Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2161: Vào Đại Ngũ Hành Giới

Bí chú là dùng lời chú để huy động bí lực và sinh ra hiệu quả thần bí. Hiệu quả này không phải là cứ có bí lực là có thể thực hiện được. Ví dụ như một bí lực cấp thần của Ngô Bình có thể khiến cơ thể anh sinh ra trạng thái Kim Cương Bất Hoại, không thứ gì có thể xâm phạm được, đồng thời duy trì được trong năm đến mười hơi thở.

Ngô Bình có một trăm loại bí lực nên việc anh cần làm bây giờ là tìm lời chú tương ứng cho các bí lực của mình, vì thế anh bắt đầu niệm cả đoạn chú dài. Nếu luyện xong hết cả đoạn này thì chắc ít cũng phải mất mười ngày, không ai có thể kiên trì được.

Đoạn chú này có tên là mẫu chú. Khi Ngô Bình niệm đến một đoạn nào đó, bí lực tương ứng trong cơ thể anh sẽ có phản ứng. Lúc này, anh cần ghi đoạn chú đó lại, sau đó dùng kiến thức cùng tài năng của mình để sửa đổi và hoàn thiện nó, sau đó biến nó thành lời chú của riêng mình.

Cũng vì thế mà các lời chú không thiên hạ đều không hoàn toàn giống nhau, mỗi người đều có những lời chú của riêng mình để điều động bí lực trong cơ thể.

Đương nhiên cùng một lời chú để huy động bí lực đều xuất phát từ một mẫu chú, vì thế kiểu gì chúng cũng có điểm tương đồng. Song cùng với đó, bí lực sinh ra từ cùng một mẫu chú lại có hiệu quả khác hẳn nhau. Tu sĩ mạnh mẽ thì sẽ tạo ra bí lực mạnh mẽ.

Ngô Bình bắt đầu niệm mẫu chú, nhưng mới niệm hơn một tiếng đã có nhiều bí lực cao cấp trong người anh có phản ứng, anh biết ngay là đoạn mẫu chú này rất phù hợp với bí lực của mình.

Sau đó, Ngô Bình vừa ghi lại vừa đọc tiếp đoạn sau của mẫu chú này.Cùng lúc đó, liên tục có đồ ăn xuất hiện trước mặt anh, anh không khách sáo mà đánh chén ngon lành ngay.

Ngô Bình có 100 loại bí lực, vì vậy cứ cách một thời gian, anh sẽ tìm một loại bí lực phù hợp. Sau khi tìm được ba loại bí lực thì Ngô Bình đã ở đây 36 tiếng rồi, vậy là ba ngày trôi qua.

Anh không thể tu luyện tiếp được nữa, vì đã có một luồng sức mạnh đẩy thẳng ra ngoài, sau đó anh xuất hiện bên ngoài cửa.

Cửa mở, Ngô Bình nhìn thấy đồng tử kia và Trương Cổ Nguyệt đang vừa nói chuyện vừa chờ anh.

Đồng tử kinh ngạc nói: “Anh đã ở trong đó những ba ngày. Nếu không bị hạn chế về thời gian thì chắc anh chưa ra ngoài đâu đúng không?”

Ngô Bình: “Tôi bị một luồng sức mạnh đẩy ra”.

Đồng tử gật đầu: “Đúng là kỳ tích, tôi chưa từng gặp ai ác chiến như anh!”

Ngô Bình: “Khi nào tôi được đến vũ trụ Ngũ Hành?”

Đồng tử: “Giờ đi được rồi, anh chuẩn bị xong chưa?”

Ngô Bình gật đầu: “Rồi”.

Trương Cổ Nguyệt: “Huyền Bình, thành tựu của cậu đã vượt qua dự liệu của chúng tôi. Tôi thấy rất vui, hi vọng cậu đến đó rồi thì sẽ tiến bộ nhanh hơn”.

Ngô Bình hành lễ với Trương Cổ Nguyệt: “Cảm ơn công bồi dưỡng của giáo chủ, Huyền Bình sẽ không bao giờ quên”.

Trương Cổ Nguyệt vui tới mức không khép được miệng: “Huyền Bình, chờ khi nào đủ mạnh rồi, cậu nhớ phải tới thăm chúng tôi đấy nhé. Chúng tôi sẽ để mắt đến người nhà và thê thiếp của cậu”.

Ngô Bình gật đầu rồi chào tạm biệt Trương Cổ Nguyệt. Sau đó, anh đi theo đồng tử kia quay lại chỗ cánh cửa. Nhưng sau cánh cửa lần này không có ánh sáng nữa mà là làn khói màu tím.

Đồng tử: “Giờ nó biến thành trận pháp vận chuyển rồi, anh đi qua đó xong thì sẽ đến thẳng vũ trụ Ngũ Hành. Ở đó sẽ có người đón anh và cho anh thân phận mới”.

Ngô Bình hỏi: “Ai đón tôi thế? Họ sẽ giúp tôi chứ?”

Đồng tử mỉm cười rồi lấy một bức thư ra và nói: “Đây là thư viết tay của tôi, nếu anh gặp một người tên là Cao Thắng thì hãy đưa nó cho anh ấy, anh ấy sẽ sắp xếp ổn thoả cho anh”.

Ngô Bình cầm lấy bức thư rồi hỏi: “Nếu không có bức thư này thì sao?”

Đồng tử: “Nếu anh không chết thì cũng phải làm nô dịch cho họ một thời gian”.

Ngô Bình: “Tại sao cậu lại giúp tôi?”

Đồng tử: “Ai chẳng muốn lấy lòng một tên yêu nghiệt như anh, tôi cũng không ngoại lệ. À, tôi là Cao Lượng, Cao Thắng là anh họ của tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.

Cao Lượng: “Cao Thắng sẽ coi anh như người nhà và kể cho anh biết tình hình ở bên đó. Nhưng tôi vẫn phải nhắc anh một điều, tuy anh rất giỏi, nhưng vũ trụ Ngũ Hành còn phức tạp và nguy hiểm hơn anh nghĩ nhiều, cho nên anh làm gì cũng phải cẩn thận, không là chết như chơi đấy”.

Ngô Bình: “Cao Thắng có địa vị ở bên ấy không?’

Cao Lượng: “Không, chỉ là một tạp dịch cấp thấp thôi, nhưng cũng có chút quyền lực nên vẫn có thể giúp anh phần nào”.

Ngô Bình: “Ừm, tôi hiểu rồi”.

Cao Lượng: “Nếu anh mạnh lên rồi thì đừng quên giúp anh họ tôi với nhé”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi”.

Cao Lượng chắp tay: “Hẹn ngày gặp lại”.

Ngô Bình quay người đi vào màn sương, ngay sau đó thì biến mất.

Không biết bao lâu sau, anh đã bị một luồng áp ực làm cho tỉnh lại. Ngô Bình mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trên một bờ cát đen, có rất nhiều người đang nằm xung quanh.

Nhưng tất cả bọn họ đều đang hôn mê, hơn nữa một phần ba trong số này đều đã chết, anh là người đầu tiên tỉnh lại.

“Oa, nhanh thế đã tỉnh rồi”, có cuộc đối thoại vang lên ở gần đó.

“Không phải chứ, ngày trước người tỉnh dậy sớm nhất cũng mất nửa ngày đấy, nhưng người này mới hơn chục phút đã tỉnh rồi, hơn nữa trông có vẻ như không sao”.

Ngô Bình nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy có năm người ngồi ở đó rồi nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.

Một người thanh niên cao lớn trong số đó đi tới gần rồi quan sát anh, hỏi: “Này, cậu có nghe thấy tôi nói không?”

Người này nói tiếng giống của đồng tử kia nên Ngô Bình có thể hiểu được, anh nói: “Có”.

Người này gật đầu, sau đó giơ tay bóp vai Ngô Bình, nhưng lại thấy cổ tay mình đau nhói, ra là đã bị Ngô Bình túm lấy cổ tay. Hắn kinh ngạc rồi hô lên: “Cậu mạnh thế!”

Đúng là kỳ lạ! Anh ta đã làm việc ở đây cả chục năm, ngày nào cũng gặp những người đến từ các vũ trụ cấp thấp khác, nhưng chưa thấy ai mới tỉnh lại mà đã khoẻ như Ngô Bình.

Ngô Bình: “Đương nhiên tôi phải mạnh rồi”, dứt lời, anh tự đứng dậy.

Hành động này của anh doạ cho bốn người còn lại sợ mất mật, họ đều đứng lên rồi trố mắt nhìn anh.

Người thanh niên gật đầu: “Được đấy, đi theo tôi”.

Ngô Bình đi theo người thanh niên ra ngoài,tiện thể ngẩng lên nhìn bầu trời. Mặt trời ở trên cao rất chói mắt, ánh nắng ấm áp chiếu xuống cơ thể khiến anh thấy rất thoải mái. Áp lực khiến anh tỉnh lại cũng đã dần biến mất, anh cảm thấy rất thích ứng với trạng thái hiện giờ.

Họ đi về phía bốn người kia, người thanh niên nói: “Giờ tôi sẽ đi đăng ký cho cậu, sau đó đưa cậu đến nông trường làm việc một thời gian”.

Ngô Bình biết đến đó thì sẽ phải làm công việc đầy tớ nên hỏi: “Các anh có quen Cao Thắng không?”

Năm người kia ngẩn ra, người thanh niên hỏi: “Tôi là Cao Thắng đây, sao cậu biết tôi?”

Ngô Bình lấy thư của Cao Lượng ra rồi đưa cho anh ta: “Tôi là bạn của Cao Lượng”.

Cao Thắng ngây người, sau đó mở thư ra đọc. Đọc xong, anh ta cất thư đi rồi nói với những người khác: “Mấy anh em, em tôi nhờ tôi để ý đến cậu này”.

Mấy người kia gật đầu rồi không nói gì nữa.

Cao Thắng kéo Ngô Bình tới dưới một cây đại thụ, sau đó nhìn ngó xung quanh rồi hỏi nhỏ: “Trong thư, Cao Lượng bảo cậu là thiên tài, có đúng không?”

Ngô Bình: “Cái này tôi không biết, nhưng tôi đã ở nơi kiểm tra được ba ngày”.

Cao Thắng trợn tròn mắt rồi hô lên: “Cái gì? Ba ngày ư?”
Chương 2162: Cảnh giới Bí Chú

Ngô Bình: “Cao Lượng bảo anh sẽ giúp tôi”.

Cao Thắng lau miệng rồi tiếp tục kéo Ngô Bình ra một cái lều ở xa hơn, ở đó có một cái bàn và mấy chén trà.

Cao Thắng nhìn Ngô Bình như động vật quý hiếm rồi hỏi: “Giờ cậu đang thấy sao? Có phải khó chịu lắm không?”

Ngô Bình: “Không, tôi rất quen với môi trường ở đây”.

Cao Thắng rạng rỡ nói: “Quá đỉnh! Cậu là tu sĩ hạ giới có khả năng thích ứng mạnh nhất mà tôi từng gặp”.

Ngô Bình: “Anh gọi chúng tôi là tu sĩ hạ giới ư?”

Cao Thắng gật đầu: “Cứ đến từ vũ trụ cấp thấp thì đều là tu sĩ hạ giới hết”.

Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Theo lý thì tôi phải đưa cậu đến nông trường và cậu phải làm việc ở đó cả đời. Đương nhiên, nếu số cậu may thì có thể hồi phục tu vi ở đó, chủ nông trường sẽ bán cậu tới nơi lớn hơn để cậu làm công nhân mỏ. Sau một thời gian làm việc ở đó, cậu sẽ bị bán đi tiếp, hoặc có thể trở thành quản lý của khu mỏ, nhưng khả năng này thấp lắm”.

Ngô Bình cau mày: “Tu sĩ hạ giới chỉ được làm nô lệ thôi à?”

Cao Thắng: “Cũng không hẳn, ví dụ như cậu quen em họ tôi nên tôi có thể giúp cậu”.

Ngô Bình: “Anh định giúp tôi thế nào?’

Cao Thắng: “Tôi sẽ bỏ một khoản tiền ra để mua cậu, sau đó đăng ký thân phận mới cho cậu. Có thân phận mới rồi thì cậu chính là tu sĩ của vũ trụ Ngũ Hành. Sau đó sẽ thế nào thì phải dựa cả vào cậu thôi”.

Ngô Bình: “Thực lực hiện giờ của tôi ngang với cấp nào của tu sĩ ở đây?”

Cao Thắng nghi hoặc nói: “Thường thì tu sĩ nào có thể thích ứng được với môi trường ở đây thì đều có thể một chấp ba với tu sĩ cùng cảnh giới, nhưng cậu thì hơi khác, vì hình như trên người cậu có bí lực thì phải?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi là tu sĩ cảnh giới Bí Chú rồi”.

Ngô Bình trố mắt ra nhìn: “Cái gì? Cậu tu luyện được bí chú ở vũ trụ cấp thấp ư? Cậu làm kiểu gì thế?”

Ngô Bình: “Tôi tu luyện trong lúc ở nơi kiểm tra, môi trường ở đó cũng khá giống ở đây, thậm chí còn ác liệt hơn ấy”.

Cao Thắng dựng ngón tay cái: “Bái phục! Nếu cậu đã ở Bí cảnh rồi thì có gặp tu sĩ Luyện Khí ở đây cũng không phải sợ. Thế này đi, tôi sẽ đi thu xếp thân phận cho cậu trước, sau đó dẫn cậu đi gia nhập vài môn phái ở gần đây, cậu thấy sao?”

Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Cao Thắng cười nói: “Đừng khách sáo, tôi thấy cậu rất có tiền đồ nên đồng ý giúp cậu thôi. Nào, đi đăng ký thôi”.

Họ rời khỏi căn lều rồi đi tới chuồng ngựa để lấy hai con ngựa, sau đó mỗi người cưỡi một con đến một căn nhà.

Đến nơi rồi, Cao Thắng xuống ngựa rồi vào trong nộp tiền, sau đó cầm một tờ giấy đi ra nói với Ngô Bình: “Lát chúng ta sẽ vào thành để đăng ký thân phận cho cậu, tiện thể ăn chút gì đó luôn”.

Ngô Bình: “Đăng ký có mất tiền không?’

Cao Thắng: “Có chứ, tôi đã tốn ba lạng vàng để mua cậu rồi, giờ phí đăng ký là bảy lạng nữa là tròn 10 lạng đấy”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ trả cho anh”.

Cao Thắng: “Không vội, kiểu người như cậu sớm muộn cũng giàu”.

Hai người cưỡi ngựa trên đường, Ngô Bình phát hiện có khá nhiều người đi trên đường, hầu hết họ đều ở cảnh giới Luyện Khí nên anh không khỏi cảm thán: “Tỉ lệ tu sĩ ở vũ trụ Ngũ Hành cao thế à?”

Cao Thắng: “Ừ, tu luyện từ tầng ba đến tầng bốn của Luyện Khí không khó lắm, 60 phần trăm mọi người đều làm được, chỉ cần chịu khó một chút. Nhưng từ tầng thứ tư lên tầng thứ sáu thì hơi khó, chỉ có khoảng 20 phần trăm làm được. Tầng bảy đến tám thì khó hơn rồi, trong đó ai may lắm thì mới lên được tầng thứ chín, nhưng vô cùng hiếm. Nếu đạt đến tầng thứ 10 của Luyện Khí thì chắc hơn 3000 năm mới có một”.

Ngô Bình gật đầu: “Mấy cảnh giới đầu thì dễ, nhưng tu hành tiếp thì hơi khó”.

Cao Thắng: “Nhưng Luyện Khí đã là gì đâu, mười tầng Bí cảnh sau đó mới là khó, ví dụ như người ở tầng thứ nhất Bí cảnh như cậu thì đúng là trăm nghìn người mới có một, tu sĩ tầng thứ ba thì cả triệu người mới có một. Lát chúng ta sẽ đến thành Kim Mã, ở đó có khoảng hơn triệu dân mà chỉ có chín tu sĩ Bí cảnh thôi, trong đó chỉ có một người ở tầng thứ ba Bí cảnh, đó là người có thực lực mạnh nhất ở thành Kim Mã”.

Ngô Bình: “Lát tôi sẽ tìm một tu sĩ Bí cảnh tầng thứ mười hoặc chín để so chiêu, tôi muốn kiểm tra thực lực một chút”.

Cao Thắng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đơn giản, đăng ký xong, tôi sẽ dẫn cậu đến tiêu cục”.

Ngô Bình: “Đến tiêu cục ư?”

Cao Thắng: “Nếu cậu có năng lực thì cứ đi tìm một công việc đã. Tiêu đầu của tiêu cục có quen biết rộng, nếu cậu có biểu hiện xuất sắc thì người ta sẽ cho cậu đến tổng tiêu cục. Đến đó rồi thì không chỉ thu được lợi ích cao, mà còn có địa vị nữa, so ra hơn làm việc vặt như tôi nhiều”.

Ngô Bình hỏi: “Anh ở tầng mấy của Luyện Khí rồi?”

Cao Thắng: “Tầng thứ bảy”.

Ngô Bình: “Có thể tỉ thí với tôi không?’

Lúc này, vừa hay họ đã đi đến một rừng cây, Cao Thắng cười nói: “Được, thật ra tôi cũng tò mò muốn biết thực lực ra sao”.

Hai người buộc ngựa vào thân cây, sau đó vào trong rừng rồi vào thế.

Cao Thắng hô lên một tiếng rồi ra tay luôn, động tác của anh ta chắc chắn, bước chân linh hoạt, sau đó tấn công Ngô Bình bằng quyền pháp.

Trong mắt Ngô Bình thì đòn tấn công của anh ta đầy sơ hở, anh giơ một tay lên chặn thì Cao Thắng đã hét lên rồi ôm tay lùi lại, nửa người đã tê rần.

Anh ta kinh ngạc hỏi: “Cậu làm gì tôi thế?”

Ngô Bình: “Tôi đánh vào huyệt khiếu của anh, xem ra cơ thể của người tại đây cũng giống vũ trụ Minh Cổ”.

Mãi sau, Cao Thắng mới bình thường trở lại rồi tiếp tục ra tay.

Ngô Bình đi vòng qua người anh ta, sau đó đập vào lưng anh ta.

Sau vài lần như vậy, Cao Thắng đã mướt mồ hôi: “Thôi, tôi không phải đối thủ của cậu đâu. Cậu cho tôi cảm giác ít cậu cũng ở tầng thứ mười cảnh giới Luyện Khí rồi”.

Ngô Bình: “Thực lực của anh mà ở vũ trụ Minh Cổ thì còn hơn tu sĩ Thần Thông đấy”.

Cao Thắng: “Nhưng tu sĩ Thần Thông ở đây thì như thần tiên rồi, chỉ các thành lớn mới có cường giả Thần Thông thôi”.

Ngô Bình: “Anh Cao, nơi chúng ta đang ở thuộc thế lực hay vương quốc nào?”

Cao Thắng: “Mình đang sống dưới sự cai trị của hoàng triều Đại Tề. Hoàng triều này rất lớn, bên dưới còn có hơn 800 châu, mỗi châu quản lý mười quận, bên dưới quận là mấy chục huyện. Chúng ta đang ở huyện Kim Mã, điểm đến sắp tới là thành Kim Mã”.

Ngô Bình: “Thế thì hoàng triều này đông dân lắm nhỉ”.

“Ừ, nhưng Đại Tề chưa phải quốc gia lớn nhất vũ trụ này đâu”.

Ngô Bình: “Vũ trụ trước mà tôi ở cũng có nhiều đại lục lắm, đại lục nào cũng lớn, vũ trụ này có thế không?”

Cao Thắng cười nói: “Ở đây chỉ có một lục địa thôi, mặt trăng mặt trời và sao đều vận chuyển quanh nó nên được gọi là địa lục Ngũ Hành. Đại lục này rộng lắm, hoàng triều Đại Tề so với nó thì chỉ bé như con kiến”.

Anh ta nói tiếp: “Thôi không nói mấy chuyện này nữa, chắc cậu sẽ sống ở hoàng triều này lâu đấy, cho nên chỉ cần tìm hiểu về nơi này thôi. Nhiều chuyện tôi sẽ kể với cậu sau”.

Hai người tiếp tục lên đường, gần hai mươi phút sau thì đến thành Kim Mã. Vừa tới đây, Ngô Bình đã nhìn thấy có rất nhiều thi thể treo trên tường thành, có rất nhiều người đang đứng xem náo nhiệt. Nhưng có nhiều người khác chỉ lạnh lùng bước qua, chứ không thèm nhìn đến một cái.
Chương 2163: Tiêu cục

Nhìn thấy các thi thể ấy, Ngô Bình hỏi Cao Thắng: “Họ phạm tội gì thế?”

Cao Thắng: “Đều là dân thường đắc tội với quan phủ, chắc vị giết vì chuyện nhỏ nhặt gì đó”.

Ngô Bình: “Ví dụ?”

Cao Thắng: “Ví dụ có người nhìn người nhà là nữ của quan phủ thì cũng bi giết. Tiếp là không chú ý quan phủ đi qua nên không chào thì cũng bị chém đầu”.

Ngô Bình cau mày: “Quan lại ở đây thích giết chóc vậy à?”

Cao Thắng: “Dân chúng ở đây toàn không có tu vi hoặc tu vi thấp nên giết thì giết thôi, có khác gì con dê đâu”.

Hai người đi qua cổng thành thì nhìn thấy không ít người cưỡi ngựa đi qua, theo sau họ là rất nhiều tuỳ tùng.

Cao Thắng giải thích: “Ở hoàng triều Đại Tề, tu vi càng mạnh thì địa vị càng cao. Ví dụ như ai ở tầng thứ bảy Luyện Khí thì sẽ là sĩ tộc cấp ba, mỗi tháng đều được quốc gia chia tài nguyên cho. Sĩ tộc giết dân thường sẽ không phải đền mạng, cũng không phải nộp thuế, còn có cơ hội vào hoàng gia để được đào tạo sâu hơn. Thường thì các sĩ tộc sẽ luôn có rất nhiều tuỳ tùng đi cùng”.

Ngô Bình gật gù: “Xem ra tu sĩ ở đây có địa vị cao thật”.

Cao Thắng: “Điều này cũng dễ hiểu thôi mà, người tu hành mà nhất là người tu hành có tu vi cao thì rất quan trọng với hoàng triều. Quanh đây toàn kẻ địch mạnh, nếu không có tu sĩ mạnh mẽ bảo vệ thì có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Chuyện như vậy thì ngày nào cũng xảy ra ở đại lục Ngũ Hành”.

“Tu sĩ nhất định phải trung thành với hoàng triều à?”, anh hỏi.

Cao Thắng: “Tu sĩ càng mạnh thì càng nhận được nhiều tài nguyên của hoàng triều. Thật ra có thể coi hoàng triều Đại Tề này là một môn phái, khi một người có tu vi đủ mạnh thì sẽ có được địa vị cao tương ứng trong hoàng triều”.

Ngô Bình gật đầu: “Đây là một thế giới cường giả làm chủ nên tu sĩ đúng là quan trọng nhất. Không có tu sĩ mạnh mẽ ủng hộ thì bất cứ hoàng triều nào cũng không tồn tại lâu được”.

Cao Thắng: “Đúng thế, vì vậy chỉ cần nỗ lực tu hành thì kiểu gì cũng được hoàng triều bồi dưỡng. Tư chất của cậu tốt như vậy thì tôi thấy sau này sẽ có thành tựu lắm”.

Ngô Bình: “Tôi đã hứa với Cao Lượng là nếu tôi có thực lực thì sẽ giúp anh”.

Cao Thắng cười nói: “Cậu em của tôi khá thẳng thắn, cậu đừng để ý”.

Ngô Bình: “Không sao, giúp qua giúp lại là chuyện bình thường. Không thì các anh lấy gì mà giúp tôi chứ?”

Cao Thắng cười phá lên: “Tôi thích những người có tính cách như cậu”.

Sau đó, Cao Thắng đã dẫn Ngô Bình đến một đại điện, quảng trường ở bên ngoài có khá nhiều người đang xếp hàng, có vẻ như cũng đều chờ đăng ký.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Họ đều đến từ hạ giới à?”

Cao Thắng: “Vũ trụ Ngũ Hành đã khống chế khá nhiều hạ giới, các vũ trụ này tuy đều cấp thấp, nhưng vẫn có thể bồi dưỡng ra nhân tài. Ví dụ như cậu chẳng hạn, họ đều là tu sĩ của hạ giới, giờ đang muốn tạo dựng chỗ đứng ở đây”.

Ngô Bình: “Họ sẽ thành công chứ?”

Cao Thắng: “Khó lắm, sau khi đăng ký thân phận mới, hầu hết họ cũng chỉ được làm tạp dịch hoặc người làm thôi, chỉ có những nhân tài ưu tú thì mới có cơ hội phát triển, nhưng tỉ lệ rất thấp”.

Ngô Bình: “Xem ra con đường này khó đi rồi”.

Cao Thắng không bảo Ngô Bình xếp hàng mà chạy lên nói với ai đó một tiếng, sau đó dẫn Ngô Bình lên trên cùng luôn để đăng ký.

Lúc đăng ký thì phải ghi lại ảnh cùng dấu văn tay và tên họ, Ngô Bình đã ghi tên mình là Ngô Bình.

Đăng ký xong, anh lấy thẻ thân phận ra. Thẻ này sẽ tự động thay đổi cấp bậc khi anh có sự tiến bộ.

Rời khỏi nơi đăng ký, Ngô Bình hỏi: “Khi nào mình đến tiêu cục?”

Cao Thắng: “Bình tĩnh, giờ đi kiếm cái gì ăn đã, tôi mời”.

Ngô Bình mới đến đây nên gật đầu luôn. Cao Thắng đã đến một quán rượu tầm trung, sau đó gọi mười món ăn cùng hai vò rượu rồi ngồi nhâm nhi với Ngô Bình.

Ngô Bình ngửi thấy hương rượu thơm thì đổ đầy một bát rồi uống cạn.

Đồ ăn vơi đi trông thấy, một mình Ngô Bình đã đánh chén gần hết từ rượu cho đến thức ăn.

Cao Thắng đã ngà say, nhưng vẫn tươi cười nói: “Ngô Bình, giờ tôi không còn nghi ngờ gì cậu nữa, cậu biết tại sao không? Người đến từ hạ giới dù có giỏi đến mấy thì cũng không thể ăn nhiều như cậu, vì dạ dày của họ không thể chịu được thức ăn ở đây. Rượu thì càng không uống được. Tôi từng gặp một thiên tài, ăn thì không sao, nhưng chỉ uống một chút rượu thôi là chết lăn quay luôn. Vì chuyện này mà tôi đã bị cấp trên phạt đấy”.

Ngô Bình: “Tại sao không thể uống rượu?”

Cao Thắng: “Người ở đây uống còn say nữa là người ở hạ giới, rượu này chẳng khác gì thuốc độc với họ, vì thế ai uống vào cũng chết ngay”.

“Thế anh không sợ tôi chết à?”

Cao Thắng lắc đầu: “Cậu thì khác, cậu ngửi thấy mùi rượu một cái thì đã ngất ngây, chứng tỏ cơ thể của cậu không thấy nó là chất độc. Chứ không giống tên kia, vừa ngửi thấy một cái đã nhăn nhó, thế mà vẫn cắm đầu uống”.

Ngô Bình uống thêm một bát rượu rồi nói: “Thêm hai vò nữa”.

Ăn no uống say xong, Cao Thắng vừa xỉa răng vừa hỏi: “Ngô Bình, lát chúng ta sẽ đến tiêu cục Tứ Phương. Ở đó chỉ chú trọng thực lực thôi, miễn cậu có thể đánh bại người ở đó thì sẽ trở thành tiêu sư”.

Anh ta nói tiếp: “Tiêu sư ở tiêu cục Tứ Phương chia làm ba loại, cấp thấp nhất là tiêu sư chạy vặt, thường sẽ phụ trách việc đánh xe, chỉ cần ở tầng thứ sáu cảnh giới Luyện Khí trở nên là được. Tiếp đó là tiêu sư hộ vệ, yêu cầu dành cho cấp này sẽ cao hơn, phải từ tầng thứ tám Luyện Khí trở nên mới được. hơn nữa còn phải biết đánh đấm. Trên nữa là đại tiêu sư, họ là nòng cốt của tiêu cục, số lượng không quá nhiều. Ví dụ như tiêu cục Tứ Phương ở đây, họ chỉ có 12 đại tiêu sư thôi. Tiếp đó là đến tiêu đầu, người này sẽ phụ trách đi vận chuyển hàng hoá nên có yêu cầu cao nhất”.

Sau khi Cao Thắng nói rõ cho Ngô Bình biết về tiêu cục này thì bọn họ cũng vừa hay đến nơi.

Tiêu cục Tứ Phương nằm ở phía Nam thành, nơi này có diện tích rất lớn, hiện đang có khá nhiều xe hàng đứng bên ngoài cổng.

Khi nhóm Ngô Bình đến nơi thì nhìn thấy có hơn chục người đứng vây quanh xem náo nhiệt ở đây.

Ngô Bình hỏi: “Họ đang làm gì thế?”

Cao Thắng cười nói: “Họ đang lọc những người đến đăng ký trước để tránh lãng phí thời gian ấy mà. Trong tiêu cục này có một cao thủ, chỉ cần trụ vững được mười hơi thở khi giao đấu với người đó thì sẽ được ứng tuyển chính thức”.

Hai người đi hoà vào đám đông thì thấy có một vòng tròn với đường kính mười bước. Có một tiêu sư trẻ tuổi đang đứng đối diện với một người thiếu niên trong vòng tròn, người thiếu niên vô cùng cẩn thận, đi hai vòng quanh tiêu sư xong mới dám tấn công.

Song không may là cậu ta vừa ra tay thì đã bị tiêu sư trẻ tuổi kia đánh bay khỏi vòng tròn, răng rụng mất mấy cái.
Chương 2164: Đại tiêu sư

Trông thấy cảnh tượng này, Ngô Bình chỉ biết lắc đầu, cậu thiếu niên kia không hiểu gì về quyền pháp cả nên để lộ cả trăm chỗ sơ hở, vì thế thua là điều đương nhiên.

Cậu thiếu niên bị đánh bay, những người khác thoáng do dự vì lo cũng gặp tình cảnh tương tự hoặc là thảm hơn.

Để giảm khối lượng công việc, các tiêu sư ở đây thường đánh những người dự tuyển bị thương, nhằm doạ những người khác.

Thấy không có ai bước lên nữa, Ngô Bình tiến lên rồi nói: “Tôi muốn thử”.

Tiêu sư trẻ tuổi quan sát Ngô Bình rồi nói: “Nếu có nhỡ làm cậu bị thương thì chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu”.

Ngô Bình: “Nếu tôi bị thương thì là do tôi kém cỏi, tôi không trách ai hết”.

Tiêu sư kia gật đầu: “Ra tay đi”.

Ngô Bình bước vào vòng tròn, sau đó lập tức tung một quyền về phía tiêu sư kia.

Tiêu sư giơ tay lên đỡ, sau đó tung một quyền lại phản công. Anh ta ra tay rất nhanh, nhưng vừa tiếp chiêu của Ngô Bình đã thấy có gì đó sai sai. Vì Ngô Bình quá mạnh, cánh ta của anh ta đã đau nhói nên buộc phải lùi bước. Anh ta vừa lùi lại thì Ngô Bình đã nhân đó rồi tung một chưởng vào ngực anh ta.

Hự!

Tiêu sư kêu lên một tiếng rồi bị đánh bay ra khỏi vòng tròn.

Ngô Bình còn chưa dùng hết sức, không thì chắc tiêu sư kia đã bị thương nặng rồi.

Anh ta kinh ngạc đứng dậy thì thấy mình chưa bị thương nên chắp tay nói với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu đã nương tay”.

Ngô Bình: “Tôi vào tiếp được chưa?”

Tiêu sư gật đầu, sau đó gọi với vào trong: “Có một người qua vòng rồi, dẫn cậu ấy vào trong đi”.

Một tiêu sư cao lớn đi ra rồi cười nói với tiêu sư kia: “Không ngờ anh cũng bị người mới đánh bay ra khỏi vòng tròn đấy, ha ha”.

Tiêu sư kia cười mỉa: “Đừng cười tôi, nếu đổi là anh thì khéo còn thua nhanh hơn ấy”.

Tiêu sư cao lớn bĩu môi: “Chưa chắc đâu”.

Người này dẫn Ngô Bình vào trong đại viện của tiêu cục, sau đó đến một biệt viện ở giữa. Nơi này có một đàn thi đấu, có khá nhiều tiêu sư đang luyện quyền và binh khí ở đó.

Ngô Bình vừa bước vào đã thu hút nhiều ánh nhìn.

Tiêu sư cao lớn hỏi: “Tu vi của cậu cấp nào rồi?”

Ngô Bình cân nhắc một chút rồi đáp: “Tầng thứ mười Luyện Khí”.

Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, trong tiêu cục không có nhiều tu sĩ ở cảnh giới này, chỉ có bốn đại tiêu sư ở cấp này thôi.

Tiêu sư cao lớn thấy mình không có khả năng hạ được Ngô Bình nên nói: “Chờ tôi đi gọi tiêu đầu Mã”.

Một lát sau, có một tiêu sư khoảng bốn, năm mươi tuổi mặc đồ khác hẳn với các tiêu sư khác, trên tay áo của ông ấy thêu hai ngôi sao, chứng tỏ ông ây là tiêu sư hai sao.

Đương nhiên đây là danh hiệu mà tổng tiêu cục trao tặng cho tiêu sư này, các tiêu sư cũng có thể trở thành tiêu đầu, nhưng cần trở thành tiêu sư các cấp sao trước.

Tiêu đầu ma quan sát Ngô Bình một lát rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu ở tầng thứ mười Luyện Khí rồi thì muốn xin làm đại tiêu sư hay tiêu sư hộ vệ?”.

Tu vi cao không có nghĩa là thực lực mạnh, tu sĩ Luyện Khí tầng thứ chín hay mười đến đây cũng dám làm tiêu sư hộ vệ thôi, chứ không được làm đại tiêu sư.

Ngô Bình nói: “Đại tiêu sư”.

Tiêu đầu Mã cười nói: “Đại tiêu sư là cốt cán của tiêu cục chúng tôi, cậu có chắc là muốn xin vào vị trí ấy không?”

Ngô Bình: “Có”.

Tiêu đầu Mã gật đầu nói: “Tiêu sư Lư, ông đến thử thân pháp của cậu bạn này đi”.

Một tiêu sư trung tuổi bước ra, lưng ông ấy dắt một thanh đao với khí thế phi phàm, đây là một cao thủ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ chín. Ông ấy là một đại tiêu sư, họ Lư tên là Lư Vân Dực.

Lư Vân Dực bước tơi chắp tay với Ngô Bình rồi nói: “Mời!”

Tiêu đầu Mã: “Cậu bạn, cậu có thể chọn một món binh khí. Chỉ cần cậu có thể đỡ được hơn một trăm chiêu của đại tiêu sư Lư thì tôi sẽ cho cậu cơ hội làm đại tiêu sư”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi hay đánh tay bo thôi, không quen dùng vũ khí”.

Lư Vân Dực chỉ coi như Ngô Bình đang ra vẻ nên không nói gì mà rút thanhd dao ra, sau đó nhảy lên cao rồi chém một đao xuống.

Ngô Bình lách người rồi chui ra phía sau của ông ấy như một con cá, sau đó đá vào chân của ông ấy.

Lư Vân Dực có kinh nghiệm rất phong phú nên đã nhảy lên cao, nhưng động tác này của ông ấy đã nằm trong dự liệu của Ngô Bình, anh điểm tay một cái trúng thắt lưng của Lư Vân Dực.

Anh đã sử dụng bí lực trong chiêu này, dù ở vũ trụ chính hay vũ trụ Đạo cảnh thì hiệu quả của bí lực cũng không thay đổi.

Lư Vân Dực kêu hự một tiếng rồi mất hết sức lực, sau đó ngã từ trên cao xuống. Nếu không được Ngô Bình đỡ thì chắc ông ấy đã ngã gãy hết răng rồi.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, họ không ngờ người mới này có thể hạ đại tiêu sư Lư Vân Dực bằng một chiêu.

Lư Vân Dực vô cùng kinh ngạc, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Cậu thi triển bí lực gì thế?”

Ngô Bình: “Bí lực cao cấp”.

Lư Vân Dực cảm thán: “Tôi thua cũng đúng thôi, cậu vốn có tu vi cao hơn tôi mà”.

Tiêu đầu Mã cười phá lên nói: “Tốt, tiêu cục Tứ Phương lại có thêm một đại tiêu sư, đáng chúc mừng”.

Một tiêu sư không nhịn được nói: “Tiêu đầu Mã, theo luật thì phải tham gia thêm hai vòng khảo hạch nữa cơ mà?”

Tiêu đầu Mã lườm người đó: “Khảo hạch cái gì, một tiêu sư giỏi võ như vậy hiếm có khó tìm lắm biết không hả? Tôi quyết định rồi, nhận cậu ấy luôn đi. Từ giờ trở đi, cậu bạn này sẽ là đại tiêu sư thứ 13 của tiêu cục chúng ta”.

Mọi người đều lên tiếng chúc mừng, sau này họ sẽ là anh em cùng làm việc và chung hoạn nạn nên có thái độ rất thành khẩn với nhau.

Ngô Bình: “Các vị, tôi là Ngô Bình, sau này mong được mọi người bảo ban nhiều hơn”.

Tiêu đầu Mã: “Ngô Bình, đại tiêu sư cần tuân thủ nhiều quy tắc lắm, tôi sẽ bảo tiêu sư Lư nói với cậu, tiên thể dẫn cậu đến xem chỗ ở luôn. Có chỗ nào không hài lòng thì cậu cứ nói với ông ấy nhé”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Lư Vân Dực là một người rất phong khoáng, ban nãy Ngô Bình đã nương tay với ông ấy nên ông ấy rất biết ơn: “Cậu Ngô, sau này cứ gọi tôi là ông Lư nhé”.

Ngô Bình: “Gọi là anh Lư luôn được không?”

Lư Vân Dực: “Tuỳ cậu”.

Sau đó, hai người đi đến trước một căn phòng không lớn lắm, nhưng đồ đạc thì không thiếu gì, mỗi tội không có nhà vệ sinh khép kín nên hơi bất tiện.

Lư Vân Dực: “10 ngày thì đến tám ngày chúng ta ở bên ngoài nên nơi ở hơi đơn sơ một tẹo”.

Ngô Bình không bận tâm nói: “Không sao, thế này là tốt rồi”.

Sau đó, anh hỏi: “Lư đại ca, lương của đại tiêu sư thế nào?”

Lư Vân Dực: “Thu nhập của chúng ra chia thành hai phần, một là lương căn bản. Lương này liện quan đến thời gian mình gia nhập tiêu cục, thấp nhất mỗi tháng được 12 lạng vàng. Như anh đây thì đã đến đây bảy năm rồi nên mỗi tháng được 13 lạng vàng. Phần thứ hai là trích phần trăm, chúng ta vận chuyển được càng nhiều hàng thì càng được trích nhiều phần trăm. Như tháng trước tôi chuyển được 100 chuyến hàng nên đã được chia một triệu lạng vàng, còn cậu ít cũng phải được 5000 lạng”.

Ngô Bình: “Thế cũng không ít”.

Lư Vân Dực: “Ừ, nhưng tiền kiếm dễ thì tiêu cũng nhanh, hơn nữa còn nguy hiểm. Trong bảy năm qua, đã có bốn đại tiêu sư bỏ mạng rồi, tiêu sư hộ vệ thì cũng thay quá nửa”.

Ngô Bình: “Chắc người cướp hàng cũng có thực lực không yếu, nguy hiểm là điều khó tránh”.

Lư Vân Dực cười phá lên: “Anh định làm vài năm nữa rồi đổi nghề”.

Ngô Bình: “Anh không định đột phá lên tiếp à?”

Ngô Bình nghĩ Lư Vân Dực nên đột phá lên tiếng Bí cảnh.

Lư Vân Dực thở dài: “Anh hết cơ hội rồi, nền móng của tôi không vững, hơn nữa cũng không có công pháp Bí cảnh để tu luyện”.

Ngô Bình: “Không có công pháp Bí cảnh ư?”

Lư Vân Dực: “Ừ, muốn có công pháp ấy thì phải gia nhập các thế gia hoặc môn phái. Chỉ họ mới có công pháp Bí cảnh để tu luyện thôi. Nhưng muốn gia nhập vào đó đâu phải chuyện dễ, anh đã thử hai lần rồi nhưng đều thấy bại. Dù có vào được rồi có công pháp rồi cũng chưa chắc đột phá được. Huống hồ, vào đó rồi còn phải bán mạng cho họ”.
Chương 2165: Gặp cướp

Ngô Bình: “Công pháp Bí cảnh không lưu truyền trong nhân gian ư?”

Lư Vân Dực cười trừ: “Đương nhiên, nếu ai giữ công pháp của một thế lực nào đó làm của riêng rồi bị phát hiện thì thế lực ấy sẽ cử cao thủ đến giết ngay và đòi công pháp về”.

Ngô Bình: “Nếu mình không thi triển thì sao họ biết được?”

Lư Vân Dực: “Công pháp Bí cảnh của các nhà đều có đặc điểm riêng, một khi tu luyện thì cơ thể sẽ xuất hiện dấu hiệu riêng và dễ bị người khác phát hiện ra”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Thế bảo sao”.

Anh đi lòng vòng trong đó một lát rồi ra ngoài tìm Cao Thắng: “Anh Cao, cảm ơn nhé, chờ tôi kiếm được tiền rồi thì sẽ mời anh uống rượu”.

Cao Thắng cười phá lên: “Ừ, tôi chờ”.

Tiễn Cao Thắng xong, Ngô Bình đi theo Lư Vân Dực để học quy tắc của tiêu cục và cách đối nhân xử thế ở đây.

Ngày đầu tiên không có việc gì nên Ngô Bình và các tiêu sư tổ chức ăn uống và trò chuyện, dần dà anh cũng hoà nhập được với họ.

Khi mặt trời xuống núi, trăng lên cao, Lư Vân Dực chợt gọi Ngô Bình đang luyện công ở trong phòng ra rồi nói: “Ngô Bình, tối nay có chuyến hàng, tiêu đầu Mã bảo anh và cậu cùng phụ trách”.

Ngô Bình: “Chỉ có hai chúng ta thôi à?”

Lư Vân Dực cười nói: “Một hộ giàu có trong thành muốn vận chuyển ít châu báu, không phải mối lớn gì đâu nên chỉ có hai chúng ta là đủ rồi. Đi thôi, đi chọn vài tiêu sư nữa”.

Lúc này, hai chiếc xe hàng đã chờ ngoài công, cả đám tiêu sư đang ở đây. Lư Vân Dực chọn ra 12 tiêu sự chạy việc, tám tiêu sư hộ vệ, nhóm họ có tổng là 22 người.

Lư Vân Dực: “Ngô Bình, lát anh sẽ cưỡi ngựa đi trước, còn cậu theo sao. Tám tiêu sự hộ vệ sẽ chia nhau ra phụ trách các xe hàng. Nếu anh gọi thì cậu mới đi lên trước, không thì cứ đi phía sau để bảo vệ nhé. Đi chuyển hàng sợ nhất là hàng ngũ lộn xộn, như vậy sẽ dễ bị cướp lắm”.

Ngô Bình: “Chuyến này đi có xa không?”

Lư Vân Dực: “Hơn 100 dặm thôi, nếu thuận lợi thì nửa đêm mai là xong. Xong việc, chúng ta có thể chia nhau 200 lạng vàng. Mỗi chúng ta mỗi người năm mươi, tám hộ vệ chia nhau 80, còn lại thì chia cho mấy người chạy việc vặt”.

Ngô Bình: “Trong số 200 lạng vàng này thì tiêu cục được lợi bao nhiêu?”

Lư Vân Dực: “Tiêu cục được chia hơn 100 lạng, giá trị của chuyến hàng này chắc cũng khoảng 30 nghìn lạng vàng”.

Sau đó, mọi người lên đường, Ngô Bình cũng bắt đầu chuyến vận chuyển hàng đầu tiên.

Họ phải vận chuyển hai xe hàng này đến một họ giàu có ở một trấn cách đây 150 dặm, lấy tiền xong thì họ phải mang về để giao cho chủ thuê ở đầu này.

Ngô Bình cưỡi một con ngựa đi cuối cùng, ngựa đã được huấn luyện nên bước đi rất ổn định, nó đi khiến Ngô Bình thấy rất thoải mái, dù tăng tốc hay dừng lại cũng không khiến anh thấy khó chịu.

Đây là một con bạch mã, Ngô Bình rất thích nó, thi thoảng anh lại lấy lương khô trong túi ra cho nó ăn.

Sau khi đi được khoảng bảy, tám mươi dặm, đội vận chuyển chợt dừng lại, sau đó nghe thấy giọng của Lư Vân Dực ở trên đầu vang lên: “Phiền mọi người ở phía trước nhường đường cho chúng tôi với!”

Ngô Bình đứng trên lưng ngựa thì thấy có hai chiếc xe bò chặn đoàn mình, đường không rộng lắm, hai chiếc xe đó đứng bành trướng khiến đoàn của Ngô Bình không đi qua được.

Lư Vân Dực không nói thì thôi, nhưng vừa lên tiếng một cái thì hai cái xe đã dừng lại, có gần chục người ngồi trên xe, họ quay mặt lên phía trước nên không rõ tướng mạo, nhưng xe vừa dừng thì họ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Người đánh xe lạnh giọng nói: “Bò nhà chúng tôi đi chậm, cũng không biết nhường đường”.

Lư Vân Dực cau mày nói: “Chúng tôi là người của tiêu cục Tứ Phương đang vận chuyển hàng, các anh làm thế này dễ gây hiểu lầm lắm”.

Ý của ông ấy đã quá rõ ràng, nếu mấy người kia không nhường đường thì sẽ bị nghi là cướp hàng.

Người kia nghe xong thì cười mỉa: “Tiêu cục Tứ Phương cái gì, tôi không biết”.

Lư Vân Dực lạnh giọng nói: “Vậy thì xin đắc tội”, dứt lời, ông ấy đã xông lên.

Ngô Bình vẫn tuân thủ luật là đứng ở cuối, sau đó cảnh giác quan sát xung quanh. Lúc này, anh phát hiện có bóng người lấp ló ở cây hai bên đường.

Ngô Bình bình thản nói: “Chuẩn bị bảo vệ hàng”.

Lư Vân Dực đã tiến gần đến chiếc xe bò, mấy người trên xe đã nhảy lên rồi tung một cái lưới ra chụp Lư Vân Dực lại.

Ông ấy hét lên tức giận: “Lũ vô lại, có giỏi thì thả ông mày ra”.

Cùng lúc đó, sau các rặng cây ở hai bên đường cũng vang lên tiếng hô hoán, mấy chục người đã xông ra, người cầm đao, kẻ cầm gậy rồi tấn công xe hàng.

Bốn tiêu sư hộ vệ ở phía sau vẫn bĩnh tĩnh, nhiệm vụ của họ là bảo vệ hàng, nếu Ngô Bình không ra lệnh thì họ không được rời vị trí.

Ngô Bình chỉ cầm một cây thương, mũi thương loé sáng, anh nói: “Bảo vệ xe hàng”.

Nói rồi, anh vung cây thương về phía tên cướp đi đầu.

Vù!

Mũi thương vang lên tiếng vun vút, cổ tên đó đã bị thủng một lỗ, máu tươi phun ra.

Sau đó, Ngô Bình thúc ngựa tiến lên. Con bạch mã đã như một phần cơ thể của anh, bước chân của nó rất linh hoạt, anh liên tục vung thương lên, đám cướp chết như ngả dạ.

Vài phút sau, đã có tám thi thể nằm cạnh xe hàng, số còn lại sợ quá nên không dám tiến lại gần.

Nhân lúc họ đang sợ hãi, Ngô Bình đã nhảy lên cao rồi mượn xe hàng thứ hai làm điểm tựa để nhảy lên chỗ Lư Vân Dực.

Lúc này, lũ cướp đang dùng thương và kiếm để tấn công Lư Vân Dực ở trong lưới, nhưng hiện trường quá hỗn loạn nên họ chưa đạt được mục đích.

Đúng lúc này, Ngô Bình đáp từ trên cao xuống rồi quét ngang cây thương, đám người kia ngã hết xuống đất, máu tươi chảy lênh láng.

Tấm lưới vây Lư Vân Dực cũng bị xé rách, ông ấy đã thoát ra ngoài.

Lư Vân Dực mừng rỡ nói: “May quá có cậu, bọn này chết hết đi!”

Lư Vân Dực tiến lên tấn công, còn Ngô Bình quay về vị trí cũ.

Đám người trốn sau cây lại ra tấn công tiếp, tiêu sư hộ vệ liều mình chống trả nên đã có hai người bị thương, tiêu sư chạy việc vặt cũng đã bị chém ngã mất ba người.

Vù!

Nhiều tia sáng loé lên, hơn chục người đã bị đánh bay, hầu như ai trúng đòn cũng lăn ra chết hết.

Lư Vân Dực nhanh chóng xử lý những người ở cạnh xe bò, sau đó quay lại chỗ Ngô Bình và xử lý nốt những tên cướp còn lại. Có bảy, tám tên muốn bỏ chạy nhưng đã bị các tiêu sư hộ vệ đuổi theo rồi giết chết.

Trận chiến kết thúc, Lư Vân Dực vội vàng băng bó cho những người bị thương. Nhưng đã có một tiêu sư chạy việc vặt bỏ mạng, hai tiêu sư hộ vệ cũng bị thương nhẹ.

Còn bọn cướp thì chỉ còn đúng một tên sống sót.

Lư Vân Dực tiến lên hỏi thì hắn đã thành thật trả lời, song cuối cùng vẫn bị ông ta giết.

Giết xong tên cuối, Lư Vân Dực nói: “Cậu em, nếu không nhờ thực lực mạnh mẽ của cậu thì khéo nay anh mất mạng ở đây rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK