Mộ Dung Kiều: "Đừng lo lắng, ông ngoại đã ra nước ngoài, hơn nữa sẽ không bao giờ trở lại".
Ngô Bình: "Cho dù bọn họ rời đi, cô cũng không muốn lấy lại tài sản của nhà họ Quách sao?"
Mộ Dung Kiều nhún vai: "Của cải đối với tôi không có ý nghĩa gì. Hơn nữa sau này anh nuôi tôi, thế nên tiền cũng chẳng để làm gì".
Ngô Bình chỉ vào mũi mình: "Tôi nuôi cô?"
Mộ Dung Kiều cười nói: "Đúng vậy, bởi vì cảm giác của tôi cho tôi biết rằng đi theo anh mới an toàn. Tôi đi theo anh, thế nên anh phải chịu trách nhiệm về thức ăn, quần áo, nhà ở và mọi chi phí của tôi chứ?"
Ngô Bình thở dài: "Được rồi, nể mặt cô là trích tiên, cô có thể sống ở chỗ này".
Mộ Dung Kiều: "Tôi không sống ở đây, tương lai anh đi nơi nào, tôi sẽ đi theo đó, không rời nửa bước".
Ngô Bình nhíu mày: "Thế này không phù hợp lắm".
Mộ Dung Kiều: "Đừng lo lắng. Nếu như bạn gái của anh xuất hiện, tôi sẽ tránh đi".
Ngô Bình ho khan một tiếng: "Ý của tôi không phải như vậy".
“Anh không cần giải thích, tôi hiểu mà”, Mộ Dung Kiều cười nói.
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Được. Nhưng cô phải nói cho tôi biết cô sẽ đi theo tôi bao lâu".
"Một tháng", Mộ Dung Kiều nói: "Một tháng sau, tôi sẽ đi nơi khác".
Ngô Bình gật đầu: "Được, một tháng này, tôi sẽ bảo vệ cô".
Mộ Dung Kiều cười nói: "Cảm ơn. Tôi ngủ phòng bên cạnh, ngủ ngon nhé".
Một đêm tĩnh lặng trôi qua.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Kiều mới sáng sớm đã gõ cửa, nói: "Ngô Bình, anh có thể cùng tôi Sư Thành được không?"
Ngô Bình ngồi dậy, hỏi: "Cô đến Sư Thành làm gì?"
Mộ Dung Kiều: "Tôi về nhà. Tôi thấy hơi nhớ bố mẹ".
Ngô Bình: "Hóa ra nhà cô ở Sư Thành. Vậy được, ăn sáng xong chúng ta sẽ xuất phát".
Mộ Dung Kiều: "Cảm ơn!"
Sư Thành ban đầu là một phần của nước Á Mã. Sau đó, nó được thành lập như một quốc gia riêng biệt và trở thành một nền kinh tế phát triển. Tổng sản lượng kinh tế của nó cao hơn của toàn bộ nước Á Mã. Quy mô của nó tương tự như Cảng Thành, dân số của hai nơi tương đương nhau.
Sư Thành là nơi thực hiện theo chế độ gia tộc kiểm soát, gia tộc đó là nhà họ Lý, người đứng đầu đất nước hiện tại là Lý Vạn Long, người có cha là người khai sinh ra Sư Thành.
Ngô Bình đã lái xe hơn 300 cây số, hơn hai giờ sau đến nơi. Bước vào Sư Thành, Ngô Bình cảm thấy tình hình không ổn, phía sau đột nhiên có mấy chiếc xe đi theo sau họ, không xa cũng không gần.
Anh hỏi: "Đằng sau là người nhà Mộ Dung các cô à?"
Mộ Dung Kiều lắc đầu: "Bọn họ muốn giết tôi".
Ngô Bình sửng sốt: "Người muốn giết cô sao? Ai?"
Mộ Dung Kiều: "Thành chủ Sư Thành, người nhà họ Lý".
Cô ấy nói, "Nhưng đừng lo lắng, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh, họ sẽ không giết tôi được".
Ngô Bình trầm mặc một hồi, hóa ra đây là lý do cô ấy tìm đến anh, anh nói: "Ngồi cho vững".
Vừa nói, anh vừa nhấn ga hết cỡ, chiếc xe tăng tốc ngay lập tức. Đồng thời, anh ta lấy tấm da người ra và ra lệnh, "Viêm Dương, hãy giải quyết những người phía sau".
Tấm da người bay ra ngoài cửa sổ và dính thẳng vào kính chắn gió của một chiếc ô tô phía sau, tài xế ô tô hoảng sợ chỉ biết dừng xe lại.
Các xe sau vượt xe này tiếp tục đuổi theo. Tuy nhiên, khi xe của họ chạy qua, tấm da người bất ngờ rơi xuống đất và bị một chiếc xe cán qua.
"Ầm!"
Không hiểu vì lý do gì, chiếc xe bật lên đột ngột như thể bị bom nổ tung, bay cao hàng chục mét rồi lăn xuống vách núi.
Hai chiếc xe phía sau cũng xảy ra việc tương tự, sau tiếng nổ họ rơi xuống vách núi, không ai trên xe sống sót!
Chưa đến ba phút, tấm da người lại bay vào từ cửa sổ, tự động gấp lại và chui vào túi của Ngô Bình.
Mộ Dung Kiều trợn tròn mắt, cô ấy sững sờ nói: "Đây là cái gì? Là da người sao?"
Ngô Bình: "Nó được gọi là Viêm Dương, bên trong có phong ấn rất nhiều yêu quái cấp thiên tiên".
Mộ Dung Kiều co rụt cổ: "Thật đáng sợ!"
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Tại sao nhà họ Lý lại muốn giết cô?"
Mộ Dung Kiều: "Nhà Mộ Dung của tôi không phải thế lực lớn mạnh ở Sư Thành, kém xa so với nhà họ Lý. Nhưng một đại sư nói rằng nhà họ Lý nhất định phải giết tôi, nếu không sẽ không được yên ổn, trong vòng mười năm sẽ bị nhà Mộ Dung thay thế. Vì vậy kể từ đó, nhà Mộ Dung của tôi đã bị chèn ép khắp nơi".
Ngô Bình: "Nhà họ Lý lo lắng về sự trỗi dậy của nhà Mộ Dung, vì vậy đã ra tay trước. Hơn nữa họ đã biết rằng người chủ chốt trong nhà Mộ Dung là cô".
Mộ Dung Kiều: "Đúng vậy, thế nên mấy năm nay gia đình tôi rất khổ sở. Nếu không có nhà họ Quách liên tục hỗ trợ thì nhà Mộ Dung đã xong đời từ lâu rồi. Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn rất khó khăn, việc kinh doanh của chúng tôi đã bị thu hẹp, bây giờ chúng tôi đã trở thành một gia tộc hạng ba ở Sư Thành".
Ngô Bình: "Nếu đã không thể đấu lại, tại sao không rời khỏi Sư Thành?"
Mộ Dung Kiều: "Không phải là chúng ta không đấu lại được, nhà họ Lý mấy năm nay cũng đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi bởi chúng tôi. Ví dụ như con trai của Lý Vạn Long bị thương nặng. Hơn nữa, tôi cũng khiến nhà họ Lý tổn thất hàng trăm tỷ đô la trong một dự án".
Ngô Bình: "Nhà họ Lý thật quá vô lý, chỉ nghe lời đại sư nói mà đã đối phó với nhà cô".
Mộ Dung Kiều chua xót nói: "Đúng vậy, nhưng đáng tiếc tôi không biết võ công, nếu không tôi nhất định sẽ dạy cho nhà họ Lý một bài học".
Sau đó cô ấy thở dài: "Thật ra lần trước chết, tôi muốn nhà họ Lý thật sự cho rằng tôi đã chết. Nhưng hiện tại, xem ra nhà họ Lý không tin".
Ngô Bình thấy rất kỳ quái: "Tại sao lại không tin?"
Mộ Dung Kiều: "Bố tôi gọi điện nói với tôi rằng nhà họ Lý đã cử người đến đào mộ tôi, nhưng họ không tìm thấy xác".
Ngô Bình nhíu mày: "Nhà họ Lý thật tàn nhẫn, ngay cả người chết cũng bị đào mồ".
Mộ Dung Kiều khẽ thở dài: "Thế nên hiện tại tôi không cần giả chết nữa, chẳng thà trở về đối mặt với nhà họ Lý".
Lái xe thêm nửa tiếng, họ chạy xe vào một khu biệt thự kiểu nhà vườn.
Xe dừng trước một tòa biệt thự, hai người xuống xe, một con Labrador lao ra nhào vào vòng tay của Mộ Dung Kiều.
Mộ Dung Kiều vui vẻ nói: “Lina, chị nhớ em rất nhiều". Vừa nói, cô ấy vừa hôn lên mặt con chó vài cái.
Ngay lập tức, một đôi vợ chồng bước ra, khuôn mặt đầy vẻ buồn bã. Nhìn thấy Mộ Dung Kiều, người phụ nữ đột nhiên ôm cô ấy khóc.
Mộ Dung Kiều hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy, sao mẹ lại khóc?"
Người đàn ông trung niên cũng đang lau nước mắt, nói: "Kiều Nhi, em trai của con đã bị nhà họ Lý bắt cóc".
Lần đầu tiên khuôn mặt Mộ Dung Kiều lộ ra sát khí: "Nhà họ Lý bắt cóc An Cát sao?"
Người phụ nữ nói: "Ngoài nhà họ Lý ra thì còn ai vào đây nữa? Kiều Nhi, tại sao chúng ta không rời khỏi Sư Thành? Mẹ lo rằng cứ tiếp tục thế này, nhà họ Lý sẽ giết chúng ta!"
Mộ Dung Kiều nhẹ giọng nói: "Bố, mẹ, chúng ta vào nhà nói chuyện".
Trong phòng khách, cô ấy giới thiệu Ngô Bình: "Bố, đây là Lý Huyền Bình, cháu trai cả của nhà họ Lý ở Á Mã".
Người đàn ông vội vàng nói: "Thì ra là cậu Lý, ngưỡng mộ đã lâu!"
Mộ Dung Kiều: "Đây là bố tôi, Mộ Dung Tường, và mẹ tôi, Quách Minh Lệ".
Ngô Bình: "Chào cô chú!"
Quách Minh Lệ nhìn chằm chằm vào Ngô Bình với vẻ không ưa: "Nhà họ Lý các cậu đã thôn tính nhà họ Quách, phải không?"
Mộ Dung Kiều xua tay nói: "Mẹ, chuyện này con biết. Chuyện này không thể trách được nhà họ Lý. Ông ngoại con tham lam, thế nên đã ra tay với nhà họ trước".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Mộ Dung Kiều nói đúng, tôi đã nương tay với nhà họ Quách rồi".
Quách Minh Lệ hừ lạnh, quay mặt đi.
Mộ Dung Tường ngượng ngùng nói: "Cậu Lý, xin đừng để bụng".
Mộ Dung Kiều: "Mẹ, mẹ nên lịch sự với anh ấy hơn, việc cứu An Cát còn phải trông cậy vào anh ấy đấy!"
Chương 697: Nỗi sợ của Mạc Hầu Quân
Quách Minh Lệ ngẩn ra: "Trông cậy cậu ta giúp đỡ sao?"
Mộ Dung Kiều: "Đúng vậy. Lý Huyền Bình rất mạnh, nếu không sao có thể tiêu diệt nhà họ Quách?"
Quách Minh Lệ rất xấu hổ, nói: "Mẹ..."
Mộ Dung Kiều: "Mẹ, nhà họ Quách rồi cũng đến lúc suy tàn, mẹ đừng để tâm quá nhiều. Hơn nữa, nhà Mộ Dung chúng ta nhất định sẽ vươn lên ở Sư Thành, trở thành gia tộc hàng đầu nơi đây".
Mộ Dung Tường kinh ngạc: "Kiều Nhi, con nói cái gì? Gia tộc hàng đầu ở Sư Thành sao?"
Mộ Dung Kiều: "Đúng vậy. Chỉ cần Lý Huyền Bình sẵn sàng giúp đỡ chúng ta, nhà họ Lý sẽ chẳng là cái thá gì!"
Ngô Bình nhanh chóng ho khan một tiếng: "Này, Mộ Dung Kiều, tôi không có bản lĩnh khiến cho nhà Mộ Dung của cô trở thành gia tộc hàng đầu ở Sư Thành đâu".
Mộ Dung Kiều cười nói: "Đương nhiên có thể!"
Ngô Bình nhìn Mộ Dung Kiều, cô ấy nở nụ cười đầy ẩn ý.
Ngô Bình thở dài một hơi, nói: "Được rồi, tôi có thể thử xem. Nhưng tôi không biết gì về dòng họ Lý ở Sư Thành. Tôi có nên tìm hiểu trước không?"
Mộ Dung Kiều: "Hậu thuẫn của nhà họ Lý chính là Hắc Thiên giáo ở Bắc Mỹ".
Ngô Bình cũng biết chuyện này, Hắc Thiên giáo ở Bắc Mỹ lan ra các nước như Thổ Áo, Sư Thành, Nam Bán đảo, thực lực cao hơn Hắc Thiên giáo ở địa phương.
Năm thủ lĩnh tuy rằng không nghe lệnh trụ sở chính cho lắm, nhưng dù sao cũng là một tổ chức, Ngô Bình cũng thể quá đắc tội với họ, liền nói: "Mộ Dung Kiều, tôi hứa sẽ giúp cho nhà Mộ Dung các người trở thành gia tộc lớn thứ hai ở Sư Thành".
Mộ Dung Kiều cười nói: "Được rồi! Đây là do chính anh nói đấy nhé!"
Ngô Bình hiểu ngay rằng Mộ Dung Kiều đang cố ý nâng yêu cầu của mình lên quá cao để Ngô Bình phải tự mình nói ra. Anh nhìn chằm chằm cô ấy.
Anh cười khổ, nói: "Gọi điện thoại cho nhà họ Lý ngay, nói đêm nay nhà Mộ Dung sẽ giao cô ra".
Mộ Dung Kiều: "Được!"
Sau khi trò chuyện, Ngô Bình biết nhà Mộ Dung chủ yếu kinh doanh dịch vụ điện tử EMS, một số công ty nổi tiếng trên thế giới đều là khách hàng của nhà Mộ Dung. Năm ngoái, doanh thu của nhà Mộ Dung cao tới hơn 30 tỷ đô la Mỹ, nhưng lợi nhuận thu về rất thấp, chỉ 500 triệu đô la Mỹ.
Trong những năm gần đây, nhà họ Lý liên tục thắt chặt các kênh tài chính của nhà Mộ Dung, khiến nhà Mộ Dung bỏ lỡ nhiều cơ hội phát triển. Nếu không, gia tộc Mộ Dung có thể đã trở thành doanh nghiệp điện tử lớn nhất thế giới.
Sau khi trời tối, Mông Trạch và Thần Chiếu xuất hiện, họ muốn cùng Ngô Bình đến gặp nhà họ Lý và giải cứu em trai của Mộ Dung Kiều.
Một khu cảng ở Sư Thành được bao quanh bởi hàng đống các container. Ngay khi xe của Ngô Bình dừng lại, đèn pha chói lọi bật sáng.
"Ầm!"
Chiếc đèn pha khổng lồ đột ngột phát nổ, có người xung quanh chiếc đèn bị thương hét lên thảm thiết.
Mộ Dung Kiều xuống xe, cô ấy nói: "Lý Vạn Long, tôi đến rồi đây, thả em tôi đi!"
Một nhóm người bước ra từ một container khổng lồ bên cạnh, đi đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi với mái tóc muối tiêu.
Ông ta có vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Kiều và nói, "Mộ Dung Kiều, chúng ta đã đấu đá nhiều năm như vậy, tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Hôm nay, hoặc cô chết, hoặc em trai của cô chết".
Ngô Bình: "Lý Vạn Long, có tôi ở đây, ông đừng hòng động nhà Mộ Dung!"
Lý Vạn Long nhìn Ngô Bình, thấy anh đeo mặt nạ liền cau mày hỏi: "Cậu là ai?"
Mông Trạch tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Giáo chủ Hắc Thiên Giáo!"
Lý Vạn Long giật mình, ông ta nhìn về phía Ngô Bình, nói: "Cậu là giáo chủ Hắc Thiên?"
Mông Trạch: "Lý Vạn Long, thấy giáo chủ còn không mau quỳ xuống?"
Lý Vạn Long tức giận nói: "Tại sao tôi phải quỳ?"
Mông Trạch: "Bởi vì ông cũng là một tín đồ của Hắc Thiên Giáo!"
Lý Vạn Long khịt mũi nói: "Cái mà tôi tin tưởng chính là Hắc Thiên Giáo ở Bắc Mỹ, liên quan gì đến các người?"
Sắc mặt Mông Trạch trầm xuống: "Vô lễ với giáo chủ, giết!"
"Bùm!"
Trong khoảnh khắc, một luồng sát ý bao phủ Lý Vạn Long, nhưng ông ta không chút nào sợ hãi mà nói: "Ông Mạc!"
Một bóng người đổ xuống trước mặt ông ta, người đó đè luồng sát ý của Mông Trạch xuống. Người này cũng là cao thủ địa tiên, hơn nữa là là địa tiên cảnh giới thứ hai.
Ông ta nhìn Mông Trạch và nói: "Hộ pháp Mông, đã lâu không gặp".
Mông Trạch nói: "Mạc Hầu Quân, giáo chủ đang ở ngay đây, còn không mau quỳ xuống?"
Mạc Hầu Quân nhìn khoảng bốn mươi tuổi, cao gầy, để râu đen, ông ta mỉm cười: “Năm thủ lĩnh đã nói rồi, giáo chủ hiện tại không được năm thủ lĩnh công nhận, không được coi là giáo chủ".
Mông Trạch tức giận: "Dám vô lễ với giáo chủ, đáng chết!"
Sắc mặt Mạc Hầu Quân trầm xuống: "Mông Trạch, khó khăn lắm ông mới khôi phục tu vi, đừng có la hét trước mặt tôi. Hắc Thiên Giáo ở Bắc Mỹ của tôi không yếu hơn trụ sở của ông đâu!"
Mông Trạch đang định ra tay, Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Không cần. Viêm Dương, đưa ông ta đi trước".
Vừa dứt lời, một tấm da người bay ra, bay sát mặt đất và bay tới chỗ Mạc Hầu Quân ngay lập tức. Ông ta cả kinh, muốn né tránh nhưng tấm da quá nhanh, nó dính chặt vào ông ta.
Trong thoáng chốc, cơ thể của Mạc Hầu Quân mất kiểm soát, ông ta cứng ngắc bước về phía Ngô Bình như một con rối. Cách anh vài mét, ông ta quỳ trên mặt đất, sau đó mạnh mẽ dập đầu.
"Cộp, cộp, cộp!"
Sau vài lần như vậy, da đầu Mạc Hầu Quân rách toạc, máu chảy ròng ròng. Đôi mắt ông ta đầy kinh hoàng, khuôn mặt tái mét.
“Được rồi, đừng dập nữa", Ngô Bình lạnh nhạt nói.
Lần này, Viêm Dương không để cho ông tiếp tục dập xuống.
“Cái gì vậy?”, Mạc Hầu Quân run giọng hỏi.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nó tên là Viêm Dương, Tả hộ pháp của Hắc Thiên Giáo".
Mạc Hầu Quân nhắm mắt lại, khi mở ra lại nói: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ không nên vô lễ với giáo chủ!"
Ngô Bình: "Ông đã vô lễ giáo chủ, đáng lẽ ra phải giết ông. Nhưng Hắc Thiên Giáo luôn nhân từ. Tôi sẽ tha mạng cho ông tạm thời. Tôi hỏi ông, ông nói năm thủ lĩnh không công nhận bổn giáo chủ đây, lý do là gì?"
Mạc Hầu Quân nói: "Giáo chủ chưa được sự công nhân của Hắc Thiên Thần, thế nên các thủ lĩnh không phục".
Mông Trạch cười lạnh: "Vậy thì ông hãy quay lại nói với bọn họ rằng, giáo chủ mới không chỉ được Hắc Thiên Thần công nhận, mà còn lấy được vật thật từ Hắc Thiên Thần thông qua hiến tế!"
“Cái gì?”, Mạc Hầu Quân sửng sốt: “Thật sao?"
Mông Trạch: "Chuyện này mà tôi nói dối được sao?"
Mạc Hầu Quân nói: "Nhưng chưa từng có ai được Hắc Thiên Thần công nhận".
Ngô Bình nói: "Thôi được, tôi sẽ cho ông gặp Hắc Thiên Thần".
Anh đưa tay ra ấn lên đầu Mạc Hầu Quân, ngay lập tức mắt ông ta tối sầm lại, ông ta cảm thấy mình đã bước vào một không gian tối đen như mực, xung quanh không có âm thanh hay ánh sáng, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đột nhiên, ông ta mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao lớn xuất hiện trước mặt, chính là dáng vẻ của bức tượng Hắc Thiên Thần!
Ông ta run rẩy: "Tiểu nhân, tiểu nhân kính chào Hắc Thiên Thần!"
Hắc Thiên Thần còn chưa nói chuyện, nhưng giọng nói của Ngô Bình đã vang lên: "Mạc Hầu Quân, Hắc Thiên Thần ông nhìn thấy là giả sao?"
Anh vừa dứt lời, Mạc Hầu Quân liền trở lại chỗ cũ, cả người run lên: "Là thật! Không ai có thể giả mạo khí tức của Hắc Thiên Thần! Tiểu nhân, kính chào giáo chủ, chúc giáo chủ vạn thọ vô cương, vạn tuế vạn vạn tuế!"
Ngô Bình nói: "Đứng dậy nói chuyện đi".
“Vâng”, Mạc Hầu Quân thận trọng đứng lên, nhưng vẫn cúi người.
Ngô Bình: "Ông đừng can thiệp chuyện nhà họ Lý nữa".
Mạc Hầu Quân vội nói: "Tiểu nhân không dám".
Chương 698: Chữa thương cho Lâm Nhu
Ngô Bình gật đầu, sau đó anh nhìn Lý Vạn Long đang sợ hãi và nói: "Lý Vạn Long, ông có gì muốn nói không?"
Nhìn thấy ngay cả hậu thuẫn của mình cũng đầu hàng đối phương, Lý Vạn Long tuyệt vọng, ông ta thở dài một hơi, nói: "Lệnh của giáo chủ, nhà họ Lý chúng tôi sẽ tuân theo!"
Ngô Bình: "Ông là tín đồ của bên Bắc Mỹ, tôi sẽ không làm gì ông. Sau này ông không được chèn ép nhà Mộ Dung, nếu không thì ông biết hậu quả rồi đấy".
Lý Vạn Long thở phào nhẹ nhõm: "Vâng! Nhà họ Lý không dám!"
Ngô Bình: "Thả người đi".
Lý Vạn Long nhanh chóng vẫy tay, một cậu bé tầm mười bốn mười lăm tuổi chạy ra từ bên cạnh và nhào vào vòng tay của Mộ Dung Kiều.
Mộ Dung Kiều vỗ vỗ lưng cậu bé, nói: "Em trai, không sao nữa rồi, đừng sợ".
Ngô Bình nói với Mạc Hầu Quân: "Quay lại và nói với thủ lĩnh Diêm, tôi rất mong có cơ hội được gặp mặt".
Mạc Hầu Quân vội vàng nói: "Thuộc hạ nhất định sẽ chuyển lời!"
Sau đó, Ngô Bình gọi mọi người đi rồi lái xe rời khỏi hiện trường.
Nhìn thấy xe rời đi, Lý Vạn Long vội vàng nói: "Ông Mạc, chẳng lẽ cứ thế buông tha cho nhà Mộ Dung sao?"
Mạc Hầu Quân thở dài nói: "Nếu không chịu từ bỏ thì sao? Chẳng lẽ ông dám phản kháng?"
Lý Vạn Long: "Không phải nói Hắc Thiên Giáo địa phương không hề đáng sợ sao?"
Mạc Hầu Quân: "Đó là quá khứ rồi! Giáo chủ mới có thể giao tiếp với Hắc Thiên Thần bất cứ lúc nào. Nếu muốn, cậu ta có thể thả ma quỷ ra và giết tất cả chúng ta chỉ bằng một suy nghĩ! Đừng nói là tôi, ngay cả khi thủ lĩnh của chúng tôi đến, chúng tôi vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống quỳ lạy. Không được, tôi phải về báo cáo chuyện này ngay lập tức!"
Nói xong, Mạc Hầu Quân biến mất, để lại Lý Vạn Long bàng hoàng đứng đó.
Xe chạy trên đường, người thiếu niên hỏi: "Chị ơi, tại sao Lý Vạn Long lại chịu để em đi?"
Mộ Dung Kiều cười nói: "Việc này em phải cảm ơn anh Lý".
Thiếu niên nhìn Ngô Bình: "Anh Lý, anh đã cứu em sao?"
Ngô Bình thấy cậu bé đẹp trai, lễ độ, liền cười nói: "Đúng vậy. Em tên An Cát à?"
Cậu bé nói, "Vâng ạ, biệt danh của em là An Cát, tên của em là Mộ Dung Dã".
Ngô Bình: "Nhà họ Lý không bắt nạt em chứ?"
Mộ Dung Dã lắc đầu: "Không, bọn họ chỉ nhốt em thôi. Anh Lý, anh thật là lợi hại, ngay cả Lý Vạn Long cũng phải sợ anh. Ông ta là người quyền lực nhất trong Sư Thành".
Thần Chiếu: "Ông ta chỉ là một người phàm, sao có thể sánh với chủ nhân của tôi?"
Mộ Dung Dã cười nói: "Anh Lý, anh là người tu hành sao?"
Cậu ấy sinh ra trong một gia đình giàu có thế nên sự hiểu biết về thế giới vượt xa những người bình thường.
Ngô Bình: "Đúng vậy".
Mắt Mộ Dung Dã sáng lên: "Anh Lý, anh thấy em có thể tu hành được không?"
Ngô Bình liếc cậu ấy một cái, nói: "Năng khiếu không tệ, có thể luyện".
Mộ Dung Dã vui mừng khôn xiết nói: "Anh Lý, anh có thể nhận em làm đệ tử của anh không? Em nhất định sẽ khổ luyện!"
Ngô Bình cười nói: "Anh rất bận, không thể dạy em được".
Nói xong, anh nhìn Thần Chiếu, nói: "Ông Thần, không phải ông không có đồ đệ sao?"
Thần Chiếu sửng sốt: "Chủ nhân, người muốn tôi nhận cậu ấy làm đồ đệ sao?"
Ngô Bình: "Cậu bé này rất có năng khiếu, nếu ông không nhận lời thì thật đáng tiếc".
Thần Chiếu do dự: "Nhưng chủ nhân, phương pháp hít thở của tôi khá đặc biệt, chỉ phù hợp với thể chất của tôi mà thôi, e rằng..."
Ngô Bình: "Không thành vấn đề, phương pháp hít thở của ông rất bình thường. Tôi sẽ truyền cho ông một phương pháp hít thở ưu việt hơn khi trở về, sư phụ và đệ tử cùng nhau luyện tập".
Thần Chiếu vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn chủ nhân!"
Mông Trạch rất ngưỡng mộ, nói: "Giáo chủ, phương pháp hít thở của thuộc hạ cũng là cấp thấp".
Ngô Bình: "Khi nào thì ông lấy được trụ sở Bắc Mỹ thì khi ấy tôi dạy cho ông phương pháp hít thở cấp cao".
Mắt Mông Trạch sáng lên: "Thuộc hạ nhất định sẽ làm càng sớm càng tốt!"
Trở về nhà, Mộ Dung Dã đoàn tụ với gia đình, vợ chồng Mộ Dung Tường vô cùng cảm kích và cảm ơn họ liên tục. Mộ Dung Dã chính thức bái Thần Chiếu làm sư phụ của mình.
Mông Trạch trở lại Á Mã trước, còn Ngô Bình truyền cho Thần Chiếu một phương pháp hít thở. Phương pháp hít thở trước đó của Thần Chiếu chỉ là một phương pháp cấp thấp, nó kém hơn của anh cả trăm vạn dặm. Đọc Full tại TruyenOnl.com
Sau khi có được phương pháp thở cấp cao, Thần Chiếu vô cùng ngạc nhiên, ông ấy đã luyện tập suốt đêm và nhận được thu hoạch rất lớn.
Ngô Bình đang ở trong sân luyện tập quyền ý. Bây giờ cơ thể anh rất yếu, là thời điểm tốt để tập quyền ý.
Quyền ý của anh đã đạt đến trình độ viên mãn, khi nào thời cơ chín muồi anh có thể kết hợp ý chí võ đạo với thần niệm, luyện ra võ hồn!
Có võ hồn, sức mạnh của anh sẽ còn mạnh hơn nữa! Sau đó, anh có thể tạo ra các tuyệt kỹ võ học và cả sát chiêu, thậm chí là võ đạo thần thông!
Đương nhiên, thời điểm tốt nhất để ngưng tụ võ hồn là khi anh mở ra thần khiếu, linh khí của anh sẽ càng thêm mạnh mẽ, sắc bén.
Một đêm tĩnh lặng trôi qua. Đến trưa ngày hôm sau, có phản hồi từ nhà họ Lý, mọi sự áp bức đối với nhà Mộ Dung đã được dỡ bỏ. Thậm chí để tỏ lòng ưu ái, nhà họ Lý đã trả lại một phần số tiền phạt mà quan chức thành phố Sư Thành đưa ra, nó lên tới 1,7 tỷ tiền Sư, trị giá khoảng 1,3 tỷ đô la Mỹ.
Vào buổi chiều, Ngô Bình và Mộ Dung Kiều trở lại Á Mã, về biệt thự nhà họ Lý. Anh lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra và tiếp tục nghiên cứu.
Lúc chạng vạng, Lâm Nhu đến thăm, Ngô Bình sửng sốt khi nhìn thấy cô ấy, chỉ thấy khuôn mặt cô ấy tái nhợt, máu từ dưới quần áo chảy ra.
Anh hỏi: "Chị bị thương sao?"
Khi Lâm Nhu mở miệng, cô ấy phun ra một ngụm máu, lung lay chực đổ.
Ngô Bình bế cô ấy đi nhanh vào sân.
Anh để Lâm Nhu ngồi trên chiếc ghế dài và bắt đầu chữa lành vết thương cho cô ấy bằng chân khí. Vài phút sau, tình trạng của Lâm Nhu được cải thiện, cô ấy nói: "Cảm ơn! Nếu không có cậu, tôi đã chết ở Á Mã rồi".
Ngô Bình nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì? Ai hại chị?"
"Là Quỷ Long Vương! Tôi đi giết hắn, nhưng lại bị thương nặng".
Ngô Bình sửng sốt, Quỷ Long Vương là một ác ma bất tử đến từ Xiêm La, ngay cả Hắc Thiên Giáo cũng không muốn khiêu khích hắn, vậy mà Lâm Nhu lại to gan, dám đi giết hắn!
“Chị có thù oán với Quỷ Long Vương sao?”, anh hỏi.
Lâm Nhu gật đầu: "Hắn đã cầm tù sư tỷ của tôi, tôi phải giải cứu chị ấy!"
Ngô Bình: "Quỷ Long Vương là bá chủ một phương, tại sao lại giam cầm sư tỷ của chị?"
Lâm Nhu thở dài, "Tiền bối tính tình khá bốc đồng. Chị ấy đã giết đồ đệ của Quỷ Long Vương".
Ngô Bình lắc đầu: "Thế thì không có gì lạ. Chuyện này rất nghiêm trọng, tốt nhất hãy để sư phụ của chị ra mặt".
Lâm Nhu cúi đầu: "Sư phụ đang bế quan sinh tử, không thể tới".
Ngô Bình không muốn nhúng tay vào chuyện này, cho nên cũng không mua dây buộc mình, chỉ nói: "Tôi giúp chị chữa thương".
Lâm Nhu bị thương nặng, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ với anh. Anh dùng một con dao găm cắt qua quần áo giữa bụng Lâm Nhu, để lộ ra một vùng có kích thước bằng miệng cái bát.
Anh thấy có một chiếc đinh sắt cắm vào bụng cô ấy, máu chảy ra có màu đen. Vết thương nằm ở phía trên xương mu, có lông mọc thưa thớt, phía dưới nữa là bộ phận kín đáo nhất của phụ nữ.
Lâm Nhu mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chữa vết thương đi, đừng nghĩ đến chuyện khác".
Ngô Bình trợn tròn mắt: "Tôi là loại người như vậy sao?"
Vừa nói, anh vừa chỉ một ngón tay, chiếc đinh bay ra. Sau đó, anh bóp chặt để ép hết máu độc. Có một chất độc trên cái đinh làm cho vết thương bị thối rữa.
Anh bôi một ít thuốc bột, sau đó với khả năng độc đáo của mình, anh đã giúp cô ấy chữa lành vết thương. Sau mười phút, vết thương đã ngừng chảy máu, anh cất đồ nghề đi và nói: "Không sao nữa rồi, cứ dưỡng thương đi. Lát nữa sẽ có người mang quần áo vào".
Ngô Bình đang định rời đi, nhưng Lâm Nhu đã nắm lấy cánh tay của anh, nói: "Đừng đi".
Ngô Bình chớp mắt: "Tại sao?"
Lâm Nhu nói: "Cho cậu xem một thứ".
Cô ấy lấy ra từ trong túi xách một chiếc đầu lâu pha lê mờ, to bằng nắm tay, phát ra ánh sáng xanh mờ ảo.
Chương 699: Hắc Thiên đáng sợ
Nhìn thấy chiếc đầu lâu, Ngô Bình nheo mắt lại, anh phát hiện bên trong chiếc đầu lâu pha lê có một sức mạnh rất kỳ lạ và mạnh mẽ!
Anh hỏi: "Chị lấy đâu ra vậy?"
Lâm Nhu: "Tôi lấy nó từ chỗ Quỷ Long Vương. Hắn đã trúng con ký sinh trùng của tôi, bây giờ chắc cũng không dễ chịu gì".
Ngô Bình: "Chị hạ ký sinh trùng vào người Quỷ Long Vương?"
Lâm Nhu: "Đúng vậy. Cho dù có thể sống, hắn cũng sẽ luôn sống trong đau đớn!"
Ngô Bình: "Chị cho tôi xem cái này để làm gì?"
Lâm Nhu cười nói: "Để cảm ơn cậu đã cứu mạng, tôi sẽ cho cậu thứ này".
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Chỉ là một viên pha lê vỡ nát, chị không có thứ khác à?"
Lâm Nhu trợn mắt: "Đừng có mà đòi hỏi".
Ngô Bình cầm lấy đầu lâu pha lê, nói: "Cảm ơn".
Lâm Nhu ở trong khu biệt thự để hồi phục sức khỏe, Ngô Bình trở về phòng và tiếp tục nghiên cứu tiên đỉnh Thuần Nhất. Vào ban đêm, anh trở lại trụ sở chính của Hắc Thiên Giáo và giao tiếp với Hắc Thiên Thần thông qua mặt nạ Hắc Thiên.
"Có gì trong đây? Tôi cảm thấy như nó có khí tức giống của ông", anh nói.
Giọng Hắc Thiên Thần truyền đến: "Thật thú vị, có một lời nguyền bị phong ấn bên trong".
Ngô Bình: "Lời nguyền?"
Hắc Thiên Thần: "Đúng vậy, một lời nguyền cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả ta cũng không muốn bị dính phải nó".
Ngô Bình sửng sốt và suýt chút nữa đã ném chiếc đầu lâu pha lê đi.
Hắc Thiên Thần: "Cậu không cần phải sợ, cứ giữ lại thứ này, có thể một ngày nào đó sẽ dùng được".
Ngô Bình: "Làm thế nào để sử dụng lời nguyền này?"
Hắc Thiên Thần: "Rất đơn giản, hãy phá vỡ nó, lời nguyền sẽ được giải phóng, sau đó gắn vào sinh vật gần nhất và mạnh mẽ nhất".
Ngô Bình gật đầu và cẩn thận cất đầu lâu đi.
Hắc Thiên Thần: "Có thể tiếp tục hiến tế những linh hồn đó, ta rất thích."
Ngô Bình: "Hiến tế quá phiền phức, lần nào cũng phải triệu tập các thành viên trong giáo".
Hắc Thiên Thần: "Khi dâng lễ vật không cần tế đàn, chỉ cần đưa vào không gian Hắc Thiên là được".
Ngô Bình sửng sốt: "Không gian Hắc Thiên của ông còn có thể đặt những thứ khác sao?"
Hắc Thiên Thần: "Đương nhiên, đây là không gian độc nhất vô nhị của ta, cậu có thể dùng làm không gian lưu trữ của mình".
Ngô Bình híp mắt: "Tôi mà để đồ vào, ông không trộm đi đấy chứ?"
Hắc Thiên Thần tức giận: "Ta là thần! Làm sao ta có thể ăn trộm được!"
Ngô Bình cười hì hì: "Ông Hắc, đừng tức giận, tôi nói đùa thôi mà".
Hắc Thiên Thần liền bùng nổ: "Ông Hắc? Đừng đặt tên linh tinh cho ta, ta là thần của Hắc Thiên, một vị thần cao cấp!"
Ngô Bình: "Ông nói đủ chưa? Còn muốn thần hồn không đấy?"
Hắc Thiên Thần quả nhiên không giận nữa: "Cậu hãy tôn trọng ta, nếu không ta thà từ bỏ tín đồ còn hơn bị cậu sỉ nhục!"
Ngô Bình sợ Hắc Thiên Thần sẽ bị mình làm tức giận tới nỗi bỏ đi, vội nói: "Được, sau này tôi sẽ gọi ông là Hắc Thiên Thần".
Ngay sau đó, tâm thần anh chuyển động, quả nhiên tấm da người bị đưa vào không gian Hắc Thiên.
Lúc này tấm da người vặn vẹo, nó run lên: "Thượng tiên, đây là nơi nào?"
Ngô Bình: "Viêm Dương, đừng sợ, ngươi thả một con quỷ ra là được".
Viêm Dương há mồm phun ra, một luồng khí đen xông ra. Tuy nhiên, nó vừa lao ra được hơn chục mét đã bị một bàn tay lớn bắt được.
Giây tiếp theo, bàn tay to thu vào bóng tối rồi biến mất. Khoảnh khắc bàn tay to lớn xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy ngột ngạt và gần như bật thốt lên.
Thật mạnh mẽ! Anh thầm nói.
Viêm Dương càng thêm kinh hãi, nó ngồi trên mặt đất bất động, hoàn toàn cứng đờ.
Ngô Bình vội vàng nói: "Viêm Dương, đừng sợ".
Nói xong, anh liền dùng suy nghĩ đưa Viêm Dương trở lại mặt đất.
Viêm Dương vẫn mềm nhũn nằm trên mặt đất như một đống da, nói: "Thượng tiên, tôi sợ quá, lần sau không đến nơi đó được không?"
Ngô Bình thầm nghĩ một chút, nói: "Viêm Dương, ngươi nghĩ thực lực của chủ nhân bàn tay to kia như thế nào?"
Viêm Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đã từng gặp một vị thiên tôn đi ngang qua bộ tộc của tôi. Khí tức của người đó khiến tôi ngột ngạt. Tôi cảm thấy cả hai người đều có thực lực ngang nhau".
Cường giả cấp thiên tôn? Ngô Bình nheo mắt.
Trong các thiên tiên, đấng quyền năng là thiên vương, đấng ở trên là thiên quân, đấng ở trên cả thiên quân chính là thiên tôn! Thiên tôn là nguồn gốc của tất cả tiên nhân, là sự tồn tại tối cao của Tam giới.
Nói như thế thì thực lực của Hắc Thiên Thần rất mạnh! Nhưng một vị thần mạnh như vậy mà lại kiêng kỵ tiên vực vĩnh hằng, tiên vực vĩnh hằng rốt cuộc là cái gì vậy?
Nhưng mà anh cũng không tiện hỏi Viêm Dương, liền lắc lắc nó, nói: "Sau này ta sẽ cho ngươi thả dần linh hồn ra, để cho ngươi được thoải mái".
Viêm Dương nói: "Cảm ơn thượng tiên! Bây giờ sức mạnh của tôi đã đạt đến sự cân bằng với sức mạnh của tà ma, chúng không thể ăn mòn ý chí của tôi nữa".
Ngô Bình hỏi: "Với thực lực hiện tại, thực lực mà ngươi có thể phát huy là ở cảnh giới nào?"
Viêm Dương: "Trên địa tiên tầng thứ bảy".
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: "Được đấy!"
Đối với Viêm Dương mà nói, anh cũng không an tâm lắm, chỉ cần để cho nó khôi phục thực lực của địa tiên tầng thứ bảy là đủ, sau này sẽ dễ tu luyện hơn.
Lúc này có một thứ gì đó xuất hiện trong không gian Hắc Thiên, đây là vật phẩm mà anh có thể chọn sau khi hiến tế.
Anh nhìn lướt xung quanh và tìm thấy một chiếc ô có khắc những tiên văn trên đó.
Anh hỏi: "Đây là cái gì?"
Hắc Thiên Thần: "Đây là chiếc ô Di Lặc. Mở chiếc ô này ra là có thể nhảy ra khỏi Tam giới. Không ở trong ngũ hành, bất cứ tà vật, yêu ma, yêu quái đều không thể lại gần".
Ngô Bình hỏi: "Cái ô này có thể chống lại tu sĩ cảnh giới gì?"
Hắc Thiên Thần: "Chiếc ô này có sức mạnh Di Lặc. Uy lực của nó khá mạnh, có thể chống lại thiên tiên cấp thấp hơn. Ngay cả một thiên tiên mạnh hơn cũng không thể phá vỡ phòng ngự của nó trong một lúc nhất thời".
Ngô Bình: "Dùng cái ô này có yêu cầu gì đối với tu vi không?"
“Không có yêu cầu", Hắc Thiên Thần nói: “Nhưng dùng nó sẽ tiêu hao tiên khí trong cơ thể cậu, cho nên có thể chống đỡ được bao lâu tùy thuộc vào thực lực của bản thân cậu".
Mắt Ngô Bình sáng lên: "Được, tôi muốn nó!"
Ngay sau đó, chiếc ô Di Lặc xuất hiện trên tay anh, chiếc ô rất nặng, anh mở nó ra. Đột nhiên, một ánh sáng màu bạc bao trùm lấy anh.
Đồng thời, anh cảm nhận được nguồn tiên khí trong cơ thể đang được chiếc ô hút vào điên cuồng. Chỉ trong nửa phút, anh đã gần bị hút sạch tiên khí nên nhanh chóng cất ô đi.
Anh cười khổ: "Đây đâu phải chỉ tiêu hao có một chút chứ, cùng lắm tôi chỉ kiên trì được một phút thôi!"
Nhưng phải nói rằng chiếc ô Di Lặc này là một bảo bối tốt, anh rất thích nó.
Lúc này có người tới báo: "Giáo chủ, đường chủ Phạm xin gặp".
Ngô Bình nói: "Cho mời".
Không lâu sau, Phạm Ân Cách đã đến nơi, ông ta rất vui mừng và bước tới hành lễ: "Giáo chủ!"
Ngô Bình "ừm" một tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
Phạm Ân Cách: "Thuộc hạ mang tin mừng đến cho giáo chủ!"
Ngô Bình bật cười: "Ồ, tin tức tốt gì, nói nghe đi".
Phạm Ân Cách: "Sau khi được giáo chủ cải tiến, những thuốc của chúng ta như Trường Sinh tán đã có hiệu quả tăng lên rất nhiều. Các đệ tử của Tứ Hương và Ngũ Tinh rất biết ơn, liên tục quyên góp tiền. Riêng ngày hôm qua, chúng tôi đã nhận được tổng giá trị hơn một tỷ đô la Mỹ tiền quyên góp!"
Ngô Bình gật đầu: "Đây là chuyện bình thường".
Phạm Ân Cách: "Thưa giáo chủ, có một tin khác. Năm vị thủ lĩnh biết rằng giáo chủ mới được bổ nhiệm, các thủ lĩnh của Đông Âu và Nam Mỹ sẽ đến thăm".
Ngô Bình: "Ồ? Hai vị thủ lĩnh cùng nhau tới?"
Phạm Ân Cách : "Vâng, thưa giáo chủ. Chúng tôi đều cảm thấy họ không có ý tốt, xin giáo chủ hãy chuẩn bị kỹ".
Chương 700: Bốn nô tỳ xinh đẹp
Ngô Bình hừ lạnh: "Không sao! Tôi không sợ bọn họ tới, chỉ sợ bọn họ không tới. Chỉ cần bọn họ tới, tôi sẽ có cách xử lý bọn họ!"
Sau khi Phạm Ân Cách báo cáo xong, ông ta rời đi.
Khi Ngô Bình trở về cung điện, anh đã thấy trên lối vào của cung điện có một tấm biển với dòng chữ "Cư Thánh điện".
Anh mỉm cười, biết đây chắc là nét bút của đám người Trương Tứ Linh nên không nói gì.
Bước vào đại sảnh, bốn người hầu gái liền cúi đầu, họ là bốn nữ đệ tử của Đỗ Tinh, người xuất sắc nhất sẽ được chọn làm hầu cận của Ngô Bình.
Bốn cô gái này có dung mạo vô cùng xinh đẹp, thân hình xuất chúng, đều là người tài giỏi, xuất thân cũng không tầm thường, đều là con gái nhà giàu có.
"Tham kiến giáo chủ!"
Ngô Bình gật đầu nói: "Nói cho ta biết tên của các ngươi".
Một cô gái có nước da rất trắng, thuộc tộc Europa, có đôi mắt xanh và ánh mắt dịu dàng như nước cúi đầu chào Ngô Bình: "Nô tỳ Hoa Mộc Lan xin tham kiến giáo chủ".
Ngô Bình cười nói: "Cô tên là Mộc Lan? Cô có biết Mộc Lan là một nhân vật cổ xưa không?"
Người phụ nữ nói: "Nô tỳ biết, cái tên Hoa Mộc Lan là do đường chủ Lâm đặt cho nô tỳ".
Ngô Bình giờ mới nhớ tới, người tới đây không được dùng tên thật nên không nói gì, chỉ gật đầu.
Cô gái thứ hai bước tới, cô ấy có nước da màu lúa mạch, nhỏ nhắn và xinh đẹp. Đó là một cô gái xinh đẹp đến từ Lữ Tống, mới mười bảy tuổi. Cô ấy có vóc dáng cân đối, nét mặt thanh tú, hàng lông mày không chỉ quyến rũ mà còn có chút nghịch ngợm.
Cô ấy quỳ trên mặt đất, hôn lên giày của Ngô Bình, cung kính nói: "Nô tỳ Khinh Vũ tham kiến giáo chủ".
Ngô Bình thấy bốn cô gái đều mặc áo choàng đen, thật là lãng phí thân thể xinh đẹp, liền nói: "Sau này hãy mặc bộ quần áo yêu thích, không cần câu nệ".
Bốn cô gái đồng thanh: "Vâng".
Lúc này, mỹ nhân thứ ba đến gần, có thể thấy cô ấy là người của Viêm Long, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mang vẻ đẹp cổ điển phương Đông. Vừa mở miệng, giọng nói trong vắt như nước ấy khiến người Ngô Bình mềm nhũn.
"Nô tỳ Hồng Nhan tham kiến giáo chủ, giáo chủ vạn phúc".
Ngô Bình gật đầu và nói: "Hồng Nhan, nghe giọng của ngươi thì có vẻ ngươi là người Khách Gia đúng không?"
Hồng Nhan gật đầu: "Giáo chủ thật tinh mắt, Hồng Nhan đã sống ở Vân Đông cho đến năm mười tuổi".
Ngô Bình nói: "Vậy thì đúng rồi".
Cô gái thứ tư cũng là một người đẹp Viêm Long, làn da trắng nõn, là cô gái có bộ ngực lớn nhất nên cô ấy không thể đi nhanh, nếu không sẽ có sóng ngực cuồn cuộn.
Cô gái này có sức quyến rũ tự nhiên, không thua kém chút nào so với Lý Mai có thể chất Thiên Mị. Trong lòng anh rung động, anh chủ động hỏi cô ấy: "Ngươi tên gì?"
Cô gái quỳ xuống đất: "Tiểu nữ Ngọc Nô tham kiến giáo chủ".
Ngô Bình: "Được rồi. Từ giờ, ngươi sẽ là hầu cận của ta".
Lúc này Mộ Dung Kiều mới đi tới, vừa nhìn thấy bốn mỹ nhân lập tức kêu to: "Này! Anh thật quá đáng, sao xung quanh lại có nhiều mỹ nữ như vậy!"
Ngô Bình: "Tôi là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo, không phải rất bình thường khi có một vài cô hầu gái xinh đẹp ở bên cạnh tôi sao?"
Mộ Dung Kiều hừ lạnh: "Dù thế nào thì anh cũng vẫn quá đáng!"
Ngô Bình mặc kệ cô ấy, nói với bốn cô gái: "Cô ấy là Mộ Dung Kiều, cô ấy sẽ ở cùng ta khoảng thời gian này".
Bốn cô gái đồng thanh nói: "Vâng".
Sau đó anh xua tay: "Các ngươi lui ra trước đi".
Bốn cô gái lui ra, Mộ Dung Kiều cười nói: "Sao hả, có tôi ở đây nên anh ngại không dám ngủ với họ sao?"
Ngô Bình cười lạnh: "Tôi muốn ngủ còn cần phải giữ kẽ à? Họ vốn là người phụ trách việc làm ấm giường cho tôi".
Mộ Dung Kiều hừ lạnh, "Đàn ông các người đều không phải người tốt!"
Ngô Bình lười quan tâm cô ấy, nói: "Tôi muốn ra ngoài đi dạo, cô cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung".
Mộ Dung Kiều nói: "Tôi cũng đi!"
Cô ấy cho rằng Ngô Bình chắc chắn là đi tìm những mỹ nữ đó, theo nguyên tắc không ăn được phải đạp đổ, cô ấy nhất định không rời anh nửa bước.
Ngô Bình nhún vai: "Được rồi, cô cứ đi theo nếu muốn, lát nữa đừng khóc đấy".
Anh cầm chiếc ô Di Lặc và đi đến một cung điện. Những cung điện này phần lớn không thể ở được, theo ý kiến của anh thì đó thực sự là một sự lãng phí. Thật tiếc khi một căn nhà đẹp như thế mà lại không có người ở.
Theo Mông Trạch, trong mỗi cung điện xảy ra chuyện lạ này đều có một giáo chủ đã tự hiến tế trong đó. Ngô Bình cảm thấy rằng ắt hẳn có một lý do nào đó.
Anh đi bộ đến cung điện gần với thánh điện nhất là Phù Sinh điện, phong cách của cung điện mang đậm dấu ấn của chủ nhân.
Bước vào đại sảnh, Ngô Bình nhìn thấy tất cả đồ đạc trong đại sảnh đều làm bằng gỗ, đều là gỗ trinh nam và gỗ sưa cao cấp, hương gỗ lan xa.
Cũng may ban ngày những cung điện này bình thường, sẽ không có chuyện lạ. Vì vậy, ban ngày sẽ có người quét dọn, cung điện cũng sẽ sạch sẽ, gọn gàng.
Xung quanh điện treo rất nhiều bức tranh vẽ và chữ quý. Trên giá gỗ cũng đầy những đồ chơi các thời. Những cổ vật này đều có chuyên gia kiểm tra định kỳ, thế nên được bảo tồn rất tốt.
Ngô Bình bước vào đại sảnh, hai mắt anh sáng lên, nói: "Thật đáng tiếc khi không có người sống ở một nơi tốt như vậy".
Đúng lúc này, trên mặt đất cách đó không xa xuất hiện một tia khói đen, khói đen ngưng tụ thành hình người bay về phía Ngô Bình.
Mộ Dung Kiều sợ hãi hét lên và trốn sau lưng Ngô Bình.
Ngô Bình vô cảm, đeo mặt nạ Hắc Thiên lên. Xuyên qua lớp mặt nạ, anh thấy khói đen thực chất là một linh hồn vặn vẹo và vô cùng đau đớn. Sự đau đớn của linh hồn khiến một con đường hình thành xung quanh nó, và bên trong con đường đó, những thần lực Hắc Thiên chảy vào từng chút một.
Anh giật mình, nói với Hắc Thiên Thần: "Hắc Thiên Thần, những giáo chủ này trước kia đều bị ông hại khổ thật".
Hắc Thiên Thần lạnh nhạt nói: "Bọn họ tự nguyện hiến tế, ta không ép buộc".
Ngô Bình: "Ông làm cho bọn họ cực kỳ đau đớn, sau đó dùng oán khí mở ra con đường, để thần lực của ông tiến vào thế giới này, tôi nói đúng không?"
Hắc Thiên Thần: "Chính xác".
Ngô Bình: "Dù sao họ cũng là chỗ dựa trung thành của ông. Thật là buồn khi họ có kết cục như vậy".
Hắc Thiên Thần: "Ta sắp giải thoát cho bọn họ đây".
Ngô Bình giật mình: "Ồ? Là như thế nào?"
Hắc Thiên Thần: "Những linh hồn cậu hiến tế trước đây rất mạnh mẽ, và ta đang biến chúng thành trận hồn. Một khi hoàn thành trận hồn, nó có thể thay thế những người này và truyền sức mạnh của ta đến thế giới của cậu".
Ngô Bình: "Thảo nào ông cần tôi hy sinh những linh hồn mạnh mẽ, hóa ra để làm cái này".
Hắc Thiên Thần: "Đến lúc đó cậu sẽ giúp ta đặt chín trận hồn vào chín vị trí trên thế giới này. Khi chín trận hồn hoàn thiện, chúng sẽ tạo thành một đại trận Hắc Thiên vĩ đại. Bằng cách này, hóa thân mạnh mẽ của ta sẽ giáng xuống thế giới mà cậu đang sống".
Ngô Bình liền cảnh giác: "Ông tới đây làm gì?"
"Đương nhiên ta sẽ không tới một nơi rách nát như vậy. Tuy nhiên, chừa một đường lui cũng không có hại gì", Hắc Thiên Thần nói.
Ngô Bình gật đầu, nói với với linh hồn vặn vẹo: "Ta sẽ sớm giải cứu ngươi, đừng gây rối nữa".
Khi linh hồn nghe được lời nói của anh thì thật sự yên lặng, sau đó trở lại hình dáng một người đàn ông. Người đó cúi đầu trước Ngô Bình, sau đó tản ra khói đen, chìm xuống đất rồi biến mất.
Ngô Bình liên tiếp tới chín cung điện, trong mỗi cung điện đều có một linh hồn đau đớn. Tuy nhiên, sau khi biết rằng họ có thể được giải thoát, những linh hồn này đã yên tĩnh và ngừng gây rắc rối.
Chín cung điện, những chủ nhân từng đời của chúng đã sưu tập được một số lượng lớn các tác phẩm nghệ thuật quý giá thời bấy giờ, nó được cất giữ trong cung điện.