Vị Hồ công công đó mỉm cười, để lộ cả hàm răng ố vàng. Ông ta gõ nhẹ ống điếu xuống mặt đất hai cái, ánh mắt thì nhìn sang Ngô Bình.
“Đúng thế, vốn dĩ tôi đã về nhà dưỡng lão rồi, nhưng thái tử điều kiện thái tử đưa ra quá tốt, nhà tôi chỉ có thể về lại giữ cổng hoàng cung thôi”.
Ngô Bình có thể cảm nhận được tu vi của vị Hồ công công đó không cao, nhưng thể chất lại khác với người bình thường, cứ như một pháp khí.
Đông Vương hạ giọng nói: “Hồ công công, tôi có mật chỉ của hoàng đế, nhất định phải vào cung, mong ông tạo điều kiện”.
Hồ công công lắc đầu, liếc nhìn sang Ngô Bình, trong mắt hơi co lại.
“Tôi có thể cảm nhận được thể chất của tên nhóc bên cạnh ông rất tốt, cả người đều phát ra kim quang”. Hồ công công bỗng nhiên nói.
Ngô Bình đi thẳng về phía Hồ công công, đứng trước mặt ông ta rồi đưa tay ra, bình thản nói: “Tôi cũng nhìn ra được thể chất của ông rất tốt, là cao thủ luyện thể”.
Hồ công công cũng đưa tay ra, hai người bắt tay nhau, mặt đất bỗng dưng rung chuyển mạnh, cây cối trong phạm vi mấy mét đều rụng lá.
Mặt Hồ công công tái xanh, ông ta thở dài: “Người trẻ tuổi không tồi”. Sau đó ông ta từ từ buông tay ra.
Ngô Bình mỉm cười, quay lại gật đầu với Đông Vương, ra dấu có thể vào cung rồi.
Đông Vương vui mừng, dẫn mọi người qua cổng hoàng cung.
Đường vào hoàng cung rộng mười mét, hai bên là tường cao mấy chục mét, dẫn về phía xa.
Tần Cự Phong đi sau lưng Ngô Bình, anh ta vẫn chưa hiểu rõ cuộc đối kháng giữa Ngô Bình và Hồ công công lúc nãy.
“Sư huynh, Hồ công công nhận thua rồi sao?”
“Trong cơ thể của ông ta có một luồng sức mạnh bá đạo, đấy là thứ mà ông ta ỷ lại. Vì vậy tôi đã dùng sức mạnh gấp mười lần của ông ta để khống chế nó. Ông ta tự biết không phải đối thủ nên chỉ đành để chúng ta đi”.
Tần Cự Phong giơ ngón cái, vẻ mặt đầy khâm phục, anh ta biết sự lợi hại của Hồ công công đó, nghe nói lúc còn trẻ ông ta đã được một môn phái của tiên giới đưa đi làm thí nghiệm, luyện như một pháp khí, cuối cùng cơ thể được rèn luyện đến trạng thái cực kỳ mạnh mẽ. Lúc trẻ ông ta từng đánh chết cao thủ bí cảnh chỉ với một quyền. Một người mạnh như thế mà khi gặp Ngô Bình thì đến dũng khí đánh nhau cũng không còn”.
Họ đi được một đoạn thì có một người từ trong con hẻm bên trái bước qua, người đó mặc áo màu tím, vác một thanh kiếm dài, búi tóc cài một thanh kiếm gỗ ba tấc, mặt chữ điền, mũi rồng, lúc chớp mắt còn có ánh sáng phát ra.
“Vô Lượng Thiên Tôn”.
Đạo sĩ lớn tiếng hét lên, chặn trước mặt nhóm người của Ngô Bình.
“Đường này là đường cụt”. Ông ta nói với vẻ bình thản.
Ngô Bình quan sát đạo sĩ, nhận ra tu vi của ông ta đã đạt đến bí cảnh tầng ba. Thế là cậu không nói gì, chỉ giải phóng pháp lực trên cơ thể.
“Ầm”.
Hư không rúng động, không gian méo mó.
Ngô Bình như biến thành một mặt trời nhỏ, ánh sáng vạn trượng chói lóa khiến mọi người không mở mắt ra nỗi. Pháp lực mạnh mẽ đó của cậu, khí tức vô địch đó, khiến đạo nhân áo tím hoảng loạn, thở gấp mất kiểm soát, vẻ mặt khiếp sợ.
Tiếp ngay đó, Ngô Bình thu pháp lực lại, cậu gần như đã lĩnh hội được tất cả bí lực quan trọng và đã tu luyện được rất nhiều bí pháp. Cứ luyện thêm được một bí pháp thì pháp lực của cậu lại mạnh thêm một phần. Bây giờ thực lực của cậu đủ để đối phó với cao thủ cảnh giới thần thông.
Đạo nhân áo tím hít một hơi thật sâu, ông ta nói với Ngô Bình: “Xin hỏi đạo hữu học nghệ ở đâu?”
Ngô Bình: “Thái Hoàng giáo, trưởng lão Kiếm Các”.
Thái Hoàng giáo tiếng tăm vang dội, đạo nhân nghe xong thì mặt liền biến sắc, lập tức tránh qua một bên, cung kính nói: “Mời thượng tiên”.
Nhóm người tiếp tục đi về trước và nhanh chóng đến cánh cửa thứ hai. Qua cánh cửa này sẽ chính thức vào đại nội hoàng cung. Nhưng trước cửa lại có mười mấy xác chết đang nằm, họ bị người ta cố tình xếp thành hàng, sát chân tường. Trước cửa còn đặt hai cái ghế dựa, hai tu sĩ trẻ đang ngồi ở đó, nói chuyện cười đùa như thể không có ai bên cạnh.
Một trong số đó mặc áo giáp màu vàng xanh, cắm cây mâu dài ba mét trên mặt đất, anh ta liếc nhìn nhóm người Ngô Bình đang từ từ tiến lại gần, chau mày rồi bình thản nói: “Lại có người đến nộp mạng nữa rồi”.
Người còn lại mặc áo màu vàng sáng, ôm thanh kiếm dài trong lòng, uể oải nói: “Vô vị, một đám tép riêu. Nếu không phải vì cơ hội vào cấm địa thượng cổ thì tôi cũng chẳng buồn ra tay”.
Tu sĩ áo giáp vàng xanh cười, nói: “Cấm địa thượng cổ không thể xem thường. Thường thì chỉ có thế lực lớn mới có thể có được cơ hội đó, vé vào cấm địa thượng cổ trên thị trường ít nhất cũng phải một tỷ tiền tiên”.
Tu sĩ áo dài đứng dậy, lạnh lùng nói với nhóm người của Ngô Bình: “Còn tiến về trước thêm một bước nữa thì sẽ chết”.
Người đó vừa bước ra thì một luồng sát khí liền ập đến, nhóm người Đông Vương đều giật mình, đứng hết lại. Chỉ có Ngô Bình là không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục đi về trước. Cậu không chỉ đi thêm một bước mà còn tiến sát đến trước mặt tu sĩ áo dài.
Tu sĩ áo dài lạnh lùng, tay phải cầm chặt cán kiếm, nói: “Nếu như cậu đã nóng lòng muốn đi đầu thai thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn”.
“Vù”.
Kiếm quang vụt quang, chín luồng kiếm quang từ các hướng phóng đến, mỗi luồng kiếm quang đều có sức sát thương rất lớn, không khí ở những nơi mà nó đi qua đều bị điện li, tạo ra chín tia lửa điện.
Ngô Bình cũng hành động, kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu lướt qua không trung, sao trên trời rung chuyển, chín luồng kiếm quang của đối phương đều vụt tắt hết.
Tu sĩ áo dài hoảng hốt, nhìn Ngô Bình chằm chằm, hỏi: “Các hạ là ai?”
“Trưởng lão của Thái Hoàng giáo, Ngô Bình”.
Tu sĩ áo dài nói với vẻ mặt khác thường: “Thái Hoàng giáo cũng lo chuyện dưới trần thế sao?”
“Chẳng phải hai vị cũng ở đây đấy sao?”, Ngô Bình bình thản đáp.
Tu sĩ áo dài hít một hơi thật sâu, cất kiếm vào vỏ lại.
Tu sĩ mặc áo giáp nhìn Ngô Bình chằm chằm, từ từ đứng dậy, nói: “Không ngờ có thể gặp trưởng lão của đại giáo ở chỗ thế này, vinh hạnh”.
“Xin hai vị hãy nhường đường”. Ngô Bình nói.
Hai người đó nhìn nhau, lập tức kéo ghế ra cho nhóm người Ngô Bình đi qua. Chưa nói đến thực lực dũng mãnh của Ngô Bình, chỉ với cái tên Thái Hoàng giáo thôi cũng đủ khiến họ không dám động vào rồi.
Nhóm người Đông Vương qua cửa thứ hai thì không còn ai chặn đường nữa, họ đi thẳng đến triều đường của nước Đại Hạ.
Xung quanh triều đường có bảy đội binh mã đang xếp hàng, nhưng đều rất cẩn trọng, án binh bất động. Thậm chí khi Đông Vương dắt theo người tiến vào, họ vẫn không ngăn cản, mặc cho họ đi vào.
Lúc này trên triều, các hoàng tử, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, gần như đều có mặt đông đủ. Dường như tất cả mọi người đang đứng thành hai đội, một đội đứng về phía lục hoàng tử, đội kia đứng về phía thái tử.
Ngô Bình vừa lại gần triều đường thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau ỏm tỏi của các quan trong triều.
Cậu đang định vào thì đột nhiên cảm thấy có một luồng uy áp giáng xuống, khiến cậu thấy khó chịu khắp người. Cậu giật mình, lập tức dừng bước, nói với Đông Vương: “Vương gia, tôi là người của Thái Hoàng giáo, theo quy tắc không được can thiệp vào chuyện triều chính, những chuyện tiếp theo sao chỉ có thể dựa vào bản thân ông thôi”.
Đông Vương gật đầu, nói: “Cậu có thể đưa tôi đến đây là tôi đã mãn nguyện rồi, những chuyện còn lại để tôi lo”.
Ngô Bình: “Bảo trọng”.
Đông Vương bước vào triều, ông ta vừa xuất hiện thì nhóm người đó liền đổ dồn ánh mắt về phía ông ta.
Chương 2677: Cợt nhả
Ngô Bình đứng bên ngoài cung, cũng không quan tâm tình hình bên trong cho lắm. Với cậu, ai làm hoàng đế mà chẳng giống nhau?
Lúc này, một ông lão tóc trắng không biết đi đến từ đâu mà đứng cạnh Ngô Bình cười đánh giá cậu.
Ngô Bình cũng đánh giá ông lão, cảm thấy tu vi của người này sâu không lường được, mình thế mà không thể nhìn thấu, vì vậy bèn hỏi: "Ông có chuyện gì hả?"
Ông lão tóc trắng cười hỏi: "Cậu có biết tại sao mình không thể vào cung được không?"
Ngô Bình lắc đầu: "Không biết... có điều tôi từng nghe người ta nói thế lực của Tiên giới không thể nhúng tay vào triều chính".
Ông lão gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy, nhưng cũng không được đầy đủ là thế. Đại Hạ có một luồng ý chí của đại năng canh giữ giám sát thế cục thế gian, đặc biệt là triều đình. Ban nãy, nếu cậu dám xông vào điện thì người nọ sẽ giết chết cậu".
Trong lòng Ngô Bình chợt có suy đoán hỏi: "Tiền bối, vị đại năng kia là ai?"
Ông lão: "Không cố định, cứ 30 năm lại đổi một người".
Ngô Bình như nghĩ đến gì đó cười hỏi: "Chắc tiền bối cũng đến từ Tiên giới đúng không?"
Ông lão thở dài, không ngờ lại ngồi xuống bậc thang, trông có vẻ hơi thẫn thờ nói: "Lâu rồi không quay về Tiên giới".
Ngô Bình cũng không hỏi kỹ, lấy một nắm hạt dưa ra vừa cắn vừa lắng nghe động tĩnh trong cung.
Ông lão: "Khỏi cần nghe. Người thắng hôm nay chắc chắn sẽ là thập hoàng tử. Thái tử và lục hoàng tử đều tốn công vô ích thôi".
Ngô Bình cảm thấy khó hiểu hỏi: "Người ủng hộ của thái tử và lục hoàng tử rất đông, mà thập hoàng tử lại chẳng có căn cơ, anh ta dựa vào cái gì có thể lên làm vua?"
Ông lão cong môi cười ngó hạt dưa trong tay Ngô Bình một cái.
Số hạt dưa ấy được Ngô Bình dùng thuốc chế biến nên cực kỳ thơm, còn tốt cho cơ thể, bên ngoài chẳng thể mua được.
Cậu vội nắm hai vốc cho ông lão, ông ta vừa cắn hạt dưa vừa giải thích.
"Tuy thập hoàng tử không có căn cơ, nhưng mẹ cậu ta lại có lai lịch ghê gớm, thân phận thật là công chúa của một hoàng triều ở Tiên giới", ông lão nói đến đây thì cười: "Người ta đã lên kế hoạch từ mấy chục năm trước rồi, khi ấy thái tử và lục hoàng tử còn chưa sinh ra nữa".
Ngô Bình chớp chớp mắt hỏi: "Dựa vào thân phận ấy, thái tử và lục hoàng có chịu chấp nhận số phận?"
Ông lão nói: "Không chịu ư? Thủ đoạn và tài nguyên của một hoàng triều há có thể là một nước Hạ nho nhỏ có thể sánh bằng? Nếu cậu không tin thì cứ chờ xem".
Ngô Bình cười, vậy thì chờ!
Hai người cắn hơn tiếng hạt dưa, trong triều bỗng trở nên yên tĩnh. Qua khoảng mười mấy phút, lại nghe thấy Đông Vương lớn tiếng nói: "Hoàng thượng tuyên chỉ!", kế tiếp là các quan lại và hoàng tộc quỳ xuống tiếp chỉ.
Ông lão huých Ngô Bình: "Sao, thế cục bên trong xong xuôi rồi đó".
Ngô Bình cau mũi: "Chẳng phải nói là bên trên không được nhúng tay vào ư? Họ làm cách nào thế?"
Ông lão cười ha ha, liếc nhìn Ngô Bình đầy ẩn ý.
"Nếu cậu là một quan viên bình thường, có người nói muốn tặng cho cậu một số tiền kếch xù, lại cho cậu một viên đan dược đủ để cậu sống lâu tuổi thì cậu muốn không?'
Ngô Bình chẳng chút do dự gật đầu.
"Đương nhiên muốn! Làm quan còn không phải vì phát tài à, vừa có thể phát tài vừa có thể sống lâu thì đúng là đẹp cả đôi đường".
Ông lão gật đầu: "Thế nên, từ hoàng thân quốc thích đến văn võ bá quan, ngoài số ít người ở ngoài thì đều đã ủng hổ thập hoàng tử. Dù thái tử hay lục hoàng tử lên ngôi thì cũng chẳng cho họ được chỗ tốt lớn như vậy".
Ngô Bình cảm khái: "Đúng thế, ở trước mặt các thế lực tu hành thì hoàng triều thế tục quả thật chẳng đáng là gì".
Hai người trò chuyện vài câu thì bỗng nghe thấy phía triều đến tiếng hô vạn tuế, Ngô Bình đứng dậy nhìn thoáng qua, phát hiện ngồi trên ngôi vua là một thiếu niên, quả thật là thập hoàng tử.
Ngay sau đó, thập hoàng tử lập tức ra lệnh phong Đông Vương là Nhiếp Chính Vương, giúp đỡ công việc triều chính cho hoàng đế,
Ngô Bình nghe đến đó đã biết không cần ở lại nữa, đứng dậy nói với ông lão: "Tiền bối, tôi đi trước nhé".
Ông lão lại giơ tay giữ lấy cậu: "Trên người cậu còn hạt dưa không?"
Ngô Bình cười lấy 5kg hạt dưa từ trong không gian trữ vật ra đưa cho ông lão.
"Tiền bối, vẫn chưa biết tên của người".
Ông lão cười đáp: "Tôi chỉ là một người rảnh rỗi đến hóng chuyện thôi, cậu biết tên của tôi cũng chẳng có tác dụng gì".
Ngô Bình cũng không gặng hỏi, chắp tay tạm biệt.
Khi đi ngang qua một đám thị vệ thì cậu phát hiện quần áo của họ giống với đồ của Thần Long Vệ, trong đó còn có một người có khí thế cực kỳ mạnh, là cao thủ Bí Cảnh.
Trong lòng cậu chợt có suy đoán, nhìn chằm chằm người nọ hỏi: "Anh là Đô Đốc cấm quân?"
Người này lớn lên cao to vạm vỡ, mặt chữ quốc, mày sắc như kiếm trông cực kỳ có khí thế. Gã nhận ra lai lịch Ngô Bình không tầm thường, bèn chắp tay hỏi: "Đúng vậy, cậu là?"
"Phụt!"
Ngô Bình vừa lên đã thụi cho một đấm, đánh đối phương máu mũi chảy ròng rồi không ngừng tay đấm chân đá gã.
Tuy gã là cao thủ Bí Cảnh, nhưng dưới sức ép đầy khủng bố của Ngô Bình thì hoàn toàn không có một sức chống trả nào.
Ngô Bình chẳng những đánh, còn lấy điện thoại ra quay.
Đô Đốc cấm quân tức giận: "Tại sao cậu lại bỗng dưng đánh người?"
Gã cũng không còn cách nào, không đánh lại nên chỉ có thể nói lý với Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh đá gã một cái.
"Anh biết Liễu Kim Long không?"
Đối phương giật mình: "Cậu là người mà sư huynh tìm đến?"
Ngô Bình: "Anh ta không có tìm tôi. Tôi chỉ đơn giản là muốn dạy cho anh một bài học thôi".
Người kia giận run người, mấy lần định đánh trả nhưng lại chẳng có cơ hội vươn tay ra! Chỉ với khí thế mà Ngô Bình phát ra thôi đã ép gã không thở nổi.
"Anh tên gì?", Ngô Bình đánh người ta một trận không ra hình người rồi mới hỏi.
"La Văn Bá", gã nghiến răng đáp.
Ngô Bình: "La Văn Bá, nghe nói sư phụ mà anh theo học tìm được một bộ thần công?"
La Văn Bá biến sắc: "Cậu muốn làm gì?"
Ngô Bình vươn tay: "Lấy ra cho tôi xem".
Không ngờ La Văn Bá lại trực tiếp ném một cuốn sách cho Ngô Bình nói: "Đây là thần công".
Ngô Bình lật xem thử thấy bên trong ghi chép một loại công pháp kỳ lạ. Cậu cũng không nghiên cứu kỹ, cất nó đi rồi rời đi, cũng để lại một câu: "Anh cũng không làm cái chức Đô Đốc cấm quân kia nổi nữa đâu, sớm cút khỏi Thần Kinh đi!"
Cậu cũng không phải hù dọa gã, giờ Đông Vương rất được lòng vua, là Nhiếp Chính Vương. Chuyện đầu tiên ông ta sẽ làm chắc chắn là thay đổi kẻ cầm đầu cấm quân và La Văn Bá sẽ đứng mũi chịu sào.
Vừa rời đi hoàng cung, Ngô Bình đã trở về khách sạn.
Lúc này đã là rạng sáng, cậu ra ban công luyện công đến bình minh.
Hôm nay là ngày Hàn Băng Nghiên đi thi, hai người ăn sáng xong bèn chạy đến điểm thi trong đại học Thần Kinh.
Hôm nay có thể đến đây thi đều không giàu cũng sang và có lai lịch cực kỳ bất phàm.
Cô đến điểm thi trước nửa tiếng, còn Ngô Bình lại ngồi trong công viên gần đó.
Giờ trong điểm thi chỉ có một thầy coi thi, nhưng lại chẳng để ý đến đám thí sinh. Dù sao, ông ta cũng chẳng thể đắc tội nổi mấy vị đứng đằng sau họ. Ông ta chẳng những không dám trông coi, còn mặt mày nịnh nọt hỏi người này có khát không, người kia có nóng không.
Hai mươi thí sinh, mười sáu nam bốn nữ nên Hàn Băng Nghiên lớn lên xinh đẹp còn có vóc dáng quyến rũ lập tức trở thành tiêu điểm của đám con trai.
Bên phải Hàn Băng Nghiên ngồi một thí sinh trông ít nhất cũng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cố tình để râu. Anh ta huýt sáo với Hàn Băng Nghiên.
Hàn Băng Nghiên liếc anh ta một cái, tên kia lập tức đá lông nheo với cô: "Người đẹp, thi xong ra ngoài ăn một bữa nhé?"
Chương 2678: Đầu người biết nói chuyện
“Không ra gì”.
Hàn Băng Nghiên khó chịu mới người lạ mặt đó, thẳng thừng từ chối.
Thí sinh trẻ mắt hí nheo mắt, cười hehe, nói: “Cứ thấy thích kiểu con gái nóng tính như cô”.
Anh ta đứng dậy, hai nam sinh phía trước cũng đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta.
Thí sinh mắt hí bước đến bên cạnh Hàn Băng Nghiên, đưa tay ra muốn sờ lên mặt cô ta, Hàn Băng Nghiên nổi giận, tát anh ta một bạt tai, rồi giận dữ nói: “Anh làm gì đó?”
Tên mắt hí cười kệch cỡm: “Làm gì hả? Cô nói thử xem?”
Hàn Băng Nghiên liền nói: “Thưa thầy”.
Thật ra thầy giám khảo đã để ý phía bên này từ sớm rồi, nhưng anh ta không dám đụng chạm với đám người này, thế nên mới ngoảnh mặt đi, cứ như không nhìn thấy gì cả.
Mặt tên mắt hí đắc ý: “Cô gọi ai cũng vô ích thôi, ở cái đất Thần Kinh này, ai dám quản tôi? Các anh em, giữ lấy cô ta cho tôi, bây giờ hầu gia đây muốn xử cô ta”.
Hàn Băng Nghiên thấy mấy người họ muốn giữ chặt mình thì lạnh lùng nói: “Các anh đang tự tìm cái chết”.
Tên mắt hí chau mày: “Tìm đường chết? Ai muốn giết chết chúng tôi? Cô sao?”
“Không cần đến cô ấy, tôi đến để giết chết anh”.
Bỗng dưng, một làn gió nhẹ thổi qua, bên cạnh thanh niên mắt hí có thêm một người nữa, hai thí sinh đang định giữ chặt Hàn Băng Nghiên liền vung nắm đấm qua.
Người đó chính là Ngô Bình, cậu đưa tay lên tát hai bạt tai khiến hai người đó văng ra xa hơn hai mét, đầu óc choáng váng, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thí sinh trẻ giật mình, anh ta lùi lại một bước rồi hét lên: “Tôi là hầu…”
“Bốp”.
Ngô Bình tiến lên tát thêm một bạt tai nữa, sau đó tóm tóc anh ta, đi ra ngoài và nói với Hàn Băng Nghiên: “Tập trung thi”.
Hàn Băng Nghiên gật đầu: “Biết rồi”.
Tên mắt hí bị Ngô Bình kéo ra ngoài như kéo một con chó chết, anh ta vừa xuýt xoa vì đau vừa mắng nhiếc: “Anh dám động vào tôi thì anh chết chắc rồi, tôi là hầu tước”.
Tiếng hét đau đớn của tên mắt hí nhanh chóng tắt lịm, Ngô Bình kéo anh ta đến trước một hòn non bộ, giẫm nát xương chân trái của anh ta, anh ta đau quá ngất xỉu.
Ngô Bình lấy điện thoại ra, chụp ảnh rồi gửi cho Tần Cự Phong.
Vài phút sau, Tần Cự Phong gọi điện qua, nói: “Sư huynh, đã điều tra được thân phận của người này, người này tên Tả Doanh Lũy, bố là Đông Quách Hầu, đã chết mấy năm trước, anh ta được kế thừa hầu tước. Bây giờ anh ta không có sức ảnh hưởng gì, nhưng dượng của anh ta là Kỳ tướng, vì vậy anh ta rất ngông cuồng, vô pháp vô thiên, anh ta từng bị không ít người tố cáo, nhưng đều được Kỳ tướng bao che”.
Ngô Bình hỏi: “Tân hoàng đế đăng cơ, Lâm Tương và Kỳ tướng thế nào rồi?”
Tần Cự Phong: “Hai người này một người là người của thái tử, một người là người của lục hoàng tử nên đều bị bãi miễn”.
Ngô Bình: “Cự Phong, vương gia không ban chức cho cậu sao?”
Tần Cự Phong cười hehe: “Sư huynh, bây giờ tôi là thống lĩnh cấm quân”.
Ngô Bình: “Vậy cậu hãy phái một đội quân đến, bắt mấy tên này đi, trừng trị thích đáng”.
Tần Cự Phong là thân tín của Đông Vương, cộng thêm việc có quan hệ thân thiết với Ngô Bình nữa nên có thể nói là người kề cận bên cạnh vua, anh ta muốn xử ai cũng là chuyện vô cùng đơn giản.
Một lúc sau, Tả Doanh Lũy từ từ tỉnh lại, anh ta không dám ngông cuồng nữa, nói: “Đừng đánh nữa, đau chết tôi mất”.
Ngô Bình: “Ông dượng Kỳ Tướng của anh đã bị bãi nhiệm rồi mà anh còn dám ra ngoài làm bậy, thứ ngu ngốc như anh sao có thể sống được đến hôm nay?”
Tả Doanh Lũy tái mặt: “Anh biết tôi là ai sao?”
Ngô Bình không thèm quan tâm đến anh ta, kéo hai người còn lại ra ngoài, thầy giám khảo và một người phụ trách khác nhìn thấy nhưng không dám nói gì.
Một lúc sau, một đội quân tuần thành đến, hỏi rõ tình hình rồi lập tức bắt ba người họ đi.
Tả Doanh Lũy biết mình đã đụng đến người không nên đụng vào, anh ta lập tức thét lên: “Tôi sai rồi, tha cho tôi một lần đi, tôi có thể đưa tiền cho anh”.
Ngô Bình phất tay, cho quân tuần thành đưa người đi.
Tả Doanh Lũy biết nếu bị kéo đi thì e rằng sẽ rất khó ra ngoài được, anh ta liền hét lên: “Tôi biết một bí mật của Kỳ Tướng, anh tha cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết”.
Ngô Bình giật mình, ra dấu cho quân tuần thành thả người, sau đó cậu kéo Tả Doanh Lũy ra xa, hỏi: “Bí mật gì?”
Tả Doanh Lũy nhìn qua nhìn lại, nói: “Trong phủ Kỳ Tướng có một cái đầu biết nói, hơn nữa còn biết hết mọi thứ và làm được mọi thứ. Có điều anh ta bị Kỳ Tướng nhốt dưới đất, ngày ngày ngâm trong nước thuốc”.
Ngô Bình hứng thú: “Một cái đầu người biết nói sao?”
Tả Doanh Lũy liền gật đầu: “Không sai, có lần tôi không cẩn thận xông vào đó và nhìn thấy cái đầu. Tôi giật cả mình, đang định bỏ chạy thì không ngờ cái đầu đó lại lên tiếng. Anh ta còn nói cho tôi biết dượng tôi nhốt anh ta ở đó, mượn sức mạnh của anh ta mới làm được tể tướng. Nếu tôi chịu thả anh ta đi thì anh ta cũng sẽ giúp tôi lập đại nghiệp. Có điều tôi không có tham vọng nên nghe xong thì đã bỏ đi”.
Ngô Bình như nghĩ ra được gì đó, cậu liên lạc với Tần Cự Phong, nói: “Phủ Kỳ Tướng có một món đồ, tôi muốn lấy được nó”.
Tần Cự Phong suy nghĩ rồi nói: “Tôi lập tức phái một đội quân đến tướng phủ lục soát, sư huynh có thể mượn cơ hội này lấy món đồ đó”.
Ngô Bình: “Kỳ Tướng còn trở mình được nữa không?”
Tần Cự Phong: “Ông ta có thể sống được đã là mạng lớn rồi, trở mình thì chắc không còn cơ hội nữa”.
Sau đó, Ngô Bình tát một bạt tai làm Tả Doanh lũy ngất xỉu, tạm thời giao cho quân tuần thành trông coi. Nửa tiếng sau, cậu xuất hiện ở cổng tướng phủ. Lúc này đang có một đội quân chạy đến, lấy lý do lục soát tội chứng để lục soát tướng phủ.
Ngô Bình và đội quân đó gặp nhau, hợp thành một đội, cả nhóm người vào tướng phủ. Ngô Bình dùng thần niệm lục soát và nhanh chóng xác định vị trí của cái đầu dưới đất.
Cậu cảm giác hơi thở của cái đầu đó đã rất yếu ớt, sức mạnh gần như đã bị khống chế hết.
Người của tướng phủ đều không dám chặn đường, chỉ biết nấp trong phòng không dám ra ngoài, cả Kỳ Tướng cũng không lộ mặt.
Ngô Bình nhanh chóng tìm ra lối vào rồi mở cửa tầng hầm. Lúc cậu đến tầng hầm thì nhìn thấy một cái đầu được ngâm trong nước thuốc. Nó nhìn thấy Ngô Bình bước vào thì bỗng mở to hai mắt ra. Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu cậu: “Cậu là tu sĩ sao? Cứu tôi ra ngoài thì tôi sẽ cho cậu lợi ích rất lớn”.
Ngô Bình không trả lời, cậu cất cả đầu người và bồn nước thuốc vào pháp khí chứa đồ, sau đó quay đi.
Đương nhiên đội quân này cũng không uổng công đến, họ vơ vét không ít vàng bạc châu báu của tướng phủ mới chịu rời đi. Nhưng ba ngày sau, Kỳ Tướng bị hoàng đế mới phán tội chết vì tội mưu phản, ba đời đều bị liên lụy.
Sau khi Ngô Bình lấy được đầu người thì quay về lại công viên gần trường thi, cậu lấy thùng thuốc ngâm đầu ra, hỏi: “Nghe nói ông chỉ điểm cho Kỳ tướng phát triển?”
Đầu người nhìn Ngô Bình, nói: “Không sai, năm xưa ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ, nhờ có sự giúp đỡ của tôi mới từng bước phát đạt. Có điều người này không giữ chữ tín, chuyện mà anh ta hứa với tôi đều không làm được”.
Ngô Bình nhìn cái đầu người: “Sức mạnh của anh bị phong ấn rồi sao?”
Đầu người thở dài, nói: “Năm xưa thanh đao chém đứt đầu tôi rất có lai lịch, sức mạnh của nó vẫn còn lưu lại, khiến sức mạnh còn lại của tôi không ngừng bị tiêu hao, càng lúc càng suy yếu. Cứ tiếp tục thế này thì trong vòng ba năm tôi chắc chắn sẽ mục rữa thành cát bụi”
“Ông là ai?”
Đầu người nói: “Tôi đến từ đại lục Thánh Cổ”.
Chương 2679: Đến từ Đại lục Thánh Cổ
“Đại lục Thánh Cổ là nơi nào?”, Ngô Bình chưa từng nghe đến,
Đầu người nói: “Một thế giới lớn mạnh đã từng tồn tại trước cả thế giới của các cậu, Nhân Tộc chỉ là một chủng tộc cấp trung trong đó mà thôi”.
Ngô Bình: “Tại sao tôi chưa từng nghe nói đến nơi này?”
Đầu người: “Loài người có một nhánh đã rời khỏi Đại lục Thánh Cổ, sáng lập ra Tiên Đạo. Sau này, Tiên Đạo phát triển lớn mạnh, có chí tôn cường giả mở ra Tiên Giới. Mà Tiêu Giới rõ ràng an toàn hơn Đại lục Thánh Cổ, dần dần cũng không còn ai nguyện ý đến Đại lục Thánh Cổ nữa”.
Ngô Bình: “Nếu ông là người cổ Đại lục Thánh Cổ, vậy tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Đầu người: “Thanh đao chém tôi lúc đó đã phá vỡ màn chắn không gian, tôi rơi vào trong khe nứt không gian. Lúc tỉnh lại thì đã xuất hiện ở giới thế tục”.
Ngô Bình: “Sau này ông gặp Kỳ tướng?”
Đầu người: “Không sai. Năm đó, Kỳ Vân Linh chỉ là một thiếu niên thôn trên, dưới sự chỉ điểm của tôi, ông ta mới có được thành tựu như hôm nay”.
“Xem như sức mạnh của ông bị phong ấn đi, với năng lực của ông muốn khống chế Kỳ Vân Linh cũng không phải chuyện khó, đúng chứ?”
Đầu người: “Lúc đầu tất nhiên có thể khống chế được ông ta, nhưng tôi thấy không cần thiết. Hơn nữa một khi tôi sử dụng thủ đoạn thì có khả năng sẽ bị tu sĩ như các cậu ở đây phát hiện. Để che giấu thân phận, tôi chỉ có thể thông qua việc giúp đỡ Kỳ Vân Linh để lấy được sức mạnh, Nhưng rất tiếc là Kỳ Vân Linh không hợp để tu hành”.
Trao đổi một lúc, đầu người này trông có vẻ đã mệt mỏi.
Vì thế Ngô Bình kéo nó từ trong dịch thuốc ra, sau đó ném nó cho nó một viên đan dược. Đan dược vừa vào bùng, tinh thần của đầu người bỗng bừng tỉnh, ông ta rất kinh ngạc, tha thiết hỏi: “Đan dược này có thể nâng cao thần hồn tôi, còn nữa không?”
Ngô Bình: “Còn thì còn. Nhưng tạm thời không thể cho ông, tôi còn có chuyện, ông cứ nghỉ ngơi đi”.
Nói xong cậu lại ném đầu người vào bình rồi cất đi.
Cậu lại đợi một lúc, cuộc thi đã kết thúc, Hàn Băng Nghiên nhanh chân bước ra khỏi phòng học.
Ngô Bình cười nói: “Băng Nghiên, thấy thế nào?”
Hàn Băng Nghiên cười nói; “Ngữ văn hôm nay khá đơn giản, tôi nghĩ có thể thi được trên một trăm bốn mươi điểm. Nhưng mà sinh viên bên trong đều đang trộm xem sách, chép đáp án của nhau”.
Ngô Bình cũng không thấy lạ, những người này vốn dĩ là dựa vào quan hệ và đặc quyền nên mới đến được đây, giáo viên coi thi đương nhiên cũng không muốn quản bọn họ, cậu bèn nói: “Để tùy bọn họ đi”.
Buổi chiều còn phải thi một môn nữa, Ngô Bình đưa Hàn Băng Nghiên quay về khách sạn, ăn trưa xong rồi để cô ấy nghỉ ngơi.
Hai giờ chiều, cậu lại đưa Hàn Băng Nghiên đến chỗ thi, sau đó lại quay về khách sạn, lấy đầu người ra.
Vừa ra ngoài, đầu người vội thở phào thoải mái, nói: “Tôi nói này, cậu có thể đừng thả tôi vào cái chỗ quỷ quái đó được không, tôi nghẹn chết mất”.
Ngô Bình: “Ông ở trong dịch thuốc, không cần hít thở, sao lại nghẹn chết?”
Đầu người nói: “Không phải là không khí, là nhân khí. Chỗ đó không phải nơi cho người ở”.
Ngô Bình: “Chỉ còn lại mỗi cái đầu, mà ông lại sống được đến bây giờ, năm đó ông là tu vi gì?”
Đầu người: “Theo cảnh giới ở chỗ các cậu, có lẽ tôi là Thần Thông tầng mười. Nhưng trên thực tế, nếu tôi không bị thương, thì có thể miểu sát được tu sĩ Đạo Cảnh phổ thông tam trọng chỗ các cậu”.
Ngô Bình nhíu mày: “Thần Thông tầng mười, miểu sát Đạo Cảnh tầng ba, ông đang khoác lác sao?”
“Tôi đây còn nói giảm rồi đấy”. Đầu người rất nghiêm túc: “Theo những gì tôi nghiên cứu và quan sát được vài năm nay, tiên đạo tu hành ở chỗ các cậu có thể xem như là pháp môn tu hành của Đại lục Thánh Cổ đơn giản hóa”.
“Ồ? Vậy ông nói thử xem, Bí Cảnh của các ông thì tu hành thế nào?”
Đầu người: “Chỗ chúng tôi không cần nói đến Bí Cảnh, có biết vì sao không?”
“Vì sao?”, Ngô Bình thỉnh giáo ông ta.
“Bởi vì thứ mà các cậu gọi là bí lực, thật ra chính là sức mạnh có thể thấy khắp mọi nơi ở Đại lục Thánh Cổ, căn bản không cần tập trung tu luyện”.
Ngô Bình ngây ngốc cả người, thì ra còn có chuyện như vậy nữa!
Đầu người: “Tôi nói với cậu nhiều chuyện cậu không biết như vậy, có thể cho tôi thêm mấy viên đan dược không?”
Ngô Bình rất phóng khoáng lại ném cho ông ta hai viên đan dược, rồi nói tiếp: “Tiền bối xưng hô thế nào?”
“Phương Lập”. Đầu người nó: “Tôi năm đó cũng xem như là nhân vật thiên kiêu bình thường trong tộc tôi”.
Ngô Bình lại hỏi ông ta.
“Tu sĩ Nhân Tộc ở Đại lục Thánh Cổ, cảnh giới cao nhất của các ông là gì? Cũng là Hỗn Độn Cảnh?”
Phương Lập nói: “Càng đến chỗ cao thì phương thức tu hành ở hai bên càng khác nhau. Đạo Cảnh bên chỗ các cậu cần phải mở Tiên Giới đúng không?”
“Không sai”. Ngô Bình nói: “Thập đại Tiên Giới hiện nay, đều là do đại năng mở ra”.
Phương Lập: “Ở Đại lục Thánh Cổ, Đạo Cảnh được gọi là Thánh hiền. Thánh hiên không khai sáng Tiên Giới, mà sẽ không ngừng cường hóa thân thể, thân thể thành thánh. Sau đó lại dùng sức mạnh đi giáo hóa thế nhân”.
Ông ta tiến lên một bước nói cho Ngô Bình, ở Thánh Cổ Đại Lụ, trong Thánh Hiền Cảnh, có hiền giả và thánh nhân, trong thánh nhân lại có đại thánh, thánh vương, cổ vương.
Hơn nữa, Đại lục Thánh Cổ tuy không có Bí Cảnh, nhưng một vài cảnh giới của Bí Cảnh cũng có xuất hiện. Ví dụ như, bảy cấp đầu của Bí Cảnh, chỉ là một phần của cảnh giới tu hành của bọn họ, gọi là Trúc Cơ.
Trên Trúc Cơ chính là Nguyên Anh Cảnh. Nguyên Anh Cảnh này, về cơ bản bao gồm cả phần lớn Thần Thông Cảnh, giống như Chân Pháp Cảnh, Pháp Thai Cảnh, Lôi Kiếp, Thần Anh, Thần Môn… Đều nằm trong Nguyên Anh Cảnh, nhưng nói cụ thể ra thì cũng có khác biệt. Nói tương đối thì Đại lục Thánh Cổ có rất nhiều nội dung tu hành, yêu cầu đối với người tu hành cũng rất cao.
Sau khi hiểu rõ những chuyện này, Ngô Bình hỏi Lập Phương: “Đại lục Thánh Cổ có phương pháp tu hành chi tiết như vậy, thực lực Nhân Tộc ở đó chắc chắn cũng vượt trội hơn Nhân Tộc bên phía tôi đúng không?”
Phương Lập: “Cậu có thể hiểu như vậy. Nhân Tộc chỗ các cậu chỉ là một nhánh lớn của Nhân Tộc ở Đại lục Thánh Cổ, mà nhánh chính thì ở Đại lục Thánh Cổ. Ngoài ra, Nhân Tộc cũng chỉ là một trong cả vạn tộc ở Thánh Cổ Đại Tộc, cũng không được xem là mạnh nhất, nhưng cũng không yếu”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, Đại lục Thánh Cổ chắc chắn rất rộng lớn”.
Phương Lập: “Đúng vậy, lớn đến vô biên. Cho dù cả mười đại Tiên Giới của các cậu gộp lại, nhiều lắm cũng chỉ có thể lấp được một góc của Thánh Cổ Đại Địa”.
Ngô Bình: “Không ngờ. Một thế giới lớn như vậy, tại sao lại gần như không có giao lưu gì với thế giới bên này?”
“Cũng không lạ gì. Trong một khoảng thời gian rất dài, Tiên Giới và Đại lục Thánh Cổ không hợp nhau, vì vậy trước đó rất lâu đã đóng cửa con đường giao lưu hai bên. Nếu không phải nhìn thấy tôi, có thể cả đời cậu cũng sẽ không biết đến Đại lục Thánh Cổ. Đương nhiên, nếu cậu có thể tu luyện đến cảnh giới cực cao, tự nhiên cậu sẽ cảm nhận được Đại lục Thánh Cổ”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc, lại hỏi một câu.
“Vậy ông cho rằng, con đường của Tiên Giới đúng, hay là con đường của Đại lục Thánh Cổ đúng?”
Phương Lập im lặng mấy giây rồi nói: “Không nói chính xác được bên nào tốt hơn, hai bên đều có ưu điểm, nhưng tôi đề nghị cậu có thể cân nhắc con đường của Đại lục Thánh Cổ trong tu hành của mình, như vậy cũng chỉ có tốt cho cậu chứ không gây hại gì”.
Ngô Bình nhìn đầu người: “Ông có công pháp tu hành không?”
“Đương nhiên, hơn nữa còn là công pháp đỉnh cao”. Phương Lập nói: “Mục đích của người giết tôi lúc đầu, chính là muốn có được công pháp cấp Thánh Hoàng trong đầu tôi đấy! Chỉ là ông ta lại không ngờ được, tôi sẽ dùng khe nứt không gian mà chạy trốn!”
Ngô Bình đợi lời phía sau của ông ta, quả nhiên, Phương Lập nói: “Tôi truyền dạy bộ công pháp này cho cậu, cậu giúp tôi khôi phục lại thân thể, thế nào?”
Ngô Bình cân nhắc mấy giây rồi lạnh nhạt nói: “Đồng ý”.