Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1516: Thế tử Điển Vân phách lối

Ngô Bình phát hiện đám trẻ con này bị suy dinh dưỡng, vì thế anh đã quay lại cửa hàng thịt xiên rồi hỏi: “Còn bao nhiêu để cho tôi hết nhé”.

Ông chủ mừng rỡ rồi đồng ý ngay, ông ấy nướng đến đâu, Ngô Bình cầm đến đấy, sau đó anh đã chia hết cho đám trẻ con. Chúng vẫn còn nhỏ, đứa bé thì khoảng ba, bốn tuổi, lớn thì tám, chín tuổi.

Nhận xiên thịt của Ngô Bình xong, chúng ăn nhồm nhoàm còn nhanh hơn cả Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, một nơi phồn hoa như kinh thành mà sao lại có nhiều trẻ em đói khát thế kia?”

Lam Hân Nguyệt: “Chuyện bình thường mà anh, ở đâu chẳng có người nghèo, hầu như chúng đều đã mất người thân hoặc là con nhà bị phá sản. Do bố mẹ mất khả năng kiếm tiền nuôi gia đình nên chúng phải lang thang đầu đường xó chợ. Đứa nào may thì được nhà khác mua về, sau đó nuôi dưỡng và cho ở lại phủ. Hầu hết thì đều sống lang thang suốt đời đến khi chết”.

Ngô Bình thấy chúng đáng thương nên lại mua thêm thức ăn cho chúng, nhưng anh cũng lo chúng ăn no quá nên không dám mua quá nhiều.

Chờ chúng ăn đủ no rồi thì đứa nào cũng cúi đầu cảm ơn anh, sau đó rời đi.

Ngô Bình thưởng thức đồ ăn của hai cửa hàng khác xong thì chợt nghe thấy tiếng bước chân hối hả ở phía sau, anh ngoảnh lại thì tháy cả đống trẻ con chạy tới, chúng đều có dáng vẻ nhếch nhác, quần áo thì rách rưới.

Đám trẻ con vây quanh Ngô Bình rồi xin ăn đồ ăn, anh cười nói: “Bình tĩnh, đâu sẽ có đó. Mấy đứa có nhìn thấy con phố nà không? Giờ thích ăn gì thì cứ lấy, ăn xong thì chú thanh toán”.

Mọi người trên con phố đều nhìn thấy cảnh tượng này, các chủ quán mừng rỡ, ai cũng mời đám trẻ con vào quán mình.

Loáng cái, lũ trẻ đã hớn hở chạy đi khắp các quầy ăn no nê thoả thích.

Ngô Bình hỏi một chủ sạp: “Ông chủ, một năm ông làm ở đây thì kiếm được bao nhiêu?”

Chủ quầy cười đáp: “Không nhiều, chỉ đủ ăn thôi. Mỗi năm, tôi kiếm được khoảng năm, sáu mươi nghìn tiền báu”.

Ngô Bình: “Tôi cho ông 500 nghìn tiền báu, sau này ngày nào cũng cũng phải kinh doanh ở đây. Nhưng nếu bọn trẻ kia đến ăn thì ông không được thu tiền”.

Ông chủ nghe xong thì vui mừng nói: “Được, tôi đồng ý”.

Trên con phố phải có trên một trăm sạp hàng, Ngô Bình đều dùng cách đó để thuyết phục các chủ sạp, anh sẽ thanh toán tiền trước năm năm cho họ, mục đích là để đám trẻ con cơ nhỡ được ăn uống miễn phí.

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Chồng em tốt quá, không chịu được khi thấy người dân chịu khổ”.

Ngô Bình: “Anh là Nhân Hoàng, thấy bọn trẻ sống khổ sở, anh không chịu được”.

Anh trầm tư một lát rồi nói: “Hân Nguyệt, nếu anh là Hoàng đế thì em có thể trị vì đất nước giúp anh không?”

Lam Hân Nguyệt ngẩn ra: “Chồng, anh muốn làm Hoàng đế ư?”

Ngô Bình: “Ừ, nhưng làm Hoàng đế lắm việc lắm, một mình anh không làm được, vì thế cần có người giúp, em hộ anh nhé?”

Lam Hân Nguyệt: “Em từng quản lý Vương phủ rồi nên cũng có kinh nghiệm, dù trước kia làm không tốt lắm, nhưng em có thể học”.

Ngô Bình hỏi: “Hoàng triều Hắc Thuỷ có năng thần trị thế không?”

Lam Hân Nguyệt: “Có, đến bố em ngày trước còn ngưỡng mộ họ mà. Nhưng sau khi tân Hoàng đăng cơ, các lão thần này đều hồi hương hoặc bị đày đi nơi khác, thậm chí có người còn ngồi tù”.

Ngô Bình: “Ừm, Hẫn Nguyệt, sau này em hãy để ý đến họ, để họ nhớ chúng ta”.

“Vâng”.

Đã sắp tới thời gian dự tiệc trong cung, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã vào cung. Nơi diễn ra yến tiệc rất rộng, hiện đã có cả nghìn vương công đại thần ở đây, hầu hết là người Ngô Bình không quen, vì thế anh chẳng chào hỏi ai, mà chỉ ăn uống và nói chuyện với Lam Hân Nguyệt.

Đồ ăn trong cung rất ngon, từ khi vào đây, miệng Ngô Bình hoạt động hết công suất, các cung nữ phải thay bát đĩa đồ ăn liên tục.

“Hân Nguyệt, cao thủ số một của hoàng triều là ai?”

Lam Hân Nguyệt: “Là Quốc sư Hách Liên Hoàng Đồ, ông ta là môt cường giả cấp Đạo Quân. Dưới Quốc sư còn có bốn vị đại tướng quân Kim Tiên bán bộ, họ cũng có thực lực mạnh lắm. Đương nhiên, trong số các quần thần cũng có nhiều Chân Tiên phi phàm, ai cũng có địa vị cao hết”.

Ngô Bình: “Thế chứng tỏ, thực lực của hoàng triều cũng mạnh nhỉ”.

Lam Hân Nguyệt: “Vâng, đấy còn là ngoài mặt thôi. Hoàng triều còn có nhiều sát thủ lợi hại lắm, nếu quốc gia mà gặp nguy hiểm thì họ sẽ xuất hiện ngay”.

Lúc này, phía trước chợt vang lên giọng nói: “Quận chúa Hân Nguyệt của phủ Chiến Vương đây mà?”

Ngô Bình nhìn lên thì thấy có một người thanh niên vừa béo vừa xấu đang nhìn tới đây, người đó nhìn chòng chọc vào Lam Hân Nguyệt.

Lam Hân Nguyệt cau mày nói: “Ra là thế tử Điển Vân”.

Người thanh niên ngồi xuống đối diện Lam Hân Nguyệt một cách tự nhiên, sau đó nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là ai? Người hầu trong phủ Chiến Vương à?”

Ngô Bình: “Tôi là ai không liên quan đến anh, cút!”

Ngô Bình không chút khách sáo mà đuổi hắn luôn.

Người đàn ông xấu xí lạnh mặt nói: “Thằng nhãi này chán sống rồi hả!”

Nói rồi, hắn giơ tay đẩy Ngô Bình. Cú đẩy của hắn trông có vẻ vụng về, nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh người, nếu Ngô Bình không có thực lực mạnh thì đã bị hắn đẩy cho ngã sõng soài rồi.

Thấy bị mình đẩy mà Ngô Bình vẫn ngồi yên, hắn ngẩn ra rồi lại đẩy tiếp phát nữa.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Biến!”, anh phất ống tay áo, người đàn ông xấu xí đã bị hất bay, sau đó ngã xuống một chiếc bàn ở phía xa, tạo ra tiếng động lớn.

Lập tức có các thị vệ chạy tới rồi trầm giọng nói: “Đây là yến tiệc của hoàng cung, không được gây rối”.

Không ngờ, tên đàn ông xấu xí kia vẫn hống hách nói: “Bổn thế tử muốn đánh nhau đấy thì sao nào? Có tin tao giết Hoàng đế của chúng mày luôn không?”

Các thị vệ nhăn mặt, đương nhiên họ biết hắn là ai, nhưng họ không thể động vào người này được nên đành đứng sang một bên, không nói gì nữa.

Tên đó đứng dậy rồi chỉ vào mặt Ngô Bình mà cười chế nhạo: “Thằng kia, mày dám đánh tao thì tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Không chỉ mày đâu, mà người nhà và bạn bè của mày cũng chịu chung số phận”.

Ngô Bình hỏi Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, tên này ở đâu ra thế?”

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, hắn là con trai trưởng của đại tướng quân Quách Huân trấn thủ ở dãy núi Điển Vân, hắn tên là Quách Chấn”.

Ngô Bình cao giọng nói: “Quách Chấn, bổn vương gia đang bực mình, mau qua đây dập đầu tạ lỗi, không thì bổn vương gia sẽ thay bố anh dạy cho anh một bài học nhớ đời đấy”.

Quách Chấn nổi giận: “Vương gia cái con khỉ, trước mặt bổn thế tử thì mày chỉ là thứ rác rưởi thôi! Chịu chết đi!”

Tên này rất vô pháp vô thiên, hắn tung một kiếm phù ra tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình chộp tay bắt lấy kiếm phù ấy rồi bóp nát.

Quách Chấn ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình có thể làm được như vậy.

Sau đó, anh tung một kiếm quang về phía Quách Chấn, đường kiếm loé lên, tên thế tử kia đã bị chém đứt lìa đầu.

“Giết người rồi!”, có người sợ hãi hô lên.

“Người chết là con trai của Quách Huân, phiền rồi đây”.
Chương 1517: Hắc Thủy quốc sư

Hiện trường rất hỗn loạn, có người khuyên Ngô Bình: "Ngô Vương, mau đi đi, một khi Quách Huân đến nhất định sẽ giết người!"

Ngô Bình thản nhiên nói: "Yến tiệc còn chưa bắt đầu, sao bổn vương có thể rời đi? Ông ta tới thì cứ tới đi. Ông ta không biết dạy con, ta sẽ dạy cho ông ta một bài học".

Nghe anh nói như vậy, người khuyên cũng không dám nói nữa, nhanh chóng tránh ra xa.

Lam Hân Nguyệt không lo lắng, cô ấy biết rõ sức mạnh và khả năng của Ngô Bình hơn những người khác.

"Chồng à, Quách Huân là một trong tứ đại tướng quân của hoàng triều Hắc Thủy, ông ta đã cống hiến rất nhiều trong việc hoàng triều Hắc Thủy có thể trấn thủ phương bắc, đương nhiên ông ta cũng tiêu không ít tiền, gần một nửa chi phí quân sự của hoàng triều đã được chi cho Thiên Lang Quân của Quách Huân".

Ngô Bình: "Nếu anh giết Quách Huân thì hoàng đế sẽ thế nào?"

Lam Hân Nguyệt: "Hoàng đế sẽ giết anh, sau đó nhân cơ hội giành lại quyền kiểm soát Thiên Lang Quân".

Ngô Bội: "Vậy nếu Quách Huân thông minh, ông ta sẽ không dây dưa với anh".

Lam Hân Nguyệt: "Điều đó dựa vào sức mạnh của anh. Nếu sức mạnh của anh tầm thường, Quách Huân sẽ giết anh không chút do dự".

Lúc này, một cung nhân đi tới, trông khí chất có vẻ có chức vị cao. Người đó cau mày hỏi: "Ai đã giết Quách thế tử?"

Ngô Bình: "Bổn vương giết".

Cung nhân nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: "Ngô Vương, cậu có biết giết người trong cung là trọng tội không? Huống chi, cậu còn giết con trai của tướng quân Quách Huân!"

Ngô Bình cười lạnh: "Làm sao hả, muốn trừng phạt tôi? Cứ thử xem!"

Cung nhân giật thót, nói: "Ngô Vương, nô tài không có ý đắc tội!"

"Ngô Vương! Anh thật to gan, dám giết hại thế tử!"

Ngô Bình quay đầu lại và thấy một người quen, đó chính là Nhị Thập Cửu Hoàng tử đã giành viên đá thiêng với anh, Luyện Vân Nhạc.

Ngô Bình: "Tôi đã giết người, nhưng chính hắn đã tìm đến cái chết. Người khác giết tôi, đương nhiên tôi phải phản kích".

Luyện Băng Nhạc cười lạnh: "Lại đây, bắt lấy người này!"

Ngay lập tức, một vài thị vệ lao ra, họ muốn giữ cánh tay của Ngô Bình lại, nhưng bọn họ còn cách Ngô Bình mấy mét đã đột nhiên không thể động đậy, thân thể lọt vào một trường lực kỳ dị.

Luyện Băng Nhạc tức giận: "Các người đang làm gì vậy? Tại sao không ra tay?"

Một thị vệ khó khăn xoay người lại, há miệng muốn nói cái gì đó, đáng tiếc một chữ cũng không nói ra được.

"Để tôi!"

Một đại thần có mối quan hệ tốt với Luyện Băng Nhạc lao ra và xông tới chỗ Ngô Bình. Người này có tu vi Chân Tiên nên không coi Ngô Bình ra gì.

Tuy nhiên, ngay khi bước vào kiếm vực của Ngô Bình, người đó không thể di chuyển, ngay cả tư duy cũng chậm lại.

"Láo xược!!"

Đột nhiên, một tiếng quát khẽ vô cùng uy nghiêm vang lên, kiếm vực của Ngô Bình trực tiếp bị phá vỡ.

Anh khẽ nhíu mày nhìn người vừa ra tay.

Đó là một tu sĩ mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trên đó có hình một con cá Âm Dương khổng lồ.

Người này vừa xuất hiện, Luyện Băng Nhạc vội vàng nói: "Quốc sư!"

Người này chính là quốc sư, là Đạo Quân trấn giữ hoàng triều Hắc Thủy.

Ngô Bình: "Quốc sư, mời ngồi".

Quốc sư thản nhiên nói: "Ngô Vương, anh giết thế tử, đã phạm trọng tội".

Ngô Bình không trả lời mà nói: “Quốc sư có biết về pháp hội Dao Trì không?”

Quốc sư: "Đương nhiên tôi biết. Nhưng pháp hội Dao Trì này có quan hệ gì với Ngô Vương?"

Ngô Bình cười nói: "Tôi rất may mắn, đã đi cùng với sư trưởng một lần".

Quốc sư sửng sốt, sau đó đi tới ngồi đối diện với Ngô Bình. Bởi vì quốc sư biết, người có thể tham gia pháp hội Dao Trì nhất định không phải người đơn giản.

"Xin hỏi lệnh sư là ai?"

Ngô Bình: “Gia sư là Thiên Cơ lão tổ". Anh không nói thật, nhưng đó cũng là ông nội của vợ chưa cưới, không coi là người ngoài.

Quốc sư kinh ngạc: "Thì ra là đệ tử của Thiên Cơ lão tổ, thất lễ, thất lễ!"

Vị quốc sư này mới làm Đạo Quân hơn trăm năm, nhưng lại biết rất nhiều các nhân vật lớn trong giới tu hành. Thiên Cơ lão tổ này là nhân vật cấp bậc Đạo Tổ, là người mà quốc sư không thể chọc vào.

Ngô Bình: “Quốc sư còn muốn trừng trị tôi không?”

Quốc sư cười khổ, không biết trả lời thế nào.

Ngô Bình: "Tôi chỉ muốn làm một vương gia nhàn hạ ở hoàng triều Hắc Thủy, không có dã tâm gì, hy vọng sau này nhóm rác rưởi này không dây dưa với tôi, tôi không có thời gian đi đối phó với họ đâu".

Quốc sư nói: "Công tử yên tâm, tôi nhất định sẽ cảnh cáo bọn họ!"

Nói xong, Ngô Bình đứng dậy rời đi, không tham dự yến tiệc của hoàng gia nữa.

Sau khi rời khỏi cung điện, Lam Hân Nguyệt hỏi: "Chồng ơi, tại sao anh lại phải rời đi?"

Sắc mặt Ngô Bình khó coi: "Quốc sư kia rất nguy hiểm, để đề phòng, chúng ta phải lập tức rời đi!"

Lam Hân Nguyệt rất ngạc nhiên: "Chồng ơi, quốc sư hình như rất sợ thân phận của anh, sẽ không gây khó dễ chúng ta chứ?"

Ngô Bình thở dài: "Hắn là Đại La Đạo Quân, nếu như Thiên Cơ lão tổ thật sự tới, có thể hắn sẽ sợ. Nhưng anh là đệ tử, hắn làm sao phải sợ anh?"

Lam Hân Nguyệt: "Ý anh là quốc sư sẽ lén ra tay?

Ngô Bình: "Không biết nữa, nhưng cẩn thận là trên hết".

Sau đó Ngô Bình dùng thuật độn, nhanh chóng quay về đất phong. Nhưng họ đang phi hành trên không trung thì một cánh tay màu tím xanh đột nhiên xuất hiện, kéo mạnh hai người lại.

Ngô Bình biến sắc, anh có thể cảm nhận kẻ ra tay là Đại La Đạo Quân. Anh liền dùng một lá bùa thế thân, nói: "Thay thế!"

"Ầm!"

Cánh tay to tóm phải hai vật hình người, đó chính là con rối thay thế, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã đi xa.

Ngô Bình không dám dừng lại, quay về Ngô Vương phủ bằng tốc độ nhanh nhất.

Khi về nhà, Lam Hân Nguyệt thở phào, cô ấy tức giận nói: "Quốc sư đúng là muốn hại chúng ta!"

Ngô Bình: "Hoàng triều lớn thế này, dù có chết mất hai người cũng chẳng ai tra hỏi".

Lam Hân Nguyệt: "Hắn ra tay bất thành, liệu sau này có tiếp tục đối phó chúng ta không?"

Ngô Bình: "Nếu chúng ta dễ đối phó như vậy thì đã bị hoàng triều Hắc Thủy tiêu diệt từ lâu rồi. Em đừng lo lắng, sau này cố gắng đừng rời khỏi đất phong là được".

Anh nghĩ một lúc rồi nói: "Anh đi thần thổ thông thiên một chuyến, em ở đây trông nhà nhé".

Anh đi luôn, chẳng mấy chốc đã đến Thần Nông Cốc. Trên người anh có một ngọn núi thần, nếu không dùng để kiếm dược liệu thì quá lãng phí.

Sau khi đến Thần Nông Cốc, anh liền lấy roi Bách Thảo ra. Roi Bách Thảo sẽ quất, vụt để hấp thu các loại dược liệu mà không làm tổn thương gốc rễ của nó. Như thế thì anh không cần thu thập dược liệu mà vẫn có thể luyện chế đan dược.

Anh tới gần gốc tử đằng kia.

"Tiền bối", anh mỉm cười chào hỏi.

Tử đằng dường như cũng rất vui, nói: "Trên tay cậu là roi Bách Thảo sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Vãn bối đi tham gia pháp hội Dao Trì, Vương Mẫu đã tặng vãn bối, nói đây là di vật của Thần Nông".

Tử Đằng khẽ thở dài, nói: "Đúng là ý trời. Xem ra cậu đã được định trước sẽ trở thành truyền nhân của Thần Nông. Đi đi, đã đến lúc mấy lão già đó gặp cậu".

Ngô Bình vui mừng: "Vậy vãn bối đến gặp Hồ Lô tiền bối trước nhé?"

Ngô Bình lập tức đi hơn hai mươi dặm, anh nhìn thấy một ngọn núi nhỏ cao khoảng mấy trăm mét. Trên vách núi có một dây hồ lô màu vàng tím, bên trên có bảy cái hồ lô, hai cái to nhất, ba cái đang lớn, hai cái vẫn còn rất nhỏ, dường như mới được kết quả không lâu.

Anh cúi chào Hồ Lô: "Vãn bối Lý Huyền Bình kính chào Thất Bảo Hồ Lô tiền bối".

Cái hồ lô to nhất cao hơn mười mét, phần dưới của nó có một cảnh cửa mở ra. Một ông lão râu trắng cao khoảng một thước xuất hiện. Ông ấy đánh giá Ngô Bình, hỏi: "Cậu lấy cái roi Bách Thảo này ở đâu ra?"
Chương 1518: Đến thăm Thân Công Nam Tinh

Ngô Bình vội chắp tay làm lễ: "Thưa tiền bối, Vương Mẫu đã tặng cho vãn bối roi Bách Thảo".

"Cậu biết Vương Mẫu sao?", ông cụ hơi bất ngờ.

Ngô Bình: "Trước đây vãn bối từng tham gia pháp hội Dao Trì, Vương Mẫu ban tặng rất nhiều đồ".

Ông cụ ừ, nói: "Xem ra thiên phú của cậu rất tốt".

Ngô Bình: "Tiền bối, vãn bối tình cờ có được một tảng đá thần, không biết tiền bối có cần không?"

Nói rồi anh lấy ra một hòn đá thần khổng lồ cao hơn hai mét, to như cái cối xay lớn, để ra trước mặt ông cụ.

Đôi lông mày dài như bộ râu của ông cụ rung lên, ông ấy nói: "Cậu nhóc, không công không thể nhận lộc, cậu tặng ta một tảng đá thần lớn như vậy vì mục đích gì?"

Ngô Bình cười nói: "Trên danh nghĩa thì vãn bối là chủ nhân của Thần Nông Cốc, nhưng vãn bối hiểu rằng những người như tiền bối mới là chủ nhân thực sự. Đá thần này chỉ để bày tỏ tâm ý mà thôi".

Ông cụ nhìn lướt qua đá thần, khẽ ho một tiếng: "Thôi được rồi, thấy cậu cũng có lòng, ta sẽ nhận lấy".

Ngô Bình nói: "Tiền bối, vãn bối muốn dùng roi Bách Thảo để thu thập chút dược lực khu vực quanh đây, không biết có được không?"

Ông cụ nói: "Dùng roi Bách Thảo không làm tổn hại dược liệu, cậu cứ tùy ý".

Ngô Bình nói: "Đa tạ tiền bối".

Sau khi nói vài câu, anh liền cầm roi Bách Thảo đi tìm dược liệu trong vườn thuốc, mỗi khi gặp được dược liệu đã trưởng thành vừa lúc, anh liền dùng roi Bách Thảo khẽ chạm vào. Không khí trong trận pháp rung lên, dược lực của dược liệu liền được vô số lỗ nhỏ trên roi Bách Thảo hấp thu, sau đó được đưa vào không gian khác.

Sau khi hấp thu xong dược liệu trên địa bàn của Thất Bảo Hồ Lô, Ngô Bình lấy một tảng đá thần ra rồi dùng ánh kiếm chém nó thành cát thần, sau đó rắc đều cát thần xuống.

Tất cả dược liệu đều nhao nhao nhảy nhót, cành lá lay động, vô cùng hào hứng.

Ngô Bình mỉm cười, anh tiếp tục thu thập chút dược lực ở địa bàn của tử đằng rồi mới rời khỏi Thần Nông Cốc.

Sau khi ra khỏi Thần Nông Cốc, anh nhớ ra Thân Công Nam Tinh trước đó đã nhiều lần nhờ anh quan tâm Đường Băng Vân, giờ anh cũng được coi là đệ tử của thần thổ thông thiên, thế nên muốn gặp mặt Thân Công Nam Tinh.

Anh lấy ra bảo sách thiên kiêu để liên lạc với Thân Công Nam Tinh.

Chẳng mấy chốc giọng của Thân Công Nam Tinh đã vọng ra: "Anh Lý!"

Ngô Bình: "Anh Thân Công giờ đang ở thần thổ thông thiên sao?"

Thân Công Nam Tinh cười nói: "Phải, tôi đang ở thần thổ thông thiên. Nếu anh Lý rảnh có thể tới chơi, tôi nhất định sẽ tiếp đón thịnh soạn".

Ngô Bình cười nói: "Tôi đang ở thần thổ thông thiên đây, muốn gặp anh Thân Công một chút".

Thân Công Nam Tinh rất bất ngờ: "Thế sao? Vậy tốt quá, anh Lý đang ở đâu, tôi sẽ đến tìm anh ngay!"

Ngô Bình: "Tôi đang ở điện Hỗn Thiên".

Thân Công Nam Tinh cười nói: "Được, tôi sẽ đến ngay!"

Ngô Bình đến điện Hỗn Thiên, Hỉ Liên Thắng liền đi ra, cười nói: "Công tử, điện chủ đang ở trong điện, cậu có muốn đi gặp không?"

Ngô Bình gật đầu: "Được".

Khi gặp lại Cơ Tiên Bằng, anh thấy khí tức của ông ấy đã trở nên huyền diệu, xem ra khoảng thời gian này ông ấy tiến triển thần tốc.

"Cơ đại ca, anh sắp đột phá sao?", anh cười hỏi.

Cơ Tiên Bằng: "Vẫn còn kém xa, nhưng cũng đã có chút dấu hiệu. Cậu đến đúng lúc lắm, anh có chuyện nhờ cậu".

Ngô Bình: "Ồ, chuyện gì vậy?"

Cơ Tiên Bằng: "Điện Hỗn Thiên có một đám đệ tử có thiên phú khá tốt, anh mong lúc chúng mở ra Động Thiên có thể có được Động Thiên mạnh mẽ hơn".

Ngô Bình: "Mở Động Thiên mạnh mẽ hơn sao? Việc này hơi khó đấy".

Cơ Tiên Bằng cười nói: "Khó, nhưng không phải là không làm được đúng không?"

Ngô Bình: "Tất nhiên em sẽ dốc toàn lực làm tốt việc Cơ đại ca đã nhờ. Thế này nhé, anh cho em chút thời gian, em sẽ thử".

Cơ Tiên Bằng: "Đợt trước anh có được một phương thuốc luyện đan cổ, cậu có thể tham khảo".

Nói rồi ông ấy đưa một tấm da thú cũ kỹ cho Ngô Bình, Ngô Bình nhìn lướt qua thì quả nhiên là một phương thuốc luyện đan. Anh gật đầu: "Được".

Hai người nói vài câu thì Hỉ Liên Thắng đi vào: "Bên ngoài có con cháu nhà Thân Công xin gặp".

Ngô Bình: "Người đó đến gặp tôi".

Cơ Tiên Bằng cười nói: "Cậu đi đi".

Ngô Bình đi ra ngoài điện, Thân Công Nam Tinh đang nhìn ngó xung quanh. Thấy Ngô Bình đi ra, hắn nhìn anh một lượt, cười nói: "Anh Lý à? Anh còn tuấn tú hiên ngang hơn cả tưởng tượng của tôi".

Ngô Bình: "Anh Thân Công quá khen".

Thân Công Nam Tinh cũng rất tuấn tú, dáng người cao lớn, khí chất bất phàm.

Thân Công Nam Tinh quan sát Ngô Bình, thấy anh có dáng vẻ kỳ vĩ, có khí chất đầu đội trời chân đạp đất. Hai người vô cùng kính trọng đối phương, liền cúi chào lẫn nhau.

"Anh Lý, tôi vẫn luôn mong được gặp anh, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện, Nam Tinh đời này không còn gì hối tiếc!"

Ngô Bình cười nói: "Tôi biết rất nhiều anh hùng thiên tài trong bảo sách thiên kiêu, nhưng đến nay mới chỉ được gặp mặt anh Thân Công đây".

Thân Công Nam Tinh: "Anh Lý, sao anh lại ở điện Hỗn Thiên, anh là họ hàng của điện chủ sao?"

Lúc này, Hỉ Liên Thắng đi đến, cười nói: "Thế tử Thân Công, công tử là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên".

Thân Công Nam Tinh kinh ngạc: "Tôi đã nghe nói từ lâu rằng điện Hỗn Thiên thu nhận một thiên tài tuyệt thế, không ngờ đó lại là anh Lý!"

Ngô Bình: "Lúc trước tôi cũng rất tình cờ nên mới bái vào điện Hỗn Thiên".

Thân Công Nam Tinh cười nói: "Vậy tốt quá, sau này chúng ta sẽ là đồng môn rồi. Anh Lý, mời anh đến nhà tôi uống chút rượu, chúng ta cùng hàn huyên một bữa".

Ngô Bình nói: "Vậy đành làm phiền anh rồi".

Hai người bay vọt lên bay thẳng đến thần thổ thông thiên, khu vực nơi Thân Công Nam Tinh sống. Nơi này rộng lớn, có một thành trì khổng lồ, tên là thành Bốn Mùa. Thành Bốn Mùa khác với thành trì thông thường, là một thành phố lập thể, bên trong thành phố có rất nhiều căn nhà lơ lửng trên không trung, thậm chí có một số hòn đảo bay. Có thể thấy vô số tu sĩ bay lượn trên trời.

Bên bầu trời của thành Thân Công có một hòn đảo bay khổng lồ, rộng hàng triệu mẫu, trên đó có những công trình kiến trúc hùng vĩ muôn màu muôn vẻ. Nơi đây chính là khu vực sinh sống và tu luyện của các nhân vật nòng cốt nhà Thân Công, tên là đảo Thân Công.

Họ đáp xuống một tòa nhà trên đảo Thân Công, đám người hầu cung kính quỳ xuống hành lễ: "Thế tử".

Thân Công Nam Tinh nói: "Anh Lý, đây là nơi tôi sống, trông hơi giản dị, anh Lý đừng chê cười nhé".

Ngô Bình: "Chỗ anh mà gọi là giản dị thì chỗ tôi ở chắc phải gọi là khu ổ chuột mất".

Thân Công Nam Tinh bật cười: "Anh Lý chỉ khéo nói đùa. Chúng ta đi vào kia nói chuyện nhé".

Họ đến một khu sảnh rất đẹp đẽ, Thân Công Nam Tinh lấy trà tiên quý giá ra mời Ngô Bình thưởng thức.

Ngô Bình: "Anh Thân Công, giờ chắc anh là Đoạt Thiên Tiên Tôn đúng không?"

Thân Công Nam Tinh cười nói: "Tôi đã đột phá cảnh giới Đoạt Thiên được một khoảng thời gian rồi, cảnh giới này không dễ đột phá".

Ngô Bình: "Chúng ta tu luyện Địa Tiên là để làm cơ sở cho Thiên Tiên, chậm một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải tu luyện cho căn cơ thật vững chắc".

Thân Công Nam Tinh: "Đúng vậy. Phải rồi anh Lý, giờ xếp hạng của anh trên bảo sách thiên kiêu ít nhất cũng phải ở top ba nhỉ?"

Ngô Bình: "Lâu lắm rồi tôi không kiểm tra nên cũng không biết".

Thân Công Nam Tinh cười nói: "Vậy có tiện kiểm tra một chút không?"

Ngô Bình gật đầu: "Giờ tôi đang ở cảnh giới Động Thiên, mà cảnh giới Động Thiên có rất nhiều thiên tài lợi hại, tôi chỉ sợ khó mà được lên bảng".

Thân Công Nam Tinh: "Tôi thấy thiên tài như anh Lý ít nhất cũng phải xếp top ba".

Ngô Bình không hứng thú lắm, anh hỏi Thân Công Nam Tinh: "Anh Thân Công, đợt trước tôi đi viện Chu Tước, phát hiện Võ Càn Dương của viện Chu Tước bị trúng lời nguyền, anh có biết ai ra tay không?"

Thân Công Nam Tinh im lặng vài giây rồi nói: "Thực ra trước đó Võ Càn Dương là đệ tử có tiền đồ sáng lạn nhất của thần thổ thông thiên, tiếc là ông ấy đã đắc tội với người khác, cuối cùng bị người ta hãm hại".

Ngô Bình: "Ai?"

Thân Công Nam Tinh: "Con trai của Thông Thiên lão tổ, Đông Phương Vô Kỵ".
Chuong 1519: Thân Công Hằng điên rồ

Ngô Bình có ấn tượng sâu sắc với cái tên Đông Phương Vô Kỵ, bởi vì hắn ta chính là người hại chết cả nhà Kiếm lão!

Anh không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Sao giữa họ lại có ân oán?"

Thân Công Nam Tinh cười khổ: "Nói ra cũng rất nực cười. Đông Phương Vô Kỵ nhòm ngó vợ của Võ Càn Dương, bởi vì vợ ông ấy là mỹ nhân có tiếng của thần thổ thông thiên. Thế nên nhân lúc Võ Càn Dương không ở nhà, hắn ta chạy đến nhà Võ Càn Dương ngủ vợ của người ta. Lúc đó vợ của Võ Càn Dương đã mang thai, không chịu nổi nỗi nhục nhã đó nên sau khi nói hết mọi chuyện cho Võ Càn Dương liền tự sát".

Ngô Bình nhíu này: "Tên Đông Phương Vô Kỵ đúng là hoành hành ngang ngược!"

Thân Công Nam Tinh: "Haizz, ai bảo người ta có một ông bố lợi hại chứ".

Ngô Bình: "Thông Thiên lão tổ không phải chỉ là Đạo Quân thôi sao?"

Thân Công Nam Tinh: "Tuy ông ta chỉ là Đạo Quân nhưng ông ta có một pháp bảo vô cùng lợi hại, có thể giết được Đạo Tổ, thế nên mấy vị Đại La của thần thổ thông thiên đều tôn trọng ông ta".

Ngô Bình: "Sau đó thì sao? Đông Phương Vô Kỵ ngủ với vợ của Võ Càn Dương rồi còn muốn hại ông ấy sao?"

Thân Công Nam Tinh: "Chắc hắn ta nghĩ ngộ nhỡ Võ Càn Dương mạnh lên thì sẽ gây ra uy hiếp đối với hắn, thế nên đã tìm người dùng thủ đoạn khiến Võ Càn Dương không thể đột phá. Haizz, vốn là thiêu tài một thời tiền đồ sáng lạn, giờ lại phải làm viện chủ của viện Chu Tước".

Ngô Bình: "Xem ra thần thổ thông thiên hỗn loạn thật".

Thân Công Nam Tinh: "Không chỉ Võ Càn Dương, ba gia tộc lớn chúng tôi cũng đều phải cam chịu trước Đông Phương Vô Kỵ. Chỉ mới năm ngoái thôi, hắn ta còn chiếm luôn một mỏ khoáng sản của nhà Thân Công chúng tôi. Nhà chúng tôi đã đầu tư một khoản khổng lồ để khai thác mỏ đó, cuối cùng lại để kẻ khác chiếm hời".

Ngô Bình: "Tôi nghe nói thần thổ thông thiên mới chỉ khai khác một khu vực nhỏ, còn phần lớn khu vực chưa được khai thác?"

Thân Công Nam Tinh gật đầu: "Đúng vậy, vì thế thần thổ thông thiên là một nơi rất có tiềm năng".

Hai người đang tán gẫu thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gào thét làm chấn động cả trời xanh, đáng sợ khiến người ta kinh ngạc.

Ngô Bình hỏi: "Ai đang gào vậy?"

Thân Công Nam Tinh khẽ thở dài: "Anh cả của tôi".

Ngô Bình: "Anh của anh làm sao vậy?"

Thân Công Nam Tinh cười khổ: "Anh cả tôi có thiên phú tốt hơn tôi nhiều, nhưng 20 năm trước anh ấy ra ngoài chơi với chị dâu, sau khi trở về đột nhiên phát điên, gặp ai cũng giết. Cuối cùng bố tôi không thể không nhốt anh ấy lại. Mấy năm nay chúng tôi tìm vô số tiên y chữa trị, nhưng đều không thể chữa khỏi".

Ngô Bình: "Sao đi chơi một chuyến lại phát điên? Còn chị dâu anh thì sao?"

Thân Công Nam Tinh: "Một điều lạ là chị dâu tôi cũng đã mất tích. Nhà Thân Công vẫn luôn điều tra chuyện này, nhưng không tra được gì".

Ngô Bình nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cũng hiểu chút về y thuật, có thể xem qua cho anh ấy".

Mắt Thân Công Nam sáng bừng: "Thật sao? Vậy cảm ơn anh quá. Anh Lý, mời đi theo tôi!"

Ngô Bình đi theo Thân Công Nam Tinh đến một khu nhà. Khi đến gần có thể nghe thấy tiếng động lạ phát ra bên trong.

Họ đẩy cổng khu nhà ra, bên trong có một căn nhà bằng đồng, bên trên khắc vô số tiên văn, tạo thành trận pháp trấn áp.

Thân Công Nam Tinh: "Anh Lý, anh cả tôi ở bên trong. Vì anh ấy phát điên nên gặp ai cũng tấn công, hơn nữa sức lực lại rất lớn, anh phải cẩn thận".

Ngô Bình: "Ừ, tôi hiểu rồi".

Anh lấy một cái chìa khóa mở cánh cửa đồng ra, vào khoảnh khắc cửa mở, bên trong phát ra tiếng gào giận dữ. Ngô Bình nhìn kỹ thì thấy một người đàn ông bị khóa trên một chiếc trụ đồng bằng hàng trăm dây xích. Mỗi khi người đó cử động, phù chú trên dây xích và trên cột trụ sẽ tỏa ra ánh sáng, sau đó khóa chặt người đó lại. Vì không thể giãy giụa nên người đó rất bực bội, thường phát ra tiếng kêu gào.

Ngô Bình đi đến trước cột trụ đồng quan sát ngườ đàn ông. Mặt người này có ba phần giống Thân Công Nam Tinh, cao lớn đẹp trai, nhưng lúc này khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, đôi mắt tràn đầy thù hận và tức giận.

Thân Công Nam Tinh hỏi: "Anh Lý, có chữa được không?"

Ngô Bình: "Anh ta chịu kích thích quá lớn, nguyên thần cũng bị thương khiến tinh thần hỗn loạn. Tôi sẽ thử xem".

Anh lấy Thiên Nguyên Châm ra, tay trái chỉ một cái, Thiên Nguyên Châm liền đâm vào các huyệt quan trọng quanh thân người đàn ông. Hắn ta liền bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn phía trước.

Ngô Bình luyện hai lò đan dược ngay tại chỗ, anh cho hắn ta ăn đan dược. Sau khi ăn viên đan dược đầu tiên, tinh thần bị tổn thương của người đàn ông dần hồi phục. Ba tiếng sau, anh lại cho hắn ta ăn viên đan dược thứ hai. Lần này quanh thân hắn ta tỏa ra từng đợt sát khí, chúng tỏa vào không khí. Bước này, Ngô Bình đã giải tỏa hết những oán khí, sát khí tích lũy mấy năm nay của hắn ta.

Cuối cùng anh chỉ vào ấn đường, niệm chú ngữ xa xưa và trầm thấp. Khi chú ngữ vang lên, hắn ta đột nhiên thở dài, nhắm mắt lại, sau đó bình tĩnh mở mắt ra.

Hắn ta hỏi Thân Công Nam Tinh: "Nam Tinh, anh đã ở đây bao lâu rồi?"

Thân Công Nam Tinh vui mừng: "Anh cả, anh đã khỏi rồi sao?"

Người đàn ông nói: "Anh đã khỏi rồi, anh nhớ hết tất cả!"

Thân Công Nam Tinh vội mở dây xích, sau đó dìu hắn ta ra khỏi căn phòng bằng đồng.

Sau khi ra khỏi phòng, người đàn ông đột nhiên quỳ trước Ngô Bình: "Thân Công Hằng đa tạ ơn cứu chữa của y tiên!"

Ngô Bình vội đỡ hắn ta dậy: "Anh Thân Công đừng khách sáo, tôi là bạn của em trai anh, giúp anh là điều nên làm".

Thân Công Nam Tinh hỏi: "Anh cả, anh có nhớ tại sao anh bị điên không? Chị dâu đâu rồi?"

Thân Công Hằng khóc lớn, nói: "Chị dâu em bị người ta hại chết rồi, nếu không phải anh tự biến mình thành kẻ điên thì e rằng cũng đã chết!"

Thân Công Nam Tinh kinh ngạc: "Cái gì? Ai đã hại chết chị dâu?"

Thân Công Hằng thảm thiết nói: "Còn ai nữa, con trai của Đông Phương Vô Kỵ, Đông Phương Hách!"

Thân Công Nam Tinh tức giận: "Đông Phương Hách sao, đồ khốn đó dám giết chị dâu sao?"

Thân Công Hằng thở dài: "Chị dâu em chết thảm lắm! Anh trơ mắt nhìn mà chẳng thể làm gì!"

Thân Công Nam Tinh gào lên: "Em đi giết gã!"

Hắn định đi thì bị Thân Công Hằng kéo lại, trầm giọng nói: "Không được đi!"

Thân Công Nam Tinh khóc nói: "Anh à! Chị dâu chăm sóc em từ bé, em không thể để chị ấy chết oan như vậy! Em có liều mạng cũng phải giết Đông Phương Hách!"

Thân Công Hằng lắc đầu: "Chuyện này phải tính kế lâu dài, giờ em xông đi cũng không làm được gì!"

Ngô Bình cũng nói: "Anh Thân Công, quân tử báo thù mười năm chưa muộn".

Thân Công Nam Tinh bình tĩnh lại, nói: "Anh Lý nói phải. Anh cả, chúng ta đi tìm bố đi!"

Đây là chuyện nhà Thân Công nên Ngô Bình không tiện tham dự, anh nói: "Anh Thân Công , vậy tôi không làm phiền nữa, hôm sau tôi lại đến chơi".

Thân Công Nam Tinh: "Anh Lý, đừng đi vội, hãy ở lại đây đợi tôi chút, tôi sẽ về ngay".

Ngô Bình nói: "Vậy cũng được".

Hai anh em liền đi ngay, Ngô Bình quay về khu trước đó ngồi đợi. Khoảng nửa tiếng sau, ba người đàn ông đẩy cửa bước vào. Trừ Thân Công Nam Tinh và Thân Công Hằng còn có một người đàn ông trung niên với khí thế bất phàm, tu vi Chân Tiên đỉnh phong.

Ông ấy cúi người thật sâu trước Ngô Bình: "Thân Công Bất Quần đa tạ ơn cứu chữa của công tử!"

Ngô Bình vội cúi chào lại: "Tiền bối khách sáo quá".

Thân Công Nam Tinh nói: "Anh Lý, đây là bố tôi. Ông ấy nghe anh Lý đã chữa khỏi cho anh cả, vô cùng cảm kích nên nhất quyết muốn gặp mặt cảm ơn!"

Thân Công Bất Quần nói: "Nghe Nam Tinh nói công tử là đệ tử của điện Hỗn Thiên? Lệnh sư có phải là Hỗn Thiên Đạo Quân không?"

Ngô Bình nói: "Sư tôn của tôi không phải Hỗn Thiên, tôi xưng em gọi anh với ông ấy".

Ba bố con nhìn nhau, xưng anh em với nhau sao?
Chương 1520: Mạch Thông Thiên ngang ngược

Thân Công Nam Tinh cười khổ: "Hỗn Thiên Đạo Quân có bối phận tương đồng với Thông Thiên lão tổ, anh Lý à, sao anh lại xưng anh em với ông ấy vậy?"

Ngô Bình: "Cơ đại ca nói có duyên với tôi, gọi anh em thì tốt hơn".

Thân Công Bất Quần: "Công tử được Hỗn Thiên Đạo Quân coi trọng như vậy, sau này chắc chắn tiền đồ vô cùng rộng mở".

Thân Công Nam Tinh nói: "Bố à, bố có nhớ người con kể là thiên tài nằm trong top mười của bảo sách thiên kiêu không?"

Thân Công Bất Quần kinh ngạc: "Chẳng lẽ đây chính là vị công tử đó?"

Thân Công Nam Tinh gật đầu: "Chính là anh Lý!"

Thân Công Bất Quần cười nói: "Thảo nào. Cậu Lý, tôi đã cho người bày chút rượu nhạt, mong cậu hãy nể mặt mà uống vài ly với bố con chúng tôi".

Đối phương nhiệt tình như thế khiến Ngô Bình không tiện từ chối. Anh đi cùng họ đến một sảnh lớn, trong đó có mười mấy cô gái đang ca múa, tấu nhạc, bốn người ngồi tán gẫu thưởng rượu.

Sau vài ly rượu, Thân Công Bất Quần nói: "Tiếc là công tử ra đời quá muộn, nếu như quật khởi sớm hơn một chút thì chắc chắn có thể đi vào nơi đó, có được cơ duyên tối cao".

Ngô Bình giật mình: "Ý tiền bối là?"

Thân Công Bất Quần: "Thần thổ thông thiên có rất nhiều khu vực đang chờ được khám phá, một trăm năm trước Thông Thiên lão tổ phát hiện ra 'điện Thiên Trạch', mạch Thông Thiên dùng đầm lầy hang động để bồi dưỡng nhân tài, ai nấy đều bất phàm".

Thân Công Nam Tinh: "Đúng vậy, trong điện Thiên Trạch có mười ải kiểm tra, cứ thông qua một ải là sẽ có phần thưởng. Nghe nói trong mạch Thông Thiên đã có thiên tài đột phá được chín ải!"

Thân Công Bất Quần gật đầu: "Đúng vậy, người đột phá được chín ải kia đang bế quan, một khi người đó ra ngoài thì chắn chắn có thể lãnh đạo những thiên tài của thần thổ thông thiên".

Thân Công Nam Tinh hừ lạnh: "Trước đó có lẽ có thể, nhưng giờ có anh Lý ở đây thì kẻ đó chẳng đáng là gì!"

Nói đến đây hắn nhớ ra: "Bố à, con nghe nói Đông Phương Vô Kỵ đang rao bán suất vào điện Thiên Trạch với bên ngoài?"

Thân Công Bất Quần: "Đúng là có tin đó, sao hả, con muốn đi à?"

Thân Công Nam Tinh: "Nếu là con thì Đông Phương Vô Kỵ chắc chắn không chịu bán. Nhưng nếu là anh Lý thì chắc chắn không thành vấn đề!"

Ngô Bình giật mình: "Một suất giá bao nhiêu?"

Thân Công Nam Tinh: "Giá mà Đông Phương Vô Kỵ đưa ra lúc cao lúc thấp, cao nhất là mười tỷ đồng Thần Long, có lúc chỉ cần đưa khoảng ba trăm triệu là được".

Ngô Bình: "Như thế không sợ người khác kiếm hời sao?"

Thân Công Nam Tinh: "Không phải ai cũng có thể thông qua điện Thiên Trạch, hơn nữa phần thưởng của năm ải đầu cũng gần như hết rồi. Điều đó nghĩa là phải đến ải thứ sáu mới có thưởng, nhưng trên đời này có mấy người làm được chứ?"

Ngô Bình cười nói: "Vậy cũng đúng, tôi muốn thử một lần".

Thân Công Nam Tinh nói: "Được. Ngày mai tôi sẽ dẫn anh Lý qua đó. Đến lúc đó anh nói anh là anh họ tôi, hơn nữa bảo là tôi bỏ tiền ra cho anh".

Ngô Bình gật đầu: "Được".

Thân Công Hằng vẫn luôn im lặng, lúc này mới nói: "Anh Lý, tôi mong anh có thể qua được ải thứ mười, lấy được giải thưởng cao nhất của điện Thiên Trạch! Nếu thế cũng có thể giúp tôi giải tỏa uất ức trong lòng".

Ngô Bình chợt thấy hứng thú: "Ồ, không biết giải thưởng cao nhất của điện Thiên Trạch là gì?"

Thân Công Hằng: "Tôi không rõ, dù sao cũng là thứ tốt".

Thân Công Bất Quần suy nghĩ một lúc, nói: "Nam Tinh, thay bằng con tự dẫn đi thì bố nghĩ nên bỏ tiền tìm người bên cạnh Đông Phương Vô Kỵ".

Thân Công Nam Tinh gật đầu: "Đúng là bố suy nghĩ chu toàn hơn, con đi thì sẽ dễ bị Đông Phương Vô Kỵ hoài nghi. Nếu như là mấy tên tay sai của hắn ta ra mặt thì sẽ không có vấn đề như vậy".

Lúc mấy người nói chuyện thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trên mặt đất. Bóng đen đó dần phóng to, sau đó một người đàn ông hiện ra, không thể nhìn ra tuổi tác của người đó.

Người này xuất hiện khiến tất cả mọi người nhà Thân Công đều đứng bật dậy, cung kính nói: "Lão tổ".

Hóa ra người này chính là lão tổ của nhà Thân Công, là Đại La Đạo Quân đã sáng lập cơ nghiệp của nhà Thân Công.

Người đàn ông ừ một tiếng: "Hằng Nhi đã khỏi rồi sso?"

Thân Công Bất Quần nói: "Thưa lão tổ, Hằng Nhi đã khỏi rồi, may nhờ có Lý công tử đã ra tay chữa trị".

Người đàn ông nhìn Ngô Bình, nói: "Đa tạ anh bạn".

Ngô Bình: "Người khách sáo quá".

Thân Công Nam Tinh: "Lão tổ, Lý công tử xưng em gọi anh với Hỗn Thiên Đạo Quân, anh ấy là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên".

Người đàn ông ngẩn ra: "Anh bạn xưng anh em với Hỗn Thiên sư thúc sao?"

Ngô Bình hơi ngại ngùng: "Cơ đại ca rất cố chấp với việc này nên tôi cũng hết cách".

Người đàn ông cười khổ: "Nếu như thế thì ta cũng phải gọi cậu là sư thúc".

Ngô Bình càng ngại hơn: "Chúng ta cứ tách biệt ra đi".

Người đàn ông lại lắc đầu: "Sư thúc năm đó giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể làm lơ phép tắc. Sư thúc, hãy nhận của sư chất một lạy!"

Ngô Bình rất cạn lời, Thân Công lão tổ làm thế này thì sau này anh xưng anh em với Thân Công Nam Tinh kiểu gì?

Thân Công Nam Tinh cũng trợn to mắt, không biết nên xưng hô với Ngô Bình như thế nào.

Nhưng vai vế chính là vai vế, Ngô Bình chỉ có thể chấp nhận, anh nói: "Không cần đa lễ".

Người đàn ông ngồi xuống bàn, Thân Công Bất Quần vội nhường vị trí quan trọng nhất, mời lão tổ vào chỗ.

Người đó cười nói: "Sư thúc, sư chất tên Thân Công Sách. Sư chất cũng đã lâu không đi thăm Cơ sư thúc, người vẫn khỏe chứ?"

Ngô Bình: "Cơ đại ca rắt khỏe, ông ấy mới có được một công pháp rất mạnh từ trong điện Hỗn Thiên, sau này có lẽ có thể trở thành Đạo Tổ".

Thân Công Sách vui mừng: "Thật sao? Vậy thì tốt quá! Nếu Cơ sư thúc có thể đột phá thì Thông Thiên sư bá sẽ không thể hoành hành ngang ngược như bây giờ".

Ngô Bình có thể cảm giác được dường như ai cũng bất mãn đối với mạch Thông Thiên, nhưng anh không nói gì.

Anh nói: "Gia chủ Thân Công có thể sách lập ra cơ nghiệp vạn thế như vậy, tôi thực sự rất khâm phục".

Thân Công Sách phất tay: "Sư thúc quá khen, tôi chỉ là may mắn mà thô. Ngày xưa thực ra tôi chỉ là một đệ tử bình thường, nhưng tình cờ phát hiện được một hang núi trong quá trình khám phá thần thổ thông thiên, nó tên là 'động Kim Long'. Động đó có truyền thừa của Kim Long Đạo Tổ, từ đó tôi mới có được căn cơ".

Ngô Bình: "Xem ra gia chủ Thân Công đã hoàn toàn lĩnh ngộ được truyền thừa của Kim Long Đạo Tổ".

Thân Công Sách cười khổ: "Cũng đã lĩnh ngộ được, nhưng tôi có thể nhìn thấy tương lai của mình, nhận ra Đại La cấp hai đã là cực hạn của tộ rồi, tiến xa hơn là không thể nào".

Thân Công Hằng: "Lão tổ đừng bỏ cuộc, người nhất định có thể trở thành Đạo Tổ!"

Thân Công Sách cười khổ: "Không nhắc cái này nữa. Hằng Nhi, lão tổ biết hết những uất ức con phải chịu. Con hãy cố đợi, giờ mạch Thông Thiên khiến cả thần thổ thông thiên tức giận, sẽ không có kết quả tốt đâu".

Thân Công Nam Tinh: "Lão tổ, mạch Thông Thiên ỷ vào thế lực của Thông Thiên lão tổ mà lúc nào cũng cướp tài nguyên của chúng ta, còn giết rất nhiều người, họ càng ngày càng quá đáng!"

Thân Công Sách im lặng một lúc, nói: "Cứ để chúng ngông cuồng cho đã đi!"

Ngô Bình có thể nhận ra sự bất lực của Thân Công Sách đối với mạch Thông Thiên.

Anh nói: "Bất cứ ai cũng có thể khám phá thần thổ thông thiên sao?"

Thân Công Nam Tinh: "Đúng, chỉ cần là người của thần thổ thông thiên thì có thể khám phá ở bất cứ nơi nào mà người khác chưa khám phá. Quy tắc của thần thổ thông thiên là ai phát hiện thì là của người đó".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK