La Tinh Uyên nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Cậu có thể tha cho tôi một lần không? Tôi có đứa cháu một tuổi và mẹ già chín mươi, thật sự không thể chết”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là quan lớn, tôi tất nhiên sẽ không giết ông sớm nhưng đắc tội tôi thì phải trả giá đắt! Anh Ngưu, phế tu vi ông ta đi!”
Thanh Ngưu gật đầu, nhấn một cái, La Tinh Uyên hét thảm, tu vi hoàn toàn mất hết, ông ta vừa sợ vừa giận, tạm thời ngất đi.
Một vị quan không có tu vi thì chỉ là con kiến trước mặt Ngô Bình, tất nhiên cũng không lo đối phương sẽ trả thù.
Bóng đen kia vội quỳ xuống, run rẩy nói: “Xin cậu tha mạng!”
Ngô Bình xua tay: “Đi đi!”
Sau đó cậu rời khỏi La phủ, quay lại biệt thự trên núi, chuẩn bị giúp Diệu Phù Thần Quân dùng phù thần, tạo ra đại trận Khốn Tiên.
“Diệu Phù Thần Quân, ông có thể ra ngoài không?”, Ngô Bình hỏi.
Diệu Phù Thần Quân: “Còn cần cậu giúp một việc, tìm giúp tôi một tờ giấy, vẽ tôi ra, sau đó tôi sẽ nhập vào bức hoạ!”
Ngô Bình gật đầu, cậu tìm giấy bút, dựa theo miêu tả của Diệu Phù Thần Quân, nhanh chóng vẽ ra hình ảnh một thanh niên mặc trường bào xanh, vẻ ngoài tuấn tú, không tới 30.
Sau đó cậu truyền bí lực vào trong bức hoạ.
Lúc này, hình xăm ba đầu sáu tay trên người cậu chợt trở nên sống động, tách khỏi thân, tiến vào trong tranh. Một giây sau, người trong bức tranh đột ngột sống lại, mắt chớp vài cái rồi bước ra khỏi tờ giấy, nhảy lên không trung rồi đáp đất.
Ngô Bình nhìn Diệu Phù Thần Quân nói: “Bắt đầu đi!”
Ngô Bình tìm cho Diệu Phù Thần Quân một nơi yên tĩnh nghiên cứu phù thần và đại trận Khốn Tiên. Cậu cũng không rảnh rỗi, vừa tu luyện Bí Anh Thần cung thứ nhất vừa ôn dưỡng Bí Anh Thần cung thứ hai.
Ôn dưỡng Bí Anh tiêu tốn không ít đan dược, may mà trước đó cậu từng về sư môn lấy không ít đồ tốt. Nhưng làm một thầy luyện đan, thứ đan dược bổ dưỡng nhất tất nhiên do chính mình tự luyện chế ra.
Vì vậy khi Ngô Bình tiến vào vườn thảo mộc, cậu ngắt dược liệu để chuẩn bị chế ra đan dược ôn dưỡng Bí Anh.
Qua một hồi cân nhắc, cậu quyết định thay đổi sang dùng vài loại đan dược trong ký ức rồi luyện chế.
Cậu muốn dùng ba loại đan dược, lần lượt là: Đại Sinh Mệnh Đan – hiệu quả của nó mạnh hơn Địa Tinh Hoả Đan một chút mà cũng có tác dụng của Địa Tinh Hoả Đan.
Đại Sinh Mệnh Đan có tác dụng chính là giúp nâng cái chất lượng sinh mệnh, tăng sức sống, tạm thời là thứ Bí Anh cần nhất.
Loại thứ hai là để dùng khi Bí Anh đạt tới trung kỳ, tên là Đại Ngũ Hành Thần Nguyên Đan, là đan dược luyện chế dựa trên Ngũ Hành Thần Nguyên Đan gốc.
Loại thứ ba là Tam Bảo Thần Đan, là đan dược hậu kỳ.
Ngô Bình dự tính, sau khi dùng xong ba loại này, Bí Anh của cậu sẽ trưởng thành Bí Thần, sau đó có thể tu luyện tới cảnh giới Trúc Cơ tầng ba kế tiếp tên Cắn nuốt.
Cắn nuốt là chỉ quá trình Bí Thần tự phát triển thông qua việc nuốt hay hấp thu Bí Thần của người khác, đồng thời còn hấp thu luôn thần thông và pháp thuật của đối phương.
Từ những gì Mộc Băng Thiền giải thích, cậu biết sự tranh đấu của tu sĩ Thánh Cổ Đại Lục tàn khốc hơn bên này rất nhiều, tu sĩ bên kia “ăn thịt người” theo đúng nghĩa đen. Hở ra là sẽ cắn nuốt thần hồn của người khác, hơn nữa là càng ăn càng mạnh. Điều này dẫn tới việc tu sĩ mạnh nhất của Thánh Cổ Đại Lục sẽ là kẻ giết nhiều người nhất, cắn nuốt nhiều tu sĩ nhất.
Cùng ngày, Ngô Bình đã luyện chế là được loại đan dược thứ nhất – Đại Sinh Mệnh Đan. Sau vài lô, cậu có thể luyện ra toàn Đại Sinh Mệnh Đan tuyệt phẩm.
Ăn một viên Đại Sinh Mệnh Đan, Bí Anh của Ngô Bình hiển nhiên thoải mái nằm vào trong Thần cung, dược lực không ngừng tiến vào bằng đường mũi.
Ngô Bình mỉm cười, cậu nhìn ra được là Bí Anh rất thích đan dược này.
Ba ngày kế tiếp, cậu đều tập trung luyện đan, cuối cùng cậu luyện được 100 viên Đại Sinh Mệnh Đan, 35 viên Ngũ Hành Thần Nguyên Đan và 24 viên Tam Bảo Thần Đan.
Luyện xong lô cuối, Ngô Bình mệt mỏi, định nghỉ ngơi một hôm.
Vừa hay hôm nay là cuối tuần, Hàn Băng Nghiên hẹn Mộc Băng Thiền và vài bạn nữ khác đi chơi. Khai giảng đã qua lâu rồi, Hàn Băng Nghiên cũng kết bạn được với vài người nhưng họ đều chưa từng gặp Ngô Bình, nên muốn gặp mặt cậu một lần.
“Anh Bình, nếu anh rảnh thì chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé? Đều là bạn học của em thôi!”
Ngô Bình đang định thư giãn một hôm nên cười nói: “Tất nhiên là được!”
Hàn Băng Nghiên ôm cậu, hôn một cái: “Vậy em hẹn họ nhé!”
Vì lát nữa mới ra ngoài nên Ngô Bình quyết định tiến vào khoang trò chơi. Trước đây cậu đã đầu tư một công ty trò chơi thực tế ảo, phát triển rất nhanh, hiện tại trên toàn cầu đã có mấy triệu khoang trò chơi được bán.
Trong thế giới trò chơi, Ngô Bình lợi dụng Huyền Thiên Mộng Cảnh để chế tạo ra thế giới, nó chân thật hơn thế giới do máy tính tạo ra gấp trăm lần, giúp thể nghiệm trò chơi vượt xa trước đây.
Ngô Bình vào khoang trò chơi rồi đăng nhập game thông qua data stream của khoang trò chơi.
Thế giới trong game rất thật, Ngô Bình tới thôn dành cho người chơi mới, nhận nhiệm vụ từ NPC, rồi ra thôn đánh mấy con quái nhỏ.
Nhưng điều làm trò chơi này nổi bật không chỉ thế mà nó còn có trai xinh gái đẹp, không ít nam nữ thanh niên coi nó như diễn đàn giao lưu kết bạn, họ sẽ tạo thành đội nhóm đi giết quái cứu thế giới.
Ngô Bình chơi thử một chút, sửa chữa những bug còn tồn tại rồi đăng xuất khỏi game.
Mà ngay lúc cậu chuẩn bị rời trò chơi thì cảm nhận được một nguồn năng lượng huyền diệu từ hư vô chảy vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh giúp Huyền Thiên Mộng Cảnh này mạnh mẽ hơn.
“Trò chơi ảo này thật sự có thể giúp tăng mạnh Huyền Thiên Mộng Cảnh. Huyền Thiên Mộng Cảnh đã nhận định ảo và thật không có tách biệt nên hai bên đã chuyển hoá lẫn nhau. Đợi khi Huyền Thiên Mộng Cảnh của mình mạnh mẽ hơn thì mình có thể biến ảo thành thật, dùng tinh thần can thiệp vật chất rồi”.
Nghĩ như thế, Ngô Bình mỉm cười, quyết định tiếp tục tăng đầu tư để thu hút thêm nhiều người chơi game.
Tính toán một hồi, cậu mở máy tính, tiến hành cuộc họp khẩn cấp từ xa, giám đốc Lưu và các quản lý cấp cao công ty nhanh chóng vào bàn.
Thấy người đã đến đông đủ, Ngô Bình nói: “Mọi người, tôi có một quyết định mới, từ hôm nay, tất cả các trang bị trong trò chơi đều có thể đổi thành tiền thật!”
Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người ngẩn ra, dùng trang bị ảo đổi tiền thật? Thật ra việc này không hiếm thấy nữa nhưng nếu mọi trang bị đều có thể đổi thành tiền thì có chút kỳ lạ. Dù sao công ty game cũng phải kiếm tiền mà, làm thế khác nào đắp tiền vào, lỗ lã thì sao?
Ngô Bình: “Giai đoạn đầu, tạm thời không cần lợi nhuận, cái chúng ta cần là thị trường, sức ảnh hưởng. Tôi thêm vào một ngàn tỷ, trong vòng một năm, mọi người phải bung hết toàn bộ tài chính ra cho tôi!”
Mọi người vô cùng khiếp sợ trước quyết định này, mất hồi lâu, giám đốc Lưu mới nói: “Ông chủ, về độ cấp bậc thì có yêu cầu gì không?”
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Nếu là một người chơi bình thường, người đó chơi tám tiếng thì số tiền kiếm được tối thiểu là 300. Nếu là người chơi cũ, kinh nghiệm phong phú thì một ngày cũng được 500, còn những người chơi top đầu thì một ngày cũng phải được vài nghìn tới chục nghìn!”
Chương 2801: Trác Tú của Khôi Lũy Tông
Giám đốc tài chính nhanh chóng nói: “Ông chủ, tôi muốn nhắc cậu. Tốc độ tăng người dùng hiện tại của chúng tôi rất nhanh, mỗi tháng đều tăng mấy trăm ngàn. Dự kiến năm sau, số lượng người dùng của chúng tôi sẽ vượt hơn mười triệu. Mười triệu người chơi, nếu mỗi người một trăm ngàn mỗi năm thì sẽ là khoản đầu tư trị giá một ngàn tỷ”.
Ngô Bình cười nói: “Một ngàn tỷ, số tiền này chẳng phải là số tiền tôi vừa đưa à? Yên tâm đi, đừng sợ tiêu tiền, tiêu hết rồi tôi lại cho các anh. Việc các anh cần làm là marketing và cải thiện số lượng khách hàng cho tôi”.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mục tiêu nhiệm vụ tôi giao cho các anh là số người dùng mới mỗi tháng không được ít hơn mười triệu người”.
Mọi người lập tức nói: “Vâng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Đùa à, chơi game có thể dễ kiếm tiền như vậy, còn lo không có người chơi mới sao?
Giám đốc Lưu: “Ông chủ, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra phương án, đến lúc đó cậu nhớ phê duyệt”.
Chuyện tiêu tiền là việc lớn, kinh nghiệm của giám đốc Lưu có thừa, lập tức tỏ ý họ nên bàn trước.
Ngô Bình gật đầu: “Được, các anh đưa kế hoạch ra rồi đưa cho tôi xem”.
Họp xong rồi cậu đi ra ngoài.
Ngô Bình chọn một chiếc xe thương vụ trong nhà xe, sau đó chở Hàn Băng Nghiên và Mộc Băng Thiền đi tham gia buổi tiệc nhỏ.
Bữa tiệc này do Hàn Băng Nghiên khởi xướng, những người có thể đến đều là bạn thân của cô ấy, trong đó có bốn cô gái và ba chàng trai. Trong ba chàng trai có hai người là bạn trai của hai cô gái trong đó, người còn lại là lớp trưởng trong lớp hiện giờ của Hàn Băng Nghiên.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào khách sạn giải trí mọi người hẹn nhau.
Hoạt động chính của khách sạn giải trí này là giải trí, ăn uống xong còn có thể hát hò, chơi các trò chơi như thoát khỏi phòng kín, Ai là kẻ giết người, trong đó đều có cả.
Sau khi xe chạy tới khách sạn, họ đến khu ăn uống trước. Bàn ăn được bày trong vườn, bên cạnh có một cái đình nhỏ, cách đó không xa là một rừng tre nhỏ, xung quanh rất thoải mái.
Hàn Băng Nghiên chọn combo, trong đó có điểm tâm đồ ăn vặt, đồ ăn chính và rượu nước.
Mộc Băng Thiền cười nói: “Nơi này ổn đấy chứ”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Tôi cố ý chọn đấy, khách sạn này được rất nhiều bình luận tốt”.
Một lúc sau, mấy người bạn cùng lớp của Hàn Băng Nghiên cũng tới, đều là người trẻ tuổi, có chung một chủ đề nên nhanh chóng trở nên thân quen.
Nhưng vẫn còn thiếu một bạn nam, là lớp trưởng của Hàn Băng Nghiên, mãi mà vẫn chưa thấy đến. Đến nửa tiếng sau mới có một nam một nữ bước vào, người nam không cao, khoảng một mét bảy, ngoại hình rất bình thường, ăn mặc cũng rất thoải mái. Nhưng bên cạnh anh ta lại có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài được uốn hơi xoăn, toát ra vẻ quyến rũ. Cô ta mặc chiếc váy da gợi cảm, để lộ đường cong cơ thể hoàn hảo, cùng chiếc áo ống nạm kim cương càng làm tăng thêm vẻ sang trọng của cô ta. Khí chất không hề thua kém Hàn Băng Nghiên đang mặc chiếc váy đen, trông như một nàng tiên. Mỗi một chi tiết đều toát ra sự tinh tế và sang trọng có một không hai của cô ta, dường như là tác phẩm hoàn hảo nhất trong tất cả các nghệ thuật của ông trời.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Ngô Bình sửng sốt, Tuyết Vũ?
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Bình, Tuyết Vũ không có phản ứng gì, cô ta chỉ bình tĩnh đi theo phía sau người đàn ông đó.
Ngô Bình không bước đến chào, cậu nhìn người đàn ông, cảm thấy khí tức của anh ta hơi lạ.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Lớp trưởng, bạn gái cậu đẹp quá, giới thiệu cho bọn này đi”.
Người này chính là lớp trưởng, anh ta cười nói: “Được, mình giới thiệu bạn gái mình, cô ấy là Tuyết Vũ”.
Tuyết Vũ mỉm cười gật đầu với mọi người: “Chào mọi người”.
Sau đó anh ta nhìn Ngô Bình: “Băng Nghiên, đây là bạn trai của cậu à? Ha ha, quả nhiên là anh chàng đẹp trai, rất xứng với cậu”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Anh ấy là Ngô Bình. Anh Bình, đây là lớp trưởng bọn em, Trác Tú”.
Trác Tú giơ tay ra với Ngô Bình, cười nói: “Nghe danh anh Ngô đã lâu, nghe nói là học sinh xuất sắc của học viện quân sự Hoàng Gia, bái phục”.
“Quá khen rồi”.
Hai người bắt tay nhau, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ nhẹ tựa như khói, từ lòng bàn tay xuyên vào trong cơ thể cậu, sau đó đi lên tiến vào não cậu.
Cậu giả vờ không biết, nhận ra sức mạnh này thuộc về một loại thần thức nào đó nên ném nó vào Huyền Thiên Mộng Cảnh.
Trác Tú còn tưởng đã thực hiện được mưu kế, cười nói: “Không có người ngoài, ngồi đi”.
Lúc này, có hai người phụ nữ mặc áo đen đứng trong một mái đình cách Trác Tú và Ngô Bình khoảng một trăm mét, nhìn về phía Trác Tú.
Một người phụ nữ mặt trái xoan trong đó hơi ghen tị nói: “Anh ấy lại thích Hàn Băng Nghiên này rồi. Chỉ là một người phụ nữ phàm tục thôi mà, có gì so được với chúng ta chứ?”
“Đúng thế, chúng ta thế nào cũng là người xinh đẹp có tu vi mà, thể chất tốt hơn cô ta gấp một trăm lần”.
“Anh ấy có mới nới cũ, cùng lắm là ba ngày sẽ chán, sau đó vứt bỏ cô ta”, một người khác nói.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng họ, áp lực cực lớn khiến sắc mặt hai cô gái thay đổi, cả người run lên. Họ muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại không dám, chỉ có thể run rẩy hỏi: “Là ai?”
Người phía sau chính là Ngưu Thanh, mặc dù anh ấy không lộ mặt nhưng chưa từng rời khỏi Ngô Bình quá xa. Nghe hai người này nói chuyện, anh ấy lập tức xuất hiện.
“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi sẽ dùng thuật truy hồn để ép buộc tìm kiếm ký ức của hai người. Nhưng như thế hai người sẽ trở thành kẻ ngu ngốc”.
Hai người phụ nữ mặt trắng bệch, người phụ nữ mặt trái xoan nói: “Anh muốn hỏi gì?”
Ngưu Thanh: “Công tử của các cô có lai lịch thế nào?”
“Đệ tử xuất sắc của Khôi Lũy Tông”, cô ta đáp.
“Mục đích anh ta đến đây là gì?”
“Quan sát bạn trai của Hàn Băng Nghiên, nếu có thể khống chế được hắn, sau đó cưa đổ Hàn Băng Nghiên”.
“Anh ta làm thế là đơn thuần thích người kia hay là có mục đích khác?”, Ngưu Thanh hỏi rất kỹ càng.
“Anh ấy chỉ là thích phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn rất vui vẻ”, người phụ nữ đáp.
Ngưu Thanh: “Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng bị anh ta khống chế?”
“Đúng thế, cô ta tên là Tuyết Vũ, là một tu sĩ thế tục. Buổi chiều cô ta đến đại học Thần Kinh tìm ai đó, gặp được anh ấy. Nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của người phụ nữ này, Trác Tú đã dùng con rối để điều khiển cô ta”.
Nói rồi đầu óc hai người này trống rỗng, sau đó ngất xỉu.
Ở một bên khác, Trác Tú và mấy người khác cười đùa vui vẻ, Ngô Bình nhân lúc này quan sát Tuyết Vũ. Cậu thấy có vẻ Tuyết Vũ bị ai đó khống chế tâm thần.
Ngay lúc này trong tai cậu vang lên giọng của Ngưu Thanh.
Nghe xong, sắc mặt Ngô Bình tối sầm lại, đột nhiên đứng dậy, cười nói: “Anh Trác, tôi có bảo vật muốn cho anh xem, chúng ta qua bên kia nói chuyện”.
Trác Tú đã dùng thủ đoạn với Ngô Bình, anh ta cười nói: “Được thôi”.
Hai người đi về phía vườn hoa cách đó không xa, mấy người khác tiếp tục cười đùa.
Đến vườn hoa, Trác Tú cười hỏi: “Anh Ngô, bảo vật gì thế?”
Ngô Bình cười nhạo: “Trác Tú, anh dám có ý đồ với Hàn Băng Nghiên, lá gan không nhỏ nhỉ”.
Thấy Ngô Bình trở mặt, Trác Tú cũng không ngạc nhiên, anh ta cười nói: “Tôi thích cô ta là may mắn của cô ta, nếu anh không vui thì có thể ra tay với tôi”.
Vừa dứt lời, tay phải anh ta lấy một pháp quyết ra, nói: “Làm con rối của tôi đi”.
Thế nhưng Ngô Bình lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Trác Tú ngạc nhiên, lại lấy một pháp quyết nữa, Ngô Bình vẫn chẳng có chuyện gì. Anh ta biến sắc nói: “Anh có thể phá giải được thuật con rối của tôi?”
Ngô Bình nói: “Thủ đoạn của anh thấp kém quá”.
Vừa dứt lời, cậu giậm chân một cái, một đám khói từ dưới đất bốc lên. Thoáng chốc Trác Tú rơi vào ảo ảnh, chính là Huyền Thiên Mộng Cảnh của Ngô Bình.