Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2101: Tiên đạo ban sơ, tiêu diệt người thu nhặt

Tiên tổ cười nhạo: “Vậy à? Nhưng cậu sắp mất đi ý thức, trở thành Tiên tộc”.

Ngô Bình lắc đầu: “Ông vẫn không hiểu”.

Nói rồi anh mở ra tất cả khí tức quanh người, kích hoạt Thần Hỏa Công, sau đó một cái cực lớn vòng xoáy được hình thành trên đỉnh đầu anh.

Vòng xoáy người vừa xuất hiện, tiên tổ đã cảm nhận được lực hút cực lớn, đồng thời còn có một sức mạnh kiềm chế ông ta lại.

Ông ta ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Thân là công cụ thì phải có giác ngộ của công cụ, sao có thể có lòng tham được?”

Cả Thượng Thiên Giới, Trung Thiên Giới, Hạ Thiên Giới đều bắt đầu sụp đổ biến thành năng lượng ban đầu, liên tục chảy vào trong vòng xoáy trên đỉnh đầu Ngô Bình.

Chẳng mấy chốc không gian này biến mất, họ đang ở trên bầu trời của thần thổ thiên thông. Mà lúc này năng lượng mà tất cả Tiên tộc trong vũ trụ tích trữ lần lượt được kích hoạt, một lượng lớn năng lượng được Tiên tộc tích trữ ở kỷ nguyên này mất kiểm soát bay đến chảy vào trong vòng xoáy.

Lực hút ngày càng mạnh, cuối cùng tiên tổ cũng không chịu được nữa, thở dài: “Lẽ nào bọn tôi chỉ là công cụ thật sao?”

Vừa nói hết chữ cuối cùng, cơ thể ông ta hóa thành vô số năng lượng, cũng bị hút vào vòng xoáy.

Vài giây sau, vòng xoáy biến mất, năng lượng nó hút được ngưng tụ thành Tiên đạo nguyên thủy nhất trong người Ngô Bình.

Ngô Bình khoanh chân lại ngồi giữa trời cao, dốc hết toàn lực lĩnh hội Tiên đạo nguyên thủy. Lần này kéo dài đến hai mươi mấy ngày, sau khi lĩnh hội thành công, anh lập tức viết ra thứ bốn mươi chín Chí Tôn Đại Đạo, Tiên đạo bản nguyên vào trong hư không.

“Ầm!”

Vũ trụ chấn động, Ngô Bình cảm thấy cả vũ trụ đều tương thích với mình hơn, anh cũng vì thế mà bước đến cảnh giới tiếp theo trong cảnh giới vũ trụ, cảnh giới Thượng.

Bây giờ anh có thể sử dụng sức mạnh vũ trụ tương đối khả quan, thậm chí vũ trụ trong người anh cũng có sự thay đổi, tương ứng với vũ trụ Chấn Đán.

Anh đột phá không lâu thì bầu trời bị nứt toạc ra, một bóng người cao lớn xuất hiện. Dưới chân ông ta là gió và lửa, quanh người có cả sấm chớp lôi đình, chậm rãi bước đi giữa không trung, khí tức ngút trời.

Ông ta xuất hiện khiến cả vũ trụ đều rung chuyển như thể đã thần phục dưới chân ông ta.

Người đàn ông này có lông mày dài, mắt hẹp, sải bước lớn đi về phía Ngô Bình, cuối cùng đứng trước mặt anh. Khi ông ta đến gần, cơ thể của Ngô Bình cũng nhanh chóng trở nên lớn hơn, cũng biến thành một người khổng lồ để đối đầu với ông ta.

Hai người đứng đối diện nhau, cùng nhìn chằm chằm đối phương.

Ngô Bình: “Ông là người thu thập đến từ vũ trụ chính phải không?”

Người đến mỉm cười: “Cậu cũng biết lai lịch của tôi đấy à, tôi rất bất ngờ”.

Ngô Bình: “Ông muốn tiêu diệt tôi?”

Người đến: “Đúng thế, cậu đã tu luyện đến bước này, dĩ nhiên sẽ có nguồn năng lượng dồi dào, là vật quý giá với tôi đấy”.

Ngô Bình: “Đây không phải là lần đầu tiên ông đến?”

“Đương nhiên, cứ cách mười năm tôi sẽ đến “cảnh giới Thái Hư” một lần”.

“Thì ra nó gọi là Thái Hư”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Người đến nói: “Cảnh giới Thái Hư là do tổ sư của môn phái tôi sáng tạo ra, trải qua hàng ngàn năm phát triển đã hoàn thiện và có trật tự của chính nó, cho nên mới sinh ra sinh linh hư ảo như các người”.

“Ông đang ở cảnh giới nào?”, Ngô Bình hỏi.

Người đến: “Tôi là bí cảnh cấp hai nên cậu tốt nhất đừng có ý muốn phản kháng, ngoan ngoãn để tôi nuốt chửng đi, như thế cậu sẽ ít đau đớn hơn”.

Ngô Bình nhìn ông ta, không để lộ cảm xúc ra ngoài nói: “Lúc đầu tổ sư của ông khai sáng cảnh giới Thái Hư chắc chắn đã tốn không ít công sức nhỉ”.

Người đến cười nói: “Điều đó là đương nhiên. Lúc sáng lập ra cảnh giới Thái Hư, tổ sư không chỉ vận dụng công lực của bản thân mà còn sử dụng đại trận Thái Hư. Có thể nói năng lượng ở cảnh giới Thái Hư này mạnh hơn tổ sư của tôi gấp cả ngàn lần. Hơn nữa đã phát triển mấy chục ngàn năm, quy mô lớn hơn lúc đầu mấy vạn lần”.

Ngô Bình: “Chắc hẳn cảnh giới của tổ sư ông hơn ông nhỉ”.

Người này nói: “Tổ sư chúng tôi là cường giả Thần Thông tầng thứ tám, dĩ nhiên hơn hẳn bọn tôi rồi”.

Ngô Bình: “Nếu đã thế thì sao ông còn dám đến tiêu diệt tôi?”

Đối phương nhíu mày: “Cậu nói sao?”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Mặc dù tôi là sinh linh ở Hư Cảnh nhưng lại có thể khống chế vũ trụ Chấn Đán, hơn nữa tổng năng lượng vũ trụ Chấn Đán mạnh hơn tổ sư của ông rất nhiều, mà thực lực của tổ sư ông lại mạnh hơn ông. Cho nên xét về lý thuyết sức mạnh mà tôi kiểm soát có thể giết chết ông trong tích tắc”.

Đối phương hơi sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Mạnh hơn tôi rất nhiều? Cậu nghiêm túc đấy à?”

“Không ngại thì cứ thử xem”.

Người này: “Được thôi, tôi sẽ khiến cậu hết hi vọng! Nhớ lấy, người nuốt chửng cậu tên là Hoắc Vô Quân”.

“Rầm!”

Bàn tay to lớn của ông ta lao đến, trong lòng bàn tay có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, thế mà ông ta cũng tu luyện Thần Hỏa Công giống Ngô Bình.

Ngô Bình giơ tay lên, hai bàn tay chạm vào nhau, một âm thanh cực lớn vang lên, hỏa quang nổ tung, Ngô Bình mang theo sức mạnh vũ trụ và Thần Hỏa Công của anh đánh vào người đối phương.

Tiếng nổ vang lên, Ngô Bình bị văng ra xa, còn đối phương lại không hề nhúc nhích. Chỉ là mặt ông ta hiện lên vẻ ngạc nhiên nói: “Không thể nào, một sinh linh Thái Hư như cậu sao có thể đỡ được một đòn tấn công toàn lực của tôi?”

Hai bên lại lao vào nhau, ánh mắt Ngô Bình lóe lên một tia sáng, mặc dù chiêu này không thể áp chế được đối phương nhưng anh cũng không bị thương, chứng tỏ những suy đoán lúc trước của anh không hề sai, có thể sử dụng sức mạnh vũ trụ để đối phó với người thu nhặt.

“Thần Hỏa Phần Thiên”, anh hét lên, cơ thể bỗng biến thành hỏa quang lao đến chỗ đối phương.

Hoắc Vô Quân xoa xoa hai tay, hai ngọn hỏa long bay đến va chạm với ngọn lửa của Ngô Bình. Lần này Ngô Bình không lùi phía sau, ngược lại ngọn lửa thuận thế bay lên, lập tức nuốt chửng ngọn lửa của đối phương.

Thật ra ngọn lửa này do hỏa nguyên tạo ra, là vật đại bổ.

“Cái gì?”, một đòn tấn công chẳng có tác dụng gì, Hoắc Vô Quân cực kỳ ngạc nhiên.

Đồng thời ngọn lửa mà Ngô Bình biến thành đã quấn lấy người ông ta, lập tức nuốt lấy ông ta.

Hoắc Vô Quân đến đây không phải là cơ thể của ông ta mà là nguyên thần. Xét về bản chất thì ông ta và Ngô Bình chẳng khác là mấy.

“A…”, ông ta hét lên thảm thiết, cả người đau đớn, năng lượng không ngừng bị hút hết.

Thấy sức mạnh nguyên thần bị hút hết một phần ba, Hoắc Vô Quân gào lên: “Biến!”

Thoáng chốc một tia sáng lao ra từ trong người ông ta, sau đó ông ta biến mất đâu không thấy, rõ là bảo vật bảo vệ trong nguyên thần của ông ta đã phát huy tác dụng.

Trước khi đi, Hoắc Vô Quân còn tức giận quát: “Tôi nhớ cậu rồi đấy! Cậu đợi đấy, không bao lâu nữa tôi sẽ đến, đến lúc đấy sẽ khiến cậu sống không bằng chết”.

“Hừ! Nếu ông đến nữa thì tôi sẽ luyện hóa ông hoàn toàn”.

Đánh bại người thu nhặt, Ngô Bình cảm thấy thoải mái, anh đã hấp thu một phần ba năng lượng của đối phương làm cho thực lực của anh tăng lên không ít.

Lúc này trong đầu Khưu Hóa Long lại vang lên giọng nói: “Không thể tin được! Anh thế mà có thể đánh bại nguyên thần của cường giả bí cảnh”.

Ngô Bình: “Không có gì là không thể cả, vốn dĩ tôi mạnh hơn ông ta. Nếu không vì tôi đang ở cảnh giới Thái Hư thì chỉ một ngón tay cũng có thể bóp chết ông ta”.

Khưu Hóa Long thở dài: “Bây giờ tôi đã thông suốt rồi, có thể cho anh mượn Hư Linh Châu”.

Ngô Bình nhướng mày: “Ồ?”

Khưu Hóa Long: “Nhưng tôi cũng có điều kiện, anh phải giúp tôi thoát khỏi đó”.

Ngô Bình: “Cậu là người muốn tiêu diệt cả vũ trụ Chấn Đán, tôi không thể thả cậu đi”.

Khưu Hóa Long: “Giờ sao tôi còn dám có suy nghĩ này nữa chứ? Chỉ cần anh chịu thả tôi đi, tôi sẽ quay về vũ trụ chính ngay, không quay lại đây nữa”.

Hắn bị Ngô Bình dọa sợ rồi, ngay cả cao thủ bí cảnh cũng không đánh lại anh thì một người luyện khí như hắn vẫn nên quay về rồi tốt hơn.

Ngô Bình: “Cậu vẫn nên ở lại đây một thời gian đi, nhưng tôi đảm bảo với cậu là không quá lâu đâu”.

Khưu Hóa Long do dự một lúc rồi nói: “Được rồi, anh đến lấy Hư Linh Châu”.
Chương 2102: Búng ngón tay cái là mười năm

Khi Ngô Bình đến lòng đất của cảnh giới Ỷ Thiên lần nữa, Khưu Hóa Long đã mất đi sự kiêu ngạo trước đó, thay vào đó hắn lại trở nên khá lịch sự, hắn nói: “Hư Linh Châu là một món chí bảo, tôi có được nó là nhờ may mắn, cho đến nay tôi chưa thể lĩnh hội được tác dụng thần kỳ của nó, chỉ có thể dựa vào nó để đi vào cảnh giới Thái Hư”.

Ngô Bình: “Khưu Hóa Long, Hư Linh Châu này có thể đi vào bất kỳ một vũ trụ phụ nào sao?”

Khưu Hóa Long: "Đương nhiên, nó vốn dĩ là một pháp bảo nối liền tinh thần và vật chất, hiện thực và hư ảo. Nghe nói tu vi của người chế tạo ra nó vượt ra ngoài cảnh giới Thần Thông, là một đại tài của Đạo Cảnh”.

“Đạo Cảnh?”

Khưu Hóa Long: “Đúng thế, cũng tương đương với Đạo Quân và Đại Đạo Quân bên chỗ các anh”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Ý cậu là tu vi của những người bên ngoài đó thậm chí còn kém xa chúng tôi?”

Khưu Hóa Long: “Chẳng có gì kỳ lạ cả, mặc dù các anh đang sống trong hư ảo nhưng đã phát triển rất nhiều năm, nhiều kỷ nguyên đã sinh ra vô số sự thiên kiêu, tu vi của các anh cao hơn cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thật ra đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cường giả tạo ra vũ trụ phụ, là để đào tạo kinh nghiệm tu hành của các sinh linh này, để nghiên cứu con đường tu hành của các anh, cuối cùng nuốt chửng các anh để tìm linh cảm”.

Ngô Bình: “Nhưng vật chất và tinh thần thì không giống nhau”.

Khưu Hóa Long nói: “Tất nhiên là khác nhau rồi. Nhưng sau Thần Thông tầng thứ năm thì phải lập ra Linh đài, Nguyên Anh sẽ ẩn náu trong đó. Anh nghĩ thử xem thời không của Nguyên Anh và vũ trụ của các anh có gì khác nhau?”

Hắn tiến đến một bước nói: “Thật ra tôi đề nghị anh nên nắm chắc trật tự cao nhất, nó được sử dụng giữa thực hư. Nếu anh có thể nắm chắc trật tự cao nhất thì sẽ có cơ hội biến hư thành thật”.

Ngô Bình: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Khưu Hóa Long: “Còn nữa, thật ra vũ trụ phụ cũng có cấp bậc, tu vi của người sáng lập càng cao, cấp bậc của vũ trụ cũng sẽ càng cao. Vũ trụ Chấn Đán của anh chỉ là một vũ trụ rất bình thường trong tất cả các vũ trụ”.

Ngô Bình: “Chẳng phải trong vũ trụ Chấn Đán sẽ sinh ra trật tự cao nhất sao?”

Khưu Hóa Long: “Anh vẫn chưa hiểu sao? Sở dĩ vũ trụ Chấn Đán sinh ra trật tự cao nhất không phải vì nó mạnh thế nào mà là vì nó đã sinh ra một cường giả như anh”.

Ngô Bình như nghĩ đến gì đó: “Có phải anh biết vũ trụ phụ mạnh nhất ở đâu không?”

Khưu Hóa Long: “Điều này còn phụ thuộc vào Hư Linh Châu. Vũ trụ Chấn Đán và một phần của vũ trụ có thể kết nối với nhau, cường giả trong vũ trụ có thể qua lại với nhau. Nhưng vũ trụ phụ mạnh mẽ bị cô lập với các anh, phải nhờ vào Hư Linh Châu mới có thể đến đó được”.

Mắt Ngô Bình phát sáng: “Anh đến từ vũ trụ chính, biết đó là nơi nào không?”

Khưu Hóa Long: “Còn nhớ tu sĩ của vũ trụ chính mà tôi đã từng nói cũng sẽ lập nên linh đài không? Nơi đó là thế giới tinh thần do một cường giả Đạo Cảnh tầng chín xây nên, gọi là Đại Ngũ Hành Giới”.

Ngô Bình: “Đạo Cảnh tầng chín! Vũ trụ chính như thế chỉ sợ mạnh hơn vũ trụ Chấn Đán gấp cả ngàn lần”.

Khưu Hóa Long: “Anh có biết nguyên nhân thật sự tôi đến vũ trụ Chấn Đán là gì không?”

Ngô Bình hỏi: “Lẽ nào không phải là tiêu diệt vũ trụ Chấn Đán sao?”

Khưu Hóa Long: “Nói là muốn hấp thu nó cũng không sai. Tôi biết tư chất của mình rất bình thường, muốn đột phá thì phải dùng đến cách đặc biệt. Cảnh giới Thái Hư được cường giả Thần Thông lập ra, nếu tôi lấy mất năng lượng ở đây, thì có thể có một phần bản lĩnh của cường giả Thần Thông. Cũng với đạo lý đó, nếu tôi đi vào thế giới tinh thần do cường giả Đạo Cảnh để cướp đoạt, cắn nuốt, tôi cũng có thể có được một phần bản lĩnh của cường giả Đạo Cảnh”.

Ngô Bình: “Thì ra là thế, xem ra không ít người cũng làm giống cẫu”.

Khưu Hóa Long: “Đúng thế, có rất nhiều, tôi biết có đến bốn năm người. Tôi nói những điều này là vì muốn nói với anh rằng nếu anh có thể đi vào những vũ trụ lớn mạnh đó để tu luyện, anh sẽ có được thực lực mạnh mà trước nay chưa từng có. Nhất là Đại Ngũ Hành Giới, kết cấu và thời tiết ở đó đã gần như vũ trụ chính. Vài sinh linh lớn mạnh trong đó thậm chí có thể dễ dàng đi lại giữa thực hư. Ở Đại Ngũ Hành Giới, họ là tu vi tối thượng nhất, đến vũ trụ chính, một khi đã thích nghi với môi trường ở đó, họ lại càng là sự tồn tại giống như Thần Minh”.

Ngô Bình: “Nhưng người như thế không nhiều đâu nhỉ?”

“Đương nhiên là cực kỳ hiếm thấy, chỉ có vài người có thể làm được”, hắn nói tiếp: “Nhưng tôi lại không khuyên anh đi tìm Đại Ngũ Hành Giới ngay, bây giờ việc anh phải làm là luyện hóa vũ trụ Chấn Đán, trở thành chủ nhân của vũ trụ”.

Ngô Bình: “Chủ nhân của vũ trụ?”

“Đúng thế, trở thành người mạnh nhất trong vũ trụ Chấn Đán. Như thế anh sẽ có sức mạnh tương đương với sức mạnh của cả vũ trụ Chấn Đán, đồng thời lấy nó làm chỗ dựa để hấp thụ năng lượng của vũ trụ chính, tăng cường sức mạnh của mình. Đến lúc đó, anh mới có tư cách đi vào Đại Ngũ Hành Giới, dù sao cảnh giới Thần Thông và Đạo Cảnh cũng cách nhau cả mười tám ngàn dặm. Nếu anh quá yếu, có thể sẽ bị tiêu diệt ngay khi đi vào đó”.

“À phải rồi, trong Đại Ngũ Hành Giới có vài nơi là nằm giữa hư và thực, thậm chí có một số nơi có cảnh giới Thực, cho nên tu sĩ ở vũ trụ chính thường xuyên vào Đại Ngũ Hành Giới để thăm dò và tìm tài nguyên tu luyện”.

Ngô Bình: “Nói như thế thì Đạo Cảnh tầng chín là tu vi cao nhất của vũ trụ chính?”

Khưu Hóa Long: “Dù sao tu vi mạnh nhất mà lịch sử ghi chép lại thì cũng chỉ mới đạt đến Đạo Cảnh tầng chín, có lẽ có người đạt đến tầng mười nhưng không ai biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Khưu Hóa Long, tạm thời tôi sẽ thả cậu đi. Nhưng cậu vẫn không thể rời khỏi vũ trụ Chấn Đán, tôi sẽ cho cậu vào vũ trụ của tôi để hồi phục”.

Khưu Hóa Long mừng rỡ: “Cảm ơn”.

Vừa dứt lời, Ngô Bình đã chặt đứt dây xích, Khưu Hóa Long lập tức thu nhỏ người lại, biến thành một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

“Ồ, thế giờ không thể gọi cậu nữa rồi!”

Khưu Hóa Long nhìn Ngô Bình rồi cúi người: “Khưu Hóa Long chính thức chào công tử”.

Ngô Bình: “Bây giờ anh đi đi”, nói rồi anh vung tay lên, đối phương đi vào trong vũ trụ của anh.

Đi đến vũ trụ của Ngô Bình, Khưu Hóa Long vô cùng kinh ngạc: “Vũ trụ của công tử thế mà lại mạnh như vậy, đúng là quá lợi hại. Nhưng một khi công tử vào Đại Ngũ Hành Giới, vũ trụ của công tử sẽ sụp đổ, trừ khi tìm được trật tự cao nhất”.

Ngô Bình: “Anh nói không sai. Bây giờ tôi phải trở thành chủ nhân của vũ trụ trước, đồng thời nắm giữ trật tự cao nhất. Vũ trụ Chấn Đán vẫn còn rất nhiều cường giả, thực lực của tôi chưa chắc đã thắng được họ”.

Khưu Hóa Long: “Ít nhất họ không dám khiêu khích công tử”.

Cuối cùng Ngô Bình đã giải quyết được “ác ma”, cảnh giới Ỷ Thiên cũng không cần phải tồn tại nữa, mười gia tộc lớn đều phân tán đi khắp nơi, trở thành mười vị vua của đại lục Thiên Võ.

Về đến Thiên đình, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu Hư Linh Châu. Trước đó anh đã lĩnh hội được Nhị Thập Tứ Đồ từ Hư Linh Châu, đồng thời ghép chúng lại với nhau, thế là có thể liên tục hấp thu năng lượng của vũ trụ chính.

Bây giờ anh có được Hư Linh Châu thật nhưng lại có một cảm ngộ khác.

Đúng lúc này, Hư Linh Châu tiến vào trong vũ trụ của anh, hình ảnh lúc trước lập tức biến mất, tái dung nhập vào Hư Linh Châu, mà bề ngoài của Hư Linh Châu cũng phát ra vô số tia sáng, ngưng tụ thành một đại trận thực hư.

Trước đó Ngô Bình đã lĩnh hội được Thái Hư Đại Đạo, chuyên tu hư huyễn. Bây giờ anh dựa vào Hư Linh Châu để suy tính hư huyễn đạt đến mức cực hạn, Thái Hư Đại Đạo dần toàn vẹn.

Lần vất vả tu luyện này bất giác đã khiến anh mất hết mười năm, đến khi anh suy tính cho Thái Hư Đại Đạo đến mức toàn vẹn, anh cũng đã kết thúc quá trình tìm hiểu Hư Linh Châu.

Anh thi triển Thái Hư Đại Đạo, tạo ra một cảnh giới Thái Hư, pháp tắc trong huyễn cảnh giống với hiện thực, anh có thể suy tính Đại Đạo ở trong đó.

Đường Tử Di bỗng đánh thức anh từ trong ảo cảnh đó.

“Huyền Bình, tu luyện có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình thức tỉnh, bấm ngón tay tính toán, ngạc nhiên nói: “Mười năm rồi sao”.
Chương 2103: Đẳng cấp thiên hạ

Đường Tử Di: “Anh mới biết à”.

Ngô Bình vội ra khỏi nơi bế quan và nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Đường Tử Di, định thần lại thì mới nhận ra là con gái Lý Tử Huyền.

Mắt anh sáng lên: “Khả Nhi”.

Lý Tử Huyền sà vào lòng bố, nũng nịu: “Bố”.

Ngô Bình cười, nói: “Con của bố đã lớn thế này rồi”.

Đường Tử Di trách móc: “Anh chưa từng bế quan lâu như thế”.

Ngô Bình: “Cứ tu luyện là lại quên mất thời gian, Tử Di, bên ngoài không có gì thay đổi chứ?”

“Có rất nhiều việc đã xảy ra, có điều bọn em đều ứng phó được”.

Ngô Bình nói: “Nào, vào trong nhà ngồi, từ từ nói anh nghe”.

Ba người họ vào phòng sách, Đường Tử Di tóm tắt sơ lược những chuyện đã xảy ra trong mười năm qua.

Trong mười năm này, nhân tộc ở khắp nơi của vũ trụ Chấn Đán đua nhau đổ về đại lục Hồng Hoang khiến dân số của đại lục Hồng Hoang tăng lên gấp nhiều lần.

Bảy năm trước, đại quân thần nhân của thần tộc có ý đồ tấn công đế quốc Thiên Võ, nhưng đã bị đại quân Thiên Võ hùng mạnh đánh đuổi, thất bại thảm hại.

Ba năm trước, đại quân thần nhân lại đến tấn công, gây ra thiệt hại lớn cho đế quốc Thiên Võ, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh lùi.

Quan trọng nhất là hiện nay trong thiên hạ, cả tu sĩ tu luyện Nhân Đạo Tiên Đồ và tu sĩ tu luyện Tiên Đạo nguyên thủy cũng đều gia tăng nhanh.

Chuyện này thì Ngô Bình biết, vì anh có thể cảm nhận được những thay đổi này từ Thiên Tiên giới, Kim Tiên giới, Huyền Nguyên giới.

Bây giờ chuyện mà anh quan tâm là đại quân thần nhân, anh chau mày nói: “Tử Di, lúc nãy em nói đội quân thần nhân này đang trở nên mạnh hơn à?”

Đường Tử Di gật đầu: “Không biết vì lý do gì, thần tộc bắt đầu cho thần nhân địa vị rất cao, nhưng yêu cầu họ phải tấn công đế quốc Thiên Võ”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Đấy là cách dùng người trị người cũ rích của bọn họ. Ừ. Xem ra anh cũng phải đi vấn đề của thần tộc mới được”.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, không cần nóng vội, các con đều lớn cả rồi, mười năm chưa được gặp anh, anh ở nhà mấy ngày đã”.

Ngô Bình cười, nói: “Đương nhiên rồi, anh cũng muốn thăm các con”.

Lúc Ngô Bình ra khỏi khuôn viên thì bỗng dưng ngây người. Khắp nơi trên đường đều là xe hơi, hơn nữa những chiếc xe này đều không chạy bằng dầu mà chạy bằng linh thạch và năng lượng tiền bùa.

Ngoài những chiếc xe hơi tương tự như xe hơi ở trái đất ra còn có rất nhiều phương tiện công cộng, tàu hỏa đầu đạn di chuyển với tốc độ cao trên không trung.

Ngoài ra, anh còn nhìn thấy trường học, trường học không chỉ dạy tu hành mà còn dạy kiến thức khoa học. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khoa học kỹ thuật ở đại lục Hồng Hoang đã phát triển mạnh, phát minh ra một số kỹ thuật phù hợp với người bình thường.

Đường Tử Di cảm thán: “Huyền Bình, may mà anh là ông tổ của chúng tiên, có công đức khống chế các tu sĩ này, vì vậy họ mới ngoan ngoãn làm quan, quản lý từng khu vực, không có lòng riêng. Nếu không thì đại lục Hồng Hoang lớn như thế, không ai có thể trị vì nó được”.

Ngô Bình cười, nói: “Xem ra cuộc sống của người dân khá tốt”.

“Chuyện đó là đương nhiên rồi, cuộc sống của người dân sung túc, ai cũng nhớ đến cái tốt của anh, nhà nhà người người cung phụng bài vị trường sinh của anh”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó quay về cung, gặp mặt mọi người.

Bố mẹ và ông bà nội đều khỏe, các con cũng đã lớn, đáng nói nhất là Ngô Mi đã cưới chồng, đàng trai là một tu sĩ đạo tôn, đến từ học viện Vạn Đạo, là thiên tài số một của học viện Vạn Đạo, tên là Lạc Vân Phong.

“Anh cả”. Lạc Vân Phong nhìn thấy Ngô Bình thì vô cùng kích động, anh ta là người rất thần tượng Ngô Bình.

Ngô Bình thấy anh ta khôi ngô, nghe bố mẹ nói anh ta cũng đối xử với Ngô Mi rất tốt thì mỉm cười, nói: “Tiểu Lạc, cậu phải đối xử tốt với Tiểu Mi đó”.

Lạc Vân Phong: “Anh cả, chuyện đó là chắc chắn rồi”.

Lý Dược Sư, Lý Kiếm Tinh chạy qua, họ đều trở thành những thiếu niên tuấn tú, thay phiên nhau đến chào bố.

“Đỉnh Nhi, Thủy Sinh, haha, đều ra thanh niên hết rồi, tốt lắm”. Anh đến vỗ vai con trai, phát hiện tu vi của họ đều rất cao, mạnh hơn anh năm xưa nhiều.

“Sau này có mấy thanh niên các con trong nhà thì bố yên tâm ra ngoài lăn lộn rồi”. Anh nói.

Lý Dược Sư vuốt mũi, nói: “Bố, con có chuyện muốn nói với bố”.

Ngô Bình: “Nói đi, chuyện gì?”

Lý Dược Sư cúi đầu, ngại ngùng nói: “Con và một cô gái thần tộc yêu nhau, có điều nhà cô ấy không đồng ý. Lần trước con đến thần vực, bị bố cô ấy cầm kiếm chém con, may mà tu vi của con cao, đánh cho ông ấy một trận”.

Ngô Bình tròn mắt: “Con đánh bố chồng tương lai của con á?”

Lý Dược Sư bối rối: “Đánh kẻ yếu, không kịp thu tay, con cũng không ngờ thưc lực của ông ấy lại kém đến vậy”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đỉnh Nhi, nhà đó là người thế nào, Chính Thần hay Tân Thần?”

“Là thần nhân”. Lý Dược Sư nói: “Ở thần vực Đấu Hư, mặc dù không thuộc tám gia tộc lớn nhưng thực lực cũng không kém”.

Ngô Bình: “Sao các con lại quen biết nhau?”

Lý Thuần Thuần cười, đáp: “Bố, nửa năm trước anh cả đến thần vực Đấu Hư lăn lộn, tạo được tiếng tăm rất lớn, đánh nhau với người ta nên mới quen biết nhau. Phải rồi, chị ấy tên là Chu Dung”.

Ngô Bình nhìn Lý Dược Sư: “Đỉnh Nhi, con đến thần vực Đấu Hư làm gì?”

Lý Dược Sư gãi đầu, nói: “Đại quân Thần Nhân tấn công Thiên Võ hai lần, con muốn đi thăm dò tình hình thử, biết địch biết ta”.

Ngô Bình: “Vậy con đã thăm dò được gì rồi?”

Lý Dược Sư phấn chấn: “Bố, hiện tại tình hình của các thần vực đều na ná nhau, họ xây dựng thần triều dưới sự giúp đỡ của thần tộc, chẳng hạn thần triều Đấu Hư ở thần vực Đấu Hư đã nắm giữ gần nửa thần vực, hơn nữa không lâu nữa sẽ có thể nhất thống thần vực. Đến lúc đó, họ sẽ có thể tập trung tài nguyên, bồi dưỡng binh mã tấn công đế quốc Thiên Võ của chúng ta”.

Ngô Bình: “Nói như vậy thì bây giờ đế quốc Thiên Võ của chúng ta đang là kẻ địch chung của thần vực rồi?”

Lý Dược Sư: “Không chỉ có mỗi chúng ta, còn có đại Thiên Tôn đó nữa. Bây giờ thực lực của Đại Thiên Tôn rất hùng mạnh, thậm chí móng vuốt còn với tới cả các vũ trụ khác, . Hơn nữa, con còn nghe nói tu vi của Đại Thiên Tôn đã đạt đến cấp vũ trụ, bây giờ thần tộc cũng không làm được gì ông ta”.

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tên Đại Thiên Tôn này thật không đơn giản”.

Lý Dược Sư: “Ngoài Đại Thiên Tôn ra, còn có một nhóm thần nhân của thần vực tạo phản, giờ đang là một vùng hỗn loạn. Ngoài ra, nội bộ thần tộc cũng có vấn đề, Tân Thần và Chính Thần mâu thuẫn, mâu thuẫn của Cổ Thần và Chính Thần rất gay gắt”.

Ngô Bình: “Vậy con có nghe nói thần tộc có đánh mất bảo bối gì quý giá không?”

Lý Dược Sư: “Con có nghe nói có vật báu quan trọng gì đó không thấy đâu nữa, thần tộc cho người đi khắp nơi tìm nhưng đến nay vẫn chưa có phát hiện”.

Ngô Bình gật đầu: “ Chuyện của con không khó, để vài hôm nữa bố sẽ đích thân cùng con đến thần vực Đấu Hư một chuyến, nói chuyện đàng hoàng với nhà thông gia”.

Lý Dược Sư vui mừng: “Cảm ơn bố”.

Ngô Bình nhìn con trai cả Lý Dược Sư, nói: “Đỉnh Nhi, con là anh trai, cũng là thái tử, mấy ngày này bố phải nhanh chóng nâng cao tu vi cho con, gia tăng kinh nghiệm cho con. Đợi khi thời cơ chín mùi, sẽ để con kế thừa vị trí hoàng đế Thiên Võ”.

Lý Dược Sư giật mình: “Bố, giờ bố đang khỏe mạnh, tại sao lại muốn truyền ngôi cho con?”

Ngô Bình: “Vì bố phải đến một nơi rất xa để đột phá. Nước không thể một ngày không có vua, bố phải có kế hoạch sớm”.

Sau đó, anh nhìn sang mấy người Lý Tinh Kiếm: “Các con đều đồng ý ủng hộ Dược Sư chứ?”

Lý Dật cười, nói: “Đương nhiên là chúng con ủng hộ anh cả rồi, làm hoàng đế là chuyện vất vả”.

Lý Tinh Kiếm nói: “Đúng thế, làm hoàng đế vất vả thế cơ mà”.

Ngô Bình: “Vất vả thì đương nhiên rồi, nhưng bắt buộc phải có người gánh vác”.

Nhậm San San: “Đỉnh Nhi, chúng tôi ủng hộ cậu”.

Hỏa Phượng Nhi cười hehe: “Đúng thế, Đỉnh Nhi, anh phải cố gắng đấy”.

Lý Nguyên Tượng: “Không sai, chúng con đều ủng hộ Dược Sư”.

Ngô Bình rất hài lòng, nói: “Nếu bố không có mặt, các con nhất định phải đoàn kết, đồng sức đồng lòng, như vậy thì dù cho có gặp phải kẻ địch lớn mạnh thế nào cũng sẽ không bị đánh bại.

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, nghe lời anh nói thì anh sắp đi xa sao?”

Lý Huyền Bình gật đầu: “Đúng vậy, có thể sẽ lâu lắm mới quay lại, vì vậy anh mới không an tâm về mọi người”.
Chương 2104: Vũ trụ Minh Cổ

Thấy ai cũng có phần ủ rũ, Ngô Bình cười bảo: “Thế giới này không an toàn như mọi người nghĩ. Người giỏi còn có người khác giỏi hơn. Nếu không có chí tiến thủ, rất có thể giây tiếp theo chúng ta sẽ bị kẻ khác giết chết”.

Đường Tử Di hỏi: “Huyền Bình à, anh muốn đi đâu?”

Ngô Bình đáp: “Đến chỗ Thần tộc trước. Anh cảm thấy vũ trụ Chấn Đán không đơn giản, nó còn nhiều bí mật mà người ta chưa biết”.

Đường Tử Di nói: “Cũng không cần vội vàng quá, anh ở lại với con thêm vài ngày đi”.

Ngô Bình cười bảo: “Ừ, anh định ở nhà thêm vài ngày nữa”.

Sau đó, Ngô Bình đưa các con vào sào huyệt tà ma. Sau khi được anh sửa đổi, sào huyệt tà ma này đã trở thành bảo vật có thể nâng cao tu vi và tư chất, ném phế vật vào đó cũng có thể biến thành thiên tài.

Không chỉ riêng các con, Ngô Bình còn giúp những người phụ nữ trong nhà thăng cấp tu vi, thực lực của họ lần lượt đạt đến trình độ kẻ mạnh kỷ nguyên.

Trong mắt Ngô Bình, kẻ mạnh kỷ nguyên từng là là một sự tồn tại không thể đạt đến. Nhưng bây giờ anh đã có thể dễ dàng tạo ra một kẻ mạnh kỷ nguyên!

Hôm nay đột nhiên có một quan địa phương đến báo cáo rằng, gần đây có một lượng lớn tu sĩ từ các nơi khác đổ vào đại lục Hồng Hoang, có một số tu sĩ còn dẫn theo rất nhiều người dân. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, số lượng dân di cư đến đại lục Hồng Hoang đã vượt qua con số nghìn tỷ.

Sau khi dò hỏi, các quan phát hiện những người dân và tu sĩ này đều đang chạy nạn. Bọn họ đến từ cùng một đại lục - đại lục Vạn Tương.

Mới đầu chỉ có vài quan đến báo cáo, nhưng số người đến báo cáo dần nhiều lên, Ngô Bình không thể xem nhẹ chuyện này nữa. Thế là anh sai người gọi hai tu sĩ của đại lục Vạn Tương đến đây để đích thân tra hỏi.

Hai tu sĩ này gồm một nam một nữ, nam tu sĩ hình như bị thương, sắc mặt trắng bệch.

Khi đi đến trước mặt Ngô Bình, hai người này đã biết thân phận của anh, vội vàng hành lễ: “Kính chào Hoàng đế Thiên Võ!”

Ngô Bình hỏi: “Hai người đều đến từ đại lục Vạn Tương à?”

“Phải”, nữ tu sĩ đáp: “Đại lục Vạn Tương đột nhiên xuất hiện một lượng lớn cao thủ siêu cấp, chỉ cần một cái búng tay đã có thể giết chết kẻ mạnh cấp Đạo Tôn. Có vài kẻ mạnh kỷ nguyên chỉ trúng một chưởng mà đã bị thương nặng nên chạy trốn”.

Ngô Bình rất quan tâm đến chuyện này: “Bọn họ là ai, sao lại mạnh đến vậy?”

Nữ tu sĩ đáp: “Họ bảo là đến từ vũ trụ Minh Cổ, sinh linh ở đó bẩm sinh đã mạnh hơn ở vũ trụ Chấn Đán. Nghe nói, một con thỏ ở vũ trụ Minh Cổ cũng có thể cắn chết Địa Tiên ở vũ trụ Chấn Đán. Người bình thường ở đó còn có thực lực mạnh hơn Thiên Tiên của vũ trụ Chấn Đán. Sự chênh lệch này quá đáng sợ!”

Ngô Bình đăm chiêu hỏi: “Phía họ có bao nhiêu người xuất hiện?”

“Có lẽ không nhiều, chỉ khoảng vài chục nghìn người. Nhưng đám người này phân tán khắp đại lục, giết chết tất cả sinh linh, khắp nơi đều là thi thể nằm la liệt, không ai sống sót được”.

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra, bọn họ đến từ vũ trụ phụ do kẻ mạnh Đạo cảnh mở ra”.

Nữ tu sĩ không hiểu câu này, quỳ sụp xuống đất: “Xin Hoàng đế bệ hạ thu nạp những người vô tội như chúng tôi!”

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, đến đại lục Hồng Hoang rồi, mọi người sẽ rất an toàn”.

Sau khi bảo hai người này lui xuống, Ngô Bình quyết định đến đại lục Vạn Tương.

Đại lục Vạn Tương có diện tích nhỏ hơn đại lục Hồng Hoang một chút, nhưng thực lực tổng thể không hề yếu. Hơn nữa, trước đó nơi này không phải là Khuyên giới, nên nó phát triển tốt hơn đôi chút so với đại lục Hồng Hoang. Có rất nhiều loại tu sĩ ở đại lục Vạn Tương, có Phật tu, có người tu tiên và Vu tu, còn có một số người tin vào tôn giáo nguyên thuỷ.

Lúc này, khắp ngóc ngách ở đại lục Vạn Tương đều tràn ngập những thi thể không còn sinh mệnh. Trên người họ không hề có vết thương, nhưng cơ thể đã khô héo, tất cả đều mất đi bản nguyên.

Nhìn thấy những thi thể này, Ngô Bình lặng người trầm tư. Đúng lúc này, có vài bóng người bay lướt qua giữa không trung. Bọn họ vốn đã bay khá xa, nhưng nhanh chóng quay trở lại rồi đáp xuống một nơi khá gần Ngô Bình.

Có ba người gồm một nữ hai nam. Người nữ vừa trẻ vừa đẹp, nhưng đôi mắt lạnh như băng, ánh mắt nhìn Ngô Bình như nhìn thể đang nhìn người chết, cực kỳ vô cảm.

Người đàn ông bên trái trông lớn tuổi hơn một chút, vừa nhìn Ngô Bình vừa bảo: “Sư muội, tu vi của người này khá cao đấy, anh cảm thấy có chút uy hiếp”.

Người nam trẻ tuổi hơn, mặc áo xanh lam đứng ở bên phải cười nói: “Sư huynh nghĩ nhiều rồi. Ở vũ trụ cấp thấp này làm sao mà có kẻ mạnh được?”

Nữ tu sĩ trẻ tuổi kia khẽ mỉm cười: “Sư huynh nói rất có lý. Vũ trụ Minh Cổ mà chúng ta đang ở do kẻ mạnh tầng ba Đạo cảnh lập nên, đã có trật tự khá hoàn thiện. Còn vũ trụ Chấn Đán cỏn con này do tu sĩ Thần Thông mở ra. Không hề khoa trương khi bảo rằng kẻ mạnh của vũ trụ Minh Cổ có thể huỷ diệt vũ trụ nhỏ bé này”.

Ngô Bình cũng đang quan sát ba người. Trong cơ thể ba người họ ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Luồng sức mạnh này lớn mạnh đến mức khiến anh cảm nhận được sự đe doạ. Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác bị đe doạ này.

Ngô Bình hỏi: “Ba vị đến từ vũ trụ Minh Cổ?”

Cô gái bảo: “Anh cũng khá thú vị đấy. Tôi lại không muốn giết anh nữa. Thế này đi, anh đi theo làm người hầu cho tôi đi”.

Ngô Bình chỉ vào mũi mình: “Cô bảo tôi làm người hầu cho cô?”

“Sao hả, anh không bằng lòng?”, cô gái cười khẩy: “Làm người hầu của tôi mới không cần phải chết”.

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không quen làm người hầu cho người khác. Các người muốn ra tay thì cứ ra tay đi”.

Nam tu sĩ mặc áo xanh cười nói: “Cần gì phải dông dài với kẻ nhỏ bé này?”

Rồi gã phất tay một cái, định tóm lấy Ngô Bình. Nhưng tay gã vừa vươn ra, giữa đất trời đã xuất hiện một luồng sức mạnh giữ chặt gã lại. Gã biến sắc, điên cuồng rống lên: “Cao nhân nào ra tay? Vui lòng hiện thân!”

Nữ tu sĩ cũng cảm nhận được sự khủng khiếp của luồng sức mạnh này, hết nhìn lên trời lại nhìn ra xung quanh: “Hãy xuất hiện đi! Chúng tôi đến từ Huyền Minh Giáo của vũ trụ Minh Cổ!”

Ngô Bình cảm thấy rất buồn cười: “Các người bị điên à? Tôi đang đứng ngay đây, các người nhìn đi đâu vậy?”

Nữ tu sĩ cả kinh: “Là anh?”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Dĩ nhiên là tôi! Tôi muốn nói cho các người biết quy tắc đầu tiên của vũ trụ phụ! Người có mạnh cách mấy, dù có là kẻ mạnh Đạo cảnh của vũ trụ chính đến đây, thì sức mạnh của kẻ đó cũng không thể vượt qua vũ trụ phụ. Vì bất kỳ sức mạnh nào trong vũ trụ, bất luận là mạnh hay yếu, đều chỉ là một phần của sức mạnh vũ trụ mà thôi!”

“Anh là… kẻ mạnh cấp Vũ Trụ?”

“Rắc!”

Cơ thể của hai nam tu sĩ bắt đầu méo mó biến dạng, sau đó bị một luồng sức mạnh khủng khiếp xé nát. Ngô Bình đã là kẻ mạnh cảnh giới Vũ Trụ hậu kỳ, nắm giữ sức mạnh của vũ trụ Chấn Đán. Hai người này có mạnh đến mấy cũng đâu thể trở thành đối thủ của anh?

Sau khi hai người này chết đi, một luồng sức mạnh tiết ra khỏi cơ thể họ. Sức mạnh này thuộc về vũ trụ Minh Cổ. Vũ trụ này do tu sĩ Đạo cảnh sáng lập, nên nó và vũ trụ Chấn Đán hoàn toàn khác nhau, thuộc về vũ trụ duy độ cao mạnh hơn.

Nữ tu sĩ tái mặt, đôi mắt lạnh lùng đã lộ vẻ sợ hãi.

Giết xong hai người kia, Ngô Bình vừa nhìn nữ tu sĩ vừa hỏi: “Tại sao các người lại chạy đến vũ trụ Chấn Đán giết người? Ở đây có thứ gì khiến các người ra tay?”

Lúc này cô ta nào dám thanh cao nữa, run rẩy nói: “Anh có thể đừng giết tôi không?”

“Còn tuỳ vào tâm trạng của tôi”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.

Nữ tu sĩ cắn răng nói: “Được, tôi trả lời câu hỏi của anh!”
Chương 2105: Tai hoạ của Vạn Tương

“Tốt nhất là cô nên trả lời thành thật”, Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc. Chỉ cần cô gái này dám chơi giở trò với Ngô Bình, anh sẽ giết ngay.

Cô ta hít một hơi sâu, đoạn nói: “Tôi là Vân Thường, đệ tử của Huyền Minh Giáo”.

“Chúng tôi đến đây để tìm vài món bảo vật thất lạc của vũ trụ chính”.

Ngô Bình hỏi: “Bảo vật gì?”

Vân Thường đáp: “Thước Quân Thiên, kiếm Trảm Hoàng, rìu Hám Thiên”.

Ngô Bình hỏi: “Ba thứ đó đều là bảo vật của vũ trụ chính?”

Vân Thường gật đầu: “Tương truyền tu sĩ của vũ trụ chính đã khai quật một ngôi mộ tiên thượng cổ và phát hiện được rất nhiều báu vật. Ba tu sĩ trong số họ đã lấy được ba món bảo vật này. Nhưng vì có quá nhiều người đố kỵ, nên họ vừa ra khỏi đó đã bị vô số người đuổi giết. Ba người này cùng đường, đành phải trốn vào vũ trụ phụ để tránh bị truy sát. Nhưng sau đó họ vẫn bị tóm được, cuối cùng đều mất mạng. Nhưng đến tận lúc chết, ba người họ vẫn không khai ra ba món bảo vật ấy được giấu ở đó”.

“Báu vật của họ được giấu ở vũ trụ Chấn Đán?”

“Đây chỉ là suy đoán. Nhưng dạo trước chúng tôi hay tin Thần tộc của vũ trụ Chấn Đán đã có được một món bảo vật. Sau khi biết chuyện, Huyền Minh Giáo chúng tôi muốn cướp bảo vật này nên cử một số đệ tử đến đây để chiếm đóng đại lục Vạn Tương trước, dùng nó làm bàn đạp để tấn công Thần tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Với thực lực bây giờ của các cô, tiêu diệt Thần tộc không phải là chuyện khó, tại sao phải làm thêm bước này?”

Vân Thường đáp: “Huyền Minh Giáo lo rằng, nếu Thần tộc nắm giữ món sát khí ấy, một khi chúng tôi tấn công Thần tộc, có thể sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Vì lẽ đó, chúng tôi mới quyết định tiến hành từng bước một”.

“Dù muốn chiếm đóng đại lục Vạn Tương cũng đâu cần giết chết toàn bộ sinh linh?”

Vân Thường cúi gằm mặt: “Chuyện này không liên quan đến tôi, là các trưởng lão và sư huynh nói rằng phải lấy đi năng lượng của tất cả sinh lệnh trên đại lục này để luyện chế tiên thai Huyền Minh”.

Ngô Bình cau mày: “Tiên thai Huyền Minh? Là thứ gì? Tà pháp mà các cô tu luyện sao?”

Vân Thường đáp: “Một công pháp tu luyện bằng cách hấp thụ lực sinh mệnh của vạn linh”.

“Thế ai là người tu luyện tiên thai này?”

Vân Thường trả lời: “Liễu trưởng lão!”

Ngô Bình hỏi: “Liễu trưởng lão đó đang ở đâu?”

“Cách đây không xa”, Vân Thường nói.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu ông ta luyện thành tiên thai, thực lực có thể nâng cao đến mức nào?”

Vân Thường đáp: “Mạnh hơn hiện tại gấp mười lần”.

Ngô Bình bảo: “Tốt lắm. Bây giờ tôi sẽ biến thành nam tu sĩ áo xanh lúc nãy. Cô đưa tôi đến gặp Liễu trưởng lão ấy đi”.

Vân Thường kinh ngạc hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Ngô Bình cười khẩy: “Đương nhiên là giết chết ông ta rồi! Sinh linh trên đại lục Vạn Tương đều vô tội, ông ta buộc phải trả giá”.

Vân Thường vừa nhìn anh vừa nói: “Tôi không hiểu vì sao anh phải làm vậy. Nhưng thực lực của Liễu trưởng lão rất mạnh. Trước mặt ông ấy, tôi chỉ như giun dế. Anh chắc chắn muốn đối phó ông ấy ư?”

Ngô Bình bảo: “Đây là chuyện của tôi, cô chỉ cần phối hợp thôi. Đưa tôi đi gặp Liễu trưởng lão đi”.

Vân Thường không nhiều lời nữa, lập tức dẫn đường.

Hai người bay đi một quãng, đến một cung điện. Nơi này vốn thuộc về một thế lực của đại lục Vạn Tương, bây giờ đã thành nơi ở của tu sĩ Huyền Minh Giáo.

Vân Thường và Ngô Bình đáp xuống một ngôi viện yên tĩnh. Họ vừa xuất hiện, bên trong đã vọng ra giọng nói: “Vân Thường, hai người đến đây có việc gì?”

Cô ta nhìn Ngô Bình một cái rồi đáp lời: “Liễu trưởng lão, chúng tôi có chuyện cần bẩm báo”.

“Vào đi”, đối phương nói.

Thế là hai người bước vào, nhìn thấy trong phòng có đặt bệ ngọc màu trắng. Một tu sĩ trung niên khoanh chân ngồi trên đó. Khí tức của ông ta rất khủng khiếp, gần như ngang ngửa với khí tức của kẻ mạnh cấp Vũ Trụ trong vũ trụ Chấn Đán.

Khi nhìn thấy Ngô Bình, tu sĩ trung niên thoáng cau mày: “Cậu là ai?”

“Vút!”

Ngô Bình đột nhiên hành động, biến thành quang ảnh lao tới ám sát. Thanh chuỷ thủ trong tay anh quá nhanh, cắt qua đầu và ngực của người trung niên.

Tu sĩ trung niên sững sờ, tuy có thực lực rất mạnh nhưng cũng không tránh được đòn trí mạng của Ngô Bình. Vốn dĩ vũ khí bình thường rất khó làm ông ta bị thương, nhưng thứ mà Ngô Bình sử dụng là chuỷ thủ của vũ trụ chính, ông ta làm sao địch lại?

“Cậu…”

Gương mặt tu sĩ trung niên lộ rõ vẻ không cam lòng. Ông ta mất năm trăm năm để tu luyện đến cảnh giới hiện nay, đã trải qua bao kỳ ngộ, trở thành trưởng lão thượng tầng của Huyền Minh Giáo. Ông ta làm sao ngờ được mình lại ngã xuống ở vũ trụ cỏn con này, bị một nhân vật nhỏ bé giết chết!

Đầu của đối phương rơi xuống đất, Ngô Bình lập tức dùng chuỷ thủ chém xuống, tách ra được một không gian trong ngực ông ta. Trong không gian này chứa rất nhiều bảo vật của tu sĩ trung nguyên, bao gồm cả tiên thai Huyền Minh mà ông ta tu luyện!

Ngô Bình lấy hết tất cả thứ này rồi cất vào, đoạn hỏi Vân Thường còn đang sững sờ: “Ai là người có tiếng nói cao nhất ở đây?”

Vân Thường sực tỉnh: “Là Liễu trưởng lão”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì dễ xử lý rồi”. Dứt lời, anh chỉ tay một cái, thi thể của Liễu trưởng lão liền biến mất, ở ngay chỗ đó xuất hiện một con rối giống hệt ông ta, ngay cả khí tức cũng tương tự.

Anh bảo: “Sau này, đây sẽ là Liễu trưởng lão, các cô đều phải nghe lời”.

Vân Thường sửng sốt: “Anh muốn làm gì?”

Ngô Bình nói: “Vị Liễu trưởng lão này sẽ nhận tôi làm đệ tử. Một thời gian nữa, người này sẽ ra lệnh cho cô cùng tôi trở về vũ trụ Minh Cổ”.

Vân Thường khẽ thở dài: “Bây giờ tôi chỉ có thể nghe lời anh. Nhưng vũ trụ Minh Cổ không giống nơi này, một khi đến đó, anh sẽ không thể phát huy thực lực vốn có của mình”.

Ngô Bình cười bảo: “Không sao. Chẳng phải tôi đã lấy được tiên thai của ông ta rồi ư? Tiên thai này có chín phần sức mạnh của ông ta, chỉ cần tôi luyện hoá nó thì sẽ có chỗ đứng ở vũ trụ Minh Cổ”.

Vân Thường nhìn anh với vẻ mặt rất phức tạp: “Xem ra chúng tôi đã xem thường kẻ mạnh ở vũ trụ Chấn Đán rồi!”

Lúc này, Ngô Bình bỗng tát vào mặt cô ta, một luồng sức mạnh rót vào khiến cơ thể Vân Thường run lên. Ngồi phịch xuống đất, cô ta run rẩy hỏi: “Anh vừa làm gì tôi?”

Ngô Bình nói: “Cô tạm thời ở lại đây. Tôi đã đặt cấm chế trong người cô. Nếu cô dám hai lòng, sẽ lập tức biến thành tro bụi”.

Sắc mặt của Vân Thường rất khó coi, căm phẫn trừng mắt nhìn anh.

Ngô Bình bảo: “Đừng trừng nữa. Tôi còn muốn hỏi cô một chuyện. Cô có biết bảo vật nằm trong tay Thần tộc là món nào không?”

Vân Thường đáp: “Rất có thể là thước Quân Thiên”.

“Thước Quân Thiên có công dụng gì?”, anh hỏi.

“Làm sao tôi biết được, nói chung nó là một bảo vật của vũ trụ chính”.

Ngô Bình gật đầu: “Tốt. Cô ở lại đây, có tin gì thì báo ngay cho tôi. Tôi đã để cấm chế trong cơ thể cô, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”.

Nói xong, anh rời khỏi đại lục Vạn Tương và trở về nhà.

Về đến nhà, anh vứt tiên thai Huyền Minh vào sào huyệt tà ma để nó luyện hoá. Luyện hoá cần một thời gian. Vừa đúng lúc này, Lý Dược Sư xuất quan.

Tu vi hiện tại của Lý Dược Sư đã đạt trình độ của kẻ mạnh tam kỷ nguyên, đã thuộc về kẻ mạnh. Ngô Bình sẽ đưa Lý Dược Sư đến Thần tộc một chuyến.

Ít lâu sau, Ngô Bình và Lý Dược Sư đã cùng đặt chân đến Đẩu Hư thần vực.

Ngô Bình từng đến đây nhưng không ở lại lâu, nên vẫn còn khá lạ lẫm với nơi này. Ngược lại, Lý Dược Sư thường đi khắp nơi, nên cũng khá quen thuộc với nơi đây.

Ở thành Thần Kiếm, một trong những thành phố lớn nhất của Đẩu Hư thần vực, Ngô Bình và Lý Dược Sư đã xuất hiện.

Hầu hết những người sống ở đây là thần nhân, hoặc là người bình thường không có địa vị gì, người như Ngô Bình và Lý Dược Sư không nhiều.

Lý Dược Sư lên tiếng: “Bố à, nhà của cô ấy ở thành Thần Kiếm, là thế lực lớn nhất thành Thần Kiếm”.

Ngô Bình hỏi: “Cô bé ấy tên gì?”

“Chung Sở ạ”, Lý Dược Sư đáp.

Ngô Bình gật đầu: “Chúng ta chuẩn bị quà rồi ghé thăm nhà cô bé ấy trước!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK