Nhìn thấy nữ thi, Chu Chu vung tay, một luồng sáng liền bao trùm lấy đối phương. Trong luồng ánh sáng, quanh người nữ thi toả khói đen, nữ thi cũng kêu gào thảm thiết.
Khoảng ba giờ sau, nữ thi không còn bốc khói đen nữa, đã ngã xuống bất tỉnh.
Chu Chu thu ánh sáng lại rồi đi tìm Đỉnh Nhi và Khả Nhi.
Ngô Bình đi đến bên cạnh nữ thi để quan sát. Anh nhận thấy đối phương không còn là nữ thi nữa, yêu khí và thi khí trên người đều biến mất, trở thành người sống. Nhờ có sự tôi luyện của yêu khí và thi khí, thể chất của cô gái này cực kỳ mạnh, ít nhất phải đạt đến trình độ thái cổ chân nhân đời thứ ba.
Anh vỗ nhẹ lên người cô gái. Đối phương dần tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp mở bừng ra, sau đó từ từ ngồi dậy. Cô gái sở hữu dung mạo đẹp tuyệt trần, đôi mắt linh động, nhưng ý thức lại trống rỗng.
Nhìn Ngô Bình, cô gái ấy hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình hỏi ngược: “Cô biết cô là ai không?”
Gương mặt thanh tú của cô gái vô cùng hoang mang: “Tôi không nhớ được gì cả”.
Ngô Bình bảo: “Không nhớ cũng tốt. Cô là Ngô Chân Chân, người hầu bên cạnh tôi, sau này hãy gọi tôi là cậu chủ”.
Cô gái ấy lặp lại: “Tôi tên Ngô Chân Chân, anh là cậu chủ”.
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Chân Chân hỏi: “Thế cậu chủ tên là gì ạ?”
Ngô Bình nói: “Lý Huyền Bình”.
Ngô Chân Chân khẽ gật đầu: “Cậu chủ Huyền Bình”.
Ngô Bình gọi Chu Thanh Nghiên vào: “Thanh Nghiên, em dạy cho cô ấy về quy tắc nhé, tiện thể hiểu thêm về thế giới này”.
Chu Thanh Nghiên đáp lời: “Vâng. Huyền Bình à, cô gái này có lai lịch thế nào vậy?”
Ngô Bình nói: “Người mệnh khổ, trước đây là yêu, vừa biến thành người”.
Chu Thanh Nghiên kéo tay Ngô Chân Chân: “Chân Chân, tôi là Chu Thanh Nghiên, cô đi theo tôi nhé”.
Sau khi sắp xếp cho Ngô Chân Chân, Ngô Bình ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, hôm sau đưa Chu Chu đến Thánh Khư.
Anh từng đến Thánh Khư và biết nơi này có Thập Thánh điện. Thập Thánh điện có tượng của mười vị Thánh, cùng trấn áp một con quái vật hình người. Con quái vật đó không sợ đao thương, không sợ bùa chú, không sợ thần thông pháp thuật, không sợ trận pháp đạo thuật, có năng lực cực mạnh.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đến trước Thập Thánh điện. Cửa điện đóng chặt, trước cửa có hai pho tượng kiếm sĩ tay cầm trường kiếm, bắt tréo chặn ở lối vào, như để cảnh báo mọi người không được vào đại điện.
Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, phát hiện một sinh vật hình người đang cuộn mình trên một bệ ngọc hình bát giác ở giữa đại điện. Xung quanh nó là mười bức tượng toả ra Thánh uy. Thánh uy áp chế sinh linh này, khiến nó vô cùng cáu bẳn và khó chịu. Trên cổ và tứ chi của sinh linh đều buộc xích màu bạc. Có ba nghìn sợi dây vàng xuyên qua cơ thể nó, sợi nào cũng trói vào xương hoặc nội tạng, mỗi lần cử động sẽ đau đớn cực kỳ.
“Không ngờ là mười Đại Thánh!”, Ngô Bình kinh ngạc. Sinh linh này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Anh nghiến răng, bảo Chu Chu chờ ở ngoài cửa, sau đó đẩy mạnh cửa vào.
Vào giây phút cửa mở ra, một lớp Thánh quang chặn trước người anh. Ngô Bình chạm tay vào Thánh quang, Thánh quang không có thay đổi gì, thế là cả người anh đều bước vào trong.
Trên bệ ngọc bát giác, sinh linh kia vốn đang nhắm mắt, lúc này bỗng chầm chậm mở ra, đôi mặt tím đen sắc lạnh nhìn chòng chọc vào Ngô Bình như thể quan sát con mồi.
Ngô Bình hít một hơi sâu rồi sải bước về phía sinh linh hình người ấy. Khi đến gần, anh thấy sinh linh khá giống con người, ngoại trừ việc toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy màu đen sẫm có ma văn. Móng tay của nó rất bén nhọn, tóc màu đỏ như máu, rất ngắn, sắc như kim thép.
“Ầm!”
Quái vật đột nhiên động đậy. Phía sau nó có một cái đuôi dài hơn một mét, vừa quẫy một cái đã phóng sát quang về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không nhúc nhích, sát quang đánh vào cơ thể chỉ khiến anh cảm thấy hơi đau chứ không bị thương.
Trước kia, những người bước vào Thập Thánh điện đều bị nó giết theo cách này. Nhìn thấy Ngô Bình không sao, quái vật liền gầm gừ một tiếng.
Ngô Bình cất lời: “Ngươi bị trói toàn thân, chỉ có đuôi là cử động được. Có lẽ sẽ không khó để thu phục ngươi”.
Quái vật phát ra tiếng người: “Ranh con ngông cuồng, lại gần thêm chút nữa đi, ta sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”
Ngô Bình cười khẩy: “Ta mà sợ ngươi sao?”. Dứt lời, anh vòng đến chỗ mà đuôi quái vật có thể với tới. Đuôi của quái vật dài một mét rưỡi, ở phần chóp có gai độc. Lúc này, nó quẫy đuôi một cái, tiếng rít chói tai vang lên, nhắm thẳng vào cổ Ngô Bình.
“Soạt!”
Ngô Bình chẳng buồn ngẩng đầu, chộp lấy chóp đuôi của nó rồi bẻ thật mạnh.
“Rắc!”
Xương đuôi của quái vật bị anh dùng lực bẻ gãy. Quái vật gào thét thảm thương, muốn thu đuôi về nhưng lại Ngô Bình kéo chặt, không động đậy nổi.
Ngô Bình nói: “Mười vị Đại Thánh trấn áp cộng với việc bị xích toàn thân, ngươi còn chẳng sử dụng được một phần mười sức mạnh của mình, thế mà vẫn dám kiêu ngạo trước mặt ta. Ai cho ngươi dũng khí ấy vậy?”
Dứt lời, anh nhảy lên người quái vật, cưỡi lấy nó, nắm đấm giáng xuống như mưa.
“Ầm ầm ầm!”
Sau khi đánh quái vật một trận, Ngô Bình gọi Chu Chu vào: “Chu Chu, thanh tẩy nó!”
Quái vật điên cuồng giãy giụa. Nhưng đúng như lời Ngô Bình, nó có năng lực rất mạnh, nhưng lại bị Thánh uy áp chế, có sức mà không dùng được, chỉ biết giương mắt để Ngô Bình bắt nạt mình mà thôi.
Bàn tay bé nhỏ của Chu Chu áp lên trán quái vật, một luồng sức mạnh thần thánh rót vào cơ thể nó. Con quái vật lập tức kêu gào, miệng phun ra khói đen như mực, kéo dài hơn hai giờ mới kết thúc.
Cuối cùng, quái vật không phun khói đen nữa, nằm bất động trên bệ ngọc bát giác như thể đã chết rồi.
Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được Thánh uy của mười bức tượng đã biến mất. Sợi dây vàng và xiềng xích trên người quái vật cũng tự động đứt ra. Anh không cảm nhận được ma khí yêu khí trong cơ thể quái vật, chúng cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.
Cùng lúc ấy, dáng hình của quái vật cũng thay đổi. Vảy trên người biến mất, đôi mắt trở lại như bình thường, màu tóc cũng đổi khác. Không lâu sau, quái vật biến thành hình dáng một chàng trai loài người.
Chàng trai này trông chỉ độ đôi mươi, vô cùng khoẻ mạnh tuấn tú. Được châm vài mũi kim, chàng trai ấy đột nhiên tỉnh dậy, vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Cậu đã giải thoát giúp tôi sao?”
Lòng Ngô Bình thoáng động: “Tôi đã hoá giải ma khí của cơ thể anh. Anh là ai? Vì sao lại bị mười vị Đại Thánh hợp sức trấn áp?”
Chàng trai lặng im một hồi mới đáp: “Tôi là con rể của Viêm Đế, tên Xích Tùng Tử, vì theo đuổi ý nghĩa tiên đạo nên tẩu hoả nhập ma, bị mười Đại Thánh trấn áp ở đây để tiêu trừ ma niệm. Hôm nay nếu không nhờ cậu ra tay cứu giúp, e rằng tôi sẽ không bao giờ giải thoát được”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc. Anh thường nhìn thấy cái tên Xích Tùng Tử trong sách cổ, không ngờ người này còn là con rể của Viêm Đế!
Anh cất lời: “Thưa tiền bối, tôi là Lý Huyền Bình, cũng là tu sĩ tiên đạo”.
Xích Tùng Tử gật đầu: “Tôi cảm nhận được lực sinh mệnh lớn mạnh của cậu”.
Lặng im vài giây, Xích Tùng Tử nói: “Tôi sắp đột phá rồi. Ân tình của cậu, sau này tôi sẽ báo đáp”.
Ngô Bình vội hỏi: “Xin hỏi tiền bối Xích Tùng Tử đang có tu vi gì?”
Xích Tùng Tử đáp: “Tu hành của tôi là sự kết hợp của nhân đạo và tiên đạo, chắc hẳn khác với cậu”.
Ngô Bình nói: “Tôi cảm thấy năng lực của tiền bối ít nhất phải là cấp một Đạo Tôn”.
Xích Tùng Tử trả lời: “Thế hệ chúng tôi khi tu hành chỉ mong cầu thực lực vững mạnh, không quan trọng chuyện cảnh giới cao thấp”.
Nói đến đây, Xích Tùng Tử bèn chỉ vào giữa lông mày Ngô Bình, truyền thụ một ít kinh nghiệm tu luyện cho anh.
Nhận được nhiều lợi ích, Ngô Bình mừng rỡ khôn xiết, vội vàng cúi người trước Xích Tùng Tử: “Cảm ơn tiền bối”.
Chương 1667: Mở Linh Đài ở Thái Sơ
Xích Tùng Tử khẽ gật đầu: “Cậu trai trẻ, sau này chúng ta có duyên gặp lại”. Dứt lời, Xích Tùng Tử biến mất ngay tại chỗ.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Thủ pháp tu luyện của Xích Tùng Tử thật huyền diệu, chẳng trách năng lực lại vượt xa mình như thế”.
Lúc này, Ngô Bình ngồi trên bệ bát giác, khí tức của mười vị Thánh lại xuất hiện, tựa như gió xuân vậy, giúp anh thoải mái vô cùng.
Được Xích Tùng Tử truyền thụ kinh nghiệm tu hành, có được truyền thừa tiên đạo và Đại Đạo của những kẻ mạnh kỷ nguyên đã vô tình giúp Ngô Bình đặt nửa chân vào cảnh giới của “Thánh nhân”.
Anh ngồi khoanh chân, tiến vào thiền định, bắt đầu lĩnh ngộ Đạo của mình. Sau ba ngày lĩnh ngộ, Ngô Bình mở mắt ra, khí tức đã khác hẳn lúc trước. Bây giờ anh đã đạt đến cảnh giới của Bán Thánh, nảy sinh hạt giống Đại Đạo. Khi thời cơ thích hợp, hạt giống Đại Đạo sẽ bén rễ nảy mầm, phát triển thành cây cao chót vót!
Rồi anh đứng dậy, cúi lạy mười pho tượng Đại Thánh, rời khỏi Thập Thánh điện.
Chu Chu đang chơi ở gần đó. Thấy Ngô Bình bước ra, cô bé cười nói: “Anh ơi, em đói lắm rồi, bây giờ về chưa ạ?”
Ngô Bình cười bảo: “Được. Về nhà, anh sẽ nấu món ngon cho em”.
Cả hai về đến nhà, anh đích thân xuống bếp, làm một bàn thức ăn ngon cho Chu Chu.
Ngô Bình ở nhà chăm trẻ, hoá thân Trương Quân thì đang mở thế giới Linh Đài.
Dưới sự chỉ điểm của chủng tiên số bảy, pháp thân của anh đã lao vào một thế giới duy độ cao nào đó, đi vào trong Thái Sơ.
Bản tôn trở thành Bán Thánh, tiến đến cảnh giới Đoạt Thiên, Trương Quân cuối cùng cũng có đủ điều kiện để mở Linh Đài ở Thái Sơn. Một tiếng động lớn vang lên tựa như khai thiên lập địa, một thế giới Linh Đài khổng lồ đã sinh ra. Thế giới Linh Đài này thật ra có nương nhờ vào hiện thực. Chỗ dựa của nó là động thiên khổng lồ của Trương Quân. Linh Đài chính là hình chiếu của động thiên ở Thái Sơ.
Sau khi mở Linh Đài, trong thế giới Linh Đài của Trương Quân đã xuất hiện vô số vòng xoáy năng lượng. Đủ loại năng lượng duy độ cao không ngừng rót vào đó, truyền thẳng đến động thiên rồi tiến vào cơ thể Trương Quân và tôi luyện thể xác anh ta.
Cứ như thế, dưới sự chỉ dẫn của chủng tiên, Trương Quân đã thành công mở ra thế giới Linh Đài. Mở Linh Đài là một quá trình rất phức tạp. Mọi thứ ở Linh Đài đều cần anh ta đích thân xây dựng.
Vào giây phút Trương Quân mở Linh Đài, bản tôn cũng cảm nhận được, trong động thiên xuất hiện rất nhiều vòng xoáy năng lượng, các loại sức mạnh từ Linh Đài truyền đến cũng đang tôi luyện cơ thể và Dương thần của Ngô Bình.
Sức mạnh Linh Đài tiến vào động thiên, Ngô Bình cảm giác năng lực đang tăng vọt. Có điều bây giờ anh đang cùng Đỉnh Nhi, Khả Nhi chơi đùa dưới nước, nên không đi tu luyện.
Khi hai đứa trẻ vui chơi chán rồi, anh mới tìm Đường Tử Di và thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi đã mở ra thế giới Linh Đài trong Thái Sơ. Tôi hy vọng Linh Đài của hai người có thể nối liền với Linh Đài Thái Sơ của tôi, cùng xây dựng thành đại thế giới Linh Đài”.
Tiên Giới được hình thành nhờ vô số Linh Đài của Thiên Tiên nối lại với nhau nên mới có quy mô như ngày nay.
Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Dĩ nhiên là tôi đồng ý. Nhưng Linh Đài của Tử Di đã mở rồi, quá trình sẽ hơi khó khăn”.
Ngô Bình cười bảo: “Tử Di uống đan dược trở thành Đại Đạo Quân, nên Linh Đài vẫn chưa chính thức mở ra. Chỉ cần được tôi hướng dẫn, cô ấy sẽ có thể chính thức mở ra Linh Đài ở Thái Sơ”.
Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Được! Tử Di sẽ đi trước, chờ tôi mở Linh Đài rồi sẽ đến mở ở Thái Sơ”.
Sau đó, Ngô Bình hướng dẫn Đường Tử Di mở Linh Đài ở Thái Sơ. Một mặt của Linh Đài Thái Sơ đột nhiên xuất hiện thêm một khoảng thời không, chính là thế giới Linh Đài của Đường Tử Di. Đường Tử Di có tu vi Đại Đạo Quân, thế giới Linh Đài của cô ấy còn to hơn của Ngô Bình. Có điều Linh Đài của Ngô Bình là thế giới Linh Đài cốt lõi, còn cô ấy là bổ trợ, đảm nhận vị trí thứ yếu.
Đường Tử Di cảm giác được vô số loại năng lượng thần kỳ đang rót vào trong Linh Đài của mình, bắt đầu tôi luyện cơ thể và thần hồn, giúp cô ấy có thu hoạch cực lớn.
Lúc này, Đường Tử Di đã xuất hiện trong thế giới Linh Đài của Ngô Bình, cảm thấy môi trường nơi này cực kỳ thích hợp để tu luyện. Ở đây, cô ấy rất thoải mái, bèn bảo: “Huyền Bình à, đây có lẽ chính là tính cần thiết của sự tồn tại thế giới Linh Đài”.
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Thiên Tiên là một hình thái sinh mệnh khác. Trong thế giới Linh Đài, Thiên Tiên sẽ sống tự tại hơn”.
Đường Tử Di hỏi: “Huyền Bình này, đây là Linh Đài do hoá thân của anh mở ra, anh có cần mở lại hay không?”
Ngô Bình trả lời: “Tất nhiên là có, nhưng cũng chỉ là sự mở rộng dựa trên nền móng của thế giới Linh Đài này mà thôi”.
Sau khi mở Linh Đài, Đường Tử Di ở lại đây tu luyện. Ngô Bình lại đến thành Thương Đế để hoàn thành nhiệm vụ lớn thứ ba.
Anh còn thiếu hai nhiệm vụ nếu muốn làm Hoàng đế, ngoại trừ nhiệm vụ lớn thứ ba, còn có một nhiệm vụ cuối cùng. Nhiệm vụ lớn thứ ba là tiến vào một không gian bí ẩn nào đó và giết một kẻ mạnh. Về việc kẻ mạnh này có lai lịch ra sao, Ngô Bình cũng không rõ.
Trở lại phủ Hoàng tử, Kỷ Nhược Phi và Linh Hy ra đón anh. Những ngày vừa qua, hai cô gái này đã cùng nhau cai quản.
“Huyền Bình, mấy ngày qua vừa xảy ra chút chuyện”, Linh Hy nói với vẻ nghiêm túc.
Ngô Bình rất điềm tĩnh: “Chuyện gì?”
Linh Hy đáp: “Trong bốn vương tộc lớn, có hai vương tộc đột nhiên nhờ cậy thế lực bán thần. Trong mười quý tộc lớn cũng có bốn nhà đã nương nhờ bán thần”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đám rác rưởi này, cuối cùng cũng lộ diện rồi”.
Linh Hy hỏi: “Huyền Bình, chúng ta phải ứng phó thế nào đây?”
Ngô Bình đáp: “Đại lục Côn Luân chắc hẳn có một vị quan sát toàn cục, tôi sẽ tìm ra vị này”.
Linh Hy gật đầu: “Có lẽ có một vị Thần tộc như vậy, năng lực nhất định rất mạnh, không dễ đối phó”.
Ngô Bình nói: “Đi hoàn thành nhiệm vụ lớn thứ ba trước đã, sau đó tôi sẽ đích thân xử lý chuyện này”.
Chẳng bao lâu sau, các vị Hoàng lão đã đến. Dưới sự chứng kiến của họ, Ngô Bình đến trước một cánh cổng màu trắng bạc, cổng được xây ở lưng chừng một quả núi nhỏ.
Ân Chính Minh cất lời: “Điện hạ, lưng chừng núi có một không gian bí ẩn, kẻ mạnh bên trong vô cùng nguy hiểm, xin ngài hãy cẩn thận”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Đi đây”. Ngay cả Xích Tùng Tử mà anh còn đánh được, còn dễ dàng chiến thắng thi yêu, có kẻ mạnh nào đáng sợ hơn bọn họ kia chứ?
Tiến vào cổng, anh đột nhiên rơi xuống. Anh cảm thấy mình rơi cả chục nghìn mét rồi đột ngột lơ lửng giữa không trung, chậm rãi đáp xuống.
Đây là một không gian tối tăm, ánh sáng vô cùng mờ mịt, xung quanh tràn ngập tà khí.
Ngô Bình nheo mắt lại, nhìn thấy một cái bóng đen áp sát mặt đất, đang lao đến gần mình như tia chớp.
“Ầm!”
Anh giẫm chân xuống đất, bỗng nghe thấy một tiếng rít gào, bóng đen nọ đột nhiên phồng to ra, biến thành một con rắn khổng lồ. Trong nháy mắt, nó đã quấn quanh người Ngô Bình rồi siết thật chặt.
Ngô Bình lạnh lùng hừ mũi, dùng hai cánh tay hất con rắn ra, đồng thời đấm mạnh vào đầu nó.
Rắn lại gào lên thảm thiết. Nó tiếp đất thật nhanh, biến thành một sinh vật hình người cường tráng, có ba đầu sáu tay. Sinh vật hình người này có trình độ võ học cực kỳ cao, trong chớp mắt đã tung ra vài trăm cú đấm, đánh đến mức khiến Ngô Bình phải lùi lại mấy bước liền.
Mắt anh sáng lên, vừa quan sát con quái vật này vừa hỏi: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”
Quái vật có ba cái đầu, một mặt cười, một mặt khóc, một mặt tức giận. Ba gương mặt này có thể tung ra những đòn tấn công với các đặc điểm khác nhau, tựa như ba cao thủ ra tay cùng lúc.
Đôi bên giao đấu hơn trăm chiêu. Sáu cánh tay của nó đột nhiên duỗi ra, hai cánh tay chộp lấy hai tay của Ngô Bình, hai cánh tay giữ chắc hai chân anh. Hai tay còn lại cầm hai món thần binh, một cái đâm vào ngực Ngô Bình, cái còn lại chặt đầu anh.
Ngô Bình cười khẩy, với một cú xoay người, bốn cánh tay của con quái vật ba đầu kia bị anh vặn xoắn, đồng thời khiến mọi đòn tấn công của nó trượt mục tiêu.
“Ầm!”
Anh đấm mạnh vào mặt khóc của quái vật, đánh vỡ đầu nó.
Quái vật hét lên, thân hình lại thay đổi, biến thành hình dáng một con người bình thường, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình.
Chương 1668: Đại ma vương Âm Cửu Chúc
Ngô Bình thu thế, trầm giọng hỏi: “Ngươi là Thần tộc?”
Đứng trước mặt anh lúc này là hình dáng của một cậu trai. Có điều trên đỉnh đầu đối phương có mọc sừng đen, đôi mắt cũng không giống của loài người.
Cậu trai cười quái dị: “Thần tộc gì chứ, ta là Đại ma vương Âm Cửu Chúc!”
Ngô Bình hỏi: “Đại ma vương? Ngươi là Ma tộc?”
Cậu trai đáp: “Đúng vậy!”
Ngô Bình hỏi: “Ngươi từng là con người, ta nói có đúng không?”
Âm Cửu Chúc cười khẩy: “Thế thì đã sao? Ngươi thú vị đấy, không ngờ lại đánh bại được ta. Ngươi là ai? Sư tôn của ngươi là kẻ nào?”
Ngô Bình đáp: “Ta là Nhân Hoàng Lý Huyền Bình!”
Âm Cửu Chúc bảo: “Nhân Hoàng chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Ngươi vẫn còn thân phận khác!”
Ngô Bình nói: “Ngươi không cần phải biết quá nhiều. Âm Cửu Chúc, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ở đây?”
Âm Cửu Chúc hừ giọng: “Ngươi nghĩ ta muốn ở đây à? Nếu không vì Thành Đường thì ta đã chẳng biến thành hình dạng như bây giờ!”
Ngô Bình giật mình: “Thành Đường là Thương Tổ Thiên Ất đúng không?”
“Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?”, Âm Cửu Chúc lạnh giọng: “Ngày xưa, vì phá bỏ cổ chai, Thành Đường đã mất ba trăm năm để tìm ra công pháp tu luyện ma đạo. Hắn không dám tự mình tu luyện nên mới nhờ tu sĩ khi đó tu luyện. Kết quả, tu sĩ tu luyện ma công không chỉ hoá ma mà còn nổ tung rồi chết, rất ít người có thể sống sót”.
“Ta khá may mắn, trải qua bao lần tu luyện mà vẫn kiên trì đến cuối cùng. Nhưng tu luyện về lâu về dài, năng lực của ta ngày càng mạnh lên, sau cùng, ngay cả Thành Đường cũng dần dần không còn khống chế được ta. Khi ấy ta đã luyện thành ma công, nên âm thầm thi triển ma công vạn hoá, biến toàn bộ vong hồn đã chết do tu luyện ma công trở thành tà ma!”
Ngô Bình phẫn nộ: “Hoá ra ngươi chính là kẻ đầu têu! Tà ma đều do ngươi tạo ra!”
Âm Cửu Chúc cười khẩy: “Do ta tạo ra ư? Bọn chúng đều là vong hồn chết oan, còn kẻ đầu sỏ chính là Thành Đường!”
Ngô Bình hỏi: “Sau đó thì sao?”
Âm Cửu Chúc đáp: “Sau đó tà ma lan tràn, chỉ trong vài tháng, hàng chục tỷ tà ma đã xuất hiện ở Đại Thương. Cuối cùng Thành Đường không còn cách nào khác, phải trả một cái giá rất lớn, phong ấn toàn bộ tà ma vào trong một thời không. Còn ta cũng bị hắn trấn áp ở nơi quỷ quái này”.
Ngô Bình nói: “Chắc hẳn ngươi vẫn chưa biết chuyện ở bên ngoài nhỉ?”
“Biết chuyện gì?”, Âm Cửu Chúc hỏi.
Ngô Bình đáp: “Đại Thương đã diệt vong từ lâu, bây giờ là thời đại mới”.
Âm Cửu Chúc im lặng trong giây lát: “Đại Thương không còn ư? Thật đáng tiếc, ta không thể trả thù nữa!”
Ngô Bình nói: “Tà ma truyền độc đến ngày nay, tuy chúng bị phong ấn trong thời không, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một ít thoát ra, tấn công Nhân tộc”.
Âm Cửu Chúc hừ giọng: “Tà ma đã tồn tại từ thời Tiên quốc, ta chỉ tạo ra nhiều nhất mà thôi”.
Ngô Bình bảo: “Bất luận thế nào, chuyện tà ma cũng do ngươi mà ra!”
Âm Cửu Chúc cười quái dị: “Do ta mà ra thì đã sao?”
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Ngươi là nhiệm vụ lớn thứ ba của ta. Ta phải giết chết ngươi!”
Âm Cửu Chúc cười lạnh lùng: “Ngươi cảm thấy ngươi giết được ta sao?”
Ngô Bình đáp: “Đúng là rất khó. Nếu ngươi dễ dàng bị giết chết đến thế, Đại Thương đã chẳng giữ ngươi lại đến tận bây giờ”.
Âm Cửu Chúc bảo: “Ngươi hiểu được là tốt! Ở đây có một đại trận trấn áp, nếu không thì thực lực của ta còn mạnh hơn bây giờ gấp trăm lần! Trước mặt ta, ngươi sẽ nhỏ bé như loài giun dế, không đáng nhắc đến!”
Ngô Bình nói: “Ngươi cứ việc khoác lác đi, ta vẫn sẽ giết ngươi thôi!”
Lời vừa dứt, Ngô Bình đã lấy lò quẻ ra, mở nắp lò rồi tóm lấy Âm Cửu Chúc.
Âm Cửu Chúc thoắt cái đã tránh đi, nhưng vừa xuất hiện ở nơi khác thì Ngô Bình đã xuất hiện ở ngay sau lưng. Ngô Bình túm cổ Âm Cửu Chúc rồi ném mạnh vào lò quẻ.
Rơi vào lò quẻ, Âm Cửu Chúc cười nhạo: “‘Sao hả, muốn luyện ta bằng cái lò vớ vẩn này?”
Ngô Bình đáp nhẹ: “Đúng thế. Cái lò vớ vẩn này tên là lò quẻ, vừa khéo, ta cũng tinh thông ý nghĩa Quẻ”.
Nói xong, lò quẻ bắt đầu chạy. Anh dùng sức vận hành, lò quẻ liền phát ra tiên quang. Ở bên trong, Âm Cửu Chúc cảm thấy không ổn, bèn giận dữ quát: “Ngươi to gan lắm!”
Ngô Bình đáp trả: “Đương nhiên là ta rất to gan, nếu không thì làm sao luyện chết ngươi?”
Anh vừa vận hành lò quẻ vừa dung hợp Đại Đạo của kẻ mạnh kỷ nguyên vào quẻ, từ đó tăng cường uy lực của lò quẻ.
Dần dần, Âm Cửu Chúc bắt đầu la hét thảm thương, vừa hoảng sợ vừa tức giận, cuối cùng thì lớn tiếng chửi bới. Âm Cửu Chúc càng mắng chửi, lửa lò của Ngô Bình càng cháy lớn.
Cháy được một ngày, Âm Cửu Chúc đã trở nên yếu ớt: “Tha cho ta một lần, ta sẽ cho ngươi lợi ích”.
Ngô Bình hỏi: “Lợi ích gì, có giá trị hơn đan dược được luyện từ ngươi không?”
Âm Cửu Chúc phẫn nộ: “Ngươi muốn luyện ta thành đan dược?”
Ngô Bình nói: “Ừ, đúng vậy”.
Cuối cùng Âm Cửu Chúc cũng thấy sợ hãi: “Ngươi không thể giết ta! Ta có thân xác bất tử!”
Ngô Bình đáp trả: “Thân xác bất tử thì hay ho lắm sao, ta còn bất tử vĩnh viễn đấy”.
Âm Cửu Chúc bảo: “Ta có thể truyền công pháp ma đạo cho ngươi”.
Ngô Bình nói: “Ta có công pháp hoàn chỉnh của Tiên tộc, giá trị hơn công pháp ma đạo của ngươi nhiều”.
Âm Cửu Chúc vẫn không từ bỏ: “Ta có thể giúp ngươi tăng tu vi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi còn chẳng đánh thắng ta, làm sao tăng tu vi giúp ta kia chứ?”
Âm Cửu Chúc bảo: “Không, năng lực thật sự của ta vượt xa bây giờ!”
Ngô Bình nói: “Cảm ơn nhé, nhưng ta không cần”.
Lúc này, ngọn lửa trong lò quẻ cháy lớn hơn. Ma khí trên người Âm Cửu Chúc đã bị loại bỏ, anh bắt đầu cho thêm các loại dược liệu vào lò. Anh thật sự muốn luyện Âm Cửu Chúc thành đan dược. Công dụng của loại đan dược này tương tự Đạo Quân Đan, có thể trực tiếp nâng cao tu vi của một người.
Dĩ nhiên, nếu không có năng lực và căn cốt mạnh thì sẽ không thể chịu được dược lực khủng khiếp của nó.
Ý thức dần dần mơ hồ, Âm Cửu Chúc cất tiếng: “Sau khi ta chết, sẽ không còn ai khống chế tà ma trong thiên hạ!”
Ngô Bình cũng biết mọi tà ma đều chịu sự khống chế của Âm Cửu Chúc. Anh đáp: “Sau khi ngươi chết, tà ma cũng không còn là mối đe doạ nữa. Rồi sẽ có một ngày, ta tiêu diệt toàn bộ tà ma”.
Âm Cửu Chúc nói: “Thứ khốn khiếp ác độc, ta sẽ không tha cho ngươi…”
Nói xong câu cuối cùng, giọng của Âm Cửu Chúc đã hoàn toàn biến mất. Ngô Bình tiếp tục luyện đan.
Vài giờ sau, lò đan mở ra, đan dược mà Ngô Bình đã luyện chế từ vô số dược liệu cực phẩm đã ra lò. Nó to bằng nắm tay, màu xanh lam, bên trên có bùa kỳ lạ, ẩn chứa năng lượng cực mạnh.
Anh lẩm bẩm: “Đan này, tên là Thần Ma Đan vậy!”
Khi luyện chế đan này, anh đã thêm vào huyết dịch của Thần Hoàng, cái tên Thần Ma Đan khá phù hợp.
Âm Cửu Chúc đã chết, đại trận trấn áp ở nơi này không còn mục tiêu. Sau đó thời không sụp đổ, một bức tranh dài mấy trăm mét bay ra, được Ngô Bình đón lấy.
Anh xem thử, thấy tranh vẽ một đại trận. Đôi mắt sáng rực lên, anh biết bức tranh này chính là đại trận tuyệt thế đã trấn áp Âm Cửu Chúc!
Cất lò quẻ và bức tranh vào, anh ra khỏi không gian này.
Khi anh xuất hiện ở ngoài cánh cổng, các Hoàng lão đều thở phào. Hoàng tử quả nhiên không làm họ thất vọng!
Thất Hoàng lão vội nói: “Chúc mừng Điện hạ, chúc mừng Điện hạ!”
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Tôi đã ở trong đó hơn một ngày, ngoài này có xảy ra chuyện gì không?”
Linh Hy đáp: “Họ Sách, một trong bốn vương tộc lớn, đã chính thức phản bội Hoàng tộc. Với sự giúp đỡ từ đan dược mà Thần tộc ban cho, họ đã sản sinh ra mười bán thần trong một đêm!”
Nghe xong, Ngô Bình cười khẩy: “Bán thần thì có gì ghê gớm, để tôi đi gặp họ!”
Chương 1669: Trở thành Thánh
Thất Hoàng lão nói: “Điện hạ, những kẻ phản bội này không đáng lo, hiện tại Điện hạ vẫn nên sớm ngày hoàn thành kiểm tra chung cực, nhanh chóng lên ngôi xưng Đế. Đến lúc ấy, ngài đã trở thành Đế, thiên hạ nào dám trái lệnh của ngài?”
Đám người Tam Hoàng lão cũng thi nhau khuyên giải, cho rằng anh nên xưng Đế trước.
Ngô Bình gật đầu: “Ta đang muốn bàn bạc với mọi người đây. Tuy chúng ta là hoàng tộc của Đại Thương, nhưng Đại Thương đã diệt vong từ lâu. Đế quốc mới thành lập, ta muốn dùng quốc hiệu mới, mọi người cảm thấy thế nào?”
Tất cả đồng loạt thưa vâng. Thật ra họ cảm thấy quốc hiệu mới sẽ phù hợp hơn, dù sao Đại Thương cũng đã không còn tồn tại lâu rồi, dùng tên này không may mắn. Cái họ cần chỉ là thân phận hoàng tộc. Nếu Ngô Bình trở thành vua mới thì bọn họ vẫn sẽ là hoàng tộc.
Ngô Bình nói: “Vậy tên nước sẽ là Thiên Võ nhé”.
“Thiên Võ” là chữ do anh bói ra từ ý nghĩa của quẻ, mang vận khí lớn nhất, dùng nó làm tên nước là thích hợp nhất. Đồng thời, đây cũng là cách để anh kỷ niệm tiên điện Thiên Võ.
Các quan thần nghe xong đều đồng ý.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát rồi chính thức tiến hành kiểm tra chung cực. Kiểm tra chung cực là kiểm tra cuối cùng dành cho Hoàng tử sau ba bài kiểm tra lớn, vì vậy nó còn được gọi kiểm tra Đế!
Kể từ khi Đại Thương thành lập, chưa từng có ai hoàn thành kiểm tra Đế. Dù sao thì người muốn tham gia kiểm tra Đế đều phải hoàn thành ba bài kiểm tra lớn trước. Ba bài kiểm tra lớn quá khó, không ai có thể thành công, mà kiểm tra Đế là khó nhất, còn khó đến mức nào thì Ngô Bình vẫn chưa biết.
Lối vào kiểm tra chung cực nằm trong một đại điện bí ẩn, trước khi vào đại điện, các vị Hoàng lão lấy chìa khoá ra, lần lượt mở cửa.
Chìa khoá này được truyền từ đời này sang đời khác trong đại hoàng tộc, là tín vật của trưởng tộc và được bảo quản cẩn thận. Trong thời gian này từng có hoàng tộc diệt vong, người mới lấy được chìa khoá sẽ lập tức được các hoàng tộc khác công nhận, từ đó trở thành hoàng tộc mới, thay thế địa vị của hoàng tộc trước đó.
Sau khi mở cửa ra, là một đại điện thần bí.
Trong đại điện, mây mù giăng kín, có một chiếc cầu thang bạch ngọc lơ lửng giữa không trung, đoạn sau của cầu thang ẩn hiện trong sương khói, không ai biết nó dẫn đến đâu.
Linh Hy hỏi: “Các vị Hoàng lão có biết cầu thang này dẫn đến nơi nào không?”
Các Hoàng lão lắc đầu, không một ai biết.
Ngô Bình cảm thấy rất lạ, bèn bảo: “Kiểm tra chung cực này có từ đâu vậy, ta cảm thấy nó không giống phong cách của Đại Thương.
Vị Hoàng lão lớn tuổi nhất, Đại Hoàng lão, cất tiếng trả lời.
“Điện hạ, tôi từng đọc qua một số ghi chép của tổ tiên. Kiểm tra chung cực này do ba vị Thánh Hoàng hợp sức cướp từ tay Thần tộc, nhưng cụ thể ra sao thì lão thần không rõ”.
Ngô Bình đáp: “Đồ do ba vị Thánh Hoàng cướp được à? Thế thì ta phải vào đó tìm hiểu!”
Dứt lời, anh đặt chân lên cầu thang rồi bước từng bước một.
Cầu thang ngọc này hình như không có gì đặc biệt, anh bước một mạch mấy chục bước, người cũng chìm trong mây mù.
Khi bước được một trăm bậc, anh bỗng thấy cõi lòng sáng suốt vô cùng, những đạo lý mà trước đó nghĩ mãi không thông, nay đã dễ dàng hiểu thấu. Càng bước lên cao, cảm giác này càng rõ rệt.
Đi đến ba trăm bậc, bước chân của anh chậm hơn, hạt giống Đại Đạo bắt đầu nảy mầm, bước đầu phát triển thành Đạo của riêng anh. Đạo này bao la rộng khắp, phong phú đa dạng, hàm chứa trăm nghìn Đại Đạo, trên trời dưới đất, chỉ có ta là độc tôn. Tên của Đạo này là Huyền Nguyên!
Tiến thêm một bước, Đại Đạo phát triển ngày một hoàn thiện. Khi bước đến năm trăm bậc, Đại Đạo Huyền Nguyên của anh đã vô cùng hoàn hảo, Thánh huy bao phủ quanh anh. Ngô Bình đã chính thức bước vào cảnh giới của Thánh nhân!
Cảnh giới Thánh Nhân có bốn giai đoạn là Thánh Thể, Thánh Linh, Thánh Cách, Thánh Đường.
Hiện nay Ngô Bình chỉ mới bước vào giai đoạn một, Thánh Thể. Ở giai đoạn Thánh Thể, anh phải luyện được thể chất của Thánh nhân. Thật ra bước này cũng không quá khó với anh, dù sao thể chất của anh cũng đã rất mạnh rồi.
Nhưng Thánh nhân được gọi là Thánh nhân chính vì mỗi một bước của họ đều có thể đi rất xa, tiến vào vùng đất không người để khám phá. Vì thế, Thánh nhân còn được gọi là người mở đường.
Ngô Bình cũng không ngoại lệ, anh quyết định luyện ra Thánh thể mạnh nhất thiên hạ ở giai đoạn Thánh Thể này. Anh có lòng tin, bởi vì anh đã có truyền thừa của văn minh tinh thể.
Anh tiếp tục đi lên, ở đó xuất hiện một mặt phẳng, trên đó có một chiếc bàn ngọc, trên bàn đặt một quyển sách.
Ngô Bình dừng lại, mở quyển sách cổ ấy. Có rất nhiều chữ từ sách bay ra, chúng đều do các đời thánh hiền ghi lại, nội dung là kinh nghiệm tu hành và suy ngẫm về những điều chưa biết và vũ trụ.
Những chữ này hoà vào trong đôi mắt anh, trực tiếp chuyển hoá thành trí tuệ và kinh nghiệm, giúp anh tăng vọt tri thức về thế giới.
Khép sách cổ lại, anh biết mình không thể đi lên nữa, bởi chỉ khi đột phá cảnh giới Thánh, anh mới có thể đi tiếp quãng đường phía sau.
Thế là anh xoay người bước xuống. Nhưng kỳ lạ thay, anh chỉ mới tiến một bước thì đã đến bậc thang đầu tiên rồi.
Lúc này, mọi người đều trông thấy Ngô Bình trở lại. Ai cũng háo hức nhìn anh. Cuối cùng, họ đồng loạt hò reo.
“Chúng thần tham kiến Hoàng đế bệ hạ!”
Ngô Bình cảm thấy rất lạ, nhưng vừa ngoái đầu lại nhìn đã hiểu ra ngay. Bởi một mặt của cầu thang đã xuất hiện một cái ấn lớn, chính là ấn chuyển giao của Đại Thương. Nếu Ngô Bình không vượt qua kiểm tra chung cực, ấn này sẽ không xuất hiện.
Anh mỉm cười: “Chư vị không cần đa lễ”.
Kỷ Nhược Phi cười nói: “Bệ hạ, tôi và Linh Hy cùng các Hoàng lão đã thảo luận với nhau, cho rằng hôm nay là ngày thích hợp nhất để cử hành lễ đăng cơ”.
Ngô Bình ngẩn ra, hỏi lại: “Tôi đi cầu thang ngọc đã mất bao lâu vậy?”
Kỷ Nhược Phi đáp: “Bảy ngày”.
Ngô Bình sửng sốt. Anh cảm thấy chỉ khoảng một, hai giờ, không ngờ đã bảy ngày trôi qua rồi. Chắc hẳn trong bảy ngày vừa qua, những người ở đây đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi đăng cơ.
Anh gật đầu: “Được, vậy đăng cơ vào hôm nay”.
Đại sảnh phủ bụi bao năm qua đã được quét dọn sạch sẽ, hoàng cung của đế quốc Đại Thương được mở lại. Ngô Bình ngồi trên đại điện, được các quan thần cúi lạy.
Lễ đăng cơ không quá phức tạp, sau khi vái trời đất, bái tế vua Thương tiền nhiệm, được các đại hoàng tộc, vương tộc, quý tộc khấu đầu, anh chính thức trở thành đại đế Thiên Võ.
Tuy Ngô Bình chưa có kinh nghiệm cai trị đất nước, nhưng dù gì anh cũng là Thánh nhân, sở hữu trí tuệ phi phàm, nên rất biết nhìn người. Chẳng bao lâu sau, anh đã chọn được một nhóm thần có năng lực quản lý, bố trí họ vào những cương vị khác nhau.
Thậm chí, nhờ vào trí tuệ và kinh nghiệm có được ở cầu thang ngọc, anh còn soạn được sách lược trị quốc mới.
Tân vương lên ngôi, tất nhiên bận rộn luôn tay. Ngày nào Ngô Bình cũng thiết triều, xử lý nhiều công việc. May mà có Linh Hy, Kỷ Nhược Phi và Vân Tịch giúp đỡ, anh chỉ cần đưa ra quyết định về những vấn đề lớn, còn chuyện nhỏ nhặt thông thường sẽ do các đại thần quyết định.
Khi trật tự triều chính đã đi vào ổn định, anh bắt đầu phong thưởng. Đại hoàng tộc và các vương tộc, quý tộc có công giúp sức đều sẽ được sắc phong.
Sau thưởng là phạt, Ngô Bình sẽ ra tay dạy dỗ và trừng phạt những vương tộc đã quy thuận Thần tộc. Bước này vô cùng quan trọng. Nếu anh không dẹp yên được hai vương tộc phản bội thì sẽ mất uy quyền của Hoàng đế mới, không thể uy chấn thiên hạ.
Chương 1670: Gây dựng lại thân vệ
Hôm nay, Ngô Bình gọi Ân Thiên Giáp đến. Trước khi ra tay, anh phải nâng cao năng lực của hai nhóm đại nội vệ - Võ Tiên vệ và Thần Ma vệ.
Võ Tiên vệ chỉ có ba nghìn người, Thần Ma vệ chỉ có trăm người. Trong đó, năng lực của Võ Tiên vệ về cơ bản đều ở cấp độ Hư Tiên, còn có một số ở cấp Thần Tiên, số ít là kẻ mạnh cấp Chân Tiên.
Thần Ma vệ đều là những người có thiên phú phi thường được tuyển chọn. Bọn họ hoặc có sức mạnh vô hạn, hoặc có khả năng phòng vệ đáng kinh ngạc, hoặc có thiên phú nào đó cực kỳ mạnh, ví dụ như bắn cung chuẩn xác, kiếm pháp cao cường, vân vân. Xét tổng thể, Thần Ma vệ có sức chiến đấu cao hơn.
Một trăm Thần Ma vệ và ba nghìn Võ Tiên vệ quỳ làm hai nhóm, ngước nhìn vị Hoàng đế mới với tâm trạng kích động vô cùng. Thần Ma vệ bọn họ thật ra không có nhiều đất dụng võ, hôm nay cuối cùng cũng thấy lại ánh mặt trời, làm sao không kích động được?
Lúc này Ngô Bình đã hiện ra thể chất Thánh nhân của mình, Thánh huy bao phủ, khí thế ngút trời, khiến tất cả đều có cảm giác thần phục.
“Các vệ binh, muốn trở thành nội vệ của trẫm thì phải nâng cao thực lực. Sắp tới, ta sẽ giúp các khanh nâng cao năng lực và tư chất, sau đó chọn ra một số người từ các khanh, gây dựng lại hai nhóm đại thân vệ là Ẩn vệ và Thiên vệ”.
Ân Thiên Giáp nói: “Bệ hạ, những vệ binh này đều có năng lực rất mạnh, tư chất cũng khá tốt. Chỉ cần có đủ tài nguyên, họ sẽ nâng cao rất nhanh”.
Ngô Bình đáp: “Nâng cao mà ta nói, chỉ mất một ngày”.
Ân Thiên Giáp sững sờ. Một ngày ư?
Ngô Bình lấy Thần Ma Đan ra. Đây chính là đan dược mà anh luyện chế từ Âm Cửu Chúc và các loại thần dược như quả bàn đào. Có điều dược lực của nó quá mạnh, không ai trong số các thị vệ ở đây chịu được năng lượng của nó. Vì vậy, anh quyết định pha loãng Thần Ma Đan thành nước thuốc cho họ uống.
Anh sai người lấy một cái vại lớn ra, rót nước đầy vại, sau đó nghiền vụn Thần Ma Đan. Ngay lập tức, dược lực của đan hoà vào nước, mặt nước xuất hiện một lớp sương có năm màu.
Ngô Bình hỏi: “Có ai muốn thử không?”
Ân Thiên Giáp đứng dậy: “Bệ hạ, thần muốn thử!”
Ngô Bình cười nói: “Ừ, tốt lắm!”
Ân Thiên Giáp đưa tay chạm vào nước thuốc rồi cho vào miệng, cảm nhận sức mạnh của nó. Lần đầu tiên thử nên dĩ nhiên anh ta không dám uống nhiều.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh điên cuồng rót vào cơ thể anh ta, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.
Đôi mắt sáng lên, anh ta bèn dùng chén rượu để lấy một lạng rượu, sau đó uống cạn. Cứ thế, với năng lực vững mạnh của anh ta, uống liền bảy chén đã là cực hạn.
Rồi anh ta khoanh chân ngồi xuống đất, dốc sức hấp thụ dược lực.
Ngô Bình nói: “Các khanh cũng thấy rồi đấy, Ân Thiên Giáp chỉ có thể uống bảy chén nước thuốc. Hãy tự đong đo, đừng nên miễn cưỡng”.
Thế là các vệ binh của hai nhóm đại nội vệ xếp hàng để thử, bắt đầu với một chút nước, sau đó có thể uống nửa chén hoặc một phần ba chén. Số người có thể uống một chén đầy chưa đến một phần mười. Dĩ nhiên cũng có một số người sở hữu tư chất thiên phú tốt, có thể uống đến ba, bốn chén.
Chẳng bao lâu sau, tất cả đều ngồi xuống đất, luyện hoá dược lực với vẻ mặt đau đớn.
Ngô Bình cũng không rỗi rãi. Anh lấy Tứ Hoang Thần Lò ra, bắt đầu luyện chế đan dược. Sau khi thành Thánh nhân, trình độ luyện đan của anh đã thăng cấp đáng kể, có thể luyện chế đan dược cấp bất tử rồi.
Đan dược anh luyện chế đều là loại nâng cao tiềm năng, loại bỏ thiếu sót. Anh rất xem trọng những vệ binh này, phải nhanh chóng tăng cường tư chất và tu vi giúp họ.
Một giờ sau, đã có một số người bắt đầu đột phá. Họ đều là những người uống nhiều nước thuốc nhất, ít thì một chén, nhiều thì năm chén.
Hễ có người đột phá, Ngô Bình sẽ đến giúp họ, hoặc vỗ vào trán họ hoặc gõ nhẹ vào giữa hai lông mày, đối phương sẽ lập tức qua ải suôn sẻ.
Những người đột phá được Ngô Bình gọi đến một nơi riêng.
Khi trời tối, bên tay trái Ngô Bình đã có một trăm thị vệ, bên tay phải cũng có một trăm thị vệ.
Hai trăm thị vệ này là những thị vệ có tư chất tốt nhất, Ngô Bình đã cho họ uống thêm đan dược mà anh vừa luyện chế.
Anh nói với Ân Thiên Giáp: “Nhóm bên trái, bổ sung vào Ẩn vệ. Nhóm bên phải, bổ sung vào Thiên vệ”.
Thế là hai nhóm đại thân vệ đã được gây dựng lại, thiết lập Bát vệ hoàn chỉnh!
Hôm sau, Ngô Bình dẫn Bát vệ và một triệu đại quân điều từ Thất Châu, tiến thẳng đến nhà họ Sách - một trong bốn vương tộc lớn.
Họ Sách hiện đã sản sinh mười bán thần, tham vọng bành trướng cực độ, không còn xem hoàng tộc ra gì. Trước đây hoàng tộc mà nhìn thấy bán thần thì chẳng khác gì chuột gặp phải mèo. Bây giờ họ Sách đã có mười bán thần, há chẳng phải hoàng tộc sẽ sợ chết khiếp hay sao?
Lúc này, gia chủ họ Sách, Sách Thiên Khánh, đang mở đại hội gia tộc. Sách Thiên Khánh đắc ý bảo: “Các vị, hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây để bàn bạc về chuyện tấn công thành Thương Đế”.
Thành Thương Đế là nơi tập trung các hoàng tộc. Hạ được thành Thương Đế, việc họ Sách phò trợ một vị Hoàng đế mới cũng là lẽ đương nhiên, không ai dám phản đối.
Một ông lão trong tộc nói: “Trưởng tộc, chúng ta đã có mười bán thần, năng lực mạnh chưa từng có, hạ gục thành Thương Đế không phải là vấn đề. Nhưng sau khi chiếm được thành Thương Đế, chúng ta vẫn phải tìm một vị Hoàng tử để phò trợ kẻ này lên ngôi. Dĩ nhiên, kẻ này chỉ là Hoàng đế bù nhìn. Trưởng tộc mới là Hoàng đế thật sự”.
Sách Thiên Khánh cười ha ha: “Lời lão nói rất hợp ý ta. Đại quân đã sẵn sàng chưa?”
Một chàng trai cao giọng đáp: “Trưởng tộc, mười vạn đại quân của tộc chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào!”
Sách Thiên Khánh gật đầu: “Thần tộc đã cho chúng ta ba nghìn binh Bùa Thần. Tất cả binh Bùa Thần đều có thực lực của Chân Tiên, vô cùng quý giá, cần sử dụng tiết kiệm. Trận đánh lần chỉ cần dùng từ ba đến năm trăm binh là được”.
Đúng lúc này, có người vội vàng đến báo tin. Người báo tin thở hổn hển nói: “Không… không ổn rồi, đánh… đánh tới rồi!”
Sách Thiên Khánh cau mày: “Nói đầy đủ, cái gì đánh tới?”
Người báo tin hoảng hốt đáp: “Đại, đại đế Thiên Võ, dẫn binh đánh tới rồi”.
Sách Thiên Khánh kinh ngạc. Hắn cũng nhận được tin các hoàng tộc đã phò trợ vị vua mới lên ngôi, tên là đại đế Thiên Võ gì đó. Khi hay tin, hắn chẳng buồn để tâm, cho rằng hoàng tộc sợ mình nên mới tìm bừa một người làm Hoàng đế, mục đích là lôi kéo lòng dân, tập trung sức mạnh.
“Đối phương có bao nhiêu binh mã?”, hắn hỏi ngay vấn đề quan trọng nhất.
Người kia đáp: “Hàng triệu! Hơn nữa, theo tình báo, Bát vệ cũng xuất trận”.
Sắc mặt của Sách Thiên Khánh càng tệ hơn. Sách Thiên Khánh biết rõ thực lực của Bát vệ, nếu Bát vệ mà dốc toàn lực ra tay thì hắn cũng khó lòng đối phó.
Ngẫm nghĩ một lúc, Sách Thiên Khánh trầm giọng bảo: “Tập hợp đại quân, đón địch cùng ta!”
Lúc này, đại quân do Ngô Bình chỉ huy đã ở bên ngoài một toà thành tên là thành Phi Vân, một trong những thành phố chính của nhà họ Sách, cũng là cửa ải quan trọng nhất.
Đại quân của Ngô Bình đến trước thành Phi Vân, ngồi trên chiến xa. Anh không dùng pháo tiên, chiến đấu với quy mô lớn sẽ làm tổn hại nguyên khí của nước Thiên Võ. Lần này, anh quyết định sẽ giết kẻ cầm đầu trước, chém chết phản tặc bằng tốc độ nhanh nhất. Phản tặc chết rồi, những kẻ còn lại sẽ không đáng lo ngại nữa.
Chẳng bao lâu sau, cổng thành đã mở toang, mấy vạn đại quân xông ra, xếp hàng trước cổng thành. Phía trước đội quân ấy là một người đàn ông đang bay lơ lửng. Đó chính là gia chủ của họ Sách - Sách Thiên Khánh. Đứng sau Sách Thiên Khánh là mười bán thần với khí tức rất mạnh. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào vị Hoàng đế mới với ánh mắt kiêu ngạo, không hề có chút kính sợ nào.