Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức được truyền đi như gió, khiến cho toàn bộ Chí Tôn Kiếm Đường đều nổ tung. Chỗ thí luyện, đã có trước khi Chí Tôn Kiếm Đường xuất hiện, nhưng chưa bao giờ có người trở thành người được chọn. Nhưng bây giờ, chủ nhân vương tọa, Ngô Bình, đã trở thành vị người được chọn đầu tiên từ trước đến nay!

Chuyện này đã làm chấn động toàn bộ tiên giới Vạn Kiếm, Ngô Bình còn chưa trở lại Tử Long Phong, Tư Thanh Sơn đã chờ cậu ở nửa đường.

“Chúc mừng công tử đã trở thành người được chọn!”, Tư Thanh Sơn cười nói, mà ở phía sau anh, có hai người tu sĩ, khí tức vô cùng cường đại.

Tư Thanh Sơn lập tức giới thiệu, nói: “Ngô công tử, hai vị này chính là thành viên quan trọng của Vô Lượng Kiếm Cung, Kiếm Tôn Tả Căn Sinh và Kiếm Tôn Liễu Trường Uy, bọn họ chính là đệ tử thân truyền của lão tổ”.

Kiếm Tôn, có nghĩa là tu vi đã đến Đạo Cảnh. Nói đến, Ngô Bình cũng là truyền nhân của Kiếm Tôn Vô Lượng, cậu lập tức ôm quyền, nói: “Tham kiến hai vị sư huynh”.

Nếu là đệ tử tinh anh bình thường, hai người Tả, Liễu đương nhiên sẽ không quan tâm đến, càng đừng nói đến là xem như sư huynh đệ. Nhưng Ngô Bình thì khác, đệ nhất kiếm bảng, chủ của vương tọa, người được chọn, thân phận này chất chồng lên, cho dù có là Kiếm Tôn cũng phải bị lưu mờ!

Tả Căn Sinh cười nói: “Ngô sư đệ, bọn tôi đã biết tên của cậu từ sớm, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Bây giờ sư đệ có rảnh không, chúng ta đi Vô Lượng Kiếm Cung đi, các sư huynh đều muốn gặp sư đệ”.

“Được”. Cậu gật đầu đáp ứng.

Vô Lượng Kiếm Cung mà lần này Ngô Bình đi khác hẳn với lần trước. Lần trước cậu đánh vỡ cấm chế đi vào trong cung, cho nên đã đi vào một tầng không gian khác, nơi đó có truyền thừa của Kiếm Tôn Vô Lượng và tài nguyên để lại cho cậu.

Vô Lượng Kiếm Cung, có tám vị Kiếm Tôn ở đây, ngoài ra còn có đồ tử đồ tôn của Kiếm Tôn Vô Lượng, tu vi của bọn họ cũng không yếu, có một chút, thậm chí là sắp đột phát đến Đạo Cảnh, trở thành Kiếm Tôn.

Ngô Bình tiến vào, mọi người đứng dậy, một ông lão râu tóc bạc trắng nhanh chóng bước đến, ôm quyền nói: “Ngô sư đệ, tôi là Ngô Thanh Phong, là đệ tử thứ nhất của sư tôn, chúng ta cùng họ”.

Ngô Bình vội vàng đáp lễ: "Đại sư huynh."

Ngô Thanh Phong cười ha ha: “Sư đệ, tôi nghe Thanh Sơn nói, cậu được Kiếm Tôn Vô Lượng truyền thừa, đêm vào kiếm cung đạt được truyền thừa, bọn tôi thật sự hâm mộ đó”.

Ngô Bình: "Đại sư huynh quá khen, chỉ là tôi may mắn chút thôi!"

Ngô Thanh Phong nghiêm mặt nói: “Sư đệ, cậu tuyệt đối đừng khiêm nhường, người được chọn không phải ai cũng có thể nhận được, từ trước đến nay đệ chính là người đầu tiên!”

Tả Căn Sinh cười nói: “Sư đệ, hôm nay đưa cậu đến đây, thật ra là có chuyện muốn thương lượng với cậu”.

Ngô Bình nói: "Mời nói!"

Ngô Thanh Phong nhẹ thở dài, nói: “Sư tôn đã đi vắng một đoạn thời gian, hơn nữa trong một thời gian ngắn sẽ không trở về. Vốn dĩ, Vô Lượng Kiếm Cung của chúng ta chính là thế lực lớn nhất, nhưng sư tôn vừa đi thì đã chia năm xẻ bảy. Nguyên nhân căn bản là ai cũng không thuyết phục được ai, khuyết thiếu một người dẫn dắt”.

Ngô Bình cũng biết, Vô Lượng Kiếm Cung có thế lực cường đại, vượt xa rất nhiều so với các gia tộc. Chỉ là sau khi Kiếm Tôn Vô Lượng rời Tiên Giới Vạn Kiếm thì khuyết thiếu một nhân vật lãnh đạo, dẫn đến nhân tâm không đoàn kết, dẫn đến Chí Tôn Kiếm dần đánh mất quyền lên tiếng trong nội đường.

Vì thế cậu hỏi: “Không biết tôi có thể làm gì?”

Ngô Thanh Phong cười nói: “Chúng tôi hy vọng sư đệ có thể lãnh đạo Vô Lượng Kiếm Cung, đảm nhiệm chức cung chủ!”

Ngô Bình vội vàng xua tay: “Sư huynh, tiểu đệ tuổi trẻ, kiến thức nông cạn, chỉ sợ không thể nào đảm nhiệm được”.

Ngô Thanh Phong nói: “Sư đệ, tuy rằng tuổi cậu còn trẻ, nhưng tiền đồ vô lượng. Trên người của cậu có vương tọa kiếm đạo, hậu thế trong tương lai của cậu đều là người của vương tộc, mà cậu lại còn là vương giả kiếm đạo, kiếm tu trong thiên hạ đều coi cậu là tôn! Nói thật, thân phận tôn quý như thế, làm cung chủ cũng khiến cậu phải chịu tội rồi”.

Liễu Trường Uy: “Đúng vậy sư đệ. Trước mắt bọn tôi không thể thuyết phục lẫn nhau, nhưng nếu sư đệ trở thành cung chủ thì bọn tôi tuyệt đối ủng hộ cả hai tay”.

Ngô Bình có hơi do dự, cậu không có thời gian quản lý sự tình ở đây, vì thế hỏi: “Các vị sư huynh, có phải làm cung chủ sẽ lo rất nhiều chuyện không?”

Ngô Thanh Phong cười ha ha: “Thật ra cũng không có việc gì, từng người trong đây đều phụ trách nhiệm vụ của mình. Sư đệ chỉ cần mỗi năm triệu tập mọi người đến họp và quyết định là được. Bình thường thì sư đệ hoàn toàn không cần phải nhọc lòng chuyện trong cung”.

Vừa nghe như vậy, Ngô Bình mới yên tâm, nói: “Nếu các vị sư huynh đã nâng đỡ thì tiểu đệ từ chối sẽ là bất kính”.

Mọi người vô cùng vui mừng, lần lượt tiến lên bái kiến: “Tham kiến cung chủ!”

Trở thành cung chủ là chuyện đại sự, Ngô Thanh Phong đề nghị chọn ngày cử hành lễ nhậm chức, đến lúc đó Chí Tôn Kiếm Đường, các Kiếm Tôn đều sẽ có mặt để chúc mừng.

Từ trong đám người có một hậu bối đi ra, cậu ấy là niềm tự hào trong thế hệ trẻ, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Ngô Bình. Lúc này cậu ấy tìm được cơ hội, vội vàng tiến lên dập đầu, nói: “Cung chủ, đệ tử Trương Kinh, đã khổ tu Loạn Kiếm Quyết, nhưng gần đây đã xảy ra vấn đề, tu vi trì trệ không tiến, cầu xin cung chủ chỉ điểm!”

Ngô Bình có thể trở thành người được chọn, trí tuệ của cậu hiển nhiên vượt xa người thường, chuyện này Trương Kinh cũng không có cách nào khác ngoài việc đi xin Ngô Bình chỉ giáo.

Ngô Bình nói: “Loạn Quyết Kiếm sao?”. Cậu ấy nhớ rõ, truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn có một bộ công pháp, đúng là Loạn Kiếm Quyết. Loạn Kiếm Quyết không được xem là công pháp lợi hại nhất của Kiếm Tôn Vô Lượng, nhưng uy lực cũng to lớn tương đương, rất khó tu luyện.

Cậu ấy nói: “Cậu thi triển ra xem, để tôi nhìn”.

Sau đó Trương Kinh thi triển kiếm thức, trường kiếm run lên, mấy trăm đường ánh kiếm vô cùng hỗn loạn xuất hiện, loạn như ma, chém về phần đất trống phía trước.

Có thể thấy, Trương Kinh thật sự rất nỗ lực, có thể phát ra trăm đường kiếm quang ngay lập tức, không có bản lĩnh mười năm, thì không thể thực hiện được.

Ngô Bình lại lắc đầu: “Cái loạn của Loạn Quyết Kiếm không phải là khiến cho chính mình hỗn loạn, mà là khiến cho kẻ địch cảm thấy hỗn loạn, do đó không có cách nào chuẩn bị tinh thần để phòng ngự. Nhưng cậu xem cậu, không khiến cho kẻ địch cảm thấy loạn, mà là kiếm pháp của bản thân hỗn loạn trước”.

Nói xong, cậu tiếp nhận bảo kiếm của đối phương, kiếm vung lên, có 3000 đường kiếm quang sắc bén bay ra, cũng hỗn loạn như ma, nhưng trong hỗn loạn lại có một trật tự nào đó, kiếm quang cùng với trật tự ẩn trong hỗn loạn, hình thành một sát trận bí ẩn!

Trương Kinh mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói: “Loạn Kiếm Quyết hóa ra lại mạnh như thế!”

Ngô Bình đưa kiếm lại cho cậu ấy, nói: “Trở về học cho thật tốt”.

"Cảm tạ cung chủ!", Trương Kinh bái tạ.

Trò chuyện với mọi người một lúc thì Ngô Bình lập tức cáo từ.

Về lại Tử Long Phong, Ngô Bình hỏi thu sinh: “Long Uyên Các kia có phải muốn đi lúc nào cũng được hay không?”

Thu Sinh nói: “Công tử, mỗi năm Long Uyên Các chỉ mở một tháng, nếu muốn đi thì phải đợi một khoảng thời gian”.

Ngô Bình: “Ừ, vậy không cần đợi nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ về”.

Lúc này, cậu đang nghĩ đến vị Lý thần toán kia, một phàm nhân thế mà lại có thể xem bói chuẩn đến như thế, cậu vẫn luôn muốn đi bái phỏng.

Vì thế, cậu đưa theo Tử Họa, lại gọi Mộ Dung Băng đến, ba người cùng đi đến hướng thành Tử Quy.

Thành Tử Quy cũng không tính là lớn, nhưng danh khí lại không nhỏ, bởi vì có không ít danh nhân, cũng có hai vị Kiếm Tôn xuất thân từ nơi này.

Có một quầy bói toán ở phía tây của thành Tử Quy, có một người đàn ông cao gầy với bộ râu đen đang ngồi ở đó, đang xem bói cho người ta. Giá quẻ rất cao, cho nên người bình thường không có tiền thì không có khả năng đến tìm ông ta, có thể đến đây đoán mệnh đều là người có tiền có thế. Người này, chính là Lý thần toán.

Lý thần toán đã đoán mệnh cho người ta mấy chục năm, tích cóp được không ít tiền, ông ta vốn không cần phải bày sạp. Nhưng không biết vì sao, mỗi ngày ông ta đều dựng sạp bói toán ở trên phố, hơn nữa ba quẻ đầu đều sẽ miễn phí. Vì thế, mỗi đêm đều có người canh ở trước sạp bói của ông ta, chính là vì có thể để Lý thần toán bói cho bọn họ một quẻ miễn phí.

Ba người đi đến trước sạp bói toán, Lý thần toán đang xem cho người khác bỗng nhiên ngẩng đầu, ông ta cười với Ngô Bình, nói: “Ngô công tử, tôi đợi cậu đã ba mươi năm, lão nhân gia ngài cuối cùng cũng hiện thân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK