Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1456: Cổ Đan

Trương Bạch Y cười đáp: "Muốn vào đó cũng dễ thôi, chỉ cần trở thành đệ tử chân truyền hoặc trưởng lão là được. Nhưng muốn trở thành đệ tử chân truyền hoặc trưởng lão thì vẫn phải luyện hoá được cổ trùng tương ứng với cấp đó".

Ngô Bình: "Tôi không có hứng thú gia nhập giáo phái của các anh, nhưng chắc chắn anh sẽ muốn hợp tác với tôi".

Trương Bạch Y cảm thấy khá kỳ lạ, anh ta hỏi: "Ồ, ý anh là gì?"

Ngô Bình hỏi: "Đã từng nghe tới Cổ Đan chưa?"

Trương Bạch Y giật mình: "Anh biết Cổ Đan sao?"

Ngô Bình: "Tôi không chỉ biết tới nó mà tôi còn có thể luyện ra nó. Bản thân cổ cũng là một loại thuốc, cho nên thời thượng cổ đã từng có đan sư dùng cổ luyện đan, đặt tên là Cổ Đan. Cổ Đan có thể giữ lại tác dụng của cổ, uống nó vào không chỉ không cần chịu nguy cơ như khi luyện hoá cổ mà hiệu quả còn tốt hơn vài lần".

Trương Bạch Y: "Không sai, trong sách cổ của giáo phái cũng có ghi như vậy. Nhưng đan sư vốn đã ít, đan sư luyện được Cổ Đan lại càng ít hơn. Ít nhất thì giáo phái chúng tôi trước nay chưa từng phát hiện ra đan sư nào luyện được Cổ Đan, kể cả là những đan sư năm sao".

Ngô Bình đáp: "Anh gặp may đấy, giờ anh gặp được rồi này".

Trương Bạch Y chăm chú quan sát anh, hỏi: "Làm sao tôi tin anh được?"

Ngô Bình lấy ra huy chương đan sư năm sao tím rồi hỏi: "Anh biết cái này chứ?"

Trương Bạch Y kinh ngạc, vội vã cúi đầu hành lễ: "Vinh dự được gặp Ngô đan sư, ban nãy có mạo muội xin đan sư lượng thứ!"

Ngô Bình: "Không sao. Trương trưởng lão, vậy anh có thể đưa tôi vào Cổ Giới, còn tôi có thể hợp tác với anh. Anh thấy thế nào?"

Trương Bạch Y nhìn anh, hỏi: "Không biết đan sư muốn hợp tác thế nào?"

Trương Bạch Y trong lòng đã hiểu nhưng việc quan trọng vẫn phải nói rõ ràng mới được.

"Anh đưa tôi vào Cổ Giới tìm cổ, sau đó tôi sẽ dùng cổ để luyện đan. Sau khi luyện ra Cổ Đan, hai chúng ta mỗi người một nửa".

Trương Bạch Y trầm ngâm một lát rồi đáp: "Trong tay tôi vẫn còn vài con cổ, đan sư có thể thử luyện đan ngay không?"

Ngô Bình thừa hiểu Trương Bạch Y này vẫn chưa tin anh. Ngô Bình cũng không vì đó mà tức giận, anh cười đáp: "Đương nhiên là được, phiền anh tìm giúp tôi một nơi yên tĩnh".

Trương Bạch Y vội vã mời Ngô Bình vào trong mật thất luyện công của mình, ở đây vô cùng yên tĩnh, lại còn vô cùng kín đáo.

Ngô Bình nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Trương trưởng lão, mời đem cổ trùng ra đây".

Trương Bạch Y lấy ra một cái bình nhỏ bên ngoài khắc phù chú, bên trong có một con trùng toàn thân toả ra ánh sáng tím. Mặc dù con trùng rất nhỏ nhưng khí tức của nó khiến người ta kinh ngạc.

"Đây là một con Thần cổ, tên nó là Chân Nhãn Thần Cổ. Chân Nhãn Thần Cổ có thể nhìn thấy những màu sắc mà con người bình thường không thể thấy, là một loại cổ cực kỳ khó luyện hoá. Ban đầu để có được nó, tôi đã rình trong Cổ Giới mười ba năm, tốn rất nhiều mồi, không ít đệ tử của tôi bị thương thậm chí mất mạng mới bắt được nó".

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: "Vậy con trùng này có tác dụng gì?"

Trương Bạch Y cười đáp: "Thế giới mà chúng ta đang thấy thực ra vô cùng đơn điệu. Ví dụ như mắt người thực ra chỉ nhìn thấy ba màu gốc, còn những sắc thái còn lại của những màu đó là do chúng ta tự tạo ra. Chân Nhãn Thần Cổ thì khác, nó có thể nhìn thấy ba mươi màu gốc. Cho nên, thế giới mà nó nhìn thấy mới gần với bản chất của thế giới thực sự nhất.

Ngô Bình nhận lấy cái bình, quan sát một lát rồi cười nói: "Được, tôi sẽ dùng nó để luyện ra Chân Nhãn Thần Đan. Trương trưởng lão, mời ra ngoài chờ đợi".

Trương Bạch Y cáo từ, Ngô Bình lấy ra lò luyện đan rồi bắt đầu luyện. Truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo tổ khiến kỹ thuật luyện đan của anh tăng lên đáng kể, thêm việc tu vi của anh giờ đã hơn trước nhiều nên trình độ luyện đan của anh đã tăng lên đáng kể.

Bản thân cổ vốn đã là một loại đan dược thô sơ, chỉ cần cho thêm một số dược liệu là có thể luyện ra Cổ Đan.

Nói thì dễ nhưng khi thực sự làm mới khó. Huống hồ, Ngô Bình trong tay chỉ có một con cổ, cho nên anh chỉ có đúng một cơ hội.

Để tăng khả năng thành công, anh mở mắt thấu thị, dồn toàn lực luyện đan. Năm tiếng sau, từ trong mật thất vọng ra tiếng động, sau đó ánh sáng ngũ sắc tỏa ra.

Trương Bạch Y vô cùng nóng ruột nhưng lại không dám làm phiền nên đành đợi đến khi Ngô Bình đẩy cửa bước ra.

Trong luồng sáng ngũ sắc, Ngô Bình tay cầm hai viên đan sáng rực đi ra. Anh mỉm cười nói: "Cũng may không làm trưởng lão thất vọng".

Trương Bạch Y mặt vô cùng căng thẳng, nhận lấy viên đan rồi quan sát kỹ càng. Sau đó anh ta hỏi: "Tôi có thể thử đan dược không?"

Ngô Bình cũng nuốt một viên đan trước rồi nói: "Mời dùng".

Trương Bạch Y nuốt viên đan, sau đó cảm nhận sự biến đổi kỳ diệu trong cơ thể. Một sức mạnh kỳ diệu luân chuyển trong cơ thể, sau đó tập trung vào vùng mắt.

Rất nhanh sau đó, đôi mắt anh ta đã có sự thay đổi, số lượng tế bào ở giác mạc tăng lên. Điều này khiến anh ta có thể nhìn thấy tới mười bốn màu sắc gốc!

Đột nhiên, thế giới trở nên rực rỡ sắc màu, do hàng chục tỷ sắc màu tạo nên. Ngoài màu sắc, xung quanh còn có rất nhiều quang phổ nhiều màu, phong phú hơn mấy trăm lần so với những tia sáng mà con người nhìn thấy.

Trương Bạch Y mừng rỡ nói: "Quả thực là Cổ Đan! Giờ tôi có thể có được khả năng của Chân Nhãn Thần Cổ rồi!"

Mắt Ngô Bình cũng xảy ra sự biến hóa như vậy, anh mỉm cười nói: "Do lần đầu luyện đan nên vẫn chưa được hoàn hảo, cũng may đan thành phẩm vẫn đạt vương phẩm".

Trương Bạch Y cúi người hành lễ: "Tại hạ xin bái phục, nếu anh không chê thì sau này chúng ta có thể kết thành anh em!"

Ngô Bình biết Trương Bạch Y đã tin mình. Anh đáp: "Anh Trương, hai chúng ta hợp tác cùng có lợi, không biết khi nào anh có thể dẫn tôi đi vào trong Cổ Giới?"

Trương Bạch Y đáp: "Nửa tháng sau là đến thời điểm bên trong Cổ Giới sẽ có nhiều cổ trùng thức tỉnh, khi đó chúng ta vào là cơ hội tốt nhất".

Ngô Bình: "Bắt cổ trùng khó lắm sao?"

Trương Bạch Y: "Rất khó khăn, cần phải may mắn và kiên nhẫn nữa, ngoài ra kinh nghiệm cũng rất quan trọng. Có điều nếu có anh giúp sức thì nói không chừng chúng ta sẽ bắt được nhiều cổ trùng hơn".

Ngô Bình: "Được, vậy lúc đó tôi sẽ quay lại tìm anh".

Trương Bạch Y cười nói: "Thân là Tử Y trưởng lão, tôi cũng có chút quyền lực trong tay. Mỗi mười năm, tôi có thể đề bạt một Hồng Y trưởng lão. Thời gian này, tôi tạm thời cho anh thân phận Hồng Y trưởng lão nhé".

Ngô Bình: "Nhất định phải trở thành trưởng lão của phái Thiên Cổ sao?"

Trương Bạch Y: "Chỉ là hư danh mà thôi. Mặc dù không có thực quyền nhưng cũng được hưởng một số quyền lợi, ví dụ như được vào Cổ Giới".

Ngô Bình nghĩ ngẫm một lát rồi đáp: "Vậy được, tôi sẽ làm một Hồng Y trưởng lão".

Trương Bạch Y cười nói: "Trước đó anh nói muốn tới Linh Xuyên phải không?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, tôi có chút việc cần tới đó".

Trương Bạch Y: "Ở đó có không ít người của phái Thiên Cổ. Nếu anh lấy danh nghĩa Hồng Y trưởng lão để tới đó thì sẽ thuận lợi làm việc hơn nhiều".

Ngô Bình: "Thật sao? Vậy thì phải nhờ anh Trương giúp tôi nhanh chóng giải quyết chuyện này rồi".

Trương Bạch Y: "Rất nhanh thôi, anh luyện tiếp vài lô đan dược là tôi sẽ làm xong!"

Ngô Bình: "Vậy hãy đăng ký cho tôi dưới tên Lý Huyền Bình đi".

Trương Bạch Y: "Được!"

Trương Bạch Y để lại vài con cổ trùng cho Ngô Bình luyện đan, sau đó ra ngoài giải quyết công việc. Quyền lực của Tử Y trưởng lão rất lớn nên trước khi trời tối, Ngô Bình đã nhận được giấy bổ nhiệm và thủ lệnh. Thủ lệnh có màu đỏ, bên trên khắc chữ gì đó trông rất cổ quái.
Chương 1457: Quý tộc Linh Xuyên

Lấy được giấy tờ bổ nhiệm, Ngô Bình còn nhận mấy bộ đồ, lúc này mới đứng lên chào tạm biệt. Lúc này anh lại luyện chế được hai loại cổ đan, lần lượt lấy ra một viên rồi đưa cho Trương Bạch Y.

Anh ra khỏi rừng rậm, bay về phía Linh Xuyên.

Phía tây rừng rậm là một dãy núi cực kỳ cao lớn, nó chia phần Đông và phần Tây thành hai phần, phía Đông là rừng rậm vô tận, phía Tây là một thung lũng cực lớn, thung lũng này tên là Linh Xuyên.

Linh Xuyên rộng tám triệu dặm, cho dù diện tích thực của nó không lớn đến thế nhưng cũng sẽ không chênh lệch mấy. Vì Linh Xuyên được bao bọc bởi núi cao nên có rất nhiều sông lớn, tài nguyên nước phong phú, đã tạo nên một nền văn minh nông nghiệp phát triển ở đây.

Khi Ngô Bình bay ở trên bầu trời nhìn thấy Linh Xuyên dài vô tận, cũng cảm thấy kinh ngạc, một vùng đất màu mỡ rộng lớn như vậy đã nuôi sống hàng chục tỷ người trong rất nhiều năm, đó thực sự là một món quà mà ông trời ban tặng.

Sau đó anh liên hệ với Lý Thanh Đế, hai người hẹn gặp nhau ở Dương Kinh – thủ đô nước Lương.

Tại một quán trọ ở Dương Kinh, Ngô Bình tìm gặp Lý Thanh Đế. Lúc này Lý Thanh Đế đã hỏi thăm cụ thể tình hình ở Linh Xuyên, sau đó báo lại với Ngô Bình.

Nước Lương là một trong ba nước lớn ở Linh Xuyên, tạo nên thế kiềng ba chân với hai nước còn lại, chiến tranh liên miên, tình trạng này đã kéo dài mấy trăm năm.

Linh Xuyên quá lớn, cũng từng có những quốc gia rất hùng mạnh trong lịch sử chẳng hạn như Đế quốc Võ Tống ba nghìn năm trước đã kiểm soát gần chín mươi phần trăm đất đai ở Linh Xuyên.

Tuy nhiên, đế quốc Võ Tống chỉ tồn tại trong tám mươi năm trước khi sụp đổ, nhiều thế lực được hình thành trên nền tảng của nó, sau hàng nghìn năm tranh đấu, cuối cùng mới hình thành tình hình ổn định của ba thế lực lớn như hiện tại.

Ngoài nước Lương còn có nước Tề và nước Trần, trong đó nước Lương có mối quan hệ mật thiết với Thiên Kiếm Môn, Thiên Kiếm Môn là chỗ dựa cho nước Lương, đứng sau nước Tề là Thiên Cơ Môn, cũng là một thế lực rất mạnh. Nước Trần thì có tình hình khá đặc biệt, mặc dù không có chống chỗ lưng nhưng rất nhiều hoàng thân quốc thích đều là đệ tử và trưởng lão của Thiên Cổ Giáo, nhưng Thiên Cổ Giáo lại có thế lực rất mạnh trong ba đế quốc.

Trên thực tế, diện tích của ba đế quốc cộng lại không bằng một phần mười của Linh Xuyên, nhưng như thế đã là thế lực lớn nhất rồi.

Ngoài ba đại đế quốc thì còn có rất nhiều các thế lực lớn nhỏ, nhưng chúng đều không thể so được với ba đại đế quốc.

Lý Thanh Đế cũng thu thập rất nhiều sách lịch sử địa phương Linh Xuyên, đưa chúng cho Ngô Bình. Anh đọc lướt qua thì đã biết được tình hình ở Linh Xuyên vô cùng phức tạp.

Lý Thanh Đế: “Thế lực lớn nhất ở Linh Xuyên thật ra là những quý tộc trong các gia tộc lớn. Như Lý Thị, Ngô Thị, Tần Thị và Trần Thị đều có thế lực rất mạnh. Những quý tộc và người trong tộc của họ kiểm soát hơn tám mươi phần trăm đất đai ở Linh Xuyên. Ba đế quốc lớn và vài tông môn hùng mạnh, cùng những nhân vật cốt lõi đều là người trong quý tộc”.

Ngô Bình: “Sức mạnh của quý tộc mạnh đến thế à”.

Lý Thanh Đế: “Hệ thống phân cấp nội bộ của các quý tộc rất nghiêm ngặt, có các tầng kiểm soát. Chẳng hạn như trong Lý Môn có các cấp bậc, cấp thấp nhất được gọi là tiểu tốt, lên nữa là lương nhân, trên lương nhân được gọi là sĩ nhân, trên sĩ nhân là tộc thân, tông lão, tông chủ. Lương nhân thường có thể được phân chia nhiều đất đai, sĩ nhân sẽ được nhiều hơn. Nếu là tộc thân thì là địa chủ lớn. Một tộc thân của Lý Thị, có trong tay ít nhất mấy chục triệu héc ta đất, nhiều hơn nữa thì có mấy trăm triệu héc ta”.

Ngô Bình: “Thế nên sức mạnh cơ bản nhất ở Linh Xuyên là các địa chủ lớn và địa chủ nhỏ bên dưới”.

Lý Thanh Đế: “Đúng thế, cho nên muốn khống chế Linh Xuyên, trước tiên phải khống chế các quý tộc. Tông chủ, chúng chưa cần có dã tâm khống chế Linh Xuyên, nhưng tôi nghĩ tại sao không nhân cơ hội khống chế Lý Thị ở Linh Xuyên?”

Ngô Bình khẽ cười: “Anh có đề nghị gì?”

Lý Thanh Đế: “Tôi nghe ngóng được thật ra nội bộ Lý Môn có một đường thăng tiến đơn giản”.

Ngô Bình: “Ồ? Con đường nào?”

Lý Thanh Đế: “Chỉ cần đất trong tay lên đến quy mô nhất định sẽ có thể trở thành tộc thân. Mà chỉ cần cống nạp cho Lý Môn đủ tiền và lương thực thì có thể trở thành tông lão. Nếu có một thế lực lớn mạnh khác đứng đằng sau hỗ trợ thì không khó để có thể trở thành tông chủ. Tông chủ trước đây là tông lão, người này tương đối giàu có, hơn nữa môn chủ Thiên Kiếm Môn đứng sau hỗ trợ nên mọi người đều chọn người này làm tông chủ”.

“Nói trắng ra, ai có tiền, thực lực đằng sau người đó lớn mạnh thì người đó có thể trở thành tông chủ”, Lý Thanh Đế nói.

Ngô Bình bật cười: “Ý anh là muốn cho tôi làm tông chủ sao?”

Lý Thanh Đế cười nói: “Tại sao không thể? Tông chủ, thực lực của anh rất mạnh, không thiếu tiền, chỗ chống lưng đằng sau cũng mạnh hơn đám người kia, họ không có lý do không chọn anh làm tông chủ”.

Ngô Bình: “Sau này hẵng nói chuyện này, anh đã nghe ngóng rõ ràng mục đích đại hội tông chủ lần này chưa?”

Lý Thanh Đế nói: “Cũng hòm hòm rồi. Thật ra mục đích đại hội tông chủ là thôn tính các các tông môn bên ngoài để tăng cường sức mạnh của Lý Môn. À phải rồi, có vẻ như tiên giáo Thái Thanh đã phái người xuống để hỗ trợ họ làm vậy”.

“Tiên giáo Thái Thanh sao?”, Ngô Bình cười: “Phái ai?”

Lý Thanh Đế: “Hình như là một người tên Lý Đa Văn, tôi cũng không quen”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc thôn tính đất đai ở Linh Xuyên nghiêm trọng như vậy, người dân thường lấy gì sinh sống?”

Lý Thanh Đế: “Phần lớn họ là nông dân tá điền, người lao động dài hạn hoặc người tị nạn, những người buôn bán nhỏ. Mặc dù họ có thể tồn tại nhưng sống rất chật vật. Sáu mươi phần trăm thu hoạch của họ phải giao cho nhà địa chủ, ngoài ra còn thêm hai mươi phần trăm làm lợi tức, tiền lãi cuối cùng có thể đến tay mình không đến hai mươi phần trăm”.

Ngô Bình hỏi: “Một người cần phải trồng bao nhiêu thửa ruộng mới có thể ăn đủ bữa nó?”

Lý Thanh Đế: “Có thể nào cũng phải hai mươi thửa nhỉ?”

Ngô Bình: “Một thửa ruộng có giá bao nhiêu?”

Lý Thanh Đế: “Một thửa có thể có giá bốn trăm đến một nghìn tiền bùa”.

Ngô Bình: “Đắt thế à?”

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, giá trị của tiền bùa kém trước rất nhiều, trước khi thế giới thay đổi, một tiền bùa có thể đổi được mấy trăm triệu tệ. Nhưng bây giờ, một tiền bùa chỉ đáng giá mấy trăm Long tệ”.

Ngô Bình: “Nói cách khác nếu tôi mua đủ đất cho mười tỷ người, tôi cần trả nhiều nhất hai trăm tỷ tiền báu thôi”.

Lý Thanh Đế ngây người: “Tông chủ, lẽ nào anh định muốn nhiều đất thế à?”
Chương 1458: Uy lực của Đạo Quân

Hai trăm tỷ tiền báu tức là hai trăm triệu đồng Thần Long, chút tiền này chẳng là gì với anh cả.

Anh nói: “Thanh Đế, anh về thì bắt đầu mua đất, mua hai trăm tỷ mẫu. Đến thời điểm thích hợp, đem những mảnh đất này phân phát cho những người tị nạn không có đất đai, miễn phí gieo trồng cho họ”.

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, anh làm thế thì chúng ta có lợi ích gì?”

Ngô Bình cười nói: “Tất nhiên tôi cũng có điều kiện, muốn trồng miễn phí trên đất của tôi thì phải lập bài vị trường sinh ở nhà, mỗi ngày dâng hương cúng bái”.

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, anh làm vậy là muốn chuẩn bị cho Thần Tiên sau này?”

Ngô Bình: “Công đức là một việc tốt, chúng ta phải chuẩn bị trước. Ngoài ra mua đất cũng là một khoản đầu tư. Anh không thấy rằng tiền bùa ngày càng không có giá trị, sức mua vẫn luôn sụt giảm sao?”

Lý Thanh Đế gật đầu: “Đúng thế, nếu chúng ta mua nhiều đất như vậy, đợi chục nữa giá trị có thể tăng gấp đôi”.

Ngô Bình: “Tôi giao chuyện này cho anh, anh đi làm đi”.

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, chuyện mua đất không gấp, anh phải trở thành tông chủ Lý Thị trước mới được”.

Ngô Bình: “Thân là tông chủ phải đảm đương trách nhiệm, tôi nhàn nhã không cầu danh lợi, không có hứng thú”.

Lý Thanh Đế: “Ý của tông chủ là?”

Ngô Bình: “Anh làm tông chủ, tôi đứng phía sau hỗ trợ anh”.

Lý Thanh Đế ngơ ngác: “Tôi?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, anh làm tông chủ, còn tôi sẽ thành lập một kiếm cung Thái Thanh ở Linh Xuyên”.

Lý Thanh Đế lập tức hiểu ra ý của Ngô Bình: “Tông chủ, anh muốn thu nhận đệ tử ở Linh Xuyên?”

Ngô Bình: “Linh Xuyên có mấy chục tỷ người, làm sao có thể bỏ sót những người học trò tốt như vậy? Tôi sẽ báo với sư phụ mở kiếm cung ở Linh Xuyên và thu nhận đệ tử”.

Lý Thanh Đế cười nói: “Vẫn là tông chủ cao siêu, so với việc làm tông chủ, cung chủ kiếm cung càng có địa vị hơn”.

Ngô Bình: “Thế nên anh tham gia vào đại hội tông chủ lần này là được, trong tay anh có tiền, đằng sau anh là Thái Thanh kiếm tông, ở đây không ai có thể so với anh”.

Lý Thanh Đế: “Nếu đã thế, cung chủ hãy đến Thái Thanh kiếm tông sớm đi”.

Ngô Bình: “Dĩ nhiên tôi phải đến đó, hơn nữa còn phải mời sư tôn của tôi đến”.

Lý Thanh Đế giật mình: “Mời Phiêu Miểu Đạo Quân đến sao?”

Ngô Bình: “Đúng thế, chỉ có như vậy, vị trí tông chủ này của anh mới có thể vững được”.

Lý Thanh Đế cười nói: “Nếu Đạo Quân đến đây, e là cả Linh Xuyên đều chấn động”.

Ngô Bình bảo Lý Thanh Đế làm việc theo kế hoạch, còn anh thì đến Thái Thanh kiếm tông.

Đại thế giới Phiêu Miểu, Thái Thanh kiếm cung.

Ngô Bình đến thăm Phiêu Miểu Thiên Tôn, Phiêu Miểu Thiên Tôn cười hỏi: “Huyền Bình, sao đột nhiên con lại về?”

Ngô Bình chào sư tôn rồi nói: “Sư tôn, con đã đến một nơi gọi là Linh Xuyên ở đại lục Côn Luân. Ở đó có hàng tỷ người, dân số đông đúc. Đệ tử nghĩ nếu có thể xây một kiếm cung ở đó thì có thể lấy Linh Xuyên làm cơ sở, bồi dưỡng một số thiên tài. Đến khi danh tiếng của Thiên Kiếm Cung đủ lớn, còn có thể làm rạng danh toàn bộ đại lục Côn Luân”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Suy nghĩ của con hợp với sư tôn, thật ra sư tôn đã có ý định này nhưng chưa tìm được người thích hợp, nếu con đã có lòng thì ta giao lại phần việc này cho con”.

Ngô Bình: “Sư tôn, việc xây dựng kiếm cung là một sự kiện lớn, sư tôn có thể đích thân đến đó chỉ dạy con một thời gian được không? Có sư tôn ở đó, người khác mới biết chúng ta coi trọng kiếm cung Côn Luân thế nào”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Thằng bé này, xây dựng một kiếm cung thôi mà còn phải kéo ta sang đó”.

Ngô Bình: “Sư tôn, gần đây con đang cân nhắc về vài đan dược, cũng muốn nhân cơ hội này mời người xem qua”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đan dược sao? Vậy thì khá tốt, sư tôn đang lo đệ tử thiên tài của Thái Thanh kiếm tông quá ít, vừa lúc con nghĩ cách giúp ta”.

Ngô Bình: “Việc của sư tôn là việc của đệ tử, luôn sẵn sàng góp sức”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Mặc dù đến Hạ Giới xây kiếm cung không phải là chuyện gì to tát nhưng cũng không thể qua loa sơ sài. Thế này đi, sư tôn tìm vài người đến, chúng ta cùng xuống Hạ Giới”.

“Vâng, vậy thì đệ tử kính đợi sư tôn đến ở Linh Xuyên”.

“Con đi đi”, Phiêu Miểu Thiên Tôn xua tay.

Sau khi ra khỏi đó, Ngô Bình đến Thiên Địa kiếm tông ở đại thế giới Huyền Hoàng.

Anh đã nhận được tin rằng do sự can thiệp của Đại Thiên Tôn, Kiếm Đạo Quân đã đưa La Thiên Tướng về, bây giờ La Thiên Tướng đang hồi phục vết thương ở Thiên Địa kiếm tông.

Vốn dĩ Thiên Địa kiếm tông rất hỗn loạn, phe phái của Ngô Bình bị chèn ép rất nhiều nhưng sau khi La Thiên Tướng trở về, tình hình đã thay đổi hết sức vi diệu.

Tông chủ Thiên Địa kiếm tông đã không phải là La Thiên Tướng nên thân phận hiện giờ của La Thiên Tướng rất khó xử.

Ngô Bình vừa đến đã được La Thiên Tướng mời đến tiểu viện của ông ta nói: “Huyền Bình, là con mời Đại Thiên Tôn ra mặt sao?”

Ngô Bình thấy La Thiên Tướng mặc dù bị thương nhưng không nghiêm trọng, anh thở phào nhẹ nhõm nói: “Sư tôn, con đã hứa sẽ giúp Đại Thiên Tôn luyện chế một số loại đan dược đặc biệt, Đại Thiên Tôn mới sẵn sàng giúp con”.

La Thiên Tướng khẽ thở dài: “Cũng may con có bản lĩnh, nếu không chỉ sợ sư tôn đã bị Kiếm Đạo Quân hại chết rồi”.

Ngô Bình: “Sư tôn, năm đó Kiếm Đạo Quân chỉ lĩnh hội được bề ngoài của ý nghĩa Kiếm cung, hiện giờ con sẽ nói cho người biết ý nghĩa thực sự của Kiếm Đạo, không bao lâu nữa thực lực của sư tôn sẽ có thể vượt qua Kiếm Đạo Quân”.

La Thiên Tướng ngạc nhiên nói: “Con thế mà có được ý nghĩa của đại thế giới Kiếm Đạo?”

Ngô Bình gật đầu: “Toàn bộ ý nghĩa Âm Dương, một phần ý nghĩa Thiên Tượng”.

La Thiên Tướng cảm khái: “Có đệ tử như vậy đúng là may mắn của sư tôn”.

Ngô Bình: “Sư tôn, con chỉ biết một chút về chuyện của Thiên Địa kiếm tông, không làm tông chủ cũng không sao, sư tôn nên bế quan khổ luyện, sớm ngày trở thành Đại La Đạo Nhân”.

La Thiên Tướng: “Đại La không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể làm được, sư tôn chỉ có thể cố gắng hết sức”.

Ngô Bình: “Sư tôn, chi bằng người đến đại lục Côn Luân, tiếp tục nắm quyền Thiên Địa kiếm tông ở Hạ Giới?”

La Thiên Tướng động lòng: “Cũng được, lúc về sư tôn sẽ nói với bọn họ để ta xuống dưới phụ trách Thiên Địa kiếm tông ở Côn Luân”.

Ngô Bình cười nói: “Như thế thầy trò chúng ta sẽ gần nhau hơn, có chuyện gì cũng tiện chăm sóc cho nhau”.

Trong cuộc trò chuyện, Ngô Bình đã truyền lại tất cả những ý nghĩa Âm Dương mà anh mới lĩnh hội được cho La Thiên Tướng, ông ta rất cảm động, có tiến bộ rất nhiều.

Tạm biệt La Thiên Tướng, Ngô Bình trở về Linh Xuyên đợi tin tức. Vào lúc hoàng hôn, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, cánh cổng trời mở ra, mùi thơm kỳ lạ xộc vào mũi, một cơn mưa hoa đầy trời, hàng trăm tiên quang nhảy múa trên bầu trời.

Một bóng người vĩ đại bước ra khỏi cổng trời, chính là Phiêu Miểu Thiên Tôn, mà đây là sự uy nghiêm của Đạo Quân.

Mọi người trên cả đại lục Côn Luân đều giật mình khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả chủ nhân Long Quốc, Thiên Tiên của các tông môn cũng tiến tới chào đón họ.

Người có thể chạy đến đây ngay ít nhất cũng có tu vi Chân Tiên. Đương nhiên, ngoài Chân Tiên ra còn có không ít Bán Bộ Đại La, thậm chí còn có vài ông lão cảnh giới Đại La.

Tất cả tiên nhân chào đón, Phiêu Miểu Thiên Tôn chỉ khẽ gật đầu, những người này mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lần lượt lui ra ngoài, biến mất không thấy.

Tiên quang biến mất, Ngô Bình bước đến đón: “Sư tôn”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Đệ tử, con nghĩ đặt kiếm cung ở đâu thì hợp lý?”

Ngô Bình đã lên kế hoạch từ sớm, anh chỉ hướng đông nam, một dãy núi lớn nằm ở rìa LInh Xuyên nói: “Sư tôn, ngọn núi này tên là núi Linh Kiếm, có duyên với đến, con nghĩ nên đặt ở đây”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Được”.

Bàn tay bà ấy vung lên, một tòa cung điện xa hoa làm bay lên không trung, cùng với một tiếng sấm sét vang lên biến hư không thành hiện thực, toàn bộ dãy núi thay đổi kinh người.
Chương 1459: Lão tổ Huyền Đô

Cung điện bằng giấy biến thành một cung điện khổng lồ thật sự nằm trên núi Linh Kiếm. Sau đó, một trận mưa tiên giáng xuống, vô số cây cối, cỏ tiên mọc lên trên núi, tràn đầy chim hót, hoa thơm.

Đấy là chiêu của Đại La Đạo Quân, ước gì được nấy!

Cùng lúc đó, Phiêu Miểu Thiên Tôn vung tay ngọc, linh mạch, linh nhãn, linh căn trong phạm vi ba ngàn vạn dặm đua nhau chui ra khỏi mặt đất, hội tụ lại trên núi Linh Kiếm biến Kiếm Cung trở thành mắt trận phong thủy trong phạm vi ba ngàn vạn dặm đó.

Có được mắt phong thủy này, không chỉ linh khí của Kiếm Cung càng lúc càng nhiều mà khí vận cũng càng lúc càng mạnh.

Thường thì không có ai dám gây ra động tĩnh lớn như thế, dù sao, việc thu hết linh mạch trong phạm vi ba ngàn vạn dặm về làm của riêng là chuyện hết sức bá đạo, nhất định sẽ khiến nhiều thế lực lớn ra mặt ngăn cản.

Nhưng lần này không ai dám nói Phiêu Miểu Thiên Tôn lời nào, Phiêu Miểu Thiên Tôn là ai chứ? Đại La Kiếm Quân thật sự với thực lực khinh người, thử hỏi ai dám động đến bà ấy?

Không chỉ có vậy, Phiêu Miểu Thiên Tôn còn dùng đến kiếm trận do sư tôn của bà ấy tặng, có tên là “Chư Thiên Linh Cảm Diệt Sát Kiếm Trận”, được bố trí ở xung quanh Kiếm Cung.

Kiếm trận này có thể cảm ứng được nội tâm của sinh linh, một khi ai nảy sinh ý thù địch với Kiếm Cung hoặc Ngô Bình thì kiếm trận sẽ khởi động, biến thành đòn tấn công hủy diệt

Sau khi kiếm trận hình thành, trong phạm vi một vạn dặm sẽ đều có kiếm khí đáng sợ, một khi chạm đến cấm chế, những kiếm khí đó sẽ ngưng tụ thành kiếm quang vô địch, lập tức giết chết kẻ địch.

Muốn xây dựng Kiếm Cung thì không thể không có trưởng lão và một số đệ tử cơ sở, vì vậy Phiêu Miểu Thiên Tôn đã phái đến mười hai trưởng lão, hai mươi bốn đệ tử và hơn năm trăm tạp dịch.

Ngày Kiếm Cung được thành lập, cả thế giới đều rúng động, ba thế lực lớn là Thiên Đạo môn, hoàng đế nước Long, Đông Hải Long Cung dẫn đầu phái rất nhiều nhân vật đích thân đến chúc mừng.

Sau đó là đến một số thế lực trung lưu, thường đều là tông chủ, môn chủ, đích thân đến chúc mừng.

Ngô Bình thân là cung chủ của Kiếm Cung nên đương nhiên là người xuất hiện nhiều nhất, tất cả những người đến bái phỏng đều muốn gặp anh vì biết anh là đệ tử thân truyền của Phiêu Miểu Đạo Quân đồng thời cũng là thiên kiêu của Thái Thanh kiếm tông.

Đến khi khách mời về hết, Ngô Bình kiểm tra lễ vật thì phát hiện đều là những vật vô cùng quý giá, hiếm có trên đời, món nào cũng có giá trị liên thành.

“Sư tôn, những người này cũng rộng rãi thật đấy”. Anh cười, nói.

Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Huyền Bình, người ta đến tặng quà là một ân tình, chúng ta cần phải trả lễ”.

Ngô Bình: “Sư tôn, trả lễ thế nào?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Chẳng phải con biết luyện đan dược sao? Vậy thì hãy luyện một ít đan dược mà họ không có, chúng ta chọn ngày mở pháp hội đan kiếm”.

Ngô Bình gãi đầu: “Thiết nghĩ người được sư tôn mời đến đều là những nhân vật lớn, đan dược bình thường e rằng không thể khiến họ bất ngờ. Thế này đi, con luyện loại đan dược có thể giúp thiên tài đạt đến Long Biến tầng ba được không?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn giật mình: “Có loại đan dược đó nữa sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử có thể luyện ra được, lấy tên là đan Long Môn bậc ba. Đương nhiên đấy chỉ là đan dược chủ lực, trước vẫn phải luyện thêm một ít nữa, nếu không thì đơn điệu quá”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Không thể nói cho người ngoài biết loại đan này do con luyện mà nói là của Huyền Hoàng tổ sư luyện”.

Ngô Bình: “Sư tôn, loại đan Long Môn bậc ba này có thể bồi dưỡng cho Thái Thanh kiếm tông của chúng ta số lượng lớn nhân tài, mà đây cũng chính là điều mà đại thiên tôn mong muốn”. Sau đó anh đã kể chuyện mình đồng ý luyện đan cho đại thiên tôn.

Phiêu Miểu Thiên Tôn thở dài: “Chúng ta đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy”.

Bà ấy nói đến đấy thì lại nói: “Một khi danh tiếng của đan Long Môn bậc ba lộ ra, nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ tìm đến. Đồ đệ, ta lệnh cho con phải bảo vệ loại đan Long Môn bậc ba này, không thể để cho người ngoài có được”.

Ngô Bình mỉm cười: “Đệ tử biết rồi, sư tôn, mấy ngày nữa là đến đám cưới của đệ tử, có thể mời sư tổ đến làm chủ hôn không?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn liếc nhìn đồ đệ của mình, hỏi: “Con biết sư tổ của mình là ai không?”

Đương nhiên là Ngô Bình biết, anh đã nghe ngóng từ lâu rồi, anh mỉm cười, nói: “Sư tổ là đại đệ tử của lão quân, người đời gọi là lão tổ Huyền Đô. Bây giờ ông ấy đang ở trong điện Tử Quang - cung Bát Cảnh để lĩnh ngộ đại đạo vô thượng”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười lạnh: “Sư tôn là người trấn giữ tiên giáo Thái Thanh của chúng ta, con chỉ là một đồ tôn, sao có thể mời được ông ấy rời núi?”

Ngô Bình: “Sư tôn, sư tổ có thích thứ gì không? Hoặc là có chuyện gì muốn làm nhưng chưa làm được không?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn suy nghĩ rồi nói: “Năm xưa, sư tôn phái sư huynh đấu võ với Đại Thiên Tôn, kết quả đã bị thua, cuối cùng không thể không sáp nhập đại thế giới Thái Thanh vào tiên giới, biến nó thành một phần quan trọng của tiên giới”.

Ngô Bình: “Năm xưa các sư bá không đánh lại Đại Thiên Tôn sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Họ thua rất thê thảm, vì chuyện này mà sư tôn luôn canh cánh trong lòng, mấy năm nay đều không thèm để mắt đến mấy sư huynh đó”.

Ngô Bình: “Nhưng con cũng không giúp được chuyện này đúng không? Dù gì thì cảnh giới của con cũng kém Đại Thiên Tôn quá xa”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Thật ra trong đại thế giới Thái Thanh, có một lối vào bí mật, kết nối với đại thế giới Thượng Thanh. Năm xưa lão quân cũng có được truyền thừa từ Thái Thanh”.

Ngô Bình giật mình: “Trong đại thế giới Thái Thanh còn có một đại thế giới nữa à?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đại Thiên Tôn luôn muốn vào đại thế giới Thượng Thanh, thậm chí trước đó, Đại Thiên Tôn còn định dùng tiền đồ của đại thế giới Thái Thanh đánh đổi, tiến hành một cuộc đấu võ nữa. Nếu như tiên giáo Thái Thanh thua thì bắt buộc phải cho người của Đại Thiên Tôn vào Thượng Thanh. Nếu người của Đại Thiên Tôn thua thì đại thế giới Thái Thanh sẽ có thể tách khỏi tiên giới bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình: “Thi với ai?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đệ tử của Đại Thiên Tôn, đệ nhất thiên kiêu của tiên giới ở hiện tại. Người đó tên Trương Ngọc Hoàng, võ đạo mạnh mẽ, là cao thủ Đoạt Thiên tầng hai. Yêu cầu của ông ta là chỉ cần chúng ta có thể phái một người có tu vi không vượt quá Đoạt Thiên tầng ba đánh thắng được ông ta thì đại thế giới Thái Thanh có thể tách khỏi tiên giới”.

Ngô Bình hỏi: “Trương Ngọc Hoàng đó mạnh cỡ nào?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sau khi lão tổ gặp mặt Trương Ngọc Hoàng thì sắc mặt rất khó coi, không đồng ý cuộc hẹn đấu võ của Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Sư tôn nói chuyện này với con lẽ nào là vì nghĩ rằng con có thể đánh thắng Trương Ngọc Hoàng?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn thở dài: “Chuyện lớn thế này thì ta không thể quyết định, có điều ta có thể nói cho sư tôn nghe tình hình của con, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ rất hứng thú với con”.

Ngô Bình suy nghĩ, hỏi: “Có thể đấu khi nào?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Tốt nhất là trong vòng một năm”.

Ngô Bình: “Nếu là một năm, ít nhất con có thể đạt đến cảnh giới Bất Tử, tiến vào Đoạt Thiên tầng một chắc cũng không khó”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Nhưng Trương Ngọc Hoàng quá mạnh, người này cũng giống như con, giai đoạn nào cũng đạt đến trạng thái hoàn hảo. Hơn nữa, cậu ta có Đại Thiên Tôn ủng hộ, có thể còn hoàn hảo hơn cả con. Ngoài ra, mẹ của Trương Ngọc Hoàng là thần tộc, cha là thiên kiêu nhân tộc, vì vậy trong cơ thể cậu ta còn chảy dòng máu của thần tộc nữa”.

Ngô Bình chau mày: “Thần tộc sao?”. Anh hỏi: “Sư tôn, thần tộc mạnh đến mức nào?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn im lặng vài giây rồi nói: “Nhân tộc hiện giờ chẳng qua chỉ là đồ chơi của thần tộc thôi”.
Chương 1460: Đại sư tỷ như u lan trong sơn cốc yên tĩnh

Ngô Bình nhớ lại lời của Tằng Tham thì chau mày nói: “Nhân tộc có nhiều đạo tổ, đạo quân đến vậy mà chỉ là món đồ chơi với thần tộc sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Có một số chuyện tạm thời con không biết cũng tốt, đợi con vươn đến vị trí như ta thì tự khắc sẽ hiểu”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn vừa nói vừa vung tay, đánh ra một luồng tiên quang, luồng tiên quang đó vút qua không gian, rồi biến ở nơi phương xa ngay tức khắc, bà ấy nói: “Ta đã nói với sư tổ rồi, có đến hay không thì phải xem vận may của con thôi”.

Hai thầy trò đến chính điện của Kiếm cung, vừa ngồi xuống thì liền có một luồng tiên quang vụt đến và được Phiêu Miểu Thiên Tôn đưa tay ra đón lấy.

Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng: “Sư tổ của con nói đến ngày đại hôn của con, ông ấy sẽ cho một hóa thân đến để gặp đồ tôn là con”.

Ngô Bình vui mừng: “Thật tốt quá”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Con muốn xây dựng Kiếm cung ở đây thì ta đã cho phép, còn việc có thể phát triển Kiếm cung có tốt hay không thì phải xem bản lĩnh của con”.

Ngô Bình: “Sư Tôn, Kiếm cung của chúng ta nằm trên đất Côn Luân, con nghĩ hay gọi là Kiếm cung Côn Luân đi, ý nghĩa kiếm đạo và kỹ thuật võ học mà con học được đều có thể soạn thành giáo trình, để đệ tử Kiếm cung đều có thể tu hành”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Linh Xuyên có mấy tỷ người, là cái nôi nhân tài cực tốt, nếu Kiếm cung hoạt động tốt, nhất định sẽ có tiếng tăm. Sau này, con sẽ là cung chủ của Kiếm cung Côn Luân, làm cung chủ thì phải có dáng vẻ của cung chủ mới được”.

Ngô Bình gãi đầu: “Sư tôn, con chưa có kinh nghiệm làm cung chủ, có thể để sư tỷ con đến dạy con vài ngày không?”

Các sư tỷ của anh đều tự xây dựng Kiếm cung của riêng mình, kinh nghiệm rất phong phú.

Phiêu Miểu Thiên Tôn bình thản đáp: “Muốn nhờ họ đến giúp thì con tự đi mà nhờ, ta không gọi họ đâu”.

Ngô Bình cười hehe: “Sư tôn, người nói giúp con một tiếng đi mà, cứ nói nhất định sư đệ con đây sẽ không để sư tỷ phải thiệt thòi”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn suy nghĩ, nói: “Đại sư tỷ của con thường hay ở Kiếm cung nhất và cũng là người có tu vi cao nhất, hiện tại đã là Bán Bộ Đại La rồi. Nếu con có thể thuyết phục được nó thì có thể mời nó ra mặt giúp đỡ”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, đại sư tỷ thích gì để con tìm tặng”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn lắc đầu: “Sư tỷ con thích tĩnh tu, không có hứng thú với vật chất”.

Ngô Bình lại hỏi: “Vậy sư tỷ cần đan dược không? Con có thể luyện cho chị ấy một ít”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Từ khi bắt đầu tu luyện nó chưa từng uống đan dược bao giờ”.

Ngô Bình cười mếu: “Nhưng cũng phải có thứ gì đó mà sư tỷ cần chứ?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tỷ con thích đọc sách, sách càng kén người đọc thì nó càng thích”.

Ngô Bình nhớ đến mọt sách thì mỉm cười, nói: “Vậy thì con có thứ này hay có thể tặng chị ấy rồi. Sư tôn, con có thể mời sư tỷ đến một chuyến được không? Con sẽ trực tiếp thuyết phục chị ấy giúp con”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười, nói: “Con tự tin đến vậy sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nắm chắc năm mươi phần trăm”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Thôi được, ta sẽ gọi nó đến, nếu không giữ chân được thì con cũng đừng trách ta đây”.

Bà ấy chỉ ngón tay, chưa đầy nửa khắc đã có một luồng kiếm ý kỳ diệu từ trên trời giáng xuống, sau đó một cô gái cao quý, xinh đẹp bước đến, cô ấy tầm hai mươi tuổi, khí chất nho nhã như thể hoa lan bí ẩn trong sơn cốc.

Cô gái lễ phép chào theo cách của Thái Cổ: “Chào sư tôn”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn rất thích cô đệ tử này, bà ấy mỉm cười, nói: “Linh Vi, đây là Lý Huyền Bình, tiểu sư đệ của con”.

Linh Vi nghiêng người chào: “Chào sư đệ”.

Ngô Bình vội chào lại: “Tiểu đệ chào sư tỷ”.

Tính anh vốn lúc này lúc nọ nhưng không hiểu sao gặp phải sư tỷ này thì lại rất ngoan ngoãn, cứ như một đứa trẻ.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, chẳng phải con có việc muốn nói với sư tỷ sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Sư tỷ, nghe nói chị thích đọc sách, tôi có thứ này tặng chị, hi vọng chị sẽ thích”.

Anh lấy ra một hộp ngọc, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một con mọt béo ú.

Linh Vi nhìn thấy con mọt đó thì bất ngờ, nói: “Là mọt sách sao?”

Ngô Bình nói: “Sư tỷ thật biết nhìn, đấy đúng là mọt sách. Nó ăn vô số sách, trong đầu có rất nhiều bộ sách, thiết nghĩ sẽ có không ít sách mà sư tỷ thích”.

Linh Vi nhìn Ngô Bình, nói: “Sư đệ, vô công bất thụ lộc, tôi không thể nhận”.

Ngô Bình nói: “Thật ra tiểu đệ có một chuyện định nhờ sư tỷ giúp”. Anh lập tức nói ra chuyện của kiếm cung Côn Luân.

Linh Vi nghe xong thì gật đầu: “Sư tôn đã muốn xây dựng một kiếm cung ở đây từ lâu, suy nghĩ của cậu rất hay, sư tỷ ủng hộ cậu”.

Ngô Bình cười, nói: “Sư tỷ, sư đệ không có kinh nghiệm gì cả, không biết nên dẫn dắt kiếm cung này thế nào. Vì vậy mới nghĩ đến việc không biết sư tỷ có thể ở lại kiếm cung Côn Luân chừng nửa năm, hay một năm gì đó, giúp tôi lập được cái sườn, sau đó dạy tôi làm sao quản lý kiếm cung được không?”

Linh Vi nhìn vị sư đệ này rồi nói: “Tôi là sư tỷ, giúp đỡ sư đệ là chuyện nên làm, cậu không cần phải tặng mọt sách cho tôi”.

Ngô Bình vui mừng, vội đáp: “Sư tỷ, phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng mà. Con mọt sách này nên thuộc về sư tỷ, để nó ở chỗ tôi thì sớm muộn gì nó cũng sẽ đói chết”.

Linh Vi do dự một lát, nói: “Thôi được. Sư tỷ cũng có rất nhiều sách, có thể tạm thời nuôi tên nhóc này giúp cậu”.

Ngô Bình: “Vậy thì cảm ơn sư tỷ nhiều”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Linh Vi, sư đệ của con là thầy luyện đan rất lợi hại, nếu kiếm cung của con có cần đan dược thì chỉ cần tìm nó. Có người làm được thì đừng lãng phí”.

Linh Vi cười: “Vậy sao? Vậy thì tôi không khách sáo với sư đệ nữa”.

Có Phiêu Miểu Thiên Tôn và đại sư tỷ thì Ngô Bình vốn không cần phải làm gì, chỉ cần soạn giáo trình là được.

Lúc này, đại hội tông chủ Lý thị đã bắt đầu, Lý Thanh Đế đại diện họ Lý ở Đông Hải tham dự. Lúc các tông chủ tự giới thiệu về mình thì Lý Thanh Đế cười, nói: “Các vị đồng tông, tôi là Lý Thanh Đế, tông chủ đại diện cho họ lý ở Đông Hải. Sở dĩ tôi thay mặt tông chủ là vì tông chủ mới vừa xây dựng kiếm cung Côn Luân, đang đảm nhiệm chức vụ cung chủ của kiếm cung”.

Mọi người đều kinh ngạc, đến kẻ mù cũng biết đến chuyện Phiêu Miểu Thiên Tôn giáng lâm, không ngờ người đứng phía sau lại là cung chủ kiếm cung Côn Luân.

Mặc dù những người này biết kiếm cung Côn Luân nhưng chỉ biết đôi chút về Ngô Bình. Một tông lão Lý thị ở Linh Xuyên hỏi: “Lý tông chủ, có thể giới thiệu đôi chút về cung chủ kiếm cung không?”

Lý Thanh Đế: “Cung chủ tên là Lý Huyền Bình, là đệ tử thân truyền của Phiêu Miểu Đạo Quân, là thiên kiêu tuyệt thế. Hiện tại, Phiêu Miểu Đạo Quân đang ở kiếm cung, sau này kiếm cung Côn Luân sẽ là chỗ dựa cho cả tông tộc Lý thị. Nếu các vị gặp rắc rối, hoặc kẻ địch lớn xâm lược thì nhất định kiếm cung Côn Luân sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.

Có người hỏi: “Kiếm cung Côn Luân muốn làm chủ Linh Xuyên, phải chăng là muốn độc bá, đuổi các thế lực khác đi?”

Lý Thanh Đế nhìn người đó, biết đối phương đang cố tình khiêu khích nên lạnh lùng đáp: “Tiên giáo Thái Thanh là giáo phái thế nào chứ? Chỉ một mảnh đất nhỏ thôi cũng đã to gấp vạn Linh Xuyên rồi, tiên giáo Thái Thanh vốn không thèm để tâm đến Linh Xuyên nhỏ bé này đâu. Mục đích xây dựng kiếm cung Côn Luân là để truyền đạo, cung chủ từng nói với tôi là muốn hạ tiêu chuẩn tuyển sinh để tất cả tông môn, gia tộc, quốc gia đều có thể vào kiếm cung Côn Luân. Gia nhập kiếm cung Côn Luân thì sẽ là đệ tử của Thái Thanh tiên giáo”.

Anh ta nhìn quanh: “Thiết nghĩ các vị đều biết làm đệ tử của giáo phái lớn hãnh diện cỡ nào rồi nhỉ? Những người ngồi đây đều là người có quyền có thế nhất, được mấy người trong số các vị là đệ tử của giáo phái lớn? Có được mấy người dám đắc tội với đệ tử của giáo phái lớn?”

Tất cả đều im lặng, đúng vậy, trở thành đệ tử của giáo phái lớn là ước mơ của bọn họ. Nếu như có thể gia nhập kiếm cung Côn Luân, trở thành đệ tử của tiên giáo thì đích thực là việc có thể làm rạng danh tổ tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK