Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2766: Trọng sơn lục kiếm

Ngô Bình nhíu mày: “Nhân vật lớn của Tiên Giới chạy đến giới thế tục mua nghĩa trang sao?”

Tần Cự Phong: “Cũng không phải, toàn bộ nghĩa trang đều thuộc sở hữu người trong tộc của nhân vật lớn, anh ta dời tất cả nghĩa trang của gia tộc đến núi Bạch Long”.

Ngô Bình tức giận: “Chạy đến địa bàn của tôi chôn người chết, anh ta lớn gan đấy! Có biết thân phận thật sự của anh ta không?”

“Vô Tự Tiên Giới, Mộc Thiên Hầu của Thần Tự Hoàng Triều. Người này vốn là tu sĩ giới thế tục, năm mười tuổi thì được một tu sĩ Thần Tự Hoàng Triều nhận làm môn đồ, mười lăm tuổi trở thành Bí Cảnh viên mãn, hai mươi tuổi thì Thần Đạo Cảnh viên mãn, ba năm trước đã đột phá đên Chí Đạo Cảnh, bởi vì chiến công hiển hách nên được hoàng đế sắc phong Mộc Thiên Hầu, hiện tại có lẽ là vinh quang trở về chốn cũ”.

Ngô Bình: “Anh ta là người tỉnh phủ?”

“Quê nhà ở một huyện dưới tỉnh phủ, năm đó hoàn cảnh gia đình anh ta bần hàn, thường bị khi dễ. Nghe nói những người từng bắt nạt anh ta đều bị nhục mạ tra tấn nặng nề. Còn những người từng giúp đỡ anh ta thì được lợi rất nhiều, ai ai cũng lên như diều gặp gió”.

Nói đến đây, Tần Cự Phong nói: “Sư huynh, tôi cảm thấy chuyện này có thể báo trước với đối phương, xem xem phản ứng của anh ta thế nào”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được”.

Tần Cự Phong: “Tôi đã cử người đến phủ của Mộc Thiên Hầu, nói rõ nguyên do, xem xem anh ta nói thế nào vậy. Nếu anh ta không nói lý thì lại quyết định xem nên xử lý chuyện này thế nào”.

“Ừ, làm xong chuyện này, cậu đến tìm tôi một chuyến”. Ngô Bình dặn dò.

“Được!”

Buổi chiều, bắt đầu tu luyện kiếm thứ tám của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Độ khó khi tu luyện kiếm thứ tám tăng thêm một bậc, nhưng cậu kinh nghiệm dày dặn, lần này chỉ dùng hơn ba tiếng đồng hồ đã thành công rồi.

Chỉ thấy một thanh kiếm khổng lồ màu đồng xuất hiện sau lưng cậu, kiếm này có hiệu quả rất đáng sợ, có thể khiến thần hồn đối phương khiếp sự, khiến nó mất đi năng lực hành động trong một thời gian ngắn.

Kiếm thanh đồng vừa tạo thành, Ngô Bình bỗng cảm thấy tám thanh kiếm như đang cộng hưởng, sức lực từ tám kiếm lần lượt tiến vào trong pháp khiếu của Thất Tinh Trảm Đạo, tám thánh kiếm kết thành một tòa kiếm trận, tạo ra uy lực đáng sợ!

Đồng thời, tám loại sức lực phóng qua pháp khiếu, tiến vào trong mười đạo mạch của Ngô Bình. Tám loại sức lực này lần lượt là Tử Kiếm Phá Pháp Chi Lực, Thanh Kiếm Điệp Gia Chi Lực, Hắc Kiếm Thương Hồn Chi Lực, Kim Kiếm Thích Phong Chi Lực, Xích Kiếm Hư Nhược Chi Lực, Mặc Lam Kiếm Giáng Tai Chi Lực, Ngân Kiếm Phản Kích Lực, cùng với Chấn Nhiếp Chi Lực của kiếm đồng thứ tám này!

Tám loại sức mạnh di chuyển trong đạo mạch, lúc Ngô Bình thi triển thủ đoạn, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một hoặc nhiều loại trong tám loại sức lực này, từ đó đánh ra sức phản công mạnh hơn.

“Những sức mạnh này có thể chồng chất lẫn nhau, cũng cùng nguyên lý với Chín Tầng Núi. Nếu như vậy thì tại sao không dùng cách của Chín Tầng Núi thi triển Cửu Kiếm Chi Lực chứ?”

Nghĩ đến đây, cậu bèn thử dùng Tử Kiếm Phá Pháp Chi Lực, Thanh Kiếm Điệp Gia Chi Lực, Hắc Kiếm Thương Hồn Chi Lực, Kim Kiếm Thích Phong Chi Lực, Xích Kiếm Hư Nhược Chi Lực, sáu loại sức mạnh này dung nhập vào sáu loại đầu của Chín Tầng Núi.

Quá trình khá khó khăn, Ngô Bình chỉ có thể tiến hành từng bước, mới đầu chỉ dung nhập Tầng núi thứ nhất với Phá Pháp Chi Lực, việc này không quá khó, sau đó, dung nhập Hư Nhược Chi Lực với Tầng núi thứ hai, độ khó đã tăng lên gấp mấy lần.

Sau đó là Tầng núi thứ ba, Tầng núi thứ tư, đến tầng núi thứ năm, Ngô Bình đã cảm thấy hơi mất sức, nhưng cũng may đã thành công rồi. Tầng núi thứ sáu thì rõ ràng rất tốn công, cậu mất hơn một tiếng đồng hồ, lúc gần đến giới hạn chịu đựng của bản thân thì mới miễn cưỡng dung nhập được Hàng Tai Chi Lực với Tầng núi thứ sáu.

Tầng núi thứ sáu cậu cũng mới tu luyện thành công, bây giờ dung nhập sáu loại sức lực, ngay cả cậu cũng không biết có uy lực thế nào. Nhưng, cậu cũng lấy một cái tên cho phương pháp tự mình tạo ra này, Trọng Sơn Lục Kiếm!

Ngay lúc này, Tần Cự Phong dựa vào địa chỉ mà cậu báo, đến thôn họ Lục, được người dân đưa đến nơi mà cậu ở.

Vừa nhìn thấy Ngô Bình, Tần Cự Phong vội bái kiến: “Sư huynh!”

Tần Cự Phong rất thông minh, bây giờ anh ta chỉ muốn gọi Ngô Bình là “sư huynh” thôi, như vậy mặc kệ sau này bãi bể nương dâu thì anh ta vĩnh viễn vần là đàn em của Ngô Bình. Có được quan hệ này, nửa đời sau Tần Cự Phong cũng có chỗ dựa rồi.

“Không cần đa lễ, mời qua bên kia”.

Tần Cự Phong nói: “Vốn không ôm nhiều hy vọng, nhưng không ngờ Mộc Thiên Hầu này rất dễ nói chuyện, biết được ý định tôi đến nên đích thân ra gặp tôi, còn hỏi cặn kẽ tiền căn hậu quả. Cuối cùng, anh ta đưa ra hai phương án giải quyết, thứ nhất là cho anh chút thời gian, anh ta dời nghĩa trang đi; thứ hai, anh ta đồng ý bỏ tiền, mua lại núi Bạch Long”.

Ngô Bình cũng có chút bất ngờ, bèn hỏi: “Anh ta còn nói gì không?”

Tần Cự Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Mộc Thiên Hầu nói, hy vọng có thể gặp mặt sư huynh, mọi người đều là người dân Giang Nam, sau này nên qua lại nhiều hơn, nói chung anh ta rất lịch sự, còn đích thân viết một bức thư, nhờ tôi đưa cho Đông Vương”.

Ngô Bình trầm ngâm nói: “Với địa vị thân phận của anh ta, cũng không cần phải dùng chiêu này, trong đó chắc chắn có nguyên do mà tôi và cậu không biết”.

Tần Cự Phong nói: “Sư huynh, chúng ta nên làm gì, ra thời hạn cho anh ta dọn đi sao?”

Ngô Bình: “Nếu anh ta nói lý như vậy thì mọi chuyện cũng dễ rồi, nhường cho anh ta cũng không sao. Nhưng trước đó, tôi muốn gặp anh ta một lần”.

Tần Cự Phong nói: “Mộc Thiên Hầu nói, nếu sư huynh có thời gian thì tối nay anh ta đãi tiệc ở Quân Tử Lâu”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nó: “Cậu đáp lại anh ta một câu, tôi sẽ đến hẹn đúng giờ”.

Tần Cự Phong gật đầu: “Được, tôi gọi điện thoại cho tổng quản Hầu phủ”.

Gọi điện thoại xong, anh ta cười nói: “Cậu Ngô, tôi đã hẹn với bên kia bảy giờ tối nay, gặp mặt tại Quân Tử Lâu”.

Mấy hôm nay Ngô Bình không ở tỉnh, nên cũng không biết Quân Tử Lâu là nơi nào nên hỏi: “Cậu có biết Quân Tử Lâu ở đâu không?”

Tần Cự Phong nói: “Biết, là một trong chín lâu ở Đại Hạ hiện nay”.

Ngô Bình: “Chín lâu?”

Tần Cự Phong giải thích, thời gian gần đây, Đại Hạ đột nhiên xuất hiện chín nhà hàng, nguyên liệu nấu ăn trong đó đều đến từ Tiên Giới, cũng chỉ chiêu đãi cho người tu hành. Vì vậy chẳng mấy chốc mà danh tiếng chín nơi này đã truyền đi khắp nơi, phần lớn các tu sĩ đều biết. Trong đó, nhà hàng ở Giang Nam có tên là Giang Tan Quân Tử Lâu, tu sĩ bình thường đều gọi là Quân Tử Lâu.

Ngô Bình nghe xong bất giác cũng hứng thú, thầm nghĩ tối nay phải đi xem xem đồ ăn thức uống ở đó thử.

Lúc này sắc trời đã tối, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, Ngô Bình chào hỏi với mọi người một tiếng rồi dẫn theo Tần Cự Phong đến Quân Tử Lâu.

Quân Tử Lâu nằm trên một ngọn núi, cách xa thành thị náo nhiệt, người bình thường muốn đến đây phải lái xe từ thành phố đi hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa dọc đường cũng nguy hiểm. Đương nhiên, nếu là người tu hành thì hoàn toàn không cần lo lắng lộ trình này.

Lúc này, trước một căn nhà với kiến trúc cổ điển rộng lớn nằm giữa sườn núi, Ngô Bình và Tần Cự Phong xuất hiện. Bọn họ nhìn thấy một cánh cửa theo phong cách cổ đại, trước cửa là một khoảng trống mênh mông.

Kỳ lạ là khoảng đất trống này lại có mười mấy tu sĩ, bọn họ tụm năm tụm ba vây quanh nói chuyện, thi thoảng lại khẽ bật cười.

“Mấy người này đang làm gì vậy?”, Ngô Bình hỏi.

Tần Cự Phong: “Sư huynh, khi vào Quân Tử Lâu sẽ được Quân Tử Lâu tặng “Quân Tử Lệnh Kiếm”, không hẹn trước thì chỉ có thể ngồi đợi, bởi vì cùng một lúc thì Quân Tử Lâu chỉ có thể tiếp đãi nhiều nhất là một trăm người, mấy người này đều đang lấy số xếp hàng. Vì vậy, Quân Tử Lệnh Kiếm kia chín là biểu tượng chứng minh thân phận, người bình thường không thể lấy được, chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng”.

Ngô Bình cười nói: “Vì một bữa cơm mà đáng để nhiều người tu hành đứng đợi khô cả người ở đây sao?”

“Có thể đến được Quân Tử Lâu thì không phải mấy kẻ lông bông, những tu sĩ này đều nguyện ý đến đây nâng cao thân phận bản thân, kết bạn khắp thiên hạ”. Tần Cự Phong giải thích.

Hai người đi thẳng về phía cửa, đến trước cửa, tu sĩ mặc đồ đen đứng hai bên lập tức hỏi: “Hai người có Quân Tử Lệnh Kiếm không?”

Ngô Bình nói: “Không có. Chúng tôi đến theo hẹn”.

Không ngờ tu sĩ áo đen lại lắc đầu: “Xin lỗi, cho dù được hẹn thì cũng phải có Quân Tử Lệnh Kiếm, hoặc ra sau xếp hàng”.
Chương 2767: Quân Tử Lâu

Ngô Bình cảm thấy quái lạ, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao mới có thể lấy được lệnh kiếm Quân Tử?”

Tu sĩ đồ đen cười nói: “Lệnh kiếm đều do Cửu Lâu tặng, nếu cậu không có thì vẫn chưa được đưa đến”.

Đây rõ ràng là lời nói khách sáo, chưa được đưa đến dĩ nhiên không được Cửu Lâu xem trọng.

Ngô Bình cũng không khó chịu, cậu hỏi: “Chỉ có cách này mới có thể lấy được lệnh kiếm sao?”

Tu sĩ đồ đen nở một nụ cười khó đoán, chỉ vào đỉnh núi đối diện nói: “Ngọn núi đó là nơi ở của chủ nhân tòa nhà của chúng ta. Nếu cậu có thể phá được trận pháp bảo vệ núi, bây giờ cậu có thể có được một lệnh kiếm Chí Tôn”.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, chỉ thấy ngọn núi được bảo vệ bởi một lớp năng lượng màu tím đậm, là một trận pháp cực kỳ mạnh, muốn phá vỡ nó thì thì phải có tu vi tối thiểu là Thần Thông đỉnh cao, thậm chí là tu vi của Đạo Cảnh mới có thể làm được.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Lệnh kiếm Chí Tôn mà ông nói khác với lệnh kiếm thường sao?”

Tu sĩ đồ đen nhướng mày: “Đương nhiên, chỉ có những vị khách quý nhất mới có được lệnh kiếm Chí Tôn thôi, không chỉ phổ biến ở Cửu Lâu, hơn nữa còn dựa vào lệnh kiếm này, người có được nó cũng không bị hạn chế. Quan trọng nhất là có được lệnh kiếm này thì có thể tiếp khách trong sân viện cao quý nhất”.

Tần Cự Phong cũng không ngờ lại phiền phức như thế, anh ta nói: “Sư huynh, đối phương cố ý làm khó chúng ta”.

Ngô Bình nói: “Có lẽ người ta nghĩ nếu chúng ta không vào được Quân Tử Lâu thì không cần bàn bạc”.

Tần Cự Phong cười khổ: “Không ngờ đối phương còn có chiêu này”.

“Bình thường thôi”, Ngô Bình nói: “Chỉ có thực lực nhất định, người ta mới tôn trọng anh”.

Sau đó cậu nói với tu sĩ áo đen: “Một khi tôi ra tay, đồ vật trên đỉnh núi rất dễ bị đánh hỏng, ông có chắc tôi có thể ra tay không?”

Tu sĩ đồ đen vui vẻ: “Cậu yên tâm, cho dù cậu một tay san bằng nó, Quân Tử Lâu bọn tôi cũng sẽ không bắt cậu đền tiền”.

Các tu sĩ xung quanh đều nhìn Ngô Bình như đang nhìn trò cười, vì họ biết không thể phá được trận pháp bảo vệ núi, cho dù tất cả mọi người ở đây hợp sức lại cũng không thể phá được.

Thế là một tu sĩ có râu cười nhạo cậu: “Tôi nói này anh bạn, cậu vẫn nên xếp hàng chờ như bọn tôi, đừng rước nhục vào thân”.

“Đúng thế đấy cậu ạ”, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi cũng khuyên Ngô Bình: “Trận pháp bảo vệ núi có khả năng phản công, nhưng đừng để mình bị thương”.

“Ha ha, khuyên cậu ta làm gì? Trên đời này có rất nhiều người không biết tự lượng sức mình, quản được sao?”

Ngô Bình mặc kệ đám người này, cậu nói: “Không cần đền thì được”.

Nói rồi cậu giơ tay cầm một thanh kiếm lên.

Thanh kiếm vừa giơ lên, bướm ma Thái Cổ cùng nhau nhảy múa, đồng thời hư ảnh của ba thanh kiếm lớn xuất hiện sau lưng cậu. Đúng thế, cậu chỉ dùng ba kiếm Trọng Sơn, cộng thêm sức mạnh của bướm ma Thái Cổ. Dù sao trước kia cậu cũng chưa từng sử dụng, phải xem hiệu quả đòn đầu tiên trước.

Chỉ nhìn thấy một tia kiếm quang, rực rỡ như cầu vồng, thoáng chốc bay ra xa mấy ngàn mét, biến thành một luồng kiếm khí chấn động, chém mạnh về phía đỉnh núi.

Sấm chớp dày đặc bao quanh kiếm khí, gió gào thét, hư không sụp đổ, vạn vật xung quanh đều im lặng.

Tất cả tu sĩ đều ngạc nhiên há hốc mồm, nhìn chằm chằm kiếm khí đó.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, hệt như hàng triệu tấn nhiên liệu nổ tung, phóng ra năng lượng đáng sợ, tử khí dày đặc thoáng chốc bị phân tán, để lộ ra tấm chắn năng lượng trong suốt bảo vệ ngọn núi, nhưng tấm chắn năng lượng đó không thể giữ vững được một phần mười giây đã sụp xuống.

Cũng may Ngô Bình có thể thu phóng tự nhiên, đại trận vừa bị phá, cậu lập tức thu lại sức mạnh còn thừa, kiếm quang biến mất.

Vẻ khinh thường của hai tu sĩ gác cổng biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc đến tột cùng.

Một tia sáng từ trên trời rơi xuống, một bóng người bay ra từ trong Quân Tử Lâu, đáp thẳng vào trước mặt Ngô Bình, người đàn ông này mặc đồ trắng, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, có khí chất thư sinh.

Mặt hắn tròn, mũi cao, mày kiếm, là một người đàn ông đẹp trai cổ điển.

Người đàn ông đồ trắng siết chặt nắm đấm về phía Ngô Bình, cười nói: “Tôi là chủ của Quân Tử Lâu, Phương Quân Tử. Anh phá đại trận bảo vệ núi của tôi chỉ trong một nhát kiếm, theo quy tắc có thể lấy được lệnh kiếm Chí Tôn”.

Nói rồi hai tay hắn đưa một thanh kiếm nhỏ màu vàng cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy, khẽ gật đầu: “Ngại quá, phá vỡ đại trận của anh rồi”.

Phương Quân Tử bật cười: “Chuyện nhỏ, không đáng”.

Sau đó hắn nhìn hai người gác cổng, người gác cổng biến sắc, đều quỳ xuống, đồng thanh nói: “Xin cậu thứ tội”.

Ngô Bình nói: “Không sao, các ông chỉ làm theo quy định thôi”.

Hai người thở phào, lúc này Ngô Bình đang cầm lệnh kiếm Chí Tôn, nếu cậu yêu cầu trừng phạt hai người, Phương Quân Tử chắc chắn sẽ đồng ý.

Phương Quân Tử cười nói: “Vẫn chưa biết tên của anh”.

“Ngô Bình”.

Phương Quân Tử: “Anh Ngô, mời”.

Ngô Bình gật đầu, đi đến cổng tòa nhà với Tần Cự Phong.

Sau khi biết Ngô Bình muốn đến nơi hẹn, Phương Quân Tử đã đích thân dẫn hai người đến trước một căn nhà có sân vườn trang nhã. Có một người giúp việc mặc đồ màu xanh đứng trước cổng, mặc dù người này ăn mặc như người giúp việc nhưng khí tức đó lại là cảnh giới Thần Thông.

Người giúp việc đồ xanh nhìn Ngô Bình, cười hỏi: “Là cậu Ngô à?”

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, Mộc Thiên Hầu có ở trong đó không?”

Người giúp việc cười nói: “Hầu gia nhà tôi có ở nhà, mời”.

Ngô Bình chắp tay với Phương Quân Tử: “Lâu chủ Phương, có thời gian sẽ đến tìm anh nói chuyện”.

Phương Quân Tử cười nói: “Mời anh Ngô”.

Ngô Bình vừa vào trong sân thì có một thanh niên tóc bạch kim nhanh chóng chạy tới, tay trái cầm một danh sách, tay phải cầm bút, hỏi: “Lâu chủ có muốn đăng ký không?”

Phương Quân Tử vừa xoay người đi vừa nói: “Có chứ, kiêu tử thanh niên, Ngô Bình”.

Thanh niên tóc bạch kim cười nói: “Lại có một vị kiêu tử nữa, khá đấy. Quân Tử Lâu chúng ta ngày càng tốt, lâu chủ này, đánh giá hắn mấy sao?”

Phương Quân Tử dừng bước, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tạm thời cho sáu sao”.

Thanh niên tóc bạch kim khá ngạc nhiên: “Sáu sao”.

Phải biết là danh sách này tổng cộng chỉ có mười hai kiêu tử, nhưng họ đều là kiêu tử một sao, kiêu tử hai sao, chỉ có một người là kiêu tử ba sao, nhưng lần này lại đến tận sáu sao.

Phương Quân Tử nói: “Trận pháp bảo vệ núi của tôi có huyền cơ bí ẩn, tu vi của người này khó lường, có thể phá được chỉ với một nhát kiếm, thực lực của hắn vượt xa tôi”.

Thanh niên tóc bạch kim sửng sốt: “Mạnh hơn lâu chủ? Lâu chủ, anh…”

Phương Quân Tử ngắt lời hắn: “Núi này cao còn có núi cao hơn, không cần ngạc nhiên thế đâu. Hơn nữa, sáu sao chỉ là tạm thời thôi, vì tôi thật sự nhìn không thấu người này…”

Trong sân.

Ngô Bình được mời vào phòng khách thì thấy một người đàn ông áo vàng ngồi ở giữa, hai bên ông ta đều có vài người đi theo.

Ngô Bình nhìn khí chất người này siêu phàm là biết ông ta là Mộc Thiên Hầu, bèn chắp tay lại: “Ngô Bình chào Mộc Thiên Hầu”.

Mộc Thiên Hầu cười nói: “Cậu Ngô, nghe danh đã lâu, mời ngồi”.

Ngô Bình cũng không khách sáo ngồi xuống, Tần Cự Phong đứng bên cạnh cậu, không ngồi.

Mộc Thiên Hầu cười nói: “Cậu Tần đã nói cho tôi biết chuyện núi Bạch Long rồi. Thật xin lỗi, chuyện này là do người dưới trướng làm, tôi không biết núi Bạch Long là của cậu Ngô”.

Ngô Bình: “Chuyện đã rõ, vậy thì không còn gì nữa”.

Mộc Thiên Hầu gật đầu: “Cậu Ngô nghĩ thế nào về đề nghị trước đó của tôi?”

Ngô Bình nói: “Núi Bạch Long rất lớn, hơn nữa phần mộ của tộc người Hầu gia đã được dời đến đó, không tiện động vào lần nữa. Thế này nhé, tôi sẽ chuyển nhượng lại nơi mà Hầu gia đã sử dụng cho Hầu gia”.

Núi Bạch Long quả thật rất lớn, nơi mà Mộc Thiên Hầu chiếm không thuộc khu vực trung tâm, lấy ra cũng không vấn đề gì.

Mộc Thiên Hầu cười nói: “Cách này cũng ổn, vậy thì cậu ra giá đi”.

Dĩ nhiên Ngô Bình sẽ không khách sáo với ông ta, nói: “Một tỷ tiền Tiên”.

Một tỷ tiền Tiên không là gì với Mộc Thiên Hầu, ông ta lập tức gật đầu: “Được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK