Anh lại xem sang bình đan dược thứ hai thì thấy cũng vậy, tuy chất lượng của đan dược rất kém, nhưng cũng có chút điểm sáng. Rõ ràng, cậu thiếu niên này chỉ thiếu sư chỉ dẫn đúng đắn của một thầy luyện đan giỏi thôi.
Ngô Bình cười nói: “Cũng được mà, nếu cậu muốn học luyện đan thật thì khi nào rảnh đến phụ việc cho tôi. Ví dụ cậu mà có khả năng thì biết đâu tôi lại nhận làm đệ tử”.
Nguyên Vĩnh Huy mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, cảm ơn thầy Lý”.
Nguyên Định Châu cũng rất vui, Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, chỉ cần anh chỉ dẫn cho con trai anh ta đôi điều thôi thì cậu nhóc cũng có thu hoạch lớn rồi.
Ngô Bình rời khỏi phòng đấu giá Vĩnh Huy rồi trở về nhà theo đường cũ, khi đi qua phòng đấu giá Mậu Sinh, anh nhìn thấy người rót trà cho mình đang đứng bên ngoài. Thấy Ngô Bình đi từ phòng đấu giá ở phía đối diện ra, tên đó cười khẩy rồi nói: “Này, đừng nói là anh hợp tác với Vĩnh Huy rồi nhé?”
Nghe thấy thế, Ngô Bình đứng lại rồi nói: “Đúng, tôi quyết định sẽ hợp tác lâu dài với họ”.
Tên kia lắc đầu nói: “Chắc anh cũng làm ăn nhỏ lẻ thôi chứ gì, nhưng dù thế đi chăng nữa thì cũng phải tìm đến phòng đấu giá có tiếng mà hợp tác chứ, không thì bao giờ mới ngóc đầu lên được”.
Ngô Bình: “Thế à?”
Tên kia: “Anh hợp tác với họ vì thấy họ thu phí rẻ chứ gì? Nhưng anh có nghĩ là cùng một buổi đấu giá và cùng một món đồ, nhưng chúng tôi có thể bán với giá một nghìn, trong khi bên kia giỏi lắm chỉ có tám trăm không? Anh đã tính đến chuyện này chưa?”
Ngô Bình nói: “Tôi không lo điều này, đan dược của tôi mà tung ra thì người ta chỉ có tranh nhau mua thôi, làm gì có chuyện bán với giá thấp”.
Tên kia cười mỉa, rõ ràng cho rằng Ngô Bình đang khoác lác: “Thế cơ à? Không biết công tử định đấu giá đan dược gì?”
Ngô Bình: “Đan dược trên bảng Linh Đan”, nói rồi, Ngô Bình quay người bỏ đi.
Tên kia ngẩn ra tại chỗ, đan dược trên bảng Linh Đan ư? Nhưng đó là gì? Hắn chỉ là một tay nhân viên quèn nên nào có biết.
Đúng lúc này, ông chủ đã tiễn khách quý ra ngoài. Thấy tên kia đang đứng thẫn thờ ở ngoài thì hỏi: “Không vào trong tiếp khách mà ngẩn ra đó làm gì?”
Tên kia vội hỏi: “Ông chủ, ban nãy có người đã chạy sang bên đối diện, chứ không hợp tác với phòng đấu giá của mình. Tiểu nhân bảo kiểu gì hắn cũng bị lỗ, nhưng hắn bốc phét là đan dược của hắn đều nằm trên bảng Linh Đan, Ha ha, đúng là nực cười!”
“Bảng Linh Đan ư?”, ông chủ túm chặt lấy cổ áo hăn rồi hỏi: “Người đâu rồi?”
Tên kia sợ quá nói: “Ông chủ, hắn đi rồi”.
Ông chủ tát cho hắn một cái rồi tức tối quát: “Tại sao lại để người ta sang bên đối diện, cậu làm ăn kiểu gì thế hả?”
Tên kia bị tát cho ngu người, cảm thấy có gì đó sai sai nên khóc lóc nói: “Khi ấy, ông chủ đang tiếp khách quý, tiểu nhân không dám làm phiền. Hơn nữa, tiểu nhân thấy anh ta chỉ đến một mình, trông cũng xoàng xoàng nên tưởng không phải khách hàng quan trọng, thế rồi anh ta sang bên kia mất. Anh ta ngồi bên mình chờ có một lát mà đã mất kiên nhẫn hỏi hết chuyện nọ đến chuyện kia”.
Ông chủ tức đến giậm chân: “Nếu đúng là người ta có đan dược trên bảng Linh Đan thì chúng ta lỗ to rồi đấy”.
Ông chủ tức đến độ không còn tâm trạng để tiếp các khách hàng khác nữa, sau đó mặt dày chạy sang phòng đấu giá Vĩnh Huy.
Hai phòng này luôn cạnh tranh với nhau, nhưng ngoài mặt thì vẫn vờ khách sáo.
“Ông chủ Ngưu, sao lại rảnh rỗi sang chỗ chúng tôi thế này?”, thấy ông chủ của bên đối diện đến, Nguyên Định Châu lập tức biết ông ta đến có có việc gì nên tươi cười ra đón.
Ông chủ Ngưu nói: “Ông chủ Nguyên, mấy ngày không gặp, bên này làm ăn vẫn tốt chứ?”
Nguyên Định Châu: “Cũng ổn, tôi vừa bàn được một mối lớn xong”.
Ông chủ Ngưu thấy như bị chảy máu, song vẫn nói: “Có phải là vị khách từ bên tôi sang không? Ha ha, khi ấy tôi đang bận bàn một việc quan trọng, không muốn người ta chờ nên mới bảo sang chỗ cậu thử, không ngờ lại là mối ngon”.
Nguyên Định Châu đương nhiên không tin lời ông ta: “Thế à? Thế thì tôi phải cảm ơn ông rồi. Người đó chính là ông chủ Lý của cửa hàng đan dược, anh ấy đang cần tìm một bên đấu giá để hợp tác lâu dài. Đan dược anh ấy mang đến là đan dược tuyệt phẩm đứng thứ 50 trên bảng Linh Đan, ngoài ra còn có các linh đan quý hiếm khác”.
Ông chủ Ngưu dù có kiềm chế đến mấy cũng phải nhăn nhó mặt mày: “Ông chủ Ngưu, cậu không đùa chứ? Dù là cửa hàng đan dược thì cũng đâu thể có lắm đan dược quý thế?”
Nguyên Định Châu cười phá lên nói: “Cửa hàng đan dược bình thường thì không, nhưng ông chủ Lý là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh nên luyện vài lò đan dược cấp cao có gì là khó đâu”
Không lâu sau, ông chủ Ngưu đã về bên của mình để tìm tên nhân viên, sau đó đánh cho hắn một trận rồi ném ra ngoài đường.
Đây là một sai lầm quá lớn, nếu Ngô Bình hợp tác lâu dài với Vĩnh Huy thì họ có thể mượn cơ hội này để đánh bật Mậu Sinh.
“Nhất định phải ngăn cản chuyện hợp tác của họ”, ông chủ Ngưu lẩm bẩm.
Ngô Bình vừa về đến nhà một lúc thì có người vào báo có một người họ Ngưu đến xin gặp, người này còn tự nhận là chủ của phòng đấu giá Mậu Sinh.
Ngô Bình lập tức cho ông ta vào.
Ông chủ Ngưu vừa vào đã tươi cười nói: “Thầy Lý, tôi là Ngưu Chấn Danh, nghe danh của cậu đã lâu nhưng nay mới biết cậu đã tới Giang Nam Thành. Tôi vừa biết tin đã đến chào hỏi ngay”, đi sau ông ta là mấy tên tuỳ tùng cầm quà.
Ngô Bình: “Ông chủ Ngưu khách sáo quá, tôi có nghe kể về ông rồi, ông là chủ của phòng đấu giá Mậu Sinh nổi tiếng”.
Ngưu Chấn Danh thở dài nói: “Trước đó là nhân viên của tôi đã không đón tiếp cậu chu đáo, để cậu sang bên đối diện mất”.
Ngô Bình: “Con người tôi làm gì cũng muốn phải nhanh gọn, sau đó đi loanh quanh thì gặp ông chủ Nguyên”.
Ngưu Chấn Danh: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu có thể nghĩ lại chuyện hợp tác với Mậu Sinh được không?”
Ngô Bình: “Xin lỗi, tôi đã bàn xong với Vĩnh Huy rồi, sau này tất cả đan dược của tôi đều sẽ do họ phụ trách đấu giá”.
Ngưu Chấn Danh cau mày nói: “Thầy Ngô, chúng tôi cũng sẽ đưa ra điều kiện y như họ”.
Ngô Bình: “Không liên quan đến điều kiện, chúng tôi đã chốt rồi nên không thay đổi được nữa”.
Ngưu Chấn Danh thở dài: “Thầy Lý không sợ hợp tác với Vĩnh Huy thì sẽ đắc tội với Mậu Sinh ư?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ý ông là nếu tôi không hợp tác với ông thì ông sẽ gây bất lợi cho tôi à?”
Ngưu Chấn Danh không phủ nhận mà nói: “Giang Nam Thành không to mà cũng không nhỏ. Chúng tôi cũng đã có chút danh tiếng ở đây, với bạn vè thì tôi chân thành, còn với kẻ địch thì tôi quyết không nương tay”.
Ngô Bình nghe xong thì vẫn bình tĩnh nói: “Nếu ông đã nói thế thì tôi cũng khuyên ông một câu là đừng có chọc vào tôi, không thì cả ông và cái phòng đấu giá ấy đều phải hối hận đấy”.
Chương 2327: Tiếp tục phá kỷ lục
Ngưu Chấn Danh hừ lạnh nói: “Ông chủ Lý, vậy thì chúng ta cứ chờ xem!”, nói rồi, ông ta phất áo bỏ đi.
Ông ta đi rồi, Đào Như Tuyết thở dài nói: “Xem ra ở đâu cũng có thành phần cặn bã”.
Ngô Bình: “Như thế cũng hay, nếu chúng ta định cư ở đây thì cần phải giết gà doạ khỉ, để người ở đây biết chúng ta không dễ chọc vào”.
Đào Như Tuyết: “Đúng thế, em chỉ không biết ông ta định đôi phó với mình thế nào thôi”.
Ngô Bình: “Bất biến ứng vạn biến, còn vài ngày nữa là tới buổi đấu giá, anh cần luyện chế thêm ít đan dược. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, cửa hàng của chúng ta sẽ chính thức đi vào hoạt động”.
Ngô Bình đã có đủ dược liệu trong tay nên sau đó anh chỉ chuyên tâm luyện đan, trong ba ngày, anh đã luyện chế cả mấy chục lò đan dược, tất cả đều là đan dược cấp chín và cấp mười. Cùng lúc đó, anh còn luyện chế lại Cự Thần Đan để cho Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản.
Loáng cái đã đến ngày đấu giá, Ngô Bình, Đào Như Tuyết, Đường Tử Di và Đường Băng Vân đều đã có mặt ở phòng đấu gá.
Hiện tại đã có rất đông người ở đây, nếu không có lối riêng thì nhóm Ngô Bình khó mà chen vào được. Người đến tham gia đấu giá hầu hết đều ở ngoài Động Thiên Thanh Linh, thậm chí ngoài Tiên Giới Thái Ất.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, lần này chỉ đấu giá mỗi đan dược của nhà mình thôi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, lần này chỉ đấu giá đan dược, tổng cộng có 15 loại”.
Mấy ngày qua, anh đã luyện chế thêm khá nhiều đan dược, hôm nay đã mang đến cùng đấu giá một thể.
Đào Như Tuyết: “Nhiều người đến thế này chắc chắn là nhờ cái danh thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh của anh”.
Ngô Bình: “Ở Cửu Dương Cảnh, anh chưa dám nhân là thầy luyện đan giỏi nhất, nhưng chắc chắn đứng trong tốp ba. Tuy Tiên Giới Thái Ất rất lớn, nhưng anh vẫn sẽ thuộc tốp thầy luyện đan đỉnh cấp”.
Đào Như Tuyết: “Đấu giá xong, đan đường của Lý Thị sẽ khai trương, tất cả đan dược tham gia đấu giá đều được bán”.
Bọn họ trò chuyện một lát thì buổi đấu giá bắt đầu, đan dược được đấu giá đầu tiên là Tiểu Vô Tương Đan.
Giá khởi điểm của nó không cao lắm, chỉ năm triệu tiền Tiên, nhưng do có cấp tuyệt phẩm nên mọi người vẫn tranh nhau mua, cuối cùng đã lên tới con số 24 triệu.
Song, đây mới là đan dược mở màn thôi, sau đó sẽ đến đan dược đứng thứ 70 trên bảng Linh Đan là Long Phụng Đan. Đan dược này cân bằng âm dương, luyện hình tráng thần nên có giá khởi điểm là 10 triệu tiền Tiên, cuối cùng đã được mua với giá 55 triệu.
Loáng cái, chín loại đan dược đầu tiên đã được bán đấu giá xong, giá trị đã lên đến cả chục tỷ. Nhưng so với Cự Thần Đan chuẩn bị lên sàn thì vẫn chưa là gì.
Khi Cự Thần Đan xuất hiện, Nguyên Định Châu đã đích thân lên giới thiệu: “Thưa các vị, đây chính là Cự Thần Đan trong truyền thuyết! Nó là đan dược đứng thứ 25 trên bảng Linh Đan. Ai mà có tin tức nhanh nhạy thì chắc đã biết đan dược này đã từng được bán với giá 500 tỷ trong buổi đấu giá ở Cửu Dương Cảnh”.
Mọi người đều ồ lên, không biết lần này sẽ bán được bao nhiêu tiền.
“Mọi người nói xem, lần này Cự Thần Đan sẽ được bán với giá bao nhiêu?”, có người hỏi.
“Lần trước 500 tỷ, lần này chắc chỉ có nhiều hơn thôi!”, một thầy luyện đan lên tiếng, người này cũng chỉ đến xem cho vui.
“Thế là sao?”, một người khác hỏi.
Thầy luyện đan kia: “Các người không biết à? Người đấu giá được viên Cự Thần Đan trước đó về nhà uống xong đã luyện thành bí thần ngay trong hôm đấy, hơn nữa còn là đại bí thần”.
Mọi người xung quanh đều hô lên: “Đại bí thần ư? Quá đỉnh!”, với họ mà nói thì có bí thần đã là quá giỏi rồi, đây còn là đại bí thần.
Thầy luyện đan: “Đây là mới uống có một viên thôi đấy, còn viên kia nhường cho em trai. Nếu người này uống cả hai viên thì khéo còn luyện được thượng bí thần ấy chứ”.
“Cự Thần Đan có công dụng tốt thật, đúng là đan dược tuyệt phẩm có khác. Thế thì hôm nay chắc chắn phải đấu giá cao hơn hôm trước rồi”.
Lúc này, Nguyên Định Châu chợt nói: “Giá khởi điểm của Cự Thần Đan là 100 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá 10 tỷ”.
“100 tỷ”, lập tức có người giơ bảng ngay.
“110 tỷ”.
Mọi người thi nhau trả giá như không cần tiền, loáng cái con số đã lên thành 250 tỷ.
Phải biết rằng lần trước là đấu giá hai viên Cự Thần Đan một lúc nên mới có giá 250 tỷ một viên. Nhưng bây giờ chỉ có một viên thôi mà vẫn đạt tới con số ấy rồi.
“260 tỷ”, có người lên tiếng.
“270 tỷ”.
Hiện giờ chỉ còn lại hai đối thủ cạnh tranh, sau đó một người đã bỏ cuộc, người còn lại đã mua được Cự Thần Đan với giá 310 tỷ.
Mua được viên Cự Thần Đan đó xong, người kia cao giọng hỏi: “Xin hỏi, có viên Cự Thần Đan thứ hai không? Tôi đồng ý trả giá tương đương để mua nốt”.
Thì ra người này nghe nói nếu uống hai viên Cự Thần Đan cùng lúc thì sẽ có hiệu quả tốt hơn nên muốn mua hai viên.
Nguyên Định Châu cười nói: “Chuyện này phải hỏi Thầy Lý của đan đường Lý Thị”, nói rồi, anh ta nhìn snag Ngô Bình.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Sau này anh có thể đến đan đường của chúng tôi, tôi vẫn còn một viên nữa”.
Người kia mừng rỡ nói: “Được”.
Sau đó, họ tiếp tục đấu giá đan dược cấp 12, giá bán ra đều rất cao.
Khi mọi người tưởng Cự Thần Đan là đan dược có giá cao nhất rồi thì Nguyên Định Châu lại mang một viên đan dược khác ra.
Đây là Hoán Thế Đan.
Hoán Thế Đan có thể giữ nguyên ký ức cùng toàn bộ tiềm năng của một người dù người đó chuyển thế. Uống đan dược này vào thì dù có bị ngàn đao xuyên qua thì vẫn có thể sống lại một lần. Hơn nữa, sau khi uống đan dược, thần hồn sẽ ẩn đi, nếu độn thổ sẽ không bị kẻ địch phát hiện, từ đó chạy thoát dễ dàng.
Hơn thế nữa, Hoán Thế Đan còn có thể trừ khử tác dung phụ khi chuyển thế, thậm chí điều kỳ diệu hơn là sau khi trùng sinh, người uống đan dược sẽ có tư chất vượt trội, bí anh có thể dễ dàng trở thành bí thần. Nói cách khác thì đan dược này còn kiêm luôn công dụng của Cự Thần Đan.
“Thưa các vị, đây là Hoán Thế Đan, đứng thứ 20 trên bảng Linh Đan!”, Nguyên Định Châu bắt đầu giới thiệu về công dụng của đan dược.
Mọi người nghe xong thì đều xuýt xoa, không ít người còn hô lên.
“Hoán Thế Đan có giá khởi điểm là 100 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá ít nhất 10 tỷ”.
Rõ ràng Hoán Thế Đan có sức hút hơn Cự Thần Đan, vì nó không chỉ có tác dụng bảo mệnh mà còn cho người uống cơ hội trùng sinh, mà sau khi chuyển thế còn có thiên bẩm tu hành cao hơn, đây đúng là đan dược trong mơ của bao người.
Tranh đấu rất kịch liệt, giá nhanh chóng được đẩy lên 300 tỷ, cuối cùng là 460 tỷ.
Người mua được viên Hoán Thế Đan này là một ông lão cảnh giới Thần Thông. Thoạt nhìn thì thấy ông ấy không thể đột phá được nữa, nhưng nếu uống viên đan dược này vào thì có thể chuyển thế rồi tu hành lại.
Ngưu Chấn Danh cũng đến tham gia, sau khi thấy Cự Thần Đan và Hoán Thế Đan, ông ta nhăn mặt và cảm thấy vô cùng hối hận vì trước đó đã đe doạ Ngô Bình. Buổi đấu giá còn chưa kết thúc, ông ta đã chạy đến chỗ anh rồi thành khẩn nói: “Thầy Lý, tôi thật sự xin lỗi vì hành vi trước đó của mình, hi vọng cậu rộng lòng tha lỗi cho tôi”.
Thật ra Ngô Bình cũng không muốn gây hiềm khích với người ở đây nên nói ngay: “Được thôi”.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, đan đường của Lý Thị chính thức đi vào hoạt động. Nhờ hiệu quả của buổi đấu giá mà khách đến cửa hàng nườm nượp, chưa đến một tiếng mà đan dược đã vơi đi quá nửa.
Chương 2328: Đột phá Thần Thông
Đã là cửa hàng đan dược thì không thể thiếu đan dược được, thấy đan dược sắp bán hết, Ngô Bình lập tức đi ra phía sau để dùng Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản đan dược.
Anh vừa nhân bản được một lô thì Đào Như Tuyết vội vã đi tới nói: “Huyền Bình, có mấy loại đan dược đang các các khách hàng đang muốn mua nhiều, anh xem có luyện chế nhiều được không?”
Ngô Bình cầm lấy xem thì thấy có bảy loại, nhưng yêu cầu về cấp bậc không cao, hầu hết đều là đan dược cấp bảy và tám, chỉ có hai loại cấp chín và mười.
Anh nói: “Em ra bảo với họ là chiều có thể đến lấy hàng”.
Ngô Bình đóng cửa lại rồi lấy dược liệu ra bắt đầu luyện đan.
Lượng đan dược được nhiều người đặt nhất là cấp bảy, anh chỉ mất hơn 20 phút là luyện xong. Lần thứ nhất cho ra năm viên cực phẩm, sau đó anh tiến hành nhân bản chúng.
Cùng lúc đó, anh tiếp tục luyện chế lò thứ hai.
Cứ thế, đến chiều là anh đã luyện chế xong bảy lò đan dược và nhân bản hàng loạt.
Do sử dụng Vạn Hoá Thần Hồ quá nhiều nên Ngô Bình cảm thấy tiền Tiên của mình vơi đi kha khá, số tiền cho vào trước kia đã hết sạch rồi. Anh đành cho thêm 100 triệu tiền Tiên vào tiếp.
Buổi chiều, anh ra cửa hàng thì vẫn thấy đông kín người mua, mọi người chen chúc nhau nhưng chỉ có một số ít mua được đan dược, dẫu sao đan dược của anh cũng không rẻ, không phải ai cũng có thể mua được.
Anh quan sát kỹ càng, hễ thấy đan dược nào sắp hết là sẽ đi nhân bản ngay. Chờ đến chiều tối thì tất cả đan dược đều đã được bán hết, cửa hàng cũng đóng cửa, tắt đèn.
Cửa vừa đóng, Đường Tử Di và Đào Như Tuyết đã nhanh chóng tính toán sổ sách, sau một hồi bấm lách cách thì tổng thu chi một ngày đã có.
Ngày đầu khai trương, họ đã bán được tổng là hơn 3700 viên đan dược, trong đó nhiều nhất là đan dược cấp sáu, tiếp theo đến cấp bảy. Đan dược bán được nhiều tiền nhất là ba viên Cự Thần Đan và hai viên Hoán Thế Đan.
Cuối cùng, nhờ năm viên đan dược quý hiếm mà ngày đầu mở bán của cửa hàng đã thu về 2000 tỷ tiền Tiên. Khách hàng đều rất hài lòng, dẫu sao đan dược cực phẩm và tuyệt phẩm cũng không dễ mà gặp được.
Thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Cũng ổn đấy nhỉ. Nhưng nếu bán kiểu này thì tốn dược liệu lắm, chúng ta cần nghĩ cách để tích trữ nhiều dược liệu hơn”.
Đào Như Tuyết từng quản lý cửa hàng đan dược nên đưa ra kiến nghị: “Huyền Bình, chúng ta có thể dán thông báo thu mua dược liệu quý với giá cao không?”
Ngô Bình nói: “Đây cũng là một cách hay, ngày mai làm thử luôn xem hiệu quả thế nào”.
Liên tục luyện đan khiến Ngô Bình đã mệt nhoài, tối nay anh tính sẽ nghỉ ngơi nên đến phòng của Đường Tử Di.
Sau màn tiểu biệt thắng tân hôn, sáng hôm sau Ngô Bình cảm thấy bí thần Ngũ Hành của mình đã viên mãn. Bí thần chí tôn có tiến triển nhanh hơn bí thần bình thường rất nhiều, anh biết đến lúc mình tu luyện bí thần Âm Dương rồi.
Trong số các bảo thạch mà anh có trước kia thì có một bảo thạch trong suốt, bên trong có một bức vẽ con cá âm dương. Ngô Bình đoán bảo thạch này có sức mạnh Âm Dương nên quyết định sử dùng nó để tu luyện Bí cảnh Âm Dương.
Anh nhanh chóng luyện hoá bảo thạch âm dương, một luồng sức mạnh tương ứng đã bị bí thần hấp thu. Ngô Bình đã có hiểu biết sâu rộng về âm dương từ lâu, nên quá trình này không có gì là khó với anh.
Chưa đến nửa tiếng sau, bí thần của anh đã ổn định ở cảnh giới Âm Dương. Sau đó, anh lại ngồi xếp bằng thêm nửa tiếng. Lúc này, anh cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình bắt đầu co sự thay đổi diệu kỳ. Bí thuật, bí lực mà anh tu luyện bắt đầu chuyển hoá thành năng lượng cao hơn, đó là Thần Thông!
Cảnh giới đầu tiên của Thần Thông là Động Pháp. Cảnh giới này sẽ dung hợp bí lực mà anh tu luyện trước đó với trật tự của tự nhiên, từ đó tu luyện ra pháp thuật thật sự.
So với bí thuật thì pháp thuật có uy lực mạnh hơn, hạn mức cũng cao hơn. Nhưng pháp thuật chỉ là một bước chuyển tiếp, cuối cùng vẫn phải luyện nó thành thần thông, vì thế mới có câu pháp thuật và thần thông không thể tách rời.
Cảnh giới Động Pháp là một giai đoạn đặt nền móng, pháp thuất nắm được càng nhiều thì pháp lực càng mạnh. Chờ khi đến cảnh giới Chân Pháp, người có pháp lực càng mạnh thì tài năng càng nhiều.
Cùng là tu sĩ cảnh giới Chân Pháp nhưng sẽ có thực lực cách xa nhau, đương nhiên điều này cũng liên quan đến bí thần của mỗi người. Có người không có bí thần nên khi thi triển pháp lực cũng bình thường, người có bí thần thì sẽ có pháp lực khá mạnh. Nhưng Ngô Bình đã có bí thần chí tôn nên anh có thể thi triển pháp lực vô hạn, vì thế anh có thể tu luyện nhiều pháp thuật hơn, gần như không gì là không thể.
Song, pháp thuật và thần thông trên đời được chia thành các cấp như cấp thấp, cấp trung, cấp cao, cấp thánh và cấp thiên. Tu sĩ trong thiên hạ bị hạn chế tiềm lực nên hầu hết chỉ tu luyện được pháp thuật cấp thấp, chỉ có một phần một nghìn người tu luyện được pháp thuật cấp trung. Còn pháp thuật cấp cao thì cần có bí thần thì mới tu luyện được. Cấp thánh và cấp thiên thì khỏi phải bàn, thường chỉ ai có thượng bí thần và bí thần truyền kỳ mới có thể tu luyện.
Loáng cái, Ngô Bình đã tiến vào cảnh giới Động Pháp.
“Xem ra mình phải tới động Thái Chân một chuyến để xem không gian thứ tám có bảo bối hay công pháp nào để tu luyện không”.
Sau khi đột phá, Ngô Bình đi đến cửa hàng thì thấy hôm nay khách không đông như hôm qua. Tuy nhiên vẫn có không ít người, đan dược được bán rất nhanh. Vì thế, anh lại nhanh chóng đi vào luyện chế và nhân bản đan dược.
Khác với hôm qua là Đào Như Tuyết đã cho người dán hai thông báo. Một cái viết thông tin thu mua dược liệu, một cái ghi nhận đặt hàng đan dược. Ai muốn đặt hàng thì cần cung cấp dược liệu, ngoài ra hiện tại cửa hàng chỉ nhận đơn đan dược trên cấp 11.
Tình hình buổi chiều khá hơn một chút, nhờ kiến nghị của Đào Như Tuyết mà cửa hàng bắt đầu hạn chế đan dược bán ra, mỗi loại đều có một hạn mức cụ thể mỗi ngày.
Đến tối, tuy mức tiêu thụ kém hôm qua, nhưng vẫn đạt một nghìn tỷ tiền Tiên, vì hôm nay họ lại bán được hai viên Cự Thần Đan.
Lúc tính sổ sách, Đào Như Tuyết đưa một đơn đặt hàng cho Ngô Bình rồi nói: “Hôm nay cửa hàng nhận được đơn này, dược liệu đã có nên anh cứ làm luôn thôi”.
Ngô Bình nhìn qua thì thấy có 13 loại đan dược, trong đó khó nhất là đan dược đứng thứ 19 trên bảng Linh Đan, còn dễ nhất là một viên đan dược cấp 11.
“Toàn đan dược khó luyện chế đấy, mình sẽ thu phí thế nào?”
Đào Như Tuyết: “Họ chỉ lấy một viên đan dược thôi và trả giá bằng một nửa giá ngoài thị trường, số đan dược còn lại sẽ thuộc về chúng ta”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Như thế cũng hợp lý”.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, mấy ngày tới, anh phải giúp bọn em tăng tu vi, không ra ngoài em thấy lo lắm”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì à?”
Một hầu gái nói: “Lão gia, chiều này phu nhân ra ngoài mua đồ đã bị một công tử áo vàng trêu chọc, may mà người mình kịp báo danh là người của đan đường Lý Thị, không thì không biết đã có chuyện gì rồi”.
Ngô Bình sa sầm mặt nói: “Biết đó là ai không?”
Cô hầu gái: “Không ạ, nhưng nô tì nghe người xung quanh gọi đó là Lưu công tử, chắc là con hộ giàu có nào đó ở đây”.
Ngô Bình: “Lát anh sẽ đến hỏi thăm Lưu phủ”.
Anh vừa nói dứt câu thì có người vào báo có gia chủ của nhà họ Lưu xin gặp.
Ngô Bình đ ra ngoài thì thấy một công tử áo vàng bị trói đang quỳ dưới đất, cạnh đó là một người đàn ông trung niên đang bừng lửa giận.
Nhìn thấy Ngô Bình, ông tâ vội chắp tay hành lễ: “Lưu Tả tham kiến thầy Lý”.
Chương 2329: Mười hạt Thần Thông
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông đang làm gì vậy?”
Lưu Tả lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Thầy Lý, con trai tôi không biết trời cao đất dày là gì nên hôm nay đã bất kính với phu nhân của cậu. Tôi về nhà mới biết chuyện nên đã đánh cho nó một trận ngay, giờ thì lôi nó đến nhận tội, xin thầy Lý cứ trừng trị”.
Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, một viên đan dược của anh có thể bán ra với giá hàng trăm tỷ, có thể nói là không một ai ở cái đất Giang Nam Thành này oách hơn anh, vậy mà con trai ông ấy dám đắc tội với người này, đúng là chán sống rồi mà.
Cái khác thì không nói, nhưng chỉ cần Ngô Bình nói một câu là nhà họ Lưu bất kính với mình, đảm bảo ngay trong hôm nay sẽ có người san bằng nhà họ ngay, sau đó xách đầu của ông ấy đến giao cho Ngô Bình ở đan đường Lý Thị.
Ngô Bình nói: “Tôi cũng vừa mới biết chuyện xong, xem ra công tử nhà ta thường xuyên làm chuyện như vậy”.
Công tử áo vàng đang bị trói liên tục dập đầu xuống đất rồi run rẩy nói: “Thầy Lý, tiểu nhân biết lỗi rồi, tiểu nhân sẽ chịu phạt ạ”.
Ngô Bình hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em quyết định đi”.
Khi ấy, tên công tử áo vàng này chỉ buông những lời suồng sã, nhưng sau khi nghe Đường Tử Di báo thân phận thì đã chạy mất dép.
Đường Tử Di nói: “Nếu Lưu gia chủ đã chủ động đến xin lỗi thì mình bỏ qua chuyện này đi anh”.
Lưu Tả thở phào một hơi rồi nói: “Cảm ơn phu nhân khai ân. Nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng tha cho thằng súc sinh này được, khi về nhất định tôi sẽ trừng trị nó nghiêm khắc”.
Ngô Bình cũng chỉ cần thái độ này thôi, đó là phải biết thành khẩn nhận sai, làm được vậy thì anh sẽ bỏ qua.
Lưu Tả lấy một tờ giấy vàng ra rồi giơ lên cho Ngô Bình bằng hai tay: “Thầy Lý, đây là bảo bối mà tổ tiên Lưu Thị tôi để lại, nghe nói là sách về luyện đan của một đại năng đan đạo thời thượng cổ để lại, tổng cộng có bảy trang, tôi đang giữ một trang”.
Sách luyện đan là một cách truyền thừa của thầy luyện đan, chỉ có thầy luyện đan đủ kinh nghiệm và lai lịch thì mới có thể hiểu được sự kỳ diệu trong đó, nếu không đạt đủ điều kiện thì có cũng như không.
Ngô Bình nhận lấy thì thấy có một luồng sức mạnh kỳ diệu tiến vào trong cơ thể mình rồi lại trở ra. Ngay sau đó, tờ giấy đã hoá thành một điểm sáng rồi chui vào lòng bàn tay anh.
Điểm sang đó di chuyển đến trước bí thần rồi hoá thành một cảm ngộ ký ức tu hành. Các ký ức này có lợi rất nhiều cho Ngô Bình, vì nó là toàn bộ cảm nhận tu hành cùng kinh nghiệm từ tầng thứ nhất lên tầng thứ ba của Thần Thông.
Các kinh nghiệm này không dùng để tu hành, mà để giải quyết các vấn đề khó trong luyện đan. Đan dược do các thầy luyện đan luyện chế sẽ phù hợp với tu sĩ ở một cảnh giới nào đó, tác dụng của đan dược thường là đột phá cảnh giới hoặc củng cố tu vi. Nếu một thầy luyện đan có cảnh giới không đủ thì sẽ không thể luyện chế được một số đan dược nhất định. Nhưng nếu Ngô Bình có được những kinh nghiệm ở các cảnh giới này thì anh hoàn toàn có thể luyện chế đan dược cho các cảnh giới cao hơn.
Loáng cái, anh đã tiếp thu được kinh nghiệm của rất nhiều cảnh giới.
Lưu Tả mừng rỡ nói: “Thầy Lý có thể hấp thu sách luyện đan ngay được, quá đỉnh!”
Ngô Bình: “Thứ này rất quan trọng với tôi, cảm ơn ông”.
Lưu Tả: “Thầy Lý có thể tha mạng cho con trai tôi là Lưu Tả tôi cảm kích lắm rồi, đây chỉ là chút lòng thành thôi ạ”.
Ngô Bình cũng không định lấy không của người ta nên: “Tôi đã nhận thứ này của ông, sau này ông có thể nhờ tôi luyện chế cho ba lò đan dược bất kỳ”.
Lưu Tả kinh ngạc nói: “Thầy Lý, chuyện này…”
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, ông đáng nhận được mà”.
Lưu Tả nuốt nước miếng rồi dè dặt hỏi: “Tôi có thể xin một lò Cự Thần Đan cho con trai không?”
Ông ta đã nghe nói về Cự Thần Đan rồi, nó có giá những vài trăm tỷ lần! Ông ấy biết đây là một đòi hỏi rất quá đáng, nhưng vì con trai mình, ông ấy đành muối mặt đi xin vậy.
Ngô Bình cười nói: “Được chứ, tôi đang có sẵn Cự Thần Đan đây, tôi tặng ông hai viên nhé?”
Lưu Tả mừng rỡ nói: “Vâng, cảm ơn thầy Lý”.
Hai bố con họ vội hành lễ.
Nhà họ đi rồi, Lý Dược Sư mới không nhịn được nói: “Bố, hai viên Cự Thần Đan có giá cả sáu, bảy trăm tỷ, sao bố lại tặng cho họ?”
Ngô Bình: “Giá trị của tờ giấy họ tặng cho mình còn hơn hai viên đan dược ấy gấp nhiều lần”.
Lý Dược Sư sáng mắt lên nói: “Ghê thế cơ ạ!”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, mọi người đã quen với công việc của đan đường rồi nên bố sẽ đi có việc mấy hôm”.
Ngày kia sẽ diễn ra đại hội giao lưu cửu tông, anh và Thần Bằng sẽ đến Tiên Giới Nguyên Sử. Mục đích anh đi chuyến này là để thử tiếp xúc với đan dược trong năm thần lò. Nhưng trước khi đi, anh quyết định sẽ quay lại Thái Chân Động để tiến vào không gian thứ tám.
Thu xếp xong công việc gia đình, Ngô Bình đã quay lại Cửu Dương Cảnh bằng cánh cửa vận chuyển, sau đó lại từ đó đến Đại Ngũ Hành Giới.
Từ Cửu Dương Cảnh về vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ chín, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên không ngừng, thực lực rõ ràng mạnh hơn rất nhiều lần so với tu sĩ cùng cảnh giới ở đây.
Anh về tới vườn thuốc, Liễu Tam Tương cười nói: “Xem ra công tử lại đột phá rồi”.
Ngô Bình: “Tôi vừa tiến vào cảnh giới Thần Thông, ông Liễu, mấy nữa ông tới Cửu Dương Cảnh với tôi nhé?”
Liễu Tam Tương: “Cũng được, dù gì ở đây cũng nhàn nên chán lắm”.
Hắc Tướng cũng nói: “Chủ nhân, tiểu nhân cũng đi”.
Ngô Bình: “Cửu Dương Cảnh là thời không có duy độ cao, anh có thích ứng được không?”
Hắc Tướng: “Chủ nhân, tôi cũng từng đến đó rồi, chỉ vài hôm là quen thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, thế thì cùng đi”.
Băng Ngọc cũng cuống lên nói: “Công tử, mọi người đi rồi thì em phải làm sao? Hay cho em đi với nhé?”
Ngô Bình cười nói: “Cũng được, nhưng cô phải uống viên đan dược, không thì sẽ không thể chịu được sức ép ở đó”.
Băng Ngọc vui mừng nói: “Cảm ơn công tử”.
Sau đó, anh đã đến Thái Chân Động.
Ngô Bình vừa vào đã thấy tiếng của Uyển Nhi vang lên bên tai mình.
“Chúc mừng công tử đã đột phá lên Thần Thông, giờ công tử có thể vào tầng thứ tám của Thái Chân Động rồi”.
Ngô Bình: “Uyển Nhi, tầng này có công pháp tu hành của cảnh giới Thần Thông không?”
Uyển Nhi: “Truyền thừa của tầng thứ tám có bộ Thái Nhất Đạo Điển, bên trong có công pháp tu luyện của cảnh giới Thần Thông. Ngoài ra, tầng này có có một món bảo bối là Thái Nhất Đạo Phù”.
Ngô Bình: “Nội dung kiểm tra của tầng này là gì?”
Uyển Nhi: “Rất đơn giản, kiểm tra bí thần có đạt đến cấp truyền kỳ hay không”.
Ngô Bình cười nói: “Bí thần truyền kỳ ư? Nếu là bí thần chí tôn hoàng kim thì sao?”
Uyển Nhi: “Nếu thế thì có thể được đặc cách nhận thêm một phần thưởng nữa là mười hạt giống của Thần Thông Thái Cổ”.
Ngô Bình: “Thần Thông Thái Cổ ư?”
Uyển Nhi: “Đúng vậy, trật tự đại đạo trong mười Thần Thông Thái Cổ này có tính biệt lập nên chỉ có thể do một người hấp thu luyện hoá. Người đời sau không thể cảm ngộ được nên muốn có được chúng thì chỉ còn cách nhận truyền thừa qua hạt giống Thần Thông”.
Ngô Bình: “Thế tầng thứ chín thì sao? Khi nào tôi mới được vào đó?”
Uyển Nhi: “Hoàn thành xong kiểm tra ở tầng tám thì được vào tầng chín”.
Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Tầng này có gì?”
Uyển Nhi nói: “Anh sẽ nhận được một chìa khoá để mở kho báu, nhưng tu vi của anh phải đạt đến tầng thứ mười Thần Thông thì mới có cơ hội mở được”.
Ngô Bình: “Nội dung kiểm tra của tầng này là gì?”
Uyển Nhi cười nói: “Thái Nhất Môn có truyền thừa rất lớn, một trong số đó là gia trì đạo lực mà đại năng của các thời đại để lại, họ đã phong ấn chúng trong 12 đạo phù”.
“Anh chỉ cần hấp thu được ba đạo phù trong số đó là coi như qua vòng. Đương nhiên, nếu anh có thể hấp thu được nhiều hơn sẽ nhận được phần thưởng thêm”.
Chương 2330: 12 đạo lực, Thái Nhất Đạo Kiếm
Ngô Bình: “Phần thưởng thêm là gì?”
“Còn phải xem anh hấp thu được bao nhiêu sức mạnh, hấp thu càng nhiều thì phần thưởng càng quý”.
Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu thôi!”
Anh vừa nói dứt câu thì có một tia sáng quét qua cơ thể, sau đó Uyển Nhi nói: “Chúc mừng công tử, anh đã có bí thần bí tôn hoàng kim nên đã thông qua kiểm tra”.
Cô ấy vừa nói xong thì có một bộ sách và một đạo phù xuất hiện trước mặt Ngô Bình, đó chính là Thái Nhất Đạo Điển và một Thái Nhất Đạo Phù, Ngô Bình nhanh chóng nhận lấy ngay.
Ngay sau đó, mười hạt giống Thần Thông Thái Cổ to như nắm đấm đã xuất hiện. Ngoài mặt của các hạt giống này có phù văn do sức mạnh của trật tự ngưng tụ thành nên rất kỳ diệu.
Uyển Nhi: “Các hạt giống Thần Thông Thái Cổ này có thể giúp công tử cảm ngộ pháp thuật và ngưng tụ thần thông”.
Ngô Bình cất hạt giống đi rồi nói: “Vào tiếp không gian thứ chín thôi”.
Anh vừa nói xong thì không gian xung quanh đã thay dổi, 12 đao phù xuất hiện, chúng có màu sắc khác nhau và đang toả ra uy lực bức người.
Uyển Nhi nói: “Anh có thể chọn một đạo phù bất kỳ để nhận uy lực của nó”.
Ngô Bình hít sau một hơi rồi giơ tay lấy đại một cái, ngay sau đó đạo phù này đã hoá thành một tia sáng rồi chui vào đỉnh đầu anh, sau đó hoá thành một luồng sức mạnh lớn tiến vào cơ thể và thần hồn của Ngô Bình.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy vẫn ổn nên đã chỉ tiếp vào đạo phù thứ hai, quy trình ban nãy đã lặp lại.
Cứ thế, anh đã liên tục hấp thu mười đạo phù, bấy giờ mới thấy người mình hơi phồng lên, điều này chứng tỏ anh sắp đạt đến giới hạn rồi.
Anh chỉ tiếp vào một trong hai đạo phù còn lại, đạo phù thứ 11 rơi xuống, anh nhíu mày rồi thấy người mình đã đạt đến giới hạn, không thể hấp thu thêm sức mạnh được nữa.
Uyển Nhi nói: “Anh đã đạt đến giới hạn rồi, không thể hấp thu thêm được đâu, đừng mạo hiểm”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Chưa chắc”.
Anh uống một viên đan dược giúp tăng tiềm lực, khiến thực lực của anh tăng thêm một bậc trong thời gian ngắn.
Quả nhiên, vừa uống đan dược vào xong, cảm giác khó chịu ban nãy của Ngô Bình đã biến mất, sau đó anh chỉ tiếp vào đạo phù thứ 12 rồi hấp thu nốt sức mạnh của nó.
Sau khi hấp thu 12 đạo phù, một chiếc chìa khoá màu vàng đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình, nó dùng để mở kho báu của Thái Nhất Môn.
Uyển Nhi: “Công tử hãy giữ chiếc chìa khoá cẩn thận, ngoài ra anh đã hấp thu được 12 đạo phù nên sẽ nhận được phần thưởng cao nhất là Thái Nhất Đạo Kiếm”.
Cô ấy vừa nói dứt câu thì có một đường kiếm loé xuống rồi xuất hiện trước bí thần của Ngô Bình. Thanh đạo kiếm này là một loại sức mạnh rất lớn, nó có thể biến thành các loại binh khí khau nhau, ví dụ như kiếm bay hay lá chắn.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Kiếm tốt!”
Uyển Nhi: “Thái Chân Động đã hoàn thành sứ mệnh, sau khi công tử đi, nơi này sẽ đóng cửa vĩnh viễn”.
Ngô Bình nói: “Uyển Nhi, vậy là sau này chúng ta không thể gặp lại nữa à?”
Uyển Nhi cười nói: “Uyển Nhi chỉ là một ý chí ở đây thôi, nếu sau này công tử có thể kế thừa ngôi vị của Thái Nhất Môn thì Uyển Nhi sẽ rất vui mừng”.
Ngô Bình thở dài nói: “Tạm biệt”.
Sau đó, anh đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra ngoài và đứng bên ngoài Thái Chân Động. Cùng với đó là một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa lớn đã đóng lại mãi mãi, mặt đất lún xuống, Thái Chân Động chìm xuống dần, nước tăng lên và nơi đây đã biến thành một hồ nước.
Tiếng động ở đây đã làm kinh động tới Tả Thiên Thu và Mạc Thiên Sầu, thấy Thái Chân Động đã biến mất, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Huyền Bình, có chuyện gì thế?”, Mạc Thiên Sầu vội hỏi.
Ngô Bình đáp: “Chưởng môn, đệ tử đến đây định vào trong thì thấy cửa đã đóng. Đệ tử đang không biết vì sao thì nhìn thấy một bóng người bay từ trong ra, sau đó Thái Chân Động đã sụp đổ”.
Tả Thiên Thu cau mày: “Một bóng người ư? Lẽ nào người đó đã vào được tầng thứ chín và nhận được truyền thừa hoàn chỉnh rồi?”
Mạc Thiên Sầu tỏ vẻ khó tin: “Không thể nào! Đến Thái Chân Đại Đế cũng chỉ vào được tầng thứ bảy thôi, trên đời làm gì có ai vào được tầng thứ chín chứ?”
Tả Thiên Thu thở dài nói: “Dù có người vào tầng thứ chín hay không thì Thái Chân Động cũng sụp đổ rồi”.
Sau đó, ông ấy nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Huyền Bình, tiếc là con không thể đi tiếp được vì sau này không còn cơ hội nữa rồi”.
Không phải Ngô Bình không tin tưởng hai người này, chỉ là anh e có hậu hoạ, lỡ để lộ tin tức, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn cướp chiếc chìa khoá kia cùng các bảo bối của anh. Vì thế, sau khi ngẫm nghĩ anh quyết định sẽ không nói. Còn Tả Thiên Thu và Mạc Thiên Sầu thì đương nhiên anh sẽ không bạc đãi họ, sau này anh sẽ bù đắp cho họ sau.
Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, tất cả là do duyên phận, mất đi chưa chắc đã là chuyện xấu, có được cũng không hẳn là chuyện tốt”.
Tả Thiên Thu gật đầu: “Thái Chân Động mất thì cũng mất rồi, con đến đúng lúc lắm, ta và chưởng môn có việc quan trọng cần bàn với con đây”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Tả Thiên Thu: “Thái Chân Môn có truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng Đại Ngũ Hành Giới cũng chỉ là thế giới linh đài Đạo cảnh tầng thứ chín thôi, chúng ta cần phát triển tiếp, tốt nhất là có thể khai tông lập phái ở vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ mười”.
Ngô Bình: “Sư tôn và chưởng môn quyết định sẽ đi đâu ạ?”
Tả Thiên Thu: “Đến Tiên Giới Thái Ất, ở đó có rất nhiều khu vực chưa khai phá nên thích hợp với chúng ta”.
Ngô Bình: “Gia đình của đệ tử cũng vừa chuyển đến đó xong, theo đệ tử thấy thì đúng là nơi đó thích hợp với Thái Chân Môn”.
Tả Thiên Thu: “Muốn cắm rễ ở Tiên Giới Thái Ất thì cần có một người mạnh mẽ trấn thủ. Huyền Bình, thực lực của con đủ mạnh để làm được rồi đó”.
Ngô Bình đồng ý ngay: “Con sẽ nhận nhiệm vụ này”.
Tả Thiên Thu rất hài lòng: “Chúng ta sẽ cho một đệ tử đến đó trước, giờ chúng ta sẽ chính thức phong cho con làm trưởng lão đứng đầu của Thái Chân Môn, con sẽ phụ trách toàn bộ công việc của Thái Chân Môn ở Tiên Giới Thái Ất”.
Ngô Bình nói: “Sư tôn, thành lập một chi nhánh không phó, nhưng phát triển môn phái cần nhiều tài nguyên, mọi người định đưa con bao nhiêu ạ?”
Mạc Thiên Sầu cười nói: “Cậu cần bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Chi nhánh của ta cần phải tuyển chọn đệ tử ở khắp nơi nên sẽ cần chi tiêu nhiều. Có đệ tử rồi thì cần phải bồi dưỡng, khoản này cũng tốn không kém”.
Mạc Thiên Sầu: “Tôi sẽ đưa một nửa thu nhập của môn phái cho cậu, cậu thấy được chưa?”
Ngô Bình cười hỏi: “Một nửa là bao nhiêu ạ?’
Mạc Thiên Sầu: “Chúng ta là môn phái lớn nên cũng nhiều sản nghiệp, thu nhập mỗi năm cũng cỡ bốn, năm trăm tỷ tiền Tiên”.
Số tiền này không phải con số lớn với Ngô Bình, nhưng cái anh cần là thái độ của Mạc Thiên Sầu nên nói: “Vậy mỗi năm chưởng môn hay đưa cho đệ tử 200 tỷ, thiếu đâu thì đệ tử sẽ bù”.
Tả Thiên Thu nghiêm túc nói: “Huyền Bình, chuyện này rất quan trọng. Chỉ cần chúng ta có chỗ đứng vững chắc ở Tiên Giới Thái Ất thì sau này sẽ có tiền đồ tươi sáng”.
Ngô Bình: “Sư tôn, người có muốn đến đó luôn không ạ?”
Tả Thiên Thu cười đáp: “Rảnh thì ta sẽ đến, nhưng chuyện này không gấp được, cứ thực hiện dần dần thôi”.
Đúng lúc này, Ngô Bình đã cảm thây có gì đó là lạ, anh biết người lần trước lại đến truy sát mình rồi nên nói: “Sư tôn, chưởng môn, đệ tử phải ra ngoài có chút việc ạ”.
Dứt lời, anh biến mất luôn.
Mạc Thiên Sầu cười nói: “Hình như thực lực của cậu ấy không kém gì chúng ta nữa rồi”.
Tả Thiên Thu: “Cậu ấy đột phá ở Tiên Giới mà, sao chúng ta so được. Hơn nữa, ta cảm thấy bí mật của cậu ấy ngày càng lớn hơn rồi”.
Phía khác, Ngô Bình đã xuất hiện ở một vùng hoang vắng.
Anh chờ một lát thì đã có một tu sĩ thanh niên xuất hiện ở phía đối diện.