Giờ Ngô Bình là tu sĩ cảnh giới Thần Thông, tuy vũ trụ Minh Cổ là vũ trụ tầng thứ ba Đạo cảnh, nhưng vẫn không thể chứa được một người có sức mạnh lớn như Ngô Bình, vì thế trước khi đến đó, anh cần áp chế thực lực, gần như giấu gần hết thực lực vào trong thời không chí cao nối liền với Thần Môn.
Tuy đã giấu gần hết thực lực đi nhưng dẫu sao Ngô Bình cũng là cao thủ tầng thứ tám Thần Thông nên thực lực vẫn vượt xa tu sĩ cùng cấp ở đây, không phải ai cũng có thể so bì được.
Loáng cái, anh đã xuất hiện ở địa bàn của Huyền Minh Giáo thuộc vũ trụ Minh Cổ, anh về đỉnh Cô Tú trước.
Đỉnh này vẫn như vậy, Ngô Bình vừa xuất hiện đã nhìn thấy nhóm Vân Thường đang ngồi uống trà và trò chuyện trong hoa viên. Cảm thấy phía sau có người, họ ngoảnh lại thì nhìn thấy Ngô Bình.
“Lão gia!”
Vân Thường, Chu Khuynh Thành và Chu Thiên Mi cùng Bích Đào, Như Ngọc và Phương Phương đều đứng dậy rồi chạy về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Lâu anh không về, các em vẫn khoẻ chứ?”
Vân Thường đỏ mắt nói: “Lão gia, nếu anh còn không về thì chắc bọn em phải tự vẫn để bảo vệ mình mất”.
Ngô Bình nhíu mày, tuy anh không ở đây, nhưng Trương Cổ Nguyệt và Huyền Minh Giáo chắc sẽ không dám bạc đãi thê thiếp của anh, anh hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chu Khuynh Thành: “Có một người tên là Triều Thiên Liệt xuất quan, hắn vừa ra ngoài thì đã muốn lấy Thượng Quan Băng Lan. Tuy giáo chủ đã hứa hôn cô ấy cho lão gia rồi, nhưng chuyện này cần sự đồng ý từ hai người nên bọn em cũng không nói gì. Ai ngờ, tên Triều Thiên Liệt kia vừa ra ngoài đã tuyên bố sẽ chiếm đỉnh Cô Tú hơn nữa còn ngông nghênh nói là đến lão gia cũng không thể đỡ nổi ba chiêu của hắn. Điều đáng hận hơn là hắn còn bắt bọn em làm nha hoàn cho Thượng Quan Băng Lan và cùng hầu hạ hắn”.
Ngô Bình: “Tên Triều Thiên Liệt này đang ở đâu, hắn cũng là người của Huyền Minh Giáo ư?”
Vân Thường: “Hắn là con trai của một trưởng lão thuộc Huyền Minh Giáo, cũng coi như người của giáo phái”.
Ngô Bình: “Anh biết rồi, các em yên tâm, anh sẽ trút giận cho các em”.
Dứt lời, anh lập tức đến tìm Trương Cổ Nguyệt.
Trương Cổ Nguyệt đang ở trong đại điện Huyền Minh của Huyền Minh Giáo, biết tin Ngô Bình đã về thì lập tức triệu tập các trưởng lão ra nghênh đón ngay.
Ngô Bình bước vào thì vẫn hành lễ như đệ tử với Trương Cổ Nguyệt: “Giáo chủ”.
Trương Cổ Nguyệt cảm thán nói: “Cuối cùng con cũng về rồi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Giáo chú, con nghe nói có một người tên là Triều Thiên Liệt chẳng những đòi lấy Thượng Quan Băng Lan, mà còn muốn động vào các thê thiếp của con ở đỉnh Cô Tú, giáo chủ có biết chuyện này không?”
Trương Cổ Nguyệt biến sắc mặt, sau đó khẽ gật đầu: “Ta có biết chuyện này, hơn nữa đã cảnh cáo Triều Thiên Liệt rồi. Nhưng hắn bế quan xong thì tu vi đã tăng vọt nên giờ không coi giáo chủ là ta đây ra gì nữa. Con yên tâm, nếu hắn dám làm vậy thật thì Huyền Minh Giáo sẽ không đội trời chúng với hắn”.
Ngô Bình: “Vậy ư, thế thì con phải gặp hắn mới được”.
Trương Cổ Nguyệt: “Ngô Bình, ta biết con từ vũ trụ cao cấp hơn về nên thực lực đã tăng nhiều. Nhưng ta phải nói cho con biết là Triều Thiên Liệt cũng là một vũ trụ tầng thứ mười Đạo cảnh trở về như con! Theo hắn nói thì hắn đã trở thành đệ tử của một môn phái lớn nào đó.
Ngô Bình cười mỉa: “Dù hắn có là chưởng môn thì con cũng có thể tát chết bằng một phát”.
Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Thế thì tốt, nếu con muốn gặp hắn thì để ta dẫn đường cho”.
Lúc này, Triều Thiên Liệt đang ở trong nhà mình. Hắn là một người rất thích khoe khoang nên dạo này toàn ở nhà, hàng xóm cùng bạn bè người thân ngày nào cũng tới chơi, ai cũng tung hô hắn lên tận mây, là thiên hạ vô địch.
Đương nhiên, đúng là hắn rất mạnh, dẫu sao cũng là người từng đến vũ trụ tầng thứ mười Đạo cảnh, hơn nữa còn tu luyện vài năm ở đó và trở thành đệ tử trung cấp của một môn phái lớn. Riêng điểm này thôi, hắn cũng có thể ngẩng cao đầu ở vũ trụ Minh Cổ rồi.
Hiện giờ, Thượng Quan Băng Lan đang ở nhà họ Triều. Các nha hoàn đang trang điểm và làm tóc cho cô ta, vì lát nữa Triều Thiên Liệt sẽ dẫn cô ta đi chào người thân cùng bạn bè, đảm bảo hôm nay sẽ bận nguyên ngày.
Thượng Quan Băng Lan thấy việc này không cần thiết, nhưng chỉ cần Triều Thiên Liệt vui thì cô ta sẽ phối hợp cùng. Dẫu sao hắn cũng là người đàn ông mạnh ấy ở vũ trụ này, cũng chỉ có người đàn ông như vậy thì mới xưng với cô ta.
Trang điểm xong, Thượng Quan Băng Lan đã đi gặp Triều Thiên Liệt. Cô ta vừa bước vào thì đã có một bóng người đáp xuống, làm sân của nhà họ Triều lõm xuống thành một cái hố lớn. Người đàn ông như ma thần này bước từ trong cái hố ra, Thượng Quan Băng Lan nhìn kỹ thì thấy là Ngô Bình - người từng được Trương Cổ Nguyệt đánh giá rất cao! Nhưng anh đã đi rồi mà, sao giờ lại quay về?
“Ai?”, một tiếng gầm giận dữ vang lên, Triều Thiên Liệt lao từ trong nhà ra rồi tức tối nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình thờ ơ quan sát Triều Thiên Liệt thì thấy người này cao lớn, nhưng mi tâm chứa đầy ngạo khí, đôi mắt như mọc trên đỉnh đầu và đang hung hăng nhìn mình.
Anh hỏi: “Nghe nói anh định bắt thê thiếp của tôi làm nha hoàn cho mình hả?”
Triều Thiên Liệt nghe thấy vậy thì cười khẩy: “Tôi nhớ rồi, anh là Ngô Bình. Ngày xưa, Trương Cổ Nguyệt muốn gả Băng Lan cho anh, ha ha, nhưng anh thấy mình có xứng với cô ấy không?”
Ngô Bình: “Thế nên anh làm vậy để trả thù à?”
Triều Thiên Liệt: “Đúng, trong mắt tôi thì anh chỉ như con kiến thôi, tôi muốn làm gì cũng được”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi có thể cho anh một cơ hội sống, đó là hãy cắt lưỡi của mình, sau đó tặng quà xin lỗi những người phụ nữ của tôi, làm vậy thì sẽ được miễn tội chết”.
Triều Thiên Liệt sững người rồi bật cười ha hả: “Bảo tôi tự cắt lưỡi mình rồi tặng quà xin lỗi ư? Anh tưởng mình là ai hả?”
Uỳnh!
Ngô Bình tiến lên một bước, khí tức quanh người bùng nổ, Triều Thiên Liệt như bị một luồng uy áp khổng lồ chèn ép, toàn thân hắn run lên, gương mặt thì tái nhợt.
Hắn hoảng sợ rồi run giọng nói: “Anh… sao anh lại mạnh như vậy?”
Ngô Bình cười khẩy: “Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh không năm lấy nên giờ chết đi!”
“Dừng tay!”, Thượng Quan Băng Lan tiến lên ngăn cản.
Ngô Bình nhìn cô ta rồi nói: “Sao, cô muốn chết thay cho hắn à?”
Ngô Bình đã tha cho cô gái này một mạng, nhưng không có nghĩa sẽ chiều theo ý cô ta mà tha cho Triều Thiên Liệt.
Thượng Quan Băng Lan nói: “Ngô Bình, anh có biết Thiên Liệt có thân phận thế nào không? Anh ấy là đệ tử của môn phái ở Tiên Giới Thái Ất thuộc vũ trụ tầng thứ mười Đạo cảnh đấy”.
Ngô Bình cười mỉa: “Tiên Giới Thái Ất, tôi lại sợ quá cơ! Thế cô có biết tôi là ai không?”
Thượng Quan Băng Lan cau mày: “Anh mới chỉ đến Đại Ngũ Hành Giới thuộc vũ trụ tầng thứ chín Đạo cảnh thôi chứ gì?”
Ngô Bình mặc kệ cô ta rồi nói với Triều Thiên Liệt: “Chắc anh biết hoàng triều Thái Ất chứ hả, trước khi anh chết, tôi sẽ nói cho anh biết thân phận của tôi. Tôi là thầy luyện đan Kim Đỉnh, hiện đang là Đại Ti Đan của đan uyển Thái Ất”.
Với trình độ của Triều Thiên Liệt thì không đủ tư cách tiếp xúc với người ở tầng lớp này. So với hoàng triều Thái Ất thì môn phái của hắn chỉ bé như con kiến thôi.
Cuối cùng hắn đã biết sợ rồi vội dập đầu với Ngô Bình: “Tiểu nhân sai rồi, tiên nhân không biết ngài là Đại Ti Đan”.
Thượng Quan Băng Lan cau mày hỏi: “Thiên Liệt, Đại Ti Đan là gì?”
Triều Thiên Liệt chán nản đáp: “Quyền lực của Đại Ti Đan thậm chí còn hơn tể tướng, có thể trực tiếp thu thuế và quản lý việc luyện đan cũng như việc mua bán dược liệu của hoàng triều. Các đan đường và hiệu thuốc đều phải nộp thuế cho nơi này”.
Nhìn thấy Triều Thiên Liệt hèn mọn quỳ dưới chân Ngô Bình, Thượng Quan Băng Lan cảm thấy rất kinh ngạc và hơi khó chấp nhận. Cô ta cứ ngỡ Triều Thiên Liệt là một người không sợ trời, chẳng sợ đất, nhưng sao giờ trông lại hèn mọn thế kia?
Ngô Bình: “Giờ biết rồi thì chết thôi nhé!”
Anh giơ tay lên rồi đánh vào đầu Triều Thiên Liệt.
Thượng Quan Băng Lan hét lên: “Khoan!”
Song, Ngô Bình không hề dừng tay. Một tiếng động vang lên, đầu Triều Thiên Liệt nứt ra, hình thần biến mất.
Ngô Bình giết Triều Thiên Liệt xong thì nhóm Trương Cổ Nguyệt đến. Nhìn thi thể dưới đất, ông ấy thở dài nói: “Đây là do hắn tự chuốc lấy, ta đã cảnh cáo rồi mà không nghe”.
Chương 2407: Chấn chỉnh đan uyển
Sau đó, ông ấy nói với Thượng Quan Băng Lan: “Thượng Quan Băng Lan, tôi đã nói với cô từ trước rồi, Triều Thiên Liệt này không thể so với Ngô Bình được đâu”.
Thượng Quan Băng Lan nghệt mặt ra, mãi sau cũng không nói gì.
Trương Cổ Nguyệt: “Trước kia thấy cô có thể chất thiên tuyển nên tôi mới ghép đôi cho cô với Ngô Bình, nhưng cô lại tự làm theo ý mình rồi đi theo Triều Thiên Liệt. Haizz, tiền đồ tươi sáng coi như bị dập rồi”.
Thể chất thiên tuyển của Thượng Quan Băng Lan chỉ có thể cường hoá thế chất cho người đàn ông khi họ phát sinh quan hệ lần đầu, nhưng tiếc là Thượng Quan Băng Lan đã trao lần đầu của mình cho Triều Thiên Liệt rồi.
Ngô Bình không quan tâm đến chuyện này, vì anh không có cảm xúc gì với Thượng Quan Băng Lan cả. Hơn nữa, thể chất thiên tuyển gì đó cũng chẳng bằng một viên đan dược do anh luyện chế.
Anh nói với Trương Cổ Nguyệt: “Giáo chủ, lần này đệ tử về đây xong chắc mai này sẽ không quay lại nữa. Huyền Minh Giáo từng giúp đỡ đệ tử nên đây là những gì mà đệ tử báo đáp”.
Anh lấy một cái nhẫn trữ đồ ra rồi đưa cho Trương Cổ Nguyệt: “Bên trong có 10 nghìn tỷ tiền Tiên. Số tiền này đủ cho Huyền Minh Giáo sử dụng trong một thời gian dài”.
Trương Cổ Nguyệt nhận lấy rồi cảm động nói: “Thế này… nhiều quá!”
Phải biết rằng, tiền mà ngày xưa họ đưa Ngô Bình đến Đại Ngũ Hành Giới cũng là đi vay, cần rất lâu mới có thể trả được. Nhưng giờ Ngô Bình lại đưa cho Trương Cổ Nguyệt cả đống tiền, chỗ này đủ mua không biết bao nhiêu Huyền Minh Giáo.
Đưa tiền cho Trương Cổ Nguyệt xong, Ngô Bình chính thức chào tạm biệt ông ấy rồi về đỉnh Cô Tú để dẫn nhóm Vân Thưởng đến Tiên Giới Thái Ất, để họ giúp ảnh quản lý nơi đó.
Ngô Bình cho mấy cô gái uống đan dược để họ nhanh chóng thích ứng được với môi trường ở Tiên Giới Thái Ất, đồng thời có tu vi không quá thấp. Sau đó, tu vi của họ sẽ tăng dần lên.
Sau khi quay lại, Ngô Bình đã đến tìm Lạc Ngưng Đan để cô ấy làm trợ thủ cho mình. Khi anh không ở đây, đan uyển Thái Ất sẽ do cô ấy quản lý.
Lạc Ngưng Đan gần đây đang tu hành trong một duy độ cao nhất, hiện giờ tu vi của cô ấy đã ở cảnh giới Thần Anh, trình luyện đan cũng tăng lên nhiều.
Hôm nay, Ngô Bình đang xử lý công việc thì hoàng đế đích thân dẫn vài quan lại thân cận đến tìm, Ngô Bình lập tức tiếp đón.
Hoàng đế của hoàng triều Thái Ất tên là Đông Phương Anh Minh. Giờ ông ấy đã khôi phục lại phần lớn thực lực, đòng thời phe của Ngũ hoàng tử cũng đã bị nhốt hoặc giết. Thái tử cũng đã được tìm về, tuy đã bị thương nhưng không nguy hiểm.
Hoàng triều Thái Ất đã bình thường trở lại, mà mọi thứ đều nhờ công của Ngô Bình nên Đông Phương Anh Minh rất cảm kích anh, vì thế mới đích thân dẫn người đến thăm.
“Ha ha, Đại Ti Đan, khanh là thầy luyện đan Kim Đỉnh thì đã luyện chế ra đan dược mới nào chưa?”
Ngô Bình đáp: “Nhờ phúc của bệ hạ, thần mới luyện chế được một lò Ngọc Hồn Đan, mời bệ hạ xem”.
Nghe thấy là Ngọc Hồn Đan, các thầy luyện đan cùng quan lại ở đây đều sững người. Ngọc Hồn Đan là một trong 13 đan dược trên bia ngọc mà, sao Ngô Bình có thể luyện chê sdc?
Đông Phương Anh Minh sáng mắt lên rồi vội vàng cầm lấy viên đan dược rồi cảm thán: “Ngọc Hồn Đan! Ngày xưa, ta mà có viên đan dược này thì cơ thể đã không xuất hiện nhiều vấn đề như thế”.
Sau đó, ông ấy nói: “Truyền chỉ của trẫm, Đại Ti Đan luyện chế được Ngọc Hồn Đan nên đã lập công lớn, thưởng nửa năm thuế của hoàng triều”.
Ngô Bình không khách sáo mà nói ngay: “Tạ bệ hạ”.
Đông Phương Anh Minh cười nói: “Đại Ti Đan, có khanh ở đây thì hoàng triều không cần nhìn sắc mặt của Ngọc Hư Đan Tông nữa rồi”.
Ngô Bình đã từng nghe nói đến Ngọc Hư Đan Tông, đó là một môn phái luyện đan nổi tiếng ngang Tử Đỉnh Môn, tầm ảnh hưởng cũng rất lớn ở Tiên Giới.
Anh hỏi: “Bệ hạ, đan dược của hoàng triều còn cần mua từ Ngọc Hư Đan Tông ạ?”
Đông Phương Anh Minh gật đầu: “Có nhiều đan dược mình không luyện chế được hoặc luyện ra chất lượng không cao. Mà không có thì phải mua thôi, nhưng Ngọc Hư Đan Tông ra giá cao lắm, lấy viên đan dược này làm ví dụ nhé”.
Ông ấy lấy một viên đan dược màu tím ra nói: “Đây là Thuỷ Hoả Luyện Hình Đan có thể tăng thế chết, nó chỉ là đan dược cấp sáu thôi nên không khó luyện chế. Nhưng trước kai, đan uyển không thể luyện ra thành phẩm cực phẩm được, trong khi Luyện Hình Đan cực phẩm mới có hiệu quả tốt nhất và phù hợp cho con cháu trong hoàng tộc dùng. Ví thế, chúng ta đành phải mua của Ngọc Hư Đan Tông, một viên có giá 10 triều tiền Tiên đấy. Mà hàng năm hoàng triều đều dùng hết cả trăm nghìn viên trở lên, thành ra tốn cả mớ tiền. Còn nhiều trường hợp như vậy lắm, thành ra đan vào số vào không bằng số ra, thuế thu không đủ dùng, toàn phải bù thêm tiền”.
Ngô Bình nhìn viên đan dược rồi nói: “Việc này thì bệ hạ cứ yên tâm, sau này đan uyển sẽ không cần mua một loại đan dược nào từ Ngọc Hư Đan Tông nữa”.
Nghe thấy thế, hoàng đế cũng nghĩ là Ngô Bình chém gió. Phải biết rằng hoàng triều cần rất nhiều đan dược, chủng loại cũng nhiều nên dù một người có giỏi đến mấy cũng không thể tinh thông hết các loại đan dược được.
Một thầy luyện đan nói: “Đại Ti Đan, dù ngài luyện chế được thì chắc cũng không thể cung cấp được nhiều đan dược đâu nhỉ?”
Ngô Bình: “Đan dược tôi luyện chế có hạn, nhưng có thể dạy cho người khác. Đan uyển có mấy chục nghìn thầy luyện đan, tôi chỉ cần chỉ dẫn một chút là họ có thể luyện chế đan dược chất lượng cao rồi”.
Hoàng đế mừng rỡ nói: “Đại Ti Đan thật hào phóng, vậy thì tốt quá rồi!”
Đan uyển cũng từng bồi dưỡng thầy luyện đan, nhưng khó tìm được ai giỏi như Ngô Bình mà chịu dạy lại cho người khác.
Đông Phương Anh Minh đi rồi, Ngô Bình tập trung hết các thầy luyện đan lại rồi bắt đầu kiểm tra họ. Anh kiểm tra từ lý giải về dược tính đến hiểu biết về nền tảng luyện đan.
Với những người có kiến thức cơ bản kém, anh yêu cầu họ phải học tập bổ sung ngay, đồng thời còn tự viết tài liệu cho họ học. Những ai học xong vẫn không đạt thì sẽ bị đuổi.
Với những người đã có nền tảng vững chắc, Ngô Bình cho họ luyện chế vài loại đan dược theo lĩnh vực sở trường, từ đó sẽ khiến họ quen tay hay việc. Cuối cùng thì anh sẽ chỉ dẫn thêm, như vậy là họ có thể luyện chế ra đan dược có chất lượng cao rồi.
Chuyện khảo sát thì Ngô Bình giao cho Lạc Ngưng Đan, còn mình thì mỗi ngày đều dành ra một đến hai tiếng để chỉ dạy. Thời gian còn lại thì anh dành để tu luyện.
Vân Thường chủ yếu phụ trách việc sổ sách tiền nong, chỉ vài ngày sau là cô ấy đã phát hiện ra không ít lỗ hổng. Ví dụ như giá mà quan lại bên dưới báo quá cao, chất lượng dược liệu không đạt tiêu chuẩn, rồi các thầy luyện đan thamoo đan dược và dược liệu hay cấu kết với bên bán dược liệu.
Với những chuyện này, Ngô Bình không nhắc lại, nhưng không cho phép việc đó tiếp diễn, nếu có ai tái phạm thì sẽ bị nghiêm trị và tịch thu toàn bộ tài sản.
Anh là thân tín của hoàng đế và nắm quyền lớn trong tay nên quả nhiên những người khác đã biết điều hẳn, thi thoảng có vài người vẫn giở trò thì đã bị xử lý ngay.
Đan uyển có một hệ thống tài chính độc lập, dù hoàng thất cần sử dụng đan dược ở đây thì cũng cần mua bằng tiên. Trước đó, hoàng thất và quân đội đã hơn một năm không kết toán nên nợ lại một khoản lớn.
Đại Ti Đan trước kia cứ đôi ba bữa lại phải đi đòi tiền, Ngô Bình lấy giấy nợ xong thì trực tiếp đi tìm Đông Phương Anh Minh.
Số tiền hoàng thất nợ trong hơn một năm qua là 274 nghìn tỷ. Đến Đông Phương Anh Minh nghe xong cũng giật bắn mình, sau đó gọi đại thần tài chính đến tính toán thì thấy tiền trong quốc khố không còn nhiều, chỉ có thể trả trước một nửa thôi, số còn lại sẽ trả nốt vào tháng sau.
Hoàng đế rất giận, ông ấy nhớ là vài năm trước quốc khố còn rất nhiều tiền, chắc chắn đã có vấn đề gì đó. Vì thế tiếp theo đây, hoàng đế đã đích thân đi kiểm tra, kết quả là đã phát hiện khá nhiều quan lại tham ô, sau đó những người này đã bị tịch thu tài sản. Dù có nhiều người là hoàng thân quốc thích thì vẫn bị xử lý như thường.
Chương 2408: Tiên điện Thái Ất
Trong một tháng ngắn ngủi, quốc khố đã tăng lên đáng kể. Cuối cùng, đến thái tử và các hoàng tử cũng phải đóng góp và nôn tiền của mình ra.
Sau đó, Ngô Bình lại đến quân đội. Đón tiếp anh là một vị quan lớn, ăn nói rất khách sáo nhưng đòi tiền thì lại bảo không có.
Ngô Bình không làm gì hết mà dừng ngay việc cung cấp đan dược, hiện tại hoàng triều Thái Át cũng không yên bình, đang có Man tộc đe doạ ở phương Bắc, nội cảnh cũng có quân phản động, bên ngoài thì có nhiều khu vực cần cử binh đến đánh chiếm nên họ có nhu cầu rất cao về đan dược. Ví dụ như đan dược trị thương, đan dược nâng cao lực chiến đấu, đan dược tăng cường tiềm lực. Không có số đan dược này thì quân đội của hoàng triều gần như không thể hành quân được.
Chưa đến ba ngày, các quan võ đã không ngồi yên được nữa, đầu tiên họ đến kể khổ với hoàng đế. Nhưng hoàng đế lại nói đến mình còn phải trả nợ thì họ cứ liệu mà làm.
Vì thế, ngay hôm đó quân đội đã mang tiền đến trả nợ cho đan uyển, bấy giờ Ngô Bình mới tiếp tục cung cấp đan dược.
Loáng cái, bảy ngày đã trôi qua, Ngô Bình đến tìm Đông Phương Anh Minh rồi bảo ông ấy dẫn mình đến tiên điện Thái Ất.
Trong hoàng triều Thái Ất có một nơi rất hoang vắng, xung quanh toàn là bách đá cùng núi hoang, không thấy có hơi người. Khi trời còn chưa sáng, hai người đã đến đây rồi.
Đông Phương Anh Minh nhìn chăm chí lên đỉnh núi rồi nói: “Nếu không có gì nhầm lẫn thì nửa tiếng nữa, đúng lúc mặt trời ló dạng thì tiên điện Thái Ất sẽ xuất hiện ở đó. Đến lúc ấy, Đại Ti Đan có thể đến kiểm tra”.
Ngô Bình: “Truyền thừa của hoàng triều Thái Ất có liên quan gì đến nơi đó không?”
Đông Phương Anh Minh đáp: “Rất lâu trước kia, tổ tiên của nhà họ Đông Phương chúng tôi đã đến tiên điện và gặp một người đã bị thương nặng xông từ bên trong ra. Tổ tiên của nhà tôi đã dốc sức chữa trị cho người đó, nhưng người đó vẫn không qua khỏi. Trước khi chết, người đó đã truyền thụ một bộ công pháp cho tổ tiên tôi”.
Ngô Bình: “Từ tiên điện ra, hơn nữa còn bị thương nặng. Điều này chứng tỏ trong tiên điện không an toàn”.
Đông Phương Anh Minh: “Bao năm trôi qua rồi nhưng có ai vào trong thành công đâu, vì thế tình hình bên trong thế nào ta cũng không rõ lắm”.
Ngô Bình gật đầu: “Muốn biết thì phải vào trong thôi”.
Hai người trò chuyện một lát thì phía Đông bừng sáng, mặt trời xuất hiện, sau đó có một cung điện nguy nga hiện lên. Ngô Bình lập tức bay đến đó.
Có bốn hộ vệ mặc áo giáp đứng trước cửa, chắc đều là con rối. Họ vốn đều là người sống nhưng đã bị tiên điện khống chế nên trở thành hộ vệ ở đây.
Nhìn thấy Ngô Bình đến gần, một hộ vệ lạnh lùng nói: “Muốn vào thì phải đánh bại chúng tôi trước đã”.
Ngô Bình có tu vi cao thâm, nhưng vẫn lấy găng tay Oanh Thiên cùng nhẫn Cửu Long ra, sau đó chậm chầm tiến lên.
Khi anh còn cách hộ vệ hơn chục mét thì nhóm hộ vệ đã ra tay, cả bón cùng tấn công anh. Lúc này, Ngô Bình chợt tách làm bốn người, bốn loại thần thông của anh tương ứng với bốn loại Tương chí tôn nào đó rồi xuất hiện quanh người anh.
Uỳnh!
Ngô Bình nhân đó ra tay luôn, găng tay Oanh Thiên phát huy tác dụng, một chưởng đã đánh bay một hộ vệ. Sau đó, thi triển ba hợp nhất, Tương thân áo, Tương thần áo, Tương huyền áo, đánh bay hộ vệ thứ hai bằng một chưởng.
Hai hộ vệ còn lại tấn công từ hai phía, Ngô Bình đấu với họ bảy, tám chiêu rồi lại thi triển tứ Tương hợp nhất, gọp bón loại thần thông lại rồi phát huy u lực ngất trời, sau đó đã đánh bay ngay một hộ vệ. Đây chính là tài năng của cảnh giới Vạn Tương, có thể hợp nhiều Tương lại thành một.
Uy lực của các tổ hợp này có uy lực rất lớn, luôn sinh ra hiệu quả bất ngờ.
Cuối cùng chỉ còn một hộ vệ nên chỉ vài chiêu sau là gục.
Đông Phương Anh Minh ở phía xa thấy thế thì kinh ngạc lẩm bẩm: “Mạnh quá! Đánh bại các hộ vệ như trò chơi luôn”.
Lúc này, cửa của tiên điện Thái Ất chầm chậm mở ra, Ngô Bình bước vào.
Anh cảm thấy bên trong chứa đầy khí tức hỗn độn, so ra còn tinh thuần hơn khí tức của Thiên Thi hỗn độn.
Mặt đất rất bằng phẳng, không đi bao xa đã nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đang đứng một chỗ, khí tức hỗn độn vận chuyển quanh người này, đôi mắt phun ra lửa màu vàng, từng hơi thở đều khiến không gian biến đổi.
Ngô Bình híp mắt lại, không biết đây là ai, lẽ nào cũng là người từ bên ngoài vào?
Anh quan sát một lát thì thấy thực lực của người này cực mạnh, nhưng khí tức trên người rất yên bình, hình như đang ở trạng thái say ngủ.
Anh thoáng do dự rồi đi tới, khi còn cách người đó năm bước thì người đàn ông chợ quay lại, sau đó giơ tay túm lấy tay Ngô Bình. Ngay sau đó, Ngô Bình cảm giác như người này đã túm vào tay mình nãy giờ, khiến anh không thể né được. Lực tay của người này rất mạnh, như thể sức mạnh của đất trời đều tập trung ở đây, khiến anh tắt luôn ý định phản kháng.
Người đàn ông quay lại rồi quan sát Ngô Bình bằng đôi mắt rực lửa, sau đó thờ ơ nói: “Tư chất của cậu rất được, miễn cưỡng có thể tiếp nhận được truyền thừa của ta”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối là ai?”
Người đàn ông cười đáp: “Ta là hoá thân của Thái Ất Đạo Tôn, ở lại đây để tìm một người truyền thừa thay ta trông coi Tiên Giới Thái Ất”.
Ngô Bình thấy hơi khó hiểu: “Đạo Tôn, tu vi của ông rất cao thâm, vậy cần gì người khác bảo vệ Tiên Giới giúp mình?”
Người đàn ông: “Bản tôn của ta bị nhốt ở Hỗn Độn Giới, mà Tiên Giới này là cội nguồn sức mạnh của ta nên cần có người bảo vệ”.
Ngô Bình không khỏi nghĩ tới ý chí vũ trụ mà mình từng gặp trước kia, thậm chí còn nhờ anh đối phó với giặc xâm nhập hộ, lẽ nào Thái Ất Đạo Tôn cũng có yêu cầu như vậy?
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Đạo Tôn, lẽ nào có một sự tồn tại mạnh mẽ nào đó đang huỷ hoại thế giới linh đài của ông à?”
Người đàn ông: “Ừm, căn bản của tu sĩ Đạo cảnh nằm ở linh đài. Có nhiều tu sĩ đã ăn nuốt linh đài của người khác để tăng thực lực cho mình. Cách làm này có rất nhiều loại, nếu không có người bảo vệ thì rất dễ bị mất. Một khi ta mất linh đài thì sẽ trở thành nước không nguồn, cây không rễ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối hiểu rồi”.
Tia sáng trong mắt Thái Ất Đạo Tôn chợt bay ra rồi chui vào mắt Ngô Bình. Kinh nghiệm tu hành cả đời, các công pháp mạnh mẽ, các thần thông vô địch, trí tuệ vô thượng cùng ký ức trong thức hải của ông ấy đều truyền cho Ngô Bình qua ánh mắ.
Nhận được truyền thừa xong, Ngô Bình nhìn thẳng rồi ngẩn ra tại chỗ, mãi sau không cử động.
Không biết bao lâu sau, anh mới hoàn hồn nhưng không còn thấy người đàn ông đâu nữa.
Bây giờ, anh đã tiêu hoá được hết các ký ức cùng truyền thừa ấy và biết trong tiên điện có bốn chú ngôn, năm thần thông cùng năm đạo phù mà Đạo Tôn để lại.
Sau đó, anh phát ra một âm thanh, không gian xoay chuyển, bốn chí lực bay ra rồi hoà vào trong cơ thể anh. Anh lại vỗ tay một cái, năm tiên quang bay ra rồi ngưng tụ thành năm thần thông trong người anh. Cuối cùng, anh vung tay lên, năm đạo phù bay ra, trên mỗi đạo phù đều có đạo khí vận chuyển.
Chương 2409: Tiến vào cảnh giới Vạn Tương
Ngô Bình không quan sát kỹ mà cầm chúng lên rồi rời khỏi tiên điện Thái Ất.
Lúc này, Đông Phương Anh Minh đã chờ ở bên ngoài rất lâu. Khi thấy tiên điện dần biến mất, ông ấy cuống lên. Nếu Ngô Bình không thể ra ngoài kịp thời thì chắc sẽ mất tích cùng tiên điện mất.
May mà không lâu sau, anh đã xuất hiện rồi đi về phía ông ấy.
Đông Phương Anh Minh mừng rỡ hỏi: “Đại Ti Đan, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình: “Cũng có một chút, tôi cần về bế quan để lĩnh ngộ một thời gian”.
Đông Phương Anh Minh biết chắc chắn Ngô Bình đã nhận được lợi ích nào đó nên vội nói: “Tốt, chúng ta về thôi”.
Về đến đan uyển, Ngô Bình vừa tu luyện vừa xử lý công việc.
Trong một tháng sau đó, nhờ sự huấn luyện cùng dẫn dắt của anh, mấy nghìn thầy luyện đan đã thành công luyện chế được vài loại đan dược, từ đó giảm phần lớn chi phí mua đan dược bên ngoài và cũng tăng thêm thu nhập cho đan uyển. Thậm chí nhờ kế hoạch của Ngô Bình mà họ còn nghiên cứu ra một loại đan dược có hiệu quả tốt hơn mà xưa nay chưa từng có, sau đó cung cấp cho hoàng thất và quân đội.
Không chỉ thế, Lạc Ngưng Đan còn mở lớp bồi dưỡng thầy luyện đan, đào tạo ra rất nhiều thầy luyện đan hợp quy cách cho Tiên Giới Thái Ất. Hơn nữa, các thầy luyện đan được bồi dưỡng chỉ học vài loại đan dược khi bắt đầu. Chờ họ học thành rồi thì cũng chỉ có thể luyện chế những loại mà mình học, như vậy có thể nâng cao hiệu suất và chất lượng của đan dược.
Thời gian qua, Ngô Bình đã tu luyện thành công bốn loại chú pháp và năm loại thần thông rồi dung hợp cùng Tương chí tôn.
Sau đó, anh lần lượt dung nhập 49 Tương chí tôn cùng với các thần thông. Nhưng việc này cần tiêu tốn rất nhiều thiên tài địa bảo, mỗi khi dung hợp được một Tương chí tôn đều tốn cả chục tỷ tiền Đại Đạo.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Ngô Bình còn có rất nhiều thần thông chưa dung hợp, vì thế sẽ còn tốn nhiều tiền tiếp.
Tuy chưa chắc anh đã có đến con số chục nghìn Tương, nhưng trên một nghìn thì vẫn có. Anh đã tu luyện tinh thuật, áo thuật, thần thông và chú pháp, chúng đều có thể ngưng tụ ra Tương của mình.
May mà Ngô Bình đang không thiếu tiền, dù anh đang tiêu rất nhiều tiền, nhưng thu nhập đầu vào vẫn không giảm.
Trong thời gian này, anh đã luyện chế thành công hết đan dược trên bia ngọc và nhận được phần thưởng một nửa tiền thuế trong sáu năm của hoàng triều. Đương nhiên, hoàng triều Thái Ất không thể có khoản tiền ấy ngay được, vì thế đành nợ tạm. Nhưng Ngô Bình có thể trừ thẳng vào lợi nhuận của đan uyển hoặc dùng dược liệu của đan uyển để gán nợ.
Sau hàng loạt chính sách của Ngô Bình, đan uyển Thái Ất như đổi giao diện mới. Tháng này, lợi nhuận đã trên 30 nghìn tỷ tiền Đại Đạo, đấy còn chưa kể nhiều khoản chưa thu tiền.
Chờ đan uyển ổn định, anh bảo Lạc Ngưng Đan trấn thủ ở đây, còn mình thì về Cửu Dương Cảnh.
Liễu Tam Tương và Hắc Tướng vẫn chờ anh ở đây nên anh cần quay về một chuyến, tiện thể thử đi mở kho báu Thái Nhất.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là anh đã đạt đến tầng thứ mười Thần Thông nên cần phải trùng sinh để tu hành lại. Giờ anh có thể đột phá lên Đạo cảnh luôn, nhưng làm vậy sẽ có hiểm hoạ lớn. Nếu muốn loại bỏ những nguy hiểm ấy thì anh cần trùng sinh một kiếp, chỉ có như vậy thì mới có nền móng vững chắc như tu sĩ ở vũ trụ chính.
Sau khi về Cửu Dương Anh, Ngô Bình đã nhìn thấy Liễu Tam Tương và Hắc Tướng. Biết anh đến, tông chủ Thần Bằng của Ngạo Thế Đan Tông đã tới nghênh đón, nói là sẽ mở tiệc chiêu đãi anh nhưng đã bị Ngô Bình từ chối.
Anh chào tạm biệt Thần Bằng rồi dẫn Liễu Tam Tương, Ninh Chức Tuyết, Hắc Tương, Băng Ngọc và Hồ Tông Linh quay lại Đại Ngũ Hành Giới.
Bây giờ, tu vi của Ngô Bình đã rất cao. Lần này anh quay lại thế giới linh đài thuộc tầng thứ chín Đạo cảnh thì nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn. Anh thấy phía sau Đại Ngũ Hành Giới còn nối liền với một thế giới khác, mà thế giới ấy lại nối liền với rất nhiều thế giới linh đài giống Đại Ngũ Hành Giới.
Có khá nhiều thế giới ở vũ trụ chính, trong đó Hỗn Độn Giới là có cấp bậc cao nhất, tiếp đến là Tiên Giới và Linh Giới. Trong đó có 36 Tiên Giới nổi tiếng, Tiên Giới Thái Ất và Tiên Giới Nguyên Sử là hai trong 36 Tiên Giới nổi tiếng ấy, còn Linh Giới thì có đến mấy trăm cái.
Ngô Bình nghi thế giới nối liền với phía sau của Đại Ngũ Hành Giới có thể là một Tiên Giới hay Linh Giới nào đó.
Anh không nghĩ ngợi nhiều mà đi đến Thái Chân Môn một chuyến, sau đó gặp Thái Chân Lão Tổ Tả Thiên Thu. Thái Chân Lão Tổ cũng đã có tu vi tầng thứ bảy Thần Thông, nhưng so với Ngô Bình thì kém hơn rất nhiều.
Lần này gặp lại, hai người đã có sự chênh lệch lớn.
Thái Chân Lão Tổ cảm thán rồi trò chuyện với Ngô Bình trong vườn thuốc rất lâu.
Sau đó, anh lại đến Thiên Khanh. Nơi này khá thần bí, anh muốn xuống tầng cuối cùng xem bên trong còn có thứ gì hay không.
Lần trước, anh đã xuống đến vị trí sâu hơn 8000 mét và tìm được huyết thịt Thần Minh, quả Xà Thần. Lần n ày, anh muốn tiếp tục xuống sâu hơn để xem còn thứ gì không.
Sau khi xuống qua độ sau 8000 mét thì cảm giác áp lực đã mạnh hẳn, nhưng thực lực của Ngô Bình đã mạnh hơn trước rất nhiều nên chút áp lực này không là gì với anh cả.
Lúc này, anh cảm thấy có một luồng sức mạnh rất ngang ngược. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì nhanh chóng phát hiện cách đó không xa có một cái cây cổ thụ.
Phải đến hai người mới ôm hết cái cây này, thân cây có màu xanh, chỗ nào cũng có vết nứt. Cây cao đến vài chục mét, hơn nữa còn toả ra mùi thơm thoang thoảng.
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cái cây thì chợt trên cây xuất hiện một con mắt, nó cũng nhìn anh chằm chằm, sau đó rễ cây dưới đất ngoi lên, loáng cái đã quấn vào chân Ngô Bình rồi kéo anh xuống dưới.
Ngô Bình nhấc chân lên, một sức mạnh khủng khiếp đã chặt đứt cái rễ, sau đó anh cười lạnh một tiếng rồi tung một đòn vào thân cây.
Một tiếng động lớn vang lên, vỏ cây nổ tung để lộ ra thân cây bên trong, có một chất dịch như máu chảy ra. Bên trong cây lại là m áu thịt, chứ không phải sợi thực vật. Lúc này, trên cây đã có cả trăm con mắt đang nhìn Ngô Bình với vẻ giận dữ.
Anh hỏi: “Ngươi là quái vật gì?”
Đột nhiên có một tiếng động vang lên, Ngô Bình nhanh chóng né đi thì thấy có một quả cao hơn hai mét rơi xuống, nó có màu vàng, dài hai mét, rộng một mét, hai phía đầu nhọn, ở giữa tròn xoe. Sau khi rơi xuống, nó đã nổ tung rồi có một con quái vật hình người nhảy ra, nó có cái miệng chim, đôi mắt trông cũng rất quỷ dị.
Nó không mặc quần áo, trên người toàn lông màu vàng, nó vừa xuất hiện thì đã hét lên rồi tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình vào thế rồi chiến đấu với nó, tuy anh không dùng hết sức nhưng đã dùng đến 50 phần trăm sức rồi mà cũng chỉ đánh ngang cơ với nó thôi.
Sau một hồi thăm dò, anh mới dồn toàn lực đánh bại con quái vật, sau đó ném cho Thiên Ma. Gen của thứ này rất lạ, anh cảm hấy sẽ có hiệu quả với Thiên Ma.
Đương nhiên, Thiên Ma hấp thu sức mạnh của nó xong thì anh sẽ đoạt lại sức mạnh ấy, từ đó gián tiếp lĩnh ngộ ưu điểm của sinh mệnh này.
Thấy không ổn, cái cây rụng xuống thêm ba quả nữa. Trong đó có một quả dài hơn ba mét, cái đầu khá to. Ba quả cùng nổ tung rồi có ba con quái vật mặt chim xuất hiện, một con đầu nhỏ, hai con đầu to, tất cả cùng tấn công Ngô Bình.
Chương 2410: Quái cây thần kỳ
Đối phó với một con quái vật mặt chim mà Ngô Bình đã phải dùng đến 50 phần trăm sức lực, giờ có thêm hai con nhỏ một con to cùng tấn công anh thì anh lập tức thấy bị chèn ép ngay. Nhưng anh đã thi triển một tài năng, các Tương hợp nhất cùng bốn loại áo thuật thì mới miễn cưỡng giữ thế cân bằng.
Sau khi giao chiến một lúc, Ngô Bình thấy cứ như vậy không phải cách hay nên đã sử dụng một Thát Nhất Đạo Phù.
Anh chưa chính chức dùng phù chú này bao giờ, nay vừa thi triển thì đạo phù đã toả ra sát quang kinh thiên như tia sét chiếu sang không gian.
Sau khi tia phù quang ấy quét qua, ba con quái vật đã nằm gọn dưới đất, con đầu to bị chém thành hai nửa, con nhỏ thì đầu lìa khỏi cổ, đã bị đạo phù chém chết.
Ngô Bình cảm thán nói: “Đúng là phù chú do cường giả Hỗn Độn làm có khác, mạnh thật đấy!”
Con mắt trên cây trợn trừng, sau đó trên đó đã xuất hiện một cái miệng run giọng nói: “Xin đừng giết tôi”.
Ngô Bình cười mỉa: “Giờ mới biết xin tha à? Ban nãy ngươi còn đòi giết ta cơ mà?”
Cái cây khẩn thiết nói: “Tôi sai rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi là thứ gì?”
Cái cây: “Tiểu nhân vốn là hạt giống của thời thượng cổ, sau đó đã đâm chổi ở đây. Trong quá trình trương thành, tiểu nhân đã cắn nuốt khá nhiều sinh linh lợi hại nên đã có được chút thành tựu như bây giờ”.
Ngô Bình hỏi: “Mấy thứ đó đều là quả của ngươi à?”
“Là sức mạnh chuyển hoá từ quả, nhưng các quả này chưa chín, không thì chưa chắc đã thua”.
Ngô Bình nhảy lên ngọn cây thì thấy trên này còn tám quả nữa, màu sắc cùng kích cỡ của chúng không giống nhau. Anh dùng kiếm bổ một quả ra thì thấy bên trong chứa đầy chất dịch màu vàng.
Anh dùng tay quệt một cái đưa lên miệng nếm thử thì thấy có dược lực bức người, anh có thể dùng các dược lực này để luyện chế một loại đan dược có khả năng nâng cao thể chất và lực tinh thần.
Anh lập tức trả lại chất dịch lên vỏ quả, đòng thời hái hết chúng xuống rồi nói: “Ta lấy hết chỗ quả này”.
Tuy cái cây rất xót của nhưng không dám nói gì.
Ngô Bình không đi xuống sâu tiếp nữa, mới ở độ sâu 9000 mét mà anh đã gặp một con quái vật mạnh thế này rồi, chắc hẳn thứ bên dưới anh sẽ khó mà chống lại được nên anh quyết định lần sau sẽ quay lại khám phá tiếp.
Anh rời khỏi Thiên Khanh rồi trở lại vườn thuốc.
Liễu Tam Tương cũng vẫn tu luyện, hiện giờ đã ở tầng thứ chín Thần Thông.
“Công tử, người chỉ cần trải qua đại thần kiếp nữa và ngưng tụ ra dương thần là có thể chuyển thế trùng sinh rồi’.
Ngô Bình: “Ừm, không biết còn bao lâu nữa đại thần kiếp mới đến, nhưng đúng là vẫn cần chuẩn bị một chút”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi vẫn cần đến thế tục một chuyến để sắp xếp trước”.
Liễu Tam Tương: “Thân phận của công tử tôi đã sắp xếp xong rồi, có muốn đi xem không?”
Ngô Bình hỏi: “Thân phận gì thế?”
Liễu Tam Tương: “Một thiếu niên 17 tuổi, vẫn đang đi học”.
“Thân phận của Vương Thế An thì sao?”
Liễu Tam Tương: “Cậu ta là bạn học của công tử, nhưng kém hơn một tuổi”.
Nói rồi, ông ấy đã lấy một bức anh ra, đó là ảnh của một cậu trai có làn da rất trắng, ngũ quan chính trực. Tuy không quá đẹp trai, nhưng cũng trong hàng tốp.
“Người này tên gì?”
“Cũng là Ngô Bình”, Liễu Tam Tương cười nói: “Năm xưa, tôi tìm trong vài trăm người trùng tên thì thấy cậu ta phù hợp nhất”.
“Cụ thể sẽ thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu Tam Tương: “Tôi sẽ dẫn Ngô Bình rời khỏi trường. Sau đó, Vương Thế An sẽ cướp thân phận của cậu ta, còn công tử sẽ biến thành hình dạng của cậu ta. Nhưng nếu làm thế thì tu vi của công tử sẽ mất hết, phải tu luyện lại từ đầu. Đương nhiên, một khi công tử bắt đầu tu luyện thì tu vi sẽ nhanh chóng khôi phục ngay”.
Ngô Bình: “Không sao, nhưng người này mình sẽ xử lý thế nào?”
Liễu Tam Tương: “Đón cậu ta đến Cửu Dương Cảnh rồi cho sống sung sướng. Thân phận của Ngô Bình này có khiếm khuyết bẩm sinh. Đến đây rồi, chẳng những cậu ta thành người khoẻ mạnh, mà còn có nhiều tiền để tiêu và sống một cuộc sống trong mơ. Với cậu ta mà nói thì đây là một chuyện tốt, chắc chắn cậu ta sẽ rất vui”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Liễu Tam Tương: “Công tử, còn một chuyện nữa. Sau khi trùng sinh, trong ba năm công tử sẽ không được gặp người bên ngoài, nhất là kết giao với người khác”.
Ngô Bình: “Thế tôi mang theo mấy thứ như đan dược được chứ?”
“Đương nhiên không được”, lúc này, Vương Thế An đã biến mất từ lâu chợt xuất hiện. Trông cậu ta có vẻ đã khôi phục tu vi, gương mặt thì đang tươi cười.
Ngô Bình: “Tiểu An, ngươi đi đâu thế hả?”
Vương Thế An: “Đi chơi ở thế tục”.
Ngô Bình: “Ban nãy ngươi bảo ta không được mang đồ của mình theo ư?”
Vương Thế An: “Sau khi trùng sinh, ký ức của ngươi sẽ mất hết, như thế mới có thể tiếp nhận được ký ức của chủ thể”.
Ngô Bình cam mày: “Còn phải đổi sang ký ức của người khác ư? Thế thì biến luôn thành người khác à?”
Vương Thế An: “Chỉ là ban đầu thôi, hơn nữa chúng ta sẽ giữ lại một chút kinh nghiệm cùng trí thông minh cho ngươi, ví dụ như công pháp, luyện đan và y thuật”.
Ngô Bình thoáng thấy do dự, giờ anh còn cách Đạo cảnh không bao xa nữa mà lại bị hoán đổi ký ức và trở thành một người bình thường, chuyện này có vẻ không hay cho lắm.
Vương Thế An nhìn anh rồi cười nói: “Sao, định rút à?”
Ngô Bình: “Dẫu sao cũng phải trùng sinh môt lần, kiểu gì cũng thấy phiền”.
Vương Thế An: “Ngươi có Thần Môn thì phong ấn tu vi vào đó, khi nào tu vi tăng lên thì tu vi trước kia sẽ dần khôi phục, quá trình này sẽ rất nhanh, cùng lắm ba năm thôi”.
Ngô Bình: “Tiểu An, tại sao nhất định phải trùng sinh ở thế tục, có chuyện gì ngươi giấu ta đúng không?”
Vương Thế An bật cười: “Thật ra ngươi có biết hay không cũng thế thôi, cứ làm theo ta bảo là được. Tuy thế tục không có nhiều cường giả, nhưng lại là cội nguồn của Tiên đạo, nguồn gốc của Nhân tộc. Ta nói cho ngươi biết các nhân vật lớn trong lịch sử hầu hết đều từ thế tục mà ra đấy. Số còn lại cũng có liên quan đến người của thế tục, vì dụ như bố mẹ là người thế tục chẳng hạn”.
Liễu Tam Tương gật đầu: “Đúng là vậy. Từ xưa đến nay các nhân vật lớn đều có xuất thân từ thế tục. Thế tục này như rễ cây ấy, tuy rễ cắm dưới đất nhưng có thể nuôi lớn cây. Nếu không còn rễ thì chẳng mấy mà cây khô héo”.
Vương Thế An: “Thật ra còn một chuyện nữa mà các người không biết. Các nhân vật lớn đó hầu hết đều luân hồi vài lần trong thế tục, cuối cùng mới có thành tựu phi phàm và trở thành thánh và tôn”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì ta cần đến đó trùng sinh một lần, nhưng không có ký ức thì sẽ nguy hiểm lắm”.
Vương Thế An: “Không phải lo, ở đấy toàn người phàm, chúng ta đều giữ lại một phần ký ức nên người ở đó không làm gì được mình đâu. Vả lại, mình cũng cần mạo hiểm mà”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, nhưng trước khi trùng sinh, ta cần lo xong việc của nhà đã. Dù ta không ở nhà thì họ vẫn bảo vệ mình được”.
Liễu Tam Tương: “Công tử đừng nói cho ai biết chuyện mình trùng sinh, chỉ bảo là bế quan tu luyện thôi. Công tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh, lại là Đại Ti Đan của đan uyển, địa vị và thực lực như vậy thường thì sẽ không ai dám đắc tội”.
Ngô Bình: “Nhưng như thế vẫn chưa đủ, tôi còn cần tăng thực lực cho người thân nữa. Ngoài ra, tôi cũng cần có một địa vị đủ cao ở núi Nguyên Sử mới được”.