Trác công công: “Đại tướng quân, hình như Tổng thủ lĩnh vẫn chưa năm rõ tình hình của cấm quân này nên phiền ngài nói giới thiệu lại một chút”.
Nguỵ Nguyên cười nói: “Được thôi”, sau đó, ông ấy đã gới thiệu sơ qua về tình hình của cấm quân.
Ngoài mặt thì cấm quân này nhận mình có 800 nghìn quân, nhưng thực chất chỉ có khoảng 500 nghìn thôi. Trong số đó thì có 50 nghìn người thuộc nội quân, trong nội quân thìcó các nội vệ, nhưng cũng chỉ cỡ 14 nghìn người, họ chủ yếu là các tiên binh, tiên tướng.
Ngoại quân chủ yếu phụ trách công việc tuần tra bảo vệ Long Kinh và tình báo cùng hậu cần. Nội quân thì phụ trách công việc bảo vệ nội cung, hỗ trợ nội vệ bảo vệ hoàng đế và hoàng tộc.
Thực lực của cấm quân rất mạnh, nhất là 50 nghìn nội quân, ai cũng là cao thủ cả, ngoài ra còn biết dùng sát trận. Vì thế muốn làm Tổng thủ lĩnh của họ là một việc rất khó, vì để họ phục mình thì Ngô Bình phải chứng minh được thực lực của anh.
Thật ra Tổng thủ lĩnh Chu vừa đi cũng chỉ miễn cưỡng ngồi ở vị trí này thôi, vì trong cấm quân vẫn còn khá nhiều cường giả không phục gã. Vì không thể áp chế được các cường giả ấy nên ông Chu kia không đạt được thành tựu cao, đó cũng chính là lý do khiến Hoàng đế không muốn trọng dụng gã nữa.
Nghe giới thiệu qua xong, Ngô Bình đã hiểu rõ phần nào và biết nhận công việc này không hề dễ dàng chút nào, so ra còn khó hơn làm phó thủ lĩnh của Long Uy Doanh.
Trác công công cười nói: “Tổng thủ lĩnh Ngô, vậy tôi xin phép nhé, hai ngài cứ trò chuyện thêm để cùng bàn cách điều khiển cấm quân”.
Hai người kia cùng đứng dậy tiễn Trác công công.
Trác công công đi rồi, Nguỵ Nguyên cười nói: “Tông thủ lĩnh, hay giờ chúng ta đến doanh trại tham quan luôn?”
Ngô Bình nói: “Ngày mai tôi mới chính thức nhận chức, nhưng muốn phiền Đại tướng quân làm giúp một việc trước”.
“Dạ?”, Nguỵ Nguyên hỏi: “Việc gì vậy ạ?”
Ngô Bình: “Phiền Đại tướng quân dán một thông báo là ngày mai tôi sẽ bày lôi đài ở đây, bất kỳ binh lính nào có thể đánh bại tôi thì tôi sẽ thưởng cho người đó 100 triệu Thần Long. Còn nếu ai bị tôi đánh bại thì phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Nguỵ Nguyên ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình lại dùng đến đối sách nay nên nói: “Tổng thủ lĩnh, trong cấm quân có mấy tướng sĩ mạnh lắm, ngài làm vậy e là không ổn”.
Ông ấy sợ nhỡ Ngô Bình thua thì sẽ mất uy, khó mà làm Tổng thủ lĩnh được nữa. Nguỵ Nguyên là Đại tướng quân nên đương nhiên ông ấy cũng mong Tổng thủ lĩnh là một tướng giỏi, như thế thì binh sĩ mới tăng lực chiến đấu lên được.
Ngô Bình cười nói: “Không làm thế thì tôi cũng sẽ không được tất cả mọi người kính phục giống tổng thú lĩnh trước”.
Nguỵ Nguyên thấy Ngô Bình kiên quyết vậy thì gật đầu: “Được, tôi sẽ đi dán thông báo ngay”.
Ngô Bình đứng dậy nói: “Đại tướng quân, tôi xin phép đi trước”.
Ngô Bình rời khỏi doanh trại rồi quay lại cửa hàng, Lý Mai vẫn chưa có tu vi gì, để cô ấy ở lại trông cửa hàng một mình khiến anh thấy hơi lo. May mà ngọc phù truyền tin không có động tĩnh gì, chứng tỏ mọi chuyện vẫn êm đẹp.
Khi anh đến gần cửa hàng thì đã bị cảnh tượng phía trước chọc cho giận sôi người, cửa của cửa hàng đã bị ai đó đập nát, bình đan dược ở bên trong rơi vỡ đầy đất, còn Lý Mai thì toàn thân dính máu rồi nằm im bất động sau quầy. Cô ấy bị đánh vỡ đầu, máu tươi cứ thế chảy ra, ngoài ra còn hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, có hai người đàn ông trung niên hung hăng đi tới, sau đó đi xuyên qua đám người xúm lại xem trò vui rồi gào lên: “Con này to gan thật, dám chiếm cửa hàng mà Đề đốc của bọn này ưng ý, đây chính là hậu quả khi dám chống lại Đề đốc phủ của bọn tao”.
Uỳnh!
Một luồng khí tức quét ngang, hai người đang nói chuyện bỗng nổ tung, hình thần cũng biến mất. Ngô Bình đã đi vào trong cửa hàng, anh bắt mạch cho Lý Mai thì thấy cô ấy bị thương rất nặng.
Anh lấy Thiên Nguyên Chân ra rồi bắt đầu chữa trị cho Lý Mai. Y thuật của anh rất giỏi, chỉ vài phút sau, Lý Mai đã tỉnh lại, trông thấy Ngô Bình, cô ấy thở phào một hơi: “May quá anh về rồi”.
Ngô Bình: “Lý Mai, sao em không bóp nát ngọc phủ?”
Lý Mai thở dài nói: “Họ ra tay nhanh quá nên em không kịp bóp”.
Ngô Bình đỡ cô ấy ngồi dậy rồi truyền sức mạnh vào người cô ấy, vết thương của Lý Mai khôi phục nhanh chóng, không lâu sau cô ấy đã khoẻ lại bình thường.
Ngô Bình nhìn sang người đã chết, một người trong số đó đã về phủ Đề đốc để bẩm báo. Một lát sau, đã có một người đàn ông mặc áo quan bước nhanh tới, theo sau còn có các binh sĩ.
“To gan, dám giết người của tôi, mau ra đây chịu chết!”, người đó gào lên với vẻ phách lối.
Ngô Bình đi ra ngoài, anh nhìn Đề đốc đó rồi giơ lệnh bài của mình ra, bên trên có viết năm chữ Tổng thủ lĩnh cấm quân.
Người đó hoảng hốt rồi vội quỳ xuống đất: “Hạ quan Tây Môn Bảo tham kiến Tổng thủ lĩnh”.
Ngô Bình: “Người của anh đã đánh người phụ nữ của tôi bị thương, giờ snh tính sao?”
Tây Môn Bảo tái mặt, cấm quân là gì? Đó là những người nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế, mà Tổng thủ lĩnh của cấm quân chỉ có quyền dưới hoàng thượng thôi, sao một Đề đốc nhỏ bé như gã dám đắc tội đây?
Gã run giọng nói: “Là tại hai tên nô tài kia có mắt như mù, Tổng thủ lĩnh đánh chết họ cũng là đúng tội ạ”.
Ngô Bình: “Anh nói vậy là tính phủi sạch trách nhiệm à?”
Tây Môn Bảo cười ngượng nói: “Tiểu nhân đáng chết! Xin Tổng thủ lĩnh trách tội”.
Ngô Bình: “Theo luật của nước Long thì hạ quan cấp dưới mà ra tay với thượng quan cấp trên hoặc người nhà của thượng quan thì sẽ bị xử chém”.
Tây Môn Bảo vã mồ hôi lạnh: “Tiểu nhân thật sự không cố ý, xin Tổng thủ lĩnh tha mạng!”
Ngô Bình: “Nghe hai tên đã chết nói là anh muốn mua lại cửa hàng này hả?”
Tây Môn Bảo nói: “Tổng thủ lĩnh, chúng ta có thể về phủ của tiểu nhân nói chuyện không ạ? Nơi này không tiện cho lắm”.
Ngô Bình: “Cũng được”.
Vì thế, anh đã dẫn Lý Mai đi cùng.
Trên đường đi, Tây Môn Bảo đã giới thiệu qua về bản thân, gã là Đề đốc của cửa Tây Long Kinh. Có tất cả 16 lối vào Long Kinh, trong đó bốn cổng phía Tây do Tây Môn Bảo phụ trách, vì thế chức quan thật của gã là Môn đốc, nhưng lại được hưởng bổng lộc của Đề đốc.
Đến nơi, Tây Môn Bảo mời Ngô Bình vào phòng khách, sau đó đích thân rót nước pha trà rồi cung kính đứng một bên.
Ngô Bình: “Nói đi”.
Tây Môn Bảo không dám giấu giếm nên đã kể hết mọi chuyện. Thì ra, gã đã ưng cửa hàng đó, vì thế muốn dùng thủ đoạn để bắt chủ của cửa hàng ấy bán lại cho mình với giá rẻ.
Nhưng ông chủ nhất quyết không chịu bán, những người khác biết Tây Môn Bảo định mua nên không dám xen vào, ai ngờ đâu cuối cùng Ngô Bình lại mua được.
Sau khi biết tin, Tây Môn Bảo nổi giận nên đã cho người đến quán làm loạn. Ai dè đụng ngay Tổng thủ lĩnh là Ngô Bình.
Ngô Bình nghe xong thì hỏi: “Anh có bao nhiêu cửa hàng ở Long Kinh?”
Tây Môn Bảo: “Thưa Tổng thủ lĩnh, cũng không nhiều, chỉ có năm cái thôi ạ”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Tha cho anh lần này cũng được, nhưng anh phải nhường lại năm cửa hàng ấy cho tôi”.
Tây Môn Bảo méo mặt rồi van xin: “Tổng thủ lĩnh, khó khăn lắm tiểu nhân mới để dành được mấy cửa hàng, có thể cho tiểu nhân giữ lại một cái không ạ?”
Ngô Bình: “Được, lấy đầu anh xuống mà đổi’.
Tây Môn Bảo rụt cổ lại rồi nói: “Hạ quan đồng ý với điều kiện của Tổng thủ lĩnh ạ”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tôi lấy có năm cửa hàng vẫn là hời cho anh, tôi còn định giết anh cơ”.
Tây Môn Bảo quỳ xuống nói: “Tiểu nhân biết tội rồi ạ!”
Ngô Bình đứng dậy nói: “Đưa tôi đi tham quan các cửa hàng ấy”.
Sau đó, Tây Môn Bảo đã dẫn Ngô Bình và Lý Mai đi tới năm cửa hàng. Chúng nằm ở các vị trí rất đẹp, trước kia Tây Môn Bảo mua không đắt như giờ. Chứ giờ mà tính tổng giá trị của các cửa hàng này thì phải trên 10 tỷ tiền báu.
Chương 1412: Vượt Long Môn
Lấy giấy tờ nhà đất của năm cửa hàng ấy xong, Ngô Bình mới cho Tây Môn Bảo đi.
Lý Mai cười nói: “Bị đánh cho gần chết cũng đáng, kiếm thêm được năm cửa hàng”.
Ngô Bình lừ mắt nói: “Anh thà không lấy năm cửa hàng này còn hơn, xem ra anh phải cho người bảo vệ em rồi”.
Dứt lời, anh thả liêu ra, nó cúi gập người chào: “Chủ nhân”.
Ngô Bình: “Liêu, sau này mày hãy bảo vệ cho Lý Mai, nếu cô ấy bị làm sao thì tao sẽ làm thịt mày đấy”.
Liêu nói ngay: “Vâng, nhất định tôi sẽ bảo vệ thật tốt cho nữ chủ nhân”.
Nhìn thấy liêu, Lý Mai ngạc nhiên nói: “Huyền Bình, đây chính là thú bảo vệ mà anh bảo đấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Thực lực của liêu rất mạnh, hơn nữa còn liên tục tiến bộ thêm, có nó bảo vệ em thì người bình thường khó đến gần em được”.
Buổi chiều, Ngô Bình bảo liêu ở lại quản lý mấy cửa hàng với Lý Mai, còn mình thì đến doanh trại Long Uy.
Tại đây, các chiến sĩ đang chăm chỉ luyện tập các động tác mà Ngô Bình truyền thụ. Sau khi kiểm tra, anh thấy vô cùng hài lòng, vì thế lại dạy thêm cho họ vài động tác rồi nhắc họ nhanh chóng luyện nhuần nhuyễn.
Đinh Mặc vẫn chưa đi, anh ta đến léo Ngô Bình vào uống rượu với Chu Nguyên Thông.
Ba ngi uống được một lát thì Đinh Mặc nói: “Đại ca, tam đệ, cả hai đều có tiền đồ rộng mở rồi. Sau này, kiểu gì đại ca cũng phải là Đại La Đạo Quân, tam đệ bây giờ đã là thiên tài số một của hoc phủ Truyền Kỳ, tương lai sáng khỏi bàn. Tuy em không bằng hai người, nhưng lại có sở trường tìm kho báu”.
Chu Nguyên Thông cười nói: “Nhị đệ, có phải chú định báo tin mừng gì cho bọn anh không?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đại ca, tam đệ, hai người có muốn đến đại lục Hồng Hoang không?”
Ngô Bình: “Nhị ca, đến đó làm gì ạ?”
Đinh Mặc: “Anh từng đến đó rồi, anh đã phát hiện có một không gian thần bí ở một nơi có tên là Tinh Túc Hải. Với kinh nghiệm của anh thì khả năng cao không gian thần bí ấy không thuộc kỷ nguyên này”.
Chu Nguyên Thông: “Hả? Ý chú là có thể có bảo bối ở đó ư?”
Đinh Mặc gật đầu: “Hơn nữa còn là bảo bối vô giá, tiếc là thực lực của em có hạn, không thể mở nơi đó ra được. Vì thế, nếu hai người đi cùng với em thì khéo chúng ta sẽ tìm được kho báu đấy”.
Chu Nguyên Thông nói: “Có thể trải qua cả kỷ nguyên mà không bị hư hại, chứng tỏ nơi ấy rất phi phàm, ít cũng phải là cấp đạo tổ, kiểu gì cũng có truyền thừa”.
Anh ta nhìn sang Ngô Bình rồi hỏi: “Tam đệ, chú thấy sao?”
Ngô Bình cười nói: “Thấy gì nữa ạ? Nhị ca đã nói thế rồi thì em phải đi chứ”.
Ba người cười phá lên, Chu Nguyên Thông nói: “Nhưng phải chờ thêm một thời gian nữa, anh cần giải quyết nốt một số việc rồi mình mới đi được”.
Đinh Mặc: “Vâng, cũng không vội, vì chưa ai biết nơi đó cả”.
Bấy giờ, Chu Nguyên Thông mới hỏi Ngô Bình: “Tam đệ, cậu định khi nào thì vượt Long Môn?”
Cảnh giới này vô cùng quan trọng, nó chính là bước chuyển tiếp mang tính quyết định ở giai đoạn Địa Tiên.
Ngô Bình: “Em còn hai lần độ lôi kiếp nữa, sau đó đến Thần Hóa. Có nhanh chắc cũng phải nửa năm nữa thì mới đột phá cảnh giới Long Môn được”.
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Thế thì tốt, ngày xưa anh cũng đã đến được tầng thứ hai của Long Môn rồi, nhưng tiếc là mới chỉ chạm vào được nó thôi. Vì thế kiếp này, anh vẫn đang tìm manh mối liên quan đến Long Biến. Vận khí của anh khá tốt, cuối cùng cũng có chút thu hoạch và thành công đến được tầng thứ hai của Long Biến và chạm đến tầng thứ ba rồi. Về sau, anh lại có thêm một món bảo bối, nhưng tiếc là anh đã qua Long Biến nên thứ ấy không còn giá trị với anh nữa. Song, nó lại là bảo vật vô giá với tam đệ đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Đại ca, thứ gì vậy ạ?”
Chu Nguyên Thông lấy một cánh cửa không biết được làm bằng chất liệu gì ra, tuy cánh cửa chỉ cao chưa đến một phân, nhưng khí tức rất mạnh.
Ngô Bình ngắm nghía rồi hỏi: “Đây là long môn ạ?”
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Đúng thế, đây là long môn sịn đấy, cảnh giới Long Môn từ nó mà ra. Ngày xưa, anh chết cũng bởi vì biết được tung tích củ nó. Sau khi sống lại, anh vất vả tìm kiếm nên mới gia nhập Ngọc Hư Cung và tìm thấy nó”.
Ngô Bình: “Đại ca, thứ này luôn ở Ngọc Hư Cung ạ?”
Chu Nguyên Thông: “Ừ, nhưng người của Ngọc Hư Cung có mắt như mù, không hề biết lai lịch của nó. Thật ra cũng không thể trách họ được, trên đời này chắc chưa quá một trăm người biêt về nó”.
Nói rồi, anh ta đưa long môn cho Ngô Bình rồi nói: “Tam đệ, hi vọng chú có thể chính thức tiến vào cảnh giới Long Môn”.
Đinh Mặc ngưỡng mộ nói: “Tiếc là em vượt Long Môn lâu rồi, không thì kiểu gì cũng phải thử”.
Chu Nguyên Thông: “Ai cũng biết cảnh giới Long Môn có ba tầng Long Biến đúng không, nhưng nếu dùng đến thứ này thì sẽ có năm tầng Long Biến đấy”.
Ngô Bình: “Đại ca, nếu ngày xưa, anh tu luyện bằng thứ này thì có thể đạt đến tầng thứ năm ạ?”
Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Không, tầng thứ năm khó lắm, nó thuộc lĩnh vực cấm nên nếu chạm tới thì sẽ bị trời phạt”.
Ngô Bình: “Thế chắc cảnh giới này phải siêu phàm lắm”.
Chu Nguyên Thông: “Ừ, đương nhiên rồi. Đừng nói là tầng thứ năm, ai đến được tầng thứ ba thôi cũng quá khiếp rồi ấy! Khi anh chạm tới tầng thứ ba, cảm thấy mình như bước lên một tầng cao mới ấy”.
Ngô Bình cúi người nói: “Cảm ơn đại ca”.
Chu Nguyên Thông cười lớn nói: “Chú là anh em kết nghĩa với anh thì đừng khách sáo thế, à mấy hôm nữa luyện thêm cho anh ít đan dược nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Vâng ạ”.
Sau đó, anh lấy một chiếc nhẫn ra rồi nói: “Đại ca, thực lực của anh mạnh thế thì có thể khiêu chiến một con thú bảo vệ ở đây”.
Chu Nguyên Thông ngạc nhiên hỏi: “Thú bảo vệ ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh cứ nhìn đi là biết”.
Chu Nguyên Thông tiến vào không gian trong nhẫn thì thấy có rất nhiều mãnh thú khổng lồ đang bị phong ấn trong thủy tinh, sau khi bước ra, anh ta nói: “Tam đệ, chú may thật đấy, có cả bảo bối này”.
Ngô Bình: “Đại ca, nhị ca, hai anh có thể khiêu chiến để chọn chúng nó làm thú bảo vệ cho mình đấy”.
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Thế anh xin nhé”.
Thực lực của Chu Nguyên Thông rất mạnh, kiếp trước đã là Đại La Kim Tiên nên tu vi của kiếp này còn cao hơn, vì thế anh ta có thể dễ dàng thuần phục được mấy con thú bảo vệ này. Cuối cùng, anh ta đã chọn thú bảo vệ đứng thứ 11, 20 và 24.
Ba con này đều là mãnh thú Hồng Hoang, tuy thực lực của Chu Nguyên Thông rất mạnh nhưng để thuần phục được chúng thì cũng hơi tốn sức, sau khi bị thương khắp mình mẩy thì anh ta mới miễn cưỡng thuần phục được chúng.
Thấy thế, Đinh Mặc chỉ chọn đúng một con xếp thứ 70. Nó có thiên bẩm đặc biệt, tài năng tương tự như chuột tìm báu vật nên khá có ích với anh ta.
Tuy chỉ đứng thứ 70, nhưng con thú bảo vệ này cũng quần Đinh Mặc một trận ra trò, sau phải nhờ Ngô Bình hỗ trợ thì anh ta mới thuần phục nó thành công.
Hai người kia nhận thú bảo vệ xong thì đều rất vui, Ngô Bình đi ra ngoài rồi dẫn Lý Mai tới chỗ của Đại đề đốc, nơi này an toàn hơn bên ngoài, môi trường cũng tốt hơn.
Lý Mai đã gặp Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc nên chào hỏi ngay: “Chào đại ca, nhị ca”.
Có ba con thú bảo vệ với khí tức bức người đứng phía sau Chu Nguyên Thông, anh ta vui vẻ cười nói: “Em dâu, em cần gì thì cứ nói với người làm nhé”.
Tối dến, Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đi chăm thú bảo vệ, còn Ngô Bình và Lý Mai thì ở trong một ngôi nhà yên tĩnh và được đám người làm hầu hạ.
Chương 1413: Thần Lực Kinh
Sau khi trời tối, Lý Mai đã kéo Ngô Bình vào phòng ngủ, không cho anh tu luyện nữa. Đến nửa đêm, khi cô ấy ngủ rồi thì Ngô Bình mới mò dậy được.
Thấy Đường Tử Di và Nhậm San San đều có con với Ngô Bình cả rồi nên Lý Mai cũng muốn nhanh chóng mang thai. Cô ấy thấy sốt ruột nên hôm nay đã thành công bắt Ngô Bình phải reo giống cho mình.
Ngô Bình tiếp tục nghiên cứu thức thứ hai của Thiên Cực Tam Thức, trong đó thức thứ nhất tên là Hoan Không, thức thứ hai là Chư Thiên.
Thức Chư Thiên có thể rút sức mạnh của vạn giới, sau đó tích tụ thành một đường kiếm. Muốn luyện thành thức này thì đầu tiên phải có độ gắn kết lớn với vạn giới.
Trước đó nhờ có mức độ phù hợp cực cao nên Ngô Bình tu luyện Cừ Thần Kinh rất nhanh, anh có thể cảm nhận được sức mạnh của chư thiên vạn giới rồi biến nó thành sức mạnh của mình, còn anh cũng có thể dùng được vài tài năng của ý nghĩa Thiên Tượng.
Khi rất nhiều sức mạnh tập trung tới, Ngô Bình thấy hơi mất khống chế, vì những sức mạnh này quá hỗn loạn, anh dùng lò luyện Võ Đạo để chấn chỉnh chúng mà cũng không ăn thua.
Ngô Bình biết ngay muốn luyện thành thức thứ hai thì mình chưa đủ sức, vì anh chưa khống chế được sức mạnh này.
“Không biết Thần Lực Kinh có giúp được gì mình không nhỉ?”
Ngô Bình chợt nhớ tới Thần Lực Kinh mà Chu Chân Nhi đưa cho mình, anh bắt đầu luyện tập ngay.
Công pháp này xuất hiện từ thời Tiên Quốc, không ai biết về lai lịch của nó. So với Thiên Huyết Kinh mà Ngô Bình từng luyện thì Thần Lực Kinh vẫn có xuất xứ rõ ràng hơn. Vào thời Tiên Quốc, đã có rất nhiều thiên kiêu thử luyện môn kinh pháp này, song đều thất bại, sau đó hầu hết bọn họ đều bị tàn phế hoặc chết.
Song dẫu thế, nhưng vẫn có rất nhiều người tu luyện môn công pháp này. Vì trong quá trình tu luyện Thần Lực Kinh, họ có thể cảm nhận được sức mạnh bức người cùng lực sát thương mạnh mẽ.
Thần Lực Kinh có chín tầng, tầng thứ nhất hay còn gọi là nhập môn cực kỳ khó, nhưng trong lịch sự đã có khá nhiều người làm được. Chính vì làm được nên họ mới cảm nhận được sự diệu kỳ của Thần Lực Kinh, từ đó ra sức tu luyện lên tiếp. Nhưng cuối cùng, những người này đều chết ở tầng thứ ba hoặc tầng thứ tư, không ai đến được tầng thứ năm.
Tầng thứ nhất của Thần Lực Kinh sẽ luyện ra thần lực trong cơ thể. Vào thời nguyên cổ, con người còn sống trong xã hội nguyên thuỷ, trong nhận thức của họ thì thần lực là sức mạnh có được khi cúng bái sấm sét. Mà vào thời ấy thì sấm sét cũng chính là thần linh.
Vì thế, sức mạnh mà Ngô Bình cần ngưng luyện thực chất chính là sức mạnh sấm sét, tia sét đầu tiên trong thời kỳ Hỗn Mang đã tạo ra sự sống, do đó nó chính là sức mạnh nguyên thuỷ nhất.
Từ khi hấp thu Lôi Hồn Điện Phách, Ngô Bình đã nhận được ý nghĩa của Sấm Sét, vì thế anh có thể ngưng luyện ra thần lực một cách dễ dàng.
Một luồng sức mạnh to như tia sét đang ấp ủ và lớn lên trong cơ thể Ngô Bình, khi tia thần lực đầu tiên xuất hiện, nó lập tức sao chép lại rồi phát triển ngay.
Trong một phút ngắn ngủi, đã có đầy thần lực trong người Ngô Bình, anh vung tay lên một cái là thần lực đã tuôn ra.
“Thì ra đây chính là thần lực”, anh rất hài lòng, cảm thấy thần lực này rất thích hợp với mình.
Đương nhiên các tu sĩ thời xưa không có tài nguyên tu luyện dồi dào như Ngô Bình, vì thế không thể so với anh được, khoảng cách giữa họ là rất lớn.
Sau khi đã có thần lực dồi dào, anh tiếp tục tu luyện lên tầng thứ hai. Tầng thứ hai của Thần Lực Kinh khiến thần lực có một loại lực rung, nó có thể tiêu diệt tà ma, tấn công hồn phách.
Bước này cũng không rõ, loáng cái là anh đã tu luyện xong.
Xẹt!
Anh vừa vận chuyển sức mạnh, thần lực trong cơ thể đã phát ra tiếng sấm sét đùng đoàng đáng sợ, nó khác với sấm sét, vì nó là một loại sức mạnh tương tự như sấm sét.
Tầng thứ hai của Thần Lực Kinh có một loại thần thông sát sinh, chỉ cần búng tay nhẹ một cái là trời long đất lở, tiêu diệt hàng nghìn quân sĩ.
Anh bay ra biển rồi búng tay một cái, lập tức đã nghe thấy tiếng sấm rền vang, một luồng sức mạnh khủng khiếp bay lên phía trước, mặt biển nổi sóng lớn, sau đó bốc hơi nước lên thành mây mù.
Trong phạm vi cực lớn quanh đó đã nổi lên sương mù, cùng với đó là sấm sét và mưa bão.
Ngô Bình búng tay thêm một cái nữa, sau đó tìm tới một hòn đảo nhỏ để tiếp tục tu luyện tầng thứ ba của Thần Lực Kinh.
Tầng này là kích hoạt thần lực, khiến cả cơ thể và hồn phách hoá thành tia chớp, từ đó tạo ra một đòn kinh thiên động địa.
Luyện công pháp này không khác nào tự sát, vì thần phách và cơ thể biến thành tia chớp xong thì nếu không khống chế tốt thì hình thần cũng tắt luôn. Ngày xưa, các thiên tài tu luyện Thần Lực Kinh thì mười người chết chín.
Nhờ lĩnh ngộ ý nghĩa của Sấm Sét nên nguyên anh của Ngô Bình cũng được Lôi Hồn Điện Phách củng cố thêm, anh có đủ tư cách để đạt thành tựu vào tầng thứ ba này. Nhưng cái khó nhất ở tầng này không phải yêu cầu về thể chất, mà là sự nắm bắt về trình độ.
Trong quá trình này, nếu sớm thì thất bại, muộn thì sẽ hồn bay phách tán. Vì thế cần có trí tuệ thật cao để phán đoán, hơn nữa dù đã thành công thì cũng phải thực hiện các thao tác tiếp theo thật chuẩn, nếu không thì sẽ cùng bị tiêu diệt với tia sét.
Ngô Bình đã đột phá Nhất Niệm Nhất Thế Giới nên đã có đủ trí tuệ để nắm bắt thời cơ, anh có khả năng nhìn xuyên thấu nên có thể phát hiện ra tiết điểm chuẩn xác nhất.
Anh hít sâu một hơi thì nghe thấy một tiếng động, anh hoá thành một tia sét, sau đó xuyên qua biển bằng tốc độ nhanh nhất.
Tốc độ của tia sét có thể nhanh đến đâu? Loáng cái, Ngô Bình đã ở ngoài vạn giới.
Ánh chớp lại tích tụ thành hình ảnh của Ngô Bình, anh cảm nhận một lúc thì biết chuẩn bị sẽ phải tiêu hao rất nhiều sức mạnh, với thực lực hiện giờ thì cùng lắm anh chỉ trụ được ba phút.
Tầng thứ ba của Thần Lực Kinh còn có hai môn thần thông là Lôi Thiểm và Điện Bộ.
Lôi Thiểm có thể “đồng hoá” đối thủ, khiến một phần cơ thể của người đó hoá thành tia sét, nhưng người đó không thể điều khiển được tia sét này. Vì thế, họ sẽ bị chính bộ phận trong cơ thể mình tiêu diệt.
Uy lực của Lôi Thiểm rất lớn, khi Ngô Bình thử nó thì mắt trái của anh loé lên một tia sáng trắng rồi bắn đi theo hình cánh quạt.
Dưới đòn tấn công này thì đến Thiên Tiên cũng phải chào thua, vì nó quá nhanh và mạnh.
Điện Bộ thì đơn giản hơn một chút, Ngô Bình có thể biến hoá trong nháy mắt, sau đó di chuyển đến một vị trí khác cực nhanh. Nếu vận dụng Điện Bộ trong chiến đấu thì sẽ khiến kẻ địch không thể đề phòng, nếu kết hợp cùng với phép thần thông khác thì uy lực còn khiếp đảm hơn nữa.
Khi thấy trời sắp sáng, Ngô Bình quyết định tiếp tục đột phá lên tầng thứ năm.
Tầng thứ tư của Thần Lực Kinh là dùng thần lực để củng cố thêm cho tài năng hoặc vũ khí, thứ đầu tiên Ngô Bình nghĩ đến chính là kiếm hoàn.
Tỉ lệ thất bại ở tầng này cũng rất cao, hầu hết các tu sĩ đều rụng ở tầng này.
Một khi xuất hiện sai sót thì người tu hành sẽ phải lãnh hậu quả ngay.
Ngô Bình cẩn thận truyền thần lực vào kiếm hoàn, nó lập tức rung lên, nếu không nhờ nó đã đủ mạnh thì chắc đã nổ tung rồi.
Kiếm hoàn rung lên vài phút thì ổn định lại, sau đó toả ra tia sáng giống sấm sét.
Uỳnh!
Một tia sát bắn ra rồi quét ngang trời, có thần lực giúp sức, đường kiếm của Ngô Bình nhanh hơn điện, có thể lấy đầu của kẻ địch dù ở xa tít mù tắp.
Chương 1414: Khiêu chiến toàn quân
Ngô Bình đã rất hài lòng, anh mỉm cười rồi có một tia chớp loé lên, ngay sau đó anh đã quay về phủ của Đại đô đốc.
Lý Mai vẫn chưa ngủ dậy, do đêm qua chinh chiến miệt mài với Ngô Bình nên toàn thân cô ấy đều đau nhức, không thể xuống giường nổi.
Ngô Bình không gọi cô ấy dậy, mà ra chào Chu Nguyên Thông một tiếng rồi đến doanh trại của cấm quân.
Hôm qua, anh đã nhờ Đại tướng quân Nguỵ Nguyên dán thông báo rằng hôm nay mình sẽ khiêu chiến cao thủ của cả cấm quân, bất cứ ai đánh bại anh đều sẽ nhận được phần thưởng lớn là 100 triệu Thần Long.
Ngay khi biết được tin này, cả cấm quân đã chấn động, ai cũng nghĩ Tổng thủ lĩnh mới điên rồi, lẽ nào không biết Ngoạ hổ tàng long của cấm quân hay sao?
Khi Ngô Bình quay lại, Nguỵ Nguyên đã sai người chuẩn bị xong lôi đài, mấy chục nghìn quân sĩ vây kín xung quanh để chờ xem trò vui.
“Đại tướng quân, nếu mọi người đến đủ hết rồi thì bắt đầu luôn đi thôi, tránh lãng phí thời gian”.
Ngô Bình tung người rồi nhảy lên lôi đài.
Sau đó có một sĩ quan cấp tá bay lên theo, người này có tu vi ở cảnh giới Đoạt Thiên, Ngô Bình cảm thấy thực lực của người này phải ngang với Tổng thủ lĩnh cũ.
Sĩ quan cấp tá ấy cười nhếch mép nói: “Tổng thủ lĩnh, tôi xin lỗi trước nhé, tại 100 triệu Thần Long hấp dẫn quá!”
Ngô Bình: “Không sao, cứ đánh thắng tôi là anh sẽ có tiền thưởng”.
“Được!”
Người đó lách người một cái, lập tức có ảo ảnh mãnh thú xuất hiện ở phía sau rồi cùng tấn công Ngô Bình.
Không hề có một động tác dư thừa nào hết, anh ta đã đã sử dụng sức mạnh tinh thuần.
Các binh sĩ ở phía dưới đều sáng mắt lên, người này chính là cường giả trong cấm quân của họ. Từ thời niên thiếu, anh ta đã luyện hoá hồn phách của Bá Long - một loài mãnh thú thời cổ đại nên có thực lực rất kinh khủng.
Khi nắm đấm của người đó bay tới, Ngô Bình túm ngay lấy cổ tay anh ta rồi vật anh ta ngã xuống sàn đấu.
Người kia cảm thấy cổ tay mình sắp gãy nát, anh ta kêu lên đau đớn nhưng mãi không ngượng dậy được.
Mọi người ở bên dưới đều kinh ngạc, lẽ nào trận đấu kết thúc rồi?
Ngô Bình cười nói: “Anh thua rồi, cho nên phải đồng ý một điều kiện của tôi”.
Người đó ngỡ ngàng nói: “Anh làm thế nào vậy? Tôi ở cảnh giới Đoạt Thiên Tiên rồi đấy”.
Ngô Bình: “Anh xuống đi, người khác!”
Người đó bị lôi xuống dưới, sau đó lại có một người khác nhảy lên. Người này có tu vi ở cảnh giới Hư Tiên, hắn mặc một chiếc áo giáp có hình rồng màu vàng, tay cầm hai cái kích.
Hắn không nói gì mà gào to, sau đó vung cái kích lên chém xuống. Người này có thể chất rất mạnh, sức lực thì khỏi phải bàn, khi cái kích của hắn chém xuống, không gian như bị nứt ra.
“Xuống!”
Ngô Bình tung một đòn vào thân kích, có tiếng động lớn vang lên, người kia bay khỏi lôi đài rồi ngã mạnh xuống đất, chiếc áo giáp vỡ tan, hắn còn hộc ra một ngụm máu tươi.
“Cái gì! Lôi Mãnh - cao thủ số một của cấm quân cũng bị đánh bại rồi! Hơn nữa còn thua ngay ở chiêu đầu”.
Ngô Bình nhìn mọi người rồi nói: “Còn ai nữa không? Hai người trước đó kém quá, tôi còn chưa dùng tới một phần mười sức mạnh nữa”.
Hình như không thể chịu được sự sỉ nhục ấy, cuối cùng lại có một người khác nhảy lên lôi đài, ngay sau đó người này đã biến thành một con quái vật đầu trâu mình người.
“Tộc Ngưu Ma”, mọi người ngạc nhiên hôn lên”.
Nguỵ Nguyên nhíu mày rồi nói với chư tướng ở bên cạnh: “Ô Hoàng không ngồi im được nữa rồi, thực lực của tộc Ngưu Ma còn được xếp vào tốp trong tiên đình, cậu ta còn là nhân tài trong số đó, không biết có thể tiếp được ba chiêu của Tổng thủ lĩnh không?”
Mọi người: “Đại tướng quân, Ô Hoàng chỉ có thể đỡ được ba chiêu thôi ư?”
Nguỵ Nguyên thờ ơ nói: “Thực lực của Tổng thủ lĩnh hình như phải trên cấp truyền kỳ chín sao, Ô Hoàng không thắng được đâu, tôi chỉ không biết cậu ta đỡ được mấy chiêu thôi”.
Con quái vật cầm một cái búa lớn rồi nhảy lên cao bổ xuống.
Ngô Bình cảm thấy được một luồng lực sinh mệnh và lực chiến đấu cực lớn của long tộc trong cơ thể người này.
Anh vung tay lên, một đường kiếm xuất hiện, nó ngưng tụ thành một cái chày khổng lồ nghênh đón cái búa.
Cheng!
Cái búa vỡ tan, con quái vật bị đánh bay. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã hoá thành một tia sét rồi xuất hiện trên đỉnh đầu nó, tiếp theo tung một cú đá.
Uỳnh!
Con quái vật ngã sấp mặt xuống sàn đấu, lôi đài lún xuống, toàn thân người này nát vụn, lục phủ ngũ tạng đều bị thương, khắp các lỗ chảy máu.
Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Tôi có thể giết anh bằng một kiếm, nhưng nể tình anh là thiên tài nên tôi chỉ đánh bay anh thôi”.
Người kia đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, gã thở dài nói: “Tôi tâm phục khẩu phục”.
Ngô Bình: “Anh thua rồi nên phải đồng ý một điều kiện của tôi”.
Đến Ô Hoàng còn thua thì không còn ai dám khiêu chiến Ngô Bình nữa, anh chờ thêm năm phút cũng không có ai tiến lên lôi đài nên nói: “Hôm nay, tôi tổ chức buổi khiêu chiến này để mọi người thấy được tài năng của tôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ là Tổng thủ lĩnh của mọi người, tôi sẽ phụ trách rèn luyện võ nghệ, nâng cao thể chất và lực chiến đấu cho cấm quân. Ngoài ra, tôi cũng ra kỷ luật và mọi người phải tuân theo, nếu trái lời thì sẽ bị phạt”.
“Vâng!”, tất cả mọi người cùng đồng thanh.
Ngô Bình bước xuống khỏi lôi đài, sau đó gọi các thủ lĩnh tới gần để nói chuyện. Trước đó, các thủ lĩnh này vẫn không phục anh, nhưng giờ thì nghe lời răm rắp.
Anh là Tổng thủ lĩnh nên việc chính là quản lý thật tốt các thủ lĩnh này, họ phải xuất sắc thì các binh sĩ mới tốt lên được. Vì thế từ giờ, Ngô Bình sẽ bắt đầu rèn luyện cho họ trước.
Anh lấy tài liệu mà mình biên soạn ra đưa cho họ luyện trước, khi nào luyện thành rồi thì sẽ dạy lại cho các binh sĩ.
Nhưng trước đó, anh sẽ làm mẫu vài lần.
Khi anh đi gặp Nguỵ Nguyên thì đã là buổi chiều.
Nguỵ Nguyên cười nói: “Tổng thủ lĩnh, xem ra tu vi của cậu còn cao hơn, bái phục”.
Ngô Bình: “Quá khen”.
Hai người trò chuyện thêm vài câu thì Ngô Bình về phủ của Tổng thủ lĩnh, nơi này có nhà cao cửa rộng, môi trường sống cũng tốt.
Ngày đầu tiên đi làm, Ngô Bình không muốn về quá sớm nên anh ở lại đến chiều muộn để biên soạn bài, vì công việc chính của Tổng thủ lĩnh chính là biên soạn tài liệu phù hợp.
Các tài liệu này gồm thuật luyện thể, cách hít thở, chiến thuật, chiến trận, pháp thuật tập thể… Có thể nói lực chiến đấu của một nhánh quân ra sao là phụ thuộc lớn vào Tổng thủ lĩnh.
Ngô Bình viết rất nhanh, loáng cái đã có mấy cuốn sách trên bàn. Nhưng anh phải đổi lại hết sách của Tổng thủ lĩnh cũ nên cũng khá mất thời gian.
Trời tối lúc nào không hay, trước mặt Ngô Bình đã có hơn trăm cuốn sách.
Đột nhiên trong doanh trại vang lên tiếng la hét, anh lập tức bỏ bút xuống rồi chạy ra ngoài bay lên cao.
Ngay sau đó, anh đã thấy các binh sĩ hò hét như đã phát điên.
“Doanh Tiếu!”
Ngô Bình phóng thần niệm ra để trấn áp mọi người, bọn họ lập tức im bặt.
Anh đi tới gần một binh sĩ rồi vỗ vào người tên đó, người này đã bình thường trở lại. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã lấy ra được một cái kim châm cứu ở sau gáy người này.
Nguỵ Nguyên cũng vội vã chạy đến rồi hỏi: “Tổng thủ lĩnh, có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình giơ kim châm cứu ra cho anh ta xem rồi nói: “Có người ra tay với các binh sĩ, làm cho họ phát điên”.
Nguỵ Nguyên biến sắc mặt nói: “Đúng là to gan, dám động đến binh lĩnh của Nguỵ Nguyên này”.
Nói rồi, ông ấy phóng thần niêm đi dò xét ở xung quanh.
Chương 1415: Bắt đầu luyện công từ trong bụng mẹ
Song, Nguỵ Nguyên chẳng phát hiện ra kẻ địch nào hết, ông ấy bừng lửa giận nhưng không biết phát tiết ra đâu nên ngửa cổ lên hét lớn.
Ngô Bình: “Đại tướng quân, ông đang nghi ngờ ai nhất?”
Nguỵ Nguyên thở dài: “Nhiều lắm, tôi không thể xác định cụ thể là người hay môn phái nào được”.
Ngô Bình: “Nếu hôm nay không có tôi ở đây thì Đại tướng quân có thể dẹp yên được chuyện này không?”
Nguỵ Nguyên lắc đầu: “Nếu là tôi thì chỉ còn cách giết người thôi, nhưng nếu làm vậy thì chúng ta sẽ thiệt hại rất nhiều huynh đệ”.
Ngô Bình: “Ừm, xem ra đối thủ muốn dùng cách này để hạ thấp nhuệ khí của binh sĩ, cấm quân là người của Hoàng đế, người này dám ra tay với họ chứng tỏ là người chống đối Hoàng đế”.
Nghe thấy thế, Nguỵ Nguyên nói: “Tổng thủ lĩnh nói vậy thì tôi có thể đoán là ai rồi”.
Ngô Bình: “Hả? Hạ Giới mà cũng có kẻ đối đầu với Hoàng đế ư?”
Nguỵ Nguyên: “Hiện giờ, khắp nước Long đều cần dùng tói binh lực, vì có tiên đình và Đại thiên tôn ủng hộ nên thế cục mới nhanh chóng bình ổn. Nhưng chúng ta cũng gặp phải vài thành phần khó chơi, vì dụ như nước Đại Tây mà mình đang phải dốc toàn lực ứng phó”.
“Nước Đại Tây nằm ở Tây Vực, dân số đông đúc, diện tích đất đai rộng lớn, tài nguyên dồi dào, ví dụ như tiên kim, thần thiết… Binh khí và con rối chiến tranh của nước này rất mạnh, con rối mà họ tạo ra thậm chí có thể đánh ngang cơ với thần tiên, vũ khí thì cũng phi phàm. Chúng ta đối đầu với họ nửa năm thôi mà đã tổn thất nặng nề rồi”.
“Thấy mãi không hạ được nước này, Hoàng đế bệ hạ cũng đang sốt sắng, người đã quyết định tháng sau sẽ đích thân chỉ huy quân đánh chiếm nơi đó. Nếu vậy thì cấm quân chúng ta sẽ phải đi theo để hộ giá, có lẽ vì đó nên nước này mới ra tay với binh sĩ của chúng ta”.
Ngô Bình: “Bệ hạ quyết định như vậy thì chắc đã có kế sách rồi”.
Nguỵ Nguyên cười nói: “Bệ hạ đã lấy được một trăm nghìn phù binh kim giáp từ chỗ của Đại thiên tôn! Đến lúc đó, các phù binh ra trận, nước Đại Tây có mạnh nữa thì cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng thôi”.
Ngô Bình phán đoán: “Vì thế, họ mới tìm cách triệt hạ quân ta, khả năng cao là để ám sát Hoàng đế”.
Nguỵ Nguyên gật đầu: “Chắc chắn là vậy, cậu Ngô, thời gian tới phiền cậu luyện binh cho các anh em, hi vọng tháng sau cậu sẽ cùng chúng tôi hộ giá để bảo vệ Hoàng thượng”.
Ngô Bình: “Bệ hạ có tu vi cao lắm, muốn hại được người thì phải cần đến cao thủ”.
Nguỵ Nguyên: “Đúng thế, cho nên chúng ta phải chuẩn thật tốt. Cậu Ngô, nếu cậu là thích khách thì sẽ dùng cách gì để ám sát Kim Tiên bán bộ?”
Ngô Bình: “Ám sát Kim Tiên bán bộ thì tốt nhất là mời Đại La Đạo Quân, nhưng chắc chắn nước Đại Tây không có cao thủ cảnh giới này đúng không?”
Nguỵ Nguyên: “Không có”.
Ngô Bình: “Thế thì phải dùng cách thứ hai, đó là sát trận! Kẻ yếu cũng có thể dùng sát trận để ám sát Kim Tiên nên Kim Tiên bán bộ không thể thoát được”.
Nguỵ Nguyên: “Nếu dùng đến sát trận thì nhất định họ phải nhờ đến đại sư trận pháp, ngày mai tôi sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, để người chuẩn bị trước”.
Ngô Bình: “Còn cách thứ ba nữa”.
Nguỵ Nguyên vội hỏi: “Cách gì thế?”
Ngô Bình: “Dùng độc, trời sinh vạn vật đều có tính tương sinh tương khắc. Tuy Đại La Kim Tiên mạnh, nhưng cũng có những chất độc có thể hạ gục được họ. Song các chất độc ấy đều thuộc loại khan hiếm và cũng không có nhiều”.
Nguỵ Nguyên: “Cái này thì không phải lo, Hoàng đế có Tị Độc Thần Châu, chất độc có mạnh đến mấy cũng không làm hại được người”.
Ngô Bình: “Vẫn còn một cách nữa là thần chú”.
Nguỵ Nguyên cau mày: “Thần chú ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Chú thuật có một điểm đặc biệt là nhiều người có thể cùng thi triển một lúc, thần chú của 10 nghìn người thì không làm gì được Hoàng đế, nhưng nếu là 10 triệu hay 100 triệu người thì sao? Đến Chân Tiên còn phải chịu hàng đấy, Đại La bán bộ cũng bị thương nặng hay thậm chí là quy tiên luôn nữa là”.
Nguỵ Nguyên kinh ngạc: “Thế thì phải chú trọng đề phòng họ dùng đến thần chú”.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Nguỵ Nguyên nóng lòng nên đi gặp Hoàng thượng luôn.
Ông ấy đi rồi, Ngô Bình lại về gặp Lý Mai để bàn chuyện cửa hàng. Ban ngày cô ấy bạn rộn lượn khắp các cửa hàng nên giờ đã nắm được hết tình hình rồi.
Tên của các cửa hàng được cô ấy viết kín ba tờ giấy, có hơn 200 cửa hàng với tình trạng khác nhau.
Ngô Bình: “Lý Mai, em cứ quyết hết đi, anh chi tiền thôi”.
Lý Mai: “Em nghĩ kỹ rồi, chúng ta sẽ mua 80 cửa hàng trong số này, tổng là 300 tỷ tiền báu”.
300 tỷ tiền báu tương đương với 300 triệu Thần Long.
Ngô Bình: “Không nhiều lắm, anh đã kiếm được ba tỷ Thần Long trong hội thi Y Đạo, giờ mới tiêu hết có một phần mười thôi”.
Lý Mai: “Bình tĩnh, sau đó chúng ta vẫn cần nhiều tiền nữa đấy. Ngoài các cửa hàng này ra, chúng ta cũng cần tiêu ít tiền ở Hải Kinh”.
Ngô Bình: “Ừm, đến đâu hay đến đấy đã”.
Sau đó, Lý Mai đã đi thu mua các cửa hàng, để đảm bảo an toàn, Chu Nguyên Thông đã cho người đi theo bảo vệ cô ấy.
Ngô Bình lại tới chỗ cấm quân, sau đó đưa tài liệu mình biên soạn cho các thủ lĩnh, sau đó mới về phủ.
Đường Tử Di đang ngồi thuyền ở Đông Hồ trong nhà ở Hưng Long, chợt có một tia chớp loé lên, Ngô Bình đã xuất hiện.
Đường Tử Di cười nói: “Anh cưỡi sét về đấy à?”
Ngô Bình đắc ý nói: “Đó là Điện Bộ, mạnh hơn kiểu em bảo nhiều”.
Đường Tử Di xoa bụng rồi nói: “Con gái sắp ra đời rồi, anh đã chuẩn bị gì chưa?”
Ngô Bình: “Anh mong con ra để bế lắm rồi”.
Đường Tử Di cười nói: “Mấy ngày nay, bé con ngoan hơn nhiều rồi”.
Ngô Bình: “Nó đang ngồi luyện công đấy”.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Luyện công ư?”
Ngô Bình cười nói: “Tuy con chưa ra đời, nhưng nó rất thông minh. Trước đó ngày nào anh cũng dạy nó luyện công, nó học nhanh lắm”.
Đường Tử Di nói: “Luyện công từ trong bụng mẹ à, em cử tưởng đây chỉ là nói chơi thôi, ai dè lại xảy ra với mình thật”.
Ngô Bình: “Con anh thì phải khác chứ!”
Đường Tử Di: “Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?”
Ngô Bình: “Ừm, đại danh là Lý Tử Huyền, còn biệt danh thì là Khả Nhi”.
Đường Tử Di cười nói: “Anh lười thế, lấy tên của bố mẹ gộp lại đặt cho con à?”
Ngô Bình cười nói: “Thế không hay à? Tử Huyền nghe hay mà”.
Đường Tử Di: “Được rồi, chọn tên ấy cũng được”.
Hai người đang nói chuyện thì có một con cá màu vàng bơi đến, nó len lén nhìn Ngô Bình.
Anh lập tức cảnh giác rồi túm lấy nó.
Anh nhìn kỹ thì thấy đây chính là con cá mà Hoả Hoàng Nhi mua ngoài chợ, cô bé còn bảo kiếp trước, con cá này là một đạo tổ.
Khi Hoả Hoàng Nhi mang con cá này về nhà, đã ném thẳng xuống hồ rồi kệ nó tự sinh tự diệt. Không ngờ hôm nay nó lại bơi đến đây rồi lén nhìn Ngô Bình.
Anh nói: “Mày không bị cá lớn trong hồ ăn à? Xem ra cũng thông minh đấy, ban nãy mày nhìn gì tao hả?""