“Ầm!”
Phượng Thất ra tay trước, cơ thể hắn trực tiếp đột phá giới hạn của không gian, thoáng chốc xông tới trước mặt Ngô Bình rồi đánh ra một quyền. Trên nắm tay có ngọn lửa màu vàng, vô số ký hiệu vờn quanh. Hiển nhiên là sức mạnh của một quyền ấy vô cùng khủng bố.
Ngô Bình nhìn nắm tay càng ngày càng gần kia, cũng đánh ra một quyền. Một quyền kia trông thì hết sức bình thường, nhưng vừa đánh ra, Ma Điệp Thái Cổ trong bảy bí khiếu của Thất Tinh Trảm Đạo đồng loạt vỗ cánh, một luồng khí tức thái cổ chợt bộc phát ra.
“Ầm!”
Quyền và quyền trực tiếp va vào nhau, sức mạnh khủng bố khuếch ra xung quanh, Ngô Bình vẫn đứng im không nhúc nhích, còn Phượng Thất lại lùi lại 7 bước. Mỗi một bước, mặt đất đều xuất hiện một dấu chân sâu hoắm.
Sau khi lùi lại bảy bước, con ngươi hắn lập tức bùng lên ngọn lửa màu vàng, trở nên hết sức phấn khích.
“Khá đấy! Không ngờ có thể đỡ được một quyền của tôi, còn đánh tôi lùi lại mấy bước, thú vị!”
Trần Mộng thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cô ta biết cần phải nhìn nhận lại thực lực của Ngô Bình một lần nữa. Trong lòng mấy người khác cũng thầm chấn động, sức mạnh Thần Hoàng của Phượng Thất thế mà chẳng thể đánh bại cậu ta, rốt cuộc thì cậu ta có lai lịch gì vậy? Phải biết rằng, sức mạnh Thần Hoàng kia vốn đến từ vương tọa của Phượng Hoàng, có sức mạnh cực kỳ mạnh!
“Nhóc con, cậu cho rằng mình có thể đánh bại anh Phượng ư? Ban nãy, anh ấy chỉ mới sử dụng một sức mạnh của một Phượng mà thôi! Có biết tại sao anh ấy lại gọi là Phượng Thất không? Vì trong người anh ấy thức tỉnh sức mạnh của bảy con Phượng Hoàng!”
Ngô Bình lập tức cảm thấy hứng thú, nói: “Vậy ư, hóa ra chỉ dùng 1/7 sức mạnh. Thế là được rồi, ban nãy tôi còn lo lắng hắn yếu như vậy, đánh chẳng thú vị gì cả”.
“Ý cậu là gì?”, tên nịnh hót kia trợn trừng mắt: “Lẽ nào cậu cũng giống như anh Phượng, vẫn chưa phát huy ra sức mạnh thật ư?”
Ngô Bình không có trả lời vấn đề nhàm chán kia, vặn hai tay, sức mạnh của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ bị cậu phóng ra. Cửu Dương Hóa Cấm Đồ có thể luân chuyển nhiều sức mạnh khủng bố, cậu muốn thử thật xem khả năng của Phượng Thất kia đến đâu.
Giờ phút này, có mười ngàn đôi tay ở trong cơ thể cậu kết thành dấu ấn, sức mạnh khủng bố tràn ngập cả người Ngô Bình. Lúc này, cậu vẫn chưa dùng sức mạnh cấm kỵ và vài loại sức mạnh trấn áp trong tháp Thiên Mệnh.
Phượng Thất “Hừ” một tiếng, khí thế trên người bỗng chấn động. Thực ra, ban nãy hắn đã sử dụng 30% sức mạnh, còn giờ là 50%! Dựa theo một kích ban nãy, hắn đoán 50% sức mạnh thì có thể đánh lui Ngô Bình. Lỡ không địch lại, vậy hắn dùng 70% sức mạnh cũng không muộn!
“Ầm!”
Lần này Ngô Bình chủ động ra đòn, cậu bước lên một bước, cơ thể bỗng trở nên cao to, bàn tay trực tiếp đập xuống.
Phượng Thất hoảng sợ, hai tay cùng sử dụng dùng hết sức đón đỡ!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Ngô Bình thi triển “Tầng núi thứ hai”, sức mạnh thoáng chốc tăng lên gấp 3!
“Rắc!”
Hai tay Phượng Thất bị đánh gãy, đầu gối quỳ xuống đất, mắt mũi miệng tai trào máu tươi, con ngươi đỏ đậm, cánh tay rũ xuống.
Bàn tay của Ngô Bình chỉ cách đỉnh đầu hắn năm xen-ti-mét, chỉ cần đập xuống là có thể giết chết Phượng Thất!
“Kia là bao nhiêu phần trăm sức mạnh của anh?”, Ngô Bình bình tĩnh hỏi.
Phượng Thất gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Bình bằng ánh mặt hoảng sợ nói: “50% sức mạnh! Có điều, dù tôi dùng 70% sức mạnh cũng chẳng phải đối thủ của anh”.
Ngô Bình: “Tôi đã nói là làm, giờ anh có thể chuộc lại mạng sống của mình, anh chuẩn bị ra bao nhiêu tiền?”
Phượng Thất trái lại rất thẳng tính, nói: “Mấy năm nay, tôi kiếm được 3759 mối làm ăn trong này, mỗi mối ít nhất 100 triệu tiền tiên”.
Ngô Bình: “Chính là 375 tỷ 900 triệu, làm tròn cho anh thành 400 tỷ”.
Phượng Thất không nói gì, dứt khoát lấy ra một túi tiền bự đưa cho Ngô Bình nói: “Bên trong có hơn 500 tỷ, số dư coi như thành ý của tôi, hy vọng có thể kết bạn với cậu”.
Ngô Bình lấy túi tiền ngó một cái, sau đó cất đi nói: “Kết bạn thì thôi bỏ đi, tầm mắt của tôi không có kém như vậy, dẫn người của anh đi đi”.
Bấy giờ, Phượng Thấy mới kêu gọi bạn bè, cả đám rời khỏi hiện trường, thoáng chốc đã không còn một mống.
Trần Mộng bước tới, liếc nhìn phía đám Phượng Thất bỏ chạy hỏi: “Anh cho rằng hắn đi rồi?”
Ngô Bình: “Có đi thật hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm. Đi thôi, đến Thủy phủ xem thử”.
Trần Mộng lắc đầu: “Phượng Thất có thể dẫn cao thủ tới đây để trả thù anh bất cứ lúc nào, tôi kiến nghị anh lập tức rời khỏi nơi này đi”.
Ngô Bình cười: “Nếu cô Trần lo lắng, có thể rời khỏi đây. Nếu tôi đã đến thì không thể nào bỏ qua được”.
Trần Mộng làm việc cẩn thận nên cô ta gật đầu nói: “Vậy được rồi. Nếu anh ra ngoài thì tôi chờ anh ở chỗ cũ”, cô ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Ngô Bình đi đến hồ nước rồi nhảy vào.
Hồ nước sâu không thấy đáy, cậu lặn xuống mấy ngàn mét mới thấy một cánh cửa to lớn. Cánh cửa cao trên trăm mét, rộng mấy chục mét, bên trong là một tầng ánh sáng tím.
Cậu vươn tay sờ lên quầng sáng, cảm giác được một lực cản cực mạnh. Vì thế, cậu lấy ra Chân Thủy, bôi bên ngoài cơ thể rồi vươn tay sờ thử.
Lần này, tay cậu lại xuyên qua được quầng sáng tím một cách dễ dàng và vói vào bên trong. Sau đó, cả người Ngô Bình cũng bước qua cánh cửa.
Ngô Bình vừa bước vào được nửa phút đã có mấy bóng người nhảy vào hồ nước đi tới trước cánh cửa. Trong số mấy người kia, có một người là Phượng Thất, bên cạnh đi theo hai người đàn ông trung niên, một người mặc áo dài xanh, một người khác mặc áo trắng để râu cá trê.
Người đàn ông áo xanh cau mày nói: “Lẽ nào cậu ta đã tiến vào Thủy phủ?”
Sắc mặt Phượng Thất hết sức khó coi nói: “Chỉ có Chân Thủy mới có thể xuyên qua cánh cửa này, lẽ nào trong tay hắn có Chân Thủy?”
Người đàn ông để râu cá trê nói: “Linh Hư công tử mời mấy người chúng ta canh giữ nơi này, giờ xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cũng khó mà nói”.
Phượng Thất “Hừ” một tiếng: “Nói cái gì? Rõ ràng có người cướp đi Chân Thủy của hắn, muốn trách cũng trách chính hắn, liên quan gì chúng ta?”
Người đàn ông áo xanh: “Hay là chúng ta canh ngoài cửa, dù gì cậu ta cũng phải đi ra ngoài mà”.
Ánh mắt Phượng Thất sáng lên nói: “Đúng vậy, chỉ cần hắn đi ra ngoài, chúng ta bèn cướp lấy bảo vật mà cậu ta tìm được. Đến lúc đó, tôi muốn tra tấn cậu ta ra trò! Khiến cậu ta hối hận vì đã đắc tội Phượng Thất tôi!”
Giờ đây, Ngô Bình đã đi vào một tòa cung điện to lớn. Nó cực kỳ rộng, giương mắt nhìn không tới cuối. Mặt đất là những viên gạch màu vàng, mỗi viên đều được đúc thành từ những kim loại quý hiếm! Bên trên còn điêu khắc vô số ký hiệu huyền ảo!
Xung quanh cung điện trống rỗng, tràn ngập sương mù màu tím, chỉ có thể nhìn xa hơn trăm mét, xa hơn lại mù mịt không thấy rõ.
Ngô Bình quan sát xung quanh thì cảm thấy không thể đi lung tung, bèn thi triển Cửu Cung Thiên Cơ Phù định ngăn chặn Thiên Cơ!
Nhưng mà, muốn ngăn chặn Thiên Cơ cần tiêu hao rất nhiều năng lượng. Ngô Bình không muốn tiêu hao nhiều, bèn mượn 10 ngàn đôi tay quỷ, khiến chúng học theo cậu bấm tay niệm thần chú.
Khi 10 ngàn đôi tay quỷ kết ra dấu ấn như cậu, Cửu Cung Thiên Cơ Phù lập tức rung lên, một khí thức đảo điên Thiên Cơ chợt phát ra. Giờ phút này, trong đầu Ngô Bình chợt xuất hiện một số tin tức.
Cậu mở mắt ra, lẩm bẩm: “Đi về bên trái 150 bước rồi tiến về phía trước 64 bước!”
Ngô Bình nói xong bèn xoay người đi về phía bên trái 150 bước, lại quẹo phải đi 64 bước!
Trên đường đi, ngoài sương mù màu tím ra thì Ngô Bình chẳng nhìn thấy gì hết. Nhưng khi đi xong bước cuối cùng, cậu lại nhìn thấy một cái đài tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.
Cậu đi về phía bên trai một bước, ánh vàng biến mất, trở về tại chỗ thì nó lại xuất hiện.
“Hóa ra chỉ có ở vị trí và góc độ này mới có thể nhìn thấy thứ kia, không biết nó là bảo vật gì?”, trong lòng Ngô Bình tràn ngập sự chờ mong, đi về phía cái đài phát sáng kia.
Chương 2752: Thanh Ngưu
Trên đường, ánh sáng vàng lại biến mất, nhưng Ngô Bình đã nhớ vị trí của nó nên đi thẳng đến đó là được.
Cuối cùng, cậu cũng đã đến được trước đài, không nhìn thấy gì trước mặt cả, mãi đến khi cậu đưa tay chạm vào mép đài thì cái đài mới xuất hiện.
Đài cao khoảng một mét, mặt trên là hình lục giác, trên có một chiếc bình sứ màu xanh cao hơn một thước, chiếc bình khá lớn, miệng bình nhỏ, bề ngoài cái bình có hình ảnh sống động như chim, cá và côn trùng.
Ngô Bình nhìn chiếc bình sứ, đến gần nhìn kỹ hơn vào bên trong. Nhìn thấy trong bình có hơn ba mươi quả trứng màu xanh tím lớn hơn trứng ngỗng một chút, trên vỏ trứng có vài phù văn màu vàng sậm, hơn nữa phù văn trên mỗi quả trứng đều khác nhau, tỏa ra khí tức đáng kinh ngạc.
“Đây là trứng gì?”, Ngô Bình tò mò cầm một quả lên, cầm lên cảm thấy khá nặng, phù văn trên vỏ trứng lần lượt sáng lên, biến thành sợi tơ quấn quanh tay cậu.
Trong đầu hắn vang lên giọng mèo đen: “Công tử, đây là trứng của Thiên Kê. Thiên Kê ăn côn trùng, hấp thu năng lực của chúng nên mỗi con Thiên Kê đều có mấy loại thần thông thiên phú. Ăn được một quả trứng Thiên Kê, không chỉ là một loại thuốc bổ tuyệt vời mà còn có thể hấp thụ sức mạnh Thần Thông chứa trong trứng”.
Ngô Bình: “Thiên Kê sao? Trứng gà này lớn như vậy, còn có thể ăn à?”
Mèo đen: “Tôi sẵn lòng ăn thử cho công tử”.
Nghe thế Ngô Bình biết trứng này chẳng có vấn đề gì, con mèo này chỉ muốn ăn trứng.
Cậu lập tức cất cái bình đi rồi nói: “Quay về cho mày hai cái”.
Mèo đen: “Cảm ơn công tử”.
“Lạ thật, sao ở đây lại có một lọ trứng gà nhỉ?”
“Đây là những vật hiến tế. Linh Vương ở đây hẳn có thân phận cao đến mức nào, hóa thân của hắn có khả năng đang ở Thánh Cổ Đại Lục, hơn nữa rất có thể là một Thần Minh”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Hắn là Thần Minh?”
“Kiểu thần này là thần của Tiên Thiên, chức vị cao hơn Thần Minh bình thường, vô cùng cổ thần”.
Ngô Bình: “Thảo nào, chỉ là vật tế của Thánh Cổ Đại Lục sao lại chạy đến đây?”
“Nơi này là căn nguyên của hắn, cho dù Thần Minh đó có chết, hắn vẫn có thể trùng sinh tới đây. Cho nên những thứ này là tài nguyên hắn để lại cho mình quay trở lại”.
Ngô Bình chớp mắt: “Nói thế, nếu tôi muốn lấy đồ của hắn, rất có khả năng sẽ để lại hậu quả?”
“Vậy thì chưa chắc. Lấy đồ ở đây có thể là thù oán, cũng có thể là thiện duyên”, mèo đen nói.
“Ý là thế nào?”, Ngô Bình không hiểu.
Mèo đen: “Công tử lấy đồ ở đây, sau này nếu có thể giúp hắn thì đó là thiện duyên. Nếu không giúp được thì là thù oán”.
Ngô Bình lập tức sử dụng bùa Cửu Cung Thiên Cơ, tính mệnh cho mình, một lúc sau mới chớp mắt nói: “Tôi lấy càng nhiều đồ ở đây thì sau này sẽ thu hoạch càng lớn, đây là sao chứ?”
Mèo đen: “Vậy công tử không cần nghĩ nhiều, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy”.
Ngô Bình nhếch môi: “Vậy tao không khách sáo nữa”.
Cậu tiếp tục tính quẻ, sau đó đi về phía bên trái vài bước, đi về phía trước vài bước, nhanh chóng thấy được cái bệ thứ hai.
Đài này rất lớn, phía trên đặt một đầu bò rất to, trên đầu bò có vảy màu xanh cực lớn, trên trán có phù văn màu trắng bí ẩn.
Có thể nhìn ra được đầu bò vẫn còn đang chảy máu, có vẻ nó bị giết chưa lâu.
Ngô Bình tò mò nhìn cái đầu bỏ còn lớn hơn cả cậu, nói: “Khí tức hung hãn quá, mèo đen, đây là thứ gì?”
“Đây là Thanh Ngưu”, mèo đen liếc mắt đã nhận ra: “Tổ tiên của nó là thú cưỡi của Thánh Hoàng. Con thú cưỡi đó là một con trâu xanh, mặc dù sức mạnh của nó không bằng Thánh Hoàng, nhưng nó có thể chiến đấu với Cổ Thần. Nó có huyết mạch của Thanh Ngưu, hơn nữa thức tính truyền thừa của hai ba tổ tiên”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Thanh Ngưu này có lai lịch lớn như vậy, là do ai giết thế?”
“Chắc hẳn có một cường giả muốn lấy được thứ gì đó cực kỳ quan trọng từ Thần Minh nên mới mạo hiểm giết chết hậu duệ của Thanh Ngưu”, mèo đen đáp.
“Đáng tiếc tổ tiên lợi hại như vậy mà nó lại bị người khác giết chết”, Ngô Bình thở dài, lắc đầu.
Mèo đen: “Con Thanh Ngưu này rất đặc biệt, mặc dù nó đã bị giết nhưng linh hồn toàn vẹn của nó lại ẩn trong đầu bò. Nếu công tử sẵn lòng, tôi có thể hồi sinh nó”.
Ngô Bình chớp mắt: “Hồi sinh nó?”
Mèo đen: “Có hồi phục được hay không phải xem ý của công tử”.
Ngô Bình biết mèo đen vừa bí ẩn vừa thông minh, cậu hỏi: “Mày hồi sinh nó có phải có mục đích gì không?”
Mèo đen: “Đúng vậy. Thanh Ngưu này chắc chắn đã đánh thức vài ký ức, tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tìm được vài thứ, thứ này rất quan trọng đối với tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu đã có ích với mày thì hồi sinh đi”.
Mèo đen bước ra từ không gian chứa đồ, nó vung nhẹ móng vuốt lên, một tia sáng màu xanh rơi xuống trên đầu con bò, đôi mắt của đầu bò bỗng mở ra, vô số phù văn xuất hiện, tỏa sáng xung quanh nó.
Vài giây sau, phù văn biến thành một trận pháp, ánh sáng rực rỡ bao phủ Thanh Ngưu. Vài phút sau, ánh sáng biến mất, một con bò thần màu xanh khổng lồ xuất hiện trước mặt Ngô Bình.
Nó đứng ở đó, vai cao đến hơn ba mét, thân dài bảy tám mét, đôi mắt phóng ra ngọn lửa màu tím vàng, tà khí ngút trời.
Ngay sau đó Thanh Ngưu bỗng nhỏ lại, biến thành một người đàn ông đồ xanh khoảng hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, vẻ mặt nghiêm nghị.
Người đàn ông đồ xanh quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, biết ơn nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu”.
Ngô Bình: “Người cứu ông là mèo đen”.
Thanh Ngưu: “Nếu cậu không đồng ý, nó sẽ không cứu tôi”.
Mèo đen không để tâm đến chuyện này, nó lại quay về không gian chứa đồ, giao chuyện còn lại cho Ngô Bình xử lý.
Ngô Bình cũng không nói nhiều: “Được rồi, ông có kế hoạch gì, có cần quay về Thánh Cổ Đại Lục không?”
Ánh mắt Thanh Ngưu lóe lên tia sáng: “Đúng thế, tôi phải quay về. Tôi phải bắt người hại tôi phải trả giá”.
Ngô Bình: “Vừa lúc một khoảng thời gian nữa tôi phải đến Thánh Cổ Đại Lục một chuyến, đến lúc đó tôi đi với ông là được”.
Trước đó Thanh Ngưu vẫn đang lo lắng làm sao để quay về, dù sao nơi này đã không còn là Thánh Cổ Lục Địa nữa, nghe Ngô Bình nói vậy, hắn rất vui vẻ, lại chào Ngô Bình: “Vậy cảm ơn ân nhân nhiều”.
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, ông đừng gọi tôi là ân nhân nữa”.
Thanh Ngưu: “Vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là công tử nhé”.
Sau khi cứu sống Thanh Ngưu, Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm kho báu ở đây. Lần này cậu đi một quãng đường rất xa, cuối cùng nhìn thấy một cái đài cao.
Đài này cao mười mấy mét, cậu lơ lửng giữa không trung mới có thể nhìn thấy đồ trên đài đó. Đó là một thanh kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn trong suốt, trên đó tỏa ra một tia kiếm ý chấn động, có ý cảnh Nhu Thủy.
Bên trong thanh kiếm này hình thành một không gian thần bí, giống như một cái hang động. Trong hang động này dường như có hàng trăm triệu thanh kiếm, khí tức đáng sợ ẩn sâu bên trong đó.
“Kiếm Nhu Thủy!”
Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra đây là kiếm Nhu Thủy, mẹ của vạn kiếm.
Suy ngẫm một lát, cậu giơ tay ra thử cầm lấy thanh kiếm này. Thế nhưng tay vừa chạm vào thân kiếm đã bị kiếm khí tấn công.
“Keng!”
Ba ngón tay chạm vào thân kiếm đó nứt ra, lộ ra xương bên trong, máu chảy ra ngoài.
Cậu hít khí lạnh nói: “Kiếm này mạnh quá”.
Thanh Ngưu luôn ở bên cạnh nhìn, lúc này nói: “Công tử cần giúp gì không?”