Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1406: Tiểu Thiên kiếm giới
Chương 1406: Tiểu Thiên kiếm giới

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tôn, con biết đại thế giới Kiếm Đạo, nhưng kiếm phái Đại Hoang lại là cái gì vậy?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn giải thích: “Trên đời này có ba thế lực kiếm đạo mạnh nhất, một là đại thế giới Kiếm Đạo, hai là kiếm phái Đại Hoang. Bọn họ có một Hoang Thiên Đạo Quân, kiếm thuật mạnh hơn ta nhiều. Người này có khả năng đột phá cảnh giới Đạo Tổ. Một khi ông ta thành công thì đến cả đại thế giới Kiếm Đạo cũng sẽ phải nể mặt”.

Anh kiên định nói: “Thái Thanh Kiếm Tông của ta cũng không kém!”

Phiêu Miểu Thiên Tôn bật cười: “Đương nhiên là không kém rồi. Nhưng so với hai thế lực kia thì còn chênh lệch nhiều lắm. Vậy nên con phải cố gắng làm sư tôn nở mày nở mặt”.

Anh gật đầu thật mạnh: “Sư tôn yên tâm, sớm muộn cũng có ngày con vượt qua bọn họ!”

Phiêu Miểu Thiên Tôn nghe thấy thế mỉm cười gật gù: “Ta tin con!”

Bỗng có một nữ trưởng lão đi tới đưa cho Ngô Bình một chiếc túi không gian: “Trong này là những thứ đệ tử Thái Thanh cần dùng”.

Anh nhận lấy xem thử rồi nói lời cảm ơn.

Phiêu Miểu dặn dò: “Huyền Bình, con ra ngoài tham quan đi. Đại thế giới Phiêu Miểu này rộng lắm, có không ít cảnh vật mới lạ. À quên, con còn có năm sư tỷ nữa. Bọn họ sống trong năm tòa kiếm cung ở dưới đấy. Con có thể tới gặp họ”.

Anh đáp: “Chỉ cần có cơ hội con sẽ tới thăm các sư tỷ. Nhưng đại thế giới Phiêu Miểu là do sư tôn mở ra sao? Trong này còn thế giới tinh thần của các Thiên Tiên khác không?”

Phiêu Miểu cười nói: “Trước kia ta mở ra thế giới Linh Đài làm nòng cốt. Về sau có không ít Thiên Tiên gia nhập nên thế giới này ngày càng được mở rộng thành như bây giờ”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Đại thế giới Phiêu Miểu và đại thế giới Thái Thanh có liên quan tới nhau không?

Phiêu Miểu đáp: “Có đường qua lại nối liền hai thế giới này”.

Anh cười hỏi: “Vậy thì nơi này không còn là Tiên Giới nữa phải không ạ?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn bảo: “Có thể nói là đúng, cũng có thể nói là sai. Đại thế giới Thái Thanh là một trong các thế giới nòng cốt của Tiên Giới, địa vị rất vững chắc. Đại thế giới do ta và các sư huynh mở ra có liên hệ với đại thế giới Thái Thanh nên cũng có thể miễn cưỡng coi như một bộ phận của Tiên Giới. Chính vì vậy, Tiên Đình cũng không nói gì được”.

Ngô Bình nói: “Sau này khi trở thành Thiên Tiên, con cũng muốn đến đây!”

Phiêu Miểu Thiên Tôn lại lắc đầu: “Không, con mà thành Thiên Tôn thì phải tự tạo ra thế giới của riêng mình. Đến lúc đó có sẽ có được đại thế giới Linh Đài riêng”.

Hai người họ trò chuyên thêm đôi câu. Sau đó Phiêu Miểu Thiên Tôn vung tay một cái, trong đầu Ngô Bình liền hiện ra thông tin về Phiêu Miểu Kiếm Đạo của bà ấy.

Kiếm đạo không phải chiêu thức, mà là một loại đạo lý. Anh học xong là có thể vận dụng vào chiêu thức hoặc thần thông kiếm đạo của mình ngay tức khắc để nâng cao uy lực.

Phiêu Miểu Thiên Tôn truyền dạy xong thì cười nói: “Con ra ngoài được rồi. Có lệnh bài này thì con có thể tự do ra vào đại thế giới Phiêu Miểu”.

Ngô Bình nhận lệnh bài rồi nói lời tạm biệt. Anh muốn đi dạo một vòng quanh đại thế giới này.

Anh vừa đi ra đã có một nữ đệ tử cung kính đi tới. Cô gái ấy rất xinh đẹp, tu vi cũng không thấp, đã đạt giới cảnh giới Hư Tiên tầng thứ ba!”

Cô ấy tươi cười giới thiệu: “Chào công tử. Tôi là Mộc Kiếm Bình, là đệ tử chân truyền của Thái Thanh Kiếm Tông. Thiên Tôn bảo tôi dẫn anh đến chỗ ở”.

Ngô Bình khá bất ngờ: “Mộc sư tỷ là cao thủ Hư Tiên rồi mà vẫn chưa phải trưởng lão sao?”

Cô ấy cười đáp: “Ở Thái Thanh Kiếm Tông chúng ta chỉ có chân tiên mới được thăng chức thành trưởng lão”.

Ngô Bình không khỏi cảm thán: “Quá đỉnh. Chắc là Kiếm Tông chúng ta có nhiều chân tiên lắm”.

Mộc Kiếm Bình giải thích: “Hiện giờ có hơn trăm trưởng lão, nhưng chủ yếu bọn họ đều đi giảng dạy ở các kiếm cung bên dưới”.

Anh khó hiểu hỏi: “Kiếm cung bên dưới? Kiếm cung không ở trong đại thế giới Phiêu Miểu sao?”

Lâm Kiếm Bình nói: “Kiếm cung có ở khắp mọi nơi, cả Tiên Giới và đại lục Hồng Hoang. Kiếm cung không đặt ra yêu cầu cao về đệ tử như ở đây. Nhưng nếu có ai xuất chúng thì sẽ được đưa tới Kiếm Tông bồi dưỡng”.

Ngô Bình cũng hiểu được sơ sơ. Đây là cách Thái Thanh Kiếm Tông tìm kiếm nhân tài khắp nơi.

Mộc Kiếm Bình dẫn anh đi tới một tòa cung điện nguy nga trên đỉnh núi đẹp như tranh vẽ.

Cô ấy lên tiếng: “Đây là nơi tu luyện sau này của công tử. Tôi sẽ gọi vài người hầu đến đây cho công tử sau”.

Ngô Bình rất hài lòng với nơi này, bèn nói: “Đa tạ Mộc sư tỷ”.

Cô ấy cười bảo: “Công tử khách sáo quá. Công tử là đệ tử của Thiên Tôn, có địa vị cao quý. Đây là chuyện tôi phải làm thôi”.

Bấy giờ anh mới nói: “Mộc sư tỷ cứ đi làm việc của mình đi. Nếu cần tôi sẽ gọi cô sau”.

Cô ấy mỉm cười đáp lại: “Được, công tử nghỉ ngơi trước đi”.

Sau khi Mộc Kiếm Bình rời đi không lâu, có mười hai cô gái trẻ xinh đẹp tới hầu hạ và phụ trách ăn uống hằng ngày cho anh.

Ngô Bình cảm thấy không quen, bèn để họ tự làm việc của mình rồi vùi đầu vào phòng luyện công để lĩnh ngộ Phiêu Miểu Kiếm Đạo.

Ba ngày liên tiếp anh không bước chân ra khỏi cửa. Trong thời gian này, anh đã nâng tầm hiểu biết của mình đối với kiếm đạo, thậm chí còn đột phá cảnh giới Tiểu Thiên Tượng!

Tiểu Thiên Tượng là tầng thứ nhất của cảnh giới Vạn Tượng. Tiểu Thiên tức là thế giới Tiểu Thiên. Còn Tiểu Thiên Tượng là hình dạng và quy luật của vạn vật trong thế giới Tiểu Thiên.

Đột phá Tiểu Thiên Tượng là có thể tạo ra Tiểu Thiên Kiếm Giới, Kiếm Giới cao hơn Kiếm Vực một bậc. Ở trong Kiếm Giới, kiếm đạo của anh sẽ phát huy được uy lực lớn nhất.

Anh vừa mới nảy lên suy nghĩ, cả ngọn núi đều chìm trong làn sương mù mờ ảo. Nơi đây đã bị anh đặt vào Tiểu Thiên Kiếm Giới của mình!

Sau vài lần luyện tập, anh rất hài lòng với thành quả đạt được, quyết định tu luyện thêm tầng thứ tám của Thiên Cực Kiếm Kinh, Thiên Cực Tam Thức.

Thiên Cực Tam Thức vừa là công pháp, vừa là kiếm chiêu. Nó có thể đánh ra được thần thông kiếm đạo và sát chiêu kiếm đạo mạnh mẽ. Anh tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh bao lâu nay nhưng đây là lần đầu tiên chính thức học kiếm chiêu!

Thiên Cực thức thứ nhất, Hoan Không!

Cảnh giới Hoan Không tức là khắp nơi đều là ảo ảnh, yêu cầu rất cao đối với thần niệm. May mà anh đã đạt được Nhất Niệm Nhất Thế Giới từ lâu nên thức thứ nhất này cũng không quá khó đối với anh.

Dù là vậy, anh vẫn phải luyên hết bảy ngày trời, vận dụng cả nhân cách tối thượng mới luyện thành!

Học được mới chỉ là khởi đầu. Anh còn muốn luyện tới cấp độ viên mãn. Việc đầu tiên cần làm chính là ngộ ra được kiếm chiêu trí mạng.

Sau ba ngày nữa, rốt cuộc anh cũng ngộ ra được một chiêu, đặt tên là Hoan Diệt!

Anh đang chuẩn bị thi triển thì ngoài cửa vang lên giọng nữ ngọt ngào: “Sư đệ ở đâu vậy?”

Ngô Bình giật nảy mình, không biết đối phương là ai. Không lẽ chính là mấy vị sư tỷ chưa có cơ hội gặp gỡ kia sao?

Anh chưa kịp phản ứng lại, chủ nhân của giọng nói kia đã đẩy cửa xông vào. Hai người bốn mắt nhìn nhau, quan sát đối phương.

Cô gái trước mặt anh trông chỉ khoảng đôi mươi, là cao thủ cảnh giới Thiên Tiên. Vẻ xinh đẹp của cô ấy không hề thua kém vị Ám Nguyệt Nữ Vương nọ.

Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc búi lên được buộc lại gọn gàng bằng một dải lụa xanh. Làn da trắng nõn nà, gò má ửng hồng, đôi lông mày tinh xảo, ánh mắt sáng như sao sa.

Vẻ đẹp ấy khiến Ngô Bình không thể rời mắt. Anh hỏi: “Chị là vị sư tỷ nào vậy?”
Chương 1407: Sư tỷ Lam Hâm

Cô gái kia cũng đang quan sát Ngô Bình. Cô ấy mỉm cười giới thiệu: “Chị là nhị sư tỷ Lam Hâm”.

Anh vội vàng bước tới cung kính hành lễ: “Tiểu đệ Lý Huyền Bình xin ra mắt nhị sư tỷ”.

Lam Hâm nói: “Sư đệ không cần hành lễ đâu. Chị vừa mới đi gặp sư tôn, nghe nói người mới nhận thêm một tiểu sư đệ nên muốn tới xem thử người nào có thể khiến sư tôn có ý định nhận đệ tử”.

Anh cười đáp: “Sư tôn nhận đệ tử là chuyện bình thường mà”.

Lam Hâm lắc đầu: “Rất không bình thường. Sư tôn từng nói người không nhận đệ tử nam. Khi người thu nhận ngũ sư muội đã nói con bé là đệ tử cuối cùng, sau này không nhận thêm ai nữa”.

Anh chỉ mỉm cười khiêm tốn: “Lúc đó em đã đánh ra một chiêu kiếm. Chắc là sư tôn cảm thấy tư chất của em cũng được”.

Lam Hâm không tin: “Không thể nào. Nhất định em phải có chỗ hơn người thì mới khiến sư tôn thay đổi suy nghĩ. Chị dẫn em tới chỗ này!”

Nói rồi cô ấy không đợi Ngô Bình đáp lại đã kéo anh bay trên kiếm quang hướng về một ngọn núi.

Bay được một đoạn thì xuất hiện một chiếc bia thử kiếm. Ngô Bình đã quá quen với thứ này nhưng vẫn giả vờ ngây ngô hỏi: “Sư tỷ, đây là cái gì?”

Lam Hâm cười nói: “Bia thử kiếm. Em dùng hết sức đánh ra một chiêu kiếm đi. Chị muốn biết thứ hạng của em trong số các cao thủ cùng cấp”.

Anh chớp mắt hỏi: “Thứ hạng của sư tỷ là bao nhiêu vậy?”

Lam Hâm bình thản đáp: “Tư chất của chị cũng tạm được, xếp hạng ba trăm linh chín trong cảnh giới Chân Tiên”.

Ngô Bình giơ tay đánh ra một tia kiếm quang. Lần này anh chỉ đánh ra ba mươi phần trăm sức lực. Bảng xếp hạng trên bia thử kiếm quay cuồng một hồi rồi vị trí thứ hai được chừa trống ra.

Thấy thế, Lam Hâm kinh ngạc thốt lên: “Sư đệ là người có kiếm lực xếp thứ hai trong số các Chân Quân trong lịch sử, quá lợi hại!”

Ngô Bình xoa đầu mũi ngại ngùng hỏi: “Sư tỷ, vậy em có phải là Kiếm Chân Quân mạnh nhất thời nay không?”

Lam Hâm cười bảo: “Tất nhiên rồi. Bây giờ em còn chưa bước vào cảnh giới Thần Hóa. Chờ em đạt được cấp độ này, hạng nhất cảnh giới Chân Quân sẽ thuộc về em!”

Cảnh giới Thần Hóa, linh hồn sơ sinh trưởng thành sau khi trải qua lôi kiếp, thay thế cơ thể hiện giờ trở thành sinh mệnh chính. Tu sĩ ở cảnh giới này có linh hồn sơ sinh mạnh hơn thể xác rất nhiều. Linh hồn sơ sinh của tu sĩ đạt cảnh giới Thần Hóa đích thực được gọi là Dương thần! Dương thần mạnh mẽ thiên biến vạn hoá, có thể hoá thân thành mọi thứ.

Ngô Bình khiêm tốn nói: “Em chỉ là một Chân Quân nho nhỏ, còn chị là Chân Tiên. Sao em đánh lại chị được?”

Lam Hâm đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên tầng thứ hai, lại cộng thêm bản thân cô ấy đã là một Kiếm Tiên nên thực lực rất khủng bố. Quả thực anh không thể đánh thắng cô ấy.

Lam Hâm an ủi: “Sư đệ vẫn còn tiến bộ nữa, sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua chị. Em đến từ bên ngoài hả? Thế giới ở bên ngoài có vui không?”

Anh bật cười hỏi: “Sư tỷ chưa từng ra ngoài sao?”

Lam Hâm khẽ thở dài: “Chưa từng. Sư tôn nói trước khi đạt được cảnh giới Chân Tiên tầng thứ ba thì không được rời khỏi đại thế giới”.

Ngô Bình cảm thấy rất ngạc nhiên: “Chân Tiên tầng thứ hai cũng rất mạnh mà. Sao sư tôn lại không cho ra ngoài?”

Lam Hâm bất lực đáp: “Chị không biết nữa. Hay là sư đệ xin sư tôn dẫn chị ra ngoài chơi đi”.

Anh gật đầu hứa hẹn: “Có dịp em sẽ xin phép sư tôn”.

Bấy giờ Lam Hâm viết tên của anh vào chỗ trống ở hạng hai: “Lý Huyền Bình”.

Bia thử kiếm có rất nhiều. Ngay khi thứ hạng có sự thay đổi, toàn bộ thế giới kiếm đạo đều chấn động. Các thế lực hoảng hốt điều tra xem là thiên tài nhà nào.

Lam Hâm còn bận chuyện khác nên chỉ trò chuyện đôi ba câu với anh liền rời đi.

Ngô Bình thầm tính toán, bản thân đã xa nhà nửa tháng. Anh thấy nhớ con, cũng đang có ý định đưa người nhà đến đại thế giới Phiêu Miểu sinh sống. Dù sao sư tôn của anh cũng là Thiên Tôn ở đây, không có chỗ nào an toàn bằng nơi này.

Anh đến tạm biệt Phiêu Miểu Thiên Tôn rồi rời khỏi đại thế giới Phiêu Miểu, mượn dùng trận vận chuyển của đại thế giới Thái Thanh để quay về Hạ Giới.

Địa điểm đặt trận vận chuyển của đại thế giới Thái Thanh ở Hạ Giới là một hòn đảo ngoài khơi, có một vài đệ tử của tiên giáo Thái Thanh phụ trách trông coi.

Bọn họ vừa thấy Ngô Bình đi ra thì đều vội vàng cung kính nói: “Xin chào công tử!”

Thân phận của anh là đệ tử ưu tú của Kiếm Tông, cao quý hơn bọn họ nhiều.

Anh dò hỏi: “Ở đây là đâu? Cách đại lục xa không?”

Một đệ tử nhanh nhảu trả lời: “Cách một triệu chín trăm nghìn dặm về phía Tây chính là lục địa”.

Ngô Bình gật đầu, lập tức phi độn về hướng Tây.

Khi nhìn thấy lục địa, anh bỗng dừng bay giữa không trung rồi di chuyển sang bên trái một đoạn, chậm rãi bay xuống dưới.

Anh cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Anh suy tư hồi lâu rồi lấy la bàn được nhẫn hoàng Beni tặng ra dùng. Quả nhiên kim chỉ nam trên la bàn chỉ về vùng đất này.

“Chẳng lẽ động tiên Quảng Thành nằm ở đây sao?”, anh thầm nghĩ.

Anh đang định dạo chơi động tiên một vòng thì thấy một tia độn quang bắn tới từ phía Nam. Ở đây có người tu hành phi độn là chuyện rất bình thường, anh cũng không để ý. Thế nhưng tia độn quang kia bất chợt dừng lại cách anh vài mét, một cô gái bay về phía anh.

Sau khi thấy rõ mặt đối phương, anh bất ngờ hô lên: “Cô Mộ Dung!”

Thì ra chính là Mộ Dung Thi Thi mà anh từng có duyên gặp gỡ một lần ở Cảng Thành. Cô ấy là sư muội của Ngô Ngạo Sương. Khi anh gặp được Ngô Ngạo Sương đang trải qua Luân Hồi Đại Kiếp, anh đã đặt tên cho cô ấy là Ngô Ngạo Sương.

Mộ Dung Thi Thi mừng rỡ nói: “Không ngờ tôi lại gặp được anh Ngô ở đây”.

Ngô Bình hỏi thăm: “Mộ Dung cô nương, Ngô Ngạo Sương vẫn khỏe chứ?”

Mộ Dung Thi Thi không khỏi cảm thán: “Thế giới thay đổi quá nhanh, ở Cảng Thành xuất hiện rất nhiều cao thủ. Nửa tháng trước sư tỷ đánh nhau với người khác bị thương nặng nên đang chữa thương trong động tiên. Tôi ra ngoài là để tìm thuốc cho chị ấy”.

Anh ngạc nhiên hỏi: “Ngô Ngạo Sương bị thương sao? Dẫn tôi qua đó đi. Tôi là Tiên y, có thể chữa cho cô ấy”.

Mộ Dung Thi Thi vui mừng đồng ý: “Tốt quá! Chúng ta mau đi thôi!”

Hai người họ cùng quay về động tiên. Trước khi đi, Ngô Bình thầm ghi nhớ vị trí của động tiên Quảng Thành. Khi nào có thời gian anh sẽ đến đây mở động tiên.

Quảng Thành Tử là thầy của Hoàng Đế, một trong các Tiên Nhân mạnh nhất thời cổ đại. Ông ấy là cao thủ cấp Đạo Tổ, tất nhiên động tiên cũng khác với của người thường.

Hai người phi độn thêm mấy nghìn mét rồi hạ xuống một sơn cốc. Nơi đây trăm hoa đua nở, bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, không ít động vật hoang dã thoắt ẩn thoắt hiện.

Mộ Dung Thi Thi vung tay một cái, một góc của sơn cốc biến thành cánh cửa đá. Đằng sau cánh cửa là các bậc thang bằng đá kéo dài mấy chục mét, dẫn tới một hang đá khổng lồ.

Mộ Dung Thi Thi ấn vào một cơ quan nào đó, bên cạnh hang đá hiện ra một cánh cửa khác, tiếp đó chính là một tòa cung điện rộng lớn.

Lúc này, Ngô Ngạo Sương đang ngồi trên giường đá vận công trị thương. Giữa hai chân mày có một tia khí đen ẩn hiện.

Hai người vừa bước vào, cô ấy liền mở choàng mắt, trông thấy Ngô Bình.

Cô ấy vui vẻ cười hỏi: “Thằng nhóc thối, sao cậu lại tới đây?”

Ngô Bình trêu chọc: “Tới xem cô chết chưa. Thực lực yếu thì đừng có đi đánh nhau với người ta. Giờ thì hay rồi, bị đánh tàn phế luôn”.

Ngô Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng: “Nếu thằng khốn kia không dùng độc, tôi đã lấy mạng hắn lâu rồi”.

Anh không phí lời thêm nữa, nhanh chóng đi tới chữa trị cho cô ấy.

Y thuật của anh vô cùng lợi hại. Ngô Ngạo Sương chống đỡ suốt nửa tháng vẫn không có tiến triển gì, anh chỉ mất vài phút đã chữa khỏi vết thương bị trúng độc của cô ấy.

Ngô Ngạo Sương nôn ra đờm máu đen, cảm thấy cả người khoan khoái, bật cười bảo: “Không ngờ cậu còn giỏi y thuật như vậy, sau này tôi không cần lo bị thương nữa rồi”.

Ngô Bình ngó nghiêng xung quanh một lượt: “Đây là động tiên cô bảo sao?”

Ngô Ngạo Sương gật đầu đáp: “Chúng ta đang ở tầng ngoài cùng của động tiên. Tôi không mở được tiếp nữa. Nhưng truyền thừa trong đây cực kỳ khủng bố. Bây giờ tôi đã khai mở được Động Thiên rồi”.

Ngô Bình liếc mắt một cái đã nhìn ra được tu vi của cô ấy: “Cảnh giới Động Thiên của cô không vững, tu hành quá gấp gáp”.

Ngô Ngạo Sương đáp trả: “Không phải cậu còn tu hành nhanh hơn tôi sao? Chắc bây giờ cậu đã là cao thủ linh hồn sơ sinh rồi nhỉ?”

Ngô Bình nghiêm nghị nói: “Chúng ta khác nhau, tôi sẽ nói chuyện này sau. Bây giờ cô dẫn tôi đi xem động tiên này đi”.
Chương 1408: Gặp lại Ngô Ngạo Sương

Ngô Ngạo Sương và Mộ Dung Thi Thi đưa Ngô Bình đến trước một cánh cổng màu vàng. Trên cổng có tiên quang ba màu, vừa đưa tay chạm vào đã bị một lực mạnh đẩy ra.

Ngô Ngạo Sương nói: “Tiên quang này thật bất thường. Lúc tu vi thấp, tôi còn chạm được cánh cổng này. Bây giờ thì vừa chạm tay đã bị đẩy bật ra, cả người khó chịu”.

Ngô Bình quan sát một lúc rồi bảo: “Cổng này dùng để thẩm định tư chất. Tư chất không đạt thì nó sẽ không cho cô vào. Mà đối với người có tu vi càng cao, yêu cầu của nó sẽ càng cao”.

Ngô Ngạo Sương không phục: “Tư chất của tôi không đạt? Đùa đấy à”.

Ngô Bình đáp: “Đừng vội tự phụ. Không tin thì nhìn tôi đây”.

Anh vươn tay về phía cánh cổng, tiên quang chấn động, tấn công anh. Ngô Bình là người từng luyện Tiên Kình, tiên lực của anh cũng chấn động và dễ dàng chống lại đòn tấn công của tiên quang, nhẹ nhàng ấn tay lên cổng.

Sức mạnh xuyên qua cánh cổng, chẳng mấy chốc, anh đã đoán biết được kết cấu của cổng. Lòng bàn tay anh rung lên, cánh cổng màu vàng liền chầm chậm mở ra.

Cửa hé mở, phía sau là một cung điện dưới lòng đất vô cùng tráng lệ.

Đôi mắt Ngô Ngạo Sương sáng rực lên: “Giàu to rồi!”, nói xong liền xông vào đầu tiên.

Mộ Dung Thi Thi cũng rất phấn khởi nối gót theo sau.

Ngô Bình khẽ mỉm cười, chậm rãi bước vào, sau đó quan sát cả cung điện.

Sau một lúc lùng sục bên trong, Ngô Bình đã biết được đại khái lai lịch của Động tiên này. Đây có thể là Động tiên của một vị Chân Tiên thời Đại Hạ, bị giết chết trong một cuộc tranh đấu của hoàng thất Đại Hạ.

Ngô Bình chẳng có hứng thú gì với những món đồ do người đó để lại. Anh đang định rời đi thì chuột tìm báu vật đột nhiên nhảy ra rồi kêu chít chít.

Khẽ giật mình, Ngô Bình hỏi: “Có bảo vật à?”

Chuột tìm báu vật gật đầu.

Thế là theo sự chỉ dẫn của nó, Ngô Bình đi đến trước một bệ ngọc. Có vài món pháp khí đặt trên bệ ngọc. Tuy chúng là pháp khí Chân Tiên nhưng lại chẳng thu hút được anh.

Vậy nên Ngô Bình đã lấy pháp khí ra rồi nhìn chằm chằm vào bệ ngọc cao hơn một mét ấy. Dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện bên dưới bệ ngọc có giấu một chiếc hộp ngọc hình vuông.

Anh vẫy tay một cái, bệ ngọc liền biến thành tro bụi, hộp ngọc nọ bay vào tay anh. Mở hộp ra, bên trong đựng một hạt châu, có mười hai phù văn ý nghĩa đang lơ lửng trên bề mặt hạt châu.

Hình như phù văn có tác dụng phong ấn khí tức của hạt châu, bên trong nó có gì nhỉ?

Anh khẽ mỉm cười, nói với hai cô gái: “Tôi lấy hạt châu này nhé, những thứ còn lại thuộc về hai người đấy”.

Ngô Ngạo Sương vẫy tay: “Cậu cứ tự nhiên chọn”.

Nếu không nhờ Ngô Bình mở cổng, hai chị em họ sẽ chẳng lấy được món nào cả, thế nên anh có công lớn nhất.

Ngô Bình còn bận việc khác, chỉ ở lại một lúc rồi để lại hai viên Tam Bảo Thần Đan, đoạn bảo rằng: “Tôi không thể nán lại lâu, nếu có thời gian, tôi sẽ đến tìm hai người. Đây là bùa ngọc để liên lạc, gặp rắc rối gì thì có thể liên lạc với tôi”.

Nhận bùa ngọc, Ngô Ngạo Sương cười bảo: “Cảm ơn vì đan dược. Rảnh rỗi thì đến Cảng Thành chơi nhé”.

Rời khỏi Động tiên, Ngô Bình đi thẳng đến Hưng Long.

Trong Long Hổ Tiên Cảnh, con trai Lý dược sư của Ngô Bình và Nhậm San San đang cưỡi trên lưng thuồng luồng con mà nghịch nước, phấn khích đến mức không ngừng hò hét.

Tuy Tiểu Đỉnh mới đầy tháng nhưng bây giờ đã có thể chạy trên mặt đất rồi, ngay cả Nhậm San San cũng không đuổi kịp. Mới ra đời không bao lâu mà cậu bé đã bắt đầu nghịch ngợm phá phách, khiến Long Hổ Tiên Cảnh ầm ĩ náo loạn vô cùng.

Đang chơi vui, Lý dược sư bỗng cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình. Cậu bé vừa ngoái đầu đã thấy Ngô Bình đang nhìn mình cười.

Lý dược sư reo lên, kéo dây cương một cái, thuồng luồng trắng liền lao về phía anh rồi nhảy lên mười mấy mét, nhào vào lòng Ngô Bình.

“Bố ơi!”, cậu bé phát âm rất rõ chữ, chẳng hề giống một đứa bé mới đầy tháng.

Ngô Bình thơm cậu bé rồi hỏi: “Đỉnh Nhi, mẹ đâu rồi?”

Lý dược sư chỉ về phía trước: “Mẹ đang tập cưỡi ngựa ở đó ạ”.

Hoá ra nước Kim Ưng sai người mang đến một con Tử Long Câu vượt trội. Tử Long Câu này được chọn lựa kỹ lưỡng, đều rất đẹp và cao to.

Nhậm San San thích cưỡi ngựa, trước đây cũng từng học kỹ thuật cưỡi ngựa rồi. Nhìn thấy Tử Long Câu đẹp đến vậy, cô ấy muốn học cưỡi ngay. Thế nên cô ấy đã gọi Nữ Đế Linh Hy đến và nhờ dạy cô ấy cách điều khiển Tử Long Câu.

Ngô Bình ôm Lý dược sư bay đến, nhìn thấy Nhậm San San đang lao vùn vụt trên lưng ngựa. Con Tử Long Câu này là vua ngựa. Con Tử Long Câu khác đi tám nghìn dặm một ngày, còn nó có thể di chuyển đến hai mươi nghìn dặm một ngày! Tốc độ chẳng khác máy bay là bao.

Nhác thấy Ngô Bình, Nhậm San San liền giảm tốc độ, cười bảo: “Huyền Bình, anh về khi nào thế?”

Ngô Bình đáp: “Mới về thôi. San San à, Tử Long Câu không hợp với em. Để anh bảo Lỗ Ngọc làm cho em một chiếc xe ngựa, phối hợp với Tử Long Câu này mới được”.

Nhậm San San nói: “Ừ, cưỡi lâu quá sẽ cảm thấy khó chịu, ngồi xe ngựa vẫn hơn”.

Cả hai về nhà thì gặp Lý Vân Đẩu và bà nội đang trò chuyện với Nhậm Thiên Thắng.

Thấy cháu mình đã về, Lý Vân Đẩu bèn gọi lại: “Tiểu Bình à, ông đang bàn chuyện cưới hỏi với bố vợ của cháu, muốn tổ chức hôn lễ cho cháu và Tử Di, San San. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên kết hôn rồi”.

Bây giờ Ngô Bình đã làm bố, đứa con thứ hai cũng sắp chào đời. Anh bèn cười bảo: “Vâng, cháu nghe theo ông cả”.

Lý Vân Đẩu rất vui mừng: “Chờ chắt của ông ra đời rồi mấy đứa kết hôn nhé. Đến lúc đó là có hai cô vợ và hai đứa con rồi”.

Ngừng lại một chút, ông nói tiếp: “Huyền Bình à, bây giờ bên ngoài cũng yên bình rồi, ông nghĩ đã nên lúc ra ngoài. Dù sao nhà họ Lý chúng ta cũng còn nhiều chuyện kinh doanh phải làm”.

Ngô Bình cười đáp: “Ông nội, bây giờ đã khác xưa, chuyện kinh doanh trước đây của chúng ta không thể làm tiếp nữa”.

Lý Vân Đẩu cười bảo: “Cháu nghĩ ông nội không ra ngoài thì không biết tình hình ngoài đó sao? Ngày nào ông cũng xem tin tức cả, còn lên mạng nữa. Tuy bây giờ tiên nhân ở khắp nơi, nhưng tiên nhân cũng phải mua đồ mà, đúng không?”

Ngô Bình vừa nhìn ông vừa hỏi: “Ông nội có ý định gì sao ạ?”

Lý Vân Đẩu đáp: “Ông đã nghiên cứu nửa năm nay, phát hiện người tu hành cũng muốn có một chốn dừng chân, vậy nên chúng ta có thể làm về bất động sản. Bây giờ cửa hàng ở Long Kinh là tấc đất tấc vàng. Cháu có biết những cửa tiệm hàng đầu có giá bao nhiêu không?”

Ngô Bình thật sự không nắm rõ, bèn hỏi: “Bao nhiêu ạ?”

Lý Vân Đẩu trả lời: “Mặt tiền cửa hàng rộng một nghìn mét vuông ở vị trí đắc địa, có giá khoảng một tỷ tiền báu”.

Ngô Bình trợn mắt: “Một tỷ tiền báu? Một mét vuông tương đương một trăm nghìn tiền báu ư? Đắt quá!”

Nếu là một tỷ tiền bùa thì anh còn chấp nhận được, một tỷ tiền báu thì chẳng khác gì trò đùa?

Lý Vân Đẩu nói: “Nửa năm trước chỉ có giá mười lăm triệu tiền báu thôi. Cháu có biết tại sao không? Vì nước Long càng ngày càng ổn định, sự kiểm soát đối với tầng lớp bên dưới ngày càng mạnh mẽ. Ổn định, tất nhiên sẽ mang đến hưng thịnh cho doanh nghiệp, mà doanh nghiệp chắc chắn cần có cửa hàng”.

Ngô Bình hỏi: “Mình bắt đầu từ bây giờ có muộn không ạ? Dù sao cũng đắt đỏ quá rồi”.

Lý Vân Đẩu xua tay: “Cháu không thể nhìn cửa hàng bằng con mắt của người bình thường. Những cửa tiệm này bán đan dược, bán công pháp. Một viên đan dược có giá bao nhiêu? Một bộ công pháp có giá thế nào? Vài triệu, vài chục triệu, đắt thì cả trăm triệu. Một cửa hàng bình thường, doanh thu mỗi năm đã có thể đạt đến cả chục tỷ tiền báu. Cửa hàng lớn thì có thể lên đến hàng nghìn, chục nghìn tỷ. Tính như vậy, cháu còn cảm thấy mặt bằng cửa hàng đắt nữa không?

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, nếu ông nội đã có ý định này, vậy có thể đầu tư một chút”.

Anh lấy ra một túi tiền: “Trong này có một trăm tỷ tiền báu, ông có thể lấy đi đầu tư ạ”.

Lý Vân Đẩu cười bảo: “Tiền chỉ là một phương diện. Chúng ta mở cửa hàng, vẫn cần có chỗ dựa. Chẳng phải cháu là thủ lĩnh cấm quân gì đó sao? Cửa hàng này sẽ được mua lại với danh nghĩa của cháu, mua được rồi, ông sẽ cử người giúp cháu quản lý”.

Ngô Bình cảm thấy rất có lý: “Vậy cháu đi ngay bây giờ nhé ông?”

Lý Vân Đẩu bảo: “Cháu không thạo chuyện làm ăn, dẫn theo Lý Mai để con bé chọn cửa hàng giúp cháu”.

Ngô Bình đáp: “Vâng. Thế cháu sẽ đến Long Kinh một chuyến!”
Chương 1409: Tiện dân và thường dân

Lý Vân Đẩu bàn thêm về câu về chuyện làm ăn rồi ôm Lý dược sư vào lòng, cười bảo: “Chắt trai ngoan của ông, lại đây cho ông thơm một cái nào”.

Nhậm San San cũng nói với Ngô Bình: “Em cảm thấy ông nội rất có lý. Bây giờ tình hình ở Hải Thành cũng không khác mấy, giá của các cửa hàng đã tăng mạnh, chúng ta có thể đầu tư một ít”.

Ngô Bình hỏi: “San San à, Hải Thành có ưu thế gì? Dù gì Long Kinh cũng là thủ đô nước Long, song Hải Thành không còn là Hải Thành năm xưa nữa”.

Nhậm San San cười đáp: “Huyền Bình, anh vẫn chưa biết à? Nước Long đã quyết định xây dựng Hải Thành thành trung tâm mua bán đan dược và thị trường mua bán dược liệu lớn nhất cả nước, gọi Hải Thành và các đảo xung quanh là Hải Kinh. Chuyện này chỉ mới bắt đầu, em cảm thấy một khi hoàn thành, giá đất ở Hải Thành chắc chắn sẽ tăng vọt”.

Cô ấy nói tiếp: “Mà nay đã khác trước rồi. Sức mua của những người tu hành rất đáng kinh ngạc, tiền bùa lại là loại tiền tệ thông dụng của các giới. Vậy nên về lý thuyết, giá cửa hàng ở Hải Thành sẽ không có giới hạn trên mà chỉ càng ngày càng cao thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy được. Anh sẽ mua một loạt cửa hàng ở Hải Thành và Long Kinh. Cửa hàng ở Hải Thành sẽ do em và chú quản lý nhé”.

Sau đó Ngô Bình đến thăm Đường Tử Di. Còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày sinh của Đường Tử Di rồi. Nghe kể lại chuyện hôn lễ, cô ấy cười bảo: “Em nghe theo anh cả. Hừm, tiếc là cô dâu không chỉ có mỗi em”.

Ngô Bình nắm tay cô ấy: “Xin lỗi vợ. Nếu em không muốn thì sau khi Thần Hoá, anh sẽ biến ra một hoá thân và mãi mãi ở phía sau em nhé”.

Đường Tử Di lắc đầu: “Em chỉ phàn nàn một tí thôi, anh đừng để trong lòng. Bây giờ em theo anh, có thể sống mãi không già, thời gian chúng ta ở bên nhau rất dài lâu, em nào còn để bụng chuyện một sớm một chiều ấy chứ?”

Ngô Bình cười bảo: “Vợ anh rất biết lo cho đại cục, thật đáng ngưỡng mộ”.

“Anh thôi đi”, Đường Tử Di nhéo anh một cái: “À phải, dạo trước ông nội có đến thăm em. Bây giờ Đường Môn phát triển rất tốt, nhưng gần đây gặp chút rắc rối. Thái thú địa phương rất có thế lực, không mấy thân thiện với Đường Môn”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Chờ em sinh xong, anh sẽ đến đó một chuyến để xử lý chuyện này”.

Anh ở nhà với Đường Tử Di vài ngày thì Lý Mai về tới, cả hai liền đi đến Long Kinh.

Chuyến đi Long Kinh lần này, Ngô Bình có hai việc phải làm, chuyện thứ nhất là mua cửa hàng. Trong tay anh hiện có rất nhiều tiền, tiền thưởng của Thiên Đạo Môn, tiền thưởng của cuộc thi Y Đạo, cộng thêm tiền mà Thiên Địa kiếm tông và Thiên Tượng Kiếm Môn cho anh. Bây giờ anh không thiếu tiền, mua vài cửa hàng để đầu tư cũng tốt.

Chuyện thứ hai, thân là thủ lĩnh cấm quân nhưng anh vẫn chưa chính thức nhậm chức. Sau này muốn có chỗ đứng ở Long Kinh, thân phận thủ lĩnh cấm quân này sẽ cực kỳ hữu ích.

Long Kinh là thủ đô nước Long, diện tích hiện đã vượt quá một triệu ki-lô-mét vuông. Đây chỉ là diện tích bên ngoài, Long Kinh có rất nhiều không gian gập, diện tích bên trong còn lớn hơn. Nếu cộng cả diện tích của không gian gập thì con số sẽ khủng khiếp lắm.

Hiện nay người bình thường đã không còn vào Long Kinh được nữa, trừ phi là đến đây làm đầy tớ, tạp dịch. Dù là tu sĩ cũng phải đăng ký tên tuổi lai lịch, chỉ có người đạt cảnh giới Nhân Tiên và tu vi cao hơn mới được vào trong.

Nếu như là khu vực trọng tâm thì ngay cả Nhân Tiên cũng không thể vào, phải tu hành đạt mức Địa Tiên mới được đi vào.

Trong Long Kinh có bài bố đại trận Tụ Linh, tiên khí và linh khí cao chiều không ngừng tụ về, người bình thường sinh sống ở môi trường thế này cũng được tăng cường thể chất, sống đến mấy trăm tuổi.

Ngoài linh khí dồi dào, vận khí của Long Kinh cũng mạnh cực kỳ. Sống ở đây lâu dài sẽ nhiễm được vận khí, từ đó giúp việc tu hành của bản thân suôn sẻ hơn.

Điểm thu hút lớn nhất của Long Kinh là hội tụ những người có tu vi cao thâm và anh tài trong thiên hạ. Vậy nên ở đây có thầy luyện đan, có Tiên y, còn có trung tâm tập kết mua bán các mặt hàng khác nhau. Điều này dẫn đến việc một lượng lớn người đổ về Long Kinh, có người định cư, có người làm ăn, người thì tìm cơ hội tốt.

Hiện tại dân số nội bộ Long Kinh đã sớm vượt quá ba trăm triệu người, mà con số ấy còn đang tăng rất nhanh. Trong ba trăm triệu người này, phần lớn đều có tu vi cao.

Lý Mai đi cùng Ngô Bình nên không bị cản trở gì, dù sao trong tay anh cũng có thẻ bài của thủ lĩnh cấm quân.

Cả hai đến một trong những khu vực sầm uất nhất Long Kinh. Đất ở đây vô cùng đắt đỏ, một căn nhà đã có giá cả trăm triệu tiền báu.

Tìm kiếm một hồi, Lý Mai nhìn thấy một cửa hàng đang được bán lại, cô ấy lập tức bảo Ngô Bình đến đó xem thử.

Đi đến trước cửa hàng, chủ cửa hàng đang ngồi bên trong hướng dẫn tạp dịch kiểm kê hàng. Nhác thấy Ngô Bình, ông ta hỏi: “Xem cửa hàng hay mua lọ đan?”

Hoá ra đây là cửa hàng chuyên bán lọ đựng đan dược. Đan dược luyện chế phải được bảo quản trong lọ chuyên dụng mới có thể kéo dài công hiệu. Nếu không, đan dược rất dễ thất bại, gây ra tổn thất.

Ngô Bình hỏi: “Ông chủ muốn bán cửa hàng à? Giá bao nhiêu vậy?”

Ông chủ đáp: “Nếu anh muốn mua thì cả cửa hàng và hàng hoá ở đây có giá tổng cộng là ba phẩy bảy tỷ tiền báu”.

Ngô Bình hỏi: “Cửa hàng có giá bao nhiêu, lọ đan có giá bao nhiêu?”

Ông chủ nói: “Cửa hàng là một phẩy tám tỷ, lọ đan khoảng hai tỷ”.

Ngô Bình lấy một chiếc lọ lên xem. Anh là thầy luyện đan nên rất quen thuộc với lọ đan: “Loại lọ này chỉ có hạn sử dụng khoảng mười năm, không đáng ngần ấy tiền”.

Ông chủ bảo: “”Đừng xem nó nữa, trong này có lọ đã bảo quản đan dược một trăm, một nghìn năm rồi đấy”.

Ngô Bình nói: “Thế tôi không xem nữa. Tôi có thể chấp nhận giá này của ông, nhưng có một điều kiện, ấy là ông phải giao cho tôi kênh nhập hàng của số lọ đan này”.

Ông chủ cười bảo: “Có gì khó đâu? Hàng của tôi đều nhập từ nước Ngọc Bình. Anh chỉ cần đi là biết nơi đó chuyên sản xuất lọ đan ngay”.

Ngô Bình hỏi: “Có phải quốc gia nào cũng sản xuất loại lọ này không?”

Ông chủ gật đầu: “Sản xuất lọ đan là một ngành công nghiệp khổng lồ, sử dụng hơn một trăm loại vật liệu quý, kỹ thuật sản xuất cũng rất phức tạp, còn dùng cả phù văn, khắc chữ, vân vân”.

Thật ra Ngô Bình rất cần loại lọ đan này. Bình thường anh đều mua lọ trên mạng Tiên, bèn hỏi: “So với hàng trên mạng Tiên, lọ đan của nước Ngọc Bình có sức cạnh tranh không?”

Ông chủ đáp: “Dĩ nhiên là có. So về phẩm chất và giá cả, hàng của nước Ngọc Bình luôn hơn một bậc. Mà hàng trên mạng Tiên có ba mươi phần trăm là hàng do thương nhân nhập từ nước Ngọc Bình đấy”.

Ngô Bình gật gù: “Vậy thì tốt”.

Hai bên rất thẳng thắn, Ngô Bình trả ba phẩy bảy tỷ, đối phương giao cửa hàng cho anh.

Trong lúc trao đổi, Ngô Bình mới biết ông chủ này không hề muốn bán cửa hàng, với thân phận hiện giờ của ông ấy, đã không còn quyền vận hành cửa hàng ở đây nữa.

Hoá ra, nước Long vừa ban hành chế độ phân loại cấp bậc công dân. Ở nước Long, cấp thấp nhất là tiện dân. Tiện dân gần như không có quyền lợi gì, giết chết tiện dân cũng không phạm pháp, chỉ cần bồi thường một chút tiền cho người nhà là được. Tiện dân chỉ có thể làm những ngành nghề thấp kém nhất, chẳng hạn như vận chuyển phân, đào cống rãnh, đốt than, xuống giếng mỏ, khuân vác, vân vân.

Lai lịch của tiện dân thường là con cháu của những người dân bản địa đã phản kháng của các vùng đất bị chinh phục. Một người đã trở thành tiện dân thì sẽ không bao giờ trở mình được.

Xếp trên tiện dân là thường dân. Thường dân có quyền lợi, nhưng vẫn thuộc tầng lớp ở đáy xã hội. Thường dân có thể kinh doanh nhỏ và tham gia vào các công việc nặng nhọc, nguy hiểm, chẳng hạn như thợ xây, nhân viên giặt là, tạp dịch cấp thấp, đánh xe ngựa, bồi bàn, thợ rèn, vân vân.

Trên thường dân chính là quý tộc. Trong quý tộc, quý tộc hạng nhất là cao quý nhất, đa số là vương công đại thần. Ví dụ như Ngô Bình là chức thủ lĩnh cấm quân, thân phận của anh chính là quý tộc hạng nhất.
Chương 1410: Nhậm chức thủ lĩnh cấm quân

Xếp trên quý tộc có vương tộc, thường là Vương được phân phong ở các nơi và các quyền thần của nước Long. Quyền thần của nước Long hầu như đều có Vương tước.

Địa vị cao nhất chính là hoàng tộc. Hiện nay số lượng hoàng tộc của nước Long vẫn còn ít, nhưng theo thời gian, số lượng hoàng tộc chắc chắn sẽ tăng nhanh.

Sau khi nhận giấy tờ nhà đất, ông chủ chắp tay chào tạm biệt. Kể từ nay, cửa hàng này đã thuộc về Ngô Bình.

Lý Mai nói: “Huyền Bình này, anh định bán những lọ đan dược này hay giữ lại dùng?”

Ngô Bình đáp: “Giữ lại trước đã”.

Lý Mai cười bảo: “Vậy hôm nay em ở lại tiệm để xử lý số lọ này”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đến hoàng cung một chuyến để hoàn tất thủ tục của thủ lĩnh cấm quân”. Sau đó anh để lại vài lá bùa ngọc, bảo cô ấy có chuyện gì thì liên lạc với mình.

Lý Mai nói: “Yên tâm đi. Trên lọ đều có niêm giá mà, không có gì khó đâu”.

Thế là Ngô Bình đến hoàng cung, liên hệ với Trác công công.

Trác công công đã chờ ở trước cung từ lâu. Là thái giám giữ ấn, Trác công công có địa vị rất cao ở trong cung, có thể xem trọng Ngô Bình như vậy, tất nhiên là đã nhìn ra tiền đồ xán lạn của anh. Nên biết rằng, dù Vương gia hay Tổng đốc đến đây, Trác công công cũng chẳng để tâm đâu.

“Ha ha, thủ lĩnh Ngô đã xử lý xong chuyện rồi chứ?”

Ngô Bình cười bảo: “Trác công công, tôi đến nhậm chức đây”.

Trác công công gật đầu: “Tốt quá. Chúng ta đến chỗ cấm quân trước nhé. Tôi sẽ sai người chạy đi làm thủ tục, hai chúng ta ở đó uống trà và trò chuyện”.

Ngô Bình biết “uống trà và trò chuyện” ở đây hẳn là muốn bàn giao gì đó, bèn đáp: “Vậy làm phiền công công”.

Trác công công đưa Ngô Bình đến một doanh trại ở phía Bắc hoàng cung. Doanh trại chiếm diện tích rất lớn, bên trong còn có càn khôn, xây vài động tiên để chứa quân nhu, lương thực. Trong lều, một tu sĩ trung niên mặc áo giáp vàng đang ngồi ngay ngắn, bên cạnh là rất nhiều tướng lĩnh dưới quyền, trông họ như đang đợi chờ ai đó.

Một quan tướng ở bên trái cất lời: “Trước giờ thủ lĩnh cấm quân đều do tướng quân lựa chọn, sao nay Hoàng đế lại tự chỉ định?”

Tướng quân mặc giáp vàng đáp: “Suy nghĩ của Hoàng đế, thần tử như chúng ta không nên tuỳ tiện bàn luận. Bệ hạ bảo chúng ta làm gì thì chúng ta cứ làm theo”.

Quan tướng kia nói: “Lệnh của Bệ hạ, tất nhiên chúng ta phải dốc sức thực hiện. Nhưng vị thủ lĩnh được cử đến này cũng phải có bản lĩnh mới được. Ngộ nhỡ đối phương là kẻ bất tài, các anh em sẽ không phục đâu ạ”.

“Đúng vậy! Nếu đó chỉ là hạng giẻ cùi tốt mã, chúng ta sẽ cho người đó biết tay!”

“Hỗn xược!”, tướng quân giáp vàng trầm giọng: “Ở nước Long chúng ta, thủ lĩnh cấm quân không chỉ luyện binh mà còn quản lý kỷ luật quân đội. Nếu các anh em hành xử bừa bãi, dù thủ lĩnh đánh chết mọi người, tôi cũng không thể nói gì”.

Người đàn ông trung niên ở bên phải nhẹ nhàng cất tiếng: “Cảm ơn các anh em. Tôi biết mọi người nói vậy đều vì bất bình thay họ Chu này. Nhưng lệnh Thánh khó trái, Hoàng đế bệ hạ cảm thấy tôi bất tài, tôi chỉ đành rời khỏi doanh trại”.

Mọi người đồng loạt nói: “Thủ lĩnh Chu võ nghệ cao cường, lại là Võ Thiên Tiên, từng là người mạnh tiếng tăm trên bảng Tiên Tôn. Người sắp đến làm sao có thể so sánh với thủ lĩnh kia chứ?”

Vị thủ lĩnh họ Chu này còn định nói gì đó thì Trác công công đã đưa Ngô Bình đến.

Tướng quân giáp vàng bèn đứng dậy nghênh đón, cất lời với vẻ mặt tươi cười: “Trác công công đến rồi”.

Trác công công cười bảo: “Đại tướng quân, vị này là Ngô Bình, thủ lĩnh cấm quân do Bệ hạ chỉ định”.

Ngô Bình ôm quyền: “Chào Đại tướng quân”.

Tướng quân mặc giáp vàng này tên là Nguỵ Nguyên, thống lĩnh tám trăm nghìn cấm quân, quyền cao chức trọng, còn có Vương tước.

Nguỵ Nguyên cười đáp: “Thủ lĩnh Ngô, hân hạnh”.

Trác công công nói: “Bệ hạ bổ nhiệm thủ lĩnh Ngô tất nhiên là vì thủ lĩnh Ngô có võ nghệ cao siêu, tư chất nghịch thiên. Có lẽ các vị chưa biết, thủ lĩnh Ngô là Võ Vương truyền kỳ chín sao! Kỷ lục này, mấy nghìn năm qua chưa từng có ai đạt được!”

Tất cả đều sững sờ, Võ Vương truyền kỳ chín sao!

Thủ lĩnh họ Chu nọ cười ha ha: “Tuy Võ Vương truyền kỳ chín sao rất cự phách, tiếc rằng cảnh giới vẫn còn hơi thấp”.

Ngoài miệng thì nói không để bụng, song vị thủ lĩnh Chu này cực kỳ không phục. Dù gì ông ta cũng là Võ Thiên Tiên, năm xưa là Võ Tiên Tôn còn từng leo lên bảng Tiên Tôn. Ai cũng thiên tài cả, ông ta chẳng hề giật mình trước thành tích của Ngô Bình.

Liếc nhìn ông ta, Trác công công nói: “Thủ lĩnh Chu, tôi vừa được nhận được tin, hiện nay thủ lĩnh Chu là người xếp hạng nhất bài kiểm tra hoàn toàn xứng đáng của Học phủ truyền kỳ!”

Lời vừa dứt, những người có mặt ở đây đều bàng hoàng. Đứng nhất bài kiểm tra Học phủ truyền kỳ!

Thủ lĩnh Chu cũng kinh ngạc: “Không thể nào! Kết quả kiểm tra của Học phủ truyền kỳ còn chưa công bố!”

Trác công công đáp nhẹ: “Chuyện mà thủ lĩnh không biết, không có nghĩa là tôi cũng không biết”.

Đối phương im bặt. Đúng thế, chuyện mà ông ta không biết thì Trác công công vẫn có thể biết, bởi đó là thái giám giữ ấn của nước Long!

Trác công công cười bảo: “Thành tích đứng nhất bài kiểm tra cũng chẳng có gì. Sự lợi hại của thủ lĩnh Ngô nằm ở chỗ, thành tích của anh ấy rất có khả năng còn đứng đầu trong lịch sử”.

Thủ lĩnh Chu không nhịn được, bèn bảo: “Học phủ truyền kỳ chỉ mới thành lập, đứng đầu trong lịch sử ở đâu ra kia chứ?”

Trác công công nói: “Xem ra thủ lĩnh Chu không biết rõ nội dung kiểm tra của Học phủ truyền kỳ. Tuy Học phủ truyền kỳ mới thành lập không lâu, nhưng đạo cụ dùng trong kiểm tra đều là vật có nguồn gốc lâu đời, đã tồn tại qua nhiều năm và từng kiểm tra vô số kỳ tài thiên kiêu. Nói đơn giản hơn thì cứ lấy những thành tích cá nhân tốt nhất trong số các thiên kiêu trong lịch sử, lập thành một danh sách thành tích mạnh nhất lịch sử. Dù có một tờ danh sách như vậy thì vẫn không ai vượt qua được thủ lĩnh Ngô!”

Thủ lĩnh Chu nhìn sang Ngô Bình với ánh mắt có phần kinh hãi. Tuy ông ta là Võ Thiên Tiên, nhưng Ngô Bình trong mắt ông ta bỗng trở nên thật bí ẩn khó lường.

Ngô Bình cười nói: “Trác công công quá khen rồi, có lẽ do tôi may mắn thôi”

Trác công công cười bảo: “Chuyện này không liên quan đến vận may, là năng lực thật sự. Hoàng đế bệ hạ nghe được tin này đã vui đến mức vỗ đùi, còn bảo chức thủ lĩnh cấm quân khá thiệt thòi cho anh. Chẳng qua chiếu chỉ đã ban, rất khó thu hồi. Bệ hạ nói thủ lĩnh hãy ở cấm quân khoảng một năm hơn, về sau còn trọng dụng”.

Câu này đã quá rõ ràng. Thủ lĩnh cấm quân chỉ là một bàn đạp đối với Ngô Bình. Trong tương lai, anh sẽ còn bước lên một bậc cao mới!

Thủ lĩnh Chu khẽ thở dài, ôm quyền tiến lên: “Đại tướng quân, Trác công công, Chu mỗ xin lui!”

Khi ông ta xoay người dợm bước đi thì bị Ngô Bình gọi lại: “Chờ một chút!”

Thủ lĩnh Chu quay lại hỏi: “Thủ lĩnh Ngô có điều gì muốn chỉ giáo?”

Ngô Bình đáp: “Tôi chưa từng làm thủ lĩnh cấm quân. Nếu muốn, ông có thể ở lại làm trợ thủ của tôi”.

Ông ta sững sờ, sau khi suy nghĩ một lúc vẫn lắc đầu: “Chu mỗ đã có chốn muốn đi, có điều vẫn cảm ơn ý tốt của thủ lĩnh Ngô. Tạm biệt!”

Người này cũng khá phóng khoáng, nói đi là đi.

Nguỵ Nguyên cười bảo: “Sự có mặt của thủ lĩnh Ngô chắc chắn sẽ giúp cấm quân hùng mạnh hơn, chúng tôi rất hoan nghênh!”

Lúc này không còn ai xem thường Ngô Bình nữa. Khoan hãy nói những cái khác, danh hiệu “đứng đầu trong lịch sử” Học phủ truyền kỳ đã đủ làm họ nể sợ rồi.

Trác công công cười bảo: “Đại tướng quân, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện nhé?”

Nguỵ Nguyên cười đáp: “Được. Trác công công, thủ lĩnh, mời!”

Nguỵ Nguyên mời hai người đến thư phòng của mình, sai người pha trà nước, sau đó hướng mắt về phía Trác công công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK