Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2446: Đoạn Thần

Buổi chiều, Ngô Bình không có tiết, cũng không cần luyện tập, một mình lên sân thượng của khu dạy học để tu luyện.

Luyện Khí tầng tám tiếp theo đây được gọi là cảnh giới Huyền Môn, tức là phải khởi động đạo môn, được gọi là Huyền Môn trong cơ thể.

Huyền Môn có tác dụng rất đặc biệt, nó có thể chứa đựng sức mạnh, tôi luyện sức mạnh và tích tụ sức mạnh. Khả năng chiến đấu của người có Huyền Môn và người không có Huyền Môn cách nhau một trời một vực, sức chịu đựng của tu sĩ có Huyền Môn mạnh hơn, sức chiến đấu cũng mạnh hơn.

Đương nhiên, Huyền Môn cũng có sự khác nhau, Huyền Môn của tu sĩ chia thành mười phẩm cấp, người bình thường chỉ có Huyền Môn bậc mười, thậm chí là không được xếp hạng Huyền Môn, cả trăm người mới có được một người có được Huyền Môn cấp tám.

Tu sĩ có Huyền Môn cấp bảy nhất định là thiên tài. Nhưng lúc Huyền Môn của Ngô Bình xuất hiện thì cậu đã phát hiện khí tượng của nó rất phi phàm, có mười loại thần quang toát lên, sức mạnh trong cơ thể chạy lòng vòng bên trong, uy lực lập tức tăng lên gấp nhiều lần.

Ngô Bình biết Huyền Môn của mình là loại mạnh nhất, Huyền Môn bậc một, thậm chí cậu còn cảm thấy Huyền Môn của mình còn mạnh hơn Huyền Môn bậc một một chút, thuộc loại Huyền Môn siêu phẩm.

Khi tất cả sức mạnh dịch chuyển khắp Huyền Môn một lượt, sức mạnh của cậu lại được nâng cao sáu, bảy lần, chỉ động tác giơ tay hay nâng chân thôi cũng tràn đầy sức mạnh.

Ngô Bình nhân cơ hội đó, ở trên sân thượng luyện thành công thêm một bộ bộ pháp nữa. Sau khi cậu khởi động Huyền Môn thì bộ bộ pháp đó đã xuất hiện, nó tên là Quỷ Thần Bộ, không khó lắm nhưng đối phó với kẻ địch lại khá hiệu quả.

Một khi thi triển bộ pháp đó thì xuất thần nhập quỷ, không đoán trước được.

Ngô Bình tan học thì đến nhà họ Hàn trước, ăn cơm tối ở đó rồi mới điều trị cho Hàn Chí Thành. Sau ba ngày điều trị, khối u não của Hàn Chí Thành đã thu nhỏ lại rất nhiều, rất nhiều triệu chứng trước đó của ông ta cũng không còn nữa, ông ta gọi Ngô Bình là thần y.

Trong quá trình điều trị, Hàn Chí Thành đưa cho Ngô Bình một tờ chi phiếu, mỉm cười, nói: “Tiểu Ngô, con chuột vàng đó đã được cân rồi, hơn một trăm hai mươi một ký, chiếm chín mươi tám phần trăm vàng thật, tính theo giá thị trường, chú nên trả cho cháu hai mươi bốn triệu bốn trăm bốn mươi nghìn. Chú trả cháu số chẵn, hai mươi lăm triệu, cháu thấy sao?”

Ngô Bình cũng không khách sáo, mỉm cười, nói: “Vâng, vậy cháu cũng không khách sáo với chú nữa”.

Hàn Chí Thành mỉm cười, nói: “Cháu có thể rút tiền từ tấm chi phiếu này trong vòng bảy ngày, đến lúc đó sẽ chuyển thẳng vào tài khoản của cháu”.

Ngô Bình gật đầu: “Dạ được”.

Lúc này, Hàn Băng Nghiên lấy ra một sợi dây chuyền, bên trên có nạm viên hồng ngọc mà Ngô Bình tặng cô, tạo hình rất tinh tế, vô cùng xinh xắn.

“Anh Bình, đẹp không?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Đẹp”.

Hàn Băng Nghiên: “Hôm qua có một khách hàng đến quán, nhìn thấy sợi dây chuyền này của em thì một hai đòi mua với giá tám triệu, còn lâu em mới bán”.

Ngô Bình cười haha: “Lát em cũng giúp anh xử lý viên hồng ngọc còn lại đi, anh định tặng nó cho mẹ làm quà sinh nhật”.

Hàn Băng Nghiên liền nói: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho em”.

Sau khi điều trị cho Hàn Chí Thành xong thì cũng khá trễ, cậu lại đến nhà kho lần trước.

Lúc này, trong nhà kho của một khu xưởng, Hoàng Lập Kiệt đích thân tìm đến. Lần này, vì muốn đối phó với Ngô Bình, anh ta đã dắt theo cao thủ thật sự, đấy một cao thủ Luyện Khí tầng năm. Cao thủ thế này không có nhiều ở Trung Châu, võ công xuất thần nhập hóa, đặc biệt là khí công cứng của anh ta, đao chém không đứt, có thể một tay bóp vụn một cục đá.

Hoàng Lập Kiệt ngồi đó, nói chuyện phiếm với cao thủ kia, dường như không xem Ngô Bình ra gì. Cậu giỏi đánh nhau thì cũng đã làm sao? Cậu chỉ là giỏi đánh hơn người bình thường chút thôi, so với cao thủ trước mặt thì cách biệt đến mười vạn tám nghìn dặm.

Cao thủ đó có khuôn mặt tròn, cao tầm một mét bảy mươi lăm, hai cánh tay đầy rẫy các vết chai sạn do luyện công mà thành.

Chính vào lúc đó, một người bước thẳng vào mà mười mấy người ở bên ngoài nhà kho không hề phát hiện ra.

Nụ cười của Hoàng Lập Kiệt cứng đờ, cao thủ bên cạnh anh ta đứng dậy, cười nói: “Đợi cậu lâu lắm rồi. Nhóc con, giờ cậu quỳ xuống xin tha thì tôi có thể tha…”

Chữ “chết” vừa dứt thì Ngô Bình đã biến mất, một luồng gió lạnh thổi qua, lưng của cao thủ đó liền trúng một chưởng, đấy là Hắc Sát Chưởng mà Ngô Bình vừa mới luyện thành.

Sau khi trúng chưởng, sắc mặt của anh ta liền lập tức tối sầm, đơ người và ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt.

Những người còn lại hốt hoảng, lần lượt lùi về sau.

Ngô Bình tiến về phía Hoàng Lập Kiệt, anh ta đột ngột đứng dậy, run rẩy nói: “Cậu đừng làm bừa, bố tôi là thị trưởng, nếu cậu dám động đến móng tay của tôi thì bố tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.

Ngô Bình cười hehe, cậu bước qua, vỗ nhẹ lên vai Hoàng Lập Kiệt, nói: “Anh không cần phải sợ, giờ tôi sẽ không làm gì anh đâu. Về nói với thị trưởng Hoàng, nếu như các người có thể tránh được kiếp nạn này thì tôi sẽ tha cho các người”.

Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi, những người ở lại nhìn nhau, vậy là bỏ đi sao?

Hoàng Lập Kiệt thấy khó hiểu, lúc nãy vì quá căng thẳng nên khi Ngô Bình vỗ vai anh ta, anh ta chẳng có cảm giác gì, nhưng giờ thì lại cảm thấy hình như vai mình có gì lạ lạ.

Hoàng Lập Kiệt vuốt mồ hôi lạnh trên trán rồi vội dắt theo người của mình rời khỏi đó. Anh ta phải về tìm Hoàng Nhân Tôn bàn bạc bước tiếp theo nên làm gì.

Hoàng Lập Kiệt về đến nhà thì cho người làm ra ngoài hết rồi nói với Hoàng Nhân Tôn bằng vẻ mặt khó coi: “Bố, thực lực của tên Ngô Bình đó rất mạnh, cao thủ được con dắt theo đã bị anh ta đánh bị thương”.

Hoàng Nhân Tôn chau mày, hỏi: “Đối phương đánh cao thủ đó bị thương, vậy không có làm hại đến con chứ?”

Hoàng Lập Kiệt lắc đầu: “Không có, chỉ nói với con mấy câu khó hiểu. Con nghĩ chắc do anh ta không dám đắc tội với bố, dù gì thì bố cũng là thị trưởng, rất có quyền lực, không phải người mà một tên tép riêu như anh ta có thể đắc tội được”.

Hoàng Nhân Tôn thở phào, nói: “Không làm con bị thương thì được rồi”.

Lúc này Hoàng Lập Kiệt lại cảm thấy vai mình ngứa, bất giác đưa tay lên gãi.

Hoàng Nhân Tôn lo lắng hỏi: “Lập Kiệt, sao thế?”

Hoàng Lập Kiệt nói: “Ngô Bình vỗ nhẹ mấy cái lên vai con, sau đó con cứ thấy khó chịu”.

Hoàng Nhân Tôn ngạc nhiên, vội nói: “Con cởi áo ra để bố xem thử”.

Thế là Hoàng Lập Kiệt cởi áo khoác ra thì thấy trên vai anh ta có một bông hoa sen màu đỏ tươi như máu. Kỳ lạ là nó đang từ từ nở ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Hoàng Nhân Tôn nhìn thấy cảnh đó thì tròn mắt, ông ta dụi mắt, đưa tay ra sờ lên thử. Lúc tay của ông ta vừa chạm vào Hoàng Lập Kiệt thì liền có một luồng sức mạnh chạy vào cơ thể ông ta, đốt cháy chân khí tích tụ sau bao năm tu luyện trong cơ thể ông ta.

Cơ thể Hoàng Nhân Tôn phình ra như một quả bóng, sau đó “bùm” một tiếng, nổ thành sương máu. Uy lực khủng khiếp của vụ nổ làm phòng sách nổ tan tành, đến Hoàng Lập Kiệt ở bên cạnh cũng bị nổ tung, hiện trường cũng nổ banh chành.

Đến lúc chết Hoàng Lập Kiệt cũng vẫn chưa hiểu được rốt cuộc chuyện là thế nào. Thật ra, đấy là một loại bí thuật được Ngô Bình thi triển, có thể cất giữ năng lượng trong cơ thể, một khi có cao thủ luyện khí tiếp xúc với cậu thì luồng sức mạnh đó sẽ lập tức truyền vào người đó, làm chân khí trong cơ thể của đối phương phát nổ, giết chết đối phương.

Tối đó Ngô Bình tiếp tục tu luyện Luyện Khí tầng chín, đoạn thần.

Cậu chỉ mất một buổi tối đã luyện được Đoạn Thần Viên Mãn, sức mạnh kỳ diệu không ngờ toát ra từ Huyền Môn, tôi luyện thần hồn của cậu. Trong hư không còn có thần lực trút xuống, tẩy luyện thần hình của cậu.

Sau một hồi tôi luyện, cậu cảm thấy tinh thần của mình mạnh lên gấp nhiều lần, tư duy cũng sáng suốt hơn, trí lực cũng được nâng cao rõ rệt.

Để kiểm tra sự thay đổi này, cậu đã lấy đề thi toán Olympic trước đó làm cậu đau đầu ra, kết quả cậu đã nghĩ ra được nhất nhiều cách giải chỉ trong tích tắc, không có bài nào có thể làm khó được cậu.
Chương 2447: Chuyến đi Minh Châu

Sau khi tu luyện đến rạng sáng, cậu mới nghỉ ngơi một lúc, trong lúc ăn sáng, Ngô Bình nhìn thấy tin tức vụ nổ xảy ra trong nhà của bố con thị trưởng Hoàng, cả hai bố con đều thiệt mạng trên báo. Bộ phận cảnh sát Trung Châu phái người đến hiện trường tìm manh mối, như không có nhiều phát hiện mới, cuối cùng trở thành án chưa giải quyết.

Thị trưởng Hoàng vừa chết, vị trí của ông ta lập tức bị người khác thay thế, qua một thời gian lắng đọng cũng không có ai hỏi đến chuyện này nữa, toàn bộ sự việc đều bị bỏ dở.

Ngô Bình biết cách làm của mình có hiệu quả, cậu vẫn làm như không có việc gì đi đến trường.

Bảy giờ rưỡi, các thành viên của đội bắt xe buýt đến thành phố Minh Châu để tham gia trận đấu trên sân khách.

Khoảng mười giờ chiếc xe đến trường trung học số 1 ở Minh Châu, trận đấu sẽ bắt đầu vào lúc mười giờ rưỡi.

Trận đấu được diễn ra trên sân khách, Ngô Bình cảm nhận được áp lực từ khán giả bên đội đối phương, ngoài vài giáo viên và học sinh của trường trung học số 1 ở Trung Châu, còn lại đều là người dân địa phương Minh Châu, họ đều đang cổ vũ cho trường trung học số 1 ở Minh Châu.

Nhưng trường trung học số 1 ở Trung Châu được Ngô Bình dẫn dắt nên cực kỳ tự tin, mấy yếu tố này không ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của họ.

Trận đấu vừa bắt đầu, Ngô Bình biến thành hậu vệ khống chế bóng, chuyền bóng khắp sân, cậu chuyền bóng cực kỳ chính xác, canh chuẩn thời gian, trung vệ và hậu vệ liên tiếp ghi bàn.

Mới bắt đầu mười lăm phút mà trận đấu đã có tỷ số 25-15 trường trung học số 1 Trung Châu kéo giãn cách biệt đến mười điểm.

Trường trung học số 1 Minh Châu lập tức thay đổi chiến lược, bắt đầu phòng ngự trung vệ và tiền đạo ghi nhiều điểm nhất chặt chẽ hơn, nhưng khi họ bị phân tâm, Ngô Bình đã thay thế vị trí trung vệ, liên tiếp úp rổ ba lần làm cho đội Minh Châu bàng hoàng.

Hiệp một kết thúc, tỷ số là 57-32, cách biệt đến hai mươi bốn điểm.

Sau trận đấu khốc liệt trong hiệp một, thể lực của cả hai bên đều cạn kiệt, nhịp chơi rõ ràng không còn nhanh như trước, nhưng Ngô Bình không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tấn công quyết liệt, cậu tám lần giành được bóng, chín lần ném cú hai điểm, bốn lần ném được cú ba điểm, năm cú úp rổ khiến trường trung học Minh Châu hoàn toàn mất tự tin, ngay cả những tiếng cổ vũ la hét trên sân cũng không thể vực dậy tinh thần của họ.

Trận đấu kết thúc, tỷ số đã lên đến 120-39.

Lúc này sân đấu vang lên rất nhiều tiếng hò hét của nữ sinh, đó là đang gọi tên Ngô Bình, màn thể hiện của cậu vừa ngầu vừa xuất sắc, đã hấp dẫn được rất nhiều nữ sinh trường trung học số 1 Minh Châu.

Thậm chí khi trận đấu kết thúc, còn có người chạy đến tặng hoa cho cậu khiến đám nam sinh trường trung học số 1 Minh Châu tức ói máu.

Trận đấu vừa kết thúc, các thành viên trường trung học số 1 Trung Châu quay về phòng thay đồ, trước đó họ vẫn còn rất bình tĩnh nhưng vừa đến phòng thay đồ thì lập tức vừa cười vừa nhảy nhót.

“Quá là sảng khoái! Lần trước bị Minh Châu đánh đến mức tức chết, cuối cùng cũng trút được cơn giận này”, đội trưởng nói.

Huấn luyện viên cười nói: “Các em chơi rất tốt, nhất là Ngô bình, đúng là thiên tài bóng rổ”.

Mọi người quay sang khen ngợi Ngô Bình một hồi, huấn luyện viên nói: “Mọi người đừng kiêu ngạo, vì trận đấu tiếp theo chúng ta sẽ khiêu chiến với đội mạnh nhất trong tỉnh”.

Tiền đạo chính vỗ ngực: “Sợ gì chứ, đánh bại họ”.

Trung vệ cười nói: “Chúng ta có Ngô Bình đây rồi, thắng họ chẳng phải là dễ dàng sao”.

Huấn luyện viên nhìn thời gian nói: “Đã đến giờ ăn cơm rồi, trường trung học số 1 Minh Châu đã thua, xem chừng họ cũng không định giữ chúng ta ăn cơm chung đâu. Lần này, chúng ta đã thắng được trường trung học số 1 Minh Châu, chúng ta tìm quán nào đó ăn mừng đi”.

Mọi người hoan hô, đồng loạt đồng ý.

Mọi người thay đồ xong, lên xe rời khỏi trường trung học số 1 Minh Châu.

Chiếc xe buýt đi khỏi đó thật xa, một chiếc xe thương vụ chạy ra khỏi cổng trường.

Một thanh niên và một người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc xe thương vụ, người thanh niên này khoảng ngoài hai mươi, sắc mặt khá khó coi nhìn chằm chằm chiếc xe buýt đang đi xa kia, lạnh lùng nói: “Đám nhóc con này thi đấu khá hay, hại tôi thua hai trăm triệu. Không thể để chúng chơi tiếp được, như thế sẽ ảnh hưởng kế hoạch dàn xếp trận đấu của chúng ta”.

Người trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, giống quản gia hơn, ông ta cúi đầu xuống: “Tôi hiểu rồi, lập tức dặn người đi làm ngay”.

Mấy người Ngô Bình còn đang hết sức phấn khởi trên chiếc xe, định đến một khách sạn gần đó ăn một bữa để chúc mừng.

Khi sắp đi qua một ngã tư, Ngô Bình ngồi ở hàng ghế đầu để ý thấy một chiếc xe ben bên đường làn bên trái không có ý giảm tốc độ mà phía đối diện rõ ràng là đang đèn đỏ.

Ngô Bình có cảm giác không lành, nói với tài xế: “Bác tài dừng xe một chút”.

Tài xế sửng sốt nhưng vẫn vô thức đạp phanh, chiếc xe vừa dừng lại, chiếc xe ben đó lao vút qua mà không hề có ý giảm tốc độ, tài xế đó thậm chí còn lạnh lùng nhìn Ngô Bình một cái.

Tài xế toát mồ hôi lạnh, mắng: “Mẹ kiếp, lái xe kiểu gì đấy!”

Sau đó ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình hỏi: “Sao cháu biết nó sẽ vượt đèn đỏ?”

Ngô Bình nói: “Cháu đoán”.

Sắc mặt huấn luyện viên khá khó coi nói: “Bác tài, đổi đường đi, chúng ta tìm một nơi gần đây là được”.

Huấn luyện viên là người khá mê tín, gặp phải chuyện không thuận lợi này, cô ấy thường sẽ thay đổi kế hoạch, thế nên tạm thời thay đổi địa điểm ăn uống, cho xe rẽ trái ở đèn giao thông tiếp theo.

Ngô Bình tìm trên điện thoại một lúc, nói: “Huấn luyện viên, ba cây số phía trước có một nhà hàng được đánh giá rất tốt, đến chỗ đấy đi”.

Huấn luyện viên nhìn sang, gật đầu nói: “Ừ, đến đó đi”.

Lúc này, trên chiếc xe thương vụ trước cổng trường Minh Châu, người trung niên nhận được cuộc gọi, sắc mặt khó coi nói với thanh niên: “Cậu chủ, việc không thành, xe của đối phương đột nhiên dừng lại, đã bỏ lỡ cơ hội. Hơn nữa giờ họ đã đổi hướng đến một nhà hàng rồi”.

Thanh niên đó hơi bất ngờ, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhà hàng nào?”

Người trung niên nói: “Nhà hàng Tứ Hải”.

“Nhà hàng Tứ Hải? Hừ, vậy thì bảo người đến thẳng chỗ đó. Lần này thì ngộ độc thực phẩm, để sau này chúng không thể nào chơi bóng được nữa”.

Người trung niên cười nói: “Vẫn là cậu chủ sáng suốt. Vậy chuyện này tìm “Độc Bà” giải quyết, khả năng sử dụng độc của bà ta cực kỳ thành thục”.

“Ừ, đi làm đi”.

Mấy người Ngô Bình đến nhà hàng Tứ Hải, huấn luyện viên gọi phần ăn cao cấp nhất, có giá tám ngàn tám tệ.

Xung quanh nhà hàng Tứ Hải khá ổn, ở Minh Châu được xem là nhà hàng khá cao cấp, bên trọng còn có phòng Karaoke, ngay cả phục vụ cũng đều là các cô gái xinh đẹp mặc sườn xám.

Nửa tiếng sau, món ăn lần lượt được mang lên, huấn luyện viên không cho phép mọi người uống rượu nên các thành viên chỉ có thể uống nước trái cây.

Phục vụ mở nước trái cây ra, rót cho mỗi người một ly. Nước trái cây đặt ở trước mặt, Ngô Bình bỗng hít mũi, sau đó đến gần ngửi.

Một lúc sau, cậu bỗng nói: “Để ly xuống”.

Có hai người vừa bưng nước lên đều sửng sốt, hỏi: “Sao thế?”

Ngô Bình bưng cái ly lên nhìn, trầm giọng nói: “Nước này có vấn đề”.

Một người phục vụ nghe vậy thì cảm thấy không vui: “Tôi nói này, cậu không được nói bậy, đồ uống này chúng ta vừa mới mở ra, thời hạn sử dụng cũng mới, lại do nhà máy lớn sản xuất, sao cậu có thể nói có vấn đề”.

Ngô Bình nói: “Đem hết ly và nước đi đi”.

Phục vụ nhíu mày nói: “Này cậu, cậu không thể giải thích một lời hợp lý thì tôi không thể đem đi. Cậu nói nước này có vấn đề, rốt cuộc có vấn đề ở đâu?”

Ngô Bình không giải thích nói: “Cứ làm theo tôi nói là được”.

Huấn luyện viên cũng nói: “Vậy thì đổi đi, chúng tôi uống nước suối”.

Phục vụ không còn cách nào khác chỉ đành đem hết ly xuống, đổi thành nước suối.

Huấn luyện viên thấp giọng nói: “Ngô Bình, trong nước uống có vấn đề gì à?”
Chương 2448: Phế bỏ Độc Bà Bà

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, trong đồ uống có độc, độc không chết người nhưng tổn thương rất lớn đến cơ thể”.

Huấn luyện viên khiếp sợ: “Có người muốn đầu độc chúng ta?”

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, mọi người trước tiên đừng ăn, cũng đừng uống nữa, em ra ngoài xem thử”.

Nói rồi cậu ra khỏi phòng đi dạo một vòng, lúc này khả năng nhận biết của cậu cực kỳ mạnh, Nguyên Thần ngưng tụ trong lúc luyện thần được phóng ra, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ nhà hàng.

Ngay sau đó, cậu phát hiện ra có một người khả nghi trong nhà kho ở bếp, người này khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc đồng phục của nhân viên nhưng khí tức của bà ta không phải của người thường, bà ta là một tu sĩ luyện khí.

Ngô Bình lập tức chạy đến, ngay khi vừa đẩy cửa vào, một luồng khói đỏ bay về phía cậu, cậu đánh một chưởng vào không trung, một luồng không khí mạnh mẽ đè lên, đẩy toàn bộ khói trở lại.

Chỉ thấy một bà lão vội ngừng thở, nhanh chóng lùi về sau.

Ngô Bình chỉ vào không trung, thi triển Huyền Sát Chỉ, một tia chỉ phong đánh trúng bà lão, bà ta hừ một tiếng, không thể đứng lên, sắc mặt trắng bệch.

Thấy bà lão không thể động đậy, Ngô Bình giẫm lên đầu bà ta, lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại muốn bỏ độc hại chúng tôi?”

Bà lão cực kỳ hoảng loạn, cả đời nghiên cứu độc của bà ta, hại chết rất nhiều người, lần đầu tiên gặp phải một người lợi hại như Ngô Bình. Bà ta nói: “Cậu nhóc, tôi cũng bị ép buộc thôi”.

Ngô Bình nhìn bà ta hỏi: “Người khác ép bà? Là ai?”

Bà lão: “Người khác gọi hắn là cậu Nghiêm, là công tử Nghiêm Lãnh Thạch – cao thủ hàng đầu ở Trung Châu”.

Ngô Bình nhíu mày: “Nghiêm Lãnh Thạch? Tôi không quen biết hắn, sao hắn lại muốn hại bọn tôi?”

Bà lão thở dài: “Vị cậu Nghiêm này rất thích cá cược, có lẽ sự xuất hiện của các cậu đã ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn”.

Ngô Bình hỏi: “Cậu Nghiêm này đang ở đâu?”

Bà lão: “Tôi khuyên cậu đừng đi chọc vào hắn, Nghiêm Lãnh Thạch là cao thủ Bí Cảnh, thực lực rất mạnh”.

Ngô Bình nhấc chân lên, đợi bà lão đứng lên, cậu đánh một chưởng vào ngực bà ta. Bà lão chỉ cảm thấy cả người đau đớn, mềm nhũn, một luồng nhiệt lan truyền từ trên xuống.

Khi luồng nhiệt biến mất, bà ta ngã xuống đất, gương mặt xuất hiện nếp nhăn, tóc cũng lập tức trở nên bạc trắng hệt như bà lão tám mươi tuổi, bỗng chốc già đi rất nhiều.

“Cậu cũng quá tàn ác, thế mà lại phá bỏ tu vi của tôi”, bà ta oán hận nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Bà muốn hại chúng tôi, tôi không giết bà đã là nhân từ rồi đấy”, nói rồi cậu mặc kệ bà lão, xoay người quay về phòng.

Bây giờ bà lão vừa bị phế tu vi, trong vòng một tháng muốn đi đường bình thường cũng rất khó khăn, đã không còn sức đe dọa đến họ nữa.

Quay về lại bàn ăn, huấn luyện viên hỏi: “Ngô Bình, em đi đâu về đấy?”

Ngô Bình nói: “Em đến sau bếp xem thử”.

Sau đó cậu lại quan sát thức ăn trên bàn, cười nói: “Bây giờ không sao nữa, mọi người dùng bữa đi”.

Mọi người ăn xong thì lại lên xe quay về Trung Châu.

Khi xe buýt chạy đến Trung Châu, cái người chủ mưu đứng phía sau – cậu Nghiêm cũng nhận được tin, Độc Bà Bà không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn bị hủy bỏ tu vi.

Kết quả này khiến cậu Nghiêm vừa kinh ngạc vừa tức giận, ngạc nhiên là vì trong đối phương lại có cao thủ, tức giận là vì đối phương biết rõ thân phận của mình, thế mà lại dám phế bỏ tu vi của Độc Bà Bà, đây là đang xem thường nhà họ Nghiêm hắn.

Quản gia bên cạnh nhận thấy tình hình không ổn bèn nói: “Cậu chủ, chúng ta vẫn nên về rồi bàn với ông cụ, người này không sợ chúng ta, có lẽ cũng lai lịch không đơn giản”.

Cậu Nghiêm không phải là một công tử nhà giàu bình thường, hắn khá thận trọng trong việc suy xét, nghe thế hắn bèn gật đầu: “Ông nói đúng, tôi phải tra cho ra thân phận và lai lịch của tên này, sau đó mới có thể quyết định cách đối phó với hắn”.

Vì vừa tham gia trận đấu xong, sau khi về đến trường, mấy người Ngô Bình được cho nghỉ vài ngày, họ có thể tự do hoạt động.

Thời gian vẫn còn sớm, Ngô Bình trước tiên luyện công, quyết định đến ngân hàng đổi chi phiếu, sau đó đến chữa bệnh cho Hàn Chí Thành.

Ngô Bình đến quầy ngân hàng, lấy tấm chi phiếu ra, nhân viên tiến hành xác minh số điện thoại, sau đó hỏi Ngô Bình muốn tiết kiệm có kỳ hạn hay không kỳ hạn.

Cậu không cần nghĩ ngợi nhiều lập tức gửi năm mươi lăm triệu tệ vào hai thẻ ngân hàng đứng tên mình, trong đó một thẻ bỏ hai mươi triệu tệ, thẻ còn lại là năm triệu tệ, thẻ năm triệu tệ này là đưa cho bố mẹ.

Mười mấy năm nay, bố mẹ đã rất vất vả, có số tiền này rồi, những ngày tháng sau đó sẽ đỡ cực nhọc hơn.

Rút tiền xong, cậu bèn đến nhà họ Hàn. Sau khi chữa bệnh xong, trời vẫn chưa tối hẳn, cậu uyển chuyển từ chối lời mời của nhà họ Hàn để tài xế đưa cậu về.

Ngô Bình về đến dưới tầng thì nhìn thấy có một đám người đang đứng ở đó, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi đều có mặt ở đó, sắc mặt đều rất khó coi.

Trong đám người đến có một người đàn ông cởi trần, trên người có những hình xăm đáng sợ, hắn cao hơn một mét tám, chỉ vào Ngô Đại Hưng, hung hăng nói: “Tao nói cho mày biết, căn nhà này vốn dĩ là của tao, dù mày đã mua nó thì cũng không thể ở”.

Ngô Đại Hưng tức giận nói: “Căn nhà này đã được sang tên cho bọn tôi, không liên quan gì đến cậu, cậu mà còn gây rối nữa thì tôi báo cảnh sát đấy”.

Người đàn ông cười nhạo: “Báo cảnh sát? Cảnh sát trưởng khu này là anh em kết nghĩa của tao, dù mày có báo cảnh sát, xem hắn nói giúp tao hay sẽ nói giúp mày”.

Người hiền lành sợ nhất là gặp phải chuyện như vậy, nói lý cũng không được, cầu xin cũng chẳng xong, cuối cùng đi vào con đường cực đoan.

Ngô Bình tách đám người ra bước đến cạnh Ngô Đại Hưng hỏi: “Bố, chuyện gì thế ạ, đám người này là ai?”

Ngô Đại Hưng nhìn thấy Ngô Bình đến, ông ấy thầm thở phào nói: “Tiểu Bình, nhà chúng ta đã mua lại căn nhà ở đây nhưng người đàn ông này nói ngôi nhà đó là của gia đình hắn, muốn đuổi chúng ta đi. Chuyện này làm gì có lý như thế, chúng ta mua bán hợp pháp, sao hắn lại có thể đuổi chúng tôi đi được?”

Ngô Bình gật đầu, cậu cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể, nhìn người đàn ông có hình xăm nói: “Cút ngay, nếu không tự gánh lấy hậu quả đấy”.

Người đàn ông có hình xăm sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Này nhóc con, mày có biết tao là ai không?”, nói rồi hắn bước đến.

“Bốp!”

Ngô Bình tát lên mặt người này một cái, ngay lập tức trên mặt hắn xuất hiện một dấu tay màu đen, đối phương đau đến mức kêu gào, lăn lộn dưới đất.

Những người khác giật mình nhưng lập tức hô hào lên, đều đồng loạt nhào đến chỗ Ngô Bình.

Ngô Bình đánh mỗi người một cái khiến đám người này ngã xuống đấy, mặt ai nấy cũng đều có dấu tay màu đen, dấu tay xuất hiện này là do cậu sử dụng kình lực Hắc Sát Chưởng, nếu không phải cậu xóa bỏ, nó sẽ không bao giờ biến mất, hơn nữa nó thường sẽ gây ra cơn đau thấu xương.

Mười mấy người đều lăn lộn dưới đất gào thét, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu còn không cút đi, tôi sẽ đánh mỗi người thêm hai cái nữa”.

Đám người hoảng sợ vội vàng bò dậy chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng.

Thấy đám người này đi xa, Ngô Đại Hưng mới thở phào, ông ấy khẽ thở dài nói: “Trên đời này thật sự không có công bằng chính trực. Người nào có thế lực, nắm đấm mạnh thì có thể tùy ý ức hiếp người khác”.

Ngô Bình sinh ra và lớn lên ở đây, cậu hiểu quá rõ bản chất vận hành của thế giới này, cái gọi là pháp trị và công bằng đều là dối trá, chúng chỉ tồn tại trong tưởng tượng của con người.

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ năm lớp chín, có một bạn nữ xinh đẹp cùng lớp bị hai trùm trường dẫn theo hai nam sinh bắt nạt kéo vào nhà vệ sinh, sau đó luân phiên cưỡng hiếp cô.

Cô gái bị tổn thương về tinh thần và thể chất, ngày hôm sau đã tự sát. Bố của bạn nữ sinh đã báo cảnh sát và kháng cáo nhưng không có kết quả, các mối quan hệ của bố trùm trường rất rộng, chính quyền đã đuổi gia đình cô gái đi với một câu “không đủ chứng cứ”.

Bố cô gái trong lúc tức giận đã cầm dao xông vào trường đâm mấy người trùm trường bị thương. Kết quả đồn cảnh sát đã ra tay ngay lập tức, dứt khoát bắn chết người bố trả thù này.
Chương 2449: Cảnh giới Bí Ấn – Ẩn Tàng

Sau đó người nhà của trùm trường thuê luật sư kiện ra tòa, yêu cầu mẹ của nạn nhân bồi thường về tổn thất kinh tế, mẹ của cô gái không có năng lực bồi thường, kết quả nhà bị đấu giá.

Vào một đêm mưa lạnh lẽo, người phụ nữ đáng thương không nhà để về cũng gieo mình xuống sông.

Chuyện này bị lan truyền trên mạng nhưng mọi người đã quen, hoàn toàn không có chút bức xúc nào.

Nói nữa, tên trùm trường kia cũng vừa chuyển tới trung học số 1 Trung Châu, khi Ngô Bình thấy thằng khốn đó, cậu gần như không thể tin vào hai mắt mình, loại đó vẫn còn có thể đến trường số 1 học sao?

Sau đó cậu mới biết thằng khốn kia là học sinh năng khiếu thể dục, chuyên về điền kinh cự ly dài, nhưng năng lực cực tệ hại, chạy còn chẳng bằng học sinh bình thường.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Bố, đừng nghĩ nhiều, về nhà thôi!”

Về đến nhà, Ngô Bình giao tấm thẻ kia cho mẹ: “Mẹ ơi, vừa rồi con mua được một con chuột vàng bên đường, con bán rồi, lời được kha khá. Trong thẻ này có năm triệu, hai người cầm để dùng đi ạ!”

Dương Quế Chi và Ngô Đại Hưng ngớ ra, năm triệu ư?

Sau đó Ngô Bình lấy ra một dây chuyền đá quý, cười bảo: “Mẹ, mắt con chuột đó làm bằng đá quý, con cạy ra làm một sợi dây chuyền rồi, tháng sau sinh nhật mẹ, con tặng mẹ trước đây”.

Dương Quế Chi nhận lấy dây chuyền, vui mừng nói: “Đá quý đẹp thế thì chắc giá không thấp đâu”.

Ngô Bình cười đáp: “Mẹ thích là được rồi!”

Ngô Đại Hưng hỏi: “Tiểu Bình, con chuột kia bán được bao nhiêu?”

Ngô Bình: “Hơn chục triệu ạ, trong tay con còn giữ một chút. Sau này bố cần dùng tiền thì cứ bảo con”.

Ngô Đại Hưng cười nói: “Năm triệu này đủ cho bố và mẹ xài cả đời rồi. Còn lại con giữ lấy mà dùng”.

Dương Quế Chi hỏi: “Đại Hưng, không phải ông muốn mở công ty taxi à? Nói là chạy thuê cả đời nên muốn mở công ty riêng mà”.

Ngô Đại Hưng gãi đầu: “Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, tiền vốn mở công ty taxi quá nhiều. Thành phố Trung Châu chỉ được có hai mươi nghìn chiếc, muốn mở thì phải giành chỗ của người ta, nói sao thì cũng quá mắc”.

Ngô Bình: “Bố, một vị trí như thế bao nhiêu?”

Ngô Đại Hưng: “Hiện tại thì ít nhất cũng phải một triệu rưỡi, hơn nữa còn phải trả tiền phí phục vụ cho công ty tổng vụ taxi là năm mươi nghìn. Cứ tính thế thì phải ba, năm năm mới lấy lại vốn”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sao còn phải giao phí?”

Ngô Đại Hưng bất đắc dĩ thở dài: “Toàn bộ quyền hoạt động của taxi Trung Châu đều nằm trong tay một người. Người này là em vợ thị trưởng, hơn nữa sư phụ của tên này cũng là một kẻ có danh tiếng, người ta hay gọi là Lương Ngũ gia!”

Ngô Bình hừ một tiếng: “Ngay cả việc chạy taxi cũng muốn độc quyền, đám người này quá tham lam!”

Ngô Đại Hưng: “Thật ra cũng không có gì, dù sao thì công ty bên dưới vẫn chừa lại chút tiền lời cho tài xế kiếm sống”.

“Bố, bố chạy xe thì một tháng phải giao công ty bao nhiêu, còn mình có thể giữ lại bao nhiêu?”

Ngô Đại Hưng tất nhiên rất rõ những thứ này: “Số lượng taxi bị hạn chế nên giá ban đầu rất cao, cứ chia đều một cây số là tám tới mười tệ, ngày chạy hơn hai trăm cây, thu nhập cũng được hơn hai nghìn. Trừ tiền xăng, máy, bảo trì này nọ thì một tháng cũng còn hơn năm mươi nghìn. Hơn năm mươi nghìn thì phải nộp cho công ty ba mươi tám nghìn, còn phải giao phí phục vụ lum la là khoảng bốn nghìn, và hơn hai nghìn tiền bảo hiểm. Cuối cùng là trừ thuế thu nhập cá nhân, tới tay còn khoảng tám, chín nghìn tệ”.

Ngô Bình biết bố mình rất vất vả, một ngày phải ngồi xe chạy mười mấy tiếng, tương đương làm phần của hai người nên cái thu nhập tám, chín nghìn nhìn có vẻ cao nhưng tất cả đều là dùng mồ hôi và sự vất vả đánh đổi.

Ngô Bình: “Nói thế là mỗi một chiếc xe, công ty có thể lời hơn bốn trăm nghìn một năm, khoảng hai, ba năm là đủ vốn rồi”.

Ngô Đại Hưng gật đầu: “Đúng rồi, nên bố mới mơ ước mở một công ty taxi!”

Ngô Bình tính toán một hồi: “Bố, công ty của bố dự tính có bao nhiêu xe?”

Ngô Đại Hưng:“Sơ sơ thì ban đầu cũng phải có hai mươi xe, vốn bỏ ra cũng phải ba chục triệu, thôi, hết dám nghĩ nữa!”

Ngô Bình cười, không hỏi gì thêm, cậu lại thầm quyết định phải nhanh chóng gom đủ ba chục triệu để mở cho bố một công ty taxi.

Tối đó, Ngô Bình bắt đầu tiến vào Luyện Khí tầng mười – cảnh giới Bí Lực!

Cảnh giới Bí Lực nghĩa là phải tìm hiểu và hấp thu bí lực trong trời đất này. Ngô Bình đang ở giai đoạn Luyện Thần, linh niệm biến thành linh thần, linh thần và ý chí cá nhân của cậu hợp làm một, ngưng tụ thành Nguyên thần. Năng lực cảm giác của Nguyên thần cực mạnh, có thể cảm ứng được nơi nào có bí lực trong vũ trụ.

Cậu cảm nhận bí lực cấp thần trước, một, hai, ba loại, sau đó hấp thu, luyện hóa.

Trong lúc vô thức, trời đã sắp sáng, cậu cũng chân chính tiến vào cảnh giới Bí Lực, hấp thu một phần bí lực vũ trụ.

Sáng sớm, ăn sáng xong, Ngô Bình cũng cảm ứng được dưới lầu có không ít người, cậu bảo với bố mẹ là ăn xong rồi muốn tới trường.

Vừa xuống lầu, Ngô Bình thấy ở cửa có một chiếc xe đang đậu, ngồi trên xe là một người đàn ông trung niên đầu nửa bạc nửa đen. Ngô Bình đi lướt qua xe thì người ngồi trong xe hỏi: “Cậu là Ngô Bình?”

Ngô Bình dừng chân: “Là tôi, ông tìm tôi?”

Người đàn ông trung niên mặt gầy, thản nhiên nói: “Tôi là người nhà họ Nghiêm, hôm qua cậu đã phế bỏ Độc Bà Bà!”

Ngô Bình nhíu mày: “Hóa ra ông là người do Nghiêm Lãnh Thạch phái tới, giờ ông muốn sao?”

Người đàn ông trung niên: “Hôm qua tôi đã điều tra toàn bộ về cậu. Trước đây cậu chỉ là người bình thường nhưng gần đây lại đột nhiên phất lên, thành tích thi cử đứng đầu, chơi bóng rổ cũng xuất sắc. Giờ thấy thì chắc chúng đều có liên quan tới việc cậu tu luyện nhỉ, cậu đã là cao thủ Luyện Khí phải không?”

Ngô Bình: “Đúng thì sao?”

Người đàn ông trung niên thản nhiên: “Ông chủ Nghiêm là một trong ba cao thủ Bí Cảnh của Trung Châu, cậu dám vô lễ với con trai ông ấy là tự tìm đường chết. Thế nên tôi cho cậu hai lựa chọn”.

Trên mặt Ngô Bình vẫn vô cảm: “Hai lựa chọn nào?”

Người đàn ông trung niên: “Một là đi với tôi tới nhà họ Nghiêm xin lỗi. Làm thế thì có lẽ cậu sẽ chết hoặc có thể không, nói chung phải coi tâm trạng cậu chủ nhà tôi thế nào!”

Ngô Bình: “Còn lựa chọn thứ hai?”

Người đàn ông trung niên: “Thứ hai là cậu phải chết, người thân và bạn bè của cậu phải chôn theo. Chọn thế nào mới đúng, tôi nghĩ không cần nói thì cậu cũng đã biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chọn cái đầu. Nhưng cho tôi chút thời gian chuẩn bị được không?”

Đối phương mỉm cười: “Cậu là người thông minh. Được thôi, tôi cho cậu thời gian tới trưa. Trước hai giờ chiều, cậu phải tới Nghiêm phủ, nhận lấy trừng phạt. Nếu không đi, cậu và người nhà sẽ chết rất thảm đó”.

Ngô Bình cúi đầu: “Tôi biết rồi, trước hai giờ chiều, tôi nhất định sẽ có mặt ở Nghiêm phủ!”

Người đàn ông trung niên phất tay, những người đang đứng vây quanh lên xe, nghênh ngang rời đi.

Thấy đám người đi xa, Ngô Bình xoay thân lên lầu. Cậu không định đi học mà quyết định ở nhà, chỉ có như thế mới tập trung tu luyện, đánh sâu vào Bí Cảnh, hai là có thể bảo vệ người thân không bị thương.

Lên lầu, Ngô Bình nói với bố mẹ là hôm nay không muốn đi học, sau đó đóng cửa phòng tập trung tu hành.

Hôm qua cậu chỉ lo hấp thu bí lực, ký ức trong đầu cho cậu biết hiện tại cậu đã có thể mượn dùng bí lực để tiến vào cảnh giới Bí Ấn – tầng đầu tiên của Ẩn Tàng - Luyện Khí.

Bí Ấn là hấp thu luyện hóa bí lực và kết hợp tạo thành một loại ấn lực. Bí Ấn có lực sát thương mạnh mẽ, có thể phối hợp với võ kỹ để thi triển, tăng sức chiến đấu.

Tới trưa, Ngô Bình đã gộp bốn loại bí lực cấp thần, sáu loại bí lực cấp huyền tạo thành một loại Bí Ấn huyền diệu.
Chương 2450: Một chiêu đánh bại cao thủ đứng đầu

Bí Ấn vừa hoàn thành, Ngô Bình đã cảm nhận được vài bí lực vừa được hấp thụ dung hợp với thân thể. Hơn nữa, bí lực trong khắp vũ trụ cũng đang ồ ạt tiến vào trong Bí Ấn, không ngừng bổ sung năng lượng cho Bí Ấn!

Ngô Bình tu luyện xong loại bí lực cuối cùng thì cũng đã là một giờ chiều. Cậu thay quần áo, rồi lái chiếc xe mới mua đi đến Nghiêm phủ.

Nghiêm Lãnh Thạch là một trong ba cao thủ Đại Bí Cảnh ở Trung Châu, tu vi của ông ta đã đạt đến Bí Cảnh tầng hai, Bí Kỹ Cảnh! Trước mắt, ông ta nắm giữ bốn loại bí kỹ, mỗi một loại đều có tính sát thương rất mạnh.

Lúc này, Nghiêm Lãnh Thạch đang viết chữ trong phòng làm việc, bên cạnh là con trai ông ta Nghiêm Hiếu Văn, chính là cậu Nghiêm.

Nghiêm Hiếu Văn khen ngợi: “Chữ Bố viết đúng là càng ngày càng khí phách. Con thấy mấy vị thư pháp danh tiếng trong tỉnh cũng còn kém xa Bố”.

Nghiêm Lãnh Thạch cũng rất biết chữ mình thế nào, ông ta nói: “Được rồi, không cần phải nịnh nọt. Chuyện lúc trước con nói, giải quyết thế nào?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Bố, tên kia sợ rồi, đồng ý trước hai giờ chiều nay đến nhà họ Nghiêm chúng ta chịu trừng phạt, con trai đang nghĩ, nhất định phải giày vò cậu ta ra trò!”

Mấy phút sau, một chiếc xe chạy đến Nghiêm phủ, người gác cửa nhận được chỉ thị, hỏi rõ thân phận rồi lập tức cho cậu vào.

Ngô Bình dừng xe, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi đến, một người nói: “Ngô Bình, đi theo tôi”.

Cậu đi theo hai người đến một phòng khách rất lớn. Người vừa đến, Nghiêm Hiếu Văn và Nghiêm Lãnh Thạch đã đi ra.

Nghiêm Hiếu Văn quan sát Ngô Bình một lượt, cười lạnh nói: “Cậu có thể đến đây, chứng tỏ không ngốc nhỉ”.

Ngô Bình hỏi: “Anh là cậu Nghiêm?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Là tôi. Tên nhóc, cậu muốn chết thế nào?”

Ngô Bình: “Ai nói tôi sẽ chết, chỉ dựa vào anh?”

Nghiêm Hiếu Văn ngây người, theo hắn ta đoán, Ngô Bình là đến để xin tha, sau đó hắn ta có thể hung hăng dạy dỗ cậu, cuối cùng khiến cậu chết thảm, nhưng phản ứng của Ngô Bình lại không như vậy!

Không đợi hắn ta lên tiếng, Ngô Bình lại nhìn sang Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi: “Ông chính là cao thủ Bí Cảnh - Nghiêm Lãnh Thạch?”

Nghiêm Lãnh Thạch khẽ nhíu mày, ông ta cảm nhận được một luồng hơi thở khiến ông ta bất an từ trên người Ngô Bình, đó là sự tự tin mà chỉ cao thủ mới có. Ở Trung Châu ông ta chỉ từng cảm nhận được hơi thở như vậy từ một vị cao thủ khác, mà thực lực vị cao thủ đó đã là Bí Cảnh tầng bốn! Thực lực mạnh đến mức có thể giết gọn ông ta.

Vẻ mặt Nghiêm Lãnh Thạch trở nên nghiêm trọng, ông ta đánh giá Ngô Bình từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu cũng là người tu hành?”

Ngô Bình không đáp mà chỉ hỏi ngược: “Các người bảo tôi đến, tôi đã đến rồi”.

Nghiêm Hiếu Văn hừ lạnh: “Nhóc con, chỉ dựa vào lời vừa nãy của cậu thôi, hôm nay đừng mong sống sót quay về!”

Ngô Bình liếc nhìn Nghiêm Hiếu Văn, sau đó cậu nhìn thẳng Nghiêm Lãnh Thạch, nói: “Nghiêm Lãnh Thạch, là con trai ông ra tay hại chúng tôi trước. Tôi ngăn cản Độc Bà Bà, hắn ta lại cho người truyền lệnh, bảo tôi đến nhận chết. Con cái của cao thủ Bí Cảnh, quả nhiên uy phong thật”.

Nghiêm Lãnh Thạch nhíu mày, nói: “Sư phụ cậu là ai, nói ra đi để tránh đả thương đồ đệ người quen bạn bè”.

Ngô Bình: “Tôi không có sư phụ”.

Nghiêm Hiếu Văn: “Bố, cần gì nhiều lời với nó như vậy, dạy dỗ nó trước đi!”

“Ầm!”

Ngô Bình đột nhiên biến mất tại chỗ, giây tiếp theo, Nghiêm Hiếu Văn đã bị cậu nâng cao qua đỉnh đầu.

Nghiêm Lãnh Thạch sợ hãi, quát lên: “Thả nó xuống!”

“Rầm!”

Tiếng động vang dội, Ngô Bình ném mạnh Nghiêm Hiếu Văn xuống đất, Nghiêm Hiếu Văn phun ra máu tươi rồi ngất đi.

Nghiêm Lãnh Thạch lúc này đã điên cuồng, ông ta thét lớn rồi lao đến, mang theo trận gió hung tàn.

“Phù!”

Thế nhưng, Nghiêm Lãnh Thạch vừa đến gần người, Ngô Bình đã di chuyển ra sau lưng ông ta, tung một chưởng đánh vào lưng ngay vị trí tim, bí lực kinh người lập tức phá vỡ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Nghiêm Lãnh Thạch, thân thể ông ta cứng đờ, thất khiếu chảy máu thành dòng.

Người xung quanh đều ngây ngốc, mấy người nhà họ Nghiêm này đều có thực lực không yếu, thế mà thực lực Bí Cảnh như ông chủ lại bị một chưởng đánh trọng thương, bọn họ cũng không ai dám động.

Nghiêm Lãnh Thạch nuốt xuống ngụm máu, gằn ra từng câu từng chữ: “Thân pháp thật kỳ dị, chưởng lực rất mạnh! Cậu cũng là cao thủ Bí Cảnh!”

Ngô Bình không giải thích gì thêm, nói thật, hiện tại cậu vẫn là cảnh giới Bí Ấn, cũng chỉ là Luyện Khí tầng mười một, chứ cũng chưa phải Bí Cảnh.

“Nghiêm Lãnh Thạch, lúc trước các người muốn hại tôi, bây giờ tôi tiêu diệt ông, ông phục không?”, cậu trầm giọng hỏi.

Vẻ mặt Nghiêm Lãnh Thạch trắng nhợt, ông ta thở dài một tiếng nói: “Là tôi có mắt như mù, không biết là cao nhân”. Nói xong, ông ta ho khan không ngừng.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Tạm thời ông sẽ không chết. Nhưng ông đã trúng chưởng lực Hắc Sát Chưởng của tôi, phải có thủ đoạn đặc biệt mới có thể sống sót”.

Nghiêm Lãnh Thạch biết chuyện sống chết ngay trước mắt, ông ta lập tức nói: “Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi một mạng, chuyện gì tôi cũng chịu làm!”

Ngô Bình vốn muốn dạy dỗ một lúc rồi trực tiếp giết chết Nghiêm Lãnh Thạch này, nhưng lời này của ông ta khiến cậu động lòng, cậu suy ngẫm chốc lát rồi hỏi: “Nghiêm Lãnh Thạch, ông là cao thủ đứng đầu Trung Châu sao?”

Nghiêm Lãnh Thạch có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại cậu mới là cao thủ đứng đầu ở Trung Châu”.

Ngô Bình: “Lúc trước thực lực ông là mạnh nhất, ở Trung Châu chắc hẳn cũng có chút sức ảnh hưởng”.

Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Có thể nói như vậy, quả thực tôi cũng có vài phần mặt mũi”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có thể tha ông không phải chết, nhưng kể từ bây giờ, ông nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu ông nghe theo, đương nhiên còn có thể có được vinh hoa phú quý. Nếu không nghe theo, tôi cũng không để ông sống quá một ngày!”

Nghiêm Lãnh Thạch trong lòng đã chấp nhận, ông ta thở dài rồi nói: “Được, tôi nhất định nghe theo lời ông”.

Ngô Bình: “Quản lý kinh doanh taxi ở Trung Châu là ai làm, ông biết không?”

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Quản lý kinh doanh taxi thì tôi có mười phần trăm cổ phần. Ngoài ra, dưới tên tôi cũng có một công ty taxi”.

“Công ty taxi của ông, có bao nhiêu xe?”, cậu hỏi.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Khoảng chừng năm trăm chiếc”.

Ngô Bình thầm kinh ngạc, một chiếc taxi có thể kiếm được lợi nhuận ít nhất là bốn, năm trăm nghìn, hai nghìn chiếc chẳng phải có lợi nhuận hai ba trăm triệu rồi sao!

Thấy phản ứng của Ngô Bình, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chỉ cần cậu không giết tôi, kẻ hèn đây đồng ý bỏ ra toàn bộ tài sản!”

Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Ông có bao nhiêu tài sản?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi kinh doanh ở Trung Châu đã nhiều năm, gộp các sản nghiệp lại, ít ra cũng có hơn chục tỷ”.

Ngô Bình thầm tặc lưỡi, hơn chục tỷ! Người bình thường dù được trả lương mười nghìn một năm thì cũng không kiếm được nhiều như vậy!

Cậu suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi sẽ không lấy hết toàn bộ tài sản của ông, nhưng kể từ bây giờ, ông chính là gia nô của tôi, tôi bảo ông làm gì thì ông phải làm đó”.

Nghiêm Lãnh Thạch lập tức nói: “Được, kể từ bây giờ, cậu chính là chủ nhân, kẻ hèn này là gia nô!”

Ngô Bình ngẫm nghĩ, hỏi ông ta: “Ông có thể tu luyện đến Bí Cảnh, chắc hẳn cũng có sư phụ, sư phụ của ông đến từ đâu?”

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, tôi là đệ tử của Liễu Môn, sư phụ tôi là Liễu Tung Thận”.

Ngô Bình: “Liễu Tung Thận là tu vi gì?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Sư phụ là Bí Cảnh tầng năm”.

Ngô Bình: “Tôi đã đánh bại ông, ông không muốn mời sư phụ ông ra mặt báo thù sao?”

Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ: “Tôi cũng muốn, nhưng lại không dám. Sư phụ có mấy chục đệ tử, nếu ai xảy ra chuyện mà cũng tìm ông ấy thì sao được, ông ấy nào rảnh rỗi như vậy? Cho nên năm đó khi tôi xuất sư, sư phụ đã khuyên răn chúng tôi, tự mình gây họa thì tự mình gánh”.

Ngô Bình nhìn chằm chằm Nghiêm Lãnh Thạch, qua một lúc mới lạnh nhạt nói: “Có thể thấy, ông đã dừng ở Bí Cảnh rất lâu rồi, nhưng vẫn không thể đột phá được”.

Nghiêm Lãnh Thạc: “Tu luyện Bí Cảnh, cấp sau khó hơn cấp trước, tôi có thể đến bước này đã rất mãn nguyện rồi. Còn về cảnh giới bên trên, đời này nếu tôi có thể đạt được, thì đó cũng là ông trời thiên vị. Nếu không đạt được, vậy cũng không sao, ông trời đã rất nhân từ với tôi rồi”.

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Trưa mai tôi lại đến tìm ông. Nếu ông không phục, có thể tìm đồng môn của ông đến giúp. Nhưng, ông chỉ có một cơ hội, nếu ông thất bại thì tôi sẽ san bằng cả nhà họ Nghiêm!”

Nghiêm Lãnh Thạch rùng mình, lập tức nói: “Tuyệt đối không dám!”

Sau đó ông ta như nghĩ đến gì đó bèn nói: “Chủ nhân, để tỏ lòng trung thành, nô tài nguyện ý giao ra một món bảo vật trong tay cho chủ nhân!”

Ngô Bình hứng thú hỏi: “Bảo vật gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK