ đã gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp, nếu Ngô Bình không ra tay, họ đã chết ở bên trong. Mọi người đều nói: “Chúng ta mau đi thôi”.
Ngô Bình vung tay lên, mọi người bay vào không trung, sau đó đáp xuống trước cổng trường.
Nhìn thấy nơi quen thuộc, mọi người thở phào, Liễu Tiểu Du nói: “Đàn anh mạnh thật đấy, hôm nay cảm ơn anh đã cứu bọn em”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ thôi, đã mệt cả buổi tối rồi, trời sắp sáng đến nơi rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi”.
Mấy người này vừa đứng vừa nằm mơ cả một buổi tối, cả người đều đau nhức, Lưu Tử Khải nói: “Vâng đàn anh, buổi chiều sẽ gọi lại cho anh”.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt mọi người, Ngô Bình chuẩn bị tìm một nơi để lĩnh hội sức mạnh Chân Phù cấm kỵ. Nhưng chưa tìm được chỗ thì đã nhận được điện thoại của Diệp Ngưng Băng: “Ngô Bình, có tin tức từ Học viện Hoàng gia. Tôi đã nộp đơn xin, bên Học viện Hoàng gia đã phê duyệt, chín giờ sáng hãy đến đây báo danh, tôi đợi ở cổng học viện”.