Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2336: Gặp ba người đẹp

Ngô Bình nhìn thấy con sư tử vàng ấy thì không hề sợ hãi, thậm chí lúc anh đi qua người nó còn giơ tay xoa đầu nó nữa.

Con sư từ khẽ gầm lên một tiếng, tuy không vui nhưng không có ý phản kháng, vì Ngô Bình đã thầm nói với nó là: “Tiểu sư tử, ngươi ăn nhiều đan dược đến mức hỏng hết cả người rồi, khi nào rảnh ta sẽ điều trị cho ngươi”.

Anh đi vào trong thì nhìn thấy có ba cô gái vô cùng xinh đẹp đứng đó, họ đều nhìn anh với vẻ thích thú.

Ba cô gái này đều mặc đồ màu trắng, dung mạo đẹp tuyệt trần, Ngô Bình nhìn thấy một cái là không thể dời mắt.

Đối diện với anh nhìn của anh, hai trong ba cô gái ngại ngùng quay đi, chỉ có cô đứng giữa bình thản nói: “Công tử tên gì?”

Ngô Bình: “Tại hạ là Ngô Bình”.

Cô gái này trông rất phóng khoáng, khí chất toát lên vẻ cao quý như một nữ hoàng, cô ấy nói: “Công tử đã lấy được ba thẻ tím thì chứng tỏ thực lực và trí tuệ đều vô song”.

Ngô Bình nói: “Quá khen, tôi đến là vì nghe nói ở đây có một lò luyện đan thượng cổ và một ruộng thuốc. Vì tính tò mò nên muốn đến xem sao”.

Cô gái cười nói: “Công tử muốn xem chúng thì buộc phải được cả ba chúng tôi cho phép đã”.

Ngô Bình gẩy mũi nói: “Vậy các cô có đồng ý không?”

Cô gái không trả lời mà hỏi ngược lại: “Công tử là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ư?”

Ngô Bình: “Ừm, tạm thời là vậy”.

Cô gái cười hỏi: “Tại sao lại là tạm thời? Lẽ nào sau này không phải nữa ư?”

Ngô Bình: “Sau này tôi sẽ là thầy luyện đan Thất hoặc Bát Tử Đỉnh”.

Cô gái ngẩn ra, Bát Tử Đỉnh!

Cô gái ở bên trái có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, dáng người yểu điệu, đôi mắt trong như nước, cô ấy khẽ hỏi: “Công tử là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thì chắc chắn đã luyện chế rất nhiều đan dược phi phàm đúng không?”

Ngô Bình: “Có thể coi là vậy”.

Nói rồi, anh lấy một viên Cự Thần Đan ra. Trông thấy viên đan dược này, cả ba cô gái đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô gái đứng bên phải trông rất đoan trang hỏi: “Đây là Cự Thần Đan ư?”

Ngô Bình: “Cô nương thật tinh mắt, nó chính là Cự Thần Đan”.

Cô gái bên phải cảm thán: “Cách đây không lâu, có hai viên Cự Thần Đan bán đấu giá được 500 tỷ, lẽ nào chính là nó?”

Ngô Bình: “Đúng vậy”.

Ba cô gái nhìn nhau cười, cô đứng giữa nói: “Công tử muốn xem lò luyện thượng cổ thì cũng được, nhưng xem xong thì anh phải luyện chế vài lò đan dược giúp chị em chúng tôi, được không?”

Ngô Bình: “Được thôi, nhưng các cô phải tự chuẩn bị dược liệu”.

Cô gái: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình: “Chỉ cần có dược liệu thì tôi luyện đan lúc nào cũng được”.

Cô gái ở giữa nói: “Chúng tôi còn chưa kịp giới thiệu. Tôi là Nguyệt Thanh Ảnh, bố tôi là gia chủ của nhà họ Nguyệt ở Thần Châu”.

Thần Châu! Ngô Bình thầm thấy ngạc nhiên, vì anh từng nghe Bằng Thần nhắc tới nơi này. Tiên Giới Nguyên Sử có một nơi rất thần bí, tu sĩ ở đó mạnh hơn tu sĩ ở bên ngoài rất nhiều, tài nguyên ở nơi này cũng phong phú hơn bên ngoài. Đó chính là Thần Châu, một nơi được coi là vùng đất trù phú nhất của Tiên Giới Nguyên Sử.

Thần Châu do ba gia tộc quản lý, đó là Nguyệt Thị, Lôi Thị và Khương Thị. Ba gia tộc này đều rất lớn mạnh, họ chiếm phần lớn tài nguyên và là nơi mà Ngạo Thế Đan Tông không thể so bì.

Ngô Bình: “Ra là Nguyệt cô nương, hân hạnh”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Sau này công tử có thể thường xuyên đến Thần Châu chơi”.

Cậu nói này có nghĩa là cô ấy đã cho cả hai cơ hội để trở nên thân thiết hơn.

Cô gái bên trái cười nói: “Công tử, tôi là Hà Tử Trần, xuất phân từ Hà Thị ở Thiên Nguyên, gia tổ là một trong các nguyên lão”.

Thiên Nguyên là một nơi gần như có thể sánh ngang với Thần Châu, nghe nói là nơi mà Tiên Giới Nguyên Sử gần với thiên đạo nhất nên đã sinh ra rất nhiều thiên kiêu.

Ngô Bình: “Hà cô nương, tôi nghe danh Thiên Nguyên đã lâu, nếu có cơ hội thì chắc chắn sẽ đến”.

Cô gái bên phải cười nói: “Tôi là Lý Thuần Như, đến từ Lý Thị ở Đông Hải, bố tôi là chưởng môn của Tiên Kiếm Môn”.

Ngô Bình thầm nghĩ lại thêm một thế lực lớn nữa, Đông Hải cũng thần bí và lớn mạnh hệt như Thiên Nguyên, mà mạnh nhất ở đó là Tiên Kiếm Môn. Thực lực của kiếm tiên ở đó rất mạnh”.

Ngô Bình không ngờ thế lực đứng sau cả ba cô gái này đều lớn như vậy.

“Tôi cũng đã nghe đại danh của Tiên Kiếm Môn rồi, hân hạnh!”, Ngô Bình nói.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, lò luyện ở chỗ tôi, mời!”

Cô ấy vung tay lên, một lò luyện cao 20 mét đã xuất hiện ở phía trước. Bên ngoài lò có khắc các đường vân trận pháp kỳ diệu, khí tức mạnh mẽ của nó khiến Ngô Bình cũng phải vô thức lùi lại.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đây là… lò luyện đan Đạo cảnh!”

Lò luyện cũng có thứ bậc, nhưng khác biệt lớn nhất giữa chúng là lò luyện phi Đạo cảnh và lò luyện đan Đạo cảnh.

Lò luyện đan Đạo cảnh có thể luyện chế ra trật tự đại đạo nên vô cùng chân quý, đến Ngạo Thế Đan Tong cũng không có lò luyện kiểu này, vì rất khó để tạo ra nó.

Đương nhiên lò luyện Đảo cảnh cũng có thể luyện chế ra đan dược đại đạo.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử, trong lò luyện này đã có một viên đan dược, anh có thể lấy nó ra được không?”

Ngô Bình tỏ vẻ đắn đo rồi nói: “Tạm thời tôi chưa làm được, muốn lấy viên đan dược kia ra thì tôi cần luyện đến cảnh giới Thần Anh đã”.

Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Cảnh giới Thần Anh thì có thể lấy ra được ư?”, cô ấy cứ tưởng chỉ có thầy luyện đan Đạo cảnh thì mới làm được.

Ngô Bình gật đầu: “Chỉ cần đến cảnh giới ấy là tôi lấy được”.

Nguyệt Thanh Ảnh cảm thán: “Xem ra thực lực của công tử đã đạt đến trình độ đáng kinh ngạc rồi, đây là điểm giới hạn trong mỗi bước tu luyện, Thần Châu chúng tôi chỉ có vài người được như công tử thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Quá khen!”

Nguyệt Thanh Ảnh lại vung tay lên, một lò luyện cao hơn ba mét khác lại xuất hiện. Chất lượng của lò này vẫn tốt hơn tất cả lò mà Ngô Bình có.

Anh sáng mắt lên nói: “Lò tốt, tuy không bằng lò Đạo cảnh, nhưng cũng không kém hơn là bao”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử, anh hãy dùng lò này rồi luyện chế vài đan dược giúp chúng tôi”.

Ngô Bình: “Được”.

Lý Thuần Như vung tay lên, một cánh cửa màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người, cô ấy nói: “Công tử, đây là ruộng thuốc của tôi, sau cánh cửa này có một không gian, dược liệu đều ở trong đó”.

Dứt lời, cô ấy lấy một phương thức luyện chế ra rồi nói: “Mời công tử xem”.

Ngô Bình cầm lấy xem rồi nói: “Đây là đan dược cấp 12, tôi luyện được”.

Lý Thuần Như lập tức bước vào cánh cửa, ngay sau đó đã lấy đủ dược liệu mang ra cho Ngô Bình để anh luyện đan luôn.

Ngô Bình tìm một căn phòng yên tĩnh rồi bắt tay vào làm.

Ba cô gái đã sang phòng khác chờ, để tránh làm phiền anh.

Nguyệt Thanh Ảnh cười hỏi: “Các chị em, mọi người thấy Ngô công tử thế nào?”

Lý Thuần Như nói: “Chị, em thấy được lắm. Anh ấy không khiến em ghét chút nào cả, hơn nữa em còn thích khí chất của anh ấy. Chỉ không biết con người anh ấy thế nào”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Muốn biết nhân phẩm thì dễ thôi, chúng ta vẫn còn một bảo bối mà”.

Hà Tử Trần cười nói: “Đúng, hiếm có ai trên đời không động lòng với nó, hơn nữa tu vi càng cao thì càng dễ giao động”.
Chương 2337: Quyết định của ba người đẹp

Ngô Bình tập trung luyện đan, nửa tiếng sau, anh đã cầm ba viên đan dược ra ngoài rồi cười nói: “Tôi đã luyện chế xong Hạo Thiên Đan rồi”.

Ba cô gái đều đứng lên nhìn, Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên, cô ấy nhận lấy viên đan dược rồi khen ngợi: “Tài luyện đan của công tử đúng là phi thường, mới lò đầu đã cho ra đan dược thượng thượng phẩm rồi”.

Ngô Bình: “Nếu tôi luyện lại thì sẽ có cơ hội đạt đến cực phẩm”.

Lý Thuần Như cười nói: “Vậy phiền công tử một lát nữa luyện lại giúp chúng tôi một lò”.

Ngô Bình: “Được”.

Hà Tử Trần: “Công tử vừa luyện đan xong nên chắc cũng mệt rồi, mời đến đại điện nghỉ ngơi”.

Ba cô gái mời Ngô Bình vào trong một phòng khách mang phong cách cổ xưa. Vừa vào, Ngô Bình đã thấy ở ngay giữa căn phòng có một cuốn sách lụa đang toả ra khí tức thiên đạo”.

Ngô Bình hỏi: “Các cô nương, đây là thứ gì?”

Nguyệt Thanh Ảnh đáp: “Đây là một thánh chỉ mà năm xưa Thiên đế để lại. Thánh chỉ này kết nối với đại đạo, chỉ cần viết tên của mình lên đó thì sẽ nhận được sắc phong của trời đất và trở thành cường giả Đạo cảnh tầng thứ ba trở lên”.

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Còn có món bảo bối này nữa ư?”

Nguyệt Thanh ảnh: “Đây là bảo bối của gia tộc, chúng tôi không thể sử dụng, mà chỉ có thể hưởng khí tức toát ra từ nó thôi”.

Ba cô gái nói xong thì đều lần lượt lấy cớ có việc để rời đi.

Ngô Bình nhìn thánh chỉ đó mà thấy Thiên đế thật phi thường, chỉ một thánh chỉ mà có thể khiến người ta đột phá đại đạo, vậy cảnh giới của Thiên đế phải đến trình độ nào rồi? Tầng thứ mười Đạo cảnh hay còn cao hơn?

Nhưng anh không hề có suy nghĩ chiếm nó làm của riêng, dẫu sao đây cũng không phải đồ của anh.

Tại một căn phòng khách, Lý Thuần Như nói: “Chị đoán xem Ngô công tử có lấy pháp chỉ đi không? Dẫu sao nếu có nó thì anh ấy có thể đột phá Đạo cảnh mà, một lợi ích tốt như vậy đến mình còn không từ chối được nữa mà”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ai mà biết được, hi vọng anh ấy sẽ không khiến chúng ta thất vọng”.

Ngô Bình ngồi uống trà trong phòng khách, thấy các cô gái vẫn chưa quay lại, anh quyết định lấy lò luyện đan ra rồi tiếp tục luyện lò Hạo Thiên Đan thứ hai. Lần này, anh đã có kinh nghiệm từ lần trước nên đã cho ra thành phẩm là đan dược cực phẩm.

Hạo Thiên Đan là đan dược cấp 12, tác dụng của nó là giúp tu sĩ cảnh giới Thần Thông có thể cảm nhận được sức mạnh của thiên đạo rồi tạo dựng nền móng để chính thức tiến vào cảnh giới này.

Nửa tiếng sau, ba cô gái mới trở lại, thấy Ngô Bình đang luyện đan, họ nhìn nhau rồi mỉm cười.

Một lát sau, Ngô Bình đã luyện đan xong, thành quả là ba viên đan dược cực phẩm.

Nguyệt Thanh Ảnh nghiêm túc nói: “Trình độ của công tử chắc chắn đã vượt qua cấp Lục Tử Đỉnh rồi”.

Ngô Bình cũng không giấu giếm: “Lúc kiểm tra ở môn phái, tôi đã là thầy luyện đan Kim Đỉnh rồi. Nhưng tông chủ sợ tôi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế dễ khiến người ta sinh lòng ghanh ghét nên mới tuyên bố ra ngoài tôi là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.

Hà Tử Trần hô lên: “Thầy luyện đan Kim Đỉnh ư! Trong lịch sử chưa từng có thầy luyện đan nào đạt đến cấp này cả, công tử đúng là thiên kiêu trong các thiên kiêu”.

Ngô Bình: “Hà cô nương quá khen rồi!”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử đã vượt qua thử thách của chúng tôi, sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau”.

Ngô Bình: “Đương nhiên”.

Mục đích anh đến đây là vì lò luyện đan và vườn thuốc nên hỏi luôn: “Lý cô nương, tôi thường xuyên cần dùng đến dược liệu, có thể cho tôi xem ruộng thuốc của cô được không?”

Lý Thuần Như cười đáp: “Được chứ, miễn không phải cô phẩm thì công tử muốn lấy dược liệu nào cũng được”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ không lấy không của cô đâu, thế này đi, sau này cô cần luyện chế đan dược gì thì cứ bảo tôi, nếu làm được thì tôi sẽ không từ chối”.

Lý Thuần Như sáng mắt lên, cô ấy biết mình hời to rồi nên nói: “Công tử không cần khách sáo vậy, riêng sáu viên Hạo Thiên Đan này cũng rất có giá trị rồi. Đương nhiên sau này chắc chắn tôi vẫn sẽ đến làm phiền công tử, ai bảo anh là thầy luyện đan Kim Đỉnh cơ chứ”.

Ngô Bình mỉm cười rồi cùng vào ruộng thuốc với Lý Thuần Như, để xem có dược liệu nào mình cần hay không.

Không gian trong ruộng thuốc khá rộng, cũng không biết có bao nhiêu cây dược liệu nhưng Ngô Bình nhìn thì thấy linh dược, chân dược đều đủ cả. Anh không hề tham lam, mỗi khi gặp dược liệu hiếm cũng chỉ hái một, hai cây thôi.

Hai người đang hái thuốc trong ruộng thì Hà Tử Trần cười nói: “Chị, nếu Nguyệt Thị biết chị tìm được một chàng rể là thầy luyện đan Kim Đỉnh, chắc người trong gia tộc sẽ cười không khép miệng lại được đâu nhỉ”.

Nguyệt Thanh Ảnh liếc xéo cô ấy: “Em thì không chắc? Hà Thị ở Thiên Nguyên mà biết em sắp lấy một thầy luyện đan Kim Đỉnh chắc sẽ đánh trống khua chiêng để cả Thiên Nguyên đều biết”.

Hà Tử Trần phì cười: “Chưa gì đã bàn tới chuyện cưới xin rồi, ai biết công tử có ưng mình hay không”.

Nguyệt Thanh Ảnh thở dài nói: “Chị thấy hình như anh ấy không có hứng thú với chúng ta, mà chỉ thích lò luyện đan với ruộng thuốc thôi”.

Hà Tử Trần ưỡn ngực ra nói: “Chúng ta có cả sắc lẫn vóc, trừ khi anh ấy bị mù, không thì chắc chắc cũng thích chị em chúng mình”.

Nguyệt Thanh Ảnh chán nản nói: “Thần Châu, Thiên Nguyên, Đông Hải đều đang đối mặt với nguy cơ lớn, nếu Ngô công tử thành người của mình thì biết đâu chúng ta lại có cơ hội trở mình”.

Hà Tử Trần: “Chị, khi nào đại hội giao lưu kết thúc, em định mời công tử đến Thiên Nguyên chơi”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Đến Thần Châu đã, chị là lớn nhất đấy”.

Hà Tử Trần bĩu môi: “Được rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em và Thuần Như về nhà trước đi, chờ bên chị xong thì chị sẽ dẫn công tử đến chỗ em”.

Hà Tử Trần nói: “Chị mời công tử đến Thần Châu là có mục đích gì à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên là để chinh phục anh ấy! Người đàn ông của Nguyệt Thanh Ảnh phải là kiểu như Ngô công tử, nếu lần này chúng ta để vụt mất anh ấy thì mai này không còn cơ hội nữa đâu. Thần Châu có rất nhiều tài nguyên, nếu anh ấy lấy chị thì sẽ được hưởng toàn bộ tài nguyên của Nguyệt Thị, chị tin anh ấy sẽ động lòng”.

Hà Tử Trần: “Chị đừng tự tin quá, công tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh đấy. Sau này, anh ấy còn là Thất Kim Đỉnh, Bát Kim Đỉnh hay thậm chí là Thập Kim Đỉnh đấy”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Cho nên chúng ta phải tranh thủ tóm được anh ấy trước khi anh ấy mạnh mẽ hơn”.

Hà Tử Trần gật đầu: “Thiên tổ bảo bọn mình đến đây để tìm cơ duyên lớn, lẽ nào chính là Ngô công tử?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Giờ xem ra thì khả năng cao là vậy rồi, nếu đã là cơ duyên lớn thì biết đâu lại giúp chúng ra vượt qua được nguy cơ”.

Hơn một tiếng sau, Ngô Bình và Lý Thuần Như mới ra ngoài. Ngô Bình đã hái hơn một nghìn cây dược liệu, anh định đưa cho Lý Thuần Như một ít tiền nhưng cô ấy không nhận, ngoài ra còn để lại phù thư và bảo sau này nếu cần thì anh cứ đến mà lấy.

Thấy họ đã ra, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh nên nhất định có thể luyện chế được đan dược này”.

Dứt lời, cô ấy đưa phương thức thứ hai cho Ngô Bình.

Đó là một loại đan dược cấp 15, độ khó của đan dược này cao hơn cấp 12 rất nhiều.

Ngô Bình nhìn xong thì nói: “Để tôi thử”.

Đan dược này dùng toàn chân dược, trong đó dược liệu cao cấp nhất là một chân dược cấp tám.

Ngô Bình luyện đan trên núi, còn người dưới núi thì đang lo sốt vó, không biết tại sao mãi không thấy Ngô Bình đâu, hay anh bị ba tiên tử kia giữ lại rồi?

Nhóm Cát Giai vẫn đang chờ Ngô Bình, thấy lâu quá rồi, Vũ Đại Cường cười nói: “Xem ra sư huynh sẽ qua đêm trên núi luôn rồi, he he, sư huynh oách thật! Đúng là khiến Đan Tông ta mở mày mở mặt!”
Chương 2338: Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm

Cát Giai cảm thán nói: “Ngô huynh đúng là thần nhân, ba người đẹp cực phẩm chắc đều bị anh ấy chinh phục hết rồi”.

Diệp Tử Vi thấy chơi chua sót nói: “Chưa chắc sư huynh đã thích họ đâu”.

Cát Giai tròn mắt nói: “Diệp sư muội, em có biết ba cô ấy có lai lịch thế nào không?”

Diệp Tử Vi: “Họ thì có lai lịch lớn đến đâu chứ?”

Cát Giai: “Họ đến từ Thần Châu, Thiên Nguyên và Đông Hải đấy! Ba nơi ấy được coi là ba vùng phúc địa ở Tiên Giới Nguyên Sử”.

Diệp Tử Vi không có hiểu biết rộng nhưng cũng từng nghe nói đến ba nơi này nên biết đó đều là những nới đỉnh cấp.

Vũ Đại Cường hết lời khen ngợi: “Nếu sư huynh chinh phục được hết cả ba cô thì là rể quý của ba nơi rồi, thế thì oách phải biết!”

Chu Vũ Linh nói: “Có thể khiến ba thiên chi kiêu nữ vừa gặp đã yêu thì chỉ chứng tỏ là sư huynh nhà mình xuất sắc hơn họ. Nhưng xuất thân của sư huynh lại kém họ nên chắc họ thích anh ấy vì tiềm lực”.

Cát Giai: “Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đúng là rất khiến người ta ngưỡng mộ, hơn nữa Ngô huynh vẫn còn không gian để trưởng thành, sau này khéo còn là thầy luyện đan Thất hay Bát Tử Đỉnh cũng nên”.

Đúng lúc này, có một người đàn ông áo trắng cưỡi trên một đám mây màu đỏ bay qua đỉnh núi, nha hoàn dưới núi thấy thế thì vội nói: “Công tử, anh chưa tham gia khảo hạch…”.

Người đàn ông áo trắng dắt một quả hồ lô trên eo rồi cười nói: “Bổn công tử muốn đi đâu thì đi, ai dám thử thách tôi!”

Nói rồi, anh ta đã bay lên đỉnh núi.

Nhóm Nguyệt Thanh Ảnh đang trò chuyện với nhau, thấy có người xông vào, họ đều tỏ vẻ lạnh lùng.

Đám mây màu đỏ đáp xuống viện, người đàn ông áo trắng bước xuống rồi mỉm cười nói với ba cô gái: “Chào ba cô nương xinh đẹp tuyệt trần, tại hạ vừa gặp đã thấy rung động đến mất kiểm soát rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Anh có biết tự ý xông vào đây sẽ có hậu quả thế nào không?”

Người đàn ông thờ ơ hỏi: “Hậu quả gì? Tôi là người không sợ trời, cũng chẳng sợ đất”.

“Thế ư?”, Hà Tử Trần khẽ vỗ tay vài cái, một ảo ảnh khổng lồ đã rơi từ trên cao xuống, ảo ảnh đó mặc kim giáp, khí tức đáng sợ toả ra khiến người ta thấy bất an.

Người đàn ông kia vẫn bình thản nói: “Oa, cự linh kim giáp của Thiên Nguyên à? Ha ha, khá đấy, nhưng nó không doạ được tôi đâu”.

Dứt lời, anh ta vỗ vào quả hồ lô, nó lập tức bắn ra chín đường kiếm quang về phía cự linh kia.

Hà Tử Trần thấy thế thì hét lên: “Thiên Hạ Cửu Kiếm! Anh là người của Kiếm Sơn!”

Người đàn ông: “Tại hạ là Chu Nguyên Thông của Kiếm Sơn”.

Lý Thuần Như điểm một ngón tay, ba đường kiếm quang bay ra từ phía sau rồi vút lên cao, cô ấy lạnh lùng nói: “Thiên Hạ Cửu Kiếm thì sao? Tôi có Thiên Thượng Tam Kiếm đây này!”

Ba đường kiếm ấy vừa xuất hiện, chín đường kiếm lúc trước đã run lên và hoàn toàn bị áp chế.

Người đàn ông Chu Nguyên Thông sững người rồi hoảng loạn thu đường kiếm lại rồi nói: “Cô là người của Tiên Kiếm Môn!”

Lý Thuần Như: “Đúng thế”.

Chu Nguyên Thông thở dài nói: “Thiên Thượng Tam Kiếm đúng là lợi hại! Năm xưa, Tam Giới Kiếm Đế đã dành cả đời để tạo ra 13 đường kiếm và chia thành Thiên Hạ Cửu Kiếm, Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Ngoại Nhất Kiếm. Kiếm Sơn của chúng tôi đã có Cửu Kiếm, Tam Kiếm thì rơi vào tay Tiên Kiếm Môn các cô, chỉ có Nhất Kiếm mạnh nhất thì không biết đang ở đâu”.

Nói đến đây, anh ta chợt bật cười: “Hôm nay không chỉ được gặp người đẹp, mà còn lấy được Thiên Thượng Tam Kiếm, đúng là hên”.

“Anh nói cái gì?”, Lý Thuần Như cau mày: “Anh định cướp Tam Kiếm của tôi ư?”

Chu Nguyên Thông nhìn cô ấy rồi nói: “Đông Hải để cô mang Thiên Thượng Tam Kiếm rời khỏi đó đúng là sơ suất, ha ha, người đẹp, mau giao Tam Kiếm ra đây thì lát tôi sẽ nhẹ tay với cô một chút”.

Trông thấy vẻ tà ác cùng lời nói suồng sã của Chu Nguyên Thông, Lý Thuần Như tức đến mức tái mặt rồi phẫn nộ nói: “Chết đi!”

Cô ấy điểm tay, ba đường kiếm lại bay ra rồi tấn công Chu Nguyên Thông.

Anh ta cười lớn, rút một cái vỏ kiếm ra rồi bay lên cao.

Ba đường kiếm đáng sợ như bị hút vào trong bao kiếm kia.

Thấy thế, Lý Thuần Như ngẩn ra rồi tức tối nói: “Anh có biết mình sẽ lãnh hậu quả thế nào khi cướp Thiên Thượng Tam Kiếm của tôi không?”

Chu Nguyên Thông thờ ơ nói: “Hậu quả chính là tôi sẽ có cả Tam Kiếm và Cửu Kiếm, sau đó thống nhất kiếm đạo trong thiên hạ”.

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Sau này Thần Châu, Thiên Nguyên và Đông Hải sẽ không tha cho Kiếm Sơn”.

“Thế à? Một khi gia tổ chúng tôi lĩnh ngộ thêm được Thiên Thượng Tam Kiếm thì ba nhà các cô cũng chẳng là gì đâu”.

Vào lúc Chu Nguyên Thông đang đắc ý thì có một nắm đấm xuất hiện sau lưng anh ta.

Cảm nhận được luồng sát khí ấy, anh ta vội né đi. Song, vỏ kiếm của anh ta đã biến mất, thay vào đó là một thanh đoản kiếm bình thường.

Anh ta biến sắc mặt rồi gào lên: “Đáng chết!”

Lúc này, Ngô Bình đang cầm vỏ kiếm rồi đứng cạnh nhóm Nguyệt Thanh Ảnh.

Thì ra, anh vừa luyện đan xong thì cảm thấy có người đang gây rối bên ngoài nên ra xem, sau đó vừa hay chứng kiến cảnh người đàn ông này dùng vỏ kiếm để thu ba đường kiếm của Lý Thuần Như vào.

Lý Thuần Như đang rất cuống, anh biết kiếm quang này rất quan trọng với cô ấy, vì thế đã thi triển một môn pháp thuật để đánh tráo cái vỏ kiếm kia.

Lý Thuần Như mừng rỡ: “Công tử, mau đưa vỏ kiếm cho tôi”.

Ngô Bình đưa luôn cho cô ấy, Chu Nguyên Thông gầm lên rồi tiếp tục tung chín đường kiếm ra.

Trong lúc hấp tấp, anh ta chỉ muốn giết Ngô Bình nên đã quên mất là Lý Thuần Như đã có vỏ kiếm trong tay.

Chu Nguyên Thông vừa tung chiêu, Ngô Bình đã cảm thấy có một luồng uy áp rất mạnh ập tới nên đã nắm lấy một lá bùa.

Đúng lúc này, Lý Thuần Như chợt niệm một đoạn chú, sau đó giơ vỏ kiếm lên cao, một sức hút xuất hiện rồi hấp thu hết chín đường kiếm của Chu Nguyên Thông vào.

Ngay sau đó, bàn tay khổng lồ của cự linh kim giáp đáp xuống rồi túm lấy Chu Nguyên Thông, anh ta ra sức giãy giụa nhưng không thoát ra được.

Nguyệt Thanh Ảnh cười lạnh: “Chu Nguyên Thông, giờ anh còn đắc ý được nữa không?”

Chu Nguyên Thông xám xịt mặt mày, anh ta không ngờ là Ngô Bình đã xuất hiện rồi phá hỏng chuyện tốt của mình nên quát: “Các người mà làm gì tôi thì Kiếm Sơn sẽ không để yên đâu”.

Lý Thuần Như mỉm cười lắc vỏ kiếm trong tay rồi nói: “Tôi có được Thiên Hạ Cửu Kiếm rồi thì Kiếm Sơn các người chẳng còn lá cái thá gì đâu! Thiên Hạ Kiếm Trận của các người cũng sẽ dễ dàng bị phá thôi”.

Chu Nguyên Thông nhăn mặt, nhất thời không thể phản bác.

Ngô Bình hỏi: “Người này có lai lịch thế nào?”

Lý Thuần Như: “Anh ta là truyền nhân của Kiếm Sơn, tầm ảnh hưởng của họ về kiếm đạo chỉ thua mỗi Tiên Kiếm Môn thôi nên luôn bị chúng tôi chèn ép. Không biết tại sao anh ta lại biết tôi mang Thiên Thượng Tam Kiếm đến đây nên mới chạy tới cướp”.

Cô ấy nhìn vỏ kiếm trong tay rồi cười nói: “Nhưng tình thế đảo ngược rồi, tôi đã có Thiên Hạ Cửu Kiếm, giờ Kiếm Sơn như cá nằm trên thớt với chúng tôi rồi’.

Nguyệt Thanh Ảnh vung tay lên, cự linh kim giáp đã mang Chu Nguyên Thông đi.

Lý Thuần Như cảm kích nói với Ngô Bình: “Nếu không có công tử ra tay thì tôi thảm rồi, nếu để mất Thiên Thượng Tam Kiếm thì tôi sẽ bị các trưởng lão xử tử mất”.

Ngô Bình: “Gì mà nghiêm trọng thế?”

Lý Thuần Như: “Tiên Kiếm Môn chúng tôi mới lĩnh ngộ được một phần của Thiên Thượng Tam Kiếm thôi, nếu để mất nó thì coi như mất luôn tương lai, chẳng mấy nữa sẽ bị Kiếm Sơn nuốt trọn”.

Ngô Bình: “Ba đường kiếm này có gì thần kỳ?”

Lý Thuần Như nói: “Công tử, anh đã cứu tôi và cả Tiên Kiếm Môn. Mấy ngày tới, công tử có thể lĩnh ngộ Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm ở đây”.
Chương 2339: Lĩnh ngộ kiếm đạo

Ngô Bình thoáng vẻ ngạc nhiên nói: “Thiên Thượng Tam Kiếm là chí bảo của Tiên Kiếm Môn, sao tôi có thể lĩnh ngộ được chứ?”

Lý Thuần Như khẽ thở dài nói: “Chẳng giấu gì công tử, thật ra Tiên Kiếm Môn mới lĩnh ngộ được một kiếm thôi, còn hai kiếm sau mới lĩnh ngộ được phần ngoài. Mỗi khi học được một trong ba kiếm thì uy lực đều tăng lên gấp nhiều lần. Uy lực của cả ba kiếm mạnh hơn uy lực riêng của từng loại rất nhiều, nhưng hàng nghìn năm nay, chưa một ai ở Tiên Kiếm Môn chúng tôi có thể lĩnh ngộ nổi đến hai kiếm, chứ đừng nói là ba”.

Ngô Bình: “Nên Lý cô nương muốn để tôi thử ư?”

Lý Thuần Như gật đầu: “Đúng thế, công tử có tư chất hơn người, là thiên kiêu tuyệt thế. Nếu công tử thử, khéo lại lĩnh ngộ được kiếm thứ hai”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lý cô nương, nếu tôi học được kiếm thứ hai hay thậm chí là ba thì Tiên Kiếm Môn có gây bất lợi cho tôi không?”

Lý Thuần Như cười nói: “Công tử yên tâm, chắc chắn sẽ không có chuyện đó, tôi có thể đảm bảo”.

Ngô Bình: “Tôi tin cô”.

Sau đó, anh nhận lấy vỏ kiếm rồi nói: “Các cô nương, tôi cần một nơi để lĩnh ngộ”.

Rõ ràng nơi này không thích hợp để lĩnh ngộ kiếm đạo, vì vừa ồn ào vừa dễ bị người ngoài nhìn trộm.

Nguyệt Thanh Ảnh vung tay lên, một cánh cửa màu tím xuất hiện, sau cánh cửa có làn khói mờ, không biết là nơi nào.

Cô ấy cười nói: “Công tử, sau cánh cửa này là Động Thiên Linh Bảo, đó là địa bàn của tộc tôi, công tử vào đó tu luyện thì sẽ không sợ bị ai quấy rầy”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.

Sau đó, anh cầm theo vỏ kiếm rồi bước qua cánh cửa rồi biến mất.

Ngô Bình đi vào đó rồi, Hà Tử Trần mới hỏi: “Thuần Như, em đoán công tử có thành công không?”

Lý Thuần Như: “Cả nghìn năm qua, biết bao thiên kiêu của Tiên Kiếm Môn đều thất bại. Tuy công tử rất phi phàm, nhưng muốn lĩnh ngộ hết ba kiếm thì chắc cũng rất khó. Song, dù chỉ có một tia hi vọng thì em vẫn muốn thử”.

Hà Tử Trần: “Nếu công tử có thể lĩnh ngộ hai hoặc ba kiếm thì chị sẽ mời anh ấy vào Thiên Khuyết để lĩnh ngộ tuyệt học vô thượng ở đó”.

Lý Thuần Như cười nói: “Tử Trần, tất cả truyền thừa của Thiên Nguyên đều từ Thiên Khuyết mà ra, họ có đồng ý có thế lực khác học không?”

Hà Tử Trần: “Hà Thị được phép có ba ngoại lệ nên họ không thể phản đối được đâu”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ba ngoại lệ rất quý đó, chắc chắn sẽ có người trong Hà Thị không đồng ý, dẫu sao ai cũng muốn giành được suất này mà, vậy mà em lại dành cho người ngoài”.

Hà Tử Trần cười nói: “Nếu em lấy anh ấy thì anh ấy là rể của nhà họ Hà rồi chứ có phải người ngoài đâu”.

Nguyệt Thanh Ảnh liếc cô ấy một cái: “Nếu anh ấy có thể lĩnh ngộ được hai hoặc ba kiếm thì chưa chắc đã ưng chị em mình đâu”.

Hà Tử Trần: “Chúng ta thật lòng đối đãi với anh ấy như vậy, chẳng có lý gì anh ấy lại không thích mình”.

Lý Thuần Như: “Chuyện này phải do duyên và cả hai bên phải có tình cảm với nhau, nhưng dù không nên duyên vợ chồng thì được làm bạn với công tử, sau mình cũng không lo thiếu đan dược nữa rồi”.

Trong lúc ba cô gái đang trò chuyện thì Ngô Bình đã tiến vào trong Động Thiên Linh Bảo. Động Thiên này khá giống Động Thiên Thanh Linh, nhưng nơi này thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Thị nên rất yên tĩnh và không hề đông đúc.

Ngô Bình tìm một hang động rồi bắt đầu lĩnh ngộ Thiên Thượng Tam Kiếm.

Ba đường kiếm đã bị vỏ kiếm phong ấn, anh thi triển pháp lực thì vỏ kiếm đã rung lên rồi bắn 12 đường kiếm ra, chúng chính là Thiên Hạ Cửu Kiếm và Thiên Thượng Tam Kiếm. 12 đường kiếm uốn lượn trên không và giao hoà với nhau.

Khi ở vũ trụ Chấn Đán, Ngô Bình từng lĩnh ngộ Vô Thượng Kiếm Đạo nên không còn xa lạ gì với kiếm đạo nữa. Vạn vật trên đời đều từ một đạo mà ra, nhưng sát quan sát nửa tiếng, Ngô Bình phát hiện Thiên Thượng Tam Kiếm và Thiên Hạ Cửu Kiếm có điểm khác biệt.

Thiên Thượng Tam Kiếm ẩn chứa ý nghĩa của vạn vật tam sinh, muốn lĩnh ngộ được chúng thì không thể lĩnh ngộ riêng biệt từng cái mà buộc phải lĩnh ngộ được hết.

Sau một hồi đắn đó, Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu và đã thấy được quy luật của ba đường kiếm này giấu một đạo lý huyền diệu. Ngay sau đó, anh đã sáng mắt lên nói: “Ra là vậy”.

Sau đó, anh thi triển thần niệm và mô phỏng lại ba đường kiếm này, chúng bắt đầu múa lượn trong thức hải của anh. Một lát sau, Ngô Bình như có điều suy ngẫm nói: “Thiên Thượng Tam Kiếm không phải chỉ trên trời, mà là tinh thần, vì thế ba đường kiếm này là kiếm tinh thần”.

Sau khi hiểu được điều này, tốc độ lĩnh ngộ của anh đã nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, xung quanh bí thần của anh đã xuất hiện ba đường kiếm một đỏ, một lam và một vàng. Ba đường kiếm này tương ứng với ba đường kiếm trên đỉnh đầu anh. Ngô Bình động tinh thần, đường kiếm trên không đã rơi xuống tay anh và hoá thành ba thanh kiếm nhỏ, đó chính là thực thể của Thiên Thượng Tam Kiếm.

Hiểu được Thiên Thượng Tam Kiếm rồi thì Thiên Hạ Cửu Kiếm không còn khó với Ngô Bình nữa, Tam Kiếm là tinh thần của Cửu Kiếm, Thiên Hạ Cửu Kiếm đại diện cho kiếm pháp của thế giới thật nên so ra không khó như Thiên Thượng Tam Kiếm.

Nửa tiếng sau, trong cơ thể Ngô Bình đã có thêm chín đường kiếm hoà cùng Thiên Hạ Cửu Kiếm. Anh động tinh thần một cái, chín đường kiếm đã kết thành một sát trận tuyệt thế có uy lực vô cùng mạnh mẽ. Tạm thời tu vi của anh chưa đủ cao để phát huy hết uy lực của Thiên Hạ Cửu Kiếm, muốn làm được điều ấy thì tu vi phải đến cảnh giới Thần Thông hậu kỳ.

Sau khi lĩnh ngộ thành công, anh đã rời khỏi Động Thiên.

Lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau, ba cô gái vẫn đang ngồi gần đó. Thấy Ngô Bình đi ra, cả ba đều đứng dậy rồi hỏi: “Công tử có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình mỉm cười đáp: “Tôi khá may nên đã lĩnh ngộ được Thiên Hạ Cửu Kiếm”.

Lý Thuần Như mừng rỡ: “Lĩnh ngộ được Thiên Hạ Cửu Kiếm ư? Tốt quá rồi!”

Nguyệt Thanh Ảnh cười hỏi: “Còn Thiên Thượng Tam Kiếm thì sao?”

Ngô Bình: “Tôi không chắc đã lĩnh ngộ được chưa, vì Thiên Thượng Tam Kiếm là kiếm tâm linh, kiếm tinh thần”.

Lý Thuần Như: “Công tử có thể thi triển một chút được không?”

Ngô Bình vung tay phải lên, ba thanh kiếm nhỏ bay ra rồi hợp nhất làm một trên cao, sau đó hoá thành một đường kiếm vô hình rồi biến mất trước mặt mọi người. Ngay sau đó, Lý Thuần Như chợt thấy thần hồn của mình nư bị một luồng sức mạnh khủng khiếp khoá chặt khiến cô ấy không thể cử động.

Ngay sau đó, cảm giác ấy đã biến mất, kiếm khí xuất hiện trở lại và lại biến thành ba thanh kiếm nhỏ.

Lý Thuần Như nhìn ba thanh kiếm ấy rồi vui phát khóc nói: “Công tử, anh đã lĩnh ngộ được Thiên Thượng Tam Kiếm rồi”.

Ngô Bình: “Lý cô nương, tôi có thể truyền thụ lại cho cô. Thật ra lĩnh ngộ Thiên Thượng Tam Kiếm xong, có hay không ba đường kiếm này cũng được”.

“Nhưng chúng thuộc về công tử rồi”, Lý Thuần Như: “Không còn ai trên đời có được chúng nữa”.

Ngô Bình sững người: “Thiên Thượng Tam Kiếm là bảo bối của Tiên Kiếm Môn, tôi không lấy được”.

Lý Thuần Như: “Công tử vừa nói lĩnh ngộ xong rồi thì chúng có hay không cũng được ư”.

Ngô Bình gật gù: “Thật ra Thiên Thượng Tam Kiếm chỉ dạy cho các cô dàn ý thôi, cụ thể tu luyện thế nào thì mỗi người sẽ hình thành một kiếm thuật, kiếm trận và kiếm chiêu riêng. Giống như tảng đá ấy, cùng là đá nhưng lại xây lên những ngôi nhà khác nhau, cái to cái nhỏ, cái cao cái thấp”.

Lý Thuần Như: “Xin công tử hãy dạy cho tôi”.

Ngô Bình mỉm cười rồi giơ một ngón tay ra điểm vào mi tâm của Lý Thuần Như, sau đó giao lưu với cô ấy bằng thần niệm để truyền thụ hết mọi lĩnh ngộ của mình trong Động Thiên Linh Bảo sang cho cô ấy. Các lĩnh ngộ này không chỉ gồm Thiên Thượng Tam Kiếm mà còn có ý nghĩa của Thiên Hạ Cửu Kiếm và cảm nhận của riêng anh về kiếm đạo.
Chương 2340: Đan dược ít phổ biến

Sau khi nhận được các truyền thụ của Ngô Bình, Lý Thuần Như vô cùng cảm kích nói: “Có những truyền thụ này của công tử thì Tiên Kiếm Môn tôi ít cũng sẽ thái bình được cả nghìn năm”.

Thấy Lý Thuần Như đã nhận được lợi ích, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử vừa luyện đan vừa lĩnh ngộ kiếm đạo vất vả quá rồi, mời công tử đi nghỉ một lát, sau đó chúng tôi sẽ cùng công tử xuống núi đi tham gia đại hội giao lưu”.

Thấy họ cũng định đến đại hội, Ngô Bình cũng không tiện từ chối nên nói: “Được”.

Bên dưới núi đại hội đã bắt đầu rồi, Ngô Bình cùng ba cô gái xuống núi thì lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Ba đại mỹ nữ vô cùng kiêu ngạo đều đang đi theo Ngô Bình, điều này khiến bao ánh mắt ngưỡng mộ và ghen ghét đều đổ dồn về phía anh.

Nhóm Cát Giai không chờ ở bên dưới mà đã tách nhau ra rồi gia nhập vào các nhóm nhỏ khác nhau.

Ngô Bình không hứng thú với mấy chuyện này mà chỉ mong được thấy năm thần lò, nhưng sau khi hỏi thăm thì anh mới biết muốn nhìn thấy thần lò thì ít cũng phải có năm ngọc bài. Khi các nhóm nhỏ tổ chức hoạt động trong đại hội thì sẽ có thể nhận được một ngọc bài của Ngạo Thế Đan Tông, ai giành được thành tích xuất sắc nhất trong hoạt động thì sẽ nhận được ngọc bài.

Điều này cũng có nghĩa là dù Ngô Bình có muốn hay không thì muốn nhìn thấy năm thần lò, anh cần phải tham gia ít nhất năm hoạt động, ngoài ra còn phải trở thành người xuất sắc nhất trong các hoạt động ấy.

Nhóm Ngô Bình đi đến đâu thì cũng có cả đống người đi theo. Lúc này, Ngô Bình phát hiện phía trước có một biệt viện mở cửa, trên cửa có dán một thông báo: đây là hoạt động dành riêng cho đan dược kém phổ biến, nơi này có tên là Diệu Đan Uyển. Bên trong nơi này có một tấm bia đá, bên trên liệt kê một trăm phước thức luyện đan từ khó đến dễ. Người tham gia có ba cơ hội, sau đó chọn một loại đan dược để luyện chế, nếu luyện chế thành công thì có thể nhận được một phần thưởng tương đương với độ khó của đan dược. Nếu thất bại thì sẽ phải trẻ gấp đôi tiền dược liệu đã dùng.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết hoạt động này cực dễ kiếm tiền, đan dược đâu dễ gì mà luyện chế được, tỉ lệ thành công rất thấp, trong mười người thì chắc chỉ có một đến hai người luyện chế thành công. Số còn lại thì đều sẽ phải trả tiền gấp đôi cho dược liệu đã dùng.

Anh dẫn ba cô gái đi vào trong, vì họ xinh đẹp quá mức quy định nên nhóm anh vừa vào thì mọi người ở bên trong đã ùa ra rồi nhìn chăm chú vào nhóm Lý Thuần Như.

Đột nhiên có một tu sĩ bước ra rồi cười nói: “Tại hạ là người tổ chức ở Diệu Đan Uyển, các vị có muốn thử không?”

Ngô Bình hỏi: “Anh có ngọc bài không?”

Tu sĩ kia quan sát Ngô Bình rồi nói: “Tôi có một cái, chỉ cần anh luyện chế được ba lò đan dược nằm trong tốp mười thì sẽ nhận được nó”.

Ngô Bình nhìn thì thấy đan dược trong tốp mười dùng toàn dược liệu quý nên hỏi: “Đan dược sau khi luyện chế ra sẽ thuộc về ai?”

Người kia đáp: “Đương nhiên là thuộc về người luyện chế”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi sẽ luyện chế ba đan dược đứng đầu”.

Người kia ngẩn ra, đừng nói là ba đan dược đứng đầu, dù là đan dược đứng trong tốp năm cũng chưa từng có ai luyện chế thành công, kể cả chính người này luôn.

“Anh chắc chưa?”, người kia hỏi lại.

Ngô Bình: “Rồi”.

Người kia bật cười vui vẻ, vì ba đan dược đứng đầu này đều dùng toàn dược liệu quý hiếm, tổng giá trị lên đến vài tỷ tiền Tiên, nếu Ngô Bình luyện chế thất bại thì sẽ phải trả gấp đôi số tiền này cho anh ta.

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn vào tấm bia đá rồi cười nói: “Đan dược đứng đầu tên là Linh Mi Đan, uống đan dược này vào thì sẽ có thể chất Linh Mi, đây đúng là đan dược ít phổ biến”.

Ngô Bình lấy lò luyện đan của mình ra rồi nói: “Bắt đầu thôi”.

Người kia gật đầu rồi lấy dược liệu để luyện chế Linh Mi Đan ra đưa cho Ngô Bình, nói: “Nếu luyện chế thất bại thì anh phải trả gấp đôi tiền dược liệu đấy”.

Ngô Bình: “Tôi biết”.

Ngô Bình bắt tay vào làm ngay, anh cho hết dược liệu vào lò, khoảng hai phút sau, anh nói với nhóm Nguyệt Thanh Ảnh: “Muốn luyện chế được Thiên Mi Đan thật sự thì cần có một luồng mị khí của người đẹp, vì thế mỗi cô thổi cho tôi một hơi nhé”.

Nguyệt Thanh Ảnh mím môi cười: “Thật vậy ư?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên”.

Nguyệt Thanh Ảnh thổi trước, Ngô Bình giơ tay bắt lấy rồi bỏ vào trong lò. Ngay sau đó, Lý Thuần Như và Hà Tử Trần cũng lần lượt thổi một hơi ra.

Sau khi cho ba luồng mị khí vào trong lò, Ngô Bình vỗ vào thân lò một cái thì có ba luồng đan khí bay ra rồi được anh bắt lấy, chúng nhanh chóng biến thành ba viên đan dược. Ba viên đan dược này toả ra ánh sáng kỳ diệu, trên mặt của chúng có ảo ảnh của một mỹ nhân. Dung nhan của cô gái này là sự giao hoà sắc đẹp của nhóm Nguyệt Thanh Ảnh. Hơn nữa, cô gái này còn rất sống động, gương mặt tươi cười như hoa khiến đàn ông đã nhìn là sẽ bị hớp hồn.

“Trời ơi! Anh ấy luyện chế thành công rồi! Hơn nữa còn có chất lượng rất tốt, chỉ là không biết ở cấp nào”, tất cả mọi người đều ngạc nhiên hô lên.

Nhóm Nguyệt Thanh Ảnh cũng bất ngờ không kém: “Công tử lợi hại quá!”

Ngô Bình chia ba viên đan dược cho họ rồi nói: “Mị khí của các cô nên tôi cho các cô ba viên này luôn”.

Ba cô gái nhìn nhau cười rồi nhận lấy đan dược: “Cảm ơn anh”.

Tu sĩ ban nãy ngoài vẻ sửng sốt ra thì bắt đầu cau có, vì Ngô Bình luyện đan thành công thì có nghĩa là anh ta sẽ mất đi một khoản.

Ngô Bình không cho anh ta cơ hội hối hận mà nói: “Tiếp tục”.

Đan dược mà Ngô Bình sẽ luyện chế tiếp có độ khó đứng thứ hai và tên là Diệu Âm Đan.

Diệu Âm Đan chỉ có đúng một tác dụng là uống xong thì sẽ có một giọng nói hay, hát cũng giỏi, nói chuyện thì dễ đi vào lòng người, khiến ai nghe xong cũng phải yêu giọng nói ấy.

Không ngoài dự đoán, Ngô Bình lại luyện chế thành công tiếp, sau đó anh tiếp tục tặng đan dược cho nhóm Nguyệt Thanh Ảnh.

Lò thứ ba có tên là Cương Thi Đan, nó có thể biến thi thể của người bình thường thành cương thi, đương nhiên Ngô Bình cũng không thể thất bại.

Sau khi anh luyện chế xong ba loại đan dược này thì nói: “Mau đưa ngọc bài cho tôi”.

Thực lực của Ngô Bình khiến tu sĩ kia rất không vui, nhưng người đó vẫn phải giao ngọc bài cho anh như đã giao hẹn.

Lấy được thứ mình muốn xong, Ngô Bình chuẩn bị đi tìm nhóm thứ hai thì chợt nhận được truyền tin của Vũ Đại Cường: “Sư huynh, không hay rồi, em sắp chết rồi!”

Ngô Bình giật bắn mình rồi hỏi: “Đại Cường, có chuyện gì thế? Cậu đang ở đâu?”

Vũ Đại Cường: “Sư huynh, em đang ở trên núi cuối phía Tây, anh mau đến cứu em với!”

Ngô Bình nhanh chóng dẫn theo ba cô gái đi đến đó, đến nơi rồi thì anh nhìn thấy trên núi có rất nhiều lồng, trong mỗi lồng đều nhốt một đến vài người.

Anh liếc nhìn một lượt thì thấy Vũ Đại Cường cũng đang bị nhốt trong một cái lồng ở lưng chừng núi.

Anh đang định lên núi thì bị một người cản lại, người đó nói: “Anh bạn, muốn lên núi thì phải nộp tiền”.

“Tiền gì?”, anh hỏi lại.

Người kia: “Đương nhiên là tiền chuộc, người ở trên kia đều nợ tiền cá cược với chúng tôi, anh muốn đưa họ đi thì phải trả tiền chuộc”.

Ngô Bình híp mắt lại rồi chỉ vào Vũ Đại Cường rồi hỏi: “Cậu ấy nợ bao nhiêu?”

Người kia nhìn xong thì cười nói: “Anh ta nợ 75 triệu, cả gốc và lãi là 365 triệu”.

Ngô Bình không hề phàn nàn tiền lãi thấp hay hỏi lãi tính thế nào mà lấy tiền ra trả luôn

Anh trả tiền xong thì có người mở lồng ra, Vũ Đại Cường cúi thấp đầu đi về phía Ngô Bình rồi nói: “Nhất định em sẽ trả lại tiền cho sư huynh”.

Ngô Bình không hề tức giận mà hỏi: “Cậu đã cá cược gì thế?”

Vũ Đại Cường gãi đầu: “Em cược đá ẩn”, sau đó anh ta đã kể rõ lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.

Thì ra ở Tiên Giới Nguyên Sử có một loại vật liệu mà thần niệm không thể phát hiện ra được, nó có tên là đá ẩn. Vì thế đã có khá nhiều tu sĩ dùng đá ẩn để giấu bảo bối của mình đi. Nhiều năm qua, đã có rất nhiều người cất giấu đá ẩn. Dần dà, Tiên Giới Nguyên Sử đã xuất hiện một số người đi gom đá ẩn rồi tổ chức cá cược.

Phương thức cá cược đá ẩn vô cùng đơn giản, hai bên cùng bỏ ra một khoản tiền, sau đó chọn một tảng bằng giá nhau rồi mở ra, tiếp đó sẽ đọ xem đá của ai có giá trị hơn.

Sau khi hiểu rõ quy tắc, Ngô Bình nói: “Dẫn tôi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK