Việt
Ngô Bình nhìn Vạn Phùng Xuân rồi nói: “Đần ra đó làm gì, mau chữa tiếp đi, ông có hai tiếng thôi đấy”.
Vạn Phùng Xuân nghe xong thì lại tập trung vào việc của mình.
Diệp Thần kinh ngạc hỏi: “Chủ nhân, sao Trịnh Luân lại đi mất ạ?”
Cậu ấy biết Trịnh Luân có thực lực cao hơn Ngô Bình, lẽ ra ông ta không phải bỏ đi mới phải.
Ngô Bình cười nói: “Tôi đã dám trở mặt với ông ta thì đương nhiên có cách để giết ông ta. Thật ra, tôi không làm vậy đâu, mà để dành cho cậu”.
“Để dành cho tôi?”, Diệp Thần ngẩn ra.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, chỉ cần cậu đủ mạnh thì chưa tới ba năm nữa là có thể đánh bại ông ta dễ dàng”.
Diệp Thần nghệt mặt: “Ba năm ạ?”
Ngô Bình: “Đúng, thế thôi”.
Diệp Thần hít sâu một hơi: “Cảm ơn chủ nhâ”.
Ngô Bình cười nói: “Mấy ngày tới, cậu hãy chuyên tâm tu luyện công pháp mà tôi truyền cho. À, đón em gái cậu đến Đường Lâu đi, ở đó có khách sạn”.
“Vâng”, Diệp Thần gật đầu.
Còn Vạn Phùng Xuân thì đang cố hết sức chữa trị cho Diệp Vũ Hân trước sức ép vô tận. Song, khi chữa được khoảng nửa tiếng, trán ông ta đã mướt mồ hôi, vì ông ta phát hiện chất độc này rất kỳ lạ, nó sẽ thay đổi theo nồng độ chất độc trong máu.
Nói cách khá là chất độc này sẽ luôn luôn thay đổi trước một giây khi tiếp xúc với thuốc giải, thế thì giải kiểu gì đây?
Vạn Phùng Xuân chật vật cả tiếng đồng hồ, cuối cùng đánh bỏ cuộc, ông ta thở dài ngao ngán rồi chán nản nói: “Tôi không chữa được”.
Ngô Bình cười cợt: “Đồ vô dụng! Có tí độc mà cũng không giải nổi, thế mà cũng đòi làm thần y à?”
Vạn Phùng Xuân tái mặt rồi không nhịn được phản bác: “Không ai có thể giải được chất độc này đâu”.
“Thế ư? Để tôi cho ông mở mang tầm mắt”, nói rồi, Ngô Bình đi tới cạnh Diệp Vũ Hân, cầm tay trái của Diệp Vũ hân đặt lên mi tâm của cô bé rồi truyền chân khí màu tím vào. Sức mạnh được hình thành sau ba lần lột xác của Thần Cơ có hiệu quả trừ độc rất tốt, thêm chân khí màu tím nữa thì chất độc trong người cô bé phải đầu hàng ngay.
Vài chục phút sau, tất cả chất độc đã bị ép sang tay trái của Diệp Vũ Hân, bàn tay của cô bé vừa đen vừa sưng to. Ngay sau đó, Ngô Bình thả Thần Cơ ra, nó bò tới mu bàn tay của Diệp Vũ Hân rồi cắn một lỗ, tiếp đó thì hấp thu hết chất độc.
Vài phút sau, Diệp Vũ Hân đã thấy khoẻ trở lại, tất cả chất độc đều bị loại trừ, Ngô Bình lại dùng chân khí màu tím để điều hoà cơ thể cho cô bé.
Thấy thế, Vạn Phùng Xuân chấn đồn nói: “Đó là gì? Nó có thể giải độc ư?”
Ngô Bình không thèm để ý đến ông ta, sau đó viết một đơn thuốc rồi đưa cho Diệp Thần: “Nhớ mua thuốc rồi cho Diệp Vũ Hân uống nửa tháng, cô bé sẽ khoẻ lại như bình thường”.
Diệp Thần mừng rỡ, vội vàng nhận lấy đơn thuốc rồi nói: “Cảm ơn chủ nhân”.
Lúc này, Ngô Bình mới nhìn sang Vạn Phùng Xuân rồi nói: “Đưa cái túi xanh đây”.
Vạn Phùng Xuân hậm hực, nhưng dám chơi dám chịu, ông ta cắn răng rồi lấy chiế túi da thú ra rồi để lên bàn, sau đó quay người bỏ đi.
Vạn Phùng Xuân là một cao thủ cảnh giới Thần, nhưng khi đứng trước mặt Ngô Bình thì chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vạn Phùng Xuân đi rồi, Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: “Diệp Thần, đây là nhà thuê à?”
Diệp Thần gật đầu: “Vâng, tôi thuê được nửa năm rồi”.
Ngô Bình nói: “Thế dọn đồ đi, chúng ta đi thôi”.
Nói là dọn đồ nhưng hai anh em Diệp Thần cũng không có nhiều đồ lắm, Diệp Thần dọn qua loa những thứ cần thiết cho vào hộp rồi tất cả cùng đi xuống dưới.
Họ lên xe rồi quay lại Đường Lâu, giờ đã tờ mờ sáng, Diệp Thần và Diệp Vũ Hân sóng ở phòng dành cho khách tại Đường Lâu.
Đường Băng Vân vẫn chờ Ngô Bình, cô ấy đã sai người chuẩn bị đồ ăn và rượu. Cô ấy rót rượu cho Ngô Bình, sau đó nâng chén mời rồi cười nói: “Hôm nay anh lập công lớn nhất, em mời anh một chén”.
Hai người uống cạn chén rượu, Ngô Bình nói: “Em đã thua trong vụ cá cược lần trước. Theo thoả thuận thì em phải làm cho anh một việc”.
Đường Băng Vân chợt căng thẳng, sau đó cắn môi hỏi: “Thế anh muốn em làm gì?”
Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi nói: “Chơi trò chơi với anh”.
Đường Băng Vân ngẩn ra, sau đó trừng mắt lườm anh.
Ngô Bình cười khà khà: “Đùa thôi mà, yêu cầu của anh thì từ từ đã. Giờ chúng ta bàn chuyện chính, em là vợ sắp cưới của anh rồi, thế em có biết thân phận của anh không?”
Ngô Bình nhìn anh: “Anh có thân phận nào khác à?”
Ngô Bình nói: “Ừm, ví dụ tôi ông nội anh là Lý Vân Đẩu của Vân Đông”.
“Nhà họ Lý ở Vân Đông ư!”, Đường Băng Vân trợn tròn mắt.
Ngô Bình gật đầu: “Vì thế, chúng ta phải bàn xem nếu anh gia nhập Đường Môn thì hai nhà Lý Đường sẽ có ảnh hưởng gì”.
Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Thân phận này của anh chắc chưa công bố với bên ngoài đúng không?”
Ngô Bình: “Ừ, ông bảo muốn bảo vệ anh”.
Đường Băng Vân cũng biết một chút về nhà họ Lý: “Gia sản của ông anh chủ yếu ở Đông Nam và Cảng Thành, Đường Môn luôn muốn cắm rễ ở Đông Nam Á và Cảnh Thành, hai bên có thể hợp tác”.
Ngô Bình: “Đây cũng là điều mà tôi đang nghĩ. Anh đã nói chuyện với ông rồi, ông có rất nhiều khu nông nghiệp, khoáng sản và ngân hàng cùng công trưởng ở các nước thuộc Đông Nam Á, nhưng người dân ở đó không thích người Viêm Long mình đâu. Ví dụ như vụ cướp mấy năm trước, ông anh đã tổn thất nặng nề, bao nhiêu cây trồng và ngân hàng đều bị cướp sạch”.
“Anh đang nghĩ nếu kết hợp thêm với sức mạnh của Đường Môn thì hai bên sẽ cùng có lợi”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Ý này hay, đến lúc đó, tôi sẽ bảo ông em giao việc ở Đông Nam Á cho em quản lý, như thế hai ông cháu anh hợp tác cũng dễ hơn”.
Ngô Bình: “Nhưng vấn đề là Đường Môn đang rất loạn, anh muốn biết khi nào sẽ ổn định lại”.
Nhắc đến chuyện này, Đường Băng Vân chỉ biết thở dài: “Nói thật thì em cũng không rõ”.
Hai người ngồi uống đến hơn ba giờ sáng rồi mới về phòng nghỉ.
Đây là phòng sang trọng nhất trong khách sạn của Đường Lâu, diện tích lên đến hơn 1000 mét vuông, Ngô Bình và Đường Băng Vân đều ở đây, nhưng mỗi người một phòng ngủ.
Đường Băng Vân về phòng mình, còn Ngô Bình lấy cái túi xanh rồi mở ra, bên trong có ba tờ giấy dầu.
Anh mở ra xem thì thấy nó to như tờ A2, bên trên chi chít chữ, toàn là cổ văn.
Anh chăm chú nghiên cứu, khi mới đọc được một nửa, Ngô Bình đã sáng mắt lên rồi lẩm bẩm: “Phương thuốc ư?”
Anh đọc tiếp, khi đọc xong thì biết nó đúng là một phương thuốc, nội dung rất chi tiết, hướng dẫn luyện chế một đan dược mang tên Nhân Vương Đan. Theo giới thiệu bên trong thì loại đan dược này có thể giúp người uống tiến bộ, từ đó có thực lực mạnh hơn.
Nhưng đây là đan dược tam phẩm, phải uống theo thứ tự mới có tác dụng, nó là đan dược đầu tiên trong tờ giấy.
Ngô Bình đọc tiếp hai tờ giấy khác, quả nhiên cũng là cách luyện chế đan dược, phải có cả ba tờ này thì mới có thể luyện chế thành công Nhân Vương Đan.
Chương 447: Phong Tiên chứng minh sự trung thành
“Ra là Nhân Vương Đan!”, Ngô Bình nhớ trong phiến ngọc cũng có nói về loại đan dược này, nhưng không chi tiết về cách luyện chế, chỉ nói uống vào sẽ giúp tu sĩ tiến bộ nhanh chóng.
Con người vốn tiến hoá rất chậm, chi có sau khi tu hành tới một cảnh giới nhất định thì mới tiến bộ nhanh chóng. Thường thì tu vi đạt tới cảnh giới Địa Tiên là có thể bứt phá giới hạn được rồi. Còn Nhân Vương Đan này có thể giúp người uống tiến bộ ngay, thực lực tăng lên nhanh chóng, vậy nên rất có giá trị.
“Mình cũng có thể luyện chế được, nhưng dược liệu để luyện chế toàn đồ khan hiếm”, đang vui thì đứt dây đàn, có 13 loại dược liệu để luyện chế Nhân Vương Đan, nhưng loại nào cũng rất hiếm có, muốn thu thập đủ gần như là điều không thể.
“Thôi, đành chờ thời cơ đến vậy”, Ngô Bình lắc đầu rồi cất cái túi đi, sau đó tiếp tục tu luyện cách hít thở.
Một đêm bình lặng trôi qua, sáng hôm sau, Phong Tiên đã đến. Ông ta được Ngô Bình mời vào phòng mình, sau đó vô cùng lễ phép hành lễ với anh: “Thầy Ngô, đệ tử đến rồi ạ”.
Ngô Bình nhìn Phong Tiên thì thấy ông ta đang rất hào hứng, xem ra ông ta rất mong chờ vào buổi gặp mặt này.
Anh khẽ gật đầu rồi nói: “Khương Phụng Tiên, từ giờ tôi sẽ bắt đầu kiểm tra ông. Nếu ông có thể vượt qua thử thách, tôi sẽ truyền thụ kiến thức cho ông”.
Khương Phụng Tiên mừng rỡ: “Cảm ơn thầy”.
Ngô Bình nói: “Hôm qua, Vu Vương đã nhiều lần ra tay, thủ đoạn rất tuyệt tình, ông ta định phá hỏng kế hoạch Kinh tiến của Đường Lâu. Ông có ý kiến gì trong chuyện này không?”
Khương Phụng Tiên đảo mắt, ông ta là người sành sỏi nên nói ngay: “Thưa thầy, chuyện này cứ giao cho đệ tử xử lý! Đệ tử sẽ đi gặp Vu Vương và bảo ông ta biết điều”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ông ta đã ra tay rồi thì sẽ không chịu ngưng đâu”.
Khương Phụng Tiên ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Nếu thầy muốn trừ khử Vu Vương thì đệ tử sẽ hỗ trợ ạ”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hài lòng nói: “Tốt, ông hãy hẹn gặp Vu Vương đi, tôi sẽ đến gặp ông ta”.
Khương Phụng Tiên chấn động: “Thầy muốn đích thân xử lý ông ta ạ?”
Ngô Bình nói: “Ông chỉ cần hẹn ông ta thôi, còn lại cứ giao cho tôi”.
Khương Phụng Tiên gật đầu: “Đệ tử biết rồi ạ”.
Phong Tiên và Vu Vương cũng không quá thân thiết, thậm chí còn có mâu thuẫn với nhau. Nhưng lần này, Đường Lâu nổi lên đã động tới lợi ích của họ nên cả hai không hẹn mà cùng đối phó Đường Lâu.
Khương Phụng Tiên gọi tới một tứ hợp viện của Thiên Kinh, có một người phụ nữ xinh đẹp nghe máy rồi hỏi: “Xin chào, ai vậy ạ?”
Người biết số điện thoại này không nhiều, Phong Tiên là một trong số đó nên người phụ nữ mới lịch sự như vậy.
Khương Phụng Tiên: “Tôi là Khương Phụng Tiên, tôi tìm vu Hoá Long”.
Hoá Long chính là tên thật của Vu Vương.
Biết là Khương Phụng Tiên, người phụ nữ biến sắc mặt rồi nói: “Ra là ông Khương, ông chờ một lát nhé”.
Người phụ nữ bỏ điện thoại xuống bàn rồi chạy nhanh sang một phòng khác, có một người đàn ông mặc trường sam màu xám đang ngồi xếp bằng trên giường gỗ tu luyện.
Người phụ nữ ngập ngừng rồi nói: “Bố nuôi, Phong Tiên gọi đến ạ”.
Vu Hoá Long mở mắt ra, đôi mắt loé sáng: “Hả? Khương Phụng Tiên gọi đến ư? Bố cứ tưởng ông ta sẽ bình tĩnh hơn cơ”.
Vu Hoá Long lập tức đứng dậy đi nghe điện thoại, sau đó cười nói: “Anh Khương, sao lại gọi cho tôi thế?”
Khương Phụng Tiên cười lớn nói: “Hôm qua, tôi reo một quẻ, phát hiện chúng ta hợp tác thì cùng có lợi, đánh nhau thì cả hai cùng thiệt hại. Trước đó, người tôi cử đến Đường Lâu đã bị tóm rồi, suy đi nghĩ lại tôi muốn bàn với anh ít chuyện”.
Vu Hoá Long là người cẩn trọng, nghe thấy thế, phản ứng đầu tiên của ông ta là đây có phải là bẫy hay không?
Ông ta trầm tư một lát rồi cười lớn nói: “Anh Khương, nếu anh muốn bàn chuyện thì cứ tới tìm tôi”.
Khương Phụng Tiên nói: “Cùng tham gia còn có một cao nhân nữa, nếu đến chỗ anh thì tôi sợ người ta không đồng ý”.
Vu Hoá Long nổi hứng: “Ai mà oai thế?”
Khương Phụng Tiên: “Một công tử cảnh giới Địa Tiên rất có bản lĩnh, chỉ nói vài câu đã chỉ dẫn cho tôi thuật reo quẻ”.
Vu Hoá Long nói: “Anh Khương, anh gặp người đó thì sao lại gọi tôi?”
Khương Phụng Tiên cười lạnh nói: “Tôi muốn nhờ người đó ra mặt đối phó với Đường Lâu, song mời người ta thì phải trả tiền, Đường Lâu là kẻ thù chung của tôi với anh, đương nhiên anh cũng phải góp phần rồi”.
Vu Hoá Long cười nói: “Anh Khương, anh định dùng điều kiện gì để mời người đó?”
Khương Phụng Tiên: “Không giấu gì anh, người đó rất thích phụ nữ đẹp, mà phía anh thì không thiếu, tôi không tìm anh thì tìm ai đây?”
Vu Hoá Long nói: “Anh bảo người đó là chỗ tôi nhiều người đẹp lắm, hoan nghênh đến chơi”.
Khương Phụng Tiên nói: “Anh không đến thì thôi, nhưng đừng hối hận nhé”, dứt lời, Phong Tiên ngắt máy luôn.
Vu Hoá Long cau mày, lẽ nào mình đa nghi quá rồi?
Ông ta hỏi cô gái bên cạnh: “Con gọi cho người mình ở chỗ Khương Phụng Tiên xem tình hình thế nào”.
“Vâng”, cô gái lập tức đi sang phòng khác.
Năm phút sau, cô ấy trở lại rồi nói: “Bố nuôi, người mình bảo đúng là Khương Phụng Tiên đã tiếp một nhân vật rất lớn, hơn nữa còn rất kính trọng người đó”.
Vu Hoá Long gật đầu: “Xem ra không có vấn đề gì, con gọi lại cho ông ta đi”.
Khương Phụng Tiên lúc này đã gọi ngay cho Ngô Bình: “Thưa thầy, Vu Vương rất gian xảo nên khó bị lừa, nhất định ông ta sẽ bảo người mình cài cắm ở chỗ đệ tử nghe ngóng tình hình. Nhưng kẻ đó đã bị đệ tử mua chuộc rồi nên có thể mượn kẻ đó để lừa ôn ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt!”
Quả nhiên Khương Phụng Tiên vừa sắp xếp xong thì Vu Hoá Long lại gọi tới, ông ta cười nói: “Anh Khương, tôi cũng muốn gặp vị công tử đó, anh có thể nói chi tiết hơn không?”
Khương Phụng Tiên: “Công tư có xuất thân từ gia tộc luyện đan, hơn nữa còn giỏi y thuật bà bói toán, gần như hoàn hảo không tì vết”.
Khương Phụng Tiên ngạc nhiên: “Cái gì? Công tư là người của gia tộc luyện đan ư?”
Khương Phụng Tiên: “Đúng, tôi chuẩn bị nhờ công tử luyện cho ít đan dược đây”.
Vu Hoá Long sáng mắt lên: “Được, tôi sẽ đến ngay”.
Khương Phụng Tiên bảo với Vu Hoá Long phải hỏi ý công tử đó đã, sau đó sẽ thông báo cho ông ta sau.
xong xuôi, Ngô Bình hỏi: “Công tử gì đó mà ông nói là bịa ra à?”
Khương Phụng Tiên nói: “Miễn sao dụ Vu Vương đến là được ạ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay để tôi đóng giả công tử ấy cho”.
Khương Phụng Tiên ngẩn ra: “Thưa thầy, nhưng sau đó thì sao ạ?”
Ngô Bình nói cho Khương Phụng Tiên biết kế hoạch của mình, ông ta nghe xong thì kinh ngạc nói: “Thầy có thể luyện đan thật ạ?”
Ngô Bình: “Tôi mới biết qua qua thôi, nhưng đủ để lừa Vu Vương rồi”.
Khương Phụng Tiên cười lớn nói: “Quá tuyệt! Vậy thì chúng ta không đánh vẫn thắng rồi, Vu Hoá Long cứ chờ mà ăn đủ!”
Chương 448: Lý công tử giả
Đường Băng Vân nghe xong về kế hoạch của Ngô Bình thì thấy rất thú vị, nhưng cô ấy vẫn lo lắng nói: “Vu Vương giỏi lắm đấy, lại hiểu tà thuật, nhỡ mà bị ông ta phát hiện thì anh cứ liệu chừng”.
Ngô Bình cười nói: “Ông ta không phát hiện được đâu, vì Lý công tử mà anh giả mạo sẽ cho ông ta thứ ông ta cần”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Mong là thế, nhưng anh vẫn phải cẩn thận, em sẽ cho vài người đi cùng”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, càng đông càng dễ bị nghi ngờ”.
Đường Băng Vân nói tiếp: “Khéo Vu Vương biết mặt anh rồi đấy, tốt nhất anh nên cải trang đi”.
Ngô Bình cười nói: “Em nhìn nhé”.
Nói rồi, diện mạo của anh bắt đầu thay đổi, trán rộng hơn, mắt dài ra, thêm nhiều đường nét rất nhỏ khác nữa, không lâu sau, Ngô Bình đã biến thành một người khác.
Diện mạo hiện giờ của anh trông rất lạ, khiến người nhìn có một ấn tượng sâu. Sau khi thấy thế, Khương Phụng Tiên chấn động rồi không ngừng gật gù.
Chỉ có Đường Băng Vân là tỏ vẻ chê bối với diện mạo này của anh: “Trông xấu chết đi được”.
Ngô Bình liếc mắt coi thường rồi nói: “Khương Phụng Tiên, ông hãy giải thích cho cái người ngoại đạo này cho tôi”.
Khương Phụng Tiên cười nói: “Cô Đường, diện mạo hiện giờ của thầy là một trong tám đại kỳ tướng, trán rộng, mày rậm, miệng lớn, là tướng làm quan. Diện mạo này sẽ để lại ấn tượng sâu cho người khác, khiến họ phải nể sợ”.
Đường Băng Vân chep miệng: “Gì mà tướng làm quan, tôi chưa nghe thấy bao giờ”.
Ngô Bình cười nói: “Thay đổi mỗi gương mặt thôi thì chưa đủ, Băng Vân, em đến cửa hàng cầm đồ ròi lấy ý quần áo người cổ xưa hay mặc đến đây”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã thay quần áo, sau đó rời đi cùng Khương Phụng Tiên.
Hai người bạn nhau sẽ hẹn gặp vb ở nhà của Khương Phụng Tiên.
Đây là một ngôi nhà lớn, đằng trước có vườn hoa, giá đất ở đây cực đắt đỏ, những ngôi nhà rộng như thế này không còn nhiều nữa.
Đến nơi rồi, Khương Phụng Tiên vô cùng cung mính mà gọi Ngô Bình là công tử Lý như tiếp đón tu sĩ cảnh giới Địa Tiên.
Ngô Bình đã thay đổi diện mạo và thay quần áo thời cổ, ngoài ra còn mang theo mấy món đồ cổ, đó đều là anh đồ anh lấy trong tảng đá, vì hợp với hoàn cảnh nên mang theo.
Ngô Bình đi vào một căn nhà riêng biệt, anh đóng cửa rồi tập trung ngồi luyện công và tập bài hít thở.
Lúc này, Khương Phụng Tiên mới thông báo cho Vu Hoá Long: “Anh Vu, công tử Lý đã đồng ý gặp anh rồi. Công tử đang ở nhà tôi, nhưng tôi không dám chắc một trăm phần trăm là người có đổi ý hay không. Nếu ông tử không đổi ý không muốn gặp anh nữa thì cũng đừng trách tôi nhé”.
Vu Hoá Long vội nói: “Được, anh Khương chờ tôi một lát, tôi sẽ đến ngay”.
Nơi ở của họ khá gần nhau, khoảng chục phút sau, Vu Hoá Long đã dẫn theo bốn thuộc hạ tới. Khương Phụng Tiên ra tận ngoài cửa đón.
Khương Phụng Tiên cười nói: “Anh Vu, anh đến nhanh thế”.
Vu Hoá Long nhìn ra sau lưng Khương Phụng Tiên rồi hỏi: “Công tử Lý có đây không?”
Khương Phụng Tiên cười đáp: “Đương nhiên là có rồi, công tử đang luyện công ở nhà sau, tôi không dám làm phiền, chúng ta trò chuyện một lát rồi chờ một thể”.
Nói rồi, hai người đi vào phòng khách, Khương Phụng Tiên sai người pha trà rồi trò chuyện cùng Vu Hoá Long.
Vu Hoá Long rất muốn biết công tử Lý là thần thánh phương nào nên câu chuyển chỉ quay quanh nhân vật này: “Anh Khương, công tử xuất thân từ gia tộc luyện đan, vậy chứng tỏ cậu ấy biết luyện đan đúng không?”
Khương Phụng Tiên cười đáp: “Đương nhiên, không thì tôi nịnh cậu ấy làm gì?”
Vu Hoá Long mừng rỡ: “Tốt quá! Tu vi của tôi đang chững lại, muốn đột phá thì cần có đan dược hỗ trở. Nếu xin công tử luyện được cho ít đan dược thì hết sẩy”.
Khương Phụng Tiên xua tay: “Nếu là đan dược thì anh đừng xin. Tôi đã từng thử rồi, nhưng công tư toàn từ chối. Anh cũng biết đấy, đan dược quý hiếm với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên thế nào mà, sao người ta cho mình được?”
Vu Hoá Long sa sầm mặt rồi hỏi: “Không có một cơ hội nào sao?”
Khương Phụng Tiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không rõ nữa, lần này công tử đến là có việc, nếu chúng ta có thể hỗ trợ cậu ấy thì khéo cậu ấy lại đồng ý luyện đan cho”.
Vu Hoá Long hào hứng hỏi: “Việc gì thế?”
Khương Phụng Tiên: “Tôi nghe công tử nói chuyến này đi để thu thập dược liệu để luyện tiên đan cho người lớn trong nhà dùng”.
“Tiên đan?”, Vu Hoá Long sáng mắt lên: “Tiên đan gì thế?”
Khương Phụng Tiên xua tay: “Sao tôi dám hỏi nhiều? Chỉ biết là một loại đan dược cấp cao thôi”.
Nói đến đây, ông ta thấp giọng nói: “Tôi thấy trên người công tư có nhiều bình thuốc lắm, chắc bên trong toàn đan dược”.
Vu Hoá Long ngứa ngáy: “Anh Khương, anh nhất định phải nghĩ cách để công tử bán ít đan dược cho mình! Nếu được thì bao nhiêu tôi cũng trả”.
Khương Phụng Tiên thở dài: “Anh tưởng tôi không muốn à? Nhưng công tử co lai lịch lớn, người ta thèm để mắt tới chúng ta chắc?”
Vu Hoá Long cười nói: “Tôi mang một món bảo bối tới, lát gặp công tử biết đâu cậu ấy lại thích”.
Khương Phụng Tiên ngẩn ra: “Bảo bối gì thế?”
Vu Hoá Long tỏ ra thần bí: “Lát anh sẽ biết”.
Ngô Bình tập trung tu luyện đến bốn giờ chiều thì mới mở cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Khương Phụng Tiên vội đứng dậy rồi cung kính ra tiếp đón.
Ngô Bình xuất hiện, Vu Hoá Long nhìn thấy diện mạo của anh thì chấn động, sau đó vội chắp tay: “Vu Hoá Long tham kiến công tử Lý”.
Ngô Bình thờ ơ quan sát ông ta rồi ừm một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế chủ toạ.
Khương Phụng Tiên cười nói: “Công tử, đây là Vu Hoá Long - bạn của tôi. Biết tin công tử đến, anh ấy muốn tới gặp”.
Ngô Bình nói: “Ừm”, sau đó cầm tách trà lên uống.
Bầu không khí rất ngượng ngập, Ngô Bình không để ý đến hai người kia. Vu Hoá Long liếc Khương Phụng Tiên, Khương Phụng Tiên ho khan nói: “Công tử, anh Vu đây có mang một món bảo bối tới, mời công tử xem ạ”.
Nghe thấy có bảo bối, Ngô Bình mới có vẻ hứng thú: “Có thứ gì hay à?”
Vu Hoá Long vội nói: “Vâng, tôi có mang một món bảo bối tới, mời công tử xem”.
Ngô Bình ừm rồi nói: “Được”.
Vu Hoá Long xua tay, một tên thuộc hạ của ông ta lấy một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn trong túi ra.
Vu Hoá Long cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra, bên trong có một chiếc bình nhỏ màu xanh, ông ta đưa bằng cả hai tay cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy rồi mở nắp bình, sau đó ngửi thấy một mùi thuốc kỳ lạ. Bên trong có một viên bán đan, xem chừng đã rất lâu đời rồi.
Vu Hoá Long nhìn Ngô Bình rồi nói: “Công tử, cậu học rộng biết nhiều, có thể cho tôi biết đây là đan dược gì không?”
Ngô Bình híp mắt lại, biết rằng Vu Hoá Long đang thử mình. Đúng là lão cáo già, đến giờ rồi mà vẫn hoài nghi thân phận của anh.
Chương 449: Thiên Tiên Huyết
Ngô Bình bình thản nói: “Viên đan dược này có tuổi đời quá cao nên hết công dụng rồi. Viên hoàn chỉnh thì chắc là để luyện hình, nhưng viên chỉ có một nửa thì chỉ để luyện thần thôi”.
Vu Hoá Long thầm thán phục, ông ta đã mua hai viên đan dược này trong một buổi đấu giá, mà chúng đúng như lời Ngô Bình nói. Anh chỉ liếc nhìn đã biết là đan dược gì, công tử này đúng là cao thủ luyện đan.
Vu Hoá Long vội nói: “Cảm ơn công tử đã chỉ bảo, tôi còn có một món nữa muốn công tử xem”.
Ông ta lại lấy một chiếc hộp màu xám ra, chiếc hộp này làm bằng kim loại, hình vuông, cao khoảng 20 phân, mặt ngoài được khắc các đường vân kỳ quái, vừa nhìn đã biết là đồ cổ.
“Công tử, tình cơ tôi có được vật này, nhưng chưa mở được ra bao giờ. Công tử đã ở cảnh giới Địa Tiên, chắc sẽ có cách mở nó”, ông ta tươi cười rồi nói tiếp: “Tôi coi nó hơn cả châu báu ngọc ngà, giờ tôi sẽ tặng cho công tử”.
Ngô Bình nhìn chiếc hộp rồi cười hỏi: “Tặng cho tôi ư?”
Vu Hoá Long gật đầu: “Vâng, mong công tử nhận cho”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi cười hỏi: “Nhỡ vật bên trong là bảo bối hiếm có, ông không hối hận chứ?”
Vu Hoá Long cười nói: “Nếu thế thì chứng tỏ là công tử rất may mắn, tôi sẽ thấy vui cho công tử”.
Ngô Bình: “Được, tôi nhận”.
Dứt lời, anh giơ tay điểm mấy cái vào chiếc hộp, sau mỗi lần điểm, chiếc hộp lại phát ra một tiếng rắc. Cuối cùng, có một cái cột nhỏ trồi lên giữa hộp. Cái cột ấy trong suốt, bên trong có một cái bình nhỏ, chứa dịch thuốc màu lam.
Thấy thế, Vu Hoá Long lập tức trợn tròn mắt rồi vô thức hỏi: “Đây là thứ gì?”
Ngô Bình lấy cái bình ấy ra rồi lắc, sau đó quan sát vài giây: “Là huyết thanh”.
Vu Hoá Long ngẩn ra: “Huyết thanh?”
Khương Phụng Tiên cũng ngạc nhiên hỏi: “Công tử, là huyết thanh của người ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Chữa rõ, có lẽ là đồ mà cổ nhân dùng để nghiên cứu, chắc không có giá trị gì”.
Dứt lời, anh ấn lên chiếc hộp, cái cột đó thụt xuống: “Chiếc hộp này được đấy, rất có giá trị sưu tầm”.
Hiện giờ, Vu Hoá Long đã hoàn toàn khâm phục Ngô Bình. Ông ta đã từng mời nhiều đại sư cơ quan và cao thủ giang hồ, nhưng không ai mở được, vậy mà anh chỉ búng tay cái là xong.
Ông ta đảo mắt rồi cười nói: “Công tử giỏi quá ạ!”
Thật ra, Ngô Bình đang vô cùng kích động, vì thứ ở trong bình đúng là huyết thanh, nhưng nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên anh biết huyết thanh ấy toả ra sức mạnh đặc biệt, phán đoán ban đầu của anh thì thứ trong bình chính là Thiên Tiên Huyết!
Ngô Bình mỉm cười nói: “Quá khen, tôi luôn thích nghiên cứu cơ quan nên mở được cái hộp này cũng dễ thôi”.
Dứt lời, anh nhìn Vu Hoá Long: “Tôi không lấy không của ông đâu, ông có yêu cầu gì thì cứ nói”.
Vu Hoá Long không ngờ công tử Lý lại thẳng thắn như vậy, ông ta ngẩn ra, sau đó tươi cười nói: “Công tử, tôi có một chuyện muốn nhờ. Tôi mắc kẹt ở cảnh giới Nhân Tiên lâu rồi, cảm giác như không thể đột phá được nữa. Không biết công tử có cách gì hay đan dược nào giúp được tôi không?”
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông cần đan dược giúp ông đột phá lên cảnh giới Vĩ Thần ư?”
Vu Hoá Long gật đầu: “Vâng, tôi đang rất cần”.
Ngô Bình trầm ngâm nói: “Tu vi của ông mới ở Nhân Tiên sơ kỳ, cần đan dược thì thì còn phải xem tình trạng của ông mới được”.
Nói rồi, anh ra hiệu cho Vu Hoá Long vận công, còn mình đứng một bên quan sát. Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy hồn phách của Vu Hoá Long rất yếu, chỉ có thể chất là mạnh.
Quan sát một lúc xong thì Ngô Bình nói: “Ông không luyện kữ cơ bản ở giai đoạn Luyện Thần nên giờ muốn đột phá lên Võ Thần là rất khó”.
Vu Hoá Long càng them bội phục, ngày trước ông ta chỉ luyện đến cảnh giới Thần Ý ở giai đoạn Luyện Thần. Ban đầu thì không sao, nhưng khi tới cảnh giới Nhân Tiên thì bắt đầu có chuyện, dù ông ta cố gắng thế nào cũng không thể tiến bộ tiếp được.
Ông ta hỏi: “Công tử, đúng là tôi đã sơ suất, không biết phải dùng đan dược nào mới được ạ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đầu tiên là Ất Thuật Thần Đan, sau đến Tôi Thần Đan, khi nào thần hồn của ông đủ mạnh thì chắc sẽ đột phá được”.
Vu Hoá Long sáng mắt lên rồi quỳ xuống nói: “Xin công tử hãy luyện chế hai loại đan dược ấy giúp tôi”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Vu Hoá Long, ông có biết đan dược ở cảnh giới Địa Tiên quý thế nào không?”
Vu Hoá Long vội nói: “Tôi biết ạ, nhưng nếu công tử đồng ý giúp, nhất định tôi sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình hừ nói: “Khỏi, ông ra giá đi rồi tôi luyện đan cho”.
Vu Hoá Long nói: “Mời công tử ra giá trước ạ”.
Ngô Bình ngập ngừng rồi nói: “Tôi đi tìm dược liệu để luyện đan cho người lớn trong nhà, thế này đi, chỉ cần ông có thể tìm được ba trong mấy loại dược liệu ấy thì tôi sẽ luyện chế cho ông Ất Mộc Thần Đan”.
Nói rồi, Ngô Bình lấy một tờ giấy viết các dược liệu ra.
Vu Hoá Long nhận lấy bằng hai tay, sau đó đọc qua rồi nói: “Nhất định tôi sẽ cố hết sức để tìm”.
Ngô Bình gật đầu: “Nếu ông có thể tìm được hết thì chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện luyện Tôi Thần Đan”.
Vu Hoá Long: “Vâng”.
Đây chính là những dược liệu để luyện chế Nhân Đan Vương.
Ngô Bình nói tiếp: “Luyện đan cũng cần chi phí, mỗi bình Ất Mộc Thần Đan, ông đều phải trả năm tỷ”.
Vu Hoá Long nói ngay: “Được ạ, tôi sẽ chuyển cho công tử luôn”.
Ngô Bình: “Cứ chuyển cho Khương Phụng Tiên ấy, còn chuyện này nữa, df ở Đường Môn có những dược liệu mà tôi cần, sau này ông không được kiếm chuyện với Đường Lâu nữa”.
Nghe thấy thế, Vu Hoá Long ngẩn người, nhưng ông ta là người thông minh, biết rằng trở thành tu sĩ cảnh giới Võ Thần mạnh hơn lợi ích kiếm được từ Thiên Kinh nhiều.
Ông ta nói ngay: “Công tử yên tâm, từ giờ tôi sẽ là đối tác trung thành với Đường Môn! Ai dám gây bất lợi cho họ, tôi sẽ xử ngay”.
Đây chính là kết quả mà Ngô Bình muốn thấy, anh muốn khống chế Vu Hoá Long, nhưng bãn nãy chợt thay đổi ý định. Làm thế này vừa loại trừ uy hiếp cho Đường Lâu, vừa bắt Vu Hoá Long ngoan ngoãn nghe lời mình.
“Tốt”, anh gật đầu: “Tạm thời ông cần ba đến năm viên Ất Mộc Thần Đan, giờ tôi đang có sẵn một viên, ông cầm trước đi”.
Dứt lời, anh lấy một bình đan dược ra đưa cho Vu Hoá Long. Ông ta mừng rỡ rồi mở nắp, sau đó một mùi thơm ngào ngạt toả ra. Vu Hoá Long kích động tới mức run lên rồi nói: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình: “Đừng vui mừng quá sớm, nếu không thể tìm đủ dược liệu cho tôi thì đừng mơ có được tiếp”.
Vu Hoá Long: “Nhất định tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của công tử”.
Ngô Bình xua tay: “Được rồi, các người trò chuyện đi”, dứt lời, anh đứng dậy về phòng.
Anh vừa đi, Vu Hoá Long đã chắp tay với Khương Phụng Tiên: “Anh Khương, tôi sẽ nhớ ơn anh”.
Chương 450: Đường Lăng phách lối
Hôm nay nếu Khương Phụng Tiên không gọi Vu Hoá Long tới thì ông ta đã không thể gặp “công tử Lý”, vì thế ông ta đang vô cùng cảm kích Khương Phụng Tiên.
Khương Phụng Tiên thở dài nói: “Tôi không ngờ công tử lại bảo vệ Đường Lâu, chuyện này đột ngột quá, công tử làm tôi trở tay không kịp”.
Vu Hoá Long khuyên nhủ: “Anh Khương, Đường Lâu mà cắm rễ ở Thiên Kinh thì sẽ gây bất lợi tới lợi ích của chúng ta, nhưng chúng ta quen được công tử thì còn may mắn hơn nhiều. Chỉ cần mình lấy lòng được công tử thì tương lai khỏi phải lo nghĩ. Một khi chúng ta tiến vào cảnh giới Địa Tiên, chút lợi ích của Thiên Kinh có là gì chứ?”
Khương Phụng Tiên gật đầu: “Anh Vu nói đúng, nhưng chúng ta đã ra tay với Đường Lâu rồi, giờ muốn hoà giải e là không dễ đâu”.
Vu Hoá Long bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, Đường Lâu chỉ mong chúng ta hoà giải thôi, chắc chắn họ sẽ không xung đột với mình đâu”.
Hai người trò chuyện thêm mấy câu thì Vu Hoá Long đứng dậy ra về, ông ta phải về nhà uống Ất Mộc Thần Đan xem hiệu quả thế nào.
Tiễn Vu Hoá Long xong, Khương Phụng Tiên chạy tới gặp Ngô Bình ngay, ông ta nịnh bợ nói: “Thưa thầy, thầy thấy đệ tử có thể tiến vào cảnh giới Địa Tiên không ạ?”
Thấy Ngô Bình tặng đan dược cho Vu Hoá Long, Khương Phụng Tiên vô cùng ngưỡng mộ. Tu vi của họ ngang nhau, nếu Vu Hoá Long đột phá cảnh giới Võ Thần thì đương nhiên Khương Phụng Tiên cũng muốn đột phá lên Địa Tiên.
Ngô Bình nói: “Ông cứ làm việc cho tốt, tôi đảm bảo ông sẽ đột phá. Còn Vu Hoá Long, ông ta chỉ là một quân cờ của tôi thôi”.
Khương Phụng Tiên mừng rỡ rồi nói: “Cảm ơn thầy, st sẽ trung thành một lòng với thầy”.
Ngô Bình lại lấy một đơn thuốc đưa cho Khương Phụng Tiên rồi nói: “Ông cũng lưu ý các dược liệu trong đơn này, nếu tìm được thì tôi sẽ có thưởng”.
Khương Phụng Tiên nhận lấy rồi nói: “Vâng”.
Ngô Bình rời khỏi nhà của Khương Phụng Tiên rồi lặng lẽ về Đường Lâu, lúc này trời đã tối đen, anh tìm Đường Băng Vân trước.
Anh mở cửa ra thì nghe thấy một giọng nói xa lạ của đàn ông: “Đường Băng Vân, cô đừng có không biết điều”.
Lúc này, có năm người đàn ông lạ mặt trong nhà, một người thanh niên trong số đó đang nói chuyện với Đường Băng Vân, anh ta ăn nói lỗ mãng, không hề nể nang ai.
Đường Băng Vân tức tối nói: “Đường Lăng, anh đừng quá đáng! Là ông bảo tôi phụ trách Đường Lâu, Kim Ngọc Đường thò tay dài quá rồi đấy”.
Người thanh niên tên Đường Lăng cười nói: “Đường Băng Vân, Kim Ngọc Đường chuyên phụ trách sản nghiệp của Đường Môn, thế Đường Lâu có phải sản nghiệp của Đường Môn không? Nếu có thì phải do tôi quản lý”.
Đường Băng Vân cười lạnh: “Đường Lăng, anh hống hách quá rồi đấy! Anh tưởng không ai ở Đường Môn trị được anh à?”
Đường Lăng cười khẩy nói: “Nói vớ vẩn vừa thôi, hôm nay tôi sẽ tiếp quản Đường Lâu”.
Sau đó, hai người mới chú ý thấy Ngô Bình đang đứng ở cửa.
“Băng Vân, sao thế?”, Ngô Bình bước nhanh tới rồi đứng cạnh Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân hừ nói: “Anh ta là Đường Lăng, lần trước đã cướp trang web cược bóng của Đường Lâu, giờ lại đòi giành quyền quản lý nơi này luôn”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Chuyện này đơn giản mà, cứ hỏi ý ông là xong”.
Đường Băng Vân thở dài nói: “Ông bế quan mất rồi, giờ em không liên lạc được”.
“Cậu là ai?”, Đường Lăng nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi hỏi với giọng ngang tàng, hoàn toàn coi thường anh.
Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Tôi là Ngô Bình - chồng sắp cưới của Băng Vân”.
Đường Lăng cười phá lên: “Ngô Bình đây hả! Cậu đến đúng lúc lắm, nghe nói cậu có 30 phần trăm ở Đường Lâu. Giờ tôi chính thức thông báo, 30 phần trăm cổ phần này không liên quan đến cậu nữa. Giờ Đường Lâu sẽ thuộc về Kim Ngọc Đường”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình sầm mặt, để giải quyết vấn đề của Đường Lâu, anh đã tốn bao công sức. Giờ thì hay rồi, tên này mở miệng ra là đòi cướp luôn, đúng là không thể chấp nhận được.
Đường Băng Vân cười lạnh: “Anh đòi cướp ư? Đó là cổ phần ông cho Ngô Bình, không ai được lấy hết”.
Đường Lăng hừ nói: “Tôi không quan tâm, giờ tôi quyết vậy rồi! Cô hiểu chưa?”
Đường Băng Vân còn định tranh luận tiếp, nhưng Ngô Bình đã vô vai cô ấy rồi nói: “Băng Vân, đừng phí lời với anh ta nữa. Đường Lâu do chúng ta quản lý, đừng ai hòng cướp được”.
Dứt lời, anh kéo Đường Băng Vân đi ra ngoài.
“Khoan!”, Đường Lăng lạnh giọng nói: “Tôi cho hai người đi à?”
Ngô Bình cau mày: “Anh muốn thế nào?”
Đường Lăng trầm giọng: “Tôi đã nói rồi, mau giao quyền quản lý Đường Lâu cho tôi! Mấy ngày tới, các người phải nghe tôi sắp xếp, tôi bảo làm sao thì phải làm vậy”.
Ngô Bình bắt đầu bực mình: “Tôi chưa phải người của Đường Môn, anh không quản được tôi đâu”.
Đường Lăng cười ha hả: “Không quản được ư? Vậy cậu thử đi đi, xem có sống mà bước chân qua cửa này không?”
Anh ta vừa nói dứt câu, đã có hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đứng chặn ở cửa, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình thờ dài: “Chẳng dễ gì mới bồi dưỡng ra hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, giờ bị tôi đánh chết thì phí quá!”
“Đánh chết họ?”, Đường Lăng ngẩn ra rồi cười phá lên: “Nhìn cho rõ đi! Họ là đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đấy! Đừng nói là hai đánh một, kể cả solo thì cậu cũng thua là cái chắc”.
Ngô Bình hừ một tiếng rồi ngoái lại hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, anh đánh chết họ, ông có nổi giận không?”
Đường Băng Vân đang tức nên đáp: “Chỉ cần không đánh chết Đường Lăng là được, còn anh muốn xử ai thì xử”.
“Ok”, dứt lời, Ngô Bình cất bước. Hai cao thủ kia cùng ra tay, tấn công anh từ hai phía.
Vào lúc cấp bách, có một tiếng động lớn vang lên, Ngô Bình đánh bay hai tên đó, một người lún ngực, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Người còn lại tung một quyền đánh vào vai trái Ngô Bình, song đã bị bộ giáp của anh ngăn cản, tay tên đó tê rần.
Ngô Bình nhân cơ hội đó chộp vào cổ tay hắn rồi đá vào hạ bộ của hắn.
Như có thứ gì đó vỡ nát, tên kia trợn tròn mắt rồi ôm hạ thân nằm lăn lộn dưới đất.
Hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đều đã bị thương nặng, Ngô Bình ngoái lại nhìn Đường Lăng rồi hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, nếu giờ anh đánh Đường Lăng, Kim Ngọc Đường có tìm anh báo thù không?”
Nghe thấy thế, Đường Lăng bắt đầu thấy sợ, anh ta không còn ngông nghênh nữa, mà nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Cậu cũng có chút tài năng đấy, nhưng nếu đánh tôi thì có chuyện với Kim Ngọc Đường đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Sao? Kim Ngọc Đường định giết tôi à?”
Đường Lăng lạnh người khi nhìn thấy nụ cười của Ngô Bình, sau đó phải nói lái đi: “Ai làm đệ tử của Đường Môn bị thương, môn chủ sẽ không bỏ qua”.
Ngô Bình hừ mạnh nói: “Đường Lăng, tôi định cho anh chút thể diện, nhưng giờ xem ra không cần rồi, biến ngay cho tôi”.
Đường Lăng tái mặt, sau đó đá bay sofa ở cạnh đó rồi đi mất. Mấy tên thuộc hạ cũng chạy theo ngay, ngoài ra còn không quên khiêng hai tên ban nãy đi.
“Thiếu đường chủ, Ngô Bình này ngông quá!”, vào thang máy rồi, một tên nói: “Chúng ta mau báo cho đường chủ, để người cử cao thủ tới”.
Chát! Đường Lăng tát cho tên đó một phát rồi mắng: “Ngu dốt! Nếu bố tao ra mặt được thì còn bảo tao đến làm gì?”
Người bị đánh rụng mất ba cái răng, sau đó ngậm họng.
Một người khác nói: “Thiếu đường chủ, Ngô Bình này khó chơi rồi, thuộc hạ thấy cậu ta không uy hiếp bừa đâu. Chúng ta phải tính kế lâu dài, đừng xung đột với cậu ta vội”.
Đường Lăng hừ nói: “Mai là Đường Diệt tới rồi, để tao xem Ngô Bình có dám ra tay với Đường Diệt không!”