Ngô Bình nói: “Đối phương hình như hiểu rất rõ về chúng ta, bước đầu tiên là bắt giữ anh Lư rồi tiến hành ám sát. Cùng lúc ấy, đồng bọn của chúng ở trong rừng sẽ xông ra từ hai bên, giết chết tiêu sư của chúng ta”.
Lư Vân Dực cười hề hề: “Tiếc là chúng đã xem thường cậu! Thực lực của cậu vượt xa anh, đây là chuyện mà chúng không hề ngờ đến”.
Ngô Bình suy tư: “Tôi là tiêu sư mới gia nhập. Bọn chúng không biết tôi, nhưng lại biết anh Lư”.
Lư Vân Dực gật đầu: “Bọn cướp tiêu này hành sự vô cùng cẩn thận. Trước đó, chắc chắn chúng đã sai người đến gần tiêu cục dò la và biết được tình hình của chúng ta. Chẳng qua kẻ do thám đó không biết cậu, nên mới tính sai một bước”.
Ngô Bình nói: “Không ngờ lại gặp phải chuyện cướp tiêu, còn thương vong một số tiêu sư”.
Lư Vân Dực đáp: “Chuyện này rất bình thường, rồi sẽ quen thôi”. Đoạn, ông ấy sai bốn tiêu sư hành cước đưa những người bị thương và tử vong về tiêu cục, những người còn lại đi tiếp.
Nửa đêm, xe tiêu đến một thị trấn. Lư Vân Dực và Ngô Bình giao hàng nguyên vẹn cho người chủ, hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Đêm đó, người chủ sắp xếp chỗ ở và thức ăn, nhóm người Ngô Bình và Lư Vân Dực ở lại thị trấn đến khi trời hửng sáng mới trở về.
Ở một nơi xa lạ, Ngô Bình quyết định không ngủ mà ngồi thiền, luyện khí.
Lư Vân Dực cũng không ngủ. Ông ấy cuốn hai điếu thuốc, đưa cho Ngô Bình một điếu, cười hỏi: “Từng hút chưa?”
Ngô Bình không hút thuốc này lâu lắm rồi. Anh cầm lấy một điều, đoạn nói: “Ở đây hình như không có nhiều người hút thuốc”.
Lư Vân Dực đáp: “Đây là thứ du nhập từ bên ngoài, ban đầu anh cũng hút không quen, bây giờ không hút thì không chịu được”.
Châm thuốc xong, Lư Vân Dực nói tiếp: “Chuyến hàng hôm nay gặp cướp, chúng ta đã giết mấy chục tên, cũng xem như lập được công. Theo quy định của tiêu cục, giết một tên cướp sẽ nhận được năm mươi lượng vàng. Hôm nay một mình cậu đã giết chết ba mươi sáu tên cướp, sẽ nhận được một nghìn tám trăm lượng vàng”.
Ngô Bình cảm thán: “Hoá ra giết cướp còn được thưởng”.
Lư Vân Dực bảo: “Những người bị thương cũng được thưởng. Gia đình của người mất sẽ nhận được tiền hỗ trợ. Ngoài ra, tiêu cục còn trích ra một khoản tiền để thưởng cho toàn thể tiêu cục”.
Ngô Bình hỏi: “Anh Lư à, khả năng bị cướp tiêu có cao không?”
Lư Vân Dực trả lời: “Đi mười mấy chuyến sẽ bị cướp một lần. Lần đầu cậu đi áp tiêu đã gặp cướp, không biết nên nói cậu may mắn hay xui xẻo nữa”.
Anh trò chuyện với Lư Vân Dực gần như suốt đêm. Đến khi trời sáng, mọi người ăn uống qua loa rồi khởi hành trở về tiêu cục.
Trước khi họ đi, một hộ giàu có trong thị trấn đến nhờ họ áp tải một lô đồ quý vào thành, giá trị khoảng một trăm nghìn lượng vàng. Theo quy định, Lư Vân Dực thu phí một nghìn năm trăm lượng, sau đó bọn họ vội vàng đi về tiêu cục.
Lần này khá suôn sẻ, đến giữa trưa, họ đã đưa đồ đến địa điểm được chủ chỉ định. Một nghìn năm trăm lượng, có tám trăm lượng là tiền thưởng, trong đó Ngô Bình và Lư Vân Dực mỗi người được hai trăm lượng.
Cứ như thế, sau một chuyến hàng, Ngô Bình đã kiếm được hai nghìn lượng vàng.
Nhóm người họ vừa về đến tiêu cục đã nhìn thấy Mã tiêu đầu và một vài vị tiêu đầu khác rót đầy rượu ở cửa, đích thân đón tiếp họ từ xa.
Mã tiêu đầu kính rượu Ngô Bình trước tiên, cười bảo: “Ngô tiêu sư, lần này may mà nhờ có cậu anh dũng chiến đấu, nếu không thì tất cả anh em sẽ không về được. Tôi thay mặt tất cả anh em của tiêu cục, kính cậu một chén!”
Ngô Bình cầm lấy chén rượu và uống cạn: “Cảm ơn Mã tiêu đầu, đây là trách nhiệm của tôi”.
Chén thứ hai, Mã tiêu đầu kính Lư Vân Dực, cười nói: “Lư tiêu sư, Ngô tiêu sư do anh dẫn dắt, lần này hai người đã giúp tiêu cục Tứ Phương tỏ rõ uy thế. Hiện nay bọn lục lâm thảo khấu đã loan tin về chuyện này rồi, bảo là về sau mà gặp hai người áp tiêu thì chắc chắn sẽ vòng đường khác”.
Lư Vân Dực đón lấy chén rượu, cười bảo: “Mã tiêu đầu, lần này may mà có Ngô tiêu sư, không nhờ cậu ấy thì mạng của tôi cũng không còn”.
Mã tiêu đầu đáp: “Tất cả anh em đều vất vả rồi. Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, xin mời nhập tiệc!”
Đúng như lời Lư Vân Dực, trong tiệc rượu, Mã tiêu đầu lại lên tiếng tán dương và trao thưởng cho tất cả bọn họ. Ngô Bình giết ba mươi sáu tên cướp, được thưởng một nghìn tám trăm lượng vàng. Tính thêm tiền thưởng của hai chuyến áp tiêu đi về, một mình anh đã nhận được hai nghìn ba trăm lượng.
Lần này Lư Vân Dực giết mười mấy tên cướp, được thưởng hơn một nghìn lượng, những tiêu sư còn lại cũng có thu hoạch.
Ngày đầu đi làm đã kiếm được hơn hai nghìn lượng, Ngô Bình rất hài lòng. Đến tối, anh mời tất cả tiêu sư áp tiêu một bữa thịnh soạn, sau đó họ đi đến khu thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành. Tối hôm đó, ngoại trừ Ngô Bình, tất cả đều không quay về tiêu cục.
Về đến tiêu cục, Ngô Bình tiếp tục tu luyện bí chú. Một trăm loại bí lực, anh chỉ tìm được ba đoạn bí chú tương ứng, chín mươi bảy loại còn lại cần anh từ từ lĩnh ngộ.
Tu luyện cả tối, anh lại lĩnh ngộ thêm một loại bí chú. Bí chú này phù hợp với một loại bí lực cấp huyền, uy lực rất mạnh,
Sáng hôm sau, Ngô Bình ra khỏi phòng đã nhìn thấy vài xe tiêu vừa rời đi, áp tiêu là một vị tiêu đầu và mười đại tiêu sư, xem ra là một đơn hàng lớn.
Lúc này Mã tiêu đầu mới bước đến, cười bảo: “Ngô tiêu sư, cậu chủ của tổng tiêu cục muốn gặp cậu”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Cậu chủ đến đây ư?”
Mã tiêu đầu gật đầu, mời Ngô Bình đến sảnh. Lúc này, có một người đàn ông độ ba mươi tuổi đang ngồi uống trà ở đó, vừa thấy Ngô Bình tiến vào liền vội vàng đứng dậy, cười nói: “Ngô tiêu sư, hân hạnh”.
Ngô Bình đáp: “Chào cậu chủ”.
Người đàn ông cười ha ha: “Tôi là Trương Tân Giáp, tổng tiêu đầu của tiêu cục Tứ Phương chính là bố tôi. Ngô tiêu sư, trận chiến ngày hôm qua của anh đã kinh động cả giới áp tiêu. Sau khi nghe kể, tôi vô cùng khâm phục, bèn đích thân đến đây gặp anh”.
Ngô Bình nói: “Cậu chủ quá khen, đó là chuyện mà tôi nên làm”.
Trương Tân Giáp bảo: “Ngô tiêu sư, tôi muốn mượn anh đến tổng tiêu cục vài ngày. Mã tiêu đầu đã đồng ý rồi. Không biết anh thấy thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Cậu chủ đã sắp xếp, tất nhiên tôi không có ý kiến”.
Trương Tân Giáp cười nói: “Tốt! Bên tôi có một chuyến ám tiêu, cần một người mới có năng lực hộ tống. Tôi cảm thấy anh rất phù hợp”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyến hàng mà tổng tiêu cục đã nhận, chắc hẳn có giá trị rất lớn?”
Trương Tân Giáp gật đầu: “Trị giá hàng triệu lượng vàng. Sau khi hoàn thành, tiêu cục sẽ nhận được năm mươi nghìn vàng, Ngô tiêu sư sẽ được chia hai mươi nghìn vàng”.
Ngô Bình nói: “Cậu chủ, chuyến hàng có giá trị đến vậy, tôi sợ mình không làm tốt”.
Trương Tân Giáp bảo: “Chúng tôi sẽ sai người âm thầm hộ tống anh. Bình thường ám tiêu khá an toàn, cực kỳ ít người biết. Huống chi anh còn là gương mặt mới đến, ngoại trừ các tiêu sư ở đây, không ai biết anh cả”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được, tôi sẽ đi”.
Trương Tân Giáp cả mừng: “‘Tốt lắm! Hôm nay Ngô tiêu sư hãy cùng tôi đến tổng tiêu cục. Trên đường đi, tôi sẽ nói chi tiết hơn về chuyến hàng lần này”.
Thế là Ngô Bình thu dọn hành lý, chuẩn bị cưỡi ngựa đến tổng tiêu cục cùng Trương Tân Giáp.
Trước khi đi, Lư Vân Dực bỗng nhiên kéo anh lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ tìm cậu, có phải nhờ cậu đi ám tiêu không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Anh Lư, tôi đã nhận lời rồi”.
Lư Vân Dực khẽ thở dài: “Thật ra ám tiêu chính là chuyện nguy hiểm nhất, vì cậu chủ chắc chắn sẽ bảo cậu ra khỏi quận”.
Ngô Bình khó hiểu: “Ra khỏi quận?”
Lư Vân Dực gật đầu: “Tiêu cục Tứ Phương nằm trong quận thành, chuyện kinh doanh của cả tiêu cục chủ yếu thực hiện ở trong quận. Nhưng đôi lúc sẽ có những chuyến hàng ở ngoài quận. Ra khỏi quận là phạm vi thế lực của tiêu cục khác, rất dễ bị nhắm vào. Vậy nên chuyến đi này của cậu, thập tử nhất sinh!”
Chương 2167: Giết tu sĩ bí cảnh
Ngô Bình hỏi: “Anh Lư, ý anh là họ cố ý dùng tôi làm bia đỡ?”
Lư Vân Dực đáp: “Anh không nói gì cả. Cậu nhớ phải thật cẩn trọng”. Dứt lời, ông ấy quay người rời đi.
Ngô Bình đăm chiêu. Khi anh ra đến bên ngoài, Trương Tân Giáp cười bảo: “Ngô tiêu sư, ngựa đã sẵn sàng rồi, mời lên anh lên ngựa!”
Ngô Bình xoay người leo lên ngựa, theo Trương Tân Giáp đến quận thành.
Quận mà họ đang ở là quận Đại Danh, quận thành dĩ nhiên là thành Đại Danh. Thành Đại Danh rộng lớn hơn huyện thành nhỏ bé này rất nhiều, khá là sầm uất.
Thành Đại Danh cách nơi này một nghìn năm trăm dặm, cưỡi ngựa cũng phải mất hai, ba ngày.
Song vừa ra khỏi thành, Trương Tân Giáp đã lấy ra hai lá bùa rồi dán lên mu bàn chân, ánh sáng bùa loé lên, tốc độ của hai con ngựa thoắt cái đã tăng lên gấp mười, biến thành hai luồng khói bụi mà phi nước đại.
Khoảng ba canh giờ sau, hai người đã đến thành Đại Danh. Sau khi vào thành, Ngô Bình đến tổng tiêu cục Tứ Phương.
Tổng tiêu cục lớn hơn phân tiêu cục ở huyện rất nhiều, cực kỳ hoành tráng. Trước cổng tiêu cục có một khoảng sân rất rộng rãi, có mấy mươi tiêu sư đang làm việc.
Có điều Trương Tân Giáp không đưa Ngô Bình vào bằng cổng chính mà đi vào bằng cổng bên hông, trực tiếp dẫn anh vào một ngôi viện.
Trương Tân Giáp bảo Ngô Bình ngồi xuống, đoạn cười bảo: “Ngô tiêu sư nghỉ ngơi, uống trà trước nhé. Tôi đi rồi về ngay”.
Ngô Bình gật đầu: “Cậu chủ cứ tự nhiên”.
Trương Tân Giáp đi được mười mấy phút thì dẫn một tiêu đầu trở về. Đối phương hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cường tráng, lòng bàn tay to gấp hai lần so với tay của Ngô Bình.
Trương Tân Giáp lên tiếng: “Ngô tiêu sư, đây là Vương tiêu đầu của tổng tiêu cục. Sau này anh cứ nghe theo sự chỉ dẫn của Vương tiêu đầu nhé. Chuyến hàng này vô cùng quan trọng. Sau khi hoàn thành, anh sẽ được trao thân phận tiêu sư một sao”.
Tiêu sư cấp sao có thể trở thành tiêu đầu, đây là một vinh dự.
Ngô Bình đáp: “Vâng”.
Trương Tân Giáp nói thêm vài câu rồi rời đi, giao những chuyện còn lại cho Vương tiêu đầu. Nét mặt của Vương tiêu đầu rất lạnh lùng: “Ngô tiêu sư, lát nữa tôi sẽ giao hàng cho cậu. Cậu lạ mặt, áp tiêu với thân phận lữ khách, tôi sẽ cử người âm thầm bảo vệ cậu trong khoảng thời gian đó”.
Ngô Bình hỏi: “Áp tiêu đến đâu vậy?”
Vương tiêu đầu đáp: “Huyện Uy Linh trực thuộc quận Hắc Long. Khi đến đó, tự khắc sẽ có người liên lạc với cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Tôi cần chú ý điều gì?”
Vương tiêu đầu nói: “Hãy xem mình là lữ khách, ngao du sơn thuỷ, và bảo vệ hàng thật tốt”.
Ngô Bình trả lời: “Đã rõ”.
Vương tiêu đầu lại ra ngoài thêm chuyến nữa. Khi quay lại, Vương tiêu đầu giao cho Ngô Bình một chiếc hộp kim loại to bằng bàn tay, đoạn bảo: “Đây chính là hàng, có niêm phong ở phía trên, cậu không được tự ý mở ra. Món đồ này không to, cậu có thể mang theo trong người, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt”.
Ngô Bình đáp: “Đã rõ. Khi nào tôi xuất phát?”
Vương tiêu đầu nói: “Hai nơi cách nhau hơn ba nghìn dặm, chỉ cần cậu giao hàng đến đó trong vòng bảy ngày là được”.
Ngô Bình bảo: “Tôi cần một tấm bản đồ”.
Vương tiêu đầu gật đầu, đoạn đi vào phòng để lấy bản đồ đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình xem bản đồ, thấy giữa hai quận có một vùng đất hoang vu, chỉ có một đường cái, ngoài ra còn có hai con đường nhỏ, nhưng đường đi quanh co, băng núi vượt rừng, chắc chắn sẽ trùng trùng nguy hiểm.
Xem xong, Ngô Bình cất bản đồ vào rồi đáp: “Tối nay tôi sẽ lên đường”.
Vương tiêu đầu nói: “Tôi cho cậu áp tiêu chuyến này vì cậu lạ mặt. Tạm thời, cậu đừng lộ diện ở tổng tiêu cục. Lát nữa cậu vẫn phải đi ra bằng cổng bên hông. Tuyến đường sau đó do cậu quyết định”.
Ngô Bình hỏi: “Người bảo vệ tôi có gặp tôi không?”
Vương tiêu đầu lắc đầu: “Không, trừ phi cậu gặp nguy hiểm, nếu không thì người bảo vệ sẽ không xuất hiện”.
Ngô Bình không hỏi nhiều nữa, lập tức rời khỏi tiêu cục.
Sau khi rời đi, anh tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi trước, chẳng mấy chốc trời đã chạng vạng. Trước khi trời tối, anh ăn chút đồ rồi trở về nhà trọ để tu luyện bí lực.
Nửa đêm, anh mở mắt ra. Là tu sĩ bí cảnh, Ngô Bình có thể cảm nhận được xung quanh nơi này có hai ánh mắt luôn theo dõi anh, chắc hẳn đó đều là những người âm thầm bảo vệ anh.
Bỗng nhiên, anh đẩy cửa ra, bước nhanh vào một con ngõ.
Trong ngõ có rất nhiều ngã giao, anh xoay người một cái đã “cắt đuôi” được người âm thầm bảo vệ mình. Sau đó anh thay quần áo, trà trộn vào một nhóm tiểu thương để rời khỏi thành.
Đi đường cái được vài dặm, anh tách khỏi nhóm người ấy, chuyển qua đi đường nhỏ. Lúc này, anh sử dụng một loại bí chú, cơ thể liền nhẹ đi, hai chân dùng sức một chút là có thể bay cao mấy trăm mét, và bay trên không trong thời gian ngắn.
Dù có cưỡi ngựa dùng bùa cũng không thể theo kịp tốc độ của Ngô Bình. Anh sải một bước đã đi được một, hai dặm, lập tức xác định phương hướng rồi tiến thẳng đến quận Hắc Long.
Lúc này, có hai người mặc áo đen xuất hiện ở vị trí mà anh khỏi đường cái. Họ nhìn dấu chân, một trong hai bèn lấy một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một người đồng đang xoay tròn. Người đồng chỉ vào phía trước bên trái của đường cái.
Người này lên tiếng: “Tên nhóc này cẩn trọng thật, không ngờ lại đi đường nhỏ. Nhưng đường nhỏ rất nguy hiểm, cậu ta không sợ gặp cướp sao?”
Người còn lại nói: “Mau đuổi theo, không thể để cậu ta thoát khỏi tầm mắt của chúng ta”.
Cả hai xác định phương hướng rồi dán bí phù vào chân để đuổi theo, nhưng đuổi cả đêm mà vẫn không thấy bóng dáng Ngô Bình. Hai người họ nhìn nhau, một trong hai giận dữ nói: “Lẽ nào tên nhóc này biết bay? Chúng ta dùng thần hành bí phù mà vẫn không đuổi kịp, y như gặp ma!”
Người còn lại nhăn nhó bảo: “Đừng nói nữa, tiếp tục đuổi theo. Nếu không đuổi kịp thì trở về sẽ mất mặt lắm!”
Lúc này, Ngô Bình tranh thủ đi suốt đêm khuya, đã tiến vào địa phận quận Hắc Long. Anh không hề ngừng nghỉ, phóng như bay, cuối cùng đã đến huyện thành Uy Linh trước khi trời sáng.
Ánh bình minh vừa ló dạng ở đằng Đông, Ngô Bình đã tiến vào thành Uy Linh, sau đó tìm một quán trà để uống trà sáng.
Uống trà xong, vẫn không có ai liên lạc với anh. Ngô Bình cảm thấy rất lạ.
Vài phút sau, có một cậu trai ngồi xuống ở chỗ đối diện anh, nhỏ giọng nói: “Ngô tiêu sư vất vả rồi. Tôi không ngờ anh lại đến nhanh như vậy nên chưa chuẩn bị chưa chu toàn, rất xin lỗi”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Vui lòng dẫn tôi đến chỗ của người chủ món hàng, tôi sẽ giao ngay”.
Cậu trai đáp: “Giao cho tôi là được. Tôi sẽ giao cho người chủ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Khi nhận việc, tiêu đầu không hề nói rằng hàng sẽ được giao qua người khác. Theo quy định trong giới, tôi phải đích thân giao cho người chủ”.
Cậu trai bảo: “Bình thường đúng là như vậy, nhưng đây là ám tiêu nên có khác biệt”.
Ngô Bình nói: “Giao cho cậu cũng được, cho tôi xem thẻ thân phận của cậu ở tiêu cục, sau đó chúng ta sẽ viết giấy bàn giao”.
Cậu trai đáp: “Tất nhiên rồi. Ngô tiêu sư, hãy đi theo tôi, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện”.
Ngô Bình theo chân cậu trai rời khỏi quán trà, đi được không bao xa thì tiến vào một ngôi nhà.
Cửa vừa đóng lại, cậu trai đột nhiên vỗ tay. Ngay lập tức, mười mấy cao thủ từ trong nhà và bên ngoài bức tường nhảy ra. Tất cả đều là kẻ mạnh luyện khí tầng chín trở lên, trong đó có hai cao thủ bí cảnh!
Cậu trai cười nói: “Ngô tiêu sư, thật không ngờ anh lại có thể bình an đến huyện Uy Linh trong thời gian ngắn như vậy. Chúng tôi đã đánh giá thấp anh rồi”.
Ngô Bình không đổi sắc mặt, điềm tĩnh hỏi: “Cậu không phải là người của tiêu cục?”
Cậu trai cười hề hề: “Kẻ sắp chết hà tất phải hỏi nhiều như vậy. Chờ chết đi!”
Dứt lời, một đám người đồng loạt lao đến giết Ngô Bình, đặc biệt là hai cao thủ bí cảnh đánh gọng kìm từ hai bên trái, phải!
Khi hai cao thủ bí cảnh đến gần, khí tức trên người Ngô Bình lập tức thay đổi, bí chủ cấp huyền được anh thi triển. Bí chú này có một cái tên rất khủng khiếp, “Xé rách”. Sau khi thi triển, bí lực này có thể xé rách bất kỳ vật gì thành nhiều mảnh, vô cùng kỳ dị.
Chương 2168: Đánh trả, cướp hàng
Một bóng đen xuất hiện bên ngoài cơ thể Ngô Bình. Nó có mười hai cánh tay, trông rất đáng sợ. Đám người này vừa đến gần liền bị cánh tay của bóng đen túm lấy rồi xé toạc.
“Phụt!”
Máu tươi bắn ra tung toé, cơ thể của sáu người vừa đến gần liền bị xé thành nhiều mảnh, rơi đầy xuống đất. Những người chưa xông lên đều khiếp sợ, có người còn nôn mửa.
Ngô Bình đanh mặt, xoay người bóp cổ cậu trai kia, lãnh đạm nói: “Bây giờ cậu có thể nói rồi chứ?”
Cậu trai tái mặt, hai cao thủ bí cảnh lại bị giết dễ dàng như thế ư?
Nỗi khiếp đảm khiến cậu trai run bần bật, giọng cũng run rẩy: “Tôi nói mà. Đừng giết tôi!”
Lúc này Ngô Bình mới nhìn sang những người còn lại, há miệng rống lên, thi triển một loại bí chú cấp cao. Ngay lập tức, đám người này choáng váng đầu óc vì chấn động, lần lượt ngã xuống đất.
Lúc này, anh mới hỏi: “Cậu là người của tiêu cục?”
Cậu trai gật đầu: “Là cậu chủ cử tôi đi tiếp viện cho anh. Đáng lẽ anh phải bị người của tiêu cục Uy Hổ thuộc quận Hắc Long cướp rồi giết, nào ngờ anh lại đến sớm như vậy. Kế hoạch có biến động, cậu chủ bảo tôi sai người trừ khử anh”.
Ngô Bình hỏi: “Tôi áp tiêu giúp tiêu cục, mà tiêu cục lại muốn giết tôi?”
Cậu trai đáp: “Chuyến hàng này vô cùng quan trọng. Anh được cử đi làm mồi nhử thôi. Bây giờ màn kịch đã thất bại, món hàng thật sự sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình hỏi: “Kịch gì cơ?”
Cậu trai giải thích: “Nếu anh bị cướp giết trên đường đi, tiêu cục sẽ tuyên bố hàng đã bị người khác cướp mất, sau đó mới bắt đầu hộ tống ám tiêu thật sự”.
Ngô Bình hỏi: “Của tôi không phải là ám tiêu thật sự sao?”
Cậu trai lắc đầu: “Không phải. Ám tiêu thật sự vẫn đang trên đường đi, chuyến hàng vừa rồi của anh chỉ nhằm mục đích thu hút sự chú ý của những kẻ có âm mưu”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu đã vậy thì bây giờ tôi sẽ giao món hàng giả cho người chủ, chẳng phải cũng có thể gây nhiễu cho người khác sao?”
Cậu trai nói: “Không đơn giản như vậy. Chủ món hàng chưa chắc có thể bảo mật, vậy nên anh phải bị trừ khử”.
Ngô Bình cười khẩy: “Không ngờ vì một chuyến hàng mà cậu chủ lại muốn giết tôi!”
Cậu trai đáp: “Chuyến hàng này rất quan trọng. Chủ hàng đã hứa rằng sau khi thành công, tiêu cục Tứ Phương sẽ có thể nhận những chuyến áp tiêu ở quận Hắc Long. Để đạt được mục đích, tổng tiêu cục sẵn sàng hy sinh một nhóm người!”
Ngô Bình bình thản nói: “Ra là thế. Vậy cậu có biết món hàng thật sự đang ở đâu không?”
Cậu trai trả lời: “Đối phương đang ở gần huyện Uy Linh, sẽ chủ động liên hệ với tôi”.
Ngô Bình thản nhiên hỏi: “Đôi phương sẽ liên lạc với cậu bằng gì?”
Cậu trai lấy bùa ngọc ra: “Bằng bùa ngọc này”.
Ngô Bình cất bùa ngọc vào, đoạn hỏi tiếp: “Hai cao thủ bí cảnh này đều là người của tiêu cục?”
“Không phải, họ được chúng tôi bỏ tiền mời đến, là cao thủ sẽ cướp và giết anh dọc đường”, cậu trai đáp.
Ngô Bình hỏi: “Cậu biết món hàng đó rốt cuộc là thứ gì không?”
Cậu trai nói: “Tôi cũng không biết chính xác, chỉ biết là một chiếc hộp ngọc”.
Ngô Bình thắc mắc: “Bây giờ tôi không chết, tiêu cục Tứ Phương tính làm thế nào?”
Lặng im vài giây, cậu trai đáp: “Có lẽ họ sẽ không để anh sống sót”.
Đúng lúc này, hai bóng người từ trên trời bay xuống. Họ đều mặc đồ đen, chính là hai người đã đuổi theo Ngô Bình suốt chặng đường.
Nhìn thấy những mảnh thi thể dưới đất, cả hai đều nheo mắt lại. Một trong hai cất lời: “Cậu đi nhanh thật đấy. Chúng tôi đi không ngơi nghỉ mà vẫn không theo kịp cậu”.
Ngô Bình nhìn họ: “Hai người chính là ‘người âm thầm bảo vệ tôi’ nhỉ? Mệnh lệnh mà hai người nhận được là gì, mật báo cho đám người này để bọn họ giết tôi, đúng chứ?”
Cả hai cảm thán: “Thực lực của cậu nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, còn giết được cả cao thủ bí cảnh”.
Ngô Bình nói: “Bây giờ đến lượt hai người rồi”.
Hai người họ cùng lúc chạy trốn, một người chạy về phía bên trái, một người bên phải, không hề có ý định đấu với Ngô Bình. Ngay cả cao thủ bí cảnh còn mất mạng, bọn họ chắc chắn không đánh lại.
Cả hai vừa nhảy ra khỏi tường nhà đã bị hai bàn tay màu xanh lam vỗ vào lưng. Họ nôn ra máu rồi đồng loạt ngã xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.
Lần này Ngô Bình thi triển một loại bí ngôn khác, có thể phát hiện một loại chưởng ấn màu xanh lam, giết chết kẻ địch trong chớp mắt.
Giết xong hai người này, Ngô Bình hỏi: “Đi xong chuyến hàng này, tiêu cục sẽ kiếm được bao nhiêu?”
Cậu trai đáp: “Một triệu năm trăm nghìn lượng vàng”.
Đôi mắt Ngô Bình sáng rỡ: “Một triệu năm trăm nghìn lượng ư? Món đồ được vận chuyển có giá trị cao khủng khiếp nhỉ!”
Đúng lúc này, bùa ngọc trong tay Ngô Bình sáng lên. Anh ném bùa ngọc cho cậu trai: “Bảo người đó đến đây. Nếu cậu dám giở trò, tôi sẽ giết cậu ngay tức khắc!”
Cậu trai không dám trái lời, nói với bùa ngọc: “Tôi là Thiết Ngư, đang chờ ở số bảy ngõ Ngư Nhân”.
Đối phương đáp: “Rõ”.
Khoảng một khắc sau, có người gõ cửa, ba tiếng dài một tiếng ngắn.
Nghe tiếng gõ, cậu trai vội vã gật đầu, ý chỉ người áp tiêu thật sự đã đến.
Ngô Bình mở cửa ra, thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa. Người đó vừa thấy Ngô Bình liền sững ra, sau đó bị anh đấm ngất xỉu. Anh đã tìm được một chiếc hộp ngọc trong người đối phương.
Trên hộp ngọc có niêm phong, anh bèn xé ra. Sau khi mở hộp, anh thấy bên trong có một lọ ngọc.
Anh giật mình, biết ngay đây là thứ gì: “Hoá ra là một viên đan dược!”
Dứt lời, anh mở nắp lọ ra, một mùi thơm nhẹ kỳ lạ toả ra. Ngô Bình ngửi xong, cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu.
Cậu trai thì nhìn chằm chằmvào dòng chữ trên lọ ngọc, kinh ngạc hô lên: “Đây là đan dược của vũ trụ chính!”
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Đan dược của vũ trụ chính ư? Hay đấy”.
Anh đậy nắp lọ, thưởng thức khí tức của đan dược, đoạn nói: “Có lẽ đây là đan dược giúp người ta đột phá cảnh giới Thần Thông”.
Cậu trai cả kinh: “Giúp người ta đột phá Thần Thông? Chẳng trách lại quý như vậy!”
Ngô Bình cất đan dược vào, nói với cậu trai: “Quay về nói với người của tiêu cục Tứ Phương rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm họ để nghe một lời giải thích!”, dứt lời bèn nghênh ngang rời đi.
Tiêu cục này vốn chỉ là nơi dừng chân tạm thời của anh. Bây giờ anh đã có tiền, cũng hiểu biết nhiều về thế giới này, đã đến lúc anh làm chuyện mà anh muốn làm rồi.
Anh nhanh chóng rời huyện Uy Linh rồi đi đến thành Hắc Long. Ở thành Hắc Long, tiêu cục Tứ Phương không có thế lực gì, anh có thể yên tâm sống ở đây một thời gian và chuyên tâm tu luyện.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đến thành Hắc Long. Thành Hắc Long sầm uất hơn cả thành phố trước đó. Anh tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi.
Sau khi đến nơi, anh xử lý viên đan dược trong tay trước. Hiện nay thứ anh cần không phải là đan dược mà là tài nguyên khác. Có điều anh chỉ vừa lấy được đan dược, bây giờ bán đi sẽ gặp nguy hiểm, đành chờ thêm một thời gian nữa.
Trong lúc Ngô Bình thưởng thức món ngon ở nhà trọ, tiêu cục Tứ Phương đang hỗn loạn vô cùng. Món hàng có giá trị liên thành đã mất, bọn họ không biết phải ăn nói với chủ như thế nào!
Tổng tiêu đầu Trương Bách Lý giận dữ nhìn con trai Trương Tân Giáp của mình, mắng mỏ: “Đồ ngu dốt! Muốn dùng mạng của người khác để đổi lấy chuyến hàng này, kết quả là bị người ta cướp mất món hàng, con nói xem, bây giờ phải làm sao đây!”
Trương Tân Giáp tái xanh mặt mũi: “Bố yên tâm, con sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ đó và lấy hàng về!”
Trương Bách Lý thở dài thườn thượt: “Tìm bằng cách nào? Kẻ đó có thể giết cao thủ bí cảnh, có thể đi cả nghìn cả vạn dặm trong một đêm. Thế giới rộng lớn đến vậy, nơi nào cũng có tai mắt của con à?”
Trương Tân Giáp quỳ “cộp” xuống đất: “Bố, do kế hoạch của con không chu toàn, xin bố trách phạt!”
Trương Bách Lý thở dài: “Món hàng đã mất trị giá tám trăm nghìn tiền linh. Chỉ vì sơ suất của con mà tiêu cục của chúng ta làm không công suốt tám năm!”
Một đồng tiền linh tương đương khoảng một trăm hai mươi lượng vàng, một trăm năm mươi nghìn tiền linh tương đương với chín mươi sáu triệu lượng vàng!
Trương Tân Giáp đứng bật dậy, trầm giọng nói: “Bố hãy cho con ba ngày, con nhất định sẽ tìm ra anh ta!”
Bây giờ Trương Bách Lý cũng không có cách nào tốt hơn, đành khẽ gật đầu: “Mọi chuyện đều phải cẩn trọng. Kẻ này không dễ chọc vào!”
Trương Tân Giáp nói: “Bố yên tâm ạ. Con sẽ mang theo báu vật gia truyền kia, chỉ cần gặp được sẽ giết kẻ đó ngay tại chỗ!”
Chương 2169: Cứu cô gái hàng xóm
Ở thành Hắc Long, Ngô Bình vừa tu luyện vừa dạo xung quanh, cảm thấy môi trường ở đây khá tốt, có hiệu thuốc chuyên bán dược liệu. Anh định thuê nhà ở đây, dù sao thì quán trọ đông người nên cũng không tiện tu hành.
Vậy nên vào ngày thứ hai đến thành Hắc Long, Ngô Bình đã thuê một căn nhà khá hẻo lánh thông qua bên trung gian. Căn nhà này rất bình thường, có sân trước, bốn dãy phòng, hai bên trái, phải là bếp và phòng vệ sinh.
Tuy nhà rất bình thường nhưng mỗi tháng phải trả mười lượng vàng, tính theo năm thì một trăm lượng. Ngô Bình không biết mình sẽ ở bao lâu nên chỉ trả tiền nhà trong ba tháng.
Trước cửa là một con phố, một dãy có mười mấy hộ, đối diện cũng có mười mấy hộ.
Vào ngày chuyển đến, anh đã tích trữ một ít thịt, trứng, cơm và chuẩn bị tự nấu ăn. Nhưng đến tối, khi chuẩn bị nấu nướng, anh mới phát hiện mình quên mua muối. Bây giờ ra ngoài mua, phải đi đi lại lại mất nửa giờ, quá lãng phí thời gian.
Ngẫm nghĩ một hồi, Ngô Bình quyết định sang nhà bên xin ít muối, vì anh vừa ngửi được mùi thơm của thức ăn từ nhà hàng xóm.
Anh ra ngoài, đi sang cửa nhà hàng xóm rồi gõ vài cái.
“Ai thế ạ?”, một giọng nói lảnh lót êm tai vọng đến, sau đó cửa mở ra.
Một gương mặt xinh xắn xuất hiện trước mắt anh. Đó là một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc đồ vải xám nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp yêu kiều của mình.
Nhìn thấy người đến là đàn ông, cô gái ấy có phần ngượng ngùng, vội lùi lại mấy bước, đoạn quay lại gọi người trong nhà: “Mẹ ơi, có khách đến ạ”.
Một người phụ nữ trẻ trung hơn ba mươi bước ra, ngoại hình cũng rất đẹp, chẳng qua có phần già dặn hơn.
Ngô Bình vội vàng cất lời: “Làm phiền gia đình rồi. Tôi ở sát vách, vừa mới chuyển đến thôi. Tôi quên mua muối, có thể cho tôi xin một ít không?”
Người phụ nữ ấy quan sát Ngô Bình một chút rồi cười bảo: “Được chứ. Mẫn Nhi à, mau vào lấy muối đi con”.
Cô gái kia vội gật đầu, đoạn vào bếp lấy muối cho Ngô Bình.
Người phụ nữ cười hỏi: “Công tử là hàng xóm mới chuyển đến à?”
Ngô Bình gật đầu: “Phải. Tôi mới đến thôi, vẫn chưa quen với nơi này lắm”.
Người phụ nữ đáp: “Mọi người là hàng xóm với nhau cả, sau này cần gì cứ tìm chúng tôi nhé”.
Lát sau, cô gái nọ đã mang ra một gói muối được bọc bằng giấy trắng, vừa vặn hai lạng.
Ngô Bình cảm ơn họ, đoạn quay người trở về nhà.
Anh vừa bắc nồi lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh từ căn nhà mà anh vừa xin muối. Giọng đàn ông lè nhè vang lên: “Quế Chi, là anh Lưu của em đây, mau mở cửa ra”.
Sau đó là giọng nói hoảng sợ của hai mẹ con ấy.
“Mẹ ơi, ông ta lại đến rồi, làm sao bây giờ?”, cô gái run rẩy hỏi, sợ hãi vô cùng.
Giọng người phụ nữ cất lên: “Mẫn Nhi, con về phòng đi, đừng ra ngoài”.
Một lúc sau, người phụ nữ nói: “Anh Lưu, đã muộn rồi, anh có việc gì sao?”
Gã kia cười bảo: “Anh nhớ em quá nên đến tâm sự với em ấy mà”.
“Anh Lưu, chúng tôi đều ngủ rồi”.
Giọng anh Lưu nọ trầm đi: “Quế Chi, nếu em không mở cửa, anh sẽ đạp cửa đấy!”, sau đó là một âm thanh rất lớn.
Ngô Bình cau mày. Anh nghĩ bụng, gia đình họ hình như không có đàn ông, bằng không gã này đã chẳng tìm đến ức hiếp họ rồi.
Nghĩ đến việc vừa mượn muối của họ, Ngô Bình quyết định ra tay giúp đỡ một phen. Thế là anh cầm theo một miếng thịt xông khói rồi bước ra ngoài.
Lúc này đang có rất nhiều hàng xóm ló đầu ra hóng chuyện. Song mọi người hình như không dám chọc vào gã này, chỉ nhìn một cái rồi đóng cửa lại ngay.
“Đùng đùng!”
Gã đàn ông cao to đang đạp cửa, có vẻ chỉ cần thêm vài cái nữa là đạp đổ được cánh cửa rồi.
Ngô Bình vừa bước đến vừa hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Gã ngoái đầu nhìn sang, trợn mắt đáp: “Ranh con, bớt nhiều chuyện đi, ông đây không phải là người mà mày có thể động vào đâu!”
Nghe động tĩnh, người phụ nữ kia mới dám mở cửa ra. Thấy Ngô Bình trượng nghĩa ra tay, người phụ nữ người phụ nữ vội cất lời: “Công tử, đây là giáp trưởng phụ trách nơi này”.
Ở thành Hắc Long, thậm chí là cả hoàng triều Đại Tề, đều có chế độ bảo giáp. Lấy đơn vị là gia đình, ba mươi hộ là một giáp, mười giáp là một bảo. Người phụ trách quản lý một giáp gọi là giáp trưởng.
Gã giáp trưởng trưng ra vẻ mặt đắc ý, hừ giọng một cái: “Ranh con, nghe rõ chưa? Chuyện của bản giáp trưởng, tốt nhất là đừng can thiệp vào!”
Song Ngô Bình đã tiến lại tát vào mặt gã. Anh đánh đến mức làm gã gãy răng, xoay mòng mòng rồi văng ra xa, cả người choáng váng, mắt nổ đom đóm.
Ngô Bình giẫm lên ngực gã, lạnh lùng nói: “Thứ giáp trưởng khốn kiếp, ông đây còn là tiêu đầu của tiêu cục đấy! Tao đi một chuyến tiêu đã giết mấy chục mạng người. Giết mười tên như mày dễ như uống nước vậy!”
Câu nói này của Ngô Bình khiến gã giáp trưởng bừng tỉnh. Những người đi áp tiêu đều không dễ động vào, người nào cũng ra tay tàn nhẫn, thực lực cực mạnh, hoàn toàn không phải là đối tượng mà một giáp trưởng nhỏ bé như gã có thể chọc vào. Tuy gã có chức quan nhỏ, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó bị người ta lẻn vào nhà rồi chém chết, thì gã biết kêu khóc với ai đây?
Gã vội vàng ngồi dậy khẩn cầu: “Xin tha mạng, sau này tôi không dám đến đây nữa!”
Ngô Bình đá gã ra: “Cút!”
Gã giáp trưởng cuống cuồng bò dậy chạy mất. Người phụ nữ kia sững sờ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Ngô Bình quay lại cười nói: “Nếu sau này tên khốn ấy còn dám đến ức hiếp hai người thì cứ tìm tôi nhé”.
Người phụ nữ mừng rỡ đáp: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình đưa miếng thịt xông khói cho họ: “Xin muối của nhà cô, thật ngại quá. Miếng thịt xông khói này do tôi mua, gửi hai người ăn thử”.
Người phụ nữ cười bảo: “Vậy thì ngại quá”.
Ngô Bình đáp: “Xin đừng khách sáo”.
Người phụ nữ nhận miếng thịt, bỗng cất lời: “Công tử, nhà tôi vừa nấu cơm xong, nếu như không chê thì dùng bữa cùng chúng tôi nhé”.
Ngô Bình làm sao đồng ý được. Người ta chỉ nấu phần cho hai người, nếu anh nán lại thì sẽ không đủ thức ăn. Anh lập tức từ chối khéo rồi quay về nhà mình.
Sau khi anh đi khỏi, cô gái nọ từ trong phòng ló đầu ra, khẽ hỏi: “Mẹ ơi, anh hàng xóm bên cạnh đuổi giáp trưởng đi rồi ạ?”
Người phụ nữ đóng cửa lại, cười bảo: “Ừ, đó là tiêu đầu của tiêu cục. Con không thấy khí thế vừa rồi của vị công tử ấy đâu, đánh cho gã họ Lưu ấy thành kẻ ngốc, suýt chút nữa còn quỳ lạy cơ”.
Đôi mắt của cô gái nhỏ ngập tràn vẻ ngưỡng mộ: “Siêu quá. Sau này có vị công tử ấy ở đây thì tên giáp trưởng đó sẽ không ức hiếp mẹ được nữa”.
Người phụ nữ ấy khẽ thở dài: “Con gái ngốc ạ, mẹ chỉ là người goá chồng, bị ức hiếp thì cũng đành. Nhưng gã họ Lưu ấy nhìn con bằng ánh mắt rất lạ. Mẹ tuyệt đối không thể để gã làm hại con. Nếu gã ta dám, mẹ sẽ liều mạng với gã!”
Cô gái nhỏ hơi sững sờ. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô gái hiểu biết rất nhiều chuyện: “Mẹ à, nếu chúng ta có một chỗ dựa vững chắc như vị công tử này thì tốt quá”.
Người phụ nữ trợn mắt nhìn con gái: “Con bé ngốc này, nghĩ gì thế hả. Người ta đường đường là tiêu đầu, làm sao mà nhìn đến chúng ta kia chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mau ăn cơm thôi”.
Tối hôm ấy, Ngô Bình tiếp tục tu luyện bí lực ở nhà. Hai ngày liên tiếp, anh đã lĩnh ngộ thêm ba loại bí lực, bao gồm hai loại bí lực cấp cao và một loại bí lực cấp thần.
Khi anh tu luyện ra bí chú cấp thần, trên đỉnh đầu xuất hiện một quang ảnh màu vàng, xung quanh quang ảnh có một thanh kiếm nhỏ màu vàng. Anh vừa nảy ra suy nghĩ, thanh kiếm nhỏ ấy liền bay lên cao, một nhát kiếm đã chém mây làm đôi, phát ra kiếm quang dài hàng trăm mét!
Giây tiếp theo, anh cất kiếm vào, lẩm bẩm: “Nếu có thể có một món vũ khí, rồi kết hợp cả hai làm một, uy lực của nó sẽ lớn hơn”.
Anh biết thứ có thể dung hợp sức mạnh bí chú có tên là bí bảo, được làm bằng vật liệu rất quý, vô cùng có giá trị.
Bình thường, chỉ có tu sĩ bí cảnh tầng năm trở lên mới có thể có bí bảo sơ cấp. Với tình hình hiện tại của Ngô Bình, rất khó tìm ra một món bí bảo để sử dụng.
Chương 2170: Luyện chế Bổ Khí Hoàn
Hôm sau, Ngô Bình ra ngoài từ sớm. Anh muốn đến hiệu thuốc xem có mua được dược liệu không.
Vừa ra ngoài, anh đã thấy cô gái tên Mẫn Nhi đang quét dọn ở cửa nhà, mặt đường trước cửa nhà Ngô Bình cũng được đối phương dọn sạch.
Thấy mặt đường sạch đẹp, Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn nhé”.
Mẫn Nhi vội lên tiếng: “Chào buổi sáng, công tử, em tên là Mẫn Nhi”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào Mẫn Nhi, em ăn sáng chưa?”
Mẫn Nhi lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, nửa canh giờ nữa em mới dùng bữa sáng”.
Ngô Bình nói: “Khi trở về, anh sẽ mang bánh bao thịt cho em”.
Hôm qua Ngô Bình có nghe mẹ con họ trò chuyện với nhau. Mẫn Nhi bảo rằng đã nửa tháng nay không được ăn thịt. Sau khi chồng qua đời, mẹ của Mẫn Nhi chỉ biết giặt và vá quần áo cho người ta để kiếm chút tiền, thu nhập ít ỏi đến mức ăn không đủ no chứ đừng nói là ăn thịt.
Vóc dáng của Mẫn Nhi khá gầy, rõ là do không được bổ sung đủ chất dinh dưỡng.
Mẫn Nhi vừa vui vừa ngại ngùng: “Công tử, bánh bao thịt rất đắt, xin đừng mua ạ”.
Ngô Bình cười nói: “Em quét dọn giúp anh nên anh muốn cảm ơn em thôi”.
Anh đến hiệu thuốc trước, nhận thấy giá cả dược liệu đều rất đắt đỏ. Anh chọn tới chọn lui, mua được ba mươi vị thuốc, tốn hơn một nghìn ba trăm lượng vàng.
Mua thuốc xong, anh đi ngang tiệm bánh bao Tam Phong. Tiệm bánh bao này vô cùng đông khách, bánh bao của họ rất ngon. Những nhà có điều kiện ở gần đây đều thích mua bánh bao ở tiệm này.
Ngô Bình tiến đến, thấy bánh bao to bằng nắm tay, nhân đầy ắp. Anh bèn mua bốn cái bánh bao thịt bò, bốn cái bánh bao thịt lợn, bốn cái bánh bao thịt cừu, mua thêm hai phần canh chua trứng.
Anh xách túi trở về nhà.
Đến trước cửa nhà, anh thấy Mẫn Nhi đang ngồi trên tảng đá ở cửa, háo hức chờ anh về.
Anh mỉm cười, bèn đưa một phần sáu cái bánh bao và một phần canh chua trứng cho Mẫn Nhi.
Ngửi được mùi thơm, đôi mắt Mẫn Nhi sáng rực lên: “Công tử, bánh bao nhân thịt to quá, là bánh của tiệm Tam Phong ạ?”
Ngô Bình nói: “Ừ. Em nhận ra à?”
Mẫn Nhi đáp: “Năm em lên bảy, bố từng dẫn em đến đó ăn một lần, ngon lắm ạ”. Nói đoạn, đôi mắt của Mẫn Nhi đã rơm rớm, hẳn là đang nhớ đến người bố quá cổ.
Ngô Bình bảo: “Tranh thủ ăn đi”.
“Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình nói: “Sau này cứ gọi anh là anh Ngô”.
“Vâng, anh Ngô!”
Ngô Bình về nhà. Mẫn Nhi thì ôm túi giấy đựng bánh bao thịt về cho mẹ xem, hệt như dâng vật quý vậy.
Nhìn thấy sáu cái bánh bao thịt cỡ lớn, người phụ nữ sửng sốt hỏi: “Mẫn Nhi, bánh bao thịt ở đâu ra thế?”
Mẫn Nhi cười đáp: “Là anh Ngô hàng xóm cho ạ. Sáng nay con thấy mặt đường trước nhà anh ấy bẩn quá nên mới quét hộ, anh ấy bảo đây là phần thưởng cho con”.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn con gái: “Con bé này, quét đường vài cái đã ăn bánh bao nhân thịt mà người ta mua rồi, làm như vậy sao mà được”, nói đoạn bèn cầm lấy túi bánh bao, định mang trả cho Ngô Bình.
Mẫn Nhi nôn nóng nói: “Mẹ ơi, đừng, đừng mà, lâu lắm rồi con không được ăn thịt. Giờ con ăn bánh bao thịt mà anh Ngô mua, sau đó sẽ giúp anh ấy quét dọn, có được không ạ?”
Người phụ nữ khựng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt cười bảo: “Được rồi, con ăn đi, nhóc tham ăn!”
Mẫn Nhi cười hi hi, lấy một cái bánh bao thịt ra đưa cho đối phương: “Mẹ ăn trước đi ạ”.
Người phụ nữ này cũng đã không được ăn thịt nhiều ngày rồi, cầm lấy bánh bao mà cảm thấy có phần chua xót.
Về đến nhà, Ngô Bình lần lượt cho dược liệu vào nồi đun. Pháp khí chứa đồ của anh ở vũ trụ Minh Cổ hiện không sử dụng được, nên anh không thể lấy đồ ở trong đó, bao gồm cả lò đan.
Không có lò đan, anh đành dùng cách luyện thuốc, cố gắng tận dụng sức mạnh của những dược liệu này.
Anh đã thử hết số dược liệu này và biết rõ dược tính của chúng, bây giờ anh phải luyện chế một loại thuốc có thể giúp người ở Luyện Khí tầng ba đột phá đến Luyện Khí tầng bốn.
Một khi loại thuốc này được luyện chế ra, chắc chắn sẽ bán rất chạy, đến lúc ấy anh sẽ kiếm được một khoản tiền để tiêu xài.
Khi anh cho loại dược liệu cuối cùng vào nồi thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh bảo: “Cửa không khoá, vào đi”. Không cần hỏi, anh cũng biết người đến là Mẫn Nhi. Chắc chắn là cô nhóc này ăn bánh bao thịt mà anh mua nên cảm thấy ngại, chủ động đến làm việc giúp anh đây mà.
Thấy Ngô Bình đang sắc thuốc, Mẫn Nhi tò mò hỏi: “Anh Ngô sắc thuốc để làm gì vậy ạ?”
Ngô Bình cười bảo: “Làm thuốc viên. Mẫn Nhi, em đến đúng lúc lắm, anh cần em giúp đây. Bên cạnh có một túi bột khoai lang, em đổ ra một bát rồi cho vào chậu nhé”.
Mẫn Nhi khẽ gật đầu, rửa tay rồi làm theo lời dặn của Ngô Bình.
Chờ đối phương làm xong, Ngô Bình nói: “Còn chín chậu, tất cả đều đổ vào một bát bột mì”.
Mẫn Nhi làm theo lời anh. Khi Mẫn Nhi đổ đến chậu cuối cùng, thuốc cũng Ngô Bình cũng gần xong. Anh ngửi thử, sau đó quan sát màu nước thuốc. Thìa trong tay anh đã hoá thành lớp lớp ảo ảnh, chuyển toàn bộ thuốc trong nồi vào mười cái chậu trong thời gian ngắn nhất.
Sau đó anh dùng thìa khuấy đều, nhào ra mười cục bột to bằng nắm tay với tốc độ nhanh nhất. Chúng sẫm đen, toả ra mùi thuốc thoang thoảng.
Ngô Bình cười bảo: “Mẫn Nhi, em vo những cục bột này thành thuốc viên nhé, ba tiền một viên”.
Nói đoạn, anh lấy ra một chiếc cân tiểu ly, một bên đặt quả cân nặng ba tiền, để tiện cho Mẫn Nhi cân thuốc.
Mẫn Nhi “ồ” lên, bắt đầu nhào nặn thuốc viên.
Ngô Bình đi sang một góc khác, tiếp tục đun nồi thuốc thứ hai. Anh bảo: “Mẫn Nhi à, sau này em cứ phụ việc cho anh nhé, mỗi ngày anh sẽ trả hai lượng vàng”.
Mẫn Nhi cả kinh: “Hai lượng ấy ạ? Anh Ngô ơi, nhiều quá. Lưu giáp trưởng kia mỗi tháng chỉ kiếm được một lượng vàng thôi đấy ạ”.
Ngô Bình bảo: “Chuyện anh nhờ em làm cần sự tỉ mỉ, em phải học thật kỹ, vậy nên tiền công mới cao”.
Nghe xong, Mẫn Nhi cảm thấy như đang mơ vậy, liền cười nói: “Vâng, Mẫn Nhi nhất định sẽ chăm chỉ học ạ!”
Hôm ấy, Ngô Bình sắc ba nồi thuốc, vo được hơn một nghìn năm trăm viên thuốc. Sau khi phơi khô số thuốc viên này, anh bảo Mẫn Nhi cho chúng vào lọ sứ cao hai tấc, mỗi lọ đựng mười viên.
Hai người quá bận rộn nên Mẫn Nhi đã gọi mẹ là Trương thị đến giúp. Cơm trưa do Trương thị nấu, rất thơm ngon, Ngô Bình khá hài lòng.
Đến chiều, Ngô Bình đem lọ sứ đến một con phố khá tấp nập trong thành. Anh lấy ra một cái bàn từ trong tiệm rồi trải khăn bàn ra, sau đó đặt lọ sứ lên, bắt đầu hét to.
“Nhìn đây, nhìn đây, Ngũ Hành Bổ Khí Hoàn! Người đang ở Luyện Khí tầng ba mà uống nó vào, sẽ đạt đến Luyện Khí tầng bốn trong vòng ba ngày. Luyện Khí tầng sáu dùng nó trong thời gian dài cũng sẽ thuận lợi đột phá lên Luyện Khí tầng bảy!”
Ở đây có rất nhiều người bán thuốc hoang dã. Nhưng số người bán thuốc giúp người ở Luyện Khí tầng ba đột phá như Ngô Bình đang hò hét lại rất ít. Nên biết rằng, lượng người thuộc Luyện Khí tầng ba ở khắp đường phố lớn!
Thế nên Ngô Bình vừa hét xong, mọi người lập tức vây quanh anh. Một tay to béo hỏi: “Này, anh nói thật không? Tôi là Luyện Khí tầng ba đây. Tôi uống thuốc của anh rồi sẽ có thể đột phá ngay à?”
Ngô Bình lấy ra một chiếc lọ sứ: “Trong lọ có mười viên, người bình thường uống từ ba đến năm viên là có thể đột phá. Nếu anh không tin, có thể thử ngay tại chỗ. Nếu không có công hiệu, tôi sẽ không lấy xu nào, còn cho anh một trăm lượng vàng!”
“Gì cơ? Không có hiệu quả còn được cho tiền?”, đám đông lập tức bùng nổ, thi nhau tỏ ý muốn uống thử.
Ngô Bình nói: “Nhưng nếu có hiệu quả, giá của một lọ thuốc viên này sẽ là một nghìn lượng! Vậy nên, nếu các vị không có một nghìn lượng bạc, xin đừng tuỳ tiện thử thuốc”.
Nghe anh nói vậy, đám đông không dám tuỳ tiện uống thử nữa. Dù sao nó cũng có giá một nghìn lượng, hầu hết người ở đây không có đủ một nghìn lượng đâu!
“Để tôi thử!”
Bất thình lình, một thanh niên mặt trắng bước ra, vươn tay cầm một lọ sứ, ngửi thử rồi uống hai viên, sau đó ngồi xuống ghế để cảm nhận dược lực.