Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626: Năm người quản lý

Hoàng Tương nói: “Thưa ông, tôi cảm thấy chuyện này hơi bất thường nên đã cho người âm thầm điều tra”.

Lý Vân Đẩu hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Hoàng Tương hơi chần chừ. Lý Vân Đẩu nói ngay: “Cứ việc nói đi”.

Hoàng Tương bèn gật đầu: “Thưa ông, tôi đã tìm gặp người của quan chức địa phương, họ nói rằng có người bảo họ đừng can thiệp. Tuy chưa tìm ra kẻ chủ mưu là ai, nhưng tôi nghi ngờ người đó có lẽ là người bên cạnh ông, còn có quyền cao chức trọng”.

Lý Vân Đẩu cau mày: “Người của chúng ta ư?”

Hoàng Tương đáp: “Vâng”.

Lý Vân Đẩu im lặng vài giây mới nói: “Tiếp tục điều tra, báo cáo tin tức cho tôi mọi lúc”.

Hoàng Tương nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, thưa ông. Một trưởng lão của Hắc Thiên Giáo tìm tôi, nói rằng Hắc Thiên Giáo muốn chia mười phần trăm lợi nhuận của chúng ta”.

Lý Vân Đẩu hờ hững bảo: “Hắc Thiên Giáo được đằng chân lân đằng đầu, tôi sẽ sai người nói chuyện với họ sau!”

Hoàng Tương tiếp tục: “Minh vương đã đột phá lên cảnh giới Địa Tiên, càng ngày càng hành sự ngang ngược. Người của Minh vương liên tục gây sự với chúng ta. Thưa ông, chuyện này phải giải quyết càng nhanh càng tốt”.

Lý Vân Đẩu nói: “Minh vương lại đột phá nữa sao? Nói vậy thì Đông Nam Á không còn ai áp chế được kẻ này rồi”.

Hoàng Tương bày tỏ: “Dù có cũng sẽ không lộ diện đâu ạ. Suy cho cùng, không ai muốn đối địch với một Địa Tiên cả”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Minh vương muốn làm gì?”

Hoàng Tương đáp: “Tất nhiên là muốn giành thêm lợi ích. Trước đó, chúng ta phải chia hai mươi phần trăm lợi nhuận cho Minh vương. Hiện giờ Minh vương muốn chúng ta đưa ra nhiều lợi nhuận hơn”.

Ngô Bình cau mày: “Chia hai mươi phần trăm lợi nhuận ư? Chuyện này kéo dài được bao lâu rồi?”

Lý Vân Đẩu nói: “Minh vương là ‘trùm’ ở địa phương. Chúng ta phải giao nộp một khoản tiền mới làm ăn yên ổn được”.

Ngô Bình cười khẩy: “Một Minh vương cỏn con thôi mà kiêu ngạo thật đấy, dám đe doạ nhà chu1ngg ta! Ông nội à, mấy hôm nữa cháu sẽ đích thân đến Đông Nam Á để diệt trừ tên Minh vương này!”

Lý Vân Đẩu sững người. Dù bên cạnh có quỷ tiên trấn thủ, ông cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tiêu diệt Minh vương, vội vàng khuyên: “Tiểu Bình à, cháu đừng manh động. Giết Minh vương rồi sẽ có kẻ khác thay thế. Thay vì giết bỏ, chi bằng hợp tác lâu dài, có tiền thì hai bên cùng kiếm”.

Ngô Bình nói: “Ông nội, không thể dung túng cho hạng người này! Minh vương khốn kiếp gì chứ, cháu sẽ khiến tên này phải làm chó của cháu!”

Lý Vân Đẩu không lấy làm kinh ngạc. Ông biết cháu mình tài giỏi thế nào. Ngô Bình là Nhân Tiên kia mà.

“Tiểu Bình à, chuyện này nên tính toán về lâu về dài. Có điều, đúng là cháu phải đến Đông Nam Á một chuyến, tìm hiểu rõ chuyện ở đó để sau này dễ quản lý”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng. Khi rảnh, cháu sẽ đến Đông Nam Á ngay”. Anh âm thầm quyết định, phải diệt được Minh vương!

Lúc này, một người đàn ông khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, đầu hói và hơi béo lên tiếng: “Thưa ông và cậu, mọi chuyện ở Cảng Thành đều thuận lợi. Thành tích năm ngoái đã cải thiện rất nhiều. Đây là bảng thành tích”.

Ông ấy đưa tài liệu cho Lý Vân Đẩu. Lý Vân Đẩu xem qua một chút rồi đưa cho Ngô Bình kiểm tra.

Ngô Bình giở ra xem, thấy việc kinh doanh ở Cảng Thành chủ yếu là cửa hàng và toà nhà văn phòng, còn có một công ty đầu tư và một công ty uỷ thác.

Năm ngoái, Cảng Thành có lợi nhuận hơn năm tỷ đô, tăng chín trăm tỷ đô và tăng trưởng hai mươi hai phần trăm so với năm kia.

Điều đáng nói, số tiền đầu tư vào nhà máy dược phẩm được bỏ vốn đầu tư bởi công ty đầu tư của Cảng Thành.

Người đàn ông béo và hói đầu này tên Hạ Minh. Ông ấy nói: “Thưa cậu, chuyện đầu tư vào nhà máy dược phẩm do đích thân tôi phụ trách. Người được tôi cử đến công ty nói rằng, đến nửa cuối năm nay, nhà máy mới có thể sản xuất thử nghiệm. Thuốc mới sẽ được sản xuất hàng loạt vào nửa cuối năm”.

Ngô Bình hỏi: “Cũng được. Sao, ông cảm thấy tiến độ chậm quá à?”

Hạ Minh trả lời: “Không giấu gì cậu, tôi rất xem trọng nhà máy dược phẩm này, quả thật hy vọng nó có thể đẩy nhanh tiến độ”.

Ngô Bình cười bảo: “Ông thiếu dự án đầu tư sao? Muốn tôi giới thiệu không?”

Hạ Minh cười đáp: “Tầm nhìn của cậu chắc chắn rất tốt, không biết là công ty nào ạ?”

Ngô Bình nói: “Tôi có một người bạn đang làm xe nhiên liệu thay thế. Ông có thể đầu tư”. Rồi anh thuật lại tình hình bên Khương Đông Thăng. Khương Đông Thăng là người tài giỏi, đầu tư vào công ty ông ấy chắc chắn là lựa chọn đúng đắn.

Hạ Minh bày tỏ: “Xe nhiên liệu thay thế rất đốt tiền, hơn nữa chắc chắn sẽ không kiếm được tiền trong giai đoạn đầu”.

Ngô Bình bảo: “Ông tự cân nhắc đi. Ngoài ra, tôi đang chuẩn bị đầu tư vào Giang Nam Thành. Ông có thể tham gia nếu muốn”.

Dù ở Cảng Thành, Hạ Minh cũng biết chuyện Giang Nam Thành. Ông ấy kinh ngạc hỏi: “Bây giờ vẫn còn có người dám kiếm lợi từ Giang Nam Thành ư?”

Ngô Bình đáp: “Ổn định lắm. Ông chỉ việc đầu tư thôi. Tối đa ba năm, tỷ suất hoàn vốn không dưới bốn mươi phần trăm”.

Hạ Minh gật mạnh: “Nếu cậu đã quyết tâm như vậy, tôi hy vọng lấy được hai mươi phần trăm quyền cổ phần”.

Ngô Bình bảo: “Hai mươi phần trăm có thể hơi nhiều. Đến lúc đó chúng ta hẵng bàn”.

Một người phụ nữ chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi thấy Ngô Bình đưa ra hai dự án liên tiếp, bèn hỏi: “Trong tay cậu có còn dự án tốt nào không?”

Người phụ nữ này không xinh đẹp, vóc dáng hơi đẫy đà, song khí chất rất ưu tú, gương mặt luôn tươi cười. Đây chính là người phụ trách chính của nhà họ Lý ở nội địa - Trần Minh Huệ.

Ngô Bình cười hỏi: “Chị Trần cũng đang tìm dự án tốt sao?”

Trần Minh Huệ đáp: “Thưa cậu, việc kinh doanh của nhà họ Lý ở nội địa hiện chỉ ở mức tạm được, nói trắng ra là thiếu một dự án lớn, một sản nghiệp trụ cột”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi: “Đã như vậy, chị có dám làm về ngành ô tô không?”

Trần Minh Huệ trả lời: “Thưa cậu, ô tô là lĩnh vực ‘người thắng lấy hết’, rào chắn quá cao, bây giờ chúng ta mới gia nhập e là đã muộn”.

Ngô Bình nói: “Không muộn đâu. Có một số công ty ô tô thuộc tập đoàn Sanyo muốn đến Viêm Long phát triển. Chị có hứng thú không?”

Đôi mắt Trần Minh Huệ sáng rực lên: “Tập đoàn Sanyo ư? Ô tô của họ hình như được bán khá chạy trên thế giới, doanh số bán ra khoảng ba triệu nhỉ?”

Ngô Bình đáp: “Tầm bốn triệu chiếc. Có điều họ chưa từng đánh vào thị trường Viêm Long, nếu có thể tiến vào Viêm Long, doanh số sáu triệu hằng năm sẽ không thành vấn đề”.

Trần Minh Huệ cười bảo: “Doanh số sáu triệu thì cũng ngang ngửa với công ty ô tô đứng thứ năm toàn cầu hiện nay rồi”.

Ngô Bình nói: “Doanh thu ít nhất một nghìn tỷ, lợi nhuận ít nhất năm mươi tỷ. Tất nhiên, đầu tư vào ngành này cũng rất lớn”.

Trần Minh Huệ cười hỏi: “Tôi có thể hỏi quan hệ giữa cậu và tập đoàn Sanyo là gì không?”

Ngô Bình nhẹ nhàng trả lời: “Chị có thể hiểu là tập đoàn Sanyo hiện do tôi quản lý”.

Tất cả đều ngỡ ngàng. Quản lý cả tập đoàn Sanyo? Nên biết rằng tổng tài sản của tập đoàn Sanyo không thua kém nhà họ Lý. Thế mà Ngô Bình lại là người nắm giữ tập đoàn khổng lồ ấy ư?

Ngô Bình nói: “Nhà họ Lý đã tham gia sâu vào Đông Nam Á nhiều năm nay và có kinh nghiệm dày dặn trong lĩnh vực bán lẻ. Nếu có thể bán ô tô của Sanyo sang Đông Nam Á, doanh số bán hàng có thể tăng lên rất nhiều. Ô tô của Sanyo chủ yếu được bán sang Phi châu, Đông Doanh, Bắc Mỹ và Âu châu. Sản lượng tiêu thụ ở thị trường Đông Nam Á còn hạn chế, vẫn có nhiều tiềm năng phát triển”.

Trần Minh Huệ bỗng cảm thấy rất hứng thú, cười hỏi: “Thưa cậu, vậy chúng ta sẽ hợp tác thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Về doanh số, tôi sẽ giao các thị trường Đông Nam Á, Nam Á, Nam Mỹ và Viêm Long cho chị kinh doanh. Chi phí do phía chị trả, Sanyo cung cấp công nghệ và nhân sự. Nói thẳng ra là Sanyo cung cấp linh kiện, phía chị chỉ phụ trách lắp ráp ô tô. Kiếm được tiền thì Sanyo lấy bốn mươi phần trăm, phía chị giữ sáu mươi phần trăm”.
Chương 627: Khu vui chơi

Ngô Bình có ý định sẽ đẩy mạnh tiêu thụ cho hãng xe hơi Tam Hữu, vì chỉ có lượng tiêu thụ tăng lên thì giá thành mới giảm xuống. Cùng một mẫu xe đó, nếu chỉ bán được 30 nghìn chiếc thì chưa có lãi, nhưng bán được cả trăm nghìn chiếc thì có thể kiếm ra tiền rồi. Nếu bán được 300 nghìn chiếc thì lãi to luôn.

Trần Minh Huệ gật đầu: “Được, về tôi sẽ nói chuyện với người của lão gia”.

Một người thanh niên cao gầy khoảng 30 tuổi nói: “Cậu chủ, tôi là người phụ trách mảng xuất nhập khẩu và ngư nghiệp, hai năm nay mảng này làm ăn rất kém”.

Ngô Bình biết người này tên là Trương Gia, mấy công ty mà anh ta quản lý thường làm nhà phân phối, tìm các nguồn hàng tốt ở trong nước và quốc tế, sau đó bán cho nới khác.

Dù cách làm ăn của nhà họ Lý vẫn theo lối truyền thống, nhưng điểm đặc biệt là ở chỗ họ nhập hàng nhiều, vì thế có thể ra điều kiện với bên cung ứng, nghiêm ngặt trong việc quản lý chất lượng hàng hoá, sau đó dán nhãn của mình rồi bán. Hiện giờ, các mặt hàng kinh doanh của nhà họ Lý đã lên tới hơn 300 mặt hàng.

Ngô Bình xem báo cáo tài chính thì thấy lợi nhuận năm ngoái là 7.5 tỷ đô.

Anh cười nói: “Một năm lãi gần chục tỷ mà anh vẫn bảo làm ăn kém à?”

Trương Gia cười trừ: “Cậu chủ, tôi nghe nói cậu có một công ty thuốc bán rất chạy phải không ạ?”

Anh ta đang nhắc đến công ty thuốc Long Huy, hiện giờ thuốc dưỡng thần bổ huyết đang bán rất chạy dự kiến doanh thu năm nay đạt trên 70 tỷ.

Ngô Bình nói: “Tôi hiểu ý của anh rồi, anh muốn bán thuốc sang nước ngoài à?”

Trương Gia gật đầu thật mạnh: “Cậu chủ, chúng ta có thể hợp tác không?”

Ngô Bình: “Tôi có người phân phối thuốc ở nước ngoài rồi nên không giao cho anh được, nhưng tôi có thể chỉ cho anh hai lối đi”.

Ngô Bình nhìn về phía người đàn ông cuối cùng cao một mét chín, trông khoảng 47 tuổi đang cười híp mắt. Ông ấy là người phụ trách các xí nghiệp khá trọng yếu hiện giờ của nhà họ Lý, ví dụ như cao su, thực phẩm, bất động sản.

Ông ấy tên là Lam Binh, là một nhân tài kinh doanh, năm đưa để chiêu mộ ông ấy, Lý Vân Đẩu đã phải ra mặt và mời ông ấy về làm việc với một mức lương vô cùng hấp dẫn.

Lam Binh cười nói: “Cậu chủ, chỉ còn tôi là chưa được cậu ngó ngàng tới, cậu không được bên trọng bên khinh đâu đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Ông quản lý mảng thực phẩm, tôi đang có mấy bên phân phối đồ uống, vừa tốt cho sức khoẻ, vừa ngon, ông có hứng không?”

Lam Binh sáng mắt lên nói: “Đồ uống ạ? Cậu chủ, cho tôi xem hàng mẫu được không?”

Ngô Bình: “Tôi sẽ gửi cho ông sau”.

Lam Binh mừng rỡ: “Vâng”.

Ngô Bình nói: “Trương Gia, chờ mảng đồ uống ấy ổn định, tôi sẽ cho anh phân phối. Một khi người tiêu dùng biết được hiệu quả của loại đồ uống này thì đảm bảo, anh sẽ thu mức lợi kinh người”.

Trương Gia cười nói: “Vâng, tôi sẽ chờ tin của ông Lam”.

Năm người báo cáo xong thì được Lý Vân Đẩu giữ ở lại ăn cơm.

Lý Triển Đồ đang đứng trong sân của một căn nhà lớn, một người thanh niên đang cung kính đứng cạnh ông ta.

Ông ta nói: “A Nghĩa, tin tình báo đúng không?”

Người tên A Nghĩa gật đầu: “Ông chủ, không thể sai được đâu ạ. Lão gia đã mua một căn nhà để làm nơi chuyên gặp gỡ thần y Ngô”.

Lý Triển Đồ: “Cậu nghĩ tại sao ông ấy lại làm vậy? Lẽ nào bị bệnh?”

A Nghĩa đáp: “Có lẽ liên quan đến ông hai, ông hai có bệnh trong người. Tôi nhớ lần trước, cậu Ngô đó nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông hai. Ông chủ, ông phải cẩn thận, nhỡ ông hai mà khoẻ lại thì địa vị của ông sẽ bị lung lay đấy ạ”.

Lý Triển Đồ cười lạnh nói: “Chỉ là một bác sĩ thôi mà, nhỡ cậu ta chết bất ngờ thì sao?”

A Nghĩa bật cười nói: “Ông chủ, tôi biết phải làm gì rồi ạ”.

Lý Triển Đồ: “Làm cho gọn, đừng để ai nắm được sơ hở”.

A Nghĩa mỉm cười nham hiểm rồi nói: “Ông chủ yên tâm, tôi sẽ tìm người chuyên nghiệp nhất”.

Năm quản lý cấp cao của Lý Vân Đẩu dùng bữa xong thì ra về, họ vừa đi, Ngô Bình đã đi gặp một người bạn của mình ở Vân Đông, chính là Trần Hiểu Đồng.

Khi anh tới quán ăn đó thì phát hiện quán đã đổi chủ, lẽ nào Trần Hiểu Đồng không làm ăn nữa?

Anh gọi điện cho cô ấy, điện thoại kết nối, Trần Hiểu Đồng nói: “Anh Ngô, là anh à?”, cô ây mừng rỡ.

Ngô Bình: “Ừ, Hiểu Đồng, anh đang ở cửa quán, nhưng hình như đổi chủ rồi à?”

Trần Hiểu Đồng: “Em đang ở khu vui chơi cho thiếu nhi, giờ em chuyên tâm kinh doanh mảng này thôi, tạm thời không mở quán nữa”.

Lần trước, Lý Đông Hưng đã đầu tư cho khu vui chơi 10 triệu, vì thế Trần Hiểu Đồng đã có đủ vốn để tập trung lo cho trung tâm. Những người làm ở quán ăn giờ cũng chuyển sang bên này giúp đỡ.

Ngô Bình: “Ờ, anh đến luôn đây”.

Khu vui chơi của Trần Hiểu Đồng ở ngoại thành, ráp núi, có diện tích khoảng 20 mẫu. Khi Ngô Bình phóng xe đến nơi thì đã thấy Trần Hiểu Đồng đứng chờ sẵn bên ngoài rồi.

“Anh Ngô”.

Nhìn thấy xe của Ngô Bình, Trần Hiểu Đồng vui đến mức chạy ù tới.

Sau đó, cô ấy ôm chầm lấy anh, Ngô Bình nói: “Được đấy, quy mô to ra phết”.

Trần Hiểu Đồng: “Ông Lý đã đầu tư cho em 10 triệu nên em đã mở rộng nơi này, tiêu hết gần một nửa rồi. À, giờ em cũng nhận được nhiều trẻ lang thang hơn, có hơn 200 bé rồi đấy, số lượng vẫn tăng lên hàng ngày. Hôm nào cũng phải chi tiêu một khoản lớn, em sắp không tải được nữa rồi”.

Ngô Bình nói: “Chuyện tiền nong thì em không phải lo, cứ để anh”.

Trần Hiểu Đồng vui mừng nói: “Thật ạ? Thế thì tốt quá rồi. Anh Ngô, anh đúng là phúc tinh của em”.

Ngô Bình quan sát Trần Hiểu Đồng thì thấy cô ấy vẫn xinh như thế, hơn nữa nhờ tập đứng tấn hàng ngày mà cơ thể còn dẻo dai hơn.

“Được đấy, là hạt giống võ thuật, lát anh sẽ truyền thêm cho em bài hít thở”, anh nói.

Trần Hiểu Đồng đắc ý nói: “Đương nhiên, ngày nào em cũng tập, giờ không ai đánh lại được em luôn”.

Nói rồi, Trần Hiểu Đồng mời Ngô Bình vào trong tham quan.

Một phần trẻ ở đây bị khuyết tật, phần thì bị bệnh bẩm sinh, hoặc mắc các bệnh khó chữa nên bị bố mẹ bỏ rơi.

Nhiều trẻ may mắn khi được trung tâm cứu trợ nhận nuôi, nhưng tài chính của trung tâm có hạn nên bọn trẻ sống cũng không quá thoải mái, dẫn đến nhiều trẻ có bóng ma tâm lý sau khi trưởng thành. Còn khu vui chơi của Trần Hiểu Đồng thì khác, mỗi người sẽ phụ trách nhiều nhất là ba trẻ dưới năm tuổi, từ năm tuổi trở lên thì sẽ xếp năm trẻ thành một nhóm và được một người chăm sóc.

Chính vì thế nên chi phí ở khu vui chơi bị đẩy lên cao, riêng tiền cho các cô trông trẻ thôi cũng cả vài chục nghìn một tháng, thêm các khoản khác vào nữa thì mỗi tháng, khu vui chơi phải tốn 500 nghìn, một năm khoảng 7 triệu.

Ngô Bình thấy trẻ ở đây được sống rất tốt, quần áo sạch sẽ gọn gàng, đồ ăn phong phú, ngoài ra còn có bác sĩ điều trị và khám bệnh, cùng thầy cô giáo dạy học.

Anh rất tán thưởng Trần Hiểu Đồng nên nói: “Hiểu Đồng, sau này để anh lo mọi chi phí ở đây. Nếu rảnh, anh sẽ đến chữa bệnh cho các em nhỏ”.

Trần Hiểu Đồng tròn mắt nói: “Anh còn biết chữa bệnh ư?”

Ngô Bình cười nói: “Anh là bác sĩ đấy”.

Trần Hiểu Đồng: “Tốt quá, mời bác sĩ Ngô, cho em thấy tài năng y thuật của anh đi”.

Ngô Bình được mời vào phòng làm việc, ngay sau đó, đã có người bế một bé gái mấy tháng vào.

Mặt của bé gái rất đỏ, hít thở nặng nề, nhịp tim bất ổn, Ngô Bình nhìn xong thì nói: “Bé gái này mắc bệnh bẩm sinh, khá nặng đấy”.

Cô trông trẻ gật đầu nói: “Vâng, mấy hôm trước bé vừa ra viện. Bác sĩ bảo bé còn nhỏ quá nên không phẫu thuật được, chờ ba tuổi mới làm được, khi ấy khả năng thành công cao hơn”.

Ngô Bình: “Chờ thêm nữa thì khéo cô bé không trụ được mất”.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Mọi người ra ngoài đi, để tôi chữa cho cô bé”.

Trần Hiểu Đồng và cô trông trẻ ra ngoài, Ngô Bình lấy đồ nghề ra rồi phục hồi chức năng tim cho cô bé.
Chương 628: Bàn tay kỳ diệu

Y thuật mà Ngô Bình học được có cả ngoại khoa, nhưng cách thực hiện khó hơn y thuật hiện giờ rất nhiều, lúc chữa trị cho bệnh nhân phải dùng vài kỹ thuật đặc biệt như niệm lực.

Ngô Bình có ưu thế hơn là anh vừa có niệm lực, vừa có khả năng nhìn xuyên thấu nên có thể nhìn thấy rõ mọi sự thay đổi trong cơ thể người. Nhờ đó, anh có thể làm phẫu thuật được.

Vấn đề ở tim của bé gái nằm ở đường truyền tín hiệu, làm khả năng bơm máu bị hạn chế, không thể phối hợp nhịp nhàng với các cơ quan khác.

Tim mà gặp vấn đề thì sẽ dẫn tới nhiều hậu quả khó lường như cao huyết áp, nhịp tim bất ổn, điện tâm đồ…

Một khi tìm được bệnh thì quá trình điều trị sẽ rất đơn giản, Ngô Bình châm cứu vào tim của bé gái, khôi phục điểm nối dây thần kinh, sau đó truyền linh lực Ất Mộc vào.

Năm phút sau, phẫu thuật đã xong, chứng cao huyết áp của bé gái và nhịp tim bất ổn đã biến mất, gương mặt cũng bình thường trở lại.

Bé gái khóc một lát rồi nhừng, sau đó mở to mắt nhìn Ngô Bình rồi cười khúc khích.

Ngô Bình nhéo mặt cô bé rồi nói: “Nhóc con, may mà gặp được chú nhé”.

Ngô Bình gọi Trần Hiểu Đồng vào, cô ấy nhìn bé gái rồi ngạc nhiên hỏi: “Bé khoẻ rồi hả anh?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, mấy hôm tới, em hãy cho người chăm bé riêng, đừng để bé khóc. Ba ngày nữa, bé sẽ khoẻ mạnh bình thường.

Trần Hiểu Đồng vô cùng ngạc nhiên: “Bệnh viện đều bó tay rồi mà anh chữa được kiểu gì thế?”

Ngô Bình cười nói: “Giải thích thì loằng ngoằng lắm, khi nào rảnh anh nói sau, em cho bệnh nhân khác vào đi”.

Vì thời gian của Ngô Bình có hạn nên Trần Hiểu Đồng đã ưu tiên cho các bé nhỏ tuổi được chữa trước.

Sau đó là đến một bé trai bảy tháng, mắt bé bị lác nên mới bị bố mẹ bỏ rơi.

Trần Hiểu Đồng: “Tháng trước, bé được đưa đến khu vui chơi cùng với một mẩu giấy, người nhà bảo hoàn cảnh khó khăn nên không thể chữa trị cho bé được”.

Cô trông trẻ nói: “Chúng tôi cũng đưa bé đến viện kiểm tra rồi, nhưng bác sĩ bảo y học trong nước chưa can thiệp được, nếu phẫu thuật thì phải ra nước ngoài, chi phí thì cao nhất, đã thế còn rất nguy hiểm”.

Ngô Bình quan sát rồi nói: “Bé bị dị dạng về mắt, đúng là có thể phẫu thuật, nhưng rất khó”.

Trần Hiểu Đồng hỏi: “Có cách nào chữa được không anh?”

Ngô Bình: “Được, mọi người ra ngoài đi”.

Trần Hiểu Đồng và cô trông trẻ ra ngoài, Ngô Bình lấy một con dao phẫu thuật vì nhỏ vừa mảnh ra, sau đó bắt đầu thao tác, vết dao nhỏ đến mức mắt thường khó mà thấy được.

Hai lưỡi dao cố định vành mắt, để Ngô Bình có thể chữa trị phần bên trong.

Mắt của bé rất nhỏ, khiên con ngươi bị lệch vị trí, vì thế Ngô Bình phải rạch một đường thật mảnh để đưa con ngươi về đúng vị trí.

Cùng lúc đó, anh truyền linh lực Ất Mộc và chân khí màu tím vào để làm lành vết thương. Quá trình chữa trị chưa tới 10 phút, mắt bé trai đã bình thường trở lại và nhìn đúng hướng.

Nhưng sau phẫu thuật, bé sẽ thấy hơi đau nên bắt đầu khóc, sau đó Ngô Bình phải xoa mắt cho bé thì nó mới nín rồi tròn mắt nhìn anh.

Mắt không còn lác nữa nên trông cậu bé đáng yêu hơn, Ngô Bình nựng nó một cái làm bé trai cười khúc khích.

Anh cất dao rồi tiếp tục dùng nhãn lực để điều trị cho bé.

Thêm chục phút nữa, vết dao mà anh rạch đã lành hoàn toàn, bấy giờ Ngô Bình mới gọi Trần Hiểu Đồng vào.

Bé gái trước đó được chữa khỏi bệnh nhưng không có biểu hiện rõ ràng, nhưng bé trai này thì khác, mắt bé không còn lác nữa, mà đã bình thường trở lại.

“Thần kỳ quá!”, Trần Hiểu Đồng hô lên rồi nhìn Ngô Bình với ánh mắt thán phục.

Ngô Bình nói: “Tạm thời, anh chỉ làm được vậy thôi. Tuy vẫn còn hơi lệch một chút, nhưng người bình thường khó mà phát hiện ra”.

Trần Hiểu Đồng cười nói: “Vậy là tốt lắm rồi, có khác gì các bé khác đâu, anh siêu thật đấy!”

Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Tranh thủ cho bé khác vào tiếp đi”.

Sau đó, Ngô Bình đã dành thời gian cả buổi chiều để chữa cho 20 bé của khu vui chơi, giúp Trần Hiểu Đồng giải quyết được một nỗi lo lớn. Trong quá trình chữa trị cho các bé, Ngô Bình cũng có thu hoạch lớn, bởi có vài phẫu thuật anh được thử nghiệm lần đầu.

Chiều muộn, anh mới kết thúc công việc ở khu vui chơi.

Vì dùng khả năng nhìn xuyên thấu suốt cả buổi chiều nên anh đã thấm mệt và quyết định đi về nghỉ ngơi.

Anh rời khỏi khu vui chơi rồi lái xe về sơn trang, khi đi qua một con đường núi, chợt có hai chiếc xe ben đi chiếm hết cả đường.

Ngô Bình phanh gấp, nhưng xe đối diện vẫn phóng như bay về phía anh.

Ngay sau đó, anh đã cảm nhận được sát khí từ hai chiếc xe ấy. Cảm giác này xuất phát từ quyền ý của anh, nó không chỉ giúp tăng lực chiến đấu, mà còn tăng nhận nguy hiểm.

Ngay khi ba xe va chạm, Ngô Bình đã nhảy ra ngoài rồi chui vào một chiếc xe ben, sau đó ngồi xuống cạnh ghế lái.

Uỳnh!

Một tiếng động mạnh vang lên, xe của Ngô Bình đã bị đam lao xuống vực.

Cùng lúc đó, mắt của tài xế hoa lên, Ngô Bình đã biến mất, sau đó xuất hiện ngay cạnh hắn. Hắn giật bắn mình, sau đó tháo dây an toàn, định lấy súng.

Nhưng hắn không sờ thấy gì cả, vì súng đã bị Ngô Bình cầm lấy từ lúc nào. Anh chĩa họng súng vào thái dương của hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Ai sai anh giết tôi, nói!”

Tái xế tái mặt rồi phanh gấp, hi vọng làm Ngô Bình mất thăng bằng để tìm cơ hội bỏ chạy. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Ngô Bình vẫn ngồi vững vàng.

Hắn tuyệt vọng nói: “Tôi không nói được”.

Ngô Bình: “Không nói thì chết, sau đó đến người ở xe kia, tôi cho anh ba giây suy nghĩ. Một, hai…”

Ngô Bình chưa đếm đến ba thì người tài xế đã nói: “Tôi nói, là Lý Nghĩa”.

Lúc này, chiếc xe kia đã dừng lại, một người nhảy xuống rồi cầm lựu đạn chạy tới.

Ngô Bình không thèm nhìn mà giơ súng lên bắn, viên đan găm trúng đầu, người đó chết ngay tại chỗ.

Ngô Bình hỏi: “Lý Nghĩa nào?”

Tài xế: “Tâm phúc cạnh ông lớn nhà họ Lý, người ngoài hay gọi là A Nghĩa”.

A Nghĩa? Ngô Bình gật đầu: “Tốt, anh chết được rồi”.

Cộp.

Đầu tài xế đập xuống vô lăng, sau đó nghẹo sang một bên, mũi chảy máu không ngừng.

Ngô Bình nhảy xuống xe rồi leo lên núi, anh đi lối này về nhà cho nhanh.

Khi Lý Vân Đẩu thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, ông ấy hoảng hốt hỏi: “Tiểu Bình, cháu sao thế?”

Ngô Bình kể lại mọi chuyện rồi nói: “Ông ơi, A Nghĩa là ai ạ?”

Lý Vân Đẩu tím mặt: “Lý Triển Đồ ra tay rồi”.

Ngô Bình: “A Nghĩa là người của Lý Triển Đồ ạ?”

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Ừ, nên người muốn giết cháu chính là Lý Triển Đồ”.
Chương 629: Bùa hộ mệnh

Ngô Bình tò mò nói: “Tại sao ông ấy lại muốn giết cháu?”

Lý Vân Đẩu: “Đơn giản thôi, nó sợ cháu chữa khỏi bệnh cho Đông Hưng thì mình sẽ bị thay thế vị trí”.

Ngô Bình thở dài: “Lý Triển Đồ này thật độc ác”.

Lý Vân Đẩu: “Trước nay, ông không động đến nó, một vì nể tình bố con, dẫu sao ông cũng nuôi nó lớn khôn. Hai là vì ông không muốn gia đình xào xáo. Nhưng nó không nên động đến cháu, vì đã động đến cháu ông thì phải trả giá”.

“Ảnh!”

Ảnh lập tức xuất hiện, một bón người màu xám nhạt.

“Chủ nhân! Cậu chủ!”

Ngô Bình gật đầu: “Lâu rồi không gặp anh”.

Lý Vân Đẩu trầm giọng nói: “Ảnh, thực hiện theo kế hoạch”.

Ảnh gật đầu rồi biến mất ngay.

Ngô Bình: “Ông định giết Lý Triển Đồ à?”

Lý Vân Đẩu nói: “Ảnh có một cách, cậu ấy có thể khống chế suy nghĩ của một người. Vài tháng nữa, Lý Triển Đồ sẽ trao trả mọi quyền lực”.

Ngô Bình hiểu ngay, Ảnh sẽ biến Lý Triển Đồ thành con rối, như vậy có thể tránh náo loạn.

Anh nói: “Lý Triển Đồ gieo gió gặt bão, ông đừng suy nghĩ nhiều”.

Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Nếu nó không động vào cháu thì ông không định làm vậy đâu”.

Lý Triển Đồ do Lý Vân Đẩu nuôi lớn, không phải bất đắc dĩ thì ông ấy không hề muốn làm vậy.

Ngô Bình: “Ông đừng suy nghĩ nữa, chúng ta có thể mượn cơ hội này để chỉnh đốn lại gia tộc luôn”.

Lý Vân Đẩu xua tay: “Ừ, không nhắc về nó nữa, Tiểu Bình, lát Lý Mai đến, hai đứa trò chuyện với nhau nhé”.

Ngô Bình lập tức nhớ tới cô gái xinh đẹp hay hậm hực với anh rồi nói: “Ông ơi, cháu không thích Lý Mai nên không muốn gặp cô ấy”.

Anh nói thẳng ra như vậy nên Lý Vân Đẩu ngẩn ra hỏi: “Tiểu Bình, cháu chê Lý Mai không xinh à?”

Ngô Bình: “Cô ấy xinh chứ, nhưng không phải gu của cháu”.

Lý Vân Đẩu bật cười: “Nói vậy là cháu có bạn gái rồi hả? Tên là gì thế?”

Ngô Bình gãi đầu: “Thôi, chuyện này thì ông cứ kệ cháu”.

Lý Vân Đẩu nói: “Cháu không thích Lý Mai thì thôi, ông đã cho người chọn vài cô gái xinh đẹp rồi, cháu thích ai thì chọn”.

Ngô Bình tròn mắt hỏi: “Ông ơi, sao ông làm thế được ạ?”

Lý Vân Đẩu: “À, ông đầu tư ba tỷ vào một cuộc thi hoa hậu châu Á, tối nay có thể chọn ra tốp ba người đẹp nhất, cháu thích cô nào thì cứ bảo ông”.

Nói rồi, Lý Vân Đẩu sai người mở ti vi, trên màn hình quả nhiên đang chiếu kết quả chung cuộc của một cuộc thi nhan sắc.

Đúng là cuộc thi được đầu tư nhiều có khác, tốp ba cô gái đẹp nhất không chê vào đâu được, nếu chỉ bàn về nhan sắc thì họ không hề thua kém Đường Băng Vân và Đường Tử Di. Còn nếu luận về khí chất thì họ còn kém xa.

Ngô Bình liên tục xua tay: “Ông ơi, thôi cháu không chọn đâu”.

Lý Vân Đẩu nghiêm túc nói: “Tiểu Bình, cháu không còn nhỏ nữa, ông vẫn muốn chờ bế chắt đấy”.

Ngô Bình nói: “Chú hai cũng có con trai mà ông?”

Lý Vân Đẩu hừ nói: “Thằng nhóc ấy có học hành gì đâu, ông chẳng trông mong được gì”.

Ngô Bình nói: “Ông ơi, tối ông bảo chú hai đến nhé ạ”.

Lý Vân Đẩu: “Mai đi, tối nay cháu hãy trò chuyện với Lý Mai”.

Xem ra Lý Vân Đẩu rất mong Ngô Bình và Lý Mai thành một đôi. Dẫu sao, ông ấy cũng biết Lý Mai từ khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy còn là con nuôi của Lý Đông Hưng.

Lúc này, xe của Lý Mai đã đỗ ngoài sân, nhưng cô ấy chưa vội xuống xe ngay, mà soi gương rồi lẩm bẩm: “Ngô Bình, anh có tài cán gì mà ông nội coi trọng vậy chứ?”

Thì ra ngay sau khi nghe điện thoại của Lý Vân Đẩu, cô ấy đã hiểu ý của ông là muốn gán ghép mình với Ngô Bình.

Cô ấy cảm thấy rất bực mình, vì dẫu sao cô ấy cũng là một nhân tài kinh doanh, thông minh sắc sảo, trong khi Ngô Bình kia thì chẳng là gì hết.

“Muốn làm bạn trai tôi thì anh chưa đủ trình đâu”, cô ấy lạnh giọng nói rồi xuống xe, đi vào phòng khách.

Lý Mai vừa vào,Lý Vân Đẩu đã cười nói: “Tiểu Mai, cháu ngồi nói chuyện với Ngô Bình nhé, rảnh thì hai đứa đi xem phim, nghe nhạc, ông không làm phiền hai đứa nữa”.

Lý Vân Đẩu vừa đi, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Ngô Bình không nói gì, Lý Mai cũng không để mắt đến anh.

Ngô Bình ngâm nga một điệu nhạc, sau đó lấy điện thoại ra nghịch, anh đang chơi điện tử thì Lý Mai chợt đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Ngô Bình vẫn mặc kệ cô ấy, cuối cùng Lý Mai đã nổi quạo rồi ngoái lại hỏi: “Xem ra anh cũng biết thân biết phận đấy nhỉ?”

Ngô Bình ngẩng lên nhìn cô ấy rồi nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, bạn gái tôi xinh hơn cô nhiều, cũng xuất sắc hơn cô nên tôi không có hứng với cô. Vì thế, cô cứ yên tâm, tôi không thích cô đâu”.

Lý Mai ngẩn ra, tên điên này đang nói gì vậy? Bạn gái anh xinh và xuất sắc hơn cô ấy ư?

Mặt cô ấy đầy vạch đen, Lý Mai nổi giận nói: “Nực cười! Lại chiêu lạt mềm buộc chặt à? Không có tác dụng đâu”.

Ngô Bình bật cười: “Cô bị ảo tưởng à? Tôi nhắc lại, tôi không thích cô”.

Lý Mai tức điên người, tên này ngông thật mà!

Lý Mai vẫn cố nói: “An nói thế vì thấy mình không xứng với tôi, cố giả vờ thanh cao làm gì, định làm thế để thu hút tôi à? Xin lỗi, không có tác dụng với tôi đâu”.

Ngô Bình chán nản liếc cô ấy một cái rồi đứng dậy đi vào phòng sách.

Lý Mai cắn răng, anh có ý gì đây? Đang chê bôi cô ấy?

Cô ấy nổi đoá rồi chạy theo: “Anh đứng lại!”

Lý Vân Đẩu đứng trên tầng hai nhìn lén, thấy hai người cãi nhau thì mỉm cười một cách gian xảo: “Cãi nhau là tốt, oan gia ngõ hẹp càng hay!”

Ngô Bình mở cửa phòng sách, Lý Mai đi vào theo.

Anh nổi giận nói: “Này cô Lý, cô vào phòng người khác thế này là mất lịch sự đấy”.

Lý Mai cười lạnh nói: “Vớ vẩn, tôi mới là chủ nhà này”.

Ngô Bình khoanh tay rồi nhìn cô ấy, nói: “Cô định làm gì?”

Lý Mai: “Không làm gì hết, tôi chỉ đi dạo trong nhà mình thôi, không được à?”

Ngô Bình cạn lời, cô gái này thần kinh à! Anh quyết định mặc kệ cô ấy rồi bắt đầu đeo tai nghe lên rồi ngồi vẽ bùa chú.

Lần này, anh mượn sức mạnh của Đạo Diệp ở đan điền để vẽ ba lá bùa hộ mệnh.

Lý Mai tưởng anh vẽ linh tinh nên cười nhạo: “Vẽ bùa à? Không biết bùa chú có hiệu lực gì không?”

Ngô Bình cầm một lá bùa đưa cho cô ấy rồi nói: “Đây là bùa hộ mệnh, có thể cứu mạng cô một lần trong lúc nguy hiểm, cho cô một lá đấy, khỏi cần cảm ơn”.

Lý Mai cầm lấy rồi định chê Ngô Bình tiếp, nhưng chợt có điện thoại.

Nghe xong, cô ấy nói: “Được rồi, tôi đến ngay”.

Nói rồi, cô ấy lườm Ngô Bình rồi bỏ đi.

Giữa chừng, cô ấy định ném lá bùa của Ngô Bình đi, nhưng ngẫm nghĩ sao lại nhét vào túi rồi lên xe rời khỏi sơn trang.

Lý Mai đi rồi, Ngô Bình thở phào một hơi rồi vươn vai, sau đó nằm trên giường.

Lý Mai vội đi gặp một khách hàng quan trọng nên giục tài xế lái nhanh, khi xe tới đường núi thì chợt có một tảng đá to oành rơi xuống, vừa hay đập lên mui xe của cô ấy.

Ầm!

Tài xế chết tại chỗ, Lý Mai thấy trước mắt tối thui, ngay khi tảng đá rơi xuống, lá bùa hộ mệnh trong túi cô ấy phát sáng rồi che chở cho cô ấy.

Ánh sáng ấy như một màn chắn bảo vệ, đỡ mọi sức nặng nên cô ấy không bị làm sao.

Sau cơn kinh hãi, Lý Mai mất một lúc mới phản ứng lại rồi hô hoán cầu cứu.

Mấy chiếc xe ở phía sau đi tới, có người tốt bụng xuống xe giúp đỡ. Nhưng xe bị đè bẹp nên ai cũng lắc đầu rồi nghĩ chắc người bên trong không thể sống được.

Nhưng đột nhiên họ nghe thấy có người kêu cứu.

“Người bên trong vẫn sosng, mau báo cảnh sát”, có người hét lên.
Chương 630: Chữa trị cho Lý Đông Hưng

Mười phút sau, có một chiếc xe cứu hoả đến, nhân viên cứu hoả đập mui xe để cứu Lý Mai ra.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc vì xe thì nát bét mà Lý Mai lại không hề hấn gì.

Lý Mai vẫn còn đang khiếp sợ, cô ấy nhìn tài xế bị nát người ở trong xe mà chợt thấy mắc ói.

Cô ấy nhanh chóng được đỡ lên xe cứu hộ, sau đó đến viện. Trên đường đến viện, Lý Mai chợt lấy lá bùa mà Ngô Bình cho ra.

Lá bùa đã trở nên rất giòn, chỉ bóp nhẹ là vụn ra rồi rơi xuống đất.

Nghĩ lại chuyện đá rơi xuống xe, Lý Mai ngẩn ra, lẽ nào chính lá bùa này đã cứu mạng cô?

Ngô Bình đang ngủ say, hơn nữa còn ngủ một mạch đến sáng.

Bảy giờ, anh mở cửa ra thì thấy Lý Vân Đẩu đang ngồi trò chuyện vui vẻ với Ngô Mi trong phòng khách.

Thấy Ngô Bình đi ra, Ngô Mi nói: “Anh, sao anh dậy muộn thế?”

Ngô Bình ngáp dài rồi nói: “Anh bỏ lỡ chuyện gì à?”

Ngô Mi cười nói: “Ông vừa dẫn em đi xem mặt trời mọc đấy”.

Ngô Bình chẹp miệng: “Mặt trời mọc thì có gì hay đâu”.

Vì hiệu quả của Địa Nguyên Đan nên Lý Vân Đẩu trông trẻ hơn, ông ấy vui vẻ nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, lát nữa chú hai cháu đến đấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, cháu sẽ điều trị cho chú”.

Sau đó, anh nói: “Ông ơi, giờ cháu sẽ dạy ông mấy động tác tập thể dục, ông nhớ tập hàng ngày nhé”.

Lý Vân Đẩu không muốn học nên nói: “Thôi, ông già lú lẫn rồi, không học nổi đâu”.

Ngô Bình kéo ông ấy lại rồi nói: “Ông, cháu đảm bảo tập xong ông sẽ khỏi hết mọi bệnh tật”.

Lý Vân Đẩu bó tay, đành thở dài rồi học theo Ngô Bình thực hiện mấy động tác của bài luyện thể.

Ngô Bình chỉ dạy Lý Vân Đẩu ba động tác rất đơn giản, tuy thế, Lý Vân Đẩu cũng phải mất hơn hai tiếng mới tập qua loa được.

Mới tập một lượt mà người ông ấy đã mướt mồ hôi, sau khi tập ba lần thì Lý Vân Đẩu xua tay nói: “Xương cốt ông già yếu lắm rồi, ông phải nghỉ đã”.

Ngô Bình mỉm cười rồi xoa bóp cho ông ấy: “Ông ơi, mỗi ngày ít nhất ông phải tập một lần nhé, một tháng sau cháu sẽ kiểm tra, nếu ông không tập được là cháu dạy cho ông ba động tác khác khó hơn đấy”.

Lý Vân Đẩu cười trừ nói: “Ừ, ông sẽ tập hàng ngày, không lười đâu mà doạ”.

Hai người ngồi nghỉ một lát thì Lý Đông Hưng đến. Ông ấy vẫn nhớ lời Ngô Bình nói nên vừa đến đã hành lễ: “Thần y Ngô, chúng ta gặp lại nhau rồi”.

Ngô Bình vội nói: “Chú đừng làm thế, cứ gọi cháu là Ngô Bình thôi”.

Lý Vân Đẩu cũng nói: “Đông Hưng, đừng khách sáo với Ngô Bình. Bố nhận cậu ấy làm cháu nuôi rồi, giờ con là chú của cậu ấy”.

Ngô Bình: “Ông nói đúng đấy ạ, chú đừng khách sáo với cháu”.

Nghe thấy Ngô Bình gọi mình là chú, Lý Đông Hưng mừng lắm rồi nói: “Thế là chú lời to rồi. Tiểu Ngô, lần trước cháu bảo bệnh của chú chữa được, giờ bắt đầu được chưa?”

Ngô Bình cười nói: “Được rồi ạ, mời chú ngồi”.

Lý Đông Hưng vừa ngồi xuống, Lý Mai đã tới rồi nói: “Ông, bố ạ”.

Lý Đông Hưng cười nói: “Tiểu Mai cũng tới à, hôm qua con làm bố sợ quá đấy”.

Lý Vân Đẩu không biết chuyện tai nạn xe nên hỏi: “Có chuyện gì à?”

Lý Đông Hưng: “Bố, hôm qua lúc xe của Tiểu Mai đi qua đường núi thì bị đá rơi trúng, tài xế chết tại chỗ, may Tiểu Mai không sao”.

Lý Vân Đẩu kinh hãi nói: “Tiểu Mai, cháu không bị thương chứ?”

Lý Mai lắc đầu: “Ông ơi, cháu đã đến viện kiểm tra rồi, không sao ạ”.

Lý Vân Đẩu thở phào một hơi: “Ừm, mấy ngày tới cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ”.

Lý Mai nhìn Ngô Bình rồi nói: “Anh có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi à?”

Ngô Bình: “Ừm”.

Lý Mai: “Nếu anh làm được thì nhà tôi không bạc đãi anh đâu”.

Lý Vân Đẩu hắng giọng nói: “Tiểu Mai, ông đã nhận Ngô Bình làm cháu nuôi rồi, giờ chúng ta là người một nhà, cháu đừng nói mấy câu khách sáo thế”.

Lý Mai ngẩn ra: “Ông, ông nhận anh ta làm cháu nuôi ư?”

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừ”.

Lý Mai lại nhìn Ngô Bình, vậy thì Ngô Bình sẽ là anh họ nuôi của cô ấy ư?

Lý Đông Hưng cười hỏi: “Ngô Bình, năm nay cháu bao nhiêu rồi?”

Ngô Bình: “Cháu 23 ạ”.

Lý Đông Hưng: “Tiểu Mai 24, hơn cháu một tuổi”.

Lý Mai nói ngay: “Nghe thấy chưa cậu em, sau phải chào chị nhớ chưa?”

Ngô Bình không vui nên quau luôn đi.

Ngô Mi lập tức chào chị Mai, Lý Mai cười tươi nói: “Tiểu Mi ngoan quá, lát chị dẫn em đi chơi nhé”.

Ngô Bình: “Chú, chúng ta lên trên đi, ở đây ồn ào quá!”, rõ ràng anh đang cố ý nói đểu Lý Mai.

Lý Mai tức anh ách lườm anh, nhưng Ngô Bình coi cô ấy không tồn tại, sau đó đỡ Lý Đông Hưng lên tầng.

Ngay sau đó, anh đã châm cứu và cho Lý Đông Hưng ăn hạt đỗ, đồng thời dùng rượu thuốc mát xa toàn thân cho ông ấy.

Đến giữa trưa, Ngô Bình mới mướt mát mồ hôi xuống dưới, anh uống nước rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mọi người đều không dám làm phiền, ai làm việc nấy.

Nghỉ ngơi được nửa tiếng thì anh lại lên trên tiếp tục chữa trị cho Lý Đông Hưng.

Cho đến đêm muộn, cuối cùng Lý Đông Hưng đã đỡ hơn nhiều. Bấy giờ, Ngô Bình mới cho ông ấy uống một viên Địa Nguyên Đan rồi bảo về nghỉ.

Anh lại xuống dưới, Lý Vân Đẩu hỏi: “Tiểu Bình, Đông Hưng sao rồi?”

Ngô Bình đáp: “Ông yên tâm, chú ổn rồi ạ. Nửa tháng nữa là chú sẽ khoẻ như người bình thường”.

Lý Vân Đẩu mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Chú cháu khỏi bệnh thì ông cũng bớt lo”.

Ngô Bình: “Chảu bảo chú ngủ luôn trên tầng, ông đừng làm phiền chú”.

Lý Mai dẫn Ngô Mi đi chơi vẫn chưa về.

Ngô Bình mệt mỏi cả ngày nên ăn uống qua loa rồi về phòng nghỉ luôn.

Sáng hôm sau, anh lại điều trị cho Lý Đông Hưng tiếp, sau đó kê đơn thuốc cho ông ấy sắc uống. Tiếp đó, anh lại lái xe đến khu vui chơi để chữa trị cho các bạn nhỏ.

Anh mất cả buổi sáng ở đây, sau đó ở lại ăn trưa rồi mới về nhà vì nhận được điện thoại của Lý Vân Đẩu.

Anh về sơn trang thì thấy có một người thanh niên nằm giữa phòng khách, chân trái của người đó đã bị gãy, còn bị nội thương nên đang nằm rên ư ử.

Ngô Bình biết người này, đó là con chai của Lý Đông Hưng, tên là Lý Hoằng Đào, năm nay 20 tuổi, đang du học nước ngoài, anh từng gặp cậu ta một lần ở tiệc nhà họ Lý.

Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, Hoằng Đào bị người của bang Rắn Độc đánh, cháu mau cứu nó”.

Lý Hoằng Đào có vẻ đau đớn, do bị trúng ám thủ nên phải dùng một cách đặc biệt mới hoá giải được.

Ngô Bình quan sát rồi hỏi: “Hoằng Đào, cậu bị ai đánh?”

Lý Hoằng Đào tái mặt đáp: “Bác sĩ Ngô, là một người mặt đen, tay như cái búa ấy, hắn đập một cái là đùi tôi gãy luôn, đã thế toàn thân khó chịu như sắp chết ấy”.

Ngô Bình thở dài: “Không khó chịu mới lạ, cậu trúng Thiết Sa Chưởng rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK