Lên tầng, Ngô Bình gọi vài món mà Đào Như Tuyết và Tiên Nhi thích ăn. Nhờ thính lực tốt, anh nghe thấy tiếng trò chuyện của toàn bộ khách ở nhà hàng. Nhân lúc rỗi rãi, anh bèn dùng năng lực này để dò la thông tin, tìm hiểu tình hình Đế Đô.
Lúc này, có vài tu sĩ ở phòng khác đang bàn luận về chuyện đấu giá đan dược ở hội Đan Đạo.
“Anh Lam, nghe nói đại hội đấu giá lần này sẽ bán đấu giá một số đan dược kỷ nguyên?”
“Ừ. Có điều đan dược kỷ nguyên do những thầy luyện đan của kỷ nguyên trước luyện chế ra, phẩm chất cao thì cao đấy, nhưng chưa chắc thích hợp với chúng ta. Vậy nên mua loại đan dược này cũng cần vận may”.
“Nghe nói đan dược kỷ nguyên lần này đến tức một kỷ nguyên có trình độ luyện đan cực kỳ cao, tên là kỷ nguyên Dược. Đan dược của kỷ nguyên Dược dĩ nhiên không hề tầm thường”.
“Thì cũng có ích gì đâu? Loại đan dược này mà được tặng miễn phí thì anh dám uống không?”
Người kia đáp: “Tuy tôi không dám uống nhưng có thể mang đi nghiên cứu mà”.
“Thôi. Nguyên lý luyện đan của các kỷ nguyên khác nhau đều có sự khác biệt, hơn nữa anh cũng chẳng phải thầy luyện đan, nghiên cứu ra được gì cơ chứ?”
Nghe được mấy câu này, Ngô Bình liền hứng thú hẳn, không ngờ lại có đan dược của kỷ nguyên trước!
Anh nghe thêm một lúc nữa rồi quyết định tối nay sẽ đến đó xem thử.
Vui chơi cả ngày, ăn cũng no nê, Tiên Nhi mới ngoan ngoãn về nhà ngủ. Ngô Bình bảo Đào Như Tuyết trông con, sau đó cùng Liễu Chí Mưu đến hội Đan Đạo.
Vé vào hội Đan Đạo khá đắt, Liễu Chí Mưu tốn một khoản lớn, còn phải nhờ một người quen ở Đế Đô mới lấy được vé.
Sau khi cầm vé vào trong, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều phòng triển làm đan dược, mỗi thế lực đan đạo nhận khoán một phòng triển lãm, và trưng bày một số đan dược của mình ở đó.
Phòng triển lãm đầu tiên có diện tích lớn, trong đó có mấy trăm loại đan dược. Nhưng Ngô Bình nhìn sơ qua lại chẳng thấy có gì đặc biệt, phẩm chất cũng bình thường. Viên đan dược tốt nhất trong số đó cũng chỉ miễn cưỡng đạt vương phẩm. Đan dược cùng loại mà được anh luyện chế thì rất dễ đạt đến cấp truyền kỳ.
Liễu Chí Mưu cũng khẽ lắc đầu: “Thưa cậu, đan dược của nhà này quá bình thường, thiếu thầy luyện đan giỏi”.
Ngô Bình cười bảo: “Nhưng phòng triển lãm của bọn họ rất lớn”.
Liễu Chí Mưu nói: “Phòng triển lãm lớn có tác dụng gì đâu? Phòng triển lãm đặt ở cửa ra vào thế này, thường do thế lực nhỏ nhận thầu. Phòng triển lãm của những môn phái luyện đan giỏi thật sự đều nằm ở bên trong”.
Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu này, ai tổ chức hội Đan Đạo này vậy?”
Liễu Chí Mưu đáp: “Một nhóm môn phái luyện đan hợp sức với các thế lực cùng tổ chức, mục đích là kiểm soát thị trường đan dược và độc quyền kinh doanh”.
Ngô Bình hỏi: “Ngày xưa, khi là thầy luyện đan năm sao, ông cũng hợp tác với họ à?”
Liễu Chí Mưu gật đầu: “Là thầy luyện đan, rất khó lòng không qua lại với họ. Ngày xưa, đan dược do tôi luyện chế hầu hết đều bán qua tay họ, tự tôi bán thì không nhiều. Sau này chắc chắn họ cũng sẽ tìm cậu”.
Ngô Bình nói: “Bọn họ đã hình thành nhóm lợi ích, nếu không hợp tác với họ, e là khó sống”.
Liễu Chí Mưu bảo: “Năm xưa quả thật tôi không thể đối chọi với họ. Nhưng cậu thì khác. Cậu có năng lực mạnh, lại là Đan Vương nhất phẩm, hoàn toàn có thể trấn áp nhóm người này. Khoan nói những cái khác, chỉ cần danh hiệu Đan Vương lộ ra, tất cả thế lực siêu cấp đều sẽ muốn lôi kéo cậu”.
Ngô Bình bày tỏ: “Nếu có thể hợp tác vui vẻ thì không thành vấn đề. Nhưng nếu dám ức hiếp chúng ta thì không cần khách sáo với bọn họ làm gì”.
Đang nói chuyện, trước mặt anh xuất hiện một quầy hàng có diện tích nhỏ. Chủ quầy bày ra một lượng lớn đan dược đã quá hạn, có một số kết cấu lỏng lẻo, một số viên thì có mùi lạ, một số viên đổi màu. Số đan dược quá hạn này đều được đặt trong lọ thuỷ tinh riêng.
Kẻ đến người đi, song rất ít người nán lại xem. Đan dược quá hạn chẳng có giá trị gì đối với họ.
Thế mà Ngô Bình lại đứng lại. Tuy số đan dược này đã quá hạn, nhưng vẫn còn lại một phần dược tính có ích. Có thể dùng những dược tính có ích này để luyện chế đan dược mới.
Anh hỏi: “Ông chủ, số đan dược quá hạn này bán thế nào?”
Chủ quầy là một tu sĩ trung niên. Ông ấy cười nói: “Anh cứ xem đi”.
Ngô Bình xem qua, có hơn một nghìn viên đan dược quá hạn, chúng đến từ những thời kỳ khác nhau, có đan dược bình thường, cũng có đan dược cực kỳ quý giá.
Anh nói: “Một triệu tiền Đạo một cân”.
Bán theo cân ư? Ông chủ do dự: “Cộng tất cả số đan dược này lại, cũng không quá ba mươi cân”.
Liễu Chí Mưu nói: “Ông chủ, cậu nhà tôi mua về làm phân bón, giá đề xuất này không hề thấp. Nếu ông chủ không đồng ý thì thôi vậy”.
Chủ quầy biết rõ đan dược quá hạn này rất khó bán, bèn nghiến răng bảo: “Một triệu một cân, bán hết cho anh!”
Cuối cùng, sau khi cân, tất cả đan dược cộng lại cũng chỉ hơn hai mươi tám cân. Ngô Bình trả hai mươi tám phẩy năm triệu tiền Đạo.
Sau khi mua đan dược quá hạn, Liễu Chí Mưu tò mò hỏi: “Cậu à, số đan dược này vẫn còn giá trị chứ?”
Liễu Chí Mưu cảm thấy đan dược quá hạn cùng lắm chỉ có một chút giá trị nghiên cứu, nhưng cũng không quá cần thiết.
Ngô Bình đáp: “Ừ. Tôi có thể chiết xuất một số dược tính trong số đan dược này, chẳng qua làm vậy hơi phiền phức”.
Liễu Chí Mưu nói: “Chiết xuất dược dính trực tiếp đúng là rất khó. Những dược tính này đều đã có chút thay đổi, còn dung hợp với dược tính khác, rất khó tách”.
Ngô Bình bảo: “Thật sự rất khó, nhưng nếu có cách làm đúng thì vẫn có thể trích xuất rất nhiều dược tính. Ví dụ như viên này”.
Anh lấy ra một viên đan dược đã vỡ vụn. Đan vỡ giống như miếng ngọc vậy, phát sáng lấp lánh.
“Trong đan dược này có một loại dược tính rất hiếm có. Tôi tìm kiếm loại dược tính này đã lâu. Nay đã có được, tôi có thể trích xuất nó ra rồi dùng để luyện chế đan dược phi phàm”.
Liễu Chí Mưu cười nói: “Thưa cậu, xem ra trong hơn một nghìn viên đan dược quá hạn này, chỉ có một số ít có giá trị”.
Ngô Bình gật đầu: “Không quá mười viên. Những viên khác mua về chỉ có thể vứt thôi”.
Sau khi mua xong đan dược quá hạn, phía trước họ đột nhiên có một đám người vây thành vòng tròn, hình như đang hóng chuyện gì đó. Liễu Chí Mưu cũng tiến đến nhìn vài cái rồi quay về báo cáo: “Thưa cậu, có một thầy luyện đan phát tác đan độc”.
Mỗi một thầy luyện đan, ít nhiều gì cũng sẽ nhiễm một số đan độc trong suốt cuộc đời. Sau khi luyện chế đan dược, thường thì thầy luyện đan nào cũng sẽ đích thân uống và trải nghiệm dược lực. Về lâu dài, khi đã uống đan dược quá nhiều, trong cơ thể sẽ tích tụ độc tố. Khi lượng độc tố đạt ngưỡng nhất định thì sẽ phát tác.
Chẳng hạn như thầy luyện đan trước mặt mọi người đang phát tác đan độc. Bình thường, thầy luyện đan phát tác đan độc đều là thầy luyện đan nổi tiếng, trình độ luyện đan khá cao, đan dược đã luyện ra cũng nhiều.
Bây giờ, xung quanh cơ thể thầy luyện đan đang bốc lên khói bảy màu, khói chui ra từ mỗi lỗ chân lông, khiến người này rất đau đớn, gào thét thảm thương.
Những người xung quanh chỉ có thể đứng nhìn, vì không ai có thể giúp người đó giảm đau.
Ngô Bình bỗng nhiên tiến lại gần, đưa tay vỗ lên vai thầy luyện đan kia, cơn đau của đối phương lập tức dịu đi hẳn.
Chương 1822: Người thử trà
Sau khi thầy luyện đan nằm dưới đất tỉnh táo lại, bèn đứng bật dậy, ôm quyền nói với Ngô Bình: “Cảm ơn đạo hữu đã ra tay cứu giúp. Đan độc của tôi rất kinh khủng, lần này lại phát tác quá đột ngột, tôi không kịp chuẩn bị gì”.
Ngô Bình nhìn đối phương, nhẹ nhàng đáp: “Đan dược do ông luyện chế quá nhiều, gần đây lại có thêm nhiều đan dược quý, dẫn đến việc độc tố trở nên vô cùng khủng khiếp”.
Đôi mắt sáng rực lên, đối phương cảm thấy Ngô Bình nói quá đúng, vội vàng tiếp lời: “Lời đạo hữu nói hoàn toàn chính xác. Tôi trở thành thầy luyện đan bốn sao trong gần ba mươi năm qua, nên chủng loại đan dược luyện chế ra càng ngày càng nhiều, độ khó cũng ngày một cao hơn. Trong số đó, thử đan dược là điều không thể tránh khỏi. Lâu dần, một lượng lớn độc tố tích tụ trong cơ thể”.
Ngô Bình bảo: “Điều này chứng minh đan dược do ông luyện chế không tinh khiết, độc tố quá nhiều. Với tình trạng như ông, tốt nhất sau này không nên luyện đan nữa, bằng không sẽ rất nguy hiểm.
Vừa nghe nói người này là thầy luyện đan bốn sao, mọi người lập tức có thái độ kính trọng. Dù sao thì thầy luyện đan bốn sao rất hiếm thấy.
Lúc này, sau khi nghe Ngô Bình nói đan dược không tinh khiết, có kẻ liền lên tiếng châm chọc: “Đan dược ai luyện mà chẳng có độc tố? Có thầy luyện đan nào không thử đan dược do mình luyện chế chứ? Anh nói rất đơn giản, nhưng thật ra chẳng có giá trị gì!”
Ngô Bình nhìn sang, người lên tiếng là một cô gái, đứng phía sau là bốn nam tu sĩ. Cô gái đó rất xinh đẹp, đôi mắt như làn nước thu, dung mạo tuyệt trần, mặc váy màu vàng nhạt, yêu kiều lộng lẫy.
Cô ta vừa cất lời, bốn người đàn ông phía sau thi nhau hùa theo. Một người bảo: “Sư muội nói chí phải. Hạng người này không biết luyện đan, đứng đây ăn nói bừa bãi, quả là nực cười”.
Một người khác tiếp lời: “Đan dược không có tạp chất, chẳng phải là đan dược truyền kỳ hoặc đế phẩm sao? Thầy luyện đan có thể luyện ra đan dược phẩm chất này, trên thiên hạ có mấy ai cơ chứ? Đừng nghĩ mình cứu người ta thì có thể xem thường nghề luyện đan!”
Thầy luyện đan được cứu vội xua tay: “ n nhân nói không sai, sau này tôi không thể luyện đan nữa. Hầy, cũng do trình độ luyện đan ngày xưa của tôi có hạn, tích tụ độc tố quá nhiều rồi”.
Ngô Bình không quen mấy người này, cũng không có hứng tranh luận với họ, khẽ lắc đầu rồi dợm bước đi tiếp.
Nào ngờ cô gái kia lại ngăn Ngô Bình lại để hỏi: “Anh đã giảm bớt đan độc bằng cách nào?”
Ngô Bình thoáng cau mày, cảm thấy cô gái này thật vô lễ. Cả hai chẳng quen biết gì nhau, cô ta ngăn anh làm gì? Anh lập tức lãnh đạm nói: “Tôi làm bằng cách nào, không liên quan đến cô. Vui lòng tránh ra”.
Bốn nam tu sĩ đứng sau cô ta lập tức tìm cơ hội thể hiện. Người đàn ông mặc áo xanh lam tiến đến, lạnh lùng nói: “Cô Minh hỏi anh thì anh nên ngoan ngoãn trả lời, hiểu chưa?”
Liễu Chí Mưu trầm giọng: “Láo xược! Cô Minh gì chứ, dám đắc tội cậu nhà tôi, các người phải gánh chịu hậu quả đấy!”
Nam tu sĩ nọ quan sát Liễu Chí Mưu, đoạn cười khẩy: “Gánh chịu hậu quả? Thế thì tôi cũng muốn xem thử anh ta là ai!”
Liễu Chí Mưu không nhiều lời, giơ huy hiệu của mình ra.
“Thầy luyện đan năm sao!”, có người kinh ngạc hô lên.
Nên biết rằng số lượng thầy luyện kim năm sao trên thế giới cực kỳ ít, tổng cộng cũng chẳng bao nhiêu. Có thể trở thành thầy luyện đan năm sao, thường chỉ những thế lực lớn mới mời được.
Tu sĩ nào trên thiên hạ cũng muốn kết bạn với thầy luyện đan cả, huống chi đối phương còn là thầy luyện đan năm sao!
Cô gái nọ cũng kinh ngạc hỏi: “Nên xưng hô với ông như thế nào?”
Liễu Chí Mưu đáp: “Tôi không có thời gian nói chuyện với các người. Tránh ra đi, đừng chắn đường cậu nhà tôi”.
Cô ta hơi cau mày, cảm thấy Liễu Chí Mưu rất thô lỗ. Có điều người được thầy luyện đan năm sao này tôn trọng như vậy, e rằng càng không đơn giản. Vậy nên cô ta vẫn tránh sang một bên.
Ngô Bình cất bước rời đi, cô gái phía sau lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh ta là ai?”
Một nam tu sĩ cười khẩy: “Chắc là con cháu của thế lực nào đó, không biết trời cao đất dày mà thôi. Nếu anh ta biết ông nội của cô Minh là Đan Vương tứ phẩm, chắc sẽ sợ đến nỗi quỳ sụp xuống ngay!”
“Ha ha! Chắc chắn rồi! Đan Vương trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, không có thế lực nào không kính trọng cả”.
Cô gái kia lại bảo: “Chúng ta bám theo đi, phải xem anh ta có lai lịch thế nào”.
Ngô Bình đi thêm vài quầy nữa, mua một ít dược liệu hữu dụng. Ở bên cạnh, Liễu Chí Mưu nói: “Thưa cậu, mấy người ban nãy đang bám theo chúng ta”.
Ngô Bình đáp: “Họ nhàn rỗi thế thì cứ để họ theo đi”.
Liễu Chí Mưu nói: “Hừ, mấy người này không biết cao nhân ở ngay trước mặt. Nếu biết cậu là Đan Vương nhất phẩm, e rằng họ sẽ sợ chết khiếp”.
Ngô Bình bảo: “Những kẻ chỉ gặp một lần, nói nhiều như vậy làm gì? Ông Liễu, khi nào buổi đấu giá bắt đầu?”
Liễu Chí Mưu đáp: “E là phải chờ thêm một lúc nữa. Cậu à, hay là chúng ta sang đan lâu kia uống chén trà nhé?”
Thầy luyện đan bình thường đều biết sao trà, vậy nên đan lâu nào cũng có phòng trà để khách uống trà, thử trà. Thông qua việc nếm thử phẩm chất lá trà của một đan lâu, có thể đánh giá cơ bản trình độ thầy luyện đan của đan lâu.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Cũng được”. Mũi anh ngửi ngửi trong không khí, chẳng mấy chốc đã ngửi được mùi hương thơm dịu. Mùi thơm dịu này rất độc đáo giữa nhiều hương trà khác nhau.
Ngô Bình đi theo hương trà, đến một gian phòng. Phòng ở trong góc, chỉ có vài người khách đang ngồi uống trà.
Trong phòng trà, một cậu trai đang bận rộn. Gần đó có một cô gái độ hai mươi, dung mạo thanh nhã, mặc váy suông, đang cho lá trà vào chén.
Ngô Bình ngồi xuống, chỉ là một bộ bàn ghế bình thường, không có gì khác thường.
Anh vừa ngồi vào bàn, thầy luyện đan bốn sao trúng đan độc ban nãy vội đi đến, hành lễ rồi nói: “ n nhân, tôi mời anh uống trà”.
Trà ở đây không đắt, nhưng đó là chút tấm lòng của người này.
Ngô Bình gật đầu nói: “Đan độc nghiêm trọng như vậy mà còn chạy đến đây, chẳng lẽ ông muốn tìm thuốc giải sao?”
Bị Ngô Bình đoán trúng, người này khẽ thở dài: “Phải. Đúng như lời anh nói, sau này tôi khó lòng luyện đan nữa, vì thế tôi luôn muốn giải quyết đan độc trong người”.
Dừng lại một chút, người này hỏi: “Xin hỏi, có phải anh biết cách giải trừ đan độc không?”
Ban nãy Ngô Bình chỉ vỗ nhẹ thôi mà cơn đau của người này đã dịu hẳn, cảm giác rõ ràng rằng đan độc đã bị áp chế.
Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa nói: “Trị khỏi rồi mà sau này vẫn muốn luyện đan thì sẽ tiếp tục tích tụ đan độc”.
Người này bảo: “Trình độ luyện đan của tôi đã hơn hẳn ngày xưa rồi, tôi sẽ cẩn thận”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ngược lại đấy, sau này sẽ ngày càng nguy hiểm. Bởi vì trình độ của ông càng cao, đan dược luyện chế ra càng phức tạp, độc tố của đan dược phức tạp cũng nhiều và mạnh hơn. Ông không còn kiên trì được lâu nữa đâu. Vậy nên, đan độc này không trị cũng đành thôi”.
Lúc này, có người lên tiếng: “Không trị được thì nói không trị được. Dông dài như thế làm gì!”
Hoá ra cô Minh ban nãy cũng đến đây, một trong bốn người đàn ông đi theo vừa lên tiếng châm chọc anh.
Thấy năm người này ngồi xuống, Ngô Bình cũng mặc kệ, nói với cậu trai kia: “Hãy mang hai lạng lá trà đến đây, tôi tự pha trà”.
Cậu trai vừa bưng một chén trà cho người khác, nghe vậy bèn cười nói: “Thưa anh, trà do chị tôi pha là vô địch thiên hạ. Hơn nữa, trà do chị ấy sao, chỉ có chị ấy biết pha. Vẫn nên để chị ấy pha đi ạ”.
Ngô Bình lại lắc đầu: “Trà này khá thú vị, pha cũng khá tốt, nhưng chưa hoàn hảo”.
Nghe anh nói vậy, cô Minh bèn đáp trả: “Người pha trà là cô La Khởi Vân, cháu gái của Trà Thánh, cũng là bạn thân của tôi. Anh lại bảo cô ấy pha chưa hoàn hảo ư?”
Chương 1823: Cháu gái của Trà Thánh
Ngô Bình nói: "Ngay cả Trà Thánh cũng chưa chắc biết cách pha loại trà này. Pha trà tinh túy đến cực điểm cũng giống như thu đan trong lúc luyện đan. Nếu thu đan không được thực hiện tốt thì cho dù đan dược có tốt đến đâu cũng sẽ không phát huy hiệu quả".
Nghe vậy, Liễu Chí Mưu giật mình: "Công tử, như vậy pha trà cũng cần có bí kíp như đan quyết sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Phương pháp pha trà tên là Lục Tự Quyết".
Cô gái pha trà bưng khay trà và bình trà đi tới, cười nói: "Công tử còn biết cả Lục Tự Quyết, tôi thật khâm phục công tử. Ông nội tôi nói tôi pha trà không được hoàn hảo, mong anh cho tôi lời khuyên".
Nói xong cô ấy khẽ gật đầu, nhìn về phía cô Minh.
Cô Minh cười và nói: "Khởi Vân, tại sao hôm nay cô lại sắp xếp một quầy hàng ở đây?"
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Ông nội tôi nói rằng những người đến tham gia hội Đan Đạo đều là những bậc thầy về thưởng trà, vì vậy ông đã bảo tôi mang một số loại trà để hỏi tất cả những người yêu trà, hy vọng rằng họ có thể cho ý kiến có giá trị".
Cô Minh: "Hóa ra là thế".
Ngô Bình cười nói: “Trà nhà cô uống rất ngon, quả không hổ danh Thánh Trà".
La Khởi Vân nói: "Cảm ơn lời khen ngợi của anh, chính tôi đã sao những lá trà này đấy".
Ngô Bình: "Vậy thì còn tuyệt vời hơn, đặc biệt là loại trà này, hương thơm của trà ở hai giai đoạn cuối có thể được coi là thượng phẩm".
La Khởi Vân sửng sốt, không có nhiều người yêu trà có thể chia mùi thơm của trà thành các giai đoạn khác nhau, hơn nữa Ngô Bình còn chưa uống đã biết rằng mùi hương của hai giai đoạn cuối là tuyệt diệu nhất!
Cô ấy khẽ thở dài, nói: "Lúc sao trà, bởi vì không thể khống chế tốt, tôi đã nhờ ông nội giúp sao trà lần cuối, cho nên ba giai đoạn cuối cùng của trà mới càng thêm hoàn hảo. Công tử, anh thật sự là một chuyên gia thưởng trà!"
Vừa nói, cô ấy vừa lấy trà ra, pha một tách trà thơm ngát đưa cho Ngô Bình. Khi pha trà, cô ấy sử dụng hai bí kíp trong Lục Tự Quyết, thủ pháp rất điêu luyện.
Ngô Bình cảm ơn, anh cầm chén trà lên ngửi, cười nói: "Trà ngon!"
Lý do tại sao anh quan tâm đến trà là vì với tư cách là một đại sư luyện đan, anh rất giỏi trong việc sao trà. Một nguyên nhân khác là đế quốc Thiên Võ có rất nhiều vườn trà, anh rất muốn nghiên cứu ra nhiều giống trà hơn để thu nhập của nông dân trồng trà có thể cao hơn.
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Cảm ơn công tử đã khen ngợi. Mong công tử hãy chỉ dạy".
Ngô Bội: "Chỉ dạy thì không dám, tôi đây xin chia sẻ một chút kinh nghiệm".
Vừa nói anh vừa bưng tách trà lên, tay phải vung lên, hai mươi bảy lá trà bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trong tách. Trước khi lá trà rơi xuống, anh liền vẫy tay, hơi ẩm trong không khí ngưng tụ thành dòng nước rơi vào trong trà. Nhiệt độ của dòng nước này được kiểm soát tinh tế và có nhiệt độ vừa phải.
Sợi trà rơi xuống, hương trà nồng đậm bốc lên, ngưng tụ thành nụ hoa sen trên mặt chén trà. Theo thời gian, bông sen từ từ nở rộ, tỏa ra hương trà càng tinh tế hơn.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của La Khởi Vân trở nên nghiêm túc, cô ấy giơ hai tay lên bưng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm khi hoa sen đã được tổng hợp đầy đủ. Giữa môi và răng liền xuất hiện một hương thơm trà vô cùng tuyệt vời, dư vị dài lâu.
Cô ấy tán thưởng: "Thủ pháp của công tử đã khiến chất lượng của trà được nâng lên một tầm cao mới, tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ!"
Ngô Bình cười nói: "Trà này rất ngon, nhưng công đoạn sao trà vẫn thiếu chút gì đó, tôi dùng phương pháp đứng pha để bù đắp chút khuyết thiếu này".
Cô Minh rất ngạc nhiên, cô ta hỏi La Khởi Vân: "Những gì anh ta nói có đúng không?"
La Khởi Vân gật đầu: "Những gì công tử nói là sự thật. Công tử, tôi vẫn chưa biết tên của anh?"
Ngô Bình nói: "Lý Đức Tài".
La Khởi Vân nói: "Anh Lý, anh có thể nói chỉ cho tôi biết khuyết điểm trong quá trình sao trà không?"
Ngô Bình liền nói ra suy đoán của mình: "Khi cô sao loại trà này, chắc hẳn trong lòng có chút oán hờn, sự oán hờn này đã thấm vào lá trà, khiến nó không còn tinh khiết nữa".
La Khởi Vân nghe thấy điều này thì đột nhiên hiểu ra: "Đúng vậy! Sau khi nghe công tử nói, tôi mới chợt hiểu ra! Khi đó, tôi thực sự đang oán trách về cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt!"
Cô Minh giật mình và nói: "Khởi Vân, cô không muốn lấy anh trai tôi sao?"
La Khởi Vân nhẹ nhàng nói: "Anh cô và tôi không thích hợp".
Cô Minh khẽ thở dài nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ thích anh ấy, nhưng bố tôi đã dẫn người tới cầu hôn, chuyện này..."
La Khởi Vân: "Minh Lam, hôm nay đừng đề cập đến chuyện này".
Tu sĩ bị trúng độc kia cũng nhấp một ngụm trà, nhưng vừa nhấp một ngụm liền cảm thấy mùi khó ngửi, tu sĩ liền nhổ nước trà ra, tức giận nói: "Đây là trà gì vậy?"
Ngô Bình liếc hắn: "Đan độc khiến vị giác của anh khác với người bình thường, bây giờ anh uống gì cũng có mùi hôi, không tin thì cứ uống thử nước lọc".
Người đàn ông uống một hớp nước mát, quả nhiên có mùi hôi thối nhàn nhạt, hắn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, nói: "Xem ra tình hình của tôi sau này sẽ càng ngày càng tệ!"
Liễu Chí Mưu hỏi: "Công tử, có cách nào để giúp hắn không?"
Cùng là một thầy luyện đan, Liễu Chí Mưu cảm thấy đồng cảm với tu sĩ, bởi vì hắn rất có thể sẽ bị đan độc quấy nhiễu trong tương lai.
Ngô Bình: "Tôi có thể loại bỏ đan độc của hắn, nhưng nếu muốn chữa khỏi và không bao giờ tái phát thì phải luyện đan theo yêu cầu của tôi mỗi ngày".
Thầy luyện đan đó hai mắt sáng lên: "Công tử bằng lòng giúp tôi sao?"
Liễu Chí Mưu: "Không nghe công tử nói sao? Về sau nhất định phải luyện chế đan dược theo yêu cầu, có thể làm được không?"
Cô Minh nhíu mày: "Các người đúng là ngang ngược, để một đại sư luyện đan bốn sao luyện đan cho các người, thế mà cũng nghĩ ra được!"
Nghe được lời này, thầy luyện đan không khỏi nhíu mày, nói: "Cô Minh, đây là chuyện của tôi, xin đừng nhiều lời".
Cô Minh vô cùng tức giận, nói: "Tôi chỉ đang nghĩ cho anh thôi".
Thầy luyện đan đó lạnh nhạt nói: "Tôi biết tôi cần thứ gì, hơn nữa có thể đi theo một bậc thầy luyện đan như công tử là vinh hạnh của tôi".
Cô Minh sững sờ: "Anh nói anh ta là một bậc thầy luyện đan sao?"
Thầy luyện đan lạnh nhạt nói: "Tôi là đại sư luyện đan bốn sao, có thể ngửi thấy rất nhiều thứ mùi đan dược kỳ diệu trên người công tử đây, mỗi một loại đều khiến tôi như si như say. Vì thế tôi có thể đoán được, công tử nhất định đã từng luyện nhiều loại đan dược tuyệt diệu. Nếu không phải bậc thầy luyện đan thì sao có thể làm được điều này?"
Bốn người phía sau cô Minh hoàn toàn không tin, họ đều cười lạnh: "Có lẽ cậu ta chỉ là một tên tiểu nhị bán đan dược ở quầy đan dược, trên người dính một chút mùi đan dược mà thôi".
Thầy luyện đan kia tỏ vẻ khinh miệt, nói: "Nếu không hiểu thì đừng nói lung tung. Mùi thế này phải xuất hiện khi vừa mới bắt đầu luyện đan. Đan dược mới luyện ra sẽ không có mùi thế này".
Nói rồi hắn cúi người thật sâu trước Ngô Bình: "Xin công tử hãy cứu tôi".
Ngô Bình hỏi: "Anh tên là gì?"
Thầy luyện đan: "Tại hạ tên Phong Cốc Gian".
Ngô Bình: "Phong Cốc Gian? Phong Cốc hình như là họ của người Đông Doanh đúng không?"
Phong Cốc Gian vội nói: "Đúng vậy. Công tử từng đến Đông Doanh sao?"
Ngô Bình: "Trước kia từng đến. Phong Cốc Gian này, đúng là tôi có thể giúp anh, nhưng sau này anh phải đi theo tôi làm một thầy luyện đan. Tôi sẽ cho anh đan dược đặc chế, như thế thì khoảng mười năm đan độc của anh sẽ hết hoàn toàn".
Phong Cốc Gian mừng rỡ: "Cảm ơn công tử! Sau này tôi sẽ là tùy tùng của công tử!"
Cô Minh thì lại cho rằng Ngô Bình đang lừa Phong Cốc Gian, cô ta tức giận nói: "Sao anh có thể lừa gạt một đại sư luyện đan bốn sao như thế!"
Ai ngờ La Khởi Vân nói: "Minh Lam, Lý công tử đang giúp hắn đấy".
Liễu Chí Mưu: "Có tôi ở bên cạnh công tử rồi mà, còn cần một thầy luyện đan bốn sao nữa ư?"
Phong Cốc Gian nói: "Phải, công tử đúng là có thể giúp tôi. Cô Minh, cô đừng vô lễ với công tử".
La Khởi Vân lắc đầu, nói: "Phong Cốc Gian, nếu anh cần sự giúp đỡ thì tôi có thể đi xin ông nội".
Ông nội của La Khởi Vân là một Đan Vương tứ phẩm, có địa vị cực cao ở giới luyện đan.
Phong Cốc Gian không hề lung lay: "Tôi hiểu rõ tình hình của mình, không phải cứ là Đan Vương thì giải quyết được".
Lúc này Ngô Bình đột nhiên giơ tay tóm lên đầu Phong Cốc Gian, một luồng sáng ngũ sắc bị anh tóm ra, phất một cái liền tiêu tan, biến mất tăm.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ, như thế là giải quyết đan độc rồi sao?
Chương 1824: Trên giai đoạn thứ mười
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Tôi không ngờ rằng Lý công tử không chỉ giỏi về trà đạo mà còn rất tinh thông về y học, thật đáng khâm phục!"
Minh Lam hừ lạnh: "Có lẽ anh ta chỉ tạm thời khiến hắn ngừng đau khổ, giống như vừa nãy anh ta làm vậy".
Phong Cốc Gian nghiêm mặt nói: "Cô Minh, cô đừng nói vậy. Y thuật của Lý công tử rất phi thường, anh ấy đã loại bỏ tất cả đan độc tích tụ trong cơ thể tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó!"
Minh Lam hơi giật mình: "Loại bỏ hết? Vậy vì sao anh ta còn nói muốn anh hồi phục thông qua việc luyện đan? Như thế không phải rõ ràng là muốn anh luyện đan không công cho anh ta sao?"
Phong Cốc Gian lắc đầu liên tục: "Không phải vậy. Mặc dù Lý công tử đã giúp tôi loại bỏ đan độc, nhưng những năm qua đan độc đã gây ra tổn thương lớn cho cơ thể và thần hồn của tôi. Nếu tôi không điều trị nó kịp thời, e rằng sống không được bao lâu, Lý công tử bảo tôi luyện chế đan dược, thực ra đó chính là quá trình để chữa trị cho tôi".
Sau lưng Minh Lam, một người đàn ông nói: "Nếu anh ta lợi hại như vậy, vì sao không chữa khỏi cho anh?"
Liễu Chí Mưu cười lạnh: "Thật ngu xuẩn! Thầy luyện đan Phong Cốc là một đại sư luyện đan bốn sao. Y tiên kiểu gì mà hắn chưa từng gặp, nhưng có y tiên nào có thể loại bỏ đan độc của hắn không? Có ai dám nói rằng có thể giúp hắn chữa lành vết thương do đan độc gây ra không?"
Phong Cốc Gian khẽ thở dài: "Đúng là như thế. Tôi đã tìm vô số thầy thuốc, đã gặp vô số y tiên, nhưng không ai trong số họ có thể loại bỏ đan độc chứ đừng nói đến việc giúp tôi chữa lành vết thương do đan độc gây ra. Lý công tử có thể giúp tôi điều trị bằng việc luyện đan, tôi đã rất mừng rồi! Không thể lòng tham không đáy được!"
Người vừa nói chuyện đỏ bừng mặt, nói: "Anh ta nói có thể chữa khỏi, ai biết được anh ta có cố ý lừa anh không!"
Ngô Bình vốn không muốn nói chuyện với đám người này, nhưng thấy kẻ này nói không ngừng, anh lập tức cười lạnh một tiếng: "Anh không phát hiện khắp người mình có đan độc sao?"
Thì ra người vừa nói là một thầy luyện đan, nhưng trình độ có hạn, còn chưa đạt tới cấp sao. Sở dĩ anh ta đi theo Minh Lam khắp nơi lấy lòng chính là vì muốn được nhà họ Minh chỉ dạy.
"Anh...nói nhảm!”", anh ta giật mình, lắp bắp nói.
Ngô Bình cười lạnh: "Tôi nói nhảm hay không anh biết rõ mà. Ba năm qua có phải anh đều rơi vào trong giấc mộng không thể tự mình giải thoát? Có phải mỗi đêm trăng tròn đều sẽ điên cuồng, trong lòng muốn giết người, thậm chí là muốn tự sát? Hơn nữa, khi ấn vào ngực và sau đầu có phải là cực kỳ đau không?"
Sắc mặt người đàn ông càng thêm khó coi, anh ta ấn ngực, đột nhiên hét lớn một tiếng. Sau vài giây, anh ta lại ấn vào sau đầu và phát ra một tiếng hét khác.
Trán anh ta toát ra mồ hôi lạnh, anh ta lẩm bẩm nói: "Tôi thật sự trúng đan độc sao?"
Ngô Bình: "Đan độc của anh còn nặng hơn cả Phong Cốc Gian. Tuy hắn đau đớn nhưng vẫn còn đường sống. Nhưng anh thì đan độc đã ăn sâu vào xương và vô phương cứu chữa rồi. Anh nên quay về lo hậu sự đi!"
Người đàn ông toàn thân run rẩy, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, cầu xin: "Lý công tử, xin cứu mạng, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp!"
Ngô Bình khẽ thở dài và nói: "Tôi cũng bó tay với bệnh của anh. Sở dĩ anh nhằm vào tôi vừa rồi là vì tinh thần của anh đã bị ảnh hưởng bởi đan độc, đã rơi vào trạng thái điên loạn".
Người đàn ông sững ở đó một lúc rồi đột nhiên bật khóc, anh ta không nói gì nữa mà vội vã về nhà, thời gian của anh ta không còn nhiều, anh ta phải về dặn dò với gia đình.
Người bên cạnh đột nhiên rời đi, Minh Lam sửng sốt, y thuật của anh ta mạnh như vậy sao?
Liễu Chí Mưu cười lạnh: "Người đáng thương thì cũng sẽ có cái gì đó đáng ghét!"
Minh Lam hừ một tiếng: "Y thuật tốt không nhất định có trình độ luyện đan cao, có gì giỏi đâu cơ chứ!"
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Minh Lam, những gì cô nói là sai. Luyện đan và y thuật không phân chia rạch ròi, Lý công tử có y thuật tốt, thuật luyện đan chắc chắn cũng không kém. Hơn nữa, từ sự hiểu biết của anh ấy về trà đạo, tôi cũng có thể cảm giác được sự hiểu biết của anh ấy đối với đan dược vượt xa thầy luyện đan thông thường".
Ngô Bình khẽ mỉm cười: "Xem ra cô La cũng rất hiểu biết về luyện đan".
La Khởi Vân nói: "Đó là tất cả những gì tôi biết. Lý công tử, không biết anh là đại sư luyện đan mấy sao?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi không có sao". Anh thật sự không có sao, bởi vì anh là Đan Vương nhất phẩm.
Nghe vậy Minh Lan lập tức vô cùng đắc ý, giễu cợt nói: "Anh thậm chí còn không phải luyện đan sư cấp sao, thế mà lúc trước lại nói những lời như thế, thật là nực cười!"
Liễu Chí Mưu muốn nói điều gì đó nhưng Ngô Bình đã ngăn lại, anh quay sang nói chuyện với La Khởi Vân về trà đạo.
Sau khi uống hai tách trà, anh và La Khởi Vân trò chuyện vui vẻ, đến lúc pha trà, anh lấy ra một ít lá trà đã sao trước đó, đích thân pha một tách cho mấy người nếm thử.
Khi hương trà bay ra, hai mắt Minh Lam sáng lên, cô ta mặt dày ngồi xuống, nói: "Lý công tử, tôi có thể nếm thử một chút không?"
Ngô Bình cũng không thèm so đo với cô ta, cũng rót cho cô ta một cốc.
La Khởi Vân nhấp một ngụm, đôi mắt đẹp lấp lánh, cô ấy thốt lên: "Trà ngon! Mặc dù chỉ có một chút thay đổi về hương vị, nhưng mỗi mùi hương đều vô cùng tinh khiết, thật sự rất tuyệt vời!"
Ngô Bình cười và nói: "Tôi kiếm tiền bằng cách sao loại trà này, vì vậy tôi chỉ làm bảy giai đoạn mùi hương".
La Khởi Vân vội hỏi: "Lý công tử, anh có thể tạo nhiều nhất bao nhiêu giai đoạn mùi hương?"
Ngô Bình: "Chín giai đoạn đầu tiên rất dễ dàng, nhưng nếu muốn đạt được một sự thay đổi về chất ở giai đoạn thứ mười thì cần một số kỹ năng".
La Khởi Vân khẽ run lên: "Anh có thể khiến mùi hương đạt đến tầng thứ mười sao?"
Cô ấy không thể không kinh ngạc, vì trà ở giai đoạn thứ mười, mùi hương sẽ tự thăng hoa, đạt đến một cảnh giới mới trong truyền thuyết, vô cùng tuyệt vời! Hơn nữa theo như cô ấy biết, chỉ có ông nội cô ấy mới có thể khiến trà đạt đến trên giai đoạn thứ mười, và cũng chính là Trà Thánh đương thời!
Tuy rất kinh ngạc nhưng La Khởi Vân không hề hoài nghi lời Ngô Bình, cô ấy nói: "Lý công tử, có thể cho tôi nếm thử loại trà trên giai đoạn thứ mười không?"
Ngô Bình cười nói: "Đương nhiên là được. Chỗ cô La có lá trà tươi ngon không?"
La Khởi Vân vội nói: "Có. Mấy ngày trước ông nội cho tôi hơn bảy cân 'Thiên Vận'. Thiên Vận mọc ở một nơi trong khu vực Thiên Ngoại Thiên, số lượng rất ít, mỗi năm chỉ có thể sản xuất 30 đến 50 cân. Ông nội có thể lấy được hơn bảy cân là vì ông ấy là bạn lâu năm với chủ vườn trà".
Ngô Bình nhìn những lá trà này thì hai mắt phát sáng, cười nói: "Quả nhiên là lá trà tốt, mỗi một phiến lá đều có ẩn chứa quy tắc của trời đất, thật hiếm có!"
Nói xong anh lấy ra một phiến lá để thử, cảm nhận dược lực của nó. Mấy phút sau, anh lấy ra lò Bát Quái bắt đầu sao trà.
Sao trà dễ hơn luyện đan nhiều. Nhưng lần này anh lại cho thêm một vài vị thuốc.
Nhìn quá trình anh sao trà, La Khởi Vân trợn tròn mắt: "Lý công tử, anh đâu phải là sao trà nữa, đây chính là luyện thuốc mà!"
Ngô Bình cười nói: "Đúng vậy. Trà cũng là thuốc. Ví dụ như loại trà Thiên Vận này chính là một loại thuốc cực tốt. Muốn phát huy hiệu quả của nó thì phải luyện chế tỷ mỉ".
Trong lúc nói thì trà đã sao xong, anh vỗ lò Bát Quái, khoảng nửa cân lá trà ập ra, mỗi một phiến lá đều trông như chứa bùa chú, chúng lơ lửng trên không trung phát ra ánh tiên rực rỡ.
Thấy lá trà như vậy, La Khởi Vân kích động tới nỗi toàn thân run rẩy, nói: "Ba năm trước ông nội tôi cũng từng sao một lô trà như thế này. Nhưng trà ông sao chỉ có một phần trăm là đạt đến trình độ như thế này!"
Chương 1825: Đan dược kỷ nguyên
Ngô Bình cười nói: "Tôi sẽ pha một tách cho cô La".
Vừa nói tay phải anh vừa nắm lại, năm luồng nước từ trong không trung hiện ra được rót vào trong chén trà. Sau khi rót được một phần ba lượng nước, anh ném lá trà vào và tiếp tục rót nước.
Thoáng cái, một làn hương thơm thoang thoảng tỏa ra.
La Khởi Vân cầm tách trà bằng cả hai tay và nhấp một ngụm nhẹ. Sau đó, cô ấy cảm thấy rằng giữa môi và răng xuất hiện một sự thay đổi kỳ diệu về mùi hương, nhanh chóng đạt đến giai đoạn thứ mười của mùi hương.
Sau đó hương thơm được ủ và thăng hoa, bước sang một cảnh giới mới, rồi sinh ra mùi hương giai đoạn mười một. Mùi thơm này cộng hưởng với đại đạo của trời đất, khiến toàn thân cô ấy bừng sáng, lộ ra vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Điều này còn chưa kết thúc, mùi hương tiếp tục thay đổi, tạo ra thay đổi giai đoạn thứ mười hai. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác, nó khiến cho mỗi lỗ chân lông của cô ấy đều tỏa ra hương thơm, từ đó kết nối với trời đất.
Mùi hương không ngừng phát triển, giai đoạn mười ba, giai đoạn mười bốn, mãi đến giai đoạn mười lăm mới dừng lại, chỉ thiếu một chút nữa là có thể biến thành mùi hương giai đoạn mười sáu.
Ngô Bình nhìn biểu cảm của La Khởi Vân và mỉm cười hỏi: "Cô La, trà này thế nào?"
“Mười lăm giai đoạn!”, cô ấy mở to đôi mắt đẹp, kêu lên.
Minh Lam sửng sốt, cô ta có quan hệ tốt với La Khởi Vân, vì vậy cô ta hiểu mười lăm giai đoạn mùi hương có ý nghĩa gì. Ngay cả Trà Thánh cũng chỉ có thể đạt tới giai đoạn thứ mười, làm sao tên này có thể đạt tới giai đoạn mười lăm được?
Ngô Bình nói: "Tôi thiếu một ít thảo dược, nếu không hẳn là có thể đạt tới giai đoạn mười bảy, thậm chí giai đoạn mười tám. Như vậy, trà Thiên Vận mới coi như hoàn hảo".
La Khởi Vân vô cùng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh, cô ấy cười nói: "Lý công tử thật sự là một thiên tài, tôi rất ngưỡng mộ!"
Cô ấy nói với chàng trai trẻ: "A Thủy, dọn quầy đi".
Chàng trai tên A Thủy lấy làm lạ, hỏi: “Thưa cô, cô mới vừa dựng quầy hàng, sao lại muốn dọn?”
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Bởi vì bây giờ tôi chỉ tiếp đãi Lý công tử".
Ngô Bình cười nói: "Cô La, như thế không ổn đâu nhỉ?"
La Khởi Vân nghiêm túc nói: "Công tử là một quý nhân, đương nhiên tôi phải tiếp đãi anh thật tốt".
Liễu Chí Mưu vội vàng xin một tách Thiên Vận, khi trà vào cổ họng, hơi thở của ông ấy run lên và ông ấy cảm thấy vô cùng thoải mái, ông ấy cười nói: "Công tử, đây thực sự là loại trà tốt nhất trên thế giới!"
Minh Lam cũng muốn uống, nhưng Ngô Bình đã cất trà đi. Anh dùng rất nhiều dược liệu trân quý cho loại trà này, làm sao có thể để người ta uống không được?
Minh Lam hừ một tiếng, nói: “Không uống thì không uống, tôi không thèm!”. Nói xong, cô ta và ba người còn lại tức giận rời đi.
Sau khi trò chuyện một lúc, Liễu Chí Mưu nói: "Công tử, cuộc đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta có nên đến đó ngay bây giờ không?"
Ngô Bình: "Được".
La Khởi Vân nói: "Anh muốn mua gì vậy?"
Ngô Bình: "Không có gì, chỉ là một ít đan dược kỷ nguyên thôi".
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Vậy tôi sẽ đi cùng anh, có lẽ tôi có thể giúp đỡ'.
"Cũng được".
Ba người đến địa điểm đấu giá, Minh Lam cũng đã tới, xem ra cô ta cũng muốn mua chút gì đó.
Cuộc đấu giá này diễn ra ngoài trời và bất kỳ ai cũng có thể tham gia.
Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, đợi một lúc thì buổi đấu giá bắt đầu.
Loại đan dược thứ nhất đặt trong lò bằng ngọc, có hai mươi bốn viên. Những đan dược này mặc dù trải qua sự rèn giũa của kỷ nguyên nhưng vẫn không thay đổi bản chất, toát ra ánh sáng thần bí sáng ngời.
Ngô Bình nhìn thoáng qua đã biết hai mươi bốn viên thuốc kia thực chất là một, phải uống tuần tự mới có tác dụng. Hơn nữa, nếu như dùng đúng trình tự, uống những đan dược này sẽ có tác dụng vô cùng đáng sợ!
Người bán đấu giá nói: "Ở đây có hai mươi bốn viên đan dược, ít nhất đã trải qua ba kỷ nguyên, nhưng dược tính vẫn không suy giảm, đan dược trong lò sẽ được bán đấu giá cùng nhau, mười triệu tiền Đạo".
Vừa nói xong, Minh Lam đã giơ bảng báo giá lên và ra giá 100 triệu tiền Đạo.
Ngô Bình gật đầu, Liễu Chí Mưu ngay lập tức giơ tấm biển lên, ra giá 110 triệu.
Thấy Liễu Chí Mưu giành với mình, Minh Lam ngay lập tức tăng giá lên 120 triệu. Sau vài vòng, giá của đan dược đã lên tới 230 triệu, nhưng Liễu Chí Mưu không có ý định từ bỏ.
Minh Lam thầm tức giận, nhưng cô ta biết hai bên tiếp tục giành cũng vô ích, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Liễu Chí Mưu tiến lên trả tiền và lấy chiếc lò ngọc xuống.
Ngô Bình cầm lấy một viên đan dược to bằng quả nhãn quan sát một hồi, cười nói: "Dược tính còn 95%, hao hụt rất nhỏ".
Sau khi lấy chiếc lò ngọc, vòng đấu giá thứ hai bắt đầu.
Vật đấu giá lần này là một cái lọ màu trắng có miệng bịt kín. Tuy nhiên, chiếc lọ phát ra ánh sáng bảy màu, vừa nhìn là có thể biết bên trong có đồ tốt.
Người bán đấu giá nói: "Trong lọ này có ba loại đan dược, ít nhất đã trải qua năm kỷ nguyên. Tuy nhiên bình miệng bịt kín, cho nên chúng ta không thể xác định đan dược bên trong là cái gì, cũng không chắc chắn là có hiệu lực hay không. Giá khởi đầu là 300 triệu, mỗi lần tăng giá không dưới 30 triệu".
Nhưng Ngô Bình hiểu rằng cái giá phải trả không cao chút nào. Nó có thể xuyên qua bình mà phát ra ánh sáng bảy màu như vậy, điều này cho thấy linh dược trong lọ nhất định không tầm thường!
“300 triệu", anh trực tiếp ra giá.
Quả nhiên, Minh Lam lại tiếp tục nói: "330 triệu".
Sau một hồi giằng co, Ngô Bình hơi bực mình và nói với La Khởi Vân: "Cô La, cô có thể bảo cô ta đừng xen vào không?"
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Thực ra cô ấy cũng đến đây để mua một số đan dược kỷ nguyên. Nhưng anh đừng khó chịu, tôi sẽ nói với cô ấy".
Sau đó cô ấy lén lút nói mấy câu với Minh Lam, Minh Lam sửng sốt một chút, quả nhiên dừng đấu giá.
Cuối cùng, Ngô Bình đã mua lọ thuốc với giá 420 triệu tiền Đạo.
Sau cuộc đấu giá của hai đan dược kỷ nguyên, lần đấu giá tiếp theo sẽ là phương pháp luyện đan.
Ngô Bình không hứng thú với thứ này, La Khởi Vân lại nói: "Vừa nay tôi mới nói với Minh Lam, nếu cô ấy không giành đan dược kỷ nguyên với công tử thì công tử đừng giành phương pháp luyện đan với cô ấy".
Ngô Bình cười nói: "Phương pháp luyện đan thì có gì mà giành chứ, tôi không giành với cô ta".
La Khởi Vân cười nói: "Với trình độ đan đạo của công tử thì tất không cần giành phương pháp luyện đan với người khác".
Quả nhiên Ngô Bình không tham gia những lần đấu giá tiếp theo. Minh Lam thì mua được hai phương pháp luyện đan.
Đấu giá xong phương pháp luyện đan là đến đấu giá đan dược mà các thầy luyện đan đương thời luyện chế.
Ngô Bình lại càng không có hứng thú, sau khi biết tiếp theo toàn là đấu giá đan dược thì anh lập tức rời khỏi đó.
Đi ra khỏi hội Đan Đạo, anh cảm thấy có người theo dõi, liền đi cùng La Khởi Vân, Liễu Chí Mưu đến một vùng đất hoang.
Họ vừa dừng lại thì có hai người xuất hiện phía không xa. Tu vi hai người này đều rất cao, một là Đạo Quân, một là Chân Tiên.
Đạo Quân có khuôn mặt béo tròn, dáng vẻ trông rất xảo trá, gã nói: "Cậu đã tốn mấy trăm triệu tiền Đạo mua đan dược, chắc trên người có rất nhiều tiền đúng không?"
Ngô Bình nhìn gã: "Anh là Đạo Quân, chẳng lẽ lại phải đi cướp tiền của tôi?"
Tên Đạo Quân đó cười lớn: "Đúng vậy, tôi muốn cướp tiền của cậu đấy, hãy tự giác nộp mạng đi!"
Liễu Chí Mưu cười lạnh: "Ăn nói ngang ngược như thế, coi tôi là không khí à?"
Liễu Chí Mưu có tu vi không yếu, lúc này ông ấy liền bộc lộ khí tức Đại Đạo Quân!
Tên Đạo Quân kia cũng không kinh ngạc, gã cười lạnh: "Tất nhiên tôi nhận ra ông là Đại Đạo Quân. Nhưng chẳng ích gì, gặp tôi thì các người đều phải chết!"
Dứt lời xung quanh gã đột nhiên xuất hiện vô số bóng người màu đỏ trông hệt như người thật.
Thấy những bóng màu đỏ này, Ngô Bình sầm mặt, nói: "Huyết ma!"