Chân Tổ là chỉ những tồn tại có tu vi cao hơn Chân Hoàng. Trong toàn bộ lịch sử của thái cổ chân nhân, chỉ có một số ít Chân Tổ xuất hiện! Chân Tổ chẳng những mạnh mẽ mà còn có năng lực đặc biệt, có thể cải tạo huyết mạch của người bình thường để họ trở thành thái cổ chân nhân! Hơn nữa, Chân Tổ còn rất khó giết, một Chân Tổ có thể chỉ trong thời gian vài năm đã tạo ra một đội quân thái cổ chân nhân mạnh mẽ.
Ngô Bình nhìn thoáng qua và thấy cương thi ma kia dần rơi vào thế yếu, dường như không phải đối thủ của Thần Ma.
Đúng lúc này, lại có thêm bốn con cương thi ma lao ra, tất cả đều là Chân Vương, năm chọi một, tạm thời trấn áp được Thần Ma.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: "Cứ tưởng là gì, Thần Ma cũng chỉ thế mà thôi!"
Dứt lời, anh khởi động Tam Hoàng Chân Giáp, một bàn tay to ba màu vồ tới. Ngay khi Thần Ma cảm nhận được nó, gã đã bị bắt. Bàn tay to vô cùng lợi hại, nếu như nắm chặt một chút, lực lượng của Thần Ma thần ma sẽ bị áp chế, không thể động đậy.
Thần Ma gầm lên liên tục, vẻ mặt không cam lòng.
Ngô Bình: "Gen Ma tộc trong cơ thể ngươi thú vị đấy, ta đưa ngươi đi một chỗ".
Vừa dứt lời, anh bóp mạnh, Thần Ma bị nghiền nát thành một quả cầu và bị ném vào sào huyệt tà ma.
Bích Huyết Chân Vương sửng sốt, ông ta biết rõ Ngô Bình là Chân Hoàng, có được Tam Hoàng Chân Giáp thì về sau nhất định sẽ mạnh lên, nhưng không ngờ anh lại lợi hại như vậy!
Sau khi trấn áp Thần Ma, Ngô Bình nhìn năm con cương thi ma, con ngươi năm con cương thi ma có chút trong suốt, hiển nhiên khác cương thi ma thông thường. Anh vui mừng khôn xiết, liền dùng pháp môn khai ngộ, đọc thánh ngôn để họ hồi tỉnh, xua đuổi tà niệm.
Một con cương thi ma sửng sốt trong chốc lát, sau đó đứng yên tại chỗ, trên người nó không ngừng bốc ra khói đen, đã bị đánh đuổi ma ý.
Cuối cùng, Ngô Bình đến bên Chân Hoàng và đưa tay vuốt đầu, Chân Hoàng run lên, tất cả những ký ức bị phong ấn đều được phục hồi. Sau đó, anh xoa đầu bốn Chân Vương khác.
Sau vài phút, năm người dần khôi phục lại sự tỉnh táo, họ nhìn Ngô Bình và lần lượt cúi đầu.
"Cảm ơn!", Chân Hoàng nói.
Ngô Bình: "Mấy người các ngươi nhất định vẫn luôn đấu tranh với tà niệm, thực ra cũng không phải là cương thi ma thật sự, rất đáng khen".
Chân Hoàng kia nói: "Người là Chân Hoàng, nhưng khí tức còn mạnh hơn Chân Hoàng".
Ngô Bình: "Ta không chỉ là Chân Hoàng mà còn là Thánh Hoàng".
Chân Hoàng nói: "Tại hạ Linh Nham kính chào Thánh Hoàng!"
Bốn Chân Vương cũng đi lên bái lạy.
Ngô Bình: "Các ngươi không cần quá khách khí, nghe nói nơi này còn có Chân Tổ sao?"
Linh Nham: "Thực ra Chân Tổ đã mất, giờ thứ còn lại là toàn bộ lực lượng của người".
Ngô Bình ngạc nhiên: "Đã mất sao?"
Linh Nham gật đầu: "Ngày xưa Chân Tổ đã bị các vị thần nguyền rủa, nhưng người vẫn kiên trì. Từ lâu, người đã cảm thấy rằng nếu mình không để lại sức mạnh của mình thì sẽ bị lời nguyền ăn mòn. Cho nên Chân Tổ phong ấn toàn bộ sức mạnh của mình vào một mảnh Linh nham và ra lệnh cho chúng tôi bảo vệ nó".
Ngô Bình: "Chân Tổ muốn truyền sức mạnh của mình cho người đời sau".
Linh Nham: "Đúng vậy. Đáng tiếc trong chúng tôi không ai có tư cách kế thừa. Thánh Hoàng, thực lực của người vượt xa tôi, có lẽ có thể chống đỡ được sức mạnh Chân Tổ".
Ngô Bình gật đầu: "Đưa ta đến đó".
Một nhóm người đến hang động nơi Chân Tổ mất. Hang động nằm trong lòng núi tuyết và chỉ có một lối vào. Bước vào trong có thể thấy một viên đá màu đỏ tím cao bằng nửa người đang tỏa sáng.
Linh Nham chỉ vào hòn đá và nói: "Chính là nó".
Ngô Bình: “Linh Nham Chân Hoàng, ngươi gặp được Chân Tổ, ngươi cảm thấy Chân Tổ mạnh ở điểm nào?"
Linh Nham: "Điều mạnh mẽ nhất của Chân tổ là người có thể biến đá thành vàng, khiến người bình thường có được huyết mạch phi thường và trở thành thái cổ chân nhân trong vòng mười thế hệ. Hơn nữa, hậu duệ của Chân tổ hoàn toàn có thể kế thừa sức mạnh của người, trở thành Chân Tổ mới. Thành Vũ Chân Tổ quá cố đã kế thừa huyết thống của cha, là Chân Tổ đời thứ hai".
Ngô Bình khẽ thở dài: "Cường giả chân chính không thể truyền thừa huyết thống, điều này có thể cho thấy hoàn cảnh năm đó ác liệt cỡ nào".
Linh Nham: "Chân Tổ cũng có một đặc điểm, trong tất cả phụ nữ có thể chính xác lựa chọn một người có lợi cho việc cường hóa con người để làm vợ, sinh ra một tồn tại mạnh hơn mình. Trên thực tế, sứ mệnh của Chân tổ là sinh sôi nảy nở ra hậu duệ mạnh mẽ cho loài người, bất kỳ người phụ nữ nào đáp ứng được điều kiện của Chân tổ đều sẽ vô cùng yêu mến Chân Tổ, trung thành cả đời, ví dụ như Thành Vũ Chân Tổ có hơn 300 người đẹp đi theo. Nhưng thật đáng tiếc vì để bảo vệ Chân Tổ rời đi mà Thần tộc đã đuổi theo và giết chết tất cả họ".
Ngô Bình đến bên miếng đá ngọc, chỉ bằng tay phải, hàng vạn sợi năng lượng bay ra từ đầu ngón tay của anh, chúng ngay lập tức quấn lấy viên đá. Những sợi chỉ này đến từ sào huyệt tà ma, có thể hấp thụ mọi năng lượng.
Ngay khi sợi chỉ chạm vào đá, một luồng năng lượng thần bí xuyên qua sợi tơ xâm nhập vào sào huyệt tà ma, sau khi được sào huyệt biến đổi và tinh luyện, nó lại xâm nhập vào cơ thể của Ngô Bình.
Khi một nửa năng lượng trong ngọc được truyền đi, một sức mạnh kỳ lạ bất ngờ tràn vào. Sức mạnh này rất tà ác, nó lập tức khống chế sào huyệt tà ma.
Ngô Bình kinh ngạc, cười lạnh nói: "Trò vặt, giết cho ta!"
Anh ngay lập tức giúp sào huyệt chống lại thế lực này, sau vài phút giao tranh giữa hai bên, lực lượng đã bị phá vỡ, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu anh.
"Bổn Thần Tổ sẽ nhớ kỹ ngươi!"
Ngô Bình trầm tư, chẳng mấy chốc đã hiểu ra. Chân Tổ này từng bị nguyền rủa, lực lượng tà ác này chính là sức mạnh lời nguyền. Giờ nó muốn theo sức mạnh Chân Tổ cùng tiến vào cơ thể anh rồi khống chế anh.
Sau đó sức mạnh đá ngọc bị sào huyệt tà ma hấp thu hết, rồi chuyển vào cơ thể Ngô Bình.
Ngô Bình liền nói: "Hãy hộ pháp cho ta".
"Được!", một Chân Hoàng và sáu Chân Vương bảo vệ cạnh anh.
Sức mạnh Chân Tổ gần như đạt đến đỉnh cao và cực điểm, nó cho Ngô Bình gợi ý rất lớn.
Thể chất của Ngô Bình đã được nâng cao đáng kể ở vùng đất Vĩnh Bằng, anh trở thành Chân Hoàng cũng đã lâu, lúc này anh đã biết làn sao để trở thành Chân Tổ, lại còn có sức mạn Chân Tổ trợ giúp, việc này đã không hề khó với anh.
Trong cơ thể anh, tất cả sức mạnh đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Lúc Ngô Bình đang định đột phá Chân Tổ thì giật mình, anh lập tức dừng lại, đứng dậy nói: "Giờ tôi phải gọi dậy tấy cả cương thi ma ở Nữ Oa Giới, khiến chúng khôi phục như cũ".
Nói xong anh đến đỉnh núi tuyết, phóng khí tức Chân Hoàng. Tuy cương thi ma đã bị ma hóa, nhưng trong huyết mạch vẫn có dòng máu của thái cổ chân nhân, thế nên chúng nhận được lời kêu gọi, dù có xa đến đâu cũng nhanh chóng chạy tới.
Chẳng mấy chốc đã có một đám cương thi ma đến, Ngô Bình niệm thánh ngôn, dốc sức thức tỉnh đám cương thi ma này. Chẳng mấy chốc cương thi ma quỳ dưới núi, quỳ lạy người trên đỉnh núi.
Cương thi ma chạy đến càng lúc càng nhiều, từ mấy trăm lên mấy nghìn, cuối cùng đến hàng chục nghìn. Trong đám cương thi ma này có khoảng hơn hai trăm con cảnh giới Chân Hầu, hơn hai mươi con Chân Vương.
Khi tất cả cương thi đến đủ, Ngô Bình phất tay. Những thái cổ chân nhân này đều vào sào huyệt tà ma nhận sự trị liệu và khôi phục. Không lâu sau họ đều khôi phục ý thức và thực lực, trở thành cấp dưới đắc lực của Ngô Bình!
Chương 1972: Tam Thế Luân Hồi Đan của Đan Hoàng
Kim Song Nhi cười nói: "Huyền Bình, chẳng lẽ anh cũng để bọn họ tu con đường tu tiên Nhân Đạo?"
Ngô Bình gật đầu: "Thái cổ chân nhân rất thích hợp tu luyện công pháp mà anh sáng tạo, tất nhiên phải để họ luyện. Nhưng anh mới mở Thiên Tiên Giới, tiếp theo cần nhanh chóng nâng cao tu vi mới được, nếu không thì những người này không thể nào tu luyện đến cảnh giới cao hơn.
Nói xong anh bảo Linh Nham: "Mọi người cũng đi bế quan một khoảng thời gian đi, để hoàn toàn hồi phục".
Mấy người vâng lời, sau đó cũng đi vào sào huyệt tà ma tĩnh dưỡng.
Kim Song Nhi: "Huyền Bình, mẹ em mãi chẳng có tin tức, em muốn đi nghe ngóng".
Ngô Bình gật đầu: "Được, có gì thì thông báo anh ngay, anh sẽ đến ngay".
Từ biệt Kim Song Nhi, Ngô Bình đến đại thế giới trung tâm của Tiên Giới, đến một hiệu thuốc của thủ đô.
Hiệu thuốc này làm ăn rất tốt, Đào Như Tuyết quản lý và cả Lạc Ngưng Đan, Liễu Chí Mưu cũng ở đây trợ giúp.
Nhưng gần đây hiệu thuốc bán ra rất ít, vì đan được mà Ngô Bình để lại đã bán gần hết, Đào Như Tuyết cũng không biết làm sao.
Thấy Ngô Bình, Đào Như Tuyết nói: "Huyền Bình, anh mà không về là hiệu thuốc của chúng ta phải đóng cửa đấy".
Ngô Bình: "Không phải anh đã để lại rất nhiều con rối luyện đan và con rối tranh sao? Hơn nữa chị Lạc cũng ở đây, sao lại không có đan dược?"
Đào Như Tuyết trợn mắt: "Mình chị Lạc có thể luyện bao nhiêu? Còn con rối luyện đan mà anh để lại tổng cộng chỉ luyện được mấy loại đam dược, còn người mua có rất nhiều đấy".
Ngô Bình gật đầu: "Không sao, anh luyện một ít đan dược, hôm nay em tổ chức một buổi đấu giá đi".
"Đan dược gì?", Đào Như Tuyết vội hỏi.
Ngô Bình đưa Bách Luyện Thánh Đan và Thiên Thánh Đan ra, nó: "Hai loại đan dược này đều có hiệu quả rất tốt".
Lúc này Lạc Ngưng Đan nghe thấy tiếng liền đi ra gặp Ngô Bình. Cô ấy thấy hai loại đan dược này thì mắt sáng lên, cười nói: "Đan dược này kỳ diệu quá!"
Ngô Bình nói: "Chị Lạc, khoảng thời gian này chị vất vả quá".
Lạc Ngưng Đan: "Cậu biết là tốt".
Ngô Bình: "Chị Lạc, em có được sức mạnh Chân Tổ, khi nào em hiểu được luồng sức mạnh này thì em sẽ giúp chị thành Chân Hoàng".
Lạc Ngưng Đan nhẽ thở dài: "Chỉ e chị không còn cơ hội nữa. Chị dự cảm được trong cuộc chiến loạn, có thể chị sẽ tọa thế".
Ngô Bình kinh ngạc: "Tọa thế? Dự cảm của chị chưa chắc đã đúng mà?"
Lạc Ngưng Đan lắc đầu: "Tu vi càng cao thì tai kiếp phải chịu càng lớn, không thể sai được".
Ngô Bình nghĩ một lúc, nói: "Chị Lạc, vậy thì từ bỏ tu vi, tu lại từ đầu thế nào?"
Lạc Ngưng Đan cười nói: "Chị khó khăn lắm mới thành Đạo Tôn, tu vi nói bỏ là bỏ được sao?"
Ngô Bình: "Chỉ cần chị lạc muốn thì em sẽ giúp chị".
Lạc Ngưng Đan: "Đi lại con đường tu hành sao, chị không muốn thế".
Ngô Bình cười nói: "Không phải đi lại, mà đi con đường tu hành mới!"
Lạc Ngưng Đan: "Đi đường mới?"
Ngô Bình gật đầu: "Em đã mở con đường tu tiên Nhân Đạo, một con đường rất hợp cho Nhân tộc tu luyện!"
Lạc Ngưng Đan rất kinh ngạc: "Em đã mở con đường tu tiên Nhân Đạo sao, giỏi quá!"
Ngô Bình: "Chị Lạc, giờ nếu chị tu luyện thêm thì cùng lắm biến thành con rối của Tiên tộc, quá nguy hiểm".
Lạc Ngưng Đan gật đầu thật mạnh: "Được. Nếu có con đường tu tiên Nhân Đạo thực sự thì chị muốn thử. Nhưng mà em định giúp chị bỏ tu vi thế nào?"
Ngô Bình: "Đi vào sào huyệt tà ma, tái tạo tiên thể trong đó, rồi tu từ đầu".
Lạc Ngưng Đan nghĩ một chút, gật đầu: "Được! Tìm thời gian thích hợp rồi chị sẽ bắt đầu tu luyện!"
Đào Như Tuyết: "Huyền Bình, anh mau luyện đan đi kẻo muộn!"
Ngô Bình cười nói: "Không vội, anh còn phải đến hội quán luyện đan".
Chỉ U đi vào, cười nói: "Anh Lý muốn đi thử Đan Hoàng chín sao à?"
Ngô Bình: "Là Đan Thánh mười sao".
Chỉ U ngẩn ra: "Đan Thánh!"
Lạc Ngưng Đan: "Giờ cậu đã thành Thánh Hoàng, trở thành Đan Thánh cũng không khó. Nhưng thời buổi hỗn loạn, chị đề nghị đi thử Đan Hoàng đã. Dù sao Đan Hoàng có thể đem lại danh tiếng như Đan Thánh".
Ngô Bình trầm tư: "Lời chị Lạc có lý, vậy thì thành Đan Hoàng trước. Sau này, Đan Vương Lâu sẽ đổi thành Đan Hoàng Các".
Ngô Bình muốn đi kiểm tra Đan Hoàng, đây là việc lớn. Liễu Chí Mưu, Chỉ U, Lạc Ngưng Đan và cả Chu Huyền Cổ, La Tri Thiền và La Khởi Vân của Linh Tê Đan Tông cũng đều đi đến hội quán luyện đan.
Kiểm tra Đan Hoàng chín sao chỉ cần luyện bốn loại đan dược, và chỉ cần có ba loại thành công là có thể trở thành Đan Hoàng.
Do dược liệu của bốn loại đan dược rất quý giá nên người luyện đan tự chuẩn bị. Ngô Bình có rất nhiều dược liệu, chẳng mấy chốc đã lấy ra dược liệu cần thiết.
Bốn loại đan dược đều là phương pháp luyện đan thượng cổ, mỗi loại chỉ có rất ít đại sư luyện đan luyện chế thành công, hơn nữa họ cũng phải thất bại nhiều lần mới có thể thành công.
Thấy phương pháp luyện đan, Lạc Ngưng Đan nói: "Nếu là tôi thì chỉ có 50% luyện thành công một trong ba loại này".
Ngô Bình: "Cứ thử đã".
Hôm nay người quản lý ở hội quán luyện đan là một người quen của Liễu Chí Mưu, cũng là một thầy luyện đan, tên Quách Huyền. Ông ta biết thân phận Ngô Bình nên rất khách sáo, cười nói: "Lý Đan Vương, cậu bắt đầu từ đan dược nào?"
Ngô Bình: "Cái nào cũng được", anh chỉ vào cái thứ nhất.
Đan dược thứ nhất nhanh chóng xuất hiện trên miếng ngọc lơ lửng trên không trung.
Quách Huyền nói: "Đan dược này tên Tam Thế Luân Hồi Đan. Dùng đan này có thể bảo lưu linh hồn qua ba đời mà cảnh giới không thụt lùi. Hơn nữa mỗi lần luân hồi, thiên phú và ngộ tính tăng gấp đôi".
Ngô Bình: "Đan này quả thật không dễ luyện, nhưng theo tôi biết còn có một loại Cửu Thế Luân Hồi Đan".
Quách Huyền gật đầu: "Hội quán không thể cung cấp phương pháp luyện đan của Cửu Thế Luan Hồi Đan, dù có thì e là cũng ở bài kiểm tra Đan Thánh mười sao".
Ngô Bình liền lấy ra lò Bát Quái, bắt đầu luyện Tam Thế Luân Hồi Đan. Đan này luyện không dễ, dù là Lạc Ngưng Đan cũng không chắc.
Khi Ngô Bình vào phòng luyện đan, Đào Như Tuyết hỏi: "Chị Lạc, Tam Thế Luân Hồi Đan lợi hại thế, có phải người luyện cũng phải có năng lực tương ứng mới được không?"
Lạc Ngưng Đan gật đầu: "Tam Thế Luân Hồi Đan là đan dược có tác dụng ba tầng, mỗi tầng đan dược đều có hiệu lực riêng. Chỉ có khoảnh khắc chết đi mới kích hoạt tác dụng của nó. Tầng thứ nhất sẽ bảo vệ chân linh tu sĩ vào luân hồi, tái tạo làm người. Hơn nữa sau khi sống lại thì vẫn có thể giữ ý thức, trí tuệ vốn có, thế thì rất nhanh sẽ khôi phục tu vi".
Đào Như Tuyết: "Không phải có thể đoạt xá sao? Tại sao còn cần Luân Hồi Đan?"
Lạc Ngưng Đan: "Khác nhau. Đoạt xá sống lại thé sẽ khiến vận may giảm sút, số mệnh bị lẫn với số mệnh người khác, là kế hạ sách. Còn dùng Luân Hồi Đan có thể an toàn sống lại, nhanh chóng khôi phục tu vi, đó là điều tất cả tu sĩ mong cầu".
Đào Như Tuyết: "Đan dược như thế chỉ sợ có vô số người cướp".
Chu Huyền Cổ: "Tam Thế Luân Hồi Đan chỉ có cường giả mới có thể mua".
Lúc này ông Sáu Tô Diệc Hùng cũng đến, chào hỏi với mọi người rồi hỏi: "Cậu Lý thế nào rồi?"
Chu Huyền Cổ: "Ông Sáu, Lý Đan Vương đang luyện Tam Thế Luân Hồi Đan".
Mắt Tô Diệc Hùng sáng lên: "Không hồ là Đan Vương, sau này chúng ta có thể gọi cậu ấy là Đan Hoàng!"
Tô Diệc Hùng giờ có quan hệ tốt với Đan Vương Lâu, đợt trước đan dược Tô Diệc Hùng luyện bị cướp, may mà có Đan Vương Lâu hỗ trọ, Lạc Ngưng Đan cũng trợ giúp nhiệt tình.
Liễu Chí Mưu: "Ông Sáu sao lại biết tin này?"
Tô Diệc Hùng cười nói: "Vừa nãy tôi đến Đan Vương Lâu, nghe mọi người trong đó nói. Ha ha, giờ không chỉ tôi biết mà nhiều người cũng đã đến đây, muốn chứng kiến sự ra đời của Đan Hoàng".
Chương 1973: Các đại năng tập hợp
Quả nhiên bên ngoài hội quán luyện đan đã đông nghịt người, có người là khách đến mua đan dược, có người là nhân vật lớn của đế đô.
Chu Huyền Cổ rất căng thẳng nói: “Lần trước Đan Hoàng xuất hiện cách đây đã cả chục nghìn năm rồi, nếu Lý Đan Vương thành công thì cậu ấy chính là thầy luyện đan số một hiện giờ”.
Đào Như Tuyết: “Chu tông chủ, Đan Hoàng đó còn sống không?”
Chu Huyền Cổ thở dài nói: “Đan Hoàng aays mất tích lâu rồi, có người đồn là đã bị Thần tộc giết hại, người thì bảo bị Yêu tộc giam giữ, còn cụ thể ra sao thì không ai rõ”.
Đào Như Tuyết kinh ngạc: “Thế nếu Huyền Bình thành Đan Hoàng rồi thì cũng sẽ gặp nguy hiểm ư?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Lạc Ngưng Đan: “Các thế lực bình thường thì không dám động đến Đan Hoàng đâu. Nhưng nếu là Thần tộc thì lại khác. Ngày xưa chị chuyển thế tu luyện lại cũng vì muốn thoát khỏi khống chế của một thế lực Thần tộc”.
Đào Như Tuyết nghiến răng: “Không được, thôi không kiểm tra nữa”.
Lạc Ngưng Đan kéo tay cô ấy rồi lắc nhẹ: “Như Tuyết, em phải tin tưởng Huyền Bình. Cậu ấy dám đến đây thì chắc chắn đã có tính toán rồi. Em nghĩ mà xem, giờ có ai trong thiên hạ hại được cậu ấy chứ?”
Đào Như Tuyết: “Nhưng nếu Thần tộc cử cao thủ rất giỏi đến thì sao? Huyền Bình cũng đối phó được chứ?”
Lạc Ngưng Đan: “Kiểu gì cậu ấy cũng phải đối mặt với các nguy hiểm ấy, dù cậu ấy không đến đây thì người khác cũng có thể đoán ra trình độ luyện đan của cậu ấy thông qua đan dược, giấu làm sao được người cùng ngành”.
Chu Huyền Cổ: “Đúng vậy, Đan Hoàng có địa vị hơn Đan Vương rất nhiều. Nếu có một Đan Hoàng xuất hiện trong Nhân tộc thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả siêu cấp thuộc Nhân tộc ra đời. Ví dụ trước kia, nhờ vị Đan Hoàng ấy mà chỉ trong ba năm thôi đã có hơn trăm vị đại năng đột phá thành công, thực lực của Nhân tộc đã tăng lên chóng mặt”.
Tô Diệc Hùng: “Đúng thế, chắc chỉ một lát nữa thôi, các đại năng nhận được tin sẽ đến ngay”.
Hắn vừa nói dứt câu thì có một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
Lạc Ngưng Đan nhướn mày nói: “Có Đạo Tôn đến”.
Chu Huyền Cổ vội vàng ra ngoài xem thì nhìn thấy có một người đàn ông tóc hoa râm đáp từ trên cao xuống, nhưng ông ấy chỉ đứng trong đám đông và chờ tin như bao người khác.
Sau đó, lại có một người phụ nữ mặc váy tím đáp xuống, khí tức của người này còn mạnh hơn cả người đàn ông trước đó. Người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông rồi cười nói: “Sâm La Đạo Tôn, ông nhận tin cũng nhanh đấy, biết cả sắp có một Đan Hoàng ở đây”, người phụ nữ nói.
Sâm La Đạo Tôn vô thức nhích sang một bên vài bước rồi nói: “Hồng Trần Đại Đạo Tôn, bà cũng đến xin đan dược à?”
Hồng Trần Đại Đạo Tôn: “Sau khi trở thành Đại Đạo Tôn, tôi mới phát hiện con đường này rất khó đi, vì thế định từ bỏ kiếp này rồi trùng sinh tu lại đây”.
Sâm La Đạo Tôn: “Vì thế bà cần một viên Tam Thế Luân Hồi Đan hả?”
Hồng Trần Đại Đạo Tôn không phủ nhận mà cười hỏi: “Ông thì sao?”
Sâm La Đạo Tôn: “Địa ngục Sâm La của tôi đang có chút chuyện, đã nuôi ra một con quỷ hung ác, nó đang muốn cắn nuốt tôi. Bây giờ, tôi cần một viên Di Đà Thần Đan để nâng cao thực lực còn giết con quỷ ấy”.
Hồng Trần Đại Đạo Tôn: “Giết nó xong thì ông cũng đột phá lên Đại Đạo Tôn đấy nhỉ?”
Sâm La Đạo Tôn: “Thì bà cũng vừa bảo con đường ấy khó đi còn gì, hơn nữa đại kiếp sắp đến rồi, tôi chỉ muốn giải quyết con quỷ kia trước thôi. Còn Đại Đạo Quân thì chưa tính đến”.
Hai người họ đang nói chuyện thì có một tên ăn mày bước nhanh tới, dáng người ông ta rất cao, tóc tai thì rối bời, ngoài ra còn cắm một bông hoa hồng lên đầu, sau đó cười hi hi hỏi: “Sâm La tiểu đệ, Đan Hoàng ở bên trong sao rồi?”
Người đó vừa đến, Hồng Trần Đại Đạo Tôn đã chắp tay hành lễ: “Tham kiến Võ Đế!”
Ông ăn xin xua tay: “Võ Đế cái gì, đó là chuyện của ngày xưa rồi, giờ cứ gọi tôi là lão ăn xin thôi”.
Sâm La Đạo Tôn: “Võ Đế cứ đùa, sao chúng tôi dám gọi thế. Hình như Đan Hoàng đang luyện chế Tam Thế Luân Hồi Đan”.
Ông ăn xin vuốt râu rồi cười nói: “Tam Thế Luân Hồi Đan cơ à, giỏi đấy!”
Sâm La Đạo Tôn: “Đến Võ Đế còn đến đây, chắc chắn cũng có nhân vật khác xuất hiện đúng không ạ?”
Ông ăn xin ừm một tiếng: “Chẳng dễ gì Nhân tộc mới có một Đan Hoàng, đương nhiên chúng ta phải đến bảo vệ cậu ấy”.
Khi họ đang nói chuyện thì chợt có rất nhiều người lạ mặt xuất hiện, ai trong số họ cũng có khí tức rất mạnh. Mọi người ở xung quanh đều thấy áp lực đến mức khó thở, ai nấy cũng lùi lại thật xa.
Dần dà, đã có một nhóm khác đứng thế chỗ ở trước cửa hội quán. Bọn họ đều rất trầm mặc, người chờ tin, người khẽ thì thầm gì đó.
Chu Huyền Cổ trở vào trong rồi run rẩy.
Đào Như Tuyết: “Chu tông chủ sao thế?”
Chu Huyền Cổ run giọng nói: “Bên ngoài có nhiều nhân vật lớn lắm”
Lạc Ngưng Đan vẫn bình thản nói: “Đan Hoàng giáng thế, đương nhiên sẽ có nhiều người tới lấy lòng. Hơn nữa, đó mới là những người chịu lộ diện thôi, chưa tính những lão quái vật cấp kỷ nguyên đang trốn một chỗ đâu”.
Tô Diệc Hùng nói: “Đến Đại Thiên Tông cũng chưa chắc có thể tập trung được nhiều người đến vậy”.
Lạc Ngưng Đan: “Thực lực của những người này rất mạnh, kệ họ đi”.
Đúng lúc này chợt có một tiếng động nhẹ vang lên trong phòng luyện đan, có ba luồng khí tức kỳ diệu toả ra, sau đó đã có ba đám mây với màu sắc khác nhau xuất hiện trên khoảng không, cuối cùng thì Ngô Bình đã bay lên.
Rất nhiều tia sét giáng từ trên cao xuống, còn anh thì liện tục kết ấn quyết và thi triển bí thuật.
Sau đó, gió lớn nổi lên, rất nhiều năng lượng xấu của đất trời đều tập trung lại nhằm phá huy đan dược.
Lúc này, Ngô Bình tung một tia sét ra tạo thành lá chắn, đồng thời liên tục niệm chú.
Mọi người đều ngẩng lên cao quan sát, sau đó ai nấy đều vui mừng.
“Thực lực mạnh quá, chắc cậu ấy phải là cường giả cấp kỷ nguyên rồi, kiểu gì đan dược cũng thành công”, ông ăn xin cười nói.
Gió lớn tản đi, hư không chợt nứt ra một không gian đen ngòm, một con quái vật đầu dê thân người lao ra, người nó cao cả nghìn trượng, tay thì chộp lấy viên đan dược.
Ngô Bình cũng phình to người lên rồi đập vỡ cái đầu dê, sau đó dẫn một dòng máu màu vào trong chùm sáng.
Uỳnh!
Trời đất rung chuyển, tia sáng nhỏ dần rồi thu lại thành một viên đan dược to như nắm đấm được bao phủ trong các tầng sáng, mỗi tầng đều có một dấu ấn của một thế giới.
“Tam Thế Luân Hồi Đan thành công rồi”, có người hô lên.
Ngô Bình cầm đan dược bằng một tay rồi quay lại hội quán.
Quách Huyền nhận lấy đan dược bằng hai tay rồi kiểm tra, sau đó kích động nói: “Cấp bất hủ, thành công vượt ngoài mong đợi”.
Đúng lúc này, có một tiếng gầm vang lên trên cao: “Con người kia mau đưa viên đan dược đó cho ta, bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi đâu”.
Một con hổ đen xuất hiện trên không với khí tức rất đáng sợ, sau đó biến thành hình người.
“Hừ, thứ gì mà cũng dám ra oai trước mặt chúng ta vậy”, không biết ai đã lên tiếng, nhưng ngay sau đó đã có một đường kiếm lao vút lên cao.
Phập!
Đường kiếm lao đi rất nhanh và chuẩn, sau đó đã chém cái đầu hổ xuống, máu tươi bắn ra, một con hổ nhỏ chui từ phần ngực của người đó ra rồi chạy mất.
“Đó chẳng phải là Hắc Hổ Yêu Thần của Yêu Vực Ma Na à? Đúng là chán sống rồi mới dám thò mặt ra đây”.
“Hừ, dù yêu tổ của chúng đến đây thì cũng mất đường về thôi, đúng là lũ ngu xuẩn!”
Chương 1974: Đan Hoàng giáng thế
Một yêu thần bị cao nhân chém chết tại chỗ khiến đám đông những người đứng từ xa quan sát hoan hô nhiệt liệt. Nhân tộc có một cao thủ mạnh như vậy, họ cũng cảm thấy được thơm lây.
Lúc này, ở trước hội quán luyện đan có rất nhiều cao thủ đang tụ lại. Khí tức của họ hoà vào nhau, tạo thành một trường lực đáng sợ bao trùm cả đại thế giới trung tâm!
Tiên Đình cũng bị chấn động, nhanh chóng phái người tới tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Có điều, người được phái đi mới nhìn thấy cảnh tượng này thì mặt đã biến sắc, không dám ho he mà lập tức rút khỏi đó.
Không lâu sau, Tiên Đình ra lệnh: Bất cứ người nào cũng không được gây hấn với những người ở gần hội quán luyện đan bằng bất cứ lý do nào đi nữa.
Sau khi thử xong công thức luyện đan đầu tiên, Ngô Bình chỉ về phía công thức thứ hai, nói: "Tiếp tục đi".
Công thức luyện đan thứ hai được khắc trên một tấm bia bằng kim loại màu vàng. Tấm bia lơ lửng trên không trung, xung quanh có những sợi dây xích cố định lại như thể sợ nó bay đi mất.
Quách Huyền nói: "Lý đan sư, loại đan này tên là Vạn Thánh Độ Ách đan. Loại đan này hội tụ được niệm lực của vạn thánh và có thể giúp người sử dụng vượt qua tất cả xui xẻo và tai hoạ. Nó là loại đan dược quý giá mà tất cả tu sĩ ao ước có được".
Ngô Bình: "Tại sao công thức đan này lại bị xích lại?"
Quách Huyền: "Công thức đan dược này đến từ một vũ trụ khác. Để giữ nó, người ta phải chằng bằng dây xích để nó không bay đi".
Ngô Bình quan sát tấm bia, những dòng chữ trên bia vặn vẹo biến hóa, cuối cùng hóa thành kim quang, hiện lên trong mắt Ngô Bình.
Quách Huyền sáng mắt lên, nói: "Công thức đan này có linh tính, nó đã lựa chọn Lý đan sư, lần này luyện đan rất có thể sẽ thành công!"
Khi Ngô Bình bước vào phòng luyện đan, Quách Huyền lập tức chạy ra ngoài và lớn tiếng thông báo: "Mọi người, đan dược tiếp theo mà Lý đan vương sẽ luyện chế được gọi là Vạn Thánh Độ Ách đan!"
Nghe thấy tên của loại đan dược này, đám đông lập tức xôn xao.
"Là Vạn Thánh Độ Ách đan kia đấy! Để giành được viên đan dược này, rất nhiều bậc đại năng đã phải bỏ mạng. Thần tộc cũng mấy lần thử cướp viên đan dược này, nhưng đều thất bại".
"Đúng vậy, chuyện này tôi cũng biết. Theo lời các bậc đại năng lúc ấy nói, khi Nhân tộc lấy được nó, tổng thể vận khí tăng lên mười phần trăm, có thể thấy giá trị và ý nghĩa của loại đan dược này lớn cỡ nào!"
"Xem ra trong lịch sử, chưa từng có người có thể luyện chế đan dược này, cũng không biết Lý đan sư có thể thành công hay không".
"Một đan sư cao cấp như anh ấy, nếu không nắm chắc phần thắng thì chắc sẽ không ra tay. Tôi cảm thấy khả năng rất lớn sẽ thành công", có người đưa ra phán đoán.
Quách Huyền tuyên bố xong, Liễu Chí Mưu lại bay ra ngoài, chắp tay chào mọi người: "Tiểu nhân biết các vị là vì Lý đan vương nên mới tới đây. Chờ Lý đan vương trở thành Đan Hoàng, mọi người nhất định cũng muốn nhờ cậu ấy luyện chế đan dược".
Trong đám người có một lão ăn mày, ông ta nói: "Phí lời, chúng tôi không phải tới nhờ luyện đan thì chẳng lẽ đến xem cho vui à".
Liễu Chí Mưu khẽ mỉm cười, nói: "Tiền bối, ý của tôi là mọi người có thể đăng ký trước một cái tên, đến lúc đó thuận tiện cho tôi báo lại với Đan Hoàng".
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, vì vậy đám người tự động tách ra, một số người có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất đi lên trước.
Những người này căn bản không cần xếp hàng. Ai cũng biết trong đám đông này ai là người mạnh nhất, ai có địa vị cao nhất. Cho nên, họ cũng hiểu ý mà nhượng bộ.
Sau đó, Liễu Chí Mưu bắt đầu đăng ký cho từng người một. Mỗi lần ghi lại một cái tên, tay ông ấy lại run lên, cảm thấy ngày càng lo lắng hơn.
Sau khi đăng ký cho hơn một trăm người, cuối cùng cũng có một vị Đạo Tổ xuất hiện, còn trước đó toàn là Đạo Tôn mà thôi.
Việc luyện chế Vạn Thánh Độ Ách đan không ngờ lại thuận lợi hơn cả mong đợi. Điều này có liên quan đến việc Ngô Bình vốn dĩ đã là vạn thánh chí tôn. Đan vừa thành, một đạo thánh quang bay vút lên trời, hào quang chiếu khắp trời đất, lòng người đều cảm thấy an yên, bởi thánh quang này xua tan tất cả khí tức xấu xa trong trời và đất.
Ngô Bình bước ra, tay cầm một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu phộng nhưng được bao quanh bởi hàng ngàn sợi ánh sáng.
Quách Huyền vừa nhìn thấy liền vui sướng hô lên: "Thành công rồi! Lại còn là đan dược cấp bất tử!"
Lúc này, một giọng nói từ bên ngoài vang lên: "Lý đan sư, tiếp theo đan sư có thể thử luyện Vạn Cổ Nhất Mộng đan không?"
Vạn Cổ Nhất Mộng đan chính là một trong hai loại đan dược còn lại. Sau khi uống viên đan này, có thể mơ thấy vạn cổ và hoàn thành việc tu luyện trong giấc mơ. Điều kì diệu của viên đan này là tất cả những gì đạt được trong giấc mơ đều có thể trở thành hiện thực trong một khoảng thời gian ngắn.
Ví dụ, nếu một người trong giấc mơ trở thành cao thủ kỷ nguyên. Sau khi tỉnh dậy, người đó sẽ dần dần trở thành cao thủ kỷ nguyên trong hiện thực trong vòng vài tháng.
Ngô Bình đáp: "Được thôi".
Thế rồi, anh tiếp tục luyện chế lò đan dược thứ ba.
Người vừa lên tiếng là một nam tu sĩ trông còn khá trẻ đang đứng ngay ở cửa. Thế nhưng, những người phía sau không có ý kiến gì, tựa hồ như ngầm khẳng định địa vị của nam tu sĩ trẻ tuổi này.
Mọi người lặng lẽ chờ đợi, thời gian trôi qua từng chút một. Ba giờ sau, cảnh tượng xung quanh mọi người bỗng trở nên hư ảo, rất nhiều người lần lượt tiến vào mộng cảnh, không phân biệt được giữa thực và mộng.
Đột nhiên, giấc mơ biến mất, Ngô Bình bước ra ngoài với một viên đan kích cỡ bằng quả óc chó, bề mặt viên đan có màu sắc sặc sỡ như một giấc mơ.
Quách Huyền cười nói: "Lý Đan Hoàng thật là lợi hại, lại là đan dược cấp bất tử!"
“Chúc mừng Lý Đan Hoàng!”, bên ngoài mọi người đồng thanh chúc mừng Ngô Bình.
Nam tu sĩ trẻ ban nãy lập tức bước tới: "Lý Đan Hoàng, tại hạ có thể đi vào được không?"
“Mời vào", Ngô Bình đáp.
Nam tu sĩ trẻ này rất khôi ngô tuấn tú, anh ta chắp tay hành lễ, nói: "Lý Đan Hoàng, liệu có thể bán cho tôi một viên Nhất Mộng Vạn Cổ đan được không?"
Ngô Bình liếc anh ta một cái, cười nói: "Đương nhiên có thể, chỉ là đan dược này đối với cảnh giới của người sử dụng có yêu cầu nhất định. Hơn nữa cũng phải chuẩn bị đầy đủ tài nguyên tu luyện".
Nam tu sĩ: "Tôi có thể làm tất cả những việc này".
Ngô Bình gật đầu: "Đã vậy thì viên đan này có thể bán cho anh".
Nam tu sĩ: "Xin Đan Hoàng cứ ra giá".
Ngô Bình cười nói: "Loại đan dược này bình thường đều phải bán đấu giá, riêng hôm nay thì giá tuỳ tâm".
Anh nói giá tuỳ tâm, nhưng nam tu sĩ này cũng không dám tùy tiện, dù sao sau này anh ta còn cần Đan Hoàng luyện đan giúp. Vì vậy, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Lý Đan Hoàng, thế này có được không? Tôi sẽ trả một tỷ đồng tiền Đạo Tôn".
Ngô Bình gật đầu: “Được”, nói xong liền đưa viên đan cho đối phương.
Một tỷ đồng tiền Đạo Tôn cũng gần bằng một trăm nghìn tỷ đồng tiền Đạo và là một cái giá rất cao. Giá vốn anh dùng để luyện lô đan dược này không bằng một phần nghìn.
Nam tu sĩ trẻ vui mừng khôn xiết, trả tiền ngay lập tức và rời khỏi hội quán luyện đan.
Sau đó, Quách Huyền chính thức trao cho anh huy hiệu Đan Hoàng bằng cả hai tay. Cả thiên hạ chỉ có một huy hiệu Đan Hoàng phủ bụi từ lâu. Huy hiệu này có chín màu, hoa văn bên trên rất phức tạp và rất dễ nhận biết.
Sau khi nhận được huy hiệu, Liễu Chí Mưu giao danh sách vừa ghi cho Ngô Bình, trong đó có tên và danh tính của tất cả những người muốn mua đan, cũng như những loại đan cần luyện và thời gian cần luyện xong.
Ngô Bình nhìn lướt qua và dùng bút vẽ vài nét lên đó. Một số công thức không thể luyện chế, nhưng có thể luyện một loại đan dược tương tự. Cũng có một số công thức đan khá kì lạ và không rõ nguồn gốc.
Ngoài những loại này thì đại đa số các loại đan còn lại anh đều có thể luyện chế. Những đan dược này cũng không cần xong ngay, có loại ba năm, có loại năm năm, có loại ba mươi năm, có loại trăm năm sau mới cần.
Ngô Bình viết ra thời gian, sau đó liệt kê thứ tự ưu tiên rồi đưa cho Liễu Chí Mưu đi thông báo với đám đông đang chờ bên ngoài. Sau đó anh cũng đi ra ngoài, chắp tay nói với mọi người: "Các vị, để các vị chờ lâu rồi!"
"Tham kiến Đan Hoàng!", mọi người đồng thanh chào hỏi.
Chương 1975: Đan Hoàng Các
Ngô Bình: “Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, đan dược các vị cần, tôi đều có thể luyện chế, đây là thứ tự luyện đan và thời gian giao hàng, mời các vị xem qua!”
Tay anh vung lên, một loạt các chữ cái bay lên cao, dần biến lớn trong không trung. Kỳ diệu hơn nữa là chỉ có đúng tên thì mới có thể thấy tên mình và thời gian giao đan dược.
Thấy chiêu này của Ngô Bình, mọi người càng thêm tin phục anh, ai cũng lộ ra sự tán thưởng.
Thoáng chốc mọi người đều tan, đến khi Ngô Bình luyện đan thành công thì anh sẽ báo cho họ theo thứ tự.
Nhưng hiện trường vẫn còn vài người. Những người này giao phương thức luyện đan cho Ngô Bình chứ họ không thể luyện chế, đa số những phương thuốc này đều có vấn đề, cần thương lượng trực tiếp với Ngô Bình mới được.
Đợi khi mọi việc đã xong thì trời đã tối.
Lạc Ngưng Đan: “Huyền Bình, nhận nhiều đơn như vậy, tạm thời cậu phải chịu khó chút rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Nhìn nhiều nhưng thời gian hẹn cũng dài mà, cũng không quá bận. Nói nữa thì chẳng phải còn chị Lạc giúp em sao?”
Lạc Ngưng Đan: “Cậu coi chị là osin thật à. Nhưng cũng hết cách, ai bảo cậu là Đan Hoàng làm chi. Theo lý thì mấy thầy luyện đan nhỏ bé như đám chị đều phải nghe theo lệnh Đan Hoàng”.
Ngô Bình sửng sốt: “Còn có quy định này à?”
Liễu Chí Mưu gật đầu: “Đan Vương là một danh hiệu giành được sự tôn trọng của đan sư nhưng Đan Hoàng thì khác, một khi trở thành Đan Hoàng, tiếng nói của cậu sẽ rất có sức ảnh hưởng lẫn sức kêu gọi trong giới luyện đan. Sau này, nếu thầy luyện đan có vấn đề gì khó giải quyết thì 80% sẽ tới tìm cậu”.
Ngô Bình có chút đau đầu: “Sợ là cũng không phải chuyện tốt gì!”
Tô Diệc Hùng cười nói: “Bị làm phiền chắc Đan Hoàng Lý phải tốn chút công sức suy nghĩ rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Lục gia, chuyện của anh đã giải quyết chưa?”
Tô Diệc Hùng đáp: “Có được sự trợ giúp của Đan Vương lâu, tôi đã giao được đan dược đúng hạn!”
Ngô Bình: “Vậy là tốt rồi!”
Tô Diệc Hùng: “Đan Hoàng Lý, tôi cũng muốn cầu một loại đan dược”.
Ngô Bình: “Mời nói!”
Tô Diệc Hùng nghĩ rồi nói: “Không biết có loại đan dược nào áp chế được tu vi của người ta, để súc ép sức mạnh mà không ảnh hưởng tới tốc độ tu hành chung không?”
Ngô Bình cũng không hỏi mục đích của đối phương mà nói: “Người sử dụng có tu vi thế nào, cần áp chế bao lâu?”
Tô Diệc Hùng: “Chủ yếu là cảnh giới Đạo Tổ, cảnh giới Đạo Quân, thời gian áp chế cũng không cần quá lâu, khoảng ba năm!”
Ngô Bình: “Được, anh cần bao nhiêu?”
Tô Diệc Hùng: “Tạm thời là một nghìn viên”.
Ngô Bình: “Ok, cho em một khoảng thời gian, đan luyện xong sẽ báo Lục gia”.
Tô Diệc Hùng khách sáo vài câu rồi cũng tạm biệt.
Ngô Bình về Đan Vương lâu, vừa tới nơi, Liễu Chí Mưu vội thay đổi bảng hiệu Đan Vương lâu thành Đan Hoàng các.
Trở lại phòng khách, Ngô Bình nói: “E là đại tai họa sẽ tới sau ba năm nữa”.
Mọi người sợ hãi, Lạc Ngưng Đan hỏi: “Huyền Bình, vì sao lại nói thế?”
Ngô Bình: “Tô Diệc Hùng cần một nghìn đan dược áp chế tu vi, điều này quá kỳ quái. Nếu chỉ vài ba viên thì cũng có thể là che giấu tu vi giùm người khác nhưng nếu cần tới một nghìn thì sợ là không chỉ một người dùng. Khi đại tai hoạ tới, tu vi càng cao, kiếp lực phải gánh chịu càng mạnh, họ muốn thông qua cách này để giảm bớt thương tổn của đại tai họa”.
Lạc Ngưng Đan: “Nếu đại tai họa thật sự tới sau ba năm nữa thì cũng nằm trong dự đoán”.
Ngô Bình nghĩ ngợi một chút, buổi tối tiếp tục luyện đan, bổ sung hàng tồn cho Đan Hoàng các. Hiện tại Đan Hoàng các đổi tên, danh tiếng Đan Hoàng của anh cũng lan xa, ngày mai, hiển nhiên sẽ có rất nhiều người tới.
Đêm đó, Ngô Bình lại luyện thêm mười loại con rối thầy luyện đan, mỗi loại có một trăm con, anh để chúng luyện chế một vài đan dược trung, cao cấp số lượng lớn, chính anh cũng bận rộn luyện mười mấy lô đan.
Không ngoài dự đoán, hôm sau, cửa còn chưa mở, ngoài Đan Hoàng các đứng đầy người, toàn bộ đều tới để mua đan dược.
Cửa chính vừa mở, khách vọt vào. Cũng may trong Đan Hoàng các có động thiên khác, bên ngoài chỉ là một tòa nhà nhưng sau khi vào thì là một cung điện lớn, trong cung điện bày rất nhiều loại đan dược.
Ngô Bình vẫn đang bận rộn luyện đan ở phía sau. Việc làm ăn của Đan Hoàng các trở nên thịnh vượng, lượng bán ra một ngày còn nhiều hơn cả nửa tháng trước gộp lại.
Bận việc tới chiều, Ngô Bình có chút mệt, anh bảo Đào Như Tuyết trông chừng, mình ôm Tiên Nhi về nhà.
Về tới nhà, Tiên Nhi đã lâu không gặp anh chị nên vội tìm họ chơi.
Nhưng sau đó Ngô Bình phát hiện, bên ngoài Lý phủ, nơi vốn thuộc về nhà họ Lý bỗng xuất hiện rất nhiều người lạ, cửa hàng trên phố cũng đổi bảng hiệu. Thỉnh thoảng còn có vài lính gác đi tuần tra ngang qua.
Anh tìm Đường Tử Di hỏi: “Tử Di, binh lính bên ngoài là lính của ai?”
Đường Tử Di: “Còn ai vào đây, là đại đế trên trời kia chứ ai. Chúng em vừa đưa dân đi, trên trời lập tức phái tiên đốc gì đó tới thống trị chỗ này. Em còn định tìm anh thương lượng, khi nào chúng ta tới trên đảo?”
Ngô Bình cũng muốn đưa cả nhà lên đảo vì để yên tĩnh nhưng nghe xong những lời này, giận không chỗ trút, anh cười lạnh: “Thằng ranh trên trời kia thật sự nghĩ anh chỉ là tượng đất, muốn nắn bóp sao cũng được à?”
Đường Tử Di: “Huyền Bình, em thấy thôi đi, không đáng để chúng ta giận!”
Ngô Bình: “Việc này không thôi được. Nói đi, tiên đốc kia có từng vô lễ với Lý phủ không?”
Người hầu bên cảnh lên tiếng: “Đâu chỉ vô lễ ạ, lính tuần tra thấy người của phủ chúng ta, không đánh thì là sỉ nhục, rõ ràng đang muốn gây sự. Hôm qua, cậu Tinh Kiếm ra ngoài cưỡi ngựa, chúng còn chặn đường đòi lấy ngựa nói không được cưỡi trên đường. May mà cậu Tinh Kiếm lợi hại, đánh chạy chúng, bằng không chắc phải chịu thiệt rồi”.
Ngô Bình híp mắt: “Chúng dám đụng vào cả Tinh Kiếm sao?”
Đường Tử Di: “Đám người kia thật sự không coi chúng ta ra gì. Hừ! Chẳng lẽ chúng không biết chúng ta từng là hoàng tộc Thiên Võ sao!”
Ngô Bình không tỏ vẻ gì, gọi cùng kỳ ra.
Thú giữ nhà có thực lực như cùng kỳ cũng sẽ tăng tu vi theo sự tăng tiến thực lực của anh. Hiện tại, ngay cả đại đạo tôn cũng không phải là đối thủ của cùng kỳ.
Anh cưỡi cùng kỳ nghênh ngang ra phủ.
Bên ngoài cửa chính, một đống rác rưởi chất đống, hiển nhiên chỗ này đã bị coi thành đống rác, mùi hôi ngút trời.
Một vài người hầu Lý phủ đang định dọn dẹp, một đám người đứng xa xa hóng hớt, cười đùa chỉ trỏ.
Ngô Bình nói: “Về đi, không cần dọn!”
Đám người hầu lui xuống, Ngô Bình đi tới trước mặt đám người kia.
“Nghe cho rõ đây, đường nào tới tiên doanh?”
Mấy người kia liếc nhìn anh:“Mày là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là người Lý phủ”.
“Ha ha, Lý phủ? Lý phủ là con mẹ gì, chúng tao chưa từng nghe nói, mày hỏi người khác đi!”
“Bụp!”
Người này vừa nói xong, cơ thể chợt nổ tung, máu và xương thịt biến thành bụi phấn, tiêu tan trong không trung.
Đám còn lại sợ điếng người, mặt tái mét, mồ hôi tuôn như mưa, vội quỳ thụp xuống.
Ngô Bình thản nhiên hỏi: “Xin hỏi, các vị đây có biết đường tới doanh trại tiên quân không?”