Lúc này, đại phu nhân đang ăn sáng với Sở Toàn, đột nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, sau đó có ba người bị đá vào trong sân, Ngô Bình đi vào.
Đại phu nhân lắp bắp kinh hãi, bà tay đứng bật dậy, tức giận: “Sở Hàn, mày thật to gan, dám xông vào cửa chỗ tao à, còn dám làm bị thương người của tao nữa”.
Ngô Bình đang quan sát, anh nói: “Đại phu nhân, sính lễ của Qủy Quyền Tông mà bà nhận trước đây, giờ nên trả về đi. Dù sao sính lễ đó cũng là đưa tới cho nhà tôi, không liên quan gì bà đâu”.
Đại phu nhân cười lạnh: “Đòi sính lễ? Được thôi, tao đặt trong phòng, có bản lĩnh thì vào lấy đi, sợ là mày có có năng lực đó thôi”.
Ngô Bình tiến lên một bước, từ bên cạnh có hai gã Tôi Thể tầng bảy lao ra. đại phu nhân rất có địa vị trong nhà họ Sở, vì nhà mẹ bà ta cũng nằm ở tòa thành này với nhà họ Sở. Thậm chí Sở Trường Canh có thể thành gia chủ cũng một phần là nhờ bà ta. Vì thế bên cạnh bà ta cũng có cao thủ, ví dụ như hai cao thủ Tôi Thể tầng bảy này.
“Ầm!”
Quyền ảnh xuất hiện, hai cao thủ Tôi Thể tầng bảy còn chưa thấy được Ngô Bình ra tay thế nào là cơ thể đã bị đánh bay mười thước, sau khi ngã xuống thì phun máu tươi, trọng thương, không chịu đựng nổi.
Đại phu nhân thảng thốt: “Mày...”
Ngô Bình đi tới trước mặt bà ta, thản nhiên nói: “Đại phu nhân, giao sính lễ ra đây, bằng không người bên cạnh bà sẽ biến thành tàn phế hết đấy!”
Nói ong, ánh mắt anh hướng về phía Sở Toàn.
Sở Toàn run rẩy, liên tục lùi ra sau.
Đại phu nhân vừa giận vừa sợ: “Sở Hàn, mày to gan quá đấy!”
Bốp!
Ngô Bình tát mạnh vào mặt bà ta, trong mắt anh đều là sát khí: “Hiện tại, trong nhà họ Sở, thực lực tôi mạnh nhất, nếu tôi muốn giết bà, họ có thể làm gì tôi?”
Đại phu nhân bị đánh bay bằng một chưởng, hàm răng gãy, miệng đều là máu.
Bà ta té trên đất, phát ra tiếng hét thê lương.
“Dừng tay!”
Sở Trường Canh lao tới, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Sở Hàn, mày dám đánh mẹ cả!”
Ngô Bình cười: “Sở Trường Canh, độc phụ này đã phái người đầu độc giết tôi, đừng bảo ông không biết!”
Sở Trường Canh tức tối: “Làm càn! Sở Hàn, quỳ xuống cho tao!”
Ngô Bình cười ha hả: “Bắt tôi quỳ, ông xứng à?”
Lúc này, khí tức toàn thân anh bùng nổ, sức mạnh Tôi Thể tầng mười phóng ra, anh từ từ tiến về phía Sở Trường Canh.
Sở Trường Canh sợ hãi: “Mày...”
Ngô Bình đi tới trước mặt ông ta, hai người áp sát, anh gằn từng chữ: “Ông đi dạy dỗ lại đại phu nhân đi, nếu ông mặc kệ, tôi sẽ dạy ông làm mẫu!”
“Thằng bất hiếu...”
Bốp!
Ngô Bình tát bay Sở Trường Canh, anh lạnh lùng nói: “Sở Trường Canh, tôi cho ông thể diện, ông nên biết chừng mực!”
Một cái tát này đánh bay tôn nghiêm và vinh quang gia chủ của Sở Trường Canh, cũng làm ông ta nhận rõ sự thật là thực lực Sở Hàn đã hơn mình.
Tuy ông ta vô cùng phẫn nộ nhưng nghĩ tới những gì mình đã làm với hai mẹ con Sở Hàn, ông ta cũng có chút chột dạ.
Sở Trường Canh là kẻ biết tính toán, ông ta lập tức chấp nhận sự thật, bước tới trước mặt đại phu nhân, nhấc chân đạp xuống, miệng mắng: “Độc phụ! Ai bảo bà hại Sở Hàn!”
Đại phu nhân trúng một cú đá thì ngẩn ra, hôm nay Sở Trường Canh này còn dám đánh bà ta! Bà ta hét toáng, nhảy dựng lên định liều mạng với Sở Trường Canh nhưng lại bị tát thêm một cái.
“Độc phụ, nói! Bà hại Sở Hàn thế nào?”, ông ta nghiêm nghị hỏi.
Lúc này đại phu nhân mới ý thức được tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm nên vội nói: “Không phải tôi, là Xuân Kỳ làm! Chính nó hạ độc, không liên quan gì tới tôi!”
“Dẫn Xuân Kỳ tới!”. Sở Trường Canh quát, hiện tại ông trút hết toàn bộ sự uất hận lên thân người khác.
Thoáng chốc, Xuân Kỳ ngỡ ngàng bị người áp tới hiện trường. Sở Trường Canh đánh một chưởng vào lồng ngực cô Sở Trường Canh. Thân là cao thủ Tôi Thể tầng tám, Xuân Kỳ bay hơn mười mét, nện mạnh lên tường, thất khiếu đổ máu, hấp hối sắp chết.
“Tại... tại sao...”, đến khi chết, cô ta vẫn không rõ nguyên do.
Sở Trường Canh tức giận nói: “Tiện tỳ, dám hại cậu chủ nhà họ Sở, mày đáng chết!”
Xuân Kỳ lộ vẻ mặt sầu thảm, không còn hơi thở, cô ta chết không nhắm mắt.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn biểu cảm của cô ta: “Sở Trường Canh, còn chưa đủ đâu, đại phu nhân là kẻ chủ mưu hại tôi, theo gia quy thì xử lý thế nào?”
Sở Trường Canh hoảng hốt, vội vàng nói: “Sở Hàn, tuy bà ta làm sai nhưng tội không đáng chết, con tha cho bà ta một lần đi!”
Ngô Bình: “Tôi tha bà ta một lần, vậy ai tha cho tôi? Ông không ra tay, tôi xử ông!”
Cảm nhận được khí tức đáng sợ từ Ngô Bình, Sở Trường Canh cắn răng, tung cước đá vào cổ họng đại phu nhân, một tiếng rắc vang lên, đại phu nhân độc kế đầy người này tức khắc đi đời nhà ma.
Ngô Bình bây giờ mới hài lòng, gật đầu: “Hiện tại tôi sắp đột phá cảnh giới Võ Hồn. Nhà họ Sở có cao thủ Võ Hồn chưa? Kế tiếp nhớ toàn lực trợ giúp tôi tu luyện”.
Sở Trường Canh cố nặn ra nụ cười: “Đương nhiên, chỉ cần con có thể trở thành cao thủ Võ Hồn, nhà họ Sở chúng ta sẽ là thế lực mạnh nhất bản địa”.
“Ông có thể điều động bao nhiêu tài nguyên?”, Ngô Bình hỏi, đang ở nhà họ Sở, có tài nguyên mà không cần là đứa ngu.
Sở Trường Canh suy nghĩ một hồi: “Dù cha là gia chủ nhưng nhà họ Sở có vài nhánh, số người đông đúc. Nếu xét theo cá nhân, nhiều nhất cha cũng chỉ cho con ba phần tư tài nguyên thôi”.
Ngô Bình: “Không đủ. Hôm nay ông mở cuộc họp gia tộc đi, ai không phục, bảo kẻ đó đến gặp tôi. Ông nói cho họ biết, từ giờ, nhà họ Sở sẽ dùng bảy phần mười tài nguyên cho tôi”.
Sở Trường Canh nhanh chóng suy nghĩ, ông ta chợt ý thức được đây là cơ hội nghìn năm có một. Quan hệ giữa Sở Hàn với ông ta, người ngoài không quá rõ, nhất định phải để họ nghĩ Sở Hàn và ông ta cùng một phe.
Nghĩ vậy, hai mắt ông ta sáng lên: “Được, cha lập tức mở đại hội gia tộc, bàn bạc chuyện này nhưng Hàn Nhi, đến lúc đó, chắc con phải phơi bày chút thực lực mới ổn!”
Ngô Bình: “Ông cảm thấy tôi phải đạt tới tư chất và cảnh giới gì thì họ mới chịu phân phối tài nguyên cho tôi?”
Sở Trường Canh nghĩ: “Ít nhất cũng phải võ mạch bạc, Tôi Thể tầng chín. Nếu con có thể đạt tới mức đó thì họ sẽ toàn lực bồi dưỡng con”.
Ngô Bình: “Vậy ông chuẩn bị khảo hạch võ mạch hoàng kim đi!”
Sở Trường Canh run lên: “Con là võ mạch hoàng kim?”
Ông ta không thể không giật mình, dù sao thì trong nước, võ mạch hoàng kim cũng chỉ có một. Người đó đang là đại tướng quân hộ quốc, ngay cả quốc vương cũng biến thành con rối bù nhìn cho người này, người này nói gì nghe nấy.
Ngô Bình: “Ông chuẩn bị là vừa, đúng rồi, ông phái người trả sính lễ cho Qủy Quyền Tông đi!”
Sở Trường Canh: “Được, cha lập tức hành động!”
Về tới nơi ở, Lâm Tiên Nhụy đã nấu cơm xong, Ngô Bình ăn một chút: “Mẹ, đại phu nhân chết rồi, sau này, nhà họ Sở sẽ dùng phần lớn tài nguyên cho con!”
Vẻ mặt Lâm Tiên Nhụy trở nên thảng thốt, không thể tin nổi: “Đại phu nhân chết rồi?”
Ngô Bình gật đầu: “Mẹ, con đã trút giận cho mẹ. Sau này, trong nhà không ai dám bắt nạt chúng ta nữa. Phải rồi, con là võ mạch hoàng kim, nhà họ Sở bằng lòng dùng tài nguyên bồi dưỡng con”.
Lâm Tiên Nhụy vô cùng vui mừng: “Tốt quá!”, sau đó bà ấy ôm Ngô Bình khóc lên.
Ngô Bình vội an ủi: “Mẹ, đây mới là bắt đầu thôi. Không bao lâu nữa, con sẽ trở thành võ giả mạnh nhất thiên hạ”.
Chương 2067: Trở thành nòng cốt của nhà họ Sở
Đợi cho đến khi tâm trạng của Lâm Tiên Ngụy bình tĩnh lại, Ngô Bình quay về phòng đột phá cảnh giới Võ Hồn.
Anh đã là Tôi Thể tầng mười, lại có võ mạch cấp Thiên, muốn đột phá cũng không có gì khó. Không đến hai canh giờ sau, anh đã cảm nhận được sức mạnh trong huyết mạch liên tục truyền vào trong não, sau đó trong đầu vang lên một tiếng động lớn, mở ra một thời không tinh thần rộng lớn.
Trong thời không tinh thần này có rất nhiều sức mạnh tinh thần lưu động, điều anh cần làm tiếp theo là ngưng tụ Võ Hồn trong không gian này.
Lúc này giọng A Kỳ vang lên: “Cảnh giới Võ Hồn, anh sẽ đánh thức một phần sức mạnh của Đạo Thần nên võ hồn của anh sẽ cực kỳ mạnh”.
Ngô Bình: “Vậy à?”
Quả nhiên anh nhìn thấy sâu trong thời không tinh thần có một thể năng lượng hình người mơ hồ, tựa hồ bị sức mạnh thần bí nào đó trói buộc. Nhưng lại không ngừng phóng thích sức mạnh tinh thần, sau đó hình thành hình chiếu ở trong thời không tinh thần.
Hình chiếu này vừa xuất hiện đã nhanh chóng thu gom sức mạnh tinh thần trong thời không, đồng thời ngưng tụ thành dáng vẻ của Ngô Bình, đây chính là võ hồn của anh.
Võ hồn vừa xuất hiện đã lập tức liên kết với cả người anh qua võ mạch, Ngô Bình tức khắc có cái nhìn bao quát hơn về cơ thể của mình, đây là điều mà cảnh giới Tôi Thể không thể nào làm được.
Ngô Bình nhìn võ hồn của mình nói: “Có nó rồi, mình có thể tu luyện vài võ kỹ mạnh hơn”.
Sau đó anh đi đến trong sân, tìm được vài công pháp tu luyện võ kỹ trong ký ức, từ đó nâng cao thực lực của bản thân.
Đến tối, Ngô Bình đến phòng nghị sự của nhà họ Sở như đã hẹn, lúc này những thành viên cốt cán của nhà họ Sở đều đã có mặt, bao gồm cả những người đứng đầu một số chi nhánh dòng họ, vài người cùng thế hệ với Sở Trường Canh, có đến khoảng ba mươi người, trong đó còn có vài người là những người đại diện cho thế hệ trẻ, chẳng hạn như Sở Thiết - con trai của chú hai.
Sở Trường Canh ngồi ở vị trí tộc trưởng, Ngô Bình vừa đến, ông ta bèn nói: “Các vị đồng tông, hôm nay gọi mọi người đến là muốn bàn bạc một chuyện cực kỳ quan trọng”.
Bác hai tên là Sở Trường Tân, ông ta nói: “Trường Canh, chúng ta đã đợi Sở Hàn nãy giờ, lẽ nào chuyện quan trọng này có liên quan đến nó?”
Trước đây con trai ông ta – Sở Thiết đã đánh Sở Hàn bị thương, ông ta vô cùng đắc ý với chuyện này, thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện này.
Sở Trường Canh nói: “Đúng thế. Anh hai, Sở Hàn có võ mạch mạnh hơn rồi, em quyết định đưa bảy mươi phần trăm tài nguyên cho Sở Hàn, hy vọng nó mau chóng trưởng thành”.
Nghe ông ta nói thế, bầu không khí trong phòng bùng nổ, giao bảy mươi phần trăm tài nguyên cho một người?
Sở Trường Tân là người đầu tiên phản đối: “Gì cơ? Bảy mươi phần trăm tài nguyên? Trường Canh, Sở Hàn có tài đức gì mà lại dám lấy đến tận bảy mươi phần trăm tài nguyên”.
Sở Trường Canh rất kiên định hỏi: “Anh hai, võ mạch Hoàng Kim vẫn chưa đủ à?”
Võ mạch Hoàng Kim!
Mọi người đều hít khí lạnh, suy nghĩ đầu tiên đều là không thể nào.
Sở Thiết không tin, hắn lập tức đứng bật dậy nhìn chằm chằm Sở Hàn cười mỉa: “Nó có võ mạch Hoàng Kim đó hả? Võ mạch Hoàng Kim mà để bị cháu đánh bại, sau đó suýt nữa đã chết đó hả?”
Những người khác cũng hùa theo: “Đúng thế, gia chủ làm thế chẳng phải là muốn độc chiếm tài nguyên của cả gia tộc sao?”
Sở Trường Canh lạnh nhạt nói: “Nếu các vị không tin thì chúng ta có thể kiểm tra ngay tại đây”.
Thật ra Sở Trường Canh cũng hơi nghi ngờ rốt cuộc Sở Hàn có phải là võ mạch Hoàng Kim không?
Ông ta lấy một cây thước bằng ngọc trắng ra, bên trên có khắc rất nhiều phù văn, cây thước được chia thành mấy đoạn, lần lượt đại diện cho các võ mạch ở tầng bậc khác nhau.
Ngô Bình nhận lấy cây thước, năng lượng trong võ mạch tăng lên, điểm cuối của cây thước phát sáng, ánh sáng khá chói mắt khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó cây thước tiếp tục đi lên, đến võ mạch Thanh Đồng, rồi đến võ mạch Bạch Ngân, sau đó đến võ mạch Hoàng Kim, độ sáng của cây thước không ngừng tăng lên, mà Ngô Bình lại ngừng truyền năng lượng vào, cuối cùng dừng ở mức cuối cùng của võ mạch Hoàng Kim suýt nữa đã qua khỏi đường phân cách.
Thấy thế mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ, cây thước này không thể nào làm giả được, cậu ta thế mà lại là võ mạch Hoàng Kim thật.
“Chắc chắn là giả”.
Sở Thiết bị kích thích, gần như nhảy dựng lên chỉ vào Ngô Bình nói: “Mày còn chẳng đánh được tạo, sao có thể là võ mạch Hoàng Kim chứ!”
Ngay khi mọi người còn đang trong trạng thái kinh ngạc, hắn bỗng nhảy lên không trung vung nắm đấm đánh vào mặt Ngô Bình. Hắn dùng hết sức mà đánh muốn đánh cho cái gọi là võ mạch Hoàng Kim của “Sở Hạn” trở về nguyên dạng.
Thấy đối phương tung đòn tấn công, Ngô Bình mặt không cảm xúc chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
“Ầm!”
Khí tức đáng sợ toát ra, Sở Thiết bay ngược về sau mười mấy mét, đập mạnh vào một cây cột. Cây cột khá to đến nỗi ba người ôm mới đủ, được làm bằng gỗ và kim loại. Lúc này nó lại vang lên tiếng đứt gãy “răng rắc”.
Sở Thiết rơi xuống đất, nôn ra một ngụm máu, cơ thể co giật như sắp không sống nổi nữa.
Sở Trường Tân hét lớn, đỡ con trai lên, thế nhưng bây giờ Sở Thiết chỉ thở một cách khó khăn, rất nhanh hai chân giẫm lên, chết ngay trước mặt ông ta.
Sở Trường Tân gào lên: “Sở Hàn, mày ra tay độc ác thế, tao giết mày!”
Ông ta lao về phía Ngô Bình, Sở Trường Canh lại không ngăn ông ta lại mà nhìn chằm chằm Ngô Bình muốn xem anh sẽ ứng phó thế nào. Nếu anh không thể chịu được một đòn của Sở Trường Tân thì cứ chết đi, chết rồi anh mới không cần lo đến những chuyện sau đó.
Thực lực của Sở Trường Tân cũng không hề yếu, cao thủ Tôi Thể tầng tám, cú đấm của ông ta có thể tạo ra gió, cũng đánh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không né đòn, cũng không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, anh chỉ vung nắm đấm lên. Hai nắm đấm va chạm với nhau vang lên một tiếng động trầm, cả cánh tay của Sở Trường Tân đều nổ tung, xương vụn văng khắp nơi, máu thịt lẫn lộn. Ông ta hét toáng lên, lui về phía sau ngồi phịch xuống đất, sau đó nôn ra một ngụm máu.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm rồi nói: “Lúc đầu, con trai Sở Thiết của ông có ra tay nặng với tôi không? Nếu không phải vì thể chất của tôi tốt, có lẽ tôi đã bị anh ta đánh chết”.
Sở Trường Canh bật cười: “Hàn Nhi, quả nhiên con không khiến bố thất vọng”.
Ông ta bước đến trước mặt Sở Trường Tân, đạp vào sau lưng ông ta. Sở Trường Canh hừ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, sau đó tắt thở tại đó.
Ông ta đã muốn đánh chết Sở Trường Canh từ lâu lắm rồi, thường xuyên tỏ ra ngang ngược, uy hiếp địa vị gia chủ của ông ta. Bây giờ con trai của Sở Trường Tân, bản thân cũng bị thương nặng, đây chính là thời cơ tốt để tiêu diệt Sở Trường Tân.
“Hừ! Đánh lén thiên tài của nhà họ Sở, Sở Trường Tân, anh đáng chết”, sau đó ông ta ngẩng đầu nhìn những người khác: “Các vị còn có ý kiến gì với lời đề nghị lúc nãy của tôi không?”
Ngay cả nhân vật mạnh như hai bố con Sở Trường Tân mà cũng đã chết, những người còn lại nào dám nói gì nữa. Hơn nữa Ngô Bình đúng là có võ mạch Hoàng Kim, nếu bồi dưỡng một người như vậy cũng sẽ có lợi với họ. Mặc dù họ cảm thấy đố kỵ này nọ nhưng lý trí lại bảo họ bây giờ nghe theo Sở Trường Canh mới an toàn”.
Thế là mọi người đều nhất quán đồng ý, thậm chí có vài người chạy đến trước mặt Ngô Bình nịnh nọt.
Ngô Bình đáp đối phó vài câu rồi nói: “Mọi người bàn bạc đi, tôi còn phải về tu luyện nữa”, anh nói xong bèn quay người đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Ngô Bình, tâm trạng ai nấy cũng vô cùng phức tạp, ngay cả Sở Trường Canh cũng có cảm giác như đang nằm mơ.
Mấy ngày sau đó, hầu hết tài nguyên của nhà họ Sở đều đổ dồn vào Ngô Bình, mà anh cũng nhanh chóng đột phá, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi đã đạt đến Võ Hồn tầng năm.
Trong khoảng thời gian này, chỗ ở của Ngô Bình và Hoa Ngụy cũng đã chuyển đến nơi tốt nhất.
Lâm Tiên Nhụy thậm chí cảm thấy không quen với cuộc sống hiện tại, bà ấy vẫn dậy rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Ngô Bình.
Hôm nay, cậu và mợ của Sở Hàn cùng đến thăm người nhà, bà mợ chuyên đi nịnh hót vừa bước đến đã quỳ xuống trước mặt Lâm Tiên Nhụy, sau đó đánh vào mặt mình nói rằng trước đây bà ta bị ma xui quỷ khiến, không nên đối xử với Lâm Tiên Nhụy như thế.
Lâm Tiên Nhụy là người dễ mềm lòng, cuối cùng vẫn tha thứ cho người nhà của mình, dù sao anh trai bà ấy cũng đối xử khá tốt với bà ấy.
Ngô Bình vốn dĩ cũng không muốn quan tâm đến bà mợ của Sở Hàn này, nhưng chưa nói được mấy câu bà ta đã muốn mượn tiền, vì nhà mẹ đẻ của bà ấy cần gấp một số tiền lớn.
Ngô Bình cảm thấy tức giận, người phụ nữ này mặt cũng dày lắm đấy.
Chương 2068: Đề nghị kết thông gia
Cậu của Sở Hàn tỏ vẻ rất xấu hổ, rõ là không phải ý của ông ta, ông ta tên là Lâm Trung Tú, vẻ ngoài rất giống một người tài hoa, dáng người cao lớn, làm người cũng rất thật thà, tốt bụng.
Ngô Bình bỗng bước đến trước mặt Lâm Trung Tú hỏi: “Hiện giờ trong nhà còn bao nhiêu tiền?”
Lâm Trung Tú vội nói: “Hàn Nhi, trong nhà không thiếu tiền, vẫn còn hơn một trăm tiền vàng. Hơn nữa cậu có làm ăn kinh doanh, ngày nào cũng có tiền vào”.
Ngô Bình gật đầu: “Cháu cho cậu mười nghìn tiền vàng, cậu ly hôn với người phụ nữ này rồi tìm một người khác dịu dàng hiền thục”.
Bà mợ đó ngơ ngác, sau đó thét lên: “Sở Hàn, mày nói gì thế?”
Thật ra Lâm Trung Tú cũng đã chịu hết nổi người phụ nữ này rồi, hơn nửa số tiền mà ông ta kiếm được trong những năm này đều bị người phụ nữ này đưa về cho gia đình nhà vợ. Bản thân ông ta cũng đưa một ít tiền cho em gái mình nhưng bà ta lại không dừng lại ở đó. Hơn nữa, mấy năm nay bà ta cũng chẳng thể sinh cho mình một đứa con, còn thường xuyên đi gặp riêng ông Vương nhà bên, mặc dù biết chuyện nhưng ông ta không dám nói gì, vì người phụ nữ này có một người em cảnh giới Tôi Thể.
Ngô Bình nói như thế lại khiến ông động lòng ngay lập tức, sau đó nhìn Lâm Tiên Nhụy.
Lâm Tiên Nhụy nói: “Anh à, cho dù anh quyết định thế nào, em cũng tôn trọng anh”.
Lâm Trung Tú cắn răng nói: “Được, anh nghe Hàn Nhi”.
Cứ thế người phụ nữ cay nghiệt này bị đám người làm khiêng ra ngoài, bà ta có khóc lóc gào thét gì cũng vô dụng.
Anh trai của Lâm Tiên Nhụy – Lâm Trung Tú khá tài năng, trước giờ luôn làm ăn kinh doanh. Ngô Bình bảo ông ta đừng đi mà hãy ở lại giúp đỡ công việc gia đình, Lâm Trung Tú vui vẻ đồng ý.
Ngô Bình định giữ lại Lâm Tú, chủ yếu là lo sau khi ông ta đi, một mình bà ấy cô đơn không nơi nương tựa, cô ấy sẽ cảm thấy vững vàng hơn khi có anh trai bên cạnh.
Cứ thế Lâm Tú trở thành quản gia chính của Sở phủ, đôi khi lời ông ta nói còn có tác dụng hơn cả Sở Trường Canh.
Tất nhiên ngày hôm sau khi bà mợ trước đó bị đuổi đi, em trai của bà ta dẫn người đến làm loạn, kết quả bị Ngô Bình đánh gãy một chân, từ đó không dám đến nữa.
Hôm nay, Ngô Bình lại đến Dương phủ, chỉ là lần này anh không đổi mũ nữa mà đến với dáng vẻ thật của mình.
Khi nhìn thấy dung mạo thật của Ngô Bình, mặt Dương Tử Linh đỏ ửng, cúi người chào anh: “Hóa ra thần y Ngô lại trẻ như thế”.
Ngô Bình cười nói: “Cô Dương, tôi thấy bệnh tình của cô đã ổn hơn rồi, hôm nay sẽ châm cứu lần cuối, sau đó có thể hồi phục rồi”.
Ông Dương cũng ở đó, cười nói: “Cậu Sở giấu kỹ thật đấy! Nếu không vì trong phủ tôi có bức chân dung của cậu thì tôi cũng không biết cậu là Sở Hàn của nhà họ Sở đâu”.
Ngô Bình mỉm cười: “Để ông Dương cười chê rồi, trước đó vì tôi còn trẻ, lại thiếu tiền nên mới đến chữa bệnh cho cô Dương”.
Ông cụ Dương cười "haha" nói: “Nếu không như thế, con gái tôi vẫn còn phải chịu đau đớn khổ sở, tôi phải cảm ơn cậu. Nghe nói cậu Sở hiện là võ mạch Hoàng Kim, đúng là tuổi trẻ tài cao, thật đáng ngưỡng mộ”.
Ngô Bình nói: “Ông Dương khách sáo quá”.
“Haizz, gọi ông Dương gì nữa chứ, tôi và bố cậu gọi nhau là anh em ruột, tôi nhỏ hơn ông ấy vài tuổi, cậu cứ gọi tôi là bác Dương là được”.
Ngô Bình mỉm cười: “Vâng, bác Dương”.
Bố của Dương Tư Linh tên là Dương Thế Chân, ông ta cười nói: “Cháu trai, con gái Tư Linh của bác không kém cháu là bao, bác nghĩ hai đứa rất xứng đôi. Hay là ngày mai nói bố cháu đến thăm hỏi, hai nhà chúng ta sẽ kết thông gia với nhau, cháu nghĩ thế nào?”
Ngô Bình sửng sốt, anh đi chuyến này là để tu luyện, nào có thời gian quan tâm đến chuyện nam nữ, thế là anh định từ chối. Nhưng lúc này A Kỳ lại nói: “Đồng ý với ông ta đi”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao?”
A Kỳ: “Tôi thấy người này có thứ gì đó chí mạnh, nếu anh không đồng ý, rất có thể ông ta sẽ có ý thù địch với anh. Anh là võ mạch hoàng kim mà nhà họ Sở lại là thế lực lớn chỉ đứng sau nhà họ Dương. Nếu anh không cưới con gái của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ ăn ngủ không yên, có thể sẽ tiêu diệt anh”.
Ngô Bình: “Tôi có thể đấu lại với món đồ chí mạng đó không?”
“Rủi ro rất cao, tôi đề nghị nên lá phải lá trái, cứ đồng ý với ông ta trước”.
Ngô Bình cười nói: “Vãn bối cầu còn không được. Nhưng cô Dương thông minh, xinh đẹp như vậy, cháu chỉ sợ không xứng”.
Dương Thế Chân bật cười: “Cháu là võ mạch Hoàng Kim, sao có thể nói cháu không xứng chứ? Cháu yên tâm đi, sau này tài nguyên cháu cần cho việc tu luyện, cho dù nhà họ Sở có cho cháu hay không thì nhà họ Dương cũng sẽ cố gắng đáp ứng cháu”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì cháu cung kính không bằng nghe lời, cháu cảm ơn bác Dương đã xem trọng, sau này sẽ không để Tư Linh và bác thất vọng”.
Dương Thế Chân vô cùng vui vẻ, hỏi: “Sở Hàn, bác thấy tu vi của cháu không chỉ ở cảnh giới Tôi Thể nhỉ?”
Ngô Bình: “Đúng thế bác Dương, cháu đã là cảnh giới Võ Hồn”.
Hai mắt Dương Thế Chân phát sáng nói: “Cảnh giới Võ Hồn! Trong thời gian ngắn như thế mà lại có thể từ Tôi Thể tầng bốn đạt đến cảnh giới Võ Hồn, có lẽ cháu không chỉ là võ mạch Hoàng Kim nhỉ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Thế bác Dương nghĩ cháu là võ mạch gì?”
Dương Thế Chân nhìn anh, nói rõ từng câu từng chữ: “Võ mạch Truyền Kỳ, hoặc là võ mạch Chí Tôn”.
Ngô Bình khá bất ngờ, mặc dù ông ta đoán không đúng nhưng khá gần với đáp án rồi, anh không khỏi khâm phục nhãn lực của đối phương, cười nói: “Bác Dương, quả thật cháu là võ mạch Truyền Kỳ, chẳng qua là lúc đó cháu sợ dọa người nhà họ Sở nên không nói thật, không ngờ bác chỉ nhìn một cái đã biết sự thật, cháu đây bái phục”.
Dương Thế Chân bật cười: “Tốt lắm! Cháu trai, cháu có thể đạt đến Võ Hồn tầng sáu trong thời gian ngắn không?”
Ngô Bình chớp mắt: “Sao bác lại hỏi thế? Có chuyện gì cần cháu giúp sao?”
Dương Thế Chân lặng thinh vài giây rồi nói: “Cháu có biết thành Bạch Mộc phát triển lên thế nào không?”
Ngô Bình có trí nhớ của Sở Hàn nên anh biết có một mỏ nguyên tinh ở cách thành Bạch Mộc hơn trăm dặm về phía tây, nơi đó sản xuất nguyên tinh. Nguyên tinh là một loại năng lượng khá phổ biến ở thế giới này, nó có thể tạo ra trận pháp, cũng có thể sử dụng để tu luyện, tác dụng của nó giống với linh thạch trong vũ trụ Chấn Đan của Ngô Bình.
Anh nói: “Cháu biết, có liên quan đến mỏ nguyên tinh”.
Dương Thế Chân gật đầu: “Đúng vậy, là nguyên tinh. Ba mươi năm trước, mỏ nguyên tinh vẫn còn nằm trong tay nhà họ Dương. Nhưng sau đó, một nhóm cường giả đã cướp đi nó, hơn một trăm cao thủ của nhà họ Dương đã chết trong trận chiến đó. Mặc dù đối phương cũng bị tổn thất nặng nề nhưng chung quy lại vẫn thắng”.
“Sau trận chiến đó, nhà họ Dương mất mỏ nguyên tinh. Hơn nữa đám người đó còn xây một hàng rào bao vây gần mỏ nguyên tinh, gọi là Tứ Anh Trại”.
Ngô Bình chớp mắt: “Bác Dương muốn cháu giúp?”
Dương Thế Chân gật đầu: “Trong bốn người này có ba người là Võ Hồn tầng hai, một người là Võ Hồn tầng bốn. Muốn đánh bại họ thì ít nhất phải mời một cao thủ Võ Hồn tầng sáu”.
Ngô Bình: “Bác Dương, rất khó để mời một người Võ Hồn tầng sáu ra mặt à?”
Dương Thế Chân cười: “Cũng không khó, chỉ cần bác chịu đưa mỏ quặng đó cho người kia, người ta sẽ giúp bác. Tiền đề là bác còn phải tự mình làm bia đỡ đạn ở phía trước”.
Ngô Bình sờ cằm, mục đích chuyến đi này của anh là để nâng cao tu vi, dĩ nhiên càng có nhiều tài nguyên càng tốt.
Thế là anh nói: “Chuyện của bác Dương là chuyện của cháu, chuyện này cứ giao cho cháu là được”.
Dương Thế Chân rất vui mừng nói: “Đám người này chẳng là gì với cháu cả. Khoảng thời gian này bác sẽ cố gắng chuẩn bị mọi thứ, đến lúc đó hạ gục Tứ Anh Trại”.
Nói rồi ông ta vỗ tay, một quản gia xuất hiện. Ông ta nói: “Đi lấy hộp báu số ba của nhà họ Dương đến đây”.
Quản gia nói: “Vâng”.
Không lâu sau, một chiếc hộp màu vàng được khiêng đến, chiếc rương rất vuông vức, cao đến nửa mét.
Dương Thế Chân lấy một chiếc chìa khóa ra, mở liên tiếp ba ổ khóa mới có thể mở nó ra. Bên trong chiếc hộp có một tinh thạch màu xanh lam, tỏa ra khí tức kỳ lạ.
Chương 2069: Một mình đánh giết Tứ Anh Trại
Dương Thế Chân nói: “Cháu trai, đây là một lô Địa Hồn Thạch mà tổ tiên nhà bác đã tình cờ phát hiện ra khi họ khai hoang mỏ. Giá trị của thứ này hơn hẳn nguyên tinh, rất có lợi cho việc tu luyện Võ Hồn. Cháu hãy nhận lấy nó xem như là chút hỗ trợ của bác cho cháu”.
Ngô Bình biết giá trị của Địa Hồn Thạch này rất cao, có tiền cũng không mua được, anh vội chắp tay nói cảm ơn: “Bác Dương, cái này quá quý giá, cháu không dám nhận”.
Dương Thế Chân bật cười: “Cả đời này bác cũng không có can đảm đi đánh hạ Tứ Anh Trại, bây giờ chỉ hy vọng vào cháu. Ngày nào đó bác già rồi chết đi, tất cả tài sản của gia tộc đều là của cháu”.
Ngô Bình nói: “Bác Dương nói thế làm cháu cảm thấy xa lạ đấy”.
Dương Thế Chân thở dài: “Bác chỉ có một đứa con gái, lại không có con trai, người ở các nhánh họ khác thường lợi dụng điều này để tấn công bác, nếu cháu trở thành con rể của bác, họ sẽ ngậm miệng lại hết thôi”.
Ngô Bình: “Sau khi về, cháu sẽ nói với Cha đến nói chuyện với bác”.
Dương Thế Chân cười nói: “Ừ, bác đợi đấy”.
Nói thêm vài câu nữa, Ngô Bình bèn chào tạm biệt, Dương Thế Chân bảo Dương Tư Linh tiễn anh ra đến cửa.
Dương Tư Linh đỏ mặt nói: “Anh Sở, hôm nay Cha tôi có hơi mạo muội, anh đừng để tâm”.
Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần cô không thấy uất ức gì thì tôi không để tâm đâu”.
Dương Tư Linh cúi đầu xuống: “Anh Sở, tôi rất biết ơn anh khi anh chữa khỏi bệnh cho tôi. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của anh, tôi rất thích”.
Ngô Bình nói: “Tư Linh, không lâu nữa nhà họ Sở sẽ đến để nói chuyện. Em có thời gian thì đến nhà họ Sở tìm anh nhé”.
Dương Tư Linh gật đầu: “Vâng”.
Tạm biệt Dương Tư Linh, Ngô Bình về nhà bèn lập tức đi gặp Sở Trường Canh để nói chuyện này.
Nghe thế Sở Trường Canh cũng không lấy làm lạ, ông ta cười mỉa nói: “Cái tên Dương Thế Chân này tính toán hay đấy, khó khăn lắm nhà họ Sở mới có kỳ tài xuất hiện, ông ta lập tức nhảy ra cướp mất”.
Ngô Bình: “Cha không đồng ý ạ?”
Sở Trường Canh “hừ” một tiếng: “Cha không đồng ý thì có tác dụng gì sao?”
Ngô Bình: “Căn nguyên của nhà họ Dương vững chắc hơn nhà họ Sở, có thể cung cấp đủ tài nguyên cho con. Ngoài ra, con quyết định giúp nhà họ Dương lấy lại mỏ nguyên tinh”.
Sở Trường Canh khá ngạc nhiên: “Con muốn giúp ông ta đánh Tứ Anh Trại? Không được đi! Dương Thế Chân này đang lợi dụng con”.
Ngô Bình: “Lợi dụng con? Cha nghĩ con không có khả năng đánh hạ Tứ Anh Trại?”
Sở Trường Canh xua tay: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến thực lực của con cả. Con không biết đấy thôi, bây giờ Tứ Anh Trại có một cao thủ trấn giữ, nếu không nhà họ Dương cũng không nhẫn nhịn lâu như thế, đã ra tay đánh từ lâu rồi”.
Ngô Bình: “Cao thủ như thế nào?”
“Người đó là Võ Hồn tầng tám! Đao pháp kỳ diệu. Muốn đánh thắng ông ta thì tốt nhất phải là cường giả trên Võ Hồn tầng chín mới được”.
Ngô Bình nói: “Không cần, không ai trong cảnh giới Võ Hồn là đối thủ của con cả”.
Nghe thế Sở Trường Canh sửng sốt, rốt cuộc nó đang cảm thấy tự tin hay là ngông cuồng đây?
Ông ta thở dài rồi nói: “Được rồi, nếu con đã quyết định như thế thì sáng ngày mai cha đến nói chuyện với họ”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Cha đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, thành Bạch Mộc nhỏ bé này chỉ là nơi trú ẩn tạm thời của con. Không lâu nữa, con sẽ đến một nơi lớn hơn, đạt đến cảnh giới mà cha không dám nghĩ đến. Cho nên mọi thứ Cha phải nghe theo con, con sẽ không để cha chịu thiệt”.
Sở Trường Canh gật đầu: “Cha hiểu rồi, con cũng yên tâm, Cha sẽ đối xử tốt với Tiên Nhụy. Bây giờ cha đã cho bà ấy làm người quản lý trong phủ rồi”.
Ngô Bình: “Cha hiểu được là được”.
Ngày hôm sau, Sở Trường Canh mang theo sính lễ đến nhà họ Dương, hai bên đã quyết định hôn sự, mười ngày sau thành hôn.
Mười ngày nói dài không dài, ngắn cũng chẳng ngắn.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Bình bắt đầu dốc toàn lực tu luyện, anh muốn giải quyết Tứ Anh Trại trước ngày thành hôn. Mặc dù hiện tại anh cũng có phần nắm chắc nhưng tu vi thấp như vậy mà tiêu diệt cường giả Võ Hồn tầng tám có hơi quá sức, nên anh muốn mau chóng nâng cao tu vi để không bị người khác chú ý.
Anh lấy Địa Hồn Thạch ra rồi hấp thu năng lượng trong đó. Địa Hồn Thạch này có chứa hồn lực, sau khi hấp thu nó, Võ Hồn của anh đã tăng lên.
Đồng thời, anh cũng mua rất nhiều dược liệu, tạo ra một lò đan dùng để luyện đan, phối hợp đan dược và thể chất siêu phàm của mình, anh đã đột phá đến Võ Hồn tầng chín từ Võ Hồn tầng năm vào ngày thứ tám.
Võ Hồn tầng chín dù có dễ dàng đánh bại Võ Hồn tầng tám cũng được, thế là sáng sớm anh đến gặp Dương Thế Chân.
“Bác Dương, chuẩn bị đi rồi đến Tứ Anh Trại”.
Dương Thế Chân ngạc nhiên nói: “Cháu đã đột phá rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”, anh không nói mình đã đột phá Võ Hồn tầng chín.
Dương Thế Chân còn tưởng anh đột phá Võ Hồn tầng sáu: “Tốt quá, một tiếng sau chúng ta xuất phát”.
Hai tiếng sau, Dương Thế Chân dẫn theo các cao thủ nhà họ Dương và Ngô Bình cùng xuất hiện ở bên ngoài cổng Tứ Anh Trại.
Nhìn thoáng qua bàn tay khổng lồ cao mấy chục mét, Ngô Bình cũng lười nói nhiều bèn đánh một quyền, luồng khí tức khủng khiếp lao ra từ nắm đấm rồi ngưng tụ thành một nắm đấm khổng lồ có đường kính mười mấy mét, đánh thẳng vào cánh cổng khiến nó tan tác.
Một tiếng động cực lớn vang lên, cát bụi bay tứ tung, Ngô Bình nhảy lên không trung rồi đi vào Tứ Anh Trại.
Dương Thế Chân ngơ ngác, Võ Hồn tầng sáu mạnh thế sao? Ông ta vội vàng dẫn người đi vào theo.
Nhưng lại nghe được tiếng đao kiếm vang lên ở bên trong, sau đó là tiếng hét thảm thiết của một đám người. Đến khi họ chạy vào trong sơn trại đã nhìn thấy năm mươi mấy người nằm dưới đất, đều đã ngất.
Cơ thể Ngô Bình lơ lửng giữa không trung, cao giọng nói: “Tứ Anh gì đó mau ra đây cho tôi”.
Bốn bóng người bay lên không trung rồi dừng lại đối diện Ngô Bình, dung mạo của bốn người này khác nhau, đều ở tuổi trung niên, một người trong đó tức giận nói: “Nếu các người dám cả gan dẫn theo hắn đánh phá cổng Tứ Anh Trại của tôi thì các người đều phải chết”.
Ông ta vung tay lên, cả trăm võ giả lao ra từ phía sau, khí tức khá mạnh. Đám người này đều là sức mạnh của Tứ Anh Trại.
Ngô Bình nắm chặt kiếm Thương Huyền, bật cười, anh vung tay lên xuất ra một kiếm. Kiếm quang nhanh như điện, một người trong đó chưa kịp phản ứng thì đầu đã văng ra xa, mà Ngô Bình đã xuất hiện đằng sau ông ta.
Ba người còn lại hoảng hốt: “Không ổn rồi! Lui binh mau”.
Nhìn thấy thực lực đáng sợ của Ngô Bình, ba người này đều khiếp sợ, vô thức định chạy.
Thế nhưng đã muộn rồi, Ngô Bình xoay người vung kiếm lên chém mạnh vào ba người này như dùng dao rựa cắt rau, đầu của ba người văng ra xa.
“To gan!”
Một giọng nói giận dữ vang lên, một bàn tay xuất hiện giữa không trung, mang theo ý chí võ đạo đáng sợ đánh về phía Ngô Bình.
Người ra tay chính là cao thủ Võ Hồn tầng tám.
Dương Thế Chân như đã đoán trước được, hét lớn lên: “Tôi đang đợi ông đấy”.
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp vung vũ khí trong tay ra thì Ngô Bình đã giơ kiếm lên.
Kiếm quang chém đứt bàn tay đó, cả người lẫn kiếm hợp lại làm một biến thành một vầng sáng đánh về phía một tòa nhà chín tầng.
Một người đàn ông đang đứng trên tòa nhà chín tầng đó, khí tức cực kỳ mạnh, là cường giả Võ Hồn tầng tám.
Nhìn thấy Ngô Bình thế mà có thể phá được võ kỹ của mình rồi còn tấn công về phía mình, ông ta hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đúng lúc này, một kiếm ý đáng sợ bao phủ lấy hắn, Ngô Bình đã có được quyền ý và kiếm ý mạnh mẽ ngay từ khi anh còn là Võ Hồn tầng ba, bây giờ anh thi triển võ kỹ của Võ Hồn tầng chín lập tức khiến cao thủ tầng tám này không thể động đậy, Võ Hồn run rẩy.
Ngay khi ông ta còn đang nghi hoặc thì kiếm quang ập tới, kiếm chém ông ra làm đôi, máu bắn đầy trên mặt đất.
Những người đứng ở đằng xa đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này, Dương Thế Chân há hốc mồm, sát khí mà ông ta chuẩn bị đã lâu lại không có tác dụng gì cả.
Chương 2070: Chủ nhân thật sự của mỏ quặng
Thu hồi kiếm Thương Huyền, Ngô Bình nói với Dương Thế Chân đang ngẩn người: “Bác Dương, còn lại giao cho mọi người vậy”.
Dương Thế Chân định thần, lớn tiếng nói: “Giết cho ta!”
Không còn cao thủ Võ Hồn Cảnh, Tứ Anh Trại rối loạn, nhanh chóng đầu hàng. Dương Thế Chân cũng không giết bao nhiêu người, chỉ giết những người năm đó có tham gia trận chiến, còn lại thì tiếp tục giữ lại, dù sao quản lý cả một mỏ quặng cũng cần rất nhiều người.
Lúc này Ngô Bình đã vào trong mỏ quặng nguyên tinh xem xét, nơi này mỗi ngày sản sinh ra lượng lớn nguyên tinh, bởi vì cách mặt đất rất xa, cần có nhân công đào từ bên trong, sau đó vác từng giỏ lên trên.
Mỏ quặng nguyên tinh này chính là gà đẻ trứng vàng, chỉ cần có nó thì có thể có được của cải không ngừng.
Lúc này, Dương Thế Chân cũng đến, ông ấy cười nó: “Cháu trai, không ngờ cháu lại dũng mãnh như vậy. Mấy chiêu bác chuẩn bị cũng chưa kịp dùng đến”.
Ngô Bình hỏi: “Nghe nói bác Dương có một đòn sát thủ, không biết đó là gì?”
Dương Thế Chân lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay từ trong túi, bên ngoài có phù chú rất tinh xảo, ông ấy nói: “Bên trong này có ba trăm sáu mươi triệu kim châm lông bò, nhỏ đến mức mắt thường không thấy được. Một khi được mở ra thì nó sẽ tiêu diệt kẻ địch trước mặt. Nhưng nó chỉ dùng được một lần, vì vậy bác sẽ không đơn giản gì dùng đến”.
Ngô Bình: “Cũng may là chưa dùng, nếu không thì lãng phí mất rồi”.
Dương Thế Chân: “Mỏ quặng này, tám phần loại nhuận là phải nộp lên, hai phần còn lại, cháu một nửa, nhà họ Dương một nửa, cháu thấy được không?”
Ngô Bình rất bất ngờ: “Còn phải nộp lên một nửa?”
Dương Thế Chân: “Đó là đương nhiên. Nhà họ Dương cũng vậy, Tứ Anh Trại cũng vậy, đều là thế lực nhỏ bên dưới. Người thực sự sở hữu mỏ quặng này đều là nhà họ Lam ở trên”.
Ngô Bình: “Nhà họ Lam có cao thủ cảnh giới Võ Đạo?”
Dương Thế Chân: “Ừ, có một vị cao thủ Võ Đạo cấp hai. Võ Đạo cấp hai, chỉ một tay cũng có thể tiêu diệt cao thủ Võ Hồn cấp mười, rất mạnh”.
Ngô Bình: “Giao tám phần lợi nhuận, nhà họ Lam này ăn cũng nhiều thật”.
“Như vậy thì có là gì, có nhiều nơi, phải giao lên trên đến chín phần. Tài nguyên nhà họ Lam nắm giữ có đến hơn một nghìn. Còn có tiền thuế từ Bạch Mộc Thành, phần lớn cũng đều nộp cho nhà họ Lam”.
Ngô Bình: “Triều đình không thu thuế sao?”
Dương Thế Chân: “Nhà họ Lam có người làm quan, gia chủ nhà họ Lam chính là Châu mục nơi này, vì vậy một phần thu nhập cũng nộp lên ngân khố quốc gia”.
Ngô Bình: “Một nơi cai trị bởi cao thủ võ giả, đúng là phải dùng cách này”.
Dương Thế Chân: “Cháu trai, chuyện nơi này cứ giao cho thuộc hạ xử lý, cháu đi với Tư Linh đi, mấy ngày tới sắp thành hôn rồi, các cháu phải làm quen thêm”.
Ngô Bình: “Được”.
Lúc này, Dương Tư Linh đang chọn đồ cưới với mẹ. Thân là con gái duy nhất của nhà họ Dương, mọi người trong nhà rất cưng chiều cô ấy.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi vào, trông khoảng chừng ba mươi, cô ta nhìn trong phòng đầy đồ cưới, cười nói: “Tư Linh, cháu cũng không cần chọn đâu, thích thì cứ đem đi”.
Dương Tư Linh cười nói: “Thím hai, không dùng được nhiều như vậy, chọn mấy cái là được rồi”.
Người phụ nữ này là phu nhân của chú hai Dương Tư Linh, tên Hoàng Ngọc Trinh, nhưng chú hai cô ấy đã mất năm hai mươi hai tuổi. Mười năm trước, cũng chính là sau khi chú hai mất được một năm, thì thím hai này sinh được một người con trai.
Tất cả mọi người đều biết, cha của đứa con trai đó là Dương Thế chân. Em trai chết rồi, em dâu ở với anh chồng là truyền thống nơi này. Nhưng Dương Thế Chân nhớ đến em trai mình nên nói với bên ngoài, đứa con trai này là đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ do em trai để lại, tiếp tục kế thừa hương khói.
Chuyện này, mẹ con Dương Tư Linh đều biết rõ, nhưng cũng không để ý, trái lại đối xử với đứa bé kia rất tốt, Dương Tư Linh cũng xem cậu bé như em trai ruột.
Hoàng Ngọc Trinh cười nói: “Mang thêm chút, nhỡ đâu bên kia ăn không quen ở bất tiện, lại không thể về nhà thường xuyên, ít nhất trong nhà có đồ dùng thì càng tiện”.
Nghe thấy mấy lời này, Dương Tư Linh có chút không vui, bản thân còn chưa gả đi, sao lại nói không thể thường xuyên về nhà rồi?
Dương Tư Linh là người thẳng thắn, trong lòng không vui ngoài mặt lập tức thể hiện rõ, cô ấy lạnh nhạt nói: “Thím hai, cha cháu nói rồi, sau này gia nghiệp nhà này đều là của cháu và Sở Hàn!”
Lời này, đúng là Dương Thế Chân từng nói, bởi vì ông ấy rất cưng chiều cô con gái này. Nhưng ông ấy nói câu này tiền đề là, Ngô Bình tương lai chắc chắn phải có tiền đồ mở rộng, chút sản nghiệp nhà họ Dương này, anh ấy không ngó đến.
Nhưng Hoàng Ngọc Trinh lại không biết mấy chuyện này, cô ta kinh ngạc trong lòng, nói: “Giao sản nghiệp cho các cháu?”
“Đúng vậy”. Dương Tư Linh cố ý chọc giận đối phương: “Cha cháu tự mình nói”.
Vẻ mặt Hoàng Ngọc Trinh u ám, quay người đi về.
Dương Tư Linh cũng không biết, câu nói này của cô ấy, sẽ rước họa lớn cho mình.
Lại nói Hoàng Ngọc Trinh vội vàng về viện, một người trông giống quản gia đang đợi ở đây.
Cô ta vội nói: “Khánh An, không tốt rồi”.
Người tên Khánh An này, là đại quản gia của Dương phủ, những chuyện lớn nhỏ đều cần nghe theo lệnh ông ta. Dương Thế Chân mấy năm nay đều không chạm đến Hoàng Ngọc Trinh, vì vậy không lâu sau đó cô ta và Khánh An đã dính lấy nhau, tất cả chuyện này đều giấu Dương Thế Chân.
Khánh An nhíu mày: “Sao vậy?”
Hoàng Ngọc Trinh: “Dương Thế Chân muốn giao sản nghiệp cho con rể tương lai Sở Hàn kia. Nếu vậy thì con trai tôi phải làm sao?”
Đại quản gia Khánh An đảo mắt, nói: “Vậy thì, điểm mấu chốt hiện tại chính là Sở Hàn và Dương Tư Linh. Hai người này, chỉ cần chết đi thì thì hôn sự cũng không thành!”
Hoàng Ngọc Trinh kinh ngạc: “Ông nói là, giết chết một trong hai người họ?”
Khánh An gật đầu, ông ta ngẫm nghĩ nói: “Chỗ tôi có loại thuốc độc không màu không mùi, sau khi dùng, thất khiếu sẽ chảy máu mà chết, hơn nữa chất độc sẽ biến mất trong thời gian ngắn, khiến người ta không tra ra được nguyên do. Cô nghĩ cách, bỏ nó vào trong đồ ăn thức uống của Dương Tư Linh!”
Hoàng Ngọc Trinh có chút sợ hãi: “Dương Thế Chân có đoán được là do tôi làm không?”
Khánh An lạnh nhạt nói: “Quan hệ giữa cô và Dương Tư Linh trước giờ không tệ, Dương Thế Chân sẽ không nghĩ đến cô. Đừng sợ, bây giờ cô không ra tay thì sau này muốn ra tay cũng không còn cơ hội!”
Hoàng Ngọc Trinh cắn răng: “Được, bây giờ tôi sẽ đi!”
Ở bên kia, Dương Tư Linh đang tìm kiếm đồ tốt thì Ngô Bình đến.
“Anh Sở, không phải mọi người đi đến Tứ Anh Trại sao? Tình hình thế nào rồi?”. Cô ấy vội hỏi.
Ngô Bình nói: “Mọi chuyện đều thuận lợi, bác Dương đang tiếp quản nơi đó, anh đến thăm em thử”.
Dương Tư Linh: “Anh Sở, đây là mẹ em”.
Ngô Bình tiến lên chào hỏi, nói vài câu rồi hai người đến phòng của Dương Tư Linh.
Phòng riêng của Dương Tư Linh, ngay cả Dương Thế Chân cũng rất ít khi đến, ngoài ra Ngô Bình là người đàn ông đầu tiên vào phòng riêng cô.
Trong phòng có mùi hương nhàn nhạt, anh vừa ngồi xuống thì một hầu nữ đã bưng một ấm trà đi vào, nói: “Cô chủ, trà mới pha”.
Dương Tư Linh nói: “Để đó đi”. Sau đó tự mình rót cho Ngô Bình một chén trà.
Chén trà vừa đặt lên miệng, trong lòng Ngô Bình khẽ động, cảm giác chén trà có gì đó kỳ lạ. Bên kia, Dương Tư Linh cũng rót trà, đang định uống.
Ngô Bình vội nói: “Không thể uống!”
Dương Tư Linh sững người: “Sao vậy?”
Ngô Bình đổ trà xuống đất, trên mặt đất lập tức có một làn khói năm sắc bốc lên.
Dương Tư Linh kinh ngạc: “Đây là gì?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Trong trà có độc”.
Dương Tư Linh định thần, vội vàng tìm hầu nữ kia. Thế nhưng, khi bọn họ đến phía sau phòng thì phát hiện hầu nữ đưa trà đã bị người ta dùng một dao giết chết, thi thể đang nằm dưới đất.
Dương Tư Linh tức đến phát run: “Là ai làm!”