Dứt lời, Long Cương lập tức thay đổi phong cách chiến đấu. Anh ta lao tới gần Ngô Bình, sau đó tung một quyền nhanh như điện ra, diện tích va chạm rất nhỏ, nhưng nếu đánh trúng mục tiêu thì đến sắt thép cũng bị gãy.
Ngô Bình phẩy tay phải, đòn tấn công của Long Cương đã lệch hướng,sau đó anh điểm vào huyệt vị của anh ta.
Một nửa người của Long Cương tê rần, anh ta hoảng hốt rồi lùi lại. Nhưng Ngô Bình đã đuổi theo sát, Long Cương càng lùi thì anh càng tiến nên hai người vẫn duy trì khoảng cách như ban đầu.
Uỳnh!
Ngô Bình tung một chưởng ra, anh thi triển Kinh Lôi Chưởng, hơn nữa còn có lực thần hồn hỗ trợ nên uy lực mạnh hơn nhiều lần.
Long Cương bị đánh bay, còn chưa kịp phản đòn thì Ngô Bình đã tung chưởng đến tiếp.
Tình thế đảo ngược, Long Cương rơi xuống thế hạ phong và bị Ngô Bình đuổi đánh.
Lại thêm một trăm chiêu nữa, Long Cương đã bị thương khắp người, bước chân cũng mất sức hơn, khí thế rõ ràng đã yếu hơn Ngô Bình.
Ngược lại, Ngô Bình đã mạnh mẽ hơn, quyền ý thêm tinh thuần, càng đánh về sau, anh càng không hề mất sức.
Song, Long Cương chợt nhảy ra sau rồi cau mày nói: “Không đánh nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Thế là anh nhận thua hả?”
Long Cương cười khẩy: “Cậu chưa đủ trình đánh thắng tôi đâu, nhưng tôi muốn thắng cậu thì phải thi triển đòn sát thủ, thôi coi như hoà đi”.
Ngô Bình liếc nhìn chiếc va li anh ta để dưới đất rồi nói: “Nó là của tôi”.
Long Cương thờ ơ nói: “Tuỳ cậu”.
Trong chiếc va li có một chiếc bình sứ to như chén trà, bên trong có thuốc mỡ màu đen. Từ xa Ngô Bình đã ngửi thấy mùi của nó, đây là thánh dược nối xương tên là cao Đoạn Tục.
Anh mở va li ra rồi cất lọ thuốc đi.
Ngô Bình khiêu chiến ba cao thủ đỉnh cấp của Đường Môn, kết quả là thắng hai, hoà một, điều này khiến ai cũng phải ngạc nhiên.
Đường Không cười nói: “Cậu Ngô, cậu có muốn lấy đan dược trong va li của tôi không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là có”.
Đường Không: “Thế chúng ta tỉ thí vẽ bùa chú nhé?”
Ông ấy lấy một tờ bùa chú ra, sau đó cầm bút bắt đầu vẽ, tốc độ rất nhanh, loáng cái đã xong rồi. Vẽ xong, ông ấy để bút sang mọt bên rồi dán tờ bùa chú lên lưng Long Cương.
Long Cương trợn tròn mắt, cảm thấy người mình tê dại, không thể cử động nên tức giận nói: “Đường Không, ông làm gì thế hả?”
Đường Không cười nói: “Nãy cậu chẳng bảo bùa chú là tiểu thuật ngoại đạo còn gì? Có giỏi thì cậu phá giải bùa chú của tôi đi”.
Ngô Bình liếc nhìn thì biết đó là bùa định thân, thật ra nó chỉ hấp thu một sức mạnh nào đó của tự nhiên rồi làm người khác bất động, nhưng đến cao thủ như Long Cương cũng không thể phản kháng được.
“Đây là sức mạnh của bùa chú, cậu thấy sao?”, Đường Không mỉm cười nhìn anh.
Ngô Bình nổi hứng, anh đã lấy được ba trong bốn cai va li rồi, chiếc va li thứ tư này đựng đan dược, nhưng anh biết luyện đan nên không thấy nó hấp dẫn lắm.
Vì thế, anh nhún vai nói: “Đường trưởng lão, tôi chỉ biết vẽ sơ sơ thôi, không thể so với ông được nên tôi nhận thua”.
Đường Không thoáng qua vẻ thất vọng rồi nói: “Tôi nhìn nhầm rồi”, dứt lời, ông ấy xách va li bỏ đi luôn.
Đường An vỗ tay rồi cười nói: “Cậu Ngô, khâm phục!”
Đường Hi nói: “Cậu Ngô, sự thật chứng minh cậu là người có thực lực nhất trong các đối tượng được chọn làm rể của Đường Môn, môn phái sẽ mời cậu dự tiệc”.
Bữa tiệc này của Đường Môn chỉ có các nhân tài mới được tham dự, hơn nữa người tham gia đều là nhân vật cấp cao của họ.
Đường Băng Vân nắm tay Ngô Bình rồi cười nói: “Mình lên trên thôi”.
Đã có người ấn thang máy, nhưng ấn mãi mà thang máy vẫn bất động. Sau đó có người hô lên rồi chỉ lên phía trước: “Gì thế kia?”
Có rất nhiều hình người da bọc xương xuất hiện trong góc tối, chúng là cương thi với hai hốc mắt đen sì, động tác của chúng rất mạnh, quỷ khí thì ngút trời.
Lại có người hô lên tiếp, vì ở một phía khác của bãi đậu xe cũng xuất hiện lũ quái vật này.
“Thứ gì vậy?”, có người hét lên.
Đường Hi cau mày: “Cương thi ư?”
Ngô Bình ngửi thấy trong không khí có mùi thối của xác chết, anh nói: “Không phải cương thi, mà là thi quỷ”.
Thi quỷ là tà ma nhập vào xác chết, sau đó tu luyện tà pháp, cuối cùng hợp nhất làm một với xác chết đó.
Vào thời Tiên Quốc, từng có đại chiến của thi quỷ với loài người, đương nhiên thi quỷ đã bị tà ma khống chế.
Đường Hi lấy ám khí ra rồi ra tay.
Ngô Bình cản ông ấy lại: “Đường trưởng lão, ám khí không giết được chúng tôi, đi theo tôi”.
Dứt lời, Ngô Bình vận chuyển chân khí thuần dương, sau đó giơ kiếm Hắc Long lên chém về phía thi quỷ ở một phía.
Thi quỷ hét lên rồi tấn công anh. Ánh sáng của kiếm loé lên mang theo chân khí thuần dương chém vào con thi quỷ ấy, nó lập tức cháy đen thui.
Thi quỷ hét lên, mũi bốc khói đen rồi tan biến, điều này chứng tỏ tà ma bên trong nó đã bị Ngô Bình chém chết.
Đây chính là tiên lực thuần dương, có tác dụng chém chết tà ma.
Sau đó, Ngô Bình đã dễ dàng xử lý hết lũ thi quỷ ở phía ấy, tiếp theo anh chạy tới chỗ mọi người đang ngây ra rồi nói: “Đằng trước có thang bộ, đi theo tôi”.
Mọi người lập tức chạy theo anh về phía thang bộ, nhưng vừa đến nơi thì Ngô Bình đã cảm thấy có một luồn sức mạnh tà ác lướt qua người mình, sau đó tấn công về phía Đường Băng Vân ở gần đó.
Mắt Đường Băng Vân trợn trừng, lòng trắng đen thui, cô ấy đang vô cùng đau đớn và khó chịu. Đúng lúc này, vòng phong yêu trên cổ tay cô ấy phát sáng, nó toả ra một luồng tiên lực để khoá sức mạnh tà ác ấy lại rồi kéo vào bên trong chiếc vòng.
Trong đầu Đường Băng Vân vang lên tiếng hét, tà ma vừa xâm nhập vào đã bị hút vào chiếc vòng.
Ngô Bình kinh hãi hỏi: “Băng Vân, em không sao chứ?”
Đường Băng Vân nhìn chiếc vòng rồi nói: “Có thứ gì đó bị khoá trong chiếc vòng rồi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tà ma tự tìm chết!”
Anh kéo Đường Băng Vân lên thang bộ, mọi người ở phía sau cũng lũ lượt đi theo, cuối cùng họ đã lên sảnh tầng một.
Sau đó, Ngô Bình phát hiện không thấy Đường Hi và Đường Hồng Y đây, anh hỏi Đường An: “Người đâu rồi?”
Đường An: “Họ ở phía sau”.
Ngô Bình không yên tâm nên lập tức quay lại bãi đỗ xe, xuống tới tầng hai thì anh thấy Đường Hi và Đường Hồng Y đang đánh nhau.
Mắt Đường Hi đã chuyển sang màu đen, đồng tử hình chữ thập, tay lăm lăm ám khí.
Đường Hồng Y cầm kiếm rồi hỏi: “Mày là thứ gì hả?”
Đường Hi cười lạnh, không trả lời mà bắn phi đao ra tấn công Đường Hồng Y.
Bà ấy nhanh chóng múa kiếm để chống trả.
Thấy thế, Ngô Bình chạy tới chỗ Đường Hi, ông ấy quay lại định đánh anh, nhưng đã bị Ngô Bình chế ngự.
Chân khí thuần dương trong người chui vào người ông ấy, tiên lực thuần dưỡng có tác dụng xua đuổi tà ma. Tà ma trong người Đường Hi hét lên: “Tên khốn kia, mày năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu”.
Dứt lời, tà ma đó đã rời đi rồi biến mất.
Đường Hi giật mình rồi trở lại bình thường.
Chương 527: Đối diện với tà ma
Lúc này, đám thi quỷ đã xông tới thang bộ, Đường Hồng Y thấy thế thì vung kiếm lên cản, kiếm đi đến đâu, đầu thi quỷ rơi đến đấy, mùi hôi thối bốc lên, khiến người ta mắc ói.
Đường Hi cũng đã bình thường trở lại, nghĩ tới chuyện mình vừa bị tà ma cướp thân thể thì rùng mình, ông ấy cảm kích gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Không thể ở lại đây lâu, chúng ta mau lên trên thôi”.
Đường Hi gật đầu, sau đó vừa bắn ám khí vừa nói với Đường Hồng Y: “Rút!”
Hai người vừa đánh vừa lùi, Ngô Bình hậu thuẫn phía sau, chờ khi họ lên tới lối ra vào ở tầng một thì nhóm thi quỷ chợt lùi lại.
Đường Hồng Y thở phào một hơi rồi hỏi: “Tiểu Ngô, tại sao chúng không đuổi theo mình nữa?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Bãi đậu xe đã bị kẻ nào đó động tay chân rồi, ác khí ở đó rất mạnh, sức mạnh của thi quỷ sẽ được củng cố thêm như cá gặp nước. Nhưng trên này thì nhiều dương khí, thi quỷ sẽ thấy khó chịu như cá mắc cạn vậy”.
Đường Hồng Y gật đầu: “Tiểu Ngô, cậu hiểu biết nhiều thật đấy”.
Đường Hi cau mày nói: “Kỳ lạ thật! Tại sao thi quỷ lại tìm tới chúng ta, mục đích của lũ tà ma ấy là gì?”
Ngô Bình: “Kệ chúng, chúng ta đi lên đã”.
Sau khi quay lại sảnh tầng một, mọi người vẫn đang hoảng sợ. Khi thấy nhóm Ngô Bình trở lại an toàn, ai cũng vỗ tay.
Đường Băng Vân chạy tới ôm tay Ngô Bình rồi hỏi: “Anh không sao chứ?”
Ngô Bình lắc đầu: “Anh không sao. Băng Vân, chuyện hôm nay lạ quá!”
Đường Băng Vân: “Sao cơ?”
Ngô Bình kéo cô ấy ra một góc: “Tất cả như đã được sắp xếp từ trước vậy, trận đấu của anh và Long Cương ở bãi đậu xe ngầm, hơn nữa mục đích của tà ma kia là em, nó định đối phó anh đấy”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Ý anh là có người đã tính kế mình ư?”
Ngô Bình định nói tiếp, nhưng Đường An đã đi tới: “Hai vị trưởng lão, đại trưởng lão và nhị trưởng lão tới rồi, mời!”
Đường Hi gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, chúng ta cùng đi”, theo quy định thì Ngô Bình sẽ được tham dự bữa tiệc.
Ngô Bình gật đầu rồi đi cùng Đường Băng Vân, anh nhỏ giọng hỏi: “Băng Vân, nhị trưởng lão chính là người bắt em trao trả quyền lực lúc ở Cảng Thành đấy à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ông ta tên là Đường Thiên Vận, luôn bất hoà với ông nội em, ông ta còn là tay sai đắc lực cho Đường Thánh Khoa đấy”.
Nhắc đến Đường Thánh Khoa, Ngô Bình híp mắt lại, người thuê hội Kim Long đối phó anh lần trước chính là người này.
Ngô Bình hỏi: “Đường Thánh Khoa là đại trưởng lão à?”
Đường Băng Vân: “Địa vị của ông ta rất cao nên không có chức vụ, mọi người thường gọi là thượng trưởng lão. Đến đại trưởng lão muốn quyết định gì cũng phải xin ý kiến ông ta”.
Ngô Bình: “Ông ta có địa vị này nhờ vai vế à?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Là nhờ thực lực, hồi còn trẻ, Đường Thánh Khoa là nhân tài xuất chúng trong giới tu hành. Ông ta tiến vào cảnh giới Địa Tiên lâu rồi, hơn nữa còn là kiếm tiên”.
“Kiếm tiên?”, Ngô Bình gật gù.
Họ vừa đi vào đại sảnh thì đã có hai cao thủ cảnh giới Nhân Tiên giơ tay ra chặn Ngô Bình lại rồi nói: “Người ngoài không được vào”.
Đường Hi cau mày: “Cậu Ngô đã giành được ưu thế đặc biệt trong sự kiện, chúng tôi sẽ dẫn cậu ấy vào dự tiệc”.
Người đó nói: “Bữa tiệc đã bị huỷ, giờ đến cuộc họp rồi”.
Đường Hi cũng bó tay nên đành nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, mời cậu ngồi chờ ngoài này, lát chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
Người bên cạnh thì nói: “Đường Băng Vân cũng không được vào”.
Đường Băng Vân nổi giận: “Tôi là lệnh chủ của Thiên Sát, mà cũng không có quyền tham dự cuộc họp của Đường Môn ư?”
Người đó lạnh lùng nói: “Đây là ý của thượng trưởng lão và đại trưởng lão, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi, mong cô chủ thông cảm”.
Đường Băng Vân tức điên: “Tôi không thèm họp nữa”, dứt lời, cô ấy kéo Ngô Bình sang một bên ngồi với vẻ bực dọc.
Thấy Đường Băng Vân tức giận, Ngô Bình nói: “Băng Vân, rõ ràng họ đang chĩa vào em, kệ họ đi”.
Đường Băng Vân hậm hực: “Quá đáng! Họ không hề coi ông nội em ra gì mà”.
Lúc này, Đường Thanh Trần chợt đi ra, trông cô ấy như chỉ tìm đại một chỗ để ngồi, mắt cũng không nhìn Ngô Bình, nhưng miệng lại nói: “Cậu Ngô, Băng Vân, hai người mau đi đi, thượng trưởng lão đã hạ lệnh bắt hai người rồi”.
Đường Băng Vân phẫn nộ: “Cái gì? Bắt chúng tôi? Tại sao chứ?”
Đường Thanh Trần có vẻ sốt sắng: “Không kịp giải thích nữa đâu, tóm lại là hai người mau đi đi, không là không kịp đấy! Tôi chuẩn bị xe bên ngoài rồi, hai người xuống dưới rồi lên xe luôn”.
Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: “Cô Đường, tin của cô từ đâu ra vậy?”
Đường Thanh Trần thở dài: “Xem ra cậu Ngô không tin tôi rồi, ông tôi lén truyền tin ra đấy, ông đã mạo hiểm để tôi nhắc hai người”.
Đường Băng Vân đắn đo nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Có đi không anh?”
Ngô Bình lập tức đứng dậy: “An toàn là trên hết, đi!”
Hai người nhanh chóng rời đi, quả nhiên bên ngoài có một chiếc xe đang chờ họ. Tài xế là Đường Nham, cậu thiếu niên từng giả vờ bị liệt.
Đường Nham lúc này rất tuấn tú, khí chất trầm ổn, không hề giống khi trước chút nào, cậu ta nói: “Anh Ngô, tôi đưa hai người đến nơi an toàn”.
Ngô Bình và Đường Băng Vân lên xe, Đường Nham nhấn ga rồi lao đi.
Chiếc xe vừa đi được một lúc thì điện thoại của Đường Nham đổ chuông, cậu ta kết nối điện thoại với xe thì trong xe vang lên giọng của Đường Hi.
“Cậu Ngô, cậu cứ tin Đường Nham, thằng bé sẽ dẫn hai người đến nơi an toàn”.
Nghe thấy giọng Đường Hi, Ngô Bình nói: “Đường trưởng lão, đại trưởng lão thật sự muốn đối phó bọn tôi ư?”
Đường Hi: “Đúng, đại trưởng lão đã hạ lệnh rồi. Hơn nữa, họ còn muốn khống chế Băng Vân, bắt cô ấy lấy Âu Dương Kim Tôn”.
Đường Băng Vân nổi giận: “Bắt tôi lấy Âu Dương Kim Tôn ư?”
Đường Hi: “Đó là kế hoạch của họ, không thể thay đổi được. Thậm chí họ còn lên sẵn kế sách rồi, đó là khống chế tinh thần của cô trước, rồi bắt gả vào nhà Âu Dương sau”.
Đường Băng Vân giận run người, đám này thật vô sỉ.
Đường Hi: “Cậu Ngô, Băng Vân, hai người cứ trốn đi đã, tôi sẽ cho người dẫn hai người tới nơi an toàn”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Chiếc xe lao đi rất nhanh, sau đó đi vào trong khoang của một chiếc container lớn.
Đường Băng Vân cau mày: “Đường Nham, chúng ta đi đâu đây?”
Đường Nham: “Ra sân bay, hai người sẽ tới tỉnh K”.
Nửa tiếng sau, chiếc xe hàng dừng lại, khoang xe mở ra, Đường Nham lại lái xe xuống mặt đất.
Bọn họ xuống xe, Ngô Bình phát hiện đây đúng là sân bay cỡ nhỏ, có một chiếc máy bay cỡ trung ở đây.
Đường Nham: “Hai người lên đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.
Khi anh và Đường Băng Vân lên máy bay thì nhìn thấy một người đang ngồi trong khoang, mặt người đó tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười, đó chính là Đường Thiên Tuyệt.
“Ông!”
Nhìn thấy Đường Thiên Tuyệt, Đường Băng Vân mừng rỡ rồi chạy nhanh tới.
Đường Thiên Tuyệt mỉm cười nói: “Băng Vân, ngồi xuống đi, máy bay sắp cất cánh rồi”.
Đường Băng Vân đỏ mắt nói: “Ông ơi, ông bị làm sao thế? Ông bị thương ạ?”
Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Đừng lo, vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại đâu”.
Sau đó, ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Ngô Bình, thực lực của cháu tăng nhanh hơn ông tưởng đấy”.
Ngô Bình liếc nhìn Đường Thiên Tuyệt rồi chợt sững người hỏi: “Ông ơi, rốt cuộc đã có chuyện gì? Ông có thể kể lại không?”
Đường Thiên Tuyệt cười nói: “Chuyến hành trình này rất dài, không vội, ông sẽ kể cho cháu nghe sau”.
Ngô Bình ngồi xuống đối diện, anh nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy máy bay đang trượt trên đường băng.
Đường Thiên Tuyệt: “Ngô Bình, Băng Vân, ông tạm thời phải rời đi và tung tin mình đã chết là vì muốn những con sâu bọ muốn hại Đường Môn thò mặt ra”.
Ngô Bình: “Nói vậy là ông đã biết họ là ai rồi ư?”
Chương 528: Đế Tân
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ông đã biết là ai rồi, nhưng tạm thời chưa thể ra tay được”.
Đường Băng Vân khó hiểu hỏi: “Ông ơi, thực lực của ông trên họ thì sao phải đắn đo ạ? Cứ trực tiếp xử lý luôn không được sao?”
Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Băng Vân, cháu nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi. Nội bộ của Đường Môn đấu đá lẫn nhau, tuy ông là môn chủ nhưng cũng không có tiếng nói cao nhất”.
Ngô Bình vẫn lặng lẽ quan sát Đường Thiên Tuyệt, anh phát hiện ông ấy đã bị thương khá nặng.
Anh hỏi: “Ai làm ông bị thương thế ạ?”
Đường Thiên Tuyệt thở dài đáp: “Đường Thánh Khoa”.
“Thượng trưởng lão ư?”, Đường Băng Vân ngạc nhiên.
Lúc này, máy bay đã cất cánh, Ngô Bình hỏi: “Ông ơi, tại sao Đường Thánh Khoa lại ra tay với ông? Ông ta định đoạt quyền ư?”
Đường Thiên Tuyệt lại thở dài: “Đúng thế, quyền lực là thứ thu hút con người ta nhất mà”.
Ngô Bình chợt cười lạnh: “Này tà ma, mày giỏi diễn kịch thật đấy! Nếu không nhờ cách phán đoán của tao thì tao cũng bị mày lừa rồi”.
Nghe Ngô Bình nói vậy, Đường Băng Vân hoảng hốt rồi nói: “Anh nói gì thế? Ông nội là tà ma ư?”
Con ngươi của Đường Thiên Tuyệt chợt biến thành hình chữ thập, lòng trắng chuyển thành màu đen, ông ta cười phá lên: “Thằng nhãi, mày thông minh hơn tao tưởng đấy. Tao định mượn cơ thể của Đường Thiên Tuyệt để khai phá mày, không ngờ lại bị mày thăm dò trước! Mày có thể nói cho tao biết tại sao mày lại phát hiện ra không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Mày có quá nhiều sơ hở, tao chẳng buồn nói”.
Đường Thiên Tuyệt cười lớn: “Tao đánh giá mày hơi thấp rồi, mức độ uy hiếp của mày với bọn tao vượt xa tính toán của bọn tao rồi”.
Ngô Bình hỏi nó: “Đường Hi là người của mày?”
Đường Thiên Tuyệt: “Đường Hi là người của Đường Thiên Tuyệt, tao chỉ dùng cơ thể của Đường Thiên Tuyệt để ra lệnh cho ông ta thôi, để ông ta ngoan ngoãn nghe lời”.
Ngô Bình: “Mày lừa bọn tao lên máy bay làm gì?”
Đường Thiên Tuyệt: “Để làm một giao dịch”.
“Giao dịch?”, Ngô Bình cười lạnh: “Mày là tà ma, mày nghĩ tao sẽ tin mày ư?”
Đường Thiên Tuyệt: “Nếu mày từ chối, máy bay sẽ rơi tự do xuống ngay. Dù mày ở cảnh giới Nhân Tiên rồi thì cũng không thoát chết được đâu, đương nhiên cùng chết với mày còn có Đường Thiên Tuyệt và Đường Băng Vân này nữa”.
Ngô Bình trầm mặc vài giây rồi nói: “Trước khi giao dịch, mày phải trả lời tao vài câu hỏi đã”.
Đường Thiên Tuyệt cười nói: “Được, nếu tao đã giao dịch với mày thì đương nhiên sẽ bày tỏ thành ý, hỏi đi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chính mày đã giết Đường Vô Mệnh đúng không?”
Đường Thiên Tuyệt: “Đúng”.
“Tà ma từng bị tao đánh và mất một hoá thân cũng là mày đúng không?”
Trong mắt Đường Thiên Tuyệt loé lên một tia hung bạo: “Đúng thế, cũng là tao! Hôm đó là tao sơ suất, không ngờ trong người mày lại có cấm chế lợi hại đến mức tao cũng không làm gì được”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Mày là tà ma của địa phủ à?”
Nó đáp: “Đúng”.
Ngô Bình còn định hỏi tiếp, nhưng tà ma đã nói: “Kết thúc hỏi đáp, giờ đến lời tao hỏi. Tốt nhất mày hãy thành thật, vì những câu hỏi này liên quan đến đánh giá của tao về mày”.
Ngô Bình: “Hỏi đi”.
Tà ma: “Mày là người của Trương Thiên Hoành?”
Ngô Bình: “Tạm thời chưa, ông ấy có lời mời, nhưng tao chưa đồng ý”.
Tà ma: “Cấm chế trong người mày là gì? Tạo sao có thể dễ dàng hạ được tao?”
Ngô Bình: “Đó là thứ mà một cường giả rất mạnh để lại, đừng nói là mày, đến tà ma mạnh hơn mày gấp chục lần cũng thế cả thôi”.
Tà ma gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Nếu tao cho mày một thứ mà mày thích, mày có chịu hợp tác với tao không?”
Ngô Bình: “Còn phải xem mục đích của bọn mày là gì đã, nếu định mượn Đường Môn để quấy nhiễu nhân gian thì tao không thể đồng ý được”.
Tà ma cười lạnh: “Nhiễu loạn nhân gian? Chắc mày chưa biết vì sao tà ma lại được sinh ra đúng không?”
Ngô Bình nổi hứng, anh từng đọc về điều này trong phiến ngọc nhưng vẫn cố tình hỏi: “Thế nào?”
Ai ngờ tà ma lại không trả lời: “Có nói thì mày cũng không hiểu, nhưng mày có thể yên tâm, mục đích của bọn tao không phải là Đường Môn, cũng không gây nhiễu loạn nhân gian của chúng mày đâu”.
Ngô Bình: “Thế tại sao mày chỉ nhằm vào mỗi Đường Môn?”
Tà ma cười lạnh: “Mày ăn nói cho cẩn thận, là Đường Môn hay bọn tao ra tay trước?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Mày nói thế là sao? Đường Môn chủ động chọc vào bọn mày ư?”
Tà ma cất tiếng cười quá lạ: “Xem ra mày không biết chuyện này, được rồi, để tao kể cho mà nghe”.
Nghe nó kể xong, Ngô Bình trừng mắt rồi quát: “Một lũ điên rồ!”
Thì ra năm năm trước, Đường Môn tìm thấy một địa động cổ xưa, và phát hiện rất nhiều tiên văn tiền sử ở bên trong.
Đường Môn rất coi trọng chuyện này, Đường Thánh Khoa đích thân tới dò xét. Bên trong địa động có một cánh cửa lớn màu đen bằng kim loại, Đường Thánh Khoa phải dùng nhiều cách mới mở ra được”.
Phía sau cánh cửa ấy có rất nhiều tà ma đang ngủ say, chúng đều ẩn trên người thi thể rồi say giấc.
Sau khi phát hiện ra chúng, Đường Thanh Khoa như vớ được mỏ vàng, bắt đầu dùng tà pháp định khống chế chúng làm việc cho mình.
Ban đầu, mọi việc rất thuận lợi, ông ta đã chế tạo ra một loạt khối thần và thi quỷ.
Rồi bỗng một ngày, một thân tín của Đường Thánh Khoa bất cẩn thả một tà ma chạy mất. Tà ma đó chính là con đang ngồi trước mặt Ngô Bình.
Tà ma rất bất bình trước cách làm của nhóm Đường Thánh Khoa nên đã đại khai sát giởi. Ban đầu, nó giết người của Đường Môn, sau đó dẫn đồng loại của mình rời khỏi địa động và bắt đầu du đãng khắp nơi.
Không lâu sau, chúng bị địa phủ phát hiện, diêm vương triệu tập chúng về. Sau đó, tà ma này đã có địa vị khá cao dưới địa phủ.
Địa phủ đã có kế sách đối phó với Đường Môn nên nó chủ động xin đi giết giặc, nói là muốn khống chế môn phái này thay địa phủ. Sau đó thì Đường Môn đã xảy ra nhiều chuyện liên quan đến tà ma.
Ngô Bình nghe xong thì không khỏi thở dài nói: “Nói vậy là Đường Thánh Khoa đã chọc vào bọn mày trước, chúng mày chỉ trở lại báo thù thôi?”
Tà ma nói: “Không hoàn toàn là vậy, tao nói rồi, chuyến này tao cũng đi làm nhiệm vụ cho địa phủ thôi”.
Ngô Bình nhìn nó rồi hỏi: “Xin hỏi đại danh”.
Tà ma đáp: “Cậu có thể gọi tôi là Đế Tân”.
Đế Tân? Ngô Bình ngẩn ra rồi ngạc nhiênn nói: “Thương Trụ Vương ư?”
Tà ma: “Thương Trụ là cách Chu Tặc bêu xấu tôi, nhưng thôi vì tôi thua nên phải chịu”.
Ngô Bình thấy rất khó tin: “Nói vậy thì ông chính là vua ở triều Thương, nhưng theo tôi được biết thì thời Thương cách đây không lâu lắm thì phải”.
Đế Tân cười lạnh: “Nếu tôi nói triều Thương tồn tại cả trăm nghìn năm thì cậu có tin không?”
Ngô Bình đờ ra, cả trăm nghìn năm ư? Ngô Bình nói: “Không thể nào, lúc ấy vẫn là thời đồ đá mà”.
Đế Tân cười lớn: “Đó là vì cậu chưa tiến vào lãnh thộ thật sự của bọn tôi. Triều Thương mà cậu biết cũng chỉ là học trong lịch sử, thời cách cách sự thật nhiều năm lăm”.
Ngô Bình hiểu ra, triệu Thương thật sự đã tồn tại từ rất lâu rồi ư?
Đế Tân: “Tôi biết cậu rất ngạc nhiên, nhưng đấy là sự thật. Tôi trở về nhân gian cũng thấy rất ngạc nhiên với cuộc sống hiện đại”.
Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Ông định làm giao dịch gì với tôi?”
Đế Tân nói: “Tôi muốn cậu đến Địa Tiên Giới để tìm mấy thứ cho tôi, mỗi khi tìm được món nào, tôi sẽ tặng cậu một bảo bối”.
Chương 529: Giao dịch
Ngô Bình: “Ông có tìm nhầm người không? Chỉ có tu sĩ cảnh giới Địa Tiên mới được vào Địa Tiên Giới thôi, tôi mới là Nhân Tiên thôi”.
Đế Tân nói: “Cậu đột phá lên Địa Tiên chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Ông tin tôi thế ư?”
Đế Tân: “Đại Thương lập quốc cả trăm nghìn năm, tôi đã quản lý cả trăm triệu binh lính nên mắt nhìn người chuẩn lắm. Cậu là một kỳ tài, tiền đồ chắc chắn rộng mở”.
Ngô Bình trầm mặc hỏi: “Ông muốn tìm thứ gì?”
Đế Tân nói: “Cửu đỉnh”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Cửu đỉnh? Cửu đỉnh của Hà Vũ đấy ư?”
Đế Tân: “Đúng, chính là nó”.
Ngô Bình chấn động rồi hỏi: “Ông tìm nó làm gì?”
Đế Tân: “Có nó rồi, tôi có thể mở không gian bị gãy, để tìm kho báu của Đại Thương”.
Ngô Bình: “Không gian gãy ư?”
Đế Tân nói: “Có nhiều chuyện giờ cậu biết cũng vô ích nên đừng hỏi nữa”.
Ngô Bình nhún vai: “Được thôi, sao ông biết chắc chắn tôi tìm được?”
Đế Tân hừ một tiếng: “Người như cậu sớm muộn cũng trỗi dậy, trở thành ngận nhân vạn cổ. Tôi định lấy ký ức của cậu xem cậu có bó mật gì. Nhưng tiếc là trong người cậu có lạc ấn tinh mạnh của cường giả siêu cấp, nó đã chén luôn hoá thân của tôi, làm thực lực của tôi bị tổn hại nặng”.
Ngô Bình: “Hôm đó, ông giết Đường Vô Mệnh để bổ sung nguyên khí hả?”
Đế Tân thờ ơ nói: “Không chỉ để bổ sung nguyên khí, mà còn vì sự tồn tại của Đường Vô Mệnh ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng tôi, hơn nữa ông ta là người của Đường Thánh Khoa”.
Nghe đến đây, Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Không thể nào! Bác Bảy không phải là người của Đường Thánh Khoa”.
Đế Tân liếc nhìn cô ấy rồi nói: “Tôi nói cho cô biết thêm một bí mật nữa nhé, bố của cô là Đường Vô Kị đã bị Đường Vô Mệnh sát hại đấy”.
Đường Băng Vân run lên rồi tức giận nói: “Ông nói bừa! Bác Bảy là người đối xử với tôi tốt nhất, sao bác ấy lại hại chết bố tôi chứ?”
Đế Tân cười lạnh: “Tôi còn biết mẹ ruột của cô là ai đấy, có muốn nghe không?”
Đường Băng Vân nghệt mặt ra, mẹ ruột của cô ư?
Ngô Bình vỗ vai Đường Băng Vân để trấn an cô ấy: “Ông nói đi”.
Sau đó, Đế Tân đã kể lại một bí mật bị Đường Vô Mệnh giấu kín.
Vào một năm nọ, Đường Vô Kị và Đường Vô Mệnh cùng hành tẩu giang hồ, họ đã gặp một cô gái tên là Hàn Thúc Nguyệt ở gần núi tuyết.
Hàn Thúc Nguyệt xinh đẹp như tiên giáng trần, khiến cả hai người đàn ông mê đắm. Ba người nhanh chóng trở thành bạn của nhau, sau đó cùng đi thám hiểm, uống rượu và chu du thiên hạ.
Thời gian dần trôi, Hàn Thúc Nguyệt đã có tình cảm với Đường Vô Kị anh tuấn kiệt xuất. Đường Vô Mệnh rất thất vọng, tuy ngoài mặt vẫn vui vẻ bình thường, nhưng nội tâm thì cào xé. Ông ấy thấy nếu không có Đường Vô Kị thì Hàn Thúc Nguyệt chắc chắn sẽ yêu mình.
Hơn một năm sau, Đường Vô Kị và Đường Vô Mệnh cùng đi thăm dò một cổ mộ, trong đó có rất nhiều cơ quan nguy hiểm. Đường Vô Kị đi trước thăm dò, sơ ý động vào một cơ quan, mặt đất lập tức bắn ra nhiều sợi tơ quấn chân ông ấy lại, khiến ông ấy không thể di chuyển được.
Đường Vô Mệnh hoàn toàn có thể cứu ông ấy, nhưng đã không làm vậy. Đường Vô Kị gọi Đường Vô Mệnh cắt sợi tơ, nhưng Đường Vô Mệnh coi như không nghe thấy rồi chạy mất.
Một lát sau, có con trùng độc chui từ dưới đất lên, con nào cũng có thể cắn chết người. Vô vàn con trùng độc bò lên người Đường Vô Kị, ông ấy kêu gào thảm thiết rồi nhanh chóng bất động.
Đường Vô Mệnh lập tức rời khỏi cổ mộ, chuyến thăm dò này là họ tự hành động nên không có ai biết, Đường Vô Mệnh đã chôn sâu bí mật này trong lòng.
Sau khi Đường Vô Kị mất tích một tháng, Đường Vô Mệnh từng đi tìm Hàn Thúc Nguyệt, hi vọng có thể giành được tình yêu của cô ấy, song ông ta đã phải thất vọng, vì ngày nào cô ấy cũng phát điên lên đi tìm Đường Vô Kị.
Không lâu sau, Hàn Thúc Nguyệt phát hiện mình đã mang thai, đó là con của cô ấy và Đường Vô Kị.
Đúng lúc này, cô ấy chợt biết tin Đường Vô Kị đã được Đường Thiên Tuyệt sắp xếp cho thành hôn với một cô gái khác. Trong nỗi đau đớn, Hàn Thúc Nguyệt gần như sụp đổ, sinh con xong, cô ấy đưa cho Đường Vô Mệnh rồi bỏ đi, từ đây bặt vô âm tín.
Đường Vô Mệnh bế bé gái do Hàn Thúc Nguyệt sinh ra tới gặp Đường Thiên Tuyệt, đó chính là Đường Băng Vân.
Nghe đến đây, Đường Băng Vân không thể cầm được nước mắt: “Thì ra mẹ ruột của tôi là người khác, tại sao không có ai kể cho tôi biết?”
Cuối cùng cô ấy đã hiểu tại sao mẹ mình xa cách với mình như vậy, vì bà ấy không phải mẹ ruột của cô. Song, người đã hại chết bố cô là Đường Vô Mệnh lại rất yêu thương cô, là vì ông ta thấy áy náy ư?
Sau khi biết được sự thật, Đường Băng Vân cảm thấy rất rối bời, cô ấy nhào vào lòng Ngô Bình khóc.
Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Ai mà ngờ Đường Vô Mệnh mà em luôn coi như bố lại hại chết bố ruột của em chứ”.
Đế Tân nói: “Đường Vô Mệnh luôn đi theo Đường Thánh Khoa, ông ta có được tu vi như bây giờ cũng nhờ đan dược mà Đường Thánh Khoa cho đấy”.
Ngô Bình: “Nếu tôi đoán không nhầm thì ông đã khống chế được một phần lãnh đạo cấp cao của Đường Môn rồi đúng không?”
Đế Tân: “Đúng, đại trưởng lão, thất trưởng lão, cửu trưởng lão đều đã bị khống chế. Tôi định khống chế cả môn phái, nhưng đã đổi ý rồi. Tôi sẽ đẩy cậu lên nắm quyền ở Đường Môn”.
Ngô Bình nhìn Đế Tân rồi hỏi: “Tại sao?”
Đế Tân: “Khống chế Đường Môn không phải mục đích của tôi. Thứ tôi cần là Cửu đỉnh, tôi đặt hi vọng lên cậu đấy. Chỉ cần cậu giúp được tôi, tôi sẽ giúp cậu thành công”.
Ngô Bình rơi vào trầm tư, hợp tác với tà ma không khác gì leo lên lưng cọp, nhưng giờ anh đang ngồi trên máy bay, nếu không đồng ý thì chỉ có nước chết thôi.
Sau một hồi suy nghĩ, anh nói: “Ông làm thế, địa phủ có đồng ý không?”
Đế Tân: “Lũ ngu dốt địa phủ đó tôi thừa sức đối phó. Nếu cậu đồng ý thì chờ hạ cánh rồi, cậu sẽ trở thành nhân vật nòng cốt của Đường Môn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Hình như ông vẫn chưa nắm hết quyền hành nhỉ? Ít nhất thì chưa khống chế được Đường Thánh Khoa”.
Đế Tân: “Trên người ông ta có pháp bảo hộ thể nên tôi chưa làm gì được. Hơn nữa, ông ta cũng có nền móng vững chắc, muốn trừ khử ông ta gần như là không thể”.
“Ông bảo sẽ cho tôi trở thành nhân vật nòng cốt của Đường Môn ư?”, Ngô Bình hỏi.
“Vài hôm nữa là đến lễ tang của Đường Vô Mệnh, tôi sẽ phát động tà ma vào hôm đó để giết các tâm phúc của Đường Thánh Khoa. Đến lúc đó, cậu có thể đứng ra xoay chuyển tình thế và lập đại công. Đường Thiên Tuyệt cũng sẽ xuất hiện, có ông ta cùng các trưởng lão mà tôi khống chế nữa thì cậu lên ngôi là cái chắc”.
Đường Băng Vân kìm nén tâm trạng phức tạp rồi hỏi: “Ông muốn Ngô Bình làm chức vụ gì?”
Chương 530: Thiếu tôn
Đế Tân: “Đương nhiên là thiếu tôn của Đường Môn rồi”.
Nghe thấy thế, Đường Băng Vân ngẩn ra. Thiếu tôn là chức vụ đặc biệt của Đường Môn vào thời Nguyên Đại, địa vị chỉ xếp sau môn chủ. Nếu môn chủ đi vắng thì có thể thay thế.
Thời Nguyên Đại có chức vụ này vì thời ấy rất loạn, Đường Môn cần một người vừa quyết đoán vừa có thực lực để dẫn dắt môn phái chống địch.
Thiếu tôn ngày xưa tên là Đường Thái Canh, thực lực ngang với môn chủ thời đó. Dưới sự dẫn dắt của ông ấy, Đường Môn đã phát triển nhanh chóng trong thời chiến loạn và trở thành thế lực mạnh nhất trong giang hồ.
Sau này, khi Minh Giáo lật đổ triều Nguyên, Đường Môn cũng góp công rất lớn. Số thành viên làm quan trong triều rất lớn, vang danh một thời.
Đường Băng Vân: “Chỉ e Đường Thánh Khoa không đồng ý thôi”.
Đế Tân: “Ông ta không đồng ý cũng không sao, chỉ cần có năm trong chín vị trưởng lão gật đầu là được rồi”.
Đường Băng Vân: “Ông chỉ khống chế ba vị trưởng lão thôi mà, đào đâu ra thêm hai người nữa?”
Đế Tân: “Hai người cần thuyết phục Đường Thiên Hạc, ngoài ra Đường Hi và Đường Hồng Y cũng có ấn tượng tốt với Ngô Bình, họ lại là người của Đường Thiên Tuyệt, nếu tính thế là có sáu người đồng ý rồi đấy”.
Ngô Bình thầm ngạc nhiên, Đế Tân này đúng là một bậc đế vương có khác, tính toán hơn người. Nhất định sau này anh phải đề phòng ông ta.
Đế Tân nói tiếp: “Đương nhiên, cho cậu làm thiếu tôn chỉ là bước đầu tiên thôi, sau đó cậu còn phải tham gia kiểm tra của Đường Môn nữa”.
Ngô Bình: “Kiểm tra gì?”
Đường Băng Vân: “Em từng đọc ít tài liệu cổ thì ai được chọn làm thiếu tôn cũng sẽ phải hoàn thành ba nhiệm vụ của môn phái, ngoài ra ít nhất phải tu luyện thành công một tuyệt kỹ của môn phái nữa”.
Đế Tân: “Cô chỉ nói một phần thôi, ngoài ra còn cảnh giới của thiếu tôn phải từ Nhân Tiên trở lên, tiếp nữa là phải có tên trong tốp mười của bảng Nhân Tiên”.
Đường Băng Vân cười khổ: “Bảng Nhân Tiên? Các thiên tài Địa Tiên chiếm hết chỗ rồi còn đâu, làm gì còn ai có cơ hội đề tên lên bảng ấy nữa”.
Đế Tân: “Thiếu tôn trước đứng thứ năm đấy, chắc chắn Ngô Bình cũng làm được”.
Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Vậy là trước khi tôi tiến vào cảnh giới Địa Tiên, ông sẽ dốc hết sức hỗ trợ tôi?”
Đế Tân: “Đúng, vào Địa Tiên Giới không khó đâu. Bảng Nhân Tiên tôi vừa nhắc cũng là một cách đấy, chỉ cần cậu đề được tên lên bảng ấy là có thể thoải mái ra vào Địa Tiên Giới rồi”.
Ngô Bình nhìn Đường Băng Vân: “Em thấy giao dịch này thế nào?”
Đường Băng Vân cắn răng rồi gật đầu nói: “Được, Đường Môn đang nguy cấp, cũng chỉ còn cách đó mới khiến môn phái hồi sinh thôi”.
Ngô Bình thở dài nói: “Thế này đi, Đế Tân, tôi quyết định hợp tác với ông, ông giúp tôi củng cố địa vị ở Đường Môn, còn tôi sẽ tìm Cửu đỉnh cho ông”.
Đế Tân: “Ngoài cửu đỉnh ra, phiền cậu luyện chế ít quỷ đan cho chúng tôi. Tôi có nhiều thuộc hạ lắm, họ cần nâng cao tu vi”.
Ngô Bình nói: “Sao ông biết tôi có thể luyện chế quỷ dược?”
Đế Tân: “Tài luyện đan của cậu cao siêu thế thì quỷ đan có là gì. Cậu yên tâm, cậu luyện đan cho tôi cũng không thiệt đâu. Tôi có rất nhiều tiền bùa, tôi sẽ dựa theo giá trị của quỷ đan rồi trả thù lao cho cậu xứng đáng”.
Ngô Bình nghe thấy tiền bùa thì sáng mắt lên, trên thị trường đáng bán một lá với giá một trăm triệu đấy.
Anh nói ngay: “Được, tôi sẽ giúp ông”.
Đế Tân cười nói: “Hi vọng chúng ta hợp tác thuận lợi”.
Dứt lời, người Đường Thiên Tuyệt chợt run lên, màu đen trong mắt biến mất, ông ấy đã trở lại bình thường.
Đường Thiên Tuyệt biết rõ nội dung trò chuyện của Ngô Bình và Đế Tân, ông ấy thở dài nói: “Không ngờ ông lại bị tà ma khống chế”.
Đường Băng Vân vội hỏi: “Ông ơi, ông không sao chứ ạ?”
Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Ông không sao, Băng Vân, Ngô Bình, may có hai đứa, không thì tà ma kia không tha cho ông đâu”.
Đường Băng Vân nói: “Ông ơi, ông không bế quan ạ? Sao lại bị tà ma khống chế?”
Đường Thiên Tuyệt cười trừ: “Ông chỉ trốn đi để xem bọn sâu bọ của Đường Môn định làm gì thôi. Nào ngờ lại bị tà ma ngắm trúng, sau đó bị nó khống chế. Thực lực của Đế Tân này rất mạnh, ông không thể phản kháng lại được”.
Ngô Bình: “Ông ơi, ông đã nghe hết những gì Đế Tân nói rồi đúng không ạ? Ông thấy sao?”
Tuy Đường Thiên Tuyệt bị khống chế, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, vì vậy ông ấy vẫn biết và nghe thấy hết mọi chuyện.
Ông ấy thở dài nói: “Chuyện đến nước này thì còn làm thế nào nữa? Cháu đồng ý với Đế Tân là đúng, dẫu sao mạng sống vẫn là quan trọng nhất”.
Đường Băng Vân: “Ông có biết chuyện của bố cháu không ạ?”
Đường Thiên Tuyệt có vẻ phức tạp: “Ông cũng mới biết thôi, không ngờ Đường Vô Mệnh lại hại Vô Kị, là ông nhìn nhầm người”.
Ngô Bình: “Ông đừng đau lòng, chuyện qua rồi ạ. Giờ mình phải nghĩ cách đối phó với cục diện hiện giờ”.
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Cháu nói đúng”, say đó ông ấy bảo cơ trưởng quay đầu về Thục.
Máy bay chuyển hướng, Đường Thiên Tuyệt nói: “Ngô Bình, sau khi hạ cánh, chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch của Đế Tân. Ông sẽ cho cháu làm tổng hộ pháp trước, chờ xong tang lễ của Vô Mệnh, ông sẽ chính thức bổ nhiệm cháu làm thiếu tôn sau”.
Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn ông đã tin tưởng cháu”.
Đường Thiên Tuyệt thờ dài một hơi: “Đường Môn nguy kịch lắm rồi, nếu không cho một liều thuốc mạnh thì không qua khỏi được. Trước kia, ông còn mộng tưởng một mình mình sẽ xử lý được, nhưng giờ xem ra không thể rồi”.
Ông ấy nhìn Ngô Bình: “Ngô Bình, sau này cháu là thiếu tôn, Băng Vân làm lệnh chủ Thiên Sát. Hai đứa chỉ dưới quyền ông thôi, ông hi vọng hai đứa sẽ giúp Đường Môn phát triển vững mạnh”.
Ngô Bình vội nói: “Cháu sẽ cố hết sức ạ”.
Đường Băng Vân: “Ông yên tâm, có Ngô Bình rồi, chúng ta sẽ làm được thôi”.
Đường Thiên Tuyệt cười lớn nói: “Băng Vân, trước kia cháu còn chế chuyện hôn sự này, giờ đã hài lòng chưa?”
Đường Băng Vân đỏ mặt nói: “Ông nhắc chuyện này làm gì ạ”.
Đường Thiên Tuyệt cười phá lên.
Nửa tiếng sau, máy bay đã hạ cánh. Ba người lên xe rồi quay lại nơi diễn ra cuộc họp của Đường Môn.
Khi họ đến nơi, mọi người vẫn chưa biết vừa có một chuyện sẽ thay đổi cả Đường Môn.
Đường Thiên Tuyệt quay về làm ai cũng kinh động, các thành viên đều hành lễ, tuy trước đó họ đã nghe phong phanh tin ông ấy đã chết.
Đường Thiên Tuyệt đi thẳng vào phòng họp.
Lúc này, cuộc họp đã tới hồi kết, các vị trưởng lão đều ở đây. Đường Thiên Tuyệt vừa tới, họ đều tỏ vẻ sững sờ rồi ra đón.
Đường Thiên Tuyệt nói: “Buổi họp kết thúc, bắt đầu vào tiệc thôi”.
Môn chủ hạ lệnh, ai cũng phải nghe theo. Đường An nhanh chóng sắp xếp tiệc, chàng rể Ngô Bình cũng được tham dự.