Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2176: Liên tục bị tấn công

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nhích người sang một chút nói: “Tổng tiêu đầu nói đúng, đôi chân đẹp này không thể giấu đi được. Nhưng không sao cả, chúng ta không xuống ngựa thì chẳng ai thấy được hết”.

Cuối cùng Hàn Tuyết Kỳ cũng chịu rụt chân lại, xe ngựa đã rời khỏi tiêu cục rồi tiến ra ngoài thành.

Xe vừa ra khỏi thành, Hàn Tuyết Kỳ đã nghiêm túc hẳn lên rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, nếu bên kia ra tay thì anh đừng do dự, hãy dùng pháp khí của mình rồi tiêu diệt họ ngay! Chỉ có vậy thì may ra mới dọa được họ”.

Ngô Bình: “Nhà họ Lang này cũng thật là, hôn ước hủy rồi thì thôi, sao cứ bám riết không chịu buông”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Đây là vấn đề về sĩ diện, mà cũng tại tam gia nhà họ Ba kia cơ, tự dưng hứa hôn con gái mình cho nhà đối đầu của nhà họ Lang, giờ còn trách ai nữa?”

Ngô Bình: “Chắc ông ấy làm vậy cũng có lý do nào đó”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Ngoài mở rộng phạm vi kinh doanh ra, nhà họ Dương còn cung cấp đan dược mà tam gia nhà họ Ba cần, trong nhà họ có mọt cao thủ, thường được mọi người gọi là Ba ngũ gia. Ông ta đã ở tầng thứ sáu Bí cảnh rồi, đang chuẩn bị đột phá tầng thứ bảy”.

Ngô Bình: “Lại là đan dược, xem ra mọi người đều rất cần đến nó”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Đương nhiên, dẫu sao thầy luyện đan cũng bị các thế lực giữ cả rồi, đến hoàng triều Đại Tề cũng phải cực kỳ tôn trọng những đối tượng này”.

Ngô Bình: “Thành Hắc Long có thầy luyện đan không?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Không, theo tôi biết thì mấy thành xung quanh đây đều không có”.

Ngô Bình: “Luyện đan có gì mà khó thế?”

Hàn Tuyết Kỳ nhìn Ngô Bình với vẻ quái lạ: “Nói như anh biết luyện đan ấy nhỉ?”

Ngô Bình mỉm cười nói: “Nếu có lò luyện đan thì tôi có thể thử”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Bổ Khí Đan là do anh bán đúng không?”

Ngô Bình ngẩn ra: “Tổng tiêu đầu biết rồi ư?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Thành Hắc Long có chuyện gì thì tôi đều biết hết. Tôi đã cho vài người đi mua Bổ Khí Đan của anh, nếu tôi đoán không nhầm thì còn xa mới so được với đan dược hiện nay”.

Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi chỉ dùng các dược liệu bình thường để sao lên thôi thì sao hiệu quả bằng đan dược hiện giờ được”.

Hàn Tuyết Kỳ sáng mắt lên: “Nói vậy là nếu cho anh dược liệu và lò luyện đan thì anh có thể luyện chế ra đan dược chính hiệu hả?”

Thật ra Ngô Bình cũng không chắc lắm, dẫu sao đây cũng là thế giới Đạo cảnh tầng thứ chín, khác rất nhiều với thế giới mà anh ở trước đó: “Chưa chắc, nhưng vẫn có khả năng thành công”.

Hàn Tuyết Kỳ gật đầu: “Nói thật là nhà tôi có một cái lò luyện đan, tổ tiên nhà tôi tình cờ có được, khi nào đến tôi sẽ cho anh xem. Còn đan dược thì tôi cũng có thể kiếm giúp anh”.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn tổng tiêu đầu”.

Quãng đường 5000 dặm khá dài nên dù ngựa chạy nhanh đến mấy thì cũng phải mất vài hôm mới đến nơi, do đó khi trời tối, bọn họ đã dừng chân tại một quán trọ để nghỉ ngơi.

Hàn Tuyết Kỳ thuê một phòng, còn Ngô Bình thì ở phòng sát vách.

Quán trọ này cũng khá bình thường, đồ ăn khá cổ xưa nên Hàn Tuyết Kỳ có vẻ che bôi, nhưng không còn cách nào khác, đang ở nơi rừng không núi hoang, không còn chỗ nào khác cho cô ấy lựa chọn.

Đêm đến, Ngô Bình đang ngồi xếp bằng thì chợt mở mắt, sau đó đứng dậy đi tới cửa phòng của Hàn Tuyết Kỳ rồi mở ra.

Lúc này, cô ấy đang ngồi ở đầu giường rồi gật đầu với anh.

Ngô Bình: “Có người trên mái nhà”.

Anh vừa nói dứt câu thì có một tia sáng chiếu xuống, quả nhiên có người đã giỡ một viên ngói ra.

Ngô Bình vung tay lên cao rồi bắt một viên Hắc Đạn Châu mà mình giấu trong người ra.

Phập!

Người trên mái nhà kêu lên rồi ngã xuống, Ngô Bình đã bắn trúng mắt làm hắn chột một mắt.

Sau đó, ngoài cửa sổ cũng có tiếng động, một quả cầu sát được ném vào.

Ngô Bình kéo Hàn Tuyết Kỳ dậy rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, song họ vẫn đang ở trên không thì đã thấy có người giăng thiên la địa võng ở bên ngoài, chỉ cần kéo một cái là họ sa lưới ngay.

Ngô Bình rút thanh đoản kiếm ra rồi vung lên, cái lưỡi đã bị rách.

Có người hét lên: “Là pháp khí”.

Ngô Bình đáp đất thì thấy có mấy người trên tường, anh lập tức rút kiếm rồi chém ba đường, ba tên kia cứng đờ người rồi rơi xuống đất.

Những người còn lại sợ quá bỏ chạy, mặc kệ những thi thể ở lại.

Bấy giờ, các tiêu sư mới chạy ra, nhưng kẻ địch đã chạy mất rồi.

Hàn Tuyết Kỳ bình tĩnh nói: “Chúng ta lên đường tiếp thôi”.

Vì thế, cả đoàn đã đi ngay trong đêm. Họ treo một cái đèn bão trên đầu xe ngựa, bên trong đặt một chiếc gương để khuếch rộng ánh sáng soi đường.

Nhờ hiệu quả của trận chiến ban nãy nên cho tới khi trời sáng, cũng không có ai cản đường họ.

Đến trưa, đoàn người đã dừng ở một trấn nhỏ, Ngô Bình tìm chỗ cho mọi người ăn uống.

Hàn Tuyết Kỳ rất quan trọng vấn đề ăn uống nên đã gọi mấy món, Ngô Bình lại gọi thêm mấy món nữa.

Vì ở chỗ lạ nên Hàn Tuyết Kỳ rất kiệm lời, một tiêu sư nói: “Tiêu đầu Ngô, chúng ta còn cần đi ít nhất ba ngày nữa, Ba tiểu thư cành vàng lá ngọc thế thì có chịu được không?”

Ngô Bình: “Xe ngựa rất rộng, nếu mệt thì cô ấy có thể nghỉ ngơi luôn”.

Tiêu sư kia cười nói: “Cũng đúng, có tiêu đầu Ngô ngủ cùng luôn”.

Đây vốn chỉ là cuộc tấu hề giữa mấy người đàn ông, hơn nữa các tiêu sư này cũng không biết tổng tiêu đầu đang đóng giả Ba tiểu thư nên mới dám lộng ngôn như thế.

Ngô Bình hắng giọng nói: “Trước mặt khách hàng thì nên ăn nói lịch sự một chút”.

Tiêu sư kia vội im miệng, không dám nói gì nữa.

Sau đó, tiểu nhị đã bưng đồ ăn thức uống lên. Ngô Bình cẩn thân nên mở bình trà ra ngửi, dù ở thế giới nào thì mũi của anh vẫn rất thính, may là trà không có vấn đề gì.

Anh rót trà vào bát rồi lại ngửi tiếp, sau đó chợt cau mày rồi nhỏ giọng nói: “Trong bát có tẩm độc”.

Mọi người kinh ngạc, tiêu sư ban nãy hỏi: “Tiêu đầu Ngô, độc gì thế?”

Ngô Bình: “Loại gây mê, khiến người ta mất tri giác, nhưng không gây chết người. Nhưng người chọn loại độc này cũng tốt lành gì đâu vì nó rất khó bị phát hiện”.

Nói đến đây, anh bé giọng: “Giờ bắt chước tôi giả vờ ngất xỉu nhé”.

Dứt lời, người anh mềm ra rồi gục xuống đất.

Những người khác thấy Ngô Bình diễn kính nghiệp quá thì cũng đành học theo rồi rụng như sung. Ngay sau đó, liên tục có tiếng vật nặng rơi xuống, bàn ghế bị đẩy ra, ngoài ra còn có tiếng Hàn Tuyết Kỳ giả vợ sợ hãi hô lên.

“Ha ha…”

Bên ngoài vang lên tiếng cười lớn, một nhóm người mở cửa xông vào.

“Ba tiểu thư, giờ còn ai bảo vệ cô nữa không?”

Hàn Tuyết Kỳ đứng dậy trốn ở cửa sổ rồi tức tối nói: “Các người dám động vào một ngón tay của tôi thì bố tôi sẽ không tha cho các người đâu”.

Người kia cười lạnh: “Đến bố cô còn chưa lo xong cho thân mình thì lo gì cho cô? Người đâu, bắt cô ta lại”, cùng lúc đó, tên kia liếc nhìn nhóm Ngô Bình.

Sau khi tìm thấy Ngô Bình, hắn lập tức đi tới rồi lục pháp khí trên người anh.

Song, hắn vừa động vào người của Ngô Bình thì đã thấy cổ tay mình đau nhói, cổ chợt bị bẻ gãy rồi tắt thở.
Chương 2177: Đến thành Huyền Thiết

Sau đó có một bóng người lướt ngang trong phòng, không lâu sau, tất cả mọi người đều nằm hết xuống đất, kể cả hai người tiến về phía Hàn Tuyết Kỳ.

Các đại tiêu sư vẫn chưa kịp phản ứng gì thì Ngô Bình đã giải quyết hết những người này rồi, ai nấy đều trợn tròn mắt rồi tán thưởng: “Tiêu đầu Ngô giỏi quá!”

Ngô Bình phủi bụi trên người xuống rồi nói: “Những người này biết thừa không đánh lại mình được mà vẫn liều, tiếp theo chúng ta phải cẩn thận đấy”.

Anh lại đi ra sau bếp thì phát hiện người ở đây đã chết, tiểu nhị ban nãy cũng đang nằm dưới đất.

Ngô Bình không muốn mất thời gian đổi quán khác nên tự mình làm vài món, sau đó mang lên cho mọi người ăn.

Ăn uống xong, bọn họ tiếp tục lên đường. Hai ngày sau đó, có lẽ vì không muốn có thêm tổn thất nên nhà họ Lang không sai người đến ám sát tiếp nữa.

Khi còn cách thành Huyền Thiết gần 100 dặm, xe ngựa đi rất thong dong.

Ngô Bình vẫn ngồi trên xe, anh nói: “Tổng tiêu đầu, chắc bên kia bỏ cuộc rồi, chúng ta sắp đến nơi, không biết người thật đang ở đâu?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Người thật đến từ hôm kia rồi, nhưng vẫn chưa gặp người nhà họ Dương. Nhiệm vụ của chúng ta chưa xong đâu, còn phải đưa Ba tiểu thư đến giao cho nhà họ Dương an toàn đã”.

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa quá trình giao người vẫn còn nguy hiểm ư? Hơn nữa, chúng ta còn phải đứng đầu sóng ngọn gió?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Đúng vậy, nhà họ Lang nghĩ trăm phương nghìn kế để truy sát Ba tiểu thư trên đường thì sao có thể bỏ qua lúc giao người được. Vì thế, tôi đã xếp cô ấy đến một nơi an toàn rồi, khi nào mình đến nơi thì sẽ đưa cô ấy đến nhà họ Dương”.

Ngô Bình: “Thì mình đưa cô ấy đến nhà họ Dương bí mật là xong chứ gì”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Tôi chỉ tin người của mình, nhà họ Dương cũng có nhiều tai mắt lắm, chắc chắn sẽ có người để lộ thông tin. Vì thế, lúc giao người, chúng ta vẫn phải có mặt”.

Ngô Bình gật đầu: “Tổng tiêu đầu nói đúng”.

Cuối cùng, xe ngựa cũng tới thành Huyền Thiết, chiếc xe không đi thẳng đến nhà họ Dương ngay mà vào một căn nhà lớn.

Đến đó rồi, Ngô Bình đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp hệt như Hàn Tuyết Kỳ đang ngồi ở đây. Nhìn thấy Hàn Tuyết Kỳ, cô gái đứng dậy nói: “Chị Tuyết Kỳ”.

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Thanh Ninh, em ở đây đã quen chưa?”

Cô gái này chính là Ba Thanh Ninh - tiểu thư của nhà họ Ba, cô ấy nói: “Em chỉ ở trong nhà chứ không đi đâu nên chg biết có quen hay không. Chị Tuyết Kỳ, khi nào thì mình đến nhà họ Dương ạ?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Bây giờ, em chuẩn bị xong chưa?”

Ba Thanh Ninh gật đầu: “Rồi ạ”.

Hàn Tuyết Kỳ giới thiệu qua về Ngô Bình: “Đây là tiêu đầu Ngô, anh ấy đã bảo vệ chị trên đường đi và giết được nhiều kẻ xấu. Lát nữa, anh ấy cũng sẽ bảo vệ cho em”.

Ba Thanh Ninh hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn tiêu đầu Ngô”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chúng ta đi thôi”.

Sau đó, bọn họ lên xe rồi tiến về phía nhà họ Dương, lần này đích thân Ngô Bình đánh xe.

Từ đây đến nhà họ Dương còn khoảng chục dặm nữa, chiếc xe vừa lên đường, Ngô Bình đã thấy có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình cùng xe ngựa. Anh vẫn bình thản như không tiếp tục điều khiển xe.

Khi xe đi qua một con phố lớn, Ngô Bình chợt ngoảnh nhìn sang bên trái thì thấy có một người đứng trên nóc của căn nhà chín tầng rồi dương cung bắn về phía họ.

Mũi tên dài ba mét, thoạt nhìn trông đã rất nặng.

Ngô Bình ngồi yên trên xe rồi chộp tay lên cao, ngưng tụ bí lực thành một bàn tay lớn, nó bay ra xa rồi bắt lấy mũi tên kia rồi ném về phía ngược lại.

Vù!

Mũi tên bay ngược lại rồi bắn trúng ngực người kia, tên đó kêu lên đau đớn rồi ngã từ trên cao xuống.

Cùng lúc đó, liên tục có những người mặc đồ đen xuất hiện trên các mái nhà ở xung quanh, họ tung các móc sắt về phía xe ngựa.

Ngô Bình vẫn ngồi yên bất động, sau đó vặn người rồi lại giơ tay phải lên. 24 bí lực ngưng tụ thành một cánh tay rồi bay lên cao, không những túm lấy các móc câu kia, mà còn bắt hết những người tung móc câu lại, sau đó bóp cổ rồi dùng móc câu treo họ lên cao.

Ba Thanh Ninh ngồi trong xe hoảng sợ nói: “Tiêu sư Ngô có thực lực mạnh quá, em không nhìn rõ được luôn”.

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Cao thủ Bí cảnh chg ai giống ai, có người tu luyện bí cảnh cấp thấp, người lại tu luyện bí cảnh cấp cao. Em chỉ nhìn thấy được một phần thực lực của anh ấy thôi, chứ người ta chưa thi triển hết tài năng ra đâu”.

Dường như bản lĩnh của Ngô Bình đã dọa những kẻ chuẩn bị ra tay phải suy nghĩ lại, vì thế sau đó họ đã thuận lợi đi tới nhà họ Dương.

Công tử nhà họ Dương nhận được tim xong thì đã chờ sẵn bên ngoài. Ngô Bình đừng xe cách cổng khoảng 20 mét, sau đó ngoảnh lại hỏi: “Tổng tiêu đầu, có phải qua cánh cổng này xong là mình hết nhiệm vụ không?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Đương nhiên, chỉ cần đưa người qua cổng xong là mình hết trách nhiệm”.

Sau đó, cô ấy nói với Ba Thanh Ninh: “Thanh Ninh, dù đến Dương phủ rồi thì em vẫn phải cẩn thận, nhà em làm vậy đúng là liều lĩnh”.

Ba Thanh Ninh: “Em biết rồi, nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác cả”.

Dương công tử trông rất phong độ, anh ta đi tới rồi cười nói: “Các tiêu đầu vất vả rồi”.

Ngô Bình đỡ Ba Thanh Ninh xuống xe rồi nói: “Dương công tử, tôi đã đưa người đến rồi”.

Sau đó, hai người bay vút lên cao rồi đáp xuống đại viện của nhà họ Dương. Hành động này của Ngô Bình khiến ai nấy đều kinh ngạc.

Nhưng khi anh ngoảnh lại thì người đứng ở bên không phải Dương công tử, mà là một tốp người mặc đồ đen, tất cả chỉ là ảo ảnh.

Thấy thế, Ba Thanh Ninh hoảng sợ, không ngờ nhà họ Dương lại cho phép người khác tạo ảo ảnh trước cổng. Đã thế, còn không có ai ở đây, rõ ràng nhà họ chưa chuẩn bị gì cho việc đón dâu cả.

Ngô Bình: “Cô Ba, cô có thể nói cho tôi biết nhà cô sẽ được lợi gì khi gả cô đến đây không?”

Ba Thanh Ninh: “Nhà tôi chủ yếu kinh doanh dược liệu, còn nhà họ Dương thì nắm giữ một phần dược liệu cao cấp. Nếu chúng tôi hợp tác với nhau thì đôi bên cùng có lợi”.

Ngô Bình: “Nhưng rõ ràng bây giờ, nhà họ Dương không muốn cho cô vào, cô có thấy lạ không?”

Ba Thanh Ninh thở dài nói: “Tôi không hiểu tại sao họ lại làm vậy”.

Ngô Bình: “Ba tiểu thư, nhiệm vụ của chúng tôi xong rồi, tạm biệt”.

Dứt lời, anh quay người đi ra ngoài, sau đó vung tay lên, một cơ gió cuốn tới rồi thổi bay hết những người mặc đồ đen.

Hàn Tuyết Kỳh vẫn ngồi trên xe ngựa, thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy hỏi: “Anh cứ thế bỏ cô ấy ở lại à?”

Ngô Bình: “Chúng ta làm công việc vận chuyển, xong nhiệm vụ rồi thì còn gì liên quan nữa đâu?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Nhưng cô ấy bị đưa vào hang cọp”.

Ngô Bình: “Cũng lạ thật, đây là việc có lợi cho cả hai bên, chẳng hiểu sao nhà họ Dương lại hối hận”.

Đúng lúc này, có một tiêu sư cưỡi ngựa đến nói: “Tổng tiêu đầu, có tin mới”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Nói đi”.

Tiêu sư kia: “Ba tam gia đã đặt một đơn hàng mới là bảo chúng ta đưa Ba tiểu thư về, giá tiền vẫn như cũ”.

Hàn Tuyết Kỳ nhíu mày nói: “Làm trò gì thế không biết”.

Ngô Bình: “Mãi mới đưa đến giờ lại đón về, không biết hai nhà này đang có ý đồ gì đây?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Kệ họ, việc của chúng ta là vận chuyển nên cứ nhận thôi”.

Ngô Bình quay lại Dương phủ rồi nói: “Ba tiểu thư, bố cô bảo chúng tôi đưa cô về”.

Ba Thanh Ninh đứng bên trong như tượng, hình như đã nghĩ thông suốt vấn đề nên bật khóc nói: “Không cần đâu, từ khi bước chân vào đây, tôi đã không thể quay lại được nữa”.

Sau đó, chợt có nhiều người của nhà họ Dương đi ra, một người đàn ông trung niên trong số đó trầm giọng nói: “Đúng vậy, vào cửa nhà họ Dương rồi thì chết cũng phải làm ma nhà này”.
Chương 2178: Một đốt ngón tay

Ba Thanh Ninh tái mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào Dương công tử trong đám đông rồi nói: “Lẽ ra ngày từ đầu tôi không nên tin anh”.

Cô ấy lấy một chiếc hộp gỗ màu tím ra, sau đó ném cho Ngô Bình đang ở bên ngoài với vẻ dứt khoát.

Chiếc hộp vừa tuột khỏi tay Ba Thanh Ninh, cả nhà họ Dương đã hét lên, sau đó cả đống người bay ra cướp lại chiếc hộp.

Ngô Bình cũng tiến lên ngay, một làn khói mảnh chui vào trong rồi đỡ được lấy chiếc hộp.

Những người còn lại chỉ biết đứng im trước cổng rồi lườm Ngô Bình, gia chủ của nhà họ Dương cũng có mặt trong số này, ông ta nói: “Tiêu đầu, phiền cậu trả lại vật của nhà chúng tôi”.

Ngô Bình cất chiếc hộp đi rồi nói: “Nhà họ Ba đã yêu cầu chúng tôi đưa Ba tiểu thư về, phiền các vị đưa cô ấy ra đây, không thì tự chịu trách nhiệm”.

Chủ nhà họ Dương cười phá lên nói: “Ba Thanh Ninh đã là dâu con của nhà tôi, nhà họ Ba cũng chỉ là nhà mẹ của con bé thôi. Nếu tôi chưa cho phép thì con bé không được về”.

Bấy giờ, Hàn Tuyết Kỳ cũng bước ra rồi lạnh lùng nói: “Tiêu cục Uy Hổ đã nhận đơn hàng thì phải hoàn thành, phiền Dương gia chủ chủ động giúp”.

Chủ nhà họ Dương nói: “Người thì tôi có thể giao, nhưng phiền hai vị trả lại chiếc hộp gỗ cho chúng tôi”.

“Không được! Đó là bảo bối của nhà họ Ba tôi, bố tôi dùng nó để đổi lấy đan dược của nhà họ Dương mang về cho chú năm của tôi uống”, Ba Thanh Ninh vừa nói dứt câu đã bị hai người khác khống chế, sau đó bịt miệng lại.

Ngô Bình nói với Hàn Tuyết Kỳ: “Thì ra nhà họ Dương không cho đan dược mà là trao đổi. Nếu thế thì chắc cũng phải trao đổi ngang giá, tại sao giờ nhà họ lại cuống lên thế nhỉ?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Muốn biết thì mở ra là rõ thôi”.

Ngô Bình mở chiếc hộp ra, nhà họ Dương hét lên: “Dừng tay!”, sau đó cả đống người đã bổ nhào tới.

Ngô Bình vung tay lên, một con hoả long xuất hiện trên cao rồi chặn họ lại. Sau đó, anh mở hẳn chiếc hộp ra, bên trong là một đoạn xương ngón tay trong suốt đang toả ra khí tức phi phàm, nhưng khí tức chỉ vây quanh ngón tay chứ không toả ra.

“Ngón tay của cường giả vũ trụ chính ư?”, Ngô Bình híp mắt lại.

Hàn Tuyết Kỳ: “Nó có giá trị lắm à?”

Ngô Bình: “Nếu biết cách dùng thì nó là bảo bối vô giá, nhà họ Dương cuống lên thế kia chứng tỏ là rất coi trọng nó”.

Anh lại cất kỹ chiếc hộp đi, đang chuẩn bị chiến đấu với nhà họ Dương thì một tiêu sư khác chạy tới báo: “Tổng tiêu đầu, Ba ngũ gia đã mất vì trúng độc rồi ạ”.

Hàn Tuyết Kỳ cau mày: “Nhà họ Dương này thật là độc ác, chắc chắn họ đã đưa cho nhà họ Ba đan dược giả có tẩm độc”.

Tiêu sư kia nói: “Ba ngũ gia vừa chết, cao thủ của nhà họ Dương và nhà họ Lang đã liên thủ rồi tiêu diệt nhà họ Ba luôn. Giờ bên ấy không còn ai sống sót cả”.

Nghe thấy thế, gia chủ nhà họ Dương cười phá lên nói: “Nhà họ Ba đã bị tiêu diệt thì giờ hai người định đưa Ba Thanh Ninh đi đâu? Tốt nhất bây giờ, hai người hãy để chiếc hộp lại rồi chúng ta đường ai nấy đi”.

Ngô Bình: “Tôi có vài thắc mắc muốn ông giải đáp hộ”.

“Mời nói”.

“Trên đường chúng tôi đưa Ba Thanh Ninh đến đây liên tục bị người ta hành thích, có phải các ông cho người ra tay không?”

Gia chủ nhà họ Dương: “Đương nhiên là không, đó là nhà họ Lang. Chúng tôi đã hợp tác với nhau từ trước, nhưng nhà họ Lang quá tham lam, cũng muốn cướp mẩu xương nên mới ra tay trên đường”.

Ngô Bình: “Các người đã có ý đồ hãm hại nhà họ Ba từ trước, để chia nhau sản nghiệp nhà họ à?”

Gia chủ nhà họ Dương: “Chúng tôi đã giao hẹn là nhà họ Dương sẽ lấy các cửa hàng thuốc của nhà họ Ba, còn nhà họ Lang thì lấy địa bàn và các cửa hàng khác”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Các người làm thế nào để lấy được lòng tin của nhà họ Ba?”

Gia chủ nhà họ Dương: “Chúng tôi bảo đảm chỉ cần Ba Thanh Ninh được đưa đến nhà họ Dương thì cô ấy sẽ là dâu con nhà này, sau đó sẽ cử cao thủ đến tiêu diệt nhà họ Lang”.

Ngô Bình: “Ai cũng tính kế, mỗi nhà họ Ba là không”.

Gia chủ nhà họ Dương: “Đúng, mà chuyện này cũng không có đúng sai, chỉ có thành bại thôi. Giờ phiền cậu đưa cho tôi chiếc hộp là chuyện này coi như xong”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Xin lỗi, trước khi Ba tam gia chết đã uỷ thác cho chúng tôi đưa Ba Thanh Ninh về, vì thế chúng tôi vẫn phải làm theo thoả thuận”.

Gia chủ nhà họ Dương nổi giận: “Các người coi chúng tôi là trò đùa chắc?”, nói rồi, ông ta vung tay, lập tức có hơn một trăm cao thủ xong ra rồi bao vây Ngô Bình và Hàn Tuyết Kỳ.

Ngô Bình: “Toàn lũ tép riu!”

Anh giậm chân một cái thi triển một bí chú, sương mù lập tức xuất hiện, sau đó anh đã biến mất trong màn sương rồi xuất hiện phía sau Ba Thanh Ninh.

Hai người đang khống chế cô ấy kêu lên hự mọt tiếng rồi ngã ra ngất xỉu. Cùng lúc đó, Ngô Bình và Ba Thanh Ninh đã biến mất, sau đó xuất hiện cạnh xe ngựa.

“Đi!”

Anh hô lên, sau đó cả ba nhanh chóng lên xe. Lúc này, người nhà họ Dương đã bị sương mù vây kín nên đang rất hỗn loạn.

Xe ra khỏi thành Huyền Thiết, Ngô Bình lệnh cho các tiêu sư tách nhau ra.

Sương mù không thể kìm chân nhà họ Dương quá lâu, sau khi họ rời khỏi thành được hơn một trăm dặm thì cao thủ nhà họ Dương đã đuổi tới. Người đi đầu bay vút lên cao, sau đó tung một tia sét hình con rắn về phía Ngô Bình.

Ngô Bình tung một chưởng lên cao, một tấm màn chắn xuất hiện xung quanh xe ngựa. Đây là một loại bí lực dùng để phòng ngự, tia sét chỉ đánh được ở bên ngoài, chứ không gây tổn thương cho người ở bên trong.

Hàn Tuyết Kỳ: “Người ra tay ở tầng thứ tư Bí cảnh rồi đấy”.

Ngô Bình: “Tiếc là bí lực của hắn quá yếu, hơn nữa còn không tinh thuần”.

Sau đó, anh phóng tiếp một bí lực ra, cả xe ngựa đã bay lên cao rồi lao nhanh lên phía trước, bỏ những người khác ở tít phía sau.

Đoạn đường sau, Ngô Bình lại đánh lui hai tốp khác tiếp. Đến chiều cùng ngày thì anh đã về đến tiêu tục Uy Hổ ở Long Thành.

Đến nơi, Ba Thanh Ninh xuống xe rồi hành lễ với Ngô Bình và Hàn Tuyết Kỳ: “Cảm ơn hai người”.

Ngô Bình trả lại chiếc hộp cho cô ấy rồi nói: “Thanh Ninh cô nương, nhà họ Ba đã không còn nữa, cô định tính thế nào?”

Ba Thanh Ninh: “Thiên hạ rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ có chỗ cho tôi dung thân”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Đằng nào cũng đắc tội với hai nhà Dương, Lang rồi, sau này em hãy ở lại tiêu cục đi”.

Ba Thanh Ninh: “Cảm ơn chị”.

Cô ấy đưa lại chiếc hộp cho Ngô Bình rồi nói: “Ngô đại ca, nó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, tôi tặng anh, hi vọng có thể giúp được gì đó cho anh”.

Ngô Bình cầm lấy rồi gật đầu: “Đúng là thứ này hữu dụng với tôi, tôi nhận nhé”.

Thu xếp cho cô ấy xong, Hàn Tuyết Kỳ hỏi: “Nó có tác dụng với anh thật à?”

Ngô Bình gật đầu: “Nó có thử làm cầu nối kết nối với vũ trụ chính, có nó rồi thì tôi có thể dễ dàng hấp thu sức mạnh của vũ trụ chính hơn”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Khi nào về, tôi sẽ sai người đưa kim phiếu cho anh, à tôi sẽ bảo người chuẩn bị dược liệu cho anh luyện đan”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Lò luyện đan mà tổng tiêu kể đang ở đâu?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Tôi sẽ mang đến cho anh trong vòng ba ngày, mấy ngày qua anh vất vả rồi, đi nghỉ đi”.

Sau chuyến đi vừa rồi, Ngô Bình đã biết được tầm quan trọng của bí lực nên giờ sẽ tiếp tục cảm nhận bí chú.
Chương 2179: Quan tài vàng

Hàn Tuyết Kỳ gọi Mẫn Nhi đi rồi, ở nhà một mình không ai quấy rầy nên Ngô Bình quyết định bế quan tu luyện mười ngày.

Trong thời gian đó, anh lại lĩnh ngộ thêm mười loại bí lực. Nhưng do tu luyện nhiều ngày liên tiếp nên anh đã mệt nhoài nên quyết định đi ra ngoài vận động cho đỡ chán.

Anh đi tới tiêu cục thì phát hiên không có nhiều tiêu sư ở đây, tổng tiêu đầu cũng không thấy đâu nên đã gọi một tiêu sư lại hỏi: “Mọi người đi chuyển hàng hết rồi à?”

Tiêu sư kia đáp: “Đúng, tiêu cục vừa nhận một đơn lớn, tổng tiêu đầu cũng đích thân đi vận chuyển hàng”.

Ngô Bình gật đầu, định đi kiếm gì ăn nên nói: “Đến quán rượu Vạn Phúc ở đối diện đi, tôi mời”.

Ngô Bình quyết định đến đó ăn là vì một là đây cũng là sản nghiệp của tiêu cục, hai là vì gần, qua cửa sổ cũng có thể quan sát tình hình của tiêu cục.

Các tiêu sư nghe thấy vậy thì đều hoan hô rồi chạy đi ngay.

Ngô Bình đặt vài bàn ở đây, để các tiêu sư được ăn uống thoải mái. Anh đã kiếm được một khoản kha khá, chỉ mời họ một bữa này thì cũng không hết được.

Họ vừa uống vài chén thì thấy có một nhóm người mặc đồ trắng khiêng một cái quan tài bằng vàng xuất hiện trước cửa.

Một tiêu sư nói: “Tiêu đầu Ngô, họ làm gì thế nhỉ?”

Ngô Bình đứng dậy nói: “Để tôi ra xem”.

Dứt lời, anh đi ra cửa thì thấy một tiêu sư đang tiếp họ.

Thấy Ngô Bình đi tới, tiêu sư kia nói: “Tiêu đầu Ngô, họ muốn thuê mình chuyển cái quan tài vàng này đến Tây Vực”.

Tây Vực là một vùng ở cực Tây, trên đường đi phải băng qua hơn chục đế quốc hoàng triều, một quãng đường vừa dài vừa nguy hiểm nên thường chỉ có các tiêu cục lớn mới dám nhận.

Nghe thấy thế, Ngô Bình nói ngay: “Phạm vi vận chuyển của tiêu cục chúng tôi chỉ quanh mấy quận trong hoàng triều Đại Tề thôi, chứ không đến Tây Vực”.

Một người đàn ông cao gầy mũi cao, mắt dài nói: “Anh đừng từ chối vội, chủ nhà tôi sẽ trả các anh 500 nghìn tiền Linh”.

Ngô Bình giật mình, vì 500 nghìn tiền Linh tương đương với 60 triệu lạng vàng, đúng là mối lớn.

Người mặc đồ trắng: “Sao, tiêu cục ta có nhận không?”

Ngô Bình: “Xin lỗi, chuyện này lớn quá nên cần chờ tổng tiêu cục của chúng tôi về thì mới quyết được”.

Người kia: “Không sao, khi nào tiêu cục của các anh về thì tôi sẽ quay lại”, dứt lời, người đó đã sai những người khác khiêng cái quan tài đi.

Họ đi rồi, tiêu đầu trước đó nói: “Tiêu sư Ngô, 500 nghìn tiền Linh bằng lợi nhuận cả chục năm của mình đấy! Không biết tổng tiêu đầu có nhận không nhỉ!”

Ngô Bình: “Nhưng đoạn đường vận chuyển rất dài, lại có vô vàn nguy hiểm, chỉ e có không còn sống mà về tiêu tiền thôi”.

Tiêu đầu kia gật gù: “Cũng phải, nghe nói Tây Vực rất nhiều cướp, trong đó không thiếu cường giả Thần Thông, đúng là thực lực của mình chưa đủ thật”.

Ngô Bình: “Hơn nữa có trời mới biết trong cái quan tài vàng đấy đựng cái gì”.

Xử lý xong việc này, Ngô Bình tiếp tục quay lại bàn uống rượu.

Ăn xuống xong, anh về nhà thì thấy Mẫn Nhi đang dọn dẹp và giặt giũ cho mình.

Anh hỏi: “Mẫn Nhi, em sống ở đây thấy sao?”

Mẫn Nhi: “Chị Tuyết Kỳ đối xử với em rất tốt, giờ còn có thêm chị Thanh Ninh nữa, hai chị ấy đã dạy em rất nhiều thứ”.

Ngô Bình gật đầu: “Họ đều là tiểu thư nhà quyền quý, em cố mà học”.

Hoàng hôn, Ngô Bình nghe thấy tiếng xe ngựa, anh biết Hàn Tuyết Kỳ đã về nên vội ra xem.

Anh vừa ra ngoài thì thấy toàn thân Hàn Tuyết Kỳ bê bết máu, các tiêu sư và tiêu đầu ở phía sau cũng đều bị thương.

Long Hành Tôn nằm trên xe và đã tắt thở, khá nhiều xe ở phía sau toàn chở những thi thể đã lạnh.

Ngô Bình tiến lên hỏi: “Mất hàng rồi à?”

Hàn Tuyết Kỳ đờ đẫn nói: “Chuyến hàng có giá trị 20 triệu lạng vàng mất rồi, chúng ta phải đền gấp đôi”.

Dứt lời, cô ấy hộc ra một ngụm máu rồi ngã từ trên xe ngựa xuống. Ngô Bình vội đỡ lấy rồi nói với những người khác: “Mau chữa trị cho những người bị thương rồi kiểm kê lại số người”.

Sau đó, anh đỡ Hàn Tuyết Kỳ vào phòng khách để trị thương. Cô ấy bị thương rất nặng, không chỉ tiêu hao hết sức lực, mà đâu đâu cũng có vết thương, cần phải nghỉ dưỡng một thời gian dài mới khoẻ lại được.

Ngô Bình châm cứu cho cô ấy rồi dùng bí lực để trị thương. Hơn chục phút sau, Hàn Tuyết Kỳ đã tỉnh lại nói: “Tiền tích góp bao năm của tiêu cục đều dùng để đền bù hết rồi, tôi không cam tâm”.

Ngô Bình: “Ai cướp hàng của mình?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Có một băng cướp ở Đại Tề, chúng đến rồi đi nhanh như gió, thực lực lại mạnh hơn chúng ta. Haizz, cũng do tôi sơ suất, tham chuyến hàng lớn này”.

Ngô Bình: “Người vẫn còn sống là tốt rồi, tiến có thể kiếm lại được”.

Hàn Tuyết Kỳ thở dài nói: “Cả đống tiền chứ ít gì, nghĩ đến thôi đã phát rầu”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm trước có người đến thuê mình vận chuyển một cái quan tài vàng đến Tây Vực, họ trả 500 nghìn tiền Linh nhưng tôi chưa nhận”.

Hàn Tuyết Kỳ lập tức lên tinh thần ngay, cô ấy ngồi dậy hỏi: “Anh có nhận được không?”

Ngô Bình: “Chuyến này cũng khá nguy hiểm, nếu tôi có thể đột phá lên tầng thứ hai Bí cảnh thì may ra có thể”.

Tầng thứ hai Bí cảnh là Bí Kỹ.

Cảnh giới này là sau khi lĩnh ngộ đủ bí lực thì sẽ kết hợp chúng với thể chất của mình, sau đó tạo ra sát kỹ Bí cảnh giới, nó có lực sát thương rất mạnh.

Các bí kỹ này sẽ truyền thừa các đời, chứ một người rất khó tạo ra được. Nếu ai có thể nâng cao chúng lên một chút thì sẽ có địa vị cao hơn người khác.

Nhưng Ngô Bình thì khác, anh đã tu hành quá nhiều bí lực nên giờ không ai có thể giúp được anh cả, anh phải tự thân vận động thôi.

Hàn Tuyết Kỳ: “Anh cần bao lâu để đột phá lên Bí Kỹ?”

Hàn Tuyết Kỳ: “Khoảng 10 ngày, chỉ cần tiến vào cảnh giới đó thì tôi có thể vừa đi vừa cảm nhận. Chuyến này mà nhận thì ít cũng phải đi vài tháng”.

Tuy Hàn Tuyết Kỳ rất cần tiền, nhưng vẫn do dự nói: “Song nguy hiểm lắm, tôi lại bị thương rồi nên không thể đi với anh được. Haizz, thôi bỏ đi, từ từ kiếm tiền bù lại sau vậy”.

Ngô Bình thở dài: “Sao tôi để mặc cô phá sản được, cứ để tôi nhận chuyến này. Nhưng nếu người kia quay lại thì cô phải kéo dài thời gian cho đến khi tôi xuất quan”.

Hàn Tuyết Kỳ nghiêm túc nhìn anh: “Anh chắc muốn nhận không?”

Ngô Bình: “Có”.

Hàn Tuyết Kỳ: “Được, liều một phen vậy!”

Cứ thế, Ngô Bình đi về bế quan tu luyện. Tối của ngày thứ chín sáu đó, anh đã thành công lĩnh ngộ hết bí chú tương ứng với 100 bí lực.

Các bí chú này tồn tại trong người Ngô Bình khiến khí tức của anh thâm sâu khó lường, như thể chỉ cần một ánh mắt của anh cũng có thể giết chết người khác.

Sau đó, anh đã chọn ra ba bí lực cao cấp để phát triển thành bí kỹ. Trong đầu anh có rất nhiều võ học nên loáng cái anh đã tìm thấy công pháp phù hợp với bí chú, sau đó sửa đổi một chút là hình thành một bí kỹ mạnh mẽ rồi.

Ngô Bình mất một buổi tối để cảm nhận ba bí kỹ cao cấp n ày, chúng là Hoả Diêm Đao, Di Hình Hoán Ảnh Bộ và Lạc Anh Thiên Sát.

Ngô Bình không kịp tập luyện kỹ mà đã đến đại sảnh luôn, vì anh biết người thuê vận chuyển đã đến rồi.

Quả nhiên Hàn Tuyết Kỳ đang sốt sắng chờ anh xuất quan ở đại sảnh, thấy anh đi tới, cô ấy gật đầu nói: “Anh này không chờ được nữa rồi, tiêu đầu Ngô, anh xuất phát luôn được chứ?”

Ngô Bình: “Được”.
Chương 2180: Chém đầu Kim Đao Khách

Hàn Tuyết Kỳ: “Chuyến này đường rất xa, hi vọng tiêu đầu Ngô sẽ bình an trở về”.

Ngô Bình: “Nhất định rồi”.

Người áo trắng gật đầu nói: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hôm nay tiêu đầu Ngô phải xuất phát luôn thôi”.

Ngô Bình: “Chúng tôi phải đưa chiếc quan tài này đến địa chỉ cụ thể nào ở Tây Vực?”

Người áo trắng: “Thành Bạch Mã ở Tây Vực, đến đó rồi thì sẽ có người đến tìm anh”.

Ngô Bình: “Chuyến hàng lớn thế này sao các anh không nhờ các tiêu cục lớn hờn mà lại thuê tiêu cục Uy Hổ chúng tôi?”

Người áo trắng: “Lý do là gì thì các anh cũng nhận rồi mà, nếu các anh không nhận thì chúng tôi cũng không ép, đúng vậy không?”

Ngô Bình: “Cũng đúng, thôi không nhiều lời nữa, một tiếng sau tôi sẽ xuất phát”.

Sau đó, Ngô Bình đã tự chọn thêm mười tiêu sự hộ vệ và hai đại tiêu sư nữa. Anh không thể dẫn quá nhiều tiêu sư đi, vì tiêu cục còn cần nhận mối khác, vì chuyến hàng anh phải đi cả mấy tháng.

Mẫn Nhi và Ba Thanh Ninh cũng ra tiễn Ngô Bình.

Ngô Bình cưỡi trên con ngựa tốt nhất của tiêu cục, Hàn Tuyết Kỳ đã mua con ngựa này vào nửa năm trước, nhưng rất ít khi dùng đến, thi thoảng mới cho ra ngoài.

Hàn Tuyết Kỳ: “Tiêu đầu Ngô, tôi chờ anh về luyện đan đấy”.

Cô ấy đã tìm thấy lò luyện đan cho Ngô Bình, tiếc là giờ anh không có thời gian luyện chế đan dược rồi.

Ngô Bình: “Ừm, tổng tiểu đầu và mọi người ở nhà bảo trọng”.

Chiếc quan tài vàng đã được chất lên xe ngựa do dám con ngựa kéo xe, Ngô Bình đi đầu, còn các tiêu sư đi phía sau.

Xe đi tới hoàng hôn thì đã tới một châu khác của hoàng triều Đại Tề là Vũ Châu. Nơi này mưa nhiều nên đường rất lầy lội, chưa đi được bao lâu thì Ngô Bình quyết định nghỉ lại tại một quán trọ, chờ sáng mai lại lên đường.

Các tiêu sư đã đi đường cả ngày nên cũng đã thấm mệt.

Họ đánh xe hàng vào trong, sau đó Ngô Bình vừa xem bản đồ vừa nhâm nhi rượu.

Rượu ở đây khá ngon, anh vừa cho một viên lạc vào miền thì chợt nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ màu vàng đang đứng trên xe hàng, tay trái thì cầm một thanh đao.

Ngô Bình bỏ rượu xuống rồi đi ra ngoài hỏi: “Các hạ định cướp hàng à?”

Người đàn ông: “Biết rồi còn không chạy đi à?”

Ngô Bình: “Anh đến thì chúng tôi phải đi ư?”

Các tiêu sư nghe thấy tiếng động thì cũng lao ra, một đại tiêu sư nhìn các ăn mặc của người kia thì biến sắc mặt, sau đó vội nói với Ngô Bình: “Tiêu sư Ngô, người này là Kim Đao Khách - đứng thứ chín trong mười tên tội phạm mạnh nhất của Đại Tề”.

Ngô Bình: “Ờ, hắn giỏi lắm à?”

Đại tiêu sư kia gật đầu: “Hắn từng giết một vương gia đương triều”.

Ngô Bình nghe xong thì lắc đầu: “Vương gia nào dễ bị giết thế? Khả năng cao là có người có địa vị cao hơn vị vương gia ấy thuê tên này giết thôi”.

Kim Đao Khách cười nói: “Cậu rất thông minh, nhưng tiếc là người thông minh hay chết sớm lắm”.

Ngô Bình chợt nghĩ ra điều gì đó nên hỏi: “Nếu đã là tội phạm thì kiểu gì cũng có treo thưởng nhỉ?”

Đại tiêu sư: “Vâng, quan phủ treo thưởng 10 triệu lượng, nếu bắt được hắn thì sẽ được 20 triệu lạng vàng”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Thế tôi sẽ chém đầu hắn cho anh mang về đưa tổng tiêu đầu đi nhận thưởng nhé”.

Dứt lời, anh bay vút lên cao rồi dùng đao chiến đấu với Kim Đao Khách kia. Ngô Bình nhanh chóng thi triển bí kỹ mới học, lập rức có cả trăm ảo ảnh thanh đao xuất hiện quanh người anh. Kim Đao Khách kia chỉ biết trố mắt ra nhìn với vẻ sợ hãi.

Vù!

Hai eben va chạm, Kim Đao Khách đã trúng nhiều vết chém, trong đó có một nhát đao chém trúng cổ hắn.

Đầu Kim Đao Khách rơi xuống đất, song hắn vẫn kịp nói thêm một câu: “Đao pháp nhanh quá!”

Các tiêu sư hoan hôn, đại tiêu sư kia nói: “Tiêu đầu Ngô, đao pháp của cậu nhanh quá. Kim Đao Khách này ở tầng thứ bảy Bí cảnh rồi đấy, thế mà cũng không có cơ hội phản kháng”.

Thật ra, trong lúc ra tay thì Ngô Bình cũng cảm nhận được trên người Kim Đao Khách có hai loại bí lực, nhưng đều là cấp trung. Trong lúc không kịp phòng bị, hắn đã bị anh hạ gục.

Anh nhặt đầu hắn lên, xử lý qua rồi ném cho đại tiêu sư kia rồi nói: “Tối nay anh hãy nhanh chóng mang cái này về tổng tiêu cục, nếu có ai định cướp gì cứ giơ cái đầu ra cho họ nhìn”.

Đại tiêu sư kia cười nói: “Vâng, lãnh thưởng xong thì chúng ta cũng đền bù được một nửa chuyến hàng bị mất lúc trước rồi”.

Đại tiêu sư ấy đi rồi, Ngô Bình lại rơi vào trầm tư. Tuy chuyến hàng này không được giữ bí mật, nhưng có người tới cướp hàng sớm thế này thì xem ra đoạn đường sau sẽ không thể yên bình.

Anh biết rõ mình sắp phải đối mặt với điều gì, vì thế đã tu luyện nhiều bí kỹ hơn, ngoài ra còn bắt dầu tu luyện bí kỹ cấp huyền và thần.

Sáng ngày hôm sau, anh vừa hay luyện thành thêm một bí kỹ cấp huyền. Bí kỹ này có uy lực mạnh hơn trước rất nhiều, anh đặt tên nó là Cửu Tàng Sát Sinh Thuật, nhưng đây là bí kỹ giết chóc.

Khi mặt trời lên cao, mọi người đã ăn uống xong rồi lên đường tiếp. Ngô Bình cưỡi ngựa rồi thong dong đi trước, anh nhắm hờ mắt như đang nghỉ ngơi, chứ thật ra vẫn đang tu luyện bí kỹ.

Cứ thế, họ đã đi thêm bảy ngày. Anh đã tu luyện được 13 loại bí kỹ, trong đó gồm một bí kỹ cấp thần có tên là Thanh Phong 12 Sát.

Khi thi triển bí kỹ này thì cơ thể sẽ biến thành cơn gió khiến kẻ địch không thể phát giác. Hơn nữa, bí kỹ này có 12 loại kỹ xảo giết người nên cực kỳ khó phòng bị.

Nhưng bí kỹ này quá mạnh nên Ngô Bình không thể liên tục thi triển được, vì với thể chất hiện giờ, anh chỉ thi triển được một lần thôi.

Bây giờ, nhóm của anh đã đến biên giới của Đại Tề, nếu đi tiếp về phía Tây thì sẽ tới một vùng đất hoang có địa hình hiểm trở, người sống thưa thớt, không có một quốc gia nào quản lý nơi này. Vì thế có rất nhiều tội phạm lưu vong đến đây. Ví dụ như có năm trong số 20 nhóm cướp mang tầm quốc gia ở đây.

“Các anh em, chúng ta sắp gặp các tên cướp mạnh hơn rồi, mọi người tập trung vào!”, Ngô Bình hô lên.

Bây giờ, mọi người đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình nên nói: “Có tiêu đầu Ngô ở đây, bọn cướp có mạnh đến mấy cũng đi chầu diêm vương thôi”.

Trong các tiêu sư, có một người có tu vi không cao, tuổi tác đã lớn, nhưng vì có kinh nghiệm nên vẫn được Ngô Bình chọn.

Lão tiêu sư đã làm việc ở nhiều tiêu cục nên cũng biết quãng đường này: “Tiêu đầu Ngô, phía trước là Tứ Quý Quan, đi qua đó là chúng ta sẽ tới địa bàn của bộ lạc Huyết Man. Bô lạc này rất thô lỗ, chuyên giết người sau đó moi tim ăn. Thường thì chỉ cần mình nộp đủ đồ dùng sinh hoạt thì sẽ được đi qua, nhưng cũng không nói trước gì được”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy lát mình sẽ đi mua ít đồ cống nạp, miễn không xung đột với họ là được”.

Phía trước có một thành nhỏ, Ngô Bình sai người vào mua đủ thứ đồ.

Sáng hôm say, bọn họ đã đi qua Tứ Quý Quan và tiến vào địa bàn của bộ lạc Huyết Man.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK