Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1341: Tiêu diệt bang Ác Cẩu

Trương Tiểu Bình không có ấn tượng tốt với bang Ác Cẩu này, lần trước người mà họ cử tới rất hống hách, khiến anh cực mất cảm tình.

Anh nói: “Đúng là bang này chưa từng làm được việc gì tốt, để tối nay tiêu diệt luôn”.

Ngô Vị: “Bang này cá kiếm ghê lắm anh, nghe đâu bang chủ định gom tiền để mua công pháp thượng phẩm”.

Trương Tiểu Bình: “Công pháp thượng phẩm gì?”

Ngô Vị: “Công pháp trên đời được chia thành cửu phẩm, thượng tam phẩm và siêu phẩm. Trong đó, siêu phẩm lại được phân thành vương phẩm, đế phẩm và thiên phẩm. Còn những công pháp mà thấp hơn hạ cửu phẩm thì được gọi là công pháp thấp. tu luyện xong cũng khó đạt được thành tựu”.

Trương Tiểu Bình: “Bao tiền một bộ công pháp hạ cửu phẩm?”

Ngô Vị: “Rẻ nhất cũng vài trăm nghìn tiền bùa, em nghe nói bang chủ của viện trưởng đã gom được kha khá tiền rồi, nếu họ mà mua được công pháp cấp cao thì thực lực sẽ tăng vọt đấy”.

Trương Tiểu Bình sáng mắt lên, bang chủ của bang Ác Cẩu toàn làm việc xấu, anh có tiệt diệt người này thì cũng là trừ hoạ cho dân, ngoài ra còn kiếm được một mớ tiền.

Đêm đến, tại sào huyệt của bang Ác Cẩu.

Bang chủ Hoàng Uy của bang Ác Cẩu có tu vi cảnh giới Nhân Tiên, hơn nữa còn từng học vài bộ quyền pháp nên có thực lực khá mạnh, chỉ trong một thời gian ngắn mà gã đã chiếm được địa bàn này nhờ sức mạnh của mình.

Hoàng Uy đang ngồi xem sổ sách, gã đều kiếm được tiền từ các khu. Một phần trong số đó, gã sẽ nộp cho môn phái bên trên, một phần thì cho chính quyền, số tiền đến tay thực tế chỉ còn khoảng 45 phần trăm thôi.

Gã vẫn đang gom tiền để mua một bộ công pháp cấp cao, nhưng công pháp quá đắt nên giờ gã vẫn còn thiếu rất nhiều tiền. Vì thế, dạo này gã càng trở nên độc ác hơn, bắt đầu tìm đủ mọi cách vơ vét tiền của của bà con trong khu vực.

Song, người dân vốn đâu có nhiều tiền, dù gã có làm gì đi nữa thì vẫn không đủ.

Lúc này, có hai tên đàn em đẩy một cô gái khoảng 17, 18 tuổi vào. Cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, làn da trắng mịn, vóc dáng cũng rất nuột.

“Bang chủ, đây là em đẹp nhất mà bọn em tìm được, lúc bọn em bắt người đi, bố mẹ với anh trai nó phản kháng ghê lắm nên bọn em giết luôn rồi”.

Hoàng Uy bỏ sổ sách xuống rồi nhìn cô gái, sau đó gật đầu nói: “Chúng mày ra ngoài đi”.

Bọn đàn em lui ra, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Hoàng Uy và cô gái.

Dạo này, tâm trạng của Hoàng Uy rất tệ, vì thế đêm nào gã cũng muốn tìm gái để giải khuây. Vì thực lực của bang Ác Cẩu ở khu vực này nên tất cả các cô gái ở đây đều thuộc về gã, gã muốn ngủ với ai thì ngủ, vì thế nên mỗi đêm mỗi em khác nhau.

Trong số những người phụ nữ lên giường với gã, nếu ai nghe lời thì được cho ở lại giúp việc, còn không thì sẽ bị đám đàn em của gã thay nhau chơi đùa. Từ ngày gã trở thành bang chủ đến giờ, không biết đã hại đời của biết cao cô gái trẻ lương thiện.

Cô gái vô cùng sợ hãi nên lùi lại, Hoàng Uy sầm mặt nói: “Ra đây! Không tôi đánh chết cô!”

Song, bỗng cô gái không còn vẻ sợ sệt nữa, mà ngạc nhiên nhìn sang phía cạnh Hoàng Uy. Gã quay ngoắt lại thì nhìn thấy có hai người thanh niên đứng gần đó.

Hoàng Uy nổi giận nói: “Ai cho chúng mày vào đây?”, gã cứ tưởng đó là đàn em của mình.

Người đến chính là Trương Tiểu Bình và Ngô Vị. Ngô Vị lạnh giọng nói: “Hoàng Uy, ông chuyên làm việc ác, hôm nay chúng tôi sẽ thay trời hành đạo”.

Hoàng Uy cười lạnh: “Dựa vào hai thằng nhãi ranh chúng mày mà đòi giết tao ư?”

Gã đứng bật dậy rồi bước nhanh tới chỗ Trương Tiểu Bình và Ngô Vị. Ngô Vị lùi lại, còn Trương Tiểu Bình thì tiến lên.

Thực lực của Hoàng Uy khá mạnh, gã giơ tay phải lên rồi chém mạnh xuống, đây là Phách Qua Chưởng mà gã giỏi nhất.

Song, gã vừa chém tay xuống thì chân đã mềm nhũn rồi ngã nhào. Gã đành lùi lại một bước để giữ thăng bằng, nhưng đúng lúc này, Trương Tiểu Bình đã ra tay, anh xuất hiện cạnh Hoàng Uy một cách bất ngờ rồi tung một quyền thật mạnh vào ngực gã.

Hoàng Uy kêu lên hự một tiếng, sau đó ngã xuống. Làn da của gã chuyển sang màu đen, mối mắt trợn tròn, khí trong phổi thoát ra chứ không hít vào được.

Khoảng chục giây sau, gã đã tắt thở. Lúc này, nếu giải phẫu thi thể thì có thể nhìn thấy phổi của gã đã bị dập nát nên không thể hô hấp được, còn tim cũng vỡ, lục phủ ngũ tạng đều bị thương nặng.

Trương Tiểu Bình đánh chết Hoàng Uy xong, Ngô Vị cười nói: “Anh còn mạnh hơn em tưởng”.

Sau đó, anh ta nhìn sang cô gái rồi nói: “Cô đi đi”.

Cô gái thoáng do dự rồi chầm chậm bước đến cạnh Trương Tiểu Bình, sau đó quỳ xuống rồi nói: “Ân nhân, cảm ơn anh đã giết gã giúp tôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh”.

Ngô Vị mỉm cười rồi nói với Trương Tiểu Bình: “Anh có thêm một cô hầu gái rồi nhé”.

Trương Tiểu Bình không muốn nhận thêm người làm nên nói: “Cô không cần đi theo tôi đâu, đi đi”.

Ngô Vị: “Đừng đi, tìm tiền giúp bọn tôi cái đã”.

Anh ta lục tìm tỏng phòng một lúc, quả nhiên đã tìm thấy một cái hòm to, bên trong có đầy tiền bùa. Đây là tiền mà Hoàng Uy đổi từ Long tệ sang, có khoảng 300 nghìn.

Cất tiền đi xong, Ngô Vị nói: “Anh, hậu thuẫn cho Hoàng Uy này là Thiết Chưởng Môn, anh đánh chết gã rồi, kiểu gì Thiết Chưởng Môn cũng đến tìm chúng ta”.

Trương Tiểu Bình: “Môn phái ấy có nhiều cao thủ không?”

Ngô Vị: “Nhiều lắm ạ, hình như môn chủ của họ là Địa Tiên. Hình như bây giờ, anh chưa đối phó với Địa Tiên được nhỉ?”

Trương Tiểu Bình: “Không sao, cho tôi thêm chút thời gian, muốn đánh thắng Địa Tiên cũng không phải là chuyện khó”.

Ngô Vị sáng mắt lên nói: “Em bái phục. Thế giờ chúng mình chính thức ra tiếp quản bang Ác Cẩu thôi”.

Trương Tiểu Bình: “Ngô Vị, tôi không có kinh nghiệm quản lý bang phái nên cậu tạm thời lo vụ này đi”.

Ngô Vị gật đầu: “Vâng, thế em sẽ tạm thời lo thay anh, nhưng tên của bang này nghe kinh quá, hay đổi thành bang Nhân Nghĩa được không anh?”

Trương Tiểu Bình: “Tuỳ cậu”.

Hoàng Uy chết rồi, người của gã đều hàng phục ngay, Ngô Vị chỉ nói vài ba câu thì tất cả bọn họ đã ngoan ngoãn nhận anh ta làm chủ.

Thực lực của Ngô Vị vốn cũng không yếu, tuy không mạnh bằng Hoàng Uy, nhưng để áp chế những người này thì dư sức.

Giữ quá nhiều tiền cũng không tiện nên Trương Tiểu Bình đã mang tiền đến chỗ chị Li, nhờ cô ấy cất hộ.

Cô gái kia vẫn đi theo anh, Trương Tiểu Bình nói: “Cô tên là gì?”

Cô gái: “Em là A Thể”.

Trương Tiểu Bình: “Tôi dẫn cô đến một nơi, tạm thời cô hãy ở đó”.

Trương Tiểu Bình dẫn A Thể về quán rồi kể lại tình hình của cô ấy cho chị Li nghe, nhờ chị Li xếp chỗ ở cho A Thể.

Khi chị Li nhìn thấy 30 nghìn tiền bùa thì chấn động nói: “Một tiền bùa bằng 200 nghìn Long tệ, chỗ này sẽ là 6 tỷ. Nhà mình thành đại gia rồi”.

Trương Tiểu Bình cười nói: “Cất tiền đi đã, em còn phải tiếp tục khiêu chiến cảo thủ của các bang khác”.

Cứ thế, trong một đêm, Ngô Bình đã khiêu chiế bốn bang phái và kiếm được thêm 40 nghìn tiền bùa.

Khiêu chiến xong người cuối cùng thì linh tính nội kình của anh đã tăng lên rõ rệt.

Sau đó, anh bắt đầu khiêu chiến gia tộc, trong vòng bảy ngày, anh đã đánh bại hơn 40 thủ lĩnh của các bang phái.

Đến một ngày, anh cảm thấy Hoá Kình của mình sắp đột phá lên tầng thứ tám.

Tầng này có tên là cảnh giới Pháp, nhưng nó cần rèn luyện cao độ thì mới có thể thành công. Hiện giờ, anh biết tìm ai để tỉ thí đây?

Đúng lúc này, có một đám người chạy tới quán rồi đòi khiêu chiến anh.

Trương Tiểu Bình đi ra ngoài thì nhìn thấy có hơn chục người chặn trước cửa quán, họ đều là các cao thủ đến khiêu chiến anh.
Chương 1342: Tầng thứ chín của Hoá Kình - Thiên Nhân

Trương Tiểu Bình ngẩn ra, không hiểu có chuyện gì.

Anh hỏi: “Các người đến khiêu chiến tôi đấy à?”

Một người trong số đó cười lạnh nói: “Đúng, vì chỉ cần đánh bại anh thì sẽ kiếm được 100 triệu tiền bùa”.

Trương Tiểu Bình giật mình nói: “Ai ra giá vậy?”

Người đó đáp: “Không cần biết là ai, nhưng tôi cứ phải đánh bại anh trước đã”.

Đường Tử Di ở gần đó thấy vậy thì cười nói: “Có nhiều người tới cho Huyền Bình luyện tay như vậy thì chắc sẽ giúp anh ấy đột phá lên tầng thứ tám đấy nhỉ?”

La Thiên Tướng: “Thứ cậu ấy theo đổi là Hoá Kình đỉnh phong, chỉ có cách này mới giúp cậu ấy nhanh chóng tiến bộ thôi”.

Chu Thanh Nghiên: “Tu sĩ dưới cảnh giới Thuần Dương đều có thể khiêu chiến, thế thì sau đó sẽ có cả Địa Tiên xuất hiện”.

La Thiên Tướng: “Cảnh giới Địa Tiên tầng thứ nhất ngoài có nguyên thần ra thì không có ưu thế nào hơn Ngô Bình cả. Vả lại, cậu ấy đang đột phá tầng thứ tám của Hoá Kình, nếu thành công thì tu sĩ Địa Tiên cũng phải lép vế”.

Chu Thanh Nghiên: “Hoá Kình đã khiếp vậy rồi, nếu là Tiên Kình thì còn đáng sợ đến đâu?”

La Thiên Tướng: “Thật ra khi Hoá Kình đạt đến một bậc nhất định thì sẽ biến cơ thể thành tiên thể của Tiên Kình thôi. Chờ Ngô Bình có tiên thể rồi thì hiểu biết về nội kình sẽ lên một tầm cao mới, khi ấy thứ phát ra sẽ là tiên kình. Tiên kình không khác gì pháp lực, thậm chí còn tinh thuần hơn. Vì thế, đến tu sĩ cảnh giới Linh Biến của Địa Tiên mà gặp cao thủ tiên kình thì cũng thua như thường”.

Về phần Trương Tiểu Bình, anh vẫn đang mù mờ không biết ai đã treo thưởng, vì dù anh có liên tục khiêu chiến các bang phái trong một năm thì cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Nhưng anh nhanh chóng gạt suy nghĩ ấy sang một bên, giờ anh phải đấu với những người này đã.

Từ sáng đến chiều, Trương Tiểu Bình đã hạ gục hết đám người đó, hầu như không ai đỡ được quá ba chiêu của anh.

Đến tối, số lượng người bị Trương Tiểu Bình đánh bại đã lên tới con số 300.

Anh bảo chị Li lập một cái bảng, trên đó viết tám giờ sáng mai mới nhận khiêu chiến.

Đánh nhau cả một ngày, nhưng đêm đến Trương Tiểu Bình vẫn tiếp tục tu luyện.

Liên tiếp năm ngày sau đó, có khá nhiều tu sĩ Địa Tiên đến khiêu chiến Trương Tiểu Bình, thậm chí có người còn đấu với anh trên trăm chiêu, nhưng cuối cùng đều bị anh đánh bại.

Hôm nay, anh vừa hạ được một tu sĩ cảnh giới Địa Tiên - Thuần Dương, sau đó anh cảm thấy nội kình của mình đã có quy luật hơn. Anh lập tức nắm lấy cơ hội, dốc toàn lực để cảm nhận.

Đánh bại thêm vài người nữa xong thì Ngô Bình tuyên bố khiêu chiến hôm nay kết thúc, sau đó anh quay lại quan tài rồi dồn lực đột phá.

Vài tiếng sau, cuối cùng anh cũng thành công tiến vào tầng thứ tám Hoá Kình.

Nhưng sang ngày hôm sau, thể lệ khiêu chiến Ngô Bình đã thay đổi, tu sĩ Linh Biến hoặc trên cảnh giới này mà đánh bại Trương Tiểu Bình thì sẽ được thưởng một tỷ tiền bùa.

Vì thế, số người khiêu chiến anh đã tăng lên chóng mặt, có vài trăm người xếp hàng ngoài cổng.

Trương Tiểu Bình không buồn nghĩ ngợi nhiều, vì những người này rất phù hợp cho anh luyện quyền, vì thế đến càng nhiều càng tốt.

Mới vài hôm mà cảnh giới Pháp của Trương Tiểu Bình đã viên mãn, ánh bắt đầu đột phá tầng thứ chín của Biến Kình là Thiên Nhân.

Cảnh giới này có thể kết nối sức mạnh với trời đất, vì thế có uy lực rất mạnh mẽ.

Đương nhiên tu luyện cảnh giới này sẽ khó hơn, chỉ có kỳ tài mới có cơ hội lĩnh ngộ. Còn Trương Tiểu Bình bây giờ thì có thể cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.

Thấy Trương Tiểu Bình không thể đột phá được nữa, nhóm Đường Tử Di không khỏi sốt sắng.

“Tông chủ La, Tiểu Bình còn đột phá được nữa không?”

La Thiên Tướng: “Tôi không biết, tuy Tiểu Bình có tư chất hơn người, nhưng thật sự chín tầng của Hoá Kình quá khó nên không biết thế nào được”.

Sang ngày hôm sau, treo thưởng khiêu chiến đã biến mất, không còn ai xếp hàng khiêu chiến Ngô Bình nữa, nhưng vẫn có nhiều người không phục đến khiêu chiến tiếp, song đều bị Trương Tiểu Bình đánh bại ngay,

Hôm nay, cuối cùng ngôi nhà nhỏ ở thuỷ đạo đã xây xong, Trương Tiểu Bình đào một con đường xuống thẳng tiên quan, còn ngôi nhà này sẽ là chỗ ở của anh và chị Li.

Bây giờ, chị Li không còn bận tâm đến quán nữa, mà chỉ chăm lo cho Trương Tiểu Bình.

Mấy ngày liền không đột phá, Trương Tiểu Bình thấy hơi sốt ruột, vì thế anh đã uống rất nhiều rượu. Lần này, anh đã mặc kệ tất thảy, cứ uống rượu xong thì lại phát tiết trên người chị Li.

Trong cơn mê man, cơ thể của Trương Tiểu Bình tự động đứng dậy, sau đó bày ra một tư thế kỳ lạ. Lúc này, Trương Tiểu Bình đã tiến vào một trạng thái vô thức, có thể anh tự hành động.

Thấy thế, Chị Li ngẩn ra, nhưng không dám đánh thức Trương Tiểu Bình.

La Thiên Tướng ngạc nhiên nói: “Cảnh giới Vô Ngã, tầng thứ chín của Hoá Kình, hay đấy!”

Nhìn thấy động tác đầu tiên của Trương Tiểu Bình, thiên chủ Thanh Tuyết không nhịn được nói: “Cơ thể tự động kết nối với đất trời, kể ra khéo không ai tin mất”.

La Thiên Tướng gật đầu: “Đúng thế, cơ thể của cậu ấy đã thành tinh rồi”.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Cơ thể thành tinh, cách nói này nghe hay thế!”

Chỉ thấy Ngô Bình làm liền một mạch 12 động tác tương ứng với 12 tiếng. Đến khi trời sáng, anh chợt vung tay, không gian xung quanh vặn vẹo, một luồng khí tức khủng khiếp vây quanh anh.

Đúng lúc này, Trương Tiểu Bình đã khôi phục lại ý thức, anh nhanh chóng cảm thấy có gì đó là lạ, vì cơ thể mình đang kết nối với các sức mạnh của tự nhiên.

Anh bật cười lớn rồi giậm chân, sức mạnh của mặt đất dội vào cơ thể anh, anh dang tay, Thái Dương Chân Hoả cũng được anh hấp thu vào trong phổi để làm ấm cơ thể.

“Cuối cùng mình cũng làm được rồi”.

Chờ cảnh giới của anh ổn định thì đã đến trưa.

Lúc này, có người hớt hải chạy vào nói: “Có chuyện rồi ạ, Ngô Vị bị người ta đánh bị thương, người ra tay là Địa Tiên, người đó vẫn chưa đi, bảo chờ Bình gia đến ạ”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Đó là ai?”

Người kia: “Người này tự nhân là môn chủ của Thiết Chưởng Môn ạ”.

Trương Tiểu Bình hiểu ra, anh đã tiêu diệt bang Ác Cẩ nên môn phái hậu thuẫn cho họ mới đên hỏi tội.

Anh nhanh chóng đi tới bang Nhân Nghĩa, quả nhiên đã nhìn thấy Ngô Vị đang nằm trong vũng máu, anh kiểm tra cho anh ta thấy không phải vết thương trí mạng, mà chỉ bị gãy xương thôi.

Ngô Vi cắn răng nói: “Đại ca cẩn thận, người này ở cảnh giới Thần Hoá rồi”.

Tu sĩ Thần Hoá đã là rất mạnh trong cảnh giới Địa Tiên, đến Nhân Tiên cũng phải khiếp sợ. Nhưng Trương Tiểu Bình thì không, anh đã luyện đến tầng thứ chín của Hoá Kình thì Thần Hoá có là gì chứ?

Một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi ngồi trong đại đường, ông ta nhìn Trương Tiểu Bình rồi hỏi: “Cậu là Trương Tiểu Bình hả? Nghe nói mấy ngày qua cậu đã đánh bại rất nhiều tu sĩ Địa Tiên tới khiêu chiến đúng không?”

Trương Tiểu Bình: “Đúng, ông là môn chủ của Thiết Chưởng Môn à?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng, xem ra cậu đúng là một thiên tài. Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là làm đệ tử của tôi, tôi sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng cho cậu, hai là tôi sẽ giết cậu ngay bây giờ”.

Trương Tiểu Bình thờ ơ nói: “Ông chưa đủ tư cách làm sư phụ của tôi đâu”.

Người đàn ông nổi giận: “Chán sống rồi mà!”, ông ta vung tay lên tấn công Ngô Bình.

Anh lách người sang một bên rồi bất ngờ xuất hiện sau lưng ông ta, sau đó tung một chưởng ra.
Chương 1343: Cửu Tuyệt Tiên Thể

Bả vai của người đàn ông đau nhói, sau đó thì gãy nát! Ông ta cố nhịn cơn đau, định phóng nguyên anh ra để liều mạng với Trương Tiểu Bình.

Song, bỗng có một luồng nội kình khủng khiếp xâm nhập vào thân cung của ông ta, sau đó làm nguyên anh bị tên liệt! Người đàn ông thấy ý thức của mình dần trở nên mơ hồ, mắt cũng tối sầm.

Rắc!

Trương Tiểu Bình ra tay dứt khoát, anh biết người đàn ông này sẽ không nương tay với mình nên tung một chưởng vào đầu ông ta, xương đầu gãy vụn, nguyên anh xông ra rồi bay lên cao.

Trương Tiểu Bình giơ tay tấn công tiếp, có một tiếng động lớn vang lên, sức mạnh tầng thứ chín của Hoá Kình tuôn ra ẩn chưa sức mạnh của tự nhiên, nguyên anh kia không chịu được nên đã nổ tung.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều ngẩn ra, Ngô Vị vừa mừng vừa ngạc nhiên nói: “Đại ca quá mạnh! Có thể đánh chết tu sĩ Địa Tiên Thần Hoá ngay, chuyện này mà kể ra ngoài chắc không ai được được mất”.

Anh ta đi tới thi thể của Địa Tiên kia rồi lục lọi, quả nhiên đã tìm được một chiếc nhẫn, sau đó cười nói: “Biết ngay có pháp khí trữ đồ mà. Đại ca, chúng ta phát tài rồi”.

Trương Tiểu Bình cầm lấy pháp khí ấy nhưng không sử dụng được, vì anh vẫn chưa tu luyện được thần thức và thần niệm.

Ngô Vị gọi người đến xử lý thi thể rồi nói: “Đại ca, em thấy chúng ta đã đánh chết môn chủ của Thiết Chưởng Môn rồi thì nên tới đó ngó nghiêng một chút”’.

Trương Tiểu Bình: “Đến đó làm gì?”

Ngô Vị: “Thiết Chưởng Môn có nhiều tài nguyên lắm đấy, chúng ta không thể bỏ phí được”.

Trương Tiểu Bình lắc đầu: “Thôi, giờ tôi phải tranh thủ tu luyện”.

Ngô Vị gật đầu: “Đại ca nói đúng, thế việc này để sau vậy”.

Sau đó, anh ta hào hứng hỏi: “Đại ca, giờ anh ở cảnh giới nào rồi? Em thấy không phải nội kình, mà cũng không giống khí kình”.

Trương Tiểu Bình: “Tôi vẫn đang Hoá Kình, đang chờ xem có thể đột phá Tiên Kình được không”.

Ngô Vị dựng ngón tay cái nói: “Quá đỉnh! Em chưa nghe đến tầng thứ chín của Hoá Kình bao giờ. Nói thật em cũng có tư chất khá, nhưng chỉ chạm được một chút vào Hoá Kình thôi, chứ tầng một cũng không dám mơ tới”.

Trương Tiểu Bình cười nói: “Không sao, tôi có thể dạy cậu”.

Ngô Vị mừng rỡ: “Cảm ơn đại ca”.

Lúc này, Đường Tử Di hỏi: “Xem ra Tiểu Bình định bồi dưỡng Ngô Vị kia, không biết người này có tư chất ra sao”.

La Thiên Tướng: “Tên này cũng được, hơn nữa còn có huyết mạch đặc biệt, nếu được cao nhân chỉ dẫn thì tương lai cũng sáng lắm. Dù bây giờ Tiểu Bình không chỉ dạy cho cậu ta thì sau này cậu ta cũng có cơ duyên khác”.

Đường Tử Di: “Thế thì tốt, có thêm anh ta thì Tiểu Bình cũng có người giúp sức”.

La Thiên Tướng: “Năng lượng của tiên quan Cửu Tuyệt đã bị Tiểu Bình hấp thu khá nhiều rồi, vài hôm nữa là cậu ấy sẽ có tiên thể Cửu Tuyệt. May mà cậu ấy lên tầng chín của Hoá Kình rồi, không thì chẳng hấp thu tiên lực Cửu Tuyệt được đâu”.

Thần Chiếu: “Tông chủ La, tiên thể Cửu Tuyệt mạnh lắm à?”

La Thiên Tương cười nói: “Đương nhiên, tiên thể Cửu Tuyệt là thế chất vô thượng để tu tiên. Nhưng khó luyện thành lắm, nó có yêu cầu rất cao với truyền nhân, cũng chỉ loại yêu nghiệt như Ngô Bình mới sử dụng được thôi”.

Đường Tử Di: “Tông chủ có biết lai lịch của tiên quan Cửu Tuyệt không?”

La Thiên Tướng: “Tôi có nghe nói tiên quan Cửu Tuyệt do chín vị Đại La Kim Tiên cùng làm trong vòng cả nghìn năm, mục đích của họ là trấn áp một người rất mạnh. Về sau, người đó đã bị tiên quan Cửu Tuyệt luyện hoá rồi hấp thu”.

Đường Tư Di nghe xong thì nói: “Tông chủ La, ý của ngài là tiên quan không chỉ có chín sức mạnh ư?”

La Thiên Tướng gật đầu: “Chờ Tiểu Bình hấp thu chín loại sức mạnh xong, một sức mạnh khủng khiếp khác sẽ xuất hiện, nhưng nó là gì thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải thứ xấu”.

Hôm đó, Trương Tiểu Bình bắt đầu dạy Ngô Vị cách đột phá tầng thứ nhất của Hoá Kình, anh đặt tay lên bả vài Ngô Vị, nội kình dập dềnh khiến Ngô Vị cảm nhận được sự kỳ diệu của tầng thứ nhất Hoá Kình.

Ngô Vị rất thông minh, Trương Tiểu Bình chỉ dạy một lát là anh ta đã hiểu được 70, 80 phần trăm, sau đó đi sang một bên yên tĩnh để tu luyện.

Trương Tiểu Bình chờ một lúc rồi vào chui vào tiên quan tu luyện, chín loại sức mạnh bên trong không ngừng dội vào trong cơ thể anh, hơn nữa sau khi đột phá tầng chín của Hoá Kình thì tốc độ hấp thu sức mạnh của anh cũng nhanh lên đáng kể.

Ba ngày sau, sức mạnh trong tiên quan đã nhạt dần, còn Trương Tiểu Bình cũng thấy cơ thể mình đã đạt đến một giới hạn nào đó, gần như anh sắp lột xác.

Cảm giác này xuất hiện không lâu thì người anh chợt cứng đờ, không thể cử động. Cùng lúc đó, có sợi tơ tuôn ra từ trong lỗ chân lông của anh, sau đó cuộn tròn người anh lại như một cái kén.

Cơ thể Trương Tiểu Bình đẫm dịch lỏng bên trong cái kén ấy, anh chuẩn bị lột xác.

Khi luồng sức mạnh cuối cùng trong tiên quan bị Ngô Bình hấp thu, tiên quan chợt rung lên dữ dội, một luồng khí tức mạnh mẽ tuôn ra, đó là một tia sáng màu lam vàng, nó bắn ra từ dưới đáy tiên quan rồi nhanh chóng xâm nhập vào trong cái kén.

Thấy thế, La Thiên Tướng cười nói: “Giờ mới là hoá vũ thành tiên thật này!”

Thần Chiếu gật đầu: “Chủ nhân có tiên thể thật rồi, thể chất này đến Thiên Tiên cũng không đọ được”.

La Thiên Tướng: “Đương nhiên, thể chất của Thiên Tiên là tiên lực luyện chế thành sau khi thành tiên. Nhưng Trương Tiểu Bình thì khác, thứ cậu ấy đã gây dựng là nền móng vô cùng vững chắc, mọi người có thể tưởng tượng nếu cậu ấy thành Thiên Tiên thì tiên thể sẽ mạnh đến mức nào không?”

Mọi người lắc đầu, ông ta nói tiếp: “Thường thì Địa Tiên chính là Thiên Tiên, là sự tăng tiến của tầng sinh mệnh. Sau khi thành Thiên Tiên, tu sĩ sẽ có thể chất Thiên Tiên, hầu hết sẽ mạnh hơn các thể chất trước đó từ tám đến mười lần. Nhưng đó là người bình thường, còn Tiểu Bình thì khác. Giờ cậu ấy có tiên thể Cửu Tuyệt, sau này mà có thể thể chất của Thiên Tiên thì kéo còn mạnh hơn các thể chất khác vài trăm lần ấy”.

Mọi người đều kinh ngạc, mạnh thế ư!

La Thiên Tướng: “Đây chính là thiên kiêu, họ luôn mạnh dù ở bất kỳ cảnh giới nào”.

Kén sáng duy trì khoảng sáu tiếng đồng hồ thì bị người ở bên trong phá thủng, một thanh niên không mặc đồ bước ra từ bên trong.

Người thanh niên này đã khôi phục lại dáng vẻ của Ngô Bình, tuổi khoảng 20, cao một mét chín, da thịt hoàn mỹ, toàn thân như phát sáng.

Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Ngô Bình, Đường Tử Di cười nói: “Càng ngày càng đẹp trai”.

Trương Tiểu Bình giơ tay lên nhìn rồi nhảy ra khỏi tiên quan, sau đó đi lấy quần áo mặc.

Anh vừa mặc đồ xong thì chị Li mở cửa đi vào rồi cười nói: “Tiểu Bình, cậu đột phá rồi à?”

Trương Tiểu Bình nói: “Chị Li, em đột phá rồi”.

Chị Li cười nói: “Chuyện cậu đánh bại Địa Tiên đã đồn ra ngoài rồi, mấy hôm trước suốt ngày có người đến hỏi thăm, nhưng bọn chị đều bảo cậu đang đi du lịch”.

Trương Tiểu Bình gật đầu: “Đúng là em không rảnh để gặp họ, lát nữa tôi còn phải bế quan”.

Giờ Ngô Bình đã có tiên thể Cửu Thiên, nội kình cũng chuyển hoá thành tiên kình lớn mạnh. Tiếp theo, anh có thể dễ dàng luyện hoá và chính thức tiến vào giai đoạn tu hành chính thức, đó là cảnh giới Luyện Khí!

Chị Li: “Ừm, cậu cứ yên tâm tu luyện, chuyện bên ngoài cứ giao cho chị”.

Đúng lúc nà, Trương Tiểu Bình cảm thấy trong phòng mình bị một luồng sức mạnh kỳ lạ bao phủ, anh cau mày tồi đứng dậy mở cửa, nhưng cửa đã bị hạ cấm chế, anh không tài nào mở được.

Chị Li hỏi: “Sao thế?”

Trương Tiểu Bình cau mày: “Chúng ta bị nhốt ở đây rồi”.
Chương 1344: Tát một phát là chết

Chị Li ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại nhốt chúng ta lại?”

Trương Tiểu Bình thở dài nói: “Em không biết, chắc có liên quan đến tu sĩ Địa Tiên của Thiết Chưởng Môn mà em đã đánh bại”.

Chị Li: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trương Tiểu Bình bình tĩnh nói: “Kệ họ, giờ em phải tu luyện để nâng cao thực lực đã”.

La Thiên Tướng có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra bên trong phòng, ông ta cười lạnh nói: “Có thiên kiêu phát hiện ra sự phi phàm của Tiểu Bình nên định giết cậu ấy để chiếm vận khí”.

Đường Tử Di lập tức lo lắng: “Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần dẫn anh ấy đi không?”

La Thiên Tướng: “Không phải lo, người đó sẽ không phát hiện ra ngay được đâu, nếu không đã chẳng hạ cấm chế. Sắp tới, chắc chắn Tiểu Bình sẽ đột phá, đến lúc đó chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Mà với Tiểu Bình thì khiêu chiến cũng là cơ duyên, chúng ta cố đừng nhúng tay vào, trừ phi cậu ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng”.

Nghe La Thiên Tướng nói vậy, mọi người mới yên tâm phần nào.

Về phần Trương Tiểu Bình, anh ngồi xuống bằng xuống, tiền kình bắt đầu luyện tinh hoá khi, mà tinh nguyên này chính là nội kình.

Những người bình thường luyện tinh hoá khí thì sẽ cho ra nội kình bình thường, hầu hết là giai đoạn ám kình, hiếm ai đạt đến Hoá Kình. Nhưng nội kình của Trương Tiểu Bình đã là tiên kình của tầng thứ chín thuộc Hoá Kình, vì thế tinh nguyên mà anh luyện chế có chất lượng cao hơn, chân khí luyện ra cũng mạnh hơn.

Luồng chân khí đầu tiên xuất hiện, Trương Tiểu Bình đã dẫn chúng vào trong 20 chính kinh và tám đại kỳ kinh.

Anh đã có tiên thể Cửu Tuyệt nên kinh lạc cũng khác người thường, số lượng kinh lạc của anh đã gấp 20 lần người bình thường, đã thế anh còn có chín tiên mạch.

Không chỉ vậy, kinh lạc cấp hai, cấp ba và cấp bốn của tiên thể Cửu Tuyệt không cần luyện cũng tự thành công, vì thế quá trình luyện khí của Trương Tiểu Bình dễ dàng hơn rất nhiều.

Vài phút sau, nội kình của anh đã hoàn toàn chuyển hoá thành chân khí, chân khí vận hành một chu thiên trong cơ thể, làm người anh bay lên cao, lơ lửng cách mặt đất khoảng một mét.

Cảnh giới Luyện Khí truyền thống chia thành tiểu chu thiên, đại chu thiên, luật động và luyện khí thành sức mạnh. Nhưng trong ký ức của Trương Tiểu Bình thì ngoài luyện khí thành sức mạnh ra thì vẫn còn ba cảnh giới nữa là khí động sơn hà, khí tượng vạn thiên và khí mãn càn khôn.

Tiểu chu thiên và đại chu thiên thì quá đơn giản với anh. Sau đó là chân khí luật động, theo trí nhớ của anh thì có một luyện pháp rất huyền diệu tên là Ngũ Hành Luật.

Ngũ Hành Luật kết hợp với ngũ hành của tự nhiên, sau khi luyện thành thì chân khí sẽ tăng lên rõ rệt.

Tiên thể Cửu Tuyệt rất phi thường, Trương Tiểu Bình chỉ tu luyện hơn nửa tiếng thì đã luyện thành rồi, chân khí của anh lập tức thay đổi.

Khi anh phóng chân khí ra ngoài thì thấy nó có năm màu và liên tục biến đổi màu sắc.

Nửa tiếng sau, chân khí ngũ hành đã ngưng tụ thành Ngũ Hành Tiên Canh.

Ngay sau đó, Ngô Bình đã tiến vào khí động sơn hà. Cảnh giới này có nghĩa là khi sử dụng chân khí thì có thể kết nối với tự nhiên.

Nội kình trước đó của Trương Tiểu Bình đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân rồi nên cảnh giới này không có gì là khó với anh cả.

Anh thử vài lần thì thấy mình có thể điều động được sức mạnh của trời đất tập trung vào trong chân khí, từ đó khiến chân khí của anh có lực sát thương mạnh hơn.

Sau đó là đến khí tượng vạn thiên.

Cảnh giới này là chỉ sự biến đổi khôn lường của chân khí.

Anh tu luyện một lúc lâu thì thấy có rất nhiều phù văn xuất hiện trogn không khí, chúng đều đang phát sáng. Ngay sau đó, phù văn đã biến thành phong cảnh, con người, động vật, thậm chí chúng còn biết cử động và nói chuyện.

Phía xa hơn thì có núi sông, tất cả đều là chân khí của Trương Tiểu Bình biến hoá thành.

Cuối cùng chỉ còn lại khí mãn càn khôn.

Cảnh giới này là truyền chân khí đến không gian xung quanh, sau đó hấp thu năng lượng của đất trời. Như vậy thì anh có thể nối liền thành một thể với giới tự nhiên.

Lúc này, nếu gặp nguy hiểm thì anh có thể mượn năng lượng của tự nhiên để tung một đòn trí mạng cho kẻ thù.

Ngoài ra, khí mãn càn khôn còn có thể nâng cao khả năng rèn luyện cơ thể và tinh thần, là một cảnh giới vô thượng đến Thiên Tiên cũng phải ao ước.

Trương Tiểu Bình thử phóng chân khí ra không gian xung quanh, nhưng không lâu sau, anh đã thấy yếu hẳn. Dẫu sao, chân khí trong người anh cũng không nhiều, với thực lực hiện tại thì anh vẫn chưa làm đến bước này được. Anh bỗng thấy có một cái cây xuất hiện trong đan điền của mình, bên dưới gốc cây có một không gian gập. Đúng lúc này, dưới rẫ cây đã bộc phát ra một luồng sức mạnh vô cùng vô tận.

Các sức mạnh ấy tiến vào cơ thể anh, sau đó nhanh chóng sinh ra chân khí ngũ hành mới, chân khi anh phóng ra ngày càng nhiều hơn, dần dà đã đầy ắp phòng.

Trương Tiểu Bình không kịp nghiên cứu về sự xuất hiện của cái cây ây, mà nhanh chóng đột phá ngay, đẩy cảnh giới lên tầng thứ tám của Luyện Khí là khí mãn càn khôn.

Chân khí vừa đầy phòng thì cấm chế bên ngoài biến mất, có người mở cửa ra.

Một người thiếu niên đi vào, trông cậu ta khoảng 14, 15 tuổi, mi tâm có một nốt ruồi son, cậu ta mặc áo bào thêu hình rồng, tươi cươi bước về phía Trương Tiểu Bình.

Cậu ta đi vào phòng rồi nhìn trái ngó phải, sau đó cau mày nói: “Xem ra là cậu rồi, sao bảo cậu cũng là thiếu niên, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy lớn hơn tôi thế?”

Một người đàn ông trung niên xuất hiện sau lưng cậu ta rồi nói: “Thế tử, chắc người này vừa đột phá nên ngoại hình mới thay đổi”.

Cậu thiếu niên gật đầu: “Được đấy, biết rõ đang bị người khác vây nhốt mà vẫn còn tâm trí tu luyện, hơn nữa còn thành công chứ. Đúng là thiên kiêu đây rồi, không uổng công đích thân tôi tới giết cậu”.

Trương Tiểu Bình cau mày: “Cậu muốn giết tôi ư?”

Cậu thiếu niên cười nói: “Đừng sợ, tôi ra tay nhanh lắm, loáng cái là xong thôi”.

Dứt lời, anh ta lướt nhanh trên nền nhà tới gần Trương Tiểu Bình, sau đó giơ tay phải ra tấn công anh.

Tuy cậu thiếu niên còn ít tuổi, nhưng tu vi đã ở cảnh giới Linh Biến, chứng tỏ tư chất rất tốt, mỗi bước chân đều rất chắc chắn, vì thế cậu ta tỏ rõ vẻ coi thường Trương Tiểu Bình và nghĩ một tu sĩ nội kình cỏn con như anh thì mạnh được đến đâu.

Nhưng cậu ta sai rồi, Trương Tiểu Bình đã ở cảnh giới Luyện Khí viên mãn, hơn nữa còn đạt đến tầng thứ tám. Anh vừa ra tay thì chân khí tồn đọng trong không khí đã nổ tung.

Uỳnh!

Chân khí ngưng tụ thành hai chưởng ấn khổng lồ, sau đó đập người thiếu niên nát bét.

Bụp!

Cậu ta đã bị đập chết tươi tại chỗ.

Đám thuộc hạ đi theo đều sững sờ, ai nấy đều biến sắc mặt rồi nói: “Cậu… Cậu dám giết thế tử!”

Vù!

Một đường kiếm hạ xuống, đám thuộc hạ của cậu thiếu niên cũng đi chầu diêm vương, đường kiếm ấy quá mạnh.

Trương Tiểu Bình ngẩn ra, là ai ra tay vậy?

Anh bước ra khỏi phòng nhưng không nhìn thấy gì hết.

Người ra tay chính là La Thiên Tướng, ông ta nói: “Không thể cho đám này sống được, không thì họ sẽ đi phao tin và gây bất lợi cho Tiểu Bình”.

Đường Tử Di: “Tông chủ La, ngài ra tay như vậy thì có ảnh hưởng đến độ kiếp của Tiểu Bình không?”
Chương 1345: Lôi Cảnh

La Thiên Tướng: “Không sao đâu, cậu ấy sắp luyện thần rồi, luân hồi đại kiếp sắp kết thúc, giờ chúng ta ra tay giải quyết phiền phức cho cậu ấy cũng không ảnh hưởng gì”.

La Thiên Tướng nói không sai, sau khi giết cậu thiếu niên xong, Trương Tiểu Bình lập tức quay lại phòng để đột phá lên cảnh giới Luyện Thần.

Luyện thần hay còn gọi là luyện khí hoá thần.

Nội kình cao cấp hoá thành chân khí tương tự, mà chân khí này có thể sinh ra thần niệm cùng cấp.

Tu sĩ truyền thống thường sẽ phải tu luyện thần giác rồi mới tu làm thần thức, cuối cùng mới đến thần niệm.

Nhưng ba bước này quá đơn giản với Trương Tiểu Bình, anh ngưng tụ một lèo đến thần niệm luôn. Song theo công pháp mà anh biết thì thần niệm mới chỉ là bắt đầu thôi, phía sau còn bốn cảnh giới nữa là Niệm Hoá Tam Thiên, Niệm Động Sinh Lôi, Nhất Niệm Vạn Tải và Nhất Niệm Nhất Thế Giới.

Cả bốn cảnh giới này đều vô cùng cao thâm, cũng là giai đoạn tu luyện khó nhất trước khi Trương Tiểu Bình Trúc Cơ.

Niệm Hoá Tam Thiên là thần niệm chia thành nhiều suy nghĩ, mỗi suy nghĩ đều có thể tư duy và có tính phán đoán độc lập.

Trương Tiểu Bình nhanh chóng hoàn thành xong bước này, nhưng đến cảnh giới tiếp theo là Niệm Động Sinh Lôi thì sẽ hơi khó một chút.

Cảnh giới này thật ra là dùng suy nghĩ kết nối với thiên lôi địa hoả để rèn luyện suy nghĩ, giúp nó mạnh mẽ hơn. Đây đương nhiên không phải chuyện một sớm một chiều nên Trương Tiểu Bình cũng mất mấy ngày.

Sau nhiều ngày tu luyện vất vả, Trương Tiểu Bình định nghỉ ngơi vài hôm để bầu bạn với chị Li.

Song, anh không biết rằng đã có một nhân vật lớn xuất hiện ở đây, đó chính là Tiêu Thái Tôn - sư phụ của anh ở Thiên Đạo Môn.

Trước đó, La Thiên Tướng đã nói qua với Tiêu Thái Tôn rồi, vì cùng là sư phụ của Trương Tiểu Bình nên họ cũng khá thân thiết.

Tiêu Thái Tôn cũng biết luân hồi đại kiếp của Trương Tiểu Bình, lần này ông ấy tới đây để giúp Trương Tiểu Bình hoàn thành giai đoạn tu luyện cuối cùng là Luyện Thần.

La Thiên Tướng đứng dậy chào hỏi: “Anh Tiêu”.

Tiêu Thái Tôn gật đầu nói: “Anh La, Tiểu Bình sao rồi?”

La Thiên Tướng: “Mọi thứ đều rất thuận lợi, thằng bé sắp đạt đến cảnh giới Niệm Động Sinh Lôi trong truyền thuyết rồi. Nếu muốn thành công thì đến Thiên Đạp Bát Cảnh của Thiên Đạo Môn là thích hợp nhất”.

Tiêu Thái Tôn: “Trong Lôi Cảnh có sấm sét mạnh nhất trên đời, Hoả Cảnh thì có lửa mạnh nhất thế gian, hai nơi này đều là tuyệt cảnh, Tiểu Bình đến đâu cũng rất nguy hiểm”.

La Thiên Tướng: “Trước luân hồi đại kiếp, tôi đã bàn chuyện này với thằng bé rồi, cũng đã khuyên nó đừng thử, nhưng nó quả quyết đòi vậy, bảo là chỉ thế thì mới có thể luyện thần niệm được mạnh nhất và ngưng luyện ra nguyên thần mạnh nhất”.

Tiêu Thái Tôn gật đầu nói: “Đây chính là mục đích của luân hồi đại kiếp, đó là bù đắp thiếu sót. Giai đoạn trước Nhân Tiên của Tiều Bình có điểm thiếu sót nên thằng bé muốn mỗi bước tiến phải thật hoàn hảo”.

La Thiên Tướng: “Có thể biến luân hồi đại kiếp của mình trở nên chấn động cả thiên hạ thì chắc cũng chỉ có mỗi nó làm được thôi”.

Tiêu Thái Tôn: “Được rồi, chúng ta nên tôn trọng quyết định của thằng bé. Tôi sẽ kiếm lý do để đưa nó đến Lôi Cảnh, sau đó tới Hoả Cảnh. Nếu thằng bé có thể thành công Trúc Cơ trong Hoả Cảnh thì có thể tiếp tục sáu cảnh giới khác. Chờ nó viên mãn hết thì sẽ tiến vào cảnh giới Nhân Tiên, sau đó thức tỉnh ký ức và khôi phục thực lực”.

Nghe vậy, Chu Thanh Nghiên nói: “Ông Tiêu, Tiểu Bình khôi phục lại tu vi và ký ức thì thực lực sẽ mạnh hơn trước nhiều đúng không?”

Tiêu Thái Tôn cười nói: “Đương nhiên thực lực sẽ tăng, nhưng không rõ ràng đâu. Điều đáng quý nhất trong kiếp nạn này là bổ sung những khiếm khuyết trong quá khứ. Sau đó, tu luyện ở các giai đoạn sẽ đều ở trạng thái hoàn hảo, điều này có lợi rất nhiều trong việc tu hành của cậu ấy”.

La Thiên Tướng: “Đại kiếp xong thì Tiểu Bình sẽ có nguyên anh, ha ha chắc nguyên anh của nó cũng khủng bố lắm đây”.

Tiêu Thái Tôn: “Thời thượng cổ, từng có người dùng nguyên anh chém chết Chân Tiên đấy, không biết Tiểu Bình có làm được không”.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tiêu Thái Tôn chợt vung tay lên, gió lớn nổi lên rồi thổi về phía căn phòng.

Trương Tiểu Bình vừa định nghỉ ngơi thì nhìn thấy gió lớn, anh hoảng hốt rồi vội đẩy chị Li ra xa. Căn phòng này mãi họ mới xây được, anh không muốn nó bị gió làm đổ, vì thế đã phóng chân khí ra ngưng tụ thành một bàn tay lớn định cản gió lại.

Song, cơn gió này mạnh hơn anh tưởng, anh vừa giơ tay lên thì cả người đã bị cuốn đi.

“Tiểu Bình”, thấy thế, chị Li hét lên rồi ngất xỉu.

Khi Trương Tiểu Bình tỉnh dậy, anh thấy mình đang ở một thế giới kỳ lạ, xung quanh toàn là đá, bên trên có ánh đèn lập loè.

Trên trời có nhiều màu sắc, tiếng sấm chớp đùng đoàng liên tục, thậm chí có cái cây ở phía xa như tích điện, anh đoán đây là thế giới sấm sét.

“Nơi quỷ gì thế này? Cơn gió lớn đã cuốn mình đến đây ư?”

Trương Tiểu Bình gãi đầu rồi chật vật đứng dậy.

Vù!

Một con điện xà chui lên rồi cắn vào cánh tay anh, Trương Tiểu Bình vung tay làm nó rơi xuống đất đứt thành hai đoạn.

Anh cất bước thì thấy đá bên dưới nổ tung, một tia sém đánh xuống người anh, toàn thân anh cứng đờ, chỉ thấy te dại. Đó là nhờ anh có thể chất rất mạnh, chứ nếu là người bình thường hay tu sĩ Địa Tiên hoặc Nhân Tiên thì đã về với đất mẹ rồi.

Lúc này, Tiêu Thái Tôn đang lặng lẽ đứng chờ ngoài Lôi Cảnh, cảnh tượng vừa rồi đã thu hút sự chú ý của khá nhiều người, dẫu sao Tiêu Thái Tôn cũng là một trong tám trưởng lão nòng cốt ở đây.

Loáng cái, đã có một trưởng lão khác tên là Nguỵ Vô Cương xuất hiện rồi cười hỏi: “Ông Tiêu, ông đứng đây làm gì thế? Lẽ nào có đệ tử của ông vào trong à?”

Tiêu Thái Tôn đáp: “Đúng, đệ tử Trương Tiiểu Bình của tôi đang ở bên trong”.

Nguỵ Vô Cương lắc đầu nói: “Ông Tiêu à, ông sơ suất quá, ông không biết hôm nay là ngày gì à?”

Tiêu Thái Tôn thờ ơ nói: “Tôi biết chứ, hôm nay là ngày sấm sét hoạt động mạnh nhất”.

Nguỵ Vô Cương: “Đến Chân Tiên còn không chịu nổi mà ông đoán đệ tử mình trụ được bao lâu? Có khác nào đi nộp mạng đâu, đúng là khó hiểu!”

Trong giọng nói của ông ta có chứa vẻ trào phúng.

Tiêu Thái Tôn: “Tôi chọn hôm nay cũng vì đệ tử của tôi có tư chất tốt, nó sẽ lấy được Lôi Hồn Điện Phách”.

Nguỵ Vô Cương lập tức lạnh mặt: “Lôi Hồn Điện Phách? Ông điên rồi à? Biết bao thiên kiêu từ xưa đến nay từng thử rồi nhưng ai cũng chết trong đó cả, đệ tử của ông mà cũng đòi thành công ư?”

Tiêu Thái Tôn: “Vì nó giỏi hơn các thiên kiêu bình thường, mà ông cũng không cần nhắc tôi làm gì, cứ chờ đi rồi sẽ biết thôi”.

Nguỵ Vô Cương híp mắt lại, sau đó chợt có dự cảm không ổn, lẽ nào đệ tử của Tiêu Thái Tôn thật sự sống sót trở ra? Hơn nữa còn nhận được Lôi Hồn Điện Phách?

Phải biết là sấm sét là sức mạnh thần bí và khủng khiếp nhất của vũ trụ, được coi là khởi nguồn của sinh mệnh, ai nhận được Lôi Hồn Điện Phách thì chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất thiên kiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK