Lưu Toàn Công hoàn toàn không coi Ngô Bình ra gì, nhưng hắn không ngu. Ngô Bình đột nhiên xuất hiện, sau đó tự dưng đòi hắn trả tiền, hắn đã thấy nghi ngờ trong lòng. Chỉ kẻ bản lĩnh mới có gan thách thức như vậy, liệu Ngô Bình có phải là cao nhân phương nào không?
Thấy hắn không đồng ý ngay, Ngô Bình cười lạnh: "Thế nào, sợ rồi à? Sợ thì trả 100 nghìn tệ cho tôi, tôi cầm tiền thì sẽ đi, không gây rắc rối cho anh nữa".
"Láo toét! Cậu là ai mà dám tới đây làm loạn!", tên mắt xếch tức giận, nói với một vị quyền sư: "Thầy Mã, thầy hãy dạy cho tên nhóc đó một bài học, chúng tôi cũng được mở mang tầm mắt".
Thầy Mã là người tỉnh khác, từng học võ ở chùa Đại Thiền nên có võ công cao cường, bảy tám tên đàn ông cao to cũng không thể tới gần thầy Mã. Ngô Bình vừa tới là ông ta đã quan sát anh, cũng nhận ra anh có võ công.
Giờ bị người ta khích, ông ta lập tức đứng ra, lạnh nhạt nói: "Tên nhóc kia, cậu hãy mau xin lỗi ông chủ Lưu đi, đừng có tự rước lấy khổ!"
Ngô Bình nhếch môi cười: "Xin lỗi sao? Hắn lừa tiền của tôi, tôi tới đòi tiền thì có gì là sai?"
Quyền sư họ Mã sầm mật: "Chàng trai trẻ, nếu cậu đã không biết điều thì đừng trách tôi ra tay dạy dỗ cậu!"
Thấy quyền sư Mã định ra tay, Lưu Toàn Công cười nói: "Tên nhóc kia. Nếu cậu đánh thắng ba vị quyền sư thì tôi sẽ tặng cho cậu hết số cát này. Nhưng nếu cậu thu thì để xe lại, cậu tự bò về!"
Ngô Bình mỉm cười: "Được! Anh bảo họ lên hết đi, đỡ phiền".
Ba quyền sư nhìn nhau, họ tỏ vẻ khinh thường. Lưu Toàn Công bật cười lớn, hắn nghĩ Ngô Bình chỉ là phường nhãi nhép, nên nói: "Được! Ba vị quyền sư, đừng khách sáo với tên nhãi này, hãy dạy cho cậu ta một bài học đi!"
Lưu Toàn Công đã nói thế, ba quyền sư liền vây lấy Ngô Bình. Họ vừa đứng vững thì Ngô Bình đã giậm chân, ba người thấy trời đất đảo ngược, nằm rạp xuống đất.
Mà thứ những người xung quanh nhìn thấy là Ngô Bình hoàn toàn không động đậy, chỉ giậm chân thôi mà ba quyền sư đã nằm bẹp xuống.
Lưu Toàn Công vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nói: "Quyền sư Mã, quyền sư Hầu, các người làm sao vậy?"
Ba quyền sư rất kinh hãi, họ dù sao cũng luyện võ nhiều năm, thế nên biết ngay thanh niên này sâu không lường được.
"Ông chủ Lưu, chúng tôi không phải đối thủ của cậu ta. Anh không chọc vào cậu ta được đâu!", quyền sư Mã nói, sau đó ngồi bệt xuống đất không dám ngồi dậy.
Lưu Toàn Công sững người, hắn nhìn Ngô Bình, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, tôi đến để đòi nợ, anh lừa của tôi 100 nghìn tệ".
Lưu Toàn Công híp mắt, hắn ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cạnh. Người đó liền từ từ lui về sau, sau đó đi vào trong nhà.
Lưu Toàn Công dù sso cũng có chút bản lĩnh, hắn bật cười: "Cậu bạn à, tôi có thể nhìn ra cậu rất giỏi. Nhưng có đôi lúc dù có giỏi võ đến đâu cũng không chống lại được đạn đâu!"
Vừa dứt lời thì người kia đã xông ra, trên tay cầm khẩu súng săn hai nòng, loại đạn trái phá 14mm, uy lực cực lớn, ở cự ly gần có thể khiến đối tượng nổ tung!
Nòng súng ngắm vào Ngô Bình, nhưng anh chợt biến mất tựa như một bóng ma!
Còn chưa tới 1/10 giây anh đã xuất hiện đằng sau người đó, đấm bay gã ngã ra đất, cây súng săn cũng rơi vào tay anh.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tàng trữ súng bất hợp pháp, đây là tội nặng đấy".
Nói xong anh nhẹ nhàng bóp, cây súng bị bóp thành một đống sắt vụn, anh vứt nó xuống đất.
Lưu Toàn Công nhổ một ngụm nước bọt, sau đó lập tức nở nụ cười. Hắn nói: "Cậu bạn giỏi võ quá! Việc xây nhà cho cậu trước đó là do tôi không đúng, không nên lấy phí quá nhiều. Thế này nhé, tôi sẽ trả lại cậu gấp đôi số tiền 100 nghìn tệ!"
Ngô Bình phất tay: "Vấn đề không nằm ở số tiền 100 nghìn tệ".
Anh chỉ vào bãi cát, nói: "Chúng ta đã cược nếu tôi đánh thắng ba quyền sư thì số cát này sẽ là của tôi, đừng nói là anh quên rồi nhé?"
Lưu Toàn Công vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nói: "Cậu bạn à, cậu biết số cát này trị giá bao nhiêu không?"
Ngô Bình cười nói: "Dù sao cùng chỉ mấy trăm triệu tệ mà thôi, tuy không nhiều nhưng cũng không ít lắm".
Lưu Toàn Công thở ra một hơi dài, nói: "Cậu bạn à, Lưu Toàn Công này có thể đứng vững ở huyện Minh Dương bao nhiêu năm là vì tôi có chỗ dựa phía sau. Nếu cậu không biết điều thì e là sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Thế ư? Sau lưng anh có chỗ dựa à? Nói nghe thử xem, người chống lưng cho anh là ai".
Lưu Toàn Công biết bây giờ hắn phải nói tên người đó ra, nếu không thì không thể hù dọa cao thủ này được, liền nói: "Ông bảy Miêu ở tỉnh chính là bố nuôi của tôi!"
Ông bảy Miêu? Ngô Bình nghĩ mãi mà chẳng thấy có ấn tượng gì về người này, liền nói: "Ông ta làm nghề gì?"
Lưu Toàn Công rất đắc ý, nó: "Ông bảy Miêu có sức ảnh hưởng ở cả hai giới hắc bạch, có quyền hành rất lớn!"
Ngô Bình bật cười, nói: "Cho dù là ông bảy Miêu hay ông tám Miêu thì số cát này cũng là của tôi".
Lưu Toàn Công vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Cậu bạn à, cậu phải nghĩ cho kỹ!"
Ngô Bình trợn mắt: "Đừng nói nhảm nữa! Dẫn theo người của anh cút đi đi, số cát ở đây giờ là của tôi rồi!"
Lưu Toàn Công cắn răng nói: "Cậu kia, Lưu Toàn Công này không để yên cho người ta bắt nạt đâu, cậu cứ chờ đấy!"
Hắn đi ra một bên, liên tục gọi điện.
Ngô Bình không thèm quan tâm đến hắn, anh đang thầm tính toán nên bán số cát này như thế nào, bán cho ai.
Khoảng mười phút sau, vài chiếc xe cảnh sát đi tới. Có vài người xuống xe, Lưu Toàn Công vội vàng đi tới: "Phó đội trưởng Lưu, tên nhóc này dám chạy tới chỗ tôi gây sự..."
Vừa nói một nửa hắn đã ngưng bặt, bởi phó đội trưởng Lưu đẩy hắn ra rồi chạy tới trước mặt Ngô Bình, đứng thẳng tắp rồi chào điều lệnh: "Tổng đội trưởng Ngô!"
Ngô Bình gật đầu, nói: "Phó đội trưởng Lưu, ông Hà đâu?"
Phó đội trưởng Lưu tên Lưu Tiền Tiến, khoảng hơn 40 tuổi, đã gặp Ngô Bình rất nhiều lần nên tất nhiên biết anh, cũng biết anh có thế lực khổng lồ thế nào. Thế nên ông ấy vừa nhìn Ngô Bình đã sợ tới nỗi tim đập chậm nửa nhịp.
"Đội trưởng Hà đang nghỉ phép", Lưu Tiền Tiến vội nói: "Tổng đội trưởng Ngô, sao anh lại ở đâu?"
Ngô Bình bật cười, nói: "Không có gì, theo mệnh lệnh của Bộ Công an, tôi đến đây điều tra Lưu Toàn Công. Mọi người đến đúng lúc lắm, tên Lưu Toàn Công này bí mật tàng trữ súng, cấp dưới của hắn còn định dùng súng giết tôi. Ông cho người bắt hết mấy người này lại đi rồi đưa về thẩm vấn".
Lưu Tiền Tiến lập tức nói: "Rõ, tôi lập tức thi hành!"
Lưu Tiền Tiến gọi một cuộc điện thoại, lập tức có một lượng lớn cảnh sát đến bắt tất cả mọi người lại trừ Lưu Toàn Công.
Bây giờ chỉ còn sót lại Lưu Toàn Công và ba vị quyền sư.
Ngô Bình lấy ghế ra ngồi xuống, anh mỉm cười nhìn Lưu Toàn Công, nói: "Hồn Lưu, mấy năm nay anh làm rất nhiều chuyện ác đúng không? Nói đi, hãy kể hết tất cả những việc xấu mà anh đã làm".
Lưu Toàn Công nhìn anh chằm chằm, nói: "Cậu là Ngô Bình, tôi đã từng nghe nói về cậu! Nhưng tôi không sợ cậu đâu, ông bảy Miêu không phải là người dễ bắt nạt đâu!"
Ngô Bình thở dài: "Sao anh cứ nhắc đến ông bảy Miêu thế? Được rồi, để khiến anh phải từ bỏ thì tôi đành phải làm thế này thôi".
Anh liền gọi cho Lý Quảng Long.
"Anh Long, em nghe một người nói ở tỉnh có một người là ông bảy Miêu, anh có biết không?", Ngô Bình hỏi.
Lý Quảng Long nghĩ một lát rồi nói: "Ông bảy Miêu nghe quen đấy, đợi một lát để anh hỏi đàn em xem..."
Hai phút sau, Lý Quảng Long chợt cười lớn: "Trời ạ, nghe chú nói anh còn tưởng là nhân vật tầm cỡ nào, ai ngờ chỉ là một tên trung gian thôi".
Tên trung gian là chỉ những kẻ chuyên làm trung gian móc nối sau đó kiếm lợi, cũng tương tự như người mối lái.
Chương 462: Mỗi ngày đều phải tới thăm hỏi
Ngô Bình nói: "Hóa ra chỉ là một tên mốl lái à, được, em biết rồi".
Cúp máy xong, anh nhìn Lưu Toàn Công mà lắc đầu, nói: "Chỗ dựa của anh hóa ra chỉ là một tên mối lái cỏn con mà thôi. Chắc mấy năm nay anh phải đưa ông ta rất nhiều tiền đúng không?"
Sắc mặt Lưu Toàn Công rất khó coi, hắn nói: "Đúng là phải đưa rất nhiều, mỗi năm hàng chục triệu tệ".
Ngô Bình nói: "Thế thì đúng rồi. Những tên trung gian như ông ta quen biết với rất nhiều hạng người trong xã hội, chỉ cần anh bỏ tiền ra thì sống yên bình không thành vấn đề. Nhưng bây giờ anh gặp phải tôi thì hãy từ bỏ đi, anh không thể thoát nổi đâu".
Lưu Toàn Công đột nhiên gào lên: "Tên họ Ngô kia, tại sao cậu lại nhằm vào tôi? Chúng ta có thù sao?"
Ngô Bình thấy hơi ngại, giữa họ đúng là chẳng có thù oán gì, anh chỉ muốn đạp lên người ta để tạo danh tiếng, nên mới tình cờ chọn trúng hắn.
Anh ho một tiếng, nói: "Toàn Công à, anh đừng sốt ruột. Nào, ngồi xuống từ từ nói".
Lưu Toàn Công trợn to mắt, hỏi quyền sư Mã: "Các người không phải cao thủ trong top 10 toàn tỉnh sao? Tại sao ba người hợp lại không đánh thắng cậu ta?"
Quyền sư Mã từ nãy giờ không dám nói gì, giờ mới bảo: "Ông chủ Lưu, cậu ta là cao thủ siêu cấp, chúng tôi đâu phải đối thủ của cậu ta. Nếu không phải cậu ta nương tay thì chúng tôi đã mất mạng rồi!"
Lưu Toàn Công kinh ngạc: "Cao thủ siêu cấp sao? Đó là cảnh giới gì?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Anh chỉ là một tên gà mờ trong võ học, có nói anh cũng không hiểu, tôi chẳng muốn phí lời với anh. Anh nghe cho rõ, số cát này giờ là của tôi. Anh hãy cho người trông chừng kỹ cho tôi, sau này bất cứ khoản tiền bán được nào anh cũng phải gửi đến nhà tôi, biết chưa?"
Lưu Toàn Công tức tới nỗi toàn thân run lẩy bẩy: "Cậu đừng có mà bắt nạt quá đáng!"
Ngô Bình cười lạnh: "Bắt nạt sao? Anh nói đúng, tôi đang bắt nạt anh đấy!"
Nói xong anh liền điểm vào bên sườn của Lưu Toàn Công, khiến hắn đau tới nỗi kêu oai oái. Hắn nằm bẹp xuống đất, nước mắt chảy liên tục, kêu như heo bị mổ.
Ba quyền sư sợ mất mặt, ngồi dưới đất run lẩy bẩy.
Ngô Bình nói: "Cảm giác thế nào hả? Tôi chỉ dùng một ngón tay thôi đấy, nếu tôi mà mạnh tay hơn anh sẽ phải đau đớn gấp mười lần, thậm chí trăm lần".
Nói xong anh liền đá một cú, Lưu Toàn Công liền không đau nữa, hắn nằm bẹp thở dốc.
Ngô Bình nhìn hắn chằm chặp: "Trước 12 giờ trưa mỗi ngày, anh phải đến nhà tôi thăm hỏi, để tôi đá một cú, nếu không sau 12 giờ anh sẽ sống không bằng chết", nói xong anh liền điểm lên người hắn ba lần.
Lưu Toàn Công vừa tức giận vừa tuyệt vọng, trên đời này tại sao lại có người như vậy chứ!
Ngô Bình đang xử lý Lưu Toàn Công thì một chiếc xe đến từ huyện đi vào trong sân. Một người bước xuống, đó là một nhân vật lớn trong huyện, người này từng gặp Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình ở đây người đó sững sờ, vội nói: "Tổng đội trưởng Ngô, anh cũng ở đây sao?"
Ngô Bình cười nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Người này vội nói: "Không có gì, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi. Tổng đội trưởng Ngô, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé?"
Ngô Bình ừ một tiếng: "Đi đi, hỏi thăm huyện trưởng La giúp tôi".
"Vâng vâng, nhất định tôi sẽ chuyển lời". Nói rồi người đó vội vào ngồi vào xe, đi thẳng. Lúc đi đầu người đó đầy mồ hôi, thầm nghĩ thật là nguy hiểm!
Người này biết thế lực của Ngô Bình, ngay cả lãnh đạo huyện cũng vô cùng cung kính anh, thế nên tuyệt đối không thể khiến anh phật lòng. Còn Lưu Toàn Công thì cứ kệ sống chết ra sao thì ra!
Lưu Toàn Công thấy chỗ dựa lớn nhất trong huyện bị Ngô Bình dọa chạy thì càng tuyệt vọng, hắn mềm giọng nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, rốt cuộc tôi đã làm gì không đúng ý cậu chứ?", hắn không tin Ngô Bình đến đây gây rắc rối chỉ vì 100 nghìn tệ.
Ngô Bình bật cười: "Tôi sẽ nói rõ với anh nhé, phía trên có người thấy anh ngứa mắt. Với thế lực của người đó thì chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền nát anh. Thế nên anh không cần hỏi, hỏi cũng vô ích".
Lưu Toàn Công sắp khóc đến nơi, hắn quỳ rạp xuống đất, cầu xin: "Cậu Ngô, cậu hãy chỉ cho cho tôi một con đường đi!"
Ngô Bình lấy ra một điếu thuốc, Lưu Toàn Công vội châm lửa cho anh.
Phả ra một hơi khói, Ngô Bình nói: "Mấy năm nay anh làm nhiều việc ác, còn gây ra án mạng, thế nên khó tránh tội chết".
Lưu Toàn Công sợ tới nỗi mặt trắng bệch, phải chết sao?
Ngô Bình lại đổi giọng: "Nhưng nếu anh làm việc cho tôi ngày nào thì tôi có thể để cho anh sống thêm ngày đó".
Mắt Lưu Toàn Công sáng lên: "Tôi xin nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu Ngô! Cậu Ngô bảo tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó!"
Ngô Bình gật đầu: "Rất tốt. Bán cát cho tôi chính là điều đầu tiên anh phải làm".
Lưu Toàn Công rất xót của, nhưng hắn hiểu nếu không khuất phục thì hắn sẽ chết rất thảm, liền nói: "Cậu Ngô yên tâm, tiền bán cát tôi sẽ đưa đến nhà cậu hết, không thiếu một xu".
Ngô Bình rất hài lòng, nói: "Được. Nếu anh làm tốt thì tôi sẽ không bạc đãi anh".
Dừng một lát, anh nói với ba quyền sư: "Các người còn đứng đó làm gì? Định ở lại đây ăn cơm à?"
Ba quyền sư vội vàng nhảy lên, dọn đồ đi luôn. Chẳng mấy chốc ba chiếc xe đã phi ra khỏi bãi cát.
Sau khi ba quyền sư đi, Lưu Toàn Công cười khổ: "Cậu Ngô, người của tôi đều bị bắt đi hết thì sau này phải kinh doanh bãi cát thế nào đây?"
Ngô Bình nói: "Không phải vội. Đám đàn em kia của anh, nếu ai chưa phạm tội thì sẽ được thả ra. Nếu phạm tội thì tất nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật".
Lưu Toàn Công thở dài: "Nếu thế thì chẳng còn mấy ai về được".
Ngô Bình vỗ vai hắn, nói: "Làm việc nghiêm túc, sống có ý nghĩa đi".
Nói xong anh lên chiếc M8 rồi đi thẳng, để lại Lưu Toàn Công khóc không ra nước mắt.
Lúc này trời đã tối, giờ là 9 giờ tối. Anh lái xe một đoạn thì đón Vương Hiến Sâm lên xe, nói: "Ông Vương, đi tìm Đại Phi. Không phải gã mở sòng bài sao? Chúng ta đi sòng bài của gã chơi mấy ván nào".
Vừa nãy Vương Hiến Sâm đứng tít phía xa, biết Ngô Bình đã làm xong việc liền cười nói: "Cậu Ngô, cậu có bản lĩnh thật, xử lý kẻ như Lưu Toàn Công dễ như bỡn!"
Ngô Bình nói: "Nếu không phải là muốn dùng hắn lập uy thì tôi tát một cái là hắn chết ngay, cần gì phiền phức như vậy".
Vương Hiến Sâm giờ càng biết thêm về Ngô Bình, liền nói: "Cậu Ngô, sòng bài của Đại Phi có quy mô lớn, ngay cả người tỉnh khác cũng đến đánh bài, nghe nói một đem thu hàng chục triệu tệ!"
Ngô Bình nói: "Có những cách chơi gì?"
"Cái gì cũng có", Vương Hiến Sâm nói: "Tôi và bạn từng đến đó vài lần, nó cũng khá giống với những sòng bạc thông thường, ngày nào cũng có người đến chơi, ít nhất phải cọc vài trăm tệ".
Ngô Bình nói: "Có nhiều người thì tốt".
Vương Hiến Sâm rất quen thuộc với các sòng bạc, thế nên khi ông ta đưa Ngô Bình đến đã vào được sòng bạc rất dễ dàng.
Sòng bạc nằm trong một nhà kho lớn với diện tích hơn 3000 mét vuông, nhà kho được phân ra nhiều ô, mỗi một ô có các cách chơi khác nhau.
Vương Hiến Sâm cũng là người có máu mặt ở huyện, tài sản hàng trăm triệu tệ, ông ta vừa xuất hiện là đã có mấy người ra đón tiếp. Người đi đầu là một người đàn ông cao một mét chín lăm, làn da ngăm đen, để đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn. Gã cười lớn: "Ông chủ Vương, lâu lắm rồi ông không đến!"
Nói rồi gã nhìn Ngô Bình.
Vừa thấy người này Ngô Bình liền nhíu mày, bởi anh thực sự không ngờ người tên Tạ Phi này lại là một cao thủ ngoại gia!
Chương 463: Tạ Phi
Tạ Phi có khung xương rất đồ sộ, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay phải nâng ít nhất được cả nghìn cân. Tiếc là hồi bé gã bị thương nặng nên sự cân bằng trong cơ thể bị phá vỡ, khiến cho thiên phú của gã cũng chẳng tốt hơn người khác là bao.
Hơn nữa võ ngoại gia mà gã tu luyện cũng không được cao siêu mấy, nhưng dù như thế thì gã cũng luyện môn võ này đến cảnh giới cao nhất.
Gã tựa như một vị đầu bếp trứ danh, dùng những vật liệu đơn giản nhất để chế biến ra món ăn mỹ vị nhất.
Vương Hiến Sâm vội giới thiệu: "Ông chủ Tạ, đây là bạn của tôi, ông chủ Ngô, ông chủ Ngô có số tài sản hơn xa tôi nhiều".
Tạ Phi gật đầu, gã giơ tay ra nói: "Ông chủ Ngô, chào mừng đến đây".
Hai người bắt tay, Ngô Bình cảm thấy sức lực mạnh mẽ từ bàn tay gã, anh mỉm cười: "Ông chủ Tạ có luyện võ sao?"
Tạ Phi mỉm cười, bỏ tay ra rồi nói: "Chỉ luyện bừa mấy ngày thôi. Ông chủ Ngô, ông chủ Vương, mời vào phòng riêng ngồi".
Phòng riêng thực ra chỉ là một không gian nhỏ dùng tấm gỗ ngăn ra, có một cái bàn và mấy cái ghế.
Khi vào trong, Tạ Phi hỏi: "Hôm nay hai người muốn chơi gì? Có cần tôi giới thiệu cho vài người chơi để chơi cùng không?"
Ngô Bình nói: "Tôi có điều muốn nói với ông chủ Tạ, anh bảo người khác ra ngoài hết đi".
Tạ Phi sững sờ, sau đó bật cười, nói với những người xung quanh: "Các người ra ngoài hết đi".
Vương Hiến Sâm và người của Tạ Phi đều đi hết, trong không gian nhỏ chỉ còn sót lại hai người họ.
Ngô Bình nói: "Môn võ mà anh học đúng là chẳng ra sao, ai dạy anh vậy?"
Tạ Phi nhíu mày: "Có thể nhận ra ông chủ Ngô cũng luyện võ, nhưng cậu nói võ của tôi chẳng ra sao thì coi thường tôi quá đấy!"
Ngô Bình cười nói: "Không phục sao? Thế này nhé, tôi sẽ ngồi yên không động đậy, anh cứ đánh tôi thoải mái. Nếu có thể khiến tôi động đậy thì tôi sẽ xin lỗi anh".
Tạ Phi cười lạnh: "Chính cậu nói đấy nhé!"
Dứt lời gã liền tung một chưởng với sức mạnh khổng lồ. Nhưng bàn tay gã dừng ở khoảng cách Ngô Bình nửa mét thì như đụng vào bức tường, cánh tay gã tê rần, động tác cũng chậm đi nhiều.
Ngô Bình phất tay, Tạ Phi liền lùi lại mấy bước như bị điện giật. Người gã khẽ run lên, vẻ mặt kinh hãi.
"Cậu là cao thủ!", Tạ Phi trầm giọng nói: "Nhà họ Đỗ sai cậu đến sao?"
Ngô Bình nhướng mày: "Tôi không biết nhà họ Đỗ mà anh nói".
Sắc mặt Tạ Phi trông đỡ hơn phần nào, gã nói: "Nếu không phải do nhà họ Đỗ sai đến thì mục đích cậu đến đây là gì?"
Ngô Bình phất tay ý bảo gã ngồi xuống. Tạ Phi ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Vừa nãy gã đã biết thực lực của Ngô Bình vượt xa gã. Đối mặt với một cao thủ như vậy gã không thể nào không căng thẳng.
Ngô Bình nói: "Nhà họ Đỗ mà anh nói là thế lực nào?"
Nhắc đến nhà họ Đỗ khiến ánh mắt Tạ Phi tràn ngập sự hung ác, gã nói: "Nhà họ Đỗ là thế gia trên tỉnh, từng hại tôi nhiều lần. Nếu không phải tôi sống dai thì đã chết bởi chúng rồi!"
Ngô Bình rất tò mò, nói: "Anh có thể kể lại ân oán giữa các người không?"
Tạ Phi do dự một lúc rồi quyết định kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình.
Thì ra, mẹ Tạ Phi tên Tạ Mẫn, là một cô gái thôn quê ở huyện Minh Dương. Năm 16 tuổi, bà ấy đến Thạch Thành làm công, kết quả gặp phải cậu hai nhà họ Đỗ là Đỗ Tử Viêm.
Đỗ Tử Viêm thấy Tạ Mẫn xinh đẹp liền bắt đầu theo đuổi bà ấy. Cậu hai nhà họ Đỗ trẻ trung giàu có khiến cô gái thôn quê chưa trải sự đời không thể kháng cự, không lâu sau liền ở bên cạnh Đỗ Tử Viêm, sau đó mang thai Tạ Phi.
Nhưng sau khi Tạ Mẫn có thai, Đỗ Tử Viêm liền bắt bà ấy phá thai. Tạ Mẫn là người phụ nữ truyền thống nên nhất quyết không chịu, việc này kéo dài suốt nửa năm.
Lúc này Đỗ Tử Viêm đã đính hôn với cô chiêu nhà họ Dương, một gia tộc lớn khác của Thạch Thành. Ông ta sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến hôn sự, liền sai người đi bắt Tạ Mẫn phải phá thai.
Một phòng khám tư nhân lấy tiền xong liền bắt đầu tiêm thuốc thúc sinh cho Tạ Mẫn. Lúc đó Tạ Phi đã được bảy tháng, sau khi sinh ra bị vứt thẳng vào thùng rác. Dù sao cũng là trẻ sinh non, đám người kia nghĩ gã chết chắc. Nào ngờ đứa trẻ này lại có sức sống vô cùng kiên cường, sống sót qua cái đêm lạnh lẽo đó! Sau khi Tạ Mẫn hết thuốc mê, bà ấy bò dậy đến bên thùng rác cứu đứa trẻ ra.
Bà ấy cứ nghĩ con trai đã chết, không ngờ con vẫn còn nhịp đập và hô hấp, liền lập tức ôm lấy con rời khỏi Thạch Thành.
Tuy Tạ Phi không chết nhưng bị đông lạnh và bỏ đói suốt một đêm, lại thêm việc sinh non khiến gã bị tổn thương cơ thể nghiêm trọng, từ nhỏ gã đã yếu ớt nhiều bệnh.
Sau khi về nhà Tạ Mẫn chưa kết hôn mà đã có con khiến người nhà không thể tha thứ cho bà ấy, bà ấy chỉ có thể buôn bán trong huyện, vất vả nuôi nấng Tạ Phi.
Tạ Phi yếu ớt nhiều bệnh, thường phải đến bệnh viện chữa trị, tốn rất nhiều tiền. Vì con trai mà Tạ Mẫn làm đến ba công việc. Nhưng lúc bà ấy sinh Tạ Phi, vì sinh đẻ không đúng quy trình nên để lại nhiều bệnh, giờ lại ngày đêm làm lụng nên chẳng bao lâu sau bà ấy đã không kiên trì nổi.
Cuối cùng vào năm Tạ Phi 11 tuổi, Tạ Mẫn kiệt sức, chết trong lòng con trai mình. Trước lúc lâm chung, bà ấy nói tất cả mọi chuyện cho Tạ Phi, mong rằng con trai sẽ sống thật tốt.
Cái chết của mẹ tạo thành cú đả kích lớn với Tạ Phi, gã hận người nhà họ Đỗ thấu xương. Cũng từ lúc đó mà gã biến thành một thiếu niên bất cần đời, lao vào đánh đấm, vào đồn cảnh sát là chuyện thường ngày.
Năm gã 20 tuổi, gã tình cờ có được một quyển sách dạy quyền pháp, một loại khí công ngoại môn, chẳng ai chỉ dạy mà gã cũng có thể luyện thành.
Luyện được thuần thục, gã liền tới tìm Đỗ Tử Viêm báo thù. Nhưng khi hắn khó khăn lắm mới gặp được Đỗ Tử Viêm thì ngay cả một tên vệ sĩ cũng không đánh thắng, còn bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, bị nhốt suốt ba tháng.
Sau này không biết tại sao mà nhà họ Đỗ biết thân phận của gã, nhiều lần cho người đến đối phó gã. Tạ Phi sống rất dai, mấy lần thoát được từ trong chỗ chết, để lại hàng đống vết thương.
Mấy năm nay gã về huyện mở sòng bài và cho vay nặng lãi, vì giỏi võ và trọng nghĩa khí mà có rất nhiều người đi theo gã. Gã làm như vậy là để tạo dựng thế lực của mình, sớm muộn rồi gã cũng tìm nhà họ Đỗ tính sổ.
Nghe thế Ngô Bình cũng cảm thán, Tạ Phi cũng thật đáng thương, nhà họ Đỗ thật quá tàn nhẫn.
Anh châm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi nói: "Tạ Phi, ngày anh ra đời anh đã bị tổn thương nặng về cơ thể. Nếu không có sự tổn hại này thì anh chính là thiên tài võ ngoại gia, có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh".
Tạ Phi hơi kinh ngạc: "Cậu biết y thuật sao?"
Ngô Bình nói: "Tôi không chỉ biết y thuật mà còn có thể chữa khỏi bệnh của anh, sau đó dạy cho anh võ ngoại môn thực sự, anh có muốn học không?"
Tạ Phi nhìn anh chằm chằm: "Tôi với cậu không thân không quen, tại sao cậu giúp tôi?"
Ngô Bình cười nói: "Vốn tôi định giẫm bẹp anh, dù sao anh cũng làm ăn phi pháp. Nhưng sau khi nghe hoàn cảnh của anh, tôi rất đồng tình với anh. Giờ tôi cho anh cơ hội lựa chọn, hoặc là tôi tống anh vào tù, mấy năm sau anh có thể ra tù, hoặc là sau này anh đi theo tôi, tôi có thể chữa khỏi cho anh, dạy anh võ thuật, giúp anh báo thù".
Toàn thân Tạ Phi run lên: "Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại nói có thể giúp tôi?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi là Ngô Bình, nhà họ Đỗ mà anh nói chẳng qua chỉ là một gia tộc cỏn con đối với tôi mà thôi, chẳng đáng là gì".
Tạ Phi híp mắt: "Tại sao tôi phải tin cậu?"
Ngô Bình nói: "Anh không cần tin, anh chỉ cần chọn thôi. Tôi cho anh mười giây", nói rồi anh nhìn đồng hồ.
Chương 464: Dáng gân cốt thay đổi
Tạ Phi từng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nên có mắt nhìn người, gã chỉ dùng mấy giây để đưa ra quyết định, gã trầm giọng nói: "Tôi nguyện đi theo cậu Ngô!"
Ngô Bình gật đầu: "Rất tốt. Tạ Phi, trước giữa trưa mai anh hãy xóa bỏ tất cả việc làm ăn cho tôi. Nếu đi theo tôi thì đừng làm những thứ vớ vẩn này nữa".
"Rõ", Tạ Phi nói.
Sau khi dặn dò mấy câu, Ngô Bình liền đứng dậy ra về.
Vương Hiến Sâm vội đi theo, ông ta hơi tò mò nên hỏi: "Cậu Ngô, cậu bỏ qua cho gã sao?"
Ngô Bình nói: "Tên Tạ Phi này là hạt giống tốt để luyện võ, cũng khá đáng thương nên tôi quyết định để gã đi theo tôi làm việc".
Vương Hiến Sâm trợn to mắt: "Tạ Phi đồng ý rồi sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Gã là người thông minh nên đã đồng ý".
Vương Hiến Sâm lại càng bội phục Ngô Bình, dường như không có gì là anh không làm được. Ông ta có thể gặp được con người tài ba như vậy quả là may mắn!
Khi về đến nhà, Vương Hiến Sâm liền tạm biệt ra về. Người nhà đều ngủ rồi, anh liền lặng lẽ đến phòng luyện đan, lấy ra các loại thuốc mà Đường An cho người đưa đến, sau đó bắt tay vào luyện hai loại đan dược. Hai loại đan dược này khá đơn giản, cách luyện chế cũng không khó nên chẳng bao lâu đã luyện xong. Sau khi cất đan dược, anh liền báo cho Đường An mai đến đây một chuyến.
Đường An nghe nói đan dược đã được luyện xong, ngày mai là được chữa trị, anh ta vô cùng hưng phấn, nói cảm ơn liên tiếp rồi bảo anh ta sẽ đến đúng giờ.
Sau khi luyện chế thêm một lúc nữa thì trời cũng sáng.
Lạc Mộng Trần dậy rất sớm, cô ta pha một ấm trà để trước mặt Ngô Bình, nói khẽ: "Tiên sinh Ngô Bình, tôi có chuyện muốn nói với tiên sinh. Tập đoàn tài chính Sanyo đang dần chuyển dời đến nước Viêm Long, hiện nay đều thuộc danh nghĩa của tôi. Tôi và ông cố sau khi bàn bạc cảm thấy có thể lấy danh nghĩa chung vốn để thành lập một công ty xe hơi. Như thế thì có thể khiến việc bộ phận xe hơi của tập đoàn tài chính Sanyo chuyển dời đến nước Viêm Long một cách hợp lý".
Ngô Bình nói: "Nói thế thì tôi cần phải thành lập một công ty xe hơi sao?"
Lạc Mộng Trần gật đầy: "Có thể thu mua các doanh nghiệp xe hơi đang có tiềm năng phát triển".
Ngô Bình thấy khá được, anh hỏi: "Tiềm năng của mảng chế tạo xe hơi bên tập đoàn Sanyo thế nào?"
Lạc Mộng Trần cười nói: "Chúng tôi chuyên chế tạo xe hơi sử dụng năng lượng mới, hơn nữa có tiềm năng lớn trong lĩnh vực chế tạo linh kiện ô tô, hiện tập đoàn đang sở hữu ba nhãn hiệu ô tô, hàng năm doanh thu khoảng ba triệu tệ".
Ngô Bình hơi do dự, chế tạo ô tô là dự án cần đầu tư nhiều vốn, lợi nhuận được 10% đã là giỏi lắm rồi.
Lạc Mộng Trần nói: "Tiên sinh Ngô, tôi có thể đích thân quản lý mảng ô tô này".
Ngô Bình cười nói: "Được, cô hãy xử lý chuyện này đi, tôi không giỏi làm ăn".
Lạc Mộng Trần gật đầu: "Xin hãy yên tâm".
Chưa đến chín giờ Tạ Phi đã đến. Gã đến một mình, tối qua gã đã giải tán hết tất cả các mối làm ăn của mình, có cái thì tặng cho các anh em dưới trướng.
"Cậu Ngô!", Tạ Phi cúi người chào.
Ngô Bình nói: "Mấy ngày nay tôi sẽ chữa trị cho anh, anh phải hết sức phối hợp".
"Rõ!". Tạ Phi vội nói, sau đó gã hỏi: "Cậu Ngô, cậu nói sẽ dạy tôi môn võ ngoại môn đặc biệt, đó là võ gì vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Không kiên nhẫn được à? Tôi sẽ nói cho anh biết, anh sẽ học "Phích Sơn công", nếu luyện đến đỉnh cao từ trong ra ngoài thì chỉ dùng một chưởng là đánh nát tảng đá lớn".
Tạ Phi sáng bừng đôi mắt, nói: "Xin cậu Ngô hãy dạy tôi!"
Ngô Bình nói: "Không phải vội, chữa trị trước đã".
Anh tìm một số loại thuốc rồi bảo người làm nấu bằng nồi lớn, đồng thời dùng chân khí màu tím để trị thương. Chân khí màu tím có hiệu quả chữa trị rất tốt, mười mấy vết thương trên người Tạ Phi đều được anh chữa khỏi.
Sau 11 giờ, anh bảo Tạ Phi ngâm người trong một bồn lớn đầy thuốc. Bên trong bồn đầy nước nóng, Tạ Phi ngâm vào khiến gân cốt tê dại, gã cắn răng chịu đựng.
Ngô Bình nói: "Tuy hơi khó chịu nhưng rất tốt với anh. Những thứ thuốc này đều có thể khai phá gân cốt của anh. Dù sao anh cũng đã hơi lớn tuổi nên gân cốt đã hơi lão hóa".
Tạ Phi cắn răng nói: "Cậu Ngô, tôi chịu được".
Ngô Bình không quan tâm nữa mà để gã ngâm.
Một lúc sau Lưu Toàn Công đến, hắn quỳ trước cổng lớn gào to: "Cậu Ngô, tôi đến rồi!"
Điều này thu hút sự chú ý của hàng xóm, họ vội chạy ra hóng hớt.
Lưu Toàn Công rất nổi tiếng, trong đám người có kẻ nhận ra hắn liền kinh ngạc nói: "Đây không phải Hồn Lưu sao?"
"Cái gì? Hồn Lưu? Là tên ác bá hàng đầu của huyện - Hồn Lưu sao?"
Kẻ kia nói: "Đúng vậy. Em rể của Hồn Lưu là họ hàng của tôi, lần trước tôi từng gặp hắn lúc uống rượu mừng".
"Có ai ở huyện này mà dám đụng vào Hồn Lưu đâu, sao lại quỳ trước nhà Ngô Bình vậy?"
"Các người vẫn chưa biết đúng không? Giờ Ngô Bình không đơn giản như trước đâu, những người đến nhà cậu ta không phải kẻ tầm thường đâu. Tôi nghe nói Ngô Bình kiếm được nhiều tiền lắm, nếu không người ta lấy đâu ra tiền xây nhà lầu lái xe hơi?"
Ngô Bình đi ra đá Lưu Toàn Công một cái, hắn không giận mà còn vui. Hắn đứng dậy cười nịnh nọt: "Cậu Ngô, sáng nay tôi đã bán được một số cát, đây là sổ sách, tất cả khoản tiền đều nằm trong chiếc thẻ này, bên trên có ghi mật mã".
Ngô Bình không động đậy, Cương Tử bên cạnh nhận lấy thẻ và sổ sách sau đó liền xác nhận ngay tại chỗ.
Lưu Toàn Công đảo mắt liên tiếp, nói: "Cậu Ngô, cậu còn gì dặn dò không?"
Ngô Bình chỉ vào con đường trước cửa, nói: "Anh vào trong sân lấy chổi ra quét con đường này đi, quét xong thì về".
"Vâng", nghe thấy phải quét đường Lưu Toàn Công lại rất vui, liền đi vào sân lấy chổi ra bắt đầu quét.
Điều này khiến mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, có người còn lén quay lại đang lên mạng.
Con đường này dài 800 mét, sau khi Lưu Toàn Công quét xong thì đã đẫm mồ hôi. Hắn đến cổng nhà Ngô Bình báo cáo rồi lái chiếc xe Land Rover trị giá hơn triệu tệ đi.
Nửa tiếng sau vài đoạn video đăng trên mạng được hàng đống người vào xem, ác bá Lưu Toàn Công của huyện Minh Dương lại đi quét đường.
Mà ngay sau đó có người bình luận, Lưu Toàn Công đã đắc tội với "cậu Ngô", một nhân vật lớn trong thôn họ.
Ngô Bình không ngờ chuyện này được lan truyền nhanh chóng trên mạng, hơn nữa đã rơi vào tình trạng mất khống chế. Anh là đội trưởng đội hình sự, chuyện này không thể đùa được.
Thế nên khi anh nhìn thấy đoạn video hot rần rần, anh lập tức làm vài việc. Thứ nhất, anh báo cho Bộ Công an để từ chức đội trưởng, đồng thời xóa bỏ một số tin tức. Thứ hai, anh đặt thân phận của mình thành tiến sỹ Y học song ngành.
Ba giờ chiều, Đường An đến.
Vừa gặp anh ta đã cúi người thật sâu: "Người anh em, trông cậy cả vào cậu!"
Ngô Bình nói: "Anh Đường đừng khách sáo. Tôi đã phối xong thuốc, sẽ cho anh dùng ngay đây".
Anh liền gọi Đường An vào phòng luyện công, dùng thuốc đế giúp anh ta loại trừ mối họa tẩu hỏa nhập ma. Hai tiếng sau, Đường An đã ngồi xếp bằng điều hòa hơi thở, khí tức dần ổn định.
Ngô Bình thấy cũng đã tạm được liền để lại anh ta trong phòng tu luyện rồi ra ngoài xem Tạ Phi.
Lúc này Tạ Phi đã không còn đau đớn nữa, anh liền cho gã đi ra. Gã thay bộ quần áo sạch sẽ rồi đi theo anh ra sân sau.
Ngô Bình nhìn Tạ Phi, thấy tất cả vết thường thời trẻ của gã đã lành hết, hơn nữa vừa ngâm nước thuốc nên gân cốt của gã đều được mở ra. Tạ Phi bây giờ đã thể hiện rõ sự khác biệt, số mệnh trên đỉnh đầu gã cũng thay đổi rõ ràng!
Anh mỉm cười, nói: 'Tạ Phi, bây giờ tôi sẽ dạy cho anh một bộ đoàn thể thuật, anh hãy nhìn cho kỹ!"
Trước khi truyền dạy Phích Sơn công, Tạ Phi cần phải luyện đoàn thể thuật một khoảng thời gian để gân cốt cứng cáp, như thế hiệu quả sẽ tăng gấp đôi.
Chương 465: Tới Cảng Thành
Những gì anh dạy là đoàn thể thuật trung cấp, đối với Tạ Phi hiện tại là quá đủ.
Tạ Phi xứng danh là thiên tài về ngoại công, Ngô Bình chỉ dạy gã một lần mà gã đã học được kha khá. Sau khi được chỉ dạy thêm một lần gã đã làm rất chuẩn, gần giống hệt Ngô Bình.
Tạ Phi nhanh chóng thành thạo mười hai bộ động tác và tập đi tập lại nhuần nhuyễn. Lần đầu tiên luyện công, gã cảm thấy toàn thân nóng rực, có một luồng năng lượng mạnh mẽ sinh ra ở chỗ sâu trong cơ thể, càng ngày càng mạnh.
Sau khi luyện tập ba lần, sức mạnh này đã tràn ngập toàn thân, tài năng võ học vốn bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được kích thích vào lúc này, gã đột nhiên trở nên khác hẳn lúc trước.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: "Tốt lắm, tôi sẽ dạy anh tổ hợp đoàn thể thuật thứ hai, anh hãy tiếp tục luyện tập. Mấy ngày nữa tôi sẽ dạy anh Phích Sơn công".
Tạ Phi cũng biết mình được lợi rất nhiều, vì vậy đột nhiên quỳ trên mặt đất: "Cậu Ngô, cảm ơn lòng tốt của cậu vô vàn. Sau này tính mạng của Tạ Phi sẽ là của cậu!"
Bây giờ, Ngô Bình đã mở cho gã một cánh cửa mới, thế giới bên ngoài cửa là điều gã chưa từng thấy trước đây, hiện tại gã đã biết mình phải đi như thế nào trong tương lai!
Ngô Bình nói: "Đứng dậy đi".
Sau khi dạy cho Tạ Phi bộ đoàn thể thuật thứ hai, anh trở lại nơi Đường An tu luyện. Lúc này, Đường An đang ngồi trong phòng uống trà, trên mặt nở nụ cười thoải mái.
Ngô Bình vừa đi vào anh ta đã vội vàng đứng dậy nói: "Cậu Ngô, vất vả cho cậu quá".
Ngô Bình nói: "Xem ra anh đang hồi phục tốt, hơi thở ổn định, nguy cơ ẩn đã được loại trừ. Tiếp theo anh có thể tiếp tục tu luyện, nhưng đừng dùng đan dược bừa bãi".
Đường An nói: "Được, cám ơn cậu chỉ điểm."
"Ngồi đi", Ngô Bình nói, anh vẫn còn điều muốn nói với Đường An.
Hai người ngồi vào chỗ, Ngô Bình đưa hai cái bình cho Đường An rồi nói: "Tôi cho anh hai loại đan dược này, sau khi về nhất định phải cho Đường Thiên Hạc xem hai bình thuốc này. Đường Thiên Hạc am hiểu về việc này, thấy đan dược sẽ biết tôi lợi hại thế nào".
Đường An gật đầu: "Cậu Ngô yên tâm, tôi sẽ cho Đường Thiên Hạc xem những loại đan dược này."
Ngô Bình nói: "Nếu Đường Thiên Hạc hỏi thuốc ở đâu ra, anh có thể nói tôi sẽ tham gia bữa tiệc nhà họ Đường, lúc đó có thể gặp mặt".
Đường An hai mắt sáng lên nói: "Cậu Ngô, cậu định thực hiện kế hoạch đó sao?"
Ngô Bình nói: "Gặp đã rồi tính. Còn việc nói thế nào thì tùy cơ ứng biến".
Đường An gật đầu: "Hiện tại gia chủ cũng bế quan không ra ngoài, Đường môn càng hỗn loạn so với lúc trước, muốn bảo vệ chính mình thì phải đoàn kết lại".
Ngô Bình nói: "Anh phụ trách mảng tin tức, trong tay nắm lượng lớn tình báo, mà Băng Vân phụ trách Thiên Sát, hai người phải hợp tác nhiều hơn".
Đường An cười nói: "Tôi đã nói chuyện với Băng Vân vài lần, bây giờ chúng tôi đôi khi cũng liên lạc với nhau. Mà này, Băng Vân bây giờ đang gặp rắc rối, cậu Ngô có biết không?"
Ngô Bình sửng sốt, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đường An: "Trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành bị chiếm rồi, cậu không biết chuyện này sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Băng Vân nói với tôi rồi, ban đầu chúng tôi dự định đến Cảng Thành vào thứ hai tuần trước, nhưng có quá nhiều việc nên nó đã bị trì hoãn. Sao vậy, vấn đề này có liên quan đến bên Cảng Thành sao?"
Đường An gật đầu, nói: "Thiên Sát là cốt lõi của Đường môn, mà cốt lõi của Đường môn là tổ chức sát thủ. Người có quyền cao nhất trong tổ chức này là lệnh chủ, dưới quyền có năm Ti mệnh, quản lý Âu châu, Bắc Mỹ, Đông Á, Phi châu, Trung Đông và Á châu. Mỗi Ti mệnh phụ trách một khu vực và trụ sở chính của khu vực Á châu được đặt tại Cảng Thành".
Ngô Bình giật mình: "Trụ sở bên Cảng Thành không phải đã bị chiếm rồi sao?"
Đường An: "Vì vậy nhà họ Hàn, một thủ hạ của Đường Môn ở Cảng Thành nhận được sự ủng hộ của tất cả các ông lớn của Đường Môn đã được lệnh xây dựng lại trụ sở Á châu".
Ngô Bình vừa nghe đã hiểu, những người này đang nhân cơ hội chiếm quyền điều hành của Thiên Sát!
"Chuyện này cũng khó nhằn đấy", anh cau mày.
Đường An: "Đây mới chỉ là bắt đầu. Một khi bọn họ khống chế được Trụ sở Cảng Thành thì tương đương với việc tạo một lỗ hổng đối với Thiên Sát, bước tiếp theo là khống chế toàn bộ Thiên Sát. Một khi đã khống chế được Thiên Sát, tài nguyên mà Thiên Sát quản lý cũng sẽ bị chúng lần lượt nuốt chửng! Đó là một lượng của cải khổng lồ! "
Ngô Bình nhíu mày: "Xem ra là tôi phải đến Cảng Thành một chuyến!"
Đường An nó: “Việc ở Cảng Thành có tầm quan trọng lớn, tôi sẽ cung cấp thông tin cho cậu một cách kịp thời".
Ngô Bình gật đầu: "Cảm ơn".
Đường An còn có việc quan trọng phải làm nên nói vài câu rồi vội vàng từ biệt.
Ngô Bình lập tức liên lạc với Đường Băng Vân: "Băng Vân, cô định ứng phó thế nào với bên Cảng Thành?"
Đường Băng Vân thở dài: "Hiện tại tôi cũng không có biện pháp tốt".
Ngô Bình nói: "Thế này nhé, mai chúng ta sẽ đến Cảng Thành".
Đường Băng Vân nói: "Trụ sở ban đầu không còn nữa, tung tích Ti mệnh không rõ, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Ngô Bình nói: "Tìm ra người chiếm mất trụ sở trước, sau đó triệu tập bộ phận cũ để xây dựng lại trụ sở ở Cảng Thành".
Đường Băng Vân nói: "Được! Có anh đi cùng là tôi có lòng tin!
Ngô Bình: "Chuẩn bị trước đi, liên hệ với bộ phận cũ của Cảng Thành đã. Phải rồi, bên Cảng Thành cần một nhóm người mới, cô chọn một nhóm người của Thiên Sát, để bọn họ đến Cảng Thành".
Đường Băng Vân nói: "Chọn người thì không khó, nhưng rất khó để thống nhất họ trong một khoảng thời gian ngắn."
Ngô Bình nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ làm điều này. Hơn nữa, tôi sẽ tạm thời đảm nhận Ti mệnh của Cảng Thành".
Đường Băng Vân sửng sốt: "Anh làm ư?"
Ngô Bình cười hỏi: "Không được sao?"
Đường Băng Vân nói: "Được thì được, nhưng nếu muốn thuyết phục những người đó thì tôi e rằng tu vi của anh giờ không đủ".
Ngô Bình: "Chuyện này cô đừng lo lắng, tôi có cách của riêng mình".
Đường Băng Vân suy nghĩ một chút: "Vậy được rồi, tôi đi chuẩn bị ngay!"
Cúp điện thoại, anh gọi cho Cương Tử và nói: "Cương Tử, anh về ngay để chuẩn bị, thứ hai tôi sẽ đi".
Cương Tử nói: "Cậu chủ, lát nữa tôi sẽ quay lại".
Anh tìm gặp lại Lạc Mộng Trần, nói: "Mộng Trần, cô ở nhà bảo vệ mọi người, nếu có chuyện gì xảy ra ngay lập tức liên lạc với ông Lạc".
Lạc Mộng Trần gật đầu: "Tiên sinh đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc người nhà tiên sinh thật tốt".
Sau khi dặn dò rõ ràng, anh lên tầng cao nhất, lấy ra những trang kinh Phật màu vàng, tiếp tục nghiên cứu nội dung bên trên. Bộ kinh này tên là " Như Lai Thần Tạng kinh", sau khi đọc từ đầu đến cuối, anh nhận ra kinh này chính là phương pháp tu luyện thần thông, có thể nâng cao tiềm năng của thần hồn.
Anh liền bắt đầu thực hành theo phương pháp được ghi trong kinh Phật. Sau khi tu luyện hơn nửa giờ, một vị Phật đột nhiên xuất hiện trong thần thức của anh. Nhìn thấy kim thân của Đức Phật này chứng tỏ anh đã hoàn thành bước nhập môn rồi!
Anh cẩn thận cảm nhận, phát hiện thần niệm của mình tăng lên rõ rệt, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết: "Tốt lắm! Hiệu quả của việc luyện tập Như Lai Thần Tạng kinh nửa giờ bằng với nửa tháng khổ luyện!"
Vì vậy, anh bình tĩnh lại và tiếp tục tu luyện Như Lai Thần Tạng kinh. Khi tu luyện, anh không biết sự thay đổi của thời gian, khi anh mở mắt ra thì đã là sáng hôm sau.
Một đêm tu luyện, thần niệm của anh ít nhất tăng lên gấp bội! Hiệu quả vô cùng tốt!
Sau khi thu dọn đồ đạc, anh đáp chuyến bay đến Thiên Kinh.
Máy bay hạ cánh xuống Thiên Kinh, ngay sau đó Đường Băng Vân lên máy bay, hai người cùng nhau đến Cảng Thành.
Cảng Thành là một thành phố quốc tế và là một trong những trung tâm tài chính của thế giới, địa vị chỉ đứng sau Hải Thành. Là thành phố cải cách mở cửa sớm nhất, Cảng Thành đã từng rất thịnh vượng, nhưng đà phát triển những năm gần đây không bằng Hải Thành, dần dần đi xuống.
Trên máy bay, Đường Băng Vân nói với vẻ mặt lo lắng: "Người của Đường môn đứng ra ủng hộ Đường Dung, chúng ta rất bị động".
Ngô Bình nói: "Người bị đẩy ra là Đường Dung sao? Đó là ai vậy?"