Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1581: Thái Hoa Đạo Tôn

Ngô Bình: "Được, vậy thì một tháng rưỡi. Vừa đến hạn, cô phải rời đi. Đương nhiên rồi, Thiên Đạo Môn đãi ngộ cô như thế nào thì tôi cũng đãi ngộ cô như vậy".

Nói xong anh túm một cái, độc lực ẩn trong dấu ấn sinh mệnh trong nguyên thần của Lạc Ngưng Đan bị anh kéo ra.

Không có độc lực vấy bẩn, dấu ấn sinh mệnh của cô ấy lập tức phát sáng rực rỡ, một không gian thần bí mở ra, vô số năng lượng huyền diệu từ bên trong tuôn ra, ngấm vào cơ thể Lạc Ngưng Đan.

Lúc này giữa trời đất cũng có vô số năng lượng kỳ diệu đổ tới. Những năng lượng này dường như luôn luôn tồn tại trong các không gian ở những duy độ khác nhau, chỉ đợi chủ nhân của mình triệu hồi. Bây giờ chúng nó tập hợp lại, bỗng chốc khiến ngoại hình của Lạc Ngưng Đan thay đổi chóng mặt.

Cô ấy được một chùm ánh sáng bao bọc lại, tiến hành một quá trình thay xác phi phàm.

Ngô Bình lập tức đi ra khỏi phòng, ở bên ngoài hộ pháp cho cô ấy.

Lúc này, vô số thần niệm đang quét về phía bên này nhưng đều bị thần niệm của Ngô Bình ngăn cản, không cho ai ảnh hưởng tới cô ấy.

Bỗng nhiên có một bóng người đáp xuống trước nhà, người tới chính là Nguỵ Vô Cương. Lúc ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì gằn giọng: "Ngô Bình, sao cậu lại ở đây!"

Ngô Bình: "Nguỵ Vô Cương, vậy ông thì sao? Tôi được Lạc đan sư mời nên tới đây hộ pháp cho cô ấy".

Nguỵ Vô Cương hừ một tiếng: "Nói bừa, Lạc đan sư không hề quen biết cậu".

Ngô Bình: "Có quen hay không thì liên quan gì đến ông?"

Nguỵ Vô Cương sải bước đi về phía nhà trúc, bị Ngô Bình cản lại, lạnh lùng nói: "Ông không thể vào trong".

Nguỵ Vô Cương cười khẩy: "Cậu mà cũng dám cản tôi? Tránh ra!"

Ông ta giơ tay kéo Ngô Bình, nhưng vừa chạm vào người anh đã bị một luồng sức mạnh cực lớn khống chế cơ thể, sau đó ngã ra đất, lăn vòng vòng, vô cùng nhếch nhác.

"Cậu..."

Ngô Bình đá ông ta ra xa mấy chục mét, thản nhiên nói: "Đừng có không biết điều. Nguỵ Vô Cương, dù ông có là Chân Tiên, tôi giết ông chẳng khác gì giết một con gà đâu".

Sắc mặt Nguỵ Vô Cương thay đổi liên tục, ông ta không ngờ thực lực của Ngô Bình bây giờ lại mạnh đến vậy.

"Quả nhiên cậu đã luyện hoá bàn bát quái tiên thiên rồi, sức mạnh của cậu chắc cũng tới từ bàn bát quái đúng không?"

Nhưng ông ta sai rồi, Ngô Bình chỉ dùng sức mạnh tự thân thôi, nếu dùng tới sức mạnh của bàn bát quái tiên thiên thì hậu quả của ông ta còn thảm hại hơn bây giờ.

Ngô Bình: "Tôi nói rồi, không liên quan gì đến ông, cút!"

Nguỵ Vô Cương biết mình không làm được gì nên hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Nhưng Nguỵ Vô Cương vừa đi thì lại có một người phụ nữ xuất hiện, bà ta cười hỏi: "Lạc đan sư ở bên trong à?"

Ngô Bình hỏi: "Bà là ai?"

người phụ nữ: "Cậu không biết tôi là ai à? Tôi là vợ của chưởng môn, cậu có thể gọi tôi là Tam phu nhân".

Ngô Bình: "Thì ra là Tam phu nhân. Xin lỗi, Lạc đan sư đang bế quan tu luyện, không thể tiếp khách được".

Người phụ nữ: "Thì ra đang bế quan. Nhưng tôi có chuyện quan trọng cần tìm cô ấy, có thể cho tôi gặp mặt một lát được không?"

Ngô Bình khẽ nhíu mày, người phụ nữ này định làm gì? Anh nói: "Xin lỗi Tam phu nhân, không ai được vào trong".

Tam phu nhân tỏ vẻ khó chịu: "Thế nào? Cậu định ngăn cả tôi? Không sợ chưởng môn trị tội cậu à?"

Ngô Bình vô cảm: "Tam phu nhân, dù chưởng môn có đích thân tới đây thì cũng không thể vào trong được".

"Hỗn xược!", Tam phu nhân nổi trận lôi đình: "Có tin tôi trị tội cậu không?"

"Khẩu khí lớn quá!"

Bỗng nhiên, giọng Lạc Ngưng Đan truyền từ trong phòng ra.

Lúc cô ấy bước ra, Ngô Bình bỗng ngây cả người. Gương mặt bình thường của cô ấy đã hoá thành một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, thân hình thì càng không thể chê vào đâu được, không hề thua kém bất kỳ người đẹp nào mà anh quen biết.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Ngưng Đan, Tam phu nhân cả kinh: "Lạc Ngưng Đan, cô..."

Lạc Ngưng Đan nhìn bà ta hỏi: "Tam phu nhân, có chuyện gì mà bà nhất quyết đòi gặp tôi?"

Tam phu nhân ngẩn ra, sau đó cười nói: "Muốn mời Lạc đan sư luyện chế đan dược giúp tôi".

Lạc Ngưng Đan cười khẩy: "Thế sao? Lẽ nào không phải bà bị kẻ khác sai khiến tới đây để lấy dấu ấn sinh mệnh của tôi à?"

Sắc mặt của Tam phu nhân thay đổi kịch liệt: "Sao Lạc đan sư lại nói như vậy chứ?"

Lạc Ngưng Đan thản nhiên nói: "Bà đi được rồi, tôi không so đo với bà".

Tam phu nhân nhìn chằm chằm Ngô Bình một cái rồi quay người rời đi.

Bấy giờ Lạc Ngưng Đan khom người hành lễ thật sâu với Ngô Bình: "Thái Hoa, cảm tạ ơn cứu giúp của cậu Ngô".

Ngô Bình cười nói: "Không cần khách sáo, tên của cô là Thái Hoa à?"

Lạc Ngưng Đan cười nói: "Thái Hoa là đạo hiệu của tôi, người ta gọi tôi là Thái Hoa Đạo Tôn".

Ngô Bình giật cả mình, Đạo Tôn đấy!

Đạo Tôn là cảnh giới trên Đạo Tổ, huyền diệu không tả xiết. Thân là Đạo Tôn sẽ không chịu giới hạn của Khuyên giới, Khuyên giới cũng không thể giới hạn nổi bọn họ.

Anh vội định bái chào, Thái Hoa cười nói: "Cậu không cần phải vậy, tôi trùng sinh sống lại cuộc đời mới, đã không còn là Thái Hoa Đạo Tôn năm xưa nữa rồi, sau này cậu cứ gọi tôi là Lạc Ngưng Đan được rồi".

Ngô Bình hỏi: "Vậy Lạc đan sư đã khôi phục được tu vi chưa?"

Lạc Ngưng Đan: "Dấu ấn sinh mệnh của tôi chỉ giúp tôi khôi phục được đến cảnh giới Đạo Tổ, muốn trở về Đạo Tôn cần phải cực khổ tu luyện thêm một thời gian nữa".

Ngô Bình cảm thán: "Vậy cũng đã rất lợi hại rồi, chắc đại đạo của Lạc đan sư là hoàn chỉnh nhỉ?"

Thái Hoa: "Đương nhiên rồi".

Hai mắt Ngô Bình sáng hẳn lên: "Lạc đan sư, cô có thể đưa tôi tới những thế giới bên ngoài Khuyên giới được không?"

Lạc Ngưng Đan nhìn anh: "Cậu muốn lĩnh ngộ đại đạo hoàn chỉnh à?"

Ngô Bình gật đầu: "Đến lúc cần, tôi muốn đi lĩnh ngộ đại đạo hoàn chỉnh".

Lạc Ngưng Đan: "Được, nhưng tôi cần thời gian hồi phục tu vi".

Ngô Bình cười nói: "Không sao, tôi có thể đợi".

Lạc Ngưng Đan: "Tạm thời đừng nói cho người ngoài biết chuyện của tôi, nếu có người hỏi thì cậu cứ nói kiếp trước tôi là một vị Chân Tiên, bây giờ mới hồi phục được tu vi Thần Tiên thôi".

Ngô Bình gật đầu: "Tôi hiểu".

Lạc Ngưng Đan cười nói: "Kiếp trước tôi đã sưu tập và luyện chế ra khá nhiều đồ, hôm nay tặng cậu một ít".

Cô ấy lấy ra hai lá bùa, hai lá bùa đều ở trạng thái năng lượng, một lá màu vàng kim, một lá màu tím.

"Đây là bùa thần Đại Tịch Diệt và bùa Đại Thiên Độn tôi luyện khi ở cảnh giới Đạo Tôn. Bùa thần Đại Tịch Diệt này dùng để chém giết đối thủ, có thể giấu trong nguyên thần của cậu và có ba lần thi triển thuật Đại Tịch Diệt. Bùa Đại Thiên Độn có thể sử dụng được chín lần, cũng giấu được trong nguyên thần. Lúc sử dụng, cậu sẽ được di chuyển đến một không gian tuyệt đối an toàn. Nơi đó không nằm trong Khuyên giới, là một địa điểm cực tốt để tu hành trong vũ trụ, là nơi năm xưa tôi chuẩn bị để ẩn nấp. Ở nơi đó, cậu muốn ở lại bao lâu cũng được, hơn nữa lúc nào cũng có thể trở về".

Ngô Bình sáng rỡ cả hai mắt: "Đồ tốt, cảm ơn cô!"

Lạc Ngưng Đan lại lấy ra hai chiếc bình: "Trong chiếc bình màu xanh có một viên Đạo Quân Đan, năm xưa tôi đã tốn rất nhiều thời gian để luyện chế ra, dùng viên đan dược này, người bình thường có thể tăng tu vi lên Đại La Kim Tiên".

Ngô Bình cả kinh: "Có loại đan dược thần kì đến thế này sao, lợi hại!"

Lạc Ngưng Đan: "Trong chiếc bình màu trắng có một viên Bất Tử Kim Đan, dùng đan dược này có thể chống lại được tất cả mọi tổn thương, bất tử bất diệt, có thể kéo dài trong khoảng ba canh giờ. Thế nên cậu phải thận trọng khi dùng đan dược này, khi dùng phải canh chuẩn thời gian".

Ngô Bình: "Quá quý giá rồi".

Long Nguyên Đan: "So với việc cậu cứu tôi một mạng, những thứ này có đáng là gì đâu? Sau này, cậu cần gì cứ tìm tôi".

Ngô Bình cười nói: "Cảm ơn Lạc đan sư!"

Lạc Ngưng Đan: "Gọi Lạc đan sư xa cách quá, gọi chị là chị Lạc đi".

Ngô Bình chớp mắt: "Vâng, chị Lạc".
Chương 1582: Tầng ba Bất Tử, luyện hoá sao trời

Lạc Ngưng Đan: "Nếu chị đoán không nhầm thì lần này cậu tới là vì Thiên Vực đúng không?"

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy chị, trong Thiên Vực là nơi truyền thừa văn minh kỷ nguyên, em rất có hứng thú với nơi đó".

Lạc Ngưng Đan: "Thần tộc và Yêu tộc cũng có lối vào Thiên Vực này, thế nên một khi cậu vào bên trong thì có nghĩa là sẽ gặp mặt những cường giả của Thần tộc và Yêu tộc".

Ngô Bình chấn động: "Có giới hạn tu vi của tu sĩ vào Thiên Vực không ạ?"

Long Nguyên Đan: "Thật ra không có. Nhưng Thiên Vực có áp chế đối với những tu sĩ có tu vi cao, đặc biệt là người đã lĩnh ngộ đại đạo, thế nên bình thường sẽ không phái cao thủ vào đó. Người vào trong đó đa phần là Địa Tiên, có một ít Thiên Tiên".

Ngô Bình: "Em không sợ bọn họ, đụng độ nhau, ai ăn hiếp ai còn chưa biết".

Lạc Ngưng Đan cười nói: "Em trai, chị cũng nhìn ra được tố chất của cậu phi thường, hình như đã là thể chất thái cổ chân nhân rồi phải không?"

Ngô Bình: "Chị thật tinh mắt, với tu vi của em, dù gặp Đạo Quân cũng có thể đấu một trận".

Lạc Ngưng Đan cảm thán: "Giỏi quá, cậu thật sự là thiên kiêu từng bước từng bước luyện cảnh giới Địa Tiên lên đến đỉnh cao. Thật ra cảnh giới Địa Tiên này thích hợp cho chân nhân tu luyện, cậu có thể tiếp tục luyện".

Sau đó hai người bàn về đan đạo, Ngô Bình học hỏi được rất nhiều. Cuộc nói chuyện kéo dài đến cả ngày.

Ở vườn đan Thanh Minh hai ngày, Ngô Bình chào Lạc Ngưng Đan ra về.

Còn hai ngày nữa là đến ngày Thiên Vực mở ra, anh muốn tranh thủ thời gian tu luyện nâng cao tu vi.

Anh tiếp tục tu luyện Bất Tử Kinh, cảnh giới sau thiên mệnh là luyện hoá sao trời.

Tầng này là phóng sức mạnh của mình vào các ngôi sao trên trời, nhờ đó hấp thu sức mạnh to lớn của vũ trụ, cảm ngộ điều huyền bí của vũ trụ. Muốn làm được như vậy đương nhiên là khó càng thêm khó. Đầu tiên phải nhận lấy hình chiếu sao trời, hình chiếu càng nhiều, hiệu quả càng tốt.

Nếu anh có thể chịu tải được một mảng tinh hà thì có nghĩa là anh đã có sức mạnh của mảng tinh hà đó.

Trước đây Ngô Bình đã luyện hoá sức mạnh tinh hà, đồng thời luyện hết vào kiếm hoàn, anh còn có một chuỗi ngọc tên Tinh Lạc, được luyện thành từ một trăm lẻ tám vì sao.

Bên cạnh đó, thật ra quá trình luyện hoá sao trời và ý nghĩa Thiên Tượng không khác gì nhau, hai cái đều mượn ngoại lực, học tập ngoại vật. Ngô Bình sở hữu ý nghĩa Thiên Tượng nên rất dễ để làm tất cả những thứ này.

Ngô Bình lấy chuỗi Tinh Lạc ra, một trăm linh tám tinh hạch xoay vòng xung quanh anh, sau đó những tinh hạch này đều đồng loạt nổ tung, hoá thành sức mạnh sao trời hoà vào trong cơ thể anh.

Sau đó, anh nhờ sức mạnh sao trời mạnh mẽ này để liên kết với những vì sao trên chín tầng mây. Quá trình liên kết thật ra chính là lợi dụng thần niệm để dung hợp với tinh lực, sau đó bắn lên các vì sao.

Nếu không có sức mạnh sao trời, thần niệm của anh một khi tới gần các vì sao sẽ bị bài xích. Có sức mạnh sao trời, tất cả đều thuận lợi hơn nhiều.

Rất nhanh, anh dùng thủ đoạn trong ý nghĩa Thiên Tượng để luyện hoá vì sao đầu tiên.

Sau khi luyện hoá vài vì sao thì anh đã có kinh nghiệm phong thú, bắt đầu liên kết với mấy chục vì sao một lần.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp, trong hai ngày Ngô Bình đã luyện hoá được ba nghìn vì sao. Ba nghìn vì sao giống như hoá thân của anh, nằm trên chín tầng mây, hấp thu những loại sức mạnh khác nhau.

Cùng lúc đó, ba nghìn vì sao cũng có hình chiếu trong Động Thiên của anh, chúng nó giống như những vì sao thật vậy, toả ra tinh lực.

Không còn thời gian để tu luyện nữa, vì đây là lúc thích hợp nhất để vào Thiên Vực.

Tiêu Thái Tôn và tám vị tông chủ đều đã tới, bọn họ muốn tiễn Ngô Bình vào Thiên Vực.

Trước khi đi, Tiêu Thái Tôn nói: "Huyền Bình, lần này vào trong đó sẽ nguy hiểm, con nhất định phải bảo vệ bản thân an toàn, có thu hoạch được gì hay không chỉ là thứ yếu".

Ngô Bình: "Sư tôn, con hiểu rồi ạ".

Hoàng Hậu Hiền: "Tông chủ, mọi chuyện đều phải lấy cẩn thận làm đầu. Nghe nói trong đó sẽ có thiên kiêu của Thần tộc và Yêu tộc xuất hiện, gặp bọn họ, tránh được thì tránh đi".

Triệu Thanh Dương: "Còn nữa, mấy ngày nay Nguỵ Thị thăm dò tình hình của tông chủ khá nhiều, tôi nghi nhà họ Nguỵ sẽ gây khó dễ cho tông chủ, nhất định phải cẩn thận. Đặc biệt là tên Nguỵ Vô Thượng kia, lần này hắn cũng sẽ vào Thiên Vực".

Ngô Bình: "Ừm, tôi biết rồi. Đúng rồi, nếu mọi người cần đan dược thì cứ tới tìm Lạc Ngưng Đan, bây giờ chị ấy là chị tôi, cứ nói là tôi bảo mọi người tới".

Mọi người vui mừng: "Trước nay Lạc đan sư luôn lạnh lùng, mối quan hệ giữa tông chủ và cô ấy tốt như vậy thì chúng tôi có thể thoải mái tới xin đan dược rồi".

Ngô Bình: "Nhưng cũng đừng quá đáng nhé, chỉ xin những đan dược có độ khó cao, những đan dược bình thường thì đừng làm phiền chị ấy".

"Rõ!", tám vị tông chủ đều đồng thanh đáp.

Ngô Bình: "Lúc tôi không có ở đây, nhờ mọi người chăm sóc Tử Phi, cô ấy là người phụ nữ của tôi".

Tiêu Thái Tôn: “Huyền Bình, con yên tâm đi, trừ phi bọn ta đều chết cả, nếu không thì không một ai có thể làm hại được Tử Phi”.

Sau khi dặn dò thoả đáng, Ngô Bình tới lối ra vào Thiên Vực, trước một cánh cửa sáng khổng lồ, anh nhoáng người nhảy vào.

Nhìn anh vào trong cánh cửa sáng, Tiêu Thái Tôn khẽ nói: "Thật ra tôi không hề muốn nó đi, quá nguy hiểm".

Tông chủ của Lôi Tông - Chu Tử Phong nói: "Tông chủ có vận khí lớn, nhất định sẽ có thu hoạch trở về, chúng ta không cần quá lo lăng".

Viêm Liệt: "Đúng vậy, có thể luyện hoá được bàn bát quái tiên thiên, việc này đã là dấu hiệu của vận khí lớn rồi".

Tiêu Thái Tôn: "Đợi Huyền Bình quay về, mọi người hãy suy nghĩ đến việc thành lập Bát Quái Tông. Nếu Bát Quái Tông được thành lập thì cục diện của Thiên Đạo Môn sẽ thay đổi".

Mấy người bọn họ biết rõ một khi thành lập Bát Quái Tông thì nó sẽ trở thành thế lực đứng đầu Thiên Đạo Môn. Đương nhiên, tiền đề là tông chủ của bọn họ phải đủ mạnh mẽ.

Lại nói về Ngô Bình vào Thiên Vực, trước mắt loé sáng, sau đó hai chân đáp đất, anh phát hiện mình đang ở một lục địa hoang vu cổ xưa.

Ở trong này, anh phát hiện nơi này có một trật tự đặc biệt, trật tự này cực kỳ bài xích trật tự của anh khiến anh cảm nhận được áp lực.

Đúng lúc này, lại có vài người nữa đáp từ trên trời xuống gần đó. Mấy người này tò mò nhìn quanh, sau đó chú ý thấy Ngô Bình.

Đương nhiên đám người này đều biết Ngô Bình, vì thiên tài đứng đầu trong lớp người mới vô cùng nổi tiếng.

Nhìn thấy Ngô Bình, mấy người nhìn nhau, bọn họ không phải là đệ tử lâu năm ở Thiên Đạo Môn thì cũng là thiên tài ở những nơi khác, thế nên không xem Ngô Bình ra gì.

Dù sao bọn họ cũng không biết người đứng trước mặt mình đã luyện hoá được bàn bát quái tiên thiên mà.

"Cậu, lại đây".

Một nam đệ tử của Thiên Đạo Môn ngoắc tay với anh.

Ngô Bình: "Anh gọi tôi à?"

Đệ tử kia trợn mắt lên: "Đúng thế, gọi cậu đấy, mau lăn qua đây!"

Ngô Bình cười khẩy, bước một bước, điện quang loé sáng, anh đã tới trước mặt người kia. Người này hoảng hốt, bất giác lùi về sau.

Ngô Bình: "Anh gọi tôi à?"

Nam đệ tử kia nuốt nước bọt, nói: "Đúng, gọi cậu đấy. Có biết vị đứng bên cạnh tôi là ai không?"

Hắn chỉ vào một chàng trai mặc đồ vàng đứng bên cạnh, lớn giọng hỏi.

Bụp!

Ngô Bình đấm một cú vào mặt hắn, máu tuôn ròng ròng, nắm đấm của Ngô Bình lún vào mặt đối phương, mắt trái của hắn bị đấm nát, một nửa con mắt phải thì lòi ra ngoài, răng rụng hết, trông rất ghê rợn.

Nhưng hắn có tu vi Địa Tiên Bất Tử, nắm đấm này không đấm chết hắn, chỉ khiến hắn ngất đi, đổ ầm xuống đất.

Ngô Bình lau nắm tay: "Mọi người đều là đồng môn nên tôi không đánh chết anh".

Những người còn lại đều hít vào một hơi khí lạnh, người này mạnh quá!
Chương 1583: Lư hương ước nguyện

Ngô Bình nhìn chàng trai áo vàng, cười hỏi: "Anh là ai?"

Chàng trai áo vàng vốn định kiêu căng ra vẻ, nhưng lúc nhìn thấy Ngô Bình một quyền đấm ngất bạn đồng hành có cảnh giới không thua gì mình thì lập tức nhún nhường, cười nịnh: "Sư huynh, tôi là tu sĩ ở Doanh Châu, tên Hoàng Nhiên ạ!"

Ngô Bình ừ một tiếng: "Thì ra là người của Doanh Châu. Tôi nghe nói Doanh Châu mấy người là thế lực mạnh nhất ở khu vực đó, nói là có hàng triệu đệ tử đúng không?"

Hoàng Nhiên vội đáp: "Sư huynh, đúng là Doanh Châu mạnh nhất ở khu vực đó, so với Thiên Tinh Môn và nước Oa, Doanh Châu được Doanh Hoàng trị vì. Doanh Hoàng thành lập các loại học viện tiên đạo, khiến bách tính đều có cơ hội vào viện tu luyện".

Ngô Bình thấy khá bất ngờ: "Ồ, thế chẳng phải cũng tương đương như thi cử sao?"

Hoàng Nhiên: “Đúng vậy. Nên những người có tố chất tốt đều sẽ có tương lai khá tươi sáng”.

Ngô Bình: "Vừa hay, anh nói cho tôi nghe xem học viện của Doanh Châu phân bố như thế nào đi".

Hoàng Nhiên này ngoan ngoãn trả lời, anh ta nói học viện tiên đạo ở Doanh Châu chia làm bốn cấp: học viện cấp huyện, học viện cấp phủ, học viện trung tâm và học viện hoàng gia.

Tu sĩ ở học viện cấp huyện sẽ có thể tham gia thi vào học viện cấp phủ, thi đỗ thì được vào học viện cấp phủ; tương tự như vậy tu sĩ ở học viện cấp phủ có thể tham gia thi cử để vào học viện trung tâm, thi đỗ thì sẽ trở thành tu sĩ của học viện trung tâm. Đương nhiên, mục tiêu cuối cùng của tất cả các tu sĩ là vào học viện hoàng gia. Tài nguyên ở học viện hoàng gia là nhiều nhất, truyền thừa thì càng là đỉnh của đỉnh.

Hỏi vài câu, Ngô Bình phất tay cho bọn họ đi, đám người này như trút được gánh nặng, vội vã đi ngay.

Anh thử độn hành trong Thiên Vực nhưng phát hiện không thể kích hoạt pháp lực được. Nhưng cũng không sao, thể chất của anh mạnh mẽ, sức lực dẻo dai, khẽ nhún người một cái đã bay cao đến vài trăm mét, sau đó trượt trên không vài nghìn mét, tốc độ không hề chậm hơn tốc độ phi độn.

Mấy người Hoàng Nhiên vừa chạy tới đã thấy một bóng người bay lên trời như hoả tiễn.

Đám người đều nhìn tới ngây ngốc. Hoàng Nhiên nói: "Thằng ngốc kia lại dám chọc giận quái thai nghịch thiên cỡ này, đánh chết cũng đáng! Đệch, suýt chút hại ông đây rồi!"

Ầm!

Ngô Bình rơi trên mặt đất, mặt đất bị anh đập thành một cái hố lớn, bụi bay mù mịt.

Anh phát hiện mặt đất xung quanh đây đều phủ một lớp cát đủ màu sắc, trông lung linh tuyệt đẹp.

Anh thả chuột tìm báu vật ra, rõ ràng nó không mấy thích ứng với môi trường ở đây, không có chút tinh thần nào cả.

Ngô Bình: "Ngửi kỹ đi, gần đây có báu vật nào không".

Tiểu Bảo hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó rụt đầu vào, rõ ràng gần đây không có thứ gì tốt.

Ngô Bình thở dài: "Tiếp tục đi thôi".

Anh liên tiếp phi độn, chẳng mấy chốc đã đi xa trăm dặm, chuột tìm báu vật bỗng kêu chít chít, cái đầu nhỏ lại thò ra.

Nó khịt mũi ngửi rồi chỉ về phía bên trái.

Ngô Bình đi về phía bên trái một đoạn, nhìn thấy một lư hương khổng lồ, cao đến vài chục mét, một bên đã bị chôn dưới đất. Không biết lư hương này được làm từ chất liệu gì, trên bề mặt bị phủ một lớp bụi, nhìn từ xa cứ như một tảng nham thạch. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra nó là một cái lư hương.

"Lư hương to thế!", Ngô Bình chép miệng thấy lạ. Anh thổi một cái, một luồng gió quét qua thổi bay lớp bụi đóng trên lư hương, lộ ra phù văn huyền diệu bên dưới.

Anh đá vào lư hương một cái thì nghe "đinh" một tiếng, món đồ khổng lồ này bay lên trời, sau đó vững vàng đáp xuống đất.

Đây là một chiếc lư hương ba chân, bên trên có hai tai, tổng thể có màu giấy chép kinh phật, toả ra ánh sáng khiến người ta rất dễ chịu.

"Đồ tốt, nhưng mà lư hương to thế này, thì hương nào cắm vừa?", anh lắc đầu, chuẩn bị vứt món đồ này vào Động Thiên.

Lúc anh dùng thần niệm cố định lư hương thì cảm giác lư hương đang phản kháng, một luồng thông tin truyền ra.

"Ồ, lư hương này có linh trí sao?", vậy là anh thử giao tiếp với nó.

Chẳng mấy chốc, anh đã biết công dụng của lư hương này là gì. Lư hương này là một món pháp bảo, chỉ cần đốt một nén hương rồi ước nguyện với nó. Người ước nguyện có thể thế chấp thành tựu trong tương lai của mình để đổi lấy nguyện vọng hôm nay.

Dùng tương lai để đổi lấy hiện tại sao? Thú vị!

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Lư hương, mày biến nhỏ lại đi".

Lư hương bỗng chốc hoá nhỏ như cái lư hương bình thường.

Ngô Bình đổ một ít cát vào lư hương rồi thắp một nén nhang, cười nói: "Lư hương, tao muốn hút một bao thuốc".

Dứt lời, anh cảm thấy một luồng năng lượng huyền diệu đang quét trên người mình. Sau đó trước mặt anh lơ lửng một bao thuốc, đúng là loại thuốc trong ký ức của anh, bao thuốc mềm mà hồi đại học anh hay hút.

"Dùng tương lai để đổi lấy hiện tại, tương lai càng hùng mạnh thì thứ đổi được càng nhiều. Nhưng không thể dựa dẫm vào bàng môn tà đạo được", nói xong anh cất lư hương đi rồi tiếp tục tìm bảo vật.

Thiên Vực vô cùng rộng lớn, anh đi nửa ngày trời mà chẳng gặp được bóng ma nào, xem ra người vào Thiên Vực đã chia nhau mỗi người mỗi hướng, rất khó gặp mặt nhau.

Không biết đã đi được bao lâu, chuột tìm báu vật bỗng run lên cầm cập, Ngô Bình thấy kỳ lạ, bèn hỏi: "Tiểu Bảo, mày sao đấy?"

Móng vuốt của chuột tìm báu vật chỉ về phía bên trái, Ngô Bình lập tức qua đó. Đi được mấy trăm dặm mới nhìn thấy một ngọn núi lớn ở phía xa xa.

Trên núi cây cối và hoa cỏ um tùm khiến Thiên Vực đơn điệu như có sức sống hơn. Anh cười nói: "Một ngọn núi, hình như trên núi có cây ăn quả, chúng ta tới hái trái cây ăn thôi".

Bước vài bước, anh thấy không đúng, hình như đây không phải là một ngọn núi, mà là xác của một con thú khổng lồ!

"Thứ gì vậy?", anh kinh ngạc hô lên.

Con cự thú dài mấy nghìn dặm, không biết nó đã tồn tại ở đây bao nhiêu lâu rồi, bề ngoài của nó là một lớp đất dày trùng trục, bên trên phủ đầy thực vật.

Anh cảm thán: "Thân xác không bị phân huỷ qua Đại kiếp kỷ nguyên, thực lực của con cự thú này quả thật rất khủng bố. Nhưng nó cũng đã chết rồi".

Anh chạy nhanh lên núi, vừa lên núi đã cảm nhận được một luồng linh khí nhàn nhạt, càng lên cao thì linh khí càng đậm.

Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một cái cây khổng lồ cao gần nghìn mét, cành lá um tùm. Cái cây khổng lồ này kết ra một loại quả khổng lồ, trông giống quả óc chó nhưng vỏ lại màu xanh non.

Lên trên cây, chuột tìm báu vật căng thẳng đến nỗi người cứng ngắc, không dám cử động, thậm chí còn tè luôn trong bị áo Ngô Bình.

Sắc mặt Ngô Bình nghiêm trọng hẳn, khiến chuột tìm báu vật sợ đến mức này thì quả trái cây này chắc chắn có vấn đề.

Anh bay lên không, đứng trên một cành cây, nhìn thẳng quả khổng lồ kia. Đường kính của quả dài ba mét, ngoài vỏ có phù văn kỳ diệu.

Sau đó anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật xem bên trong nó có gì.

Anh thấy một thứ có hình người đang ngồi xếp bằng bên trong quả, đôi ngươi màu tím đang nhìn chằm chằm anh xuyên qua lớp vỏ quả.

Ngô Bình giật cả mình, nhưng anh không di chuyển ánh mắt đi nơi khác, nhìn thẳng lại sinh vật bên trong vỏ quả. Anh không sợ đối phương, vì anh phát hiện quả này vẫn chưa trưởng thành.

Anh đi tới trước quả, giơ tay vỗ một cái: "Này, mày ở trong đó buồn không, cần tao tách vỏ cứu mày ra không?"

Sinh linh hình người bên trong đó nhìn chằm chằm anh, lập tức truyền thần niệm: "Rời khỏi nơi này, nếu không tao không khách sáo với mày đâu!"

Bốp!

Ngô Bình đá vào quả khiến nó đung đưa kịch liệt.

Sinh linh trong quả hơi tức giận: "Khốn kiếp, đợi tao ra ngoài nhất định sẽ giết chết mày!"
Chương 1584: Sinh linh tới từ kỷ nguyên Xích Minh

Ngô Bình cười khẩy: "Giết tao? Được, ra đây trước rồi tính".

Sinh linh đó dường như đang hờn dỗi, một lúc lâu sau mới nói: "Đi mau đi, tao không muốn nhìn thấy mày".

Ngô Bình: "Nơi này cũng đâu phải nhà mày, mày bảo tao đi thì tao phải đi à?"

Sinh linh kia tức giận nói: "Cút!"

Ngô Bình tức giận, vung tay đánh một đạo sấm sét vào quả, khiến trái cây kia bị nổ ra một cái lỗ, thịt quả văng ra ngoài.

Sinh linh kia sửng sốt, sau đó nó nhìn chằm chằm Ngô Bình, như muốn dùng ánh mắt giết chết anh vậy.

Ngô Bình lấy dao cắt một miếng trái cây, khá giống với mùi vị của quả lê, ngon không kém quả bàn đào.

"Không ngờ nha, cũng ngon lắm", hai mắt anh sáng rỡ, vội lấy ra một cái hộp, cắt một ít cất lại để dành cho Đỉnh Nhi và Khả Nhi ăn.

Sinh linh bên trong vỏ quả đã nổi điên, chỉ trỏ về phía Ngô Bình, chắc là đang chửi anh. Nhưng tiếc là Ngô Bình từ chối nhận tin từ nó, thế nên hoàn toàn không nghe thấy nó đang mắng cái gì.

Ăn trái cây, anh lại lấy thêm một vài món ăn vặt để ăn kèm, còn không quên đút cho chuột tìm báu vật vài miếng.

Cuối cùng, sinh linh trong quả cũng mệt, nó bất lực nhìn Ngô Bình, sau đó hai tay ôm quyền như đang hành lễ.

Ngô Bình: "Mày có chuyện gì không?"

Sinh linh này nói: "Anh bạn, vừa nãy là ta lỡ lời xúc phạm, mong anh tha lỗi".

Ngô Bình: "Tao không tha lỗi, tao chỉ muốn ăn cái quả này thôi".

Sinh linh kia lại nổi giận, nhịn không được quát lên: "Nó là một phần cơ thể của tao, mày lại muốn ăn nó, mày thật to gan!"

Ngô Bình: "Cảm ơn đã khen, từ nhỏ mẹ tao đã nói tao to gan rồi".

Sinh linh sững người, nó là sinh mệnh có trí thông minh cực cao, lập tức biết cách làm này không có hiệu quả với Ngô Bình, bèn đổi cách khác.

"Anh bạn, thật ra tôi không có ác ý gì với anh".

Ngô Bình tiếp tục ăn quả: "Nói nghe xem, mày là thứ gì, sao lại ở bên trong quả?"

Sinh linh nói: "Tôi tới từ một kỷ nguyên khác, dùng bí thuật tu luyện ra một cơ thể mạnh mẽ để chống lại Đại kiếp kỷ nguyên".

Ngô Bình: "Thế nên mày dùng thứ này để chứa thể xác sinh mệnh, đợi Đại kiếp kỷ nguyên qua đi, thì mày sẽ nhờ sức mạnh của thứ này để trùng sinh, đúng không?"

Sinh linh này vội nói: "Đúng vậy, anh đoán đúng rồi".

Ngô Bình: "Mày tới từ kỷ nguyên nào vậy?"

Sinh linh này nói: "Kỷ nguyên Xích Minh".

Ngô Bình hơi kích động, có phải Xích Minh Bản Nguyên Kinh của điện Xích Minh mà mình tu luyện cũng tới từ kỷ nguyên này?

Anh cười nói: "Chắc kỷ nguyên Xích Minh đã sinh ra rất nhiều cường giả nhỉ?"

Sinh linh nói: "Đúng vậy, tôi là một trong những tồn tại mạnh nhất".

Ngô Bình: "Cách đối phó với Đại kiếp kỷ nguyên của mày khá đấy, chỉ là thời gian hơi dài".

Sinh linh nói: "Không sai, tôi muốn ra khỏi vỏ quả này còn phải đợi mấy trăm năm nữa".

Ngô Bình: "Vậy mày cứ từ từ tu luyện đi".

Sinh linh nói: "Anh bạn, tôi xin lỗi vì sự mạo phạm lúc nãy. Để tỏ ý xin lỗi, tôi có thể tặng anh một phần sức mạnh".

Ngô Bình chớp mắt: "Ồ, tặng tao sao?"

Sinh linh gật đầu: "Đúng vậy, tặng anh".

Ngô Bình: "Tặng thế nào?"

Sinh linh: "Tôi có thể khiến cây kết ra thêm một quả nữa, anh vào trong quả thì đương nhiên sẽ có sức mạnh ngấm vào cơ thể anh. Như vậy thì anh sẽ có thể có được sức mạnh của tôi rồi".

Ngô Bình: "Mày tốt bụng vậy à?"

Sinh linh: "Ở thế giới này tôi không có bàn bè hay một ai đồng hành cả, nếu có thể kết bạn với anh, những thứ tôi bỏ ra đều xứng đáng".

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Vậy được".

Lúc này, trên cây quả nhiên nở ra một bông hoa khổng lồ, hoa tàn thì xuất hiện một quả trái cây khổng lồ. Hơn nữa, quả này nứt đôi, một mùi hương lạ từ bên trong toả ra, hít vào một hơi thì toàn thân thấy thoải mái.

Quả này rất to, Ngô Bình nhảy luôn vào trong, sau đó quả lập tức liền lại như chưa từng nứt, bao bọc lấy anh.

"Ha ha ha..."

Bỗng nhiên, giọng cười nhạo của sinh linh kia vang lên trong đầu anh.

Sắc mặt Ngô Bình không thay đổi: "Mày cười gì?"

"Hì, cười mày ngốc! Mày chui vào trong quả thì chính là món ăn trên đĩa của tao rồi!"

Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: "Mày muốn ăn tao à?"

"Đúng vậy! Tu hành ở thế giới này thì buộc phải hấp thu năng lượng của thế giới này, mày là một lựa chọn rất khá".

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy có vô số đường ống nhỏ đâm vào kinh lạc và Linh Khiếu, Thần Khiếu của anh, thậm chí còn đâm vào cả Dương thần nữa, sau đó một luồng năng lượng dồi dào truyền vào.

Sinh linh kia nói: "Đây là sức mạnh của kỷ nguyên Xích Minh, nó sẽ dung hoà cơ thể của mày, biến mày thành năng lượng, sau cùng trở thành chất dinh dưỡng cho tao!"

Ngô Bình: "Chẳng phải mày nói muốn làm bạn với tao à? Thế này là cách đối đãi với bạn của mày đấy à?"

Sinh linh tức giận: "Sinh mệnh hèn mọn, sao tao làm bạn với mày được? Mày có xứng không? Chết đi, trở thành dinh dưỡng của tao là vinh hạnh của mày!"

Năng lượng tràn vào cơ thể của Ngô Bình, Ngô Bình thấy rất khó chịu. Nhưng anh không hoảng loạn, kích hoạt đại trận Xích Minh Bản Nguyên, luồng năng lượng khác biệt kia bị nó hấp thu hết.

Luồng năng lượng này vốn tới từ kỷ nguyên Xích Minh, là nguồn cung cấp năng lượng thích hợp nhất cho đại trận Xích Minh Bản Nguyên.

Bỗng chốc, đại trận xoay chuyển điên cuồng, hấp thu năng lượng từ bên ngoài vào, sau đó chuyển hoá thành sức mạnh bản nguyên.

Năng lượng quá dồi dào, trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tầng thứ nhất Xích Minh Bản Nguyên Kinh của anh đã đạt đến viên mãn.

Anh thầm mừng nhưng vờ tỏ vẻ đau khổ: "Này, tao cảm thấy mình sắp chết rồi, có thể tha cho tao một con đường sống không? Tao đảm bảo sẽ không nói chuyện của mày cho ai biết đâu".

Sinh linh kia cười khẩy: "Bây giờ mày xin tha đã muộn rồi, tao tuyệt đối không tha cho mày đâu!"

Ngô Bình lại giả vờ kêu lên thảm thiết, sau đó không nói gì nữa, vì anh muốn nhân cơ hội luyện tầng thứ hai Xích Minh Kinh.

Xích Minh Bản Nguyên Kinh có mười tầng, tầng thứ nhất tu luyện sức mạnh bản nguyên, tầng thứ hai là phải lấp đầy năng lượng bản nguyên này vào mỗi một tế bào trong cơ thể và Dương thần.

Một lượng lớn sức mạnh bản nguyên vào trong cơ thể anh, mỗi một tế bào đều tham lam hấp thu loại sức mạnh này, đồng thời xảy ra biến hoá kỳ lạ. Mỗi một tế bào hoá thành một thời không nhỏ, được gọi là thời không bản nguyên, như thế nó có thể lưu trữ được nhiều sức mạnh bản nguyên hơn.

Ngô Bình không ngừng hấp thu sức mạnh từ kỷ nguyên Xích Minh, sau đó chuyển hoá rồi tích trữ trong cơ thể và Dương thần.

Hai ngày trôi qua, cuối cùng sinh linh kia đã cảm thấy có gì đó sai sai, rõ ràng đã hấp thu nhiều sức mạnh như vậy, sao Ngô Bình vẫn còn đang hấp thu?

May là nó không nghe Ngô Bình có động tĩnh gì, tưởng rằng anh đã bị năng lượng đồng hoá nên không nghĩ nhiều thêm.

Lại qua thêm một ngày, mỗi tế bào của Ngô Bình, bao gồm cả Dương thần của anh đều hấp thu đủ lượng sức mạnh bản nguyên.

Sinh linh kia rốt cuộc đã cảm nhận ra được, nó tức giận nói: "Chuyện gì vậy? Sao mày vẫn chưa bị đồng hoá?"

Một đạo kiếm quang bỗng chém phá vỏ quả, Ngô Bình bước từ trong ra, anh nhếch miệng cười: "Này, tao không chết, bất ngờ chưa?"

Sinh linh trong vỏ qua cả kinh: "Không thể nào! Sức mạnh Xích Minh không phải là thứ mày có thể chịu đựng được, mày phải chết từ lâu rồi mới đúng!"

Ngô Bình thờ ơ nói: "Xin lỗi nhé, tao không chết, ngược lại còn hấp thu được kha khá năng lượng. Sức mạnh Xích Minh là loại năng lượng cao cấp nhất mà tao từng gặp, cảm ơn nhé!"
Chương 1585: Giết cả đám

Sinh linh kia hoảng hốt: "Thế mà mày lại có thể hấp thu được sức mạnh Xích Minh, mày là ai?"

Ngô Bình vung một kiếm bổ đôi vỏ quả, bên trong là một con quái vật lông dài màu xanh, giống người mà không phải người, dáng người rất to lớn.

Vừa gặp ánh sáng, khí tức của thế giới bên ngoài ập vào cơ thể nó, quái vật bỗng toàn thân cứng đờ, vẻ mặt đau khổ.

Ngô Bình tỏ ra chán ghét, muốn tung kiếm chém chết hắn, nhưng bỗng nghĩ đến lư hương có thể ước nguyện kia.

Anh lấy lư hương ra hỏi: "Tao có thể dùng tương lai của nó để ước nguyện không?"

Lư hương truyền tin cho thấy rằng chỉ có thể dùng tương lai của mình để ước nguyện. Nhưng nó thì có thể.

Ngô Bình suy nghĩ rồi lấy lò luyện Minh Thần ra, vứt con quái vật này vào trong đó luôn.

Bỗng chốc, lò luyện Minh Thần bị một ngọn lửa sáng bao trùm, nhưng một lúc lâu sao vẫn không có thứ gì được phun ra.

Anh cũng lười quan tâm, vứt lò luyện Minh Thần vào Động Thiên, anh thì nằm trong vỏ quả, sau đó đóng vỏ quả lại.

Lực sinh mệnh của loại quả này rất mạnh, vừa khép lại thì đã nối liền với nhau như chưa hề bị bổ. Cùng lúc đó, vô số sợi tơ liên kết với thần kinh và huyết quản, kinh lạc Linh Khiếu, dẫn dắt nhiều loại năng lượng khác với trước đây vào trong cơ thể anh.

Những năng lượng này vô cùng thần kỳ, có loại có thể cường hoá xương cốt, có loại khiến cho thần kinh tốt hơn, có loại nâng cao phẩm chất của huyết dịch, có loại khiến cho bắp cơ mạnh mẽ hơn, v.v, mỗi loại mỗi công dụng.

Anh bèn thoải mái nằm trong đây, đón nhận sự 'cải tạo' từ những năng lượng thần kỳ.

Cổ Thần Cơ nhảy ra, trên mình nó cũng đầy sợi tơ, cũng thu được rất nhiều lợi ích.

Tốc độ hấp thu năng lượng của Ngô Bình quá nhanh, dù sao thực lực của anh cũng vượt xa sinh linh kia. Thế nên chưa đến ba ngày sau, vỏ quả đã không còn cung cấp năng lượng nữa.

Anh bèn phá vỏ quả ra ngoài.

Vừa ra ngoài anh đã giật cả mình, cả gốc đại thụ đã chết khô, không còn chút sức sống nào. Xem ra, những năng lượng còn lại của nó đã cho anh hết rồi.

Anh huýt sáo, cảm giác trong cơ thể mình có nguồn sức mạnh dùng mãi không hết, khí thế mạnh mẽ toát ra ngoài, cơ thể tự động lơ lửng trên không.

Đúng lúc này, anh cảm thấy phía trước có vài bóng người bay nhanh tới, chẳng mấy chốc ba người đã bay gần tới cây đại thụ.

Lúc bọn họ nhìn thấy cây đại thụ đã chết khô thì sắc mặt của bọn họ đều khó coi.

Trong mấy người này, Ngô Bình nhận ra được một người, chính là Nguỵ Vô Thượng.

Vẻ mặt Nguỵ Vô Thượng khó coi, gã nhìn chằm chằm Ngô Bình hỏi: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tốt nhất anh nên giải thích cho rõ đi!"

Ngô Bình nói: "Sao tôi phải nói rõ?"

Nguỵ Vô Thượng lạnh giọng nói: "Ngô Bình, đừng có mà không biết điều! Gốc gây này tiền bối của bọn tôi đã phát hiện ra từ trước rồi, nhưng vẫn luôn không hái quả kia xuống. Lần này bọn tôi tới đây chính là để xem tình hình của gốc cây này, mà anh lại đang ở đây, lẽ nào không cần phải giải thích à?"

"Không giải thích", Ngô Bình thản nhiên nói, nói xong thì định xuống núi.

"Kiêu ngạo!", người đứng bên trái Nguỵ Vô Thượng hừ lạnh, hắn bước tới một bước, sát khí toả ra quanh người như có thể cô đặc lại, bao trùm về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đứng lại, liếc mắt nhìn kẻ này, phát hiện tuổi hắn còn trẻ nhưng tu vi đã đạt đến Đoạt Thiên Tiên Tôn rồi, hơn nữa còn là Đoạt Thiên tầng hai.

"Sao, mấy người muốn cản đường tôi?"

Vẻ mặt của vị Đoạt Thiên Tiên Tôn kia lãnh khốc: "Đúng, tao muốn nghiền nát xương của mày, móc mắt mày ra. Tao phải xem thử đến lúc đó mày còn có thể kiêu ngạo được nữa không".

Nói rồi hắn tung chưởng về phía ngực Ngô Bình, dùng một quyền pháp rất cổ xưa.

Chưởng của đối phương vừa đến, Ngô Bình đã nắm lấy cổ tay của hắn, khẽ xoay tròn, cánh tay kẻ này xoắn lại, sau đó cả người hắn xoay tròn, thịt xương chia tách.

Bốp!

Một bộ xương rơi xuống đất, trong tay Ngô Bình chỉ còn lại một bộ da người, cùng với vô số bắp thịt nội tạng dưới da.

Anh dùng một loại thủ pháp tên Tích Cốt Kình trong võ đạo, giũ một phát là tách được khung xương của đối phương ra luôn.

Anh vứt bộ da người xuống đất, nhìn Nguỵ Vô Thượng mặt không chút huyết sắc nào, thờ ơ nói: "Đúng là oan gia ngõ hẹp".

Nguỵ Vô Thượng tức giận hỏi: "Anh biết người anh giết là ai không?"

Ngô Bình: "Không quan trọng".

"Ra tay!", một người khác trầm giọng nói. Hắn và Nguỵ Vô Thượng cùng lúc ra tay, một người cầm kiếm, một người cầm dao, cùng xông tới.

Ngô Bình tung ra một chưởng, chưởng ấn đánh vào thân người kia, kẻ kia kêu thảm, cơ thể nổ tung tại chỗ, máu thịt tung toé!

Nguỵ Vô Thượng đang xông lên nửa đường thì rơi xuống đất, gã ta hoảng sợ nhìn Ngô Bình: "Không thể, thực lực của anh không giống Địa Tiên!"

"Đó là vì anh không có kiến thức".

Anh đá một cước, trong không trung xuất hiện vô vàn dấu chân, đập hết lên người Nguỵ Vô Thượng, mỗi một cú đạp đều để lại một dấu chân trên người gã ta.

Ầm ầm ầm!

Cơ thể Nguỵ Vô Thượng nổ tung, một đạo ánh sáng bay từ trong đó ra, lại hoá thành một Nguỵ Vô Thượng khác.

Gã ta không nói gì, kích hoạt một lá bùa tiên định chạy trốn.

Ầm!

Chớp mắt, xung quanh xuất hiện Trường Vực, Nguỵ Vô Thượng ngã xuống đất, vẻ mặt đau khổ.

Ngô Bình nhìn gã ta: "Anh lại ẩn nấp bên trong con rối, đúng là sợ chết. Nhưng thế thì đã sao, con rối cũng không cứu được anh".

Dứt lời, anh chém một đạo kiếm quang về phía Nguỵ Vô Thượng, kiếm quang thét gào, Nguỵ Vô Thượng hoá thành một màn sương máu.

Giết ba người, Ngô Bình phất áo đi tiếp.

Sau đó, anh đã đi rất xa, chuột tìm báu vật cũng không thể phát hiện ra thêm báo vật nào. Đi mệt rồi, anh tìm một ngọn đồi, dùng kiếm quang đào ra một cái động, sau đó lấy giường ghế ra, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Anh pha trà, lấy nồi ra hầm thịt ăn.

Anh dự trữ rất nhiều thịt, mùi vị cũng khá, anh lại biết cách hầm, cho thêm nhiều dược liệu, không chỉ ngon mà còn bổ nữa.

Vừa hầm xong nồi thịt đầu tiên thì bỗng nhiên có một cái đầu sói thò từ ngoài cửa động vào, nó nhìn chằm chằm vào nồi thịt, nước dãi chảy ròng ròng.

Ngô Bình bất giác phóng ra một đạo kiếm quang, con sói lớn kêu lên một tiếng, vội lùi ra sau.

Một tiếng quát giận truyền tới: "Kẻ nào dám đánh bị thương vật cưỡi của tôi!"

Ngô Bình vội đi ra ngoài, nhìn thấy một con sói trắng bị thương đầy đầu, mắt trái bị mù do kiếm quang của anh đâm phải. Một gã trai tóc bạc, lỗ tai nhọn nhọn, con mắt màu bạc, giữa hai hàng lông mày có rất nhiều vảy.

Nhìn thấy người này, Ngô Bình liền biết đối phương là một bán thần, có huyết mạch của người và thần.

Gã trai tóc bạc nhìn chằm chằm Ngô Bình, gằn giọng: "Quỳ xuống!"

Ngô Bình nhướng mày: "Anh không coi chừng vật cưỡi của mình cho tốt, xông vào động của tôi nên tôi mới ra tay đánh lui nó".

Gã trai tóc bạc hừ một tiếng: "Không quỳ thì chết đi!"

Trong mắt bán thần, con người cùng một cấp bậc với súc sinh, giết thì giết thôi, không cần nghĩ nhiều.

Tay phải gã trỏ một cái, một tia sáng màu bạc đánh vào giữa trán Ngô Bình.

Anh quay đầu đi thì tia sáng bạc cũng đuổi theo, vẫn nhắm vào giữa trán anh. Hết cách, anh bèn giơ tay ra nắm.

Nắm tia sáng bạc trong tay, lòng bàn tay anh đau đớn, vội xuất kiếm quang ra. Thế là tia sáng bạc đấu với kiếm quang, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kiếm quang của anh đánh nát.

Gã trai tóc bạc nói: "Có chút bản lĩnh. Nhưng cũng vô dụng thôi, trước thần thuật của Thần tộc tao, tu sĩ Nhân tộc chúng mày còn không bằng con sâu cái kiến. Đoạt mạng, Hoan Diệt Trảm!"

Mười ba tia sáng bạc bay tới, đan xen thành một tấm lưới sáng, khiến Ngô Bình không thể trốn tránh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK