Ngô Bình vui mừng khôn xiết, anh điều khiển suy nghĩ, những viên đan hoàn này được ném thẳng vào thần hải, biến thành khí tức linh hồn và hòa quyện vào đó. Khi đan hoàn tiếp tục giải phóng sức mạnh tinh thần của mình, quy mô thần hải ngày càng lớn hơn, rất nhanh đã mở rộng gấp mười lần so với trước đó, nhưng nó vẫn không dừng lại.
Ngô Bình không khỏi kinh ngạc: "Quái vật đó là cái gì vậy? Ẩn chứa nhiều linh lực như vậy!"
Sau đó anh nhìn về phía lò luyện Minh Thần mới phát hiện động thiên và duy độ trong lò đều bị hư hao, hiến tế lần này trực tiếp làm cho nó phế đi.
Cuối cùng, diện tích của thần hải đã mở rộng ba mươi lăm lần. Dương thần của anh được ngâm trong thần hải, hấp thu chất dinh dưỡng trong đó, vô cùng thoải mái.
Anh đã luyện tập bên ngoài một thời gian nên rất lo lắng cho gia đình của mình, anh đã trở lại đại lục Côn Luân sau chín ngày tu luyện.
Ở nhà mọi thứ đều ổn, nhưng vừa trở về, anh đột nhiên cảm thấy không khỏe, anh biết không ổn rồi, đây là kiếp Chân Nhân!
Anh đang tu luyện Thái Cổ chân nhân, mà khi tu luyện Thái Cổ chân nhân đến một giai đoạn nhất định cũng sẽ xảy ra tai kiếp, gọi chung là kiếp Chân Nhân. Tuy nhiên Ngô Bình vẫn không biết mình đang phải đối mặt với loại tai kiếp nào.
Đến ngày thứ hai, Ngô Bình mới biết đại khái được anh sắp đối mặt với cái gì, đây là một kiếp Chân Nhân tương đối hiếm gặp, tên là kiếp Chân Tâm.
Kiếp này là do anh mở Mệnh Tàng, biết rõ nhân quả kiếp trước nên trong lòng nảy sinh hận thù, hận này nếu không nguôi, tư tưởng sẽ không thông suốt.
Mà nếu muốn trả thù, tất nhiên sẽ dẫn đến nhiều ân oán và vướng mắc, có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm, vì vậy nó cũng là một loại tai kiếp.
Vào lúc chạng vạng ngày hôm đó, ý thức của Ngô Bình mơ hồ trong chốc lát, trong cơ thể anh đột nhiên bay ra một hóa thân, hóa thân này có máu thịt, cũng có linh hồn, do chấp niệm của anh biến thành.
Một luồng sức mạnh mang theo hóa thân này thoáng cái đã xuyên qua thời không vô tận, đi tới một nơi xa lạ, tiên vực Vĩnh Hằng.
Tiên vực Vĩnh Hằng cũng giống như thần thổ thông thiên, diện tích vô cùng rộng lớn. Năm đó Vĩnh Hằng Đạo Tổ phát hiện ra một loại bảo vật phong thủy, người đời sau gọi là tiên vực Vĩnh Hằng.
Trong tiên vực Vĩnh Hằng có rất nhiều quốc gia nhỏ, mỗi quốc gia đều có một số môn phái, cho nên tình hình rất phức tạp.
Lúc này tại tiên vực, ở một quốc gia nhỏ tên là nước Thành, một chàng trai trẻ đang đứng ngây người trên đường phố. Chàng trai trẻ này là hiện thân của Ngô Bình hóa ra trong lúc vô thức.
Chàng trai rất đẹp trai, khí chất bất phàm, nhưng trong đầu anh chỉ có ký ức về Trương Quân ở kiếp trước mà không biết rằng kiếp này mình thực chất chỉ là hóa thân của Ngô Bình.
“Hóa ra ta không chết!”. Thanh niên điên cuồng cười to, nhưng sau đó anh lại nghi hoặc, anh không phải đã bị người phụ nữ độc ác kia và kẻ thù giết chết sao? Tại sao cơ thể vẫn còn nguyên vẹn?
Anh biết mình bị mất trí nhớ. Nhưng không sao cả, giờ anh không chết, anh nhất định phải báo thù!
"Hoa Thiên Thần, La Minh Tố, ta, Trương Quân đã trở lại rồi!"
Do bị mất một đoạn ký ức, chàng trai không biết mình đang ở đâu nên đã túm lấy một ông chú đi ngang qua và hỏi: "Chú ơi, đây là đâu?"
Ông chú đó là một người bán lê, ông chú nhìn chàng trai trẻ và nói: "Cậu ơi, cậu là người bên ngoài tới à?"
Chàng trai gãi đầu: "Tôi tên Trương Quân, bị mất trí nhớ, không biết làm sao lại tới nơi này".
Ông chú nói: "Chắc cậu bị đập đầu vào đâu rồi. Đây là nước Thành, thuộc về Tiên Chiếu Tông. Chúng ta đang ở một thành nhỏ của nước Thành, tên là thành Lâm Thủy".
Chàng trai nói: "Bây giờ là năm bao nhiêu?"
Ông chú: “Năm nay là năm Vĩnh Hằng 77539".
Người thanh niên trầm ngâm: "Năm mình bị sát hại chính là năm Vĩnh Hằng 77513, hiện tại đã là năm thứ hai mươi sáu sau khi mình bị giết!"
Sau đó anh nói: "Cảm ơn chú".
Ông chú này rất tốt bụng, ông ấy cười hỏi: “Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu mặc như thế này không giống đi xa, đã ăn cơm chưa?”
Vừa nói anh liền cảm thấy hơi đói nên nói: “Cháu chưa ăn”.
Ông chú lấy ra hai quả lê đưa cho cậu: "Này, cầm lấy mà ăn đi."
Người thanh niên rất cảm kích, hiện tại anh không có tu vi, kiếm tiền cũng không dễ dàng, lập tức đưa hai tay nhận lấy quả lê, cúi người thật sâu với ông chú: "Cảm ơn chú. Trương Quân này nhất định sẽ đền đáp ân tình tặng lê".
Ông chú cười "haha" rồi nói: "Chỉ là hai quả lê thôi, cháu không cần trả lại. Thôi, chú còn phải đi bán lê trên phố nên không nói với cháu nữa".
Nhìn ông chú đi xa, người thanh niên tự nhủ: “Mình phải tìm một chỗ xem cơ thể này có tu luyện được không".
Đi được một lúc, anh tìm thấy một ngôi nhà bỏ hoang, anh liền trèo qua tường vào trong, ăn lê trước rồi khoanh chân ngồi xuống, cố gắng thiền định.
Thiền định là cơ sở tu tiên, anh vốn muốn tu luyện theo phương pháp của tiên vực Vĩnh Hằng và tiên cung Vĩnh Hằng, nhưng không biết vì sao, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một phương pháp thiền định khác.
Anh sửng sốt một chút: "Những thứ này ở đâu ra?"
Tuy rằng rất khó hiểu, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tu luyện theo phương pháp trong đầu.
Vừa ngồi xuống, anh liền cảm thấy trong đan điền truyền đến một luồng khí ấm áp, một luồng sức mạnh sinh động đang rung lên, sinh ra nguyên khí lưu chuyển trong cơ thể.
Từ lúc ngồi xuống đến khi sinh ra nguyên khí còn chưa quá thời gian mười hơi thở. Người thanh niên lập tức sửng sốt, anh nhớ tới lúc anh tu luyện dưới sự hướng dẫn của cha, phải mất hơn nửa tháng mới có thể sinh ra khí. Ba tháng sau, lượng nguyên khí mà anh tu luyện lúc đó mới miễn cưỡng sánh bằng lượng nguyên khí mà anh vừa tu luyện được bây giờ.
"Thể chất của mình trở nên tốt như vậy từ bao giờ thế?", anh rất kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc anh đã bình tĩnh lại, tiếp tục tu luyện, sau đó dùng nguyên khí để đả thông kinh mạch quanh thân. Lúc này trong đầu anh hiện lên bức vẽ kinh mạch hoàn chỉnh, còn hoàn thiện hơn so với thứ anh học được ở tiên cung Vĩnh Hằng, có nhiều kinh mạch và khí môn mà trước kia anh không biết.
Tu luyện vài tiếng, kinh mạch toàn thân anh đã được đả thông, thậm chí cả kinh mạch nhỏ nhất cũng đã được đả thông. Đến buổi chiều, trong thân thể anh, nguyên khí trong đan điền hội tụ, tạo thành khí hải đan điền!
Nguyên khí trong khí hải ngày càng nhiều, cuối cùng nó tựa như một đại dương rộng lớn, tràn đầy sức mạnh. Anh thấy rất thoải mái, đồng thời không hiểu những nguyên khí này từ đâu ra, bởi số lượng quá lớn!
Nhưng không hiểu cũng không sao, dù sao cũng không phải chuyện xấu!
Ba tiếng sau, anh dừng tu luyện. Anh đứng lên nhảy vài cái, toàn thân nhẹ như chim yến, tràn đầy sức mạnh. Anh lẩm bẩm: "Bây giờ mình có thể dễ dàng đánh bại người bình thường. Nhưng với tình hình bây giờ của mình vẫn chưa thể bái vào tiên cung Vĩnh Hằng, mình cần tu luyện một khoảng thời gian nữa".
Lúc này ở tòa nhà bên cạnh bỗng vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn, anh lẩm bẩm: "Chỗ này ồn quá, mình cần chọn một nơi khác tu luyện, tốt nhất là sâu trong rừng".
Sau khi tu luyện một hồi, anh cũng đói meo, liền quyết định ra ngoài tìm đồ ăn.
Buổi chiều trên đường lớn rất náo nhiệt, có người làm xiếc, có kẻ bày sạp, có người hát hí kịch, có người múa võ.
Chàng trai xuyên qua dòng người, nhưng anh chẳng có xu nào trên người, tìm thế nào cũng chẳng có đồ ăn miễn phí.
Lúc này anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên cường tráng đang luyện quyền trên một mảnh đất trống. Quyền pháp của người này mạnh mẽ, vô cùng sinh động. Người đó đánh mấy bài quyền rồi lại đánh với đệ tử. Những người xem đều khen hay, vứt rất nhiều tiền cho họ.
Người đàn ông chắp tay với đám người, cười nói: "Tôi đây múa võ kiếm chút cơm ăn, ai có tiền ném tiền, ai không có tiền thì cổ vũ ít nhiều".
Trong đám người có một tên ăn mặc như cậu ấm cười nói: "Đánh quyền chẳng hay gì cả, các người múa vài chiêu đao kiếm cho chúng tôi xem đi".
Người đàn ông cười nói: "Đao kiếm không có mắt, nhưng nếu cậu đây thích xem thì tôi sẽ tung vài chiêu cho các vị chiêm ngưỡng".
Chàng trai giờ đang đói bụng, anh nói: "Ông chủ, tôi cũng biết chút kiếm thuật, chúng ta so chiêu được không?"
Nói rồi anh đứng ra.
Người đàn ông thấy anh không cao lắm, trông khuôn mặt lại thanh tú, toàn thân chẳng có chút sức mạnh, liền cười bảo: "Cậu trai à, cậu muốn đấu kiếm với tôi sao?"
Chàng trai gật đầu: "Ừ, đâm trúng đối phương là thắng. Nếu tôi thua thì tôi đưa ông một trăm đồng. Nếu ông thua thì ông cũng phải đưa tôi một trăm".
Người đàn ông sầm mặt, nói: "Dám phá đám tôi à, cậu cũng to gan đấy. Được, tôi đấu với cậu!"
Chương 1617: Tiêu cục Tứ Phương
Người đàn ông trung niên lấy hai thanh kiếm ở cạnh đó ra rồi ném cho cậu thiếu niên một thanh, ông ta vung thanh kiếm trong tay lên, tia sắc lạnh bắn ra.
Cậu thiếu niên cầm kiếm, trong đầu lập tức xuất hiện vô vàn các chiêu thức, hơn nữa là các chiêu thức thích hợp với tu vi hiện tại của cậu. Cậu không khỏi thấy kỳ lạ, không hiểu ra làm sao, lẽ nào mình không cần ai dạy cũng học thành ư?
Người đàn ông trầm giọng nói: “Tiếp chiêu!”
Ông ta rướn người tới, lợi dụng ưu thế cánh tay dài rồi chém một kiếm qua.
Cậu thiếu niên tiện tay phản công, nhưng cánh tay của người đàn ông đã tê dại, không thể cầm chắc kiếm, sau đó trơ mắt nhìn thanh kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Sau đó có một đường kiếm loé lên, mũi kiếm của cậu thiếu niên đã chạm khẽ vào bả vai ông ta, cậu nói: “Đa tạ!”
Người đang ông sững sờ, không hiểu sao cậu lại làm được.
Cậu thiếu niên khom lưng xuống nhặt mười đồng tiền ở dưới đất lên rồi lắc trước mặt người đàn ông: “Cảm ơn ông chủ”.
Cầm tiền xong, cậu định đi mua ít đồ ăn lót dạ.
Cậu đi ra khỏi đám đông rồi đến một quầy bán bánh bao nhân thịt, bánh ở đây hai đồng một cái, cậu đã mua năm cái rồi ăn ngấu nghiến.
Cô bán bánh bao thấy cậu ăn nhanh thì đưa cho cậu bát nước, cậu thiếu niên nhận lấy rồi uống cạn.
Uống xong, câu lau miệng rồi chuẩn bị rời đi. Đột nhiên có người vỗ vai cậu, tay người đó vừa chạm vào vai cậu thì cậu đã né ngay đi rồi quay lại nhìn người đó.
Người vỗ vai cậu là một người đàn ông trung niên, thấy tay mình chợt trống không, ông ấy không khỏi ngẩn người rồi cười nói: “Phản ứng nhanh đấy”.
Cậu thiếu niên cảnh giác nhìn ông ấy rồi hỏi: “Ông là ai?”
Người đàn ông: “Tôi là tiêu sư của tiêu cục Tứ Phương thuộc thành Lâm Thuỷ, ban nãy thấy cậu dùng kiếm quá giỏi nên rất ngưỡng mộ. Tôi đến tìm cậu vì muốn cậu gia nhập vào tiêu cục của chúng tôi”.
Cậu thiếu niên giao động: “Vào đó rồi có được phát lương không?”
Người đàn ông bật cười: “Có chứ, nếu không để mất hàng thì mỗi tháng sẽ được nhận một lạng bạc, còn nếu làm mất thì phải đền. Chúng tôi là tiêu sư bình thường, nhưng thu nhập mỗi tháng đều khoảng năm lạng bạc đấy”.
Một lạng bạc là 800 đồng, năm lạng thì là 4000 đồng. Cậu thiếu niên ngẫm nghĩ rồi thấy mình cần kiếm một công việc nên gật đầu luôn: “Được, tôi đồng ý”.
Người đàn ông vui mừng nói: “Tốt, đi theo tôi”.
Cậu thiếu niên đi theo ông ấy một đoạn thì đến đại viện của tiêu cục Tứ Phương, có rất nhiều người đang luyện thương, kiếm ở trong sân.
Ông ấy mời cậu thiếu niên vào trong một căn nhà ngói rồi hỏi: “Cậu tên gì?”
Cậu thiếu niên: “Trương Quân”.
Người đàn ông: “Trương Quân, sau này cậu sẽ là tiêu sư thử việc của chúng tôi, thời gian thử việc là một tháng, nếu chúng tôi thấy cậu phù hợp thì sẽ giữ cậu lại”.
“Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Hồng Cương - một trong các đội trưởng ở đây. Hàng không lớn lắm thì tôi sẽ phụ trách dẫn đoàn, sau này cậu hãy đi theo tôi, cứ gọi tôi là ông Hồng nhé”.
Một lát sau, có người mang y phục cùng một thanh trường kiếm của tiêu sư đến cho cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên: “Ông Hồng, tiêu cục có bao ăn không?”
Hồng Cương cười đáp: “Bao ăn bao ở, ăn bao nhiêu cũng được. Sao? Cậu vừa ăn năm cái bánh bao nhân thịt rồi mà vẫn chưa no à?”
Cậu thiếu niên xoa bụng rồi nói: “Chưa”, tu luyện nguyên khí xong, cậu ăn rất nhiều.
Hồng Cương: “Đi theo tôi”.
Ông ấy dẫn cậu thiếu niên đến nhà bếp, có mấy người đang ngồi chuận bị cơm chiều ở đây, nhìn thấy Hồng Cương thì ai cũng chào ông ấy.
Hồng Cương nói: “Lấy đồ ăn cho cậu ấy”.
Một đầu bếp béo tròn cười nói: “Được”.
Đầu bếp mở vỉ hấp, bên trong là màn thầu trắng ngần, sau đó đầu bếp lại mở một cái nồi ra, bên trong có thịt bò, người này cười nói: “Cậu cứ ăn tuỳ thích”.
Cậu thiếu niên không khách sáo mà cầm bát đũa lên đứng ăn luôn cạnh bếp. Đầu bếp cũng không để ý, chỉ nghĩ cậu thiếu niên chắc ăn được ba bát là căng bên bỏ ra ngoài luôn.
Khoảng nửa tiếng sau, đầu bếp tươi cười quay lại định xem cậu thiếu niên ăn xong chưa. Nhưng vừa vào đến nơi thì đã đứng hình, chỉ thấy cả lồng màn thầu đã hết sạch, nồi thịt bò chỉ còn lại ít nước suýt, cậu thiếu niên đang bỏ màn thầu vào nồi rồi ăn nốt.
Đầu bếp trợn tròn mắt nói: “Cậu ăn hết rồi à?”
Cậu thiếu niên nuốt nốt miếng màn thầu rồi nói: “Thịt ngon ra phết”.
Đầu bếp đi tới rồi giơ tay sờ bụng cậu, tuy ăn nhiều như vậy, nhưng bụng cậu thiếu niên chẳng nhô lên tẹo nào, không biết đồ ăn đi đâu hết rồi?
Cậu thiếu niên lau miệng rồi đi ra sân, thấy các tiêu sư đang luyện công, cậu cũng cầm một thanh thương lên rồi múa. Vừa cầm thương lên, cậu đã thấy có một bộ thương thuật ảo diệu xuất hiện trong đầu mình.
Vù!
Thân thương chấn động, cậu lập tức múa ra chín đoá thương hoa, hình ảnh của chúng in trên không nhìn như thật.
Tất cả mọi người thấy thế đều sững sờ, Hồng Cương đi tới rồi cười nói: “Trương Quân, cậu còn biết cả thương thuật à?”
Cậu thiếu niên: “Một chút”.
Hồng Cương cười nói: “Liễu Ngũ, ông và Trương Quân thử vài chiêu đi cho tôi xem thực lực của cậu ấy”.
Một người đàn ông cao lớn khoảng hơn 50 tuổi và cao trên mét chín cầm thương bước ra, người này tên là Liễu Ngũ, là cao thủ dùng thương ở thành Lâm Thuỷ. Cây thương của ông ấy đừng càn quét hơn một trăm tên cướp, làm chúng phải gọi cha kêu mẹ.
“Nhóc, cậu múa thương trông đẹp đấy, nhưng vô dụng thôi, thương thuật không đơn giản thế đâu”, nói rồi, ông ta cầm thương lên rồi chĩa mũi thương về phía cậu thiếu niên.
Cây thương của cậu thiếu niên hơi ngắn và nhẹ, nhưng cậu không hề lo sợ, vì khi cậu cầm thương đã thấy rất tự tin, thậm chí cậu tin chắc mình có thể hạ Liễu Ngũ bằng một đường thương.
Nhưng đây chỉ là tỉ thí nên không được giết người, vì thế cậu lùi lại một bước rồi nói: “Mời!”
Cây thương trong tay Liễu Ngũ rung lên như một con rắn độc bò ra khỏi hang động rồi đâm về phía ngực của cậu thiếu niên.
Ngay khi ông ta tung chiêu, cậu thiếu niên đã cất bước rồi xuất thương, một nút áo của Liễu Ngũ đã bay mất.
Nút áo này làm bằng đồng nhưng mũi thương vừa chạm vào thì nó đã vỡ nát, Liễu Ngũ hét lên rồi lùi lại.
Cây thương của ông ta rơi xuống đất, ông ta cúi xuống nhìn ngực của mình, chiếc áo mất cúc nên phanh ra, để lộ một vết màu đỏ máu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Liễu Ngũ không đỡ nổi một chiêu của cậu thiếu niên.
Liễu Ngũ ngẩn ra một lúc rồi hành lễ với cậu thiếu niên: “Cảm ơn cậu đã nương tay”.
Ông ta biết rõ, chỉ cần cậu thiếu niên mạnh tay hơn một chút thì mình đã chết rồi.
Cậu thiếu niên gật đầu: “Thương của ông thiếu linh hồn”.
Liễu Ngũ: “Thiếu linh hồn ư? Ý cậu là thương ý à?”
Cậu thiếu niên: “Đại khái thế”.
Cậu thu thương lại rồi hất nó lên giá để vũ khí.
Hồng Cương vui mừng nói: “Tốt, từ nay trở đi, tiêu cục chúng ta lại có thêm một cao thủ rồi”.
Cậu thiếu niên không luyện thương nữa mà chuyển sang luyện quyền, quyền pháp của cậu trông thì đơn giản nhưng từng chiêu thức đều ẩn chứa điều kỳ diệu. Mỗi khi cậu luyện chiêu nào, sức mạnh của đất trời cũng tiến vào cơ thể cậu.
Tới giờ cơm chiều, cậu thiếu niên lại ăn đến ăn, kết quả còn ăn nhiều hơn trước đó.
Cậu ăn xong thì trời cũng tối, Hồng Chiến xếp cho cậu phòng nghỉ. Căn phòng khá rộng, có nhà tắm, ngoài giường ra còn có bàn ghế. Đãi ngộ này vốn dành cho tiêu sư, nhưng vì cậu thiếu niên có thực lực mạnh nên Hồng Chiến mới ưu ái cho ở trong phòng này.
Chương 1618: Bảo vệ hàng hoá
Buổi tối, cậu thiếu niên quay về phòng tiếp tục tu luyện. Lần này, cậu nhanh chóng tu luyện ra thần niệm và đạt đến giai đoạn luyện thần.
Sau khi có thần niệm, cậu đã tu luyện thần tốc. Khi trời sáng thì cậu đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên viên mãn.
Chính cậu cũng ngạc nhiên với tốc độ tu hành của mình nên lẩm bẩm: “Lẽ nào tu vi của mình không biến mất, mà đang dần hồi phục?”
Ăn sáng xong, Hồng Cường nhìn thấy cậu thiếu niên mà cũng phải giật bắn mình rồi hỏi: “Cậu em, cậu… đột phá rồi à?”
Nhân Tiên có nguyên thần nên khí chất sẽ khác hẳn người bình thường. Hồng Cương cũng là cao thủ của tiêu cục, nhưng cũng mới có cảnh giới Nhân Tiên trung kỳ thôi, vì thế có thể cảm nhận được sự áp bách toả ra từ cậu thiếu niên này.
Cậu thiếu niên cười nói: “Tối qua, tôi mới tiến vào cảnh giới Nhân Tiên”.
Hồng Cương gật đầu: “Cậu siêu thật đấy!”
Ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Thái Nhất Giáo - một trong ba giáo phái lớn của Tiên vực Vĩnh Hằng đang tuyển đệ tử mới, cậu có tư chất tốt như vậy tại sao không đi tham gia tuyển chọn?”
Cậu thiếu giao động, ngày trước khi cậu chưa đến tiên cung Vĩnh Hằng, đã từng chịu khổ nhiều năm ở các môn phái nhỏ, làm lãng phí cả thanh xuân. Các môn phái nhỏ có ít tài nguyên, làm cậu không thể đột phá, mãi tới khi đến đây thì cậu mới phát triển thần tốc.
Thái Nhất Giáo là một trong các thế lực cổ xưa nhất ở tiên vực Vĩnh Hằng, họ đã nổi tiếng trước khi tiên cung Vĩnh Hằng xuất hiện. Vì thế so về nền móng thì Thái Nhất Giáo còn mạnh hơn cả tiên cung Vĩnh Hằng.
Nhưng nhiều năm qua, tiên cung này đã mất nhiều thiên kiêu nên dần xuống dốc và bị tiên cung Vĩnh Hằng chèn ép.
Nghe Hồng Chiến nói vậy, cậu thiếu niên lập tức đưa ra quyết định rồi nói: “Ông Hồng, chúng ta cứ làm xong việc bảo vệ ở đây đi đã, sau đó tôi sẽ đến Thái Nhất Giáo thử vận may”.
Hồng Cường cười nói: “Được, nếu cậu vào được đó thì sau này sẽ nổi tiếng là cái chắc, khéo còn có cơ hội thành Thiên Tiên ấy chứ”.
Sau đó, đội bảo vệ đã xuất phát. Thứ họ phải bảo vệ lần này là bảy xe châu báu đi từ thành Lâm Thuỷ đến thành Phong Cốc, quãng đường dài hơn 300 dặm nên sẽ mất khoảng hai ngày.
Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi để lên đường. Cậu thiếu niên Trương Quân nhận được một con ngựa, vì có tài dùng thương giỏi cùng tu vi Nhân Tiên nên được xếp làm người đi đầu, đi cùng hàng với nhóm Hồng Cương.
Nửa chặng đầu rất thuận lợi, xế chiều là họ đã đi đến một thị trấn nhỏ có tên là Hoàng Hoa.
Trấn này có một nhà trọ, người của tiêu cục đã bao trọn nơi này chuẩn bị nghỉ qua đêm, chờ sáng mai lại tiếp tục lên đường, dự kiến đến chiều là tới thành Phong Cốc.
Lẽ ra với những món pháp bảo thế này thì dùng pháp khí trữ đồ để vận chuyển là thích hợp nhất, nhưng pháp khí trữ đồ quá đắt giá, hơn nữa không gian bình thường có hạn nên tiêu cục chỉ dùng khi có hàng hoá thật sự quan trọng.
Còn với các mặt hàng có giá trị thấp như vàng bạc thì hầu hết họ vẫn dùng xe ngựa thông thường để vận chuyển.
Nhà trọ đã chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, họ đang ăn thì chợt có một bóng người lao vào.
Hồng Cương đứng bật dậy, khi nhìn thấy khí tức bức người của người kia thì biết ngay đó là một Địa Tiên, ông ấy vội tiến lên hành lễ: “Thượng Tiên có gì chỉ bảo?”
Đây là một tu sĩ ngoài ba mươi tuổi, hắn nhìn hàng hoá của họ rồi nói: “Dạo này hơi kẹt nên tôi định mượn đồ của các người dùng tạm”.
Hồng Cương cau mày nói: “Thượng tiên, chúng tôi là người của tiêu cục Tứ Phương, tổng tiêu cục của chúng tôi là Lôi Chấn Thanh, cũng là một Địa Tiên đấy”.
Người đó bật cười rồi nói: “Ông nghĩ tôi sẽ sợ một Địa Tiên cấp thấp à?”
Hồng Cương: “Không dám, nhưng hàng của chúng tôi không đáng bao nhiều tiền, không phù hợp với yêu cầu của thượng tiên đâu”.
Người kia gật đầu nói: “Đúng, nhưng dạo này tôi kẹt tiền quá nên dùng tạm chỗ này đổi mấy viên đan dược cũng được”.
Dứt lời, hắn vung tay lên, Hồng Cương đã bị một luồng sức mạnh đánh bay, khi rơi xuống đất thì lồng ngực lõm xuống, chết ngay tại chỗ.
Những người khác bất ngờ rồi rút vũ khí ra.
Tu sĩ kia cười lạnh nói: “Một lũ chíp hôi mà dám chống lại Địa Tiên à?”
Nghe thấy thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có người đã lén thu vũ khí lại.
Trương Quân đang ngồi ăn, nhưng thấy Hồng Cương bị giết thì bỏ đũa xuống rồi nhìn sang.
Hồng Cương đã chết, đôi mắt vẫn trợn trừng với vẻ chấn động và không cam tâm. Ông ấy không ngờ một Địa Tiên lại đi cướp hàng giá trị thấp thế này.
Trương Quân giơ tay vuốt mắt cho Hồng Cương, sau đó nhìn sang Địa Tiên kia.
Hắn lạnh lùng nói: “Sao? Không phục à?”
Trương Quân trầm giọng nói: “Mục tiêu của anh là hàng hoá, thế sao lại giết người? Ở đây không ai có thể gây uy hiếp cho anh, anh biết rõ điều ấy mà”.
Nam tu thờ ơ nói: “Tiện chân giẫm chết một con kiến thôi mà, cần gì lý do?”
“Con kiến ư?”, Trương Quân lạnh mặt rồi giơ tay, thanh kiếm đâm vào người của Hồng Cương đã bay lên tay anh.
Nam tu kia bật cười rồi nói: “Một Nhân Tiên còn con mà dám ra tay với tôi à?”
Trương Quân cầm kiếm trong tay rồi nói: “Giết người thì phải đền mạng”.
Nam tu sững người rồi cười ha hả: “Thằng này bị ngu à?”
Hắn vừa nói dứt câu thì Trương Quân đã xông lên, bước đi của cậu rất kỳ lạ và huyền diệu. Đường kiếm loé lên, nguyên anh của nam tu kia như được một sức mạnh nào đó của trời đất bó chặt.
Khi hắn đang thấy hoảng hốt thì đường kiếm đã tới gần, chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Cứu…”
Hắn chưa nói hết câu thì đầu ra rời khỏi cổ, đến nguyên anh cũng bị chém chết.
Nam tu kia chết rồi cũng không hiểu cậu thiếu niên đã giết mình bằng cách nào.
Giết tên đó xong, Trương Quân đã tháo chiếc nhẫn trên tay hắn xuống. Đây là một chiếc nhẫn trữ đồ, tuy không gian bên trong không lớn, nhưng với cậu thì đây cũng là bảo bối rồi. Hơn nữa, bên trong nhẫn cũng có khá nhiều đồ quý.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Trương Quân đã dùng thực lực của Nhân Tiên để giết Địa Tiên, thật không thể tin được!
Trương Quân rất bình tĩnh, cậu có ký ức của kiếp trước nên biết rõ sự đời. Sau đó, cậu đi mua quan tài rồi bảo hai người trong đoàn đưa thi thể của Hồng Cương về thành Lâm Thuỷ, còn mình thì vẫn tiếp tục chuyến đi.
Tối đó, cậu tiếp tục tu luyện, sau đó dễ dàng đột phá lên Địa Tiên. Cậu thấy rất lạ, khi cậu chuẩn bị đột phá thì chợt có một luồng sức mạnh thần bí xuất hiện hỗ trợ anh đột phá thành công.
Sau khi đưa hàng đến thành Phong Cốc xong, Trương Quân chào tạm biệt mọi người rồi bay đến Thái Nhất Giáo.
Thái Nhất Giáo là một thế lực lớn trong tiên vực Vĩnh Hằng, nhưng nhiều năm trở lại đây thì đã thua tiên cung Vĩnh Hằng. Kiếp trước, Trương Quân tu hành ở tiên cung Vĩnh Hằng. Nhưng kiếp này, cậu muốn đi trên con đường mới. Cậu làm vậy cũng vì lo kẻ thù nhận ra lai lịch của mình. Nhưng nếu tu hành ở Thái Nhất Giáo thì sẽ không phải lo gì nữa hết.
Trương Quân nhanh chóng đi đến trước cổng Thái Nhất Giáo, có rất nhiều người tập trung ở đây, họ đều là các tu sĩ trẻ tuổi đến đăng ký tham gia tuyển chọn của Thái Nhất Giáo.
Chương 1619: Pha xếp hàng bão táp
Trương Quân không quen ai ở Thái Nhất Giáo nên đành đứng hoà vào dòng người rồi xếp từ phía dưới lên, cả hàng dài cứ chầm chậm nhích lên phía trước như con ốc sên.
Từ sáng đến tối mà cả hàng mới nhích lên trước được một phần ba, chắc cậu phải xếp hàng cỡ ba ngày thì mới đến lượt.
Khi trời tối hẳn thì khảo hạch nhập môn kết thúc, sáng mai sẽ tiếp tục. Nhưng không một ai dám rời khỏi hàng, họ đều đã chuẩn bị trước, bảo người nhà hay thuộc hạ mang chăn màn đến nghỉ tại chỗ.
Trương Quân không chuẩn bị trước nên đành ngồi xuống nền đất lạnh lẽo để tu luyện.
Đêm đến, xung quanh vang lên tiếng ngáy, Trương Quân tỉnh giấc, chuẩn bị đi giải quyết nỗi buồn.
Đúng lúc này, có bốn người đi tới, đi đầu là một Địa Tiên, người này nói: “Ê nhóc, ra sau đi”.
Trương Quân cau mày: “Tôi xếp hàng cả ngày mới đến được đây, tại sao phải ra sau?”
Người đó cười lạnh nói: “Mày mà không đi thì tao đánh chết mày luôn đấy”, nói rồi, hắn cố ý để lộ nguyên anh của mình ra để hù Trương Quân.
Trương Quân giơ tay lên rồi bóp nguyên anh của tên đó, nguyên anh hét lên đau đớn: “Cái gì thế này, sao Nhân Tiên mà lại mạnh thế, cứu tôi với!”
Trương Quân lạnh giọng nói: “Anh dám đe doạ tôi thì phải nhận hậu quả”.
Phập!
Cậu dùng hết sức bóp thật mạnh, nguyên anh của tên kia đã nát bét, cơ thể của hắn cũng ngã xuống ngay lập tức, nhóm người đi cùng đần mặt ra, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Trương Quân lạnh lùng nói: “Khiêng xác đi đi”.
Đám đó không dám chậm chễ mà khiêng thi thể của Địa Tiên kia đi ngay, vốn họ định nhờ một Địa Tiên ra mặt để đuổi một người nào đó đi, nhằm giành chỗ. Ai dè chọc ngay vào đối thủ đáng gờm, người ta vừa ra tay một cái đã giết Địa Tiên kia ngay.
Khi thi thể được khiêng đi, Trương Quân đã tranh thủ lấy được một cái túi bách bảo, bên trong có khá nhiều đồ quý.
Sau đó, không còn ai dám giành chỗ của cậu nữa. Cậu chờ đến sáng thì cả hàng lại tiếp tục nhích lên trên.
Trương Quân xếp hàng đến tận chiều thì mới lên gần đến đầu, lúc này có người chạy tới đòi mua lại vị trí của cậu, đương nhiên cậu đã từ chối. Nhưng sau đó, cậu phát hiện có rất nhiều người bán đứt luôn vị trí mình đang có rồi lại quay xuống xếp hàng từ đầu.
Tối đó, lại có một nhóm người xuất hiện, Trương Quân nhìn thấy gần đấy có người bị kẻ khác cướp mất chỗ. Có vài người phản kháng, kết quả đã bị đánh bị thương nặng tại chỗ và được khiêng đi.
Song, những chuyện này không liên quan đến cậu, chỉ cần đừng ai chọc vào cậu thì cậu sẽ không quan tâm. Vì Trương Quân đã biết rõ một điều, sức mạnh chính là công lý trong thế giới này, nếu mình không mạnh thì đừng mong cãi lý với ai, không thì sẽ bị đánh chết ngay.
“Này, nhường chỗ của cậu cho tôi đi”, cuối cùng cũng có người tìm đến chỗ Trương Quân.
Lần này là ba người, Trương Quân đã nhìn thấy họ từ trước, họ chuyên đi cướp chỗ của người khác rồi bán lại. Vị trí hiện tại của Trương Quân khá lý tưởng, chắc ngày mai sẽ đến lượt anh tham gia tuyển chọn.
Anh đứng dậy nói: “Tôi không nhường chỗ cho ai hết, biến đi!”
Ba người này không hề biết hôm qua Trương Quân vừa đánh chết một Địa Tiên nên vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh, một tu sĩ Hoá Thần trong số đó túm cổ Trương Quân rồi định ném cậu đi.
Nhưng gã vừa ra tay thì đã ăn trọn một cú đấm vào mặt.
Bụp!
Đầu của gã lõm xuống, còn người thì ngã ngửa, cú đấm của Trương Quân đã giết chết nguyên thần của gã.
Một Địa Tiên khác kinh hãi, vừa định thi triển pháp thuật thì cảm thấy bụng mình đau nhói vì trúng một cú đá của Trương Quân.
Hắn ta cong người lại như con tôm, đau đến mức chết đi sống lại.
Chát!
Trương Quân tung thêm một chưởng nữa vào đầu hắn ta, Địa Tiên này cũng về với tổ tiên ngay lập tức.
Người còn lại chỉ có tu vi Nhân Tiên nên đứng như trời trồng với vẻ sợ hãi.
Trương Quân bình thản lấy hết đồ trên người của hai thi thể kia, họ chuyên đi cướp chỗ rồi bán lại cho người khác nên cũng kiếm được kha khá tiền.
Lấy hết đồ xong, cậu nhìn Nhân Tiên kia, gã ta lập tức móc hết đồ giá trị trong người ra ném xuống đất rồi run rẩy nói: “Xin hãy tha cho tôi, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa…”
Trương Quân nhìn đồ dưới đất rồi nói: “Cút!”
Tên kia như được đại xá, lập tức chạy mất dạng ngay.
Sau khi giết được mấy Địa Tiên và lấy được khá nhiều đồ quý, Trương Quân không muốn chờ thêm nữa, cậu rời khỏi vị trí của mình rồi đi tới chỗ của mấy người đứng trên cùng, nói: “Tôi muốn đổi chỗ”.
Có người chuyên xếp hàng để bán lấy tiền nên nói ngay: “Tôi bán chỗ này giá một nghìn lạng vàng”.
Trương Quân lấy vàng trong nhẫn trữ đồ ra rồi ném xuống đất, sau đó đổi chỗ với người kia.
Những người có thể giữ được vị trí trên đầu thường có bối cảnh hoặc thực lực mạnh, vì thế đứng ở đây khá an toàn, sẽ không có ai dám đến giành.
Sáng hôm sau, Trương Quân đã được vào kiểm tra, một tu sĩ phụ trách ghi danh, sau đó anh nộp phí tuyển chọn rồi cầm lệnh bài đi vào bên trong.
Vòng thứ nhất là sàng lọc để loại bỏ những người có tư chất kém, ai qua được vòng này thì sẽ sang vòng hai. Sau hai vòng lọc thì chỉ còn một phần ba mươi người ở lại và đi tiếp.
Vòng sàng lọc rất đơn giản, dưới đất có một cái khoá sắt, ai nhấc được nó lên thì qua vòng. Song, cái khoá này nặng cả nghìn cân nên nhấc nó lên cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhóm 30 người của Trương Quân đi vào, kết quả chỉ có ba người thông qua, sau đó họ được dẫn đến một nơi khác.
Ở đây đã có hơn chục người chờ sẵn, xem ra cũng là những người đã qua vòng một giống họ.
Trương Quân đến đây xong thì vẫn còn người đi tới tiếp, chờ khi đủ 30 người thì mới bắt đầu sàng lọc vòng hai.
Trương Quân chỉ đứng một chỗ, chứ không nói chuyện với ai, cậu đang nghĩ gia nhập Thái Nhất Giáo xong thì nên chọn tu luyện công pháp của tiên cung Vĩnh Hằng hay Thái Nhất Giáo.
Lúc này, có một cô gái đứng gần đó cười hỏi: “Công tử tên gì?”
Trương Quân nhìn sang thì thấy cô ấy rất xinh, dáng người vòng nào ra vòng đấy, anh đáp: “Tôi là Trương Quân”.
Cô gái khoảng 18,19 tuổi: “Tôi là Lư Tiểu Tinh, công tử là người ở đâu?”
Trương Quân: “Thành Lâm Thuỷ”.
“Ha ha, thành Lâm Thuỷ? Tôi nhớ đấy là thành nhỏ mà”, đột nhiên có một người thanh niên lên tiếng, người này đã để ý Lư Tiểu Tinh từ lâu, định bắt chuyện với cô ấy, nhưng Lư Tiểu Tinh không có hứng thú. So ra thì Trương Quân trông đẹp trai và khí chất hơn, còn tên kia thì vừa đen vừa gầy, nhìn như con khỉ.
Lư Tiểu Tinh: “Thành nhỏ thì sao? Nhiều thiên tài được sinh ra ở thành nhỏ lắm”.
Tu sĩ đen gầy cười nói: “Thiên tài? Cứ qua được vòng này đi đã”.
Lư Tiểu Tinh mặc kệ hắn rồi nói với Trương Quân: “Trương công tử, giờ cậu đang ở cảnh giới nào?”
Người khác không thể nhìn ra tu vi của Trương Quân, vì thế Lư Tiểu Tinh mới hỏi.
“Nhân Tiên viên mãn”, Trương Quân trả lời thành thật, dù sao cậu cũng sắp đột phá rồi nên không cần giấu làm gì.
Lư Tiểu Tinh ngạc nhiên: “Cậu còn trẻ thế này mà đã ở tầng thứ ba cảnh giới Nhân Tiên rồi ư?”
Chương 1620: Tư chất siêu cấp
Điều này cũng khó trách Lư Tiểu Tinh, vì thiên tài trong tộc của cô ấy khi 20 tuổi cố lắm mới đến được tầng thứ hai, còn tầng thứ ba thì chưa từng có tiền lệ.
Nam tu đen gầy cười lạnh nói: “Nhân Tiên tầng thứ ba ư? Chém gió vừa thôi!”
Trương Quân mặc kệ hắn, cũng chẳng thèm giải thích với mọi người xung quanh thật ra mình ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ tư - cảnh giới Đế rồi! Đến cảnh giới này thì tu sĩ sẽ được gọi là hoàng hoặc đế!
Lư Tiểu Tinh cười nói: “Trương công tử đúng là tài giỏi, lát tham gia tuyển chọn kiểu gì cũng thông qua dễ dàng”.
Đúng lúc này, lại có mấy người được đưa vào. Đã đủ 30 người, tuyển chọn bắt đầu. Vòng thứ hai là khiêu chiến con rối của Thái Nhất Giáo, ai đỡ được 10 chiêu của nó thì qua vòng, không thì sẽ bị loại.
Độ khó của vòng này đã tăng lên nên chỉ có một phần ba mọi người ở đây có thể qua vòng. Tu sĩ phụ trách vòng thi cũng đã đến để nói qua về quy tắc rồi cho mọi người lần lượt đi vào.
Tu sĩ đen gầy kia là người đầu tiên đi vào, hắn vừa vào trong thì đã có tiếng đánh đấm vang lên. Khoảng hai phút sau, hắn đã đi ra với vẻ đắc ý.
Người phụ trách nói: “Đỡ được 13 chiêu, qua vòng!”
Sau đó đến những người khác, nhưng hầu hết đều tạch. Tới lượt Trương Quân thì Lư Tiểu Tinh cười nói: “Trương công tử cố lên nhé!”
Trương Quân có ấn tượng khá tốt với Lư Tiểu Tinh nên gật đầu rồi đi vào trong.
Trong phòng có một con rối, nó cầm cái gậy trong tay. Trương Quân vừa tiến vào thì nó đã vung cái gậy lên.
Trương Quân bắt lấy cái gậy rồi xoay vòng, làm con rối bay ra xa. Tiếp đó, cậu lao lên rồi túm đầu con rối, sau đó vặn sang một bên.
Loáng cái, cậu đã đi ra ngoài, tam tu đen gầy kia lập tức cười nói: “Ha ha, biết ngay cậu không qua được mà…”
Nhưng sau đó hắn không còn cười được nữa vì nhìn thấy cái đầu con rối trong tay Trương Quân, cậu nói với người phụ trách: “Tôi làm hỏng con rối mất rồi”.
Người phụ trách: “…”
Người đó nhận lại cái đầu rồi mỉm cười nói: “Hơn nghìn năm qua chưa có ai làm được điều này, cậu khá lắm”.
Vì thế, người phụ trách đã đi đổi con rối khác. Cuối cùng chỉ có chín trong số 30 người qua vòng, bao gồm cả Lư Tiểu Tinh. Quả nhiên cô ấy có tư chất rất tốt nên đã đỡ được 26 chiêu.
Lúc này, Lư Tiểu Tinh cảm thấy rất thán phục Trương Quân, cô ấy cười nói: “Trương công tử, cậu giỏi thế. Cậu có nghe thấy người phụ trách nói gì không? Hơn nghìn năm qua chưa có ai làm được như cậu đâu, cậu chắc chắn là thiên tài rồi”.
Tu sĩ đen gầy hừ nói: “Chắc do con rối ấy trục trặc trước rồi, cậu ta chỉ ăn may thôi”.
Lư Tiểu Tinh: “May mắn cũng là một loại năng lực, thế sao anh không may được như thế?”
Tu sĩ đen gầy nói: “Chẳng có ai may mắn cả đời cả”.
Sau đó, người phụ trách vào nói: “Lát nữa, mọi người sẽ tham gia khảo hạch chính thức”.
Tiếp theo, người phụ trách nói cho mọi người biết về quy trình kiểm tra, người dự thi sẽ đứng trong một tiên môn để kiểm tra tiên lực, sau đó chờ nhận kết quả.
Căn cốt của mỗi người là khác nhau, tiên môn sẽ chia kết quả thành các cấp như bất nhập lưu, sau đó từ cấp chín đến cấp một, trong đó từ cấp năm trở lên thì được gia nhập Thái Nhất Giáo, nhưng chỉ là đệ tử cấp thấp thôi. Nếu ai từ cấp ba trở lên thì sẽ là đệ tử chính thức. Còn nếu là cấp một thì sẽ được vào điện Thái Nhất tu hành và nhận được nhiều tài nguyên nhất.
Song, trên cấp một còn có siêu cấp, nhưng thiên kiêu ở cấp này đã rất lâu không xuất hiện rồi, vì thế không ai nhắc đến mấy.
Phổ biến xong, người phụ trách nói với Trương Quân: “Trương Quân, tôi hi vọng cậu sẽ thể hiện thật tốt”.
Trương Quân gật đầu nói: “Cảm ơn”.
Sau đó, người phụ trách dẫn chín người đến một đại điện. Bên trong có một cánh cửa phát sáng màu đỏ, phía sau có màn sương cùng màu.
Hiện giờ, có một tu sĩ đang đứng kiểm tra ở đây, cạnh tiên môn xuất hiện một phù văn kỳ lạ. Người phụ trách ở tiên mônthấy thế thì nói: “Căn cốt cấp bốn, nhận làm đệ tử bạch sách”.
Đệ tử ở Thái Nhất Giáo được phân thành các bậc như bất nhập sách, đệ tử cấp này thường làm tạp dịch. Cấp cao hơn chút thì là bạch sách, tiếp đến là đệ tử hồng sách, đến cấp này thì sẽ được làm đệ tử chính thức. Trên hồng sách là đệ tử hoàng sách, cấp này ngang với đệ tử chân truyền. Trên nữa là ngọc sách và bảo sách.
Đệ tử ngọc sách thường đều là thiên tài và sẽ được Thái Nhất Giáo dốc toàn lực bồi dưỡng. Còn đệ tử bảo sách thì được coi như bảo bối của môn phái, là đệ tử cấp thiên kiêu và có địa vị ngang đệ tử nòng cốt.
Người phụ trách tuyên bố xong thì tu sĩ ở trong cửa đi ra ngoài, người này cười ha hả đắc ý, với thành tích này thì chẳng mấy nữa người này sẽ trở thành đệ tử hồng sách chính thức.
Người đó đi rồi, tiên môn trở lại màu trắng, sương mù cũng thế.
Sau đó, người thứ hai bước vào, cánh cửa chuyển sang màu xám, người phụ trách lắc đầu: “Bất nhập lưu, ra ngoài đi”.
Quá trình kiểm tra rất nhanh, loáng cái đã đến Lư Tiểu Tinh. Cô ấy đi vào xong thì cánh cửa chuyển sang màu vàng, một phù văn xuất hiện.
Thấy thế, người phụ trách nói: “Tư chất cấp ba, đệ tử hoàng sách”.
Lư Tiểu Tinh bước ra thì Trương Quân gật đầu nói: “Chúc mừng!”
Lư Tiểu Tinh: “Trương công tử, cậu siêu hơn tôi nên chắc chắn sẽ là đệ tử ngọc sách”.
Đến lượt tu sĩ đen gầy bước vào, nhưng cánh cửa không thay đổi màu sắc, người phụ trách nói: “Cấp năm, đệ tử bạch sách”.
Tên này vẫn rất vui, đi ra còn đắc ý nói: “Biết ngay sẽ thành công mà”.
Lư Tiểu Tinh cười chế nhạo hắn: “Bạch sách thôi mà cũng vui thế à?”
Hắn hừ nói: “Tuy chỉ là bạch sách, nhưng gia tộc của tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ tôi, chỉ cần đủ tài nguyên là tôi sẽ thành đệ tử hoàng sách”.
Lư Tiểu Tinh: “Nhưng tôi được là đệ tử chính thức rồi đấy”.
Tên đó nghe xong thì đen mặt rồi hừ một tiếng, rõ ràng hắn không định lấy lòng người phụ nữ không thuộc về mình.
Sau đó đến Trương Quân, cậu bước nhanh vào trong, tiên môn phát ra chín bảo quang.
Người phụ trách đang chán nản thì chợt lên tinh thần ngay rồi nói: “Siêu cấp!”
Tất cả mọi người ngẩn ra.
Trương Quân bước ra ngoài, bảo quang cũng biến mất.
Người phụ trách hỏi anh: “Cậu tên là Trương Quân à?”
Trương Quân: “Vâng”.
Người phụ trách gật đầu: “Cậu chờ đấy nhé, đừng đi đâu, tôi đi rồi về ngay”.
Dứt lời, người phụ trách đã hớt hải chạy đi trong sự ngơ ngác của mọi người.
Lư Tiểu Tinh sáng mắt lên nói: “Oa, cậu siêu thế, siêu cấp luôn kìa, bao năm mới có một người đấy”.
Người phụ trách lúc trước đã đi tới rồi nói: “Quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng”.
Trương Quân hỏi: “Xin hỏi với cấp này thì tôi được tu hành ở đâu?”
Người kia: “Tôi sẽ xin giáo chủ để đích thân người sắp xếp cho cậu, dẫu sao cũng hơn ba nghìn năm rồi đệ tử siêu cấp mới xuất hiện”.
Tu sĩ đen gầy đã đờ người ra, không thể ngờ đến kết quả này.
Lúc trước, hắn còn định ganh với Trương Quân, nhưng giờ suy nghĩ ấy đã biến mất, vì biết mình không giỏi như người ta.
Mời phút sau, người phụ trách trước đã quay lại rồi kéo Trương Quân nói: “Trương Quân, giáo chủ muốn gặp cậu”.