Trong một sân yên tĩnh của Thần Hoàng Tông, Ngô Bình tiếp tục lĩnh ngộ kiếm thứ năm của Trảm Đạo. Kiếm thứ năm này khó lĩnh ngộ, khó hơn kiếm thứ tư gấp mấy lần, cậu tốn tận hai ngày mới thành công.
Hiện tại, đằng sau cậu đang xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ, kiếm này có hiệu quả “suy yếu”, khi tấn công kẻ thù có thể làm đối phương giảm đi ba phần thực lực. Tuy chỉ 30% nhưng khi cao thủ so chiêu, như thế đã là ảnh hưởng cực lớn.
Luyện xong kiếm thứ năm, Cốc Tâm Lăng cũng tiến lên nói đường chủ cầu kiến, Ngô Bình cho cô ta mời người vào.
Một lát sau, Thu Lam lại mang theo một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, người yếu ớt vào, ném xuống đất nói: “Ngô trưởng lão, đây là kẻ hạ độc!”
Ngô Bình nhìn đối phương, tuổi khoảng ba mươi, tu vi không cao, chỉ mới Bí Cảnh tầng hai, sao người này lại có sức mạnh cấm kỵ?
Ngô Bình: “Mọi người thẩm vấn chưa?”
Thu Lam gật đầu: “Tên này là Phù Thành, một người phụ trách công việc hậu cần trong Thần Hoàng Tông. Thường ngày thật thà và chăm chỉ, các trưởng lão rất hài lòng, ai mà ngờ hắn lại dám bỏ độc, đúng là đáng chết!”
“Tại sao hắn hạ độc?”
Thu Lam: “Theo lời khai, hắn bất mãn với việc các trưởng lão gả cô gái mà hắn thích đi, ôm hận trong lòng mới liên tục hạ độc!”
Ngô Bình vung tay: “Hai người lui xuống đi!”
“Vâng!”, Thu Lam và Cốc Tâm Lăng đều rời khỏi đó.
Ngô Bình tới trước mặt thủ phạm, đặt tay lên đầu đối phương, người này nhắm mắt, dáng vẻ chờ chết.
Cậu cảm nhận được trong cơ thể người này có mảnh nhỏ cấm kỵ, mảnh nhỏ này ở trong trái tim, chỉ lớn bằng hạt mè.
Ngô Bình hỏi: “Trái tim anh có thứ gì đó, từ đâu mà ra?”
Phù Thành trợn mắt: “Có phải chính cậu giải độc của tôi?”
“Là tôi!”, Ngô Bình không chối: “Bây giờ anh nên biết là thủ đoạn của tôi rất nhiều, lo mà thành thật khai báo đi, nếu nghe lời, tôi có thể bảo Thần Hoàng Tông tha cho anh một mạng”.
Phù Thành cười lạnh: “Tới nước này rồi tôi không sợ chết!”
Ngô Bình: “Không ai mà không sợ chết, anh chỉ nói dối thôi. Huống chi, chết cũng chưa phải việc kinh khủng nhất, đáng sợ nhất là sống không bằng chết!”
Phù Thành híp mắt, suy ngẫm một lát mới nói: “Tôi có thể trả lời cậu nhưng phải đồng ý điều kiện của tôi”.
“Nói thử xem!”
“Phó Hiểu Vân là một cô gái tốt nhưng các trưởng lão lại gả cô ấy cho Mã đường chủ, chỉ cần cậu bảo Mã đường chủ giao Phó Hiểu Vân ra, tôi sẽ nói tất cả”.
Ngô Bình đáp: “Tôi tới từ thượng giáo, chuyện này chẳng to tát, tôi có thể chấp nhận!”
Phù Thành nhìn cậu: “Cậu là người của thượng giáo?”
Ngô Bình gật đầu: “Trưởng lão kiếm các!”
Phù Thành hít sâu một hơi, hắn cho rằng nhân vật cỡ này sẽ không lừa mình, hít sâu một hơi mới nói: “Thứ trong tim tôi là do tôi tìm được trong một lần tình cờ...”
Người này nói ra toàn bộ từ lúc tìm được mảnh cấm kỵ. Ba năm trước ra ngoài mua sắm, hắn vô tình gặp một sạp ven đường, chủ sạp bán tò he.
Tò he kia cao tận nửa người, hình dạng một con mèo béo, trông khá đáng yêu. Phù Thành là người thích mèo nên dùng một ngàn mua về, chuẩn bị trưng trong nhà.
Sau khi mua tò he đặt trong nhà thì liên tục xảy ra chuyện lạ, đầu tiên là người hầu không ngừng phát bệnh, ngu dại rồi điên loạn. Sau đó hắn cũng bị ảnh hưởng, hay quên, cảm giác bản thân ngày một yếu.
Một lần, hắn ngã ra đất, đụng con tò he, nó bị vỡ tan tành, hắn mới phát hiện rất nhiều mảnh nhỏ lấp lánh bên trong, khi đó hắn cảm nhận được thần hồn của mình bị xâm nhập, cảm giác suy yếu càng thêm mãnh liệt.
Hắn nhận ra tất cả những mảnh nhỏ này đều liên quan tới nhau. Vì vậy hắn lấy mảnh nhỏ nhất, còn lại đặt trong phòng chứa đồ rồi nghiên cứu mảnh nhỏ kia. Chỉ là khi tay đụng vào nó, mảnh nhỏ đâm xuyên qua thịt, tiến vào máu, từ đó tới thẳng tim rồi ở trong đó.
Từ hôm ấy, hắn càng thêm yếu ớt, tóc rụng sạch, tinh thần dễ hoảng hốt, thần kỳ là ba tháng sau, hiện tượng này biến mất, hơn nữa trong máu còn có thêm độc tính, chỉ cần một chút thôi là có thể giết người.
Sau này, cô gái hắn thích phải gả cho người ta, hắn oán giận rồi trả thù trưởng lão Thần Hoàng Tông.
Nghe kể xong, Ngô Bình biết thể chất người này đặc thù, có thể chống lại sức mạnh cấm kỵ rồi nhờ đó mà có được một tia sức mạnh này.
“Con tò he kia còn không?”, Ngô Bình hỏi.
Phù Thành gật đầu: “Trong phòng chứa đồ kia, tôi sợ cơ thể không chịu được nên không dám đụng”.
Tay Ngô Bình túm một cái, sức mạnh cấm kỵ chấn động, mảnh nhỏ trong tim bay ra, lơ lửng trước mặt cậu. Cậu cảm nhận được sức mạnh này có thể làm thần hồn yếu đi, giống sức mạnh thối rữa của cậu, có điều mạnh hơn một chút, dù sao cũng là tiểu thiên cấm kỵ, uy lực mạnh yếu khác nhau.
Ngô Bình cất mảnh nhỏ, túm Phù Thành bảo hắn dẫn đường. Thoáng chốc, cậu đã tới một chỗ bỏ hoang, nơi này không ai ở mấy chục năm rồi.
Trong phòng có con tò he đã vợ, bên trong rất nhiều mảnh nhỏ lấp lánh.
Ngô Bình vung tay, cất tò he.
Phù Thành nhìn Ngô Bình: “Trưởng lão cậu sẽ không nuốt lời chứ”.
Ngô Bình thản nhiên: “Tôi đồng ý nhưng Thần Hoàng Tông có thể trừng phạt anh!”
Phù Thành thản nhiên: “Tới giờ thì tôi không sợ trừng phạt nữa”.
Ngô Bình không quan tâm, ném hắn lại sân nhỏ bỏ hoang rồi quay về chỗ cũ.
Phù Thành ngẩn ra, đây là thả mình à? Hắn cắn răng nhanh chóng trốn đi, sau này mai danh ẩn tích.
Bên kia, Ngô Bình gặp Thu Lam rồi tạm biệt, mấy người tông chủ định tới bái kiến nhưng Ngô Bình không chịu.
Ngày mai phải vào cấm địa thượng cổ, cậu phải nhanh chóng về Thần Kinh.
Cùng ngày, cậu về sơn trang Hoàng Long.
Mấy hôm nay cậu không ở nhà, Ngô Đại Hưng bận rộn chuyện công ty taxi, mẹ cậu thì đ đánh bài với cô.
Biết Ngô Bình về, Nghiêm Lãnh Thạch nhanh chóng tới.
Hiện ông ta đang giúp Ngô Bình quản lý không ít sản nghiệp như nhà họ Vương và hàng loạt công ty dưới tên Ngô Bình.
Nghiêm Lãnh Thạch báo cáo là công ty taxi sắp đi vào hoạt động nhưng Ngô Bình không mấy hứng thú, chỉ hỏi chuyện từ thiện đường Giang Nam. Nghiêm Lãnh Thạch vẫn luôn trợ giúp Âu Dương Trí Viễn nên rất rõ ràng.
Năm trung tâm chữa bệnh cho trẻ em đã hoàn thành, tạm thời đang tiếp nhận bệnh nhi nghèo. Trung tâm chữa bệnh thành lập thì rất được xã hội ủng hộ, quỹ từ thiện đã thu được hơn hai trăm triệu.
Nhưng phần nhiều tài chính vẫn do Ngô Bình cung cấp, con số ngày càng lớn.
Biết việc này, Ngô Bình đi tới một trung tâm chữa bệnh ở Trung Châu, nơi này thành lập sớm nhất, hai nghìn giường đã đầy, có thể thấy được ở hành lang bày đầy giường phụ, còn có người đang xếp hàng.
Ngô Bình đang dùng thân phận người thường đứng trong hành lang bệnh viện, cậu cảm nhận được hàng nghìn sức mạnh công đức đang tụ về phía mình, những công đức này đều phát ra từ trong lòng người bệnh.
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên, những sức mạnh này ùa vào trong đầu Ngô Bình, mở ra một thế giới nhỏ. Trong thế giới này có một tấm bia khổng lồ màu vàng, trên tấm bia có trăm nghìn ký hiệu huyền diệu.
Sau đó những sức mạnh công đức kia tụ lại, tạo thành một dãy số: 576570000.
Chương 2707: Thiên Đạo Kiêu Tử
Ngô Bình động lòng, những thứ này là sức mạnh công đức? Tại sao chúng lại hình thành một tấm bia lớn trong cơ thể mình?
Lúc này trong đầu cậu vang lên giọng của Phương Lập, giọng ông ta mừng rỡ nói: “Bia công đức”.
Ngô Bình: “Ông biết tấm bia này?”
Phương Lập: “Chỉ có người có may mắn mới có cơ hội lấy được tấm bia này. Một khi có được bia công đức, cậu có thể thu thập công đức, đổi lấy nhân lực tộc người ở Thánh Cổ Đại Lục, thậm chí là khí vận tộc người”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Công đức này đều là công đức của tộc người?”
Phương Lập: “Đúng thế, các thánh hiền của tộc người đã tạo ra hai mươi bốn Thiên Đạo ở Thánh Cổ Đại Lục, những cái này chính là căn bản để tộc người tôi có chỗ đứng ở Thánh Cổ Đại Lục. Công đức của tộc người này đều bắt nguồn từ hai mươi bốn Thiên Đạo của tộc người. Nhưng số lượng bia công đức trên thế giới cố định là ba trăm, cậu có được một trong số đó là cực kỳ hiếm thấy”.
Ngô Bình gật đầu, lần này thu hoạch nằm ngoài dự liệu của cậu.
Cậu tiếp tục đi vào trong đến văn phòng viện trưởng. Muốn tìm hiểu tình hình của trung tâm điều trị, dĩ nhiên cậu phải tìm viện trưởng.
Viện trưởng của trung tâm điều trị là một vị viện phó của một bệnh viện lớn nào đó vừa nghỉ hưu, hơn sáu mươi tuổi. Ông ấy đến đây làm viện trưởng hoàn toàn vì phúc lợi xã hội, không nhận một đồng tiền lương. Thậm chí còn lấy một phần tiền lương hưu hàng tháng của mình để đầu tư vào các quỹ từ thiện liên quan đến trung tâm điều trị.
Viện trưởng tên là Tống Lập Bình, tóc bạc phơ, lúc này ông ấy đang gặp vài chuyên gia có thẩm quyền về phương diện bệnh tật ở trẻ em. Những người này có ý định đến trung tâm điều trị, nhưng vẫn còn nghi ngờ, lúc này Tống Lập Bình đang thuyết phục họ.
Ngô Bình đợi bên ngoài một lúc, Tống Lập Bình đưa họ đi, trông hai bên có vẻ nói chuyện rất vui vẻ.
Tống Lập Bình quay người lại, nhìn thấy Ngô Bình đang đứng cách đó không xa. Trước cửa phòng viện trưởng không có người nào khác, Ngô Bình đứng ở đây rất bắt mắt.
“Cậu có chuyện gì sao?”, Tống Lập Bình hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng Tống, tôi họ Ngô, muốn gặp ông để tìm hiểu vài chuyện”.
Tống Lập Bình hiển nhiên không nhận ra Ngô Bình, nhưng ông ấy vẫn gật đầu: “Mời vào”.
Ngô Bình tìm một cái ghế ngồi uống, nhưng Tống Lập Bình bắt đầu lất tư liệu ra xem, đồng thời hỏi: “Chuyện gì, nói đi”.
Ngô Bình: “Tôi tên là Ngô Bình”.
Tống Lập Bình sửng sốt, ông ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn kỹ lại Ngô Bình, không chắc lắm hỏi: “Cậu là người điều hành quỹ đầu tư từ thiện, cậu Ngô?”
Ngô Bình gật đầu: “Là tôi”.
Tống Lập Bình vội đứng dậy, xấu hổ nói: “Cậu Ngô, thật xin lỗi, tôi không nhận ra cậu, vừa rồi thất lễ rồi”.
Ngô Bình xua tay: “Không sao, tôi đến là muốn tìm hiểu chỗ ông khó khăn về cái gì. Nếu có thể giải quyết, ta nhất định sẽ giải quyết”.
Tống Lập Bình thở dài nói: “Tôi làm bác sĩ khoa nhi mấy chục năm, đã chứng kiến quá nhiều đau khổ, quá nhiều sự chia ly và mất mát. Nhưng đôi khi gặp phải những căn bệnh nan y khó chữa, lòng tôi vẫn rất đau đớn”.
Ngô Bình: “Thế nên khó khăn mà ông nói là có vài bệnh không được điều trị à?”
Tống Lập Bình gật đầu: “Có vài bệnh chỉ có một số tầng lớp đặc biệt mới có tư cách được chữa khỏi, còn người bình thường thì không có cơ hội”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bệnh mà ông nói cụ thể là bệnh gì?”
Tống Lập Bình: “Căn bệnh thường gặp nhất là ung thư, mặc dù hiện nay đã có thuốc điều trị ung thư nhưng giá thành đắt và chỉ được sản xuất với số lượng rất ít, chỉ có rất ít người có cơ hội dùng. Người bình thường không đủ khả năng mua, cho dù họ có đủ tiền mua nhưng cũng chưa chắc có thể có tên trong danh sách mua”.
Nghe ông ấy nói thế, Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc, với sự hiểu biết của cậu với thuốc, muốn chế tạo ra một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh ung thư hoàn toàn không khó, khó nhất chính là kiểm soát giá thành.
Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Mỗi năm ở đây thu nhận bao nhiêu trẻ mắc bệnh ung thư?”
Tống Lập Bình: “Mỗi năm ít thì cũng mấy ngàn người, sau này sẽ có nhiều hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết chuyện này rồi, sắp tới tôi sẽ đưa cho ông một loại thuốc dùng để điều trị thử nghiệm, nếu có hiệu quả tốt, tôi sẽ chế tạo với số lượng lớn”.
Tống Lập Bình rất ngạc nhiên: “Cậu Ngô, loại thuốc cậu nói có thể chữa được bệnh ung thư à? Thuốc này có khác gì với thuốc trên thị trường không?”
Ngô Bình cười nói: “Dĩ nhiên là khác, mặc dù tôi chưa thấy thuốc trên thị trường nhưng chắc cũng có tác dụng phụ mạnh đấy”.
Tống Lập Bình gật đầu: “Đúng thế, tác dụng phụ của những loại thuốc đó rất rõ ràng. Mặc dù có thể cứu sống một người nhưng chúng sẽ gây tổn hại đến các cơ quan trong cơ thể, thậm chí cũng làm hại đến các chức năng miễn dịch ở các mức độ khác nhau”.
Ngô Bình: “Chính là như vậy, thuốc của tôi dựa trên việc nâng cao khả năng miễn dịch của bản thân, tác dụng lớn hơn của nó là loại bỏ tế bào ung thư bằng sức mạnh của chính mình”.
Tống Lập Bình cực kỳ ngạc nhiên, ông ấy biết thật ra cơ thể con người luôn sản sinh ra tế bào ung thư, những tế bào này nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng cơ thể người bình thường có thể kịp thời loại bỏ chúng.
Nếu Ngô Bình nói đều là thật, có thể nâng cao khả năng của cơ thể con người để loại bỏ tế bào ung thư, vậy thì chắc chắn là cách điều trị tốt nhất rồi.
“Cậu Ngô, bao giờ có thể có được loại thuốc này?”, Tống Lập Bình vội hỏi.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lâu thì ba tháng, nhanh thì một tháng”, vì không biết mình sẽ ở lại cấm địa thượng cổ bao lâu nên cậu không thể đưa ra thời gian cụ thể.
Tống Lập Bình rất mong chờ nói: “Thật tốt quá! Nếu loại thuốc này thành công, không chỉ có thể chữa trị cho trẻ em mà còn có lợi cho cả nhân loại”.
Ngô Bình đi một vòng trong trung tâm điều trị, buổi chiều lại quay về biệt thự Hoàng Long.
Hàn Băng Nghiên cũng đi với cậu, hôm nay Ngô Bình không tu luyện, chỉ ở bên cạnh người nhà.
Hôm sau, cậu đến Học viện Hoàng gia như đã hẹn, trong một tòa nhà cổ kính của Học viện Hoàng gia, bên trong có hàng trăm tu sĩ, Mạnh San đứng trên bục nhìn các tu sĩ xung quanh.
Ngô Bình tìm chỗ có ít người rời đứng đó, nhìn trái nhìn phải nhận ra khí tức của các tu sĩ xung quanh đều rất mạnh. Có thể thấy những người này đều là đệ tử kiêu ngạo của các thế lực lớn.
Ngô Bình vừa đến, một người phụ nữ trẻ tuổi mặt trái xoan, dung mạo xinh đẹp cười hỏi: “Đạo hữu tên gì thế?”
Ngô Bình: “Ngô Bình”.
Tu sĩ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, cười nói: “Tôi là Lăng Bộ Phi”.
Bây giờ chỉ có một số các tu sĩ đã tham gia cấm địa thượng cổ đến, Ngô Bình rảnh rỗi bèn nói chuyện phiếm với Lăng Bộ Phi.
Lăng Bộ Phi: “Đạo hữu Ngô được truyền thừa ở đâu thế?”
Ngô Bình: “Tôi là đệ tử của Thái Hoàng Giáo, cô Lăng thì sao?”
Mắt Lăng Bộ Phi sáng lên: “Thái Hoàng Giáo sao? Chị tôi là đệ tử của Thái Hoàng Giáo, tôi cũng từng đến Thái Hoàng Giáo chơi mấy ngày, tôi là đệ tử của Thần Nữ Môn”.
Ngô Bình: “Hân hạnh được gặp”.
Nói được vài câu, hai người đã hiểu thêm về nhau, Lăng Bộ Phi hỏi: “Cậu Ngô là đệ tử xuất sắc của Thái Hoàng Giáo sao?”
Ngô Bình: “Tôi là đệ tử Kiếm Các, nhưng thân phận hiện giờ là trưởng lão Kiếm Các”.
Lăng Bộ Phi dĩ nhiên biết Kiếm Các, cô ta ngạc nhiên nói: “Kiếm Các”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô Lăng chắc biết về Kiếm Các nhỉ”.
Lăng Bộ Phi kính phục nói: “Nghe nói Kiếm Các trước giờ chưa từng có đệ tử, cậu Ngô có thể được Kiếm Các thu nhận thì chắc là rất xuất sắc”.
“Nào có”, Ngô Bình nói: “Tôi chỉ may mắn thôi”.
Lăng Bộ Phi mỉm cười nói: “Cậu Ngô thật khiêm tốn. Theo tôi biết, Kiếm Các có yêu cầu cực kỳ cao với đệ tử của mình. Ngay cả những đệ tử cốt lõi của Thái Hoàng Giáo cũng không được chọn”.
Hình như cô ta rất có hứng thú với chuyện này bèn hỏi: “Sư tôn của cậu Ngô là ba vị kiếm lão sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế”.
Lăng Bộ Phi càng kính trọng cậu hơn, nói: “Ba vị kiếm lão là những nhân vật kiệt xuất, nếu ông có thể trở thành đệ tử của họ, chắc chắn cậu Ngô sẽ có một tương lai tươi sáng, sau này thành tựu siêu phàm lắm đấy”.