Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2785: Đào lăng mộ hoàng đế

Lâm Tôn nhìn Hàn Băng Nghiên, cười nói: “Cô là bạn gái của Ngô Bình à? Thứ cho tôi nói thẳng, Ngô Bình là con cưng của trời ở giới tu hành, một người phụ nữ bình thường như cô có thể ở bên cậu ấy bao lâu? Bên cạnh người như cậu ấy phải phải có nhiều hơn một tri kỷ, đây mới là thiên đạo”.

Ngô Bình: “Tôi đã gặp được Tsukishi Sakura, cô ta quả thực là người xinh đẹp hiếm thấy, nhưng chúng tôi không phải người chung đường, tôi e là không giúp được anh”.

Lâm Tôn thở dài: “Chắc anh vẫn chưa biết nhỉ?”

“Biết gì?”, Ngô Bình hỏi.

“Bố của Tsukishi Sakura là nhân vật tầm cỡ trong Tiên Giới, nếu trở thành con rể của ông ấy, sau này chắc chắn có thể một bước lên trời”.

Ngô Bình: “Ồ? Lợi ích lớn như thế, tại sao anh không tự mình làm con rể của ông ta đi?”

Lâm Tôn cười khổ: “Không giấu gì, tôi đã đính hôn, bố vợ tôi cũng là người có địa vị rất cao. Nếu tôi dám cưới người phụ nữ khác, tôi chắc chắn sẽ chết trong ngày cưới”.

Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Lẽ nào có người cưỡng ép anh cưới Tsukishi Sakura?”

Lâm Tôn gật đầu: “Là bố của Tsukishi Sakura, nhân vật tầm cỡ đó”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Ông ta nhất quyết bảo anh làm con rể à?”

Lâm Tôn bất đắc dĩ nói: “Có một lần ông ta nhìn thấy tôi, cho rằng điều kiện của tôi được trời cao ưu ái, là người có thể thừa kế vị trí của ông ta”.

Ngô Bình: “Tôi không giúp được anh đâu”.

Lâm Tôn hơi thất vọng nói: “Vậy được rồi”.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì chẳng phải trước đó anh theo đuổi Diệp Ngưng Băng sao?”, Ngô Bình cố ý nói.

Lâm Tôn nói: “Đó là chuyện trước kia rồi”, dường như anh ta không muốn nói nhiều, lập tức đứng lên chào tạm biệt, cũng không muốn ăn nữa.

Nhìn Lâm Tôn đi xa, Y Mị nói: “Tâm tư người này rất sâu, nếu lúc nãy anh đồng ý với hắn thì sẽ không có cơ hội hối hận”.

Ngô Bình nói: “Ồ? Cô nhìn ra được gì à?”

Y Mị: “Nếu tôi nhìn không lầm thì hắn đang có ý đồ để anh “thế mạng” cho hắn. Để đạt được mục đích, hắn sẽ dùng mọi cách để khiến anh làm theo kế hoạch của hắn”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sao cô nhìn ra được?”

Y Mị: “Tôi có khả năng đoán vận mệnh của một người. Lâm Tôn này sắp gặp nguy hiểm. Hơn nữa, hắn lại bất ngờ đối xử tốt với anh, vốn dĩ đã rất kỳ lạ rồi”.

Ngô Bình hừ một tiếng: “Lâm Tôn này thú vị hơn tôi nghĩ đấy”.

Y Mị: “Hắn dám tính kế với anh, vậy thì đừng khách sáo, tối nay tôi và anh hợp sức lại tiêu diệt hắn”.

Ngô Bình chớp mắt: “Tối nay ra tay luôn à?”

Y Mị: “Hắn hẳn là cảm nhận được mình sắp gặp nguy hiểm, rất có thể sẽ chó cùng rứt dậu. Một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh, anh yên tâm được sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Có lý”.

Y Mị: “Nếu chỉ như thế thì vẫn không đáng để anh và tôi ra tay. Quan trọng nhất là tôi thấy được trong mối nguy hiểm của Lâm Tôn ẩn chứa một cơ hội rất lớn. Nếu có cơ hội, hắn có thể tái sinh, mạnh hơn bây giờ rất nhiều”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, bây giờ Lâm Tôn đã là một đệ tử cốt lõi, tư chất xuất sắc, cơ hội có thể để anh ta tái sinh chắc chắn là phi thường.

Nhưng cậu cũng rất tò mò với khả năng của Y Mị: “Y Mị, đời trước cô đã khả năng nhìn thấu vận mệnh của người khác này rồi à?”

Y Mị lắc đầu: “Sau khi chuyển kiếp tôi mới có, có liên quan đến bảo vật kia, sau này tôi sẽ nói cho anh nghe”.

Ngô Bình: “Thế nên ý cô là cướp đi cơ hội của Lâm Tôn?”

Y Mị gật đầu: “Phá hỏng kế hoạch của hắn, hoặc giết hắn, có lẽ cơ hội sẽ đến với tôi và anh”.

Ngô Bình cười: “Thú vị đấy”.

Y Mị: “Lát nữa tôi đi theo dõi Lâm Tôn, có tin tức gì sẽ báo với anh”.

“Cẩn thận chút nhé”, Ngô Bình nhắc nhở.

“Anh yên tâm, dù hắn có chết, cũng không thể biết tôi đang theo dõi hắn”, Y Mị cực kỳ tự tin.

Ngô Bình biết Y Mị có rất nhiều bí mật nên cậu không nói gì thêm nữa.

Ăn tối xong, Hàn Băng Nghiên đến thư viện tìm tài liệu cho Ngô Bình, còn Ngô Bình thì đến Thạch Hải Tử, khách sạn ở đó rất đẹp, cách đại học Thần Kinh cũng không xa.

Cậu đến chợ Đế nơi Thạch Hải Tử tọa lạc, sau đó liên hệ với Lâm Kiếm Phong.

Lâm Kiếm Phong là con trai của Lâm Tướng, bây giờ mới lên ngôi, rất nhiều quan chức cũ đã bị cách chức, nhưng Lâm Tướng này vẫn còn ngồi vững ở vị trí cao này, được hoàng đế đánh giá cao.

Lần trước Ngô Bình đưa cho Lâm Kiếm Phong một viên Phong Kim Ngọc Lộ Đan, Lâm Kiếm Phong đưa cho cậu một cái ấn vàng, Ngô Bình nghĩ ấn vàng có giá trị nên đã hứa cho anh ta một viên Thiên Kiêu Đan.

Bây giờ Thiên Kiêu Đan đã được luyện chế xong, vừa lúc cậu giao đan dược cho Lâm Kiếm Phong, trả ơn tình cho anh ta.

Vừa nghe nói là Ngô Bình, Lâm Kiếm Phong lập tức chạy đến chợ Đế.

Hai người gặp nhau ở trước một cửa hàng bán dược liệu, Lâm Kiếm Phong đã có khí chất hơn trước, anh ta chắp tay lại nói: “Anh Ngô, đã lâu không gặp”.

Ngô Bình: “Đúng thế, phong thái của anh Lâm hơn hẳn lúc trước rồi”.

“Ha ha, so với anh Ngô thì còn kém xa”.

Hai người nói với nhau vài câu, sau đó Ngô Bình lấy một viên Thiên Kiêu Đan thượng thượng phẩm ra, cậu luyện chế được bốn viên Thiên Kiêu Đan trong lò đầu tiên.

Lâm Kiếm Phong nhận lấy đan dược, vô cùng biết ơn, hai tay đều đang khẽ run nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh rất nhiều, tôi không có gì để báo đáp cả”.

Ngô Bình cười nói: “Anh Lâm đừng khách sáo. À phải rồi, sau khi hoàng đế mới lên ngôi, mọi thứ bên Lâm Tướng đều ổn cả chứ?”

Lâm Kiếm Phong cười nói: “Bố tôi được hoàng đế mới xem trọng lắm”.

“Vậy thì tốt”, Ngô Bình nói.

Lâm Kiếm Phong nhìn xung quanh rồi nói: “Anh Ngô, chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện đi”.

“Cũng được”, Ngô Bình gật đầu.

Lâm Kiếm Phong tìm một quán trà, pha một bình trà, đè thấp giọng nói: “Anh Ngô, có một chuyện cực kỳ bí mật, bố tôi cấm tôi nói với người khác, nhưng tôi nghĩ tin tức này có thể có giá trị với anh”.

Ngô Bình nói: “Ồ, chuyện gì vậy?”

Lâm Kiếm Phong: “Mấy ngày nay hoàng đế phái rất nhiều cao thủ đến Lăng mộ triều đại trước. Bố tôi nói hoàng đế muốn đào lăng của hoàng đế triều đại trước, tìm cái gì đó”.

Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Đồ gì?”

Lâm Kiếm Phong: “Vẫn không rõ nữa, chỉ biết hoàng hậu cực kỳ xem trọng chuyện này, sẽ đích thân xuất hiện ở đó”.

Ngô Bình hỏi: “Lúc nào thì đào?”

Lâm Kiếm Phong: “Ngay đêm nay! Lăng mộ triều đại trước không tầm thường đâu, trong đó ẩn chứa rất nhiều cạm bẫy, nghe nói còn có trận pháp lợi hại, hoàng hậu có thể không thể đào lăng mộ hoàng đế trong thời gian ngắn”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, hoàng hậu xuất thân siêu phàm nhưng lại muốn đào lăng mộ hoàng đế của triều đại trước, chứng tỏ đồ vật trong lăng mộ rất quan trọng với bà ta.

Cậu cười nói: “Trong lăng mộ có thứ gì tốt à? Có thể trong đó có ẩn chứa gì đó”.

Lâm Kiếm Phong bật cười: “Cũng đúng, chuyện này tôi chỉ biết thế”.

Hai người uống trà thêm một lát, Ngô Bình bèn đứng dậy chào tạm biệt.

Đi ra khỏi Thạch Hải Tử, cậu đi thẳng đến gần lăng mộ hoàng đế.

Trong vòng mười cây số quanh lăng mộ hoàng đế đều có khá nhiều ám khí, trên đường đi Ngô Bình lặng lẽ đến một ngọn núi chỗ lăng mộ hoàng đế, núi Ngũ Đế.

Năm vị hoàng đế triều đại trước được chôn cất ở núi Ngũ Đế nên khá có tiếng.

Ngô Bình vừa tìm được chỗ trốn thì nghe thấy tiếng bước chân ở gần đó, một thị vệ dẫn theo một nhóm thuộc hạ đang đóng quân ở gần đó.
Chương 2786: Sát khí trong đế lăng

Ngô Bình biết, đế lăng này vẫn chưa được khơi thông ra hoàn toàn, cậu thử dùng thần niệm để quan sát, sau đó phát hiện nham thạch ở nơi này ngăn cách thần niệm, chất của đá trong này vô cùng cứng, bên cạnh đó lại còn có vài lưỡi đao cuộn tròn lại, hiển nhiên đều là những thứ đã qua sử dụng.

Vì thế cậu đã bày ra một ảo trận cách đó không xa, mỗi người tiến vào ảo trận đều sẽ rơi vào ảo ảnh mà cậu đã thiết lập trước, những gì họ nhìn thấy, nghe thấy đều là những gì Ngô Bình muốn cho họ biết.

Cậu đi vào cửa hang phụ cận, lấy ra đao xương Thiên Tai, đâm mạnh vào vách đá. Độ cứng của đao xương Thiên Tai mạnh hơn rất nhiều so với những vũ khí mà mấy người này sử dụng, một đao chém xuống đã không thấy được chuôi đao.

Vừa mới bước vào, Ngô Bình đã ngay lập tức biết được bên trong trống không, ngay lập tức hiểu ra, nơi này cách lăng một không còn xa nữa.

Vì thế, cậu lợi dụng ảo cảnh, để cho những người đào đá đổi hướng đào về phía bên trái. Mà cậu mượn sự sắc bén của đao xương Thiên Tai, trực tiếp cắt một cục đá xuống, đẩy mạnh, cục đá lập tức lăn xuống bên trong lăng mộ.

Cậu hạ thấp người chui vào trong lăng mộ, sau đó lại dùng một tảng đá mà lấp nó lại.

Sau khi tiến vào bên trong lăng mộ, Ngô Bình đánh giá khắp chung quanh. Cậu phát hiện hiện phần một ở nơi này vô cùng chật hẹp, phải cúi người xuống mới có thể đi được. Cậu biết, nơi đây chắc chắn không phải phần một chính nên vì thế mà một bên mò mẫm, một bên đi về phía trước.

Ngay lúc Ngô Bình tiến vào bên trong lăng mộ không lâu, một ông lão xuất hiện ở ngay bên cạnh ảo cảnh mà cậu đã bố trí, bên người ông lão còn có hai vị tu sĩ, trong đó có một người trung niên mặc một cái trường sam xanh ngọc, có khí thế của người đứng đầu.

Người trung niên mặc áo xanh nói: “Ông Kỷ, để cho những người này đi vào, thật sự có thể giúp chúng ta mở mộ sao? Lỡ như bọn họ nhanh chân đến trước chúng ta thì sao?”

Hai bên má ông lão không có thịt, râu ngắn màu vàng, tóc hoa râm, ông ta cười nói: “Lăng mộ này là do một vị đại nhân vật của tiền triều tạo nên, trận pháp và cơ quan ở bên trong không phải là ít, nếu chỉ dùng lực lượng của chúng ta để mở mộ thì chỉ có thể dùng mạng người để điền vào. Còn về chuyện mà cậu lo bọn họ có được chỗ tốt đấy à, hoàn toàn không có khả năng! Loại lăng mộ thế này, chắc chắn không thể chỉ cần một hai người là có thể mở ra được, bởi vì vận may của một người cũng chỉ có hạn, lại thêm không có cách nào có thể mang theo nhiều bảo vật thế này”.

“Nếu lỡ như?”. Người trung niên mặc áo lam vẫn còn có hơi lo lắng.

Ông lão trầm mặc vài giây, nói: “Nếu có ai có thể đi đến được chỗ cất bảo bối trong lăng mộ, vậy thì chứng minh vận khí của người này còn vượt qua được cả vận mệnh của hoàng triều Đại Hạ, thế lực còn lớn hơn cả người ở sau lưng hoàng đế. Người như thế, có phải là cấp bậc mà chúng ta đối kháng được sao?”

Người trung niên mặc áo xanh gật gật đầu: “Ônh Kỷ nói cũng có lý. Bây giờ đã có bảy người đi vào, hy vọng bọn họ có thể giúp chúng ta mở lăng mộ ra!”

Ngô Bình tiếp tục đi về phía trước, những đường trong mộ càng đi thì càng hẹp, cuối cùng cậu chỉ có thể trườn như rắn ở bên trong mộ đảo.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác được trên người như có tảng đá lớn đang đè lên, khiến cậu đứng yên tại chỗ. Cùng lúc đó, chung quanh xuất hiện hai mươi bốn cái tiên mâu vô cùng sắc nhọn, xuyên qua phía trên của Ngô Bình.

Trong lúc bị tảng đá ấn xuống, dưới người Ngô Bình chợt xuất hiện một cái khiên mặt quỷ, tiên mâu đâm vào trên tấm khiên, cuối cùng bị đứt gãy!

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, tiếp tục thúc giục Tầng Núi Thứ Sáu, ánh sáng từ thanh kiếm chợt lóe, cục đá vô cùng kiên cố đã bị cậu cắt thành nhiều mảnh nhỏ, không gian cũng vì thế mà lập tức trở nên thoáng đãng hơn nhiều.

Cậu ngồi trên một đống đá vụn, trong lúc nhất thời không biết nên đi đến chỗ nào, sau đó dò hỏi mèo đen: “Mèo đen, có cảm thấy gì không?”

Mèo đen xuất hiện trên vai cậu, chỉ chân về phía sau khoảng một lóng tay, nói: “Ở đó có một sức mạnh vô cùng huyền diệu”.

Ngô Bình hỏi: “Có biết là cái loại sức mạnh gì không?”

“ít nhất là cấp bậc đại thiên cấm kỵ!”, mèo đen nói.

Ánh mắt của Ngô Bình sáng lên: “Đại thiên cấm kỵ vẫn còn tồn tại sao? Kỳ quái, tiền triều làm sao có thể đặt một vật quan trọng như thế ở cái loại địa phương này?”

Mèo đen: “Tôi còn cảm giác được, sức mạnh này chỉ mới được sinh ra. Xem ra có vẻ như sức mạnh này hẳn là được hình thành bên trong lăng mộ”.

Ngô Bình dùng đao xương Thiên Tai đao về bên phải ở phía sau, không bao lâu sau đã đào ra được một cái thông đạo. Lúc này, ở phía trước không còn gì, cậu lập tức tiến vào một không gian tương đối rộng lớn.

Ngô Bình vừa mới tiến vào, thì có một đạo kiếm quang đến gần, cậu cầm chặt đao xương Thiên Tai ở trong tay, nghe thấy một tiếng kêu rên, có người loạng choạng lui về phía sau.

Cậu nhìn chăm chú, thì thấy một người có vẻ như là kẻ khuân vác bị cậu dùng một đao đánh ngã trên mặt đất, hổ khẩu nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng. Người khuân vác này cầm một thanh trường kiếm trong tay, gương mặt lại trông khá thanh tú.

“Anh là ai?”, Ngô Bình mặc quần áo thị vệ, khuôn mặt cũng chính là của tên thị vệ kia, cho nên người này coi hắn trở thành thị vệ tuần tra ở nơi này.

Người đó cắn răng, lăn lộn ở tại chỗ, xung quanh lập tức nổi lên sương mù dày đặc.

Ngô Bình nhìn ra được trong sương mù màu vàng này có độc, cậu lập tức xoay người rút lui, thuận tay nuốt một viên thuốc giải độc.

Sương mù màu vàng kia tan đi, người ăn mặc như người khuân vác kia lại không thấy đâu.

Lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức xoay người lại, thì thấy đầu của một con sói khổng lồ đen nhánh toàn thân, nó đang đến gần phía cậu. Bả vai của con sói này còn cao hơn cả đầu cậu, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh u ám, nhìn chằm chằm vào cậu.

Ngô Bình nhíu mày, cậu nắm chặt đao xương Thiên Tai, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút ngay!”

Trong nháy mắt, một cỗ sát khí kinh người bùng nổ, nhưng con sói lớn đó không hề sợ chút nào, bỗng nhiên nhảy lên, lao về phía Ngô Bình.

“Soạt!”

Ánh đao chợt lóe lên, cơ thể của con sói lớn còn ở giữa không trung làm ra tư thế phác sát, cái đầu lớn đột nhiên tách ra khỏi cơ thể, rơi xuống trên mặt đất.

Sau đó “Rầm!” một tiếng, xác sói rơi xuống trên đất.

“Mày dám giết u lang của tao!”. Tiếng gầm giận dữ truyền đến, sau đó là một bóng dáng từ phía bên sườn lao tới, người không đến, đã có ba tia sáng đánh vào điểm chí mạng của Ngô Bình.

Ngô Bình tức giận trong lòng, cậu mới đến nơi này đã bị tấn công hết ba lần, đổi thành tượng đất thì cũng sẽ tức giận thôi, cậu gầm nhẹ một tiếng, cơ thể trong nháy mắt phân ra thành bảy, cả bảy người cầm dao chém về phía người đó!

Cái mà cậu thi triển, gọi là Huyền Ảnh Thất Tinh Trảm! Một đòn này, Huyền Ảnh Công kết hợp với Thất Tinh Trảm Đạo, bảy kiếm đầu, uy lực tuy kém Tầng Núi Thứ Bảy nhưng cũng không phải thứ mà người thường có thể chịu được.

“Ầm!”

Bảy huyền ảnh ra tay cùng một lúc, kết thành Thất Tinh Trảm Đạo kiếm trận, phát huy toàn lực mười ba kiếm vô cùng nhuần nhuyễn!

Trong tiếng hỗn loạn vang lên, vũ khí trong tay đối phương bị chặt thành từng mảnh, trên người cũng bị Ngô Bình chém xuống hai tay và đùi phải, cuối cùng bị chặt ngang thắt lưng.

Nhưng mà chuyện quỷ dị chính là, thứ rơi xuống trên mặt đất, thế mà lại là tứ chi bị gãy của con rối!

“Thế thân?”, Ngô Bình nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa.

Cậu thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài mấy chục mét, sắc mặt của đối phương khó coi, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Ngô Bình. Mới vừa rồi, nếu không phải con rối thế thân có tác dụng, thì anh ta đã giống như con rối gỗ kia, bị chặt thành tám khúc!

Thấy Ngô Bình nhìn sang, đối phương trầm giọng nói:

“Cậu không phải thị vệ!”

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi có phải thị vệ hay không thì có liên quan gì đến anh?”

Người này lập tức nói: "Xin lỗi. Vừa rồi cậu giết u lang của tôi, trong lúc nhất thời tức giận nên mới ra tay với cậu”.

“Anh không cần phải giải thích, có giải thích tôi cũng sẽ không nghe”. Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu anh có thể tiếp được một đao của tôi, thì anh có thể sống sót, tôi sẽ tha mạng cho anh!”

Sắc mặt của đối phương có hơi khó coi, anh ta nói: “Người anh em, chúng ta đều đến vì bảo bối trong lăng mộ, cần gì phải đánh sống đánh chết ở chỗ này đâu?”

“Anh cũng xứng để nói đánh sống đánh chết cùng với tôi? Hay nói đúng ra, là tôi đánh chết anh!”. Giọng nói của Ngô Bình lạnh như băng.

Lúc này, sương mù màu vàng kia lại xuất hiện, người khuân vác kia lại hiện ra lần nữa, hắn nói: “Người anh em, vừa rồi tôi ra tay vì đã lầm cậu với thị vệ, mong cậu thứ lỗi”.

“Thông cảm? Tôi có quen biết anh à?”, Ngô Bình cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK