Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2356: Chủ của đỉnh Tinh

Thi công tử thoáng do dự rồi quyết định khiêu chiến Thần công tử. Cái này gọi là đục nước béo cò, giờ Thần công tử đang bị thương, hắn có thể tranh thủ cơ hội.

Ngô Bình nhìn ra ý đồ của hắn nên cản lại: “Thi Bất Ngữ, anh đòi khiêu chiến tôi cơ mà?”

Thi Bất Ngữ bị cản lại thì tỏ vẻ bực bội: “Khiếu chiến mày ư? Mày nghĩ mày đủ trình ạ?”

Ngô Bình chỉ lên lôi đài số một rồi nói: “Tôi sẽ chờ anh trên đó, nếu anh không dám lên thì biến khỏi đây ngay!”

Dứt lời, anh đã bay lên lôi đài số một.

Tất cả mọi người đều sững sờ, người mới đến này định thay nhà họ Nguyệt giành vị trí số một ư? Anh lấy đâu ra can đảm vậy? Anh không biết Thượng Quan công tử đáng sợ thế nào à?

Thượng Quan công tử cũng có vẻ ngạc nhiên, anh ta không biết Ngô Bình nên hỏi: “Anh bạn cũng dũng cảm đấy, nhưng nếu đã lên đây rồi thì tôi sẽ không nương tay đâu”.

Ngô Bình: “Anh không cần nương tay, cứ đánh hết sức vào, không thì chẳng còn gì thú vị nữa!”

Dứt lời, anh đã tung một quyền ra.

Thượng Quan công tử thấy thế thì không khỏi lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng tng một chưởng đánh trả.

Hai đòn tấn công va chạm, một tiếng động mạnh vang lên, một sức mạnh bức người đã đánh bay Thượng Quan công tử, anh ta mất khống chế và bắn người ra xa, phải mất hết sức mới trụ vững trên không. Nhưng ngay sau đó, anh ta đã hộc ra một ngụm máu.

Đồn tấn công vừa rồi của Ngô Bình quá mạnh, như hể có rất rất nhiều cao thủ cảnh giới Thần Thông cùng tấn công Thượng Quan công tử một lúc. Trong lúc sơ suất, anh ta đã không đỡ được.

“Cái gì!”

Trông thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều ồ lên. Ngô Bình chỉ dùng một cú đấm mà có thể đánh bay Thượng Quan công tử khỏi lôi đài.

Thượng Quan công tử tái mặt rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, nói: “Pháp lực mạnh quá! Rốt cuộc anh tu luyện pháp thuật gì thế?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Anh đã thua rồi thì không được hỏi nhiều”.

Thượng Quan công tử cau mày: “Tại tôi bị bất ngờ, tôi không phục!”

Ngô Bình: “Không phục? Thế anh lên đây, tôi đấm cho phát nữa”.

Thượng Quan công tử trở lại lôi đài, lần này anh ta đã vận chuyển sức mạnh Thần Thông trong người mình, lập tức có 10 tầng sáng lượn quanh, điều này chứng tỏ anh ra đã tu luyện được mười môn thần thông.

Thấy thế, Ngô Bình vẫn chỉ tung một cú đấm đơn giản ra như ban nãy, còn Thượng Quan công tử thì tung hai chưởng để đỡ.

Rắc!

Lần trước, Ngô Bình chỉ dùng 30 phần trăm sức lực, nhưng lần này thì là 50 phần trăm. Vì thế, cổ tay của Thượng Quan công tử đã bị gãy, anh ta kêu lên một tiếng rồi lại ngã khỏi lôi đài. Khác với lần trước thì giờ anh ta ngã sấp mặt xuống đất, trông vô cùng bết bát.

Ngô Bình hỏi: “Thượng Quan công tử, anh còn muốn thử nữa không?”

Thượng Quan công tử lại hộc ra một ngụm máu, lần này anh ta đã bị thương nặng, xương cốt toàn thân rệu rạo, anh ta lắc đầu rồi nói: “Thôi!”

Dứt lời, anh ta nhìn sang lôi đài thứ hai.

Thần công tử đang đứng trên lôi đài này, thấy Thượng Quan công tử nhìn mình, hắn ta đã thấy không ổn, lẽ nào lại phải sang lôi đài thứ ba?

Sau một hồi đắn đo, hắn ta hừ một tiếng rồi đi sang lôi đài thứ ba.

Mặt của Thi Bất Ngữ đen như đít nồi, hắn không thể ngờ là Ngô Bình có thể đánh bại người đứng đầu của đại hội trước, điều này chứng tỏ thực lực của anh đã trên hắn.

Bây giờ, anh nhìn sang Thi Bất Ngữ rồi lạnh lùng hỏi: “Thi Bất Ngữ, có dám lên không?”

Thi Bất Ngữ nhăn mặt, hắn muốn lên lắm chứ, nhưng lên thì lại lo bị Ngô Bình đánh chết, Ngô Bình đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn thế kia cơ mà. Nhưng nếu hắn không lên thì lại mất hết thể diện.

Ngô Bình chỉ hỏi đúng một câu rồi mặc kệ hắn.

Sau đó, không có ai khiêu chiến Ngô Bình cả. Vì anh đã đánh bại Thượng Quan công tử chỉ với một quyền. Với họ mà nói thì thực lực vậy quá đáng sợ, tốt nhất không nên thách đấu để chịu chết.

Ngược lại, trên lôi đài thứ ba rất kịch liệt. Thi Bất Ngữ đã nhảy lên đó để khiêu chiến Thần công tử.

Thần công tử rất bực, khi hắn ta ở lôi đài thứ hai, Thi Bất Ngữ đã có ý định khiêu chiến rồi. Giờ hắn ta sang lôi đài thứ ba là Thi Bất Ngữ lên ngay, vì thế hắn ta đã quyết đấu trong cơn giận.

Thực lực của Thi Bất Ngữ rất mạnh, công pháp lại theo tà đạo, nhưng Thần công tư cũng không yếu, dẫu sao hắn ta cũng đã khiêu chiến người đứng đầu.

Hai người giao đấu mấy chục chiêu, Thi Bất Ngữ đã bị Thần công tử đánh bay. Nhưng Thần công tử cũng chẳng khá hơn là bao, vì đã trúng độc thi, mặt hắn ta đen nhẻm nên nhanh chóng uống Giải Độc Đan.

Lôi đài thứ tư cũng rất kịch liệt, đã đổi đến ba người rồi.

Hiện giờ, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh ở dưới núi cũng đã nhận được tin từ trên truyền xuống, biết Ngô Bình trụ được ở lôi đài thứ nhất, cả ba đều mỉm cười vui vẻ.

“Thực lực của anh Bình mạnh thật đấy, có thể hạ được Thượng Quan Truyền Minh bằng một quyền!”

Hà Tử Trần: “Nào chỉ có thế, anh ấy còn là thầy luyện đan Kim Đỉnh, sao chị em mình lại may thế cơ chứ!”

Lý Thuần Như che miệng cười: “Phải nói là chị em ta tinh mắt mới phải”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thượng Quang Truyền Minh thua rồi thì chắc không ai dám khiêu chiến anh Bình nữa đâu, có được vị trí đầu bảng này thì nhà chị có thể trụ vững ở Thần Châu rồi”.

Hà Tử Trần gật đầu: “Chờ việc ở đây xong, em sẽ dẫn anh Bình đến Thiên Nguyên để vào Thiên Khuyết lĩnh ngộ tuyệt học”.

Lý Thuần Như: “Nhất định anh ấy sẽ có thu hoạch, điều đáng tiếc duy nhất là giờ cảnh giới của anh ấy chưa đủ cao, nếu có thể đến tầng thứ chín, thứ mười Thần Thông thì chắc chắn là cao thủ vô địch dưới Đạo cảnh”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em đừng quên, Thượng Quan Truyền Minh ở tầng thứ mười Thần Thông đấy”.

Lý Thuần Như gật đầu: “Anh ta rất mạnh, nhưng nếu so với Tiên Giới hay cả giới tu hành thì anh ta cũng chưa phải hạng xuất chúng”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Cũng đúng, nhưng anh Bình có thể được như bây giờ đã là giỏi lắm rồi”.

Hà Tử Trần thoánh vẻ ưu tư nói: “Nhưng em nghe người lớn trong nhà bảo người phát triển từng bước từ hạ giới lên tuy có thiên bẩm phi phàm, nhưng khi đến Đạo cảnh thì sẽ có khuyết điểm rất lớn, chúng đã từng khiến rất nhiều nhân vật lớn ngã xuống rồi”.

Nguyệt Thanh ảnh: “Anh Bình còn cách Đạo cảnh xa lắm, chị nghĩ anh ấy sẽ có cách đối phó, chúng ta không phải lo đâu”.

Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi trời tối cũng không có ai khiêu chiến Ngô Bình cả. Anh đã trở thành công tử số một của Thần Châu.

Lúc này, ông lão lưng gù đi ra rồi cười nói: “Chúc mười mười công tử đã giành được thứ hạng. Ngô công tử, phong chủ có lời mời!”

Ngô Bình gật đầu rồi đi theo ông ấy đến một màn khói. Trong màn khối này có cấm chế nên người ngoài không thể vào được.

Họ đi một đoạn thì có một không gian rộng lớn xuất hiện ở phía trước, hơn nữa linh khí ở đây còn dồi dào hơn Thần Châu, duy độ cũng cao hơn.

Phía trước có một con đường dài với hai hàng cây cỏ ở hai bên.

Họ đi được mười phút thì thấy có một vườn hoa, trong đây có một cô thiếu nữ khoảng 13, 14 tuổi đang chơi xích đu.

Cô bé trông rất đáng yêu, nhưng gương mặt xinh đẹp chẳng hề nở lấy một nụ cười.

Ông lão gù tiến tới hành lễ: “Chủ nhân, Ngô công tử đến rồi”.

Ngô Bình giật mình, cô bé này là phong chủ của đỉnh Tinh ư?

Bé gái gật đầu: “Ông lui đi”.

“Vâng”, ông gù lập tức biến mất, đến Ngô Bình cũng không biết ông ấy đi bằng cách nào.

Bé gái nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cả nghìn năm rồi Thần Châu mới có một tu sĩ giỏi xuất hiện”.

Ngô Bình: “Cô là chủ của đỉnh Tinh ư?”

Bé gái: “Đúng, tôi mời anh vào đây là có chuyện muốn nói”.

Ngô Bình: “Mời nói!”

Chủ đỉnh Tinh: “Tôi muốn anh thử lĩnh ngộ truyền thừa trên bia Tinh”.
Chương 2357: Bia Tinh và ý nghĩa tối cao

Ngô Bình đã từng nghe nói tới điện Tinh, nhưng không biết bia Tinh là gì nên hỏi: “Bia Tinh ở trong điện Tinh à?”

Chủ đỉnh Tinh đáp: “Hình ảnh ở trong điện Tinh thật ra là những gì mà các thiên kiêu thời xưa lĩnh ngộ xong để lại. Lĩnh ngộ trong điện Tinh thì chỉ học được kiến thức của người khác thôi. Tôi thấy tư chất của anh đủ mạnh để lĩnh ngộ bia Tinh trực tiếp”.

Ngô Bình: “Bia này có lai lịch thế nào?”

Chủ đỉnh Tinh: “Các vì sao đều có vận hành theo quy luật riêng trong vũ trụ. Vào thời thượng cổ, từng có tiên nhân lĩnh ngộ được các quy luật này và hình thành đại đạo nên được gọi là Tinh quân. Trong vô vàn các Tinh quân, có một nhân vật xuất chúng đã dẫn đầu các vì sao và ra lệnh được cho Tinh quân trong thiên hạ nên được gọi là Tinh Đế. Tinh Đế đã khắc quy luật của sao trời lên tấm bia này”.

Ngô Bình nghe xong thì ngẩn ra hỏi: “Vậy thì bia Tinh rất khó được lĩnh ngộ đúng không?”

Chủ đỉnh Tinh: “Nghe nói, Tinh Đế kia đã lĩnh ngộ được ý nghĩa cao nhất của vũ trụ trong tấm bia này”.

Ngô Bình: “Ý nghĩa mạnh nhất của vũ trụ ư? Đó là gì?”

Chủ đỉnh Tinh: “Là thứ áp đảo cả đại đạo, ai có thể học được thì sẽ đột phá Đạo cảnh, hoặc cảnh giới cao hớn”.

Ngô Bình cười trừ: “Chắc chỉ có cường giả Đạo cảnh mới làm được thôi, chứ tu sĩ Thần Thông như tôi thì chưa đủ tư cách”.

Chủ đỉnh Tinh: “Không, tu sĩ Đạo cảnh lại không đọc được những thứ ở trên bia. Từ xưa đến nay, đã có rất nhiều đại năng Đạo cảnh thử rồi nhưng tiếc là đều thất bại”.

Nghe thấy có ý nghĩa tối cao, Ngô Bình đã nghĩ ngay đến trật tự cao nhất, sau đó anh hỏi tiếp: “Tại sao cô lại để người khác lĩnh ngộ, nếu họ thành công thì các cô được lợi lộc gì?”

Chủ đỉnh Tinh nhìn Ngô Bình rồi nói: “Nếu anh lĩnh ngộ thành công thì chúng tôi cũng sẽ được lợi. Để báo đáp, anh phải truyền hết những lĩnh ngộ ấy cho chúng tôi”.

“Các cô là ai?”, Ngô Bình hỏi tiếp.

“Sau khi bia Tinh xuất hiện, mỗi năm đều có rất nhiều người đến lĩnh ngộ. Tuy họ không nhìn được thấu bản chất, nhưng ít nhiều cũng có thu hoạch nhất định. Dần dà, họ đã tự hình thành một tổ chức, từ lỏng lẻo đến chặt chẽ, cuối cùng đã có 10 cao thủ Đạo cảnh cùng lập lên Tinh Môn”.

Ngô Bình: “Tinh Môn”.

Chủ đỉnh Tinh: “Tôi là thành viên của Tinh Môn, phụng mệnh tìm người có căn cốt phi phàm ở đây rồi dẫn đi lĩnh ngộ bia Tinh”.

Ngô Bình gật đầu: “Bao nhiêu năm qua, đã có rất nhiều người thử nhưng chưa thành công, tôi sợ mình cũng vậy thôi”.

Chủ đỉnh Tinh: “Không sao, tôi cũng không hi vọng anh lĩnh ngộ được ý nghĩa tối cao. Anh chỉ cần có thu hoạch gì đó là tốt rồi, mỗi người đều chỉ có thể lĩnh ngộ bia Tinh từ góc nhìn của mình, vì thế họ đều có cảm nhận khác nhau”.

Ngô Bình: “Nếu vậy thì để tôi thử”.

Anh nói xong thì chủ đỉnh Tinh vung tay lên, một cánh cửa được hình thành từ các vì sao đã xuất hiện trước mắt Ngô Bình.

“Đi qua cánh cửa này thì anh có thể tiến vào thời không của bia Tinh. Do nó không ổn định nên anh chỉ có một tiếng để lĩnh ngộ thôi, sau đó nhất định phải rời khỏi đó, không thì sức mạnh mà nó toả ra sẽ biến anh thành tro bụi”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi”, dứt lời, anh đi vào bên trong.

Ngô Bình đi rồi, chợt có một người đàn ông trung niên đội mũ ngọc xuất hiệ phía sau chủ đỉnh Tinh với khí thế oai phong.

Chủ đỉnh Tinh cười nói: “Lưu Tinh quân, ông thấy người này có thể lĩnh ngộ được gì không?”

Người đàn ông: “Truyền thừa của bia Tinh có bốn tầng là tầng ngoài, tầng giữa, tầng trong và hạt nhân. Hầu hết mọi người chỉ lĩnh ngộ được tầng ngoài, chỉ có số ít lĩnh ngộ được tầng trung. Cậu bạn này chỉ cần lĩnh ngộ được tầng ngoài thôi cũng đủ tư cách gia nhập Tinh Môn ta rồi”.

Chủ đỉnh Tinh: “Nhưng nếu không lĩnh ngộ được tầng trung thì sau này cũng chẳng có thành tựu gì”.

Lưu Tinh quân: “Đừng yêu cầu cao quá, đến Tinh quân là tôi đây cũng chỉ lĩnh ngộ được tầng trung, sau đó chạm được một chút vào tầng trong thôi mà. Cậu ấy còn trẻ, có thể lĩnh ngộ tầng trung được thì là cái tốt, mà nếu không lĩnh ngộ được gì cũng không sao. Dù gì những nội dung dễ lĩnh ngộ cũng ở trong điện Tinh hết rồi”.

Chủ đỉnh Tinh thở dài nói: “Đúng thế, các kiến thức trên bia Tinh có tính duy nhất, nếu đã có người lĩnh ngộ rồi thì người khác không thể lĩnh ngộ được nữa. Điều này khiến cho việc lĩnh ngộ ngày càng khó, người có thu hoạch cũng ngày càng ít. Nhưng bên trên lại giao cho tôi nhiệm vụ tìm một Tinh quân có tư chất, song bao năm qua rồi, tôi vẫn chưa gặp được ai. Nếu người này cũng không được nốt thì tôi chịu thật rồi”.

Lưu Tinh quân: “Tôi đến đây cũng vì thấy cậu bạn này có tư chất tốt. Phía Nguyệt Thị còn thông tin cậu ấy là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, thực lực có thể hạ công tử số một trong nháy mắt. Ha ha, tôi có dự cảm cậu ấy sẽ làm nên chuyện đấy”.

Chủ đỉnh Tinh khẽ thở dài: “Hi vọng là thế, nếu anh ta có tư chất của Tinh quân thì nhiệm vụ của tôi coi như xong”.

Lưu Tinh quân: “Tinh Môn đã 300 năm chưa có thêm Tinh quân trẻ tuổi nào nên tôi hiểu tâm trạng của cô”.

Chủ đỉnh Tinh: “À, quy định của Tinh Môn là buộc phải lấy một phần ba tài nguyên của môn phái ra để cung cấp cho Tinh quân mới tu hành trong năm năm đầu. Nếu Ngô Bình có thể trở thành Tinh quân mới thì có thể một mình hưởng cả đống tài nguyên”.

Lưu Tinh quân cười nói: “Giờ quy mô của Tinh Môn đã lớn, tài nguyên tích luỹ trong 300 năm sẽ nhiều đến mức nào. Các tài nguyên ấy mà đập vào một con chó thì nó cũng có thể trở thành thiên kiêu. Huống hồ Ngô Bình này đã có tư chất sẵn rồi”.

Chủ đỉnh Tinh: “Lưu Tinh quân, ông có ý đồ gì với anh ta à?”

Lưu Tinh quân cười phá lên: “Tôi chỉ đánh giá cao cậu ta và muốn giúp đỡ thôi. Đương nhiên, cậu ta có thành tựu càng cao thì tôi càng được lợi nhiều”.

Chủ đỉnh Tinh trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy thì tôi cũng cần lựa chọn rồi”.

Lưu Tinh quân: “Không cần do dự, chúng ta sẽ cùng nhau giúp đỡ Ngô Bình. Chuyện này mà thành thì hai chúng ta đều có địa vi cao trong Tinh Môn, chắc chắn hơn hẳn bây giờ”.

Chủ đỉnh Tinh gật đầu: “Nếu anh ta thật sự có tư chất của Tinh quân thì tôi sẽ vui vẻ làm tuỳ tùng cho”.

Lưu Tinh quân: “Cô cũng chỉ cách Tinh quân một bước nữa thôi, nếu được cậu ta chỉ dẫn thì khéo lại đột phá đấy”.

Chủ đỉnh Tinh cười trừ: “Tôi chẳng còn ôm hi vọng nữa rồi, à tôi nghe nói Ti Tinh quân cũng đã tìm được một người có thiên bẩm xuất sắc, hình như cũng sắp đến gần lĩnh ngộ bia Tinh đúng không?”

Lưu Tinh quân thoáng qua vẻ lạnh lùng, ông ấy và Ti Tinh quân có mối thù sâu đậm, không đội trời chung.

Ông ấy nói: “Vì thế tôi mới mong Ngô công tử có thể lĩnh ngộ được nhiều hơn để chặt đường lui của tên kia”.

Những thứ có thể lĩnh ngộ ở tầng trung của bia Tinh chỉ còn lại rất ít, nếu Ngô Bình có thể lĩnh ngộ được thì người kia sẽ không còn cơ hội nữa.

Chủ đỉnh Tinh cười nói: “Cũng đúng, xem ra chúng ta cùng chung lợi ích rồi”.

Lưu Tinh quân: “Tôi phải cảm ơn cô, cô mà không báo tin cho tôi thì tôi đã lỡ mất Ngô Bình rồi”.

Trong lúc hai người họ nói chm Ngô Bình đã đi tới một bầu trời sao mênh mông. Có một tấm bia đá khổng lồ ở đây, không biết đã tồn tại bao lâu rồi.

Tuy cách nó rất xa, nhưng Ngô Bình vẫn có thể nhìn thấy rõ những thứ ghi trên bia. Đó là những phù văn và nét vẻ thần bí vô cùng phức tạp.

Anh mới nhìn một lát đã thấy hoa mắt, thậm chí còn buồn nôn.

Anh lập tức nhìn sang chỗ khác rồi hô lên: “Ghê thật! Mình mới nhìn một chút mà đã choáng váng, nội dung trên bia này khủng thật!”

Anh nghỉ ngơi một lát rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để đọc nội dụng trên bia tiếp.

Sau đó, anh đã phải sững người, vì thấy có bốn tầng sáng trên bia, anh đã nhìn thấy vòng sáng ở tầng trong cùng, hay còn gọi là tầng hạt nhân.

Anh nhìn thấy rất nhiều phù văn đang vận chuyển trong một nơi kỳ bí nào đó, sau đó liên tục tạo thành trận pháp một cách có quy luật.

Anh tập trung nhìn đến không thể dời mắt.
Chương 2358: Tinh thuật cấp sáu

Ngô Bình không thể lĩnh hội được thứ ở trong hạt nhân, nhưng anh có thể lờ mờ cảm nhận được mặt ngoài của nó. Dẫu sao trước kia, anh cũng từng là cường giả cấp Vũ Trụ ở hạ giới nên hiểu biết của anh về vạn vật đều rất cao siêu.

Ngô Bình quan sát hơn nửa tiếng thì bắt đầu đăm chiêu, trong đầu cũng dần hình thành một vài suy nghĩ. Anh biết thời gian có hạn nên đã chuyển tầm nhìn sang tầng trong.

Trong vòng sáng của tầng trong có những thứ khác thực dụng, chúng có thể điều khiển các vì sao như các quân cờ rồi bày đại trận, từ đó đảo ngược trật tự để tạo ra quy luật.

Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình chưa đủ để với đến tầng này, vì thế anh chỉ quan sát vài quy luật rồi lại chuyển sang tầng trung.

Nội dung của tầng này có cấp bậc khá thấp, hầu hết đều là tinh thuật, có nghĩa là mượn sức mạnh của một hoặc nhiều vì sao, hiệu quả tương tự như phép thần thong, nhưng tổng thể thì mạnh hơn một chút. Ngoài ra, sức mạnh của tinh thuật là vô tận vì nó đi mượn.

Ngô Bình muốn xem tiếp tầng ngoài nhưng không kịp nữa, vì thời gian sắp hết rồi. Anh lập tức rời khỏi đó rồi đi ra bên ngoài.

Anh vừa ra thì thấy có thêm một người đàn ông đầy khí phách đứng cạnh chủ đỉnh Tinh, hai người đều nhìn anh chằm chằm.

Chủ đỉnh Tinh: “Ngô công tử, anh có thu hoạch gì không?”

Đương nhiên là có, Ngô Bình đã nhìn thấy vài thứ ở hạt nhân nhưng không dám nói đã lĩnh ngộ được điều gì. Song, anh gần như đã quan sát hết một lượt những thứ ở tầng trong, tuy nhiên hiện giờ chưa thể thi triển được.

Còn ở tầng trung thì anh đã ghi nhớ được cả trăm loại, hơn hết đều là kiến thức ở tốp đầu nên nói ngay: “Tôi đã lĩnh ngộ được một vài tinh thuật”.

Lưu Tinh quân mừng rỡ hỏi: “Ngô công tử, tại hạ là Lưu Phượng Thần. Xin hỏi công tử đã lĩnh ngộ được mấy loại tinh thuật, chúng có màu sắc thế nào?”

Ngô Bình gật đầu thay cho lời chào: “Chào Tinh quân, màu sắc mà Tinh quân nhắc đến là gì?”

Lưu Phượng Thần: “Là thế này, tầng trung của bia Tinh chính là tinh thuật, nhưng tinh thuật ở cấp khác nhau sẽ có màu sắc khác nhau. Theo ghi chép trong điển tích cùng kinh nghiệm của cá nhân tôi thì tinh thuật cấp một thường có màu trắng, cấp hai thì là màu xám”.

Ông ấy không nói tới lĩnh ngộ tinh thuật, vì nó quá khó.

Ngô Bình: “Hình như tôi không nhìn thấy tinh thuật hai màu này, nhưng đã nhìn thấy tinh thuật màu vàng và tím”.

Lưu Phượng Thần chấn động nói: “Vàng và tím ư!”

Thấy ông ấy kích động như vậy, Ngô Bình nói: “Tôi đã học được vài tinh thuật màu vàng và hai tinh thuật màu tím”.

Lưu Phượng Thần đờ ra tại chỗ, sau đó cười phá lên: “Công tử đã học được tinh thuật màu vàng! Quá giỏi! Tinh thuật màu vàng đó thuộc cấp năm, còn tinh thuật màu tím thì là cấp sáu”.

Ngô Bình: “Có cấp bảy không?”

Lưu Phượng Thần lắc đầu rồi nghiêm túc nói: “Không, cấp sáu là cao nhất rồi. Nhưng từ khí Tinh Môn thành lập đến nay, có rất ít người tu luyện được tinh thuật cấp bốn, mới chỉ có đúng một người tu luyện tinh thuật cấp năm. Còn công tử không chỉ tu luyện được một tinh thuật cấp năm, mà còn lĩnh ngộ được hai tinh thuật cấp sáu! Công tử đúng là thiên tài số một trên đời!”

Ngô Bình ồ một tiếng nhưng cũng không quá kích động, vì thật ra anh đã lĩnh ngộ thứ trong tầng trong, thậm chí còn thêm một ít thứ ở hạt nhân.

Chủ đỉnh Tinh cũng tươi cười nói: “Ngô công tử, từ giờ trở đi, tôi và Lưu Tinh quân sẽ là tuỳ tùng của anh. Chúng tôi sẽ hỗ trợ anh trở thành Tinh quân mới của Tinh Môn”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Tôi cũng có thể làm Tinh quân ư?”

Chủ đỉnh Tinh cười nói: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình: “Làm Tinh quân thì phải gia nhập Tinh Môn à?”

Chủ đỉnh Tinh: “Đúng, nhưng công tử yên tâm, sau khi gia nhập môn phái, công tử sẽ không bị hạn chế gì hết, ngược lại còn nhận được rất nhiều tài nguyên của Tinh Môn”.

Ngô Bình nghe thấy có tài nguyên thì hỏi: “Có nhiều không?”

Lưu Phượng Thần đáp: “Nếu công tử có thể trở thành tinh thì có thể được hưởng một phần ba tài nguyên chung với các Tinh quân mới khác”.

Song, Ngô Bình vẫn muốn biết cụ thể hơn: “Một phần ba là bao nhiên tiền Tiên?”

Lưu Phượng Thần và chủ đỉnh Tinh mỉm cười nhìn nhau, Lưu Phượng Thần nói: “Không thể dùng tiền để định mức được, vì có nhiều tài nguyên là vô giá”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Ví dụ?”

Lưu Phượng Thần: “Ví dụ, cậu có thể mượn đại trận ở điện Thiên Tinh để hấp thu đủ các loại tinh lực một cách nhanh chóng để tăng cường tinh thần cho mình. Kiểu như công tử sắp ngưng tụ pháp thai, mà tinh lực chính là thứ dưỡng pháp thai tốt nhất. Nếu công tử còn tu luyện tinh thuật song song thì pháp thai có thể trở thành tinh thai. Tinh lực hấp thu được càng cao cấp thì pháp thai càng lớn, pháp thuật có được sau này cũng càng mạnh”.

Chủ đỉnh Tinh: “Nếu lĩnh ngộ đủ tinh lực thì có thể mượn sức mạnh của tinh tú để sử dụng, đó chính là Tinh quân”.

Lưu Phượng Thần: “Tinh quân mà giỏi được hơn thì được gọi là đại Tinh quân, họ có thể đồng thời mượn sức mạnh của vài tinh tú một lúc”.

Ngô Bình: “Giờ tôi phải đến Tinh Môn à?”

Lưu Phượng Thần: “Không cần thiết, công tử cứ tu luyện tinh thuật ở Tiên Giới Nguyên Sử trước, chờ có căn bản rồi đi cũng không muộn”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép”.

Anh cần đi luyện đan nên không rảnh để trò chuyện tiếp với họ.

Lưu Phượng Thần đưa một tinh phù cho Ngô Bình rồi nói: “Công tử có thể dùng nó để luyện lạc với chúng tôi”.

Ngô Bình nhận lấy rồi rời đi.

Chờ anh quay lại đỉnh núi thì thấy các công tử khác vẫn ở đây, vì người lọt vào tốp mười sẽ được thưởng, có người nhận thưởng, người thì vào điện Tinh lĩnh ngộ tuyệt học.

Ngô Bình đương nhiên cũng có thưởng, anh đã chọn một căn nhà trên đây, sau đó mới xuống núi tìm nhóm Nguyệt Thanh Ảnh.

Thấy Ngô Bình đi xuống, ba cô gái đều mừng rỡ, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Anh Bình, anh mạnh quá, Thi công tử kia còn không dám khiêu chiến anh luôn”.

Ngô Bình cười nói: “Cũng tạm thôi, trời tối rồi, các em lên nhà trên núi của anh không?”

Mấy cô gái đều gật đầu rồi đi theo anh lên nhà mới.

Ngô Bình rất hài lòng với môi trường sống ở đây nên quyết định sẽ ở lại đây một thời gian để tập trung luyện đan, chuẩn bị cho ngày khai trương đan lâu.

Tối đó, dưới màn trời đầy sao, Ngô Bình cảm thấy có vài thứ trong người mình nóng ran. Anh biết đó là cảm ứng giữa sao trên trời cùng tinh thuật trong người anh.

Anh đi ra ngoài sân rồi ngẩng lên nhìn trời.

Sao trên trời chia thành sáu cấp, trong đó cấp một là mạnh nhất, tinh thuật lĩnh ngộ từ cấp này thì sẽ là tinh thuật cấp sáu, cũng là cấp mạnh nhất.

Cấp hai cũng mạnh, tinh thuật của nó tương ứng với tinh thuật cấp năm.

Ngô Bình đã học được cả trăm loại tinh thuât nên bây giờ khi nhìn lên trời có một ngôi sao cấp một phản ứng với mình thì anh lập tức tu luyện tinh thuật đó ngay.

Vì sao cấp một này có tên là Thiên Sát, vì thế tinh thuật mà nó sinh ra cũng có tên là Thiên Sát Thuật.

Thiên Sát Thuật là thuật cực hung, vừa thi triển vừa bày trận được.

Bước thứ nhất, Ngô Bình hấp thu sao Thiên Sát vào người, sau đó ngưng tụ thành tinh phù dưới sự khống chế cuat bí thần. Tinh phù này và sao Thiên Sát phản ứng qua lại lẫn nhau, từ đó có thể mượn tinh lực từ trong sao Thiên Sát.

Quá nửa đêm, chờ khi sao Thiên Sát biến mất trên bầu trời, Ngô Bình vừa hay cũng tu luyện xong.

Lúc này, bùa truyền tin trên người anh chợt phát sáng, là Đường Tử Di gửi tin đến, anh thoáng giật mình vì lo ở nhà có chuyện.
Chương 2359: Thành chủ hung tàn

Ngô Bình gọi Nguyệt Thanh Ảnh rồi hỏi: “Thanh Ảnh, có cách nào nhanh chóng di chuyển đến Tiên Giới Thái Ất không?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tiên Giới Thái Ất ư? Nguyệt Thị có một trận pháp vận chuyển có thể đến thẳng đó, nhưng đích đến thì không xác định chính xác được”.

Ngô Bình gật đầu: “Không sao”.

Nguyệt Thanh Ảnh nhanh chóng dẫn Ngô Bình đến một trận pháp vận chuyển đã lâu không có ai sử dụng.

Ngô Bình: “Thanh Ảnh, anh phải về nhà một chuyến, chờ xong việc ở bên đó, anh sẽ lại đến tìm các em”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Anh Bình, bọn em chờ anh về”.

Trận pháp kích hoạt, một tia sáng loé lên, Ngô Bình đã được đưa đến Tiên Giới Thái Ất.

Ngay sau đó, anh đã thấy mình xuất hiện ở Tiên Giới Thái Ất, nhưng nơi mà anh rơi xuống là một vùng hoang vắng thuộc khu vực chưa được khai thác.

Anh lập tức liên lạc với Đường Tử Di: “Tử Di, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Vì đang cùng ở một Tiên Giới nên hai người có thể liên lạc trực tiếp với nhau, giọng nói của Đường Tử Di nhanh chóng vang lên: “Huyền Bình, Giang Nam Thành đã đổi chủ nên giờ còn thu thuế nữa. Hơn nữa, người này còn thu thuế rất cao với đan lâu của chúng ta, mình cứ bán được mười nghìn tiền Tiên thì phải nộp thuế mất bốn nghìn rưỡi”.

Ngô Bình cau mày: “Gì mà cao thế? Chủ mới là ai?”

Đường Tử Di: “Nghe nói do hoàng triều Thái Ất cử tới, thành chủ trước kia đã bị giết và tịch thu hết tài sản rồi”.

Ngô Bình: “Anh đang ở Tiên Giới Thái Ất đây rồi, anh sẽ về ngay”.

Anh thi triển độn thuật, loáng cái đã tiến vào Động Thiên Thanh Linh.

Ngô Bình về nhà của mình ở Giang Nam Thành thì nhìn thấy bố mình đang bức tức nói gì đó với mẹ mình.

Thấy con trai đã về, Lý Niệm Tổ nói: “Tiểu Bình, Giang Nam Thành mới xây dựng một nha môn gì đó, không chỉ phải nộp thuế mà còn tịch thu nhà mình, họ bảo cái gì mà tịch thu cửa hàng để sung cong, họ hạn cho mình một ngày phải chuyển đi, không sẽ giết bất luận tội”.

Tuy Ngô Bình cũng thấy bực, nhưng không tỏ thái độ ra ngoài, anh nói: “Bố đừng lo, con sẽ giải quyết”.

Sau khi trấn an bố mẹ mình, anh đã đến đan đường tìm nhóm Đường Tử Di.

Hiện giờ, đang có cả đống nha dịch đứng ở cửa đan đường, Đường Tử Di đang thương lượng gì đó với họ.

“Quan gia, nhất định chúng tôi sẽ nộp thuế nên đừng niêm phong cửa hàng. Vì nếu niêm phong rồi thì chúng tôi không làm ăn được, như thế thì lấy đâu ra tiền để đóng thuế?”

Đi đầu là một tên râu xồm với vẻ mặt hung ác, gã lạnh giọng nói: “Thành chủ đại nhân đã có lệnh là kiểm cả hết đan dược của các người để xem là thật hay giả. Nếu là giả thì sẽ tịch thu hết”.

Ngô Bình nghe xong là biết, đây không phải kiểm tra, mà là họ muốn cướp trắng.

Anh thờ ơ hỏi: “Ai định kiểm tra đan lâu của tôi?”

Thấy Ngô Bình đã về, nhóm Đường Tử Di thở phào một hơi, cảm thấy có chỗ dựa hơn hẳn.

Tên râu xồm quan sát Ngô Bình rồi hừ nói: “Cậu là chủ của đan lâu này hả?”

Ngô Bình: “Đúng, các người định làm gì?”

Tên râu xồm lấy một tờ giấy ra rồi nói to: “Thành chủ đại nhân lệnh cho chúng tôi đến đây kiểm tra đan lâu của cậu, để xem có đan dược nào là giả hay không. Ngoài ra, cậu còn phải nộp đủ thuế từ ngày khai trương đến nay. Tôi đã xem qua sổ sách rồi, cậu phải nộp 30 nghìn tỷ tiền Tiên”.

Ngô Bình bình thản nói: “Chúng tôi kinh doanh hợp pháp, các người chẳng có lý gì mà kiểm tra cả. Mà tôi cũng không nộp thuế đâu”.

Tên kia sa sầm mặt nói: “Cậu định đối đầu với thành chủ à? Cậu có lường được trước hậu quả khi làm vậy không?”

Ngô Bình: “Cùng lắm thì tôi chuyển khỏi Giang Nam Thành”.

Tên kia cười mỉa: “Chuyển đi ư? Đừng có mơ! Thành chủ đã nói đan lâu của cậu là mục tiêu trọng điểm cần chú ý, sau này cậu phải làm ăn ở đây, chứ không được rời đi”.

Ngô Bình tức đến bật cười, sao trên đời lại có một nha môn bá đạo và vô lý đến thế, anh nói: “Thế à? Thành chủ của các người còn nói gì nữa không?”

Người kia nói: “Thành chủ còn bảo sau này cậu phải miễn phí luyện đan cho phủ của thành chủ”.

Uỳnh!

Một luồng sát quang toả ra từ trong người của Ngô Bình, loáng cái nó đã bao trùm tất cả nhóm nha dịch. Sát khí lan ra, đám người kia lập tức hoá thành tro bụi, chết rồi cũng không biết tại sao mình chết.

Đây chính là sự đáng sợ của Thiên Sát Thuật, có vài cường giả cảnh giới Thần Thông còn chẳng có cơ hội phản ứng.

Giết đám người đó xong, Ngô Bình nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em thu dọn đồ rồi dẫn tất cả mọi người về nhà đi”.

Đường Tử Di biết Ngô Bình không định ở lại đây nữa nên gật đầu hỏi: “Chúng ta chuyển đi đâu hả anh?”

Ngô Bình: “Đến Tiên Giới Nguyên Sử, anh có mấy người bạn ở đó nên cũng có chút quan hệ, tính ra vẫn ổn hơn ở đây”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vậy anh cẩn thận nhé”.

Ngô Bình: “Anh phải đi gặp tên thành chủ chó má kia, để xem hắn có mấy cái đầu mà dám động đến anh”.

Dứt lời, anh lập tức biến mất.

Có một tu sĩ thanh niên đang ngồi trong đại điện ở phủ thành chủ, các thương nhân của Giang Nam Thành đang quỳ bên dưới. Cửa hàng và tàn sản của họ đều bị niêm phong nên giờ họ đang quỳ ở đây để xin lại.

Người thanh niên này chính là thành chủ mới đến, hắn liếc nhìn mọi người ở bên dưới với vẻ lạnh lùng, sau đó bày ra dáng vẻ rất hưởng thụ khi được người khác cầu xin.

“Trả lại cho các người thì cũng được thôi, Động Thiên Thanh Linh là của hoàng triều Thái Ất, Giang Nam Thành cũng thế. Các người đã sống ở đây lâu vậy rồi mà chưa từng đóng thuế. Giờ khác rồi, hoàng triều chuẩn bị siết chặt quản lý Động Thiên Thanh Linh, cho nên tất cả mọi người phải tuân thụ quy định”.

Đúng lúc này, có một bóng người xuất hiện, đó chính là Ngô Bình.

“To gan, kẻ nào dám xông vào phủ thành chủ?”, một thị vệ chạy tới, ánh đao loé lên định chém đầu Ngô Bình.

Ngô Bình vung tay lên, một luồng sức mạnh đáng sợ đã đánh bay thị vệ kia lên cao rồi nổ banh xác.

Anh vừa ra tay đã giết người khiến thành chủ lộ ra vẻ sát khí rồi u ám nói: “To gan! Dám giở thói ngang ngược ở phủ của bản thành chủ”.

Ngô Bình nói: “Anh dám niêm phong đan lâu của tôi, thu thuế rồi còn bắt tôi luyện đan cho anh, anh lấy đâu ra dũng khí khi làm vậy thế hả?”

Hắn hạ lệnh: “Lôi xuống!”

Ngay sau đó đã có bốn luồng khí tức của cường giả tầng thứ chín cảnh giới Thần Thông đã xuất hiện, tiếp đó đã có bốn người bao vây Ngô Bình.

“Lũ tép riu này! Diệt!”

Anho lại vung tay lên, tinh lực Thiên Sát lao ra rồi tạo thành một sát trận ở trên cao, tia sét màu đen sẹt qua, bốn cao thủ kia chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh tan thành mây khói.

Thành chủ phát hoảng, sau đó thấy có một bóng người xuất hiện trước mắt, thì ra Ngô Bình đã bóp cổ hắn.

Thành chủ biến sắc mặt rồi run rẩy nói: “Có gì thì từ từ nói”.

Ngô Bình giơ tay xuống thắt lưng hắn rồi tháo một chuỗi ngọc bài xuống thì thấy bên trong là một Động Thiên chứa rất nhiều tiền Tiên và bảo bối, ngoài ra còn có đan dược và dược liệu.

Anh nói: “Quả nhiên anh có nhiều tiền thật, đều vơ vét của dân đúng không? Lẽ nào anh không biết có những người mình không được phép động tới à?”

Thành chủ nói ngay: “Anh bạn, những thứ này rất có giá trị, anh lấy cả đi, xin anh đừng giết tôi!”

Rắc!

Ngô Bình đã bẻ gãy cổ hắn, sức mạnh Thiên Sát tiến vào cơ thể thành chủ rồi biến hắn thành tro bụi.

Giết người xong, anh nói: “Anh chết rồi thì đồ vẫn thuộc về tôi mà”.

Thấy Ngô Bình giết thành chủ, những người khác đều ngồi im xem với vẻ kinh hãi.

Sau đó, Ngô Bình thong dong bỏ đi như trốn không người.

Về tới nhà, anh lập tức dẫn người nhà cùng toàn bộ tài sản đến Cửu Dương Cảnh.
Chương 2360: Chuyển nhà đến Thần Châu

Ở Cửu Dương Cảnh có trận pháp vận chuyển tới Tiên Giới Nguyên Sử, vì thế Ngô Bình có thể chuyển tất cả đến thẳng đó.

Sau khi quay lại Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình đã đến tìm Thần Bằng.

Thần Bằng nhìn thấy Ngô Bình thì thoáng kinh ngạc rồi nói: “Ngô Bình, sao cậu lại về đây?”

Ngô Bình: “Thần tông chủ, tôi cần ông giúp một chuyện, hãy đưa chúng tôi đến Tiên Giới Nguyên Sử”.

Thật ra, Thần Bằng cũng không đồng ý với cách làm của thượng tông chủ, hơn nữa ông ấy cũng khá thân với Ngô Bình nên lập tức gật đầu nói: “Được thôi”.

Loáng cái, cả nhà Ngô Bình đã đến địa bàn của Ngạo Thế Đan Tông bằng trận pháp vận chuyển.

Nhưng anh cần đưa họ tới Thần Châu ngay. Trước lúc đi, Ngô Bình đã đưa một ít đan dược mà anh luyện chế cho Thần Bằng, coi như cảm ơn ông ấy.

Nhóm Nguyệt Thanh Ảnh đã chờ ở biên giới Thần Châu từ lâu, thấy anh dẫn theo rất nhiều người đến, họ đều có vẻ ngạc nhiên.

Ngô Bình không vội giới thiệu ngay mà nói: “Thanh Ảnh, em tìm cho anh một chỗ cho người nhà anh với!”

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Em đã tìm được một trang viên, anh cứ dẫn mọi người đến đó trước”.

“Được!”

Mọi người nhanh chóng di chuyển đến địa bàn của Nguyệt Thị, sau đó chuyển vào một trang viên ở ngoại ô phía Tây của thành Minh Nguyệt. Trang viên này vốn là nhà của một hộ giàu có nên các vật dụng trong nhà đều đủ cả, mọi người có thể sinh hoạt được ngay.

Sau đó, Nguyệt Thanh Ảnh bận rộn sắp xếp chỗ ở cho người nhà của Ngô Bình.

Mới chuyển đến đây nên mọi người cần thời gian để thích ứng, Ngô Bình không đi đâu hết mà ở lại cùng gia đình mình.

Ngày hôm sau, anh lấy hết đan dược ở đan lâu trước của mình ra rồi bày vào đan lâu mới, đan lâu này anh lấy tên là Hoàng Nha Các.

Hai hôm nữa, Hoàng Nha Các sẽ chính thức khai trương. Hôm khai trương, chủ đỉnh Tinh và chủ của Nguyệt Thị đều đến tham dự, đồng thời còn có Hà Thị ở Thiên Nguyên và Lý Thị ở Đông Hải gửi hoa đến chúc mừng.

Chuyện này đã gây chấn động Thần Châu, rất nhiều người đến xem náo nhiệt, chủ yếu họ muốn biết Hoàng Nha Các có lai lịch gì mà có thể kinh động tới hai thế lực lớn kia.

Ngô Bình đã chuẩn bị đẩy đủ cho đan lâu, đan dược anh bày bán đều là hoàng tinh phẩm nên đã gây chấn động cả thành. Hoàng Nha Các vừa khai trương đã có rất nhiều người đến và không tiếc tiền bỏ ra để mua đan dược.

Trong một buổi sáng, đan lâu đã bán hết hai phần ba đan dược.

Ngô Bình đành chạy ra phía sau để tiếp tục dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản, nhưng dù thế thì cũng không theo kịp tốc độ bán ra của đan dược, cuối cùng đan dược đã được bán hết nhẵn.

Hết các, Hoàng Nha Các đành tạm đóng cửa nghỉ ngơi. Song, số người xếp hàng mua đan dược ở bên ngoài vẫn rất đông, theo kinh nghiệm trước đó, Ngô Bình đã phát số cho họ, ngày mai họ có thể cầm số đến mua đan dược.

Ngô Bình không có lấy một phút rảnh rỗi, anh vừa luyện đan vừa nhân bản đan dược, nói chung là bận tối mắt đến tận sáng sớm hôm sau.

Tuy vậy thì đan dược vẫn có hạn, vì thế anh đành giảm số lượng đan dược cấp trung, mà chỉ luyện chế đan dược cấp cao.

Các đan dược cao cấp đều có giá từ vài trăm cho đến cả chục tỷ, vì thế rất ít tu sĩ có thể mua được.

Hoàng Nha Các khai trương đến ngày thứ ba thì khách hàng không còn đông như ngày đầu nữa, song tỷ lệ bán ra vẫn tăng, vì giá bán đã cao hơn.

Trong ba ngày qua, Ngô Bình đã bán được 35 nghìn tỷ, một con số đáng sợ!

Hiện giờ, tốc độ luyện đan của anh đã theo kịp vận hành của Hoàng Nha Các, cuối cùng anh cũng có thời gian tiếp tục luyện chế loại đan dược thứ hai mà Nguyệt Thị cần là Vạn Pháp Đan.

Giá bán của đan dược này là 100 tỷ một viên.

Lò thứ nhất đã có thành phẩm là đan dược nhất phẩm, sau đó Ngô Bình lấy đó làm đan mẫu để nhân bản ra thêm, sau đó bảo Nguyệt Thanh Ảnh mang đến cho Nguyệt Đông Thăng.

Loáng cái, người nhà của Ngô Bình đã ở Thần Châu được nửa tháng. Thời gian qua, ngoài luyện đan ra thì anh còn chuyển nhà.

Anh đã tìm được một căn nhà mới ở thành Minh Nguyệt, căn này rất rộng, có đến vài trăm căn phòng, hơn nữa phía sau còn có núi, điều kiện sống rất được.

Hôm nay, Nguyệt Thanh Ảnh đột nhiên đến tìm Ngô Bình với vẻ lo lắng rồi nói: “Anh Bình, người của Ngạo Thế Đan Tông lại đến rồi”.

Tin tức đan lâu của Ngô Bình khai trương đã lan đến Ngạo Thế Đan Tông.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi, họ định làm gì?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Bố em đã mời họ đến Nguyệt Thị, hi vọng hai bên sẽ gồi xuống nói chuyện”.

Dẫu sao nơi này cũng là Thần Châu, là địa bàn của Nguyệt Thị. Dù Ngạo Thế Đan Tông muốn làm gì cũng phải xem thái độ của Nguyệt Thị, không thì chẳng khác nào vô lễ với chủ nhà.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.

Ngô Bình và các trưởng lão của Ngạo Thế Đan Tông đã chạm mặt nhau trong một đại điện tiếp khách ở Nguyệt Thị.

Các trưởng lão này đều không biết Ngô Bình, vì thế ai cũng nhìn anh với vẻ bực dọc.

Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Hai vị trưởng lão, tôi đã mời thầy Ngô đến rồi, các vị có gì thì nói đi”.

Một trưởng lão áo vàng nói: “Tôi họ Hồ, là trưởng lão áo tím của Ngạo Thế Đan Tông. Ngô Bình, cậu đã phản bội môn phái rồi chạy đến Thần Châu tự mở đan lâu, cậu có còn coi Ngạo Thế Đan Tông ra gì không hả?”

Ngô Bình dùng con dao nhỏ cắt móng tay, sau đó bình tĩnh trả lời mà không thèm nhìn trưởng lão kia: “Trước kia, khi tôi là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, tôi chơi cược đá với người ta rồi bị lừa, các ông có ra mặt bảo vệ tôi không? Khi tôi dùng sức mạnh của mình để bắt kẻ xấu bồi thường, các ông lại nhảy ra phản đối, còn cấu kết với nhà họ Hồng đối phó tôi. Ha ha, một môn phái chỉ tư lợi như vậy thì tôi còn cần làm quái gì?”

Hồ trưởng lão sa sầm mặt: “Hỗn hào!”

Chát!

Ngô Bình xuất hiện ngay trước mặt ông ta rồi giáng một cái bạt tai, Hồ trưởng lão đã bay ra xa, một nửa bên mặt nát bét.

“Cậu…”

Ngô Bình cười mỉa: “Một lũ chó má mà cũng đòi sủa trước mặt tôi à? Về bảo với lão tông chủ chết tiệt kia là nếu còn dám cử người đến gây chuyện với tôi thì tôi sẽ đến tận môn phái rồi chặt đầu ông ta đấy”.

Nguyệt Đông Thăng chỉ đứng một bên cười chứ không hề có ý ngăn cản: “Tôi có thể chứng minh thầy Ngô đây không hề đùa cợt, trước đó chúng tôi có giao đấu, kết quả là hoà”.

Hai trưởng lão kia ngơ ngác nhìn nhau, Ngô Bình đánh ngang cơ với Nguyệt Đông Thăng ư? Không thể nào!

Ngô Bình: “À, từ giờ trở đi, tôi cũng phải bán đan dược, điều này khó tránh khỏi cướp các mối làm ăn của Ngạo Thế Đan Tông. Nhưng mọi người cứ cạnh tranh công bằng với bản lĩnh của mình thôi”.

Trưởng lão bị đánh đứng dậy, sau đó lườm Ngô Bình rồi nói: “Họ Ngô kia, chúng ta cứ chờ xem!”, dứt lời, ông ta dẫn mấy người còn lại rời đi.

Người của Ngạo Thế Đan Tông đi rồi, Nguyệt Đông Thăng mới nói: “Tiểu Ngô, tuy thực lực của Ngạo Thế Đan Tông nhàng nhàng, nhưng vì đan dược nên đã kết thân với nhiều thế lực lớn. Nếu cháu với bên đó trở mặt với nhau, chắc chắn họ sẽ nghĩ cách để trừng trị cháu”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Đây là địa bàn của Nguyệt Thị cơ mà?”

Ý của Ngô Bình là anh đã cung cấp đan dược cho Nguyệt Thị thì họ phải bảo vệ anh.

Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Đương nhiên, chỉ cần cháu và người nhà của cháu ở đây thì bác sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả, nhưng bác lo bên kia sẽ giở trò”.

Ngô Bình: “Cháu tự có tính toán, ví dụ Ngạo Thế Đan Tông dám giở trò bân thì cháu sẽ trả lại cho họ gấp mười lần”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Tiểu Ngô, thực lực của cháu rất mạnh, bác tin Ngạo Thế Đan Tông cũng không dám chọc vào cháu đâu. Nhưng cháu phải cho họ biết tài của mình mới được”.

Ngô Bình: “Ý của bác là gì?”

Nguyệt Đông Thăng: “Tiên Giới Nguyên Sử có một thịnh hội tên là đại hội quần hùng, năm năm mới tổ chức một lần. Lần tiếp theo sẽ diễn ra vào tháng sau, nếu cháu có thể giành được thứ hạng ở đại hội này và trở thành nhân tài trong lớp tu sĩ trẻ thì Ngạo Thế Đan Tông chắc chắn không dám dây vào cháu nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK