Đường Băng Vân cười lạnh hỏi: “Là ai nào?”
Người đàn ông hừ một tiếng: “Em có biết nhà họ Minh không?”
Đường Băng Vân tỏ vẻ coi thường: “Tôi còn tưởng ai, hoá ra là gia tộc hạng hai, thế anh có biết tôi là ai không?”
Người đàn ông kinh ngạc, sau đó có dự cảm không ổn, anh ta nuốt nước miếng hỏi: “Em là ai?”
Đường Băng Vân thờ ơ đáp: “Tôi họ Đường, Đường của Đường Môn ấy”.
Người đàn ông run rẩy, suýt nữa sợ đến mức tè ra quần. Nếu ví Đường Môn là một con quái vật khổng lồ thì nhà họ Minh của anh ta chỉ như một con kiến hôi, có thể bị họ giậm bẹp bất cứ lúc nào.
Anh ta vội xã xuống xe, sau đó cung kính khom người với Đường Băng Vân: “Xin lỗi cô Đường, mong cô lượng thứ”.
Đường Băng Vân liếc nhìn chiếc siêu xe của anh ta rồi hỏi: “Xe này của anh à?”
Người đàn ông vội gật đầu: “Là chiếc Bugatti phiên bản giới hạn, tôi phải xin mãi thì mẹ mới mua cho”.
Đường Băng Vân gật gù: “Để xe lại, còn anh đi được rồi”.
Đường Băng Vân lấy xe của anh ta để trừng phạt cho sự vô lễ. Đương nhiên sự trừng phạt này vẫn quá nhẹ, người đàn ông không hề có vẻ tiếc nuối, trái lại còn tươi cười rồi vội nói: “Cảm ơn cô Đường, tôi là Minh Thiếu Thanh, bố tôi là Minh Chí Cường…”
“Thôi, tôi không rảnh nghe anh lải nhải đâu”, Đường Băng Vân mất kiên nhẫn xua tay.
Minh Thiếu Thanh vội đưa chìa khoá xe cho cô ấy rồi cười nói: “Cô Đường, lát về tôi sẽ bảo người mang giấy tờ xe tới nhà cho cô”.
“Ừm”, Đường Băng Vân thờ ơ đáp lời, Minh Thiếu Thanh kia nhanh chóng lùi lại thật xa rồi mới quay người bỏ đi.
Ngô Bình cười hỏi: “Cô cướp xe của người ta à?”
Đường Băng Vân: “Gì mà cướp? Tôi nể mặt anh ta lắm rồi đấy, chứ bình thường là anh ta đi gặp tổ tiên luôn rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Có lý”.
Đường Băng Vân ném chìa khoá xe cho Ngô Bình: “Chiếc xe này cũng được, tặng anh đấy”.
Ngô Bình chớp mắt: “Thật ư? Thế thì tôi không khách sáo đâu”.
Anh đã từng thấy chiếc xe này một lần, động cơ 8.0, hơn 1000 mã lực, tăng tốc lên 100 km/h chỉ mất 2.5 giây, lên 200 cây chỉ mất 6.5 giây. Tốc độ cao nhất có thể lên tới 490 km/h, đuổi được cả máy bay luôn, Nói thật thì nó được lắp rắp từ các nguyên vật liệu của máy bay chiến đấu, giá bán ở đây khoảng hơn bốn triệu.
Ngô Bình cũng là người thích chơi xe nên lập tức nhận luôn.
Ngô Bình ngồi vào ghế lái, còn Đường Băng Vân ngồi bên cạnh. Anh khẽ nhấn ga, chiếc xe đã gầm lên, động cơ gầm rú như một con mãnh thú, phải biết rằng động cơ của nó phải ngang với xe tăng.
Đường Băng Vân nói: “Kiếm chỗ nào đỗ xe đi, nhỡ bị bạn tôi nhìn thấy, họ lại tưởng tôi được cậu ấm nhà ai bao nuôi”.
Ngô Bình cười phá lên: “Được bao nuôi cũng tốt chứ sao”.
Anh vừa nói xong thì có hai cô gái xinh đẹp, một tóc ngắn một tóc dài đi qua. Họ trang điểm rất hợp thời, so về dung mạo thì một chín một mười, dù không đẹp bằng Đường Băng Vân, nhưng cũng đã con mắt.
Hai cô gái chợt dừng bước, sau đó ngạc nhiên nhìn Đường Băng Vân ngồi trên chiếc siêu xe rồi há hốc miệng.
Đường Băng Vân thầm than trời rồi vội nói với Ngô Bình: “Bạn tôi đấy”.
Ngô Bình bình thản đỗ xe sát vào lề rồi cười nói: “Băng Vân, họ là bạn học của em à?”
Đường Băng Vân xuống xe, sau đó chạy tới tay bắt mặt mừng với bạn mình: “Nhiễm Nhiễm, Đình Đình, tớ nhớ hai cậu quá đi mất!”
Tuy hai cô gái đang ôm ấp với Đường Băng Vân, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Ngô Bình với vẻ phức tạp.
Ngô Bình cũng xuống xe rồi nói: “Băng Vân, giới thiệu mọi người với anh đi”.
Đường Băng Vân cười nói: “Vâng, để em giới thiệu hai hot girl này nhé. Đây là mỹ nữ eo nhỏ ngực to Vu Tiểu Nhiễm, là một trong các hoa khổi ở trường em đấy, cậu ấy cực đa tài luôn”.
Vu Tiểu Nhiễm trạc tuổi với Đường Băng Vân, cô ấy khá xinh, mặc quần sooc phối với áo sơ mi, cô ấy để tóc dài, sức trẻ dạt dào khiến Ngô Bình không thể rời mắt.
Ánh mắt tán thưởng của Ngô Bình khiến Vu Tiểu Nhiễm vô thức ưỡn ngực ra, sau đó giơ tay ra cười nói: “Chào anh”.
Ngô Bình bắt tay với cô ấy: “Chào em, anh là Ngô Bình”.
Đường Băng Vân giới thiệu tiếp: “Còn đây là tài nữ số một của trường em, con nhà thư pháp, là một người mẫu khá nổi tiếng - Lý Nhược Đình”.
Ngô Bình cũng bắt tay với cô ấy: “Chào em”.
Lý Nhược Đình cười nói: “Băng Vân, bảo sao cậu không ưng anh nào mà bọn tớ giới thiệu, ra là hoa đã có chủ rồi, làm bọn tớ suốt ngày lo lắng cho cậu”.
Đường Băng Vân cười nói: “Thì tớ dẫn anh ấy tới gặp mọi người rồi đây”.
Lý Nhược Đình: “Bọn tớ đang chuẩn bị đi dạo phố, cùng đi luôn nhé!”
Đường Băng Vân gật đầu: “Được thôi”.
Ngô Bình nói: “Chờ anh chút, anh đi đỗ xe”.
Gần đây có bãi đậu xe, Ngô Bình đỗ xong thì cùng nhóm Đường Băng Vân đi dạo phố.
“Băng Vân, tối nay anh Nhiếp tổ chức sinh nhật cho tớ đấy, tớ muốn chọn một bộ thật đẹp, cậu chọn giúp tớ nha”, Lý Nhược Đình cười nói.
Đường Băng Vân: “Anh Nhiếp ư? Anh Nhiếp của tập đoàn Thục Quốc á?”
Lý Nhược Đình ngại ngùng gật đầu: “Đúng rồi, anh ấy đã theo đuổi tớ nửa tháng, tớ thấy cũng được”.
Đường Băng Vân thoáng do dự, cô biết anh Nhiếp này là một tên lăng nhăng, nhân phẩm không ra gì, nói chung là sẽ không thật lòng với bạn cô ấy.
Vu Tiểu Nhiễm tỏ vẻ nhưỡng mộ: “Băng Vân, Đình Đình, các cậu đều có bạn trai giàu có, khi nào mới giới thiệu một anh cho tớ đây?”
Đường Băng Vân cười nói: “Ngô Bình không phải cậu ấm gì đâu, chiếc xe ban nãy là anh ấy mượn bạn thôi”.
Nghe thấy thế, hai cô bạn của Đường Băng Vân lập tức có cái nhìn khác với Ngô Bình, chút khách sáo ban nãy đã bay hết sạch, Vu Tiểu Nhiễm thờ ơ nói: “Hoá ra là xe mượn, thấy chủ xe là ai? Bạn anh à?”
“Không hẳn”, Ngô Bình nói: “Cậu ấy họ Minh”.
Vu Tiểu Nhiễm đáp một tiếng rồi nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, tớ thấy anh Mã lần trước rất phong độ, bố anh ấy làm kinh doanh với nước ngoài nên gia cảnh khá lắm”.
Ngô Bình cau mày, Đường Băng Vân đã ngỏ ý anh là bạn trai cô ấy rồi, mà Vu Tiểu Nhiễm này vẫn giới thiệu người khác cho cô ấy là sao?
Đường Băng Vân nói: “Trong lòng tớ chỉ có một mình Ngô Bình thôi, người khác có tốt đến mấy cũng kệ họ”.
Hai cô gái cười khẩy, Vu Tiểu Nhiễm nói: “Con gái có thì, cậu xinh thế này, nếu không nắm bắt cơ hội thì sau này sẽ hối hận đấy”.
Đường Băng Vân cười nói: “Được rồi, tớ đã có bạn trai rồi, hai cậu không phải lo nữa đâu”.
Lý Nhược Đình: “Ừm, anh Nhiếp biết mấy đứa mình thân với nhau nên đã chuẩn bị quà cho tất cả. Anh ấy rất hào phóng nên quà cũng đắt đấy. Đến lúc đó, mọi người đừng khách sáo, cứ nhận hết nhé”.
Đường Băng Vân vội xua tay: “Tớ không lấy đâu, tớ không cần quà”.
Ngô Bình nói: “Đúng, hôm nay là sinh nhật em nên Băng Vân nhà anh không nhận quả đâu. Vả lại, cô ấy cần gì thì đã có anh mua rồi”.
Nghe thấy thế, Lý Nhược Đình vẫn bỏ ngoài tai, những cô gái xinh đẹp như họ đã gặp rất nhiều thanh niên ưu tú. Ngô Bình không hề giống cậu ấm nhà giàu, Băng Vân đi theo anh thì sao sung sướng hạnh phúc được?
Chương 372: Nhiệm vụ cấp bách
“Băng Vân thích gì, anh cũng mua cho cậu ấy thật ư?”, Lý Nhược Đình mỉm cười hỏi Ngô Bình.
“Đương nhiên rồi”, Ngô Bình bình thản đáp.
Lý Nhược Đình chợt dừng bước, vì phía bên phải cô ấy là một cửa hàng của Chanel, cô ấy mỉm cười nói: “Băng Vân, Nhiếp Bân là con nhà danh giá nên có nhiều yêu cầu về ăn mặc, tớ thấy cậu nên bảo Ngô Bình mua cho mấy bộ đồ và trang sức ở đây đi”.
Dứt lời, cô ấy cố tình nhìn Ngô Bình.
Đường Băng Vân cười nói: “Được, Ngô Bình keo lắm, không chịu mua đồ cho tớ mấy”.
Nghe thấy thế, hai cô bạn của Đường Băng Vân lắc đầu, thầm nghĩ sao Đường Băng Vân lại vớ phải Ngô Bình chứ, đúng là quá uổng!
Ngô Bình bực mình, thầm nghĩ Đường Băng Vân mà thèm đồ của anh chắc? Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Được thôi, vào xem đi”.
Lý Nhược Đình cười lạnh trong lòng, cảm thấy Ngô Bình cố ý ra vẻ. Cô ấy quyết định sẽ giới thiệu cho Đường Băng Vân vài bộ trang sức và quần áo đắt tiền, để xem Ngô Bình sẽ làm thế nào!
Bọn họ vừa đi vào thì đã có một nhân viên nhiệt tình ra chào đón rồi cười hỏi: “Chào các anh chị, các chị cần gì ạ?”
Lý Nhược Đình liếc nhìn một lượt rồi chọn một bộ đồ màu lam nhạt có giá hơn bốn mươi nghìn, bộ này rất hợp với Đường Băng Vân. Cô ấy cười nói: “Băng Vân, cậu thử đi”.
Đường Băng Vân gật đầu rồi cầm đồ đi vào phòng thử. Khi cô ấy đi ra, mọi người đều sáng mắt lên, đúng là còn đẹp hơn cả người mẫu của hãng.
Ngô Bình cười nói: “Bộ này được đấy, nhưng cảm giác vẫn thiêu thiếu gì đó…”
Anh ngoảnh lại hỏi cô nhân viên: “Có bộ trang sức nào hợp với bộ đồ này không?”
Cô nhân viên cười đáp: “Dạ có ạ”.
Cô nhân viên dẫn nhóm Ngô Bình đi sang một quầy khác, bên trong có rất nhiều trang sức.
Thấy thế, Vu Tiểu Nhiễm và Lý Nhược Đình đều ngạc nhiên, tên này không sợ tốn tiền hay sao mà còn đòi mua trang sức?
Ngô Bình thấy có một chiếc vòng tay hợp với bộ đồ mà Đường Băng Vân mặc, mặt chiếc vòng được khảm nhiều kim cương và hồng ngọc, nó có giá hai trăm nghìn.
Cô nhân viên lấy chiếc vòng ấy ra rồi cẩn thận đeo lên tay Đường Băng Vân, quả nhiên rất đẹp. Đường Băng Vân không có yêu cầu gì cao, nhưng ai cũng có lòng thích cái đẹp, cô ấy cũng rất thích chiếc vòng này.
Lý Nhược Đình cau mày, cô ấy đoán Ngô Bình đã bán hết nhà cửa để có tiền lừa Đường Băng Vân, không được, cô ấy phải vạch mặt anh.
Cô ấy cười nói: “Băng Vân, hôm nay là sinh nhật tớ, bảo bạn trai cậu tặng cho tớ một món quà được không?”
Đường Băng Vân còn chưa trả lời thì Ngô Bình đã nói: “Được chứ, em thích gì thì cứ bảo với nhân viên, anh sẽ thanh toán”.
Vu Tiểu Nhiễm cũng cười nói: “Còn em thì sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên cả em nữa rồi”.
Hai cô gái như đã bàn trước với nhau nên đều chọn những bộ trang sức đắt tiền, định mượn đó làm Ngô Bình xấu mặt, để anh biết khó mà lui, không quấn lấy Đường Băng Vân nữa.
Song, cả hai đều phải thất vọng, Ngô Bình vẫn tỉnh bơ, thậm chí còn chọn thêm cho Đường Băng Vân mấy bộ đồ nữa, thêm hai bộ của các cô ấy nữa thì tổng thiệt hại đã lên đến bốn triệu rồi.
Trước khi đi, Ngô Bình quẹt thẻ thanh toán, trong tay anh đã xách cả đống túi lớn, túi nhỏ.
Đường Băng Vân cười híp mắt nói: “Ngô Bình, thế là anh tiêu hết tiền đền bù đất rồi, cẩn thận bị bố mẹ mắng đấy”.
Ngô Bình: “Không sao, vẫn còn mấy triệu nữa mà”.
Vu Tiểu Nhiễm và Lý Nhược Đình ngơ ngác nhìn nhau, ra là tiền đền bù nhà đất! Lẽ nào Đường Băng Vân nhìn trúng số tiền đó? Nhưng chỉ có mấy triệu thôi mà, tiêu hết là hết, chứ có tác dụng gì?
Bọn họ rời khỏi cửa hàng thì Ngô Bình nhận được một tin nhắn có tiêu đề là khẩn cấp. Nội dung tin nhắn đã đề cập đến địa điểm và tính nghiêm trọng của sự việc, đây là một nhiệm vụ cấp S của Võ Thần Ti, các thành viên đều sẽ nhận được.
Anh cho Đường Băng Vân đọc tin nhắn, cô ấy cau mày: “Cấp S ư? Anh phải đi hỗ trợ à?”
Ngô Bình: “Các em cứ đi dạo tiếp đi, anh phải đi có việc rồi”.
Ngô Bình xua tay rồi đi ngay mà không giải thích nhiều.
Vu Tiểu Nhiễm tò mò hỏi: “Băng Vân, anh ấy đi đâu thế?”
Đường Băng Vân nhỏ giọng nói: “Tớ nói nhưng các cậu phải giữ bí mật nhé, Ngô Bình là một đặc công, anh ấy phải đi xử lý nhiệm vụ cấp bách”.
Hai cô gái há hốc miệng, đặc công ư?
Ngô Bình rời khỏi con phố rồi chạy một mạch hơn hai cây số tới một cửa hàng, cửa sổ ở đây mù mịt khói, nhiều người đang ra sức chạy ra ngoài rồi vừa khóc vừa hô hoán.
“Hoả hoạn?”, Ngô Bình thở dài một hơi rồi khởi động Nhãn thức, quan sát tình hình bên trong. Ngọn lửa bắt đầu từ tầng hai, khói đã lan lên tầng cả tầng ba, vẫn còn nhiều nhân viên đang mắc kẹt ở tầng này, hiện trường rất hốn loạn, nhiều người ho khù khụ.
Đội cứu hoả vẫn chưa tới, anh phải giải quyết nhanh thôi! Ngô Bình không nhiều lời mà chạy ngược dòng người vào trong, sau đó đến thang bộ rồi nhanh chóng lên tầng hai.
Ngọn lửa bốc lên từ kho hàng ở đây, khói mù mịt, người bình thường sẽ không thể thấy gì, may anh có Nhãn thức nên không bị ảnh hưởng tầm nhìn, chỉ cảm thấy hơi khó chịu vì mùi khói thôi.
Ngô Bình mở cửa kho hàng ra rồi lấy bình chữa cháy phun vào ngọn lửa. Các bộ quần áo bằng sợi nhân tạo đang bốc cháy, ngọn lửa lan rất nhanh, Ngô Bình không có kinh nghiệm chữa cháy nên chỉ biết mở bình chữa cháy ra phun.
Sau khi dùng hết mấy bình, tuy ngọn lửa đã tắt, nhưng khói vẫn còn, anh mở van nước chữa cháy rồi dùng vòi phun vào khói. Vài phút sau, khói cũng bớt dần, anh vứt vòi nước đi rồi chạy lên tầng ba.
Tầng hai không còn hai nữa, nhưng tầng ba thì có cả trăm người bị mắc kẹt, quá nhiều khói ở thang bộ nên họ không thể di chuyển được, điều quan trọng hơn là thang máy đã hỏng nên họ chỉ có thể kẹt lại ở đây.
Khi anh chạy vào kho hàng thì có một nhát búa nện tới.
Ngô Bình nổi giận, giơ tay đánh bay cái búa thì nhìn thấy một người đàn ông đang hung dữ bổ nhào về phía mình.
Anh cảm thấy vẻ mặt này rất quen, hình như giống người tài xế container đã gây tai nạn liên hoàn.
Anh đánh người đó ngất xỉu rồi vác gã lên tầng ba.
May mà khói ở đầy đều từ tầng hai bốc lên nên cũng đã giảm dần, nhiều chỗ chỉ có một ít khói.
Các nhân viên chen chúc ở cầu thang tạo nên một khung cảnh hỗn loạn, có người khóc, người ngây ngẩn, người thì gọi điện thoại.
Khi họ thấy Ngô Bình vác một người lên thì chợt yên ắng rồi ngẩn ra nhìn anh.
Ngô Bình cười nói với họ: “Mọi người bình tĩnh, lửa đã được dập rồi, chỉ còn ít khói thôi, nhưng sẽ hết ngay. Mọi người chờ một lát là có thể xuống dưới”.
Mọi người thở phào một hơi, một bà lão hỏi: “Chàng trai, lửa tắt thật rồi hả?”
Vì dập lửa nên mặt Ngô Bình hơi nhem nhuốc, anh cười nói: “Vâng, ổn hết rồi”.
Dứt lời, anh vác người đó đi tới cầu thang rồi hơ thuốc trước mũi gã, sau đó thì gã đã tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, gã lại có vẻ hung dữ, hoàn toàn không bị thôi miên.
Ngô Bình cau mày rồi bẻ gãy cổ tay gã: “Anh là ai? Là anh phóng hoả đúng không?”
Người đó vẫn giữ vẻ mặt hung dữ như đã mất cảm giác đau đớn: “Thằng ngu, mày tưởng mình có thể ngăn cản được bọn tao ư?”
Đúng lúc này, lại có hai người xông vào, thấy Ngô Bình đang thẩm vấn kẻ tình nghi, một người lên tiếng: “Tôi là La Đạo Sinh thành viên của Thần Võ Ti ở Tây Nam Đường”.
Ngô Bình ngoảnh lại: “Ngô Bình của Giang Nam Đường”.
Nghe xong, hai người kia kinh ngạc rồi chắp tay: “Ra là đội trưởng Ngô, nghe danh đã lâu!”
Ngô Bình rất nổi tiếng trong Thần Võ Ti, chưa kể đến các công lao, mà hình như anh rất thân với Diệp Thiên Tông, đương nhiên hai người mới đến không dám đắc tội với anh.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, người hình đã bị ảnh hưởng gì đó nên trở nên hung hãn lạ thường, trong đầu chỉ còn ý nghĩ giết chóc. Các anh đã gặp trường hợp tương tự chưa?”
Chương 373: Hoả hoạn ở trung tâm thương mại
Hai người kia đều lắc đầu: “Chúng tôi chưa gặp bao giờ, đội trưởng Ngô, anh nghĩ tên này bị làm sao ạ?”
Ngô Bình: “Tôi không rõ, thôi hai anh dẫn người đi đi, tôi giao lại việc điều tra cho các anh đấy”.
“Vâng, đội trưởng vất vả rồi ạ”, hai người kia kiêng đối tượng tình nghi lên rồi rời khỏi hiện trường.
Lúc này đã có phóng viên xuất hiện ở ngoài cửa, họ đang phỏng vấn hiện trường, ngoài ra còn có nhiều người lấy điện thoại ra phát trực tiếp. Vào thời đại công nghệ số như bây giờ, hễ có chuyện gì là sẽ được đăng lên mạng ngay.
Không lâu sau, đội phòng cháy chữa cháy đã đến. Hiện giờ, khói đã tản dần, Ngô Bình đã dẫn mọi người rời khỏi tầng ba. Anh là người đi ra ngoài cuối cùng, có phóng viên nhìn thấy mặt anh nhem nhuốc, quần áo và đầu tóc bụi bặm thì sáng mắt lên rồi vây quanh anh ngay.
“Chào anh, xin hỏi anh có phải người dập lửa không ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Ngọn lửa bốc lên từ kho hàng, lửa nhỏ nên dễ dập thôi”.
Sau đó, có một bác gái đi tới rồi kích động chỉ vào Ngô Bình: “Cô phóng viên ơi, cậu này giỏi lắm, ban nãy mọi người đều không biết tình hình ra sao, chính cậu ấy đã dẫn chúng tôi thoát ra ngoài đấy”.
Cô phóng viên lập tức sáng mắt lên rồi tiếp tục phỏng vấn Ngô Bình, mọi người xung quanh thì cầm điện thoại quay trực tiếp, Ngô Bình lập tức xuất hiện trên các đài truyền hình và cả các kênh live stream.
Lúc này, nhóm Đường Băng Vân đã đi dạo phố chán chê, họ vào một quán trà sữa ngồi nghỉ. Lý Nhược Đình lấy điện thoại ra thì vô tình lướt tới clip phỏng vấn Ngô Bình.
“Ôi nhìn này, Ngô Bình đây phải không?”
Đường Băng Vân liếc qua rồi nói: “Ừ”, sau đó, cô ấy lấy điện thoại ra xem clip phỏng vấn của Ngô Bình.
Vu Tiểu Nhiễm khó hiểu nói: “Băng Vân, anh ấy là đặc công mà? Sao lại đi cứu hoả?”
Đường Băng Vân bình thản đáp: “Công việc của họ là xử lý mọi tai hoạ, ở đâu cần là họ xuất hiện”.
Vu Tiểu Nhiêm chẹp miệng: “Thế thì có tác dụng gì, còn nguy hiểm nữa. Băng Vân, cậu suy nghĩ cho kỹ vào, tớ thấy Ngô Bình này không hợp với cậu đâu”.
Đường Băng Vân cười nói: “Tớ lại thấy rất hợp, anh ấy rất dũng cảm”.
Lý Nhược Đình nghiêm túc nói: “Băng Vân, tớ đã nói với cậu rồi, tối nay là sinh nhật tớ, kiểu gì bạn của anh Nhiếp cũng đến. Bạn anh ấy cũng toàn con nhà khá giả thôi, hay đến lúc ấy, tớ giới thiệu người khác cho cậu nhé?”
Đường Băng Vân thở dài: “Đình Đình, tớ đã có bạn trai rồi, xin cậu đừng giới thiệu thêm bất kỳ ai cho tớ nữa”.
Lý Nhược Đình chỉ biết lắc đầu: “Được rồi, bọn tớ tôn trọng quyết định của cậu”.
Ngô Bình bị đám phóng viên quấn lấy nửa tiếng mới thoát ra được, lúc anh đến quán trà sữa thì đã hơn năm giờ.
Lý Nhược Đình cười nói: “Bọn mình đến khách sạn đi, Nhiếp Bân chắc cũng đến rồi”.
Hai cô bạn của Đường Băng Vân bắt xe đi trước, Ngô Bình lái chiếc Bugatti đưa Đường Băng Vân đi sau.
Đường Băng Vân ngồi lên xe rồi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Ngô Bình trầm trâm rồi đáp: “Một chuyện rất lạ, người đó đã bị khống chế, chắc hắn đã phóng hoả, nhưng tôi không tìm được manh mối nào từ trên người hắn cả”.
Đường Băng Vân nhíu mày nói: “Cố ý phóng hoả ư? Tại sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Ai biết, nhưng tôi đã gặp trường hợp tương tự một lần”, sau đó, anh kể lại vụ đâm xe liên hoàn cho cô ấy nghe.
Đường Băng Vân trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện này thật kỳ lạ, bao giờ về tôi sẽ hỏi giúp anh”.
Ngô Bình tò mò: “Hỏi ai thế?”
Đường Băng Vân: “Ông nội tôi, ông đã sống 300 năm trên đời thì có chuyện gì mà không biết? À, anh định khi nào khám cho ông nội tôi?”
Ngô Bình: “Lúc nào cũng được”.
Ngô Bình suy nghĩ: “Vậy thì mai đi, mai là ngày giỗ bà tôi, ông tôi sẽ ra mộ”.
Ngô Bình nói: “Băng Vân, Vu Tiểu Nhiễm và Lý Nhược Đình rõ ràng không phải người cùng chí hướng với cô, thế mà cô cũng chơi với họ được, lạ thật đấy”.
Đường Băng Vân cười nói: “Phụ nữ là giống loài khó hiểu nhất trên đời mà, tôi biết rõ các khuyết điểm của họ, nhưng tôi thấy vui khi chơi cùng với họ”.
Ngô Bình: “Nhiếp Bân gì đó kia có lai lịch thế nào?”
“Nhà họ Nhiếp cũng được coi là gia tộc hạng nhất ở đây, ngoài ra còn có nhà họ Bạch, Đinh và Vương nữa”, Đường Băng Vân nói: “Bốn gia tộc này có gốc gác lâu đời, nhà họ Bạch có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhà họ Nhiếp thì có chỗ dựa ở Thiên Kinh, nhà họ Đinh và Vương thì là họ bên ngoại của Đường Môn tôi, thực lực cũng lớn lắm”.
Ngô Bình: “Cậu chủ nhà họ Nhiếp tận tâm như vậy, chắc thích Lý Nhược Đình thật rồi”.
“Còn lâu, loại cặn bã như Nhiếp Bân đã hại đời biết bao cô gái, năm kia tôi còn từng sai người cho hắn một bài học đấy”, Đường Băng Vân tỏ vẻ ghét bỏ.
Ngô Bình: “Hắn biết cô à?”
Đường Băng Vân: “Hắn chưa gặp tôi bao giờ nên không biết được đâu”.
Dứt lời, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh giúp tôi thêm việc này nữa, đó là vạch mặt Nhiếp Bân, đừng để hắn hại Đình Đình”.
Ngô Bình thở dài nói: “Cô Đường này, cô không nhận ra bạn cô đang rất hạnh phúc à? Tôi thấy cô ấy không quan tâm Nhiếp Bân có thật lòng với mình hay không đâu, bởi cô ấy đã có tất cả những thứ mình cần rồi. Hai bọn họ mỗi người một mục đích riêng, vậy có gì không tốt?”
Đường Băng Vân lừ mắt: “Anh có giúp tôi không?”
Ngô Bình bó tay, đành gật đầu: “Có, cô muốn tôi vạch trần hắn thế nào?”
“Để Đình Đình không còn hi vọng gì với hắn nữa”, Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình gật đầu: “Ok!”
Khi đến khách sạn nơi diễn ra tiệc sinh nhật, Ngô Bình và Đường Băng Vân khoác tay nhau đi vào sảnh. Vừa vào, họ đã nghe thấy tiếng huyên náo, bạn học của Lý Nhược Đình đã đến khá đông, mọi người đang trò chuyện và ăn vặt, có người thì hát hò.
Ngô Bình đếm sơ qua cũng thấy có hơn năm mươi người, bữa tiệc này thật náo nhiệt.
Một người thanh niên tóc xoăn đang ôm Lý Nhược Đình rồi thì thầm gì đó làm cô ấy mỉm cười. Bỗng người thanh niên ấy nhìn thấy Đường Băng Vân, mắt hắn sáng lên rồi ôm Lý Nhược Đình bước tới.
Lý Nhược Đình giới thiệu: “Nhiếp Bân, đây là Đường Băng Vân - bạn thân nhất của em. Băng Vân, đây là Nhiếp Bân”, Lý Nhược Đình có vẻ rất hãnh diện, dẫu sao không phải cô gái đẹp nào cũng kiếm được một người bạn trai như Nhiếp Bân.
Đường Băng Vân chỉ gật đầu, sau đó khoác tay Ngô Bình ra hiệu cho anh bắt đầu vào việc.
Ngô Bình cười nói: “Chào anh, tôi là Ngô Bình, bạn trai của Băng Vân”.
Nhìn thấy Ngô Bình là Nhiếp Bân thấy không vui, Đường Băng Vân xinh thế này, Lý Nhược Đình không thể sánh kịp. Hắn định đến tiếp cận một chút xem có cơ hội nào không, ai ngờ người ta lại có bạn trai rồi.
Hắn thờ ơ đáp: “Ừm, cậu cứ tự nhiên nhé”.
Hàn huyên vài câu xong, Nhiếp Vân kéo Lý Nhược Đình sang một bên hỏi: “Nhược Đình, tên kia có lai lịch thế nào?”
Lý Nhược Đình mím môi: “Là nhà giàu mới nổi, giàu lên từ tiền đền bù đất đai thôi anh”.
Nhiếp Bân quyết định nếu Ngô Bình không có bối cảnh gì thì có là bạn trai của Đường Băng Vân cũng vô dụng, hắn sẽ đá anh đi.
Hắn nháy mắt, một người thanh niên khác đi tới, hai người họ đi ra một góc khuất, Nhiếp Bân nói: “Này Bạch, cậu biết võ đúng không, lát kiếm cơ hội đuổi tên kia ra ngoài cho tôi nhé”.
Người họ Bạch ấy chơi khá thân với Nhiếp Bân, gã liếc nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cứ giao cho tôi”.
Chương 374: Quyết liệt
Người thanh niên họ Bạch tên là Bạch Diên Hi - con trai của ông tư Bạch Triển Kỳ, từ nhỏ gã đã học võ cùng bố mình nên giờ đã trở thành một cao thủ cảnh giới Khí đại chu thiên, hiện gã đang quản lý việc kinh doanh của gia đình nên cũng là một cậu ấm khả nổi tiếng ở đây.
Bạch Diên Hi châm một điếu thuốc rồi mỉm cười đi tới cạnh Ngô Bình, sau đó gã lại nở một nụ cười khả ố với Đường Băng Vân.
Ngô Bình cau mày: “Anh nhìn cái gì thế hả?”
Bạch Diên Hi lừ mắt: “Nhìn tí thì làm sao? Bộ tôi nhìn làm cô ấy mất miếng thịt nào à?”
Ngô Bình: “Biến!”
Bạch Diên Hi nổi diện, lớn thế này rồi nhưng chưa ai dám nói vậy với gã. Gã cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay túm lấy bả vai của Ngô Bình, nói: “Thằng kia, chán…”
Gã mới nói được nửa câu thì bất ngờ ngã khuỵ, cụ ngã này rất mạnh, làm gã gẫy mất ba khớp xương, sau đó còn hộc cả máu miệng.
Gã vừa hoảng vừa tức, hoá ra người này là cao thủ.
Bạch Diên Hi vùng vằng định đứng dậy, nhưng Ngô Bình đã đạp vào đầu gã, làm gã không thể cử động được.
Trông thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Nhiếp Bân há hốc miệng, hắn biết rõ thực lực của Bạch Diên Hi, gã là một cao thủ võ lâm cơ mà, sao lại bị hạ gục mất rồi?
Gã nhanh chóng đi tới rồi cau mày hỏi: “Cậu có biết cậu ấy là ai không?”
“Không, anh giới thiệu cho tôi biết đi”, Ngô Bình cười khẩy, sau đó tự châm một điếu thuốc rồi phả một làn khói vào mặt Nhiếp Bân.
Nhiếp Bân cười lạnh: “Cậu ấy họ Bạch, là cậu chủ của nhà họ Bạch”.
“Ồ, người nhà họ Bạch à?”, Ngô Bình gật gù: “Con trai của ai thế? Bạch Triển Anh hay Bạch Triển Linh?”
Nghe thấy tên của bác hai và chú năm của mình, Bạch Diên Hi chột dạ nói: “Anh quen người nhà họ Bạch ư?”
Ngô Bình cười lạnh: “Người nhà họ Bạch vẫn ngông quá nhỉ!”
Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi gọi cho Bạch Triển Linh, hơn nữa còn gọi video. Sau khi máy kết nối, anh thấy Bạch Triển Linh đang luyện công ở trong sân, ông ta mướt mát mồ hôi nhưng vẫn cười tươi nói: “Cậu Ngô, lâu rồi không gặp, sao cậu lại rảnh mà gọi điện cho tôi thế này?”
Ngô Bình: “Ông hai đấy à, có người tự nhân là cậu chủ nhà họ Bạch các ông và khiêu chiến tôi, không biết có phải mạo danh hay không nữa”.
Nói rồi, anh quay điện thoại vào mặt Bạch Diên Hi, Bạch Triển Linh thấy thế thì ngạc nhiên nói: “Diên Hi, sao cháu lại chọc giận cậu Ngô?”
Bạch Diên Hi nghệt mặt ra nói: “Bác hai, anh ta đánh cháu”.
“Hỗn!”, Bạch Triển Linh nổi đoá: “Cậu Ngô có ơn cứu mạng với ông nội cháu đấy, ai cho cháu đắc tội với cậu ấy hả?”
Bạch Diên Hi hít vào một hơi lạnh, gã chợt nhớ lại ông nội mình từng trúng độc, hình như đã được một thần y họ Ngô cứu chữa, nhưng ai ngờ đâu lại là người này?
Gã vội nói: “Anh Ngô, tôi xin lỗi, tôi không biết là anh”.
Ngô Bình thu chân về: “Đứng dậy đi”.
Bạch Diên Hi đứng dậy, sau đó rụt cổ rồi ngường ngùng nói: “Anh Ngô, là tôi có mắt như mù…”
“Đâu phải, anh bị người khác sai khiến đấy chứ”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Nói đi, ai bảo anh gây sự với tôi?”
Bạch Diên Hi nghiến răng, sau đó chỉ vào Nhiếp Bân: “Là Nhiếp Bân, cậu ta thích cô Đường này nên bảo tôi đuổi anh đi”.
Nhiếp Bân vừa sợ vừa tức, hắn gào lên: “Họ Bạch kia, cậu nói vớ vẩn gì thế hả?”
Lý Nhược Đình cũng ngây ra, Nhiếp Bân thích Đường Băng vân ư? Cô ấy lập tức cảm thấy chua xót, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.
Ngô Bình bắn một ít thuốc vào mũi Nhiếp Bân, đồng thời lẩm bẩm một âm thanh kỳ quái, sau đó anh vỗ lên mặt Nhiếp Bân rồi hỏi: “Anh có thật lòng thích Lý Nhược Đình không?”
Nhiếp Bân đã bị thôi miên, mặt mũi đờ đẫn đáp: “Tôi chỉ chơi bời thôi, tôi đã qua lại với cả trăm cô rồi, sao có thể thích cô ta được?”
Ngô Bình: “Mục đích anh tổ chức bữa tiệc sinh nhật này là gì?”
Nhiếp Bân: “Tôi nghe nói mấy người bạn của Nhược Đình toàn các em xinh tươi nên muốn nhân đây để hốt cả đám luôn, đến lúc đấy cả ba cô cùng nhau phục vụ tôi, nghĩ tôi đã thấy sướng rên rồi”.
Lý Nhược Đình ngẩn ra, cô ấy bước tới rồi tát mạnh lên mặt Nhiếp Bân, sau đó quay người đi ra ngoài. Đường Băng Vân và Vu Tiểu Nhiễm vội vã chạy theo.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Bạch Triển Linh trong điện thoại: “Ông hai, phiền ông rồi”.
Bạch Triển Linh cười nói: “Cậu Ngô, là Diên Hi có lỗi, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu. Cậu đang ở Cẩm Thành à?”
Ngô Bình: “Tôi đến có chút việc”.
Bạch Triển Linh vội nói: “Nếu cậu Ngô đã đến đây thì phải tới nhà tôi chơi, không biết cậu rảnh hôm nào? Nhà tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi”.
Ngô Bình: “Khi nào sắp xếp được thời gian thì tôi sẽ tới chơi”.
Bạch Triển Linh cười nói: “Được, vậy tôi không làm phiền cậu nữa”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình hỏi Bạch Diên Hi: “Ông nội anh vẫn khoẻ chứ?”
Ngô Bình vội đáp: “Dạ, ông tôi rất khoẻ, thậm chí tu vi còn tăng thêm rồi, ông rất cảm kích anh”.
Ngô Bình: “Ừm, anh xử lý nốt chuyện ở đây đi, chờ Nhiếp Bân tỉnh lại thì bảo với anh ta là nếu không phục thì cứ tới tìm tôi”.
Bạch Diên Hi cười trừ: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời ạ”.
Dứt lời, Ngô Bình bỏ đi luôn.
Lý Nhược Đình đang ngồi khóc trên sofa ngoài sảnh, thấy Ngô Bình đi tới, cô ấy tức giận lườm anh với vẻ đầy oán trách: “Ai khiến anh lo chuyện bao đồng hả? Anh tưởng tôi không biết anh ta chỉ chơi đùa tôi ư? Nhưng tôi thích thế, liên quan gì đến anh hả?”
Câu nói này khiến Đường Băng Vân nghệt mặt ra.
Ngô Bình không giận, mà bình thản nói: “Lý Nhược Đình, điều kiện của cô rất khá, việc gì phải quấn lấy tên rác rưới đó?”
“Tôi tình nguyện, ai khiến anh quan tâm? Tôi với anh quen biết gì chứ?”, cô ấy càng nói càng giận, chỉ muốn đánh cho Ngô Bình một trận. Từ khi Nhiếp Bân theo đuổi Lý Nhược Đình, hắn tiêu cho cô ấy cả đống tiền, cho cô ấy đi chơi du thuyền, ngồi máy bay tư nhân, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ cô ấy thấy hài lòng với cuộc sống như vậy. Cô ấy cảm thấy đó mới là cuộc sống mà mình nên có, còn mai sau sẽ ra sao thì cô ấy không hề bận tâm.
Ngô Bình nhún vai rồi nhìn sang Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân bước tới định ôm Lý Nhược Đình nhưng đã bị cô ấy đẩy ra: “Đừng động vào tớ! Đường Băng Vân, có phải cậu cố ý phá hỏng chuyện tốt của tớ không? Cậu thấy Nhiếp Bân theo đuổi tớ, cậu thấy ghen tỵ đúng không?”
Đường Băng Vân sững sờ, không ngờ Lý Nhược Đình lại nghĩ như thế về mình, nhất thời cô ấy thấy rất đau lòng. Cô ấy định nói gì đó, nhưng không sao thốt nên lời.
Ngô Bình cau mày: “Lý Nhược Đình, cô đừng suy bụng ta ra bụng người, Nhiếp Bân là cái thá gì chứ, muốn đi theo xách dép cho Băng Vân cũng không được đâu”.
Lý Nhược Đình cười lạnh: “Suy bụng ta ra bụng người ư? Ha ha nếu cậu ta thật lòng tốt với tôi thì sao lại phá hỏng chuyện tốt của tôi? Anh có biết tôi phải mất bao tâm tư với câu được Nhiếp Bân không?”
Đường Băng Vân ngẩn ra: “Là cậu chủ động tiếp cận Nhiếp Bân ư?”
“Thì sao? Tôi xinh thế này, tại sao không tận dùng điều đó để cho mình một cuộc sống tốt hơn chứ? Cậu tưởng chúng tôi ngu ngơ như cô chắc?”, Lý Nhược Đình quát lớn.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Cô ăn nói cho cẩn thận, cô đang làm tổn thương tới một người thật lòng tốt với cô đó”.
“Thôi đi! Loại bạn kiểu này tôi không thiếu”, Lý Nhược Đình quay mặt đi.
Vu Tiểu Nhiễm chưa mất hết lý trí như Lý Nhược Đình, cô ấy nghi hoặc nhìn Ngô Bình: “Ngô Bình, rốt cuộc anh là ai? Tại sao đến anh Bạch cũng sợ anh?”
Ngô Bình không trả lời, chỉ vỗ vai Đường Băng Vân: “Chúng ta đi thôi”.
Đường Băng Vân cúi đầu xuống rồi lặng lẽ rời đi, Vu Tiểu Nhiễm định đuổi theo nhưng đã bị Lý Nhược Đình cản lại, cô ta lạnh lùng nói: “Cậu thử đi xem, tớ sẽ không chơi với cậu nữa”.
Chương 375: Thiên Sát
Vu Tiểu Nhiễm khẽ thở dài, sau cùng cũng dừng lại, nói: "Đình Đình, không cần làm như vậy đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau mà".
Lý Nhã Đình nhắm mắt lại đáp: "Đừng nhắc nữa, từ giờ trở đi, mình không quen ai tên là Đường Băng Vân cả!"
Sau khi ra khỏi quán rượu, Đường Băng Vân im lặng bước về phía trước, Ngô Bình thì đi bên cạnh. Anh hỏi: "Hay là tôi ôm cô một cái an ủi nhé?"
"Anh cút đi", Đường Băng Vân cảm thấy rất phiền nên nói nặng lời.
Ngô Bình cười đáp: "Đây là chuyện tốt. Những người không cùng thế giới quan ở bên cạnh nhau vốn đã không thể hòa hợp. Sau này, họ sẽ có cuộc sống riêng, theo đuổi điều mà họ cho là hạnh phúc".
Đường Băng Vân đột nhiên đứng lại, sau đó quay người lại ôm chặt lấy anh.
Ngô Bình có thể cảm nhận được cô ấy đang rơi lệ, chẳng mấy chốc vai áo anh đã ướt một mảng lớn. Anh thầm thở dài, Đường Băng Vân xuất thân từ hào môn nhưng trong lòng luôn cảm thấy cực kỳ cô đơn. Những người chị em tốt đó là chỗ duy nhất cô ấy có thể gửi gắm tâm tình. Giờ chỗ dựa tinh thần đó cũng biến mất, không cần nghĩ cũng biết cô ấy buồn đến mức nào.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, nói: "Từ giờ trở đi, tôi chính là "chị em tốt" của cô. Khi bà dì đến thăm cô có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ nhắc cô uống nhiều nước".
"Anh đáng ghét chết đi được", Đường Băng Vân bật cười trong làn nước mắt, bàn tay nhỏ khẽ nhéo thắt lưng anh một cái.
Ngô Bình cười toét miệng, sau đó ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một khách sạn. Anh nói: "Băng Vân, hay chúng ta đi thuê phòng đi, sau đó tôi sẽ tiếp tục đả thông tư tưởng cho cô".
Đột nhiên, anh cảm nhận được một luồng sát khí kinh hoàng bao trùm lên không gian xung quanh. Ngô Bình sợ hãi vội lùi về sau mấy bước, cười gượng đáp: "Tôi đùa thôi mà, cô đừng nghĩ là thật".
Đường Băng Vân nhìn anh, nói: "Anh có muốn được thấy sức mạnh thực sự của Đường Môn để mở rộng tầm mắt không?"
Ngô Bình chớp chớp mắt hỏi lại: "Cô đang nhắc đến tập đoàn sát thủ sao?"
Đường Băng Vân gật đầu: "Nếu muốn xem thì đi cùng tôi".
Sau đó Ngô Bình lái xe đi tới một căn cứ bí mật của Đường Môn. Căn cứ này nằm sâu trong núi, xe đi tới nửa đường thì phải xuống leo núi chừng mười dặm mới tới một thung lũng.
Đứng trước lối vào thung lũng, Ngô Bình cảm giác như đây là một thế giới khác không nằm trên Trái Đất, cảnh đẹp vô cùng. Anh cười nói: "Nơi này đẹp thật đấy".
Đột nhiên, có hai người xuất hiện trước mặt họ. Hai người đó khom người hành lễ: "Cô chủ!"
Đường Băng Vân gật đầu, nói với Ngô Bình: "Đường Môn nắm giữ tổ chức sát thủ trong tay, tên tổ chức là "Thiên Sát", tiền thân của nó là tổ chức ám sát do Thừa tướng nước Thục Gia Cát Lượng thành lập nên. Năm đó, tổ tiên của Đường Môn chúng tôi chính là một trong những người đứng đầu tổ chức ám sát đó. Về sau nước Thục bị diệt quốc, tổ chức ám sát cũng biến mất trên giang hồ, đổi tên thành "Thiên Sát". Về sau nhà họ Đường dựa vào tổ chức Thiên Sát này để xây dựng nên Đường Môn tồn tại đến ngày hôm nay".
Ngô Bình kinh ngạc: "Nói như vậy, Đường Môn đến nay đã thành lập được hơn một nghìn bảy trăm năm rồi sao!"
Đường Băng Vân: "Đúng vậy, hơn một nghìn bảy trăm năm, trải qua nhiều phen ba chìm bảy nổi, suýt thì đã bị diệt môn. Thiên Sát đã vượt qua nhiều chướng ngại và ngày càng mạnh hơn. Hiện giờ Thiên Sát đã trở thành tổ chức sát thủ đứng thứ ba trên toàn thế giới, việc làm ăn cũng mở rộng ra quy mô toàn cầu".
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong thung lũng. Bên trong có một số người đang luyện kỹ năng ám sát. Ngô Bình đứng xem một lát rồi hỏi: "Tổ chức này mỗi năm giết bao nhiêu người vậy?"
Đường Băng Vân: "Năm ngoái là hơn ba nghìn năm trăm người, bình quân chúng tôi kiếm được năm triệu đô từ mỗi vụ như vậy".
Ngô Bình kinh ngạc: "Nói như vậy, chỉ riêng từ việc ám sát hàng năm cũng đem lại số tiền hơn 17.5 tỷ đô!"
Đường Băng Vân: "Thiên Sát đã phát triển hơn một nghìn năm nay, không chỉ hoạt động dựa vào việc ám sát, bên dưới còn có những biệt đội đánh thuê, công ty bảo an, các tổ chức bảo vệ. Ngoài ra, Thiên Sát và đám quân phiệt Châu Phi, trùm buôn thuốc phiện Châu Mỹ đều hợp tác với nhau".
Ngô Bình cau mày: "Đường Môn cũng bán ma túy sao?"
Đường Băng Vân: "Không phải bán ma túy, bọn tôi chỉ đảm nhận việc vận chuyển, giúp đỡ khách vận chuyển hàng từ địa điểm này sang địa điểm khác một cách an toàn bởi chúng tôi có hai mươi lăm chiếc tàu lặn cỡ vừa và nhỏ, ba mươi phi cơ vận chuyển nên có thể cung cấp dịch vụ vận chuyển ưu việt".
Ngô Bình cảm thán: "Đường Môn đúng là giàu nứt đố đổ vách!".
Đường Băng Vân: "Ngoài ra, cùng với việc tổ chức ngày một mạnh lên, Đường Môn đã tự mở nhà máy chế tạo vũ khí, khu mỏ, biệt thự ở Châu Phi. Vũ khí sản xuất ra không chỉ để phục vụ tổ chức mà còn bán cho bên thứ ba. Dây chuyền sản xuất của chúng tôi sử dụng công nghệ hàng đầu thế giới. Có công nghệ của nước La Sát và cả của nước Mễ nữa".
Ngô Bình: "Có một hệ thống khổng lồ như vậy, chẳng trách tổ chức của bọn cô có thể kinh doanh đến tận bây giờ".
Đường Băng Vân khẽ thở dài: "Đúng vậy, nhưng Đường Môn hiện giờ cũng không phải vững như kiềng ba chân đâu. Người trong nội bộ có mưu tính riêng, nói không chừng sẽ đến ngày tổ chức sụp đổ".
Ngô Bình: "Yên tâm đi, mai tôi sẽ xem giúp ông nội cô, nói không chừng có thể giúp được ông ấy".
Lúc này có một người từ trên không trung đột ngột hạ cánh xuống mặt đất như một chú chim khổng lồ. Người đó chính là Đường Vô Mệnh. Nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy không khỏi ngạc nhiên: "Cậu Ngô , sao cậu lại tới đây?"
Đường Băng Vân: "Bác Bảy, là con đưa anh ấy tới".
Đường Vô Mệnh gật đầu: "Cậu Ngô không phải người ngoài, mời lên lầu nói chuyện".
Nói rồi ông ấy đi trước dẫn đường, ba người đi qua một nơi trông như một quảng trường nhỏ là đến một ngôi nhà ba tầng xây bằng trúc. Đường Vô Mệnh mời Ngô Bình lên tầng hai, lấy ra bộ đồ pha trà rồi cười nói: "Ở đây không có gì đặc sắc để thết đãi cậu, tôi chỉ có một ít trà mời cậu dùng tạm".
Ngô Bình: "Đường tiên sinh đừng khách sáo như vậy". Ngô Bình đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện bốn bức tường treo đầy tranh chữ, mà bức nào cũng là báu vật hiếm thấy.
Ngô Bình đứng dậy, cười nói: "Xem ra Đường tiên sinh rất yêu thư họa. Những bức họa này đều là kiệt tác".
Đường Vô Mệnh cười ha ha: "Cái gì mà yêu hội họa chứ, là do Băng Vân thấy nơi này của tôi quá trống trải nên mới đem những bức tranh này tới để tôi treo lên cho đỡ trống".
Sau đó Đường Vô Mệnh hỏi anh: "Cậu Ngô am hiểu hội họa sao?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ biết sơ sơ".
Đường Vô Mệnh gật đầu: "Những bức thư họa này tôi cũng không hiểu. Băng Vân, lát nữa con gói lại hết để bác tặng lại cho cậu ấy".
Ngô Bình vội vã xua tay: "Đường tiên sinh, những bức họa này quá quý giá, tôi không thể nhận".
Đường Vô Mệnh cười đáp: "So với cái mạng già này của tôi thì mấy bức tranh đó có đáng là gì đâu? Hơn nữa cậu và Băng Vân là một đôi, nói không chừng sau này cậu cũng phải gọi tôi một tiếng "bác Bảy" ấy chứ".
Đường Băng Vân: "Ngô Bình, bác Bảy cho thì anh cứ nhận đi, dù gì để lại đây cũng lãng phí".
Đường Vô Mệnh cười sảng khoái: "Không sai".
Ngô Bình thấy tấm lòng thành của ông ấy nên sau cùng cũng nhận lời.
Đường Băng Vân hỏi: "Bác Bảy, lúc sáng bác đi đâu thế?"
Đường Vô Mệnh chậm rãi đáp: "Cũng không có gì, chỉ là đi giết vài người mà thôi".
Đường Băng Vân khẽ thở dài: "Đường Môn hiện giờ vô cùng loạn, không biết còn gắng gượng được bao lâu nữa".
Đường Vô Mệnh thoáng cau mày hỏi Ngô Bình: "Cậu Ngô, y thuật của cậu cao minh như vậy không biết có chữa được vết thương của bố tôi không?"
Ngô Bình đáp: "Băng Vân đã nói với tôi rồi, ngày mai tôi sẽ đi gặp cụ nhà, hy vọng sẽ giúp được gì đó".
Đường Vô Mệnh mắt sáng lên: "Được được, vất vả cho cậu rồi! Đường Môn hiện giờ có một số kẻ không chịu an phận. Nhưng chỉ cần bố tôi không sao thì để xem những kẻ đó còn dám ngang ngược không!"